Cung điện của Quỷ Vương Balam như một mê cung của bóng tối, những bức tường đá lạnh lẽo lấp lánh ánh sáng ma quái, khẽ vọng những âm thanh kỳ dị như đang thì thầm một bí mật cổ xưa. Charlotte dẫn Lily qua một hành lang dài, bước chân cô nhẹ nhàng nhưng kiên định, như một kẻ săn mồi đang dẫn con mồi vào bẫy. Lily đi theo sát phía sau, siết chặt hai tay, ánh mắt vừa lo âu vừa quyết tâm.
“Bard đang ở đâu?” Cô hỏi, giọng có phần run rẩy nhưng không yếu đuối.
Charlotte chỉ mỉm cười, không đáp, đưa tay mở một cánh cửa gỗ chạm khắc hình Griffin. Bên trong căn phòng, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc treo tường chiếu lên hai bệ đá lạnh giá. Trên mỗi bệ là một người thiếu niên nằm bất động như những pho tượng. Lily sững sờ, hơi thở cô nghẹn lại. Cả hai đều mang gương mặt quen thuộc với cô. Một của Bard Branweis dù đang nhắm nghiền mắt mà vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, sắc bén. Người còn lại mang mái tóc rối bù và gương mặt dịu dàng hơn, gương mặt lay động những xúc cảm từ sâu thẳm ký ức của Lily.
“Đây là gì vậy, Charlotte?” Lily quay sang, giọng nói trở nên sắc lạnh. “Trò chơi của ngươi, hay của Balam?”
Charlotte giơ tay, một con dao găm lấp lánh hiện ra, lưỡi dao khắc những ký tự ma thuật tỏa ánh sáng đỏ rực, nói:
“Không có trò chơi, Lily. Chỉ có sự thật.” Cô bước tới, đặt con dao vào tay Lily, ánh mắt không một chút dao động. “Như ngươi thấy đấy, đây là hai phần linh hồn của Bard Branweis và Haylan Wagner. Cả hai đang bị giam giữ trong hư vô, bị cha ta trói buộc bởi giao kèo cũ từ kiếp trước. Ngươi chỉ có thể giải thoát một người. Đâm con dao này vào tim kẻ ngươi chọn, và linh hồn của kẻ còn lại sẽ tan biến mãi mãi.”
Lily nắm chặt con dao, tay cô không kìm được mà run rẩy. Cô nhìn Bard, kẻ tử thù đã đối đầu với cô suốt ba trăm năm, khiến cô phải chứng kiến bao cảnh tang tóc đau thương, cuối cùng lại bày mưu tính kế đánh lừa trái tim nhỏ bé của cô trong vai người anh trai yêu thương. Rồi cô nhìn Haylan, gương mặt dịu dàng, một lần nữa những ký ức sâu đậm về người anh trai đã che chở cho cô trong kiếp trước khi sống dưới thân phận Maryse lại ùa về. Anh trai!... Lời thì thầm trong tâm trí cô như một mũi kim đâm thấu trái tim khiến cô nhỏ máu đau đớn.
“Ta phải chọn?” Lily thì thầm, ánh mắt nhoè đi vì nước mắt. “Tại sao lại là ta?”
Thời gian như ngừng trôi. Lily lững thững bước tới giữa hai bệ đá, ánh mắt cô đảo qua lại giữa hai gương mặt. Cô nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi khi còn là Maryse, nhớ lại cảm giác tin cậy mỗi khi nhìn thấy Haylan, nhớ lời hứa của anh trai rằng sẽ bảo vệ cô mãi mãi. Nhưng từ những gì Charlotte tiết lộ trước khi bước vào căn phòng này, niềm tin đã rạn nứt. Tất cả đều là giả dối. Haylan Wagner thực sự đã chết. Người anh trai tử tế, tốt bụng của cô thực ra chính là vở kịch của Bard dàn dựng cùng Charlotte để cướp đi mảnh thánh tích cuối cùng của cô. Càng nghĩ, cõi lòng cô càng nặng nề.
Cuối cùng, Lily dừng trước bệ đá của Haylan. Cô giơ con dao lên, nước mắt lăn dài trên má. Thấy vậy, Charlotte đứng phía sau đã nhoẻn miệng cười thầm. Cô ta biết Lily nhất định sẽ chọn cứu Haylan. Bởi lẽ dù là vở kịch dàn dựng, thì Haylan Wagner khi đó vẫn là một người anh trai yêu thương em gái chân thành. Năng lực thấu thị đã xác nhận điều đó. Vì thế, chỉ cần phần linh hồn của Bard Branweis bị loại bỏ, Haylan Wagner sẽ sống lại là người anh trai mà Lily hằng thương nhớ.
Lưỡi dao đâm xuống, xuyên qua ngực Haylan. Một luồng sáng đỏ rực bùng lên, kèm theo một tiếng thét vô thanh, như thể linh hồn đang bị xé nát. Haylan Wagner tan biến, chỉ để lại một làn khói đen mỏng manh. Tới lúc này Charlotte mới bật cười khanh khách vì chứng kiến mưu kế của mình đã thành công. Lưỡi dao cô đưa cho Lily không hề giải thoát cho phần linh hồn bị đâm, mà ngược lại sẽ loại bỏ phần linh hồn đó và dung hợp ý thức về phần linh hồn còn lại. Charlotte cần một Bard Branweis có ký ức của Haylan Wagner chứ không phải ngược lại. Vì thế, Haylan Wagner nhất định phải bị loại bỏ.
Lily đứng như trời trồng nhìn bệ đá trống trơn chỉ còn lại một con dao găm nằm chỏng chơ ở đó. Còn ở bệ đá đối diện, Bard đã thức tỉnh và ngồi dậy, đưa ánh mắt lạnh lẽo quét một lượt quanh phòng. Hắn cũng nhận ra sự hiện diện của Lily và Charlotte. Khi trông thấy con dao găm chạm khắc tinh xảo nằm ở bệ đá bên cạnh, Bard dường như cũng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra trong lúc hắn bất tỉnh.
Lily chỉ liếc nhìn hắn một cái bằng ánh mắt lạnh như băng rồi quay lưng cất bước thẳng về phía cửa. Khi đi ngang qua Charlotte, cô cũng chỉ dành cho đối phương một cái nhìn u ám mà không nói gì. Charlotte thoáng nhíu mày, rồi thở dài mà hỏi:
“Ngươi đã biết rồi sao?”
Lily dừng bước, rồi cất giọng hồi đáp:
“Ta đương nhiên đã biết chiêu trò của ngươi. Ta chọn cứu Bard vì hắn có ích trong tương lai. Còn Haylan đã chết cùng với Maryse rồi, để anh ấy yên nghỉ là tốt nhất.”
Charlotte mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn tự tin như trước nữa:
“Thông minh lắm, thiên sứ. Dù sao thì ngươi đã lựa chọn đúng.”
“Lily?” Bard chợt gọi.
Charlotte quay sang, bắt gặp ánh mắt của Bard có phần thay đổi khiến cô không khỏi hoài nghi. Ánh mắt của hắn hội tụ những cảm xúc phức tạp, có hi vọng, có chờ mong, có hối hận và hơn hết là có sự dịu dàng tưởng chừng như đã biến mất mãi mãi ở hắn. Lily vẫn đứng đó, không đáp lại cũng không quay lại. Bard chậm rãi bước xuống khỏi bệ đá rồi từ từ tiến lại gần bóng dáng nhỏ bé của Lily. Hắn hít sâu một hơi rồi tiếp tục gọi:
“Maryse?”
Bờ vai của Lily khẽ rung lên. Charlotte thì nghiêng đầu hoang mang, đoạn liếc nhìn qua hai bệ đá xem có phải Lily đã thực sự cứu Bard không. Lily quay lại, mặt đối mặt với Bard, đôi mắt giận dữ tuôn trào nước mắt. Mặc dù trước mắt hắn không phải gương mặt của Maryse Wagner, nhưng ánh mắt của cô không thể sai được. Rốt cuộc Bard cũng đã mỉm cười và nói:
“Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Ánh mắt Lily lay động, trở nên dịu dàng hơn. Rồi cô cũng nhoẻn miệng cười đáp lại Bard:
“Thật ư?”
Bard lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt Lily bất chợt lóe sáng. Cả Bard và Charlotte đều bắt được khoảnh khắc luồng sáng đó chớp hiện rồi chớp tắt, đều biết đó là dấu hiệu của cái gì: Mảnh thánh tích thất lạc đã quay trở về với chủ cũ. Lily nghẹn ngào nói:
“Đúng là thật rồi… Anh không nói dối…”
Dứt lời, Lily vùi đầu vào ngực Bard mà khóc nức nở, những giọt nước mắt ấm áp như đang rửa sạch những vết thương từ kiếp trước. Charlotte đứng một bên lắc đầu thở dài thất vọng, nói:
“Ngươi thắng rồi Bard. Ngươi đúng là khó chơi mà.”
Bard vòng tay ôm Lily, đoạn cười nói với Charlotte:
“Là vì Balam điện hạ không tiết lộ kết quả ván cược cho ngươi nên ta mới có thể thắng ngươi một cách công bằng.”
“Giờ thánh tích của Lily đã hoàn chỉnh rồi, Rakon đã an toàn. Ngươi có thể yên tâm tới phương bắc rồi nhỉ? Ta sẽ bố trí Arlinkash giúp ngươi.”
“Cảm ơn. Hẹn gặp lại.”
Bard nói xong thì cả hắn và Lily đồng thời biến mất tại chỗ, chứng tỏ linh hồn họ đã rời khỏi đây để trở về cơ thể của mình. Chỉ còn lại Charlotte một mình trong phòng, trầm ngâm nhìn hai bệ đá. Không khó để đoán nội dung ván cược giữa cô và Bard. Một giao kèo từ kiếp trước, khi Bard cầu xin Quỷ Vương Balam xóa bỏ ký ức đau thương của Haylan Wagner ra khỏi đầu mình.
Hắn đã cược với Charlotte rằng, nếu một ngày nào đó Lily phải chọn giữa hắn và Haylan, nếu Lily tự nguyện cứu Bard thay vì Haylan thì Quỷ Vương Balam nhất định phải trả lại mảnh thánh tích cho Lily. Mỗi linh hồn riêng biệt là một ý thức riêng biệt. Ý thức bị loại bỏ đồng nghĩa với việc bị xóa sổ hoàn toàn. Một ván cược nguy hiểm như vậy, đúng là chỉ có Bard mới dám giao kèo. Hắn thậm chí còn tính trước được việc Charlotte sẽ ra chiêu tâm lý, khiến Lily căm ghét Bard mà chọn cứu Haylan.
Khi đã trở về với hiện thực, Lily thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra khu vườn quen thuộc sau dinh thự nhà Branweis. Ánh nắng buổi trưa ấm áp chan hòa, ngọn gió mát lành thoảng đưa hương hoa thơm ngát khiến tâm trí được chữa lành trong chốc lát. Lily đưa hai tay lau nước mắt. Ngay cả khi linh hồn đang ở tận nơi xa tít tắp trong vũ trụ, thì cơ thể cô vẫn bị cảm xúc làm cho nước mắt tuôn trào. Ngồi ở kế bên cô là Bard. Hắn đang nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ trong một cái chớp mắt, người em gái bé bỏng sẽ tan biến như ảo ảnh vậy. Thấy thế, Lily mỉm cười tinh nghịch nói:
“Mấy ngày trước anh đâu có nhìn em như vậy?”
“Không còn cách nào khác.” Bard cúi đầu trầm tư “Khi đó anh cũng chỉ hơn ba trăm tuổi thôi, muốn đấu trí với một Quỷ Vương để giành lại em quả thực rất khó. Anh không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn cả.”
“Em hiểu mà.” Lily dịu dàng nói. “Cảm ơn anh vì đã không từ bỏ cho tới tận năm trăm năm sau để cứu em.”
Cô nhìn Bard với ánh mắt âu yếm. Dẫu bóng dáng trước mắt không phải Haylan mà cô mong mỏi, nhưng năng lực thấu thị từ thánh tích của cô tin rằng đó chính là anh trai mình. Cho dù mảnh thánh tích này từng rơi vào tay Quỷ Vương đi chăng nữa thì nó cũng không bị tổn hại gì hết, năng lực thấu thị của cô vì thế không hề mai một đi. Cô dụi đầu vào ngực Bard như một con mèo nhỏ làm nũng, đôi môi không kìm được nụ cười mãn nguyện. Hắn cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ về.
“Tám trăm năm cuộc đời anh đã trải qua, không phải chỉ để cứu một mình em đâu phải không?” Lily khẽ hỏi.
“Maryse… Lily…” Bard thì thầm, giọng nói pha trộn sự dịu dàng của Haylan và sự cứng rắn vốn có. “Anh sẽ không để mất em lần nữa. Chỉ là, đích đến mà anh thực sự muốn hướng tới là nơi rất xa.”
“Vâng.” Lily ngẩng đầu lên nhìn Bard chân thành nói. “Mười tỷ năm đúng là rất xa mà. Nhưng anh sẽ không bỏ em lại đâu phải không?”
Bard dịu dàng ghé sát lại rồi đặt một nụ hôn lên trán Lily, khiến cô đỏ mặt xấu hổ tiếp tục vùi đầu vào ngực hắn. Đúng lúc này, phu nhân Camila đã xuất hiện cùng với Anna, và đương nhiên cả hai đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó mà bày ra vẻ mặt bất ngờ không thôi. Phu nhân Camila vui vẻ lên tiếng:
“Hai đứa đã thân thiết tới mức này rồi sao?”
Lily vội rời khỏi vòng tay của Bard mà đứng sang một bên, nhường chỗ ngồi cho phu nhân, đôi má vẫn còn ửng hồng. Camila liền đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của cô bé, cúi xuống dỗ dành:
“Không sao đâu Lily, ta coi con như người nhà mà.”
“Vậy mẹ có thể thu nhận Lily về nhà ta không?” Bard chủ động đề nghị.
Anna liền lộ ra vẻ mặt sửng sốt, còn phu nhân Camila nhìn thẳng vào mắt con trai để xác định rằng hắn không nói đùa. Nàng dò hỏi:
“Con muốn Lily về nhà ta với vai vế gì?”
“Lily làm em gái con là thích hợp nhất.” Bard nhún vai mỉm cười.
Lily cũng lập tức bày ra vẻ mặt vui tươi hồn nhiên đúng với dáng vẻ mà một đứa trẻ tám tuổi nên có mà nói:
“Phải đó phu nhân. Con rất muốn Bard làm anh trai mình.”
Phu nhân Camila liền vui vẻ ôm lấy Lily vào lòng rồi hạnh phúc nói:
“Vậy thì từ nay con là con gái của ta nhé Lily.”
Anna đứng một bên chứng kiến nhất thời vẫn chưa thích ứng được với tình hình. Cô chỉ không hiểu được tại sao khi Lily muốn được nhận làm em gái của Bard thì trong lòng liền dâng lên những cảm xúc lạ lùng. Cô thật tò mò muốn biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ điều gì, vì mới sáng nay cậu chủ Bard và Lily còn cãi nhau rất dữ, vậy mà giờ lại thân thiết như thể anh em ruột vậy. Kỳ thực, anh chị em ruột dù thân thiết cũng không thiếu những lúc tranh cãi, rồi cuối cùng lại làm hòa và gắn bó.
Nghĩ tới đây, Anna vô thức nở nụ cười ấm áp. Thật tốt vì mối quan hệ giữa cậu chủ và em gái cô không xấu như cô vẫn luôn lo lắng bấy lâu nay.


2 Bình luận