Một mùa xuân nữa lại đến, cái mác về một năm cũ lại qua đi. Vứt bỏ những chiếc áo khoác mùa đông là những cánh anh đào nở rộ như đang chào mừng những con người đang sinh sống đến với một năm mới.
Hơn cả, đây là một khởi đầu mà không phải ai cũng có thể tận hưởng, mở ra một hành trình khác về sự hủy diệt và nỗi tuyệt vọng không thể tránh khỏi.
Một vở kịch với cái kịch bản có vẻ bình thường, nhưng diễn viễn thì xuất sắc. Liệu nó có đủ để các người thích nó không?
...
Căn phòng sạch sẽ một cách bất thường được lấp đầy bởi mùi hương trầm, từng chồng tài liệu được chất đầy lên chiếc bàn làm việc. Chiếc TV vẫn còn cắm dây nối của máy chơi game, quần áo được gấp gọn trong tủ, đống bát đĩa đã được rửa sạch và được úp lên. Trong căn phòng tưởng chừng hoàn hảo này, Shird đang ngồi lặng lẽ trên chiếc giường mềm mại.
Hai mắt cậu đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Chúng đang khẽ run lên, như thể cậu vừa phạm phải một tội lỗi khủng khiếp nào đó.
Không, hơn cả tội lỗi, đó là...
Sự thật.
“...”
Cậu ngước đầu lên, trước mặt chỉ là một chiếc gương vỡ, hẳn là do chính tay cậu đập vỡ. Nó phản chiếu không rõ ràng khuôn mặt của chính Shird. Shird nhìn thấy bốn bóng hình...
Một đứa trẻ. Một bóng tối. Một ánh sáng. Và một tổng hòa.
Suốt quãng đời vô nghĩa của cậu, cậu chưa bao giờ gặp chúng bao giờ. Nhưng sâu thẳm bên trong, cậu biết rõ...
Chúng là cậu.
"Cậu là…Shird? Hay là… Frans?"
...
"...Cậu là ai?"
Miệng lẩm bẩm, cậu khẽ đưa tay lên má.
Mềm... Ấm...
Cậu vẫn đang ở đây. Vẫn đang tồn tại...
“Shird!”
Một tiếng gọi to từ bên ngoài căn phòng. Phòng của các Thợ Dệt thuộc Nine Council (Hội Đồng Số 9) cách âm khá tốt nên chỉ có thể nghe được thoang thoảng. Đó là một giọng nam khá mềm mại, có vẻ là một đứa nhóc?
“Ừm...”
Shird ngay lập tức sửa soạn quần áo rồi mở cửa. Cậu xoa đầu, cố làm tóc mình trở nên rối bời, chỉnh quần áo mình sao cho xộc xệch rồi mới đi ra.
Khi mở cửa ra, cậu khẽ khịt mũi, gằn giọng.
“Cái gì…?”
Một chàng trai và một cậu bé xuất hiện trước mặt Shird.
Cậu nhóc đang ôm trong tay một con quái vật thỏ với đôi mắt to tròn trông như những chiếc cúc áo cũ. Vẻ ngoài của nó mềm mại và ngộ nghĩnh đến mức khi ở trong vòng tay của cậu nhóc tì này, nó chẳng khác gì một con thú bông bình thường là bao. Có vẻ đây là một sinh vật thuộc diện “An Toàn” của tổ chức.
Với vẻ ngoài yếu đuối và dễ thương, có vẻ cậu bé khá được lòng mọi người xung quanh đấy.
“Shird! Sao anh hôm qua không đến xem buổi diễn piano của em, Yu vĩ đại đây???”
Nhóc tì này tỏ ra tức giận, dù trông có vẻ chả có gì uy hiếp. Hai má của cậu phồng lên như con sóc khiến người khác dễ dàng liên tưởng đến các nhân vật trong những bộ truyện tranh rẻ tiền mua vội ở xó chợ vậy.
Dù là gì đi nữa, với Shird, được thấy những đồng đội của mình vui vẻ, không bị vướng bận bởi những sự tình ở chiến trường là tốt rồi.
Họ đã dần làm quen với thời gian... chậm rãi, bình yên, dù chỉ trong khoảnh khắc.
“Haha... Thôi nào, anh ngủ quên ấy mà.”
Shird bật cười trước dáng vẻ dỗi hờn của Yu rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu nhóc. Ít ra, cái tên “Yu” vẫn còn dễ gọi, đỡ hơn nhiều cái tên dài ngoằng đến mức khiến người khác phải líu cả lưỡi khi cố phát âm đúng.
“Yu, em quên mục đích của chúng ta khi đến gặp Shird rồi à…?”
Anh chàng tên Free bên cạnh tỏ ra cáu kỉnh trước lời nói thiếu suy nghĩ của cậu nhóc. Gã cao kiều này tặc lưỡi một cái, nhưng cũng chỉ là để người khác nghĩ rằng mình lạnh lùng mà thôi.
Hắn từng nói rằng nếu mình là một người bình thường, hắn sẽ làm một nhà khoa học điên, rồi sau đó sẽ hủy diệt cả thế giới. Còn nếu không được, hắn sẽ làm NEET cả đời. Chẳng biết hắn học được điều trên ở quyển truyện tranh nào nữa...
“Lỗi em, thưa ngài. Shird, anh quên là đến giờ hẹn giữa anh với Mao rồi à?”
Yu đáp lời bằng một giọng điệu cố tình cợt nhả, đôi môi nhếch lên đầy khiêu khích gã bên cạnh. Đặc biệt là ở cái câu “Lỗi em, thưa ngài”, bởi vang lên một cách nhẹ tênh. Đây rõ ràng là khiêu khích!
“À, anh xin lỗi, nhưng anh mới ngủ dậy, phiền em dắt anh đến được không Yu…?”
Shird dù chỉ giả vờ ngủ nhưng vì lí do nào đó, cậu ta vẫn nhờ Yu dắt tay mình thay vì tự mình đến. Vì một lí do gì đó đặc biệt chăng? Hoặc cũng có thể chỉ là cảm giác an toàn bên cạnh một người bạn tâm giao.
Nhóc Yu chẳng đắn đo gì cả, cậu chỉ đơn giản là nắm lấy tay Shird rồi kéo đi.
Cảnh tượng một cậu nhóc nhỏ xíu dắt tay một chàng trai trưởng thành bước chầm chậm trên hành lang tối màu của BH5 (Butterfly Headquarter – Căn Cứ Của Bướm Số Hiệu 5) mang theo một vẻ yên bình lạ lùng. Tiếng trò chuyện vui vẻ vang lên, những nụ cười trao qua lại nhau khiến những người ngoài lầm tưởng như đây chính là hai anh em.
Nhưng trong ánh sáng nhạt nhòa đang hắt lên gương mặt trắng trẻo của Shird, đôi mắt cậu vẫn ẩn hiện một điều gì đó xa xăm. Dù đang cười, ánh mắt cậu như đang mang trong mình một nỗi cô độc. Thứ chưa bao giờ thay đổi.
Trước cánh cửa của một căn phòng trong khu vực nhà ở của BH5, một cô gái đang đứng chờ Shird và Yu. Nhìn kỹ thì đó là...
Setsuna! Con ả có tính cách thất thường nhất Nine Council! Đến cấp dưới còn phải dè chừng cô ta.
Vừa mới hôm trước thôi, cô ta đã làm bốn cấp dưới suýt chết vì bị đóng băng toàn thân chỉ vì dám cãi lời. Dù không chết thật, nhưng Neo và Free cũng vì chuyện đó mà không dám cãi lại cổ trong bất kì chuyện gì. Ai biết được hôm nay cô sẽ làm gì nếu thấy ai đến trễ chứ?
“Yu! Chị đã bảo em bao lần rồi, phải phá hẳn cửa ra chứ nếu hắn ngủ quên thì đợi đến bao giờ chứ! Mao cũng suýt ngất vì chờ rồi kia kìa!”
Setsu gào lên, cô lao tới mà ngay lập tức nắm chặt vai Yu. Cô bắt đầu lắc, với người bình thường thì là chết rồi đấy.
“Ặc…từ từ đã…”
Yu sủi bột mép khi bị lắc bởi lực tay kinh hoàng của Setsuna, nhưng vì cả hai đều là Ngụy Thần, nên khá chắc đó chỉ là biểu hiện của cậu để sao cho giống “con người” thôi.
“Setsu! Dừng ngay lại, tôi đã đến rồi còn gì, đừng để tôi nhắc lại lần hai!”
Shird ngay lập tức đổi tính khi cậu trừng mắt nhìn Setsu. Setsuna lập tức dừng lại như một phản xạ, buông Yu ra và lùi một bước. Nhóc tì vừa mới lấy lại được ý thức đã giãy giụa ngồi dậy, hai mắt cậu long sòng sọc.
“Ahh! Con khốn!”
Cậu thốt lên một câu chửi mà lao tới, chỉ để bị ngã lần nữa khi cô nàng nhẹ nhàng né đòn của cậu. Nếu hỗn chiến giữa hai Ngụy Thần mà xảy ra ngay lúc này thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ, Shird nghĩ thầm.
“Lải nhải đủ chưa, vào thôi, Mao đang đợi đấy.”
Setsuna vừa nói vừa mở cánh cửa phòng kia. Căn phòng phía sau sáng dịu, trái ngược hoàn toàn với không khí căng thẳng ngoài hành lang. Ập vào mắt ba người là một thế giới hoàn toàn khác, được trang trí bằng những họa tiết mềm mại với chiếc giường phủ chăn bông êm ái và vô số máy chơi game xếp bên cạnh chiếc TV màn hình lớn. Nổi bật nhất trong phòng là một cô mèo đang lăn lộn xung quanh phòng như một quả bóng.
“Ah, chào ba người, mời anh ngồi, Shird.”
Giọng nói nhẹ tênh vang lên từ phía chiếc ghế gần cửa sổ. Mao bật dậy như một con mèo bị kích động rồi thoăn thoắt chạy lại kéo ghế cho khách. Ngay cả cách cô ta ngồi cũng mang nét gì đó rất “mèo”, tự nhiên và thoải mái. Bằng một cách nào đó, những vị khách lại mang trong mình cái cảm giác rằng nếu làm nàng khó chịu dù chỉ một chút, nàng sẽ cào kẻ đó đến chết. Shird nhấp một ngụm trà ấm nóng, một thoáng thư giãn lướt qua gương mặt cậu.
“Cảm ơn cô vì đã nhận tư vấn tâm lí cho tôi, Mao.”
“Trời…lúc nào anh cũng nói câu đó, đừng lo, anh không phải sợ mắc nợ tôi đâu.”
Mao vừa cười thân thiện vừa nói một cách đầy nhiệt tình, đúng phong cách của một nhà tâm lí học. Hay đấy là tôi nghĩ thế?
Buổi tư vấn diễn ra trong không khí nhẹ nhàng. Mao khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện, tìm cách đi sâu vào nội tâm của Shird. Cả Setsuna, Yu đều lắng nghe kĩ càng, có lẽ vì muốn dùng những ý kiến đó để giúp đỡ chàng đồng nghiệp. Nhưng về phần Shird…cậu có lắng nghe, đúng, là có, nhưng thật chẳng rõ cậu có thấm được chút nào không.
Trong căn phòng ấm cúng ấy, vẫn có một cái gì đó lạnh lẽo đang len lỏi. Không phải từ điều hòa, không phải từ ánh nhìn thường ngày của Setsuna, mà là...
Hư vô. Hiện diện một cách hữu hình.
“...Theo cô, thứ gì đáng sợ nhất?”
Giữa buổi tư vấn đang diễn ra trong không khí nhẹ nhàng, câu hỏi của Shird bất chợt vang lên, lạnh lẽo như một cơn gió độc thổi qua căn phòng vốn dĩ đang yên ấm.
Mao khựng lại. Ánh mắt cô dao động. Lại... thất bại sao?
“Với tô-”
Ngay khi cô vừa lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng mở miệng của mình ra để trả lời thì đã bị cậu cắt ngang. Cái gã thô lỗ này!
“Người ta thường nói đến cái chết…nhưng nó vốn rất trừu tượng, không ai có thể hiểu hết được cái chết thật sự sẽ ra sao hoặc là như thế nào.."
"Nó có phải là lúc bản thân chúng ta không còn sự sống?"
"...Hay là lúc không còn ai nhớ đến và hoàn toàn chìm vào lãng quên…"
"Chính vì cái thứ được gọi là "chết" ấy mà chính chúng ta đã tạm gạt bỏ đi cái thứ gọi là nỗi sợ ấy."
"Và đối với tôi, cái thứ được coi là đáng sợ nhất… chính là nhận được một món quà được ban tặng từ hư vô."
Nét mặt của cậu bắt đầu trĩu nặng xuống, trông bộ dạng của cậu lúc này còn phức tạp hơn khi nãy rất nhiều.
"Và rồi điều bất ngờ là."
"Khi chúng ta nhìn lại tay chân của chính mình, bản thân lại chợt nhận ra rằng mình chính là hư vô đó.”
Về sau, Shird nói rằng mình không phải người nói những lời trên, mà là chính cái tiềm thức bị đầu độc bởi quá khứ kia mới đang chi phối cậu. Chẳng rõ là nói dối để thoát tội hay chúng là thật, nhưng trông cái dáng vẻ đáng thương đến thảm hại kia thì cũng chẳng ai không dám nhượng bộ cậu. Trừ một người...
Ngay khi Mao đang bất ngờ trước những lời nói đó của Shird, một bàn tay trắng trẻo hướng tới cô, không phải để thực hiện một hành động dịu dàng. Nó hướng tới chiếc cổ của cô.
“Liệu cô có thể hiểu một chút nào của điều tôi vừa nói không? Hả???”
Với một vẻ căm phẫn chẳng biết đến từ đâu mà ra, Shird đã dùng một lực tay khủng khiếp mà bóp cổ Mao bất chấp thể lực yếu ớt của cô. Dường như cậu đã trở nên mất kiểm soát với ánh mắt vô hồn, tràn đầy sát khí nhưng cũng thật đau buồn đó.
“Yu! Cản Shird lại!
“Ưm…dạ!”
Yu và Setsuna lập tức lao vào. Một cách nhanh chóng, họ đã khống chế thành công Shird và quật ngã cậu xuống sàn. Shird ngay lập tức đo sàn, không rõ là do hai người hơi mạnh tay hay do chính Shird để mình bị ngất, nhưng may mắn là Mao đã được giải thoát. Chỉ cần chậm một khắc, hậu quả đã khôn lường.
Nàng miêu nữ thở hổn hển, chiếc cổ vốn thanh mảnh của cô bị hằn đỏ bởi vết bóp. Setsuna vừa giữ cánh tay Shird vừa nhìn cô, giọng nói vô cảm.
“Em có sao không, Mao?”
“Em không sao…”
Dù nói là không sao, nhưng một vẻ sợ hãi, run rẩy lộ rõ trên khuôn mặt của cô nàng mèo tăng động, một phần là vì bị thương, một phần là vì cú sốc trước những gì đã xảy ra.
Cô…hoàn toàn không giúp được Shird một tí nào hết.
Mao ngay lập tức lau đi nước mắt, từ chối tiếp nhận những cảm xúc ủy mị này.
“...Nè, hai người…hãy mang Shird đến chỗ Mobius nhé… chị ấy sẽ lo được anh ấy đó.”
“Tất nhiên rồi, em cũng vừa mới nghĩ đến chị ấy xong.”
Yu vẫn giữ được giọng điệu vui vẻ như thể đang cố an ủi Mao bằng sự lạc quan của mình. Trả lời lại giọng điệu đó là một điệu cười nhẹ nhàng, nhưng có chút đượm buồn trong đó.
“Cảm ơn em, Yu…”
“Được rồi, chị hứa sẽ đền bù cho em sau!”
Setsuna nói nhanh rồi không đợi thêm giây nào mà cùng Yu dìu Shird đi khỏi căn phòng. Họ lại bước trên hành lang tối màu, như lúc đến. Nhưng lần này, không còn tiếng cười nói, không còn vẻ vui tươi. Chỉ còn tiếng bước chân nặng nề và bầu không khí lạnh lẽo.
Trong căn phòng ấy, giờ đây chỉ còn lại Mao. Mái tóc dài của cô đã buông xõa, sợi dây buộc đã tháo ra từ khi nào không hay. Căn phòng vẫn sáng đèn, nhưng ánh sáng giả tạo ấy không còn có thể sưởi ấm trái tim cô nữa.
“Thật là một ngày thê lương…”
Không thể trốn tránh.
Không thể giả vờ.
Ngươi cần phải chấp nhận.
“Ụa...” Mao bỗng che miệng, đến rồi sao?
Nàng miêu nữ vội móc trong túi ra một cái lọ trắng mà mở ra, bên trong là đầy ắp những viên thuốc màu đen cứ như luôn tỏa ra một loại chướng khí nào đó. Chẳng cần nước, nàng vẫn nuốt hết đống thuốc vào miệng một cách vội vã.
“Ực! Ực!”
Mao nuốt đâu đấy khoảng mười viên, đó là số lượng thuốc cô phải uống theo mỗi một đợi. Có như thế, những cơn đau đầu, ảo giác mới có thể biến mất từ trong tiềm thức.
Hai mắt nàng trợn ngược. Đau đớn, khổ sở, áp lực... tất cả dồn lên vai nàng trong cùng một lúc, để rồi cũng nhanh chóng tan biến đi nhanh như cách nó tới.
Haha.
...
“Mobius! Mở cửa!”
Setsuna đứng trước cánh cửa trắng muốt, ánh mắt lạnh băng không kiên nhẫn mà đập vào cánh cửa. Bên cạnh cô là Yu đang đỏ mặt, ái ngại trước những ánh nhìn tò mò lẫn thích thú từ những nhân viên xung quanh, thật chẳng ra dáng một cấp trên quyền uy tí nào. Cậu kéo nhẹ áo cô nàng bằng đôi tay nhỏ xíu của mình, miệng thì thầm.
“Chị… làm nhẹ nhàng chút đi… người khác đang nhìn kìa!”
“À, chị xin lỗi, để chị làm dứt khoát hơn!”
Và cái dứt khoát của Setsuna… là cô ta đã đạp hẳn cánh cửa cứng đầu và bước dứt khoát vào. Yu thở dài, giấu mặt trong tay như thể muốn biến mất khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt.
Phía trong hoàn toàn im ắng, hình như chẳng còn ai ở đây cả.
“Mobius! Chị có ở nhà không?”
Yu cất tiếng gọi nhưng không có một lời dáp lại. Cả hai tiến sâu vào trong, ánh mắt bị hút vào cánh cửa cuối phòng với tấm biển “Phòng Phẫu Thuật” treo lặng lẽ như một lời cảnh báo.
Yu chần chừ. Ánh mắt cậu bé lộ rõ sự lo sợ và khiếp hãi. Từ “Phẫu thuật” dường như đánh thức một thứ gì đó sâu trong ký ức cậu nhóc bất tử, còn Setsuna? Cô ta chỉ nhìn cánh cửa với ánh mắt tếu táo cùng dòng suy nghĩ:” Không biết là nạn nhân thứ bao nhiêu rồi.”
Cạch!
Khi hai kẻ kia mở cửa, thứ đập vào mắt họ là cảnh Mobius cùng Baal, một thành viên 11 tuổi ở Bộ Phận Thực Phẩm đang thí nghiệm mổ xẻ một con mèo lai thỏ. Trên bàn mổ, bộ lông trắng nhạt của sinh vật bị nhuộm màu bởi vết máu từ cú khâu còn đang dang dở.
Baal có vẻ vụng về trên những đường kim mũi chỉ khi đang cố khâu lại vết cắt trên bụng nó, nhưng Mobius trông có vẻ không có hứng thú gì với việc mắng chửi cậu, khéo lại làm gương xấu thì nguy. Cô chỉ lặng lẽ lấy một chiếc hộp chứa đầy những con ấu trùng nhỏ, đựng bên trong một cái hộp đen kịt mà rõ ràng là hàng bất hợp pháp.
“Đừng khâu kín, để lại một lỗ hở cho ta.”
“Dạ!”
Sau lời vâng dạ ngoan ngoãn của cậu học trò, Mobius lấy một chiếc ống nhìn như những chiếc ống chuyền máu nhưng... thay vì những chất lỏng đỏ thẫm có thể mang lại sự sống cho bệnh nhân, cô ta cho những con ấu trùng nhỏ xíu kia vào chiếc ống rồi cắm vào lỗ hở đó.
Khi đã chuyền hết, cô nhanh chóng khâu lại một cú chốt hạ, và khuôn mặt của Baal có vẻ khá hồi hộp trước khung cảnh này.
“Ưm… những con ấu trùng này có tác dụng gì vậy ạ, sư phụ?”
“Phải rồi, đây là lần đầu ngươi nhìn thấy loại này nhỉ, nó khá hiếm nên ta phải mua ở chợ đen đấy. Cứ quan sát đi đã, có câu hỏi gì thì tính sau.”
“Dạ…”
Không đợi Baal hết e ngại trước phản ứng của sư phụ, những tiếng gặm nhấm bắt đầu phát ra từ bên trong sinh vật kia. Từng con ấu trùng bắt đầu ăn sạch nội tạng sinh vật, nó chính xác như một vũ khí sinh học.
Rôm rốp… rôm rốp…
“Uạ…” Baal nấc lên, muốn quay đi theo phản xạ.
“Nhìn đi!”
Mobius ra lệnh, kéo cằm Baal quay trở lại, ép cậu nhìn thẳng cảnh tượng ghê rợn trước mắt. Những con giòi chui ra khỏi nội tạng đã trống rỗng của thứ sinh vật kia và bắt đầu “xử lí” cái xác. Không tới một phút, mọi thứ còn lại từ con mèo lai thỏ đã sạch sẽ cứ như nó chưa từng tồn tại. Không một giọt máu, không một mẩu thịt, không xương, không da. Tất cả như chưa từng tồn tại.
“Ặc… ọe!”
“Tuyệt, ngoài sức mong đợi.”
Baal khẽ liếc nhìn ánh mắt của cô nàng Mobius, chỉ để nhìn thấy một đôi mắt gần như vô cảm. Nó luôn nhìn thẳng về phía trước, về tương lai mà không thèm ngoái lại quá khứ. Với một giọng run run, cậu cất tiếng.
“... Tại sao những con ấu trùng kia được quyền lấy mạng con mèo lai thỏ đó…?”
“... Baal, ngươi có biết rằng sinh mệnh vốn rất mỏng manh không?”
“... Em hiểu chuyện đó, nhưng... những việc thế này thật khó chấp nhận... ”
Baal đã gần khóc rồi, những giọt nước mắt chưa rơi.
Nhìn thấy người học trò của mình như vậy, Mobius tặc lưỡi. Một vẻ thờ ơ, bất cần của nàng được thể hiện rõ trên đôi mắt đó, thứ mà những người xung quanh đã quen thuộc. Nàng nhẹ nhàng đặt tay mình lên đầu cậu nhóc mà xoa.
“Kiếp sống của mọi sinh vật đều như nhau, kể cả thánh thần cũng vậy. Ít ra, phàm nhân còn may mắn vì có thời gian hữu hạn, không như chúng ta... Giờ ta hỏi ngươi, sự khác biệt giữa cái chết của con người và một con thỏ là gì? Giữa thần thánh và phàm nhân? Giữa vi khuẩn và cái cây? Chúng chả khác gì nhau.”
Cái chết... là sự công bằng tuyệt đối. Là sự giải thoát khỏi thời gian, của đổi thay, của tuyệt vọng.
“Đừng giận ta nhé... Rồi một ngày ngươi sẽ hiểu.”
Cùng lúc đấy, Yu và Setsuna mở tấm màn buồng phẫu thuật ra. Yu thẫn thờ nhìn sự suy sụp của Baal cùng những con ấu trùng đang nhởn nhơ bò xung quanh chiếc bàn phẫu thuật kia. Setsuna thở dài trước hành động của Mobius, cô lúc này không có biểu cảm rõ ràng nào, cô đang vui, hay đang tức giận trước hành động kia, chẳng ai rõ. Đến cả người trong căn phòng còn chả biết.
“Xem ra thí nghiệm thành công rực rỡ ha?”
Setsuna thở dài, hỏi với một giọng mỉa mai rõ rệt.
“Đúng, với những con ấu trùng này, vấn đề xử lí xác chết ở chiến trường đã được giải quyết.”
“Dù sao thì, ta và Yu có chuyện riêng muốn nói với cô, cô có thể bảo Baal rời đi được không?”
Nghe vậy, Mobius hiểu ý mà cởi bộ đồ y khoa ra cho Baal. Cô nở một nụ cười hiền dịu khác hoàn toàn với phong thái lúc nãy, rồi hôn nhẹ lên má cậu một cái.
“Ta xin lỗi... có lẽ hôm nay ta đã quá nông nổi. Ta hứa những bài học sau sẽ nhẹ nhàng hơn nhé?”
“Ưm… rõ, thưa sư phụ!”
“Rồi, giờ thì đi mau. Cứ quay lại lúc nào ngươi muốn.”
Với một giọng nói như một người mẹ hiền, Baal ngay lập tức vui vẻ trở lại và rời đi. Nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt của Mobius chỉ tắt ngấm khi thấy dáng vẻ loắt choắt của cậu nhóc kia rời đi, cô đã lập tức quay đầu lại nhanh như một con robot.
“Có chuyện gì?”
Setsuna không vòng vo. Cô đẩy một Shird đang bất tỉnh về phía Mobius.
“...Mobius, tên này lại bóp cổ Mao. Đây là lần thứ ba trong tháng rồi đấy.”
Nàng đỡ cậu trên tay, ánh mắt phức tạp chứa nhiều cảm xúc khác nhau. Nhưng nhiều phần trong đó là sự khinh bỉ.
“...Hắn lại kích động à?”
Mobius lắc đầu, đã biết rõ câu trả lời từ cái nhìn của Setsuna. Khi nàng toang đỡ Shird lên bàn, một bàn tay nhỏ khác kéo áo nàng.
“Vâng…à nè, nếu chị có phạt hay gì… thì làm nhẹ nhàng nhé. Shird…sẽ bị tổn thương lắm đấy.”
Yu lí nhí, giọng cậu run run. Cậu không mong chờ gì nhiều ngoài một cái lườm sắc như dao mổ hay câu nói mỉa mai thường thấy từ Mobius. Nhưng ngược lại...
“Đừng lo, Yu. Shird thì chị hiểu nhất hắn nhất rồi, chị hứa sẽ khuyên bảo cậu ấy một cách nhẹ nhàng, được chứ?”
“Ưm…dạ!”
Yu mở to mắt ngạc nhiên. Mobius đưa tay ra, ngón út chìa nhẹ với ý muốn ngoắc tay, một nghi thức của trẻ con để thắt chặt lời hứa. Yu khẽ cười và ngoắc tay lại với cô.
“Đến ca làm việc của hai người rồi đấy, về đi, tôi sẽ lo việc của Shird.”
“Ừ... chậc... Nếu Wint mà ở đây thì tôi không mang hắn cho cô đâu đấy!”
Setsuna lườm Mobius một cái đầy ẩn ý rồi cùng Yu quay lưng rời đi. Hai bóng dáng khuất dần, để lại hai người cô đơn bên cạnh nhau. Mobius lặng lẽ đặt Shird lên giường, hai mắt cô nheo nheo khi ngắm nhìn cậu. Một tay của Mobius đặt nhẹ lên bờ má mịn màng của chàng, môi nàng nở ra một nụ cười khúc khích khi sờ nắn bờ má mịn màng của cậu trai trước mặt.
Hắn chẳng bao giờ thay đổi.
Đây hẳn là định mệnh.
“Ưm…”
“Chào.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Mobius cất lên sau khi nghe thấy tiếng của Shird mới tỉnh dậy, họ nhìn nhau với những ánh mắt lạ lùng một hồi trước khi Shird xông vào ôm chặt lấy Mobius. Đột nhiên, cậu hóa hình thành một đứa trẻ, nom ngốc nghếch hơn hẳn dạng người lớn.
“Mobius! T-t-t-tôi sợ!”
Shird có một đặc điểm kì lạ đó là sẽ hóa thành trẻ con, dù không rõ nguyên lí của nó, điều này thì chỉ có vài người biết. Cậu ôm chặt cô mà chả để ý rằng đầu mình đã dụi chặt vào bộ ngực của Mobius, nhưng cậu không có những phản ứng thích thú hay xấu hổ như những đứa trẻ tầm thường.
Khuôn mặt cậu đang được lấp đầy bởi một cảm xúc sợ hãi đến tột cùng, biểu cảm đó phần lớn không đến từ sự tội lỗi sau khi bóp cổ người đồng nghiệp...
Nó đến từ... lòng kính sợ trước kẻ đối diện.
Sợ bị bỏ rơi, bị trừng phạt, bị quên lãng...
Trong thoáng chốc, nó lại nhìn thấy ánh sáng.
“Mobius... Tôi xin lỗi... tôi đã kích động... Mao... Mao có sao khôn-“
“Im lặng... ta biết rồi... ta biết rồi...”
Nàng Mobius túm lấy mõm của Shird, nhưng không có vẻ gì là muốn làm hại chàng trai trước mặt. Thay vào đó, nàng chỉ hôn lên trán cậu một nụ hôn rất đỗi nhẹ nhàng, miệng nàng thì thầm vài câu.
“Cố gắng hơn lần sau nhé.”
Như một lời hẹn ước của quá khứ về một hạnh phúc giả tạo, kẻ chỉ có thể cảm nhận bằng cái bản năng đã in sâu trong từng kí ức, kẻ nhớ rõ mồn một mọi thứ.
Cùng nhau, câu chuyện của đau khổ lại được dệt lên một lần nữa.
Lại một vòng lặp khác, một biến số khác, chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi.
Con người.


1 Bình luận