Ngồi trên chuyến xe ngựa quay về trường, tôi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Cụ thể là chuyện bị tên Leon đang phơi bày khuôn mặt ngủ xấu xí ngay kia nhìn lén lúc tắm.
Tôi nghĩ lúc đó trời tối nên hầu như không thấy gì, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cơ thể tôi nóng bừng lên. Có một bó đuốc cháy ngay cạnh bồn tắm, nên nếu thị lực của tên Leon đặc biệt tốt, thì có khả năng hắn đã nhìn thấy.
Mà nói đến chuyện đó, lúc đó tôi đã ngỡ ngàng khi tên Leon dù con rồng đang ở ngay sau lưng mà vẫn không nhúc nhích một bước. Hắn ta đúng là đã liều mạng để được nhìn thấy thân thể trần trụi của tôi.
Thật sự là quá dâm dục. Dù chỉ một chút nữa thôi là hắn đã có thể chết rồi.
Ngay cả sau đó, hắn ta vẫn dường như tơ tưởng đến cơ thể tôi, nên tôi đã lỡ miệng nói “Nếu cậu đánh bại con rồng, tôi sẽ cho cậu tùy ý nhìn ngắm.” Lúc đó tôi đã rất tuyệt vọng để bảo vệ mạng sống của hắn.
Sau khi Leon đã kéo con rồng đi, tôi đã thực sự hối hận vì những gì mình đã lỡ lời trong lúc bộc phát.
Nhưng có lẽ nhờ phần thưởng đó mà trận chiến của Leon với con rồng thật xuất sắc. Tôi cũng ngưỡng mộ, ước gì mình có thể chiến đấu như vậy.
Tôi không thể không hối tiếc vì ông trời đã không ban cho Leon một nhân cách tử tế.
Nhưng rốt cuộc, con rồng đã thoát mất. Nhờ vậy mà tôi không cần phải khỏa thân nữa, nên tâm trạng tôi lúc đó khá phức tạp, với 3 phần vui mừng, 7 phần hối tiếc.
Sau đó, Leon đã trở thành một tồn tại khó hiểu gọi là ‘bạn trai (thử)’ của Fiona.
Fiona đã xin phép tôi về mối quan hệ của họ, nhưng vốn dĩ giáo viên không có thẩm quyền đó.
Hơn nữa, Leon và Fiona gắn bó với nhau như tình nhân, nếu anh ấy có thể quen dần với những cô gái quái vật thì lẽ ra đó phải là điều tôi mong muốn.
...Thế nhưng, cái cảm giác mơ hồ, khó chịu này rốt cuộc là sao đây...?


0 Bình luận