Cái Nôi Của Rắc Rối
Shird NW Nhiều Họa Sĩ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 1: Mèo và súng

Vol 1.3: Thế Giới Ngầm

0 Bình luận - Độ dài: 3,237 từ - Cập nhật:

“Love in your eyes…

Sitting silent by my side…”

Giọng hát du dương của Yu vang lên giữa căn phòng âm nhạc tĩnh lặng tựa như dòng nước ấm áp len vào từng ngóc ngách không khí. Cậu ngồi trước cây piano đen tuyền, đôi tay lướt nhẹ nhàng trên phím đàn, âm thanh ngân lên hòa quyện cùng giọng hát tạo thành một bản tình ca mơ hồ. Và tại đây, Shird đang ngồi, lặng lẽ lắng nghe.

Nói sao nhỉ, Yu thường tự nguyện chơi Piano để giúp Shird trở nên thư giãn hơn nhưng thực chất, Shird chính là người dạy cậu bé chơi Piano. Có lẽ đây giống là “trả bài” hơn là giúp đỡ, tất nhiên là tùy cách nhìn. Yu bẩm sinh đã có sẵn giọng ca thiên thần của mình, khác hoàn toàn với âm điệu buồn trong tiếng đàn mà Shird đã dạy cho cậu. Từng phím đàn như chất chừa một nỗi buồn sâu thẳm, khôn nguôi, và từ tay Shird, nó truyền sang Yu, dù cậu bé chẳng hiểu rõ ý nghĩa, cũng mơ hồ trước câu chuyện đằng sau những thanh âm này. Đây chính là “di truyền”.

“Anh thấy sao?” 

Yu sau khi hát xong đã lau sạch mồ hôi trên người và háo hức chạy đến chỗ Shird, tự hào về trải nghiệm mà cậu vừa mang đến cho anh.

“Tuyệt lắm…cảm ơn em.”

Shird cuối cùng cũng mỉm cười, kèm theo đó là cái xoa đầu đầy dịu dàng đến mái tóc mềm mượt của Yu. Cậu nhóc hớn hở rõ rệt khi cảm nhận bàn tay ấm áp của chàng đồng nghiệp, một nụ cười tươi rói không hề giả trân nở trên đôi môi cậu.

“Hihi.” 

Bỗng dưng, một âm thanh lớn vang lên. 

“Thông báo: Toàn bộ Thợ Dệt, lập tức trở về phòng họp tại BH1.

Ngoài ra, Mao – mã hiệu QC (Outer Code) 704, phó bộ trưởng của F.A.I.R, khẩn trương có mặt. Thông báo hết.”

Loa phát thanh từ hệ thống Frost Wisp vang lên bất ngờ, âm thanh vọng khắp mọi ngóc ngách. Có vẻ... đây không phải cuộc họp định kỳ của Nine Council, bởi I còn triệu tập cả một thành viên ngoài hệ thống hội đồng.

Ngay lập tức, toàn bộ chín Thợ Dệt đã tụ họp trong căn Phòng Hội Đồng tại BH1, trái tim của Frost Wisp. Ngoài những thành viên như ta đã biết thì có thêm ba thành viên khác đã có mặt là:

-III: Vexth

-II: Lapis

-I: Thous.

III là kẻ luôn khiến người khác không biết là còn sống hay đã chết. Mái tóc dài, rối tung như cỏ dại che gần hết khuôn mặt gầy gò của hắn. Hắn nằm gục trên bàn, cơ thể gầy nhom như sắp vỡ vụn, nếu lắng tai thì hình như hắn còn đang... ngáy nhẹ? 

II là một người phụ nữ lặng lẽ, luôn mang trên mình chiếc mặt nạ hình chòm sao Đại Hùng. Nàng luôn đứng yên bên cạnh I, trong các Thợ Dệt, nàng là kẻ giữ im lặng tuyệt đối, và cũng chẳng ai có nhu cầu làm thân với cô ta. Mà cũng chẳng sao, chỉ cần ngắm cơ thể đầy đặn của nàng ta là đủ-

E hèm, hình như tôi vừa nói hơi nhiều.

I, người đứng đầu tối cao. Gương mặt hắn điềm tĩnh như một chiếc mặt nạ với ánh mắt sâu thăm thẳm như có thể nhìn xuyên thấu cả vũ trụ. Nếu quan sát kĩ vẻ mặt đen kịt, chăm chú soi xét từng đường nét một thì trông hắn cũng... xinh xắn đấy chứ?

“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn!”

Cánh cửa phòng họp lớn bật mở, Mao lao vào với vẻ vội vàng nhưng trên môi lại nở nụ cười nghịch ngợm. Hai lọn tóc dài của cô khẽ vung lên một cách có chủ đích, rồi quất nhẹ vào mặt Neo, người đang gác chân hờ hững lên bàn.

“Không sao, trước hết, tôi có cái này.”

Trong lúc Mao đang cười đắc ý với việc đập hai lọn tóc của mình vào mặt kẻ cô ghét, Thous không mảy may để tâm đến màn kịch vụn vặt đấy mà nhẹ nhàng đưa ra nhấn nút trên bàn.

Màn hình nổi giữa phòng họp bật sáng, hiển thị các bảng số liệu, biểu đồ và đoạn trích video từ hệ thống giám sát: tần suất hoạt động của các tổ chức tội phạm đang tăng vọt một cách bất thường và có hệ thống. Dù bề ngoài là những nhóm tội phạm riêng lẻ, nhưng các bằng chứng cho thấy… chúng đang tụ lại.

Bởi tất cả các hành động tội phạm đều liên quan đến Underworld, mà Underworld lại được đại diện bởi FUN, tổ chức tiền thân của SAD nơi mà Mao từng lãnh đạo.

Thous nghiêng đầu, đôi mắt sâu như hố đen xoáy thẳng vào tâm can của nàng miêu nữ.

“Là một cựu thủ lĩnh của thế giới ngầm, cô có đánh giá gì?”

Mao chết lặng. Rồi cô khẽ nhắm mắt, bàn tay cô siết chặt. Một giọng nói trầm, khác hoàn toàn với giọng điệu tinh nghịch thường ngày của cô vang lên. 

“...Vậy là nó đã đến… Good Time…”

Ngay sau câu hỏi của Thous là một câu nói đồng loạt của Mao, Setsuna, Free, ba cựu thành viên của SAD với một vẻ mặt nghiêm trọng, không giống phong cách của họ chút nào. Những kẻ quen thuộc với trò đùa, cãi vã, nay lại trở lại vị trí đã từng của chúng: Lũ tội phạm.

...

Sau khi ba người họ giải thích, Nine Council đã biết được rằng các hoạt động gần đây của Underworld là do sự thao túng của PSD, viết tắt của Private Swepper Divine, một bộ phận đặc biệt cũ của SAD.

Trong “Change The World”, Mao với danh tính là thủ lĩnh của SAD đã trao 17000 tỷ Gerum (đơn vị tiền tệ của truyện) cho PSD nhằm xây dựng lại tổ chức nếu cô thất bại, và khi “Good Time” đến, họ sẽ cướp lại Mao từ Frost Wisp. 

FUN không mạnh hơn Frost Wisp về quân sự, chắc chắn là vậy. Nhưng ảnh hưởng của Underworld khiến mọi hành động công khai đều trở nên nguy hiểm. Gián điệp, ám sát,...

“Underworld không tạo nên tội ác, nó chính là tội ác.”

Bất cứ ai cũng biết điều đó.

“Này.” 

Neo lên tiếng, giọng hắn vẫn châm biếm như thường lệ. Không ít lần Mobius muốn khâu mồm hắn lại, nhưng nói gì thì nói... hắn vẫn là một Thợ Dệt.

“Tôi có một giả thuyết. Có chắc Mao hoàn toàn rũ bỏ Underworld không? Nếu cô ta vẫn có mối liên hệ ngầm, thì tất cả chúng ta chẳng phải đang nhảy múa trong tay cô ta sao?” Nhiệm vụ này thật vô nghĩa, có lẽ nên chuyển từ “Bảo Vệ Mao” sang “Tác Chiến Phản Công FUN” thì sẽ hay hơn đấy.”

Neo, một Thợ Dệt khá là cá tính của hội đồng đang ung dung gác chân lên bàn. Hắn đưa ra một giả thuyết mang lại một bất lợi rất lớn cho Mao, đúng là hai kình địch với nhau, luôn đưa ra những lí lẽ thêm dầu vào lửa cho nhau.

“Neo!”

“Neo, câm ngay cái mồm vào, đây là một cuộc họp để đưa ra biện pháp bảo vệ Mao, không phải để nghi ngờ cô ấy.”

Sau lời nói của Neo là liên tiếp tiếng gọi tên của những người thân với Mao như Setsuna và Yu. Hắn tỏ ra không quan tâm, miệng vẫn huýt sáo, chân vẫn gác một cách ngạo nghễ lên bàn mà cười khẩy. Đột nhiên...

“ Neo.”

Mobius, chỉ cần một tiếng gọi và một cái liếc mắt cũng đủ khiến Neo cứng họng. Cái sự kiện 10 năm trước vẫn ám ảnh hắn...

“Hừ…”

Neo nhún vai, hừ nhẹ, nhưng không nói thêm gì. Nếu nói thêm thì hắn sẽ bị giết mất.

“Mấy người nói xong chưa?”

Sau câu nói này của Thous, Vexth lững thững đứng dậy. Hắn lặng lẽ rời khỏi phòng họp, như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến hắn, hoặc có thể hắn chỉ không muốn phải giả vờ quan tâm. Tất cả ánh mắt của mọi người gắn chặt vào lưng cái kẻ kia, nhưng rồi, họ cũng chẳng để tâm nữa mà tập trung vào cuộc họp.

Một đề xuất sẽ là điều cần thiết trong tình hình lúc này, và trong cái việc này, Mobius luôn là người giỏi nhất.

“Tình huống này không thể chủ quan. Tôi đề nghị chia nhóm tác chiến, và các Thợ Dệt sẽ phải tham gia.”

“Tôi không tham gia. Tôi sẽ lui về sau cánh gà.”

Thous bình thản đáp. Có vẻ như anh chẳng muốn để những "chuyện nhỏ" như Underworld làm phiền bữa xế chiều của mình. Hắn là vậy, luôn thờ ơ và trung lập. Mọi người cũng chẳng phàn nàn gì vì đã quá quen với chuyện trên, thôi thì đành phải tự lực cánh sinh vậy.

Bản kế hoạch được đưa ra trong im lặng với từng cá nhân được sắp xếp vào đúng vị trí mà mỗi người thuộc về:

-Đội bảo vệ Mao: Free.

-Đội đối phó khi bị tấn công: Setsuna, Yush, Neo.

-Đơn vị điều phối và giám sát toàn cục: Mobius.

Trong khi mọi người đang im lặng với những suy nghĩ rất riêng, chủ yếu là những suy nghĩ ích kỉ. Thời gian như vừa dừng lại trong căn phong, cho tới khi...

“K-khoan đã, còn tôi thì sao?”

Vẻ mặt của Shird nhanh chóng trở nên ngơ ngác khi không thấy mình ở bất cứ đâu trong bản kế hoạch, cậu giơ tay một cách nhẹ nhàng và chậm rãi dù trên má cậu đang chảy dọc một giọt mồ hôi.

Mobius không lập tức trả lời mà giương ánh mắt lạnh như băng để soi xét người đồng nghiệp, cô vuốt cằm mà nheo nheo mắt.

“Shird à...” Không có vẻ gì là Mobius đã lên kế hoạch từ trước cho Shird, mà có lẽ chỉ đang bịa ra ngay tại chỗ mà thôi.

“Tạm thời thì... ta chưa thấy có vị trí nào thật sự cần tới anh.”

“...”

“Tuy nhiên, kế hoạch sẽ có thay đổi nếu có một biến số nào đó xảy ra. Cứ sắp xếp kế hoạch hiện tại như thế này, còn những gì diễn ra sau đó, ta sẽ tùy cơ ứng biến. Hơn cả, nếu mà có Thợ Dệt nào mà bị thương tích nặng hoặc không thể tiếp tục nhiệm vụ thì anh sẽ lập tức thay thế hắn.”

Nghe cũng hợp lí đó chứ?

Shird cũng chỉ gật gù mà không nói gì thêm, dù trong đầu cậu cứ vang lên một câu hỏi.

“Rốt cuộc mình ở đây làm gì?”

Mobius liếc nhìn xung quanh sau khi đã đảm bảo phải khiến Shird câm họng, xác nhận rằng mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát. Cô cất tiếng một lần nữa, không mong đợi một câu hỏi khác.

“Còn câu hỏi nào nữa không?”

Một cánh tay đã giơ lên. Đó là Yu, thợ dệt IX và cũng là người trẻ nhất, đâu đó... 200 tuổi thôi ấy mà.

“Tôi có câu hỏi!”

“Xin mời!”

“Tại sao lại là toàn bộ Thợ Dệt mà không phải các thành viên từ những bộ phận khác? Chúng ta đâu có thiếu nhân lực!”

Hình như căn phòng hơi lạnh đi một tí thì phải?

Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của các Thợ Dệt chuyển hướng mà đổ dồn vào cậu nhóc, chúng sắc lẹm tựa như dao vậy, hay tôi mô tả chưa tới?

“H-Hả? Tôi… nói sai à…?”

Shird, người hiếm khi phát biểu nay lại lên tiếng với một giọng nghiêm khắc. Bình thường thì cậu chẳng để tâm đến mấy vấn đề này, nhưng ai mà đoán được người ngẫu hứng như cậu ta chứ?

“Yu… FUN có ảnh hưởng lớn hơn cả toàn bộ tổ chức của “Ngoại Vi” cộng lại. Nếu Mao thực sự gặp nguy hiểm, thì bất kỳ kẽ hở nào, kể cả việc lan truyền thông tin qua các bộ phận không liên quan cũng có thể khiến cô ấy mất mạng. Công khai nhiệm vụ chỉ khiến thiệt hại nặng nề hơn thôi.”

Mà khoan, Yu có thật sự ngu ngốc đến mức hỏi một câu thiếu hiểu biết đến vậy không. Hay lại là...

Haizz.

Mobius quan sát tình hình, có vẻ mọi thứ đang dần đi khỏi tầm kiểm soát mà nàng đã đặt... Và nàng luôn biết cách đưa mọi thứ trở về Trật Tự vốn có.

“Tóm lại.”

Mobius vỗ bàn một cách dứt khoát, đôi mắt như kim châm quét qua từng khuôn mặt trong căn phòng, đặc biệt là Shird.

“Để giữ thế chủ động, tôi, IV, quyết định giữ kín nội dung cuộc họp. Chiến dịch lần này mang tên ‘Good Time’ và mức đánh giá thảm họa là 20 điểm. Có ý kiến phản đối không?”

“Đồng ý.” Các thành viên khác đáp.

“Ai cho cô quyền quyết định thay tôi vậy, Mobius?”

Thous cười khẽ, khóe môi cong lên một cách hoàn hảo đến đáng sợ, như thể hắn ta đã tính toán mọi thứ ngay từ đầu.

Sầm!

Màn kịch kết thúc.

... 

“Này chị, chị nghĩ gì về nụ cười của ngài Thous? Em để ý, cứ đều đặn một tháng, anh ấy sẽ cười 4 lần nhưng chưa bao giờ là một điệu cười dài cả. Chỉ là một nụ mỉm...”

Sau cuộc họp căng thẳng, Mao lập tức được áp giải đến khu vực an toàn. Yu cùng Setsuna đi bên cạnh cô để hộ tống nàng miêu nữ đến phòng F6 an toàn. Không khí hành lang quá ư lạnh lẽo, nó yên ắng đến mức tiếng bước chân cũng đủ để vang vọng khắp nơi. Yu chọn thời điểm này để hỏi khẽ, đủ để Mao không nghe thấy, cũng vừa đủ để tránh ánh nhìn của hệ thống theo dõi.

Setsuna khẽ nhướng mày, một thoáng suy tư hiện lên trong ánh mắt băng lạnh thường ngày.

“Ừm… nụ cười đó… theo đánh giá thiển cận của chị, nụ cười đó không thật. Chị luôn nghĩ nụ cười đó là một nụ cười giả tạo vậy, xét theo một người có thể thay đổi cảm xúc xoành xoạnh như Thous thì nó là một điều bình thường nhưng nếu xét theo một khía cạnh nào đó, nụ cười của anh ta giống như một cái mặt nạ vậy, được sắp xếp để đeo lên mặt vào một thời gian cố định. Em có thể gọi đó là cười cũng được… nhưng với chị, đó chỉ là một dòng lệnh được lập trình trong một chiếc máy mang hình hài con người.”

Hai người vẫn bước đi, trong khi định hướng về tương lai thì vẫn chỉ là màu đen. Dù vậy, họ vẫn phải bước. Cho tới khi thế giới trở về hư vô.

Vậy sao?

Thật vậy sao?

Đừng có mà ngạo mạn!

Ở một hướng khác của trụ sở chính, Shird rảo bước chậm rãi cùng Mobius.

Shird có người yêu rồi, nhưng cậu vẫn thường xuyên đi cùng với Mobius. Họ thực sự là cặp đôi kỳ lạ nhất trong Frost Wisp, kẻ sống khép kín, trầm lặng, kẻ thì sôi nổi, sắc bén, luôn tiến về phía trước. Và dẫu khác biệt đến vậy… cả hai vẫn thường bước cạnh nhau vào những khoảnh khắc quan trọng. Hai kẻ không nên ở cạnh nhau nhất... thế mà đến cùng vẫn phải đi bên nhau. Họ cứ như nam châm vậy, dù có đi đường nào cũng sẽ gặp nhau ở điểm cuối. 

“Shird.”

Mobius cất tiếng, vẫn là chất giọng mang vẻ lạnh lùng pha lẫn quyền lực khiến người nghe khó đoán được ý đồ.

“Vào thời điểm đó, hãy đến phòng ta. Ở đó, anh sẽ được thấy thứ anh muốn.”

Shird quay sang nhìn cô, không nói gì. Không ngạc nhiên, không nghi ngờ. Chỉ là đôi mắt anh... trong thoáng chốc đã thay đổi.

Hai con mắt trắng dã đã rung lên.

... 

Lúc này, tại C.C (Cosmic Coordinates) – 70014, một tọa độ nằm sâu dưới đáy đại dương trong một đa vũ trụ chưa được định danh, ẩn hiện bên dưới những tầng nước tối đen là một thành phố ngầm. 

Giữa mê cung đường ống xoắn xít và lớp kính cường lực dày đặc, có một cậu bé trạc mười sáu tuổi đang đứng bất động. Cậu khoác một chiếc áo choàng dài quá khổ, kéo lê tận gót chân. Cậu đội mũ hoodie trùm kín nửa đầu, chỉ để lộ khuôn mặt trắng mềm cùng những vết sẹo dài từ khóe mắt đến má, hằn sâu đến mức trông như những giọt nước mắt không rơi.

Thứ cậu đang đeo trên tai không phải tai nghe hiện đại, mà là thiết bị nghe lén thủ công, kết nối với một chiếc cassette cổ, hoàn toàn là tự chế. Âm thanh từ băng ghi phát ra từng tiếng rè, méo mó như vọng ra từ một chiều không gian khác.

“... Giờ Làn-h… đ.. đã đến…t-tấ-tất cả… các cư dân… hãy chuẩn bị… cho…sự… tái thiết… thế giới… đang tái thiết… tái thiết… tái thiết… tái thiết… tái thiết…”

Liên tục những tiếng rè của việc nghe lén hiện lên không rõ ràng bên tai của cậu bé đó, nhưng điều đặc biệt là từ “tái thiết” bị lặp lại không phải hậu quả của việc bị nhiễu sóng. Nó được lặp lại có chủ đích.

“Dự án tối mật của FUN mang tên Alasexits… đã được phát động… về việc áp dụng loại năng lượng không xác định…kí hiệu U… đã được nghiên cứu trong những năm gần đây… giờ đây… thời khắc đã điểm... áp dụng toàn diện… lên các thành viên quân sự của Underworld… tạo ra lực lượng lớn nhất…”

Lúc này, giọng nói này hiện lên như một người đàn ông lớn tuổi, nói về nội dung của “Giờ Lành”. Ngay sau câu nói trên là một tiếng rè do ngắt sóng dài vô hạn.

“—— rèeeeeee ——”

Một tiếng ngắt sóng kéo dài. Đó là toàn bộ nội dung sao?

Đột nhiên...

“Khục… khục… Hahahaha!”

Cậu bé bật cười sặc sụa, tiếng cười không thể phân biệt là phấn khích, phát điên hay hoảng loạn. Cậu đập mạnh chiếc máy cassette rồi chạy đi một cách điên cuồng. Thông điệp đằng sau có vẻ rất thú vị chăng…? 

Và khi cậu khuất dần trong hành lang thủy tinh dài vô tận, một ánh mắt khác âm thầm dõi theo.

Đó là một cô bé, với bề ngoài trạc tuổi cậu nhóc kia. Cô mặc một chiếc áo khoác cũng to quá cỡ, nhưng thứ làm nổi bật cô bé chính là chiếc vòng cổ hình bán nguyệt làm nổi lên cơ thể nhỏ xíu đó. Một nụ cười...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận