Chương 8 Khúc tứ tấu Thiên đường: CHRISTMAS DAY[note78127]
Lúc tôi tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.
Đồng hồ chỉ mười hai giờ. Hả? Sao thời gian chẳng trôi đi chút nào vậy? — cái đầu hãy còn ngái ngủ của tôi vẩn vơ nghĩ. Rồi khi nhận ra sự thật, tôi suýt nữa thì lăn khỏi giường. Hóa ra tôi đã ngủ li bì hơn mười hai tiếng đồng hồ.
Sau khi thay đồ xong, tôi mới nhận ra mình đã để quên điện thoại trên đầu giường, bèn vội vàng cắm sạc. Hôm nay tôi có hẹn sẽ cho Hanazono-sensei nghe buổi biểu diễn qua điện thoại. Sẽ thảm thương biết bao nếu giữa chừng lại hết pin. Dung lượng dữ liệu—liệu có đủ không nhỉ? Nếu chỉ có âm thanh thôi thì hẳn là không tốn đáng kể.
Vừa ra phòng khách, tôi liền bị cả bố mẹ lẫn chị gái trêu chọc vì tội ngủ nướng. Mấy người chẳng phải cũng về nhà lúc sáng sớm hết cả sao?
Chắc là do hôm qua ăn quá nhiều, hoặc do mệt mỏi vẫn còn tích tụ, tôi chẳng thấy đói chút nào nên chỉ uống hồng trà cho qua bữa.
Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn gia đình chuẩn bị bữa trưa thì chuông cửa vang lên.
Là dịch vụ giao hàng. Một thùng các tông lớn đến mức phải ôm cả vòng tay mới xuể.
Nhìn vào phiếu gửi hàng, người nhận là tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy họ ‘Hanazono’ của người gửi, toàn thân tôi dựng tóc gáy. Nhưng tên lại là ‘Michiyo’. Đây là ai? Người nhà của Hanazono-sensei ư? Mẹ hay là chị em gái?
Tôi khệ nệ mang thùng hàng vào phòng riêng rồi mở ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một tấm thiệp nhỏ đặt trên lớp vật liệu chống sốc được nhét đầy ắp. Một dòng chữ viết tay được bao quanh bởi hình minh họa những chú thỏ đáng yêu.
“Merry Christmas from MISAO to MUSAO”
Là nét chữ của Hanazono-sensei. Trong giờ học nhạc có nhiều cơ hội viết bảng chữ cái Alphabet, tôi đã thấy rất nhiều lần nên không thể nhầm được.
Tôi gạt lớp xốp chống sốc ra, và thứ hiện ra từ bên dưới là một cây đàn piano đồ chơi. Tôi có nhớ đã từng thấy nó. Giống hệt cây đàn được dùng trong video của sensei. Tôi mở trình duyệt trên laptop để xác nhận. Cùng một sản phẩm—hay nói đúng hơn, chính là nó. Vết xước nhỏ trên nắp, một phím đàn bị cong và lõm xuống một chút, hoàn toàn trùng khớp.
Chắc đây là quà Giáng sinh.
Tôi lại nhìn vào phiếu gửi hàng một lần nữa. Địa chỉ người gửi là ở Hachiouji. Chắc là nhà của Hanazono-sensei. Cây đàn piano vốn phải ở bên cạnh sensei trong bệnh viện, tại sao lại được gửi từ nhà cô ấy? Mà bài hát mới nhất cũng chỉ vừa được đăng tải hôm qua thôi mà?
Lồng ngực tôi xao động. Một cảm giác trái khoáy cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Bất chợt tôi nhận ra.
Tờ phiếu gửi hàng được dán trên thùng trông dày một cách kỳ lạ.
Cái này—chắc là người ta đã dán một tờ phiếu mới vừa khít lên chỗ vốn có phiếu cũ. Một mẹo hay làm khi tái sử dụng thùng hàng.
Nghĩ rằng biết đâu lại có gì đó, tôi cẩn thận bóc tờ phiếu ra. Lớp keo dính chặt quá nên tờ bên dưới cũng suýt bị bóc theo, nếu kéo mạnh có thể sẽ rách mất. Tôi cố gắng bóc xong nhưng phần đọc được chẳng còn lại bao nhiêu.
“...Ngày 3 tháng 12. ...-Eleven... chi nhánh bệnh viện. ...zono Misa...”
Cô ấy đã gửi cây đàn này từ một cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện về nhà trước tiên sao? Rồi người nhà nào đó đã chuyển tiếp nó cho tôi. Tại sao phải làm chuyện phiền phức như vậy? À, ra vậy, chắc cô ấy không muốn tôi biết mình đang ở bệnh viện nào. Nhưng thế này, nếu cố gắng thì có lẽ vẫn đọc được mà? Phải bóc nốt phần còn dính lại, hoặc là soi lên trước ánh sáng.
Tôi rút lại bàn tay đang định vươn tới nắp hộp.
Thôi vậy. Biết rồi để làm gì. Chẳng lẽ lại đột ngột đến thăm? Chẳng phải sensei đã nói là không muốn bị nhìn thấy sao.
Tôi đặt cây piano đồ chơi lên lòng. Thử bấm phím đàn. Vẫn ra tiếng. Tôi lại mở kênh MisaO, xác nhận âm sắc cũng giống hệt.
Đúng là cây đàn mà sensei đã chơi.
Cảm giác một vật trên màn hình nay lại tồn tại sờ sờ ngay trong tay mình ngoài đời thực tạo ra một sự xoắn vặn kỳ quái. Cứ như thể bản thân tôi và thực tại đã lệch đi khoảng mười lăm độ, và mọi khung cảnh tôi nhìn thấy đều mang một cảm giác trái khoáy như đang được nhìn từ một góc độ khác đi một chút.
Cái gì đây, chuyện này. Có gì đó không ổn.
Vì vẫn chưa hết mệt nên suy nghĩ của tôi cứ trì trệ. Tôi không hiểu điều gì không ổn cả.
Dù đi tắm và thay đồ, dù uống liền ba cốc cà phê nóng, cảm giác trái khoáy mắc kẹt nơi cổ họng vẫn không biến mất.
Tôi ra khỏi nhà lúc ba rưỡi chiều.
Trên nhóm LINE của ban nhạc, từ khá sớm trong buổi sáng, bốn thành viên đã thay nhau báo cáo từ những góc nhìn khác nhau, nào là đã đến địa điểm, đã tổng duyệt xong, tình hình trong phòng chờ, và cả chuyện về những người biểu diễn khác. Vì tôi không phải người biểu diễn, nên chỉ cần đến kịp giờ mở màn là được. Tôi ngồi trên tàu, lơ đãng ngắm những bức ảnh mọi người đăng lên trong lúc hướng về Odaiba.
Đó là một tòa nhà hai tầng có kiến trúc phẳng, nằm dọc theo bờ biển trên một khu đất lấn biển. Phía trước là vòng đu quay khổng lồ của Công viên Bờ biển, được ánh mặt trời tháng Mười hai đã sớm nghiêng bóng chiếu rọi một màu hoàng hôn. Trước lối vào hội trường, một hàng dài người đang chờ đợi, các gian hàng bán đồ lưu niệm và chụp ảnh cũng đông nghịt người. Tấm biển ghi số thứ tự được giơ cao ở phía đầu hàng, và nhân viên điều phối đang lớn tiếng hướng dẫn khách. Dòng người di chuyển chậm chạp dọc theo những sợi dây căng chằng chịt trông như một con trăn khổng lồ bị khó tiêu.
“Murase-san! Cảm ơn cậu đã cất công đến đây!”
Một bóng người cao lớn chạy lại và gọi tôi, đó là Kakizaki-san.
“Mời cậu vào từ lối sau, à, đây là thẻ ra vào.”
Cứu tinh của tôi. Tôi đã hơi choáng khi nghĩ đến việc phải xếp hàng ở kia.
“Nhưng mà Murase-san, cậu có chắc không? Ngồi ở hàng cuối cùng trên tầng hai ấy. Giờ vẫn có thể chen vào một chỗ tốt hơn đấy.”
“À, không, không sao đâu ạ. Em muốn xem từ phía sau.”
Thấy Kakizaki-san có vẻ bối rối trước câu trả lời của tôi, tôi giải thích thêm.
“Ừm, tức là, em cũng muốn xem ban nhạc, nhưng hơn thế nữa, em muốn xem những khán giả đã đến xem chúng em là những người như thế nào. Vì vậy em nghĩ ngồi ở hàng cuối cùng là tốt nhất.”
“...Haa.”
Kakizaki-san trông vẫn chưa hiểu lắm. Cũng phải thôi. Tôi cũng không biết phải giải thích thêm thế nào.
Trên đường đi vòng ra sau tòa nhà, Kakizaki-san đột nhiên hỏi.
“Cậu không khỏe à?”
“Eh?”
“Ý tôi là, sắc mặt cậu—không được tốt lắm.”
“Không ạ, em ổn mà,” tôi nói cho qua chuyện.
Có một thứ gì đó mơ hồ đang cuộn lại trong lồng ngực tôi. Thật khó thở. Tôi không rõ nguyên nhân, cứ nghĩ là mình tưởng tượng, nhưng không ngờ nó lại lộ cả ra mặt.
“Lúc nghe tin Murase-san rời ban nhạc, tôi đã lo không biết có phải cậu đổ bệnh không đấy. Kiểu như, việc tập trung vào hoạt động solo chỉ là lý do che mắt, hay gì đó tương tự.”
Vẻ mặt Kakizaki-san trông thực sự lo lắng. Tôi vội xua tay.
“Không phải không phải đâu ạ. Thật sự là, ừm, do sự ích kỷ của em thôi.”
“Vậy à. Xin lỗi đã suy diễn linh tinh nhé. Cậu cũng vừa đăng bài hát mới mà nhỉ, tôi đã nghe bài hôm qua rồi đó! Thật sự là đỉnh của chóp! Ngày 24 của tôi đã bị công việc vùi dập, nhưng chỉ cần nghe được bài đó thôi là đã thành Giáng sinh vui vẻ rồi! Thời điểm đăng bài cũng hoàn hảo nữa chứ.”
“V-vâng ạ... Anh vui là em mừng rồi,” kiểu khen này thật khó đáp lại. “Nói là thời điểm nhưng thật ra em chỉ thức trắng đêm để làm cho kịp rồi đăng ngay thôi ạ...”
“Vậy sao? Chà, tôi cứ nghĩ cậu đã thu âm từ trước rồi đặt lịch đăng bài tự động vào ngày 24 chứ.”
Nhắc mới nhớ, mấy trang video cũng có chức năng đó thì phải. Tôi chưa dùng bao giờ.
Chúng tôi vào trong từ lối vận chuyển thiết bị ở phía sau tòa nhà. Các nhân viên đeo bộ đàm đang đi lại trong hành lang chật hẹp, không khí căng như dây đàn.
“Cậu có muốn gặp các thành viên không? Chắc họ vẫn còn trong phòng chờ đấy.”
“Thôi ạ, không còn nhiều thời gian nữa, em sẽ ra thẳng khu vực khán giả.”
Tôi chào tạm biệt Kakizaki-san rồi đi lên cầu thang.
Vừa bước vào trong hội trường, một luồng không khí nóng hầm hập đã bao trùm lấy tôi.
Bên dưới, khu vực tầng một gần như đã kín chỗ. Toàn bộ là khu đứng, với các thanh chắn dạng lưới chia khán giả thành từng nhóm khoảng hai mươi người một cách sơ sài. Trên sân khấu, các nhạc cụ đã được chuẩn bị sẵn sàng, là cây PRS và cây Sadowsky năm dây quen thuộc, cùng với chồng đàn KORG và YAMAHA hai tầng.
Hình ảnh của các cô gái mà tôi vẫn thường liếc nhìn từ bên cạnh, hôm nay tôi có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn từ chính diện.
Lẽ ra tôi đã luôn mong chờ ngày này, vậy mà có thứ gì đó vẫn đang vướng lại trong lồng ngực. Cuộc nói chuyện với Kakizaki-san lúc nãy không hiểu sao cứ bám riết trong tai tôi.
Điều gì đang khiến mình vướng bận vậy?
Sắc mặt không tốt? Chắc là do hôm qua, dù đã thức trắng đêm nhưng lịch trình vẫn quá dày đặc nên vẫn chưa hết mệt. Không, không phải chuyện đó. Có gì đó quan trọng hơn—chẳng phải Kakizaki-san đã nói một điều quan trọng sao. Về bài hát mới. Giáng sinh. Đặt lịch đăng bài tự động.
Những lời của Kakizaki-san cào xước bề mặt ý thức vốn đã sần sùi của tôi.
Đặt lịch đăng bài tự động. Đúng vậy, các trang video có chức năng đó.
Thì sao chứ?
Điện thoại của tôi rung lên.
Akane vừa gửi LINE. Makoto-chan đến chưa? Chắc không ngủ quên đấy chứ?
Rinko cũng gửi tin nhắn tới. Cậu đến thẳng phòng chờ là được rồi mà.
Tin nhắn của Shizuki thì đã gửi từ khá lâu. Em muốn nhìn mặt Makoto-san trước khi lên sân khấu.
Trong lúc tôi đọc, Kaya cũng gửi tới. Senpai, không lẽ anh đã ra khu khán giả rồi ạ?
Tôi gõ trả lời trong nhóm LINE của ban nhạc.
…Anh đến rồi. Vì sát giờ quá nên vào thẳng khu khán giả luôn. Anh ở tít trong cùng trên tầng hai nên chắc từ phía mấy đứa không thấy được đâu. Mọi người cố lên nhé.
Bốn người họ liên tiếp gửi những sticker trông có vẻ bất mãn hoặc cô đơn.
Từ Hanazono-sensei—vẫn chưa có gì.
Tôi có thể gọi cho cô ấy được mà, phải không? Cô ấy sẽ nghe máy chứ, chúng tôi đã hứa rồi mà. Không biết giờ cô ấy đang làm gì nhỉ, vẫn đang nhập viện phải không? Nhưng cô ấy vẫn có thể quay video và gửi quà cho tôi, chắc là cũng khỏe rồi nhỉ?
Video. Mỗi tuần một video, tổng cộng bốn cái.
Thứ mơ hồ trong tôi dần dần đông cứng lại.
Đăng video. Quà cho tôi. Sáng nay tôi đã nhìn thấy phiếu giao hàng từ bệnh viện. Ngày nhận hàng là ngày 3 tháng 12. Lạ thật. Tim tôi bất giác đập thình thịch trong tai. Giọng hát của George Michael, Yamashita Tatsuro và John Lennon chồng chéo lên nhau một cách lạc điệu, khiến ý thức của tôi trở nên hỗn loạn.
Đèn trong hội trường vụt tắt. Chỉ còn sân khấu là sáng đèn. Tiếng xì xào của khán giả bỗng dâng lên, biến thành một đám mây nhiệt.
Chiếc điện thoại tôi đang nắm chặt lại rung lên.
Là cuộc gọi từ Hanazono-sensei. Tôi nhìn chằm chằm vào biểu tượng ống nghe hiển thị to đùng giữa màn hình tinh thể lỏng với một cảm giác không thể tin nổi.
Tôi nín thở, nhấn nút, rồi áp điện thoại vào tai.
“...A lô?”
Giọng nói vang lên—không phải là giọng nói tôi hằng mong đợi.
Mà là một giọng nữ trẻ hơn, yếu ớt và đầy lo lắng.
“Murase-san—có phải Murase Makoto-san không ạ?”
Tôi dùng tay trái che điện thoại định trả lời. Giọng tôi khàn đi không nói nên lời. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng đẩy hơi thở cứng đờ ra khỏi cổ họng.
“...Vâng.”
“Tôi là Hanazono Michiyo, ừm, là... em gái của Misao. Tôi nghe nói anh là... học trò của chị tôi...”
Câu trả lời “đúng vậy” của tôi, chính tôi cũng không biết có thành tiếng được không nữa. Em gái? Em gái của Hanazono-sensei? Michiyo, là người đã chuyển tiếp cây piano đồ chơi từ nhà sensei đến cho tôi sao? Tại sao cô ấy lại gọi từ ID của sensei? Nỗi bất an đông lại như sáp ong, bám dính lấy tai tôi.
“Xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi anh.”
Tôi có thể cảm nhận được Michiyo-san ở đầu dây bên kia sắp khóc.
“Chị tôi đã nhờ tôi. Rằng đúng vào giờ này hôm nay, hãy gọi cho Murase-san—và cứ để máy kết nối mà không cần nói gì cả. Rằng đừng giải thích bất cứ điều gì.”
Nhờ, em gái mình.
Vì bản thân cô ấy—không thể làm được...?
“Chị tôi hôm nay sẽ phẫu thuật.”
Những lời ấy hóa thành một lưỡi dao băng giá, nhẹ nhàng đâm vào tận đáy mắt tôi. Nó chém đôi một thứ gì đó quý giá bên trong tôi mà không gây ra chút đau đớn nào.
“Từ tháng trước, tình hình của chị ấy đã xấu đi nhiều, nên đã chuyển đến một bệnh viện chuyên khoa lớn.”
“...Vậy sao ạ.”
Lời nói vừa thốt ra từ môi tôi nghe thật giả tạo, như giọng của một người khác.
“Nhưng rồi chị ấy sẽ khỏe lại phải không ạ.”
“Tôi không biết.”
Giọng nói của Michiyo-san truyền qua mạng lưới viễn thông là thứ duy nhất chân thực mà tôi có thể cảm nhận được vào lúc đó. Hơi nóng của hội trường, lời giới thiệu gọi tên Paradise Noise Orchestra, tiếng vỗ tay của khán giả, tất cả chỉ là những cái bóng sau một lớp sương mù dày đặc.
“Nghe nói là một ca phẫu thuật rất khó. Tỷ lệ thành công cũng thấp. ...Dù vậy, chị ấy đã khó có thể ngồi dậy được nữa, nên nếu cứ để vậy thì cũng... chị ấy và bác sĩ đã bàn bạc với nhau, và...”
Tại sao, tôi tự hỏi.
Shizuki, Rinko và Kaya, và cả Akane, những người đang xuất hiện từ phía cánh gà, đang tắm mình trong ánh sáng rực rỡ và tràn đầy niềm vui của sự sống, vậy mà tại sao. Tại sao.
“...Chị ấy chuyển viện, là khoảng khi nào vậy ạ?”
Tôi không muốn biết điều đó. Nhưng tôi không thể không hỏi.
“Đầu tháng này ạ.”
Đầu tháng này.
Cây piano đồ chơi đó được gửi từ bệnh viện về nhà cô ấy, đúng rồi, trên tờ phiếu gửi hàng bị che đi có ghi như vậy. Ngày 3 tháng này. Nếu vậy thì.
Hanazono-sensei đã thu âm tất cả từ “Advent #1” đến “Advent #4” trong một ngày, rồi đặt lịch đăng bài tự động. Vì vậy ngày đăng mới cách nhau đúng bảy ngày, và thời gian đăng cả bốn bài đều chính xác là 18 giờ. Sau đó, cô ấy gửi cây piano đồ chơi không còn dùng đến về nhà, sắp xếp để nó được gửi đến nhà tôi vào đúng ngày Giáng sinh, và tôi, một kẻ chẳng biết gì, đã vui mừng một cách ngây thơ trước bài hát Giáng sinh hàng tuần, cứ đinh ninh rằng sensei đang vui vẻ thu âm trên giường bệnh mỗi tuần, và cứ thế chờ đợi Giáng sinh với một trái tim phơi phới—
Trong lúc tôi chẳng hề hay biết, người ấy đã.
“Chị ấy nói là đừng cho anh biết gì cả,”
Giọng của Michiyo-san như một khối cát ướt sắp vỡ vụn.
“Cả về tình trạng sức khỏe, cả về ca phẫu thuật, không gì cả. Chị nói nếu anh nghĩ chị vẫn khỏe thì cứ để vậy là được rồi. Rằng dù không thể trả lời điện thoại, nhưng xin hãy cứ giả vờ là đang kết nối. ...Nhưng, xin lỗi anh, tôi không thể làm vậy được. Tàn nhẫn quá. Vì chị tôi lúc nào cũng kể về Murase-san, nghe là biết chị ấy quý anh đến nhường nào, vậy mà, vậy mà, chị ấy có thể sẽ không—...không qua khỏi, vậy mà, lại, không nói, một lời, nào—”
Rinko và Kaya, mỗi người cầm lấy nhạc cụ của mình từ giá đỡ, luồn vai qua dây đeo. Shizuki chìm mình vào sau bộ trống rậm rạp. Rinko ngồi xuống chiếc ghế cao, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn. Hơi nóng trong hội trường bắt đầu bốc hơi. Tôi nheo mắt trước ánh sáng chói lòa. Một cảm giác tê liệt tăm tối và trống rỗng đang dần bao bọc lấy tôi.
“Thật ra... có lẽ tốt hơn là tôi nên làm theo lời chị ấy, không nói gì cả, có lẽ tôi đã làm một điều tồi tệ, nhưng mà”
“Không sao. Không sao đâu ạ.”
Bên nào tốt hơn, tôi cũng không biết nữa.
Có lẽ cả hai đều tệ như nhau, và dù sao đi nữa, tôi cũng đã biết rồi. Đã không còn lựa chọn nào cả.
Điều tôi có thể làm lúc này.
“Cuộc gọi này, có thể giữ kết nối được không ạ? Ở đó, là bệnh viện phải không? Trong bệnh viện có cấm gọi điện thoại không?”
“À, không, vâng, được ạ. ...Có một phòng chờ dành cho gia đình, ở trong đó thì được.”
“Vậy sao. Thế thì,”
Bốn nhịp đếm của hi-hat cymbal đã xé toạc, lột trần và phơi bày cảm giác phi thực tại đang bao trùm lấy ý thức tôi.
“Xin hãy cứ giữ kết nối. Cho đến khi buổi biểu diễn của chúng tôi kết thúc.”
Tiếng riff guitar đầy ắp hiệu ứng flanger phun trào cùng tiếng reo hò đã nuốt chửng lấy con người trần trụi của tôi, cắn xé tôi ra từng mảnh. Sức mạnh của âm nhạc sao mà tàn khốc và chân thực đến thế. Nó đâm thẳng vào cơ thể thực tại của tôi, làm rung chuyển não bộ tôi, và khuấy động thứ gì đó nằm sâu bên trong, dù là linh hồn, bản ngã, hay thú tính, tôi cũng không rõ. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể thoát khỏi sức mạnh này. Tôi hạ tay đang nắm chặt điện thoại xuống, toàn thân đón nhận cơn bão quãng tám gào thét của organ.
Nội tạng tôi như bị bóp nghẹt.
Khi không có nhạc cụ để bấu víu, khi chỉ là một người tiếp nhận không chút phòng bị, nhịp điệu của Kaya lại nặng nề đến thế này sao. Tôi bị đóng đinh xuống đất, và tiếng gầm của Akane không thương tiếc dội xuống người.
Hóa ra chúng tôi đã gieo rắc một thứ âm nhạc tội lỗi đến thế này ra khắp thế giới, tôi nghĩ.
Bên ngoài chiếc hộp nhỏ bé nơi người ta đắm chìm trong tình yêu và ca hát này, giờ đây có lẽ ai đó đang được sinh ra, ai đó đang khóc vì ly biệt, ai đó đang tuyệt vọng trong câm lặng, và ai đó đang một mình chèo thuyền ra khơi về phía biển cả tĩnh mịch.
Nhưng, mặc xác nó. Âm nhạc vẫn cứ vang lên. Dòng suối nơi địa đàng vẫn cứ tuôn trào, vẫn cứ vang vọng, cuốn lấy cả niềm vui lẫn nỗi buồn của con người vào vòng tay hyperbol của nó mà chẳng hề đoái hoài. Phía cuối con đường của sự sống là cái chết đang nằm chờ, và vượt qua cái chết lại là một sự sống khác, không ai có thể cắt đứt vòng tuần hoàn ấy.
Giữa khoảng lặng của bài hát, Rinko giơ cao tay trái chỉ lên trên. Tay phải của cô trở thành một cơn mưa rào dữ dội cào xé và nhấn chìm bàn phím, những đoạn synth lead méo mó quấn lấy đoạn guitar solo thẳng tắp như tia chớp, xé nó ra từng mảnh.
Tôi cảm thấy như cô ấy đang chỉ vào mình.
Tao sẽ chém mày ra từng mảnh. Tao sẽ moi hết những gì có trong mày ra. Tôi có cảm giác như đã thấy những lời đó được phóng ra từ đầu ngón tay của Rinko.
Dĩ nhiên là ảo giác. Nhưng tôi biết rằng hàng ngàn người đang chen chúc trong hội trường này cũng đang chia sẻ cùng một ảo ảnh. Chúng tôi là những kẻ đồng lõa, ngoảnh mặt đi trước tất cả mọi thứ trừ khoái lạc, nhốt mình trong chiếc hộp và chìm đắm trong cơn điên cuồng. Bên ngoài chiếc hộp, thế giới cứ mặc sức đâm chồi, trổ bông, kết trái, rồi mục rữa và diệt vong. Ở đây, chúng tôi ném tội lỗi của mình vào lửa.
Khi nhận ra, tôi đã bắt đầu hát theo giọng của Akane.
Như một hạt chấm nhỏ nhoi thảm hại thấm vào nền cảnh, tôi không ngừng tuôn ra bài ca không ai nghe thấy.
Một bài hát tôi biết rõ hơn bất cứ ai.
Chính tôi, giữa sự tĩnh lặng uể oải của đêm khuya, đắm mình trong mùi bút chì và cà phê, đã viết ra nó trên trang vở. Một mồi lửa nhỏ bé và tầm thường, đã được những cô gái ấy chung tay trao cho trái tim, trao cho tay chân, trao cho lời ca và giải phóng nó. Họ đã cướp nó đi khỏi tôi.
Tại sao tôi lại nghĩ đến việc muốn ngắm nhìn vườn địa đàng ấy từ bên ngoài cơ chứ. Kết quả đã rõ ràng rồi còn gì. Cứ thế này, tôi sẽ tan chảy vì cay đắng, khao khát và cồn cào.
Hôm đó, tôi đã biết được rằng, chính sự vắng mặt mới là thứ khiến người ta cảm nhận sự tồn tại một cách mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.
Tôi không có ở đó.
Giữa ánh sáng chói lòa ấy, không nơi nào có tôi.
Ở bên bờ đầm lầy xa xôi này, tôi chỉ có thể lẩm nhẩm bài ca không ai nghe thấy. Nhìn xuống màn hình điện thoại, ánh sáng của cuộc gọi vẫn còn đó, nhưng dù có đi qua bao nhiêu sóng điện, đường truyền và vệ tinh đi nữa, nơi đến cũng chỉ là một phòng chờ cụt lối. Nó không kết nối đến chỗ của người ấy. Cả ước nguyện và lời hứa đều lơ lửng vô ích giữa không trung—
Dàn nhạc mà tôi đặt tên, đẹp một cách hoàn hảo.
Một tinh thể trong suốt được tạo nên bởi bốn cô gái. Nó liên tục thay đổi góc cạnh, sắc màu của ánh sáng bên trong không ngừng biến chuyển, vậy mà không một khoảnh khắc nào bị méo mó hay vẩn đục. Giọng hát ngọt ngào và mềm mại như mật ong của Kaya rót vào giọng hát khàn khàn như rượu mạnh của Akane, hòa quyện và lấp đầy hội trường. Tôi không thể thở được nữa. Chỉ có thể chìm đắm.
Tôi rời xa khỏi chính bản thân mình.
Tôi sắp mất đi ý thức. Tôi không còn biết mình đang đứng, đang ngồi hay đang ngã nữa. Thứ đang chập chờn ở nửa dưới tầm nhìn có phải là tay của khán giả ở tầng một không? Âm thanh như mưa rào xối xả kia—là tiếng vỗ tay?
Họ đã chơi liên tục bao nhiêu bài rồi? Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Akane và Kaya mỉm cười vẫy tay về phía khán giả. Rinko lau mồ hôi trên trán, thao tác trên chiếc PC bên cạnh. Shizuki uống cạn chai nước.
Tiếng vỗ tay vốn đang rối loạn và ào ạt, cuối cùng cũng bắt đầu đều nhịp. Trở thành một nhịp điệu khơi gợi sự nôn nao.
Encore.
Sắp, kết thúc rồi sao. Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao. Khát khao và nhẹ nhõm, hai cảm xúc mâu thuẫn đó đang cố gắng hòa quyện một cách sền sệt trong tôi, rồi lại chối từ nhau, gây ra một cơn đau đầu âm ỉ.
Chẳng đi đến đâu cả, tôi nghĩ.
Rời khỏi vườn địa đàng ấy, một mình đến tận hành tinh xa xôi, tăm tối, lạnh lẽo và cằn cỗi này, tôi chẳng tìm thấy được gì. Giờ cũng chẳng còn nơi nào để trở về. Cũng không biết đường về. Bởi vì chẳng có gì kết nối cả.
“—Cảm ơn mọi người. Và cuối cùng,”
Akane thì thầm vào micro.
“Một bài hát Giáng sinh.”
Tiếng vỗ tay của khán giả lại sôi sục rồi vỡ tan thành ngàn mảnh. Akane đợi cho nó lắng xuống một chút rồi mới nói tiếp.
“Đây là bài hát mà cô giáo của tớ rất thích. Thật ra tớ muốn cho người đó nghe, nhưng giờ cô ấy đang ở một nơi hơi xa. Mọi người cũng vậy, nếu có người quan trọng, xin hãy trân trọng họ ngay bây giờ nhé. Vì không phải lúc nào chúng ta cũng có thể ở bên nhau mãi mãi đâu. …Vậy thì, Tsuyuzaki Harumi, với ca khúc, ‘Wish’.”
Hơi thở của tôi đông cứng lại trong cổ họng. Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay đến mức tưởng như sắp gãy.
Akane liếc nhìn Rinko ở bên trái rồi gật đầu. Những ngón tay xòe rộng trên bàn phím, tiếng dàn dây kéo theo tiếng chuông ngân nga buông xuống.
Kaya quay lại, bắt gặp ánh mắt của Shizuki. Cả hai cùng nhịp bước, nhẹ nhàng tiến vào trong âm hưởng. Tiếng arpeggio với âm sắc trong trẻo mà Akane gảy lên, tựa như tuyết rơi trên mặt đất nóng hổi. Tiếng piano, rồi tiếng chuông, cứ thế xếp chồng lên nhau.
Giọng hát màu chàm của Akane được thổi vào micro.
Đầu gối tôi như sắp khuỵu xuống.
Là bài hát đó. “Advent #4”. Bài hát Giáng sinh mà tôi không biết. Câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn ở cuối mùa Vọng dối trá mà người ấy đã dệt nên bằng một cơ thể ốm yếu và những ngón tay héo hon.
Tôi cũng đã nói dối không biết bao nhiêu lần. Đã làm tổn thương, gây hại cho biết bao người bằng những lời dối trá. Vậy mà giờ đây, tôi lại tự cho phép mình đau khổ khi bị người ấy lừa dối. Tại sao cô ấy lại phải làm một việc công phu đến thế để lừa dối tôi? Và rồi ai đã được gì từ chuyện đó? Bốn tuần lễ bồng bềnh cho đến Đêm Thánh. Những ngày tháng tựa như bọt bong bóng, sớm muộn gì cũng vỡ tan. Thứ còn lại sau cùng, chỉ là lời cầu nguyện và ước mong mà thôi.
Ước mong—.
Tôi cắn môi, giơ tay trái lên.
Màn hình vẫn đang trong cuộc gọi. Tôi kết nối với trang video ở chế độ nền, phát bài “Advent #4”. Đôi tay gầy gò phủ lên cây piano đồ chơi nhòe đi trong tầm mắt tôi.
Đoạn đầu của điệp khúc thứ hai và giai điệu của cây piano đồ chơi trùng khớp một cách hoàn hảo. Những âm thanh như hạt băng lấp lánh tựa vào giọng hát của Akane. Âm hưởng lạnh lẽo và trong trẻo thấm đẫm không gian.
Đang kết nối.
Bằng cùng một bài hát, ước mong và thực tại đang được kết nối với nhau.
Người ấy giờ đây chắc đang ở trong phòng phẫu thuật, thuốc được truyền vào mạch máu, chìm trong một giấc ngủ tựa đất sét không có cả giấc mơ lẫn sự bình yên, thời gian cũng ngừng lại, và có thể sẽ không bao giờ trở về từ đó. Một sự vĩnh cửu không màu sắc, không hơi ấm đang ngăn cách chúng tôi, không một giọng nói nào có thể chạm tới.
Nhưng, lời cầu nguyện và ước mong thì có thể.
Tôi dùng màn hình điện thoại đang giơ cao, nhẹ nhàng che đi ánh sáng từ sân khấu.
Trong lòng bàn tay tôi, dàn nhạc và cây piano đồ chơi hòa vào nhau, trở thành một. Tất cả đều nằm trong tay tôi.
Tôi không được buông tay. Tôi đưa tay kia lên đỡ lấy, dùng cả hai tay nhẹ nhàng bao bọc. Đây là của tôi. Tội lỗi do tôi khởi đầu, câu trả lời mà tôi phải nhận lấy. Vì vậy, tôi phải vượt qua biển chân không vô tận và băng giá này, để trở về vườn địa đàng ấy.
Ánh đèn xanh và trắng bùng nổ, bừng cháy, bản hòa tấu chuyển điệu, giọng hát của Akane và Kaya càng vút cao hơn. Phía bên kia ánh lấp lánh của cymbal, những đóa hoa nở rộ trên tay Shizuki rồi lại tàn, nở rồi lại tàn, lặp đi lặp lại.
Rinko, nhả pedal và rời tay khỏi phím đàn.
Tiếng chuông vốn vang lên không ngớt cuối cùng cũng tắt hẳn, chỉ còn lại sự hòa âm của hai giọng hát, rồi nó cũng bị không khí hút vào và tan biến.
Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, tiếng vỗ tay và reo hò như tuyết lở đã lấp đầy hội trường.
Ánh sáng vỡ tan và biến mất trong lòng bàn tay tôi. Cuộc gọi đã ngắt. Tôi áp dư âm cuối cùng của sự sống vừa rơi rớt vào lồng ngực, đếm nhịp tim của chính mình. Để không đánh mất nó. Merry Christmas. Tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm ở nơi xa.


1 Bình luận