• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 (Đã Hoàn Thành)

Chương Kết: Lại chỗ ngồi quen thuộc cùng đám bạn.

1 Bình luận - Độ dài: 1,972 từ - Cập nhật:

Đón luồng gió mát tựa như liều thuốc giải nhiệt, tôi vừa đi vừa cảm nhận mùi nhựa đường nóng hừng hực dưới chân. Bầu trời xanh cao vút trên đầu trong veo như đá aquamarine — cứ như thể, đúng với ý nghĩa của viên đá ấy, nó sẽ mang lại cho tôi chút hạnh phúc.

Những bông hoa ven đường. Hàng cây dọc lối đi. Những chiếc xe vụt qua. Mọi thứ trải dài trên con đường tôi đang bước đi, tất cả đều mang theo hơi nóng rất đỗi thực. Cuối tháng Bảy. Buổi lễ bế giảng học kỳ I đã xong xuôi, tôi chia tay lũ bạn cùng lớp, trở về nhà sớm hơn thường lệ. Đến thời điểm này thì đã là mùa hè thực thụ, mọi thứ bên ngoài nóng bức cũng chẳng có gì lạ.

“Nóng quá…”

Tôi buột miệng lẩm bẩm. Đồng phục mùa hè mới thay không lâu đây, nhưng dưới cái nóng này thì cũng chẳng khác gì dội nước lên đá nóng — chẳng mấy tác dụng. Dĩ nhiên vẫn dễ chịu hơn là mặc áo dài tay, nhưng nóng thì vẫn cứ là nóng. Nếu chỉ cần mặc áo ngắn tay mà xóa được cái nóng mùa hè, loài người đã chẳng phát minh ra máy điều hòa làm gì.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa tiếp tục bước đi cho đến khi tấm biển quen thuộc hiện lên trước mắt.

Quán ăn gia đình — Flowers.

Một chuỗi nhà hàng gia đình mở cửa quanh năm không nghỉ. Chỉ cần nhìn thấy tấm biển và dáng dấp của quán là trong đầu tôi lập tức hiện ra quyển thực đơn — tôi đã lui tới đây nhiều đến mức ấy. Thậm chí, trừ mấy món giới hạn theo mùa thì tôi đã gọi hết toàn bộ menu rồi.

“… Chocolate sundae thôi nhỉ.”

Quyết định chỉ mất một giây. Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra miếng socola, kem socola, chuối và đủ thứ topping trang trí. Kỳ lạ thay, cơ thể tôi giờ chẳng chấp nhận bất cứ thứ gì ngoài một ly chocolate sundae.

Tôi lê đôi chân đang sắp bị cái nóng làm mềm ra, bước thẳng vào quán. Không cần phải nói với nhân viên, tôi đã quá quen để tự tìm đường đi.

Điểm đến là chỗ ngồi quen thuộc. Và ở đó, người con gái quen thuộc cũng đã đang ngồi sẵn.

Mái tóc vàng óng đến mức tưởng như có thể khuất phục cả ánh mặt trời. Đôi mắt xanh tựa như được tô vẽ đẹp hơn bất kỳ đại dương nào trên thế giới. Làn da trắng mịn không một vết nám, như thách thức cả nắng hè gay gắt. Dáng người quyến rũ với vòng eo thon, vòng một đầy đặn, càng được tôn lên bởi bộ đồng phục mùa hè của trường cấp ba Hoshimoto.

Kazemiya Kohaku.

Học sinh lớp 2-D, trường Hoshimoto — bạn cùng lớp, và cũng là người bạn vô cùng quan trọng của tôi.

“A, cậu đến rồi.”

Tôi tiến lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kazemiya.

“Xin lỗi nhé, tớ đến muộn.”

“Nếu thầy đột nhiên giao việc thì cũng chịu thôi. Có gì đâu mà phải xin lỗi?”

“Tại tớ biết cậu mong hôm nay lắm.”

“Không, không có mong gì hết á!”

Nhìn cái cách cậu ấy lúng túng phản bác thì ai cũng biết là mong rồi.

“Nhưng mà, cậu còn bày sẵn cái này lên bàn nữa cơ.”

“Cái đó là… chuẩn bị! Chỉ là chuẩn bị trước thôi mà!”

Thứ Kazemiya bày ra trên bàn chính là ‘Danh sách phần thưởng kỳ nghỉ hè’ mà bọn tôi đã viết ra hôm ở phòng tập đánh bóng chày sau kỳ thi cuối kỳ.

Và hôm nay, như đã hứa, bọn tôi ngồi ở quán ăn này để bàn chi tiết về lịch trình nghỉ hè dựa trên cái danh sách đó.

“Tớ đi lấy đồ uống trước nhé. À còn…”

“Chocolate sundae?”

“… Đoán chuẩn ghê. Sao cậu biết?”

“Thì tự nhiên thấy cậu cứ kiểu như đang thèm chocolate sundae ấy mà.”

Kazemiya ra vẻ đắc thắng. Chắc vẫn còn ghim vụ tôi trêu chuyện ‘Danh sách phần thưởng’ ban nãy. Mà kể ra cũng chẳng sao. Thấy cậu ấy làm mấy trò thế này chỉ thấy dễ thương thôi, chẳng có gì phải bực cả.

“Được rồi, tớ gọi luôn cho.”

“Nhờ cậu vậy.”

Tôi rót đầy ly soda dưa gang.

Lần này tôi nhiều đá hơn mọi khi. Dù lượng nước có ít hơn, nhưng lạnh hơn vẫn tốt hơn. Với lại, đây là đồ uống tự phục vụ — uống bao nhiêu chẳng được.

“Vẫn lại là soda dưa gang.”

“Phải bắt đầu bằng nó mới thấy hợp gu được.”

“Gì kỳ vậy.”

Kasegumi khẽ mỉm cười trước lời nói của tôi. Trong lớp, Kazemiya lúc nào cũng toát ra hình ảnh một “nữ thần lạnh lùng” xa cách, vậy mà khi cùng tôi trò chuyện ở quán ăn gia đình này, cô ấy đều luôn là như thế.

“Chocolate sundae, tớ gọi rồi đấy.”

“Cảm ơn.”

Tôi liếc sang góc bàn, nơi đặt chiếc máy tính bảng gọi món. Món đồ vuông vuông lạ mắt này mới được quán đưa vào nên trông vẫn mới tinh, bóng loáng.

“Ha… gọi món kiểu màn hình cảm ứng này đúng là tiện thật.”

Kazemiya cũng nhìn cái máy mới tinh ấy với ánh mắt như trút được gánh nặng.

Nhà hàng gia đình Flowers này vốn trước đây phải gọi món trực tiếp với nhân viên, nhưng dạo gần đây đã thay bằng hệ thống máy tình bảng cảm ứng. Cả tôi và Kazemiya đều là thế hệ quen tay với đồ kỹ thuật số, nên chuyện bấm bấm gọi món kiểu này chẳng làm khó được chúng tôi.

“Không phải nói chuyện trực tiếp với nhân viên là sướng nhất.”

“Cậu không thích điều đó đến vậy luôn à?”

“Bị nhìn kiểu ‘A, con bé này lại đến nữa rồi~’ là tớ ghét lắm.”

“Ảo tưởng rồi.”

“Nhưng mà cậu hiểu cảm giác đó mà, đúng không?”

“Ờ thì, tớ cũng hiểu. Thỉnh thoảng lại nghĩ chắc bị đặt cho biệt danh sau lưng rồi ấy.”

“Ahaha. Giống hệt tớ còn gì.”

Chỉ mong mấy cái biệt danh ấy đừng bao giờ lọt đến tai mình.

“... Thôi kệ. Bắt đầu nhé?”

“Ờ.”

Tạm gác chuyện phiếm, bọn tôi vào chủ đề chính ngay.

Chủ đề của “Liên minh nhà hàng gia đình” hôm nay────chính là kế hoạch nghỉ hè của tôi và Kazemiya.

Bọn tôi định dựa vào “Danh sách phần thưởng kỳ nghỉ hè” đã lập sau kỳ thi cuối kỳ để lên kế hoạch, nhưng đến đây thì lại có sự hiệu chỉnh lớn. Bởi vì──

“‘Nhà hàng gia đình Flowers – Chiến dịch Stamp Rally kỷ niệm đạt 300 cửa hàng hè này’... Chuẩn bài cho ‘Liên minh nhà hàng gia đình’ còn gì.”

Flowers, quán ruột của bọn tôi, là một chuỗi quán gia đình phủ khắp toàn quốc.

Mới đây nghe đâu đã đạt mốc 300 chi nhánh, nên họ mở chiến dịch Stamp Rally kỷ niệm.

Chỉ cần gọi món trên 1,000 yên ở mỗi cửa hàng Flowers khác nhau sẽ được một con dấu. Gom đủ năm con dấu sẽ đổi được quà giới hạn hoặc coupon đặc biệt.

“Chuẩn luôn. Dù ban đầu cũng định đi đủ chỗ, nhưng tiện thể gom con dấu luôn cũng hay. Dù vậy chắc phải chỉnh lại lịch cho khớp các quán gần điểm đến.”

“Chắc không khó lắm đâu? Mấy chỗ mình định đi cũng gần chi nhánh Flowers khác rồi… Nhưng gom đủ năm con chắc cũng khoai phết đấy.”

“Đi kiểu ở lại qua đêm không?”

“A, đúng ha. Nghỉ hè mà, làm chuyến như thế cũng hay đấy.”

Nhà đối với bọn tôi vốn chẳng phỉa nơi thoải mái gì.

Nghĩ tới chuyện có thể rời khỏi đó, dù chỉ tạm thời, cũng đã thấy hấp dẫn lắm rồi.

“Nhưng mà… đặt khách sạn mùa này chắc khó nhằn nhỉ~.”

“Ừmm … chắc không sao đâu? Chỗ du lịch nổi thì hơi khó thật, nhưng ở lại qua đêm thì mình đi xa được hơn mà. Tớ cũng tìm thử rồi… này, chỗ này vẫn còn vài phòng, gần biển nữa, đi bộ chút là có chi nhánh Flowers khác.”

“Kazemiya đi du lịch chắc lên kế hoạch chi tiết lắm nhỉ. Tra trước cả địa điểm với đánh dấu chỗ muốn đi luôn rồi.”

“Còn Narumi thì chắc cứ vô tư mà lang thang ha?”

“Chuẩn luôn, chuẩn luôn. Mấy lần đi xa là đi với Natsuki, mà với nó thì cứ lông bông vậy mà vui. Trước cũng đi TouTou Fantasy Land rồi đó. Hai thằng đàn ông mà vẫn vui ra trò.”

“TouTou Fantasy Land, cái đó cũng nằm trong danh sách mà.”

“Cái lúc mà tớ bị Natsuki lôi kéo đeo cái bờm tai thú đó. Lúc đó không hiểu sao lại phấn khích thế, còn chụp ảnh hai đứa nữa... À đây rồi. Nực cười thật đấy.”

Bức ảnh chụp chung với Natsuki đang nằm trong thư mục ảnh trên điện thoại. Hồi đó là bị Natsuki rủ rê thì phải. Nói chung cũng vui phết.

“Ahahaha. Gì đây. Narumi mà cũng làm mấy trò như này à. Bất ngờ ghê.”

“Khi đó đầu óc hơi bay ấy. Với Natsuki là bạn thanh mai trúc mã, nên kiểu gì cũng lôi nhau làm trò ngốc.”

“Ra vậy~? Vậy lần này đi với tớ thì cũng phải làm trò ngốc ngốc đấy nhé… fufu.”

“Được thôi, nhưng cậu cũng phải đội đấy nhé. Bờm tai thú.”

“Ừ, được thôi. Tiện thể hè này mặc yukata luôn nhé, lúc đi lễ hội.”

“Yukata hả… Giờ mới nhớ là tớ chưa từng mặc bao giờ.”

“Thế thì hè này mặc luôn đi.”

“Khoác yukata đi dạo mấy quầy lễ hội… nghe đúng kiểu mùa hè trong tranh luôn.”

“Tớ cũng hay mơ mấy cái này lắm. Đi chơi xa với bạn, đi lễ hội hè… đủ thứ ấy.”

Kazemiya ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thứ ánh sáng mùa hè chiếu rọi lên gương mặt cổ.

“Chắc đây là lần đầu tiên… tớ thấy mong chờ mùa hè thế này.”

“…Tớ cũng vậy.”

Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy vui. Và chắc chắn khi biến nó thành thật, niềm vui ấy còn gấp bội.

Điều đó, tôi có thể chắc chắn.

“…Hãy cùng nhau biến nó thành một mùa hè thật vui nhé, Narumi.”

“…Ừm. Cùng bién mùa hè này thành mùa hè tuyệt nhất nào.”

Sau đó, bọn tôi lại vừa tán gẫu vừa hoàn thiện nốt kế hoạch hè, rồi tranh thủ làm thêm ít bài tập trước khi ra về.

“Vậy nhé, mai gặp.”

“Ừ. Mười giờ sáng gặp nhau trước ga, rồi đi thẳng ra rạp phim… đúng chứ?”

“Xem phim xong thì ghé quán gia đình gần đó, kiếm con dấu đầu tiên. Đừng có ngủ nướng rồi phá hỏng kế hoạch ngay ngày đầu đấy nhé.”

“Biết rồi mà.”

Tôi chọc ghẹo, Kazemiya cũng cười lại với gương mặt quen thuộc ấy. 

“Thế nhé, Kazemiya.”

“Bye bye. Cảm ơn cậu đã tiễn tớ nhé, Narumi.”

“Ừ.”

Thế là như thường lệ, bọn tôi chia tay nhau.

Nếu phải nói trước thì, kế hoạch hè mà bọn tôi vạch ra đã tan tành ngay trước cả ngày đầu tiên.

“Xin lỗi, Narumi. Tớ…”

Bởi vì, ngay sau đó. Khi đêm còn chưa qua hết. Tôi đã chạm mặt.

Trong bóng tối. Giữa cơn mưa tầm tã──

“…Tớ… bỏ nhà ra đi rồi.”

──Kazemiya Kohaku, người đã bỏ nhà ra đi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Deo ổn rồi
Xem thêm