• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-1: Nàng Gyaru đầu tiên, "Tsukishiro Misaki"

Chương 15: Nàng Gyaru và công việc làm thêm đầu tiên

1 Bình luận - Độ dài: 1,518 từ - Cập nhật:

Nhà hàng gia đình chật ních những chàng trai trẻ bỗng trở nên ồn ào.

"A, kìa, em ấy ra rồi!"

Người xuất hiện một cách đầy phong thái với hai đĩa thức ăn trên tay chính là Misaki-san trong bộ đồng phục hầu gái.

Ồ, cũng ra gì phết.

Váy trên đầu gối, tạp dề trắng có diềm xếp nếp và nơ, bờm cài tóc, mái tóc vàng buộc đuôi ngựa—một bộ trang phục hầu gái hoàn hảo, nhưng khi được một nàng Gyaru Trắng mặc lên lại tạo ra "cảm giác như đang cosplay", cực kỳ kích thích trái tim đàn ông.

"Thấy chưa? Dễ thương vãi, đúng không!"

"Ghê thật! Ảnh trên Twitter đã đủ dễ thương rồi, nhưng ngoài đời còn dễ thương hơn!"

Những người đàn ông trong quán cũng vô cùng phấn khích.

Dù đang là trung tâm của sự chú ý, nhưng chính chủ lại giữ một vẻ mặt lạnh lùng kiêu kỳ. Đúng là Misaki-san có khác. Một sự bình tĩnh không thể tin được đối với ngày đầu đi làm thêm.

Nàng Gyaru hầu gái quá đỗi xinh đẹp tiến đến bàn mục tiêu trong khi hứng trọn ánh mắt của đám đàn ông.

"Xin lỗi đã để quý khách phải đợi lâu. Mỳ Ý sốt thịt bằm và cơm trứng cuộn của quý khách đây ạ. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng."

Ể?

Thật đáng kinh ngạc, giọng của Misaki-san đã chuyển thành một 'giọng điệu khách sáo' đầy duyên dáng.

Ai đây??

Chính vì biết cái vẻ lí lắc thường ngày của em ấy nên tôi chỉ thấy lạ lẫm.

"Xin lỗi quý khách. Mỗi・vị・khách・chỉ・được・phép・chụp・một・tấm・ảnh・thôi・ạ."

Luật lệ này của quán lần đầu tôi nghe thấy đấy.

Nhưng mà, khi được một nàng Gyaru hầu gái quá đỗi xinh đẹp nhờ vả với vẻ mặt có chút khó xử, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng phải chấp nhận.

"Nếu quý khách làm ồn quá sẽ ảnh hưởng đến các khách hàng khác, nên phiền quý khách giữ trật tự hơn một chút ạ."

Khi được một nàng Gyaru hầu gái quá đỗi xinh đẹp nhẹ nhàng nhắc nhở, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

"Misaki-san, đỉnh thật..."

Mới bắt đầu làm thêm được khoảng một tiếng đồng hồ. Em ấy đã thuần hóa được hết đám đàn ông trong quán rồi.

"Này, chú kia?"

Trong lúc tôi đang lơ đãng trước quầy đăng ký, một nhóm học sinh cấp ba đã bắt chuyện.

"Chú có ghi tên không? Hay là không?"

"A, xin lỗi."

Tôi vội vàng nhường chỗ rồi lấy điện thoại ra xem giờ. Hơn 18 giờ. Hay là mình đến một quán khác đợi em ấy làm xong nhỉ.

Tôi gõ một tin nhắn gửi cho cô ấy.

【Anh đợi ở tầng 3 quán Magg nhé. Em làm việc vất vả.】

Rồi. Thế là được.

"Yo, bạn thân!"

Có người choàng vai tôi từ phía sau. Là quản lý Yamamoto.

"Xin lỗi nhé, nhưng bạn・gái・của mày đã được tao trưng dụng làm linh vật hút khách rồi."

"Đã bảo là chưa・phải・bạn gái mà."

"Chưa... nghĩa là mày cũng không ghét bỏ gì chuyện đó đúng không? Mà thôi, chuyện đó để sau. Quan trọng hơn, nhìn đi này! Ăn nên làm ra thấy chưa!"

"Có vẻ là vậy."

"Chỉ trong một tiếng đồng hồ mà đã được thế này. Kể từ đó khách không ngớt luôn. Tao lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh của mạng xã hội đấy."

"Vậy thì tốt quá rồi. Mà này, chụp ảnh nhân viên bình thường là không được phép đúng không?"

"Tất nhiên là tao đã hỏi chính Misaki-chan rồi. 'Bọn anh có thể cấm chụp ảnh cũng được?'. Nhưng con bé bảo là 'Một chút thì không sao đâu ạ', nên tao đã cho phép mỗi người được chụp một tấm để không biến thành một buổi chụp hình luôn. Đương nhiên, chụp lén là mời ra khỏi quán ngay lập tức!"

"Mày... Lại giở trò giao・dịch・với con bé đúng không?"

"Aha, bị phát hiện rồi à?"

Gã này từ xưa đã vậy rồi. Chỉ có mưu mẹo vặt là nhanh nhạy lạ thường. Việc hắn được làm quản lý khi còn trẻ tuổi, tôi đoán chắc chắn phải có mánh khóe gì đó.

"Mồi nhử là gì thế? Tăng lương theo giờ à?"

"Ngây thơ quá! Misaki-chan mà lại bị lay động bởi mấy thứ đó à!"

"Vậy thì là gì. Đừng có úp mở nữa, nói đi."

Yamamoto nheo mắt cười một nụ cười đáng ghét.

"'Người cũ' của mày đó!"

"Thằng khốn..."

"Này này, đừng có hiểu lầm? Không phải tao đề nghị. Mà là cô bé muốn biết. Lịch sử tình trường của mày đó!"

"Dù có là vậy đi nữa, thì kẻ dùng nó làm mồi・nhử・là mày đúng không?"

"Thôi thôi đừng giận nữa. Cô bé đó, chuyện gì về mày cũng muốn biết hết. Nghĩa là mày đang được 'yêu thương' đến mức đó đấy. Nhìn kìa."

Yamamoto quay người tôi về phía trong quán.

Đó là cảnh Misaki-san đang được một chàng trai tầm tuổi sinh viên đại học bắt chuyện. Dù nhìn từ xa cũng biết đối phương là một trai đẹp.

"Xin lỗi anh. Em bây giờ đang có người・em・để・ý・rồi ạ..."

Misaki-san trả lời với vẻ áy náy.

'Người đang để ý'... à.

Đang trong giai đoạn đơn phương nhưng vẫn chưa đến mức 'thích'. Tất nhiên là cũng chưa hẹn hò, nên đối với cánh đàn ông, đây là một ranh giới tinh tế khiến họ mơ mộng về một cơ・hội・mong・manh.

Mà khoan, Misaki-san đang xưng là 'em' (私)[note78937]chứ không phải 'em' (あーし)[note78936]. Lạ lẫm ghê.

"Thấy chưa? Lời mời của một trai đẹp như vậy mà cũng bị từ chối thẳng thừng. Con bé đó, chắc là thích mày lắm đấy."

"Nói cho mày biết nhé, Yamamoto. Cô ấy là kiểu người nói thẳng nói thật. Sẽ không dùng những từ ngữ nửa vời như 'đang để ý' đâu. Chuyện đó cũng là do mày bày trò đúng không?"

"Hừ... Mày đúng là không gì qua mắt được. Nhưng mà, biết sao được? Phải giữ chân khách hàng thành khách・quen・chứ!"

"Mày đúng là..."

Tôi gỡ tay Yamamoto ra khỏi vai mình.

"Làm gì cũng phải biết chừng mực đấy? Thử để con bé sợ hãi một chút thôi xem? Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu."

"Yên tâm đi. Ở quán thì đã có tao để mắt rồi, còn ở những nơi khác thì mày bảo vệ con bé là được chứ gì?"

Nói thì dễ lắm.

"Kìa, công chúa của mày có vẻ có chuyện cần mày đó? Hiệp sĩ cao thượng của lòng em!"

Yamamoto vỗ vai tôi rồi cúi chào khu vực ghế chờ, sau đó đi về phía bàn khách. Misaki-san, sau khi trao đổi vài lời với Yamamoto lúc đi lướt qua, đang bước về phía này.

"Ồ."

Khi cô ấy vừa đến trước mặt tôi, từ khu vực ghế chờ đã có những tiếng trầm trồ vang lên.

"Xin lỗi anh, anh・trai. Hôm nay có vẻ không thể tiếp đãi anh chu đáo được rồi..."

Bởi vậy, ai đây?

Não tôi bị lag. Bị gọi là 'anh trai' bằng cái giọng điệu khách sáo đó tôi không biết phải phản ứng thế nào.

"C-Có vẻ em bận rộn nhỉ? Nhưng mà, em vẫn làm tốt công việc đó chứ! Cứ thế mà phát huy nhé!"

"Vâng ạ!"

Misaki-san trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

"Ồ ồ ồ ồ!!"

Từ khu vực ghế chờ có tiếng hò reo vang lên. Tôi cố gắng kìm nén cảm giác muốn xoa đầu cô ấy và cất lời.

"Cố gắng làm việc thêm một chút nữa nhé."

Tôi khẽ vẫy chiếc điện thoại trên tay để ra hiệu, Misaki-san gật đầu nhẹ rồi nhìn vào tờ giấy đăng ký chờ.

"Quý khách Tanaka đợi bàn ba người ạ. Bàn đã sẵn sàng, mời quý khách vào trong."

Sau khi nhìn cô ấy quay lại khu vực bàn khách, tôi định rời khỏi quán thì nhận ra mấy cậu học sinh cấp ba ở khu ghế chờ đang nhìn trộm tôi và bàn tán.

"Này. Con bé siêu dễ thương lúc nãy, có vẻ quen biết người này nhỉ?"

"Hình như gọi là anh trai... Chắc là anh em, nhưng chẳng giống nhau chút nào. Cũng không đẹp trai."

Này, người ta nghe thấy hết đó.

"Thiệt tình..."

Trước khi rời khỏi nhà hàng, tôi nhìn quanh một vòng.

"Cứ tận hưởng cho thỏa thích đi. Lũ・khoai・tây."

Ngầu rồi.

"Anh trai, vướng lối quá!"

Vì đứng ngay giữa cửa tự động nên tôi đã bị một cậu học sinh cấp ba vừa đến mắng cho.

"A an~♡"

Hơn 19 giờ. Tại tầng ba của quán Magg, tiếng rên của nàng Gyaru vang vọng. Vì vẫn còn sót lại cái giọng điệu khách sáo lúc làm thêm nên nghe nó có vẻ khêu gợi lạ thường.

"Này!?"

Ghi chú

[Lên trên]
(a-shi) là một biến thể nói nhanh, hơi líu nhíu của đại từ あたし (atashi), tiếng lóng đặc trưng của gyaru, thể hiện sự thân mật, suồng sã.
(a-shi) là một biến thể nói nhanh, hơi líu nhíu của đại từ あたし (atashi), tiếng lóng đặc trưng của gyaru, thể hiện sự thân mật, suồng sã.
[Lên trên]
(watashi) là đại từ "tôi" linh hoạt và an toàn nhất trong tiếng Nhật
(watashi) là đại từ "tôi" linh hoạt và an toàn nhất trong tiếng Nhật
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đi ngủ mai dậy thấy lên 100 chap chắc t chết🐧
Xem thêm