Vol 1: Lửa tàn ngày tận thế (Remake)
Chương 02: Contract (Remake)
3 Bình luận - Độ dài: 8,399 từ - Cập nhật:
“Đây là đồn biên phòng số ba mươi hai của Khu Trung Tâm, yêu cầu phương tiện phía trước dừng lại!”
Một âm thanh rõng rạc vang lên, cắt ngang bản nhạc Jazz nhẹ nhàng đang phát trong chiếc xe. Vẻ buồn tẻ hiện lên trên khuôn mặt của Glen sau khi anh nhấn nút tắt đi máy phát nhạc. Sự yên tĩnh nhanh chóng chìm lấy bầu không khí, vẽ lên hiện thực trần trụi trước mặt chàng Hunter. Mùi máu, thịt đang phân hủy bốc lên, thứ mà anh đã cố gắng quên đi. Đúng ra anh không nên nhớ về nó, nhưng cuối cùng Glen vẫn phải trở về với thực tại. Thở dài, anh tháo dây an toàn ra khỏi người.
“Vào việc rồi, vào việc rồi.”
Glen mở khóa cửa và dự định bước ra khỏi chiếc xe. Cảm giác kì lạ chợt chạy dọc thần kinh của chàng Hunter, anh quay lại phía sau mình. Có một cơ thể nhỏ đang nằm ở ghế phụ, chùm lên bởi chiếc chăn màu xanh lục. Một con người, đang phập phồng từng nhịp với tiếng hít thở không khí. Suýt thì anh đã quên mất nó. Thở phào, chàng Hunter chuẩn bị để di chuyển cái thứ của nợ này. Cẩn thận để không đánh động nó dậy, Glen nhẹ nhàng ẵm đứa trẻ trên tay rồi bước ra bên ngoài.
Đôi giày leo núi của anh dẫm lên nền đất và khẽ lún xuống. Nơi đây vừa trải qua một cơn mưa phùn, không quá kì lạ khi mặt đất của đồng bằng gần sông trở nên như này. Tuy mang tiếng là màu mỡ vậy, xung quanh tầm mắt của Glen chỉ là một dải đất lưa thưa một vài ngọn cỏ. Màu xanh gần nhất với anh đã nằm ở phía xa đằng sau lưng và chỉ to bằng đầu ngón tay. Còn khi ngoảnh lại về phía trước thì lại là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Một bức tường, che khuất hết tầm mắt của Glen. Và anh có thể dễ dàng ngước lên đỉnh của nó mà không cần che mặt lại.
Chẳng trách người ta gọi nó là một trong những kiến trúc chiến tranh vĩ đại nhất mà con người từng tạo ra.
“Sector.”
Mắt anh dán chặt vào từng lớp rêu xanh dày đặc đang phủ lên màu xám của bê tông. Một dãy số ẩn mình sau bức màn đó, “No.32” - số ba mươi hai. Cũng như những người anh em được sơn số khác của nó, bức tường ba mươi hai không chỉ đơn giản là một bức tường. Chẳng cần đến một người như Glen, ngay cả những dân thường cũng đủ hiểu điều đó. Chỉ cần bất kì ai bước tới, những ống sắt đen ngòm từ những lỗ châu mai sẽ chĩa thẳng về phía họ. Đó là cách mà nó hoạt động. Súng máy hạng nặng mười hai li bảy dành cho những thứ “dễ xơi”. Đống pháo chống tăng dã chiến thì dành cho vài cái “có vỏ”. Cuối cùng là những khẩu súng phun lửa dành cho những thứ mà đạn không xử lí được chúng. Mọi hỏa lực đều được đính chặt vào trong với lớp bảo vệ cứng cáp bên ngoài, đủ để nghiền nát bất kì thứ gì trước mặt chúng.
Và dĩ nhiên có một điều mà bất kì Hunter đã đi ra ngoài bức tường đều biết, những thứ này là tự động. Một cái tổ hợp sinh ra để kết thúc sinh mạng của người ta chỉ qua nút bấm. Chàng Hunter bỗng phì cười, chẳng biết từ bao giờ giá trị của con người lại rẻ tới vậy. Nhưng chí ít, thì đám người ở nơi này vẫn còn vị tha chán khi chỉ dừng mọi thứ ở việc kiểm soát. Mà đã kiểm soát thì người ta cần tới đủ thứ thiết bị.
Cái thứ đang bay trên đầu của Glen là ví dụ sinh động nhất mà anh biết. Có bốn cánh quạt, một chiếc camera nhỏ. Nó là máy bay không người lái. Thứ vũ khí nó mang theo là một quả lựu đạn, loại anh chỉ cần nhìn đã biết là sẽ nổ ngay khi va chạm. Bên cạnh cái máy ban phát “dân chủ” ấy, là một chiếc máy bay không người lái khác. Nó có một chiếc ống kính khổng lồ của chiếc mang cho anh cảm giác như bản thân đang soi vào tận từng mô ti thể. Trong khi đó, cái tiếng bíp bíp mỗi giây một nhịp phát ra từ chiếc máy khiến anh không khỏi nhăn mặt. Thứ ấy khiến Glen liên tưởng tới máy đo nhịp tim ở trong bệnh viện.
Nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng biết cái ống kính khổng lồ ở đây không để đo nhịp tim, mà là để kiểm tra nhiệt độ của cơ thể con người. Nó là cách đơn giản nhất để xác định xem người ta có bị nhiễm virus Greed hay không. Nhìn hai thứ ồn ào đó dần bay đi nơi khác, Glen đã tự có câu trả lời cho bản thân.
“Yêu cầu anh đưa giấy tờ của mình ra phía trước.”
Chàng Hunter rút tấm thẻ trong túi áo và giơ thẳng về phía bức tường theo yêu cầu. Chiếc loa trước mặt anh vang lên vài tiếng nhiễu trước khi người điều khiển nó tiếp tục nói. Cái chất giọng ồm ồm dễ ghét của hắn vang lên, như muốn xuyên vào não người nghe.
“Cái của đứa trẻ đâu?”
“Nó là một người còn sống mà tôi cứu được. Không tìm thấy thẻ, không rõ ở Sector nào.”
“Được rồi, Glen Walter, Hunter số một nghìn sáu trăm năm mươi ba, anh có thể qua. Nhưng phải để lại đứa trẻ cho chúng tôi kiểm tra ở trạm.”
Âm thanh vừa dứt. Bức tường trước mặt Glen dần tách ra, kéo theo từng âm thanh của bánh răng va vào nhau một cách máy móc. Bụi cùng cát bị thổi bật ra, va vào da mặt của anh. Một thứ mùi dầu máy hòa quyện cùng mùi khăn khẳn của máu lẩn khuất vào mũi của chàng Hunter trẻ, khiến anh muốn khạc ra đống nước dãi trong họng mình.
Nhưng ít ra thì mình vẫn nên dành sự tôn trọng cho họ.
Glen nuốt lại sự ghê tởm vào trong, bế đứa trẻ vào xe rồi đóng cửa. Chiếc Hummer lăn bánh, trong khi chủ nhân mới của nó thì đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Từng khúc xương màu trắng ẩn hiện trên mặt đất, bên cạnh chúng là từng cái hộp sọ to nhỏ đều có, hoặc vỡ nát hoặc đều có một vài lỗ thủng. Giữa chúng là những vật thể hình tròn và chữ nhật, hình trụ, vùi trong đất và xen lẫn vào từng lớp cỏ mỏng màu xám.
Nhiều người đã hỏi anh về hậu quả của việc không được chấp nhận. Và những thứ trước mặt anh là câu trả lời thực tế cho họ.
Hoặc là đạn hoặc là Greed. Đáp án chỉ có một vào lúc đó mà thôi, Glen thở dài. Anh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, nơi đang phản chiếu lên hình ảnh hàng đàn máy bay không người lái đang bay trên trời. Mỗi cái trong số chúng đều đang thả những quả mìn TM-62 xuống con đường Glen vừa đi qua. Dĩ nhiên là họ sẽ làm thế rồi. Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện của anh, chàng Hunter không suy nghĩ gì mà đạp ga tiếp. Chiếc xe của anh tiến tới cánh cửa kim loại vừa hiện ra sau bức tường bê tông trước mặt mình.
“Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, khỏi giả vờ làm gì.”
Glen đưa mắt về phía trước, trong khi chỉnh chiếc gương về phía cô bé ngồi bên cạnh mình. Nó vẫn giữ sự im lặng với anh, nhưng đã mở mắt và dần ngồi tựa lên chiếc ghế. Hai nhãn cầu màu hổ phách dán chặt vào chàng Hunter với vẻ nghi ngờ. Dù chỉ nhìn gián tiếp qua gương nhưng điều đó vẫn khiến Glen cảm thấy khó chịu. Anh biết đứa trẻ muốn hỏi gì.
“Chúng ta đang ở Sector Victoria, cách nơi xảy ra chuyện vừa nãy vài chục cây số. Sẽ không có con Greed nào ở đây đâu.”
Cô bé vẫn không đáp lại, nhưng chàng Hunter đã thấy những ngón tay của nó nắm chặt vào khẩu ru-lô trong túi áo của mình. Đó là câu trả lời của nó.
“Sao cũng được. Đằng nào vài phút nữa chúng ta cũng sẽ khỏi phải gặp nhau tiếp.”
Vẻ mặt của đứa nhóc chùng xuống, rồi bất ngờ nó nhíu mày. Nòng khẩu súng dí chặt vào thái dương của anh. Glen tặc lưỡi, rồi lắc đầu mệt mỏi.
“Bắn nổ đầu thằng này cũng không giải quyết được việc gì đâu. Nhóc kiểu gì cũng sẽ bị quân đội kiểm tra tình trạng sức khỏe thôi. Muốn thì cứ bắn.”
Vừa dứt lời, cánh cửa kim loại trước mặt của Glen mở ra. Chiếc xe lăn bánh và tiến vào một khoảng không tối tăm. Không thể cứ vậy mà đi, anh bật đèn pha của chiếc Hummer lên. Từng bức tường bên dần hiện rõ và lướt qua mắt anh như những quân cờ Domino. Tiếng cọt kẹt của bánh răng vang lên, va đập với không gian xung quanh. Chúng liên tục kéo dài như không có hồi kết khi chiếc xe tiến về phía trước. Phía sau chiếc xe, phản chiếu qua hai chiếc gương, từng khoảng trống đang dần được khép lại. Trái ngược với điều đó, khoảng không phía trước chàng Hunter lại dần mở ra cho thấy một lối đi rất dài. Một vài viên đá bắn lên đã bắt đầu nhảy điệu Valse của chúng khi trở lại với mặt đất.
Đống hỗn độn của âm điệu chỉ chấm dứt khi bức tường cuối cùng khép lại sau lưng Glen. Tiếng bức tường đóng lại vang lên cũng là lúc ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể chàng Hunter. Nắng vàng từ trên cao khiến cho Glen cảm thấy ấm áp, một cảm giác thật tuyệt vời. Phải, nó sẽ rất tốt nếu cái họng súng đang dí chặt vào đầu anh không tồn tại. Đã năm phút trôi qua và đứa trẻ thậm chí tỏ ra chẳng có chút cảm giác mỏi tay nào.
“Thả nó xuống đi, họ ở đây rồi.”
Mặc cho anh đã giải thích, cái cảm giác lành lạnh vẫn ngự trên da. Hết cách, chàng Hunter chỉ đành nhả ga và đạp phanh.
“Dừng lại, dừng lại.”
Một người trong bộ quân phục xanh thẫm chắn trước xe anh vài mét với khẩu súng trường trên tay. Tháo bỏ toàn bộ trang bị trên người, Glen mở cửa và bước ra ngoài. Hàng chục khẩu súng đang chĩa thẳng vào anh, nhưng chàng Hunter biết miễn là chịu hợp tác thì sẽ không có gì xảy ra cả. Tuy nhiên, những người trước anh có hiểu điều này không thì lại là chuyện khác. Mỗi bước chân của Glen đi đều vang lên tiếng lạo xạo bởi vỏ đạn nằm đầy dưới chân. Một làn gió nhẹ thoảng qua mặt anh, mang theo mùi cháy cay nồng của thuốc súng. Mùi hương buồn nôn ấy đến từ sau hàng dãy rào thép gai trước mặt anh. Hai cái boong-ke chìm dưới mặt đất đang ngự ở đó cùng với họng súng máy ẩn sau lớp vải ngụy trang. Chúng hẳn là hình ảnh cuối cùng mà những kẻ xấu số nhìn thấy. Hoặc đó cũng có thể là người lính đang đứng trước mặt anh đây. Y hất cằm và đưa ánh mắt đầy rò xét nhìn Glen, tay nắm chặt khẩu súng carbine.
“Vũ khí của anh đâu?”
“Tôi để ở trong xe.”
Glen giơ hai tay lên trời và xoay một lượt để cho đối phương thấy toàn bộ cơ thể mình. Sau đó anh từ từ lôi mọi thứ trong túi quần ra ngoài. Có lẽ đã không tìm thấy sự nguy hiểm nào với mình, đối phương đổi câu hỏi.
“Đứa trẻ đâu rồi?”
“Vẫn ở trong xe.”
“Gọi nó ra đây.”
Người lính gằn giọng, cùng lúc với việc hai họng súng của hai cái boong-ke xoay dần về hướng cái xe.
“Ra đi, nhóc. Nếu muốn thành tổ ong thì cứ ở trong đấy.”
Mặc cho việc nói vậy, Glen vẫn lẩm bẩm thầm mong con nhóc chịu đi tay không. Nhưng cái tay vẫn còn cầm khẩu súng lục đã khiến người đồng hành cùng nó phải nhăn mặt lại.
“Bỏ súng xuống.”
Người lính hét lên, đồng thời hai khẩu súng máy sau lưng anh ta cũng chuyển đối tượng sang cô bé. Đứa trẻ nhìn sang Glen vẫn với bờ môi mím lại và cơ thể run rẩy. Biết điều gì sẽ xảy ra, Glen cố gắng hạ giọng để thuyết phục đứa trẻ.
“Bỏ súng đi, đằng nào nó cũng có đạn đâu.”
Cô bé tóc xám cúi đầu nhìn xuống thứ trên tay mình và rồi thả nó xuống mặt đất. Glen tiến sang bên cạnh nó, vẫn với hai tay giơ thẳng, đá khẩu súng ra xa.
“Giờ thì giơ tay lên dùm tôi.”
Đáp lại anh là vẻ mặt giận dữ của đứa nhóc. Không cần nó nói ra, chàng Hunter vẫn thừa hiểu lí do tại sao. Nhưng ít nhất cô bé này biết hợp tác, anh cho đó là điều may mắn. May mắn hơn là những người lính ở đây không xa lạ gì với anh, nếu không trong trường hợp vừa nãy có lẽ đã có người bóp cò.
Có một vài người đã nói với Glen rằng họ không sợ lính biên phòng của Sector. Nhưng với anh, ngay cả khi có kẻ nào đó đủ ngu ngốc để chống lại những người lính này, thì phía sau họ vẫn còn vô số thứ đủ sức cản lại cả bầy Greed. Chúng là những chiếc thiết giáp với pháo tự động cùng vô số họng súng máy trực chờ xả đạn từ vị trí được ngụy trang kĩ càng. Không có lí do gì để người ta ném cho những người đầu tiên phải đối mặt với lũ quái vật ngoài kia chỉ vài khẩu Kalashnikov cả.
Và họ cũng sẽ không để một người lính bình thường kiểm tra kẻ có nguy cơ nhiễm bệnh. Những kẻ sẽ trực tiếp làm việc đó đang bước ra từ phía cánh cổng sau lớp rào. Họ có ba người, tất cả đều mặc trang phục cách li dịch tễ và đeo mặt nạ phòng độc. Trên tay mỗi người là một chiếc vali màu trắng với chữ thập đỏ ở giữa.
Thấy họ, cô bé tóc xám lộ rõ vẻ lo lắng ra mặt. Nó dần bước ra sau Glen và hai tay bám vào áo của anh. Dù mới vài phút trước đó, ánh nhìn của đứa nhóc chẳng khác nào một lưỡi dao sắc lẹm chực chờ đâm vào cổ anh.
“Không sao đâu bé, bọn chú chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.”
Một người trong nhóm kia vội xua tay và lôi ra một vật hình trụ màu trắng. Glen biết đó là máy quét và biết họ chuẩn bị làm gì. Tuy nhiên đứa trẻ cạnh anh thì khác, nó đã không còn bám chặt lấy anh nhưng vẫn còn run rẩy. Rõ ràng là không phải vì lạnh, vì một Witch vốn có sức chịu đựng cao hơn con người rất nhiều. Và thậm chí, nhiệt độ giữa hè còn đang khiến Glen đổ mồ hôi.
“Tôi có thể kiểm tra cho con bé sau khi các anh kiểm tra cho tôi được không, thẻ của tôi có chứng chỉ.”
Glen ra hiệu cho họ bằng cách hướng mắt vào tấm thẻ đeo trên ngực mình.
“Được thôi.”
Đáp lại xong bằng một câu cụt lủn, họ thành thục làm công việc của mình. Hai người phía sau lôi ra hai ống tiêm màu vàng cùng một khẩu súng chích điện. Trong khi đó, người phía trước đang cầm chiếc máy quét và chiếu dọc một lượt tia sáng xanh lá cây từ nó lên khắp cơ thể của Glen. Sau hai lượt quét từ trên xuống dưới nó vẫn giữ nguyên màu, chứng tỏ cơ thể của anh hoàn toàn khỏe mạnh.
“Tốt rồi.” Người đó đưa lại chiếc máy quét cho Glen và chỉ tay vào cô bé bên cạnh anh. “Bây giờ thì làm nhanh lên để bọn tôi còn đi về.”
Chàng Hunter nhanh chóng nhận lấy đồ vật mình cần và quay đầu về phía đứa trẻ.
“Chỉ là quét thôi, đừng lo. Nhóc cũng đâu bị nhiễm bệnh.”
Cô bé tóc xám mặc dù vẫn mang trên khuôn mặt vẻ mặt khó chịu nhưng đã miễn cưỡng để anh đặt đầu máy quét lên trán mình. Không nằm ngoài dự đoán, màu xanh đã chuyển sang màu vàng. Tiếng xì xào phía sau lưng anh nhanh chóng vang lên.
“Witch à?”
“Phải, nhóc này là một Witch. Tôi đã thấy nó dùng sức mạnh của mình nên các anh khỏi lo.”
Trả lại chiếc máy quét với màn hình màu vàng và chỉ số ba mươi bảy phần trăm đang hiển thị về tay chủ nhân của nó. Chàng Hunter tiếp tục hoàn thành nốt thủ tục của mình.
“Mấy người có cần chúng tôi làm gì khác không? Bọn tôi có mang theo dụng cụ y tế. Nếu nhẹ thì sẽ chữa ở đây luôn.”
“Không, bọn này ổn. Trừ đứa nhỏ có dính máu Greed thôi.”
Nghe vậy, người lính ra hiệu cho những kẻ mặc áo trắng quay về trong khi anh ta nhấc bộ đàm của mình lên liên lạc. Sau vài giây, câu trả lời nhanh chóng được đưa đến.
“Claire Becker, cư dân của Sector Quảng Châu, mã số sáu trăm bảy mươi tám. Có đúng không?” Đôi mắt của người lính nheo lại rồi một tiếng tặc lưỡi vang lên. “Tôi đang hỏi đấy.”
“Đoàn xe của nó vừa bị Greed phục kích, nên có lẽ tinh thần nó chưa ổn định. Anh có thể xem qua đối chiếu khuôn mặt và dấu vân tay được không?”
“Coi như nể cậu vậy.”
Người lính tiếp tục phải liên lạc qua bộ đàm. Phía bên kia đầu dây, những âm thanh biểu lộ sự khó chịu vang lên tới mức Glen đứng cách đó chục bước vẫn còn nghe thấy được.
“Được rồi, thông tin này hoàn toàn đúng. Hai người có thể qua trạm nghỉ ở phía trước. Nhưng mà cậu để lại cái xe và đống vũ khí trên đó lại cho chúng tôi. Chỉ mang đồ đạc của cậu đi thôi.”
“Được rồi. Đằng nào tôi cũng phải đưa cho các anh.” Chàng Hunter tặc lưỡi, ném chiếc chìa khóa xe cho đối phương.
“Còn nữa.” Người lính đưa cho Glen một đầu ống nước nối trực tiếp với cái bình lớn dưới chân anh ta. “Tẩy sạch máu Greed trên người nó đi.”
“Che mặt lại đi.” Glen quay người, nhìn thẳng vào đứa trẻ đang mở to hai mắt bên cạnh mình.
Cô bé tóc xám chỉ kịp thốt lên một tiếng “Hả?” trước khi dòng nước cực mạnh thổi thẳng vào mặt của mình. Sau vài giây xả nước liên tục, chiếc vòi cũng chịu dừng lại. Cô bé Claire ngã sõng soài dưới đất, toàn thân ướt như chuột lột. Mùi của chất tẩy tỏa ra tứ phía, tới mức dù ở cách vài bước chân Glen vẫn ngửi thấy được. Như một phản ứng tự nhiên, chàng Hunter nheo mắt và bịt mũi mình lại.
“Sạch rồi đấy, giờ thì đi thôi nhỉ?”
Chắc là cô bé sẽ phải tự đứng dậy mà đi thôi, chàng Hunter nghĩ thế. Đó là điều Glen đã tưởng tượng ra, còn thực tế là anh đã ăn trọn một cú đấm xoáy mạnh vào lưng mình. Cho đến khi kịp nhận ra, trước mặt anh chỉ toàn là màu nâu của đất.
“Cái con nhóc này!”
Toàn thân của Glen giờ đã phủ kín trong bùn đất. Sau lưng anh, cô bé Claire đang nắm chặt bàn tay và nhìn một cách đắc ý. Dĩ nhiên, chàng Hunter biết mình sẽ phải nhận lại cái gì.
“Tôi khử trùng luôn cho anh nhé.” Người lính tiến lại và đưa tay chàng Hunter nắm lấy mà đứng dậy.
Và dĩ nhiên là xịt nước không phải cảm giác duy nhất. Sự ê ẩm khắp lưng anh cũng là thứ mà Glen phải mang theo cho đến hết khoảng thời gian đi xe vào thành phố. Đã vài tiếng trôi qua và nó vẫn chưa kết thúc, nhưng chàng Hunter cũng chẳng thể làm gì hơn. Điều duy nhất mà Glen có thể làm là dạy dỗ lại đứa nhóc đi theo mình.
“Tôn trọng người giúp mình sẽ giúp nhóc sống lâu thêm một tí đấy. Mở mồm ra không khiến nhóc mất hết nước dãi đâu.”
Chàng Hunter bình thản xoay vô lăng trong khi nhấn nút bật nhạc. Chiếc băng sét cũ kĩ phát lên từng giai điệu mà anh đã nghe rất nhiều lần, đã anh lấy một viên kẹo bỏ vào miệng rồi đưa mắt nhìn ra xa. Ánh đèn điện phía trước sáng một cách rực rỡ, chiếu rọi mọi thứ tới mức anh chỉ cần bật đèn gầm để đi. “Ánh sáng của sự văn minh”, như cách đám Hunter thường nói. Ngay cả khi không nhìn vào tấm bản đồ được đặt dọc bên đường, người ta cũng đủ hiểu phía trước mặt mình chính là thành phố quận giữa.
“Cất khẩu súng vào đi. Bọn lính gác không muốn thấy nó đâu.”
Mặc cho những lời nói từ Glen, cái cảm giác lạnh lẽo của sắt thép vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng trên da đầu của anh. Thở dài, trong đầu chàng Hunter vẫn chưa có câu trả lời về hành động của cô bé này. Anh đã rút hết đạn của khẩu súng, và búa súng thậm chí cũng chưa được kéo lên. Điều đó đủ để cho bất kì kẻ mù tịt nào về súng cũng biết rằng trên tay mình giờ đây chỉ là một cục sắt vô dụng. Ấy thế mà, cô nhóc Witch vẫn cứ giữ khăng khăng cái ý định đe dọa Glen bằng khẩu súng lục ổ quay hết đạn ấy.
“Được rồi, tôi đầu hàng. Claire nhỉ? Nhóc muốn tôi làm gì đây? Trạm kiểm soát trước mặt rồi đấy.”
“Đi tiếp.”
Chàng Hunter nhướn mày, miệng anh há hốc. Glen đồng ý rằng đứa trẻ này có vài điểm tương đồng với anh lúc nhỏ, nhưng chắc chắn không phải là tính cứng đầu. Một cô bé đang trong bộ quần áo bệnh nhân mà đồn biên phòng đã cấp cho nó, run rẩy co lại vào trong một góc của cái xe ô tô. Trong tay thì vẫn cứ ôm chặt cái hộp kì lạ mà Glen lấy được từ chiếc xe tải đó, khẩu súng không đạn thì vẫn chĩa vào anh. Kể cả nó có là một Witch thì điều này vẫn thật ngu ngốc. Và điều ngu ngốc cũng chẳng phải bây giờ mới xảy đến, nếu anh không tự nhận việc quét bệnh cho cô bé. Thì trong lúc kiểm tra ở đồn biên phòng ống thuốc trợ tử màu vàng đó đã được bơm hết vào cơ thể này rồi.
Nó có thể không phải vấn đề lớn với một Witch, nhưng những khẩu súng thì không đứng yên để làm cảnh. Và chắc chắn người đi cùng là anh cũng sẽ bị liên lụy.
“Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.”
Thanh chắn xe dựng ngay trước chiếc xe của Glen. Một người mặc áo huỳnh quang đi từ bên phải đường đến và chặn họ lại. Các bước kiểm tra vẫn như vậy, chỉ khác một điều rằng trong suốt quá trình đó Claire đã chủ động đứng cách xa anh. Kí ức bị xịt nước tẩy rửa vào người là một trải nghiệm kinh khủng, chàng Hunter cảm thấy đồng cảm với cô bé. Nhưng điều đó không ngăn cản việc anh buộc phải đưa đứa nhóc đi tiếp.
Sau khi giải quyết hết thủ tục, Glen gọi cô nhóc Witch lên xe. Trời đã chuyển dần sang buổi tối, mặt trời giờ chỉ còn là một chấm đỏ ở phía xa. Nhiệt độ chắc chắn đã giảm xuống, chưa kể khói bụi giờ đây đang phủ kín lên lớp áo của Glen. Sẽ chẳng ai muốn mình trông như người xấu khi để một cô bé đứng mãi ngoài này. Nhưng đó không phải lí do duy nhất mà tất cả phải đi tiếp dù trước mặt của họ đã là một trạm dừng chân.
Đồng hồ trên tay của chàng Hunter đã chuyển qua mười tám giờ tối, đó mới là điều đáng lo nhất. Mặc dù những con đường ở Victoria hầu hết luôn trong tình trạng thông thoáng vì chẳng có mấy ai sở hữu phương tiện cỡ lớn. Nhưng, điều đó không có nghĩa là họ sẽ có thể di chuyển dễ dàng vào giờ cao điểm như này. Glen phải tiếp tục đi, bởi bản đồ GPS cũng không hiển thị con đường nào khác còn thoáng. Anh thấy Claire đang nhìn chằm chằm vào những quầy bán đồ ăn bên lề đường, một hàng dài chất lỏng đang chảy ra từ miệng của cô bé. Không khó để Glen đoán ra tình trạng của cô nhóc Witch. Khi chiếc hộp vốn được giữ khư khư giờ đã nằm một cách lỏng lẻo vì chủ nhân tạm thời của nó đang áp mặt vào cửa kính của chiếc xe. Giải quyết việc này chẳng khó chút nào, khi mà đống đồ ăn đó chỉ cần bỏ một số tiền nhỏ là có. Nhưng của rẻ là của ôi, vẻ ngoài ngon mắt có thể khiến anh trở thành khách hàng quen mặt của bệnh viện.
“Này nhóc, bắt lấy.”
Hết cách, chàng Hunter chỉ có thể lấy thanh lương khô ở trong túi áo và ném cho Claire. Cô bé thành thạo chụp lấy nó rồi đưa ánh mắt dò xét nhìn lại anh.
“Ăn đi, không có độc. Mà có thì cũng không chết nổi đâu.”
Không nhìn lại, Glen tiếp tục lái chiếc UAZ của mình tiến thẳng về phía trước. Sau lưng anh đã vang lên từng tiếng sột soạt của vỏ bánh bị bóc ra. Tự nhủ rằng đó là điều tốt, chàng Hunter xé một thanh lương khô khác rồi cắn từng khúc của nó.
“Ngọt quá.”
Cố nuốt sạch thanh lương khô vị hoa quả, Glen kết thúc bữa tối bằng một ngụm nước thật to để rửa sạch hậu vị kinh khủng còn đọng lại. Chợt, vai áo anh bị giật mạnh về phía sau. Quay đầu lại, chàng Hunter thấy cô bé tóc xám đang nhăn mặt lại và cố chỉ vào cổ của mình.
“Đây, uống đi. Ăn như ma đói thế thì lần sau tháng về nhà hai lần đấy.”
Thảy cho cô bé chai nước, Glen lách chiếc xe qua khu phố nhỏ đông nghẹt những người mặc quần áo bẩn thỉu đang đi lại. Vô số gương mặt phủ trong bùn đất chỉ để lộ đôi mắt của họ đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe. Nhưng rồi tất cả cũng nhanh chóng trở về công việc nặng nhọc họ đang làm và nhường đường cho chiếc UAZ to lớn của chàng Hunter đi qua. Một cách nhanh chóng, các dãy nhà cũ kĩ và siêu vẹo dần trở nên nhỏ đi trên chiếc gương chiếu hậu của cái xe khi mà nó dần tiến về phía trước nhanh hơn.
Mở đường cho anh đi tiếp là những cột đèn đang chiếu rọi con đường nhựa bằng ánh sáng màu vàng mờ mờ của nó. Bóng dáng của con người dần biến mất mà thay vào đó là những vật thể to lớn dần hiện lên dưới ngọn đèn. Phần nhiều là xe tải quân sự với chiếc biển đỏ, trong khi số còn lại là những chiếc xe taxi biển vàng cùng số ít xe máy. Dường như Glen là người duy nhất có một chiếc ô tô riêng vào lúc này.
Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng quan trọng bằng việc các tòa nhà cao tầng đã xuất hiện trước mặt anh. Thành phố đã ở ngay phía trước. Không cần nhìn đâu xa khi những chiếc bảng điện to lớn cùng biển quảng cáo đủ chiếu rọi ban đêm như những ngọn hải đăng khổng lồ. Bên dưới chúng là những chiếc xe bán tải dân sinh với hàng hóa chất kín, nối đuôi nhau một cách chậm chạp tiến về phía những tòa nhà chọc trời.
“Đã đến Quận Giữa.” Dòng chữ hiển thị trên chiếc màn hình nhỏ gắn gần vô lăng của chiếc UAZ.
Mặc cho sự vô dụng của thông báo, Glen vẫn phải dùng nó để tiếp tục theo dõi bản đồ định vị bằng GPS. Lúc này, trên màn hình đang cho anh biết rằng mình chỉ còn cách điểm cần tới vài trăm mét nữa. Tranh thủ thời gian, chàng Hunter quyết định dặn dò người đồng hành của mình. Dù nó có thể vô ích, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì anh sẽ không phải suy nghĩ.
“Nghe này, đến đấy thì nhớ cất cái hộp kĩ vào. Không thì đừng trách tại sao người đời lại ác đấy.”
Sự im lặng là một câu trả lời, vì vậy Glen không tiếp tục hỏi Claire nữa. Điều anh cần làm lúc này là đi thật nhanh để sao không tốn quá nhiều thời gian với người đang đợi mình.
Việc di chuyển của hai người diễn ra vô cùng nhanh chóng, khi con đường trở nên thông thoáng và chiếc UAZ được phép chạy với tốc độ tối đa của mình. Không chỉ vậy, với việc đã tích hợp một vài bộ phận cải tiến, nó cũng giúp cho chủ nhân của mình tới đích nhanh hơn dự kiến. An tâm dừng xe khi đã lái nó vào một bãi đỗ xe quen thuộc, Glen liếc nhìn đồng hồ của mình. Con số hiển thị bên trên là “1800 UTC+7”. Vậy là đã kịp cuộc hẹn, chàng Hunter không nghĩ nhiều thêm và gõ vào cửa xe ra hiệu cho cô bé tóc xám đi xuống.
Trái ngược với những gì anh suy nghĩ, cô bé lại rất hợp tác khi đã nhét chiếc hộp vào một túi ni lông. Thậm chí, để cẩn thận hơn Claire còn mặc một chiếc áo khoác có mũ che kín hết cơ thể mình.
“Được rồi, giờ nghe đây. Đi sát tôi, hoặc nhóc sẽ không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời đâu. Đồng ý chứ?”
Đứa nhỏ vẫn không trả lời và anh cũng không muốn tốn thời gian để cố đôi co với nó. Làm xong phần việc của mình, Glen giơ tay ra hiệu với người đàn ông đang ngồi ở chiếc ghế nhựa cạnh xe của mình và rời đi. Điểm đến của chàng Hunter là khu vực được biết tới với cái tên Chợ Đen. Đúng như tên gọi của mình, nó là một cái chợ. Bán những mặt hàng truyền thống, cung cấp sản phẩm tiêu dùng cho dân chúng xung quanh. Những kẻ buôn bán ở đây làm những điều mà mọi kẻ buôn bán ở các nơi khác làm. Nhưng tất cả điều đó chỉ diễn ra vào buổi sáng. Hoạt động vào ban đêm mới chính lời giải cho cái tên của nó.
“Chào mừng quý khách.”
Một người mặc bộ đồng phục màu xanh đứng nở một niềm nở trước Glen và Claire trong khi hướng tay mình tới cái cổng chợ. Mặc dù cái bảng chữ “Chợ Đen” đang lồ lộ ngay trước mặt chàng Hunter, nhưng xung quanh anh lại được trang hoàng bởi vô số đèn điện đủ loại. Ngay cả khi Glen đã bước vào bên trong, cường độ ánh sáng vẫn không hề giảm bớt đi một chút nào.
Thậm chí cả âm thanh cũng như vậy, cả khu chợ đều ngập chìm trong vô số loại tạp âm khác nhau đang trộn lẫn thành một thứ khó nghe. Những điều đó không ảnh hưởng gì đến việc đi lại của cặp đôi cả, khi họ giao tiếp bằng hành động chứ không phải lời nói. Cô bé Claire vẫn bám sát với Glen, gần như là dính vào người anh dù cả hai đang phải lách qua dòng người đông đúc. Tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, nhưng đều có chung một điểm thống nhất, đó là họ đều dừng chân ở một ki-ốt bất kì và kiểm tra những món hàng trong đó. Những kẻ bán hàng cũng không quá khác biệt với nhau, chúng luôn che mặt hoặc đeo kính, mặc trên mình những chiếc áo khoác dài quá mức dù đây đang là đầu hè. Trên sạp hàng của những kẻ này đều là những thứ đã quen mắt với Glen tới độ anh chỉ cần lướt qua cũng nhìn ra chúng là gì.
Những chiếc kính ngắm PSO có, ACOG có và thậm chí cả Elcan. Mặt hàng y tế cũng chẳng kém cạnh khi từ morphine cho tới những chiếc gạc garo cũng đều được bày bán. Một số món hàng ít thấy hơn như đai trang bị và những tấm giáp lót cũng xuất hiện ở nơi này. Bất kể thứ gì đều có một bảng giá đều chỉ rẻ bằng một nửa so với khi mua chính gốc. Nếu là Glen của chục năm trước, có lẽ anh chẳng ngần ngại gì chộp lấy một trong số chúng. Và đó cũng là điều những kẻ ngu ngốc trong đây đang làm. Có lẽ đến lúc họ nhận ra lí do tại sao thì cũng đã muộn.
“Quý khách muốn gì chúng tôi cũng chiều, mại dô, mại dô.”
Hò reo và chào hàng, đã trở thành điều quen thuộc. Mặc cho chúng nói vậy, Glen thừa biết đống được bày bán đều là hàng rởm. Của rẻ là của ôi, vẫn cái nguyên tắc đó. Nếu thật sự muốn mua được hàng tốt ở đây thì quan hệ là số một chứ không phải tiền. Nhưng hôm nay anh không muốn mua gì cả, mà là đến để bán. Quay đầu lại để xác nhận cô bé vẫn đi cùng mình, Glen dẫn Claire đi sâu qua những ki-ốt đông đúc. Từ những sàn đá bẩn thỉu, dưới chân họ dần chuyển qua loại sàn gạch sạch sẽ hơn và ánh sáng cũng dần tối hơn. Vài chục bước chân nữa, họ tới một hành lang chật hẹp. Trước mặt cả hai là cánh cửa thoát hiểm với dòng chữ Exit màu xanh lá cây hiện rõ trên nó. Đây chính là đích đến thật sự của Glen.
Chiếc camera trên cửa từ từ quay về phía Glen, và trong hai giây một giọng nói vang lên từ chỗ của nó.
“Ba trăm?”
“Hai trăm.”
Glen trả lời lại cái giọng ồm ồm ấy. Ngay lập tức, khe gạt trên cánh cửa được kéo sang một bên, để lộ một đôi mắt đang nhìn ra bên ngoài. Sau khi chúng đảo quanh một lượt như thể dọa dẫm người đứng trước mặt, khe gạt lật tức đóng lại và từ bên trong vọng ra câu trả lời.
“Vào đi.”
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Glen không ngần ngại bước vào. Khi đã ở bên trong, anh quay đầu và thấy cô bé Witch vẫn đang chần chừ ở bên ngoài.
“Có điếc không vậy nhóc? Nói trước nhé, cái tên này không mời nhóc lại lần hai đâu.”
Glen chỉ vào kẻ to lớn đứng bên cạnh chiếc cửa, phủ kín cơ thể trong một bộ vest màu đen và một chiếc bịt nửa mặt, tất cả những gì lộ ra từ hắn chỉ là đôi mắt. Liền sau đó, cái khuôn mặt bặm trợn ấy nhìn chằm chằm vào cô bé rồi hắng giọng đưa tay về phía sau.
Lúc này Claire mới từ từ bước vào như thể bản thân đang đi thám hiểm một tàn tích cổ đại. Còn Glen đã bỏ xa cô bé phía sau mình và dần khuất sau bóng tối của hành lang. Đã quen với môi trường này từ lâu, chàng Hunter tiếp tục bước cho đến khi ánh sáng mập mờ chiếu lên cánh cửa mang số năm bên cạnh anh. Glen dừng lại và gõ ba nhịp vào cánh cửa.
Vừa gõ, anh vừa nghĩ về cảm giác của cô bé Witch nếu như cô bé biết được rằng sau cánh cửa này là một khung cảnh mà trẻ con đáng ra không nên thấy. Rằng cô bé sẽ thấy một đống hàng hóa từ trên trời dưới đất cùng một kẻ trông như tên ăn mày đang canh gác cái bãi rác ấy của gã. Nhưng dù có thế nào, anh vẫn phải gặp kẻ đó. Đành lòng, Glen vặn núm xoay và đẩy cánh cửa ra một bên.
Mùi rượu nồng nặc, pha với mùi của chất tẩy rửa xộc thẳng vào mũi của anh. Ánh sáng tuy chỉ tới từ một chiếc đèn trần nhỏ nhưng vẫn đủ cho chàng Hunter thấy được những bọc hàng lớn đã được niêm phong dưới chân mình. Tất cả đều bừa bộn, ngay cả cái bàn duy nhất trong phòng cũng vậy. Chỉ cần tinh mắt một chút, người ta có thể thấy vô số đầu lọc thuốc lá trào ra từ cái gạt tàn, bên cạnh những li rượu và các xấp tiền đô dày cộp. Thứ cuối cùng trông bình thường ở đây lại là một quyển lịch với từng ngày tháng được ghi chú một cách chằng chịt bằng bút đỏ.
May mắn rằng chủ phòng hiện tại không có ở đây, nếu không thì hắn còn có thể khiến căn phòng khách bừa bộn gấp mười lần hiện tại.
“Tôi đến rồi đây.”
“Đợi một chút.”
Tiếng nói vọng ra từ cánh cửa phòng bên cạnh. Kế sau nó, là một loạt âm thanh nôn ọe đến mức Glen có thể hình dung ra cảnh tượng nội tạng của đối phương đang trào ra ngoài.
“Cái này cũng hay xảy ra, đừng bất ngờ.”
Glen nói với cô bé tóc xám đang nép mình bên cánh cửa. Anh không thể trách cô bé, vì có lẽ bất cứ ai đến nơi này và thấy cảnh đó đều sẽ phản ứng giống nhau mà thôi. Nhưng trước hết thì phải đến được nơi này, gặp được chủ nhân của nó đã rồi tính.
“Chào mừng tới với cửa tiệm vạn năng, tôi chính là người máy thông minh tới từ thế kỉ hai mươi hai.”
Một người đàn ông lao mình ra từ cánh cửa, giơ thẳng hai tay như thể đang thực hiện một nghi lễ nào đó.
“Đùa vui quá. Anh có thể làm bọn Greed cười tới lăn ra chết đấy.”
“Ồ, thôi nào, anh chỉ muốn thay đổi bầu không khí thôi mà.” Kẻ đó vừa nói, vừa chỉnh lại chiếc hoodie đen đang xộc xệch của mình. Hắng giọng, hắn rút một điếu thuốc ra. “Vậy chúng t-”
“Ở đây có trẻ em.”
Glen vội lên tiếng. Thấy vậy, đối phương liền nhét lại điếu thuốc vào lại cái bao Thủ Đô màu đỏ của hắn. Đẩy gọng kính râm tròn của mình lên, gã vuốt nhẹ mái tóc màu trắng trước khi quay đầu về phía Claire.
“Anh tưởng cậu chỉ bán hàng bình thường, vậy mà hôm nay tính chuyển đổi sang loại hình kinh doanh mới sao?”
“Hình như hôm nay anh uống hơi nhiều rượu nhỉ, có cần tôi tặng vài viên kẹo đồng cho tỉnh không?”
“Nào, nào, đừng nóng. Thế giới sẽ buồn nếu mất đi anh mày đấy. Dù sao, ngồi đi.” Gã nhanh chóng dọn sạch mọi thứ trên mặt bàn, đặt vài chiếc cốc lên rồi làm đầy chúng bằng bình nước trên tay. “Cả cô bé xinh xắn này nữa, mời em ngồi.”
“Chúng ta bắt đầu chứ nhỉ?”
“Đợi chút đã, cậu cứ vội. Người quen thì cứ ngồi thư giãn đi. Đám Greed cũng đâu có chạy tới đây nhanh vậy.”
Lấy một chai thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu vàng, gã từ từ rót vào chiếc cốc của mình và đưa lên miệng nhấm nháp. Hơi cồn xộc lên, Whiskey, một thứ mùi không thể lẫn với các loại rượu được bày bán ở Victoria.
“Không phải là anh vừa lên cơn đau dạ dày à?”
“Không, không, cậu không hiểu. Chỉ là uống phải chai Rum hỏng thôi, rửa miệng lại bằng cái này là xong hết ấy mà.” Gã nhún vai rồi chắp hai tay lên bàn. “Vậy hôm nay cậu định đem cho thằng này thứ gì đây?”
“Một chuyện quan trọng.”
Đối phương khẽ trầm trồ, gã đưa tay ra phẩy về hướng chiếc cửa. Ngay lập tức hai bóng người to lớn từ từ đẩy nhẹ tay nắm cho đến khi chốt cửa vang lên một tiếng trầm đục.
“Nói tiếp đi, tin từ cậu thì bao giờ cũng chuẩn rồi. Anh mày đang mở to cả hai tai đây.”
“Nhưng mà, đó là chuyện để sau. Rượu ngon phải để thấm vị nhỉ? Tôi muốn anh chút đồ nhắm trước.”
Nói rồi, Glen lôi từ trong áo ra một túi đồ nhỏ và đặt lên bàn. Mở nó ra một cách từ tốn, chàng Hunter lấy từng món đồ một bên trong ra ngoài. Chúng là số vật tư mà anh đã thu thập được từ đoàn xe bị phục kích nọ.
“Cậu chẳng bao giờ mang cho anh nổi một khẩu súng nào nhỉ?” Kẻ bên kia khẽ cười, cầm những món đồ trên bàn lên ngắm nghía rồi thở dài. “Thuốc còn nguyên, phụ kiện súng, dụng cụ sơ cứu và có nhiều hơn thế trong túi ở xe nhỉ?”
“Phải, tôi cũng chỉ bán cho anh được mấy thứ như vậy thôi. Cơ mà anh Bạch đây hẳn chẳng sợ cái gì nhỉ?”
“Không, không. Cậu cứ khéo đùa.” Gã xua tay, rồi nhấp thêm một ngụm Whiskey. “Anh đây buôn lậu, chứ không phải khủng bố. Cho đám Hunter cầm súng đã đủ rối rồi giờ lại thêm vụ súng nữa khéo cảnh sát dẹp sạch cái chợ này mất.”
“Súng không được nhưng phụ kiện thì được nhỉ? Dù sao thứ duy nhất họ cấm là vũ khí.”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Chỉ có súng là bị cấm thôi. Cơ mà-”
Bạch chắp hai tay lại, tạo thành hình chữ V. Gã ngắm nghía các món hàng rồi đánh mắt về phía Glen. Nhưng anh không thể hiểu rằng đối phương đang muốn ám chỉ điều gì. Chàng Hunter nhìn lại đối phương, trầm ngâm. Chỉ cho đến khi bên kia vỗ tay một cái, anh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Chỗ thân quen nên là… Anh muốn hỏi, cậu lấy chỗ hàng này từ đâu nhỉ? Chắc chắn không tự nhiên từng này vật tư rơi từ trên trời rồi. Ai cũng biết vận tải của Liên Hợp Quốc không hào phóng như vậy.”
Glen biết rõ rằng Bạch có cơ sở để hỏi anh điều đó. Những món đồ đến từ bên ngoài luôn giống nhau, dù có thể khác cách thức được mang vào. Chúng thường là thuốc, vật phẩm cũ kỹ từ ngày đại chiến Greed nổ ra hoặc đơn giản chỉ là hàng dân dụng. Những món đồ không nguy hiểm, không nhiều và không có giá trị lớn. Chúng, khác với những thứ anh đang có trong tay.
Dù muốn hay không thì chàng Hunter vẫn phải trả lời.
“Từ đống này.”
Anh đặt chiếc điện thoại của mình lên bàn. Trên màn hình của nó là bức ảnh chụp lại đoàn xe xấu số cùng với thân thể không nguyên vẹn từ những chủ nhân của nó. Sự việc xảy đến với họ không có từ nào để miêu tả ngoài kinh khủng, nhưng họ ở đây không để nói về chuyện đó.
“Chúng nằm ở trục quốc lộ số bốn dẫn tới Sector Quảng Châu, có cả xe thiết giáp hộ tống nhưng không có cờ và biểu tượng của chính phủ bên đó.”
“Ra đó là ý cậu.” Bạch vuốt cằm, nhấp thêm một ngụm từ li Whiskey đã còn một nửa. Cầm chiếc điện thoại trên tay, hắn lướt nhanh rồi nhìn thẳng về hai người trước mặt mình. “Cơ mà hơi tiếc đấy, anh chưa bao giờ gặp đám này.”
Chiếc điện thoại lại được đặt xuống mặt bàn, nó hiển thị biểu tượng của một con ngựa cùng cái cung tên. Nó được chụp lại trên một trong những chiếc xe vận tải, đó là điều duy nhất Glen nhớ. Nhưng đáp lại anh vẫn là cái lắc đầu của Bạch.
“Bỏ qua nó đi, anh khá chắc cô bé đây là một trong những người cậu cứu được ở chỗ đám người kia, đúng chứ?”
Bạch vừa dứt câu, Glen đã thấy đứa trẻ dí chặt đôi mắt hổ phách của nó vào mình. Biết rằng mình phải trấn an nó, Glen lắc đầu trước lời nhận định của tên buôn hàng.
“Tôi mới thuê nhóc này.”
“Cậu? Thuê?”
Gã bán hàng ôm hai tay vào bụng, cười khằng khặc như một tay bợm nhậu đang trong cơn say. Cuối cùng, khi đã dứt cơn, hắn đập tay xuống đùi mình và chỉ ngón trỏ vào chàng Hunter.
“Lũ nhóc mà cậu cứu được đâu rồi? Anh nhớ con bé tóc nâu cũng thích đi lắm mà.”
“Bọn nhỏ cần đi học. Với cả, tôi không phải người bảo hộ của chúng. Không phải thích gì là làm nấy được.”
“Rồi, rồi. Vậy bỏ qua tiếp đi, cái cậu muốn cho anh xem đâu rồi?”
Glen nhìn Claire. Cô bé liền đưa chiếc hộp cho anh mà không có lấy một sự chống trả. Nhận lấy nó, chàng Hunter đưa lại cho Bạch. Đến bây giờ anh mới có cơ hội thấy rõ nó. Làm từ vật liệu AG, bề mặt nó rất mịn và có màu đen tuyền.
Một thứ màu không bao giờ nên có trên những thứ làm từ AG.
“Cậu đưa một cục AG chạm mỗi cái hình giống cái logo kia để làm gì?”
“Tôi chịu, nó có vẻ chứa cái gì đó bên trong. Nhưng tôi vẫn chưa biết mở khóa.”
“Thế thì thằng này cũng chịu, cậu còn không mở được thì anh cũng bó tay.”
Bạch cầm thứ đó lên, mê mẩn trong lòng bàn tay.
“Nghiêm túc thì, anh mày có biết một người hiểu về thứ này. Nhưng nó nguy hiểm quá, vả lại cậu có lẽ lên đem thứ này đến cho ả ta hoặc chính phủ thì hơn. Với mấy chục năm trong nghề, anh khá chắc là cậu nói dối đám lính ở cổng ba mươi hai về nó rồi. Kiểu gì bọn chúng cũng đi tìm cậu sớm thôi.”
“Trước đó tôi phải biết được nó là gì đã.”
“Tùy cậu thôi, nhưng nhắc cậu nhớ rằng, lần cuối mấy món trông như này xuất hiện ở Victoria nó đã chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì rồi.”
Một tiếng thở dài khẽ vang lên, chàng Hunter nhìn vào cái hộp. Vật liệu AG màu đen của nó gợi cho anh những kí ức không tươi đẹp. Bất kì gã nào đủ kinh nghiệm trong cái nghề này đều biết nó là màu xui rủi.
“Dĩ nhiên là không tốt đẹp gì rồi. Tôi sẽ cố dứt ra khỏi nó sau khi biết nó là gì. Tôi không muốn điều năm đó xảy ra lần nữa.”
“Được rồi, anh hiểu cậu rồi. Mai đến đây là được, chúng ta sẽ đi đến chỗ đó để xem cái này là cái gì. Nhưng nói trước, không chắc là biết đâu. Thằng này vẫn khuyên cậu nên đi tìm cái con ả gì gì đó còn hơn.”
“Cô ta tên là Mai.”
“Ừ, là Mai gì gì đó. Nhờ con ả đó ấy. Chứ nguồn tại chỗ của anh cũng chẳng chất lượng bằng nổi đâu.”
“Tôi sẽ thử nếu có khả năng.”
Glen đứng lên, cẩn thận nhét chiếc hộp vào cái túi đựng đồ của mình rồi đưa cho Claire. Sau khi đã chắc chắn cô bé cầm được nó, chàng Hunter mới về phía của gã thương nhân nọ.
“Vậy hẹn gặp sau, thỏa thuận về hàng vẫn vậy. Tôi sẽ quay lại nhận tiền vào khi khác.”
“Được rồi. Chúc cậu đi vui vẻ. À, và cả cô bé này nữa, chúc em có thời gian tốt đẹp bên cái gã này. Vậy nhé, đi cẩn thận.”
Glen gật đầu, và kéo áo của cô bé Witch bên cạnh mình. Bóng của họ dần khuất sau ánh đèn mờ. Và cho đến khi cả hai đã chìm vào trong bóng tối, Bạch mới ngồi xuống và đổ thêm Whiskey vào cốc.
“Chà, hãy để xem cái kho báu của nhân loại có thể làm gì với cậu ta nào.”
Hắn nâng cốc, và uống cạn số rượu. Trong khi bản nhạc giao hưởng vẫn đang du dương.


3 Bình luận