Từ khi biết cái cây thất nữ to nhất làng là tiên linh, lại còn là hôn phu của lãnh chúa, dân làng rất muốn hành động theo bản năng là cầu cạnh kẻ mạnh để cầu xin sự bảo vệ. Mấy ngày nay vẫn chưa ai dám tiếp cận là vì sợ con quỷ Oineros đang bị giam ở đây sẽ nhảy vào mình, người dám lui tới ngoài thầy lang và Flamourias cũng chỉ có kỵ sĩ mà thôi.
Để đề phòng bọn trẻ con tò mò không biết sợ là gì, vệ binh đã chu đáo dựng tường rào cao hơn người trưởng thành một chút bằng gạch đá đổ nát vừa rồi xung quanh cây thất nữ, không ai nhìn ngó được vào bên trong.
Flamourias luôn ưu tiên việc nghiên cứu, mạng của người không phải dân làng Sirius đối với anh ta chẳng hề quan trọng.
Anh ta tự nhận thức được tuy bản thân không lớn lên ở Thrylos nhưng sự thờ ơ với sinh mệnh của tất cả mọi người này đích thực là của một phù thủy Thrylos được khắc ghi trong ký ức cư dân lục địa.
Nếu lãnh chúa là người của vương quốc Dawn, Flamourias sẽ chỉ rời khỏi làng Sirius khi đi tìm nguyên liệu nghiên cứu, cũng không có chuyện đến dinh thự xin việc.
Có điều Công tước Helen lại mang một nửa huyết thống hoàng tộc Thrylos, khiến anh ta cảm thấy nên có trách nhiệm với dòng máu Thrylos đang chảy trong huyết quản đã ban cho anh ta cuộc sống. Tuy tại đây vẫn còn một hoàng tộc nữa nhưng cô ta đã từ bỏ sự cao quý của bản thân để trở thành tư tế của vương quốc Dawn, đương nhiên chẳng việc gì người Thrylos phải phục vụ cô ta cả.
Flamourias vừa nghĩ đến việc ‘hay là giết quách cô ta đi’, vừa từ tốn cầm bát thuốc sóng sánh ánh cầu vồng được tẩm ma thuật đổ vào miệng người kỵ sĩ tên Luka.
Con quỷ Oineiros không muốn hợp tác, nhưng cái cơ thể đang trọng thương này chẳng thể chống lại lực siết của rễ cây, chúng không hề khách sáo mà banh miệng cơ thể ra, ép nó ngẩng đầu lên để học giả kia đổ thuốc vào.
Rễ cây còn chu đáo đến mức luồn vào cổ họng che đường thông đến phổi lại để nó không bị sặc. Nó chỉ đành cảm nhận thứ nước mát lạnh có mùi vị cực kỳ ghê tởm ấy trôi thẳng xuống bụng.
Học giả kiên nhẫn ngồi gần quan sát, trên tay vẫn là quyển sổ nhỏ và cây bút luôn sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào.
Sau khi cổ họng được trả tự do, quỷ Oineros cười khẩy.
“Ngồi gần như thế không sợ ta nhảy sang đầu ngươi à?”
“Làm được thì cứ thử xem?”
Cùng với tuổi thọ của mình trên lục địa rộng lớn này, nó đã từng gặp qua rất nhiều cá thể như Flamourias, cũng từng nếm qua hương vị của họ một vài lần và quyết định đưa những bộ não như vậy vào danh sách món ăn dở nhất thế giới, nếu không phải sắp chết đói thì nhất định không ăn.
Thứ chúng nuốt không phải chỉ có máu thịt.
Hương vị của học giả lạnh lùng và ít biểu lộ cảm xúc đều có mùi cứng như gỗ đá, ăn vào chẳng khác nhai cát là bao. Nhưng điều này chỉ riêng bọn chúng biết.
Dù nó tức giận vì học giả này cả gan thách thức mình, nhưng vừa thất bại do khinh địch mấy ngày trước nên nó đã chịu khó quan sát trước khi hành động.
Giữa trán học giả có một chấm nhỏ không ngừng tỏa ra ma lực, nói lên thân phận pháp sư của anh ta. Cơ thể của pháp sư hơi khó xâm nhập nhưng cũng không phải là không được. Chỉ là…
“Tên khốn, tưởng ta ngu à? Rõ ràng ngươi đang dùng ma pháp cách thể.” Nó khinh bỉ. Nếu nó nghe lời dụ dỗ kia thì đã bị chém bay mất mấy đoạn hồn rồi.
‘Ma pháp cách thể’ là thứ rất khó dùng và tiêu hao ma lực rất lớn, nên cho dù là thứ vừa phòng thủ vừa phản đòn mạnh nhất hiện nay thì các pháp sư vẫn chỉ sử dụng làm chiêu dự phòng cuối cùng khi nguy cấp, vì không đủ sức duy trì lâu.
Thì ra nó biết sợ ma pháp cách thể. - Học giả cẩn thận ghi lại thông tin này. Trong mơ anh cũng không ngờ được là mình có thể nghiên cứu riêng một con quỷ Oineros còn sống.
Chúng vốn rất khó bị phát hiện, bình thường chỉ khi nào sắp ăn sạch nạn nhân thì người xung quanh mới bắt đầu nhận ra vấn đề, dù có phát hiện cũng chưa chắc đã khống chế nổi, lúc đó chúng đã có thừa thời gian nhảy sang cơ thể khác rồi.
Con quỷ mở miệng định mắng chửi thêm thì nó bỗng cảm thấy một cơn lạnh buốt. Bụng trở nên lạnh và cứng, hơi lạnh nhanh chóng lan tỏa ngược lên trên, hướng đến vùng đầu.
“Pháp sư chết tiệt… ngươi nghĩ thứ này có thể làm ta sợ… sao?” Giọng của nó bắt đầu run lên theo hơi lạnh đang tăng.
“...” Flamourias vẫn chăm chú quan sát.
“Khốn… kiếp… ngươi… các ngươi…” Hơi lạnh tràn cả ra ngoài, giọng nó nhỏ dần.
“...”
“...”
Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, tứ chi mềm nhũn, cơ thể gục xuống, nhờ rễ cây quấn lấy nên không trực tiếp nằm hẳn xuống đất.
Flamourias đưa tay kiểm tra vùng trán của kỵ sĩ, nhận ra con quỷ vẫn chưa chết thì hơi thất vọng.
Nếu cơ thể này chết cùng với con quỷ thì không nói, nhưng quỷ Oineros lại không thể bắt được bằng bất cứ thứ gì, người kỵ sĩ này chết bây giờ sẽ khiến nó thoát ra mà không ai hay biết nó đã đi đâu.
Anh ta đành phải lấy lọ thuốc chuẩn bị sẵn từ trước, đổ vào miệng cơ thể đang bất tỉnh, ép nó trôi xuống.
Cơ thể người kỵ sĩ dần được sưởi ấm, hơi lạnh chậm rãi tan đi.
Flamourias đã quyết định rằng sau hai ngày nữa, nếu vẫn không tìm ra được cách chống lại sự xâm thực của con quỷ sẽ tự tay giết cả hai trước khi nó kịp khỏe lại.
KONG
Tiếng chuông báo giờ vang lên.
“Ngài tiên linh, tôi phải đến cục dân chính, tối nay sẽ tiếp tục.” Anh ta nói xong liền thu dọn đồ của mình vào túi xách, không để lại bất cứ thứ gì.
Rễ cây vung vẩy vài cái rồi lôi cơ thể kỵ sĩ xuống lòng đất, tỏ ý nghe hiểu.
Tiên linh chia sẻ dòng chảy sinh mệnh của hai cơ thể thế nào nhỉ? - Flamourias rất tò mò xen lẫn tiếc nuối, nếu anh ta phát hiện tiên linh trước thì đã có cơ hội nghiên cứu rồi. Nhưng bây giờ cái cây này đã là hôn phu của lãnh chúa, những thí nghiệm anh nghĩ đến đều không được phép làm.
Cây thất nữ khẽ run lên sợ hãi, những chiếc lá ít ỏi còn sót lại thi nhau rụng lả tả.
Tiên linh đang ngồi bên trong dinh thự cũng vô thức rùng mình. Hắn nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ sắp đến mùa đông mà cũng xuất hiện sâu bệnh hay mối mọt làm cơ thể kia sợ sao?
“Ngài đang mất tập trung đấy, thưa ngài.” Owen gõ nhẹ vào bàn, kéo tiên linh ra khỏi suy nghĩ cá nhân.
“Ta xin lỗi, cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”
“Tôi vừa hỏi lãnh địa chuyên sản xuất rượu nổi tiếng của Dawn tên là gì.”
“... Hình như là Ke… gì đó.” Hắn lúng túng.
“Là Kerad! Tôi nghĩ là phải cho ngài biết đến cụm từ “chép phạt” ngay từ bây giờ.”
Jack trong lúc giúp Tommy mang củ cải vào bếp đi ngang qua thấy cảnh này liền cảm thán.
“Cây cỏ vô tri mà cũng bị bắt đi học, đúng là phong kiến tàn ác.”
Tiên linh mang cái tên khó nhớ đó cũng từng phản bác rằng hắn có Jack dạy cách làm hôn phu là đủ rồi, nhưng tên kỵ sĩ kia lại nổi giận.
“Ngài học làm chồng thì không nói, nhưng hắn là thường dân, biết cái gì về quý tộc mà dạy? Muốn kết hôn với Công tước của vương quốc này thì vô tri cũng phải có chừng mực, tôi sẽ dạy ngài. Đã ở rể thì xin ý kiến ít thôi ạ.”
Hắn mạnh đến đâu không quan trọng, quan trọng là một cái cây hướng nội cởi mở có thể phản bác được khí thế của một gã kỵ sĩ hung dữ có bắp tay to bằng đầu hắn sao?
Tiên linh rõ ràng không ngừng sốc văn hóa suốt buổi học, khiến người từ thế giới khác như anh không thể hiểu được. Đã thấy khó khăn vất vả thì sao còn muốn kết hôn với người mới gặp chưa được mấy ngày làm gì?
Trong lúc anh nghĩ vẩn vơ thì cô hầu gái tóc vàng đã bước vào bếp.
“Tên kia, vết thương của ngươi lành nhanh hơn dự kiến nhỉ?”
“Vâng?”
“Nếu khỏe hẳn rồi thì mau về nhà đi, mỗi lần ra chợ người nhà của ngươi cứ hỏi mãi, ta phiền.”
Jack không biết vì sao vết thương đáng sợ của mình hồi phục nhanh như vậy, mới có bốn ngày trôi qua mà hôm nay chỉ còn lại ba vết sẹo lớn giữa ngực, tới thầy lang còn ngạc nhiên vì anh vốn không có tí ma lực nào.
“Người nhà… ư…?” Anh thất thần.
“Chị Hilda, anh Jack đã mất trí nhớ rồi, chị thông cảm vài ngày nữa đi mà!” Tommy bĩu môi.
Hilda thẳng tay búng trán cậu bé.
“Đồ ngốc, ở lại đây thì khi nào trí nhớ của hắn mới hồi phục? Ta nghe nói chứng mất trí này ở cạnh người thân quen sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn.”
Họ là người nhà của vệ binh “Jack”, người mà họ mong ngóng không phải là anh.
Anh tự hỏi cứ lấy mất thân phận của người ta thế này liệu có ổn không?
Cứ về “nhà” trước rồi tính vậy.
“Xin lỗi cô Hilda, chiều nay tôi sẽ về.”
“Đau… ” Đầu bếp nhỏ ứa nước mắt xoa trán, thấy Hilda nói có lý nên không phản bác nữa.
“Cảm ơn em nhé, Tommy.”
Đợi tới lúc Jack đến chào lãnh chúa để ra về thì người kỵ sĩ tên Owen kia cũng vừa đi khỏi. Ngoài Marcel thì trong số các kỵ sĩ, anh cực kỳ ấn tượng với anh chàng đó, tư thế lúc nào cũng hiên ngang và đẹp mắt, nhìn thôi đã biết là người có thể chất rất mạnh mẽ.
Cô gái được gọi là lãnh chúa ngồi trước bàn làm việc, chồng giấy bị gạch chéo nằm trên góc bàn cao hơn hẳn xấp giấy được đặt cẩn thận vào khuôn phía đối diện.
Nàng trông thấy anh liền thả lỏng chương mày vốn đang cau có khi nhìn quá nhiều giấy tờ.
Anh không sinh ra ở thời đại này nên chưa nhận thức được rõ ràng sự chênh lệch giai cấp, nhưng với thân phận của cả hai thì anh miễn cưỡng coi như lãnh chúa là chủ tịch tập đoàn còn mình là bảo vệ trông xe cũng được.
“Rất cảm ơn ngài đã cho tôi dưỡng thương ở dinh thự những ngày qua. Hôm nay tôi cảm thấy đã khỏi hẳn nên xin phép được về nhà.” Anh kính cẩn nói.
“Thật kỳ lạ, kỵ sĩ lẫn nhiều vệ binh khác vẫn chưa thể tự mình đi lại, anh đặc biệt lắm đấy.”
Đặc biệt là phải rồi, vết thương kia vốn là chí mạng, khiến “Jack” của ban đầu chết ngay tại chỗ nên anh mới được ném xuống đây.
“Tôi cũng không biết lý do vì sao, nhưng tôi nghĩ là sẽ có ngày mình nhớ được thôi.”
“Lạc quan thế cũng tốt. Vì anh đã cứu đầu bếp của ta nên ngoài trợ cấp thương tật thì sang năm mới sẽ có thêm tiền thưởng, anh còn thắc mắc gì không?”
“Vâng, cảm ơn lãnh chúa.”
Theo như những gì Tommy tìm hiểu và kể lại thì “Jack” ban đầu có một cha già, một người anh trai đã lập gia đình, một cô em gái đã qua đời, một người mẹ bỏ rơi cả nhà để kết hôn với người khá giả ở lãnh địa khác và một hôn thê dự định sang năm sẽ cưới.
Anh cho rằng mình có thể thử sống bình thường trong thế giới này một thời gian. Có lời hứa dạy ma thuật kia của tiên linh rồi nên chẳng việc gì phải vội.
~oOo~
Khi mặt trời sắp lặn Helen mới chịu rời khỏi phòng làm việc. Otto trông thấy tiên linh tóc trắng đang ngồi ở đình viện ngoài vườn liền nói với nàng.
“Lãnh chúa, trong lúc chờ Hilda chuẩn bị nước tắm, tôi nghĩ ngài nên ra vườn hít khí trời một lúc.”
Helen sờ nhẹ chiếc khăn choàng cổ, do Marcel còn phải lo cho các kỵ sĩ bị thương nên mấy buổi học thú vui xã giao của quý tộc đang tạm hoãn, thế nên đầu óc của nàng đã hoạt động căng thẳng trong phòng kín suốt cả ngày.
“Được.”
Đúng như mục đích của Otto, Helen và tiên linh gặp nhau ngoài đình viện, ông liền đẩy cô bé hầu gái đi chỗ khác cùng mình.
“Nàng bận rộn thật.” Tiên linh mở lời.
“Chàng cũng vất vả rồi, ta nghe nói Owen rất nghiêm khắc.” Nàng cười.
Hắn vốn không mấy khi giao tiếp và thường cũng không có nhu cầu mở miệng, nhưng mấy ngày nay người nào cũng bảo hắn phải tìm hiểu hôn thê của mình, không được để mọi việc trở nên mơ hồ.
Tiên linh không hiểu là có chỗ nào mơ hồ, vì loài của hắn khi kết đôi cũng không cần học nhiều như vậy, miễn vẫn có thể đơm hoa kết trái thì không giao tiếp với nhau cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, chỉ có trưởng tộc mới cần phải đi lo cho người trong tộc.
Nhưng sống lâu giữa làng con người, tiên linh hiểu được một câu “nhập gia tùy tục” của nhân loại nên đã rất cố gắng học tập.
“Không sao, rồi sẽ quen thôi. Ta vẫn chưa hỏi, mẹ của nàng có khỏe không?”
“Mẹ của ta… đã qua đời từ lúc ta còn bé.” Nàng hơi ngạc nhiên, đã hơn hai mươi năm rồi mà chẳng lẽ hắn không từng nghe nói việc công chúa nước đối địch lên máy chém vì âm mưu sang đây làm dâu để xây dựng thế lực riêng hòng thâu tóm cả Dawn và Thrylos sao?
“Vậy là cô ấy đã không thể chống lại số mệnh ư? Thật đáng tiếc.” Hắn ngước nhìn bầu trời đêm, giọng mang theo chút hoài niệm.
Helen không biết gì nhiều về mẹ mình, nàng không phán xét được hành động bị muôn người chỉ trích của bà ấy là vĩ đại hay tàn nhẫn, có điều nghe với góc nhìn của một tiên linh ngây thơ cũng có chút thú vị.
“Chàng nghĩ bà ấy là người thế nào?”
“Có lẽ là tham vọng và cẩn thận chăng? Lúc ở cạnh người đáng tin thì lại trở nên bốc đồng và dễ nổi giận.”
“Vậy là bà ấy tin chàng rồi.”
“Có thể lắm, cô ấy rất giỏi thuyết phục nên lúc đó nếu trưởng tộc không can ngăn thì ta đã đi theo mẹ nàng về nhà chồng của cô ấy.”
Quả nhiên là bạn thân của mẹ mà…
“Chàng muốn theo bà ấy thật sao?”
“Đúng, vì ta muốn ngắm nhìn thêm vài địa danh của lục địa này, không muốn cả đời chỉ cắm rễ một nơi. Ta nghĩ trưởng tộc phản đối là vì trước đó khi giúp mẹ nàng đã khiến ta bị nguyền rủa, ông ấy biết được liền không cho ta can thiệp vào chuyện của loài người nữa.”
Một con đom đóm cuối mùa bay đến đậu lên ngón tay hắn, tiên linh nhẹ nhàng vuốt ve sinh vật nhỏ bé rồi thả xuống cho nó bò lung tung trên bàn.
Tim của nàng đau nhói.
Với sức mạnh của tiên linh, nếu hắn ở bên mẹ nàng lúc đó thì có thể bà ấy đã không chết. Dù không đánh lại cấm vệ quân đông đảo thì cũng thừa sức chạy trốn.
Không phải lỗi của hắn, tiên linh này đã giúp rất tận tâm rồi.
Nhưng Helen vẫn không thể chịu được cảm giác này, nàng có thể tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của mẹ mình vào lúc tất cả đường lui đều bị vận mệnh cắt đứt.
Như khi nàng bị giam trong tòa tháp vậy, thực sự đã có người đề nghị xử tử dòng máu hoàng tộc Thrylos mang đầy nguy cơ này đi.
“Đúng là… trớ trêu nhỉ.” Nàng nắm chặt vạt váy, hít một hơi thật sâu.
Tiên linh nhớ lại, Owen và Jack đều khuyên rằng đừng im lặng, nghĩ cái gì thì lựa lời mà nói.
Hắn đứng lên, cúi người nắm lấy bàn tay run rẩy đang gồng cứng của nàng, nhìn thẳng vào mắt Helen.
“Đừng sợ, dù sinh mệnh của loài người ngắn ngủi và mong manh như đom đóm, nhưng khác với “bạn bè”, trưởng tộc không thể phản đối ta giúp đỡ phối ngẫu của mình, ta đảm bảo nàng sẽ không có kết cục như vậy.”
Tiên linh thật thà không dễ bị vẩn đục, khi không muốn nói ra việc gì, họ sẽ chọn im lặng đến cùng chứ không bao giờ nói dối.
Có thể hắn toàn tâm toàn ý với Helen không phải vì tình cảm, không phải vì chính bản thân nàng, mà là vì tình nghĩa với người mẹ nàng chưa có cơ hội gặp mặt. Nàng biết điều đó.
Nhưng hắn là di sản duy nhất mà mẹ để lại cho nàng.
“Cảm ơn chàng.”
Đáp lại cái ôm của thiếu nữ nhỏ bé đang xúc động trong vòng tay, tiên linh xoa mái tóc nhạt màu xơ xác một cách dịu dàng.
“Nghe các nhà thám hiểm nói mùi của tiên linh có thể giúp con người an thần, nàng hít nhiều vào.”
.
.
.
.
.
“Chàng cứ như một ông chú đang chăm sóc con cháu của bạn mình vậy.”
“?”


0 Bình luận