• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2: Lá thư và ký ức: trân trọng

Tập 1: Mở đầu đầy rắc rối

0 Bình luận - Độ dài: 2,275 từ - Cập nhật:

Lux mở mắt sau khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ nhỏ phía trên đầu. Ánh nắng đâm thẳng vào mặt khiến cô nhăn nhó như vừa bị ai ném bánh mì khô vào mặt lúc nửa đêm. Cô uể oải nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không khỏi giật mình khi nhận ra đoàn tàu đang chuẩn bị cập bến tại điểm đến tiếp theo:

- Regnum Crystallia...

Ngay lúc đó, một nữ nhân viên trong bộ đồng phục đỏ rực bước qua từng khoang, phát cho mỗi hành khách một viên đá quý nhỏ long lanh. Những người lần đầu đến vương quốc thì trố mắt ngạc nhiên như vừa được tặng một miếng vàng nguyên khối. Nhưng với Lux, đây chỉ là thứ đồ chơi công nghệ dùng để giới thiệu về nơi sắp đến – chẳng có gì quá huyền bí.

Cô cầm viên đá lên, đưa lên cao cho ánh nắng xuyên qua, và như một trò ảo thuật, một màn hình hologram hiện ra trước mắt, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần... quảng cáo vang lên:

- Kính chào những vị khách từ phương xa, tôi là Crys – người hướng dẫn cho chuyến đi chơi đặc biệt. Như các bạn đã nhìn thấy, chỉ còn chưa đầy mười lăm phút nữa thì chuyến tàu sẽ cập bến. Xin lưu ý rằng “Regnum Crystallia” có tổng cộng năm thành phố đại diện để cho các bạn tham quan, vui chơi, học tập và làm việc, vì thế mỗi người hãy chuẩn bị sẵn [5 VYRON] để mua vé vào cổng của các thành phố.

Lux nheo mắt, lẩm bẩm như đang tụng kinh:

- Năm Vyr sao? Tức là... năm trăm thẻ Mac à?

Cô mở điện thoại, kiểm tra ví điện tử và thở dài não nề. Sau khi trừ đi chi phí ăn uống, mua vũ khí, nộp phạt vì… lỡ tay làm rơi thuốc súng trong phòng trọ, giờ đây con số hiển thị làm cô chỉ muốn quay đầu rời khỏi hành tinh này.

- Chắc mình phải làm vài nhiệm vụ lặt vặt kiếm thêm thôi. Không thì có ngày mình ngủ dưới gầm tàu cũng nên...

Đúng như dự đoán, dù là thành viên của Hội Giao Thư, cô chỉ được giảm đúng 1 Vyr – một khoản khuyến mãi không đủ để thuê được một đêm của một nhà trọ bình dân tại nơi đây. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng các bức thư mình cần giao trong vương quốc, cô chọn mua vé vào hai thành phố đầu tiên, ưu tiên những nơi có thư cần chuyển.

Thành phố đầu tiên cô chọn là “Mercatura Gemmarum” – còn gọi là “Thương thành đá quý”. Nơi đây là tụ điểm của các thương nhân máu mặt, giàu có và vô cùng sặc sỡ, bởi họ luôn mang theo mình những món đồ trang sức lấp lánh như thể sợ người khác không biết mình giàu.

Lux may mắn vì có thẻ thành viên của hội mạo hiểm ở Floating Town – điều này cho phép cô nhận nhiệm vụ tại đây mà không cần đăng ký lại từ đầu. Sau khi làm xong thủ tục, cô cùng những hành khách khác bước lên con tàu nội đô. Cảm thấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lux lại thiếp đi như bao lần khác, đầu lắc lư như quả chuông treo cửa tiệm.

Tỉnh dậy trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cô nhăn mặt vì cơn đau đầu nhoi nhói:

- Trước tiên... mình cần tìm chỗ nghỉ. Cái đầu mình như bị ai nhét cát vào vậy…

Cô xoa trán, thầm rên rỉ, rồi kiểm tra đồ đạc cẩn thận trước khi bước xuống tàu. Và rồi Lux choáng váng – không phải vì thời tiết, mà là vì khung cảnh trước mắt: những tòa nhà cao chọc trời, quý tộc dạo bước giữa phố, những sạp hàng tưởng chừng bình dân nhưng bán toàn những món đồ quý giá đến nỗi Lux nghĩ mình đang đi lạc vào giấc mơ của ai đó – không phải của mình.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng xốc lại tinh thần. Công việc là công việc – và thư thì phải giao. Theo định vị, địa chỉ người nhận đầu tiên chỉ cách đây vài trăm mét. Cô tưởng tượng ra một biệt thự sang trọng hoặc chí ít là một căn nhà ba tầng có hoa văn trang trí – nhưng không.

Chiếc điện thoại báo hiệu điểm đến là... một căn nhà nhỏ đang bị kẹp chặt giữa hai tiệm trang sức lấp lánh như thể một đứa trẻ lọt thỏm giữa hai bà thím dát vàng từ đầu đến chân. Hai bên là các tòa nhà sáng lấp lánh, mặt tiền lộng lẫy đến chói mắt, treo đầy bảng hiệu phát sáng, đèn led nhấp nháy và những viên ngọc nhân tạo to bằng nắm tay trưng ra như muốn tuyên bố với cả khu phố rằng: "Chúng tôi có tiền!" Ấy vậy mà, lọt thỏm giữa ánh hào quang đó, là cái nơi gọi là “đích đến” – một thực thể kiến trúc méo mó mà Lux phải chớp mắt mấy lần mới dám chắc là nó không phải hiệu ảnh bị bỏ hoang hay tòa nhà đang trong quá trình tháo dỡ.

Mái nhà thủng lỗ chỗ như vừa trải qua một trận bom giấy của lũ trẻ con hàng xóm. Có chỗ còn được vá bằng tôn cũ, gỗ mục, và – nếu Lux không nhìn nhầm – cả một tấm bảng “khuyến mãi 50%” của cửa hàng bên cạnh. Mỗi lần gió thổi, những miếng vá đó rung lên bần bật như đang cười vào mặt sự an toàn. Tường thì khỏi bàn, loang lổ những lớp sơn chắp vá, trát vội vàng bằng xi măng không đều, và dán đầy graffiti – không phải kiểu nghệ thuật đường phố tinh tế mà là hỗn hợp giữa các dòng chữ kỳ quặc, biểu tượng bí hiểm, và những hình vẽ mà Lux không chắc là đang nhìn thấy một con rồng hay một con vịt bị cắn đuôi.

Và – ngạc nhiên chưa – không có nổi một cái cửa sổ. Không hề. Không cái nào cả. Chẳng có lấy một khe hở nào cho ánh sáng len lỏi vào trong, khiến Lux tự hỏi liệu sinh vật nào có thể sống được trong một cái hộp đen như vậy. Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ: đây có thật là nhà không, hay là một mô hình nghệ thuật hiện đại bị bỏ quên sau buổi triển lãm?

Nhìn tổng thể, nơi đây giống một tổ chim được dựng bằng vật liệu tái chế, gom nhặt từ những thùng rác ngẫu nhiên nhất của thành phố, hơn là nơi con người sống. Có chút gì đó phản kháng, bất cần, như thể chính căn nhà này đang nói thẳng vào mặt những biệt thự bóng bẩy xung quanh rằng: - Tao không cần đẹp, tao chỉ cần tồn tạiLux hơi ngần ngại, nhưng vẫn gõ cửa. Sau vài giây yên lặng, cánh cửa gỗ cũ kỹ được nhấc ra – đúng nghĩa đen. Một thanh niên với hình xăm chạy dọc lưng, mặc quần đùi, tóc nhuộm xanh lá lẫn vài sọc đen đang lúi húi chỉnh lại bản lề cửa.

Cậu ta quay lại, mắt bắt gặp Lux, không một chút ngại ngùng. Cậu ta bước tới, nâng cằm Lux bằng hai ngón tay, lắc nhẹ đầu cô như thể đang kiểm tra trái cây ngoài chợ:

- Chào cô em xinh đẹp, em đến đây vì bị vẻ ngoài anh tuấn của anh mê hoặc đúng không? Đừng ngại, anh rất biết quan tâm tới phụ nữ...

Chưa kịp kết thúc câu nói mang tính khiêu khích, Lux đã tung cú đá “thần sầu” thẳng vào điểm yếu nhất trên cơ thể đối phương. Mặt cô không biểu cảm, ánh mắt sắc như dao, khiến người kia gập người xuống đất như một túi khoai bị đâm thủng.

Tưởng rằng thế là xong, nhưng gã đàn ông ngẩng đầu, cười gằn:

- Em thật đặc biệt đấy… Là người đầu tiên dám làm thế với anh!

Không cần nói thêm, Lux tiếp tục cho hắn “nếm mùi” vài chiêu nữa. Kết quả là gã lăn lộn trên đất, người đầy trầy xước, còn Lux thì thở phào nhẹ nhõm như vừa dọn dẹp xong một cái ổ gián.

- Giải quyết xong cái tên này, tâm trạng mình thấy tốt hơn hẳn…

Cô thở sâu, lẩm bẩm như tự trấn an mình:

- Chắc là do dạo gần đây mình quá căng thẳng vì chuyện của Ire và Joyce. Có Philo giúp rồi, mình không nên lo nữa.

Nhưng rồi Lux sững người lại – vừa nhớ ra điều gì đó rất, rất tệ: cô vừa đá khách hàng.

Cô quay lại, thấy gã trai đang nằm bất tỉnh trên đất. Trong một khoảnh khắc được cho là “sáng suốt”, Lux đặt lá thư lên người hắn, rồi lặng lẽ bỏ đi như chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng, đi được vài bước thì tiếng hét vang lên từ phía sau:

- Cô định bỏ mặc người bị mình hại sao? Cô đúng là phù thủy xấu xa!

- Thì ra anh chưa chết à? – Lux cười, cúi đầu xin lỗi – Nhưng tôi đang bận, xin phép nhé!

- Tôi sẽ báo cấp trên của cô! Cô sẽ bị trừ lương vì hành vi bạo lực đó!

Lux hoảng hốt, lao đến giằng lấy điện thoại:

- Anh trai ơi, đừng làm thế! Tôi biết sai rồi! Để tôi sửa sai, xin đừng báo họ...

- Một người như cô mà cũng biết sợ cấp trên sao?

- Không hẳn là sợ... chỉ là... tôi sắp hết tiền và nếu bị trừ lương, tôi có thể sẽ phải ăn đá lạnh và ngủ dưới cầu đấy...

Chàng trai bật cười, cất điện thoại vào túi:

- Được rồi, tôi sẽ không báo... nếu cô đồng ý giúp tôi một việc.

Gì cũng được, miễn đừng báo là tôi sẽ làm hết sức!

- Làm bồi bàn cho quán nước của tôi. Cô sẽ có chỗ ở, được ăn uống mỗi ngày và trả lương theo ngày.

- Thật á? Anh tốt bụng quá! Tôi sẽ làm hết sức! – Lux nhảy cẫng lên như vừa trúng số.

Thông qua lời giới thiệu, cô biết anh ta tên Flavus – chủ của tiệm cà phê nổi tiếng trong giới mạo hiểm tại thành phố. Bên dưới căn nhà cũ nát là một con đường dẫn xuống lòng đất – nơi được gọi là TEP, viết tắt của “Tranquillus Explorator Portus” – Bến cảng yên bình của các nhà thám hiểm.

Quán mở từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng – một khung giờ lý tưởng cho những ai vừa xong nhiệm vụ hoặc mới đặt chân tới thành phố.

- Vì cô mới đến, nên khi chưa có sự cho phép của tôi thì cô không được phép rời khỏi quán, rõ chứ? – Flavus nói khi thắp đèn dầu, dẫn cô xuống cầu thang gỗ.

- Tôi hiểu, nhưng nếu sau giờ làm tôi muốn đi giao thư hoặc mua đồ thì sao?

- Sau giờ làm thì cô tự do. Nhưng nhớ về sớm để kịp ca tiếp theo.

Lux gật đầu. Cánh cửa phía dưới mở ra, ánh sáng vàng dịu hắt ra ngoài kèm mùi hương dễ chịu. Cô bước vào, không khỏi kinh ngạc bởi cách bài trí: chính giữa là quầy pha chế, bên phải là khu vực ăn uống kiêm phòng nghỉ ngơi được thiết kế theo dạng hộp chữ nhật xếp tầng, mỗi phòng đều có cửa gỗ riêng. Bên trái là khu vực buôn bán nguyên liệu và đồ cổ do các nhà thám hiểm mang về.

Khác hẳn vẻ hiện đại ngoài kia, nơi này lại mang một phong cách mộc mạc, cổ kính với nội thất gỗ là chủ đạo. Lux đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên lẫn thích thú như một đứa trẻ lần đầu được vào lễ hội. Cô không nghĩ rằng, đằng sau cánh cửa ọp ẹp kia lại là cả một không gian ấm cúng và sinh động đến thế.

- Nơi này… thật sự là một tiệm cà phê à? – Lux lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua từng chi tiết gỗ mộc mạc, từ chiếc kệ treo đầy ly tách, đến mấy cái đèn lồng treo thấp xập xòe như đèn trung thu.

Flavus gật đầu đầy tự hào, tóc xanh vẫn rối bời như ổ quạ chưa chải:

- Tất nhiên! Đây là TEP, nơi mà giấc mơ của mọi nhà thám hiểm đều bắt đầu bằng một ly cà phê đen và một cái bánh mì cháy cạnh!

- Nghe hấp dẫn đấy... – Lux cười khẽ, rồi đưa mắt nhìn bốn người nhân viên khác đang đứng trước mặt cô. Họ cúi đầu đồng thanh chào một cách đồng đều đến rợn người.

- Chào mừng cô đến với TEP – ngôi nhà thứ hai của nhà lữ hành!

Câu chào kết thúc bằng một cú xoay người múa tay đồng bộ như mấy nhóm nhảy đường phố, khiến Lux giật cả mình.

- Ủa, ở đây mọi người đều học võ kiêm múa à? – cô hỏi, nửa đùa nửa thật

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận