Khi nói đến trường học, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ ngay đến tuổi trẻ thanh xuân. Ví dụ như những quãng thời gian vui chơi với bạn bè? Hay là những buổi hẹn hò lãng mạn sau giờ học cùng với người yêu của mình?
Kịch bản ấy đẹp đấy, nhưng tiếc là nó sẽ không bao giờ xảy ra ở đây đâu.
Học viện Đế quốc Arcane.
Lý do nơi đây được coi là cơ sở giáo dục danh giá hàng đầu lục địa không chỉ đơn thuần là do có đội ngũ giáo viên tài giỏi, mà là vì chương trình đào tạo của nó cực kỳ khó và khắc nghiệt.
Kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra cuối kỳ, bài tập trên lớp, bài tập về nhà, đấu đối kháng, đấu tổ đội, thử thách sinh tồn, tham gia thực chiến,… và cứ thế lặp đi lặp lại suốt ba năm liền.
Thế nên, cuộc sống học đường ở Arcane không phải xoay quanh những ngày thanh xuân rực rỡ, mà là một chuỗi bài kiểm tra tăm tối kéo dài đến vô tận.
“Kiểm tra ngay sau khai giảng luôn à…?”
Sau khi Hiệu trưởng Gilvanus vừa dứt lời, nhiều người của học viện lần lượt xuất hiện, và hướng dẫn tất cả mọi người đến những phòng học rộng lớn có cấu trúc hình bậc thang hình vòm.
Ngay cả chỗ ngồi cũng được chỉ định chứ không hề tự do lựa chọn, thành ra tôi đang ngồi ở vị trí xấu nhất. Ở hàng đầu tiên, lại còn ngay đối diện bục giảng giáo viên nữa…
“Mình hoàn toàn quên mất điều đó.”
Nếu có bài kiểm tra diễn ra ngay sau buổi lễ khai giảng, vậy thì chỉ có thể là nó thôi.
Bài kiểm tra phân lớp.
Nghe có vẻ bình thường, nhưng thực chất nó lại là một sự kiện quan trọng diễn ra ở đầu năm học. Dựa trên kết quả bài thi, học viên sẽ được phân chia vào các lớp từ F đến A theo xếp hạng tăng dần.
Chi tiết này đúng là có trong tiểu thuyết thật, nhưng vì nó chỉ được nhắc qua có một hai lần thôi nên thành ra tôi đã không để ý đến điều đó. Mà đúng hơn là dạo gần đây, tôi có cảm giác như trí nhớ của mình đang bị rối loạn kiểu gì ấy.
Có lẽ mình cần phải dành ra một ngày để tổng hợp lại toàn bộ thông tin mới được…
“Tất cả ổn định chỗ ngồi đi.”
Đúng lúc đó, cánh cửa lớp đột nhiên mở ra, và một người đàn ông lực lưỡng với cái đầu hói bước vào. Có vẻ như đây là giám thị gác thi cho phòng này, bởi lẽ đằng sau ông ta còn có vài người khác đang cầm một xấp giấy trắng trên tay nữa.
“Giờ thì tôi sẽ phổ biến về bài kiểm tra lần này.”
Người giám thị bước lên bục giảng và nói, trong khi những người kia thì bắt đầu đi phát giấy cho chúng tôi.
“Hình thức là tự luận, bao gồm mười câu hỏi, thời gian làm bài là một tiếng. Và quy định chỉ có một…”
Ông ta ngừng nói trong giây lát như đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng rồi khi cất tiếng trở lại, ánh mắt của ông bỗng trở nên sắc lẹm, và giọng nói thì trầm xuống đến đáng sợ.
“Đó là cấm gian lận trong bài thi. Nếu để tôi và các giám thị phát hiện ra, thì sẽ bị đuổi học ngay lập tức dù bất kể lý do gì.”
Lời tuyên bố hùng hồn của ông khiến cho bầu không khí trong phòng như bị bóp nghẹt bởi sự căng thẳng rõ rệt. Tất cả chỉ vì hai chữ “đuổi học” ấy. Đây chính xác là một trong những lý do tại sao chương trình giáo dục nơi đây rất khắc nghiệt. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, là học viên có thể bị đuổi học dễ như chơi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì năm nhất có gần một ngàn học viên, nhưng khi lên năm hai thì số lượng đó đã giảm gần một nửa, và năm ba thậm chí còn ít hơn thế nữa.
“Nơi đây là Học viện Đế quốc Arcane. Vậy nên, tôi mong các em đừng làm điều gì khiến cho bản thân phải hối hận sau này.”
Lời nhắc nhở cuối cùng ấy nặng nề không khác gì lời đe dọa khắc sâu trong tâm trí của bọn tôi. Không ai dám thở mạnh, cũng chẳng ai dám tạo tiếng động nào.
Tất cả chỉ chờ đợi trong im lặng, và rồi…
“Giờ thì…”
Người giám thị lấy ra một loại chiếc đồng hồ cầm tay trong túi, rồi hô to.
“Thời gian làm bài kiểm tra, bắt đầu!”
Vừa dứt lời, cả phòng đồng loạt mở giấy kiểm tra ra. Rồi chỉ vài chục giây sau đó, tiếng của những cây bút viết dần vang lên khắp nơi. Có người thì chăm chú viết, có người thì gãi đầu bất lực. Và hiển nhiên, cũng có những người đã bỏ cuộc ngay từ đầu.
Chẳng hạn như tôi đây.
(Cho một hầm ngục có độ rộng khoảng 30 verst với số lượng ma thú loại D là 15 con, loại C là 8 con và 1 con loại B được rải rác xung quanh. Biết rằng luồng ma lực mà bọn chúng lan ra theo mô hình cầu hồng tâm. Dựa trên công thức của Legasovich, hãy ước tính mật độ ma lực và cho biết cấp độ của hầm ngục này.)
…Chỉ cần nhìn câu hỏi đầu tiên thôi cũng đủ hiểu rồi ha?
Vừa mới lướt mắt qua đề thi, đầu óc tôi liền trở nên trống rỗng hoàn toàn. Dễ hiểu thôi, tôi đâu có biết chi tiết về lý thuyết của ma pháp trong thế giới này nó như thế nào đâu. Huống hồ suốt một tháng qua, tôi chỉ toàn học về mấy thứ linh tinh như lễ nghi của quý tộc và lịch sử Đế quốc không à.
Hay là cứ nộp giấy trắng nhỉ?
Một ý tưởng táo bạo bất chợt thoáng qua trong đầu tôi. Nghe thì có vẻ liều lĩnh, nhưng thực ra tôi có lý do để làm vậy.
Mục đích của bài kiểm tra này chỉ đơn giản là phân lớp thôi, nên dù có nộp giấy trắng đi nữa thì cũng không bị đuổi học, thay vào đó sẽ bị đánh giá xếp vào lớp F.
Mà theo nguyên tác thì Lucretia vốn dĩ học ở lớp F. Còn các nhân vật chính? Hiển nhiên bọn họ sẽ học ở lớp A rồi. Nếu như tôi vào lớp F, thì khả năng tôi chạm mặt bọn họ sẽ gần như bằng không.
“Nghe có vẻ hợp lý ấy chứ?”
Thế là tôi đặt cây bút xuống sau khi viết được mỗi cái tên “Lucretia Cyraleon”, rồi vươn vai về phía trước để giãn cơ bắp. Vừa hay sáng nay tôi dậy hơi sớm, nên tranh thủ đánh một giấc luôn cũng được.
Thế nhưng…
“Hãy đạt top 100 bảng xếp hạng trong vòng một năm sắp tới.”
Giao kèo với Norvallis bỗng hiện lên trong đầu như tiếng chuông cảnh tỉnh khiến tôi khựng người lại.
Top 100.
Chỉ khi tôi đủ năng lực để chứng minh giá trị của mình, ông ta mới chấp nhận mong ước của tôi mà hủy bỏ hôn ước với Thái tử.
“…”
Thú thật mà nói, nội cái việc lên được năm hai thôi đã là một chuyện viển vông rồi, chứ đừng nói đến đạt top 100 ở đây.
…Tuy nhiên, nếu tôi bị đẩy xuống lớp F, thì cũng chẳng khác gì tự đào hố chôn mình cả. Bởi vì học viện này sẽ đuổi học không nhân nhượng với bất kỳ ai, đặc biệt là những kẻ đứng dưới đáy bảng xếp hạng.
Mình không thể để bị đuổi học ngay lúc này được.
Với một chút động lực trỗi dậy, tôi quyết định cầm cây bút lên lại mà bắt đầu lật từng trang một. Tổng cộng chỉ có mười câu hỏi, song lại dài những tám trang giấy. Mỗi câu đều dày đặc chữ ngoại quốc và toàn những thuật ngữ mà tôi chỉ mới nghe sơ qua trong tiểu thuyết.
Dựa trên những gì mình biết được, liệu có câu nào mình có thể giải được không nhỉ? Nếu không thì chí ít mình sẽ cố gắng làm quen với kiến thức của thế giới này vậy.
Ý định ban đầu là như thế, cho đến khi…
“Hửm?”
Có một câu hỏi đã lọt vào mắt tôi.
(Giả sử bạn đang đi khám phá một tàn tích cổ đại, và vô tình kích hoạt một Trận Pháp có cấu trúc ba tầng như sau. Vòng tròn bắt đầu phát sáng, không gian xung quanh thì dần trở nên lạnh lẽo hơn. Hãy phân tích cấu trúc của chúng, và đưa ra biện pháp phù hợp để ngăn chặn chúng phát động?)
Nó là câu hỏi thứ mười, và bên dưới là hình ảnh của một vòng tròn lớn có hai vòng tròn nhỏ khác nhau, cùng với những nét vẽ chằng chịt trông rất phức tạp.
Tôi có biết đại khái Trận Pháp là gì do chúng xuất hiện khá nhiều trong xuyên suốt mạch truyện. Chúng hoạt động như một kho đồ có thể lưu trữ ma pháp bên trong nó, và chỉ cần truyền ma lực vào, ta có thể thi triển ma pháp đó mà không cần phải niệm chú. Hiểu nôm na thì chúng giống như mấy gói mì mà tôi hay ăn vậy, chỉ cần đổ nước nóng vô và chờ một chút là có thể ăn được ngay.
Mặc dù có nhiều loại Trận Pháp khác nhau, chúng đều có một điểm chung duy nhất: đó là sử dụng những ký tự được gọi là “Rune”, một loại ngôn ngữ từ thời cổ đại để làm cốt lõi sức mạnh cho chúng.
Tuy nhiên…
“…Ơ?”
Khi nhìn kỹ vào những ký tự cổ ngữ trong vòng tròn ấy, một cảm giác buốt lạnh liền chạy dọc sống lưng tôi.
“Đây… chẳng phải là tiếng Nhật hay sao…?!”
***
Đề thi năm nay có phần khác biệt so với năm ngoái.
Do ảnh hưởng của hàng loạt sự kiện lớn xảy ra trong những năm gần đây, Học viện Arcane đã quyết định thay đổi hình thức kiểm tra của bài thi lần này.
Sẽ ra sao nếu có một tình huống bất ngờ xảy ra? Một vấn đề không thể giải quyết bằng lời giải trong sách giáo khoa mà chúng học thuộc lòng? Liệu chúng nó sẽ đối phó như thế nào, ứng biến ra sao, giải quyết bằng cách gì?
Sự sáng tạo là yếu tố quan trọng nhất trong thời đại hiện nay, khi mà ma pháp ngày càng phát triển và có thể ứng dụng theo vô vàn cách khác nhau. Thế nên, học viện đã bổ sung thêm những câu hỏi nằm ngoài chương trình giáo dục thông thường.
Những câu hỏi đó được gọi là “câu hỏi đặc biệt”.
Vì lẽ đó…
“…”
Hiện tại đã là 7 giờ tối.
Dường như tất cả mọi người đều đã trở về ký túc xá, nên toàn bộ khuôn viên học viện gần như bị nhấn chìm trong màn đêm tĩnh mịch.
Tuy nhiên, ở một nhánh tòa nhà phụ của học viện, có một căn phòng là vẫn còn đang sáng đèn.
“Hmm…”
Giáo sư phụ trách môn ‘Ứng Dụng Thực Chiến’, Hans Garmulet, đang nhìn chằm chằm vào một tờ giấy ở bên cạnh bàn.
Lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở toang ra, theo sau là giọng nói năng nổ của một người phụ nữ trẻ.
“Há lô há lô! Buổi tối tốt lành nhé, bạn hiền!”
“…”
Hans cau mày, đưa tay ôm lấy trán mình. Anh không cần phải ngước đầu lên nhìn để biết người vừa tự ý xông vào là ai.
“…Cô đến đây có việc gì không, giáo sư Riverly?”
Giáo sư phụ trách môn ‘Ứng Dụng Ma Pháp’, Amillia Riverly.
“Mồ, đã bảo là bỏ cái kiểu xưng hô trịnh trọng đó với tui rồi mà.” Amillia bĩu môi, phụng phịu nói. “Tui thấy văn phòng cậu vẫn còn sáng đèn, sợ cậu ở một mình cô đơn quá nên mới đến thăm nè.”
“Hà…”
Hans chỉ biết thở dài trước giọng điệu chế giễu của Amillia. Cô ấy luôn có sở thích trêu chọc người khác mặc cho vẻ ngoài trưởng thành của mình.
“Hửm? Cậu vẫn còn chấm bài sao?” Amillia hỏi khi thấy trên bàn Hans có nhiều xấp giấy bài kiểm tra.
“Ờ, do chiều nay các giáo sư có việc đột xuất nên tôi chấm giúp cho họ.”
“Ồ…”
Cô gật đầu hiểu ý, nhưng ngay sau đó, khóe miệng của cô bỗng nhếch lên thành một nụ cười tinh nghịch.
“Hans à, tui biết cậu là một con người đầy nhiệt huyết và luôn cố gắng vì công việc.” Amillia nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hans, và nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. “Nhưng nếu cố quá thì sẽ thành quá cố đấy, coi chừng bị rụng hết tóc bây giờ.”
“Tôi đã hói sẵn rồi nên cảm ơn cô vì đã quan tâm tôi nhé. Và đừng có xúc phạm đến những người hói!”
Sau vài tiếng cười cợt đùa giỡn, Amillia mới lấy lại hơi mà quay về chủ đề chính.
“Cơ mà khoá học năm nay có nhiều học viên ấn tượng ha?”
“…Phải.”
Khoá học năm nay quả thực rất ấn tượng.
Đầu tiên phải nói đến Thái tử của Đế quốc, Raegiar II Cepherus. Nhờ vào thể chất siêu phàm cùng với tài năng thương thuật của mình, cậu đã thống trị toàn bộ trận đối kháng trong bài kiểm tra đầu vào vừa rồi. Không có gì quá bất ngờ khi Raegiar đã đạt hạng nhất trong khoá học năm nay.
Tuy nhiên, trái ngược với lẽ hiển nhiên ấy, thì người đứng hạng hai lại gây kinh ngạc đến mức khó tin.
Tên học viên đó là Wilmore, một thường dân. Dẫu xuất thân từ tầng lớp trung lưu, cậu lại là một nhân vật phi thường đầy tiềm năng. Kỹ năng sử dụng kiếm của cậu được đánh giá rất cao, khi mà cậu thậm chí còn đấu ngang ngửa với Raegiar.
Ngoài ra, còn có những cá nhân đặc biệt khác như Ian Zogrone – một thiên tài trẻ về kỹ thuật ma pháp, Levyna Saintfort – ngôi sao mới nổi trong giới tài chính.
Và cả một nữ thường dân bí ẩn được chính Hiệu trưởng đặc cách tuyển thẳng vào.
“Hửm? Sao bài thi này lại để riêng một bên vậy?” Amillia hỏi khi chợt nhận ra có một bài thi nằm lẻ loi ở cạnh bàn.
“À, cái đó…”
Hans còn chưa kịp giải thích, thì cô đã cầm nó lên trước mà cố đọc những nét chữ có phần nguệch ngoạc.
“Lu…cre…tia… Ah! Là con gái của ngài Công tước Cyraleon nè!” Amillia phấn khích reo lên. “Lần trước tui có nghe tin ngài ấy trở về Đế quốc, cơ mà do bận công việc bên bang hội quá nên tui chưa có dịp gặp ngài ấy nữa!”
Rồi cô bắt đầu than vãn không ngừng về những nuối tiếc của mình. Norvallis vốn là một thiên tài ngàn năm có một, nên cũng dễ hiểu khi bất kỳ ai bước trên con đường pháp sư đều ngưỡng mộ và muốn trở nên giống như ông ấy.
“Cơ mà tại sao cậu lại để bài này riêng vậy? Nhìn mấy đáp án trống trơn như thế này thì chắc chắn vô lớp F rồi còn gì?”
Bấy giờ, Amillia mới cho Hans cơ hội giải thích. Anh hắt ra một tiếng thở dài rõ rệt, rồi mới trả lời.
“Cô hãy xem câu cuối cùng của em ấy đi.”
Amillia nghiêng đầu bối rối. Dù vậy, cô vẫn nghe theo mà lật đến trang cuối cùng.
Thực ra, cô chỉ mới lướt qua hai trang đầu của bài kiểm tra thôi, vì ngay cả những câu hỏi cơ bản nhất còn không có đáp án, thì cần gì phải xem tiếp làm chi nữa?
“…Huh?”
Thế nhưng, đôi mắt cô khẽ mở to ra.
Nó là một trong những “câu hỏi đặc biệt”. Nhưng trái với mấy câu bị bỏ trống trước đó, phần trả lời của câu hỏi này lại tràn ngập những dòng chữ ghi chú, ký tự cổ ngữ và các đường vẽ ngoằn ngoèo. Thậm chí nó kín đến mức gần như không còn chỗ để viết tiếp.
“Cái… gì thế này…?”
“Như cô đã thấy đó, em ấy đang cố gắng trả lời theo đúng yêu cầu đề bài.”
“Hả? Trả lời đúng yêu cầu đề bài á?”
Amillia nheo mắt nhìn Hans, vẻ mặt bán tín bán nghi.
Mấu chốt của những “câu hỏi đặc biệt” này chính là hiểu được ý đồ của các giáo sư: Không phải trả lời đúng yêu cầu đề bài, mà là đúng với tình huống mà đề bài đặt ra.
Để kiểm tra khả năng tư duy và ứng biến của học viên, các giáo sư đã cố tình đưa ra những câu hỏi cực kỳ nặng về lý thuyết, nhưng lại yêu cầu trả lời theo hướng đó. Mục đích chính là để chọn lọc ra những ai chỉ biết suy nghĩ rập khuôn, và những ai có chính kiến riêng của mình.
Và kết quả đã vượt xa mong đợi.
Trong số 938 học viên, hơn 700 em đã bỏ qua những câu hỏi ấy. Tầm 200 em đã cố gắng trả lời theo yêu cầu của đề, nhưng đa số đều trả lời sai hoặc chỉ đúng một phần nhỏ.
‘Ngay cả bé Ian, người đứng đầu phần thi lý thuyết, cũng không trả lời được câu này mà.’
Hơn nữa, câu hỏi về Trận Pháp lại là câu khó nhất của đề thi do nó có liên quan đến cổ ngữ Rune. Amillia biết rõ thành tích học tập của Lucretia tệ hại đến mức nào, nên cô mới cho rằng Hans chỉ đang nói đùa thôi… hoặc ít nhất cô đã nghĩ như vậy.
“Không thể nào……”
Bởi vì sau khi xem kỹ câu trả lời này hơn, khuôn mặt của cô dần cứng đờ lại.
Những ký tự cổ ngữ thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng chúng lại được sắp xếp theo một trình tự nhất định. Các đường vẽ cũng thế, tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng nó lại liên kết chặt chẽ từng ký tự với nhau.
Nhìn sơ qua thì giống như đang viết bừa đáp án cho có, nhưng càng quan sát kỹ, cô càng nhận ra tất cả điều này… đều có chủ đích cả.
“Không chỉ có vậy đâu.”
Không để Amillia kịp hoàn hồn lại, Hans lạnh nhạt nói tiếp. Nhưng trên thực tế, bản thân anh cũng ngạc nhiên không khác gì cô là mấy.
Anh nhắm mắt lại mà nhớ về chuyện hồi chiều nay.
Do Lucretia ngồi ở ngay trước mặt, Hans dễ dàng quan sát được từng hành động và biểu cảm trên khuôn mặt em ấy. Ban đầu, em ấy nhăn mặt nhíu mày, rồi bỏ cây bút xuống, sau đó lại cầm nó lên lại mà tiếp tục nhăn nhó. Rõ ràng có thể thấy quá trình làm bài của em ấy không được thuận lợi cho lắm.
Vì vậy, Hans đã chuyển phần lớn sự chú ý quan sát các học viên khác. Tuy nhiên, chỉ sau khoảng 30 phút, ánh mắt của anh bất giác bị kéo về lại chỗ đó.
Bởi vì ngay lúc này đây, Lucretia đang viết rất hăng say mà không có dấu hiệu dừng lại.
Mới nãy còn đang vò đầu bứt tóc trông rất bế tắc, vậy mà giờ lại ở trong trạng thái tập trung cao độ như thế kia ư? Chứng kiến trước cảnh tượng đó, một giả thuyết bất chợt vụt qua trong đầu Hans.
‘Em ấy đang gian lận sao?’
Suy nghĩ đó khiến Hans có hơi chột dạ. Là một giáo viên, anh không muốn nghi ngờ học viên một cách vô cớ, nhất là khi anh chẳng hề phát hiện ra hành động nào mờ ám cả. Nhưng sự thay đổi chóng mặt này lại khiến anh không thể không bận tâm được.
Cuối cùng, Hans quyết định đi kiểm tra thử. Anh che giấu sự hiện diện của mình, cố tình đánh một đường vòng quanh lớp để ra đằng sau lưng Lucretia, và rồi liền sững người ngay sau đó.
Một phần là vì Lucretia đang làm “câu hỏi đặc biệt” về Trận Pháp. Nhưng điều khiến anh sửng sốt hơn thảy, chính là cái cách mà em ấy viết ra các ký tự cổ ngữ đó. Nó rất nhanh, rất dứt khoát, đến mức không hề có lấy một chút ngập ngừng nào cả.
Cứ như thể…
“Em ấy hình như còn hiểu rõ Cổ ngữ Rune nữa cơ.”
“Cái gì cơ?!”
Lần này, Amillia không thể ngăn được bản thân mà hét toáng lên, khiến Hans phải bịt hai lỗ tai lại theo bản năng.
“C-Cậu đang nói đùa đúng không?! Cậu không nghĩ em ấy đã gian lận hay gì sao??”
Việc hiểu rõ Cổ ngữ Rune đã là một điều vô lý rồi, nhưng nghe điều đó từ chính miệng Hans càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa, bởi vì cô biết rõ Hans không phải loại người nói mấy lời hoang đường như thế bao giờ cả.
Tuy nhiên, Hans chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu, rõ ràng không hề đùa giỡn với cô.
“…”
Thấy vậy, Amillia vô thức nhìn lại vào bài kiểm tra của Lucretia.
Cổ ngữ Rune, thứ duy nhất có mối liên kết với ma pháp đã thất truyền từ thời xa xưa, là một lĩnh vực mà ngay cả những học giả lão luyện từ Tháp Monolith cũng phải đau đầu.
Ấy vậy mà cô gái trẻ tuổi này lại hiểu được nó sao? Nếu một học viên năm nhất mà đã đạt đến trình độ này rồi, vậy thì em ấy sẽ còn tiến xa được tới đâu trong tương lai nữa? Nghĩ đến viễn cảnh đó, sự hứng thú chưa từng có về Lucretia Cyraleon liền dâng trào trong lồng ngực Amillia.
“Hans này…”
Và một nụ cười đầy ẩn ý đã nở trên khuôn mặt cô.
“Hình như lớp chúng ta vẫn còn dư một chỗ đấy, cậu không nghĩ vậy sao?”


1 Bình luận