Tập 04: Hãy Bắt Đầu Một Tình Yêu Đích Thực Nào!
Chương 40: Bốn Bề Thọ Địch
5 Bình luận - Độ dài: 1,728 từ - Cập nhật:
Chương 40: Bốn Bề Thọ Địch
Y Mặc bây giờ trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ kiếp, bị cảnh sát chặn cửa rồi!
Cẩn thận nhớ lại, trong phim ảnh khi gặp cảnh này, thường là trực tiếp nhảy cửa sổ chạy đúng không?
Vị trí của họ bây giờ là tầng 3, so với việc nhảy từ tầng năm, thậm chí là mấy chục tầng trong phim, thì đúng là chuyện nhỏ như con thỏ!
Nghĩ đến đây, Y Mặc không do dự nữa, kéo Đồng Mộ Tuyết chạy thẳng đến cuối hành lang, tùy tiện tìm một phòng phía sau nhà nghỉ rồi vào: "Chúng ta nhảy lầu xuống đi!"
Y Mặc nói một cách hùng hồn, mở cửa sổ ra, một chân đã bước lên.
Nhưng khi thò đầu ra nhìn xuống, hắn liền dừng lại.
emmm...
Tầng ba, cao khoảng 8, 9 mét.
Thẳng từ trên xuống dưới, điểm đáp duy nhất, chính là nền xi măng...
Nếu là một người đàn ông cường tráng, hoặc một cảnh sát đã giải ngũ, thì chắc vấn đề không lớn.
Nhưng Y Mặc là một trạch nam chính hiệu, ngồi lâu chân còn có thể bị chuột rút, thể chất cực kém.
Hắn tự nhận thấy nếu nhảy xuống, e rằng sẽ vào thẳng bệnh viện...
Nói sao nhỉ?
Cân nhắc lợi hại, lần này không thể nhảy được!
Chết tiệt!
Mặc dù là trò chơi, nhưng lại không hoàn toàn là trò chơi.
Lần này hố quá!
Đồng Mộ Tuyết kéo tay áo Y Mặc, tò mò hỏi:
"Cái đó, thời gian không còn kịp nữa đâu."
"Anh, có nhảy được không?"
Y Mặc nghe vậy, quay đầu lại với vẻ mặt không đổi, rồi nói một cách chính nghĩa: "Anh nghĩ rồi, với thể chất có thể so sánh với Schwarzenegger của anh, nhảy xuống chỉ là chuyện nhỏ, xoay 760 độ trên không trung cũng không thành vấn đề."
"Nhưng tiểu phú bà của anh dù sao cũng là con gái, anh thấy có thể sẽ bị trật chân, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác, tìm một chỗ trốn đi."
Đồng Mộ Tuyết híp mắt, cười gật đầu một cái nói: "Cảm ơn Sakuta tiên sinh đã quan tâm."
Đồng Mộ Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của Y Mặc, nhưng không vạch trần, cứ thế cưng chiều nhìn hắn cười, làm cho Y Mặc ngược lại có chút ngượng ngùng: "Cái đó, em bình tĩnh như vậy, có phải là có kế hoạch dự phòng rồi không!"
"Nhanh lên, không còn kịp nữa đâu!"
Đồng Mộ Tuyết nghe vậy, kéo tay Y Mặc đi ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng mình lại, chạy chậm hai bước đến cuối hành lang, trước một cánh cửa sắt bị khóa, cười nói: "Đương nhiên là có kế hoạch dự phòng, nếu ở khách sạn mà chỉ có một con đường, thì chẳng phải là quá nguy hiểm sao!"
Đồng Mộ Tuyết nói rồi, từ chiếc túi đeo vai không nhỏ, căng phồng của mình, lấy ra một chiếc chìa khóa, trực tiếp cắm vào, mở cánh cửa sắt cũ kỹ ở cuối hành lang.
Trong tai đã có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lên lầu, cô dẫn Y Mặc ra khỏi tầng ba của nhà nghỉ chui, rồi đóng cánh cửa sắt lại.
Bên ngoài là loại cầu thang sắt gỉ sét, ọp ẹp, chỉ có ở một số ít tòa nhà kiểu cũ mới có.
Đồng Mộ Tuyết liền dẫn Y Mặc, đi xuống từ cầu thang sắt, sau đó ung dung đi ra từ con hẻm phía sau khách sạn.
"Tiểu phú bà, không hổ là em, chìa khóa từ đâu ra vậy?"
"Cái này cũng là đã chuẩn bị từ trước à?"
Đồng Mộ Tuyết còn có tâm trạng dẫn Y Mặc mua bữa sáng cho hai người trong hẻm, sau đó vừa uống sữa đậu nành, vừa ăn bánh nướng thịt đi ra ngoài, nghe vậy giải thích: "Đêm qua, em trộm được."
"Phòng cũng là cố ý chọn, gần cửa sắt nhất."
Y Mặc gật đầu, thầm nghĩ Đồng Mộ Tuyết tâm tư cẩn thận, làm việc chu toàn.
Nếu đây không phải là trò chơi, hai người hợp tác, nói không chừng thật sự có thể làm nên không ít chuyện lớn.
Tiểu phú bà này, rất lợi hại!
"Chúng ta bây giờ, đang ở đâu?"
"Có phải cũng ở vị trí gần ngoại ô không?"
"Đúng rồi, chúng ta bắt taxi đi?"
"Tàu hỏa và xe buýt thì đừng nghĩ đến, nhất định sẽ bị bắt."
"Ha ha ha, may mắn hôm qua chúng ta đã đến ngọn núi cách xa trung tâm thành phố, ngay từ đầu đã chiếm được vị trí thuận lợi, trốn dễ hơn một chút, camera cũng ít."
Y Mặc nói rồi, bước chân cũng nhanh hơn một chút, đi ra khỏi con hẻm có chút cũ kỹ đó, lập tức liền trợn tròn mắt.
Bên ngoài và bên trong con hẻm hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Trước mắt là những tòa nhà cao tầng san sát, những cửa hàng ồn ào.
Dòng người tấp nập, quần áo thời thượng, không ít nhân viên tư vấn bán hàng trẻ trung xinh đẹp đứng ngoài cửa hàng, phát tờ rơi cho người đi đường, vô cùng náo nhiệt.
Cái này... tại sao trông... quen mắt như vậy?
Biểu cảm của Y Mặc có chút cứng lại, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đồng Mộ Tuyết hỏi: "Đây, là đâu?"
Đồng Mộ Tuyết: "Phố thương mại Hưng Thịnh."
Y Mặc nghe vậy không kìm được: "Tại sao chúng ta lại ở khu phố thương mại sầm uất nhất này!"
"Nơi này cách tòa nhà Thế Kỷ không xa đâu!"
"Hôm qua chúng ta không phải đã ra khỏi khu vực sầm uất rồi sao?"
"Tại sao buổi tối em lại dẫn anh về nơi nguy hiểm như vậy!"
"Hơn nữa, tại sao trong khu thương mại Hưng Thịnh lại có một con hẻm nhỏ rách nát như thế này!!!"
Đồng Mộ Tuyết nghe vậy giang tay ra, vô tội nói: "Ở đây cái gì cũng có bán, tiện hơn mà."
"Không phải có câu nói đó sao?"
"Đại ẩn ẩn ư thị." (Bậc đại ẩn thường ẩn mình nơi phố thị)
"Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất."
"Còn về con hẻm nhỏ này, là vì có không ít hộ không chịu di dời, đòi giá trên trời, lại còn là côn đồ, sống chết không chịu phá đi."
"À, đúng rồi, trước đây cha em còn muốn mua lại mảnh đất này, nhưng mà mấy ông bà đó, anh không biết đâu..."
Y Mặc thấy Đồng Mộ Tuyết lại như không có chuyện gì mà bắt đầu kể chuyện, đâu có tâm trạng nghe, trực tiếp kéo tay cô, dẫn cô đi nhanh hơn, thậm chí còn chạy chậm.
Phố thương mại Hưng Thịnh quá nguy hiểm, bây giờ phải đi ngay!
Lập tức rời khỏi nơi thị phi này!
Người ta đại ẩn ẩn ư thị là để ẩn cư, không phải là để trốn khi gặp chuyện!
Vị trí của Y Mặc cách cửa Nam của phố thương mại tương đối gần. Bên trong phố thương mại là khu đi bộ, du khách bình thường ngay cả đi xe cũng không được, phải ra ngoài mới có taxi.
Y Mặc dẫn Đồng Mộ Tuyết len lỏi qua đám đông, mắt thấy cuối cùng cũng đến được cửa Nam, nhưng lại thấy khoảng hơn trăm tên côn đồ, gần như đã chặn kín đường, đang nghênh ngang đi vào, người đi đường cũng phải dừng lại để nhường đường cho chúng.
Và đi ở cuối cùng, chính là người chơi Trò chơi tử vong, Thử Vương: "Nhận được tin, Đồng Mộ Tuyết đang ở trong phố thương mại Hưng Thịnh!"
"Kiểm tra kỹ từng người cho tao, đừng để nó chạy thoát!"
"Ai tìm được Đồng Mộ Tuyết, phần thưởng thế nào thì chúng mày biết rồi đấy!"
Theo lời của Thử Vương, đám côn đồ càng thêm ra sức, gần như người nào đi qua cũng bị chúng chặn lại xem xét kỹ, thậm chí còn dọa sợ không ít người đi dạo phố, mấy nhân viên bảo an của phố thương mại Hưng Thịnh cũng không dám đến ngăn cản.
"Mẹ kiếp, quả nhiên đã để chúng có được thế lực!"
"Chết tiệt!"
Y Mặc thấy vậy, nhanh chóng kéo Đồng Mộ Tuyết quay đầu lại, đi nhanh về phía cửa Bắc của khu thương mại.
Cuối cùng sau 15 phút, mắt thấy sắp đến được cửa Bắc, thì từ cửa Bắc lại tràn ra hơn trăm người mặc đồng phục bảo an.
Và đi ở cuối cùng, khoác áo choàng, miệng ngậm xì gà, chính là người chơi trò chơi tử vong, Tiền 9 Vạn: "Cảnh sát báo tin, cô Đồng và Tiếu Đại đang ở trong phố thương mại Hưng Thịnh."
"Ai tìm được họ, bắt được họ, tôi sẽ mở cho người đó một công ty bảo an!"
"Những người khác tất cả được nghỉ phép có lương một tháng, tôi bao tiền cho các người đi du lịch nước ngoài!"
...
Hay lắm, trực tiếp bị bao vây rồi!
Còn nữa, tôi tên Sakuta, không phải Tiếu Đại!
Y Mặc đâu dám dừng lại, trong lòng phàn nàn một câu rồi quay người kéo Đồng Mộ Tuyết đi nhanh hơn, trốn mau.
Cửa Tây thật sự quá xa, ra ngoài không thực tế!
Nhưng còn có cửa Đông!!!
Ông đây không tin, cửa nào cũng có người!!!
5 phút sau, Y Mặc ở vị trí trung tâm của phố thương mại, vừa định dẫn Đồng Mộ Tuyết đi về phía cửa Đông, đã thấy ở phía Đông, có khoảng hơn 30 nhân viên cảnh sát, đang kiểm tra từng cửa hàng, người qua đường, kiểm tra giấy tờ.
Y Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn về con đường phía Tây không thấy điểm cuối, trong lòng luôn cảm giác phía Tây cũng sẽ xuất hiện thứ gì đó...
Lần này, coi như là bốn bề thọ địch.
Hoàn toàn chặn đứng hai người họ ở trung tâm phố thương mại Hưng Thịnh!


5 Bình luận