Tập 01

Chương 01 : Chơi game không? Cái loại mà phải mổ sọ não trước khi chơi ấy.

Chương 01 : Chơi game không? Cái loại mà phải mổ sọ não trước khi chơi ấy.

"Tôi nói cậu nghe này, cậu là một diễn viên hài mà sao ngày nào mặt cũng như đưa đám thế? Phải vực dậy tinh thần đi chứ!"

Tại thành phố Tân Hỗ, khu ngoại ô, trong một tiệm đồ cũ tên là "Tái Sinh", một ông lão đang ra sức an ủi vị khách duy nhất trong tiệm.

"Cả nhà tôi ai cũng thích xem show của cậu, toàn fan cứng cả đấy. Ngày nào ăn cơm mà không bật show của cậu lên là cả nhà ăn cơm không thấy ngon nữa."

Ông chủ quán lải nhải cả buổi, chàng trai trẻ đứng trong góc tiệm mới từ từ quay người lại.

Trông cậu ta chỉ độ hai mươi mấy, ăn mặc tùy tiện, đầu tóc rối bù. Vẻ ngoài không phải dạng đẹp trai xuất sắc, nhưng lại toát ra một khí chất u sầu khó tả: "Cái show tôi tham gia ngừng chiếu rồi, tôi bị công ty đuổi việc ba ngày trước."

"Không sao hết! Diễn xuất của cậu tốt như vậy, cùng lắm thì mình tự đi tìm đoàn làm phim khác mà xin việc."

Ông chủ tiệm rất nhiệt tình, nhưng chàng trai trẻ nghe xong chỉ lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này: "Ông chủ, game cũ ở đây về cơ bản cháu chơi nát hết rồi, dạo này có game mới nào không ạ?"

"Có thì có, nhưng với tình trạng của cậu bây giờ, tôi khuyên cậu đừng nên chơi mấy cái loại kích thích với máu me quá." Ông chủ cúi xuống gầm quầy, bê ra một cái hộp đen sì. Cái hộp không biết làm bằng chất liệu gì mà nặng trịch: "Trước đây cậu đã thử chơi game hệ chữa lành bao giờ chưa?"

"Game hệ chữa lành?"

"Là cái loại game mà hình ảnh ấm áp, nhạc du dương, cốt truyện khiến người ta phải mỉm cười, ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong cuộc sống, có thể truyền năng lượng tích cực cho người chơi ấy." Vừa nói, ông chủ vừa mở chiếc hộp đen, lấy ra một cái mũ chơi game trông vừa cũ vừa nát: "Công nghệ càng ngày càng phát triển, mà cảm giác hạnh phúc với vui vẻ lại càng ngày càng ít đi. Người trẻ bây giờ phải đối mặt với đủ thứ áp lực. Một tựa game chữa lành chất lượng có thể giúp thư giãn thần kinh, sưởi ấm tâm hồn. Tôi nghĩ cậu nên trải nghiệm thử xem."

Nhận lấy chiếc mũ game từ tay ông chủ, chàng trai trẻ do dự một lúc lâu mới gật đầu: "Ông chủ, game này tên là gì ạ?"

"Hoàn Mỹ Nhân Sinh."

...

Trả tiền xong, Hàn Phi đeo khẩu trang, kéo thấp vành nón rồi mới ôm chiếc mũ game bước ra khỏi tiệm đồ cũ. Cậu làm vậy không phải vì sợ bị người khác nhận ra, mà đơn giản là cậu không muốn tiếp xúc với người lạ.

Về đến căn phòng trọ của mình, Hàn Phi mới dần thả lỏng. Cậu bật TV, chọn bừa một kênh rồi vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Điện ảnh và Truyền hình Tân Hỗ, ngày nào cậu cũng làm việc cật lực, quyết tâm trở thành một diễn viên hài có thể mang lại tiếng cười cho mọi người.

Nhưng đôi khi, nỗ lực không đồng nghĩa với thành quả. Không có ô dù, không có bệ đỡ, cậu phải liều mạng làm việc, từ chân hậu trường bò lên tới trước sân khấu, cuối cùng cũng có cơ hội lộ mặt, ấy thế mà lại vì vài lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà bị công ty đá đít.

Nước chảy dài trên má, Hàn Phi nhìn mình trong gương, hai tay kéo khóe miệng lên, cố dùng ngoại lực để ép mình nặn ra một nụ cười.

Ngày nào cậu cũng tìm cách chọc cười người khác, nhưng rồi một ngày nọ, cậu bàng hoàng nhận ra, bản thân mình lại chẳng thể nào cười nổi nữa.

Thở dài một tiếng, Hàn Phi giật mấy tờ giấy dán trên gương xuống. Trên đó chi chít một dòng chữ lặp đi lặp lại — Diễn viên giỏi nhất, chính là bạn trong cuộc sống.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Phi đến bên bàn học, bắt đầu săm soi cái mũ chơi game.

Cái tên Hoàn Mỹ Nhân Sinh này cậu đã nghe nói từ lâu. Nghe đồn đây là tựa game thực tế ảo nhập vai sâu do hai ông lớn là Thâm Không Khoa Kỹ và Vĩnh Sinh Chế Dược hợp tác sản xuất. Nó cũng là game đầu tiên trên thế giới mô phỏng được xúc giác, vị giác và khứu giác thật, được mệnh danh là hình thái cuối cùng của trò chơi điện tử. Về lý thuyết, nếu một người chơi không có nhu cầu vật chất, họ thậm chí có thể sống mãi mãi trong đó.

Nghe thì vô lý đùng đùng, nhưng có hai gã khổng lồ công nghệ là Thâm Không Khoa Kỹ và Vĩnh Sinh Chế Dược chống lưng, thì chuyện hoang đường nhất cũng có thể thành sự thật. Rốt cuộc thì, cùng với cuộc cách mạng trí tuệ và sinh học, hai tập đoàn này đã tạo ra không ít kỳ tích rồi.

Thực ra, tựa game này đã gây bão ngay từ khi còn là dự án. Thâm Không Khoa Kỹ là ông trùm trong ngành hàng không vũ trụ, AI và truyền thông, luôn nhắm tới mục tiêu di dân ra ngoài không gian. Còn Vĩnh Sinh Chế Dược là một con quái vật trong lĩnh vực công nghệ gen và kỹ thuật thần kinh người, với tham vọng giải mã bí ẩn cuối cùng của sự sống.

Hai ông lớn chẳng dính dáng gì đến ngành game lại chịu đổ cả đống tiền vào phát triển một trò chơi, khiến bao nhiêu người trong ngành vò đầu bứt tai cũng không hiểu họ nghĩ cái quái gì.

Trên mạng, đánh giá về Hoàn Mỹ Nhân Sinh cũng khen chê lẫn lộn. Có người cho rằng game theo phong cách ấm áp chữa lành, người chơi có thể trải nghiệm, mô phỏng đủ mọi loại cuộc đời, quả thực là một thiên đường nhân tạo, nơi bạn có thể có được mọi thứ mình muốn.

Cũng có người nói rằng tựa game người lớn này gần như không có giới hạn về đạo đức và luân lý, các kiểu chơi chuyên sâu của nó sẽ hủy hoại hoàn toàn nhân tính.

Thực tế là, ngay từ khi Hoàn Mỹ Nhân Sinh bắt đầu thử nghiệm kín, các cơ quan tư pháp và đạo đức đã phải đóng quân tại trụ sở của Thâm Không Khoa Kỹ.

Game khác thì mời game thủ chuyên nghiệp và reviewer có kinh nghiệm về chơi thử, còn game này thì người chơi thử đa phần là nhân viên từ các cơ quan chính phủ.

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ thấy độ không tầm thường của nó.

Đây là lần đầu Hàn Phi thử chơi game thực tế ảo nhập vai sâu, để cho chắc ăn, cậu lên mạng tìm kiếm một mớ thông tin liên quan đến Hoàn Mỹ Nhân Sinh.

Dưới sự tham gia và giám sát của các cơ quan chức năng, Hoàn Mỹ Nhân Sinh đã trải qua năm lần thử nghiệm kín, ba lần sửa đổi lớn. Và đúng 0 giờ đêm nay, game sẽ tiến hành lần thử nghiệm kín thứ sáu. Nếu mọi việc suôn sẻ, đây cũng sẽ là lần thử nghiệm cuối cùng trước khi ra mắt công chúng.

"Game còn chưa ra mắt, sao ông chủ tiệm đồ cũ lại có được mũ chơi game? Lẽ nào ông ấy có đường dây nội bộ? Mà mình xem trên mạng thấy Hoàn Mỹ Nhân Sinh làm gì có bán mũ chơi game, người ta phát triển cái gọi là 'khoang game vũ trụ', giá gấp hai mươi lần mũ thường cơ mà."

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Phi cảm thấy khả năng cao là mình bị lừa rồi. Cái game đi kèm với mũ này có khi chỉ là hàng nhái cùng tên thôi.

Nhưng dù sao cũng đã mua về rồi, Hàn Phi thấy mình vẫn nên thử một lần cho biết.

Cậu cắm các loại dây nối, thấy đèn báo sáng lên thì đội mũ chơi game lên đầu.

Tầm nhìn bị che khuất, bóng tối bao trùm mọi thứ. Hàn Phi có cảm giác như mình vừa bị ném vào một biển đen sâu thẳm.

Cậu chẳng thấy gì cả, nhưng tai vẫn còn nghe được tiếng thời sự trên TV.

"Tin ngày 31 tháng 12, việc xây dựng thành phố thông minh Tân Hỗ đã bước vào giai đoạn cuối. Sự xuất hiện của thành phố thông minh hoàn toàn tự động hóa, kết nối vạn vật, sẽ trở thành một cột mốc trong lịch sử nhân loại."

"Tin ngày 31 tháng 12, nhiều quốc gia một lần nữa khởi động cuộc điều tra chống độc quyền đối với Thâm Không Khoa Kỹ."

"Tin ngày 31 tháng 12, để bảo vệ phúc lợi công dân, chính phủ nước ta quyết định tăng cường đầu tư vào giáo dục, khoa học kỹ thuật, mở khóa thêm nhiều ngành công nghiệp công nghệ cao, đào tạo thêm nhiều nhân tài chất lượng."

"Tin ngày 31 tháng 12, một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng đã xảy ra tại phố đồ cổ khu ngoại ô thành phố Tân Hỗ, nhiều cửa hàng đồ cũ bị thiêu rụi, không loại trừ khả năng có người cố ý phóng hỏa."

Âm thanh bên tai càng lúc càng nhỏ dần. Trong một khoảnh khắc, thế giới trước mắt Hàn Phi đột nhiên biến thành một màu đỏ như máu.

Bên trong mũ game bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ lạ. Hàn Phi bất an theo bản năng, cậu vừa định tháo mũ ra thì một cơn đau điếng từ sau gáy ập tới, như thể một cây kim thép đâm xuyên qua hộp sọ, cắm thứ gì đó vào sâu trong não.

"Tệp sinh học tải lên thành công, tệp ký ức tải lên thành công, kết nối thần kinh thành công, tài khoản quản trị viên sơ khởi đã được kích hoạt, mã số 0000..."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!