Dai Nana Maouji Jirubagia...
Amagi Chiaki Kiryuu Tsukasa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1- 30

Chương 01 - Chiến dịch tập kích lâu đài Ma Vương

0 Bình luận - Độ dài: 1,059 từ - Cập nhật:

Tên tôi là Alexander.

Nghe có vẻ đột ngột, nhưng tôi muốn kể về cái chết của mình.

Ngày hôm đó, Liên minh Panhuman đã phát động một cuộc tập kích bất ngờ vào lâu đài Ma Vương.

Chúng tôi phối hợp cùng một con rồng đồng minh, rồi từ trên cao xâm nhập vào lãnh thổ ma tộc.

Vài anh hùng, trong đó có tôi, cùng với một số tinh anh được tuyển chọn từ mỗi chủng tộc đã hợp thành một đội đặc biệt. Mục tiêu là đột nhập vào lâu đài và tiêu diệt Ma Vương khi hắn chỉ có một mình.

―― Nghe thì chẳng có gì sai, nhưng rốt cuộc đó chỉ là một kế hoạch ám sát.

Hơn nữa, cho dù thành công hay thất bại, cả đội hoàn toàn không có lấy một tia hy vọng sống sót để trở về.

Việc chúng tôi buộc phải dựa vào chiến thuật này cho thấy Liên minh Panhuman đã bị dồn đến bước đường cùng.

Dù phải bay ở độ cao có thể khiến người thường chết cóng, chúng tôi vẫn không bị đánh chặn, và cuối cùng đã đặt chân vào lâu đài an toàn.

Trận chiến bên trong lâu đài Ma Vương vô cùng khốc liệt.

Ban đầu, ma tộc hoảng loạn trước đòn tập kích bất ngờ từ bầu trời. Nhưng chẳng bao lâu, chúng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phản công dữ dội.

Đại Quỷ―― những kẻ đứng đầu trong quân đội Ma Vương. Ma Cà Rồng Chúa có sức mạnh sánh ngang Thủy Tổ. Lich che giấu một lượng ma lực khổng lồ. Và vô số cận vệ hoàng gia của ma tộc――

Đó là một trận chiến mà tôi thậm chí không muốn nhớ lại.

Nhiều anh hùng, nhiều đồng đội của tôi đã ngã xuống giữa cơn hỗn loạn ấy.

Tuy nhiên, chẳng biết là nhờ may mắn hay do số phận, cuối cùng chúng tôi cũng tiến được đến ngai vàng của Ma Vương.

Tên vua kiêu ngạo của ma tộc.

Hắn thậm chí còn nghênh đón chúng tôi khi vừa bước vào phòng ngai.

Khác với con người, đối với ma tộc, sức mạnh là tất cả.

Nói cách khác, Ma Vương chính là pháp sư chiến đấu mạnh nhất của ma tộc.

Bỏ qua việc chúng tôi đã kiệt sức sau chuỗi giao tranh, thì đơn giản là――

―― hắn quá mạnh.

“Cũng khá lắm, các Dũng Giả.”

Ma Vương thản nhiên cất tiếng, bàn tay hắn bóp lấy cổ tôi―― khi ấy tôi vốn đã hấp hối.

Thể lực áp đảo. Ma lực khủng khiếp có thể vô hiệu mọi loại ma thuật. Cùng với đó, hắn còn nắm giữ thứ dị thuật học được từ khế ước với ác quỷ―― 『Thực Hồn』.

Hắn càng mạnh thêm mỗi khi một đồng đội tôi chết đi.

Và kết quả là, càng lúc càng nhiều người ngã xuống.

Trận chiến biến thành một cuộc tàn sát kinh hoàng.

“Ngươi đã làm khá tốt, dù chỉ là một con người yếu ớt.”“Kh… khốn… kiếp…”“Ồ? Đến mức này mà vẫn còn nói được cơ à.”

Ngón tay hắn siết chặt lấy cổ tôi.

Cứ thế, tôi bị bóp nghẹt hơi thở―― cổ họng bị nghiền nát.

“Linh hồn ngươi… quả là mỹ vị. Nó sẽ trở thành dưỡng chất tuyệt vời cho ta.”

Ma lực đen tối của Ma Vương xâm nhập vào cơ thể qua chiếc cổ đã vỡ nát của tôi.

Lúc đó, cả thể lực lẫn ma lực của tôi đều đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn chút sức lực nào để phản kháng――

“GU… GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Và rồi cơ thể tôi nổ tung như một quả bóng bị bơm quá căng.

Đúng vậy. Thân xác tôi thực sự tan nát thành từng mảnh.

Ý thức chìm dần vào bóng tối, trong khi tiếng cười ghê rợn của Ma Vương vẫn văng vẳng bên tai――

Khoảnh khắc đó, tôi tin chắc rằng mình―― đã chết.

Thế nhưng.

Khi mở mắt ra, khuôn mặt đáng nguyền rủa của hắn lại hiện ngay trước mắt.

“Hửm? Thằng bé này gan lì thật đấy, dù mới chỉ là một nhóc sơ sinh.”“ABUA!? ABABUBUBAA!?(MA VƯƠNG!? SAO HẮN LẠI Ở ĐÂY!?)”

Tôi gào lên, nhưng thứ bật ra từ miệng lại chỉ là tiếng ú ớ.

Cơ thể tôi… khác lạ.

Chuyện quái gì đang xảy ra? Tôi cảm giác như mình đang được bế trên tay.

Ý tôi là―― phải to lớn đến mức nào mới có thể bế gọn một người đàn ông trưởng thành như t――

Khoan đã, không đúng. Chính tôi đã trở nên nhỏ bé.

Làn da của tôi mang màu xanh lam. Đôi tay mềm nhũn, yếu ớt.

“ABABUAAAN!? (KHÔNG THỂ NÀO… MÌNH LÀ MỘT ĐỨA BÉ!?)”

Đúng vậy, tôi đã trở thành―― một đứa trẻ sơ sinh.

Hơn nữa, lại là một đứa bé của ma tộc.

“Nó đúng là một thằng bé khỏe mạnh.”“Ừm. Có thêm người thừa kế cũng chẳng hại gì.”“Bệ hạ, xin ngài đặt tên cho đứa trẻ――”“Jilbagias.”

Ma Vương chỉ buông ra cái tên đó rồi lập tức quay người rời đi.

Tôi thật sự chết lặng.

Đó mà là thái độ của một người cha với đứa con mới chào đời sao…

“Fufufu… fufufufufu…”

Nhưng rồi, người phụ nữ đang ôm tôi lại nở một nụ cười ghê rợn, chẳng hề để tâm đến thái độ của hắn.

“Cuối cùng… cuối cùng ta cũng có được một đứa con… fufufu…”

Và điều tôi nhìn thấy tiếp theo là dung nhan lạnh lùng, đẹp đến mức đáng sợ của một nữ ma tộc.

Khoan đã… ý cô ta là mẹ tôi sao?

Thứ ánh lên trong đôi mắt ấy không phải tình thương mẫu tử―― mà là sự cố chấp, tham vọng, thù hận cùng những xúc cảm u ám khác.

“Jilbagias.”

Cô ta gọi cái tên mới của tôi bằng giọng khẽ khàng nhưng rợn người.

“Con sẽ trở thành Ma Vương.”

Một nụ cười lan trên môi, khiến tôi lạnh sống lưng.

“Con sẽ loại bỏ lũ con cái đáng ghét của những mụ già kia, phải không! Fufufu… HAHAHAHAHAHAHA!!”

Như vậy, tôi―― anh hùng Alexander, đã chết.

Và rồi, được tái sinh.

Với thân phận hoàng tử của Ma Vương quốc, Jilbagias.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận