Nội dung sửa: loại bỏ thông tin vô nghĩa về hệ thống ma pháp
***
“Xa thật đấy.”
Bấy giờ người hầu gái tàn nhang đang dẫn tôi đến thư viện. Do nằm ở nhánh toà nhà phụ của dinh thự nên từ đây đi đến đó khá xa... Không, là do cái tòa nhà này xây to tổ chảng thì có. Từ nãy đến giờ đi chắc cũng được hơn năm phút rồi mà còn chưa đến nơi nữa.
“Tại sao cô ta lại tỉnh dậy chứ?”
“Phải chi cô ta bất tỉnh đến suốt đời nhỉ?”
Khi sắp sửa đi qua đoạn ngã ba hành lang, tôi chợt nghe tiếng nói của ai đó ở đoạn rẽ phải.
“Dừng chút đã.” Tôi lên tiếng để dừng người hầu gái tàn nhang lại.
“Vâng? Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?”
Cô bàng hoàng hỏi, nhưng tôi không đáp lại mà chỉ tò mò về tiếng nói bí ẩn kia. Tôi áp sát tường ngay góc rẽ để nhìn lén thử, ở đó có hai cô hầu gái đang cầm chổi quét dọn sàn nhà. Đồng thời tôi cũng nghe rõ tiếng trò chuyện của hai người họ.
“Tôi nói thật, hai tuần vừa qua là khoảng thời gian yên bình nhất.”
“Ừ! Không có những tiếng la mắng inh ỏi nữa. Nghe nhức hết cả đầu!”
“Phải rồi đó! Cái gì mà tiểu thư danh giá cao quý chứ? Cô ta trông giống như con thú dữ thì có.”
Quả nhiên, bọn họ đang nói về mình.
Tuy là đang cười đùa với nhau, có thể thấy rõ hai người đó cực kỳ bất mãn về việc chủ nhân của họ đã tỉnh dậy thay vì cảm thấy vui mừng. Mà cũng dễ hiểu thôi, nhân vật phản diện mà lị. Vì thế tôi không có ý kiến cũng như phủ nhận điều đó. Thế nhưng...
Cái cảm giác này là gì vậy?
Vốn dĩ định mặc kệ bọn họ mà đi tiếp. Nhưng bỗng nhiên trong người tôi cảm giác nóng rực lên, máu như thể bị đun sôi sùng sục và chảy siết qua các huyết mạch khiến tôi cảm thấy khó thở.
“Tôi tự hỏi liệu cô ta có nhìn kỹ vào gương bao giờ không?”
“Ha ha, chắc không có đâu! Tôi cá rằng cô ta chỉ thấy một tiểu thư... cao... quý... mà thôi!”
“Không không! Chắc là thú dữ cao quý á!”
Mỗi một câu nói thốt ra từ miệng bọn họ, như một cây kim sắc nhọn chọc thủng vào con tim vậy. Không chỉ cảm thấy bị tức ngực, tôi còn không giữ được lý trí của bản thân nữa. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một dòng suy nghĩ duy nhất: “Hãy giải phóng ngọn lửa trong người này lên đám người hầu vô lễ kia đi.”
“Nhưng mà nói ở đây không sợ cô ta nghe thấy sao?”
“Không sao không sao, dù gì thì con thú dữ đó không bao giờ tới chỗ này đâu...”
Có vẻ như họ vẫn còn nhiều điều muốn nói lắm. Nhưng đáng tiếc thay, cuộc trò chuyện buộc phải đến hồi kết rồi. Bởi vì “con thú dữ” ấy lại đang ở đây.
“Hô... Các cô trò chuyện vui vẻ nhỉ? Liệu có phiền nếu ta tham gia chung không?” Tôi lộ diện bản thân ra, lên tiếng với tông giọng trầm lặng mang tính đe doạ.
“T-Tiểu thư!?”
Hai người hầu gái với vẻ mặt tự mãn lúc nãy, giờ đây đã chuyển thành sự sợ hãi đến tột độ. Khuôn mặt tái nhợt lên, cơ thể run rẩy dữ dội, thậm chí một trong hai người họ còn đứng không vững mà ngã khuỵu xuống gối.
“T-T-Tại sao người lại ở đây?”
“Sao? Đây là nhà của ta mà? Ta không được phép ở đây sao?”
Tôi nhìn bọn họ với đôi mắt vô cảm nhất có thể, cố tình bước chân chậm rãi để kéo dài bầu không khí căng như dây đàn này.
“D-Dạ không! Ý tôi không phải...”
“Làm gì mà ăn nói khập khiễng thế? Ta chỉ đang có hứng thú với chủ đề các cô đang thảo luận mà. Gì mà ta là con người hay là con thú dữ ấy?”
“K-K-Không phải ạ! C-Chúng tôi chỉ đang... Híc!?”
Người hầu gái còn đang đứng, liền câm nín cả họng khi thấy tôi đã đến ở ngay trước mặt. Lúc này, trong đầu tôi bỗng nảy lên một ý định điên rồ.
“Sao chúng ta không tìm hiểu xem? Liệu ta là con người, hay là con vật?”
Tôi mở căng gân các ngón tay ra mà đưa lại gần khuôn mặt cô ta, như thể muốn bóp nát cái vẻ mặt kiêu ngạo của ả khi nãy. Nhưng trước khi kịp làm gì, một tiếng hét to phát ra từ đằng sau chen vào.
“Tiểu thư!?”
Tôi dừng tay, bất giác quay đầu lại nhìn, và tại đó chính là người tôi không ngờ đến xuất hiện.
Henricus? Tại sao ông ta lại ở đây?
Henricus nhìn tôi, rồi liếc mắt nhẹ qua các cô hầu gái kia. Sau đó ông chỉnh khéo bộ dạng nhếch nhác do mới chạy tới đây, rồi chắp một tay lên ngực và cúi gập người xuống.
“Tiểu thư, hãy để tôi xử lý vụ này cho người ạ.”
Henricus không hỏi không rằng gì mà lại tỏ ra như thể đã biết trước từ lâu rồi. Nhưng nhờ có ông ấy mà tôi mới lấy lại được sự bình tĩnh, vì thế tôi để lại mọi chuyện cho ông ấy xử lý.
Tôi lặng lẽ bước qua Henricus, người vẫn đang giữ nguyên tư thế cúi gập người. Khi quay lại chỗ đoạn ngã ba, tôi phát hiện người hầu gái tàn nhang đang lén lút chỉnh chu bộ đồng phục của mình.
“A!? T-Tiểu thư?”
Cô giật mình khi nhìn thấy tôi, còn tôi thì chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm vào cổ. Phần lớn là do tôi đang trải qua cảm giác trống rỗng đến lạ thường trong lòng, nhưng cô ấy có vẻ lại hiểu ánh mắt của tôi theo hướng khác.
“T-Tôi xin lỗi. Tôi sẽ dẫn đường cho người tiếp ạ.”
Cô ấy cúi đầu rồi chạy nhanh qua tôi. Tôi chỉ thầm lặng mà theo chân cổ. Chúng tôi tiếp tục đi đến thư viện, nhưng lần này bầu không khí lại cực kỳ nặng nề sau vụ hồi nãy. Tôi để ý người hầu gái tàn nhang ấy còn đang run nhẹ kia.
Điều này khiến tôi vô thức nhớ lại cuộc trò chuyện lần cuối với Amari, về cái bầu không khí khó xử này nên tôi cố kiếm chủ đề nào đó để thay đổi nó. Và rồi tôi chợt nhận ra, mình vẫn chưa biết tên của cổ.
“Này.”
“Vâng!?” Cô giật bắn cả người, làm tôi còn tưởng cổ sẽ bay thẳng lên trần nhà luôn ấy.
“Cô tên là gì vậy?”
Lúc này nhịp độ run rẩy của cô bị ngắt đi, cùng với đôi mắt tròn xoe ra bộc lộ vẻ ngạc nhiên. Thấy cô cứ đứng ngơ ngác không lên tiếng trả lời, tôi đành tiếp lời mà nói tiếp.
“Thì tại ta đang bị mất trí nhớ mà?”
“A!? P-Phải rồi ạ. Tên của tôi là Mary, thưa tiểu thư.”
“Vậy à? Cảm ơn cô nhé... Mary.”
Đôi mắt của người tên “Mary” này càng mở to ra hơn khi nghe tôi cảm ơn, đến độ tôi có thấy rõ mạch máu đỏ ở xung quanh mắt cô.
“V-Về chuyện gì ạ?” Cô há hốc mồm mà hỏi.
“Chính cô là người đã gọi Henricus, đúng không?”
Tôi nhớ lại cảnh tượng Mary chỉnh lại đồng phục hầu gái, đó ắt hẳn là bộ dạng của người vừa chạy làm việc gì đó một cách vội vã. Hơn nữa, không lý nào Henricus lại biết tôi ở đâu được, nên suy ra Mary chính là người đã gọi ông ấy tới. Nhờ đó mà Henricus mới ra ngăn cản kịp thời, chứ nếu không, tôi chẳng biết mình sẽ làm những chuyện gì tiếp theo đâu.
Nhưng mà rốt cuộc thì chuyện hồi nãy là sao nhỉ? Đột nhiên tôi không thể kiểm soát được hành động cũng như suy nghĩ của bản thân, cứ như có ai đó đã xâm chiếm cơ thể và điều khiển tôi vậy.
“Hở?”
Tôi cứ bước đi trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, mà không để ý phía trước không thấy Mary đâu cả. Quay lại nhìn thì thấy cô tự nhiên đứng đực ở đó mà nhìn xuống đất. Cô ấy đang làm cái gì vậy?
“Mary?”
“V-Vâng!? Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư.”
Lúc này Mary mới di chuyển cái chân đi tiếp. Và bằng một thế lực nào đó, thời gian đến thư viện đáng lẽ chỉ mất thêm một phút mà không hiểu sao nó lại lâu đến như vậy.
***
“Chà... Mình biết lắm mà.”
Sau đó thì chúng tôi đã đến được thư viện của Cyraleon. Và đương nhiên, nó cũng phô trương sức mạnh quyền lực của gia tộc Cyraleon. Không gian rộng lớn được chia làm hai tầng, với tầng hai là ban công hình vòng cung xây xung quanh. Các kệ sách thì chạy cao chạy dọc theo các bờ tường và cột trụ cùng với nhiều bộ bàn ghế đặt dọc đường đi.
Bầu không khí cũng khá yên tĩnh nữa, rất phù hợp với sở thích của tôi. Ngoại trừ việc tôi đang cảm thấy có một “dao động” nhẹ ở đằng sau lưng mình.
“T-Tôi sẽ đợi... ở bên ngoài. Tiểu thư cần gì... thì cứ gọi cho tôi ạ.”
Mary nói ấp úng rồi rời đi, cô ấy hình như vẫn còn sợ tôi lắm. Mà thôi kệ, ít ra thì cuối cùng tôi cũng được tận hưởng không gian yên tĩnh này và không một ai làm phiền hết.
“T-T-T-Tiểu thư!?”
Nhưng ghét của nào trời cho của nấy, lại có thêm một “dao động” khác xuất hiện. Lần này là một thanh niên trẻ trung. Cách ăn mặc của người này khá sang trọng hơn so với người hầu nam, nên tôi nghĩ anh ta là một quý tộc nào đó.
“N-N-Người đến đây... c-c-có việc gì ạ?”
Người này thậm chí còn run rẩy hơn so với người hầu khác ở trong nhà. Khuôn mặt tái nhợt lên như thể sắp ngất xỉu đến nơi rồi. Nhìn biểu hiện như vậy làm tôi bỗng muốn trêu ghẹo anh ta một chút.
“Ta đến để đọc sách, ngươi không cho sao?”
“K-K-Không có! Ý tôi là... n-người cần đọc... những cuốn sách gì ạ? T-Tôi có thế đi lấy nó.”
Hoá ra anh ta là một thủ thư sao? Thế thì tốt quá, chứ nhìn vào số lượng sách khổng lồ đằng kia, thì đến bao giờ tôi mới kiếm được cuốn mình cần?
“Ta cần cuốn nào đó liên quan đến ma pháp cơ bản.”
“V-V-Vâng! T-Tôi đi lấy liền ngay ạ!”
Nói xong, anh ta liền chạy mất dép. Trong lúc đợi thì tôi đi ngắm nhìn xung quanh, vào sâu bên trong mới thấy còn nhiều kệ sách khác nữa.
Mà phải công nhận không khí ở đây thoải mái thật. Mùi hương thơm thanh nhẹ và dịu dàng đến từ những trang giấy, những kệ sách gỗ sồi mang lại cảm giác yên bình và tĩnh lặng. Thậm chí tôi nghĩ mình có thể sống ở đây suốt đời luôn ấy.
Tôi quan sát từng kệ sách rồi lấy ra cuốn sách dày trông khá cổ xưa.
“Hở?”
Trên bìa sách được viết bằng những chữ cái lạ lẫm tôi không biết, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, tôi vẫn có thể đọc được chúng. Có thể là do cơ thể này biết thứ ngôn ngữ của thế giới nơi đây, nên mỗi khi đọc qua một ký tự, não tôi vô thức chuyển đổi ký tự đó thành tiếng Nhật y như một cái máy phiên dịch, mặc dù nó có hơi đau đầu khi làm như vậy.
(Lịch sử Đế quốc Crothen)
Tuy nó không phải cuốn sách mình cần, tôi vẫn mở nó ra đọc vì có chút tò mò về thế giới này. Sau khi đọc lướt qua vài chương, đây là những gì cuốn sách nó ghi.
Mặc dù lịch sử thành lập đế quốc dài tận một ngàn năm, nhưng nhìn tổng thể thì nó cũng không khác gì mấy so với lịch sử đất nước mà tôi đã học ở kiếp trước. Cũng là chiến tranh qua lại giành quyền cai trị thuộc địa, những cuộc cách mạng cải cách, và nhiều thứ khác nữa.
“Ồ...”
Tôi lật đến trang trông khá thú vị, nói về các quý tộc danh giá nhất lịch sử. Họ là những người có công lao to lớn trong việc đóng góp thành lập nên đế quốc Crothen, bao gồm:
Gia tộc Cyraleon, đại diện cho ma pháp.
Gia tộc Archeron, đại diện cho thanh kiếm.
Gia tộc Saintfort, đại diện cho tài chính.
Gia tộc Zogrone, đại diện cho tri thức.
Đó là bốn gia tộc quyền lực nhất chỉ đứng sau Hoàng đế. Và Lucretia thì lại thuộc một trong dòng họ vĩ đại đó. Đây chính là nền tảng cho sự kiêu ngạo cao vút tận mây trời của Lucretia. Nó không phải là cuộc sống của người sinh ra đã ở vạch đích nữa, mà bản thân cô chính là vạch đích rồi.
“Nhưng những thông tin này...”
Tôi từng nghĩ nếu đây là thế giới trong tiểu thuyết, thì mọi sự chỉ ở trong phạm vi trong truyện mà thôi. Nhưng nó lại có bề dày lịch sử, văn hoá, nền văn minh, kinh tế chính trị, những thứ chưa từng được nhắc đến trong tiểu thuyết.
Điều đó càng khiến tôi thêm tò mò hơn. Rốt cuộc tác giả Shinjuni là ai, và làm sao người đó lại biết về thế giới này?
“T-Tiểu thư! Sách mà người yêu cầu đây ạ! Tôi xin phép quay lại làm việc tiếp ạ!”
Khi đang chìm đắm trong suy nghĩ, người thủ thư đã quay trở lại cùng với một chồng sách trên tay, để lên bàn gần chỗ tôi rồi rời đi ngay sau đó.
Tôi cất cuốn sách lịch sử và ngồi xuống, lướt mắt nhìn qua chồng sách trong tâm trạng nửa vời.
“Gì mà đưa lắm sách thế?”
Tôi chỉ cần một cuốn nói về cách sử dụng ma pháp cơ bản mà thôi, nhưng anh ta lại còn lấy thêm những cuốn khác không liên quan cho lắm. Nào là “Lịch sử Ma pháp”, “Cách chế tạo Thuốc ma pháp”, còn có cả cuốn “Tư duy Đạo đức về Ma pháp” nữa, cái quái gì vậy?
“Đây rồi.”
(Giới thiệu về Ma pháp - Cơ bản)
Sau một hồi lục lọi, tôi mới kiếm được cuốn mình cần, và nó có độ dày không kém gì so với sách lịch sử kia. Người ở thế giới này thích làm cho sách dày dữ ha?
Tôi thở dài để giải tỏa sự chán nản trong lòng mình, rồi mới mở sách ra.
(Lời mở đầu, tôi muốn gửi gắm đến cho những “mầm non” tương lai trẻ tuổi...)
“Cút.”
Tôi mặc kệ và lật nhanh bỏ qua mấy trang đầu. Đã là sách giáo khoa thì tém tém mấy thứ mở đầu giùm cái. Hồi nãy cuốn lịch sử kia cũng có lời mở đầu, nói cái gì mà giúp cho người đọc nhớ về cội nguồn nơi mình sinh ra, và nó dài những mười mấy trang lận.
“Đây rồi.”
Sau một hồi lật hàng chục trang giấy, tôi đã đến chương mục nói về Phong ma pháp. Ở đây, nó chứa danh sách các loại ma pháp xếp từ cấp thấp cho đến cấp trung, cùng với câu niệm chú để thi triển.
Tôi bắt đầu thử ma pháp đơn giản nhất, và câu niệm chú cơ bản là...
“...”
Mặc dù đã biết trước đây là lẽ thường tình trong thế giới này, nhưng mà tôi không muốn đọc nó tý nào cả. Nghe có khác gì mấy câu nói của những đứa bị bệnh Chuunibyou không? [note50384]
“Phù...”
Tôi miễn cưỡng trong giây lát, nhưng vẫn đứng dậy ra khỏi bàn, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, rồi vươn tay phải ra mà đọc câu niệm chú.
Hỡi Phong Tinh, cội nguồn của sự sống, với sức mạnh đánh tan kẻ thù, hãy đến với ta...
“Phong Cầu.”
Ngay khi dứt câu, tôi cảm giác có một luồng nhiệt nào đó chạy bên trong cánh tay phải ra tới lòng bàn tay. Dần dần, các cơn gió từ hư vô hội tụ lại và hình thành nên một quả cầu gió có kích thước bằng quả bóng chày. Nhưng nó chỉ tồn tại trong tích tắc rồi phai nhạt đi mà biến mất.
“Vậy ra đây chính là ma pháp sao…?”
Dẫu vậy, nó vẫn in dấu trong đầu tôi một ấn tượng mạnh mẽ. Cứ như tôi mới chơi chất gây nghiện với tên gọi là “ma pháp” vậy. Tim bắt đầu đập mạnh lên, một cảm xúc mãnh liệt đang dâng trong tim càng khiến nó tăng động thêm.
Chìm đắm trong cơn nghiện ấy, tôi tiếp tục niệm chú và tạo quả cầu gió không ngừng nghỉ. Lần hai lần ba rồi lại lần tư, tôi vẫn thất bại. Trong sách ghi là cần phải giữ sự tập trung, nên có thể là do tôi chưa hết khỏi sự phấn khích trong lòng mình.
Cho đến lần thứ mười mấy, tôi mới giữ được nó không bị biến mất ngay. Nhìn mình lúc này trông giống như đứa nhẫn giả tóc vàng nào đó nhỉ?
“Hể?”
Không biết có phải do tôi bị hoa mắt hay không, nhưng hình như quả cầu nó đang... to lên thì phải?
“Thôi đúng cơm mẹ nấu rồi!”
Nó đang thực sự to lên từ từ, sức gió cũng dần mạnh lên đến nỗi tôi đang bị cuốn vào nó. Và khi nó gần chạm đến khuôn mặt, tôi vô thức vẫy cánh tay thật mạnh khiến cho quả cầu gió bị bắn đi bay vào chỗ kệ sách.
Những gì diễn ra sau đó là một sự hỗn loạn, kệ sách ấy bị thủng một lỗ to đùng và ngã xuống làm những kệ sách ở kế bên cũng ngã theo như trò chơi Domino. Các cuốn sách thì bị bắn tung lên trời, những trang giấy thì bị xé toạc ra thành những mảnh nhỏ bay tứ phía theo cơn gió.
“Hự!?”
Chưa dừng tại đó, lần này là đến lượt tôi. Một cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến khiến tôi không giữ được tâm trí nữa mà nằm xuống. Đây chắc hẳn là do hiện tượng cạn kiệt ma lực mà trong tiểu thuyết có đề cập đến…
Không cưỡng lại được nữa, tôi đành nhắm mắt mà mặc kệ sự đời.


15 Bình luận
2/ Soulholder giờ đây sẽ không hồi ma lực bằng cách nạp ma lực từ môi trường bên ngoài vô trong cơ thể nữa. Cách thức mới ra sao sẽ giải thích ở những chương sau.
Thế rốt cuộc 3xx chương trong tiểu thuyết "Độc thoại anh hùng" là nó viết về cái gì?
Tác phải tìm cách khác để tiết lộ những thông tin này cho người đọc. Vì người đọc chưa biết, NHƯNG nhân vật chính thì đã biết, nên việc nó tìm đọc sách trong thư viện rất vô lý.
Nhưng thật đấy à? Câu chú mà cũng ko nhớ. (một ví dụ tương tự vấn đề này là trong Anh Trai Nhân Vật Chính, main nhớ luôn cái chiêu mạnh nhất trong truyện, còn ở đây ma pháp cơ bản cũng ko biết.)
Đến đây thì càng tự hỏi không biết 3xx chương kia Shinjuni đã viết cái quái gì?
Độc giả đầu tiên bên wattpad cũng ở bên hako luôn.