• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Hãy Bắt Đầu Một Tình Yêu Đích Thực Nào!

Chương 77: Hứa hẹn

1 Bình luận - Độ dài: 1,770 từ - Cập nhật:

Chương 77: Hứa hẹn

Lãnh Mạch dĩ nhiên đã điều tra ra được Đồng Mộ Tuyết sẽ đi máy bay riêng của nhà họ An.

Cô đã quyết định tạm thời không giết Sakuta, đợi Đồng Mộ Tuyết đến Mỹ rồi sẽ tùy cơ ứng biến.

Mấy ngày nay cô đã được nếm trải sự lợi hại của đội an ninh nhà họ An, và không nghĩ mình có thể trà trộn lên chiếc máy bay riêng mà Đồng Mộ Tuyết sẽ đi.

Sau khi cải trang, cô trà trộn vào sân bay, định đợi Đồng Mộ Tuyết lên máy bay an toàn rồi sẽ đi một chuyến bay khác đến Mỹ.

Lẽ ra mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Nào ngờ lại bị quản gia của An Băng Yên nhìn thấu, và hai người đã giao chiến với nhau.

Lãnh Mạch vốn là một sát thủ, lại còn trẻ, thân thủ dĩ nhiên lợi hại, dù bị hơn 20 vệ sĩ nhà họ An vây quanh cũng không hề bị khuất phục, thậm chí còn dùng cây lau nhà vót nhọn đâm vào cổ mấy vệ sĩ, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, cô đã thành công thoát ra, lao nhanh về phía Đồng Mộ Tuyết.

Lại thấy ở phía xa, Đồng Mộ Tuyết và Sakuta đã chạy đi, ra khỏi sảnh sân bay.

Cô nghiến răng liếc nhìn đám an ninh sân bay và người nhà họ An đang cầm dùi cui điện vây quanh mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Chết tiệt! Tên Sakuta này rốt cuộc muốn làm gì!!!”

“Chẳng lẽ nhiệm vụ của hắn là không cho Đồng Mộ Tuyết đến Mỹ sao!!”

“Quả nhiên, vẫn phải giết hắn, rồi bắt Đồng Mộ Tuyết đưa cô ấy đến Mỹ!!!”

Nói rồi, cô lao như điên về hướng Y Mặc đã rời đi.

.

Ở một phía khác, An Băng Yên bị phóng viên vây quanh, la hét mãi quản gia mới dẫn một đám vệ sĩ đến xua đuổi các phóng viên đi, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ!”

An Băng Yên đang vô cùng sốt ruột, vội nói: “Tôi không sao!”

“Nhưng Sakuta và Đồng Mộ Tuyết đã chạy mất rồi!”

Nói xong cô nghiến răng: “Thật ra… tôi đã sớm có dự cảm này…”

“Thế nhưng!!!”

“Nếu không đến Mỹ để thử điều trị, Đồng Mộ Tuyết chắc chắn sẽ chết!”

“Sakuta rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, tại sao đến lúc này rồi mà còn hùa theo Đồng Mộ Tuyết làm bậy!”

“Thật sự coi như Đồng Mộ Tuyết chết cũng không sao ư?”

Quản gia: “Tiểu thư…”

An Băng Yên quay đầu nhìn quản gia, trừng mắt nói: “Ông định khuyên tôi bỏ cuộc sao?”

“Không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!!!”

Quản gia nghe vậy cười: “Tiểu thư, tôi muốn nói là, chúng ta hãy đuổi theo họ đi!”

“Dáng vẻ bây giờ của cô, làm tôi nhớ đến dáng vẻ của lão gia lúc còn trẻ.”

“Người nhà họ An, trong cốt tủy luôn là những người vô cùng quật cường, không chịu thua.”

“Cho nên, nhà họ An mới có thể lớn mạnh như vậy.”

“Đi thôi, người đàn ông mà tiểu thư muốn giữ lại, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để giúp tiểu thư giữ anh ta lại!”

An Băng Yên nghe vậy sắc mặt hơi ửng đỏ: “Cảm ơn ông…”

Sau đó, hai chủ tớ cùng đuổi theo hướng Y Mặc và Đồng Mộ Tuyết đã rời đi.

.

Tối hôm đó, sau khi đồng ý với An Băng Yên, Y Mặc đã gọi hai cuộc điện thoại.

Một trong số đó là cho người dẫn chương trình của đài truyền hình Ngân Hà, Đàm Diệp.

Lần cướp xe của Đàm Diệp, Y Mặc dù không lấy danh thiếp nhưng đã liếc qua và nhớ số điện thoại.

Y Mặc đã nhận một cuộc phỏng vấn qua điện thoại của Đàm Diệp, kể một câu chuyện cảm động và thành công thuyết phục cô giúp mình.

Đàm Diệp cũng đã liên lạc với vài đồng nghiệp thân thiết, quyết định cùng đưa tin về vụ việc chấn động này, dẫn người phục sẵn ở sân bay, và đã thành công giúp Y Mặc và Đồng Mộ Tuyết trốn thoát.

Đàm Diệp còn đích thân chở Y Mặc ra khỏi sân bay.

Y Mặc: “Cảm ơn chị, đã mạo hiểm vì em!”

Đàm Diệp lại vỗ vai Y Mặc nói: “Hai đứa bây giờ cũng không phải là nghi phạm của vụ 『Con Mắt Vực Sâu』 nữa, chị giúp hai đứa cũng không phạm pháp.”

“Hơn nữa tin tức nóng hổi này hoàn toàn có thể giúp chị quay lại vị trí hàng đầu!”

“Câu chuyện của hai đứa thật sự rất cảm động, làm chị khóc cả nửa đêm đấy.”

“Mặc dù… chị biết rõ có nhiều chỗ đã bị cậu em Sakuta đây cố tình phóng đại.”

“Tóm lại, cố lên!”

Y Mặc cười ngượng: “Chị biết em đã thêm thắt nhiều chi tiết giả à…”

Đàm Diệp: “Dĩ nhiên, chị đây dù gì cũng đã lăn lộn trong ngành truyền thông 10 năm rồi, đã gặp qua bao nhiêu người, nghe qua bao nhiêu câu chuyện.”

“Thật giả nghe qua là biết liền.”

“Nhưng mà, chị biết tình cảm của em dành cho cô Đồng Mộ Tuyết là thật!”

“Mau đi đi!”

Y Mặc nghe vậy không nói thêm gì, dắt Đồng Mộ Tuyết tiếp tục chạy hết sức.

Bên lề đường, một người chú tài xế taxi đã đứng đợi từ lâu.

Thấy Y Mặc và Đồng Mộ Tuyết cuối cùng cũng ra được, ông cười lớn vẫy tay: “Hú, 『Siêu Trộm Vực Sâu』, hai đứa ra được rồi à!”

“Chú đợi hai đứa nửa ngày trời, cứ ngỡ hai đứa không ra được chứ!”

“Lên xe!”

Chú tài xế tự mình mở cửa sau cho Y Mặc.

Y Mặc dắt Đồng Mộ Tuyết không chút do dự, chui thẳng vào xe.

Một trong hai cuộc điện thoại của Y Mặc là gọi cho chú tài xế đã giúp mình trốn thoát một lần ở đầu game!

Chú tài xế sau khi lên xe, liếc nhìn Lãnh Mạch đang chạy về phía chiếc taxi, nheo mắt cười nói: “Hay lắm, con nhóc này không đơn giản đâu, chắc đã giết không ít người rồi.”

“Anh chàng đẹp trai, ôm chặt bạn gái vào nhé!”

“Chúng ta chuồn thôi!”

Nói xong, không đợi Y Mặc phản ứng, tai anh chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ “gầm gừ”.

Vút—!!!

Chỉ một tiếng, cơ thể Y Mặc và Đồng Mộ Tuyết đã bị ép chặt vào ghế.

Và chiếc xe taxi, cũng như tên lửa, lao vút đi.

Y Mặc hoàn toàn sững sờ, cái này còn mạnh hơn cả lúc anh tự lái chiếc BMW M2 khởi động nữa!

“Chú ơi, chú chắc đây là xe taxi không?”

Quá vô lý đi!

Chú tài xế nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha, để hôm nay chở hai đứa trốn thoát, chú đã cố tình độ lại một chút!”

“Cầm lấy, thứ cậu cần!”

Y Mặc không nói nhiều với chú tài xế, anh mở ngay chiếc túi lớn mà chú đặt trên ghế.

Anh lấy ra chiếc váy cưới trắng tinh.

Anh nói với Đồng Mộ Tuyết: “Tiểu phú bà của anh, tuy không thể đưa em đi chụp ảnh cưới.”

“Nhưng ít nhất, cũng phải để em mặc váy cưới, đúng không?”

Đồng Mộ Tuyết biết được Y Mặc sẽ đưa mình bỏ trốn từ khi nào?

Là ở trong phòng bệnh, trước khi Y Mặc rời đi, anh đã nói hai câu cuối cùng.

『Con người ta, hoặc là bận rộn để sống, hoặc là bận rộn để chết.』

『Thật ra, bộ phim đó, anh đã xem rồi.』

Và bộ phim đó, là 《Nhà tù Shawshank》.[note80151]

Dù Đồng Mộ Tuyết biết Y Mặc quyết định sẽ đưa mình bỏ trốn, nhưng cô không biết anh sẽ làm thế nào.

Cô chỉ biết.

Sakuta chính là người trong mộng của cô.

Là người đạp mây bảy sắc, từ trên trời giáng xuống, đến để cứu cô, đưa cô đi!

Như vậy là đủ rồi.

Và giờ phút này, chiếc váy cưới hiện ra trước mắt càng làm cho Đồng Mộ Tuyết mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không thể nào kiềm nén được mà tuôn rơi.

Đồng Mộ Tuyết: “Em cứ ngỡ, anh đã quên rồi.”

Đồng Mộ Tuyết vừa nói, vừa không ngừng lau nước mắt, tự trách: “Rõ ràng là không nên khóc, nhưng không tài nào nhịn được.”

“Rõ ràng, em là người giỏi kiểm soát cảm xúc nhất.”

“Rõ ràng, mắt khóc đỏ lên sẽ rất xấu.”

Y Mặc dịu dàng nhìn gương mặt Đồng Mộ Tuyết, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Tối nay, em là cô dâu của anh.”

“Dù trông thế nào, em cũng là người đẹp nhất trong mắt anh.”

Chú tài xế nhìn hai người ngọt ngào, chen vào một câu không mấy tình cảm: “Số đo ba vòng chú đều mua theo những gì cậu đẹp trai nói đấy nhé!”

“Lớn nhỏ chú không chịu trách nhiệm đâu!”

Đồng Mộ Tuyết nhìn Y Mặc, dù đang khóc nhưng không nhịn được cười: “Anh Sakuta, không ngờ anh lại biết số đo ba vòng của em thật đấy.”

Y Mặc nghe vậy, cầm lấy tấm vải đen lớn trong túi bên cạnh, che kín hai người lại, rồi thì thầm bên tai Đồng Mộ Tuyết: “Những gì anh biết, còn nhiều hơn em nghĩ đấy!”

“Cô dâu của anh, cô Đồng Mộ Tuyết.”

Nói xong, không đợi Đồng Mộ Tuyết trả lời, anh đã chủ động hôn lên môi cô.

Chú tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy tấm vải đen phía sau không ngừng rung động, vui vẻ hét lớn: “Thật là tuổi trẻ a!”

“Nghĩ gì làm nấy, cứ thoải mái đi!”

“Hoàn toàn không cần phải nhẫn nhịn!”

“Ngày xưa chú ở trong đội lính đánh thuê quốc tế Thiết Lang, đó là sống trong đao kiếm, chuyện gì mà chưa từng trải qua!”

“Ha ha ha…”

Và Y Mặc cùng Đồng Mộ Tuyết, đã sớm quên đi tất cả mọi thứ!

Trên đường cao tốc sân bay, một chiếc xe taxi trông bình thường, tốc độ lại lên tới 180 cây số một giờ.

Khoảng cách với sân bay ngày càng xa, bỏ lại tất cả những chiếc xe đuổi theo ở phía sau!

Ghi chú

[Lên trên]
Câu gốc: "I guess it comes down to a simple choice, really. Get busy living or get busy dying.". Đây là câu nói nổi tiếng của nhân vật Andy Dufresne nói với Red
Câu gốc: "I guess it comes down to a simple choice, really. Get busy living or get busy dying.". Đây là câu nói nổi tiếng của nhân vật Andy Dufresne nói với Red
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Well, giờ tự nhiên nghĩ tới lúc end game, càng sâu đậm càng phải lìa xa.....
Xem thêm