Thanh trường kiếm cùn và...
Vị Diện Táo - 位面苹果
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chém diệt chí ái chi vật

Chương 4: Đôi khi tung đồng xu cũng chẳng đáng tin

0 Bình luận - Độ dài: 1,322 từ - Cập nhật:

Trước những câu hỏi tra xét và lục soát của đám lính, hành khách chỉ dám tức tối trong lòng, chẳng ai dám lên tiếng.

Không ít nữ hành khách bị sỗ sàng đụng chạm.

Nghiến răng chịu đựng sự xấu hổ, họ cố kiềm chế, không dám có hành động gì quá khích.

Hầu như mọi hành khách đều bị hỏi về điểm đến.

“Ngươi! Đi đâu!?”

Một tên lính cúi xuống, nhìn chằm chằm một hành khách nam.

Người đàn ông này ánh mắt đầy hoảng loạn.

Nuốt nước bọt, nhìn chòng chọc vào khẩu súng ma đạo, anh ta nghĩ tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác.

“Đi Bắc Sơn Bảo.” Người đàn ông cố gắng nói với giọng xuôi tai nhất có thể.

“Ồ?” Nghe câu trả lời, viên sĩ quan tiến đến trước mặt người đàn ông.

“Vậy, vị tiên sinh này đến Bắc Sơn Bảo làm gì?”

“Tôi…” Người đàn ông định đáp, nhưng giọng nói chợt khựng lại.

Theo chỉ thị của viên sĩ quan, một tên lính nhét thẳng nòng súng ma đạo vào miệng người đàn ông.

“Tao không muốn nghe mày nói nhiều, giọng mày khó nghe vãi.” Viên sĩ quan nhìn người đàn ông với ánh mắt khinh bỉ.

“Từ giờ, tao chỉ muốn thấy mày gật hoặc lắc đầu.”

Nghe sĩ quan nói, người đàn ông sững sờ.

Rồi tiếng báng súng lạch cạch vang lên.

“Ư! Ư!!!” Người đàn ông điên cuồng gật đầu.

“Sao lại ngu thế hả?” Viên sĩ quan hung hăng đá người đàn ông một cái.

“Đi biên giới làm gì? Sang Liên bang à?”

“Ư!!! Ư!!!” Người đàn ông vội lắc đầu.

“Hừ…” Viên sĩ quan lấy bao thuốc từ túi ra, châm lửa hút.

Dù hút thuốc trong toa xe là hành vi khó chịu, chẳng ai dám hé nửa lời phàn nàn.

“Lục soát hắn.” Viên sĩ quan ra hiệu cho một tên lính bên cạnh.

Không chút chần chừ, tên lính được chỉ định tiến lên lục soát.

“Thưa trưởng quan, không tìm thấy mục tiêu!!!” Tên lính báo cáo.

“Ừ, hiểu rồi…” Viên sĩ quan thở dài.

“Bắn chết hắn.” Lời vừa dứt, tiếng súng vang lên.

“Á á á á á á!!!!”

Nhìn người đàn ông bị viên đạn ma thuật bắn chết ngay tại chỗ, nhiều nữ hành khách bắt đầu hét lên.

Điên rồi!!! Đám lính này đúng là điên rồi!!!

“Các người!!! Các người không thể làm thế!!! Chúng tôi là dân Đế quốc Will, chẳng phạm tội gì cả!!!”

Một người phụ nữ hét lên, nhưng ngay sau đó, cô không nói được nữa.

“Giết con mụ ồn ào đó đi.”

“Bùm...”

Tên lính trung thành thực hiện mệnh lệnh, không chút do dự.

—“Ôi trời, đúng là máu me, tàn bạo. Mà trước đây lính trong tù tốt tính lắm cơ mà.”

Trong lúc Bray thầm nhủ thán trong lòng, một tên lính tiến đến bên anh.

“Lạch cạch...”

“Ngươi! Người ở đâu!” Tên lính quát, chĩa súng vào đầu Bray.

“Người thị trấn Newham.” Bray trả lời nhanh gọn.

Dù sao, trả lời chậm một chút thôi là có thể xảy ra chuyện kỳ quặc rồi.

Viên sĩ quan kia đúng là bạo lực, gọi là tàn nhẫn cũng chẳng quá.

“Cô bé này thì sao!”

“Người Clinton.” Bray trả lời thay Marin.

“Chẳng ai hỏi mày!” Tên lính gầm lên.

Bray nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Lính cũng có loại hung hăng và không hung hăng mà.

“Người Clinton.” Marin đáp, mặt không chút cảm xúc.

Thực ra Marin chẳng biết trả lời gì, cứ bắt chước Bray là được.

“Điểm đến là đâu!”

“Risak.” Bray bình thản nói.

Thật ra Bray không muốn nhắc đến Bắc Sơn Bảo, vì vừa rồi đã có bài học nhãn tiền.

“Ừ.” Viên sĩ quan bước tới, liếc nhìn Bray và Marin.

“Các ngươi đến Risak làm gì.” Ông ta tiến sát Bray, giọng trầm thấp hỏi.

“Du lịch.” Bray bình tĩnh như thể chẳng phải đối mặt với quân đội Đế quốc.

“Khuyên ngươi nên nghĩ kỹ lại câu trả lời.” Viên sĩ quan rút khẩu súng ma đạo dạng ngắn, chĩa vào trán Bray.

“Nếu câu trả lời lần tới không làm ta hài lòng, ta sẽ bắn.” Viên sĩ quan nhe răng cười gằn.

“Nói, các ngươi đi đâu.”

“Risak.” Bray chẳng buồn chớp mắt, bình tĩnh đáp.

“Thú vị.” Viên sĩ quan thu súng về.

“Các ngươi bị nghi ngờ phá hoại an ninh Đế quốc. Trả lời tốt thì chỉ bị bắt đi, trả lời dở thì chết ngay tại đây.”

Marin nhìn Bray, chờ anh nói gì đó.

Nhưng chưa kịp để Bray mở miệng, một nhóm người đột nhiên xuất hiện trong toa xe.

Không chút báo trước, gần chục người mặc áo khoác đen bất ngờ hiện ra.

“Đã xác định đối tượng cần bảo vệ.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Đuổi lính Đế quốc, đảm bảo mục tiêu rời khỏi Đế quốc.”

“Rõ.” Những người áo đen còn lại đồng thanh đáp.

“Vút...” Viên sĩ quan rời nòng súng khỏi đầu Bray, bắn một phát về phía tên cầm đầu áo đen.

Nhưng gã áo đen dẫn đầu lách mình, nhẹ nhàng né viên đạn ma thuật.

Một tên lính vừa giơ súng lên đã bị một gã áo đen áp sát, chẳng còn khoảng trống để bắn.

Lính Đế quốc và đám áo đen lao vào hỗn chiến, hành khách khác co rúm một góc, cố tránh bị vạ lây.

Còn Bray, anh cũng trốn rồi. Có chỗ trốn tốt, sao lại không trốn?

Tìm được góc ẩn nấp hoàn hảo nhờ thực lực, sao phải lãng phí cơ hội đó mà ngồi phô trương tìm chết chứ.

Bray xoa mái tóc bạc của Marin.

“Xe bây giờ đúng là không yên bình gì.” Bray lẩm bẩm.

“Ừ.” Marin gật đầu, đồng cảm sâu sắc với lời Bray.

Lúc này, xe ray vẫn đang lao đi, và trong toa xe của Bray, cuộc chiến vẫn tiếp diễn.

---

Katerina nhíu mày, tựa vào mép ghế, nghi hoặc quan sát hai bên giao chiến.

—“Một bên là Liên bang, một bên là Đế quốc.”

—“Đám Liên bang sao lại đến Đế quốc?”

—“Bảo vệ ai đó rời khỏi Đế quốc?”

Hàng loạt suy đoán lướt qua đầu Katerina.

“Xui rồi, ta đâu phải loại người chuyên chiến đấu.” Katerina bối rối.

Dù là thành viên của “Thần Chi Đại Địch”, nhưng đáng tiếc, Katerina chỉ là nhân viên tình báo.

Cũng vì công việc nhẹ nhàng, cô mới có thể tung hoành khắp nơi.

“Này! Đồ đàn ông thối! Có chết thì đừng chết bên này!”

Một thi thể lính Đế quốc ngã vào lòng Katerina, bị cô dùng giày cao gót đá văng ra.

“Là vì cô bé đó sao?” Katerina lập tức nghĩ đến cô bé bên cạnh Bray.

Linh cảm thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô như vậy, dù đúng hay không thì chẳng rõ.

“Ừm… có nên chạy không nhỉ.” Katerina phân vân.

Dù khả năng chiến đấu kém, nhưng kỹ năng chạy trốn của Katerina thì cực kỳ đáng gờm.

Cô lưỡng lự, không biết có nên ở lại xem diễn biến tiếp theo.

Cảm giác ở lại thì nguy hiểm, mà đi thì có thể bỏ lỡ điều gì đó.

“Đời người đúng là đầy rẫy lựa chọn~” Katerina cảm thán, thở dài đầy u oán.

“Đồng xu sấp thì ở lại, ngửa thì chạy!” Katerina tự khen ngợi trí thông minh của mình.

“Ting...”

Đồng xu rơi xuống mu bàn tay Katerina, mặt ngửa hướng lên.

“Ừm… lần này không tính, ta không chạy đâu.” Katerina cố tình nhặt đồng xu, lật mặt sấp đặt lại lên tay.

“Hoàn hảo~” Katerina lại tự khen trí thông minh của mình một lần nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận