Phần 03: Chương 03
Chuyện 89: Sức khỏe suy sụp không rõ nguyên nhân
0 Bình luận - Độ dài: 1,152 từ - Cập nhật:
“...Vậy thì Takumi-san, hẹn gặp lại sau”.
Leia gục đầu chán nản quay trở lại hang động.
Bóng lưng cô ấy trông thật cô đơn.
“Không nói gì có được không?”.
Shiro nhìn trộm tôi từ phía sau với vẻ trêu chọc.
“K, không sao đâu. Leia sẽ sớm vực dậy tinh thần thôi”.
“Không biết đâu nhỉ. Takumi không hiểu lòng phụ nữ mà”.
“...Gừ”.
Đúng là như vậy nên tôi không thể phản bác được.
Là do ngực của cô to đấy.
Tôi cũng không thể nói vậy và chỉ lườm Shiro một cách im lặng.
Ngay lúc đó.
“Takumi-dono, học sinh đã tập trung rồi ạ. Tôi dẫn họ vào được không?”.
Chloe từ phía hang động đến, vừa lúc Leia rời đi.
Nhìn lên mặt trời, nó đã ở ngay trên đỉnh đầu, báo hiệu đã đến giữa trưa, thời điểm bắt đầu lớp học Takumi.
“Đã đến giờ này rồi sao. Được thôi, Chloe, cứ để họ vào”.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ giao lại Karu-nee nhé”.
Lâu lắm rồi mới nhận lại Ma kiếm Karuna, thanh kiếm đã bị dính nhiều vết xước và bẩn.
Nhìn kỹ thì làn da đen của Chloe cũng có nhiều vết bỏng và trầy xước.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”.
“À, là vết thương sao? Sau bữa sáng, tôi đã đặc huấn với Karu-nee đấy. Để đánh bại cái kẻ ngạo mạn đang ở đó”.
Chloe lườm Shiro đang đứng bên cạnh tôi.
“Ồ, vậy sao vậy sao. Cứ cố gắng lên nhé”.
“...Hừ, đừng có coi thường ta. Cứ chờ xem lần sau”.
Mọi người, dù thấy sức mạnh của Shiro cũng không hề nao núng.
Thật đáng tin cậy, nhưng đừng làm gì liều lĩnh nhé.
“À, mà Takumi-dono. Vừa nãy tôi có đi ngang qua Leia, cô ấy trông có vẻ rất buồn. Tôi đã lo lắng hỏi thăm nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi thì lại càng buồn hơn. Không biết đã có chuyện gì xảy ra ạ?”.
Nhìn Chloe lại càng buồn hơn.
Tôi biết ngay lý do.
Bởi vì Chloe, ngực còn to hơn cả Shiro.
Tôi cảm thông cho Leia vì đã gặp phải thứ lớn nhất vào thời điểm tệ nhất.
Có lẽ nếu chị của cô ấy, Karuna, gặp trong hình dạng con người thì Leia đã hồi phục rồi.
'Takkun'.
Tôi có cảm giác đã lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng của Karuna.
'Vừa rồi, anh có nghĩ điều gì thất lễ không?'.
“K, không... Không nghĩ gì cả, không nghĩ gì cả!”.
Tuy nhiên, lời bào chữa của tôi không có tác dụng với Karuna, người có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
'Hee, Takkun thích ngực bự à. ...Sau giờ học, em đánh anh được không?'.
“Xin lỗi, tha cho tôi đi”.
Vừa xin lỗi Karuna, tôi vừa đi về phía bục giảng của lớp học ngoài trời.
Vì đã nghỉ dạy một thời gian dài để sống hai người, nên buổi học mà tôi từng ghét cay ghét đắng, giờ lại có cảm giác thật hoài niệm.
“Nào, chúng ta hãy đến với buổi học sau một thời gian dài nào”.
'Được thôi, xông lên nào'.
Nghe giọng nói đầy khí thế của Karuna, tôi lại càng có thêm động lực.
Lần đầu tiên, tôi đã quyết tâm thử dạy lớp học Takumi một cách nghiêm túc, nhưng...
“À, ừm, cái này, là, cách sử dụng kiếm cơ bản, ừm, là gì nhỉ”.
'Takkun, sai rồi, hôm nay là buổi học về ma pháp mà!'.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không thể dạy học một cách bình thường được.
Tôi biết nguyên nhân.
Là Shiro.
Ở hàng ghế đầu tiên, ngay trước mặt bục giảng.
Shiro đã ngồi ở đó và nhìn chằm chằm vào tôi ngay từ khi buổi học bắt đầu.
Không biết cô ấy có định gây ra rắc rối gì nữa không.
Tôi lo lắng nhìn Shiro, nhưng dù buổi học đã bắt đầu, Shiro vẫn không làm gì cả, chỉ im lặng lắng nghe.
Thế nhưng, không hiểu sao, tôi dần dần cảm thấy khó thở, những điều về buổi học cứ thế bay ra khỏi đầu, và tôi trở nên lúng túng.
'S, sao vậy, Takkun. Anh không khỏe à!?'.
“T, tôi không biết. Không hiểu sao, ngực tôi nóng lên, và khó thở”.
'G, gì vậy, có phải anh bị ai đó tấn công không!?'.
“K, không, đúng là rất khó chịu, nhưng lại có cảm giác như được thỏa mãn”.
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm xúc này, chính tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
'Ể? Takkun, cái đó...'.
“Em biết nguyên nhân sao? Karuna”.
'Mà, biết thì cũng biết, nhưng hôm nay, có chỗ nào khác mọi khi không?'.
“K, không, cũng không có gì đặc biệt, nếu phải nói thì, chỉ là Shiro đang ngồi ở hàng ghế trước mặt thôi”.
'...Hà, quả nhiên là vậy nhỉ'.
“Ể!? Em biết rồi sao, Karuna!!”.
Quả là Karuna.
Cô ấy đã nhìn thấu ngay nguyên nhân mà ngay cả tôi cũng không biết.
“Quả là Karuna. Đây có phải là đòn tấn công của Shiro không? Làm thế nào để phòng thủ đây?”.
'...Em không nói đâu. Chuyện này anh phải tự suy nghĩ, Takkun à'.
“Hả? Ý em là sao, Karuna?”.
Giọng của Karuna khác mọi khi.
'...Em, về trước đây. Tạm biệt, Takkun'.
Đột nhiên, Karuna từ dạng ma kiếm trở lại dạng người.
Vì đang trong giờ học, nên các học sinh nhìn thấy cảnh đó đã xôn xao.
“Tuyệt vời! Anh ấy đã biến kiếm thành người!”.
“Lần đầu tiên thấy đấy! Ma pháp cổ đại sao! Thì ra nói về kiếm trong giờ học ma pháp là vì thế này à!”.
“Bài giảng của thầy Takumi vẫn tuyệt vời như mọi khi! Đã đạt đến cảnh giới của thần rồi!”.
Giữa những tiếng reo hò, giọng nói nhỏ của Karuna khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
“...Takkun ngốc. Em không quan tâm nữa”.
Tôi đã làm gì sai với Karuna sao.
Ngoài nhịp tim đập bất thường không rõ nguyên nhân, tôi còn không hiểu cả chuyện của Karuna.
Tôi lại nhìn về phía Shiro, và Shiro vẫn không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Cảm giác khó thở càng tăng lên, và tôi bất giác quay mặt đi.
“B, buổi học hôm nay đến đây thôi!”.
Như đang chạy trốn, tôi kết thúc buổi học và đuổi theo Karuna.
Ngay khi rời xa Shiro, cảm giác khó thở bí ẩn đã biến mất.
Thế nhưng, tôi lại quay đầu lại, nhìn Shiro ở xa.
Nhịp tim đập nhanh hơn, và tôi lại cảm thấy khó thở.
Tôi đã thử tự suy nghĩ như lời Karuna nói, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được nguyên nhân.


0 Bình luận