“────Hôm nay trông Kazemiya có gì đó kỳ là nhỉ.”
“Kỳ lạ? Điểm nào?”
“Ngay từ khi bước vào trường trông cậu ấy như sắp sập nguồn ấy, giờ ra chơi nào cũng gục xuống bàn luôn. Nhìn kìa ... vào giờ nghỉ trưa mà vẫn ngủ suốt. Bình thường cậu ấy toàn đeo tai nghe xem gì đó mà.”
Được Natsuki nhắc, tôi liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Kazemiya.
“……………………”
Thật vậy, Kazemiya – người mà giờ ra chơi lúc nào cũng nghe nhạc – giờ lại đang gục đầu lên bàn và ngủ một cách ngon lành. Hệt như người vừa thức trắng cả đêm vậy.
Nhắc mới nhớ, tối qua mình có giới thiệu game cho cô ấy… không lẽ là vì vậy?
…………Không thể nào đâu ha.
“Chưa từng thấy Kazemiya-san trong tình trạng đó bao giờ luôn. Mọi người đang tò mò lắm đó, không biết có chuyện gì đã xảy ra.”
“…Chuyện gì đã xảy ra nhỉ.”
Vừa nhanh chóng gạt bỏ hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, tôi vừa chậm rãi ăn suất bánh mì trưa của mình.
☆
“Đêm qua tớ đã chơi cái game của cậu giới thiệu đến nỗi mất ngủ luôn…”
Ngay sau khi tôi tan ca làm thêm và đến quán ăn gia đình gặp cô ấy, câu nói đầu tiên từ Kazemiya là như vậy.
(Mình không ngờ cô ấy thực sự thức trắng đêm để chơi game…)
Thú thật dù là người giới thiệu game cho cô ấy, nhưng tôi không nghĩ là cổ sẽ đắm chìm đến mức như vậy.
Trò chơi tôi giới thiệu là một tựa game hành động nhập vai thể loại khoa học viễn tưởng thế giới mở mới ra mắt gần đây. Người chơi vào vai một lính đánh thuê du hành khắp dải ngân hà bằng tàu vũ trụ, khám phá đủ các thể loại hành tinh khác nhau. Mạch truyện cũng thay đổi tùy theo hành động và lựa chọn của người chơi – một tựa game đề cao tính khám phá đang rất dược chú ý.
“Tớ là người giới thiệu mà cũng không ngờ cậu lại mê đến vậy đấy. Cậu chơi đến đâu rồi? Game này cũng có những nhiệm vụ cốt truyện chính mà ?”
Trò chơi này có các nhiệm vụ cốt truyện, và khi hoàn thành chúng, cốt truyện chính sẽ tiến triển. Mặc dù không bắt buộc phải đẩy nhanh cốt truyện, nhưng cũng có những yếu tố được mở khóa theo tiến độ, nên việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp mở ra nhiều hoạt động hơn.
“Tớ vừa xong phần hướng dẫn và vừa rời khỏi hành tinh đầu tiên.”
“………Hả? Cậu nói là đã thức trắng cả đêm cơ mà?”
Đúng là khi mới bắt đầu game, có nhiều đoạn phim và phần hướng dẫn nên sẽ tốn kha khá thời gian. Nhưng đáng lẽ ra không đủ dài để phải thức trắng đêm.
“Tớ lỡ mải mê tạo nhân vật mất tiu.”
“…Ghê thiệt. Lần đầu tiên tớ gặp người thức trắng đêm chỉ vì tạo nhân vật đấy.”
“Tớ tạo mãi mà không tạo được nhân vật như ý. Game cho tùy biến nhiều quá … đúng là cũng khổ”
"Characri" là viết tắt của "character create", nói cách khác là tạo hình chi tiết cho nhân vật mà người chơi sẽ điều khiển trong game. Trò chơi tôi giới thiệu có tính năng tạo hình nhân vật cực kỳ chi tiết. Đôi khi trên SNS, tôi cũng thấy những tác phẩm tâm huyết, tạo ra nhân vật giống hệt các nhân vật anime từ tác phẩm khác... Có vẻ Kazemiya cũng là một người chơi theo trường phái đó.
“Cậu đúng là kiểu người cầu toàn ha.”
“Có thể coi như vậy … Tớ không ghét mấy việc tỉ mỉ lắm. Còn Narumi thì chắc không quá bận tâm nhỉ?”
“Tớ thường làm đơn giản thôi. Nhưng cũng không phải là không có sở thích. Ví dụ như nếu có thể đổi màu trang bị, tớ sẽ luôn chọn màu mình thích”
“Màu cậu thích là gì?”
“Đỏ và vàng.”
“Ngầu đó. Nghe là thấy mạnh rồi.”
“Phải không, nhìn như mạnh hơn ấy. Nên tớ mới thích các phối đỏ vàng đó.”
“Trong game thì cậu chọn đỏ là chính phải không?”
“Đúng rồi, màu vàng thì chỉ dùng để làm điểm nhấn thôi.”
“Tên cậu là “Kouta” mà .” //note: chữ “紅” (kou – đỏ)
“Còn của Kazemiya là màu trắng đúng không.” //note : 小白” (Kohaku – tiểu bạch, trắng)
“── Đúng một nửa.”
“Thế nửa còn lại là gì?”
“Thật ra tớ cũng thích màu vàng. Nè”
Kasegamiya vừa cười vừa ngái ngủ, vừa đưa tay lên mái tóc mình, quấn vài lọn vào ngón tay.
Mái tóc óng ánh như ánh kim cuộn quanh đầu ngón tay ấy, đẹp đến mức bất giác khiến tôi phải ngẩn người.
“Tóc này không phải nhuộm đâu, là tóc tự nhiên đó. Bố tớ là người nước ngoài mà… Ừ thì, tớ với chị gái vẫn lớn lên ở Nhật nên cũng chẳng liên quan gì mấy.”
“Người nước ngoài” – cách cô ấy nói ra nghe cứ như đang nói về ai đó xa lạ vậy.
…Không, nghĩ mấy chuyện này vô ích thôi. Luật là không đào sâu can thiệp mà, và tôi cũng không có ý định làm vậy.
“Hồi nhỏ, tớ từng bị trêu vì màu tóc này, nhưng giờ thì tớ khá thích nó. Nên tớ mới có cảm tình với màu vàng. Cái tai nghe tớ dùng ấy, thật ra tớ đã muốn chọn loại màu trắng với vàng, nhưng chẳng cái nào có thiết kế vừa ý. Tớ cũng không ghét sự kết hợp giữa trắng và bạc, nên tớ đã chọn cái này.”
“Tai nghe à… Tớ cũng để ý từ lâu rồi. Sao lại cậu lại dùng loại tai nghe to thế, hiếm thật đấy. Đó cũng là một kiểu “gu” của cậu à?”
“Không hẳn là gu, mà là để tự vệ. Nhìn thế này thì ít ai bắt chuyện, đúng không?”
“Cũng đúng. Trước khi bắt đầu nói chuyện với cậu, tớ nghĩ cậu là kiểu “tôi không muốn nói chuyện đâu” luôn.”
Đó là cách tự vệ riêng của Kazemiya, nhằm giảm thiểu tối đa những người tiếp cận cô ấy vì mục đích liên quan đến người chị nổi tiếng. Mặc dù vẫn sẽ có những người bất chấp mà bắt chuyện như buổi sáng hôm nào, nhưng nhìn phản ứng của chính cô ấy thì có vẻ không phải là hoàn toàn vô hiệu.
“Fuwaa……”
Cô ấy đưa tay che miệng ngáp một cái nhẹ, đến cả khoảnh khắc ấy cũng giống như họa mà tên sẽ là “Giấc ngủ ngắn của thiên sứ trắng”.
“Thôi, hôm nay về sớm đi.”
“Ưm… không muốn…”
“Đừng có nói “không muốn” nữa. Nhìn là biết cậu đến giới hạn rồi còn gì.”
“…Tớ vẫn chịu được.”
“Nói trong tư thế gục xuống bàn thì chẳng có tí thuyết phục nào đâu.”
“…Vì tớ đang vui mà. Nói chuyện với Narumi thế này … vui hơn ở nhà nhiều.”
Tôi cũng thấu hiếu cảm giác không thoải mải khi ở nhà. Chính vì thế, tôi không thể ép cô ấy “về thôi” thêm nữa.
“Ít nhất thì ngủ tạm ở đây một chút đi. Tí nữa tớ gọi dậy.”
“…Nói chuyện nữa đi mà. Ngủ phí lắm.”
“Ngủ trước đi. Thiếu ngủ thế này thì lúc về nguy hiểm lắm.”
“…Có Narumi ở đây mà.”
“Ném hết cho tớ đấy à.”
“…Tụi mình là đồng minh mà.”
“Cái mác đồng minh tiện lợi ghê ha…”
“…Vậy Narumi là người đàn ông “có ích” của tớ rồi nhỉ?”
“Thế thì Kasegamiya cũng là cô gái “có ích” của tớ đấy.”
“…Cũng được. Tớ chấp nhận mà”
“Cậu buồn ngủ quá rồi đấy.”
“…Ừ. Giờ tớ cũng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.”
Tất nhiên rồi. Từ nãy đến giờ, cô ấy cứ thao thao những lời lộn xộn với gương mặt như thiên thần vậy.
“Ngủ đi. Với lại hôm nay cấm chơi game luôn.”
“Ểー… Đang đến đoạn hay mà.”
“Đoạn hay gì chứ, tiến được bao nhiêu đâu.”
“…Cuộc phiêu lưu của tớ mới chỉ bắt đầu mà.”
“Nghe y như bị “drop” giữa chừng vậy.”
Bị kéo dài thế này mãi cũng không ổn… Phải có một câu chốt mới được.
“Nếu cậu thức trắng vì game nữa, thì mai đi xem phim thế nào cũng ngủ gật giữa chừng cho coi.”
“………………………………Cái đó thì tớ không muốn đâu.”
Xem ra, đây là đòn quyết định rồi. Kasegamiya dần thả mình vào cơn buồn ngủ.
“…Cấm cậu về trước đấy nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
“…Nhớ đánh thức tớ đàng hoàng đấy.”
“Cứ để tớ lo.”
“Vậy thì… tớ ngủ một chút. Chúc ngủ ngon.”
Như thể công tắc nguồn vừa bị tắt, Kazemiya dần rơi vào giấc ngủ.
Gương mặt cô ấy khi say ngủ – dịu dàng như một thiên thần – không chút e dè.
…Ngay lúc này đây, khi có thể ngắm nhìn khuôn mặt ấy mà không ai tranh giành, có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất thế giới này rồi.
“…Mặc dù mình là người đề nghị cậu ấy chợp mắt, nhưng mà như thế này thì bất cẩn quá rồi đấy, cậu…”
Tôi cố kiềm chế bản thân không đưa tay chọc má cô ấy, thay vào đó làm dịu cổ họng bằng ly soda dưa gang.
Sau đó, tôi đánh thức Kazemiyadậy và cả hai rời khỏi quán, nhưng có vẻ việc ngủ gục trên bàn ở quán ăn gia đình khiến cô ấy cực kỳ xấu hổ...
“Giờ thì tớ không thể quay lại cái quán đó được nữa rồi… Không thể nào…”
Trên đường về, tôi dành phần lớn thời gian để dỗ dành Kazemiya đang chìm trong nỗi xấu hổ tột độ.
Và có vẻ như từ giờ, cô ấy đã thề sẽ không thức trắng để chơi game nữa.
☆
Ngày hôm sau. Hôm nay là thứ Năm, từ sáng sớm tôi đã bồn chồn, đến mức bản thân cũng cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Dù chỉ là đi xem phim cùng một người bạn, không hiểu sao tôi lại hồi hộp đến vậy, hết nhìn đồng hồ trong lớp lại kiểm tra giờ trên điện thoại.
(…Hôm nay sao dài thế này. Tiết học này lúc nào cũng dài vậy sao?)
Tiết hai vẫn chưa kết thúc. Kim đồng hồ trôi chậm một cách đáng sợ.
Tay tôi vẫn đang ghi chép lại nội dung trên bảng đen một cách máy móc, nhưng đầu thì chẳng vào được chữ nào.
Tôi lại liếc nhìn đồng hồ lớp học… mới chỉ trôi qua một phút kể từ lần kiểm tra trước.
…Chắc chắn có gì đó sai sai rồi. Cảm giác như thời gian trong lớp học này trôi chậm hơn hẳn.
(…Không ổn rồi. Mình không thể tập trung nổi nữa)
Ngay lúc đó, điện thoại rung báo tin nhắn.
Tôi lấy điện thoại ra một cách kín đáo để không bị giáo viên phát hiện — một tin nhắn từ Kazemiya.
●Kohaku: “Cậu nhìn đồng hồ nhiều quá đấy.”
Hai từ đơn giản cùng một sticker mèo mới mua.
●Kouta: “Tớ có nhìn đâu.”
●Kohaku: “Tớ thấy cậu nhìn mà.”
Cái gì vậy trời… tôi nghĩ thầm, lại một sticker mèo nữa bay tới.
●Kouta: “Tớ thấy hôm nay thời gian trôi chậm thật.”
●Kohaku: “Tớ cũng thấy vậy.”
●Kohaku: “Tớ cũng đang nghĩ y chang.”
●Kohaku: “Chắc ai đó đã làm gì với cái đồng hồ rồi.”
●Kouta: “Ai là ai?”
●Kohaku: “…Giáo viên chẳng hạn?”
●Kouta: “Không phải học sinh à?”
●Kohaku: “Tiết học dài thì người thiệt là học sinh mà.”
●Kouta: “Nghe có vẻ thiên kiến đấy.”
●Kouta: “Người thích học chắc lại thấy vui ấy chứ.”
●Kohaku: “Không có đâu.”
●Kohaku: “Chắc vậy…”
●Kouta: “Tự nhiên mất tự tin thế?”
Rồi một loạt sticker khác được gửi đến như để lấp liếm.
…Chết rồi. Nội dung trên bảng đã được khá nhiều rồi. Phải ghi chép lại.
Có vẻ Kazemiya — đang ngồi phía trước lệch bên trái — cũng nghĩ thế, cô ấy bắt đầu ghi chép.
(…Hả?)
Khi tôi ngẩng mặt lên, đồng hồ lớp học lại đập vào mắt.
Kim đồng hồ vẫn đang tiến về phía trước, tiếp tục báo hiệu thời gian đang trôi đi.
(…Mới đó mà đã trôi qua từng này thời gian rồi sao?)
Lúc nãy còn cảm thấy thời gian trôi chậm đến mức phát bực, vậy mà giờ lại cảm thấy nó trôi thật nhanh.
Chắc là do nói chuyện với Kazemiya vui quá… Không, đúng là có phần như vậy, nhưng không chỉ có thế.
Thời gian bên cạnh Kazemiya khiến mình quên cả thời gian, quên cả sự nhàm chán.
Cũng khiến mình quên đi căn nhà đầy khó chịu, quên đi thực tại mang tên “gia đình”.
Dù chỉ mới quen nhau chưa bao lâu, nhưng cảm giác như sự hiện diện của cô gái mang tên Kazemiya Kohaku đã trở nên quan trọng trong lòng mình.
(…Không lẽ, cô ấy cũng──)
Một ý nghĩ kỳ lạ bất chợt thoáng qua trong đầu, nhưng tôi lập tức gạt nó đi.
Việc Kazemiya có cùng cảm giác với mình hay không, nghĩ đến điều đó thì được gì chứ.
“Rồi, viết xong chưa nào? Thầy sẽ xóa bảng đây~”
“Á”
Đã quá muộn.
Nội dung trên bảng bị xóa đi không thương tiếc.
Có vẻ như trong lúc đang nghĩ về Kazemiya, thời gian đã thực sự trôi qua như tôi cảm nhận vậy.
●Kohaku: "Nãy cậu vừa nói “á” đúng không?"
●Kouta: "Tớ quên chép nội dung trên bảng rồi."
●Kohaku: "Ai bảo đang học mà nghịch điện thoại."
●Kouta: "Chính cậu cũng thế còn gì."
●Kohaku: "Tớ vẫn ghi bài đầy đủ mà."
●Kouta: "Tớ đâu có vì điện thoại mà quên chép đâu."
●Kohaku: "Vậy thì vì gì?"
●Kouta: "Chỉ là… đang suy nghĩ chút thôi."
●Kohaku: "Suy nghĩ?"
●Kohaku: "Nghĩ gì thế?"
“………………”
Nếu bị hỏi nghiêm túc là mình đang nghĩ gì, thì thực sự chỉ có thể trả lời là đang nghĩ về Kazemiya.
Nhưng mà… không thể nào lại trả lời một cách thẳng thắn vậy được.
…Trong những lúc như thế này, phải dùng sticker để đánh trống lảng thôi. Tôi gửi một sticker mèo.
Sau đó cất điện thoại đi và cố tập trung vào tiết học.
Phần đã bị xóa trên bảng thì đành chịu, nhưng ít nhất tôi có thể chép phần tiếp theo một cách đầy đủ.
Khi tôi đang chăm chú vào bài học, chuông cũng vang lên báo hết tiết. Cuối cùng cũng vượt qua được tiết học đó.
…Và ngay lúc đó, điện thoại lại hiện thông báo. Có vẻ Kazemiya lại đang nhắn tiếp về chuyện tôi gửi sticker lấp liếm lúc nãy.
●Kohaku: "Nếu cậu không phiền thì tớ gửi ảnh chép bài của tớ nha."
Ngay sau tin nhắn đó, cô ấy gửi kèm một bức ảnh chụp bài trên bàn bằng điện thoại.
●Kouta: "Cảm ơn nhé. Cậu cứu tớ một bàn thua trông thấy đấy."
●Kohaku: "Không có gì đâu."
●Kohaku: "Nếu khó đọc thì xin lỗi nha."
Khó đọc cái gì chứ...
●Kouta: "Ngược lại ấy chứ, chữ cậu đẹp đến mức khiến tớ sốc luôn."
●Kouta: "Nếu thế mà còn khó đọc thì chữ tớ chắc phải gọi là mã hóa rồi."
●Kohaku: "Nói quá rồi đó."
●Kouta: "Cậu từng học thư pháp à?"
●Kohaku: "Hồi xưa có học một chút."
●Kohaku: "Tại chị tớ cũng học."
●Kohaku: "Còn tớ thì… không giỏi bằng chị ấy."
…Chuyện “không giỏi thư pháp” thật ra cũng chẳng phải lỗi gì to tát. Nhưng có vẻ như Kazemiya đã từng bị ai đó nói như vậy, và người đó chắc hẳn là người rất gần gũi với cô ấy – điều này không khó để tưởng tượng.
●Kohaku: "Chữ của chị tớ ấy, thật sự siêu đẹp luôn."
●Kohaku: "Đẹp tới mức nhìn cứ tưởng là đánh máy trên điện thoại ấy."
●Kouta: "Tớ biết. Trước có thấy chị ấy đăng clip mà."
●Kouta: "Hôm nọ còn viral trên SNS nữa."
Đó là video Kuon – chị gái của Kazemiya – đang viết chữ.
Cô ấy chỉ đơn giản là livestream lại cảnh mình viết những câu được fan gửi đến, thế mà video nhận được hàng vạn lượt tương tác chỉ trong chưa đầy một phút.
…Bình tĩnh nghĩ lại thì đúng là sức ảnh hưởng khủng khiếp thật. Chỉ viết chữ ra giấy thôi mà cũng có thể nổi như vậy.
Nhưng mà, cho dù là thế thì──
●Kouta: "Nhưng tớ vẫn thích chữ của Kazemiya hơn"
“………………?”
Miya không phản hồi gì. Không có tin nhắn trả lời.
Mình lỡ nói điều gì kỳ cục à? Dù chỉ là nói lên cảm nhận thật thôi mà.
Ngay cả sticker mèo cũng không thấy gửi lại – chuyện này là lạ rồi.
Tôi quay mặt về phía Miya, đang cảm thấy có chút lo lắng thì──
“────……”
Ánh mắt tôi và Kazemiya gặp nhau. Cô ấy đang quay lại nhìn về phía tôi từ chỗ ngồi của mình.
Má cô ấy hơi ửng đỏ – chỉ là một chút thôi, nhưng rõ ràng có thể thấy được.
Khoảng cách hơi xa nên tôi cũng không dám chắc… nhưng cảm giác đúng là vậy.
Và rồi Miya nhìn tôi, hé miệng như muốn truyền tải điều gì đó──
──Đừng có nói mấy chuyện như vậy bất thình lình chứ. Đồ ngốc.
Không qua tin nhắn, mà là khẩu hình miệng – cô ấy nói bằng miệng nhưng không phát ra tiếng.
Tôi đâu có học kỹ năng đọc khẩu hình gì đâu, nhưng không hiểu sao lại đọc được chính xác những gì Kazemiya nói.
●Kouta: "Cậu ngượng vì được khen chữ hả."
●Kohaku: "Im đi."
●Kohaku: "Không có ngượng."
●Kouta: "Cứ mỗi lần định lảng tránh là lại spam sticker mèo, cậu thôi đi được không."
●Kohaku: "Không đời nào"
Mèo. Mèo. Mèo. Mèo. Mèo…
Sticker mèo liên tục bay tới. Từ chỗ ngồi của tôi còn có thể thấy được cô ấy đang bấm liền tay nữa cơ.
Tôi khẽ phì cười nhìn tấm lưng ấy, thì chuông báo bắt đầu tiết hai vang lên.
●Kohaku: "Tiết sau nhớ ghi bài tử tế vào đấy."
●Kouta: "Không cần nhắc, tui biết rồi mà."
“…Nguy rồi. Cứ nhắn với Kazemiya là mình lại như quên mất sự hiện diện của thời gian”
Nếu cứ thế này thì đến lúc tan học điện thoại mình sẽ cạn pin mất, mà vào học cũng không tập trung được.
●Kouta: "Điện thoại tớ sắp hết pin rồi nên tớ tắt máy đây."
●Kohaku: "Ừ, đúng kiểu này thì đến chiều chắc hết sạch pin luôn ấy."
●Kohaku: "Tớ thì có mang pin dự phòng nên không sao."
●Kouta: "Chuẩn bị kỹ ghê ha."
●Kohaku: "Giờ nghỉ là tớ toàn xem phim, với lại còn để giết thời gian ở quán nữa."
●Kouta: "Thảo nào điện thoại cậu hết pin nhanh."
…Không được không được, lại lỡ tay nhắn tiếp nữa rồi.
●Kouta: "Lần này tắt thật đây nhá."
●Kohaku: "Ừ."
●Kohaku: "Gặp lại sau giờ học nhé."
Tôi tắt nguồn điện thoại. Xem như đã "niêm phong" hoàn toàn. Hôm nay, cho đến khi tan học, nhất định không mở tin nhắn nữa.
“────……”
Không hiểu sao… cảm giác thời gian lại trôi thiệt chậm rồi.
(Nhanh tới giờ tan học đi mà…)
☆
“────……”
Đối với tôi – Kazemiya Kohaku, giờ thể dục thực sự là khoảng thời gian nhàm chán vô vị.
Tiết thể dục ở trường tôi được chia nam nữ riêng, nữ thì học tennis. Sau khi khởi động và tập các động tác cơ bản như vung vợt, thì sẽ chia thành các cặp để ra sân đánh qua lại.
Với tôi thì mấy lúc như thế này luôn luôn bị lẻ ra. Bạn thân của tôi học lớp khác, mà giả sử có học chung đi nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp xúc nhiều. Và số học sinh nữ của lớp tôi là số lẻ – tất yếu tôi sẽ phải nhập nhóm với một cặp đôi khác thành nhóm ba người… nhưng mà…
“Ủa? Nhóm kia có ba người kìa?”
“Tại vì… Kazemiya ấy mà.”
“À, hiểu rồi.”
“Cô ta chắc cũng không muốn ghép nhóm với tụi mình đâu.”
Nói ngay sát bên, cố tình để tôi nghe thấy, còn cười cợt mỉa mai nữa chứ. Cảm ơn nhé.
Mà cũng đúng thôi… Dù là để tự vệ, nhưng cái thái độ tôi thể hiện ra ngoài cũng là nguyên nhân khiến mọi chuyện thành thế này.
…Thật ra thì, theo kinh nghiệm của tôi, kể cả có không giữ khoảng cách đi nữa, thì kiểu người như vậy vẫn sẽ nói xấu sau lưng thôi.
Tôi có ngoại hình nổi bật, nên bọn họ hay đồn kiểu: “thả thính bạn trai người này người kia”, trong khi tôi chẳng hề làm gì cả.
Giá mà tôi biết cư xử khéo léo hơn thì mọi chuyện đã khác. Nhưng đáng tiếc là tôi không đủ giỏi để làm người lớn như vậy.
Vậy nên, giờ thể dục với tôi chỉ là khoảng thời gian lặng lẽ đứng ở góc sân, thả hồn đi nơi khác.
Trong tiết thể dục thì không được mang điện thoại hay tai nghe vào (mang lén thì kiểu gì cũng bị tịch thu).
Thế nhưng hôm nay lại buồn chán hơn mọi khi. Tôi nhớ điện thoại khủng khiếp.
(…Nói chuyện với Narumi vui thật.)
Chàng trai mà tôi mới quen vài ngày trước. Dù đã để ý từ trước vì cả hai hay đến cùng một quán, nhưng phải đến mấy ngày gần đây mới thật sự bắt đầu nói chuyện.
Thế mà trong giờ học lại có thể nói chuyện hợp đến vậy, cứ như đang ở quán ăn chứ không phải lớp học.
…Tôi thật là tham lam quá.
Chỉ riêng việc có một người như Narumi – người mà tôi có thể gọi là “đồng minh” – cũng đã là một điều xa xỉ rồi.
Việc có một nơi dễ chịu đến mức quên cả thời gian bên ngoài ngôi nhà kia, chỉ vậy thôi cũng đủ để tôi thấy hạnh phúc rồi.
Vậy mà giờ đây, tôi lại thấy bản thân mình đang mong muốn có được khoảng thời gian hạnh phúc giống như thế cả trong trường học nữa.
Tôi nhận ra mình muốn được nói chuyện nhiều hơn nữa với Narumi…
“À, Sawada-kun kìa!”
Mấy bạn nữ đang đứng đợi đến lượt ở sân tennis thì nhìn qua hàng rào, chăm chú dõi theo trận bóng đá của tụi con trai.
Sawada… nếu tôi nhớ không lầm thì theo lời Narumi, cậu ta là "hoàng tử" nổi bật của năm hai.
Với tôi thì chỉ là một kẻ phiền phức hay làm mấy chuyện thừa thãi, nhưng hình như lại rất được các bạn nữ yêu thích.
Có vẻ bọn con trai đang đá bóng, và Sawada đang dẫn bóng đột phá về phía khung thành đối phương.
“Ghê quá. Dù là người của đội bóng rổ mà vẫn thắng đội bóng đá luôn kìa.”
“Sawada-kun cố lên~!”
Gần như tất cả các bạn nữ đều gạt hẳn tiết học sang một bên, reo hò cổ vũ rần rần.
Sawada khéo léo vượt qua một người rồi sút bóng. Khi bóng cắm phập vào lưới, đám con gái lại ồ lên phấn khích.
…Đây là buổi học thể dục hay buổi biểu diễn ca nhạc vậy? Ồn ào thế này thì muốn ngẩn người cũng khó. …Thôi, đổi chỗ thôi.
(…À. Narumi kìa.)
Tôi rời khỏi đám đông đang tụ tập gần hàng rào, rồi nhìn thấy bóng dáng Narumi.
Có vẻ cậu ấy cùng đội với Sawada, đang đứng gần khung thành trò chuyện rôm rả với Inumaki, có vẻ rất nhàn rỗi.
Ngay cả chuyện này cũng giống tôi đến lạ. Cảm giác buồn cười thật.
Bên đó thì còn có Inumaki nên chắc cũng vui hơn tôi chút.
…Thích thật. Tôi cũng muốn được ở bên đó. Ghen tị với Inumaki vì được nói chuyện với Narumi.
…À, hình như bị thầy nhắc nhở rồi. Narumi với Inumaki bắt đầu chạy lúp xúp. Chắc bị nhắc phải chơi nghiêm túc vào.
“Làm cái gì không biết nữa.”
Tôi bất giác bật cười khẽ. Chỉ nhìn thôi mà cũng thấy thú vị.
Tiết thể dục vốn dĩ nhàm chán, giờ phút này lại đang trở nên thú vị đến lạ.
Mấy bạn nữ khác thì có vẻ đang say mê theo dõi Sawada, nhưng tôi thấy nhìn Narumi còn vui hơn nhiều.
Khi tôi tiếp tục dõi theo trận bóng của tụi con trai, trận đấu bắt đầu có biến chuyển.
Inumaki cắt được đường chuyền của đối phương, rồi len qua giữa đội hình địch và chuyền bóng cho Narumi.
Cứ như một cặp ăn ý vậy.
Narumi nhận bóng, rồi chuyền theo đà chạy của Sawada.
Sawada bắt lấy đường chuyền đó và sút bóng… nhưng bóng lại bay trúng góc cột dọc của khung thành rồi bật mạnh lên cao, theo một đường vòng cung rộng lớn.
Từ chỗ các bạn nữ, vang lên những tiếng “a~…” tiếc nuối.
“Tiếc thật~ Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi mà…”
“Chắc là tại Narumi chuyền bóng cẩu thả quá chứ gì.”
“Phải đấy, nếu chỉ có mình Sawada-kun thôi thì chắc chắn đã ghi được rồi.”
Thật vậy sao?
Tôi thì thấy đường chuyền của Narumi gần như hoàn hảo, đúng ngay thời điểm Sawada đang chạy vào vòng cấm.
Pha hụt vừa rồi rõ ràng là lỗi của Sawada.
…Mà bóng đá mà, cậu ta lại là dân bóng rổ nữa. Sút trượt cũng là chuyện bình thường thôi.
“────Kazemiya-san!”
Quả bóng vừa bị bật khỏi khung thành lúc nãy đã lăn qua khỏi hàng rào và lăn vào sân tennis.
Và đuổi theo bóng – không ai khác chính là Sawada. Cậu ta chạy tới chỗ tôi.
“Xin lỗi, cậu có thể nhặt giùm quả bóng được không?”
…Đừng gọi đích danh tôi như vậy chứ. Thế này kiểu gì cũng bị mấy bạn nữ khác lườm nguýt.
Tôi đúng là muốn tránh xa mấy chuyện rắc rối kiểu yêu đương này hết mức có thể. Mệt mỏi và phiền phức lắm.
Tôi đang phân vân nên giả vờ không nghe thấy hay nói đại kiểu “nhờ người khác đi” thì…
…Tôi nhận ra Narumi đang đứng ngay sau Sawada.
…Thôi được rồi.
Tôi nhặt quả bóng đang lăn và ném thẳng qua hàng rào.
Quả bóng vẽ một đường parabol, bay qua khỏi đầu Sawada và…
…bay thẳng tới chỗ Narumi ở phía sau.
Narumi đón bóng một cách gọn gàng, không để rơi.
Ừ. Bắt bóng đẹp lắm.
“Xin lỗi. Tớ ném mạnh tay quá.”
Tôi tỉnh bơ nói với Sawada.
Như dự đoán, mấy bạn nữ xung quanh trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi làm như không biết.
Tôi chạm mắt với Narumi.
Nhân cơ hội này, tôi nói chuyện với cậu ấy qua khẩu hình, qua hàng rào.
──── Cố lên nhé.
Mấy phản ứng của mấy bạn nữ kia cứ khiến tôi khó chịu sao đó.
Narumi cũng đáp lại bằng khẩu hình:
──── Ừ, hiểu rồi.
Ngay sau đó, Narumi quay lại sân và tiếp tục trận đấu.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác cậu ấy chơi năng động hơn hồi nãy một chút… có lẽ vậy.
Mặc dù sự chú ý của các bạn nữ vẫn dồn hết vào Sawada – người đang liên tục ghi bàn,
nhưng tôi thì không bỏ lỡ bất kỳ cảnh nào của Narumi và Inumaki phối hợp rất ăn ý để hỗ trợ kiến tạo phía sau.
Tôi đã dõi theo họ cho đến khi trận đấu kết thúc.
“…………”
Giá mà tôi có thể nói chuyện với Narumi một cách bình thường, chứ không phải qua hàng rào thế này thì tốt biết mấy.
(Ước gì tới giờ tan học nhanh nhanh lên…)
Cuối cùng thì cũng vượt qua được mấy tiết học dài lê thê hơn thường lệ, và bước đến giờ tan học.
Chúng tôi rời lớp lệch giờ nhau một chút nhưng rồi vẫn tập hợp lại đúng như kế hoạch ngay trước ga.
“…yo.”
“…Mn.”
Không quá khó để có thể tìm thấy Kazemiya, cậu ấy đã rời lớp sớm hơn tôi và đang chờ ở sân ga.
Giữa dòng người tấp nập qua lại, Kazemiya Kohaku, tai đeo headphone, chắc là đang nghe nhạc, vẫn toả sáng hơn bất kỳ ai tại đó.
“Kiến tạo đấy.”
“…thôi đi.”
Tôi lập tức hiểu ra cô ấy đang nói về tiết thể dục hồi nãy.
“Trận đó người nôỉ bật nhất là Sawada mà . Nhờ có cậu ấy mới thắng được đội đá bóng.”
“Sawada nổi bật được là nhờ Narumi dọn cỗ cho còn gì.”
“…Mà sao tự nhiên cậu lại bảo tui cố lên vậy?”
“Chỉ là nhìn cái đám cứ xì xào xì xào nên bực thôi.”
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu bộ thắc mắc, nhưng Kohaku chỉ nói “chuyện riêng ấy mà” rồi thôi.
Coi bộ không muốn tôi truy hỏi thêm.
"Thôi kệ. ......Vậy, đi thôi chứ. Đi tàu điện được không?"
"Là rạp chiếu phim tổng hợp ở mấy ga nữa đúng không. Chắc tui còn biết rõ hơn Narumi đấy."
"Vậy thì tôi thất lễ rồi."
Đúng lúc đó, tàu đến, chúng tôi bước lên tàu.
“Lâu lắm rồi tớ mới ra rạp xem phim đấy.”
“Chẳng phải là do cuối tuần cậu vẫn đi làm thêm hay sao?”
“Phần vì thế, với cả tớ cũng ít khi tự đi xem. Có thì chỉ khi Natsuki rủ thôi.”
“Natsuki á, cái cậu Inumaki đúng không ? Quả như tôi nghĩ, hai người thân ghê ha.”
“Do là bạn thanh mai trúc mã ấy mà. Hơn nữa, từ mẫu giáo, tiểu học, trung học đến cấp ba đều học cùng lớp nữa.”
“Ghê vậy.”
“À, mà vé xem phim lần này cũng là Natsuki tài trợ đấy. Nghe bảo có quen mấy người làm trong ngành điện ảnh, dư vé nên cho tớ.”
“…Rốt cuộc cái cậu Inumaki là ai vậy? Đừng bảo là một người nổi tiếng nhé?”
“Tớ cũng không biết. Mấy cái mối quan hệ của nó bí ẩn lắm.”
Số lượng hành khách trong tàu ngày một tăng lên do lượng khách đi vào tàu khi vừa dừng ở một ga lớn, điều đó khiến cho toa tàu chật dần, không còn cả chỗ để ngồi.
“…”
“…”
Toa tàu càng lúc càng chật hơn, chúng tôi bị dồn sát vào tường, chính vì thế mà khoảng cách giữa tôi với Kohaku cũng tự nhiên gần hơn.
Kohaku đứng ngay trước tầm mắt, gần hơn hẳn khi ngồi trong nhà hàng hôm trước, khi còn bàn ghế, ly nước hay đĩa sandwich ngăn giữa. Giờ thì chẳng có gì cả.
Khoảng cách ấy đủ gần để có thể chạm vào nhau mà không cần vươn tay. Cái khoảng cách mà nếu không cẩn thận thì hơi thở cũng có thể quyện vào nhau.
“…Không ngờ Narumi cao thật đấy. Cậu cao mét mấy vậy?”
“Chắc… cũng được 1m77.”
“…Quả nhiên cao hơn tớ nghĩ.”
“Còn Kohaku thì sao?”
“163 thì phải, năm ngoái mới cao thêm 1cm.”
“Chênh nhau 14cm nhỉ.”
“Nhiều vậy luôn … Á!”
Rầm.
Thân tàu khẽ lắc mạnh một cái, khiến Kohaku mất thăng bằng như thể sắp ngã vào tôi.
“──── Này.”
Bản năng, tôi đưa tay ra đỡ lấy người cô ấy. Qua cái chạm nhẹ, tôi cảm nhận rõ hơi ấm mỏng manh trên thân hình mảnh mai của cậu ấy, điều mà khi ngồi đối diện ở quán ăn gia đình, tôi chưa bao giờ nhân ra.
“Tớ xin lỗi.”
“…Tại sao Narumi lại xin lỗi chứ?”
“…Tớ cũng không rõ nữa?”
Cơ thể của Kohaku mảnh mai và mong manh, giống như đang chạm tay trực tiếp vào một món trang sức quý giá lẽ ra không được chạm vào. Cái hơi ấm ấy, vừa ngọt ngào vừa mang chút cấm kỵ, khiến tôi vô thức buột miệng thốt nên lời xin lỗi. Dĩ nhiên, mấy thứ này đâu thể nói ra thành lời được.
“…Cảm ơn nhé. Vì đã đỡ mình.”
“Có gì to tát đâu. Chuyện nhỏ xíu mà cũng cảm ơn.”
“Có khi vậy thật.”
Kohaku như muốn che giấu điều gì đó, chỉ lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ.
“…Narumi này…”
Thế rồi cô ấy lại khẽ thốt ra một câu, rồi lại im lặng một lúc.
“…Cậu cũng là con trai mà nhỉ.”
“Chứ trước giờ cậu nghĩ tôi là gì vậy?”
“Không phải ý đó… Mà thôi, quên đi.”
Từ lúc đó cho đến khi tàu đến ga cần xuống, Kohaku chỉ lặng im nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà không nói thêm gì nữa.
Xuống ga, chúng tôi đi bộ thêm chừng mười phút, cuối cùng cũng tới rạp chiếu phim, tiếp đó chúng tôi nhanh chóng đến quầy vé để chọn chỗ ngồi.
“Kohaku thích ngồi chỗ nào?”
“Tầm giữa, hơi chếch lên phía trước… chắc vậy.”
“Câu không thích ngồi lùi về sau à?”
“Mình thích cảm giác màn hình tràn ngập trước mắt hơn.”
“…Nghe cũng có lý.”
Ít nhất khi xem phim, người ta có thể quên đi thực tại dù chỉ một lúc.
Nghĩ vậy, tôi đặt vé xong rồi nhìn đồng hồ — cái món mà tôi đã chú ý suốt cả ngày nay.
“…Còn chút thời gian trước khi phim chiếu. Đi mua chút đồ ăn nhé?”
“Narumi là tuýp người sẽ mua đồ ăn ở quầy hở?”
“Tùy hứng thôi. Có mua thì cũng chỉ nước với bắp rang thôi. Còn cậu?”
“Tớ cũng thế. Hầu như lần nào cũng chỉ mua nước với bắp rang.”
Bọn mình mỗi đứa mua một phần bắp và nước, và khi đến giờ chiếu phim, cả hai cùng bước vào phòng chiếu đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
“Narumi chọn bỏng ngô vị muối à. Cậu thích vị đó sao?”
“Cũng tuỳ thôi. Lần trước đi với Natsuki thì mình ăn vị khác. Kohaku thì… caramel à?”
“Tiện thì đổi vị ăn thử không? Kiểu so sánh á.”
“Với bạn bè mà cũng làm thế á?”
“Với tớ thì có.”
“…Cậu cũng có bạn cơ à?”
“Cậu nghĩ mình là loại người gì vậy?”
Kohaku hơi phồng má ra một chút như giận dỗi, trông hao hao nét trẻ con dễ thương. Ở lớp, Kohaku luôn tỏ ra chín chắn nên nét trẻ con này lại càng thú vị.
“Chúng tớ khác lớp, với lại ở trường tớ cũng tránh tiếp xúc.”
Chắc phần vì chuyện lời đồn của cậu ấy, phần vì không muốn bạn bè bị vạ lây từ chuyện của chị gái mình.
“…À, bắt đầu rồi kìa.”
Ánh sáng ngoài màn chiếu tắt dần, bộ phim bắt đầu. Kohaku đã hoàn toàn chìm vào thế giới trong phim. Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêng của Kohaku, đẹp đến mức suýt nữa mình đã ngẩn ngơ nhìn mãi — phải vội định thần tập trung lại vào phim.
☆
“Ha ────… tuyệt thật.”
Sau khoảng hai tiếng phim chiếu, chúng tôi ngồi ở một bàn trong quán ăn gần rạp. Kohaku khẽ thở dài đầy mãn nguyện, trông cậu ấy vẫn như đang lơ lửng trong không khí mộng mị của bộ phim vậy. Mà thật ra, mình cũng chẳng khác gì.
“Phim hay thật. Cũng đáng công mình xem lại mấy phần trước để ôn rồi mới đến xem.”
“Chuẩn luôn. Trong phim cài cắm bao nhiêu chi tiết nhỏ mà ai xem rồi mới hiểu được ấy.”
“Đúng rồi. Mặc dù không nhất thiết phải xem các phần trước mới thưởng thức được phim, nhưng có nhiều phân cảnh cảm xúc chỉ có thể có được khi đã xem mấy phần trước thôi.”
“Đặc biệt là đoạn cuối…”
““Cảnh nhân vật chính ghi điểm buzzer-beater”“
Cả hai cùng đồng thanh nói ra suy nghĩ, chẳng lệch một chữ nào, thế là cả hai cùng khẽ bật cười.
“Biết ngay mà. Tớ biết chắc Narumi cũng thích cảnh đó mà.”
“Câu này phải là tớ nói mới đúng.”
Sau khi hai đứa lại cười phá lên, thì món ăn hai đứa gọi cũng được mang ra.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi.”
Tôi gọi món carbonara, còn Kohaku thì gọi set hamburger với cơm.
“……”
“Sao vậy?”
Mình đang định cắm nĩa vào đĩa carbonara thì chợt nhận ra Kohaku đang nhìn mình chằm chằm, nên ngẩng lên hỏi.
Kohaku lúc này cứ nhìn qua nhìn lại giữa đĩa hamburger của cổ và đĩa carbonara của mình.
“Nếu thích thì tớ cho cậu ăn một miếng cũng được, đổi lại cậu cũng phải chia hamburger nhé.”
“Không phải… không phải vậy đâu… nhưng vẫn cho tớ xin miếng được không.”
“Không phải mà vẫn xin một miếng là sao ta.”
Tôi dùng nĩa và thìa gắp ra cho Kohaku một phần nhỏ, Kohaku cũng gắp một miếng hamburger bỏ qua đĩa tôi.
“Rồi, cậu ăn carbonara thấy sao?”
“……Ra vè người lớn quá đi.”
“Hả?”
“Gọi carbonara này… rồi bắp rang trong rạp phim cũng chọn vị muối… trong khi tớ lấy caramel… Narumi cậu kiểu đang tỏ ra người lớn ấy.”
“Chỉ vì món mì và vị bắp rang mà thành người lớn á.”
“Cảm giác vậy á.”
“Nói mới nhớ, mấy món Kohaku hay gọi toàn kiểu…”
“Cấm cậu nói là trẻ con đấy.”
“Toàn món trẻ con thích ăn nhỉ.”
“Nói cái gì đấy hả đồ này.”
Dưới bàn, chân Kohaku khẽ đá vào chân tôi. Nhưng không hề đau. Chỉ là chút va chạm nhẹ nhàng, như minh chứng cho khoảng cách thoải mái giữa những người bạn.
“Có sao đâu. Tớ cũng thích mà. Sushi, gà rán, mì ramen…”
“Đừng có liệt kê mấy món ăn trẻ con thích mà cậu rõ ràng vừa tra trên điện thoại vậy. Mặc dù tớ cũng thích thật.”
Thích thật à… mà tôi cũng thích thiệt.
“……Mà tớ cũng tự biết. Gu ăn uống của tớ hơi trẻ con.”
“Có gì xấu đâu. Sao trông cậu cứ như làm chuyện gì xấu không bằng.”
“Tại vì…”
“Bố mẹ nói gì à? Kiểu “trẻ con quá” hay “đừng có mãi trẻ con thế”?”
“……Sao cậu biết?”
“Bố tớ cũng từng nói y chang.”
Tôi xoay xoay cái ống hút, để cục đá vuông kêu leng keng trong ly nước ngọt màu xanh như màu dưa gang. Mấy bong bóng ga lách tách vỡ ra rồi biến mất.
“Tớ thích soda dưa lắm, nhưng cũng một phần là để thể hiện ý phản kháng với bố tớ. …Biết là hơi trẻ con, nhưng tớ đâu thấy nó sai. Cậu cũng vậy thôi. Ăn thứ cậu thích, làm điều cậu muốn. Ở đây chẳng có bố mẹ cậu, cũng chẳng có bố tớ.”
“…Ra là vậy. Nhà Naruumi là bố à.”
“Cậu nói vậy nghĩa là sao …”
“Nhà tớ, người hay nói mấy câu kiểu đó là mẹ.”
Kohaku dùng dao cắt một miếng hamburger, rồi tùy tiện dùng nĩa xiên vào.
“Chị gái tớ từ xưa đã rất xuất sắc, là một thiên tài, lại còn nỗ lực không ngừng, luôn đạt được kết quả tốt. Mẹ tôi nhanh chóng đặt kỳ vọng vào chị ấy. Rồi còn quản lý nghiêm ngặt cả chế độ ăn uống như một phần của việc rèn luyện cơ thể nữa. Chị tôi thì không than phiền gì, nhưng tôi thì khác. Một lần, khi đi ngang qua một quán ăn gia đình, tớ đã lấy hết can đảm nói với mẹ: “Thỉnh thoảng con cũng muốn ăn mấy món như kia”.”
Miếng hamburger đã được cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, nay đã nguội lạnh theo thời gian
“Rồi tớ bị mắng một trận”
Một tiếng cười khô khốc thoát ra. Nó không dành cho người mẹ vô lý ấy, mà chất chứa sự tự giễu cợt bản thân.
““Đừng có nói mấy lời trẻ con như thế”, “Chị con đâu có kêu ca gì đâu”— …Bây giờ nghĩ lại, chắc đó là kiểu “lúc còn bị mắng mới còn được quan tâm” ấy mà. Hồi đó mẹ vẫn còn kỳ vọng gì đó ở tớ. …Còn giờ thì hết rồi, nên tớ mới được ăn thứ mình thích.”
Vừa nói, Kohaku vừa đưa miếng hamburger nguội lạnh vào miệng.
“Giờ thì mẹ chẳng còn mong chờ gì ở tớ nữa. Cũng chẳng quan tâm. Nên tớ có làm gì cũng mặc kệ. …Nhưng mà, có đôi lúc mẹ vẫn để ý đến tớ đấy.”
“…Chuyện đó có liên quan đến chị cậu đúng không.”
“Đúng vậy. Tớ làm gì cũng được. Nhưng tuyệt đối không được làm gì khiến chị mất mặt. Không được kéo chị xuống. Không được gây phiền phức cho chị — chỉ vậy thôi. Chị, chị, lúc nào cũng chị. Toàn là mấy chuyện như thế.”
Cô ấy khẽ bật móng tay lên tách trà sứ trắng trên bàn, tiếng “cốc” vang lên nhẹ như nhấn mạnh câu chuyện.
“Nên hôm trước, khi tớ nói chuyện với mẹ cậu… tự nhiên tớ thấy thật ghen tị với cậu.”
“Ghen tị… với tớ á?”
“Ừ. Mẹ cậu thực long lo cho cậu, rồi khi biết là cậu có bạn là con gái bác ấy là thực sự vui lòng. Chứ mẹ tớ thì… không bao giờ như thế đâu.”
Kohaku cười khẽ, như đang tự chế giễu chính mình, rồi bọn tôi cùng im lặng.
Tiếng trò chuyện của các nhân viên văn phòng tan làm, tiếng phục vụ của các bạn nhân viên. Bình thường nếu còn nói chuyện thì những âm thanh ấy chẳng đáng bận tâm, vậy mà giờ nghe lại rõ mồn một.
“…Xin lỗi. Tớ không định giảng đạo gì đâu.”
“Tớ biết mà. Không phải ý đó.”
Chuyện nhà Kohaku, tôi sẽ không bước vào.
Vì thế Kohaku cũng sẽ không can thiệp vào chuyện nhà tôi.
“Bọn mình cũng chỉ than thở cho nhau nghe rồi thôi. Không gì hơn thế cả — đúng không. Nên Kohaku cũng đừng bận tâm.”
“Nói chuyện với Naruumi thoải mái thật đấy. Giá mà đám con trai trên đời đều như Naruumi thì tốt biết mấy”
“Tớ không thích đâu, nếu ai cũng như tớ.”
“Ừ, nghe cũng tội nhỉ.”
Kohaku thở ra một hơi, rồi nhấp một ngụm trà đã nguội để làm dịu cổ họng.
“Haa… Lạ ghê. Đây là lần đầu tiên tớ than chuyện gia đình nhiều như vậy đấy.”
“Nói mới để ý, tớ cũng lần đầu nói thoải mái chuyện về bố thế này.”
Mặc dù có nói chuyện về bố với Natsuki, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy một chút tội lỗi. Không khí càng không cho phép những lời than phiền như vậy.
“Thật ra bình thường chỉ nói đến chị hay mẹ thôi là tớ cũng khó chịu rồi.”
“Nhìn Kohaku ở lớp thì biết mà.”
“Đừng nhắc nữa.”
Kohaku bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
“Những đứa tiếp cận tớ vì chị ấy, ban đầu tớ còn từ chối đàng hoàng. Nhưng kiểu gì cũng có đứa lì lợm không chịu bỏ. Nên tớ mới phải dọa cho sợ, hoặc đeo tai nghe xem phim suốt, vậy thì dần dần cũng sẽ chán mà biến. Tin đồn cũng từ đó tự lan ra, người khác cũng sẽ tự khắc tránh xa.”
Tôi cũng hiểu cách mà Kohaku tự vệ trong lớp. Nó cũng giống như cách tôi cố tỏ ra ngoan ngoãn để tự vệ thôi.
“…Nhưng mấy tin đồn kiểu Kohaku chơi bời đêm hôm, đi chung với đám lông bông các kiểu, không chỉ Natsuki mà bọn năm nhất cũng kháo nhau đầy ra đấy.”
“Hừm. Thế à.”
“Phản ứng cậu kiểu gì mà như chuyện của người khác vậy.”
“Thì đúng là chuyện của người khác mà. Mà tại sao trông cậu có vẻ khó chịu vậy?”
“Tại sao ư…”
“…Mà, cậu không từng nghĩ mấy lời đồn đó là thật à?”
Một câu hỏi như xuyên thấu, thốt ra từ một giọng nói vô cảm, như thể đã gọt bỏ hết cảm xúc.
“Cậu không nghĩ rằng tôi đúng là loại người như tin đồn sao? Rằng tôi có thể thật sự đi chơi đêm, hoặc kết giao với những kẻ không ra gì?”
Kohaku ngừng tay, con dao và nĩa khựng lại giữa không trung. Ánh mắt cô ấy ánh lên bóng tối, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn chọc xuyên vào trong tim.
"...Kazemiya."
“…Không sao đâu. Nếu cậu thấy phiền thì giải tán cái “liên minh” này cũng được. Dính dáng với đứa như tôi, cậu chỉ thiệt thôi. Nếu cậu thấy nhẹ người hơn thì… tôi không sao đâu.”
"Tớ xin miếng hamburger nhé."
“A────!”
Tôi nhanh chóng dùng nĩa cướp lấy một miếng hamburger đã được cắt sẵn một cách chuẩn chỉ. Nhanh chóng cho vào miệng trước khi cô ấy kịp giành lại. Với tiếng la nhỏ của Kazemiya làm nhạc nền, tôi tận hưởng toàn mùi vị đậm đà của thịt đã nguội nhưng vẫn mềm, vẫn ngon.
"Ừm. Nguội rồi mà vẫn ngon."
“Ngon gì mà ngon! Hamburger của tôi...!”
Nhìn Kazemiya lườmtôi đầy oán hận, tôi bất giác bật cười.
“...Đâu phải chuyện đáng cười đâu?”
"Không, xin lỗi. Chỉ là tớ vẫn nghĩ, chuyện đó thật vô lý."
“Hả? Với tôi thì việc tự ý trộm hamburger của người khác mới là vô lý đó chứ?”
À, đúng rồi, đây mới là Kazemiya. Không biết sự thật thế nào, nhưng ít nhất đối với tôi thì là như vậy.
"Tớ không biết tin đồn đó là thật hay không. Nhưng Kazemiya Kohaku mà tớ biết thì khác hẳn với tin đồn. Cậu ấy là một người không có bến nghỉ ở nhà, cứ lảng vảng ở quán ăn gia đình, chỉ xem phim, có tính cách thích tỉ mỉ, thức trắng đêm chơi game, khẩu vị có phần trẻ con, và làm ầm ĩ lên chỉ vì một miếng hamburger. Cậu ấy là người như vậy đó."
Tin đồn đó có thật hay không. Kazemiya Kohaku có phải là người như tin đồn hay không. Câu hỏi đó không cần phải do dự. Thực tế, tôi cũng đã không do dự mà nói thẳng như vậy với Tsujikawa.
"Kazemiya không phải là người như những gì bị đồn. Tớ nghĩ vậy."
“...Có khi tớ đang lừa Narumi đó.”
"Hừ. Nếu thật sự cậu đang lừa tớ, thì tớ sẽ nói cảm ơn vì đã cho tớ thấy một giấc mơ đẹp... Mà thôi, nói chung thì, lừa tớ thì cậu có lợi ích gì chứ. Tớ chưa bao giờ bị cậu bắt phải đãi bữa ăn, cũng chưa bị bắt phải mua thứ linh tinh gì mà."
“...Sao có cảm giác cậu hơi khó chịu nhỉ ?”
"...Tớ cũng không rõ nữa..."
Giờ mới để ý, câu nói vừa rồi của tôi có vẻ hơi khó chịu thật. Mà rốt cuộc, tại sao tôi lại xen vào chuyện về tin đồn của Kazemiya chứ. Nếu bản thân cô ấy không bận tâm, thì đó cũng không phải chuyện tôi cần quan tâm.
"...Có lẽ là tôi không thích."
Suy nghĩ, suy nghĩ, lại suy nghĩ. Tôi đưa tay vào sâu trong tâm thức, vớt lấy những cảm xúc thật sự của chính mình.
"Tớ không thích bạn bè bị đồn thổi, bị nói xấu cũng ghét luôn ... Chính vì không thích những điều đó, nên tớ đã khó chịu."
Giờ thì tôi mới hiểu ra. Lý do tại sao bản thân tôi lại làm những điều không giống mình.
"Tớ đã tức giận. Tức giận vì những tin đồn nói xấu bạn bè cứ thế lan truyền."
Chỉ là một chuyện đơn giản như vậy thôi.
"À—, thoải mái ghê. Cứ như trút được gánh nặng trong lòng vậy."
“..................”
Trong khi tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái vì đã trút được gánh nặng trong lòng, bản thân Kazemiya đang ngồi đối diện lại cứng đờ không hiểu vì lý do gì.
"Sao thế. Sao lại ngẩn người ra vậy?"
“Ể... À... ......”
Kazemiya không hiểu sao lại đang rất bối rối, hành xử đáng ngờ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy bất ổn đến vậy, dù là trong lớp học hay ở quán ăn gia đình.
“Ưm thì... được cậu gọi thẳng là bạn bè... rồi lại còn vụ cậu giận vì chuyện của tớ nữa... kiểu, hơi ngại ấy mà.”
"Xin lỗi nhé, vì đã làm cậu ngại."
“Không phải vậy… Không phải là tôi ghét đâu… mà đúng hơn là…”
Kohaku như đang lục lọi trong lòng để tìm lời, đôi môi khẽ mím, rồi cuối cùng cũng thốt ra được. Tai cô đỏ ửng, ánh mắt tránh đi, khẽ thì thầm:
“…Cảm ơn nhé. Tớ… thật sự rất vui”
…Nguy hiểm thật. Nếu mà tôi đang cầm điện thoại mà mở sẵn camera, chắc tôi đã không kiềm được mà bấm máy luôn rồi.
(Cái biểu cảm dễ thương y như lúc ngủ này… Thôi dẹp đi. Thật tình.)
Cứ làm ra cái biểu cảm đầy sức “sát thương như vậy, thật sự làm mình muốn gần gũi với cậu ấy hơn nữa.
“Mà này, giờ thì chúng ta đúng là bạn rồi nhỉ. Không phải chỉ là “đồng minh” nữa.”
“Ờ thì… lỡ miệng nói ra rồi nhưng… đúng thế còn gì? Tớ còn nói với mẹ là cậu là bạn tớ mà.”
“À… phải ha. Đúng rồi.”
“Dĩ nhiên, cái “liên minh” kia cũng đâu có mất đi đâu.”
Bạn bè, đồng minh — mấy cái “danh xưng” cứ thế nhiều thêm. Nhưng tôi lại chẳng thấy phiền chút nào.
Phải, chúng tôi là bạn. Tôi — Narumi Kouta — và Kazemiya Kohaku — là bạn.
“…Mà này, chuyện về mấy lời đồn ấy.”
“…Ừm.”
“Thật ra tôi chỉ loanh quanh quán này rồi về nhà thôi, chứ chẳng có lang thang gì đâu. Thỉnh thoảng ghé combini mua đồ lặt vặt thôi, không phải đi chơi bời đêm gì cả. Còn cái tin đồn tôi dính dáng với mấy người xấu… chắc tại ai đó bắt gặp lúc tôi bị ông giám đốc công ty giải trí nào đó mời gọi. Ông ta ăn mặc nhìn hơi lòe loẹt ấy mà.”
“Ra vậy. Ừ thì… tớ cũng đoán thế mà. Cậu cứ để yên mấy lời đồn ấy cũng vì muốn mấy đứa mon men đến gần cậu vì chị cậu phải tránh xa bớt, đúng không.”
“...Cậu đoán cũng được kha khá nhỉ. Giỏi thật đấy.”
“Nhìn chuyện gia đình của cậu là đoán ra được mà. Chuyện cậu lang thang ban đêm tớ cũng từng nghĩ qua rồi… chỉ là vụ được người ta mời làm người mẫu thì hơi ngoài dự đoán tí, nhưng nghe rồi thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ lắm.”
“Đoạn đó thì làm ơn tỏ chút ngạc nhiên đi chứ.”
“Nếu là Kohaku thì có người săn đón cũng chẳng lạ gì cả.”
“…Ý cậu là sao?”
“Ý là bạn tớ có sức hút mãnh liệt đấy.”
“…Cảm ơn cậu, vì lời khen…”
Ở trong lớp, Kohaku không phải dạng hay được người ta nói những lời hay ho. Thế nhưng, chẳng ai trong đám bạn cùng lớp có thể rời mắt khỏi cô ấy. Dù tốt hay xấu thì Kohaku vẫn luôn khiến người ta phải để ý — bản thân cô ấy đã có sức hút như vậy rồi.
“Tớ gọi thêm món tráng miệng nhé? Coi như tớ đền bù vụ trộm miếng hamburger ban nãy.”
“…Ăn.”
Tôi gọi nhân viên lại, rồi gọi một ly parfait nho cho cô ấy.
Khi đang chờ món, Kohaku bất chợt lên tiếng như nghĩ ra gì đó.
“Này, Kouta. Cậu có ghét không? Chuyện mấy tin đồn linh tinh về tớ ấy?”
“Từ trước tớ đã không thích mấy kiểu tin đồn đó rồi. Giờ là bạn của cậu rồi thì lại càng ghét hơn. Tôi hiểu chuyện đó cũng là cách cậu tự bảo vệ mình, nên sẽ cố nhịn thôi.”
“…Quả nhiên, Narumi đúng là người lớn ghê.”
“Đâu có đâu.”
“Người nào đó gọi món carbonara cơ mà.”
“Liên quan gì món carbonara chứ!”
Tôi khẽ bật cười, Kohaku cũng khẽ bật cười theo. Chỉ cần như vậy thôi, mọi điều khó chịu đều biến mất ngay tức khắc — những lời bố mẹ nhồi vào đầu, ngôi nhà ngột ngạt, mấy lời đồn nhảm nhí… tất cả đều tạm biến mất khi cả hai cùng nhau cười vui.
“Nhưng mà, Narumi thật không công bằng.”
“Sao tớ lại không công bằng chứ?”
“Tớ có cảm giác như toàn bộ những gì đáng xấu hổ bị lộ ra hết rồi … Như kiểu tớ toàn xem phim, tính thì có chút cứng đầu, chơi game thì chơi thâu đêm, khẩu vị hơi trẻ con, lại còn lầm ầm ĩ lên chỉ vì một miếng hamburger nữa.”
“Cách nói của cậu dễ gây hiểu lầm đấy.”
“Narumi cũng kể đi. Chuyện gì đó ngượng ngượng của cậu ấy. Không thì chẳng công bằng tí nào.”
“Tớ phải kể mấy chuyện ngượng thì mới là không công bằng đấy.”
“Nhưng mà những chuyện đó tớ bị lộ hết rồi.”
“Nhưng mấy chuyện đó đâu phải chuyện đáng xấu hổ, mà ngược lại dễ thương thì có.”
“Đó là do cách nhìn khác nhau thôi.”
Trong lúc tranh cãi qua lại, Kohaku đã ăn hết nửa đĩa hamburger rồi. Nhìn cái mặt bề ngoài thì kiểu lạnh lùng kiêu kỳ lắm, vậy mà ngồi ăn hamburger ngon lành thế này — cái sự đối lập ấy nhìn hoài cũng chẳng chán.
“Sau này hai đứa mình lại đi đâu đó chơi tiếp nha.”
“Đi đâu cơ?”
“Ừm… nhiều nơi lắm.”
Kohaku nghiêng đầu, ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng rồi ánh mắt cô ấy như nhìn xa hơn về tương lai.
“Đi karaoke này, chơi game ở trung tâm game này, đi thủy cung cũng vui. Đi bowling cũng được. Đi buffet bánh ngọt, rồi quán pancake tớ để ý từ lâu nữa. Rồi lại đi xem phim cũng được, hoặc chỉ đơn thuần lang thang phố cũng hay… Nhưng cuối cùng vẫn ngồi ăn với nhau ở nhà hàng đình như này. Nghe ổn phải khôg?”
“Nghe ổn á.”
“Đúng không? …À, còn muốn thử cả trung tâm đánh bòng chày nữa.”
“Cậu thích bóng chày à?”
“Đâu có thích… chỉ là, cậu nhớ cái game thế giới mở cậu bảo tôi chơi không? Giữa mấy nhiệm vụ cốt truyện có hành tinh cho chơi mấy mini game thể thao ấy. Trong đó có trò đánh bóng chày trong lồng tập còn gì.”
Kohaku khẽ làm động tác vung gậy, như đang thử vung gậy bóng chày. Cử chỉ đó thoáng mang chút ngây thơ, khiến tôi không kìm được mà thấy đáng yêu, điều đó khiến mỉm cười . …Mà sẽ thế nào nếu tôi lỡ buột miệng khen “dễ thương ghê”, thể nào cô ấy cũng giận, bảo đừng có coi cô ấy như con nít..
“À… cái mini-game dùng gậy đập bóng đấy à.”
“Đúng rồi đấy. Dạo này tôi gần như chỉ chơi mỗi cái đó thôi, nghiện luôn. Tự nhiên lại muốn thử ra bãi đánh bóng thật xem sao.”
“...Cái mini-game đó đâu liên quan gì đến cốt truyện đâu.”
“Biết mà, nhưng mà bị cuốn ấy. Với lại, có nhiều độ khó khác nhau mà? Tớ lại muốn đánh hết, ra toàn cú home-run cho trọn bộ.”
“Kasegumi đúng là cái kiểu người hay đắm chìm, nghiền ngẫm lắm cơ..."
“Đến mức giờ tớ toàn chơi mỗi cái đó, quên cả làm nhiệm vụ chính luôn.”
“Cậu kiểu này mà chơi RPG mà trong game có sòng bạc thì thế nào cũng cắm mặt suốt ngày ở đấy cho coi.”
Tôi có thể hình dung ra hình ảnh Kasegumi với linh hồn bị song bài thu hút.
“Thế Narumi không thử à? Vào sòng bạc ấy?”
“Tôi thì chỉ lo cày cốt truyện cho xong là đủ rồi.”
“Đúng là phí nhỉ, phần thú vị là cày hết mấy thứ lặt vặt sau mới vui mà.”
“Nhìn cậu là tôi đoán ra rồi.”
Đúng lúc đó, món parfait nho mà chúng tôi đã gọi được mang ra. Cô ấy cầm thìa dài, xúc kem và nho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lim dim, trông như con mèo đang được cưng chiều. Tôi nhìn mà tiện miệng gợi ý.
“…Hay lần sau ta đi thử bãi đánh bóng thật đi. Tranh thủ lúc Kohaku còn đang máu lửa với nó.”
“Đi! Đi chắc luôn! Mà tôi chưa bao giờ vào bãi đánh bóng đâu đấy nhé. Narumi thì sao?”
“Tớ cũng chỉ đi vài lần với Natsuki hồi cấp 2 thôi … Thế chốt nhé, lần sau đi bãi đánh bóng… à mà, sắp tới thi cuối kỳ rồi còn đâu. Tớ còn phải dành thời gian học hành cho tử tế nữa.”
“Chăm chỉ ghê ta~”
“Mẹ tớ cũng không hay ép tớ học hay gì đâu, nhưng điểm thấp là sẽ bị viện lý do bảo tớ thôi làm thêm đấy.”
"...À ra vậy. Cậu đã vốn mang nặng nỗi lòng rồi mà."
“Đúng là Kohaku, hiểu ngay tắp lự… Thôi, lỡ mà phải nghỉ làm thêm thì tôi lại chui vào quán này trốn thôi. Chẳng có gì thay đổi cả.”
“Cái đó thì không được.”
Nếu tôi phải nghỉ làm thêm, tôi sẽ lại dùng hết buổi chiều để chôn mình ở quán này. Thế mà Kohaku lại nói chắc như đinh đóng cột: không được.
“Không được tự tay phá nát gia đình mình. Nhà Narumi vẫn chưa sụp đổ hẳn mà.”
“…Kohaku…?”
Đáng lẽ tôi không nên đi xa hơn. Kohaku cũng không mong tôi đi sâu thêm. Đó vốn dĩ là điều chúng tôi đã ngầm hiểu với nhau từ đầu — giới hạn của cái gọi là “liên minh”. Vậy mà bây giờ, không hiểu sao cái giới hạn đó lại như một sợi xích siết chặt lòng tôi.
“Hay để tôi kèm cậu học nhé? Miễn không tụt điểm là được đúng không? Giữ vững thành tích, rồi cứ đường hoàng đi làm thêm, đi chơi thôi.”
“…Dạy học á? Kohaku dạy á hả?”
“Cái thái độ gì thế hả?”
“Tiện hỏi luôn, xếp hạng thi giữa kỳ của cậu xếp thứ bao nhiêu vậy?”
“Hai mươi tư. Narumi thì sao?”
“…Năm mươi tám.”
“Thế là quyết luôn nhé. Tớ làm giáo viên, Narumi làm học trò. Gọi tớ là Kohaku-sensei đi là được đấy.”
Nhìn cái mặt đắc ý kia mà tôi chỉ muốn búng trán cho bõ ghét… Thế mà…
“…Haha.”
“Gì thế?”
“Không có gì… chỉ là, thấy lạ lắm. Chưa bao giờ tôi nói chuyện học hành thoải mái như thế này.”
Ở cái nhà đó, chuyện thành tích chưa bao giờ là đề tài để nói đùa hay than vãn. Nó luôn là thứ luật cấm, luật đã định sẵn, và tôi buộc phải tuân theo.
“…Cho tớ than phiền chút được không?”
“Đương nhiên rồi. Than bao nhiêu cũng được. Tớ nghe hết.”
Chỉ cần người nghe là Kohaku, tôi đã thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.
Nếu là trước kia hẳn giờ tôi sẽ đang mang trong mình cảm giác tỗi lỗi và cả sự chán ghét bản thân.
“Kiểu gì rồi bài kiểm tra cũng cho ra kết quả, đúng không?”
“Đúng vậy… ha. Bài kiểm tra mà.”
“Mà cứ hễ có kết quả là không khí trong nhà lại ngột ngạt thêm.”
“Vì bị đem ra so sánh hả?”
“Gần đúng rồi. Chính xác hơn thì… cả nhà cố tình không so sánh.”
Chỉ vậy thôi mà Kohaku cũng hiểu ra gần hết câu chuyện.
“…Khó chịu thật đấy.”
“Như kiểu trong nhà lúc nào tôi cũng là cái gai ai cũng phải né. Chuyện điểm số thì biến mất khỏi bữa cơm, ai cũng lảng đi. Mà em gái tôi thì giỏi nổi trội, lại học cùng trường nữa…”
“Học cùng trường… tức là lớp dưới Narumi à?”
“Ừ. Con bé tên Tsujikawa Kotomi.”
“...À, tớ có nghe bạn bè nhắc rồi. Bảo là khối dưới có một cô bé học giỏi nổi bật lắm. Hình như còn là đại diện phát biểu trong lễ nhập học mà, đúng không?”
Giờ Kohaku nhắc tôi mới nhớ. Tsujikawa đúng thật là thủ khoa đầu vào, còn đứng phát biểu đại diện cả khối. Bảo sao nhiều anh chị lớp trên cũng để mắt đến em ấy. Đến mức ngay lúc này tôi cũng phải ngán ngẩm, tự công nhận cái tài năng quá đỗi của em ấy.
“Ra vậy… con bé đó là em gái Narumi à … Khổ ghê.”
“Ờ, khổ thật.”
Tôi biết rõ, chẳng phải lỗi tại Tsujikawa. Cái không khí khó chịu ấy là do chính tôi tạo ra, nên cảm giác tội lỗi dành cho nó lại càng lớn hơn.
“Narumi này… cậu đã từng thử nghĩ sẽ cố không thua kém em gái chưa?”
“…Ngày xưa chắc tôi cũng từng nghĩ vậy.”
“Giờ thì không?”
“Nhìn tôi bây giờ giống đứa còn muốn ganh đua lắm sao?”
“Ahaha… nghe cũng đúng.”
Có cố cũng biết trước kết quả thôi. Mà khi đã thấy trước rồi, tôi đâu còn đủ gan lì để biến cái kết quả ấy thành hiện thực. Làm vậy thì chỉ càng biến cái nhà đó thành nơi khó thở hơn thôi.
“Chỗ đó… tôi cũng giống cậu. Ngày trước tôi cũng đã thử cố. Thấy chị tôi làm được gì thì tôi cũng tự ép mình phải làm được. Nhưng rồi chẳng có cái gì tôi bắt kịp được. Cái gì cũng không theo nổi. Mẹ tôi thì thôi luôn hy vọng. Tôi cũng gãy luôn động lực. Tôi từ bỏ tất cả: việc tìm kiếm thứ gì có thể thắng chị ấy, và cả việc nỗ lực để thắng chị ấy.”
Cả Kohaku và tôi. Đều là những kẻ đã ngừng bước. Người ta ngoài kia sẽ bảo: Đừng bỏ cuộc. Đừng dừng lại. Đừng chạy trốn. Hãy nỗ lực mãi đi.
…Chúng tôi hiểu quá mà. Những lời hay ho đó lúc nào cũng đúng. Đúng đến chói mắt. Vì hiểu quá nên mới đâm ra chạnh lòng, thấy bản thân càng đáng xấu hổ.
“Tớ đã chạy trốn khỏi chị mình.”
“Trốn cũng được mà.”
“...Thật vậy sao? Chạy trốn thì có giải quyết được gì đâu. Chỉ là trì hoãn vấn đề thôi mà.”
“Ừ, cậu nói đúng. Không giải quyết được. Đến một lúc nào đó, chuyện mình bỏ chạy sẽ quay lại bám lấy mình thôi. …Nhưng, cũng chẳng phải toàn chuyện xấu. Nếu nơi mình chạy đến có gì đó tốt đẹp chờ sẵn, thì việc bỏ chạy cũng đâu có phí.”
“Tốt đẹp?”
“Tớ đã chạy trốn khỏi gia đình. Nhưng nhờ vậy mà tớ gặp được Kohaku, trở thành bạn. Chúng ta mới có những buổi chiều đi xem phim, được ngồi đây cười nói, than thở, ăn uống thế này… Với tớ, vậy là tốt đẹp rồi còn gì.”
“Narumi… cảm thấy như vậy là tốt đẹp sao?”
“Ừ. Ít ra với tớ thì thế này là đủ tốt rồi. Mới chỉ vài ngày thôi nhưng… mấy giờ ngồi ở quán với Kohaku thế này, tớ thích lắm.”
Kohaku không đáp. Cô ấy chỉ mở to mắt, nhìn tôi như thể vừa nghe phải điều gì lạ lắm.
“Tớ thấy mình đã làm đúng khi chạy trốn. Còn Kohaku thì sao?”
“…”
Cô ấy cúi gằm mặt xuống, như đang lục tìm câu trả lời nơi tận sâu trong đáy lòng.
“…Tớ cũng vậy.”
Rồi Kohaku như tự cắn môi, cố nuốt lại cảm xúc, rồi chậm rãi nói ra:
“Trước đây, tớ từng thấy tội lỗi lắm. Luôn cảm thấy mình đang làm sai. Nhưng giờ thì… tớ thấy chạy trốn cũng tốt. Vì… thời gian được ngồi đây nói chuyện với cậu… ừm, tớ thấy rất vui.”
Tôi cũng thế thôi. Cái quán ăn gia đình mà trước giờ chỉ là chỗ để trốn chạy khỏi cảm giác tội lỗi, giờ lúc nào không hay đã trở thành nơi tôi mong được ghé tới. Mãi đến khi nói ra miệng thế này, chính tôi mới nhận ra.
Và tôi tin Kohaku cũng giống tôi. Hoặc ít nhất… tôi mong là như vậy.
“…Haha. Câu chuyện nghe thật buồn cười nhỉ. Bỏ chạy mà lại bảo là điều tốt. Bình thường người ta toàn bảo chạy trốn là hèn nhát mà.”
“…Ừ, bình thường thì sẽ là như vậy.”
────Tôi thực sự không biết gì hết về người nổi tiếng có tên là Kuon – đồng thời cũng là chị gái của Kohaku. Nhưng tôi tin chắc một điều: nụ cười của Kohaku lúc này… không thua kém ai hết. Tôi chẳng biết trên đời có nụ cười nào đẹp hơn nữa không, nhưng ít ra, với tôi thì không có.
☆
Sau khi thanh toán xong và rời quán, tôi và Kohaku cùng nhau bắt tàu trở về, tiện tôi cũng đưa cô ấy về nhà luôn.
Chặng đường về hôm nay sao mà dài hơn mọi khi. Cả hai cũng chẳng nói thêm gì với nhau. Một phần vì lúc ở quán chúng tôi đã nói gần hết rồi. Nhưng phần lớn chắc vì… nụ cười của Kohaku lúc ấy vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Tôi không hiểu sao lòng mình lại cứ bối rối thế này. Kỳ lạ đến mức tự tôi cũng thấy mình luống cuống.
Kohaku cũng vậy. Bình thường cậu ấy lanh miệng thế mà giờ lại im lặng cách bất thường.
…À, hiểu rồi.
Chắc là… cả tôi với Kohaku đều đang ngượng.
Bình tĩnh ngẫm lại mới thấy, hình như tôi vừa nói ra bao nhiêu chuyện xấu hổ, cũng ép Kohaku nghe mấy lời chẳng giống gì so với thường ngày.
Nói ra cũng nhiều, đi sâu vào câu chuyện của nhau cũng thế. Giờ ngồi đây mới tự thấy đỏ mặt.
Khoảng lặng nhanh chóng trôi qua nhanh. Khi ngước lên, tôi đã đứng dưới tòa chung cư quen thuộc của Kohaku.
“…Tới rồi ha.”
“…Ừ, tới rồi.”
“…Hôm nay vui thật đấy. Cảm ơn cậu nhé.”
“…Tớ cũng vậy. Vui lắm. Còn vụ đi đánh bóng chày, chúng ta sẽ bàn sau khi thi xong nhé.”
“…Ừm. Tớ cũng mong chờ lắm. Nhưng trước đó, còn buổi học nhóm đấy nhé?”
“…Biết rồi mà.”
Có lẽ cả hai chúng tôi đều nhẹ nhõm, vì phần còn lại chỉ là những câu chào tạm biệt khách sáo, theo đúng khuôn phép thường ngày.
“…Vậy, hẹn gặp lại nhé, Narumi.”
“…Ừ. Gặp lại sau, Kohaku.”
Đáng lẽ mọi chuyện sẽ chỉ kết thúc vậy. Tôi sẽ đứng đây, nhìn bóng lưng Kohaku đi vào trong tòa nhà như mọi lần.
Nếu như không có một giọng nói lạnh băng của một người phụ nữ cất lên, cắt ngang khoảnh khắc ấy.
“Muộn thế này rồi… con đã lang thang ở đâu vậy, Kohaku?”


1 Bình luận