Vol 3: Tây Hikami, Anh Tài Hội Tụ
Chương 10: Bữa tối gà quay!
1 Bình luận - Độ dài: 7,604 từ - Cập nhật:
“Chị Kaze ơi… Không biết là chị Shiroha đâu rồi ấy ạ?”
Đang nắm tay với em gái tôi, dung dăng dung dẻ đi dọc theo con đường mòn giữa những những cây tùng và cây bách dàn hàng xung quanh, Minerva đột nhiên nghiêng nhẹ mái đầu đen của em ấy mà hỏi. Shiroha là ai… tự nhiên tôi cũng quên mất rồi ạ.
“Ui trời hong có gì đáng ngại đâu em. Chị long nhân đó được chị giao việc… À nhầm, được người lãnh đạo hiện tại của thành Yamahito giao việc khác cho nên phải bay về gấp rồi.”
Trấn an chút lo lắng hiển hiện trong đôi mắt vàng của Minerva, siêu kiếm sĩ sau khi lỡ lời xong thì bắt đầu kể đủ chuyện về long nhân. Không biết em ấy cố gắng chữa cháy làm chi khi mà nó thật sự là chuyện quá lộ liễu rồi…
Nhưng mà có lẽ cũng chính sự bối rối có phần giả tạo ấy, kèm với những ánh mắt em ấy cứ lén đánh ra sau nhìn tôi, mà cái mặt nạ trên mặt này vẫn không thể tháo xuống được. Mặt tôi có chút đau và nóng khi phải đeo mặt nạ quá lâu rồi ạ… Hồi ở Cảng Tây gió biển thổi qua thường xuyên, khiến việc chịu đựng nhiệt độ không đến nỗi nào nhưng giờ đi sâu hơn vào đất liền, trước khi lên vùng cao nguyên nơi toạ lạc thành Yamahito, thì thật sự rất nóng ạ.
Biết rằng tôi đang không dễ chịu gì với nhiệt độ cao thì Nishi cũng chủ động giữ một khoảng cách tương đối với tôi. Ngày trước, mỗi khi Kuroe than nóng thì cô ấy sẽ luôn chủ động ôm lấy người đấy ạ, cũng bởi lúc nào người của cô ấy cũng mát lạnh do dùng thuỷ ma pháp thường xuyên. Tôi chẳng mong đợi cô ấy làm điều tương tự với tôi nhưng nhìn cô ấy chật vật gọi ra chút thuỷ ma pháp nhưng cứ bất thành khiến tôi có chút hoài niệm…
“Lão không cập nhật tình hình về đất quỷ tộc nhiều gần đây, nhưng nghe nói Tà Hoả Phù Thuỷ giống như một cái lò luyện kim loại biết đi… là thật à?”
Một cái vành mũ đen cứng chợt chen vào tầm nhìn của tôi. Từ khi nào tôi với lão quân sư đen này đủ thân thiết để giao tiếp lén lút và thân mật kiểu này… chính bản thân tôi cũng không biết nữa ạ.
“Ờ… quả thực là như vậy. May mắn thay là cô ta vẫn có thể uống nước được. Tuy nhiên, ta vẫn luôn đau đáu lo rằng cô ta còn phải chịu đựng bất tiện nào khác mà không nói không. Dù sao thì ngài sứ giả nhỏ của bọn này sẽ không để yên nếu lộ ra rằng ta với cô ta đang gặp khó mà…”
Từ khi em ấy trở thành một phần trong cuộc sống của chúng tôi, một luật bất thành văn đã được hình thành cho tôi và Nishi. Chúng tôi phải là điểm tựa vững chắc của cô bé. Cơ mà từ khi qua đến đây… tôi phải thất vọng thừa nhận rằng điều ngược lại có lẽ đang đúng hơn.
Thật sự không khác gì người đó ạ…
“Này thế còn việc tắm rửa thì sao? Rồi ăn uống nữa? Cô ấy có ăn uống đàng hoàng không? Ngủ nghỉ nữa. Nóng thế thì… chu choa chắc hẳn phải khó khăn lắm.”
Tôi đang cảm thấy có chút vui khi ngắm nhìn Minerva vẫn đang vui vẻ chuyện trò với em gái mình ở phía trước thì câu hỏi cứ nối nhau mà khoan vào tai tôi. Thế là dù không hề muốn thất lễ với người hẳn đã giúp em gái mình rất nhiều, tôi lỡ vô thức tặc lưỡi…
“Ông tò mò thế thì tự hỏi cô ta đi.”
Giẫy cái khoác vai của ông ta, làm cái người đen xì như chủ nhân của tôi suýt ngã vào gốc cây cạnh bên, tôi bước nhanh lên, gần hơn về phía Minerva. Không biết em ấy có đang đau chân không khi mà chúng tôi đi một quãng khá xa rồi và đôi giày thời trang của cô bé cũng không quá thoải mái cho việc đi bộ đường dài gì cho cam… Cái đường mòn này cũng không thật sự được xây đàng hoàng lắm.
Thế nhưng khi tôi vừa đến gần thì hai chị em đều quay sang mà nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt có chút khó chịu. Ánh nhìn của tôi lộ đến thế cơ ạ!?
“Anh đang lo gì vậy ạ? Anh biết là em không có chân mà nhỉ, anh Kunikaze?”
Ơ chết… Tại sao tôi có thể quên hết chuyện đó được nhỉ… Nhất là khi hồi đó mình cũng từng bị què… Và vì em ấy đã chỉnh cách nói chuyện để ra dáng quen biết nhưng không quá thân thiết, cách nói chuyện của sứ giả của Rei, mà nghe nó “sát thương” thật ạ…
“Ê nha… Anh đang định chê đường xấu chứ gì? Giỏi thì chê thẳng mặt bé đi! Anh có biết cái đường mòn này mất bao nhiêu tiền để đào hong!? Anh có biết là vì tên khỉ kia vì thù ghét vớ vẩn gì đó với cái làng Murasaki mà…”
Minerva tinh tế và nhập vai bao nhiêu thì em cứ lộ bấy nhiêu đó Asako. Nếu lão quân sư không bước lên và lấy tay bịt miệng em ấy lại thì em ấy luyên thuyên tới bao giờ rồi.
Tuy nhiên, có điều em ấy nói làm tôi có phần khúc mắc…
“Cô vừa bảo là trung thần của ta có oán niệm với làng Murasaki?”
Nếu đúng thật là vậy thì nó giải thích phần nào cho thái độ có phần cảnh giác của anh ta và việc anh ta giao cho bọn này miếng ngọc bội đỏ vẫn đang lắc theo chiều xoay người của Minerva. Thế nhưng tôi vẫn không khỏi thắc mắc… tại sao?
“Ờ! Dù ừ thì cái làng quỷ đó tôn sùng đền Hikami đến mức có chút phiền phức nhưng mà khu vực xung quanh có biết bao tiềm năng khai thác mà.”
Được lão quân sư đen thả cho nói thì em ấy quả nhiên sẽ nói liên thanh. Cơ mà tôn sùng đền Hikami là phiền phức à…
“Mấy rừng cây hai bên này rất thích hợp để khai thác lâm nghiệp nè. Còn nếu cần lương thực hơn thì luôn có thể sàng phẳng vài khu để có đất canh tác, rất tiện khi khúc sông Ran chạy song song này mang rất nhiều phù sa nữa.”
Dù em ấy đã bắt đầu thao thao bất tuyệt như một vị Shogun mẫu mực rồi, nhưng tôi vẫn sẽ lắng nghe tiếp tục.
Một phần vì… nghĩa vụ… bởi những gì lũ thủ ác từng bị tôi đánh bại vẫn còn kẹt trong tâm trí tôi. Rằng tôi đáng ra phải chịu trách nhiệm cho hành động, cho lựa chọn của bản thân…
Một phần… đơn giản là vì em ấy đang nói chuyện với tôi mà không diễn xuất gì. Tôi về đây là vì điều này, là vì để hiểu em ấy đã trải qua những gì, đã trở thành một người ra sao… Để hiểu hơn cô em gái mà tôi đã mù quáng hi sinh cả thanh xuân cho…
“Cơ mà nếu định trưng dụng đất ở đây thì phải lưu ý về bầy chim lưu ly nha. Chúng đang dần được ghi nhận là loài chim hiếm, đang trên đà tuyệt chủng rồi. Không thể vì phát triển mà phá hoại cảnh quan môi trường được, nhỉ?”
Vừa nói em ấy vừa đá lão quân sư đen một ánh nhìn. Lão cũng chỉ cười hiền hoà, có chút mãn nguyện, trong khi xoa mớ râu non bờm xờm dưới cằm. Không ngờ lão này biết cả mấy kiến thức nâng cao về môi trường vậy luôn ạ… Tôi cũng sẽ chẳng hiểu lắm đâu nếu không phải được Rei và Jervis bổ túc cho vài khoá. Quả nhiên quân sư thời bình lợi hại theo một cách thật đặc trưng ạ.
“Mà nói là thế… bé cũng chỉ muốn thấy đàn chim đó bay tự do thôi. Không biết anh có biết không… rằng vì hút mật hoa lưu ly để ăn mà chúng luôn toả một mùi hương rất đặc trưng. Nơi nào lông vũ của chúng rơi xuống, sẽ phảng phất một mùi hương rất dễ chịu, thích lắm cơ…”
Em ấy nói mà cứ ngập ngừng, tỏ vẻ có chút mơ màng thế nào đó. Để rồi đột nhiên đôi mắt hồng của em ấy chợt bừng mở…
“Ka… Nhìn kìa! Có bầy chim lưu ly đang bay ngang qua kìa!”
Theo tiếng gọi đầy nhiệt huyết của em ấy mà tôi liền đuổi theo cái chỉ tay lên bầu trời hoàng hôn của em… Để nhận ra vì sao em lại mơ màng.
Vì cánh chim mang sắc trắng xen tim tím ấy… là những cánh chim mà tôi luôn tưởng tượng là em và tôi, những cánh chim tự do.
Tôi đã say đắm chúng… và không ngờ em vẫn nhớ, và cũng quý trọng chúng…
Chúng tôi cứ đứng như trời trồng sát cạnh bên nhau, ngắm nhìn đàn chim lưu ly bay lượn tự do giữa bầu trời đỏ cam. Dẫu cho ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cam từng tán lá và cành cây bách cây tùng xào xạc… cánh chim ấy vẫn rực lên một sắc tím rõ rệt dù người nhìn có cách bao xa. Như thể chúng đang muốn dùng đôi cánh mà phủ sắc màu của riêng chúng lên hoàng hôn ấy… Một hoàng hôn tim tím.
Không biết chúng sẽ bay đến bao xa… và đồng hành với nhau đến bao giờ…
“A… hình như… mấy chú chim ấy đang rơi…”
Hả?
Lời của Minerva kéo thần trí mơ màng của tôi về thực tại. Quả thật chúng đang rụng khỏi bầu trời…
Rồi lại thêm một con nữa… không có một dấu hiệu là do thú săn mồi nào tấn công. Chúng cứ rơi tự do xuống mà chẳng vùng vẫy, như thể bị tê liệt.
Rồi một con nữa… Chúng cứ rụng như lá mùa thu.
Cho đến khi cả đàn chim cứ thế rụng xuống một chỗ… cách không quá xa chỗ bọn này. Rốt cuộc có chuyện gì…
“Đùa nhau à…”
Âm giọng đay nghiến vang lên đầy phẫn nộ của Asako làm tôi giật mình. Tôi hiểu em ấy quý mấy con chim đó, tôi cũng thế, nhưng mà việc chúng tự nhiên rụng cả lũ như thế đáng phẫn nộ tới thế à? Lỡ chúng bị bệnh, hay đói quá hay gì…
“Hồi đó nghe theo lời khuyên của ông mà bé chỉ phạt nhẹ đám thợ săn chim lưu ly, tin rằng chỉ cần làm ra sản phẩm thay thế, triệt tiêu nguồn cầu gì đó thì sẽ xong… Có vẻ như là bé ngây thơ quá rồi…”
Em ấy rút đao ra luôn rồi, bừng bừng sát ý nữa! Một cái liếc mắt của Asako về phía lão quân sư đen làm lão vốn luôn bình thản giờ cũng gãi đầu trong khi cố giữ khoảng cách rồi.
Tôi biết mình nên cố gắng làm em ấy bình tĩnh lại, nhưng chưa kịp trở tay thì em ấy đã phóng bước từng bước mạnh đến mức làm nát vỡ cái con đường mòn xấu xí này thì… Không thể…
Lão quân sư đen… đang làm ngơ luôn rồi. Đừng có giả bộ đứng khen một cái cây trông y hệt như mấy cái cây khác quanh đây…
“Mình đuổi theo đi anh Kunikaze! Em có linh cảm không lành…”
Linh cảm không lành? Vừa chạy theo Minerva mà tôi vừa thấy có chút khó hiểu. Ừ thì cách bọn chim rơi xuống trông có chút bất thường nhưng có thể có gì đe doạ được một kiếm sĩ tầm cỡ như Asako…
“Có vẻ lâu ngày không làm công việc thám thính nên cậu có chút lục nghề rồi đấy Kaze… Tập trung vào khứu giác của cậu đi.”
Nishi vốn đang chạy bên cạnh tôi thủ thỉ thế rồi dần dần kéo dãn khoảng cách với tôi ạ. Khứu giác ư… Ngoài mùi cháy khét vẫn đôi lúc rỉ qua mùi nước hoa trung hoà của Nishi thì…
Khoan đã… Có một thứ mùi lạ… Giữa những cây cối um tùm như này, việc xuất hiện nhiều mùi là chuyện bình thường. Tuy nhiên, có một mùi hương chắc chắn không đến từ bất kì loài hoa hay cây cỏ nào, đang cưỡi trên những cơn gió thổi ngược hướng chúng tôi đang chạy tới.
Nó không thể át đi được mùi cháy khét phát ra từ cơ thể của Nishi, cộng với việc tôi vốn đang có chút mơ màng khi hoài tưởng cùng Asako, mà không hề nhận ra sự phân tán của mùi hương này.
Đây chắc chắn là ma pháp… nhưng ma pháp ảnh hưởng đến khứu giác diện rộng thế này chắc chắn là một loại ma pháp độc nhất vô nhị, vượt qua khỏi cách phân loại ma pháp truyền thống. Nói cách khác, ma pháp mùi hương của kẻ này có lẽ đặc biệt tựa như nhãn ma pháp của Vanessa vậy…
Và những kẻ sở hữu ma pháp đặc biệt… chỉ có thể một là người chuyển sinh, hai là Quỷ Vương hoặc Cường Giả… Trường hợp thứ hai rất khó có thể xảy ra. Còn nếu là trường hợp thứ nhất thì tôi phải kiểm tra kẻ đó…
Dù người có từng xác nhận rằng sẽ không có học sinh nào của người ở Hikami… nhưng sau chừng ấy thời gian thì khả năng có người lưu lạc đến miền đất viễn đông này hoàn toàn có thể.
Tôi vừa vỡ lở ra vấn đề thì phát hiện ra em gái mình đang đứng dựa vào một gốc cây. Asako!
“Cô có sao không Siêu Kiếm Sĩ! Bịt mũi lại bằng cái này đi, kẻ địch đang công kích bằng ma pháp mùi hương…”
Làm điểm tựa thứ hai cho em ấy, tôi vừa nói nhanh vừa cố dùng chút phong ma pháp ít ỏi của mình để cố làm giảm mùi xung quanh. Em ấy còn đứng được… Chỉ cần ngăn em ấy hít thêm mùi thôi…
Thế nhưng khi nhìn khuôn mặt của em ấy cái thì tôi có chút cứng họng… Đôi mắt hồng thì cứ lim dim trông rất dễ chịu, miệng thì đang chảy chút dãi rồi… Mùi này có chức năng gây mê ạ? Nếu đúng thế thật thì nó giải thích cho hành vi bất thường của bầy chim…
Tôi vẫn chưa bị gì hẳn vì cái mặt nạ và do ở gần Nishi và được mùi hương cháy khét của cô ấy bảo vệ. Thôi thì dù sao Asako cũng không có vẻ gì sẽ nguy hiểm đến tính mạng… bịt mũi em ấy lại rồi xử lí tên đang toả mùi vô tội vạ này thôi…
Có thứ gì đó đang đâm tới từ sau lưng tôi! Rất nhiều thứ! Tay bận đỡ Asako mất rồi không có thế rút kiếm…
“Hắc Thuỷ ma pháp: Hắc Thuỷ Lao!”
“Tà Hoả: Bàng Tơ.”
May mắn thay, tôi vừa quay ra sau thì thứ bất chợt tấn công tôi đã tiêu biến hoàn toàn bởi sức công phá vượt trội của những sợi tơ xám và những mũi lao nước đen Minerva bắn ra từ hai tay của cô bé.
Thứ đã tấn công tôi… là dây leo gai? Rõ ràng rừng này chỉ có cây tùng và cây bách sao lại có thể có cả dây leo gai nữa…
Tiến tới và thủ hai bên giúp tôi bảo vệ Asako đang dần tỉnh táo hơn, hai chị em Nishi vừa đánh vừa giục nhẹ tôi di chuyển. Ở gần cơ thể của Nishi, đang bốc ra mùi cháy khét hắc hơn nhờ việc cô ấy giải phóng tà hoả, chắc hẳn Asako sẽ sớm tỉnh hẳn thôi.
“Không chỉ chúng ta mà cây cỏ cũng đang bị ảnh hưởng bởi thứ mùi này. Cơ mà chúng chỉ phản ứng với điều kiện nào đó nên tranh thủ di chuyển về phía tên tạo mùi thôi.”
Cô ấy vừa nói dứt lời thì hai cái cây hai bên chúng tôi tức thì tự bứng rễ bản thân mà hất đất đá về phía chúng tôi. May mắn thay, với một cái búng tay mà Nishi đã nhanh chóng đưa tất cả bọn chúng về hư vô với nhiệt độ kinh khủng.
Nhờ có mớ chất đốt này mà mùi hắc cũng lan toả mạnh hơn. Dù thật sự có chút khó thở nhưng vẫn đỡ hơn là để đầu óc mụ mị lúc này…
Trong lúc di chuyển, tôi cũng không khỏi có phần thán phục khả năng kiểm soát Tà Hoả đã cải thiện vượt bậc của Nishi kể từ khi chúng tôi rời Cảng Tây. Quả nhiên những kĩ thuật phương Đông vẫn là gì đó khó có thể giải thích bằng kiến thức của phương Tây ạ.
Minerva trong lúc này cũng chẳng thua kém khi đôi tay như vuốt quạ của em ấy liên tục múa lượn giữa bầy thực vật quái vật đang sấn về phía này. Làn nước đen ấy dễ dàng phá qua hoặc thẩm thấu rồi đồng hoá lũ quái vật ấy.
Cũng vừa đúng lúc này là tôi vận hành được một ma pháp trận phong hệ nho nhỏ ạ. Kể từ khi mất đi ban phước của người thì việc tự chế và vận hành ma pháp có chút khó khăn, nhưng nhờ có Rei chỉ dẫn nên tôi vẫn làm được… dù đây chỉ là một ma pháp trinh sát nho nhỏ thôi…
Đúng như tôi đã lờ mờ cảm nhận được từ trước, thứ mùi này có một phần bản chất là phong hệ. Nói cách khác, nó không “cưỡi trên những cơn gió”, mà là chính những cơn gió đang thổi về phía bọn tôi. Tôi không cản nó lại bằng gió mạnh hơn được, nhất là trong trạng thái hiện tại.
“Thế còn trảm nó thì sao? Đây là trường hợp đặc biệt rồi đấy tên thối…”
Trảm nó thì phải đợi đến khi không cần đỡ Asako nữa mới thử được… với đừng có tranh thủ ghẹo ta cái Kiếm Tâm vô duyên… Cơ mà chẳng phải gần đây cái tính khí của ngươi sao cứ ngày càng tệ hơn thế…
Bỏ qua tiếng khịt mũi nghe có vẻ nữ tính lạ thường của cái Kiếm Tâm ái nam ái nữ của tôi, bọn này sắp đến được ngọn nguồn của mùi hương kì lạ rồi ạ. Thực vật không còn tấn công chúng tôi nữa. Tuy nhiên, mùi hương ở tầm này đã nồng nặc đến mức chỉ cần tôi cách nửa bước khỏi Nishi thì… Hự… Choáng váng quá… Mất vài xô máu còn chẳng khiến tôi muốn ngất xỉu nhanh như cái mùi hương thư giãn này.
Asako trong vòng tay của tôi cũng đã tỉnh táo trở lại nhưng em ấy chẳng nói nửa lời. Cũng tại tôi với Nishi đã ra hiệu cho mọi người không nên làm thế. Lúc này chỉ cần hô hấp nhiều hơn một chút cũng sẽ tức thì khiến chúng tôi, ngoài Nishi, tức thì bất tỉnh…
Dù chúng tôi lúc này chỉ là những người thường nhưng rốt cuộc là một cường giả cỡ nào để khiến những cựu thuộc hạ Quỷ Vương phải chật vật thế này ạ… Nếu đây cũng là một học sinh của người thì có lẽ tôi cũng không nên quá bất ngờ…
Chúng tôi lúc này đã thở nhẹ đến mức chẳng tạo ra bao nhiêu tiếng động. Lợi dụng cơ hội đang gần như phải che giấu hơi thở mà chúng tôi cũng cố không tạo tiếng động khi bước đi.
Xung quanh chúng tôi lúc này chỉ còn có tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua… cùng với một tiếng nổ nho nhỏ. Âm thanh này, cùng với cả ánh sáng ấm đang toả ra trước mặt chúng tôi, hình như là một lửa trại. Là năng lực lan toả mùi hương bằng cách dùng lửa à…
Tiến tới gần thêm chút nữa, dường như có một thứ mùi khác đang len lỏi… Phải chăng kẻ đó đã nhận ra và đang công kích bọn tôi bằng một phương thức khác? Dù có là sao đi nữa thì trừ Asako thủ đao thì cả ba chúng tôi đều đã vẽ sẵn ma pháp trận…
Tiến thêm bước nữa thì thứ mùi gây mê đã dịu đi… trong khi cái mùi mới kia lại ngày thêm rõ ràng…
“Thơm thật… mà theo kiểu… ngon?”
Asako thì thầm thật khẽ trong khi đưa hai tay đang thủ đao về phía bụng. Rốt cuộc là tên dị hợm nào hết gây mê rồi thì lại đi tấn công đường dạ dày của chúng tôi qua khứu giác thế này… Theo kinh nghiệm “dọn rác” của tôi thì mấy tên có mấy cái ma pháp giỡn mặt thế này luôn nguy hiểm hơn gấp mấy lần mấy tên chỉ biết lao vào chém giết… Nishi hẳn cũng đồng tình với điều đó khi mặt cô ấy nhăn đi thấy rõ.
Tiến gần hơn bước nữa, bọn tôi bắt đầu nghe được tiếng chuyện trò ra rả… Không chỉ một mà là nhiều tên ư!? Chậc…
“Kaito… chuẩn bị xuất trận đi.”
“Đợi mãi… Chẳng thà từ đầu ngươi cứ lôi ta ra và tàn phá hết tất thảy bọn chúng thì lại nhanh hơn biết bao nhiêu rồi.”
Nó… luôn hiếu chiến như này à? Dù ừ thì cũng khá lâu kể từ khi tôi phải sử dụng Kiếm Tâm toàn lực rồi. Sắp tới thì phải thế rồi… Vì có lẽ cuộc đụng độ này sẽ kinh khủng không kém lúc Kuroe gặp Rei ngày trước đâu ạ.
Tuy nhiên, khi đang kề vai với em gái mình và hai người bạn đồng hành vô địch của mình, nhất định chúng tôi sẽ không lùi bước. Ít nhất là cho đến khi tôi hoàn thành được sứ mệnh của mình… và gặp lại người…
À mà nhắc tới bạn đồng hành mới nhớ, rốt cuộc ông chú quân sư đen đâu rồi nhỉ? Chắc vẫn đang lảng vảng ở chỗ cũ đợi bọn tôi về thôi.
Một tay thủ ma pháp trận, một tay đã siết chặt chuôi kiếm, bọn tôi tiến thêm bước nữa về phía nguồn sáng ấm áp giữa khu rừng tùng bách đã dần chìm vào màn đêm này. Khi mặt trời hoàng hôn đã lặn xuống sau ngọn đồi xa xa phía Tây, bóng tối bao phủ khiến chúng tôi dường như chẳng còn lựa chọn nào ngoài tiến tới nguồn sáng này…
Tôi bắt được tiếng trò chuyện của chúng với phong ma pháp trinh thám vẫn đang vận hành nãy giờ rồi. Để xem rốt cuộc các ngươi là ai…
“Thịt chim… ăn giống thịt cá sấu quá…”
“Cô từng ăn thịt cá sấu rồi à? Sành ăn đó cô gái trẻ. Cơ mà giờ ăn thử rồi ông chú mới biết là cái mùi của lũ chim lưu ly này nó ngấm vào thịt luôn chứ không phải do dính phấn hoa trên lông. Ngửi thì thơm đấy chứ ăn thì hơi khó nuốt thật…”
Hả… Chúng đang… ăn thôi hả? Với cả cái giọng nói sau…
“Đúng rồi. Cô rắc thêm chút bột gia vị tự chế này của ta đi. Quay mấy con chim lâu hơn chút, để nước thịt nó cuốn trôi cái mùi hoa lưu ly thẩm thấu ở lớp ngoài đã rồi rắc lên.”
“Bột gì mà đen xì… bác đen có chắc này không phải than đá hong? Cái đó ăn đắng lắm…”
“Cô gái trẻ à… Bây giờ một là cô nghe lời ta và được ăn một bữa ngon, hai là cứ tận hưởng mấy con chim vẫn còn sặc mùi cỏ đó.”
Đó chắc chắn là giọng của lão quân sư đen… Từ khi quái nào…
Ẩn nấp sau mấy cái cây xung quanh lửa trại, bọn này có thể thấy được đầy đủ cái hội ăn uống ở đây. Một người thì chúng ta đều biết là ai rồi. Người còn lại thì… khá nổi bật.
Đó là một thiếu nữ đang vào tầm độ 20 với một mái tóc màu kem đang ánh lên sắc vàng kim bởi ánh lửa bập bùng gần khuôn mặt trắng trẻo của cô ta. Cơ mà tôi không biết có nên gọi đó là 1 thiếu nữ không khi kẻ đó rõ ràng là một Eharpys, với một cặp cánh chim tím đen mọc ra từ thắt lưng. Đôi mắt lục của cô ta trông đờ đẫn thế nào đó nhưng tức thì sáng lên một chút khi cắn ngập mồm cái đùi chim lưu ly nóng hổi vừa quay xong, được rắc bột đen lên.
Khi mà cô ta vận một bộ trang phục trắng tím và cũng là giống chim thế kia thì cảnh tượng này… trông như cô ta đang vui vẻ ăn thịt đồng loại của mình vậy ạ…
Điều đó có lẽ càng đúng hơn khi cô ta là người đang vận hành ma pháp trận lớn bên dưới cả khu vực này, đang toả ra mùi hương làm khó dễ chúng tôi nãy giờ. Dù nói thế nhưng chắc hẳn là cách cô ta phòng vệ khỏi thú dữ và khách không mời trong rừng…
“Ngon mà đúng không? Hai anh bạn ở đây thì sao, hợp khẩu vị không?”
Khi mà lão quân sư niềm nở và có chút tự hào hỏi hang xung quanh thì bọn tôi mới để ý… Ở lửa trại này còn có 2 kẻ khác nữa cũng đang ngồi dùng bữa. Chúng trùm trên mình một lớp áo choàng đỏ đen trông có phần quen thuộc. Tay đang cầm cánh chim lưu ly phủ bột gia vị mà cắn… nhưng mắt chúng rõ ràng đang cắm chặt lên cô Eharpys bí ẩn…
Chúng cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của ông chú quân sư, chỉ lẳng lặng ăn cánh chim ngấu nghiến. Nếu là tôi ở vị trí của lão quân sư đen thì hẳn cũng khó xử như mà cởi mũ gãi đầu như lão khi bị làm ngơ trắng trợn thế kia…
Giờ thì nên xử lí sao về cái cảnh tượng éo le này… Tôi định quay qua nhìn Asako để lấy ý kiến của em ấy thử nhưng mà em ấy bước ra khỏi chỗ ẩn nấp luôn rồi…
“Nhân danh Shogun Yamahito, tất cả các ngươi… phải chịu hình phạt tàn khốc nhất vì dám vi phạm quân chỉ, săn bắn loài chim mà chủ nhân của vùng đất này sủng ái!”
Với một tông giọng nghiêm nghị và một tư thế thanh cao, Asako rút đao mà chĩa về phía bốn người đang dùng bữa… Vâng đó là tính cả lão quân sư đen nữa…
Tám mắt cứ nhìn chằm chằm Asako như chưa thể bắt kịp chuyện gì đang xảy ra… Để rồi người đầu tiên phản ứng là cô Eharpys bí ẩn kia. Cô ta giương tay ra…
Và lấy thêm một cái đùi chim lưu ly ngồi gặm tiếp… Khó hiểu quá nên cô ta tự xoá sự tồn tại của Asako khỏi đầu của mình rồi hay gì?
Người tiếp theo phản ứng là lão quân sư đen khi mà lão đứng bật dậy rồi giật giật cái áo của mình trong khi nháy mắt về phía Asako. À hình như lão đang nhắc em ấy về việc em ấy đang… cải trang…
“Ngài Shogun! Ra đây mà chứng giám lời của bé đi!”
Tuy nhiên khác với vẻ lúng túng mọi khi, em ấy chợt dõng dạc thốt lên. Ý em ấy… đang bảo tôi ra đấy à!? Tôi đâu phải là Shogun…
Thế nhưng khi em ấy quay nhìn về phía này, còn Nishi với Minerva cũng chỉ có thể ra hiệu cổ vũ về phía tôi… Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác ạ…
“Siêu kiếm sĩ nói chí phải, rằng các hạ đã dám xem thường quân chỉ của ta. Tuy nhiên, siêu kiếm sĩ hãy thu kiếm lại, cũng bởi đây hẳn là những vị khách đến từ đất khách xa xôi. Nếu sự tình này là do sự thiếu ý tứ nhất thời, ta sẽ xem xét xử lí hoà nhã hơn…”
Vơi tư thế tự tin hết cỡ và giọng điệu áp lực hết mức mà tôi bắt chước lão già khốn nạn ở Baranima, tôi nói trong khi bước ra trước Asako trong khi đặt một tay trước đao của em ấy. Bình tĩnh lại đi nào Asako…
Hai tên trùm áo khoác mũ trùm đen đỏ giờ đã tỉnh hồn thì liền nhìn tôi và Asako với ánh mắt khó chịu pha lẫn khó hiểu. Có lẽ chúng biết Asako là ai từ đầu rồi và chủ yếu chỉ đang thắc mắc tôi là tên quái nào thôi…
Còn bản thân Asako thì… đang nhìn tôi thòng thọc với một biểu cảm như thể em ấy đang nhìn thấy trời đất đảo lộn…
Ơ… Em thật sự nghĩ anh sẽ bảo em tung hoành và tàn sát chúng hay gì đó ư? Hoá ra là em nhìn anh như một tên khát máu mê chém giết đến thế à? Có chút… đau lòng… dù đáng ra tôi nên dự trù trước chuyện này…
Dù sao đi nữa thì phải giải quyết chuyện lùm xùm khó hiểu này cái đã. Hai tên áo khoác mũ trùm này thì tôi không chắc ở đây với ý đồ gì nhưng có lẽ chúng chẳng có ý định hối lỗi gì từ đầu. Nếu chúng manh động thì tôi xử lí sau…
Thế là chỉ còn lại cô Eharpys vẫn đang gặm cái đùi chim lưu ly trong khi nhìn tôi với cái ánh mắt lục như mơ ngủ của cô ta… Nhìn mặt vô tri thế kia thì chắc chắn cô ta không biết gì, cứ thấy đói nên đã săn lũ chim ăn tạm. Phải bắt cô ta làm gì đó đền bù để làm Asako nguôi giận…
Đánh mắt vòng quanh khu cắm trại này thử thì… gần chỗ lão quân sư đen vẫn đang cười gượng ngồi hình như có vài quả trứng chim. Phần lớn chúng đều trông quá non khi mà hẳn là trong quá trình sơ chế lão quân sư đã móc ra từ bụng lũ chim… Nhưng có 2 quả trứng trông như đã phát triển đủ. Tôi sẽ lợi dụng chúng vậy…
“Cô Eharpys, nói cho ta biết, việc cô săn chim lưu ly có phải vì cô muốn công khai chống đối ta?”
Nghe bị hỏi tới thì cô ta đơ ra một lúc nhưng khi được lão quân sư đen chạm chạm nhắc nhở thì liền xoay xoay đầu theo chiều ngang. Như em thấy đó Asako, cô ta không phải muốn bôi tro trát trấu lên mặt em đâu, chỉ là vô tình thôi…
“Ta sẽ xem phản ứng đó đồng nghĩa với không phải. Tuy nhiên tội của cô không thể không phạt… vì vậy…”
Vừa nói tôi vừa bước về phía lão quân sư đen và nhặt đôi trứng chim lên. Lão quân sư đen trông có vẻ tiếc nuối thế nào đó nhưng làm ơn dẹp ngay cái ý định để dành chúng để nấu ăn gì đó đi ạ…
“Kể từ giờ cô sẽ là mẹ của hai quả trứng này. Hãy bảo đảm chúng được ấp nở, phát triển và tiếp tục sinh sản trên vùng đất này của ta. Là một quỷ tộc dạng chim, không biết cô có làm được điều đó không nhỉ?”
Được giao hai quả trứng thì cô ta ngơ ra. Quẹt nhanh cái dòng nước miếng đang chảy ra từ miệng của cô đi! Đây không phải đồ ăn!
May mắn thay là khi nhận hai quả trứng thì cô ta không ném trúng vào lửa trại vẫn đang dùng để quay mấy con chim lưu ly. Cô ta cẩn thận luồn cả hai quả vào chiếc đai mà cô ta đeo ở eo váy của cô ta. Sau đó dùng cặp cánh đen của mình phủ lên chúng. Ít nhất thì có vẻ cô ta sẽ ấp được mấy quả trứng rồi nhưng mà sau này chúng nở cô ta có định thịt mấy con chim luôn không thì…
Dù sao đi nữa, quay lại về phía Asako thì em ấy trông có vẻ như đã có thể miễn cưỡng chấp nhận được “mức phạt” này. Siêu kiếm sĩ lúc này mới chịu tra đao vào lại vỏ, thở ra một hơi dài mệt mỏi. Nishi với Minerva cũng không ẩn nấp nữa mà bước ra, dỗ em ấy phụ tôi… Ánh mắt của bọn mũ trùm đúng lúc này cũng trở nên gay gắt hơn nhưng chúng trông có vẻ như cũng không dám manh động nên tôi sẽ bỏ qua nốt lần cuối này…
Tôi cũng định trở về bên phía em gái mình nhưng đột nhiên có cái gì đó kéo áo kimono của tôi lại…
“Mọi người ăn cùng không? Còn nhiều lắm…”
Là cô Eharpys, và cô ta vừa nói nhỏ nhẹ trong khi nhìn tôi lẫn ba chị em ở phía bên kìa.
Và thế là chúng tôi cùng ngồi xuống và ăn thịt chim lưu ly.
Và nó thật sự khá ngon… Đến cả Asako có chút quan ngại ban đầu cũng ăn được vài cái cánh luôn mà…
Đúng là thiên hạ lắm điều thi vị ạ…
———————————————
“Ừm… Tôi là Quỷ Vương đó.”
Vô cùng dửng dưng về tính nghiêm trọng của phát ngôn đó, cô Eharpys mà bọn này được biết tên là Sen thơ thẩn đáp lại câu khen ngẫu hứng của Minerva.
Được Nishi với Asako thúc đẩy, dù với Asako thì hẳn là mượn tay em ấy để tiếp cận được người phụ nữ bí ẩn nhiều hơn, Minerva đã trao đổi xã giao với cô Sen đó. Đến đoạn mà em ấy chỉ đang ví von nói rằng ma pháp của người phụ nữ đó ấn tượng như của một Quỷ Vương thì cô ta thẳng thắn thừa nhận luôn ạ.
Chuyện này cực kì khó hiểu cho cả bọn ở đây bởi những câu hỏi đầu của bọn tôi về quê quán với cả mục đích chuyến đi của cô ta thì cô ta chỉ trả lời một cách mơ hồ và khái quát. Những thứ như kiểu… “tôi đến từ Baranima “với cả “đi để tìm lại một mùi hương thân thuộc”…
Nếu mà bọn mặc áo choàng đỏ, vạch đen, vẫn còn ở đây thì chắc chúng đã xù lông nhím lên cả lũ rồi, vì bọn chúng rõ ràng rất cảnh giác với quỷ tộc. Dù chúng đã lẻn đi từ tối qua, trong lúc bọn tôi đang ngủ, nhưng giờ đã cảnh giác trở lại thì việc nhận ra bọn chúng vẫn đang lảng vảng ở một khoảng cách nhất định không khó. May thay, hình như chúng không nghe được bọn này nói gì bởi đang bị ánh nhìn của tôi đuổi cho giữ khoảng cách xa hơn.
“Danh của cô là gì?”
Nishi sau khi nháy mắt ra hiệu tôi tạo một không gian vô hình kín tiếng hơn với phong ma pháp thì chậm rãi tiếp cận và hỏi. Cô ấy đang cố nén mùi cháy khét toả ra mạnh mẽ hơn từ cơ thể của bản thân, khi cô đang đề ba để chuẩn bị dùng ma pháp, nhưng có vẻ không qua được khứu giác của cô Sen ạ… Đôi lông mày cũng màu be ấy chau lại một chút nhưng đôi môi ấy vẫn cử động.
“Celene De Florette, Hoài Niệm Quỷ Vương.”
Nghe xong thì cả bọn chúng tôi đều nhăn mặt, hẳn vì khó hiểu. Một phần vì cô ta vừa nói một cái tên khác, một phần là vì…
“Chị… không có đến báo cáo và diện kiến Tam Đại Quỷ Vương nào ạ? Tại em không nhớ có tên chị trong danh sách…”
Nghe thế thì cô ta tái mặt đi một chút, cặp cánh đen tím hơi khẽ run run.
“Chị… chị phải báo cáo hả?”
Trông cô ta như mấy đứa trẻ lần đầu đi chích thuốc phòng ngừa bệnh ở Alemarita vậy ạ… Thêm cái mặt trắng trẻo búng ra sữa ấy và cặp mắt đờ đẫn nữa thì có lẽ gần như không khác nhau bao nhiêu.
“À không cần phải cứng nhắc như vậy đâu. Chỉ là tôi thắc mắc cô làm sao né được hết sự chú ý, nhất là sau vụ của tôi…”
Chẳng hiểu sao nghe Nishi nói thế thì lão quân sư đen lại ghé sát kè kè lại phía bọn này, tai dỏng lên, miệng thì mấp máy như có hàng chục câu hỏi nhưng đã bị tôi bịt lại bằng một cử chỉ giơ ngón trỏ lên. Với cả bị Asako véo cho một phát nữa. Lão im để mà bọn này còn tập trung khai thác thông tin…
“Tôi chỉ… cố né một tên biến thái nào đó suốt ngày cứ theo dõi mình. Hắn đáng sợ lắm. Nếu không phải vì tôi luôn ngửi được cùng một mùi từ mấy nhân bản khác nhau của hắn thì…”
Đó chắc chắn là ngài Jervis biến thái số một quỷ tộc của chúng ta chứ không ai khác. Trở lại Baranima tôi không biết mình có nên góp ý với hắn về việc đống nhân bản của hắn có thể phân biệt được bằng mùi không…
“À với còn có một lão già đáng ghét, thối vô cùng cứ gửi mấy cái ảo ảnh của lão bắt tôi phải leo núi. Nhưng mà gió lạnh làm tôi lười lắm… với càng leo núi thì mùi thối của lão càng rõ hơn… Nghĩ lại… buồn nôn quá…”
Cô ta vừa tái mặt tả lại trải nghiệm, vừa đôi lúc liếc mắt về phía Nishi. Chắc chắn là lão già khốn nạn rồi đó ạ. Đúng là trông chờ gì ở cái lão già cứng đầu không có khả năng giao tiếp đó nhỉ? Ghi danh Quỷ Vương toàn do Jervis với Rei làm…
Nhưng mà dù đã né mặt được Jervis và cả lão Alexandro thì cô ta sẽ không thể đến Hikami được nếu không đi qua một chỗ…
“Đang ở Hikami rồi thì chị phải ghé qua Monsieurel rồi chứ ạ? Chị phải mua vé tàu ở đó mà…”
Minerva, một thiếu nữ đã trải qua đủ nhiều chuyện kì lạ, cũng đang trông bối rối không ít, hẳn là vì cái cách cô Sen này né mặt Tam Đại Quỷ Vương một cách thần kì vô cùng…
“Monsieurel… là thành phố thơm phức, có chút hương mùi thân quen đó à. Chị thích ở đó lắm, nhưng ở đó không có mùi hương chính xác chị đang tìm. Có người bảo chị nếu muốn tìm một mùi hương mới lạ, thì đến Hikami. Chị đi mua vé tàu thì chỉ được hỏi qua loa bởi một anh da ngăm nào đó. Hình như anh ta nói gì đó về việc xử lí việc này thay cho Quỷ Vương ở đó đang đi nghỉ…”
Rei có đi nghỉ lúc nào ạ!? Cô ấy làm việc gần như quần quật kể từ sau vụ của Nishi luôn đấy ạ! Thế nhưng khi tôi nhìn qua Nishi với Minerva thì cả hai chợt ồ lên một chút như ngộ ra gì đó, rồi cười gượng… Cả ba người đã làm gì vậy ạ?
Cơ mà bỏ qua bọn họ thì trong lúc bọn này đang suy nghĩ, cô Sen ấy lấy ra một quyển sổ nhỏ và viết gì đó vào đó. Nếu mắt tôi nhìn không sai thì đó là tên của chúng tôi và một chút mô tả. Với hình như trong quyển sổ đó có đính vài sợi tóc đen và một sợi tóc trắng nữa ạ… Cô ta lấy tóc của bọn tôi từ lúc nào vậy?
Nở một nụ cười dịu dàng thì cô ta áp quyển sổ đó vào mặt mình một lúc trong lúc đi tiếp. Cô ta… đang ngửi quyển sổ cũ đó ư? Quả nhiên… không có Quỷ Vương nào là bình thường cả…
Nhưng mà dù sao đi nữa thì chúng tôi sẽ phải đồng hành với cô ta dài dài, bởi cô ta cũng đang trên đường tới thành Yamahito. Lí do thì thứ cô ta nói vẫn còn mơ hồ lắm, nhưng giờ đã biết cô ta là một Quỷ Vương rồi thì giữ cô ta ở gần để giám sát vẫn an tâm hơn cho tất cả bọn tôi.
Nhìn về phía xa xa, tôi bắt đầu thấy được một chóp đền đỏ tươi, đặc trưng của những ngôi đền Hikami. Làng Murasaki không còn cách bọn này quá xa nữa rồi… và việc ngôi đền là kiến trúc cao to nhất của ngôi làng ấy khiến tôi suy nghĩ thêm nữa về cảnh báo của Hage cho riêng tôi trước khi bọn này rời phủ lãnh chúa của anh ta…
“Ở đó, cậu sẽ hiểu tại sao chỉ cần bị tôi thúc nhẹ một phát là tên đại sứ Morde đó lại dễ dàng trở thành con rối của tôi trong vở kịch vừa rồi…”
Một dự cảm không lành cứ chạy dọc sống lưng tôi khi tôi nghĩ về điều đó. Và càng không thể an tâm hơn khi lũ vận áo choàng đỏ đen đã đột nhiên chẳng thèm ve vãn gần bọn này nữa…
Thế nhưng khi liếc mắt qua và nhìn thấy Asako, nhìn em ấy dù mặt vẫn lạnh băng… nhưng bờ vai nhỏ có chút run rẩy… Tôi không được phép yếu đuối hay thấy sợ hãi những thứ mơ hồ như vậy.
Tôi phải bảo vệ em ấy, chuộc lỗi, và rồi đối mặt với em ấy lần nữa. Tuyệt nhiên không có gì cản được kẻ mang phận anh trai này làm việc đó, dù có là thánh thần đi nữa…
“Hôm nay bắt thêm mấy con chim lưu ly ăn chiên giòn không?”
Và trước cả khi bảo vệ em ấy, tôi phải ngăn Asako xiên chết lão quân sư đen với đao của em ấy… Lão bớt phun ra mấy câu vô duyên thế được không ạ.
Thế nhưng phải nói, chuyến đi với mọi người, lắm những chuyện vặt vãnh, thật sự ngu ngốc thế này, khiến tôi thấy thật dễ chịu. Dù thành viên lúc này đã khác xưa, nhưng cảm giác đó chắc chắn không đổi ạ…
------------------------------------
Chào mọi người, mãi thì tác mới qua được giai đoạn bận rộn gần đây để mà tiếp tục lên chương mới. Thật sự thì không khỏi có chút thất vọng khi không thể cung cấp độc giả của mình với chương mới nhanh như khi trước được nữa, nhưng ít nhất thì tác cũng tự tin hơn là giờ đây bản thân đang cố gắng bảo đảm chất lượng tốt hơn trong từng chương. Hi vọng là chương tiếp theo của bản thân sẽ không mất tới hơn 1 tháng để được lên đài khi tác hiện đang có chút thời gian rảnh trước giai đoạn bận rộn sắp tới. Và như mọi khi, tác cũng muốn nhắc lại lần cuối để củng cố niềm tin của những độc giả còn trụ lại tới hiện tại… là trừ khi Hako đóng cửa, thì truyện sẽ không bao giờ drop. Nên dù có thể hơi lâu, hi vọng những bạn đọc còn hứng thú vẫn sẽ lâu lâu vào check xem tác đã lên chương mới chưa.
À và trong quá trình tác viết như một con rùa bò thì họa sĩ Crepe đã vượt qua tốc độ của tác và hoàn thành được bản full của tranh bìa hiện tại, mong các bạn chiêm ngưỡng khung cảnh thành Yamahito về đêm với các nhân vật quan trọng trong volume 3 này.
Trong chương này thì chúng ta cũng chào đón luôn nhân vật fanmade thứ 3 của truyện, được thiết kế và xây dựng dựa trên yêu cầu và ý tưởng của bạn độc giả cứng của truyện, Mưa Đen. Hi vọng mọi người và đặc biệt là bạn Mưa Đen, sẽ đón nhận nhân vật này thật tích cực và quan tâm theo dõi câu truyện của nữ Quỷ Vương thứ 3 trong lịch sử Averion này. (Dù đó phần lớn là do mình có viết tốt hay không mà nhỉ…)
(Dùng lại tranh Valentine vì anh họa sĩ vẫn chưa vẽ xong concept art cho em ý...)


1 Bình luận