“Bây giờ là ban đêm. Không lo có kẻ nào dòm ngó đâu.”
“Chà... hẹn hò với lãnh chúa cơ à. Mình may phết!”
Nếu bị phát hiện, cả hai chỉ có đường chết.
Lúc này, vị Lãnh Chúa đang dắt nàng nữ tu xinh đẹp Nuskin đi tản bộ. Ánh trăng như đang soi chiếu đường đi, một con đường chỉ dành cho hai người mà thôi.
Chỉ khi bước ra khỏi địa phận của thành phố này, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn muốn đưa nàng nữ tu xinh đẹp của mình đến một nơi thật xa, xa hơn cả vùng đất này, xa hơn cả vũ trụ này. Một bến bờ xinh đẹp và bình yên chỉ dành cho hai người.
Thật thảm hại.
Thật quá sức thảm hại.
Cái lòng tự tôn ngút trời của hắn đang tát vào chính khuôn mặt không thành hình của hắn. Sự cong vênh của ý thức và thực tại như đang biến từng thứ quan trọng còn xót lại bên trong hắn thành những vật hữu hình, những thứ có tri giác. Nó được sinh ra với một mục đích duy nhất: Nhắc nhở hắn rằng hắn thực sự là ai.
“Ui... ngài bảo đây là nơi bé nhất, nhưng rõ ràng là rộng nhất mà!”
“...”
Đổ máu là những gì đã diễn ra ở nơi đây, đúng... nơi này... không gì hơn là một bãi tử hình của những kẻ chống đối Đảng Hành Pháp.
Một bầu trời xanh thẳm với vô số những sinh vật kì lạ cùng làn gió mát lạnh. Một cánh đồng hoa kì lạ như đã hòa mình vào vũ trụ sâu thẳm, phát ra ánh sáng hoàng kim vào ban ngày và một sắc tím huyền ảo khi mặt trời đã lặn. Có ý nghĩa gì khi Đảng chọn nơi này làm bãi thực thi án tử hình không? Có lẽ... chỉ có những kẻ đã lìa đời ở đây mới hiểu được.
Mọi thứ ở đây đều đã được dọn sạch sẽ như thể không bóng tối nào có thể chạm tới nơi này, dù... đằng sau tấm màn là một bi kịch của thời đại, một sai lầm mang tính di truyền.
“Phew... nhẹ ghê...”
Nàng nữ tu nhẹ nhàng ngồi trên thảm cỏ, từng bước di chuyển của nàng đều từ tốn, không vội vã, thời gian vẫn còn dài mà nhỉ? Nuskin liếc qua liếc lại, cố gắng tìm cho ra bóng dáng vị lãnh chúa trong đêm tối.
Ngài đang ngắm nhìn nàng, dù không thấy rõ khuôn mặt của Frans qua bộ giáp kia, nhưng có lẽ do đã có quá nhiều người ngắm nhìn cơ thể nàng nên nàng có thể nhận ra ngay lập tức. Đấy gọi là phản xạ.
“...Đẹp...”
“... Lãnh chúa, ngài vừa nói gì à?”
“... Ngươi đẹp thật.”
Khuôn mặt của Nuskin đỏ bừng, một phản ứng rất đỗi con người, trái với cái vẻ hờ hững, thờ ơ thường ngày của nàng. Nàng ôm mặt e thẹn, nhưng lại lén rướn người đến gần vĩ lãnh chúa.
“Hãy nói... đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi...”
“... “
Nuskin biết rằng sẽ chẳng có câu trả lời nào, rõ ràng nàng chỉ muốn trêu đùa với vị lãnh chúa thôi. Nàng ước mình có khả năng tháo rời từng bộ phận trên vị lãnh chúa, từ trong lẫn ngoài.
Không đơn giản chỉ là bộ giáp màu đen tuyền vĩnh cửu mà bản thân chính Frans coi là “da thịt” của mình kia, nàng muốn tìm hiểu thứ bóng tối bên trong hắn. Đó là con đường cuối cùng của “cậu”, “cậu” không muốn từ bỏ hi vọng cuối cùng để trở nên tốt đẹp, giống như con quái vật trước mặt.
Nhưng Nuskin biết... đó không phải là một điều dễ dàng.
Và “cậu” biết... thật sự... chẳng còn một con đường nào khác cho “cậu” nữa.
Sẽ còn cho Frans và tương lai của hắn.
Nhưng không phải dành cho “cậu”.
“... Để đền đáp công nài nỉ của ngươi suốt mấy tháng trời, ta sẽ kể cho ngươi về quá khứ của ta.”
“Yay! Em thắng!”
“Thắng ai?”
“Thắng thằng nhóc học trò đáng yêu của anh.”
“...”
Frans nín bặt, không biết phản ứng gì trước câu trả lời trên. Dù không thấy rõ biểu cảm của vị Hắc Kị Sĩ, Nuskin biết chắc là nó khá hài hước.
“Hahaha!”
“Ta đã... nói gì đâu?”
“Không không, em đang tưởng tượng thôi, bỏ đi.”
“...“
...
Thực tại.
Không gì hơn là những cái bóng.
Bóng tối.
Đó là thứ đầu tiên nó cảm thấy khi nhận thức đang bắt đầu nhen nhóm.
Và khi mở mắt ra, đứa trẻ biết rằng nó sẽ không có một cuộc đời dễ dàng.
Chứng kiến đôi mắt kinh tởm cùng những bàn tay hôi hám của những kẻ đã thối rữa đến tận cùng kia, đứa trẻ sợ hãi.
“Đứa trẻ này... sẽ cứu rỗi chúng ta.”
“Đứa trẻ của Chúa...”
Ôi, những kẻ tội lỗi.
Chúng cảm thấy bản thân không đủ “Thiện”, không đủ “Đức” để có thể tự an ủi chính mình. Chúng cần một thứ để bám víu.
Đó là cái sai lầm muôn thửa của con người: Trông chờ vào một thứ gì đó, trong khi lẽ ra phải tự mình đấu tranh.
“Xin lỗi... con không thể...”
Ở trung tâm của căn nhà thờ tối đen như mực với ánh sáng duy nhất là những ngọn nến mờ ảo, đứa trẻ không tên đó đang mặc một bộ quần áo phong phanh, mỏng dính và trong suốt, cứ như nó đang không mặc gì vậy. Lũ người lớn xung quanh bị sốc trước sự chối từ này, chúng không thể ngờ... kẻ chúng tôn thờ lại không muốn giúp đỡ chúng.
Đứa trẻ muốn từ chối, từ lâu lắm rồi... nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt vui mừng của đám người nhỏ bé, tội nghiệp trước mặt, một lòng thương hại sâu sắc nảy lên trong lòng đứa trẻ.
Suy cho cùng, tất cả đều quy về ban đầu.
Thứ duy nhất không thay đổi: Sự thật về chúng ta là ai.
“Hả... Sao vậy... Người không hài lòng thứ gì sao ạ?”
“Không... không phải thế... Nếu con dùng quá nhiều, cơ thể của con...”
“Nhưng người là thánh! Người là đứa con của chúa... là đấng cứu thế của chúng ta.”
Máu của nó có thể chữa lành cho người khác. Theo giáo lí của Nothingness, đứa trẻ này bất tử, thế nên những tên người lớn cuồng tín cứ thực hiện đủ những hình thức khác nhau để có được máu của nó.
Cầu xin. Đối thoại. Thuyết phục. Phục tùng. Tấn Công. Thậm chí là tự hại.
Đứa trẻ tự hỏi tại sao con người phải đi xa đến vậy để có được một sự an ủi ngắn hạn. Nó biết nếu cứ đòi hỏi một thứ như thế này thì sự thỏa mãn sẽ không bao giờ là đủ, cứ như vậy, nó đã trở thành một vòng lặp. Của giống nòi, của sự khổ đau, của nỗi tuyệt vọng.
“Con không hiểu... con không hiểu...”
Đây là một cái nhà tù bằng vàng của nó. Hắn không cần những lời khen, hắn không cần sự tôn sùng, hắn muốn...
“ Thưa ngài... Thế giới đang trong thời kì đen tối... Chúng tôi không mong gì hơn sự cứu rỗi của ngài... Ngài là sự tồn tại gần với Thánh Thần nhất! Như thế chưa đủ sao?”
“... Xin lỗi... con thấy không ổn...”
“Thánh từ bi đã hi sinh bản thân cho sự sinh ra của thế giới thuần khiết mới, ngài là đứa con của ngài ấy, xin ngài...”
Cứ phải là một kẻ vĩ đại... thì phải hy sinh sao?
Cứu chúng tôi. Cứu chúng tôi. Cứu chúng tôi.
“Ahh...”
Từng giọt máu thuần khiết cứ thế bị rút dần, đứa trẻ biết bản thân nó thế nào, nó giống như một chiếc đồng hồ cát.
Từng giọt cát chạm đáy rồi cũng sẽ trở lại vị trí ban đầu.
Nhưng có một thứ mà nó cảm nhận rõ ràng nhất.
Đau đớn.
“Dừng lại...”
Khi đó, đứa trẻ nhận ra.
“Mình muốn gì ấy nhỉ?”
...
“...”
“10 năm ở trong nhà thờ chết tiệt đó, chuyền tay nhau bởi nhiều thế lực khác nhau... Thực ra, cứu giúp kẻ khác cũng không tệ đến thế. Chứng kiến từng giọt nước mắt của lũ người yếu đuối đáng thương... ta nhận ra chúng không yêu ta, chúng không cần ta, chúng cần cái “biểu tượng” mà đó chính là ta.”
“Mỗi sáng thức dậy là một buổi hiến máu. Sao thế giới này lắm khổ đau vậy nhỉ? Kẻ thương tật, kẻ buồn đau... đủ thể loại khổ đau khác nhau cứ tìm tới ta vậy?”
“Ta biết. Tự hỏi mình câu đó thật lố bịch, vì... đơn giản thôi, ta biết vì sao chúng lại muốn tìm tới ta mà. Ta chỉ tự hỏi... tại sao con người không tự cứu chính mình?”
““Thế giới đang trong thời kì bóng tối”, chúng thì thầm vào tai ta điều đó. Vậy thì chúng mong đợi gì từ một đứa trẻ nhỉ? Thật lố bịch.”
Bước đi trên chiếc cầu thang được thiết kế xoắn ốc, đứa trẻ tự vấn bản thân. Không gian ở đây thật tĩnh mịch, mọi thứ sạch sẽ một cách lạ thường. Đứa trẻ như trôi nổi giữa thực tại, bởi ở nơi đây, thời gian không còn quan trọng.
“Ahh...”
“Là do chúng tuyệt vọng. Đau khổ. Chúng cần một “biểu tượng” để dẫn dắt sự ngu ngốc của bản thân đến hạnh phúc.”
“Nhưng hạnh phúc là gì?”
“Ta không biết. Nhưng ta biết một điều về nó.”
“Đó là... con người chưa bao giờ thỏa mãn với hiện tại, nó... chưa bao giờ là đủ. Đó thậm chí còn không phải là hạnh phúc.”
“Họ cần một thứ gì đó lớn hơn một cá nhân. Họ cần một hệ thống đúng đắn và phù hợp để dẫn dắt.”
“Đó là khi ta gặp cô ta.”
Trật Tự.
...
Đó là một ngày hè mát mẻ. Nàng khoác lên mình một bộ đồ tuyệt đẹp, nhưng cũng mang đầy vẻ uy nghiêm của kẻ cầm quyền. Khuôn mặt nàng được che bằng một tấm vải mờ nhạt, thứ càng khiến nàng trở nên bí ẩn và quyến rũ hơn.
Và hơn cả: Con người hèn kém không được phép nhìn mặt nàng.
“Đứa trẻ này thuộc về Trật Tự. Chúng ta không thể lãnh phí huyết thống của nó ở cái xó xỉnh này được.”
“C-các người! Kể cả có đại diện cho Trật Tự, các ngươi cũng không thể cướp nó đi một cách trắng trợn vậy được!”
“... Vậy thì chúng ta sẽ tiến hành “Thu Hồi”.”
Ồn ào quá.
Im lặng đi.
Nắm chặt bàn tay của vị Giáo Chủ đáng kính, đứa trẻ bước ra khỏi cái nhà tù mà nó tưởng rằng là thứ duy nhất kìm chân nó. Nó muốn ngước lại nhìn, nhưng vị Giáo Chủ ra lệnh cho nó phải luôn tiến về phía trước.
Có mơ thấy những cơn ác mộng tồi tệ nhất, như việc một ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ bởi chính những kẻ này, một ngày nào đó chiếc đồng hồ cát sẽ không trở về chu trình vốn có mà vỡ ra, để rồi cái chết vĩnh cửu sẽ ập tới, thì nó cũng chẳng ngờ rằng... nó đang tiến về một thế giới mới: một thế giới cao cả, vững vàng, nhưng cũng chẳng thỏa mãn được mong muốn sâu thẳm nhất của kẻ tù đày: Hạnh Phúc.
“Giáo Chủ ơi.”
Dù đang tập trung đọc sách, nàng vẫn không tiếc vài giây mà ngước lại nhìn đứa bé con dưới chân mình. Nó không thể thấy vị Giáo Chủ đang thể hiện khuôn mặt gì dưới tấm vải kia, nó tưởng tượng đó là một nụ cười, đó là lẽ hiển nhiên khi đối mặt với trẻ con mà nhỉ?
Vị Giáo Chủ như đọc từng ý nghĩ của đứa bé, cô tặc lưỡi.
“Nó vẫn bị kiểm soát bởi những quan niệm của người bình thường. Và hơn cả... nó có hình thức...”
Đầu nàng nảy lên vô số ý nghĩ, nhưng không có cái nào là nàng biểu lộ ra ngoài. Cuối cùng, nàng cũng cất tiếng.
“Chuyện gì?”
“Từ giờ, con sẽ làm gì ạ?”
“ ... “
“Đã một năm kể từ khi con về đây... con có mọi thứ ở đây, nhưng con tự hỏi... Như vậy thì người giữ con làm gì? Con có giúp ích gì cho người đâu?”
“... Nhóc. Nhóc nghĩ Trật Tự là gì?”
“Là giữ cho mọi thứ luôn ở thế cân bằng ạ?”
“Gần đúng.”
“Ưm.... giúp cho mọi người cảm thấy công bằng và hạnh phúc.”
“Đúng. Là những kẻ kiểm soát Trật Tự, chúng ta phải đảm bảo cho mọi thứ luôn vận hành một cách hoàn hảo.”
“... “
“Để đảm bảo cho điều đó, chúng ta phải quan sát. Cũng giống như quan sát vật thí nghiệm hay động vật vậy, nếu chưa nắm bắt rõ ràng các thông tin, hành vi của đối tượng, sẽ có những biến số xảy ra, và nó sẽ gây hại cho Trật Tự bất di bất dịch này. Trước khi thực hiện một việc gì đó lớn lao, ta phải bắt đầu từ những cái nhỏ nhất.”
“Dạ... con hiểu.”
“Đừng hiểu lầm, đứa trẻ của ta. Trật Tự không tệ như nhóc tưởng đâu, nó sẵn sàng dang tay mà rộng mở đón chào bất kì ai, bất kể chủng tộc, sinh vật nào.”
“Vâng, cái đó con biết.”
“Việc của bọn chúng chỉ là làm sao cho cái bánh răng của Trật Tự vẫn hoạt động một cách mạnh mẽ, ổn định. Trật Tự tuyệt đối không phải một điều miễn phí.”
Đứa trẻ ngước nhìn lên bóng hình cao lớn kia, ánh mắt ngưỡng mộ trong sáng đã quay trở lại. Ngắm nhìn đứa trẻ này, Giáo Chủ biết... đứa trẻ này có thể không nghe thấy bất cứ thứ gì nàng nói, nàng đã chứng kiến quá đủ, quá nhiều để hiểu những kẻ mù quáng đang kiếm tìm một niềm tin, một ánh sáng. Và ở đây, lại có thêm một nạn nhân nữa.
“Nếu nhóc này thật sự nghe hết, sẽ khá nguy hiểm đấy.”
Nó vẫn chưa biết gì cả. Không... biết một cái gì hết.
Cả về hoàn cảnh của nó hiện tại, và cả số phận đáng thương không thể tránh khỏi đang ở ngay trước mắt.
“... Trên đời này không có gì nguy hiểm hơn một điều miễn phí.”
“... Là sao, con không hiểu?”
“Đó là một trong những nền tảng của Trật Tự đấy.”
Vị Giáo Chủ đóng cuốn sách lại cái “bộp”, nàng nhìn xuống đứa bé con trước mặt. Trên đầu nàng nảy lên vô số dự định dành cho nó, nhưng nàng phải cẩn thận. Nàng không muốn tai họa đó lại xảy ra một lần nữa, để rồi những gì còn sót lại chỉ là những hối hận muộn màng, sự dằn vặt, khổ đau vĩnh cửu.
“Ta đi ra ngoài nhé.”
“Dạ.”
Bước cùng nhau trên một cánh đồng hoa bát ngát, đứa trẻ không hề biết rằng chính tại nơi này, một “kết thúc” khác của nó sẽ sớm tới.
“Sớm”, “muộn”...?
Có ý nghĩa gì sao?
Dù gì thời gian cũng sẽ trôi. Con người vẫn phải bước về phía trước.
Nhưng không vì thế mà ta quên đi những gì xảy ra trong quãng thời gian đó.
Đó là một con đường.
Với điểm cuối... không gì hơn là đoạn đầu đường mà ta đã chứng kiến.
Trừ khi có một biến số nào đó mà không ai có thể đoán trước được.
Hư Vô.
“Giáo Chủ, ngài có gia đình không?”
“... Không.”
Đứa trẻ vẫn nhìn lên vị Giáo Chủ kia mãi, nó mong mình có thể hiểu được ngài... hoặc ít nhất là bất cứ thứ gì đang được che giấu đằng sau tấm màn che kia.
Phía bên kia, vị Giáo Chủ cảm thấy một sự tức giận khôn nguôi đang nảy lên trong đầu nàng. Cái nắm tay của nàng có mạnh hơn một chút, nhưng đứa trẻ không nhận ra điều này. Mọi sự chú ý của nó đều được đổ dồn lên tấm vải mỏng dính đang che đi khuôn mặt của vị Giáo Chủ.
Một làn gió nhẹ bỗng thổi qua bọn họ như có một luồng ma thuật nào đó đang chực chờ để thực hiện đón lấy hai con người này. Và khi tấm vải được tung lên, thứ duy nhất đứa trẻ nhìn thấy là... hàm răng đang nghiến chặt và ánh mắt kinh hoàng của vị Giáo Chủ.
“... Thế giới này không hơn gì một cái bóng.”
“Dạ?”
“Không có gì đâu. Ta có hơi kích động tí thôi.”
Điểm cuối của con đường này là... một khung cảnh. Đứng trên tầm nhìn này, đứa trẻ cảm thấy như đang trôi nổi giữa không gian, một cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm đến lạ kì mà nó chưa bao giờ cảm nhận được.
Như cách một người bình thường không thể cưỡng lại trước những thứ phù du của cuộc sống, đứa trẻ nhảy lên, cánh đồng hoa với nó bây giờ chỉ là một chiếc giường mềm mại.
“...”
Vị Giáo Chủ quan sát tất cả, ngài bước tới, quyết định nằm cùng với đứa trẻ. Nàng không cảm thấy điều gì hết, nàng cố trấn an bản thân mình như vậy.
“... Nhóc có muốn một cái tên không?”
“Ơ... dạ?”
Đứa trẻ bất ngờ, nó không biết nên trả lời như thế nào.
Từ trước đến giờ, nó chưa bao giờ được gọi bằng một danh xưng đích thực, luôn luôn chỉ đơn giản là “Đứa trẻ” hoặc “Sự màu nhiệm”. Nó dần tự hỏi... rốt cuộc một cái tên cần thiết đến vậy sao?
“Cần thiết chứ! Nó giúp phân biệt những cá nhân khác nhau với nhau.”
Chỉ có thế thôi sao?
“Nó định hình nhóc là ai mà.”
...
Nó quyết định rồi.
“Có ạ!”
“Vậy...”
Vị Giáo Chủ chạm tay lên đầu đứa trẻ, nàng suy nghĩ về một thứ. Một thứ hợp lí và xứng đáng...
“Từ nay, tên của nhóc sẽ là Frans.”
“Woa...”
Đứa Trẻ lẩm bẩm trong miệng nhiều lần cái tên của mình, cũng giống như một đứa trẻ con đang tập nói vậy. Nó khắc ghi thật sâu cái tên đầu đời của mình, thứ mà hiển nhiên ai cũng nên có. Gió thổi dạt dào cứ như đang muốn hất tung ngôi vườn hoa. Mắt của đứa trẻ nheo nheo, nó tưởng như đang thấy bầu trời dần mất đi ánh sáng vốn có của nó.
Chẳng rõ là ảo ảnh hay gì, nhưng...
Tầm nhìn của đứa trẻ trở nên bao quát đến lạ thường. Nó quên mất cả sự hiện diện của thiên nhiên màu nhiệm xung quanh nó, của ánh sáng vĩ đại mang tên “Trật Tự”, của sự ô uế đến từ hình phạt của những kẻ phía trên.
Trong cái tầm nhìn của nó, chỉ có một màu đen, một “hư vô” chưa hoàn thiện. Cái hình dáng dị dạng như vậy... đều là từ kinh nghiệm và trải nghiệm. Để đạt tới cái sự hoàn thiện, ta phải hủy diệt đến từng những gì còn sót lại, để mà khi nhìn lại, ta còn không nhận ra đứa trẻ trước mắt đây là ai. Đó không hơn gì là sự hủy diệt đến tận cùng tư tưởng.
Vấn đề là... nó không can đảm đến vậy.
Trong cái “Hư Vô” của đứa trẻ, màu đen này hóa hình thành một... cơn xoắc ốc. Nó hút mọi thứ về phía nó, ngấu nghiến và phân hủy đến từng cấu trúc còn sót lại. Trong trí tưởng tượng của đứa trẻ, nó đặc quánh, sền sệt đến kinh tởm...
Và ngay từ cái ngày nó hiện diện trên cõi đời này... nó đã được định mệnh là sẽ hủy diệt mọi thứ xung quanh nó, và hơn cả: Chính bản thân nó.
Không gì có thể thay đổi điều đã có mặt ngay từ đầu. Chỉ có môi trường và những tương tác giữa nhiều thế hệ qua những thời đại khác nhau là thứ che mắt nó thôi.
Vị Giáo Chủ nhận ra sự thất thường của đứa trẻ, dù chẳng thấy rõ mặt, nhưng rõ ràng nàng đang mỉm cười. Suốt quãng đời dài đằng đẵng của nàng, nàng đã thấy không ít kẻ mù quáng mà bước chân vào cái ánh sáng giữa một nơi mà màu đen chiếm hữu, chẳng suy tính đến cái khả năng mà thứ “ánh sáng” đó chỉ là sự giả tạo.
Ngay cả khi ánh sáng đó chỉ đơn giản là một cây đuốc.
Frans lắc đầu, cậu ngước đầu lên, cố gắng lấy lại tầm nhìn ban đầu. Khung cảnh trước mắt là quá mức để cậu có thể nhìn tiếp.
Cậu đã nhìn thấy... một ánh sáng. Nó tỏa ra mạnh mẽ, sáng chói nhưng cũng nhẹ nhàng, vừa đủ để đôi mắt chưa trưởng thành của đứa trẻ có thể mở to mà chứng kiến sự màu nhiệm trên.
Nó chết lặng trước sự chói lóa này, và như có một thế lực vô hình nào đó đang hiện hữu, văng vẳng bên tai nó vang lên những giọng nói.
“Đây là nơi nhóc thuộc về.”
Sự thực là gì? Chỉ đơn giản là vị Giáo Chủ cởi bỏ tấm vải che mặt thôi. Nhìn thấy vẻ sững sờ của đứa trẻ này, nàng đã hiểu rồi, một lần nữa. Hiểu về con người, hiểu về sự bất lực.
“... “
“Từ nay, nhóc thuộc về Trật Tự. Danh tính, kí ức, tư tưởng, hình dạng... tất cả đều thuộc về Trật Tự. Về ta.”
“... Rõ.”
Vị Giáo Chủ lại giấu mình đi nữa rồi... Trong đôi mắt của Frans, cậu vẫn cứ ngước mãi lên tấm vải che khuôn mặt của nàng,
...
“Ahhhhh!!!”
Khóa huấn luyện để trở thành một “Hắc Kị Sĩ” thực ra đơn giản hơn nhiều những gì người ta tưởng.
Không có kĩ năng, kinh nghiệm, thậm chí là dụng cụ cần thiết để luyện tập cũng được, chỉ cần một ý chí sinh tồn đủ mạnh. Danh hiệu cao quý này tuyệt đối chỉ dành cho một cá nhân, được đích thân vị Giáo Chủ cao quý trao tặng.
Trên thanh gươm hoàng kim của ánh sáng, lời thề của vị Lãnh Chúa được xướng lên với trọng trách to lớn về một thế giới xinh đẹp, thuần khiết và hợp lí.
Tất cả được bắt đầu bằng một sự xóa bỏ, tiếp đến là tái sinh.
Đó là sự cần thiết, là sự hi sinh đáng có.
Để đảm bảo bánh răng của Trật Tự luôn quay, vị Lãnh Chúa sẽ phải từ bỏ mọi thứ ở thế giới cũ.
“Giáo Chủ... người... người...”
“Ôi, Frans, nhóc chẳng hiểu gì cả...”
Vị Giáo Chủ lấy ra một chiếc gương, rõ ràng là để tầm nhìn của đứa trẻ trở nên rõ ràng hơn. Đứa trẻ sợ hãi, nó vội vã lùi lại, không muốn chứng kiến thứ số phận mà nó không thể tránh khỏi.
“Không! Đừng!”
Cái lúc mà khuôn mặt và cơ thể của nó bị phá hủy, tầm nhìn của nó cũng thay đổi theo. Tất cả chỉ là để trốn tránh việc phải nhìn thứ sự thật khủng khiếp đang hiện hữu trước mặt. Để bảo vệ nó khỏi sự thật của thế giới này.
Rằng thứ duy nhất giúp định hình bản thân nó, giúp nó cảm thấy cuộc sống còn đẹp đẽ đã bị phá hủy.
Khuôn mặt thật của nó chỉ được nó nhìn thấy đúng một lần.
Ngay lập tức sau đó, một ảo ảnh đã được thay thế. Một bóng đen của hư vô đã lấp đầy khuôn mặt, với thứ duy nhất trên đó là một đôi mắt. Không tròng. Không di chuyển. Không chợp mắt.
Kể từ đó, nó không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của mình nữa.
Nhưng nó cũng biết ơn điều đó.
Dù có đi trên con đường nào, đứa trẻ vẫn không thay đổi.
Luôn sợ hãi. Luôn rụt rè.
Nó sẽ chẳng bao giờ biết rằng đây là hệ quả của những người đi trước.
Vị Giáo Chủ vẫn bước tới như thể tiếng nói kia chẳng vọng tới nàng, điều đó cũng áp dụng khi nàng đứng từ trên cao mà quan sát con rắn đó nuốt gọn thế gian, dưới chân là cả vạn kẻ đang cầu nguyện cho sự cứu rỗi. Đáng lẽ ra chúng nên quan sát thứ thực sự đang diễn ra xung quanh, thay vì mù quáng trước sự chói sáng trước mắt.
Chiếc đồng hồ cát lại xoay lần nữa. Những bậc thang vẫn đang được bước đi trên một đoạn đường xoắn ốc đến vô tận. Cơn bão lại một lần nữa rung chuyển.
“Đây chính là nhân dạng của ngươi. Không gì cả. Cơ thể này không còn thuộc về ngươi nữa. Trật Tự là nơi ngươi thuộc về.”
“Ahhhh!!!”
“ Ở một thế giới an toàn và hợp lí, chúng ta là những kẻ bảo vệ nó. Ngươi không cần nhân dạng, ngươi không cần danh tính... Ngươi không thể hoàn thành tốt trọng trách nếu ngươi vẫn giữ trong mình những quan niệm đầy đồi bại và tệ hại của những người bình thường được.”
“...”
“Đứa Trẻ, Phép Màu cái khỉ gì chứ? Xét cho cùng...”
Vị Giáo Chủ bước gần hơn nữa đến đứa trẻ đang trong cơn sợ hãi tột cùng kia, nàng cúi xuống mà thầm thì. Cái tông giọng như đang thôi miên đó cứ từ từ mà xâm chiếm tâm trí của đứa trẻ.
“Ngươi chẳng là gì cả.”
Chân Thần.
Sự tồn tại đầy ngạo mạn, lỗ mãng và ích kỉ.
Vẫn đang tiếp tục sự bành trướng của mình thông qua tàn dư của chúng.
Đó là một nỗi hổ thẹn.
“Ta là nỗi hổ thẹn đó.”
Ngay lúc này, Frans cảm thấy nhẹ nhõm.
Không phải bởi vì hắn thích thú với sự đau đớn, mà là bởi vì giờ đây, ngay lúc này.
Hắn đã được sinh ra như một con người.
...
“Sau tất cả, ta vẫn rất yêu Giáo Chủ.”
Nuskin ngáp ngắn ngáp dài, cứ tưởng như nàng đã biết hết mọi chuyện vậy.
“Tại sao?”
“Vì không có ngài... ta chẳng là gì cả.”
“Ý anh là sao?”
“Nếu ta không phải là “Lãnh Chúa”, không phải là “Hắc Kị Sĩ”, vậy ta hỏi ngươi, ta là ai? Kẻ tên “Frans” này là ai?”
Đã quá trễ để bắt đầu một điều gì đó mới mẻ. Trong con đường xoắn ốc, định mệnh của hắn là gắn chặt vào con đường này và tiếp tục đi, trở thành cái bánh răng không thể tách rời cho cái Trật Tự mà hắn đã thề sẽ phục vụ cả đời.
Vì Giáo Chủ. Vì thế giới. Vì chúng sinh.
Và hơn cả... vì chính hắn.
Nhưng đã có một bước đột phá trong tâm trí của hắn từ khi hắn gặp Nuskin. Hắn đã có một mục tiêu mới rồi...
“...”
Frans nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh đẹp của Nuskin.
Hoặc cũng có thể chỉ lại là một sự ảo tưởng khác của hắn mà thôi.
...
“Đồ ngốc.”
Nuskin đứng thẫn thờ trước bức tượng Đức Mẹ. Ánh mắt cậu trống rỗng, không có dù chỉ một chút ánh sáng nào bên trong đó.
Bộ quần áo nữ tu đã được gấp gọn và đặt sang bên cạnh, tức là lúc này, cậu đang khỏa thân. Thực ra việc đó cũng không đáng lo đến vậy vì toàn bộ cơ thể của Nuskin đều được quấn bởi một lớp băng, cứ như xác ướp vậy.
Mỗi một lớp băng là một lần cậu vượt qua cái chết, vượt qua giới hạn của một con người. Hậu quả của nó... là ánh sáng trong đôi mắt của cậu đã biến mất vĩnh viễn.
“Tri Nemesis... Chủ nhân... Con không hề sai, đúng không?"
Đây là số phận.
Frans phải biến mất. Các tư tưởng phải biến mất. Thế giới phải biến mất.
Trong cái tầm nhìn đó, chẳng còn điều gì có ý nghĩa. Mọi buồn đau, hạnh phúc, hận thù, tức giận, thương cảm... đều đã tan biến sau khoảng thời gian vĩnh cửu phải chịu đau khổ, theo đúng nghĩa đen.
"Ah..."
Cậu ôm mặt, quả nhiên, mình cũng là đồ ngốc.
...
"..."
Lại một nhiệm vụ khác phải hoàn thành. Ngắm nhìn dải bong bóng vũ trụ trên Giao Lộ, ngài Hắc Kị Sĩ cuối cùng cũng cảm thấy một chút bình yên.
Ít ra cảnh trước mặt ngài không phải là giả dối. Ít ra nó không phản bội ngài.
Lát sau, luồng suy nghĩ của ngài bỗng bị cắt đứt bởi một tướng quân làm việc dưới chướng ngài. Đây là một trong những người lính mà Frans tin tưởng nhất, và ngài không dám tin sẽ có chuyện hắn phản bội.
Frans nhìn có vẻ là người tàn bạo, nhưng ngài tuyệt đối không phải kẻ thích giết chóc bừa bãi. Ngài biết trọng dụng những kẻ có tài, những người trung thành với Đảng Hành Pháp, và hơn cả là những kẻ đã hi sinh cuộc đời của riêng mình để một lòng cống hiến với Đảng.
Nhưng ngài rất giống Giáo Chủ ở một vài điểm... đặc biệt trong số đó là việc dễ dàng quên đi cái chết của những quân cờ đã sống chết mang tới những điều tốt nhất cho Đảng. Đúng như Giáo Chủ đã nói... Trật Tự là một bánh xe cối vững trãi, luôn hiên ngang bước đi trên con đường đã được dọn đường và rải thảm sạch sẽ.
"Nó đi, đi, và không hề có ý định ngoảnh lại. Cố nhân thì có gì đáng để nhớ tới?"
Lãng phí vài phút giây chỉ để cầu nguyện cho những vong hồn mà không sớm thì muộn sẽ bị thời gian lãng quên, có lẽ chính vì vậy mà con người dần không còn xem trọng thời gian nữa.
Vị tướng quân to cao quỳ xuống kính cẩn trước vị Hắc Kị Sĩ quyền uy. Dưới lớp giáp đó, chẳng rõ Frans có thật sự để vị tướng quân trung thành vào mắt không, hay ngài vẫn giữ cái nhìn của một phép màu, của một đứa trẻ?
Thương hại.
"Lãnh Chúa Frans! Đã xác định được tàu của Hoàng Gia Techlis! Chúng đã di chuyển tới một Bong Bóng Vũ Trụ khác, nhưng đoàn của chúng ta đã xác định được vị trí cụ thể của chúng. Có thể khởi động Cú Nhảy ngay bây giờ ạ."
"... Nếu hoàng gia đã nhất quyết bỏ trốn đến vậy, ta đành dùng chính hành tinh của chúng để đe dọa. Làm tốt lắm, tướng quân Pierl. Gửi cho chúng cảnh báo, và khi có phản hồi, lập tức báo lại cho ta."
"Rõ!"
Sau khi vị tướng quân rời đi, Frans cũng đứng dậy mà đi làm những việc khác. Không nên lười biếng, đó là điều mà ngài đã tự vấn bản thân cả đời.
Frans bước vào "Phòng Nghiên Cứu" của chiếc tàu, và khi bước chân của ngài vang lên, mọi nhân viên đã phải dừng tay mà cúi chào.
Ngài chỉ gật đầu, và nhẹ nhàng bước về phía đội trưởng Humel.
"Quá trình khai thác các vùng ở Vô Định thế nào rồi?"
"Thưa Lãnh Chúa... vẫn giữ nguyên ở mức 11% mỗi tháng ạ."
"... Vẫn chưa được thêm tí nào sao?"
"Có quá nhiều yếu tố không xác định ở đó, và thưa Lãnh Chúa... dường như các tàu khai thác của chúng ta đã bị tấn công bởi một thế lực không xác định. Liệu có phải là..."
"Underworld không có động thái gì gần đây, còn các Cromagnons, chúng chỉ có thể ẩn dật mà sống, ta nghi ngờ chuyện chúng dám tấn công chúng ta."
"Vậy là Đảng Loạn Thế hoặc Đảng Ngoại Vi?"
"Có khả năng. Thật trùng hợp, ta sắp có cuộc hẹn với thủ lĩnh của Đảng Loạn Thế cùng "Giáo Chủ", nhưng phải giải quyết vấn đề ở đây trước đã."
Ngay khi Frans định rời đi, tướng quân Pierl đã trở lại.
"Lãnh Chúa, chúng ta đã xác nhận lời cảnh báo đã đến nơi, và không hề có một phản hồi nào ạ."
"... Phái tàu tới bắt giam hoàng gia Techlis. Và như chúng ta đã cảnh cáo... Chuẩn bị vũ khí Nguyên Tử. Tiêu diệt toàn bộ hành tinh mà Techlis nắm giữ."
"Nhưng thưa Lãnh Chúa... lệnh của Giáo Chủ về việc đảm bảo sự an toàn cho các hành tinh đó-"
"Là không cần thiết. Ta biết rõ ngài ấy, và ta đã làm điều ngài ấy muốn. Bây giờ, Techlis không còn giá trị gì với chúng ta nữa."
"... Rõ ạ."
Frans quan sát những thao tác nhanh chóng để chuẩn bị vũ khí của những nhân viên, tất cả bọn họ đều do chính tay vị Hắc Kị Sĩ tuyển dụng, dễ dàng thực hiện nhiệm vụ mà không có sai sót.
"Toàn bộ hệ thống đã sẵn sàng. Khai hỏa theo chỉ thị của tôi."
"Rõ!"
"Chuẩn bị. 3...2...1..."
Đùng!
Chỉ một vài giây sau, 6 hành tinh mà vài phút trước vẫn đang hiện hữ ở đó nay đã tan biến thành tro bụi.
Chán hơn con gián, đó là những gì Frans nghĩ.
"Tại sao cứ phải dựa vào mấy món công nghệ này nhỉ? Một mình ta và Giáo Chủ thừa sức làm mấy trò vượt trên cả thế mà?"
Frans nghĩ vẩn vơ, trong đầu hắn đã có sẵn câu trả lời, đó chỉ là một câu hỏi tùy hứng mà thôi.
"Mọi việc từ đây, các ngươi hãy tự xử lí. Ta phải đi gặp Giáo Chủ đây."
"Rõ!"
Trong một thoáng chốc, Frans đã biến mất ngay trước mắt các nhân viên đang làm việc ngay tại đó. Nhưng cũng chẳng ai mảy may quan tâm nữa, việc này diễn ra thường xuyên đến
...
"Ah, Frans, anh chàng hư đốn của ta. Ngươi kháng lệnh của ta một cách trắng trợn, và giờ, ngươi quay lại để nhận tội sao? Không bất ngờ lắm."
"... Tôi hiểu rõ người, thưa Giáo Chủ."
"... Ồ."
Mục đích của vị Giáo Chủ chỉ có một: Vơ vét toàn bộ những gì còn sót lại của Techlis, và sau đó hủy diệt nó. Cái kết khi chống đối Đảng Hành Pháp, biểu tượng của Trật Tự, là vậy đó.
Frans hiểu điều đó hơn ai hết, và tự tin rằng mình sẽ không bị trừng phạt.
Chẳng rõ đằng sau tấm màn kia, vị Giáo Chủ đang có những tâm tư gì, nhưng Frans đã thoáng thấy một nụ cười. Chỉ thế thôi đã là phần thưởng lớn nhất rồi.
"Phư phư..."
" ... Giáo Chủ, ta đi luôn chứ?"
Thân hình đồ sộ của Frans bước tới, nhẹ nhàng đưa tay cho vị Giáo Chủ nhỏ bé nắm lấy. Nàng bất ngờ, đồng thời nghiêng đầu một cách khó hiểu. Nhưng nàng cũng chẳng thắc mắc nhiều, chỉ thuận theo mà nắm cùng thôi.
Bộ giáp này thật quá dày. Cứng. Lạnh. Cả trong lẫn ngoài... nàng chẳng cảm nhận được gì cả. Đây chẳng còn là đứa trẻ của ngày xưa nữa rồi.
"Hôm này có tâm trạng tốt hả, Frans?"
"Gần giống vậy."
...
Cộp, cộp.
Một căn phòng trống không và hoàn toàn kín, không có bất kì thiết bị hay năng lực nào có thể xâm nhập hay ghi lại những gì diễn ra ở nơi đây. Tức là... đây là buổi gặp mặt riêng tư, nhưng những gì diễn ra ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ.
Ở đây, chỉ cần ghi nhớ là được rồi.
Vị Giáo Chủ, thủ lĩnh của Đảng Hành Pháp đại diện cho "Trật Tự", cỗ xe bất di bất dịch. Người còn có cái danh xưng khác là "Đức Mẹ Chí Tôn", là tự phong nhé. Nghe nói nàng đã tiếp quản Đảng vào 4000 năm trước, và từ đó, Đảng đã có quyền năng và sức mạnh lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cái vóc dáng chỉ như một thiếu nữ ở tuổi mới lớn đó thật chẳng xứng đáng với một người quyền uy đến vậy chút nào.
Người còn lại là Lãnh Chúa và là "Hắc Kị Sĩ" độc nhất của Đảng Hành Pháp, Frans, đã phục vụ Đảng được khoảng chừng 500 năm. Thân hình đáng sợ đó thật quá phù hợp với danh hiệu của ngài, đồng thời với sức mạnh ngang thần thánh, có thể gọi ngài là "Thanh Kiếm" của Đảng.
Giờ đây, họ đang đứng trước mặt một nhân vật quyền uy không kém: “Ban”, Tử Thần Mông Muội, và là thủ lĩnh của Đảng Loạn Thế. Cả ngài cũng được đeo một tấm màng đen để che mặt, nhưng chuyện đó không quan trọng. Với dáng người mảnh khảnh, ngài nhẹ nhàng bước những bước chân tự tin mà đối diện hai kẻ thù của mình.
“Chà chà... Đức Mẹ Chí Tôn đây sao. Và... Frans, anh muốn qua làm bên Đảng của ta không? Đảm bảo quyền lợi sẽ tốt hơn nhiều bên đó đó.”
“...”
“ Vẫn nhút nhát như mọi khi nhỉ?”
Frans vẫn im lặng. Trong các cuộc gặp mặt giữa các Nguyên Lão thế này, hắn thường giữ quyền im lặng tuyệt đối, ai hỏi han gì cũng chẳng hé một lời nếu không có lệnh của Giáo Chủ.
“Đừng có mà dụ dỗ Hắc Kị Sĩ của ta. Mà... ngươi vẫn có sở thích bệnh hoạn như ngày nào nhỉ?”
Giáo Chủ chỉ vào chiếc vòng xích cổ trên tay “Ban”.
“Chà, ý ngươi là những đứa trẻ đáng yêu này của ta?”
Ở đằng sau, “Ban” dẫn theo khoảng chừng 10 thuộc hạ, chúng đều mặt một bộ quần áo đen kín mít và đeo mặt nạ của các bác sĩ thời kì “Dịch Hạch”. Nhìn dáng người mảnh khảnh thì chắc tất cả chúng đều chỉ tầm trẻ vị thành niên, nhưng ngoài chuyện đó ra, Frans chẳng đọc được gì hết từ chúng. Tất cả chúng đều có vòng cổ tù nhân trên cổ, được nối với chiếc vòng xích cổ trên tay “Ban”.
“...Đứng lên.”
Chỉ cần một lời, toàn bộ 10 thuộc hạ của ngài đều đồng loạt đứng dậy. Frans tò mò không biết “Ban” đang thể hiện khuôn mặt gì dưới lớp màng đó.
“Zo-... Fragments đâu?”
Vị Giáo Chủ im lặng một hồi khi ngắm ngía đám thuộc hạ. Bất giác, ngài cất tiếng hỏi. Trong giọng nói đó, Frans nhận thấy một sự bồi hồi xen lẫn mong đợi.
“Lão già đó ở nhà tắm nắng rồi.”
“...Ồ.”
Sau khi hai vị Nguyên Lão nhìn nhau một lúc, cuối cùng, “Ban” cũng cất tiếng.
“... Chúng ta sẽ chẳng giải quyết được gì nếu cứ nhìn nhau thế này, đúng không?”
“... Trả lời ta, “Ban”. Ngươi giải thích thế nào về việc những tàu tuần tra của chúng ta ở vùng “Vô Định” bị tấn công. Thông tin này chưa được công khai trong nội bộ Đảng, nhưng chúng ta đã điều tra ra chân tướng và đã biết chân tướng của kẻ đã tấn công, đó là các ngươi, Đảng Loạn Thế. Ngươi dám ngang nhiên phá vỡ Hiệp Ước Thiên Đàng sao, “Ban”?”
“Giáo Chủ” thực hiện đòn tấn công đầu tiên, giọng ngài thể hiện rõ sự tức giận và chán nản với thái độ cợt nhả của đối phương. Trái lại, “Ban” tỏ ra giả vờ sợ hãi mà hơi lùi lại.
“Ấy chà, Đức Mẹ à, bình tĩnh nào! Ngươi biết đấy... có một vài điều luật trong đó có hơi... bất tự nhiên đúng không?”
“Bất tự nhiên?”
“Xung đột là điều chắc chắn sẽ xảy ra, đây là điều mà lũ nít ranh cũng biết. Viện Nguyên Lão được lập ra để thống nhất các Đại Thế Lực và hạn chế lại tầm ảnh hưởng của chúng ta để đảm bảo khối thịnh vượng chung. Nhưng... có hơi không công bằng khi tiềm năng của chúng ta bị hạn chế thế này không? Suy cho cùng, mục đích của Đảng ta là Hỗn Loạn cơ mà.”
“...”
“Đảng các ngươi được quyền lộng hành hơn chúng ta là do các ngươi là Trật Tự, là giữ cho mọi thứ hoạt động một cách cân bằng và ổn định, cơ bản là một thế giới “bất di bất dịch”. Điều đó đúng với bản chất mà Viện Nguyên Lão được lập ra ấy nhỉ? Nhưng chúng ta thì khác.”
“... Ý ngươi là ngươi không đồng ý với Hiệp Ước Thiên Đàng? Sao không trình bày nó lên cuộc họp giữa các Nguyên Lão?”
“Ta thích dùng hành động hơn, và rõ ràng nó đã hiệu quả trong việc khiến các Đại Thế Lực khác biết rằng ta không đồng tình với cái Hiệp Ước vớ vẩn này và ta sẵn sàng rời bỏ Viện bất cứ lúc nào. Bây giờ, một là sửa đổi các điều luật trong Hiệp Ước sao cho phù hợp và công bằng với Đảng ta, hai là loại bỏ Viện Nguyên Lão và tình trạng chiến tranh vĩnh viễn sẽ tiếp tục.”
“Giáo Chủ” chẹp miệng, xem chừng ngài đã lâm vào thế khó. Đúng là mục đích ban đầu của Viện Nguyên Lão không đơn giản chỉ là thành lập khối thịnh vượng chung và chấm dứt Chiến Tranh Vĩnh Cửu, nhưng một trong những mục đích ngầm còn là hạn chế tầm ảnh hưởng của Đảng Loạn Thế giờ đây đang bành trướng quá lớn. Bây giờ, nếu “Ban” mà rút khỏi Viện Nguyên Lão thì khối thịnh vượng chung sẽ không còn ổn định nữa, và Viện sẽ phải bị loại bỏ.
“... Yêu cầu của ngươi là gì?”
“Ối chà, đúng là Đức Mẹ Chí Tôn có khác! Suy nghĩ nhanh đó. Trước hết thì ta muốn sửa đổi lại các điều luật sao cho phù hợp với Đảng ta đã nhỉ. Chi tiết thì đến cuộc họp lần tới của các Nguyên Lão, ta sẽ nói. Nhưng ta cần ngươi hiểu rằng, đừng có mà-“
“Nhưng phải có điều kiện.”
Giáo Chủ bỗng nhiên ngắt lời “Ban”, khiến đối phương có hơi tức giận, nhưng tất nhiên, ngài cũng chẳng dại gì mà động tới cô ta, nhất là khi Hắc Kị Sĩ Frans đang ở ngay bên cạnh.
“... Nói đi.”
“Ta sẽ thực hiện “Chuyển Giao Quyền Lực” để gửi một người bên ta sang thành phố Prototype của Đảng Loạn Thế để kiếm thông tin về cách người dân thuộc Đảng Loạn Thế sống và hoạt động thế nào, cũng như là giám sát để đảm bảo các ngươi không phá vỡ Hiệp Định lần nữa.”
“!“
Thành phố Prototype là một trong những nơi bí ẩn nhất thế giới, không ai rõ vị trí của nó nằm ở đâu, nhưng theo tình báo, đó chính là nơi mà những người dân thuộc Đảng Loạn Thế sinh sống và làm việc. Đảng Loạn Thế thực hiện rất tốt trong việc che giấu nó khỏi tai mắt bên ngoài, nhưng có vẻ, “Giáo Chủ” đã chờ đợi giờ phút này.
Frans chẳng ngờ rằng giờ đây, “Ban” mới là kẻ dưới kèo.
“... Được.”
Còn có lựa chọn nào khác à?
“Nhưng chính tay ta sẽ tham gia vào việc sửa đổi lại các điều luật.”
“...Được. Và ta muốn là người tham gia vào việc quyết định danh tính và địa vị của người thực hiện “Chuyển Giao Quyền Lực” trong thành phố Prototype.”
“...!”
Frans giật mình khi cảm nhận một luồng sát khí khổng lồ phát ra từ “Ban”, ngài ta đang tức giận. Ngoại trừ những lúc Giáo Chủ nổi giận, chưa bao giờ Frans cảm thấy bản thân mình bị uy hiếp tới mức này.
“Đức Mẹ, ngươi đang quá lộng hành rồi đấy. Ngươi tưởng ngươi đang trên cơ ta sao? Nhưng mà... xét về vị thế, hiện tại, ta chẳng làm được gì hết nhỉ...” “Ban” nghĩ, ngài chẹp miệng một cái.
“Quyết định nhanh nhé. Chúng ta không có cả ngày đâu.”
“Ta chấp nhận.”
Dù chẳng thấy, Frans biết rõ Giáo Chủ đang mỉm cười. Không ngờ lại có thể khiến “Ban” vĩ đại phải khuất phục chỉ bằng một nước cờ, chuyến đi lần này quả là vượt ngoài dự kiến.
“Vậy thôi, ta về-“
Bỗng dưng, một ánh sáng từ đâu đó lóe lên. Một thanh gươm ngay lập tức kề sát cổ Giáo Chủ, để rồi bị cản lại ngay lập tức bởi một thanh đao được hình thành từ luồng năng lượng mà Frans tỏa ra nãy giờ xung quanh ngài.
Đó là thanh gươm đến từ một trong những thuộc hạ của “Ban”.
“... Bắt chước.”
“Hử? Ngươi nói gì, ta chưa nghe rõ.” Không có dù chỉ một chút sợ hãi ở giọng nói của vị Giáo Chủ.
“Ngươi là kẻ bắt chước “Ban”...”
Frans để ý thấy chính “Ban” đã nới lỏng dây xích của mình. Nhưng chuyện đó không quan trọng.
“Mọi thứ bắt chước đều phải bị tiêu diệt!”
Ngay lập tức, Frans đẩy vị Giáo Chủ ra phía sau mà nhảy lên không trung đối đầu với tên thuộc hạ mặc đồ bịt kín đó. “Ban” và Giáo Chủ bình thản quan sát, khi những thuộc hạ của “Ban” muốn lao lên, ngài lập tức kéo dây xích mạnh hơn.
“Ặc!”
“Nếu các ngươi tham gia, hắn sẽ giết hết tất cả các ngươi ngay lập tức.”
“Nhưng thưa “Ban”...”
Nhìn qua, người ngoài sẽ nghĩ trận chiến khá cân bằng, nhưng rõ ràng cơ thể vị thành niên kia sao có thể chống chọi được trước hình hài đồ sộ của vị Hắc Kị Sĩ được. Ấy là chưa kể nhiều yếu tố khác nhau.
Bây giờ, hai kẻ này đang có “góc nhìn” ngang nhau, nhưng chỉ cần Frans đẩy áp lực lên thêm một chút thôi, đối phương sẽ tử vong ngay lập tức.
“Nylla, quay lại chỗ ta.”
“Nhưng...”
“Các ngươi có hợp lại cũng không thắng nổi hắn đâu.”
Tên thuộc hạ kia đành ngậm ngùi lùi lại, hắn quay lại vị trí của mình lúc trước. “ban” bật cười một tiếng lớn, ngài vỗ tay.
“Hahahaha! Quả nhiên là Frans, mấy thuộc hạ của ta quả nhiên chẳng thể so sánh được với quý ngài Hắc Kị Sĩ đây nhỉ! Ta nói rồi, về làm thuộc hạ cho ta đi.”
“... Ta về thôi, Frans.”
Và cuộc họp đã diễn ra như vậy đấy.
Bước đi cùng vị Giáo Chủ, có mơ thấy những cơn ác mộng tồi tệ nhất, Frans cũng chẳng thể tưởng tượng rằng kết quả của cuộc họp này sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn.
Trong cái ảo tưởng thoáng chốc của mình, hắn đã tưởng đó chính là đường thoát duy nhất, là hạnh phúc mà hắn đã khao khát từ lâu. Nhưng để rồi thực tại tát cho hắn một sự thật...
Rằng đây chỉ là một con đường khác để dẫn tới sự hủy diệt, của sự vô nghĩa. Và lối thoát vẫn luôn là cái cách nguyên thủy và dễ dàng nhất.
Cái chết.
Mà khoan đã?
Hắn có mơ sao?
...
“Balthazar đấy à?”
Khi Frans đang ở công trường, quan sát những công nhân đang thực hiện xây dựng một “Giao Lộ” khác, cậu học trò của vị Hắc Kị Sĩ liền chạy tới. Dù có thực hiện bao nhiệm vụ và giết bao nhiêu người, thật sự... đây mới chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi.
“Sư phụ! Numilor đã khuất phục trước chúng ta rồi. Họ đã chấp nhận đầu hàng.”
“Quá trình thu gom tài nguyên của Numilor sao rồi?”
“Đã hoàn thiện rồi ạ.”
Cậu nhóc Balthazar đi tới bên cạnh Frans, tỏ ý muốn ôm, nhưng nhanh chóng bị ngài Hắc Kị Sĩ đẩy ra. Một cái phồng má đáng yêu từ khuôn mặt xinh xắn của cậu hiện ra, và đương nhiên, Frans chẳng hiểu gì hết.
“... Làm cái trò gì vậy?”
“Thầy không hiểu sao???”
“... Không?”
Một cái nghiêng đầu tới từ vị Lãnh Chúa, ngài vốn không sử dụng mạng xã hội hay bất kì cái gì tương tự như vậy, nên ngài chẳng thể hiểu được những cử chỉ giản đơn này.
“... Thật đáng thương.”
“...”
Balthazar che miệng, cố giấu đi nụ cười tủm tỉm, nhưng đối phương thì nghe rõ mồn một câu nói vừa rồi của cậu. Frans cũng chẳng quan tâm lắm, hắn biết rõ bản thân mình như thế nào, và hắn không phủ nhận điều đó.
Không có cái cớ nào để biện minh. Không có vật chất nào để bám víu.
Frans trước nay đều vậy, luôn bước thẳng trên con đường xoắn ốc của mình, trên cái ảo tưởng hắn đã hình dung ra từ thửa thơ ấu.
Nhưng hắn không thể từ bỏ nó.
Hắn phải để chu kì của chiếc đồng hồ luôn chạy, phải để cát luôn rơi, phải để vòng lặp được diễn ra.
“Ahh...”
Trước khi gặp Giáo Chủ, hắn cứ ngỡ nỗi sợ lớn nhất của mình là việc chiếc đồng hồ cát bị vỡ. Khi đó, bóng đêm vĩnh cửu sẽ ập tới.
Không còn có thể quay lại nữa.
“Chà... nghĩ lại thì... việc đó cũng tốt mà.”
Nhưng bây giờ, Phép Màu đã chết. Chỉ để lại ở đây một Lãnh Chúa quyền uy, một Hắc Kị Sĩ bị người đời báng bổ, một “Frans”.
Một danh tính. Được vun đắp bởi bàn tay của kẻ lạ.
“Sư phụ!”
Phút tĩnh tâm của vị Lãnh Chúa bỗng dừng lại, chính Balthazar là người đã gọi ngài. Hai đôi mắt trắng toát không tròng kia có hơi nheo lại, nhưng ngay lập tức, nó quay lại trạng thái luôn nhìn trừng trừng. Giữa bóng tối và sự ngăn cách của bộ giáp, Balthazar chỉ có thể đoán biểu cảm của Frans.
Bằng sự cảm nhận, bằng sự thấu hiểu...
Và tình yêu.
“Hôm qua, em đã có một giấc mơ đẹp đó!”
“Mơ?”
“Nói nghe nè. Ở đó, em và những anh em của mình cuối cùng sẽ đều hạnh phúc bên nhau! Và trong đó, người cũng có đó, sư phụ!”
“Ta sao?”
“Đúng! Trong giấc mơ đó, em đã trở thành một kị sĩ mạnh mẽ và nổi tiếng ngang ngửa người! Cuối cùng, em đã có thể sánh bước và chiến đấu của người rồi!”
“...”
“Em hạnh phúc lắm, thưa sư phụ.”
Cậu nhóc Balthazar nở một nụ cười không thể chân thành hơn. Nhìn nó đi đôi với hai hàng sẹo tựa nước mắt, một nỗi buồn phất lên trong lòng vị Hắc Kị Sĩ.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ chẳng cảm thấy gì hết.
Nhưng giờ đây... sau cuộc gặp gỡ với nàng nữ tu, Frans cảm thấy... thất vọng và buồn thương.
Thất vọng chính bản thân mình vì đã không thể trở thành một người chỉ dạy tốt hơn cho cậu. Buồn thương cho việc sư phụ của cậu lại là một kẻ súc vật như ngài.
Và sợ hãi... rằng một ngày nào đó, hắn cũng sẽ giết chết cậu như bao kẻ đồng hành trước của ngài.
“... Balthazar...”
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là ý nghĩ.
Ngắm nhìn vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu của Balthazar, Frans vẫn cứ im lặng. Cơ thể ngài không thể di chuyển nổi, không thể đưa đôi tay lên mà ôm lấy người học trò.
“Tại sao ta không thể cảm thấy điều tương tự như vậy với ngươi? Tại sao chỉ có ở Nuskin và Mobius, chứ không phải ngươi?”
Hiểu rồi...
Frans hiểu lí do vì sao mình lại giữ khoảng cách của ngài với người học trò rồi.
“Nếu ta dần nảy sinh yêu thương với ngươi, ta sẽ dần mất đi chính mình.”
Sau một hồi dài im lặng và ngắm nhìn, Frans cuối cùng đã cất tiếng.
“Ta không biết mơ là gì.”
Balthazar ngạc nhiên, cậu nhóc nghiêng đầu mà nhìn chằm chằm vào mũ giáp của ngài Lãnh Chúa. Một vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt trẻ thơ của cậu.
“Ý người là sao, sư phụ?”
“Ta có ngủ, dù việc đó không cần thiết lắm. Nhưng nó chỉ như một con đường tuyến tính, ta nhắm mắt, và rồi ta tỉnh dậy với đầy đủ sinh lực cần thiết. Ta không có bất kì ý niệm nào về giấc mơ nó nhìn ra làm sao, và ta thậm chí còn không rõ khi ngủ mình có mơ không.”
Balthazar im lặng. Cậu hiểu Frans đang nghĩ gì.
Rằng cuộc đời ngài có lẽ cũng chỉ là một cơn ác mộng dài thôi nhỉ?
Cách thức để tỉnh dậy thì không có thiếu. Nhưng...
Ngài quá hèn hạ.
Trước đến nay đều như vậy. Và cứ thế, ngài tiếp tục sống với cái hoang tưởng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Không nên để tình trạng này kéo dài thêm nữa... Balthazar quyết định sẽ phóng lao.
Cậu bé tin rằng đây chính là số phận của mình, phải che chở, phải trở thành chỗ dựa của vị Hắc Kị Sĩ.
Cậu không muốn phải rời xa, không muốn bị cô đơn...
Cũng đều chỉ vì bản thân mình mà thôi.
“...Sư phụ, chúng ta đấu tập một trận nhé.“
“Ngay tại đây sao?”
“Đương nhiên, có ai để ý đến chúng ta đâu!”
Balthazar chạy ra xa hướng đối diện vị Hắc Kị Sĩ, cậu rút ra thanh kiếm sứt mẻ của mình. Cũng may là... Frans cũng đang có tâm trạng tốt. Từ hư không, ngài cũng rút ra một thanh kiếm.
“Ta không phải là một người thầy tốt... Càng không phải là một kẻ xứng đáng để được đồng hành cùng...”
Vô số luồng suy nghĩ hiện lên trong đầu của vị Lãnh Chúa, nhưng nó không còn dồn dập như lúc trước nữa.
“Ta hiểu mình muốn điều gì rồi.”
Sâu bên trong bóng tối, sâu bên trong bộ giáp, ngài mỉm cười.
“Tới đây, sư phụ! Thời khắc đã điểm, ta, Balthazar, nhân danh Ma Thần Tộc, ta sẽ đánh bại Hắc Kị Sĩ Frans của Đảng Hành Pháp!”
“... Ta đang có tâm trạng rất tốt đấy. Ta phải đáp lễ cho tử tế nhỉ, học trò của ta?”
Hai con người của số phận lao vào nhau. Sống hoặc chết, chúng đều quyết định dựa vào cú đánh đầu tiên.
Chuyện sau đó, ta sẽ không kể tiếp nữa.
Không có kẻ nào nằm xuống hết. Quả nhiên, ta vẫn không thể hiểu được nhóc con này.
Balthazar...
Nếu nhóc không toi đời bởi dòng chảy của cuộc sống, hãy cố gắng tìm được một người thầy tốt hơn nhé.
Một người thầy... Một người để chỉ dẫn...
...
“Frans, anh đang nghĩ gì vậy?”
Nàng nữ tu khẽ hỏi. Ôm chầm Nuskin một cách lén lút trong tay, vị Hắc Kị Sĩ im lặng một chút trước khi cất tiếng trả lời. Bộ giáp đen tuyền lặng lẽ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn dầu gần đó, chẳng nói thay được gì ngoài sự lạnh lẽo cố hữu.
“Ta đang nghĩ tới học trò của mình.”
“Balthazar sao?”
Nuskin mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lướt qua từng đường nét cứng cáp trên bộ giáp của Frans. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào phần giáp mặt, nơi chứa đựng gương mặt mà nàng chưa bao giờ được thấy. Cú chạm nhẹ như lông hồng, nó dịu dàng đến mức tưởng chừng chẳng đủ sức tạo nên tiếng động nào. Nhưng nếu chỉ một chút mạnh tay, làn da mỏng manh được quấn đầy băng của nàng có thể bị rạch toạc bởi những cạnh sắc lạnh như lưỡi dao.
Thật đáng tiếc khi Frans không thể được cảm nhận sự mềm mại đó, dù là từ bất cứ ai. Balthazar, Nuskin... cả Giáo Chủ.
Lần cuối Frans cảm nhận được hơi ấm này chính là lần đi dạo trên cánh đồng hoa đó, được bàn tay dịu dàng của vị Giáo Chủ nắm lấy mà dắt đi...
“Cẩn thận. Chúng sắc lắm đấy.”
“Haha, có là gì đâu.”
Nuskin bật cười, tiếng cười trong trẻo như tan vào bóng tối xung quanh họ. Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, Frans như được kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cơ thể này quấn đầy băng, rõ ràng nó không hoàn hảo và không hoàn thiện, song... nó là thứ duy nhất cuốn hút được ngài khỏi một thứ gì đó ngoài nghĩa vụ và trách nhiệm của kẻ dưới quyền Trật Tự.
Ngay cả nhóc Balthazar cũng chẳng thể làm những việc như quyến rũ, trêu chọc hay nói chuyện một cách ngang hàng với ngài như thế này, và đó là điều khiến ngài vẫn duy trì mối quan hệ này mà không giết chết nàng nữ tu. Âm thầm, lén lút, dù bị phát hiện thì hình phạt thật không dám tưởng tượng.
Vì sao? Có lẽ chẳng ai ngoài kẻ trong cuộc biết được.
Nhưng rõ ràng, nàng đã bước vào cuộc đời của Frans vào thời điểm không thể thích hợp hơn.
“Frans, nhìn em này!”
“?“
Nuskin bất ngờ làm dáng như một con mèo, ánh mắt tinh nghịch, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tinh quái. Lạ lùng thay, hai chiếc răng nanh nhỏ xíu bỗng hiện ra, sắc nhọn như thể được sinh ra để hoàn thiện vai diễn bất ngờ của nàng.
Frans nghiêng đầu, khó hiểu. Đối với ngài, động vật chỉ đơn thuần là thứ để tiêu thụ và là một nhu cầu kì lạ của con người. Là một Ngụy Thần, ngài vốn dĩ chẳng cần ăn uống, càng không muốn tháo rời chiếc mũ giáp để che giấu bản thân ngài suốt mấy trăm năm.
Ngài cũng chẳng hiểu vì sao Giáo Chủ, người còn mạnh hơn cả ngài, lại có thể ăn uống một cách say mê như thế, thậm chí còn khẳng định rằng đó là “niềm vui khó bỏ”.
“Làm cái khỉ gì thế?” Ngài hỏi, vẫn là giọng điệu khô khốc, thường trực như mọi khi.
“Em là mèo nè. Meo!” Đôi môi nàng thốt lên giọng nói ngọt như đường, mềm như tơ.
Âm thanh ấy khẽ lay động một điều gì đó sâu kín trong lòng Frans — nơi mà lẽ ra chẳng còn gì có thể rung chuyển. Một cảm xúc lạ lẫm thoáng qua, khiến ngài thoáng khựng lại.
“...”
Nuskin khẽ rướn người, đầu nghiêng nghiêng, lấp lửng giữa sự ngây thơ và một thứ gì đó rất con người. Bàn tay nàng đưa lên, chạm nhẹ vào cằm ngài, đầu ngón tay lướt qua lớp giáp lạnh băng như đang trêu chọc.
“Frans...”
Nàng gọi tên ngài bằng một giọng nhấn nhá, mỗi âm tiết mềm mại như vuốt ve. Nếu là bình thường, Frans sẽ giết chết ngay kẻ hỗn hào này, nhưng có thứ gì đó luôn ngăn cản ngài...
"Em có thể liếm giáp của ngài được không?"
Một tia gì đó như luồng điện chạy dọc sống lưng Frans. Ngài vẫn bất động, nhưng bên dưới lớp giáp sắt, làn da ngài, vốn tưởng đã không còn cảm giác, bỗng râm ran như bị đánh thức.
Nuskin chẳng đợi được đáp lại. Nàng từ tốn tiến sát hơn, ngón tay dọc theo đường viền chiếc mũ giáp, lần tìm một điểm yếu, như thể nàng biết chính xác cách để tháo gỡ lớp phòng vệ của ngài, không phải chỉ là thể xác, mà còn sâu hơn thế.
“Em chỉ muốn chơi thôi mà…”
Nàng khẽ thở, môi nàng gần sát bên tai ngài, hơi ấm từ hơi thở hôm nay nặng nền hơn bình thường rất nhiều.
Frans có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập từ khắp cơ thể mình... cái khao khát mà ngài không bao giờ nghĩ là sẽ có. Cổ họng ngài khẽ động, như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi.
Nhưng... rốt cuộc, ngài vẫn sợ.
“!“
Nuskin nhận ra một điều gì đó, nàng dừng lại, khiến vị Hắc Kị Sĩ bất ngờ và một chút... hụt hẫng.
“Sao vậy?”
“Em sẽ chỉ làm điều đó nếu ngài cũng đồng lòng với em. Nhìn ngài bây giờ...”
Ngài đang sợ.
“!“
Cái gì?
Ả thấp kém này vừa nói gì cơ?
“Ah!”
Cái nắm tay của vị Lãnh Chúa siết chặt đột ngột. Từ eo, bàn tay bọc thép chậm rãi trượt lên cổ nàng, rõ ràng ngài muốn giết nàng.
“...”
Nuskin không giãy giụa. Không gào thét.
Chỉ nhìn ngài.
“Em chỉ nhìn thấy ngài thôi...”
Câu nói từ lần đầu gặp mặt lại vang lên.
Câu nói vừa rồi không gì hơn là một cái xỉ vả thẳng vào mặt của vị Lãnh Chúa, nó đâm sâu đến tận cùng tâm trí của Frans, của một đứa trẻ đã từng là Phép Màu.
Cả cuộc đời hắn, suốt 500 năm ròng rã, hắn đã bị ép để trở thành nhiều thứ khác nhau.
Phép Màu.
Hắc Kị Sĩ.
Lãnh Chúa.
Hắn là thanh kiếm để thực thi công lí của Đảng. Hắn tin mình đã từ bỏ mọi thứ ở thế giới cũ, nhân dạng, danh tính, quá khứ, thậm chí cả những quan niệm quá đỗi tầm thường của con người để trở thành một thứ gì đó cao cả và lớn lao.
Suốt 500 năm, niềm tin đó đã dần sụp đổ, song... vẫn có một thứ mà Frans giữ lại trong mình: lòng tự tôn.
Ta sợ hãi sao?
Ta đã vuột mất bản thân sao?
“Vậy ra đây chính là nó...”
Cái lúc mọi thứ đi khỏi tầm kiểm soát. Cái lúc mọi thứ còn lại của hắn đã bị tuột đi khỏi lòng bàn tay mình.
“...”
Frans thả tay ra, ngài đứng dậy.
“Ta về đây.”
Không lời xin lỗi, không một chút do dự. Ngài bước đi.
Nhưng khi lén nhìn lại, nàng nữ tu vẫn chỉ mỉm cười mà sờ lên cổ mình.
“Hôm nay, em đã có một quãng thời gian vui vẻ, thưa Lãnh Chúa.”
Nuskin cúi đầu kính cẩn, còn vị Lãnh Chúa Frans thì vẫn bước đi một cách vững trãi.
Nhưng nó không còn đều đặn như trước nữa. Nó đã dần chậm lại... giúp Frans có thêm chút thời gian để suy ngẫm về những gì đang diễn ra xung quanh, về bản thân... ngài.
Nuskin bước vào cuộc đời của ngài quá đột ngột, và quá phù hợp. Nàng nữ tu xinh đẹp mang trên mình một mái tóc dài màu đen tuyền và đôi mắt màu tím huyền ảo. Cơ thể của nàng dù được quấn đầy băng gạc nhưng dường như chính điều đó đã làm nổi bật thêm từng đường cong của nàng. Kể cả có cởi bộ đồ nữ tu ra, cơ thể nàng vẫn chẳng thể bị phơi bày bởi những chiếc băng gạc. Nhưng nếu chỉ là vẻ đẹp thì đó chưa hẳn là thứ khiến vị lãnh chúa này phải bận tâm.
“Kẻ này giống mình.”
Đó chính là vẻ đẹp của con người, là sự sống, và hơn cả...
Hẳn Đứa Trẻ đang ngắm nhìn hình dáng kia với một đôi mắt say mê.
Nếu có thể thoát khỏi số phận đọa đày này... được yêu thương, được sống như một con người, được hạnh phúc trong những vòng tay vững chắc của người khác...
Rầm!
Frans đấm một bức tường, ngài không hiểu nổi. Hai tròng mắt trắng dã của ngài nheo lại.
“Mình... đã thảm hại tới mức này rồi sao?”
Ngộ nhận. Ảo tưởng. Tình cờ.
Rốt cuộc, cũng chỉ là một thay đổi khác.
...
Giáo Chủ vẫn đang đọc sách, nhưng suốt mấy ngày nay, một câu hỏi cứ ám ảnh ngài.
“Mình có nên để Frans ra đi không?”
Ngài là người sắp đặt tất cả, và ngài biết rõ Frans đang có những ý nghĩ gì. Ngón tay ngài run rẩy khi lật từng trang sách, nghị quyết đã được đưa ra rồi... giờ chỉ còn việc chọn người thôi.
“...”
Thông tin về sự thiếu đứng đắn của Frans trong việc thực hiện chức vụ của mình, ngài đều đã nhận được cả. Bây giờ, quyền xử phạt đều nằm trong tay vị Giáo Chủ.
“Lấy nó làm cái cớ để biến hắn thành người chuyển giao thì sao nhỉ...?”
Thực chất cũng chẳng cần một cái cớ nào. Nếu nàng muốn, nàng có thể thực hiện điều đó một cách trắng trợn, có ai đủ quyền uy để phán xét nàng? Bao nhiêu những suy nghĩ thầm kín của sự hận thù, căm phẫn, nàng đều bỏ ngoài tai, bởi những kẻ đó đều đã xuống mồ hết rồi.
Tất cả những gì nàng cần chỉ là... một người ở bên cạnh để luôn nhắc nhở rằng nàng là ai, việc nàng phải làm là gì, và... sự thảm hại của nàng.
“...”
Nàng lặng lẽ bước ra cửa sổ, chiêm ngưỡng đế chế thịnh vượng mà nàng đã tự tay gây dựng lên. Ánh đèn sáng rực của các tòa nhà ập lên mắt nàng, thay thế cho một bầu trời đã không còn sao.
Nàng nhắm mắt, cảm nhận gió mát của trời đêm phả lên mặt. Nàng nghĩ về quá khứ, về khao khát của mình trong quá khứ, giờ đã tan biến như bụi sao mà hòa làm một với quá khứ.
“Mình phải tiến về phía trước.”
Nàng ôm mặt, và nàng không hiểu.
Điều mình thực sự muốn là gì?
Khi nàng mở mắt ra, nàng tưởng như mình đang nhìn thấy hình dạng ban đầu của những gì nàng đã gây dựng. Một vùng đất thối nát, cằn cỗi với những mảng núi và đỉnh đồi xiêu vẹo.
Chiêm ngưỡng vùng đất này trước mặt, Mobius cắn môi, tức giận. Nàng đang nghĩ gì? Một kẻ khốn cùng đã gây ra bao khốn cùng khác có tâm sự gì để thầm thì với miền đất trước mặt? Mobius tưởng như mình đang nghẹn thở. Miền đất này... dù hoang tàn là vậy, nhưng nó vẫn được vỗ béo mỗi ngày... bởi tạo hóa. Nó to lớn với những mảng núi xiêu vẹo nhiều hình dáng, gió độc được thổi tại đây cứ như một chu kì đã được lắp đặt sẵn.
Tất cả những gì nó thiếu là sự thịnh vượng và... tình yêu.
Nàng gật đầu, hai tay nắm chặt. Nàng muốn thét lên với những kẻ tùy tùng đi bên cạnh:
“Các ngươi không nên tôn thờ ta! Nếu các ngươi muốn một thứ để tôn thờ, hãy tôn thờ sự sống!”
Nhưng nàng dừng lại.
Họ sẽ không hiểu.
Thế giới này là một đầm lầy u tối, và họ đã là những cặn bã ở sâu bên dưới cái đầm lấy đó rồi.
“Mình đang ở dưới đáy rồi.”


0 Bình luận