Chương 6 Khúc tứ tấu Thiên đường: ADVENT[note78123]
Trong số các tác phẩm của nhà soạn nhạc vĩ đại Bach, có một bản nhạc tên là Christmas Oratorio, đúng như tên gọi của nó, được sáng tác dành cho Giáng sinh. Đó là một chuỗi cantata gồm sáu phần, với tổng thời lượng biểu diễn lên đến gần ba tiếng đồng hồ. Tại sao lại là một bản trường ca dài như vậy ư? Ấy là vì nó được tạo ra để trình diễn trong sáu ngày riêng biệt.
Giáng sinh mà lại kéo dài sáu ngày cơ à?
Vì đây là chuyện từ thời của Bach, tức đã xa xưa lắm rồi, nhưng vốn dĩ Giáng sinh là từ dùng để chỉ khoảng thời gian mười hai ngày từ 25 tháng 12 (Lễ Giáng Sinh) đến ngày 6 tháng 1 (Lễ Hiển Linh). Bản Christmas Oratorio này được sáng tác cho các buổi lễ misa được cử hành vào sáu ngày lễ quan trọng trong suốt khoảng thời gian đó.
Tuy nhiên, trải qua một lịch sử dài, người ta dần chỉ gọi ngày đầu tiên của kỳ lễ, 25 tháng 12, là "ngày Giáng sinh". Thêm vào đó, những lời dạy khắc kỷ của đạo Tin Lành cũng lan rộng, mang theo luồng tư tưởng rằng "tổ chức lễ hội linh đình suốt mười hai ngày là một chuyện không thể chấp nhận được", và thế là từ lúc nào không hay, chỉ còn ngày 25 tháng 12 được xem là Giáng sinh. Bản oratorio sáu phần của Bach gần đây cũng hầu như được trình diễn toàn bộ trong một ngày.
Dù vậy, ngay cả ở châu Âu, đặc biệt là ở những quốc gia có phong tục Công giáo bén rễ sâu sắc, ý thức về việc Giáng sinh kéo dài đến tận ngày 6 tháng 1 dường như vẫn còn tồn tại, và nghe nói có nhiều gia đình vẫn để nguyên cây thông trang trí dù đã sang năm mới.
Giá mà Nhật Bản cũng ăn mừng Giáng sinh mười hai ngày thì hay biết mấy, tôi thầm nghĩ.
Ai ai cũng yêu thích Giáng sinh nên nếu thời gian kéo dài ra thì hẳn mọi người sẽ vui lắm, vấn đề bánh kem bán ế cũng sẽ được giảm bớt, và các ông bố bà mẹ cũng sẽ không phải đối mặt với cảnh chen chúc trong một cửa hàng Toys "R" Us đông nghẹt vì lỡ quên mua quà trước.
Tại sao tôi lại nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn như vậy ư? Ấy là vì vào mùa Giáng sinh năm mười sáu tuổi này, tôi đã gặp phải một chuyện vô cùng tày trời. Tất cả là do Giáng sinh chỉ có một ngày── dù đổ lỗi như vậy thì đúng là vô lý thật.
*
Buổi biểu diễn Giáng sinh mà Paradise Noise Orchestra tham gia là một sự kiện lớn kéo dài liên tục khoảng bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu từ 5 giờ chiều ngày 25 tháng 12. Và một lần nữa, chúng tôi lại là người mở màn.
Quy mô của sự kiện này còn lớn hơn cả lễ hội mùa hè, và địa điểm tổ chức là một trong những không gian biểu diễn lớn nhất Tokyo, nằm ở Odaiba. Đó là một cái "hộp" khổng lồ với sức chứa hơn hai nghìn người, có cả khán đài tầng hai.
Một phần trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tạm thời rời khỏi ban nhạc.
Khi kiểm tra lịch trình của địa điểm trên mạng, tôi thấy một danh sách dài những nhạc sĩ và nghệ sĩ biểu diễn mà ngay cả tôi cũng biết tên. Chỉ nghĩ đến việc phải biểu diễn trên một sân khấu dành cho dân chuyên nghiệp như thế này thôi cũng đủ khiến tôi đau dạ dày.
Thực ra, có lẽ mình thuộc tuýp người khá dễ căng thẳng và yếu bóng vía khi lên sân khấu thì phải? ...Nghi ngờ này đã khẽ nhen nhóm trong tôi từ khi tham gia lễ hội mùa hè. Cứ thế này giao lại cây bass cho Kaya, còn mình chỉ chuyên tâm vào việc sáng tác thì còn gì thoải mái bằng. Miệng thì nói là tạm thời rời nhóm, nhưng hay là mình rời hẳn luôn nhỉ.
Điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn LINE từ chính Kaya nên tôi không khỏi giật mình.
[Mai anh đi cửa hàng nhạc cụ với em được không ạ. Em muốn hỏi ý kiến anh về effector. Vì em muốn âm thanh của mình gần với của senpai nhất có thể.]
Đúng là một cô bé nhiệt tình. Chắc hẳn Kaya cũng đang gặp khó khăn vì tôi hay sử dụng effector tùy theo giai điệu của bài hát. Sau khi trao đổi về địa điểm và thời gian hẹn, tôi leo lên giường.
Chiều tối ngày hôm sau, tôi gặp Kaya ở Ikebukuro. Cả hai chúng tôi đều vừa tan học nên vẫn đang mặc đồng phục.
"Hẹn ở Ikebukuro có được không vậy? Gần cho tớ thì tớ mừng quá rồi."
Nếu tôi nhớ không lầm thì trường của Kaya ở Shibuya thì phải. Tôi đã nghĩ khu vực Ochanomizu sẽ tiện hơn cho cậu ấy.
"Em muốn đến cửa hàng nhạc cụ mà senpai hay ghé ạ. Đã mất công nhờ anh chọn giúp thì phải thế chứ ạ."
"Cũng có lý."
Ể, tớ được chọn luôn sao? Bỗng dưng tôi thấy hứng khởi hẳn lên. Akane đã từng rất phấn khích khi đi cùng Rinko mua guitar, giờ thì tôi đã hiểu cảm giác đó rồi. Dù không phải bỏ tiền túi mà vẫn được thỏa thích lựa chọn đủ thứ ở cửa hàng nhạc cụ, còn gì tuyệt hơn chứ.
Ikebukuro là nơi tập trung các cửa hàng nhạc cụ lớn như Ishibashi, Ikebe, và Kurosawa, hơn nữa nơi nào cũng có rất nhiều thiết bị DTM, lại nằm trên tuyến đường đi học của tôi nên đây cũng là khu phố nhạc cụ tôi thường ghé qua nhất. Tôi dẫn Kaya vào một cửa hàng, và hàng loạt cây guitar xếp cao đến tận trần nhà chào đón chúng tôi. Cảm giác phấn khích cứ dâng lên mãi trong lúc chúng tôi đi xuyên qua khu rừng nhạc cụ để đến khu thiết bị điện tử ở phía trong. Như mọi khi, tôi lại ao ước được sống ở đây, ngày đêm thử đàn thỏa thích.
Khi đến khu vực bán effector, Kaya ngước nhìn lên kệ hàng và thở dài.
"Từ trước đến giờ em chưa từng mua effector... Có nhiều loại thế này cơ ạ."
"Ế? Thật á?"
À mà, suýt nữa thì tôi quên mất, cô bé này mới chơi bass được một thời gian rất ngắn. Vì cậu ấy bắt đầu chơi bass sau khi xem video biểu diễn của tôi, nên thời gian chơi nhiều nhất cũng chỉ khoảng hơn hai năm. Hơn nữa, cậu ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm chơi guitar, nên việc chưa từng tiếp xúc với effector cũng là điều dễ hiểu.
Kaya nhìn lướt qua những sản phẩm đủ màu sắc xếp trên kệ và hỏi.
"Có thật là các guitarist chỉ cần nhìn thấy một màu pastel cụ thể là sẽ nghĩ ngay đến effector của BOSS không ạ?"
"Ai nói với cậu chuyện đó vậy... Tớ nghĩ chắc là đùa thôi."
"Màu vàng mù tạt."
"Overdrive."
"Màu cam."
"Distortion."
"Màu xanh da trời."
"Chorus."
"Là thật mà."
"Aaa, đúng là thật rồi!" Tôi ôm đầu.
Đúng lúc đó, một nhân viên quen mặt tiến đến bắt chuyện.
"Mussan, lâu rồi không gặp. Nghe nói cậu nghỉ buổi live sắp tới à? Có chuyện gì thế?"
"A, dạ không, em chỉ định tập trung vào hoạt động solo một chút thôi ạ. Thế nên cô bé này sẽ chơi bass, hôm nay bọn em đến để xem effector."
"Ế, vậy là cậu định bắt cô bé này bắt chước cái kiểu sắp đặt dị hợm đầy effector của Electro-Harmonix trên sân khấu luôn à?"
"Anh đừng bận tâm. Mà, cái đó còn hàng không ạ?"
"Dòng Nano series thì vẫn còn đủ cả nhé, mà cậu có hứng thú với auto-wah không?"
"A, em đã muốn thử dùng từ lâu rồi, em thử được không ạ!"
Cứ thế, tôi và anh nhân viên hăng say trò chuyện một lúc. Tôi thử hết tất cả các sản phẩm mới mà anh ấy giới thiệu, vặn vẹo các nút điều chỉnh để thay đổi âm thanh, và thử cả những kỹ thuật chơi đặc biệt.
"Kaya, cái này đỉnh không? Khi mở filter, nó phát ra tiếng kêu píu píu the thé ở những nốt cao, thú vị thật. Dùng trong một bài dance number thì chắc chắn sẽ cháy lắm đấy. À, cả tiếng nhiễu khi lướt dây nghe như tiếng quạ kêu nữa."
"...Anh định dùng cái đó trong buổi live của PNO ạ?"
Bị hỏi một cách bình tĩnh, tôi nhận ra mình đã bỏ mặc Kaya và đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại.
"À... ờ, xin lỗi nhé. Tớ mải mê quá nên bỏ quên cậu mất."
Thế nhưng, không hiểu sao Kaya lại mỉm cười e thẹn.
"Dạ không sao đâu ạ, em thấy senpai trông vui vẻ nên cũng không phiền gì. Chỉ là nó có vẻ khó quá nên em hơi lo không biết mình có dùng được không, thế nên em mới lỡ hỏi vậy thôi ạ."
"Thật sự xin lỗi! Nãy giờ là chọn effector cho Kaya mà nhỉ."
"Em giao hết cho senpai đấy ạ, anh cứ chọn cái nào anh thích đi."
Nghe cậu ấy nói vậy, cái ham muốn dùng tiền của người khác để mua những món đồ dị hợm mà chính mình cũng chưa chắc đã dùng, rồi tha hồ vọc vạch thử nghiệm lại trỗi dậy trong đầu tôi, nhưng tôi đã phải cố gắng hết sức để đè nén nó xuống và chọn một bộ sản phẩm gần như giống hệt của mình.
"Ít loại distortion hơn em tưởng. Em đã nghĩ anh dùng nhiều thứ lằng nhằng hơn cơ."
Sau khi thanh toán xong, Kaya vừa nhìn xuống chiếc túi giấy vừa lẩm bẩm.
"À, ừm, ở nhà thì tớ cũng hay dùng lằng nhằng nhiều thứ, nhưng trên sân khấu thì tớ giữ cho nó khá đơn giản. Chuyện này bây giờ mới nói thì hơi muộn, nhưng tớ nghĩ về cơ bản thì bass không nên dùng distortion."
Kaya đột ngột dừng bước giữa vỉa hè, khiến tôi phải vội vàng nói tiếp.
"Không, ý tớ là, distortion về cơ bản là làm loãng và phân tán âm thanh đi, nên lõi của âm thanh sẽ bị yếu đi và bass không thể làm tròn vai trò của nó được nữa. Đặc biệt là ban nhạc của chúng ta không chỉ có guitar, mà Rinko cũng thích dùng distortion cho piano, nên nếu cả bass cũng bị méo tiếng thì bản hòa tấu sẽ trở nên lộn xộn. Chỉ nên dùng nó ở những điểm nhấn, như đoạn intro chỉ có mình bass chẳng hạn. Cũng có những người dùng distortion liên tục, nhưng ví dụ như trong Ben Folds Five, âm thanh đó có thể thành hình là vì trên nền bass chỉ có mỗi piano thôi, nên phải xem xét tổng thể âm hưởng và bàn bạc với mọi người để quyết định sẽ dùng distortion ở đâu──"
Nói đến nửa chừng, tôi giật mình và nuốt vội lời nói. Chết rồi. Mình vừa nói một tràng nhanh như bắn súng liên thanh. Ánh mắt của Kaya trông thật lạnh lùng.
"X-xin lỗi, tớ cứ thao thao bất tuyệt một mình."
"Dạ không. Chuyện đó thì không sao ạ. Thậm chí anh cứ nói tiếp đi ạ."
Ểểể... Nhưng trông cậu có vẻ không vui mà?
"Murase-senpai, sao khi nói về âm nhạc, anh hiểu rõ các thành viên trong ban nhạc đến thế, mà ngoài âm nhạc ra thì anh lại... như thế nhỉ..."
"Ế, à, ừ, ừm..."
Tôi không hỏi chi tiết xem "như thế" là như thế nào. Tôi đã lường trước được phần nào rồi, và nếu câu trả lời còn tệ hơn cả những gì tôi tưởng tượng thì cũng phiền lắm.
"Anh hãy để ý đến cảm xúc của người khác hơn đi ạ."
"Tớ sẽ cố..."
"Nhân tiện, em nghe nói ở Ikebukuro có một tiệm chuyên bán chiffon cake rất ngon ạ."
"Vậy à? Tớ không rành về bánh ngọt lắm. Để tớ tìm địa chỉ nhé?"
"Câu lúc nãy phải là 'Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé' mới đúng chứ! Đương nhiên là em đã tìm địa chỉ rồi!"
"Ơ... Vậy à, xin lỗi... Chúng ta đi cùng nhau nhé? Tớ mời."
"Mời thì lại hơi quá ạ! Em kiếm được nhiều tiền hơn anh mà!"
"Hiểu lòng người khác khó quá đi mất!"
Chúng tôi đi qua một lối đi ngầm để sang phía cổng Tây. Khu phố sầm uất đã ngập tràn không khí Giáng sinh. Các cửa hàng được trang trí với ba màu đỏ, xanh lá và trắng, trời cũng đã bắt đầu tối nên những ánh đèn điện bắt đầu nhấp nháy, và giai điệu của Jingle Bells hay Santa Claus Is Comin' to Town vang lên từ khắp nơi.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến buổi biểu diễn.
Đi bộ từ ga khoảng năm phút, đến một khu vực có nhiều nhà dân hơn và không khí trở nên yên tĩnh hơn một chút, quán cà phê đó tọa lạc ở đấy. Bên trong gần như kín chỗ, và ngoài tôi ra thì tất cả khách hàng đều là những cô gái trẻ. Tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang liếc về phía này. Kaya, ngay cả khi mặc đồng phục cấp hai, cũng toát ra một hào quang người nổi tiếng không thể che giấu được, và cứ thế thu hút mọi ánh nhìn. Tôi cảm thấy thật khó xử.
"Vậy thì, senpai. Lần trước anh đã nói là sẽ nghe bất cứ điều gì em nói đúng không ạ."
Sau khi gọi món xong, Kaya hỏi. Tôi rụt cổ lại.
"Ừm, tớ có nói, nhưng mà, ờm, xin hãy nương tay, và trong phạm vi có thể thôi nhé."
"Ngày 24, hôm đó, ...anh có rảnh không ạ?"
Kaya đột nhiên nói lớn. Đấy, lại làm mọi người nhìn sang đây rồi!
"...Ừm, thì, ...cũng không có dự định gì đặc biệt."
"Dù là đêm Vọng Giáng sinh sao ạ?"
Gì chứ. Thế thì đã sao nào.
"Ý em là, ờm... Anh không có kế hoạch gì như là đi chơi với gia đình sao ạ?"
"Bố mẹ tớ trẻ trung một cách không cần thiết nên vào đêm Giáng sinh là họ lại đi đâu đó qua đêm với nhau rồi. Chị gái tớ chắc cũng đi chơi, không biết là với bạn trai hay bạn bè nữa."
"Vậy là senpai ở một mình ạ!"
"Thì đúng là vậy. Từ hồi cấp hai đã thế rồi, với lại tớ cũng được tặng những nhạc cụ khá đắt tiền làm quà nên tớ thấy cũng không sao."
"Vậy thì, vậy thì! Với em!" Kaya nhổm người dậy, giọng cao vút. "Ngày 24, anh ở cùng em được không ạ?"
Xung quanh xôn xao hẳn lên. Tôi nghe thấy những tiếng thì thầm như "Nói rồi", "Nói rồi kìa", "Cố lên". Đây không phải là một buổi biểu diễn đâu nên làm ơn đừng làm vậy.
──Ủa, ểểểểể?
"Không, khoan, này, đó là đêm Vọng Giáng sinh đó? Chuyện đó thì, này, cái đó..."
Hoảng quá nên tôi không thể nói năng cho ra hồn. Này cô bé, một người nổi tiếng mà lại hẹn hò với một thằng con trai vào đêm Giáng sinh thì không được đâu, nguy hiểm lắm, bình tĩnh lại đi? Cả tớ nữa?
"Ý em là," Mặt Kaya đỏ bừng đến tận mang tai. "Lần đầu em tham gia một buổi live như thế này, nên trước ngày biểu diễn chắc chắn sẽ rất căng thẳng, vì vậy, em muốn hỏi senpai về tâm thế của một bassist ạ."
Tôi ngẩn người ra, rồi thở hắt ra một hơi thật mạnh.
Ra vậy. Chỉ là chuyện đó thôi à. May quá. Tôi thấy xấu hổ vì suýt nữa đã hiểu lầm một cách kỳ quặc.
"Ừm, nếu là chuyện đó thì được thôi. Nếu tớ có thể giúp gì. Dù tớ cũng không nói được điều gì to tát đâu."
"Phải là senpai mới được ạ!"
Đã bảo là từ nãy đến giờ cậu nói to quá rồi mà.
"À, ý em là, vì senpai là người đã chơi cùng ba người họ suốt thời gian qua, nên chắc chắn anh là người hiểu rõ nhất cách trình diễn trên sân khấu, vì vậy..."
"Vậy sao? Ba người đó ai cũng như một khối can đảm trên sân khấu nên cứ giao cho họ là được── mà này, Kaya cũng làm người mẫu và diễn viên rồi mà."
"A, khoan đã ạ, chuyện cụ thể để đến ngày 24 chúng ta nói nhé!"
"À, vâng, xin lỗi."
Đúng lúc đó, trà và chiffon cake cuối cùng cũng được mang ra. Món chính đã đến nên cuộc trò chuyện chắc sẽ tạm dừng, tôi đã nghĩ vậy, nhưng ngay khi nhân viên vừa rời đi, Kaya đã tiếp tục câu chuyện.
"Vậy thì về thời gian, 7 giờ tối được không ạ. Vẫn ở Ikebukuro."
"Khoan đã, sao lại muộn thế. Kaya có giờ giới nghiêm là 8 giờ mà phải không."
"Sao anh lại biết ạ?"
"Hôm trước tớ đã hỏi Shiraishi-san nhiều thứ. Chị ấy bảo nếu sau này còn tiếp tục làm việc cùng Kaya thì tớ nên biết."
"Shiraishi-san... Đúng là thừa chuyện..." Kaya cắn môi.
"Không phải thừa chuyện đâu. Tớ không muốn gây thêm rắc rối với bố mẹ cậu nữa đâu."
"Vậy thì 6 giờ── nhưng như vậy thì sẽ không kịp giờ xem cung thiên văn..."
Cung thiên văn? Là sao? Chẳng phải chúng ta sẽ nói về buổi biểu diễn à?
"Vậy thì 5 giờ 50 phút nhé ạ."
"À, ừ, ừm."
"A, à này, chuyện này, vì nó hơi xấu hổ nên anh giữ bí mật với mọi người giúp em nhé!"
"Tớ hiểu rồi nhưng..."
"Vậy thì! Chuyện đã xong, chúng ta ăn bánh thôi ạ!"
Kaya vừa ăn miếng chiffon cake vừa trông vô cùng vui vẻ, và tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên mình được thấy một khía cạnh đúng với lứa tuổi học sinh cấp hai của cô bé này.
*
Tại lễ hội âm nhạc học kỳ ba, nhóm tình nguyện chúng tôi sẽ trình diễn bản cantata "Herz und Mund und Tat und Leben" của Bach, nhưng chỉ trích một đoạn đầu và đoạn kết. Đoạn kết, bản co-ran "Jesu, Joy of Man's Desiring", là một tác phẩm vô cùng nổi tiếng đã được chuyển soạn cho piano. Hanazono-sensei đã cân nhắc và chọn bài này vì cho rằng một giai điệu quen thuộc với mọi người sẽ tốt hơn.
Nửa đêm, tôi giam mình trong phòng, gõ phần đệm của dàn nhạc vào sequencer.
Quả nhiên Bach vĩ đại thật. Chẳng cần quá cầu kỳ về nguồn âm, nó vẫn tự khắc trở thành một bản nhạc rất ra gì.
Tuy nhiên, chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đặc sắc. "Thử nghiên cứu các tác phẩm khác của Bach xem sao," tôi nghĩ rồi khởi động trình duyệt. Đây cũng là lúc tôi biết đến sự tồn tại của tác phẩm "Christmas Oratorio". Tôi đã đắm mình lắng nghe nó một lúc. Trong đó, bản sinfonia ở phần hai hay một cách lạ thường.
Khoan đã, bản này ở giọng Sol trưởng và nhịp điệu cũng giống hệt, có thể trộn vào phần đệm của "Jesu, Joy of Man's Desiring" được mà? Một khi ý tưởng đã lóe lên, tôi đứng ngồi không yên, vật lộn với bản tổng phổ của dàn nhạc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tôi hoàn thành nó khi đêm đã về khuya.
Dù có hơi phân vân, tôi vẫn gửi nó cho Rinko. Nếu cứ để một mình tôi tự xoay xở mọi thứ về bản cantata, có nguy cơ là cả lễ hội âm nhạc sẽ do một tay tôi quán xuyến mất, thế nên tôi muốn lôi kéo Rinko vào cho bằng được.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi đang đánh răng thì nhận được thông báo LINE. Là từ Rinko.
[Tớ muốn nói chuyện về phần đệm, cậu đến trường sớm hơn một chút được không?]
Tôi, người đang ngậm bàn chải và xem điện thoại bằng một tay, suýt nữa thì phun hết mọi thứ trong miệng ra ngoài.
Cái quái gì thế này. Có chuyện gì không ổn sao?
Lo lắng, tôi bắt chuyến tàu sớm hơn thường lệ đến bốn chuyến để tới trường. Rinko đang đợi trong phòng học lớp 1-7 vắng tanh không một bóng người.
"Tớ nghe phần đệm rồi, tớ nghĩ nó khá hay đấy."
"Ờ, cảm ơn nhé."
Vậy thì gọi mình ra đây làm gì chứ, tôi vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra giải thích.
"Cái này tớ cũng có file MIDI đi kèm nên có thể phát bằng ứng dụng đấy. Cậu có thể bật từ bất cứ đâu theo từng ô nhịp. Tớ nghĩ nó sẽ tiện cho việc luyện tập."
"Ra thế. Ý cậu là tớ nên dùng cái này để giám sát phần luyện tập của bè nữ, đúng không?"
"Ừm, thì, đúng vậy. Nếu là Rinko thì có lẽ đệm piano sẽ nhanh hơn, nhưng khi chia ra luyện tập riêng cho bè soprano và alto thì..."
Tôi liếc nhìn gương mặt Rinko. Dù đang nói một điều hiển nhiên và chẳng có gì phải sợ, tôi vẫn bất giác thăm dò sắc mặt cậu ấy.
"Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu. Giúp được nhiều lắm."
Rinko hôm nay ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Thật đáng ngờ. Ngược lại càng không thể yên tâm được.
"Ờm,... chuyện cậu muốn nói là cái này à? Tớ cứ tưởng có chuyện gì quan trọng hơn."
"Là chuyện bản phối. Cậu đã lồng bản sinfonia của 'Christmas Oratorio' vào đúng không?"
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
"Sao cậu biết hay vậy?"
"Về nhạc cổ điển thì tớ rành hơn cậu cả trăm lần, nên biết là phải rồi."
Cũng đúng—thật sao? Không, dù vậy đi nữa.
"Nó đâu phải là một bản nhạc quá nổi tiếng, tớ cũng chỉ trích dẫn khoảng tám ô nhịp thôi mà."
"Vì đó là bản nhạc tớ thích nên đã nghe đi nghe lại nhiều lần rồi. Ở nhà tớ có đĩa DVD do Peter Schreier hát. Harnoncourt chỉ huy, còn bè nữ do dàn hợp xướng thiếu niên nam đảm nhận."
"Eh, cái gì cơ, tớ cũng muốn xem."
"Của bố mẹ tớ nên không cho mượn được."
"Eh... à, ừm... ra vậy."
"Cậu có muốn đến nhà tớ xem không?"
"Đến nhà Rinko? Eh, được không? Tớ muốn đi."
Tôi đã trả lời ngay tắp lự. Rinko lấy điện thoại ra.
"Vậy thì, ngày 24—cậu sẽ đến lúc mấy giờ?"
"Tại sao lại quyết định là ngày 24?"
"Nếu không phải ban ngày vào một ngày thường thì bố mẹ tớ sẽ ở nhà. Cậu không muốn chạm mặt họ đâu, đúng chứ?"
"Ực... Chuyện đó... thì đúng là vậy."
Mẹ của Rinko đã nhớ mặt tôi, và hơn nữa, ấn tượng về tôi chắc chắn đã trở nên tồi tệ nhất sau vụ concerto. Tôi không muốn chạm trán bà ấy. Nếu là ban ngày vào một ngày thường thì phải đợi đến kỳ nghỉ đông, và ngày 24 là ngày gần nhất. Ngày hôm sau là buổi biểu diễn, và sau đó nữa thì bố mẹ cậu ấy có lẽ cũng sẽ bước vào kỳ nghỉ lễ cuối năm.
"Vả lại," Rinko nói thêm với giọng thản nhiên. "Vì là một bản nhạc Giáng Sinh, nên tớ nghĩ nghe nó vào đúng dịp Giáng Sinh là tuyệt nhất."
"Không, nhưng mà,... có được không?"
Là đêm Giáng Sinh đó? Mời một thằng con trai đến nhà khi bố mẹ không có ở đó, chuyện đó, nói cách khác là──
"Tớ thì không sao cả. Murase-kun có vấn đề gì à?"
"A, không, vâng, không có gì đặc biệt ạ..."
Chỉ có mình tôi đang suy nghĩ lung tung thôi sao? Rinko thực sự chỉ định xem DVD thôi, và hoàn toàn không có ý nghĩa đặc biệt nào cả.
"Nếu xem toàn bộ thì khá dài nên chúng ta vừa ăn trưa vừa xem nhé. 12 giờ được không?"
"Ừ-ừm."
Khi lịch hẹn đã được quyết định, Rinko nhanh chóng định rời khỏi lớp học.
"Này, chuyện cậu muốn nói chỉ có vậy thôi à?"
Tôi bất giác gọi cậu ấy lại và hỏi. Rinko quay lại, khẽ gật đầu.
"Đúng vậy. Tự dưng lại phối một bài hát Giáng Sinh vào một cách chẳng liên quan gì cả, tớ cứ nghĩ đó là biểu hiện cho nỗi cô đơn của Murase-kun, người không có lấy một lịch hẹn nào trong dịp Giáng Sinh và phải trải qua nó trong cô độc."
"Tớ không có nghĩ đến chuyện đó khi phối nhạc đâu! Lịch hẹn thì—"
"Cậu có à?"
"Có chứ," tôi định trả lời thì ngậm miệng lại. Nghĩ lại thì Kaya đã bảo tôi giữ bí mật, và dù không phải vậy, tôi cũng thấy xấu hổ vì có cảm giác như đang khoe khoang. Chỉ là tư vấn cho cậu ấy trước buổi diễn thôi mà.
"...Không, không có gì đặc biệt cả."
"May quá."
Tại sao cậu ấy lại nở nụ cười tươi nhất trong buổi sáng hôm nay vào đúng thời điểm này, tôi hoàn toàn không hiểu. Một thằng con trai không có lịch hẹn nào vào Giáng Sinh thì có gì đáng cười đến vậy sao.
Rinko vẫy tay rồi rời khỏi lớp 1-7. Cùng lúc đó, các bạn cùng lớp bước vào, nên tôi không còn cơ hội nào để gọi cậu ấy lại nữa.
"Makoto-san có thể đi cùng tôi để mua trang phục biểu diễn được không ạ?"
Người nhờ tôi việc đó là Shizuki, vào giờ nghỉ giữa tiết hai và tiết ba cùng ngày. Cậu ấy đã cất công đến tận lớp của tôi.
"Chẳng phải mọi người đã mua rồi sao?"
"A, vâng, trang phục đồng bộ cho bốn người thì chúng tôi đã chọn xong rồi ạ."
Sân khấu lần này có bốn cô gái (hàng thật nhé), chắc chắn sẽ lộng lẫy lắm đây.
"Nhưng tôi là một tay trống ạ. Trang phục dày công chuẩn bị gần như không thể nhìn thấy từ phía khán giả, nên tôi đã nghĩ, ví dụ như trang trí cho dàn trống, rồi cài món trang sức tương tự lên tóc... Tôi muốn tìm cách tạo ra một điểm nhấn duyên dáng cho mình ạ!"
"Ra vậy. Tay trống đúng là thiệt thòi ở điểm đó nhỉ. Tớ nghĩ đó là ý hay, nhưng sao cậu không bàn bạc với các thành viên khác?"
"K-không, không được ạ."
Giọng Shizuki cao vút, thu hút ánh nhìn của các bạn cùng lớp. Vốn dĩ Shizuki đã nổi bật, và từ lúc cậu ấy bước vào, mọi người đã để ý đến chúng tôi rồi. Cậu ấy kéo tay áo vest của tôi, nên tôi cũng gật đầu đứng dậy, cùng nhau đi ra đến chiếu nghỉ của cầu thang.
"Chuyện là, tôi thấy xấu hổ nếu bị nghĩ là người thích nổi bật... nên tôi muốn giữ bí mật với mọi người..."
"Với tớ thì được à?"
"Vì Makoto-san đã thấy những mặt đáng xấu hổ của tôi nhiều lần rồi ạ!"
Làm ơn đừng có dùng những cách diễn đạt dễ gây hiểu lầm như vậy ở nơi công cộng được không? Thật may là chúng ta đã ra khỏi lớp học rồi.
"Với lại, lần này Makoto-san sẽ xem từ hàng ghế khán giả đúng không ạ. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có người giúp tôi lựa chọn từ góc nhìn của khán giả."
"Nếu tớ giúp được thì... Khi nào đi, hôm nay à?"
Gương mặt Shizuki bừng sáng rạng rỡ, rồi cậu ấy lấy điện thoại ra.
"Hôm nay chúng ta có buổi tập ở studio... Ngày mai, ngày kia, a, tuần này có nhiều lịch trình quá... Nếu là tuần sau thì..."
Sao cách nói chuyện của cậu ấy cứ giả tạo thế nào ấy nhỉ? Ngón tay có lướt trên màn hình đâu?
"A, phải làm sao đây, chỉ còn ngày 24 thôi ạ!" Shizuki tuyên bố với vẻ mặt rất vui sướng.
"Vậy sao..."
Ngày 24 tôi đã có đến hai lịch hẹn rồi. Chắc chỉ còn cách từ chối, hoặc dời sang ngày khác, tôi đang nghĩ vậy thì Shizuki nói với giọng phấn khích.
"Khoảng ba giờ được không ạ. Ở công viên cổng Tây có một ban nhạc jazz tam tấu mà tôi yêu thích sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc Giáng Sinh đó ạ."
Ba giờ. Công viên cổng Tây?
"Ikebukuro à?"
"Vâng!"
"Mà khoan, không phải là đi mua sắm sao?"
"A, đ-đúng vậy ạ, nhưng vì đã cất công đi rồi nên ngoài việc mua sắm thì..."
Tôi thử tra cứu thời gian của buổi hòa nhạc Giáng Sinh đó. Từ ba rưỡi chiều, dự kiến kéo dài khoảng một tiếng.
Cuộc hẹn với Kaya là năm giờ năm mươi phút.
Nếu cùng ở Ikebukuro thì có thể xoay sở kịp. Kịp mất rồi. Giả sử sau buổi hòa nhạc mất một tiếng để mua sắm, rồi chạy nước rút sang cổng Đông thì vẫn kịp.
Vấn đề là thời gian bắt đầu buổi hòa nhạc. Nếu nghe hết toàn bộ bản "Christmas Oratorio" ở nhà Rinko, có lẽ sẽ qua hai rưỡi. Sau đó lập tức rời đi và lên tàu, thì...
"...Khoảng ba giờ... mười lăm phút thì được... Buổi trưa tớ có chút việc bận."
"Vâng! Vậy thì ba giờ mười lăm phút ạ!"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Shizuki, tôi không tài nào nói ra được câu "không, lịch trình dày đặc quá."
Người ra đòn cuối cùng là (tôi không biết có nên nói là "tất nhiên" hay không) Akane.
Nhà Akane và nhà tôi gần nhau, nên chúng tôi luôn đi chung một đoạn đường về. Sau khi buổi tập studio hôm đó kết thúc, tôi và Akane lên cùng một chuyến tàu và xuống cùng một ga, và dàn đèn illumination ở quảng trường trước ga đã chào đón chúng tôi.
"Uwaa. Phố mua sắm cũng bắt đầu bung hết sức rồi kìa."
Giữa quảng trường lát gạch, Akane vừa xoay vòng vòng vừa reo hò thích thú. Ánh sáng đủ màu từ tám hướng chiếu rọi lên cô gái với cây đàn guitar đeo trên vai, vẽ nên những đóa hoa bóng nắng với hình thù phức tạp dưới chân cậu ấy.
"Nghe nói đêm Giáng Sinh còn có chương trình đặc biệt gì đó nữa đó, năm nay có cả múa rối bóng nữa đấy!"
"A, bố mẹ tớ cũng hay nói là năm nào cũng hoành tráng lắm, nhưng tớ chưa xem bao giờ."
"Thật á! Dân địa phương mà! Phí quá đi!"
"Dù cậu nói phí, nhưng một mình mò ra xem giữa trời lạnh thì tớ thấy cũng kỳ kỳ sao đó."
"Một mình ư, eh, sao cậu không đi xem cùng gia đình? Quan hệ không tốt à?"
Và thế là, tôi lại giải thích cho Akane những gì đã nói với Kaya. Khác với Kaya, Akane hỏi tới tấp.
"Bố mẹ cậu thân nhau đến vậy à? Là hẹn hò đúng không?"
"Dù đã U50 cả rồi."
"Ể, cậu không ngưỡng mộ những cặp vợ chồng vẫn thân thiết khi về già sao? Nhà tớ, không phải là quan hệ không tốt, nhưng chẳng bao giờ thấy cảnh yêu đương mặn nồng như vậy đâu. Ngày nào cũng như công việc thôi."
"Chắc là vì đó là nhà người khác nên cậu mới nói là ngưỡng mộ được thôi. Thực tế, với tư cách là con trai mà phải chứng kiến nhiều lần thì, ưm, không đến mức thấy kinh tởm, nhưng cảm giác cứ phức tạp thế nào ấy."
"Vậy sao ta."
"Mà thôi, việc họ chỉ để lại tiền rồi đi vắng cũng thoải mái, nên cũng tốt."
"Ra vậy. Vậy thì, vậy thì."
Nói đến đó, Akane dừng lại, không hiểu sao lại cười ngượng ngùng, xoay một vòng tại chỗ hai lần rồi mới nói.
"Năm nay đi xem với tớ nhé?"
Tôi chớp mắt.
"Năm nay,って, ... ý cậu là, đêm Giáng Sinh năm nay à?"
"Dù gì chúng ta cũng cùng ở một khu mà!"
Cái quái gì thế này. Giáng Sinh năm nay rốt cuộc là cái quái gì vậy? Tính cả lần này là với tất cả các thành viên ban nhạc rồi đó? Có lẽ vì chỉ còn một tuần nữa là đến buổi diễn, tình hình đang căng như dây đàn nên tâm trạng mọi người cũng bay bổng hết cả rồi chăng?
"A, nhưng mà tớ phải 'phục vụ gia đình' nên thời gian sẽ khá muộn đó."
"Phục vụ gia đìnhって..." Đó không phải là từ mà một đứa trẻ nên dùng đâu nhỉ.
"Vì tớ đã từng trốn học làm họ lo lắng nhiều mà. Phải cùng ăn gà quay, ăn bánh kem, xem 'Ở nhà một mình' để họ yên tâm đã. Sau đó nên có thể sẽ là chín giờ gì đó—"
Nói đến giữa chừng, Akane "a" lên một tiếng rồi lấy tay che miệng.
"Xin lỗi, tớ cứ nói như thể cậu đã đồng ý đi cùng rồi. Có làm phiền cậu không?"
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không có đâu. ...Ờ thì, ừm, có lẽ muộn một chút cũng tiện cho tớ hơn. Cả hai chúng ta đều có thể đi bộ về nhà nên không cần phải lo về giờ tàu."
"Ể—"
Mặt Akane đỏ bừng lên.
"K-không đến mức đó đâu! Tớ không có ý nói là sẽ ở cùng nhau đến mức lỡ cả chuyến tàu cuối đâu nhé? Ừm, nếu Makoto-chan nhất quyết muốn thì, ờ thì."
"K-không phải! Xin lỗi! Tớ cũng không có ý đó!"
Tôi cuống quýt phủ nhận thì Akane bĩu môi.
"Không có à?"
"Đã bảo là không có mà!"
"Thật không?"
"Sao cậu cứ gặng hỏi mãi thế?"
"Ưm ưm."
Một lúc sau, Akane cúi gập người, nhìn chằm chằm vào mặt tôi từ một góc kỳ quặc với vẻ mặt cũng kỳ quặc không kém. Gì thế này, thật tình.
Lát sau, cậu ấy đứng thẳng người dậy.
"Thôi kệ đi. Vậy thì, ngày 24, sau khi bữa tiệc nhà tớ kết thúc, tớ sẽ nhắn LINE nhé. Tớ không chắc là mấy giờ đâu."
"...Ừ-ừm."
Cuộc hẹn với Kaya bắt đầu từ khoảng sáu giờ, không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn là tôi sẽ quay về đây trước chín giờ.
"Vậy nhé Makoto-chan! Hơi sớm nhưng mà, Merry Christmas!"
Akane liên tục quay đầu lại vẫy tay rồi chạy biến sang khu vực bên kia đường. Sau khi bóng dáng cậu ấy khuất hẳn, tôi mới thở dài một hơi thật lớn.
Cơn mệt mỏi từ đâu ập đến từ gáy, phun ra một lượt rồi thấm đẫm toàn thân, khiến cơ thể tôi nặng trĩu.
Lịch trình đêm Giáng Sinh của tôi đã được lấp đầy trong nháy mắt. Hơn nữa, còn là bốn cuộc hẹn. Cái này gọi là gì nhỉ, double booking—là hai cuộc hẹn cùng lúc, vậy trên cả triple, là quadruple booking à? Có từ đó không? Mà không, thời gian đã được sắp xếp để không trùng nhau, nên chắc không có vấn đề gì.
Có chứ! Có vấn đề đầy ra ấy chứ! Dành cả ngày 24 tháng 12 từ trưa đến tối để lần lượt ở bên bốn cô gái khác nhau, cả thể chất lẫn tinh thần của mình đều không trụ nổi đâu!
Tôi lết về nhà trong trạng thái rã rời.
Đúng lúc bữa tối sum họp cả bốn người trong gia đình, chủ đề về kế hoạch Giáng Sinh được nhắc đến, và bố mẹ đã hỏi tôi với nụ cười nham nhở "Makoto thì sao nào", khiến tôi phải vất vả lắm mới lấp liếm được rằng tôi chẳng có kế hoạch gì cả. Thật quá đáng khi họ không hỏi chị tôi một lời nào. Khác với tôi, chị ấy là một con người hòa đồng, nên có lẽ bố mẹ cũng chẳng bận tâm.
"Con không có tiến triển gì với ai trong nhóm nhạc à," bố tôi hỏi với vẻ đầy hứng thú.
"Không có gì hết. Không phải như thế đâu mà."
Trong lòng thấp thỏm, tôi trả lời một cách cộc lốc.
"Vậy à. Nhưng mà Makoto, con chơi trong một ban nhạc toàn con gái, cũng giỏi thật đấy," bố tôi nói với giọng thấm thía.
"Ban nhạc của bố ngày xưa là cấm tiệt phụ nữ đấy. Vì kiểu gì cũng có chuyện xích mích."
"Việc cấm đoán cũng có ý nghĩa gì đâu, vì có cô gái nào thèm để ý đến các anh đâu mà," mẹ tôi, người biết bố từ thời sinh viên, châm chọc một cách sắc bén.
"Hát toàn nhạc metal tự sáng tác bằng lời tiếng Anh thì khán giả tám phần là đàn ông còn gì. Hai phần con gái còn lại cũng đều là fan của ca sĩ chính thôi đúng không."
"Đúng vậy. Cô gái hâm mộ bố chỉ có một người thôi. Nhưng bố đã biến một người đó thành kết quả, bố giỏi đúng không mẹ nó,"
Mẹ tôi cười, "Vì đó là cơ hội duy nhất trong đời của bố mà."
Này, hai người có thể làm ơn đừng có tình tứ trước mặt đứa con trai đang học cấp ba và đứa con gái học đại học được không vậy? Dù đã nói với Akane là "không đến mức thấy kinh tởm", nhưng giờ tôi lại muốn rút lại lời nói đó.
"Nhưng mà Mako, em đang nghỉ chơi trong ban nhạc mà đúng không," chị tôi nói xen vào. "Có chuyện gì à. Cãi nhau với cô nào?"
"Không có cãi nhau. Chỉ là em tạm thời rời nhóm để tập trung vào hoạt động solo thôi."
"Đấy! Hoạt động solo! Điềm báo ban nhạc tan rã!" bố tôi uống cạn lon bia. "Nghe này Makoto, hoạt động ban nhạc là, một là nhẫn nhịn, hai là nhẫn nhịn, không có ba, bốn,"
"Vâng vâng. Bố thôi đi," mẹ tôi nhét một miếng chanh vào miệng bố để ông im lặng. "Nghe này, Makoto đã thu hút được lượng khán giả gấp năm lần số người mà bố đã tập hợp trong suốt sự nghiệp ban nhạc của mình đấy. Với tư cách là một nhạc sĩ thì bố chẳng là gì cả đâu. Không có tư cách xen vào."
Dù đó là khung cảnh bữa ăn quen thuộc của gia đình tôi, nhưng nó lại khó tiêu hóa vô cùng.
Tắm rửa xong, tôi nhanh chóng rút về phòng mình.
Nằm dài trên giường, tôi đợi cho những suy nghĩ mông lung trong đầu lắng xuống.
Một Giáng Sinh hứa hẹn đầy bão táp sắp đến gần. Dù không tham gia biểu diễn, tôi lại thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.
Và rồi, dù đã nói với bao nhiêu người rằng mình rời nhóm để hoạt động solo, tôi vẫn chưa làm được gì cả.
Bản nhạc hợp tác cùng Takuto-san là một thu hoạch lớn, nhưng nó vẫn chưa được công bố. Anh ấy đã nói sẽ nhờ chuyên gia mixing, và hơn nữa, nếu đã đăng lên kênh của chính Takuto-san thì có lẽ anh ấy sẽ đầu tư làm một MV tử tế. Chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để thành phẩm ra mắt công chúng.
Tôi đã làm phần đệm cho lễ hội âm nhạc, nhưng đó gần như chỉ là chép lại y nguyên bản nhạc của đại Bach, nên việc nó trở thành một bản nhạc hay là điều đương nhiên.
Tôi, chưa làm được gì cả...? Chẳng phải chỉ đang nghỉ ngơi thôi sao.
Thôi chết rồi. Cứ lười biếng thế này, có khi mình quên cả cách cầm đàn guitar mất. Tôi bị ám ảnh bởi suy nghĩ hoang tưởng rằng kênh của mình có thể đang tràn ngập những lời phàn nàn từ người nghe, nên đã mở PC lên để kiểm tra.
May quá. Không có bình luận nào như vậy cả. Kể từ khi video lần trước bị chuyển sang chế độ riêng tư, kênh không có động tĩnh gì, nên cũng có vài lời bày tỏ sự lo lắng.
Và rồi tôi nhận ra.
Trên kênh MisaO, lại có dấu hiệu video mới.
Vì có đến ba thumbnail gần như y hệt nhau mang tên "Cây dương cầm đồ chơi bên gối" xếp liền kề, tôi suýt nữa thì bỏ lỡ video mới nhất. Đúng một tuần kể từ lần trước. Thời gian đăng cũng y hệt hai lần trước. "Advent #3" là một bài hát của John Lennon.
"Happy Xmas".
Những ngón tay thanh mảnh nhấn xuống từng phím đàn tựa như đang thương yêu, trân trọng. Hai giai điệu khéo léo giao thoa trong quãng âm khiêm tốn chỉ vỏn vẹn hai quãng tám, làm lấp lánh cho nhau. Mu bàn tay trái và phải chồng lên nhau, quấn quýt lấy nhau, tựa như một sinh vật kỳ diệu.
Tôi đeo tai nghe, ngả người vào lưng ghế và nhắm mắt lại, đắm mình trong tiếng đàn piano của Hanazono-sensei.
Đúng rồi, mình cũng hãy sáng tác một bài hát Giáng Sinh đi, tôi đã quyết định như vậy khi nghe xong lần lặp lại thứ tư.
Tôi đóng trình duyệt, tắt nhạc và tháo tai nghe ra.
Quá gắng sức cũng chẳng để làm gì. Không cần phải là một tác phẩm lớn lao. Một bản phối đơn giản, lời bài hát mộc mạc và mang không khí gia đình, phần hòa âm cũng chỉ cần chạy song song ở quãng ba—
Tự lúc nào, giai điệu đã bật ra từ môi tôi.
Tôi kéo cuốn sổ chép nhạc năm dòng từ trên kệ xuống và nắm chặt cây bút chì.
Trong lúc mải mê đắm chìm vào những dòng nhạc đang tuôn trào, những suy nghĩ về đêm Giáng Sinh đầy bão táp của năm nay đã tạm thời biến mất khỏi tâm trí tôi.


1 Bình luận