Vol 2: Lá thư và ký ức: trân trọng
Chương 2: Một ngôi nhà mới
0 Bình luận - Độ dài: 2,438 từ - Cập nhật:
– Cô nói quá rồi, chúng tôi vẫn luôn làm vậy mỗi khi có nhân viên mới xuất hiện – Flavus mỉm cười tự hào, ánh mắt lóe lên tia sáng ấm áp, nhưng rồi giọng anh chậm lại, nhẹ hẳn như một lời thú nhận – Tuy nhiên... chẳng ai ở lại được lâu cả...
Lux khẽ nhìn anh, ánh mắt mang theo một sự thấu hiểu lặng lẽ. Cô không đáp lời, chỉ lặng yên. Bởi vì cô hiểu điều đó – cái cảm giác mong ngóng một ai đó đến, để rồi phải chứng kiến họ quay đi, để lại phía sau một khoảng trống không tên. Với những người như Flavus, sự rời đi của người khác không đơn giản là chia ly, mà là một vết cắt nhỏ cứ âm ỉ theo năm tháng.
Cô bỗng nhớ đến những người bạn cũ. Trong lòng dâng lên một cảm xúc dịu dàng xen lẫn tiếc nuối. Hành trình năm ấy tưởng chừng dài vô tận, nhưng giờ đây khi nhìn lại, cô chỉ thấy đó là một quãng thời gian ngắn ngủi – quá ngắn để lưu giữ trọn vẹn mọi kỷ niệm, quá ngắn để những kết nối thân thương có thể trở thành điều vĩnh cửu. Thế nhưng với Lux, nó lại dài như một kiếp người. Một đoạn hồi ức không thể phai, luôn theo cô, luôn lặng lẽ gõ cửa ký ức vào mỗi buổi chiều vắng gió.
Nhận ra vẻ mặt cô có phần trầm lắng, Flavus nhanh chóng đổi giọng, ấm áp hơn:
– Cô không cần phải lo đâu. Ở đây vẫn có những người đã gắn bó lâu năm, họ sẽ sẵn sàng giúp cô bất cứ lúc nào. Giờ thì để tôi giới thiệu từng người cho cô nhé.
Bằng những lời kể dung dị và một cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng đầy thân tình, Lux dần cảm nhận được sợi dây kết nối giữa các thành viên trong quán – một thứ không dễ diễn đạt bằng lời, nhưng lại len vào lòng người như hương cà phê trong không khí sáng sớm.
Flavus từng là một nhà lữ hành. Anh gặp họ – từng người một – trong những hành trình xa xôi, rồi đưa họ về đây, nơi góc phố nhỏ heo hút và có phần cổ tích này. Khi sức khỏe không còn như xưa, anh mua lại mảnh đất này – vốn là một xưởng rượu cũ kỹ – rồi cùng mọi người cải tạo nó thành một quán cà phê. Ban đầu, tiệm rất đông nhân viên. Không khí khi ấy luôn tràn ngập tiếng cười, tiếng ly chạm, và cả những cuộc tranh luận nho nhỏ về việc pha cà phê bằng tay hay bằng máy. Nhưng rồi từng người rời đi – để sống đời của họ, để tìm giấc mơ riêng.
Chỉ còn một số ít ở lại. Không phải vì bị bỏ lại, mà bởi họ không còn nơi nào khác để về – hoặc, họ đã chọn nơi đây là chốn dừng chân cuối cùng.
Lux chợt thấy nơi này không chỉ là quán cà phê – mà là một tổ ấm. Một mái nhà vá víu bằng những trái tim đã mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng yêu thương lần nữa.
Tên của mỗi người ở đây đều do Flavus đặt – như cách để họ rũ bỏ quá khứ và làm lại từ đầu. Lux cảm nhận được sự trang trọng trong hành động ấy, như một nghi lễ tinh thần, một lời chúc ngầm: “Từ hôm nay, em là người mới.”
Người đầu tiên Lux gặp là Miel, một cô bé nhỏ nhắn với nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như mật ong dưới nắng. Miel đảm nhận toàn bộ phần bếp – không phải vì thiếu người, mà vì chẳng ai khác có thể thay thế cô. Nhờ khả năng tạo ra nhiều bản sao của chính mình, Miel có thể làm hàng chục món ăn cùng lúc. Mỗi "Miel khác" lại trò chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ, như tiếng thì thầm của gió. Dù quán có đông đến mấy, căn bếp nhỏ vẫn vận hành như một bản giao hưởng. Cô bé thường hát khe khẽ khi nấu ăn, những bài hát không ai biết tên, nghe như ru ngủ một ngày mỏi mệt.
Kế đến là Tira, cô gái phục vụ có nụ cười dịu dàng như ánh trăng. Cô là người khiến không gian quán trở nên mềm mại – từng bước đi, từng lời nói của Tira đều khiến khách cảm thấy nhẹ lòng. Lux có cảm giác rằng nếu ở gần Tira lâu, người ta có thể tự chữa lành mà chẳng cần thuốc. Cô luôn mang theo một quyển sổ tay nhỏ, ghi lại những chuyện tử tế trong ngày – dù là một lời cảm ơn, hay một cử chỉ ân cần từ khách.
Brunetto là người phục vụ thầm lặng. Cậu ít nói, nhưng đôi mắt luôn chú ý từng chi tiết nhỏ trong quán. Cậu nhớ hết mọi yêu cầu của khách mà không cần ghi, từ kiểu uống cà phê đến chỗ ngồi ưa thích. Ngoài ra, Brunetto còn kiêm luôn việc dọn dẹp – một sở thích kỳ lạ nhưng rất cần thiết. Cậu thường cầm theo kính lúp, soi từng hạt bụi để đảm bảo không gì lọt khỏi mắt mình.
Và cuối cùng là Gelato, người pha chế với vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt – không phải vì lộng lẫy, mà vì kỳ lạ. Gelato có mái tóc bạc nhạt, giọng nói lẫn lộn giữa các cung bậc, khiến người ta chẳng thể đoán được là nam hay nữ. Khách đến quán chỉ để được nhìn cậu, nghe cậu pha cà phê. Nhưng ai cũng biết, Gelato không thích bị chạm vào – đến mức Flavus phải ngăn Lux lại khi cô định hỏi đùa một câu.
– Thế Lux từng làm việc ở quán nào chưa? – Tira hỏi, tay vẫn đang lựa đồng phục cho cô trong tủ vải gấp gọn.
– Em từng làm vài công việc tương tự khi nhận nhiệm vụ… nhưng chắc là vẫn còn thiếu sót nhiều… – Lux cười gượng, giọng khẽ khàng. Sự lo lắng hiện rõ nơi khóe mắt.
– Cái tên Flavus lại chọn người cho quán kiểu gì thế này… – Gelato cau mày, liếc qua cô – Nhìn là biết chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi phản đối việc để cô nhóc này vào làm!
– Ông chủ bảo cô ấy chỉ làm hai tuần thôi – Brunetto không ngẩng đầu, đang chăm chú kiểm tra vết bẩn bằng khăn lau – Cứ xem như nhân viên tạm thời cũng được.
– Có thêm người thì càng vui chứ sao! – Miel hét lên từ bếp, tay vẫn nhào bột – Mong chị sẽ ở đây thật lâu ạ!
“Có lẽ… không phải ai cũng hoan nghênh mình,” Lux nghĩ thầm. Cô thở ra một hơi dài. Nếu đã vậy, cô sẽ làm thật tốt – rồi rời đi khi không còn ai lưu luyến.
Công việc được giao cho Lux là đi giao hàng – mang những vật phẩm đặc biệt từ quán đến các nhà trọ trong khu vực. Trước đây, Gelato kiêm luôn việc này, nhưng khách ngày càng đông, cậu không thể làm cả hai. Flavus bảo, cô chỉ cần giao hàng vào buổi sáng, đến tối thì quay lại phục vụ cùng Tira. Việc này trùng hợp với công việc đưa thư của cô – một sự thuận tiện bất ngờ.
Sau giờ giới thiệu, Miel đưa Lux xuống khu nghỉ ngơi. Phía sau quầy pha chế là bếp, và sau đó là một cánh cửa nhỏ dẫn xuống hành lang tối. Những bậc thang gỗ kêu kẽo kẹt mỗi khi giẫm chân, dẫn đến một tầng hầm được xây như tổ kiến – phòng nối phòng bằng lối đi nhỏ, ngách nọ thông sang phòng kia. Flavus đã thiết kế mọi thứ để tiện lợi và ấm cúng nhất có thể.
Lux được sắp xếp vào một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Không rộng, nhưng đủ ấm. Không có bụi, chứng tỏ ai đó vừa rời đi. Những hạt ma thuật lơ lửng trong không khí, như những con đom đóm không bao giờ tắt, giữ cho không khí luôn trong lành và mát dịu.
Cô đặt túi hành lý xuống, ngồi lên giường. Nơi này lạ lẫm, nhưng không xa cách. Có lẽ… nếu ở lại lâu một chút, cô sẽ quen.
Một lát sau...
Lux đứng trước gương, lặng lẽ quan sát hình ảnh phản chiếu của mình trong bộ đồng phục mới. Bộ váy tím ôm gọn thân hình, viền ren đen nhã nhặn cùng chiếc nơ lớn sau lưng làm cô có phần giống một hầu gái thời cổ, nhưng lại toát ra sự thanh lịch và kín đáo.
Cô chậm rãi xoay người. Chất vải mềm mượt theo từng bước di chuyển, tà váy khẽ lay động như làn sóng nhẹ. Lux khẽ gật đầu, không phải vì vẻ ngoài – mà vì cảm giác vừa vặn, tự nhiên. Màu tím là màu cô yêu thích từ lâu, và cô biết rõ lý do – bởi đó là màu của sự im lặng, của kiên nhẫn, và cả của những điều chưa nói ra.
Cô chỉnh lại cổ áo, thắt lại dây nơ sau lưng cho chắc, rồi bước ra khỏi phòng với dáng vẻ bình thản, vai thẳng, cằm hơi nâng lên. Không ngại ngùng, không lúng túng – cô đã từng khoác lên mình nhiều lớp vỏ, từ người đưa thư đến người đồng hành, nên chỉ một bộ đồng phục, dù có kiểu cách đến đâu, cũng không làm cô chùn bước.
Ngoài hiên, Flavus đang tưới những chậu cây được trồng cẩn thận dọc lan can. Nghe tiếng cửa mở, anh quay lại. Khi trông thấy Lux trong bộ đồng phục tím, anh hơi khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ.
– Tôi cứ tưởng cô sẽ không thích mặc kiểu này.
Lux bước đến, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng vào Flavus:
– Tôi không ngại phục vụ nếu công việc đòi hỏi. Và nếu đã làm, tôi sẽ làm cho đàng hoàng. Đồng phục chỉ là một phần trong đó thôi.
Câu nói không có ý đùa, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng. Cô không cần phải gồng mình để tỏ ra nghiêm túc – sự nghiêm túc đã tự toát ra từ cách cô đứng, cách cô nói.
– Màu tím hợp với cô đấy. Nhìn vào là thấy cô không phải người mới bắt đầu.
– Vì tôi không phải người mới. Tôi đã đi nhiều, làm nhiều. Chỉ là chưa từng làm công việc này mà thôi.
Flavus gật đầu, ánh mắt có phần tôn trọng hơn.
– Cô thích nơi này chứ?
– Nơi này yên bình hơn tôi tưởng. Nhưng cũng giống nhiều nơi khác – cần người giữ gìn. Còn yên bình bao lâu, là chuyện khác.
Cả hai đứng cạnh nhau một lúc, nhìn con đường lát đá phía trước bắt đầu lên đèn. Không gian im lặng, nhưng không hề gượng gạo.
Buổi tối, quán dần đông khách. Tira đưa Lux sổ tay ghi chép, nhưng Lux chỉ mỉm cười nhẹ:
– Tôi sẽ ghi nhớ từng bàn. Ghi chép chỉ là phòng hờ.
– Em chắc chứ? – Tira hơi ngạc nhiên.
– Tôi không bao giờ chắc điều gì. Nhưng tôi có thể kiểm soát việc mình đang làm.
Lux nhanh chóng nhập cuộc. Cô bước đi vững vàng, dáng vẻ điềm đạm nhưng không chậm chạp. Giọng nói vừa đủ nghe, rõ ràng. Không rườm rà, không khoa trương, nhưng luôn đủ để khách cảm thấy được tôn trọng.
– Quý khách muốn dùng gì ạ? – Cô hỏi một cặp đôi đang xem thực đơn.
– À… chúng tôi chưa rõ nên chọn trà hay cà phê…
– Nếu cần một tối yên tĩnh, tôi khuyên nên chọn trà oải hương. Nhưng nếu hai người cần thức dậy để tiếp tục tranh luận, thì cà phê đen là lựa chọn đúng.
Cả hai bật cười, chọn trà. Lux cúi nhẹ đầu, không vội vã, cũng không lười nhác. Cô không nói nhiều, nhưng từng lời đều đủ để khiến người khác thấy dễ chịu.
Tira đứng từ xa, nhìn theo. Cô khẽ nói với Miel:
– Em ấy... không giống những người trước.
– Vì chị ấy lớn rồi mà – Mirel thì thầm, tay vẫn lăn bánh – Nhưng không giống kiểu lớn buồn bã, chị ấy lớn kiểu... mạnh mẽ ấy.
Gelato nghe thấy, nhưng không bình luận. Cậu chỉ lặng lẽ đặt ly lên khay của Lux khi cô đi ngang qua:
– Này, con nhón kia! Đừng để khách chờ lâu đấy.
Lux mỉm cười, nhận khay không chút khó chịu:
– Cảm ơn nhé!
Sau khi khách đã vơi, Lux cùng mọi người thu dọn. Cô làm việc không phát ra tiếng động, di chuyển nhịp nhàng giữa các bàn. Không nhanh nhẹn như người trẻ, nhưng ổn định và chính xác.
Flavus đến bên cô khi cô đang gập khăn ăn.
– Cô bắt nhịp nhanh thật.
– Đừng khen vội. Tôi mới chỉ làm vài tiếng – Lux đáp, mắt vẫn không rời tấm khăn – Nhưng tôi không phải kiểu người làm tạm bợ. Nếu tôi đã nhận việc, thì tôi làm đến nơi đến chốn.
– Vậy nếu tôi muốn cô ở lại thì sao?
Lux ngẩng lên, đôi mắt ánh lên dưới ánh đèn vàng:
– Tôi không ở lại vì lời mời. Tôi chỉ ở lại nếu thấy đáng.
Flavus gật đầu. Anh không cần hỏi gì thêm.
Lux cũng không nói thêm lời khách sáo. Cô mang khăn vào phòng giặt, quay lại lấy giỏ lau bàn, và tiếp tục công việc đến khi quán hoàn toàn im lặng.
Khi cô xong việc, trời đã về khuya. Trên tay vẫn còn mùi tinh dầu bạc hà và vị trà sót lại nơi cổ họng. Cô bước chậm rãi về phòng nghỉ dưới tầng hầm, ánh sáng ma thuật lấp lánh như sao dẫn lối.
Cô không biết sẽ ở đây bao lâu. Nhưng ít nhất, buổi tối nay – cô đã thật sự là một phần của nơi này.


0 Bình luận