Chương 1- 30
Chương 03- Giấc mơ và tuyệt vọng, ác mộng và hy vọngc
0 Bình luận - Độ dài: 1,379 từ - Cập nhật:
"Alek! Cha tớ vừa mang về một tổ ong đó!"
Bạn thuở nhỏ của tôi, Claire, mặt đỏ bừng vì hứng khởi mà hét lên.
"Tớ đã thấy chỗ ông ấy cất cái chum mật ong rồi!"
Cô bé nở một nụ cười tinh quái, tiếp lời.
"Này! Mình lén ăn thử đi!""Ể!? Mật ong quý giá đó hả!?"
Tôi――khi còn là một thằng nhóc ranh――hoảng hốt đáp lại.
"Làm vậy… có ổn không!?""Đương nhiên là không rồi! Chính vì thế mới 'tuyệt' chứ!"
Ngay từ nhỏ, Claire đã là một cô gái biết đến vị ngọt của “trái cấm”.Cô ấy hoạt bát, liều lĩnh, chẳng sợ trời đất.Còn tôi thì chỉ biết bị lôi đi khắp nơi.Và tôi đã từng phải chịu đau đớn vì những trò liều mạng của cô ấy không chỉ một lần.
――Nhưng… vui thật.Những ngày chạy khắp làng theo cô ấy, bị lôi đi khắp nơi…
Mọi thứ đều trở nên thân thương.
Ngôi làng yên bình nơi vùng quê, vị mật ong ngọt ngào mà tôi và Claire từng nếm thỏa thích…
Ông bố Claire nổi điên khi phát hiện số mật ong có giá trị đã biến mất.Claire thì khóc sưng cả mắt sau khi bị mắng.Tôi cũng bị bố cô bé mắng vì là đồng phạm.
Sau khi bị mắng, tôi tạm thời ngoan ngoãn, nhưng chỉ vài ngày sau, hai đứa lại cùng nhau quậy phá làng.
Và mọi người, đều nhìn chúng tôi với ánh mắt ấm áp――
"Này! Nghe nói nước sắc cây Akabane khiến tóc rụng đó! Bôi lên đầu trưởng làng đi!""Nguy hiểm đó! Nhỡ bị giết thì sao!? Điều đó thật sự quá nguy hiểm!""Ngốc à! Nguy hiểm nên mới vui chứ!!""Điên rồ quá!"
Với đủ trò cằn nhằn, tôi vẫn theo cô bé đi tìm cây thuốc.
――À… khi trưởng thành, tôi nhìn cảnh đó từ dưới bóng cây.Cảnh tượng vui vẻ, hạnh phúc này, tôi biết, chỉ là một giấc mơ.
Và cái kết của nó nữa.
Thế giới yên bình bỗng chốc bị nhuộm đen bởi bóng tối và lửa.
"Lũ quái vật à――!"
Đêm đó, một tiếng hét và âm thanh kỳ dị đánh thức chúng tôi.Đất rung lên――tiếng gầm vang dội như sóng vỗ từ xa.Dần dần tiếng động trở nên lớn hơn.Chạy ra ngoài, tôi thấy những ánh sáng nhấp nháy trên núi đen như lửa ma.
Đó là đuốc.Không hề báo trước, quân đội Ma Vương vượt núi biên giới tràn vào.Goblin, Ogre, những lính Night Elf đêm tàn bạo, và các chiến binh Ma Tộc thống lĩnh chúng――
Tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra.Chỉ biết một điều: có điều gì đó khủng khiếp.
"Chạy đi!"
Người lớn hoảng loạn.Họ cầm những gì có thể, bỏ chạy khỏi làng.Nhưng chúng tôi đã quá chậm. Hay là quân Ma Vương quá nhanh?
Làng bị dòng quân như nước lũ của đội quân bóng tối nghiền nát.
"Uwaa! Dừng lại!!"
Trưởng làng, đang cố mang đồ đạc đi, bị Ogre nuốt chửng.
"Cứu tôi với! Cứu đứa trẻ này!!"
Cedric, người thợ làm bánh, bị mũi tên Night Elf bắn khi che chắn cho con mình.
"Không! Cha ơi!!"
Claire, được che chắn, ôm xác cha khóc.
"Cứu với! Ai đó cứu tôi!"
Lần cuối cùng tôi thấy, Claire bị Night Elf túm tóc lôi xuống đất.Ngay sau đó bị lũ Goblin vây quanh――
"Ai đó――"
Tôi vươn tay, nhìn vào đôi mắt cô bé đầy nước mắt――
"Claireー!""Đừng nhìn!!"
Mẹ tôi ôm tôi chạy đi, ngăn không cho tôi lao tới.Cha tôi lao ra làm mồi nhử để mẹ và tôi chạy thoát.
"Không được qua đây! Tao không để qua đâu!""Ha ha ha, lũ con người yếu đuối mà cũng dám kiêu căng! Chết đi!"
Tiếng thét cuối cùng của cha vang vọng trong đêm.Một Ma Tộc tóc xanh rực rỡ cười lớn, giơ giáo lên.Trên mũi giáo là một thứ tròn giống đầu người, phản chiếu ánh lửa cháy rực――
Không thể thốt nên lời.Quá sốc, quá giận dữ, quá tuyệt vọng, tôi chỉ có thể khóc.Và "tôi" cũng vậy. Dù biết đó là giấc mơ, vẫn chẳng thể cử động.Như thể phải nếm lại cảm giác bất lực thuở ấy――
Nếu là tôi trưởng thành, là tôi – Dũng Giả――
Goblin bao nhiêu cũng chẳng sợ, sẽ dẹp sạch.
Ogre cũng bị tiêu diệt.
Night Elf không là gì.
Đối với Ma Tộc tầm thường, tôi một mình cũng cân.
Nói cách khác, tôi có thể cứu làng này! Nhưng――
"Cha ơi! Claireー!"
Tôi nhỏ bé chỉ biết khóc, trong khi được mẹ ôm chạy đi.
Tiếng gió vù vù.Mẹ thở khẽ "ừ" khi ôm tôi, nhưng vẫn chạy như không có gì xảy ra.Dù mệt, bà vẫn vuốt tóc tôi.
"Không sao… không sao đâu…"
――Kỳ diệu thay, chúng tôi đã chạy thoát.Quân Ma Vương không truy kích thêm.
Thay vào đó, âm thanh châm biếm của Ma Tộc vang lên:
"Chạy đi, lũ cặn bã! Và nói với chủ của các ngươi! Chúng ta sẽ chờ ở đây, sẵn sàng đối mặt bất cứ lúc nào!!"
Vậy nên, chúng tôi không phải chạy thoát. Chúng tôi được thả đi.
Làm sứ giả để dẫn thêm nạn nhân――
Chúng tôi đã hoàn thành vai trò đó.
"Hãy… chăm sóc đứa trẻ này…"
Chạy cả đêm tới làng kế, mẹ tôi nói rồi ngã xuống.
Trên lưng bà có nhiều mũi tên đen của Night Elf.Người lính khỏe mạnh cũng không thể làm vậy: ôm trẻ chạy suốt đêm khi bị thương.
Cuối cùng, chỉ mình tôi sống sót――ít nhất là theo tôi biết.
Là nhân chứng sống của cuộc xâm lược Ma Vương, tôi được chuyển đến một thành phố lớn hơn, rồi được nhận vào trại trẻ mồ côi nhà thờ.Cho đến hôm trước, vương quốc Ma Vương bên kia núi cao, chiến tranh, đều còn xa vời như chuyện người khác.Mọi thứ đã thay đổi. Kết thúc.
Từ đó, tôi dốc sức rèn luyện thân thể.
――Tôi sẽ giết chúng.
Bọn Ma tộc đó.Đó là điều duy nhất tôi mong muốn.Tôi quyết định làm lính.Chỉ để cho bọn chúng thấy sức mạnh của tôi.
Quân đoàn do quốc gia phái đi bị đánh tan tành.Trong khi tôi rèn luyện, quân đội tiếp tục thua trận, tình hình ngày càng xấu.
Rồi khi tôi chuẩn bị tình nguyện nhập ngũ, tôi phát hiện thuộc tính Thánh trong nghi lễ trưởng thành, được gửi tới quốc gia Thánh Giáo, trở thành Dũng Giả tập sự.
Kể từ đó――là những ngày huấn luyện không ngừng.Trong khi tôi lề mề, quê hương đã diệt vong.Sau khi học cách dùng phép Thánh, tôi được đưa thẳng tới tiền tuyến, chiến đấu cùng các Dũng Giả kỳ cựu.Chiến sự với Ma Vương quốc giằng co. Không, phải nói là một bước tiến, hai ba bước lùi mới đúng. Số lần thảm bại còn nhiều hơn là những lần chiến thắng.
Dù có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng tôi vẫn sống sót.Tôi chiến đấu hết sức, từng phút từng giây, để tiễn bọn Ma tộc đi tấm máu.
"――Chết đi, bọn bóng tối!!"
Nhưng chưa đủ.Dù đổ máu đến đâu, ngôi làng xưa ấy, cha mẹ, Claire, cũng không bao giờ trở lại.
"Cứu tôi――"
Tôi không thể quên đôi tay đó, với nước mắt.
"…………"
Tỉnh dậy.
Căn phòng ốp bằng đá cẩm thạch.Trên chiếc giường sang trọng, chồng chất lông thú mềm mại, tôi nằm xuống.
Nhìn tay.
Da hơi xanh.
――Màu da của Ma Tộc.
"Chào buổi sáng, tiểu quý tử"
Giọng nói đó.Bên giường, một cô gái da đỏ, đeo mắt kính một bên, mặc đồng phục quản gia, lơ lửng.Vừa tỉnh giấc ác mộng, tôi gặp hiện thực kinh khủng.Bây giờ tôi là Ma Vương tử, mỗi sáng có quản gia quỷ đến đánh thức――
Khởi đầu ngày gần như tồi tệ nhất.Nhưng.
Cứ chịu đựng. Chịu đựng tình cảnh này.
Nếu làm được, tôi chắc chắn――sẽ gây tổn hại chí tử cho quân Ma Vương.
"……Chào buổi sáng, Sophia"
Tôi gượng ép cười, chào cô quản gia quỷ.
Thời gian dần trôi nhanh, đã hai năm kể từ khi tôi tái sinh làm Ma Vương tử.


0 Bình luận