Chuyện cô gái trên mặt bi...
Suzuki Niino, Makoto Inoue Ahi, Kiku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Những người mà họ muốn bảo vệ

Chương 2: Liệu một kẻ tầm thường có thể?

0 Bình luận - Độ dài: 5,699 từ - Cập nhật:

    Thánh kiếm, đỉnh núi mà bất cứ kiếm sĩ nào đều mong muốn chinh phục được. Nhưng số lượng người đạt được đến trình độ đó là vô cùng hiếm.

    Trong những quyển sách được ghi chép từ trăm năm trước cũng chỉ ghi nhận sáu trường hợp kiếm sĩ trở thành thánh kiếm theo quy chuẩn bây giờ.

    Để trở thành một thánh kiếm, một kiếm sĩ cần đạt tối thiểu ba điều kiện. Thứ nhất có thể chém xuyên qua một cột đá có bán kính hai mươi cen-ti-mét. Tiếp theo họ phải tung ra được mười nhát kiếm trong một giây đổ lại. Và thứ ba, họ cần diệt trừ một thảm hoạ đối với người dân ví dụ như quỷ biển.

    Đây là những điều kiện hết sức vô lí đối với người bình thường.

    Nhưng con một của gia đình quý tộc hoàng gia Silva là một trong những người hiếm hoi đạt đủ điều kiện khi chỉ mới vừa mười lăm tuổi.

    Bằng màn thể hiện xuất sắc trong bài kiểm tra tại vương đô, đó là khi cô khiến mọi người ngỡ ngàng.

    Khối đá dù có dày tới đâu cô cũng có thể cắt đứt nó dễ dàng như một miếng đậu hũ. Ngay cả khối thép đặc cũng bị chia thành hai phần.

    Sang tới bài kiểm tra thứ hai lại vô lí hơn nữa. Cô có thể chém tới mười hai nhát kiếm chỉ trong vòng một giây. Cách biệt với thánh kiếm mạnh nhất chỉ năm nhát kiếm.

    Và thứ ba chính là lần cô bảo vệ một đoàn tàu khi đang ra khơi khỏi lũ quỷ biển, số lượng lên tới bảy mươi cá thể. Theo ghi chép, lúc bấy giờ Euphemia chỉ mới mười bốn tuổi!

    Những thành tích vô lí ấy đã biến cô trở thành thánh kiếm thứ bảy trong lịch sử đại lục. Danh hiệu mà ai cũng ngưỡng mộ.

    Nhưng thực chất cô lại là thánh kiếm số tám.

    Vì trong lịch sử đã từng có một kiếm sĩ khác đã chạm tới cấp độ này. Nhưng mọi tài liệu về người ấy đều đã bị xoá sổ không rõ lí do.

    Tất cả thông tin chỉ là vài dòng nguệch ngoạc trong quyển nhật kí của một vị vua đã băng hà từ lâu.

    “Hầy ai mà ngờ trận chiến lại kết thúc nhanh đến kì cục kiểu vậy chứ.”

    “Xin lỗi mà, xin lỗi mà. Mình hơi cao hứng quá.”

    Hai thiếu nữ ngồi đối diện nhau trên bàn trà nói chuyện về cuộc chiến khi nãy. Xung quanh họ là một khoảng trắng trải đều tới vô tận. Ở phía cuối căn phòng có hai cầu thang đi lên một ô cửa màu đen nằm đối xứng nhau.

    Thiếu nữ diệt rồng, Euphemia cười khì khi nhớ lại trận đấu vừa nãy. Đúng thực là ở cuối trận chiến cô lỡ vận sức mạnh lên quá cao. Vượt mức đối đầu với “người bình thường”.

    “Tự nhiên cậu đem ra mấy chiêu điên khùng rồi chém một người bình thường như thể tớ là con rồng ấy.”

    “Đâu có do cậu chẳng buồn dùng tới nửa sức mạnh của bản thân thôi. Đúng không chị Fiona.”

    Người phụ nữ bận bộ vest đen y hệt cô bạn ngồi đối diện gật đầu. Khi nhìn vào cô chủ mà mình phục vụ đang ngồi vắt chéo chân trên ghế như sắp ngã ra sau, cô bồi thêm một câu.

    “Nhưng trận chiến đó tiểu thư Euphemia đã dùng hết sức đúng không? Tôi đã quan sát được khi đứng ở lối ra sân tập rồi.”

    Thấy mọi chuyện bại lộ, nữ thánh kiếm nở nụ cười ngượng ngùng. Cô gãi đầu bày tỏ mỗi lần chiến đấu là bản thân như biến thành một người khác vậy. Và trong trận chiến vừa rồi cũng thế. Khi cả hai vừa tuyên bố dùng toàn lực, tiểu thư đây đã dùng “sát kĩ” lên người bạn của mình

    “Sát kĩ” là tên gọi của những chiêu thức mà chỉ những thánh kiếm mới sử dụng được. Khi đạt đến trình độ này họ sẽ được đưa vào thư viện sách cấm trong hoàng cung để học “tuyệt kĩ thánh kiếm” qua một quyển sách đã được lưu truyền vài trăm năm.

    “Tuyệt kĩ thánh kiếm – Loạn trảm!”

    Mười ba nhát kiếm được tung ra, choán hết tầm nhìn của đối thủ. Loạt tấn công không một kẽ hở mang theo sức công phá lớn có thể áp đảo mọi kiếm sĩ.

    Selena trong trận chiến phải ép sự bình tĩnh đến tối đa, dùng toàn bộ sự tập trung để nhìn ra một lỗi thoát. Dù đã chặn được một vài đòn tấn công nhưng cô vẫn không thể tránh thoát toàn bộ.

    Ngay khi gục xuống vì lượt tấn công đầu tiên. Cô không có thời gian nghỉ ngơi mà phải hứng chịu tiếp lần công kích tiếp theo.

    Nữ thánh kiếm di chuyển cực mau lẹ. Áp sát lại gần và sử dụng đòn đâm.

    Dù đang còn choàng váng, thiếu nữ tóc đen giương kiếm, chặn đứng đòn đánh. Nhưng sức mạnh của thánh kiếm vốn dĩ lớn hơn cô. Thanh gươm của cô dần bị đẩy lùi.

    Selena phải dùng cả hai tay để đỡ kiếm nhưng vẫn bị ghì xuống. Những cơn đau nhói từ thớ cơ bắt đầu truyền đến não khiến cô mất tập trung.

    Trong giây lát, đối thủ sử dụng “sát kĩ” một lần nữa.

    Một chiêu thức tên là “tâm kích”. Cho phép người dùng đâm vào điểm yếu của kẻ thù đi xuyên qua mọi lớp vật cản. Đồng thời tạo ra “tích luỹ sát thương” khi đủ lớn có thể khiến kẻ thù rơi vào trạng thái mê sảng hoặc chết ngay lập tức.

    Đòn tấn công đâm vào kiếm của Selena nhưng cô lại cảm thấy cơn đau khủng khiếp trong lồng ngực. Cảm giác bỏng rát kinh khủng như bị một thanh sắt nóng đỏ đâm xuyên người.

    Cô ngã bật ra phía sau rên la tức tưởi.

    Cả khái đài nháo nhào trước tình hình thế trận. Tất cả đều cổ vũ cho Euphemia nhanh chóng kết thúc trận đấu. Riêng chỉ có thiếu nữ tóc vàng vẫn thầm cầu nguyện cho người đang đau đớn trên sân.

    Bằng tốc độ cực nhanh, thánh kiếm tiếp tục áp sát nhưng ngay khi lại gần một đòn đâm từ dưới xuyên thẳng tới bụng.

    Rất dễ dàng, thánh kiếm đã chặn được. Khi cô định tấn công, một cơn đau đã truyền từ phần gan lên lão. Nỗi đau như thể một cây kim nhọn hoắt đâm vào đầu ngón tay khiến cô sững lại một nhịp.

    Tạo cơ hội cho đối thủ của cô bật lên, tung đòn chém ngang cổ.

    Đương lúc còn đang cau có chặn đòn, đối thủ của cô lại tung ra cùng lúc sáu nhát kiếm trong một giây. Trong số đó một đòn đánh đã chém trúng cổ chân của thánh kiếm khiến lớp lá chắn bị hỏng một phần.

    Vừa tung xong loạt tấn công, Selena phải tự đấm vào đầu mình vì cơn đau vẫn bám theo dai dẳng. Khuôn mặt cô trông như bị ăn mất linh hồn nhưng bàn tay vẫn siết chặt thanh kiếm.

    Cùng lúc thánh kiếm cũng hồi phục xong, cô tiếp tục tấn công tứ phía với tốc độ không thể nhìn rõ.

    Selena trên sân chỉ có thể chịu từng nhát kiếm vào tay, đùi, lưng và bụng.

    Khi lớp khiên sắp vỡ vụn, cô nghiến chặt răng, đôi mắt lộ rõ sự quyết tâm. Một nhát kiếm đâm thẳng xuống sân tập tạo dư chấn cực lớn.

    Một chiếc hố xuất hiện tuy không lớn bằng Euphemia hồi nãy nhưng đủ làm tất cả kinh ngạc. Vì trình độ của Selena lúc này đã vượt xa những gì họ tưởng tượng. Chỉ có Alicia để ý thể lực của người đàn chị đã tới giới hạn, biểu hiện rõ nhất là hơi thở loạn nhịp và thần trí không còn tỉnh táo của cô.

    Lúc này thánh kiếm cũng có thể chắc chắn được, những gì đối thủ vừa sử dụng chính là “sát kĩ” của cô. “Tâm kích”, “Loạn trảm”, “Phá kích” đều được người kia dùng ở một mức độ yếu hơn.

    Đó chính là khả năng sao chép của Selena cho phép cô có thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào bản thân từng nhìn qua. Bù lại sẽ phải tiêu hao lượng lớn thể lực. Nhưng chính vì vậy điều này đã tạo cơ hội cho đối phương tấn công vì sức lực đã tới giới hạn của cô.

    Euphemia dẫm mạnh xuống đất rồi lao bật đi để lại vết lõm trên sàn nhà. Lại là một đòn đâm và đối thủ của cô cùng vậy. Người kia lùi lại một bước lấy đà rồi đâm về phía trước.

    Đầu mũi kiếm của cả hai đâm vào nhau như hai mũi tên. Âm thanh hai thanh kim loại mài giũa lẫn nhau.

    Thiếu nữ tóc đen hét lên một tiếng rồi đẩy cánh tay đang run rẩy của mình về phía trước.

    Thật đáng tiếc nhưng lần này thánh kiếm đã thắng. Âm thanh vỡ vụn vang lên. Thanh kiếm của thiếu nữ tóc đen dần nứt nẻ trước áp lực của thanh kiếm được truyền ma lực.

    Nhanh chóng, cô lách sang một bên cùng thanh kiếm không còn nguyên vẹn. Còn thánh kiếm vẫn phóng đi như mũi tên để lại trên sân là một vệt dài cực lớn.

    Mất kiếm. Cạn kiệt sức lực. Cơ thể còn đang run rẩy. Mệt mỏi. Cô chính thức không còn gì để tiếp tục chiến đấu. Dù có dùng thể thuật cũng không thể ra một đòn đàng hoàng.

    Thấy đối thủ đã không còn khả năng tiếp tục. Thiếu nữ tóc hạt dẻ quyết định kết thúc trận đấu bằng một đòn duy nhất.

    Cô giương cao thanh kiếm đỏ rực màu ma lực của bản thân. Cùng đôi mắt sắc lẹm và sự tôn trọng, cô chém xuống một kiếm ngay gần đối thủ của mình.

    Một đòn tấn công mang theo sự tĩnh lặng.

    Sân tập đã bị cắt làm hai phần, lớp rào chắn bên ngoài cũng bị xẻ đôi rồi vỡ vụn tạo thành khung cảnh như kính vỡ và lớp màn của Selena cũng tan biến khi sát thương đã chạm mức giới hạn.

    Thanh kiếm ngay khi rời khỏi tay thánh kiếm cũng biến thành mỡ sắt vụn. Nhưng cô không quan tâm mà chạy vội tới đỡ lấy thiếu nữ tóc đen sắp sửa ngã của mình. Cô không để tâm đến mọi thứ xung quanh mà nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ ngơi.

    Trọng tài sau một hồi choáng váng mới tuyên bố người chiến thắng trong trận đấu này chính là Euphemia, thánh kiếm trẻ tuổi nhất.

    Còn khán đài thì hò reo vì trận chiến quá mãn nhãn. Nhiều người trong số họ cũng thay đổi cách nhìn nhận của bản thân về vị tiểu thư vô năng. Người đã chiến đấu tay đôi một thời gian dài với thánh kiếm.

    Khi Lucas và Mary đang định quay ra an ủi Alicia vì đàn chị của cô không dành chiến thắng thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu nữa.

    Trở về với hiện tại, Euphemia bốc bánh quy được bày trên bàn trà không ngừng khen ngợi. Đối với cô được thưởng thức đồ ngọt sau một cuộc chiến căng thẳng không khác gì phương pháp trị liệu tốt nhất.

    Cô cầm lấy chiếc bánh rồi đưa cho cả người bạn thân lẫn vị quản gia đang đứng kế bên hai người.

    “Hầy, màn giả vờ ngất của cậu cũng giỏi quá cơ. Bắt tớ vác cậu từ tận trên xuống dưới này rồi đặt lên ghế ngồi mới chịu tỉnh.”

    Dường như thiếu nữ ngồi đối diện thấy có chút hối lỗi, cô thủ thỉ nói nhỏ câu “xin lỗi”.

    “Nhưng chí ít thì cậu vẫn ổn chứ? Vừa nãy tớ có sử dụng “Tâm kích” vào chính giữa ngực của cậu đấy. Bên trong không bị sao chứ?”

    Selena bất giác đưa tay lên sờ vào lớp áo trắng của mình. Cô cảm giác bản thân vẫn ổn, cơn đau kia đã biến mất từ lâu rồi.

    “Chà, cũng không có gì nhưng “sát thương tích luỹ” thì sao?”

    Vị tiểu thư tóc mặc váy ngắn nhấp một ngụm trà. Cô đưa tay lên giải thích.

    “Cái đó sẽ biến mất sau khoảng một ngày nếu cậu không dính thêm “sát thương tích luỹ” của tớ nữa.”

    Nghe tới đây, con gái út gia tộc Espenraza nhăn mặt.

    “Hồi trước tớ nhớ nó có mười chín tiếng thôi mà. Sức mạnh của cậu lại tăng lên không ít rồi nhỉ.”

    Nhận được lời khen bất ngờ, nữ thánh kiếm gãi đầu ngượng ngùng. Cô nhấm nháp thêm một ngụm trà rồi bày tỏ.

    “Hai tuần trước tớ có thay đổi một chút trong thế kiếm nên mạnh hơn, tác dụng cũng tốt hơn nữa. Ai mà ngờ được tớ lại mạnh lên như vậy đâu.”

    Euphemia tỏ vẻ vô tội. Cô cũng đâu ngờ bản thân nghe theo lời khuyên đó lại có thể phát triển nhiều tới như vậy. Số nhát kiếm chém ra cũng đã vượt qua con số cô bị kẹt cứng vài năm

    “Và thế là câu đem tớ ra làm bao cát để thử sức ấy hả?”

    “Xin lỗi mà.”

    Thánh kiếm chắp tay bày tỏ sự hối lỗi trước mặt tiểu thư vô năng. Sự chân thành ngốc nghếch này khiến cô nàng phì cười. Song thiếu nữ tóc nâu nói tiếp.

    “Để xin lỗi thì…Tớ đã đem hậu bối của cậu xuống rồi đây!”

    Cô nàng quay ra đằng sau rồi nhấc một thiếu nữ có mái tóc vàng nhạt lên từ sau ghế. Trông như thể cô đang nhấc một con mèo to xác vậy.

    Bị làm bất ngờ, Selena đánh đổ hết sạch chỗ trà thảo mộc trong cốc. Dòng nước màu vàng ánh kim chảy xuống làm ướt hết một phần sàn nhà màu trắng.

    “Oái, chị Selena trà chảy xuống ướt hết sàn nhà rồi kìa.”

    Alicia hoảng hốt chỉ vào vũng nước ở dưới nền đất. Còn người được gọi tên vẫn chưa thể hồi thần vì sự xuất hiện bất ngờ này.

    “Ui cha, có vẻ như cậu ấy chưa được bình thường lắm nhỉ. Chị Fiona giúp em tạo thành một chiếc ghế được không?”

    Quản gia của gia tộc Esperanza đặt tay lên ngực cúi đầu.

    “Rất sẵn lòng thưa tiểu thư.”

    Cùng với cái búng tay, một chiếc ghế gỗ mới tinh đã được tạo ra, trên chỗ dựa lưng vẫn còn một cành cây có lá đang đung đưa.

    Euphemia nhẹ nhàng đặt cô gái vào ghế rồi đưa cho cô nàng một miếng bánh quy vẫn còn thơm mùi bơ sữa.

    Sau khi cắn một miếng, cuộc trò chuyện giữa nữ sinh năm hai và thánh kiếm được bắt đầu.

    “Vậy hoá ra chị là thánh kiếm sao…Cả cô giám thị cũng là quản gia nữa…Mọi chuyện khiến em đau đầu quá…”

    Do lúc dẫn cô nàng đi theo xuống dưới nơi bí mật này, tiểu thư diệt rồng cũng đã giới thiệu bản thân xong hết. Mọi thứ lúc đó có diễn ra hơi nhanh nên Alicia cảm thấy có hơi nhức đầu vì thông tin chấn động này.

    Lúc cô xuất hiện cùng với hai đàn chị, Fiona cũng cảm thấy hốt hoảng nhưng khi thánh kiếm giải thích thì cô cũng chấp nhận.

    “Chị chỉ làm thủ thư cho vui thôi còn em là Alicia Nowak học viên năm hai nhỉ. Em là người hâm mộ của Selena sao?”

    “Cái đó thì hơi sai một chút tại chị Selena đối với em có chút đặc biệt.”

    Euphemia nheo mắt nhìn cô nàng đang gật đầu. Cô muốn biết người đặc biệt đối với cô bé kia là như thế nào?

    “Người đặc biệt sao?”

    “Vâng, chị Selena đã giúp em rất nhiều mỗi khi em làm một ma cụ mới nên với em chị ấy không chỉ là một đàn chị đáng kính. Lần đầu tiên bọn em gặp nhau là khoảng ba năm về trước cũng là lúc em thử nghiệm ma cụ đầu tiên.”

    Nói xong cô nàng cho miếng bánh vào miệng nhai nuốt gọn ghẽ. Còn tiểu thư kia thở phào nhẹ nhõm, cô quay ra nhìn người bạn vẫn đang “đông cứng” của mình.

    Chỉ một giây sau, toàn bộ sự kiện lúc này mới được nạp vào đầu tiểu thư vô năng.

    “A…Alicia sao em lại ở đây? Cậu đưa em ấy xuống à Euphemia?”

    Cô nàng nở nụ cười khì khì như đồng ý với câu hỏi của người bạn. Còn người kia chỉ biết thở dài, cúi đầu xin lỗi.

    “Xin lỗi em nhé. Đứa bạn ngốc của chị lại làm phiền em rồi.”

    Bị trách móc, thánh kiếm phình má hờn dỗi như một đứa trẻ.

    “Tớ có làm gì đâu!”

    “Gừ, cậu thì lúc nào chả nói như vậy.”

    Bị chọc tức, Selena nhanh chóng phản pháo. Dù có là thánh kiếm thì cô cũng phải phân xử công bằng.

    Khi cả hai đang khẩu chiến quyết liệt một giọng nói tinh nghịch xen vào.

    “Nhưng hôm nay chị Selena đỉnh lắm luôn. Em không tin vào mắt mình luôn á. Chị cứ bùm bùm rồi rầm một cái và xoẹt một tiếng to luôn.”

    Thiếu nữ tóc vàng khua tay múa chân như diễn kịch đang cố gắng diễn tả cảm nhận của bản thân. Cô không quên nhắc tới vị thánh kiếm đang ngồi thưởng thức tách trà sau cuộc cãi vã nho nhỏ vừa rồi.

    Cô nàng nhíu máy rồi hai tay vào tư thế cầm kiếm. Cô khua khoắng loạn xạ như đang tái diễn lại loạt chiêu thức siêu khủng của Euphemia.

    “Hây hô!”

    Trông thấy hậu bối đang diễn trò, cô nàng tóc nâu bật cười khúc khích. Cô vỗ vai người bạn thân với gương mặt đơ cứng như bánh mì khô mà cười sặc sụa.

    “Ha ha c…cậu có đàn em thú vị đấy ha ha.”

    Tiểu thư vô năng bất giác cảm thấy nhức nhức đầu. Cô đưa bàn tay đã không còn vết thương lên vuốt trán khi tay còn lại đang chống xuống bàn.

    “Thôi bỏ qua chuyện đó đi…Em định bảo gì chị à.”

    “Ày ai…(Ngày mai…)”

    Selena quay ra nhìn thì thấy hậu bối của mình đã đầy một miệng bánh quy đang nhai như một con Hamster tham ăn. Cô vội khua tay ra hiệu cho cô nàng kia ăn nốt rồi nói sau.

    Sau khi uống cạn cốc trà thảo mộc cũng là lúc chỗ bánh trong miệng Alicia đã trôi xuống.

    “Phải rồi! Ngày mai chị có rảnh không?” – Hai mắt cô nàng sáng lên như trông đợi câu trả lời của người đàn chị.

    “Ngày mai sao hình như là…”

    Tiểu thư tóc đen lại lần nữa đắn đo. Trước khi cô kịp đưa ra câu trả lời thì người bạn thân đã trả lời hộ mình.

    “Cậu ta rảnh đó bé hậu bối, có gì chăm sóc Selena giùm chị luôn nha.”

    Mặc kệ cô bạn đang cau có nhìn mình bằng đôi mắt viên đạn, nàng thánh kiếm vẫn ung dung đưa tách trà lên uống cạn.

    “Vậy thì ngày mai chị ra biển cùng em nha. Sáng mai em sẽ tới nhà chị để đón chị he he.” – Nói xong cô nàng cũng chạy biến khỏi căn phòng trắng tinh, không quên lấy thêm một chiếc bánh ở trên đĩa.

    Nhìn cô nhóc kém tuổi dần khuất bóng, Euphemia để hai tay ra sau đầu song liếc nhìn người bạn vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ. Cô không nhịn được mà trêu đùa.

    “Mai được đi chơi với đàn em năm hai xinh tươi mà sao cậu trông ủ rũ vậy. Tươi tỉnh lên đi chứ.”

    Thấy thiếu nữ kia nhăn mặt nhìn mình, thánh kiếm liền quay sang nhìn vị quản gia. Fiona ghé sát lại thì thầm với cô.

    “Cái đó…tiểu thư Selena ngại đó. Bình thường ở nhà tiểu thư cũng hay như vậy lắm.”

    Euphemia cười một cách tinh nghịch.

    “Bảo sao cậu cứ im lặng. Hoá ra đang nghĩ đến mấy chuyện đáng xấu hổ chứ gì.”

    “K…Không có! Cả hai im đi!”

    Cô nàng đỏ mặt đập tay xuống bàn nhưng vẫn bị cả hai trêu tức thêm một lúc nữa. Để ổn định tinh thần, Selena quyết định uống một cốc trà cho khuây khoả mọi chuyện.

    Ngay khi đưa tách trà lên miệng, người bạn của cô lại mỉm cười như vừa nghĩ ra gì đó.

    “Đúng là cô bé tăng động nhỉ. Mà…cậu thích cô bé đó à?”

    “Phụt!”

    Thiếu nữ mặc áo trắng phun hết chỗ trà vừa vào miệng của mình. Cô ho sặc sụa vì câu nói bất ngờ của người bạn thân. Sau khi vỗ ngực vài cái, cô mới bình thường lại để nói chuyện.

    “Trà thảo mộc quý lắm đó.”

    “Cái đó thì không có. Em ấy…Tớ coi giống như em gái hơn. Một đứa trẻ cần được bảo vệ thôi.”

    Nhìn khuôn mặt đôi nét suy tư của người đối diện. Đôi mắt của thánh kiếm trở xa xăm, hình bóng ai đó như chen vào hình ảnh của thiếu nữ kia. Cô không nhịn được lẩm bẩm.

    “Giống thật…”

    Thấy khó hiểu, Selena quay sang hỏi lại.

    “Giống gì cơ? Tớ hả?”

    Sự giật mình thoáng qua khuôn mặt của thiếu nữ tóc nâu. Cô xua tay, cười gượng.

    “Ừm, có nét giống bà chị mình thiệt. Mỗi lần đi từ trên vương đô về là lao vào ôm lấy ôm để mấy đứa em luôn. Đôi khi còn mua quà cho cả lũ nữa. Cậu cũng có chị mà đúng không?”

    Khoé miệng thiếu nữ tóc đen cứng đờ, cô nhanh chóng mỉm cười rồi bỏ một viên đường vào cốc trà của mình.

    “Đúng thật…Mình cũng có một người chị và một người anh nhưng mà họ…”

    Nhận ra bản thân đã lỡ lời Euphemia định chuyển chủ đề nhưng người đối diện đã nói tiếp khiến cô ngỡ ngàng.

    “…Nhưng…Chị Fiona đã là một người chị quá đỗi tuyệt vời rồi.”

    Giọng điệu chân thành, không giả tạo như một thiên sứ giáng trần. Khi nàng đáp xuống một vùng đất cằn cỗi, cả khoảng đất trống bỗng chốc nở rộ những màu sắc rực rỡ.

    Người quản gia mặc vest đen đứng bên cạnh cũng cảm thấy ấm lòng. Cô cố giấu đi nụ cười không thánh kiếm đã nhìn ra.

    Cô cũng cảm thấy vui thay cho người bạn mình. Song cô tiếp tục đưa một miếng bánh lên miệng rồi bắt đầu câu chuyện khác.

    “Vậy…cuối tuần sau đi chơi với tớ nhé.”

    Nghe câu hỏi, Selena đắn đo một hồi nhưng khi thấy sự ngượng nghịu của người bạn cô liền đưa ra câu trả lời.

    “Ừm, mình đi được.”

    “Hửm, tuổi trẻ của cả hai tuyệt quá ha.”

    Câu đùa của người phụ nữ với mái tóc đen tuyền khiến cô chủ của cô nhảy cẫng lên vì ngại. Khuôn mặt đã đỏ chót như quả cà chua chín mọng.

    Thiếu nữ vừa rồi đã đánh tay đôi với thánh kiếm giờ lại cuống cuồng tìm cách lí giải cho vị quản gia hiểu. Bên đối diện, vị thánh kiếm kia cũng chả khá khẩm hơn. Cô cúi gằm mặt xuống mà không ngẩng lên nổi. Tưởng như có khói đang bay ra từ đỉnh đầu cô nàng.

    Nhưng sâu trong sự xấu hổ đó, cô lại ghen tỵ với người đàn em kia.

    Một người bình thường có thể thoải mái nói chuyện với Selena ở bất cứ đâu. Là điều mà một người như cô gần như chẳng thể làm được. Cô chỉ có thể nói chuyện với người ấy trong khoảng thời gian hai người ở riêng như thế này.

    Bởi lẽ với Euphemia thì cô nàng cũng là một người đặc biệt.

Ã

    Tháp chuông trong trấn vang lên mấy hồi khi đã điểm bốn giờ.

    Học viên cũng đã bắt đầu tan trường. Trong khi một số người theo khoa ma thuật sử dụng chổi phép để bay về nhà thì phần lớn học sinh lại lựa chọn đi bộ để trở về.

    Trong số đó có Selena. Cô gái bị người đời gọi là tiểu thư vô năng.

    Cô hướng về phía căn dinh thự của gia tộc cô nằm trên một ngọn đồi phía Đông Bắc. Là căn dinh thự lớn nhất khu vực được xây dựng cách đây một quãng thời gian khá lâu.

    Dạo bước trong buổi chiều với cái nắng nhàn nhạt. Selena ngắm nhìn bầu trời có vô số gợn mây đang dần được nhuộm bởi sắc hồng. Cô bất giác nhớ về hình ảnh một thiếu nữ đang cầm lấy tay cô chạy đi trong buổi chiều hôm ấy.

    Song lời mời của Alicia lại xuất hiện trong tầng tâm trí khiến cô không khỏi nghĩ ngợi. Tại vì bình thường cô nhóc chỉ rủ cô đi xem mấy cái ma cụ kì lạ mà bản thân chế ra và kết cục thì thường không tốt lành cho lắm. Chứ đột nhiên gọi cô đi biển chơi thì đây mới là lần đầu tiên.

    Vừa nghĩ cô vừa rẽ vào một con đường lát đá để đi lối tắt. Khi cô đi qua một con hẻm thì cuộc trò chuyện của mấy gã đàn ông trong đó đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Selena.

    “Con nhỏ Alicia là mục tiêu lần này phải không?”

    “Đúng rồi, con nhãi đó mang thuộc tính hệ phong với lượng ma lực khủng nên không phải việc dễ đối phó đâu.” – Tên hói đầu nói với vẻ lo lắng.

    “Nhưng bù lại cũng kiếm được một khoảng kha khá đấy chứ.”

    “Đúng đúng, xong kèo này anh em mình tha hồ mà dư dả.”

    “Giờ phải tính tới chuyện vô hiệu hoá ma lực của nó là xong chuyện rồi.” – Kẻ tóc xoăn gãi cằm lên tiếng.

    Một gã đàn ông với vẻ ngoài dữ tợn lấy một quả cầu ra từ trong túi.

    “Đây là thứ dùng để làm chuyện đó. Này là ma cụ để làm rối loạn ma lực của đối phương do chính khách hàng đưa cho tao. Việc của chúng mày là khống chế rồi bắt nó xong đem giao cho khách hàng là được.”

    “Kế hoạch này tuyệt vời quá đại ca.”

    Tên đàn em gầy còm tung hô kế hoạch của kẻ đứng đầu.

    “Ha ha ha ha.”

    Bảy gã đàn ông đều cười rộ lên vì tương lai tốt đẹp mà lũ chúng đang mơ tưởng tới. Nhưng tiếng giày cao gót cồm cộp vang lên ở đầu con hẻm đã khiến chúng chú ý.

    Trước mắt chúng bây giờ là một Selena với gương mặt giống hệt như hồi sáng. Là ánh mắt đang nhìn thấy lũ rác rưởi không đáng sống.

    Một tên đàn em thấy chỉ là một thiếu nữ nên tiến lại gần bêu rêu đồng thời có ý định sờ mó cơ thể của cô.

    “Ồ em gái này tới với bọn anh này là có ý gì đây? Phải chăng là em…”

    Xoẹt

    Chỉ một cái vung tay của Selena đã cắt phăng đầu tên khốn lắm mồm. Máu đỏ tươi phun ra từ phần cổ họng gã trông chẳng khác nào một đài phun nước. Thân xác gã sau một hồi cũng đổ phịch xuống. Máu đổ ra lênh lác không khác gì một con heo bị cắt tiết.

    Không đợi sáu tên còn lại hoàn hồn, cô lập tức phi tới trước mặt một tên với mái tóc bù xù mà giáng một quyền vào lồng ngực gã. Lực tấn công của đòn đánh mạnh tới mức khoét một lỗ lớn trên cơ thể gã ta. Thậm chí máu không hề chảy ra như thể đã bị vắt cạn.

    Khi hai người trong hội đã chết, những kẻ con lại mới phản ứng.

    Bốn tên trong số đó lao ra bao vây cô nàng. Định sẽ dùng kế ỷ đông để dành chiến thắng.

    Dẫu sao bọn chúng cũng là lính đánh thuê vậy nên đối đầu với một kẻ như cô thì cũng không khó cho mấy.

    Nhưng đó cũng chỉ là thứ ảo tưởng ngu ngốc của bốn gã côn đồ. Chỉ trong một khoảnh khắc chúng ra đòn với Selena đang đứng ở giữa. Hai chi của chúng đã bị cắt văng lên trên không trung khiến máu phun ra xối xả nhuộm đỏ cả nền đất.

    Khi chúng định hét lên, một thứ sức mạnh vô hình nào đó đã nghiền nát cả bốn kẻ bọn chúng cùng một lúc. Mặt đất chấn động tạo thành một vết lõm sâu, nứt nẻ.

    Máu thịt và xương hoà lẫn với nhau tạo thành một mớ bầy nhầy. Phần nội tạng bên trong cũng nát bét trông đến là kinh tởm.

    Cũng chính vì lẽ đó mà chiếc áo trắng của cô hoá thành màu đỏ sẫm. Nhưng cô chẳng mấy để tâm mà từ từ tiến lại chỗ tên thủ lính đang run rẩy vì sợ hãi.

    Selena chỉ nhẹ nhàng búng tay. Chân trái của gã đã bị nghiền nát y hệt như mấy tên đồng đội của gã vào giây trước. Khi gã hét lên đầy đau đớn thì Selena lại hỏi hắn bằng tông giọng lạnh như băng.

    “Ai là kẻ đã ra lệnh cho các ngươi?”

    Nhưng tên thủ lĩnh cứng đầu không chịu nói, hắn cười cười rồi nhổ một bãi nước bọt xuống trước mặt cô.

    Dẫu vậy đó cũng chỉ là hành động khiến hắn càng thêm đau đớn vì một cánh tay và chiếc chân còn lại của hắn đã bị vặn xoắn tới khi đứt lìa. Cục thịt đó rơi xuống đất nảy lên như một quả bóng hơi.

    Selena nắm chặt lấy đầu gã, nghiến răng.

    “Trả - lời.”

    Tên thủ lĩnh vẫn cứng miệng, hắn cười khẩy quyết không nói ra kẻ đứng sau chuyện này. Dù có chết cũng không.

    Chỉ thấy Selena thở dài song nhắm mắt lại trong một giây sau đó nói ra một cái tên khiến kẻ đang quằn quại sắp chết phải sửng sốt.

    “Vidor Von Norwood. Quý tử của gia tộc Norwood.”

    Nhìn tên sắp chết trước mắt đang định nói gì đó. Cô cười nhạt khi nhớ lại những kẻ giết người đã từng bị cô thanh trừng.

    Cô thả hắn xuống cái phịch rồi xoay người đi về phía đầu con hẻm. Khi ấy cơ thể hắn dần xuất hiện chi chít vết cắt lớn nhỏ và chỉ sau vài giây gã đã trở thành một đống thịt vụn được tô điểm bằng màu đỏ tươi.

    Lúc Selena vừa bước ra khỏi con hẻm thì giọng của Fiona vang lên bên cạnh.

    “Tiểu thư lại vậy nữa rồi, có dọn “rác” thì cũng đừng bày bừa ra thế chứ.”

    “Xin lỗi nhé chị Fiona, em có mất kiểm soát đôi chút ấy mà.”

    “Trời, ít ra thì tiểu thư cũng nên giữ mình đi. Đồ của tiểu thư lại bẩn hết rồi này.”

    Selena bất chợt nhìn lại bộ đồ dính đầy máu của mình mà cười hề hề.

    “Vậy em “dọn dẹp” cùng chị coi như tạ lỗi nhé.”

    “Không chịu! Tiểu thư đi mà dọn một mình!”

Ã

    Cùng thời điểm hoàng hôn, tại một bờ biển được vây lại bởi hai mỏm đá cao chót vót. Phía đằng đông là một rừng cây chỉ còn lại mặt hướng về phía mặt trời lặn.

    Thiếu nữ với bộ đồng phục hai vạch đang kể về cuộc chiến hôm nay bằng những ngôn từ kì dị nhất như lúc cô nói với hai đàn chị.

    “Trận chiến đó cứ bùm bùm rồi nổ đùng đoàng như đại bác xong có mấy tiếng keng như gõ kẻng với cả tiếng xoẹt xoẹt lúc rửa nồi nữa. Nói chung là đã mắt cực kì!”

    “Ồ vậy hả.”

    Người trả lời cô là một thiếu nữ với dáng vẻ của một đứa bé mới chỉ mười hai tuổi. Nhưng khuôn mặt lại không chút hồng hào, vô cảm như thể được đúc trong một chiếc khuôn. Và cả đôi mắt vô hồn, lạc lõng đến đáng thương.

    Bộ đồ cô mặc là sự kết hợp giữa chiếc áo cộc tay màu trắng. Được trang trí bằng  chiếc yếm màu xanh ở phía sau cùng chiếc nơ ở phía. Cùng với đó là váy ngắn màu xanh da trời nhạt với hoạ tiết xếp ly.

    Đôi chân trần trắng muốt chìm trong nước nhưng không hề chạm xuống đáy. Như thể đang lơ lửng vậy.

    Cô đang chăm chú đọc một quyển sách dày cộp với vỏ ngoài đã cũ mèn.

    “Với cả người tham gia trận chiến là người tớ muốn giới thiệu với cậu đó Shizue!”

    “Có vẻ không ổn.”

    Thiếu nữ tên Shizue đáp lại cụt lủn. Thái độ lạnh nhạt này khiến cô nàng đang hào hứng bĩu môi như dỗi hờn. Cô quay ra nghịch cát rồi lỡ miệng nói thêm một câu.

    “A, chị ấy không thể sử dụng ma lực nữa.”

    Cô nói với nét mặt hơi buồn.

    “Vô năng sao?”

    Lúc này Shizue mới gập quyển sách lại rồi nhìn về phía cô nàng. Cô nhớ lại cơn ớn lạnh bản thân cảm nhận được vào đầu giờ chiều hôm nay.

    “Kể rõ cho tôi nghe đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận