• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 01: Chương 01

Chuyện 10: Đỏ thẫm và vàng kim thư giãn

0 Bình luận - Độ dài: 1,213 từ - Cập nhật:

“Này, xì đi. Xì đi.”

“Hức, cảm ơn, xì.”

Leia, cuối cùng cũng đã nín khóc, hỉ mũi.

“Xin lỗi, cậu Takumi.”

“Không, không sao đâu. Dù sao cũng là đại hiền giả. Hầu như không có ai thắng.”

Chỉ thấy Nurhachi thua một lần duy nhất, trước cũng như sau, vào cái ngày nhặt Alice trong hầm ngục.

“Đã phá vỡ cả lời cấm và chạm vào cậu Takumi. Để kiềm chế sức mạnh, có phải đã rất gắng sức không? Trông có vẻ đau lắm.”

“Không sao. Đừng bận tâm.”

Không sao mới là lạ.

Cái chân bị ôm chặt đau kinh khủng.

Thật ra người muốn gào khóc là tôi đây.

“Hự.”

Leia cắn môi với vẻ đầy hối hận.

“... Em đã quá non nớt. Lúc đó, đã bị dao động bởi lời của Nurhachi.”

Nhắc mới nhớ, lúc đó, Nurhachi đã nói chuyện với Leia.

Chiến thuật không khác gì mười năm trước.

Rất giỏi tâm lý chiến, quả không hổ là người sống lâu năm.

“Bất kỳ ai. Em có một quá khứ mà chưa từng kể, kể cả sư phụ Alice. Nurhachi đã chạm đến quá khứ đó.”

Gay rồi.

Cái này là kiểu sẽ đi vào hồi tưởng quá khứ và câu chuyện sẽ trở nên dài dòng.

Hôm nay vẫn còn việc thu hoạch lúa. Phải giải quyết nhanh gọn.

“Được rồi, không cần nói hết, hiểu cả rồi.”

“Không thể nào! Không, quả là cậu Takumi. Chỉ cần nhìn vào mắt em là đã nhìn thấu toàn bộ quá khứ đó rồi sao!”

“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”

Đã thành công trong việc rút ngắn thời gian.

Vả lại, những câu chuyện nặng nề như quá khứ chưa từng kể cho ai, nếu có thể thì cũng chẳng muốn nghe.

“Em phải làm thế nào mới có thể đoạn tuyệt với quá khứ đó đây ạ?”

“Chẳng phải chỉ cần không bận tâm đến là được sao?”

Đó chính xác là kinh nghiệm thực tế.

Cứ bận tâm về quá khứ rồi dằn vặt mãi cũng chẳng được gì.

Nhớ lại thời còn là mạo hiểm giả yếu nhất cũng chỉ thấy buồn thêm.

“Ở giữa thiên nhiên thì quá khứ sẽ trở nên nhỏ bé.”

“Biết quá khứ của em vậy mà vẫn có thể nói nhỏ bé sao.”

“Ư, ừm. Quá khứ cỡ đó, chỉ như thứ bị cơn gió thổi bay đi.”

Thật ra chẳng biết gì về quá khứ đó.

Nhắc mới nhớ, Nurhachi có nói đã luyện tập đến mức không màng cái chết nên không còn cảm thấy đau.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy kinh khủng.

Cùng Leia, hai người đi bộ trên đồng cỏ, một lúc sau, thì đến ruộng lúa đã gieo trồng.

Khung cảnh chuyển từ màu xanh sang màu vàng óng.

Trên ruộng đã rút hết nước khi thu sang, bông lúa xếp thành hàng rũ xuống.

Cơn gió thổi qua, bông lúa trĩu nặng khẽ đung đưa.

Sóng lúa.

Gió lướt trên mặt ruộng, con sóng tạo ra từ bông lúa đang lay động trông như những con sóng vàng.

“Oa.”

Leia ngắm nhìn cảnh tượng đó như đứa trẻ.

“Nó giống Alice. Sẽ không kéo dài được lâu đâu.”

Nhớ lại lời nói của Nurhachi.

Khi nhặt Alice lúc còn nhỏ, tôi đã định nuôi cô bé.

Nhưng, chính vì tôi ở bên cạnh mà mọi thứ dần sụp đổ.

Lúc chấp nhận bị trục xuất và từ bỏ việc làm mạo hiểm giả, không phải là để trốn chạy khỏi Nurhachi.

Là vì tôi, kẻ yếu nhất, đã không thể ở bên cạnh Alice được nữa.

Vừa xoa cái chân đau, vừa đưa ra quyết tâm nhỏ.

Có lẽ điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng, vẫn muốn thử.

Rèn luyện cơ thể lần nữa nào.

Mười năm kể từ khi từ bỏ làm mạo hiểm giả, cơ thể yếu ớt này đã trở nên ì ạch, bây giờ, có lẽ còn không thắng nổi goblin.

Cho đến khi Leia chấp nhận và rời khỏi đây.

Dù tôi không dạy, có lẽ Leia cũng sớm tự mình trở nên mạnh hơn.

Cuối cùng, sẽ đến mức có thể sánh ngang với Nurhachi và Alice.

Ít nhất, trong khoảng thời gian đó, sẽ cố đóng vai sư phụ tốt.

“Cậu Takumi, nhìn này, cái này, đến nhiều quá trời luôn.”

Chuồn chuồn đỏ được gọi là Akibeni đã tập trung lại trên cây lúa.

Bông lúa vàng kim được nhuộm thành màu đỏ.

Ở giữa đó, Leia bắt đầu nhảy múa.

Nếu không nhầm, thì đó là điệu múa phương Đông.

Bất giác bị mê hoặc trong thoáng chốc, bởi Leia đang múa một cách huyền ảo giữa hai màu, đỏ và vàng.

Thay đổi nhận thức rằng nếu cười bình thường, thì cũng là cô gái xinh đẹp bình thường.

Không thể tin rằng đây là cùng một người, với Leia đã để thần linh nhập vào và chiến đấu với bộ dạng như quỷ.

“Này, cẩn thận đấy, vì đẻ trứng vào người đó.”

“Sao chứ!”

“Sẽ khoét một lỗ trên da người, rồi đẻ trứng vào đó. Khi trứng nở, sẽ bắt đầu ăn thịt...”

“Thật, thật, thật, thật không ạ? Chuyện đó.”

“Nếu là thật thì siêu đáng sợ.”

“Cậu Takumi này!”

Hai người vừa nói chuyện tào lao vừa bắt đầu gặt lúa.

Khác với việc gọt vỏ khoai, Leia đã nhanh chóng thành thạo việc gặt lúa.

Dường như, miễn không phải là công việc tỉ mỉ, thì không có vấn đề.

Nhắc mới nhớ, cần sữa thực vật để làm súp với lượng lớn khoai.

Dù không muốn rời núi cho lắm, nhưng cần xuống thị trấn để mua sữa thực vật.

Nhân tiện, cũng nên mua thanh kiếm và cái khiên rẻ tiền.

Đã để lại toàn bộ trang bị thời còn là mạo hiểm giả rồi.

“Cậu Takumi, không hiểu sao cơ thể nhẹ bẫng. Em, có lẽ, đã trở nên rất mạnh rồi.”

Leia vừa xoay tròn, nhảy múa, vừa gặt lúa.

“Lần tới nhất định sẽ thắng. Vì đã được ôm cậu Takumi rất nhiều, nên có thể cảm nhận được sức mạnh còn lớn hơn rất nhiều so với lúc thần giáng đang ngự trị bên trong.”

Lại là cơn phát tác đó.

Chẳng lẽ không phải là thần mà là ác ma giáng sao?

Lẽ ra nên nói với Nurhachi để kiểm tra.

“N, nào, đừng vội, cứ từ từ. Dù sao thì, có lẽ, Nurhachi sẽ thỉnh thoảng lại đến. Lần sau, hãy đấu không dùng hết sức.”

“Vâng, cậu Takumi.”

Cảm thấy bất an trước câu trả lời đầy năng lượng của Leia.

Nếu lần nào cũng chiến đấu như vậy, tôi sẽ chết vì đạn lạc mất.

Nhìn chiếc chuông dịch chuyển được đeo ở hông.

Đeo nó vào cổ như trước đây quả thực có chút phản đối.

Dù sao thì có lẽ, cũng sẽ đến mỗi ngày, nhưng nếu có thể, thì hãy tha một lần một tuần.

Nghĩ vậy, nhưng dù bao nhiêu ngày trôi qua, Nurhachi cũng không hề đến.

Nurhachi sau khi chiến đấu với Alice, đã qua đời.

Tin đó, sau một thời gian, mới đến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận