Khổ Đầu:
Cuối tháng Mười Một.
Kể từ ngày cuộc họp kết thúc trong bế tắc, chẳng có tiến triển nào thêm, và rồi ngày tổ chức buổi ký tặng cũng đã đến.
Nghe đâu ngài Akihiro đã chạy đôn chạy đáo gây sức ép lên nhà xuất bản và các bên liên quan, nhưng bọn họ vốn đã hừng hực khí thế nên cứ lảng tránh, ậm ờ cho qua chuyện, kết quả là ngài chẳng thu được thành quả nào đáng kể.
Tại hiệu sách lớn nơi tổ chức sự kiện, người ta thậm chí còn dựng hẳn một tấm biển khổng lồ đề chữ "Buổi ký tặng của tác giả Suzukaze Sukui", thu hút sự chú ý của dòng người qua lại trước cửa tiệm.
Sáng nay Santa có gặp Akihiro, và ông ấy tỏ ra cực kỳ tức giận vì rốt cuộc không thể hủy bỏ được buổi ký tặng.
—Nếu có thể, ta muốn trực tiếp xông vào hội trường đập nát cái sự kiện đó ra.
Có lẽ vì quá phẫn nộ trước việc đứa cháu gái cưng bị đem ra phô bày trước bàn dân thiên hạ, ông ấy đã buột miệng nói ra những lời sặc mùi bạo lực như thế.
Nhưng vì vướng công việc không thể nào bỏ được nên ông đành phải từ bỏ ý định đó. Kết quả, ngoài việc phái Santa đi làm giám sát viên, ông chẳng làm được gì hơn, đành hậm hực lên đường đi công tác.
Hay nói đúng hơn, Shiori đã cao tay hơn một bậc, có lẽ cô ấy cố tình chọn ngày tổ chức trùng với ngày Akihiro không thể ra tay can thiệp.
"Khoan, khoan đã chị Shiori...?"
Trong tình huống đó, Santa đã đến hội trường, nhưng hiện tại, ngay trước giờ G, cậu lại đang đi bộ dọc hành lang khu vực dành cho nhân viên một cách khó hiểu.
Lúc cậu đang cải trang thành khách tham dự để tìm chỗ nấp trong hội trường, thì đột nhiên bị Shiori dúi cho tấm thẻ nhân viên rồi lôi xềnh xệch đến đây.
"Vậy nhé, cứ tự nhiên. Cơ mà cũng sắp đến giờ diễn rồi đấy."
Bị bỏ lại cùng lời nhắn đó, cậu bị đẩy vào chiếu nghỉ của cầu thang thoát hiểm và chạm mặt với Sukui đang ở bên trong.
Tiếng kim loại nặng nề vang lên "két... két...", rồi cánh cửa chống cháy sau lưng cậu đóng sập lại "rầm" một cái.
Sự ồn ào náo nhiệt của hội trường lập tức bị chặn đứng, không gian chìm vào tĩnh lặng như thể nơi đây là một thế giới khác.
Trong bầu không khí đó, thấy Sukui đang trưng ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, Santa cố gắng bắt chuyện một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Vất vả rồi Sukui. Em sao thế, sao lại ở chỗ này?"
"Ư, chuyện là..."
"À không, lỗi anh. Trước tiên em cứ bình tĩnh lại đã. Nói chuyện để sau cũng được."
"C-Cảm ơn anh... Ờm, vậy thì anh ơi... Xin lỗi nhưng anh có thể quay mặt sang hướng kia một chút được không ạ...?"
"Được thôi."
Cậu im lặng làm theo lời cô bé, quay sang nhìn bức tường trống trơn chẳng có gì.
Thứ duy nhất lọt vào tầm mắt là con số "8" biểu thị tầng tám, ngoài ra không có thông tin nào khác ngoài tiếng thở của hai người.
Chỉ là biểu cảm ban nãy của cô bé chắc chắn không phải chuyện bình thường, nên Santa định sẽ để Sukui làm bất cứ điều gì cô bé muốn.
Ngay sau đó, cô bé khẽ tựa đầu vào lưng Santa.
"Sukui...?"
Đến khi cơ thể chạm nhau cậu mới nhận ra, Sukui đang run lên khe khẽ.
Sự kiện đầu tiên trong đời đang cận kề trước mắt, với một người vốn dễ căng thẳng như Sukui, chuyện này âu cũng là lẽ thường tình.
Có vẻ cô bé đang cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, cậu cảm nhận được cô đang tập trung hít thở sâu.
Sau khoảng mười lần hít thở như thế, cảm thấy tình hình có vẻ đã khá hơn đôi chút, Santa lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể.
"Em bình tĩnh hơn chưa?"
"Em không biết nữa. Nhưng mà, bây giờ em thấy tim đập thình thịch, người cứ lâng lâng..."
"Chắc chưa ổn rồi. Có vẻ vẫn chưa hết căng thẳng tẹo nào."
"......Vậy nên cho em sạc pin từ anh thêm một chút nữa nhé. Đến giờ diễn, em sẽ lấy hết can đảm ra mà."
"Được rồi. Nếu tấm lưng của anh có tác dụng thì em cứ dùng thoải mái."
"Ưm..."
Chắc là do đã xin phép Santa nên cô bé không còn ngại ngần gì nữa. Giọng nói nghèn nghẹt như phả hơi thở ở khoảng cách bằng không vang lên, truyền qua lớp áo đến tận sống lưng cậu.
Tuy nhiên, vai trò ban đầu của Santa là ngăn chặn những gã đàn ông tồi tệ tiếp cận Sukui theo lệnh nghiêm ngặt của Akihiro.
Xét theo ý nghĩa đó, việc Sukui đang tựa đầu vào lưng một người chưa chính thức hẹn hò như cậu đây liệu có ổn không nhỉ? Hơn nữa, Sukui còn đang vòng tay ôm lấy eo Santa, dù chỉ là cái ôm rụt rè, nên nếu bị nói rằng chính Santa mới là gã tồi tệ kia thì cậu cũng chẳng cãi được câu nào.
Yêu ai đó là gì?
Thực chất tình cảm của mình mang tính chất gì?
Đối diện với Akihiro, người đã đi sâu vào khía cạnh triết học như một ông cụ non để đòi hỏi bằng chứng của tình yêu, Santa vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Cũng vì lẽ đó mà chừng nào chưa được Akihiro chấp thuận chuyện hẹn hò, thì những tiếp xúc giữa Santa và Sukui chỉ giới hạn ở mức "trên tình bạn dưới tình yêu" mà thôi.

"Cơ mà này. Tại sao lại chọn chỗ này để, ừm, sạc pin vậy?"
"Tại vì... trước mặt người khác em không làm chuyện xấu hổ thế này được."
"Nếu chỉ có hai người thì được sao?"
"N-Nếu chỉ có hai người thì, ừm... Với lại kể cả bạn bè thì cũng có lúc mượn lưng nhau mà."
"Chà..., chuyện đó có lẽ, cũng có thật nhỉ...?"
Dù vậy theo cảm quan của Santa, hành động này nằm ngay sát ranh giới của những việc bạn bè làm với nhau.
Nhưng cậu cố tình không nói ra điều đó lúc này.
Dội gáo nước lạnh vào Sukui khi cô bé sắp bước lên sân khấu lớn không phải là hành động cậu nên làm.
Chỉ còn một chút nữa là đến giờ diễn.
Về phần Santa, dù cậu sợ rằng Sukui sẽ trở nên nổi tiếng đến mức vượt quá tầm với, nhưng cậu không hề mong sự kiện này thất bại. Dù cảm xúc có phức tạp, nhưng chuyện cậu ủng hộ cô bé chắc chắn là thật lòng.
"...Không cần lo lắng đâu, nếu là Sukui thì sẽ ổn thôi."
"Anh thực sự nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên rồi. Nghe nói chị Shiori cũng sẽ ở phía sau hỗ trợ với tư cách trợ lý mà. Em chỉ cần giới thiệu bản thân một chút, sau đó trả lời các câu hỏi mà người dẫn chương trình đưa ra, cuối cùng là lần lượt ký tặng cho những người xếp hàng thôi. Dễ ợt mà. Với lại—"
"Với lại?"
"Sukui là sư phụ đáng tự hào của anh mà. Anh là người hiểu rõ nhất thế giới về những điểm tốt của Sukui đấy."
"Anh ăn gian lắm. Chỉ những lúc thế này mới đột nhiên nói mấy câu như thế... Bình thường anh có chịu nói đâu."
"Cái đó thì... Những lời thật lòng kiểu này, dù có nghĩ trong đầu cũng đâu phải lúc nào cũng nói ra được."
"Phải nói chứ. Ít nhất là Sukui muốn anh nói thật nhiều. Để phạt anh, lát nữa anh cũng phải tham gia buổi ký tặng như người bình thường đi."
"Không, xin lỗi nhưng cái đó thì không được. Dù thất bại trong việc ngăn chặn buổi ký tặng, nhưng anh còn có nhiệm vụ quan trọng đã hứa với ông nội em rồi."
"Mấy cái đó, anh chẳng hiểu gì cả..."
Sukui nói với giọng hờn dỗi, rồi lắc đầu qua lại như đang làm nũng.
Cử chỉ đó khiến lồng ngực cậu nhói lên, thôi thúc cậu muốn nói một điều gì khác. Thật ra chính Santa cũng hiểu rõ hành động của mình đang làm khó Sukui.
"Xong việc này ấy. Lâu rồi mình chưa đi đâu, hay là ghé đâu đó rồi hẵng về nhé. Quán ăn gia đình quen thuộc chẳng hạn."
"Ơ, sao tự nhiên anh lại..."
"Cũng không có gì, chỉ là dạo này anh em mình ít gặp nhau quá. Anh muốn tạo ra khoảng thời gian ở cùng Sukui thôi."
"C-Cái đó là, chỉ hai người thôi ạ...?"
"Tất nhiên là hai người rồi. Với lại. Trên đường về ghé quán ăn gia đình các thứ, bạn bè bình thường cũng làm thế, đúng không?"
"A... V-Vâng ạ. Vậy thì, xong việc em sẽ liên lạc với anh nhé...!"
Cất giọng có phần tươi tỉnh hơn lúc trước một chút, Sukui buông tay khỏi người Santa.
Nhân lúc đó cậu liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy thời gian cũng đã gần kề.
Có vẻ Sukui cũng biết điều đó, cô bé ngước nhìn Santa và chờ đợi một lời nói.
"Em bình tĩnh chưa?"
"......Em ổn rồi. Nếu lát nữa anh chịu đi ăn kem parfaits với em."
"Nếu cái đó làm em khỏe lên thì nói ngay từ đầu đi chứ."
"Hihi, lần sau em sẽ làm thế. Vậy, em đi đây."
"Ừ. Anh sẽ không xếp hàng xin chữ ký đâu nhưng anh sẽ dõi theo em. Chắc là từ sau cây cột nào đó."
Cười bảo rằng đâu cần thiết phải lén lút như vậy, Sukui hướng về phía hội trường.
Dõi theo tấm lưng ấy, Santa cũng bắt đầu bước về phía hội trường theo một lối khác.
Hội trường được quảng cáo là có sức chứa tối đa một trăm ba mươi người, nhưng nhìn qua thì cũng không rộng lắm.
Lén nhìn vào từ sau cánh cửa đang mở toang, canh lúc nhân viên không chú ý đến mình, Santa lẻn vào trong.
Tất nhiên làm thế cũng không thể hoàn toàn tránh được ánh mắt người khác, nhưng có lẽ nhờ đeo tấm thẻ nhân viên mà Shiori dúi cho, không ai đến trách cứ cậu cả. Bình thường Santa không thể nào đoán được Shiori đang toan tính điều gì, nhưng riêng lần này cậu phải cảm ơn cô ấy.
Santa nép mình vào bóng râm của tấm vách ngăn ở cuối phòng, chỉ ló đầu ra để quan sát tình hình hội trường.
Khoảng năm mươi chiếc ghế gấp được chuẩn bị đã gần như kín chỗ, mọi người đều ngồi chờ một cách trật tự.
Có lẽ vì việc Sukui còn rất trẻ đã được lan truyền rộng rãi, nên khách tham dự theo quan sát của Santa cũng toàn là người trẻ tuổi. Tuy không thấy ai có vẻ là học sinh cấp hai cấp ba, nhưng có rất nhiều người tầm hai mươi đến ba mươi tuổi, bao gồm cả sinh viên đại học.
Trong bầu không khí đó, người dẫn chương trình đến từ nhà xuất bản cầm micro bắt đầu thông báo khai mạc sự kiện.
Được chào đón bằng những tràng pháo tay, Sukui xuất hiện từ phía trong, ngồi xuống trước chiếc bàn ở giữa sân khấu với dáng vẻ cứng đờ.
Lần đầu tiên bước ra ánh sáng.
Lần đầu tiên lộ diện.
Ánh mắt của hơn bảy mươi người trong hội trường, tính cả nhân viên, giờ đây đang đổ dồn vào cô gái tên Suzukaze Sukui.
Có vẻ bản thân cô bé cũng nhận thức được điều đó, sắc mặt cô không còn là tái xanh nữa mà chuyển sang trắng bệch.
Thấy vậy Santa lo lắng quá đỗi, quên cả việc ẩn nấp mà nhoài người ra, đúng lúc đó cậu cảm giác như Shiori vừa liếc nhìn mình.
Sau đó cô ấy nhẹ nhàng bước lên, thì thầm vào tai Sukui từ phía sau. Sukui thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó dường như đang đáp trả Shiori với khuôn mặt hơi ửng hồng.
Không biết cô ấy đã nói gì, nhưng xem ra tình hình đã khá hơn một chút.
"Sau đây là chương trình của buổi hôm nay, trước tiên tôi xin phép được giới thiệu về tác giả Suzukaze. Sau đó chúng ta sẽ chuyển sang phần phỏng vấn và giải đáp câu hỏi từ quý vị, cuối cùng sẽ là buổi ký tặng. Thưa tác giả, cô đã sẵn sàng chưa ạ?"
"D-Dạ...! Tôi ổn ạ."
"Xin cảm ơn. Vậy nhân dịp phát hành tập thơ lần này, tôi xin giới thiệu đôi nét về tác giả. Tác giả sinh ra vào mười bốn năm trước. Đúng vào năm mà ông nội của cô, nhà thơ Suzukaze Akihiro, xuất bản cuốn sách danh tiếng lẫy lừng 'Phương Viên'. Từ khi bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh, cô đã tiếp xúc với thơ ca của ngài Suzukaze Akihiro, và ngay khi vào tiểu học—"
Từ đó, sự kiện diễn ra đều đều hoàn toàn theo kịch bản.
Phần hỏi đáp với khách tham dự mà cậu lo lắng cũng trôi qua êm đẹp, khán giả cũng im lặng lắng nghe những chia sẻ của Sukui.
Nếu có câu hỏi ác ý thì phải làm sao.
Hay là, nếu có kẻ lén ghi âm hoặc chụp trộm thì mình sẽ xử lý thế nào.
Santa, người đã lo lắng và suy nghĩ đủ thứ chuyện như thế, đến lúc này cũng đã buông lỏng cảnh giác.
Hội trường bình yên vô sự, kẻ có hành động đáng ngờ chắc chỉ có mỗi mình cậu.
Thế này thì có lẽ cậu đã lo bò trắng răng rồi.
"—Sau đây, cuối cùng chúng ta sẽ tiến hành buổi ký tặng. Do điều kiện của hội trường, xin mời quý vị ở hàng đầu tiên đứng dậy trước, lần lượt đưa cuốn sách mới mua hôm nay cho tác giả Suzukaze. Khi hàng trước xong, xin mời các vị ở hàng sau cũng làm tương tự. Vì không đủ không gian cho tất cả mọi người cùng xếp hàng một lúc, mong quý vị hợp tác."
Khi Santa vừa mới định thay đổi suy nghĩ, người dẫn chương trình cuối cùng cũng đi đến phần chính của sự kiện, giọng nói có vẻ vui mừng.
Khách tham dự có lẽ cũng đã chờ đợi mòn mỏi, vừa nghe dứt câu, cả hội trường bao trùm trong sự ồn ào vui vẻ.
Thực tế trông Sukui cũng có vẻ thoải mái hơn trong bầu không khí hòa nhã như vậy.
Dáng vẻ cô bé bắt đầu ký tặng bằng nét chữ bay bướm quen thuộc cho những người mua sách xếp hàng hoàn toàn khác với biểu cảm không còn giọt máu lúc đầu. Cậu có thể cảm nhận được sự an tâm vì sự kiện sắp kết thúc, và sự tự tin rằng mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng tai nạn không ngờ tới đã ập đến ngay khoảnh khắc đó.
Khi Sukui vừa ký xong cho vài người, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi đòi bắt tay cô bé.
"A..."
Sukui lộ vẻ ngạc nhiên, cô bé đứng hình, miệng khẽ há ra.
Theo thông báo trước đó, mọi hành vi ngoài việc ký tặng, bao gồm cả tặng quà, đều bị nghiêm cấm.
Nhưng cậu cũng hiểu được tâm lý của người đàn ông rằng bắt tay một cái chắc cũng được chứ sao, và có thể thấy đó là sự ủng hộ thuần túy dành cho một đứa trẻ đáng tuổi cháu mình.
Tuy nhiên vấn đề là, nếu ở đây cho phép chuyện đó, sẽ tạo ra bầu không khí khiến những người tham gia sau nghĩ rằng họ cũng có quyền yêu cầu dịch vụ tương tự.
"...Ư."
Cậu không nghĩ Sukui có thể từ chối một người hâm mộ đang cổ vũ mình.
Santa phản xạ theo bản năng, lao ra khỏi bóng râm của tấm vách ngăn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu vội vàng dừng lại.
Bởi vì ngay từ phía đối diện với Santa, từ sau đống thiết bị máy móc, một cô gái cũng lao ra cùng một thời điểm.
"Cái...?"
"Hả?"
Mái tóc vàng sáng chói mắt và đôi mắt màu xám tro trông đầy cá tính.
Santa và cô gái có phong cách thời trang punk đó đứng đối diện nhau ở phía cuối hội trường, cả hai đều khựng lại.
Thoạt nhìn cô gái có vẻ vô cảm, nhưng bầu không khí căng thẳng toát ra từ cô ta hoàn toàn là của một người đang tức giận.
Dù không đến mức như Sukui nhưng trang phục của cô ta cũng rất độc đáo, trông như một nhân vật phản diện vừa nhảy ra từ truyện tranh vậy.
Nhưng không thể cứ đứng làm chuyện gây chú ý thế này mãi được.
"...Này. Lại đây chút."
Chứng kiến cơn giận của cô gái đối diện, Santa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh và quay trở lại chỗ cũ.
Thấy vậy, cô gái nãy giờ vẫn im lặng liền ném cho Santa một cái nhìn sắc lẹm.
"Cái gì đây, ông là ai? Nhân viên làm thêm hả? Định cản đường tui phỏng?"
"Tôi có thẻ nhân viên nhưng không phải nhân viên đâu. Quan trọng hơn là cô định làm cái gì thế hả."
"Làm gì á, thì tính ra nhắc nhở cái ông già ban nãy một trận chứ sao. Làm thế là vi phạm quy tắc chắc luôn."
"Khoan khoan khoan, mà cô bình tĩnh lại đi. Đúng là hành động của người đó không tốt, và tôi cũng không muốn ai chạm dù chỉ một ngón tay vào Sukui, à nhầm tác giả Suzukaze, nhưng chúng ta không cần phải xen vào đâu."
"Cái gì. Ông nói thế là ý gì."
Cô gái nhíu mày vặn lại lời Santa.
Nhưng theo hướng ngón tay Santa lặng lẽ chỉ, thực tế vấn đề đã được giải quyết êm đẹp tự lúc nào.
Bởi vì cảnh tượng đang diễn ra ở đó là Shiori đang đứng cạnh ông lão đã trở về chỗ ngồi từ lúc nào không hay, và đang nói chuyện vui vẻ với ông ấy. Nhìn tình hình đó, có vẻ cô ấy đã khéo léo dàn xếp ổn thỏa. Người đàn ông trẻ tuổi xin chữ ký tiếp sau ông lão cũng không có vẻ gì là sẽ đưa ra yêu cầu thừa thãi.
Đúng rồi. Ngay cả Santa cũng suýt quên mất, phía sau Sukui luôn có Shiori túc trực. Mấy chuyện cỏn con này sao có thể trở thành rắc rối được.
"Thấy chưa?"
"Đúng là thế thật... Nhưng mà thấy người ta đắc thắng thế kia ngứa mắt ghê. Cái đồ nhân viên fake như ông thì làm được gì chứ."
"Chuyện nào ra chuyện đó chứ."
"Cơ mà nghĩ kỹ lại thì ông khả nghi quá đấy. Ban nãy ông tra hỏi tui, nhưng chính ông định làm cái gì thế hả?"
"Xin lỗi nhưng cái đó tôi không nói được."
"Xin lỗiii! Anh nhân viên ơiii!!"
"Này dừng lại, đã bảo là tôi nói mà! Ờ thì... thật ra tôi nhận được mật lệnh từ một nhân vật nọ, bảo là phải giám sát để buổi ký tặng này không đi theo hướng tiêu cực."
"...Dân anh chị hả?"
"Không phải."
Bị hiểu lầm tai hại, cậu vội vàng phủ nhận.
Nhưng vẻ mặt cô gái cực kỳ nghiêm túc, cô ta hạ giọng thấp hơn nữa, vừa đe dọa vừa nhìn thẳng vào mắt Santa.
Ánh mắt sắc bén ấy giống hệt lúc hai người mới chạm mặt, mang một sự quyết tâm kỳ lạ khó diễn tả.
Không thể nói dối trước đôi mắt đó, Santa nhận ra mình đã buột miệng nói thật lòng mình.
"Tôi nghĩ cái mà Suku—tác giả Suzukaze cần bây giờ không phải là mấy thứ này. Ví dụ như, ừm, học hành nhiều hơn chẳng hạn... Rồi thì học hành này... Với cả quan trọng nhất là học hành nữa..."
"Ông muốn bắt nhỏ đó thi vào Đại học Tokyo hay gì...?"
"Không phải ý đó. Mà nói thẳng ra nhé, tôi phản đối buổi ký tặng này. Tôi nghĩ đâu cần phải cố quá như thế làm gì."
"Hế."
Trước lời thú nhận vô thức của Santa, cô gái khẽ nhướng mày phản ứng đầy ẩn ý.
Giờ cậu mới toát mồ hôi lạnh vì lỡ tiết lộ những suy nghĩ thật lòng vốn không nên nói ra.
Santa vừa quan sát phản ứng của cô gái, vừa tính đến chuyện rời khỏi hội trường nếu cô ta định làm ầm lên. Dù sao thì nhờ Shiori và các nhân viên, sự kiện có vẻ sẽ kết thúc êm đẹp, và cậu cũng đã định rút lui tầm này rồi.
Tuy nhiên, cô gái không những không làm ầm lên, mà còn hạ giọng thấp hơn, ghé sát mặt vào.
"Nè. Tui thấy hành động của ông cứ quen quen sao ấy, đừng nói là ông cũng quen biết con nhỏ đó—Sukui nha?"
"Hả, cô cũng thế à?"
"Biết ngay mà. Vậy là... ông cũng có ân oán với Sukui hả. Thế nên ông mới gai mắt khi thấy nhỏ đó làm ra vẻ bề trên như kia chứ gì?"
"Không, tôi không nghĩ đến mức quá khích thế đâu."
"Nhưng ông phản đối buổi ký tặng đúng không?"
"Nói thế cũng đúng."
"Trả lời gì mà lấp lửng thế."
Chính cậu cũng thừa biết điều đó, nhưng bị người khác chỉ trích thẳng thừng vẫn thấy nhột tai.
Nhưng dù câu trả lời nửa vời như vậy, có vẻ cô gái vẫn coi Santa là đồng chí cùng chiến tuyến. Lần đầu tiên cô ta thả lỏng cơ mặt, chìa tay ra với vẻ mặt sảng khoái.
Cậu do dự nắm lấy bàn tay đó, cô ta nhe hàm răng trắng bóng ra cười, không biết là vô tình hay cố ý.
Đối với Santa, hành động đó khá là ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác vững tâm kỳ lạ.
Thực tình mà nói, việc chỉ có một mình mình làm chuyện kỳ quặc trong hội trường này đã khiến Santa khá nản lòng.
Đúng lúc đó, một người quen khác của Sukui đột ngột xuất hiện.
Hơn nữa người này có vẻ cũng có quan điểm gần giống Santa về buổi ký tặng.
Gặp gỡ trong tình huống ngẫu nhiên thế này, bảo không thấy nhẹ nhõm thì là nói dối.
"Rất vui được gặp. Tôi là Ootani Sa—"
Santa mở miệng định giới thiệu bản thân với cô gái tự xưng là người quen của Sukui, nhưng cậu không thể nói hết câu.
Bởi vì chưa kịp xưng tên xong, cô gái với vẻ mặt phấn khích hơn Santa gấp bội đã đứng bật dậy.
"Được rồi, vậy thì đi thôi. Tui đã phân vân mãi không biết làm sao, nhưng có đồng minh rồi thì không sợ nữa. Muốn đột kích thì chỉ có lúc này thôi!"
"Hả?"
Tuyên bố một câu đầy bí ẩn xong, cô gái lao ra khỏi bóng râm của tấm vách ngăn, kéo theo cả Santa.
Trong khi Santa còn đang bối rối trước diễn biến quá nhanh, cô gái không hề có ý định dừng lại. Hứng trọn những ánh mắt kỳ quặc của khách tham dự, cô ta đường hoàng bước ra giữa hội trường.
Tất nhiên là trong tư thế vẫn nắm chặt tay Santa và lôi cậu xềnh xệch theo.
"N-Này, phiền hai vị quá. Hai vị ở đằng kia, nếu muốn xin chữ ký thì vui lòng xếp hàng đàng hoàng—"
Đương nhiên, lời nhắc nhở của nhân viên đang hốt hoảng chạy tới ngăn cản chẳng lọt vào tai cô ta chút nào.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Sukui."
"Ơ, s-sao cậu lại ở đây...? Mà anh làm cái gì thế...?"
Thậm chí cô ta còn chẳng thèm nghe câu hỏi của Sukui, người có vẻ là đối thủ đầy duyên nợ, mà cao giọng như muốn cho cả hội trường cùng nghe.
"Bọn này là đối thủ của Suzukaze Sukui đang ngồi kia. Bọn này đến để thách đấu với cái con nhỏ làm thơ Tanka đang lên mặt dạy đời kia đây!"
"Hả, ơ...?"
"Sukui sẽ phải đấu một trận 'Dị chủng Ca hợp' với bọn này. Điều kiện là kẻ thua phải nghe theo bất cứ một yêu cầu nào của người thắng!"
"Ủa, tôi cũng dính vào vụ này á?"
Ngay khi Santa thốt lên một câu ngớ ngẩn, Shiori cuối cùng cũng ra hiệu cho nhân viên trong hội trường. Nhân đó, tất cả những người có mặt mới bừng tỉnh, Santa và cô gái cũng bị nhân viên an ninh khống chế.
Không kịp giải thích hay phản kháng, trong lúc bị lôi xềnh xệch về phía trong, cậu ngẩng mặt lên và bắt gặp nụ cười thiên thần nhất từ trước đến nay của Sukui.
Cậu vừa hơi cảm động vì cô bé có thể diễn sâu đến mức này trước mặt người khác, nhưng trong bụng thì cảm nhận rõ ràng cơn thịnh nộ khủng khiếp đang truyền tới. Nói đúng hơn là đáng sợ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu thấy nụ cười của ai đó đáng sợ đến thế.
Lát nữa em sẽ nghe anh giải thích cặn kẽ đấy nhé.
Đôi mắt của Sukui, với nụ cười mà không phải nụ cười, đang gào thét thông điệp đó với Santa.
2
"Mấy em làm tôi khó xử quá đấy, tự tiện làm mấy chuyện không đâu. Cũng may là tác giả không bị làm sao, chứ nếu có mệnh hệ gì thì bên tôi phải chịu trách nhiệm đấy."
"Vâng. Thành thật xin lỗi ạ..."
"Mà tại sao các em lại làm thế."
"Chuyện đó là—"
Bị áp giải vào phòng chờ, cô gái và Santa đang bị một người phụ nữ đeo bảng tên Fumiya mắng té tát. Theo thông tin Shiori cung cấp trước đó, cô ấy là biên tập viên phụ trách của Sukui, và chắc cũng là người chịu trách nhiệm cho buổi ký tặng này.
Một người như thế không thể không nổi giận với họ, và Santa chẳng thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu xin lỗi rối rít.
Ấy thế mà cô gái kia lại ngoảnh mặt đi, chẳng có vẻ gì là định xin lỗi.
"Xin lỗi đã để cô đợi, cô Fumiya. Vụ việc lần này tôi vô cùng xin lỗi. Tôi cũng xin tạ lỗi vì sự sơ suất của đội ngũ an ninh. Nhìn tình hình này, buổi ký tặng vẫn ổn chứ ạ?"
"Vâng. Ngoại trừ vụ việc của hai em này thì mọi thứ đều rất suôn sẻ."
Một lúc sau, Shiori dẫn Sukui bước vào, vừa vào phòng đã cúi đầu chào Fumiya.
Sau đó cô ném một ánh nhìn đầy ẩn ý về phía Santa và cô gái, rồi so vai một cách cường điệu quá mức.
"Chuyện đó để sau đi, cô có thể giao việc tra hỏi hai người này cho tôi được không? Như tôi đã xin lỗi ban nãy, đây là chuyện người nhà của chúng tôi."
"Vậy sao? Tức là những người này là người quen của tác giả ạ?"
"Vâng, thật xấu hổ quá. Nên tôi mong cô Fumiya cũng ở lại nghe chuyện, sau đó hãy quyết định hình phạt."
"Chà, nếu cô Fujiwara đã nói vậy."
"Cảm ơn cô."
Như thể kịch bản này đã được dự tính trước, Shiori đổi chỗ với Fumiya.
Sau đó cô hắng giọng "hèm" một cái rõ to đầy vẻ cố ý, rồi bắt đầu hỏi chuyện cô gái trước.
"Nào, vậy bắt đầu từ Motoka-chan nhé. Trước tiên hãy cho biết tên họ."
"Không thích. Mà chị Shiori biết tên tui rồi còn gì."
"Không phải tôi, mà tôi muốn em xưng danh đàng hoàng với những người khác ở đây. Motoka-chan làm được mà nhỉ?"
"...Biết rồi. Shiratori Motoka, học sinh lớp chín. Như đã nói ban nãy, là đối thủ của Sukui."
"Làm tốt lắm. Tiếp theo, mời cậu Ootani."
"Vâng. Ờm, tôi tên là Ootani Santa. Học sinh lớp mười, là... bạn, của Sukui chăng? Chuyện ban nãy tôi thực sự xin lỗi."
"Được rồi. Tạm thời tôi ghi nhận tấm lòng đó. Nhưng tất cả còn phụ thuộc vào việc hai người có trả lời trung thực những gì tôi sắp hỏi hay không. Chắc hai người cũng hiểu rõ mà."
"Ư..."
"Vâng..."
"Nhân tiện tôi nói trước nhé, từ chỗ chúng tôi nhìn thấy hết đấy, nên liệu hồn. Giấu diếm là phản tác dụng đấy, nhất là với tiểu thư."
"Khoan, khoan đã chị Shiori. Rốt cuộc là chị thấy cái gì cơ...?"
"Thì là thấy hết chứ sao. Đã hỏi thì tôi trả lời luôn, đầu tiên là thấy hai người tình cờ gặp nhau ở cuối hội trường, rồi nhìn nhau đắm đuối, sau đó cậu Ootani nắm tay Motoka-chan lôi vào chỗ khuất đúng không."
"Sao cách chọn từ của chị nghe ác ý thế...?"
"Chưa hết, sau đó còn thì thầm to nhỏ lén lút trong bóng tối. Đã thế sau đó còn đột nhiên nắm tay nhau thân thiết bước ra trước mặt mọi người, cuối cùng là cùng nhau tuyên chiến với tiểu thư. Chà, bất ngờ thật đấy."
"...Ra, ra là vậy. Từ chỗ chị Shiori thì trông nó như thế nhỉ."
"Ô hay. Nếu còn cách nhìn nào khác thì mong cậu chỉ giáo cho, tiểu thư có nghĩ ra gì không ạ?"
"Không ạ, chẳng nghĩ ra gì cả."
"Không phải đâu. Nói sao nhỉ, nhiều chỗ sai lắm."
Tuy nói vậy, nhưng về đại thể thì chẳng có gì sai cả.
Chỉ là ý nghĩa mà Sukui gán cho những hành động đó chắc chắn lệch pha với cảm xúc của Santa.
Nhưng chuyện đó dù có giải thích bằng lời thì cũng chỉ là sáo rỗng, và trách nhiệm cho những việc đã xảy ra đương nhiên thuộc về cậu.
Cảm thấy có lỗi với Sukui đang dỗi ra mặt, Santa sớm bỏ cuộc và giương cờ trắng.
"Vâng, tất cả đúng như lời chị Shiori nói. Anh cũng xin lỗi Sukui..."
"Thiệt tình... anh đúng là người rắc rối. Em cũng đâu có giận thật đâu, em biết là anh bị Motoka lôi vào mà. ...Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, anh phải giải thích cho rõ ràng."
"Anh biết rồi. Anh sẽ trả lời thành thật mọi thứ."
"Hư hư hư. Vậy sau khi đã khiến cậu Ootani khuất phục hoàn toàn, tôi xin quay lại câu hỏi, nghiêm túc mà nói thì hai người định làm gì vậy? Hình như có nói là muốn thách đấu gì đó."
"Cái đó tôi cũng không rõ lắm. Nên hãy hỏi cái cô tự xưng là đối thủ này đi."
"Không phải tự xưng nha. Thực tế là tui từng thắng Sukui rồi đấy."
"Hế, thế thì ghê thật."
"Hứ. Tóm lại là Sukui nhất định phải chấp nhận lời thách đấu ban nãy. Giám khảo thì tui chưa quyết, nhưng đến hôm thi đấu tui sẽ lo liệu được."
"Ờm, Motoka... Thơ ca không phải là thứ để tranh giành hơn thua..."
"Haha, nếu là Sukui thì chắc chắn sẽ nói thế nhỉ. ...Nếu là Sukui."
"Ư..."
Sukui vốn có thể tỏ ra mạnh mẽ trước Santa, nhưng chẳng hiểu sao lại có vẻ khó nói chuyện với cô gái tên Motoka này.
Motoka cũng khác hẳn lúc ngoan ngoãn nghe lời Shiori, cô ta lộ rõ vẻ thù địch với Sukui.
Ngược lại, Sukui thu người lại, đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Motoka.
Nói chung, Santa cho rằng mối quan hệ đối thủ thường có tình bạn làm tiền đề. Santa cũng có một đối thủ đang chơi bóng chày ở một nơi khác, nhưng cậu coi người bạn tên Koito đó là bạn thân.
Nhưng mối quan hệ giữa Sukui và Motoka rõ ràng khác với họ, Santa buột miệng xen vào.
"Này, tôi biết Sukui và Motoka có quen biết nhau rồi, nhưng đừng có căng thẳng thế chứ. Với lại ban nãy cô dùng từ lạ hoắc là 'Dị chủng Ca hợp' hay gì đó, cái đó là gì vậy? Motoka cũng làm thơ Tanka à?"
Nếu vậy thì những đối thủ cùng theo đuổi một con đường cũng có lúc trở nên gay gắt nhất thời.
Nhưng Motoka nhếch mép cười khẩy trước lời của Santa, phủ nhận khả năng đó một cách dứt khoát.
"Ca hợp (Utaawase) là cuộc thi mà mỗi bên sáng tác một bài thơ theo chủ đề chung rồi đọ xem bài nào hay hơn. Mà, tui không chơi Tanka nữa, nên thay vào đó tui sẽ thách đấu bằng Dodoitsu nhé."
"Dodoitsu?"
"Không biết thì tí nữa tui chỉ cho. Bọn mình là một đội mà."
"Cảm ơn nhé, nhưng cho tôi hỏi thêm một câu được không? Ban nãy cô bảo kẻ thua phải nghe theo một lời của người thắng, thế nếu Motoka thắng thì cô định bắt Sukui làm gì?"
"Bắt bỏ thi."
"Hả?"
"Dạ?"
"Tui nghe nói rồi. Sukui định bỏ chế độ chuyển cấp nội bộ để thi vào trường nam nữ bên ngoài đúng không. Nên nếu tui thắng, tui sẽ bắt nhỏ bỏ ý định đó."
"C-Chỉ riêng chuyện đó là không được..."
"Tại sao? Đến cái trường nữ sinh Shirakaba hiền lành mà bà còn kém khoản giao tiếp, thì làm sao mà sống nổi ở trường cấp ba bình thường chứ."
"Thì là..."
Sukui ấp úng cúi đầu, đôi má hơi ửng hồng, cô bé len lén ngước mắt nhìn Santa.
Không thể nào không nhận ra ý nghĩa của hành động đó, Santa cũng ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng cái sự trao đổi bí mật mà họ tưởng chỉ hai người biết, hầu như lúc nào cũng bị người ngoài nhìn thấu hết.
"Hả? Ơ, điêu. Ý là sao...? Sukui và cái ông này là—"
"Kh-Không phải đâu ạ. Anh ấy không phải là—"
"Làm gì có chuyện đó! Hả—, thiệt tình không thể tin nổi. Bà định quyết định tương lai dựa vào cái lý do đó hả!"
"Bình tĩnh đi. Sukui không phải là—"
"Ông im... đi...?"
"Sao thế? Mặt tôi dính gì à?"
"Không, không phải... nghĩ kỹ lại thì, ông nhân viên fake là đồng bọn của tui mà nhỉ...?"
"Ờ thì xét theo diễn biến là vậy."
Nghe câu trả lời của Santa, Motoka đưa tay lên mặt suy nghĩ.
Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại vài lần, nhìn luân phiên giữa Sukui và Santa.
"Dù có thi... thì cuối cùng, sao..."
"Motoka?"
"Với lại nếu là Sukui, phải làm đến mức này thì mới lại..."
"Motoka. Này."
"Hửm? À à, sorry sorry."
Sau đó dường như mới nhận ra mình đang bị gọi to, cô ta nhìn mặt Santa và cười nham hiểm.
"Quan trọng hơn nè Sakkun. Tui với ông hợp sức lại đánh bại Sukui nhé!"
"S-Sakkun?"
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tâm trạng cô ta đã thay đổi thế nào vậy.
Motoka chuyển từ vẻ mặt giận dữ sang cười tươi rói, rồi đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Santa. Cảm giác mềm mại từ bộ ngực phát triển tốt của cô ta ép vào tay Santa, khiến Sukui trước mặt lộ rõ vẻ mặt méo xệch đến mức không thể lộ liễu hơn.
Sự căng thẳng đó tất nhiên Santa cũng cảm nhận được. Nhưng cậu cố tình không hất Motoka ra, mà quyết định tiếp tục câu chuyện.

Hành động có phần quá đà của Motoka đang diễn ra ngay bên cạnh.
Từ đó, một giả thuyết nảy ra trong đầu cậu.
"Vậy, rốt cuộc chuyện thi đấu tính sao đây? Tôi cũng có chút hứng thú muốn thử đấu với Sukui một lần xem sao."
"Ơ, anh...?"
"Dù sao thì là đệ tử, cũng có lúc muốn vượt qua sư phụ mà, kiểu thế. Trong truyện tranh hay có mô típ này lắm."
"Anh nói nghiêm túc đấy ạ? Như thế nghĩa là anh sẽ thực sự về phe Motoka và đối đầu với Sukui đấy ạ...?"
"Thì, ừm, tạm thời là thế...?"
"Hehe. Vậy là chốt nhé, tui với Sakkun là đồng đội. Ông cũng hiểu chuyện đấy chứ!"
"Ờ, ừ."
"Đừng có căng thẳng thế, gọi tui là bé Moka cũng được mà. Nha, Sakkun."
"R-Rồi. Tôi sẽ cố."
"Không phải cố mà nói luôn đi nà~. Tui cho phép mà lị."
"M-Moka..."
"Oki~. Giúp đỡ nhau nha Sakkun. Cùng cố gắng nhé!"
Ngay trước mặt Motoka đang cười tươi rói bám dính lấy cậu, Sukui đang nhìn chằm chằm Santa với đôi mắt ngấn lệ.
Thấy dáng vẻ đó, Santa cũng thấy tội lỗi, cậu gỡ Motoka ra và nắm lấy tay Sukui. Cậu kéo mạnh cô bé đang dỗi hờn ra góc phòng, rồi ghé sát mặt vào.
Shiori cũng đi theo với vẻ mặt thản nhiên như không, nhưng lúc này đành kệ cô ấy vậy.
"Đừng làm mặt đó mà Sukui. Nghe này? Đừng hiểu lầm nhé, đây là một phần của kế hoạch."
"Hức... Chỉ là ngụy biện thôi. Sukui đã hiểu ý nghĩa câu nói của Shiori rằng tất cả đàn ông đều là cầm thú không nên tin tưởng rồi. ...Anh là đồ không có liêm sỉ."
"Chị Shiori... đừng có tiêm nhiễm mấy thứ kỳ quặc vào đầu Sukui chứ. Mà tạm gác chuyện đó sang một bên. Anh có suy tính của anh."
"...Suy tính gì chứ."
"Ừ. Đầu tiên đây chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng ngày xưa giữa Sukui và Motoka đã xảy ra chuyện gì đó đúng không?"
"C-Cái đó thì..."
"Anh không bắt em kể ngay bây giờ. Nhưng vì chuyện đó mà Motoka rõ ràng đang cố cản trở việc thi cử của Sukui. Vụ thách đấu này là một, và có khả năng cao là nếu từ chối, cô ta sẽ dùng thủ đoạn khác để phá đám. Em không nghĩ vậy sao?"
"Em cũng nghĩ thế, nhưng mà..."
"Đúng không? Nên anh mới nghĩ ra cách này. Nếu cứ để Motoka coi anh là đồng đội để thi đấu, thì ít nhất cô ta sẽ không trực tiếp làm hại đến Sukui. Anh sẽ giữ chân Motoka, để Sukui có thể tập trung vào việc ôn thi."
"...Đó thực sự là lời thật lòng của anh sao? Không phải vì anh thích ngực bự hơn chứ?"
"Anh thề là không có chuyện đó."
"T-To và bình thường, anh thích cái nào hơn?"
"Câu đó bây giờ có liên quan gì đâu?"
"N-Nãy anh vừa lảng tránh đúng không? Lảng tránh rồi chứ gì? Em nói cho mà biết, của Sukui cũng khá là—ưm."
Và thế là, tay của Shiori bịt miệng Sukui lại.
"Rồi rồi tiểu thư stop. Tạm dừng ở đó thôi. Nói thêm nữa là đêm nay cậu Ootani mất ngủ đấy ạ."
"A, ư, cái vừa rồi, là... Ư ư, ghét quá đi—"
Nhận ra mình suýt lỡ lời nói ra điều khủng khiếp, Sukui đỏ mặt cúi gằm xuống, Santa cũng bối rối quay đi. Giờ mà lỡ nhìn Sukui thì chắc một lúc lâu nữa cậu không dám nhìn thẳng mặt cô bé mất. Vì thế mà cuộc hội thoại bị ngắt quãng đột ngột, nhưng Santa cũng chẳng có kỹ năng để bắt đầu lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Ôi trời. Vậy để tôi xác nhận lại lần cuối thay cho hai người nhé, cậu Ootani thực sự đồng ý theo phe Motoka-chan đúng không?"
"...Vâng. Tôi muốn Sukui cố gắng cho năm sau."
"Ra vậy. Còn tiểu thư thì sao?"
"Sao là sao chứ..."
"Chà, cũng khó mà nói là không chịu nhỉ. Kết quả thi thử hôm nọ cũng thê thảm, hễ rảnh ra là lại nhìn điện thoại rồi giãy đành đạch như cơm bữa mà."
"L-Làm gì có chuyện đó...!"
"Ủa, không phải giãy đành đạch mà là uốn éo nhỉ."
"Em không có làm...!"
"Mấy từ tượng thanh đó thì sao cũng được, nhưng trong tình trạng đó mà còn phải tiếp chuyện Motoka-chan nữa thì có vẻ hơi quá sức với tiểu thư nhỉ. Thế nào ạ? Nếu tự thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi thì tôi cũng chẳng xen vào làm gì."
"Ư... A-Anh nghĩ sao...?"
"Như anh đã nói ban nãy, anh coi trọng tương lai hơn là hiện tại. Tuy không gặp được nhau thì buồn thật, nhưng nếu bây giờ cố gắng thì từ tháng Tư chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi."
"Nh-Nhưng nếu chia làm hai phe địch ta, thì lời hứa đi ăn kem parfaits của hai đứa...? Nếu nhận lời thách đấu kia, Motoka chắc chắn sẽ lôi anh đi khắp nơi, và sau đây cũng sẽ bám theo anh nữa."
"Thế thì đành hoãn vụ kem parfaits lại, để hôm khác vậy. Với lại nếu Motoka cứ bám dính lấy anh, thì chẳng phải đúng như kế hoạch của chúng ta sao."
"Thì đúng là vậy..."
"Yên tâm. Hãy tin anh và chờ đợi nhé. Anh chắc chắn sẽ giữ chân cô ta thật kỹ."
"Anh chơi xấu lắm, nói thế thì..."
Sukui trông có vẻ chưa phục lắm, nhưng cũng không phản bác thêm nữa. Bị lôi chuyện thi cử sắp tới ra làm lá chắn, có lẽ cô bé không thể nói gì hơn.
Vừa cảm thấy áy náy với cách làm của mình, Santa vừa quay lại nhìn Motoka.
Nếu Sukui tự nguyện quyết định học tiếp lên tại Shirakaba thì không sao. Nhưng nếu vì bị người khác phá đám mà trượt, rồi buộc phải học tiếp ở đó thì thật quá đáng thương.
"Motoka, chốt rồi nhé. Tanka đấu với Dodoitsu, Sukui có vẻ chịu nhận lời rồi."
"Hế... Bất ngờ ghê. Tui cứ tưởng Sukui sẽ sống chết không chịu nhận, nên đã chuẩn bị sẵn phương án khác rồi cơ."
"May quá nhỉ, đỡ phải làm mấy chuyện thừa thãi. Tạm thời chúng ta sẽ là cùng một đội, xin lỗi nhưng nhờ cô chỉ giáo nhiều nhé."
"Cứ giao cho tui. Tui sẽ chỉ dạy tận tình từ A đến Z. Cùng nhau hạ gục Sukui nào!"
Motoka chạy tới, theo đà nhảy bổ vào người Santa, cậu đành phải đỡ lấy.
Cậu khẽ bước một nhịp xoay một vòng để triệt tiêu lực quán tính, thì thấy Sukui đang đứng chết trân với đôi mắt mất hết ánh sáng. Tưởng thế nào, ngay khoảnh khắc chạm mắt với Santa, đôi mắt đó bỗng rực lên như động cơ vừa được kích hoạt.
Cô bé khẽ đưa tay phải lên che miệng, bờ vai run lên bần bật.
Không phải đang khóc.
Đó là cử chỉ của một người đang cố gắng hết sức kìm nén cơn buồn cười đang dâng trào nhưng không thể nào kìm được.
"Hạ gục...? Fufu, Sukui bị coi thường quá nhỉ..."
"N-Này. Sao thế Sukui...?"
"Được thôi Motoka. Trận đấu kỳ quặc đó, tôi xin đường đường chính chính chấp nhận. Giám khảo nhờ ông nội, cô không có ý kiến gì chứ?"
"Hả? Nếu là ông ấy thì chắc không thiên vị kỳ cục đâu, được thế thì tốt quá..."
"Với lại một người thì hơi phiến diện, nhờ cả cô Fumiya và Shiori làm giám khảo luôn nhé. Trong ba giám khảo, đội nào được quá bán sẽ thắng. Cô thấy sao cô Fumiya."
"N-Nếu tác giả đã đồng ý thì tôi sẽ hỗ trợ hết mình... Với lại nói nhỏ nhé, sự xuất hiện của đối thủ cùng trang lứa, rồi màn đối đầu thơ ca dị chủng giữa Tanka và Dodoitsu. Bộ phận tạp chí bên tôi chắc chắn sẽ vồ lấy đề tài này, và nếu em Shiratori mà thắng được tác giả thì có khi dự án ra mắt thương mại hay xuất bản cũng sẽ rục rịch khởi động không chừng."
"Vậy coi như cô đã đồng ý hợp tác, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng nhờ cô giúp đỡ ạ. Tuy nhiên hãy nhớ kỹ nhé. ...Đặc biệt là anh đấy."
"Anh á!?"
"Về chuyện kẻ thua phải nghe lời người thắng ấy. Sukui sẽ đưa ra yêu cầu nghiêm túc đấy nhé...! Tuyệt đối không nương tay đâu...!"
"Ờ, ừ."
Thua thì sẽ bị bắt làm gì đây. Mơ hồ tưởng tượng ra cảnh bản thân trong tương lai bị hành hạ, Santa rùng mình. Có khi nào Sukui quên mất rằng hành động của Santa chỉ là một phần của kế hoạch không. Hay là dù nhớ nhưng vẫn coi đây là cơ hội tốt để bắt Santa phải nghe lời mình.
"Em sẽ cho người mới làm đệ tử được ba tháng mà đã dám chống đối biết thế nào là sự vĩ đại của sư phụ...!"
"B-Bình tĩnh đi. Với lại dù anh có thắng nhưng Motoka thua thì cũng vô nghĩa mà."
"Em biết chứ. Em đang bảo là em cũng sẽ tuyệt đối không thua Motoka đâu."
"Hê, ngon."
Trước một Sukui đang mất kiểm soát vì giận dữ, Motoka khẽ lầm bầm một câu ngắn gọn.
Fumiya có vẻ đang gọi điện thoại báo cáo lại đầu đuôi sự việc cho cấp trên.
Dõi theo những gương mặt đó từ phía sau cùng, chỉ có Shiori là nở một nụ cười điềm tĩnh.
0 Bình luận