Tập 01

Chương 04 : Mọi thứ đã phát triển theo một hướng không thể tả nổi

Chương 04 : Mọi thứ đã phát triển theo một hướng không thể tả nổi

Trước khi lao đầu vào cái game Hoàn Mỹ Nhân Sinh này, Hàn Phi đã từng lên mạng tìm hướng dẫn. Đa số đều là đánh giá tốt, rất nhiều người chơi thử nghiệm kín cho rằng đây chính là một thiên đường nhân tạo, nơi chứa đựng mọi khao khát và hy vọng của con người về một cuộc sống tốt đẹp.

Lúc đó Hàn Phi cũng đã mơ mộng về viễn cảnh sau khi vào game của mình: giao du bè bạn, tiền tiêu không hết, mỗi ngày chìm đắm trong cuộc sống "nhàm chán" của giới thượng lưu...

Tưởng tượng thì lúc nào cũng đẹp, nhưng thực tế là giờ này phút này, cậu đang ôm khư khư con dao thái rau, co ro trong tấm chăn cũ rích, hít hà mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí, và tập trung toàn bộ tinh thần để nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử treo tường đang bong tróc sơn nghiêm trọng.

Hai giờ ba mươi phút sáng!

Nhiệm vụ tân thủ "Đi ngủ" đã bắt đầu được một lúc, trong phòng vẫn yên tĩnh lạ thường, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hàn Phi cũng bắt đầu dao động. Tuy lời dặn của bà cụ rất đáng sợ, nhưng nói đi nói lại, đây vẫn là một game mô phỏng cuộc sống lấy phong cách chữa lành làm chủ đạo.

Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, cũng chẳng có ai mà ngày nào cũng phải chạm trán với mấy tên sát nhân biến thái hay mấy truyền thuyết đô thị ma quái cả.

Mười phút nữa trôi qua, trong phòng vẫn bình yên vô sự. Hàn Phi từ từ thả lỏng.

Không được rời khỏi giường, cậu đâm ra hơi chán nên đã mở bảng thuộc tính ra nghiên cứu.

"Một tựa game tầm cỡ thế này sau khi ra mắt chắc chắn sẽ hot điên đảo, mình tích lũy kinh nghiệm trước, biết đâu sau này còn có thể dựa vào game để kiếm thêm chút cháo."

Tên: Hàn Phi

Mã số: 00000

Cấp: 1

Nghề nghiệp: Không có

Trí lực: 6 (Chỉ chung mọi năng lực và năng lượng do đại não sinh ra như ký ức, tư duy, cảm xúc, tinh thần; bao gồm trí tuệ, tâm lý, kinh nghiệm, kiến thức v.v...)

Thể lực: 4 (Tất cả năng lực liên quan đến thể năng)

Sức hút: -10 (Sức hút không phải là một khái niệm định lượng, mỗi người đều có sức hút độc đáo của riêng mình)

May mắn: 9 (Chỉ số may mắn càng cao, bạn sẽ càng may mắn)

Ác niệm: 0 (Đoán xem một người có thể xấu xa đến mức nào?)

Ngưỡng tinh thần: 100 (Nói nôm na là khi bị kích thích mạnh, ngưỡng tinh thần càng thấp thì càng dễ hóa điên. Người chơi sẽ bị cưỡng chế offline khi tinh thần bị kích động vượt giới hạn)

Máu: 100 (Máu về 0, nhân vật tử vong. Chú ý, mỗi người chỉ có một mạng, sau khi chết mọi dữ liệu sẽ bị xóa sạch)

Thiên phú: Hồi Hồn (Thiên phú cấp không rõ, hiệu quả không rõ, một số ít người chơi may mắn sẽ nhận được khi tạo nhân vật)

Thanh kỹ năng: Diễn xuất (Trung cấp), Nấu ăn (Sơ cấp)

Phẩm chất: Không có (Những điểm sáng trong nhân tính, sở hữu phẩm chất đa dạng sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc đời bạn)

Xem xong bảng thuộc tính, Hàn Phi có chút thắc mắc. Nhân vật trong game chẳng biết đã được tạo từ lúc nào, mà còn giống hệt cậu ngoài đời.

"Chẳng lẽ tài khoản game liên kết với thông tin công dân à? Nhận diện khuôn mặt tự động? Mà trong game mỗi người chỉ có một mạng, chết là mất hết, có hơi tàn nhẫn không vậy."

Bây giờ rất nhiều game đang giảm hình phạt tử vong để tăng trải nghiệm người chơi, game này lại đi ngược trào lưu, làm như thật ấy, chết là mất trắng.

"Xem ra mình phải cẩn thận hơn mới được, cái tòa nhà mình đang ở có vẻ không bình thường, phải tìm cách dọn đi sớm..."

Tầm mắt của Hàn Phi còn chưa rời khỏi bảng thuộc tính, một tiếng động lạ đột ngột vang lên bên tai cậu.

Đôi mắt cậu nheo lại, cả người nằm rạp trên giường như một con mèo: "Trong nhà này chỉ có mình mình, tiếng động vừa rồi là của cái gì?"

Tiếng động không lớn, nhưng vì màn đêm quá tĩnh lặng nên Hàn Phi nghe rất rõ.

Siết chặt con dao, đôi mắt cậu đã quen với bóng tối, ánh mắt lướt qua từng món đồ đạc trong phòng. Căn nhà vốn đã cũ nát, lại thêm việc tất cả cửa sổ đều bị ván gỗ đóng kín, nên tạo ra một cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Cạch cạch...

Hàn Phi vốn đã căng thẳng nên bắt đầu suy nghĩ lung tung, đúng lúc này, cái âm thanh kỳ lạ lại vang lên lần nữa.

Nín thở, Hàn Phi nhìn ra phòng khách tối om, đồ đạc chỉ còn là những hình khối đen sẫm, như thể chúng có thể tự di chuyển bất cứ lúc nào.

"Rốt cuộc là tiếng động từ đâu?"

Ánh mắt quét tới quét lui, cuối cùng, Hàn Phi dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh.

Đồng tử cậu dần co lại, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Cạch!

Hàn Phi thấy rất rõ, tay nắm cửa nhà vệ sinh... vừa xoay một cái!

"Không thể nào! Trước khi tắt đèn mình đã vào xem rồi, bên trong làm quái gì có ai!"

Không khí như đông đặc lại, Hàn Phi đến chớp mắt cũng không dám.

Cạch! Cạch! Cạch!

Thứ bị nhốt trong nhà vệ sinh bắt đầu hành động mạnh hơn, giữa căn phòng trống không, tay nắm cửa bắt đầu liên tục xoay lên xoay xuống! Âm thanh lách cách của ổ khóa như đang tra tấn thần kinh. Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cây lau nhà đang chèn ở tay nắm cửa, nó đang trượt xuống từng chút một. Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh đã bị kéo ra một khe hở.

Bên trong bóng tối sâu thẳm không biết ẩn chứa sự kinh hoàng gì, cả căn phòng bỗng chốc im bặt.

Không lâu sau, năm ngón tay trắng bệch thò ra từ khe cửa, một cánh tay mảnh khảnh nắm lấy cây lau nhà.

"Cái... cái gì vậy?"

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, tay chân Hàn Phi lạnh toát. Cậu biết mình chỉ đang chơi game, nhưng cơ thể lại đang gào thét bảo cậu mau chạy khỏi đây.

Cây lau nhà bị gạt đi, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng tự dưng mở ra như bị gió thổi.

Trong căn phòng tối đen, nhà vệ sinh trống không, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Cửa mở vào trong, nhưng tủ giày vẫn còn chặn ở cửa, thứ đó hình như vẫn chưa ra ngoài."

Hàn Phi siết chặt con dao, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào cái tủ giày. Mồ hôi chảy dài trên má, tim đập thình thịch. Cậu cảnh giác cao độ, nhưng trong phòng không còn tiếng động lạ nào nữa.

"Nó vẫn còn trong nhà vệ sinh à?"

Khóe mắt cậu vô thức liếc ra phòng khách. Khi ánh mắt cậu lướt qua chiếc ghế sofa giữa phòng, tim cậu như bị ai đó bóp mạnh một cái, bên cạnh ghế sofa không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng đen!

"Chỗ đó tuyệt đối không có đồ đạc gì, mình nhớ rất rõ!"

Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hàn Phi chơi game là để thư giãn và tìm lại nụ cười, tình cảnh này đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Vì vậy, cậu quyết định thoát game.

Mày là cái gì tao không cần biết, chỉ cần tao out game là giải quyết được hết!

Mở bảng thuộc tính, Hàn Phi tìm thấy tùy chọn thoát game ở góc, nhưng giờ nó lại có màu xám. Sau khi bấm liên tục, một cảnh tượng thực sự tuyệt vọng đã xuất hiện.

"Chú ý! Thời gian chơi phải vượt quá ba tiếng, và hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ thì mới có thể thoát game!"

Giọng nói lạnh như băng trong đầu khiến khóe mắt Hàn Phi giật giật, cậu suýt nữa thì đột tử tại chỗ.

"Không thoát được?!!"

Một luồng khí lạnh lẽo kích thích cơ thể, khi Hàn Phi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu phát hiện cái bóng đen bên cạnh ghế sofa đã không biết từ lúc nào chạy đến cửa phòng ngủ của cậu.

Đến gần hơn, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ.

Đó không phải là bóng đen gì cả, mà là một người đang ngồi xổm dưới đất!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!