Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường
Hikaru Sugii Yuu Akinashi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 7 Biển Cháy Trong Cô Độc

1 Bình luận - Độ dài: 8,906 từ - Cập nhật:

Chương 7 Biển Cháy Trong Cô Độc

 

Ngày thứ Bảy, hôm đầu tiên của lễ hội văn hóa, chắc chắn đã trở thành ngày ồn ào và bận rộn nhất của tôi kể từ khi vào cao trung.

Đầu tiên là buổi sáng. Vừa cùng Akane đến trường, tôi đã bị Rinko và Shizuki “bắt cóc” ngay tại cửa chính. Họ lôi tôi đến phòng chuẩn bị âm nhạc, nơi Komori-sensei đang chờ sẵn với một bộ đồ nghề trang điểm bày la liệt trên bàn.

“Nếu là trang điểm thì một người lớn như cô chắc chắn phải giỏi hơn mấy đứa cao trung rồi! Dù sao thì cô cũng đã trượt tới mười sáu cuộc phỏng vấn xin việc với kiểu trang điểm ‘kawaii quyến rũ’ đáng tự hào này mà!”

Cô nói với vẻ đầy tự tin, nhưng độ đáng tin cậy thì bằng không.

“Khoan đã, ơ, sao đột nhiên lại trang điểm?”

Khi tôi định lên tiếng phản đối, ba thành viên ban nhạc đã hợp sức ghì chặt tôi vào ghế. Komori-sensei dùng băng đô cột hết tóc tôi lên, rồi trát đủ thứ lên mặt.

“Ừm, vì mặt mộc đã đẹp sẵn rồi nên cô chẳng có đất để dụng võ mấy. Hồi cao trung da cô cũng căng mọng thế này đây. Thôi thì cứ theo phong cách tự nhiên là được nhỉ.”

Hai mươi phút sau.

Trong chiếc gương được đưa cho, một người phụ nữ lạ hoắc đang soi mình. Tôi giật nảy mình, và bóng hình trong gương cũng giật nảy mình theo.

“……Tuyệt thật đấy, Makoto-san…… Trang điểm vào rồi thì, quả là, không còn đùa được nữa.”

Shizuki thì thầm với giọng run rẩy.

“Tớ từng nghe nói con trai thường không trang điểm sẽ dễ ăn phấn hơn, nhưng thế này thì thật đáng ghen tị.”

Rinko thở dài đầy cảm xúc.

“Còn có cả tóc giả nữa này! Đội thử đi!”

Akane hào hứng lôi từ trong túi giấy ra một bộ tóc giả dài, bóng mượt đến lóa cả mắt rồi trùm lên đầu tôi.

“Ááááááááá! Mỹ nhân nào đây? Tớ muốn bỏ làm con gái quá đi mất? Mà khoan, hôm nay thì tớ bỏ thật!” Cậu có thể đừng hét vào tai tớ được không?

“Trang phục cũng mặc nhanh lên nào, tôi không thể chịu đựng được nữa rồi!”

“Chịu đựng cái gì chứ. Đâu cần phải thay đồ sớm thế này.”

“Cậu đang nói gì vậy,” Rinko thở dài. “Chúng ta phải chụp ảnh cho bảng bình chọn nên phải thay đồ ngay từ sáng sớm chứ. Cậu không nghe giải thích à?”

“Ểểểểể…… vậy sao……”

Akane với vẻ mặt hớn hở lôi bộ trang phục từ trong túi giấy ra, trải rộng cho mọi người cùng xem.

“Tada! Bộ váy công chúa retro mà tớ được mua cho nhưng chưa mặc lần nào!”

“Makoto-san, nhanh lên! Mặc vào nhanh lên ạ!”

Shizuki-san, ánh mắt nghiêm túc của bạn trông đáng sợ quá đấy……?

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cầm bộ váy diềm dúa đó vào nhà vệ sinh nam. May mắn là tôi không gặp phải ai, thay đồ xong liền có thể quay lại phòng chuẩn bị.

Shizuki cảm động đến rơi nước mắt.

“Nếu trong gương có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần mà mình không bao giờ có thể chạm tới như thế này, thì cũng dễ hiểu tại sao Makoto-san lại thề sẽ không kết hôn cả đời……”

Tôi nhớ là mình có thề bao giờ đâu? Cậu đừng tự quyết định cuộc đời của người khác được không? Với lại tại sao sensei cứ cầm điện thoại chụp lia lịa từ nãy đến giờ vậy?

“Murase-kun, cô đăng cái này lên Instagram được không?”

“Không được mà! Tuyệt đối không!”

“Tớ nghĩ nếu cô trả phí sử dụng đàng hoàng thì cũng không sao.”

“Tại sao Rinko lại quản lý bản quyền hình ảnh của tôi hả? Với lại Akane, sao tớ thấy bộ váy này nhiều diềm dúa hơn lúc thử thế, mà phần vai còn hở ra nữa, cậu tự ý──”

Đang định phàn nàn thì tôi mới nhận ra không có Akane ở đây.

“……Ể. Akane đâu rồi?”

Rinko im lặng chỉ tay về phía cửa. Và, đúng lúc đó, tay nắm cửa xoay một cái, một bóng người mặc đồ đen tuyền lao vào.

“Thế nào? Tớ thử phong cách bồi bàn đấy!”

Có vẻ như Akane cũng đã đi thay đồ cùng lúc với tôi. Trang phục của cậu ấy là một chiếc áo bếp màu đen hai hàng cúc cùng với tạp dề dài đến thắt lưng cũng màu đen. Quần dài cũng màu đen nốt. Hỏi có giống con trai không thì hoàn toàn không. Chiếc áo khoác hai hàng cúc chỉn chu, dù cho vòng một có khiêm tốn đi nữa, cũng vẫn khiến nó trở nên khá nổi bật. Đường cong ở eo cũng lộ ra trực diện, nên trông cậu ấy còn nữ tính hơn cả quần áo thường ngày. Hóa ra giả trai lại khó đến vậy…….

“Akane-san cũng dễ thương quá đi mất! Bếp nhà tôi đang thiếu người trầm trọng nên tôi muốn có khoảng năm người như Akane-san.”

“Ểể. Được khen dễ thương kể cũng hơi phức tạp nhỉ. Rõ ràng là đang giả trai mà.”

“Akane, không sao đâu,” Rinko nói với vẻ đắc ý. “Khác với thi giả gái, cuộc thi giả trai gần như không đánh giá sự nam tính đâu. Chỉ cần trang phục trông ra dáng và ngoại hình bắt mắt là sẽ có phiếu thôi.”

Dù là một giả thuyết chẳng có căn cứ gì, nhưng vì được trình bày với thái độ tự tin nên có vẻ nó cũng hiệu quả, Akane đã bị thuyết phục, “Vậy à, thế thì thắng chắc rồi nhỉ!”. Thế có được không đấy?

Chúng tôi kéo Komori-sensei, người vẫn đang định tiếp tục buổi chụp hình, ra khỏi phòng chuẩn bị âm nhạc rồi đi xuống tầng ba.

Trong trường ồn ào, không khí náo nhiệt như sắp sửa bùng nổ.

Lối vào của lớp học nào cũng được trang trí bằng những tấm ván gỗ được sơn phết sặc sỡ và những tấm rèm đủ màu sắc. Các bức tường thì chi chít những tấm áp phích thông báo về các tiết mục. Chỉ còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến giờ mở cửa, có thể cảm nhận được không khí đang căng lên. Học sinh qua lại trên hành lang, số người mặc đồng phục thì ít. Đủ loại trang phục bắt mắt hiện ra, từ đồng phục câu lạc bộ, trang phục biểu diễn kịch, cho đến đồng phục của nhân viên phục vụ quán ăn.

Tốt rồi, thế này thì bộ đồ giả gái của mình cũng không quá nổi bật, nếu khéo léo thì có khi mình đến được phòng Hội học sinh mà không bị ai phát hiện ra mình là Murase Makoto cũng nên…… Nghĩ vậy, tôi bắt đầu bước đi trên hành lang, cố gắng nấp sau lưng Akane.

Suy đoán của tôi chỉ sai một nửa. Ngay lập tức, chúng tôi bị các học sinh khác vây quanh.

“Oa, Kudou-san ngầu quá!”

“Lẽ ra quán mình cũng nên làm đồng phục kiểu này.”

“Lát nữa qua phụ làm nhân viên một chút đi.”

“Cậu có tham gia cuộc thi không?”

Akane trong bộ đồ đen tuyền phong cách cực kỳ nổi bật, nên chẳng mấy chốc các nữ sinh đã xúm lại. Và rồi, ánh mắt của họ nhanh chóng hướng về phía tôi.

“Ể, ai đây?”

“A, tớ biết rồi, có khi nào là thành viên mới không?”

“Oaaaaaa dễ thương quá đi mất.”

“Đây là trang phục biểu diễn à? Tớ chắc chắn sẽ ủng hộ cậu!”

“Học sinh trường khác à? Có được không vậy, chưa được vào mà nhỉ?”

“Hôm nay cậu sẽ ra mắt trong buổi live à?”

“Murase-kun bị đuổi rồi à, cũng phải thôi nhỉ, có cả dàn thành viên nữ vẫn trông ổn hơn mà.”

“Này này, chụp ảnh chung được không?”

Không đợi tôi kịp chen vào nói một lời nào, những lời đồn đoán cứ thế lan rộng, và đám đông càng lúc càng lớn hơn khi nhiều người nghe thấy tiếng ồn ào kéo đến, tạo thành một vòng vây quanh chúng tôi.

“Không được! Cả hai người họ đều là của tôi!”

“Không chụp ảnh. Lát nữa sẽ có buổi chụp hình trả phí nên hãy qua đó. Bây giờ chúng tôi đang vội, xin hãy cho qua.”

Được Shizuki tuyệt vọng và Rinko với máu kinh doanh bí ẩn trỗi dậy bảo vệ, chúng tôi bằng cách nào đó đã thoát khỏi hành lang, đi sang dãy nhà đối diện và đến được phòng Hội học sinh. Vừa bước vào cửa phòng, tôi ngồi xổm xuống và thở hổn hển. Bộ đồ phong cách công chúa retro này có cấu trúc giống như corset siết chặt phần thân, khiến eo bị thắt lại khá chặt, làm tôi khó thở kinh khủng.

“Hahaha, Makoto-chan, không ai nhận ra cậu cả!”

Akane vui vẻ vỗ bôm bốp vào lưng tôi.

Đúng là chẳng ai nhận ra tôi là Murase Makoto cả. Điểm này thì đúng như tôi suy đoán. Nhưng điều đó lại càng làm tôi tổn thương sâu sắc hơn.

Hội trưởng thì quả nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra tôi.

“Uwaa, Murase-kun, quả nhiên đúng như tôi dự đoán mà, chất lượng tuyệt vời đấy. Chụp ảnh ngay thôi nào!”

Tôi bị bắt đứng dựa vào bức tường có treo một tấm màn trắng, và chính tay hội trưởng đã chiếu đèn flash của máy ảnh kỹ thuật số vào tôi. Chúng tôi còn bị bắt chụp cả ảnh đôi với Akane, một việc mà tôi chẳng hiểu có cần thiết hay không, hơn nữa còn bị yêu cầu chi li từng chút một về tư thế và biểu cảm.

Nghe nói những bức ảnh này sẽ được in khổ lớn và dán lên bảng thông báo ở nơi dễ thấy nhất tại quảng trường cổng trường, cùng với ảnh của tất cả những người tham gia cuộc thi khác. Một hòm phiếu cũng được đặt cạnh đó, và kết quả từ cuộc bình chọn của mọi người trong ngày hôm nay sẽ được cộng với điểm của ban giám khảo trong vòng chung kết để quyết định người chiến thắng.

Số người tham gia cuộc thi hoa khôi là bảy người, bao gồm cả tôi, và lúc đó tất cả đều đã tập trung tại phòng Hội học sinh.

“Murase, cậu…… tuyệt thật đấy…… làm sao mà được thế này vậy.”

Một đàn anh quen mặt cũng là thí sinh lên tiếng hỏi tôi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Anh ấy cũng đang mặc một bộ đồ Nhật Bản theo phong cách người đứng đầu (hoa khôi) được đầu tư rất công phu.

“Thế này thì người thắng cuộc đã được quyết định rồi còn gì. Tụi anh chỉ làm nền cho chú thôi,” một thí sinh khác vừa cười vừa sờ vào trang phục và tóc của tôi.

“À vâng, ừm…… Chúc mọi người may mắn ạ.”

Khó xử không biết trả lời sao, tôi đành cúi đầu chào.

“Vậy, buổi chụp ảnh kết thúc rồi đúng không ạ. Tớ thay đồ được rồi chứ ạ.”

Khi tôi hỏi, Hội trưởng mở to mắt.

“Thay đồ? Tại sao?”

“Ể, không, tại vì…… vòng chung kết là vào buổi tối mà. Cháu không thể cứ mặc bộ đồ này cho đến lúc đó được.”

“Em phải mặc bộ đồ này cho đến lúc đó đấy!”

Hội trưởng nói với giọng đầy hùng hổ.

“Những người tham gia cuộc thi phải đi diễu hành trong trường với trang phục cosplay cho đến vòng chung kết để quảng bá! Những ai có tiết mục riêng thì không nói làm gì, nhưng nếu không thì về cơ bản là phải mặc suốt! Chị đã giải thích ngay từ đầu rồi mà, Murase-kun còn gật đầu lia lịa nữa cơ mà?”

Tôi tái mặt.

Vì quá không hứng thú nên tôi đã lơ đãng trong buổi giải thích trước cuộc thi. Akane cũng ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi.

“Hay là Murase-kun có tham gia tiết mục nào khác à?” Hội trưởng hỏi.

“……Không ạ…… không có gì đặc biệt……”

“Vậy thì đi tuần tra trong trường và phục vụ người hâm mộ thôi! Cố lên nhé! Hãy cùng nhau làm nóng bầu không khí nào!”

Tôi chán nản cúi gằm mặt rời khỏi phòng Hội học sinh.

“Makoto-chan, chúng ta cùng đi dạo quanh trường đi! Hai người đi cùng nhau sẽ tốt hơn mà!”

Akane nói với giọng đầy năng lượng.

“À, vâng, làm phiền cậu nhé……”

Tôi bất giác dùng kính ngữ. Trong bộ dạng công chúa này mà phải đi một mình khắp trường thì thật quá cô đơn, nên lời đề nghị này thật đáng quý.

“À, tôi cũng muốn đi theo để không có con sâu nào bám theo Makoto-san, nhưng mà……”

Shizuki nói với vẻ áy náy.

“Tôi phải ghé qua câu lạc bộ cắm hoa.”

“Tớ cũng thế, bố mẹ nói sẽ đến nên tớ phải tiếp rồi đuổi họ về.”

Rinko thở dài một cách u sầu.

“Nếu mẹ biết tớ biểu diễn trong lễ hội đêm thì có thể bà sẽ lại làm ầm lên, nên tớ phải làm sao để họ không biết rồi nhanh chóng cho họ về. Akane, nhờ cậu trông Murase-kun nhé.”

“Ừ! Công chúa Makoto cứ để tớ bảo vệ!”

Đừng có gọi bằng cái tên kỳ cục đó.

Ngay khi hai người họ vẫy tay rời đi, loa phát thanh trong trường vang lên một đoạn kèn hiệu rộn rã, theo sau là giọng của Hội trưởng.

“Chào buổi sáng tất cả mọi người. Mọi người đã chuẩn bị rất vất vả cho ngày hôm nay rồi nhỉ. Cuối cùng cũng đến lúc rồi đây. Trong hai ngày tới, hãy cùng nhau bung hết sức và cháy hết mình nhé! Ngày đầu tiên, xin được phép bắt đầu!”

Vô số tràng pháo tay vang vọng khắp sân trường, rồi nhanh chóng được thay thế bởi tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện ồn ào.

“Tớ có khá nhiều nơi muốn đi đấy, được không? Nghe nói câu lạc bộ thư pháp hay lắm, các tác phẩm xuất sắc của lớp tự chọn thư pháp cũng được trưng bày ở đó, có cả của Shizu-chan nữa, rồi thì mấy đứa con gái lớp tớ có mở một quán cà phê anmitsu, lúc ăn thử đã ngon lắm rồi, không đi nhanh là hết mất, rồi còn──”

Akane vừa nói với đôi mắt lấp lánh vừa kéo tay tôi đi.

Cặp đôi bồi bàn và công chúa cực kỳ thu hút sự chú ý, đi đến đâu cũng bị gọi lại, và khả năng cao là bị yêu cầu chụp ảnh. Dần dần, khi sự thật tôi là ai lan rộng, có người gọi tên cổ vũ, thậm chí có kẻ còn dẫn cả bạn bè trường khác đến xem, tạo nên một sự náo động đến mức không thể đi lại yên ổn được.

Dù vậy, Akane vẫn hộ tống tôi, và mỗi khi thấy một tiết mục nào có vẻ thú vị là lại lao vào.

“Tớ không hề nghe nói nhà ma ở lễ hội văn hóa lại có trình độ cao thế này đâu!”

Chúng tôi bò lê bò càng thoát ra khỏi ngôi nhà ma kinh dị do câu lạc bộ nghiên cứu phim kinh dị giám sát một cách nghiêm túc.

Tiếp theo là một quán cà phê chủ đề của các anh chị năm ba tình nguyện.

“Thử thách ăn nhanh dành riêng cho các cặp đôi kìa! Nếu bế công chúa và ăn hết ly parfait thì sẽ được miễn phí đấy, làm đi làm đi! Ể? Trường hợp này thì tớ là người đóng vai nam à?”

Dù có giả trai đi nữa thì sức lực vẫn là của con gái nên cậu ấy thậm chí còn không nhấc nổi tôi lên, đành phải từ bỏ.

Tiếp nữa là gian bói toán của câu lạc bộ thiên văn.

“Makoto-chan, kết quả bói của cậu thế nào? Tớ thì tuần này vận đào hoa với nữ giới tệ nhất, đặc biệt phải cẩn thận với người lớn tuổi hơn đấy!”

Tôi cũng được nói y hệt như vậy. Cái gọi là chiêm tinh học này chắc chỉ là nói bừa bãi thôi phải không?

Nói là hoạt động quảng bá cho cuộc thi, nhưng khi nhận ra thì cả tôi và Akane đều chỉ đang đi chơi lễ hội văn hóa một cách bình thường. Vào buổi chiều, khi lượng khách từ bên ngoài trường tăng lên đáng kể, các hành lang đều chật cứng người, việc đi lại cũng trở nên khó khăn.

Để trốn khỏi những người hâm mộ đòi xin chữ ký và chụp ảnh, tôi và Akane đã trốn vào một không gian hẹp sau cầu thang. Nơi đó đầy bụi và không thoải mái lắm, nhưng dù sao cũng được nghỉ một hơi.

“Lễ hội văn hóa ở cao trung lại có nhiều thứ như vậy nhỉ! Tớ đã thấy no nê rồi!”

Akane nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi dễ chịu.

“Vui nhưng cũng mệt phờ ra. Chẳng biết hôm nay bị chụp bao nhiêu tấm ảnh nữa. Tớ vẫn chưa quen được việc bị nhiều người vây quanh như vậy. Nhìn từ trên sân khấu xuống thì không sao, nhưng ở cùng tầm mắt, khoảng cách gần đến mức có thể chạm vào, thì lại không bình tĩnh được.”

“Thế mà tớ thấy cậu phục vụ người hâm mộ khá trơn tru đấy chứ.”

“Vậy à? Trong lòng tớ run lắm đấy,” Akane cười khổ. “Những sự kiện như thế này, tớ có cảm giác nó giống như một lễ hội dành cho những người đi học đầy đủ và hòa nhập được với lớp. Tớ cứ tự hỏi liệu một người như mình có được ở đây không.”

Tôi nhìn vào gương mặt nghiêng của Akane. Trên má, trong mắt, trên môi cậu ấy, tôi tìm thấy một nét u buồn thoáng qua.

“…… Akane bây giờ cũng đi học đều, cũng tham gia lớp học mà, phải không.”

“Đúng là vậy, nhưng mà……”

Hai tay Akane kéo đầu gối lại gần. Bây giờ, cậu ấy đang được bao bọc bởi chiếc áo bếp dày và tạp dề đen, che đi đôi tay và đôi chân gầy gò, mỏng manh.

“Ở trong lớp tớ vẫn cảm thấy có gì đó không hòa hợp. Kể cả khi có Rin-chan ở bên cạnh. Dù cố gắng giả vờ như mình đang sống cuộc đời học sinh cao trung trong vòng tay bạn bè, nhưng khi lơ đãng một chút, tớ lại nhớ ra…… mình vẫn là hạng người ôm đàn guitar hát một mình bên bờ sông……”

Ánh mắt tôi lướt theo những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Akane.

Rồi, cũng như cậu ấy, tôi nhìn chằm chằm vào những cuộn bụi bông màu xám tích tụ ở góc sàn nhà và nói.

“Như vậy cũng tốt mà, không phải sao.”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Akane đang chạm vào gò má mình.

“Một mình cũng đâu có gì xấu. Chẳng làm phiền ai, và cũng đâu phải lúc nào cũng kè kè bên người khác mới là đúng. Tớ cũng toàn làm nhạc một mình suốt đấy thôi. Có những việc không thể làm một mình, nhưng cũng có những việc chỉ có thể làm khi một mình. Đơn giản chỉ có vậy, nên là, chỉ cần ở cạnh người mình cần vào lúc mình cần là được rồi──”

Đánh mất phương hướng của lời nói, tôi ngập ngừng.

“……À, xin lỗi. Nói là ‘cần’ thì nghe cứ như chỉ lợi dụng người khác khi có thể. Không phải như vậy, ý tớ là……”

Akane khúc khích cười.

“Không phải là ‘cần’, mà là ‘needle’?”

“À, ừm. Chắc là vậy.”

Tôi cũng gượng cười đáp lại.

Khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn, tiếng ồn ào từ hành lang vọng vào một cách trống rỗng. Tiếng mời gọi khách, tiếng thông báo sự kiện qua loa, tiếng nước, tiếng cười của trẻ con, tiếng kèn đồng từ xa…….

“──Ra vậy. Một mình cũng không sao cả.”

Một lúc sau, Akane thì thầm, mắt vẫn nhìn xuống túi tạp dề của mình. Giọng nói nghe như một cuộc điện thoại từ bên kia Trái Đất.

Dù có vui cười cùng bao nhiêu người đi nữa, thì khi chui vào chăn và nhắm mắt lại, ta vẫn chỉ có một mình. Khi đối diện với phím đàn, khi đưa kéo vào cành hoa, khi viết những dòng thơ đầu tiên lên trang giấy kẻ ngang trắng tinh bằng bút chì, ta vẫn luôn một mình. Chúng ta là những ngọn cỏ mọc lên từ mảnh đất tối tăm ẩm ướt của riêng mình, đã xoay xở sống những cuộc đời riêng rẽ, nhưng chính vì khao khát lẫn nhau mà chúng ta đã được một ban nhạc buộc lại, kết nối với nhau dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Khi sợi dây được cởi ra, chúng ta lại trở về với sự cô độc. Vốn dĩ là như vậy.

Một lúc sau, Akane nói bằng một giọng nhỏ đến mức gần như không thể phân biệt được với tiếng thở dài.

“……Nhưng mà, hôm nay có Makoto-chan ở cùng tớ thật tốt quá.”

Tôi lại nhìn vào gương mặt nghiêng của Akane. Giọng nói của cậu ấy nghe quá cô đơn, khiến tôi không hiểu rõ cậu ấy có ý gì.

Tôi đắn đo một lúc không biết nên đáp lại thế nào, và cuối cùng lại nói đùa.

“Tớ cũng được cứu rồi. Mặc bộ đồ này mà đi lang thang một mình, tớ chẳng biết phải làm gì khi có người đến gần.”

“Hahaha! Tớ thực ra cũng vậy thôi! Nên mỗi khi không biết phải đối phó thế nào là tớ lại bắt chuyện với Makoto-chan, hoặc là quảng cáo sự dễ thương của Makoto-chan để cho qua chuyện đấy, cậu có nhận ra không?”

“À, ừm, cũng có cảm giác như vậy…… Vì tớ cũng làm điều tương tự……”

“Sau này chúng ta hãy cùng giúp đỡ nhau để sống sót nhé.”

Đúng lúc đó, loa phát thanh trong trường vang lên một đoạn nhạc hiệu nhắc nhở chói tai.

Theo sau là giọng của Hội trưởng.

“Vòng chung kết của Cuộc thi Hoa khôi và Nam vương sẽ được tổ chức sau ba mươi phút nữa! Các thí sinh tham gia cuộc thi, xin hãy đến ngay bãi đỗ xe cổng sau! Và những ai chưa bỏ phiếu cho cuộc thi, xin hãy nhanh chân lên trước khi hết hạn! Chúng tôi đang nhận phiếu tại quảng trường cổng trường!”

Đã đến giờ này rồi sao. Tôi chậm rãi đứng dậy.

Thế nhưng, Akane không động đậy. Cậu ấy vẫn ngồi co ro, ôm lấy đầu gối.

“……Sao vậy. Cậu không đi à?”

“Ừm……”

Cậu ấy ngước nhìn tôi với một nụ cười yếu ớt.

“Thêm một chút nữa.…… Ước gì, mình có thể ở đây, mãi mãi.”

“……Ể…… không, nhưng mà, cuộc thi……”

“Tớ biết rồi mà!”

Akane đột nhiên hét lên, rồi bật dậy. Nét u buồn trên khuôn mặt cậu ấy đã biến mất từ lúc nào.

“Vậy, đi thôi Makoto-chan. Chúng ta nhất định phải giành chiến thắng đấy!”

Bãi đỗ xe chẳng có lấy một chiếc ô tô, thay vào đó là một sân khấu lớn rộng chừng mười lăm mét được dựng lên, nơi hơn một trăm khán giả đang chen chúc bên dưới. Ngồi ở hàng ghế giám khảo đặt bên mép sân khấu là năm người: giáo viên thể dục, giáo viên mỹ thuật, hội trưởng hội học sinh, trưởng câu lạc bộ báo chí và trưởng câu lạc bộ kịch (tôi cũng chẳng hiểu sao lại là những người này). MC là trưởng câu lạc bộ phát thanh.

Đầu tiên, bảy cô gái giả trai đăng ký tham gia Mister Contest xếp thành một hàng dài trên sân khấu. Giữa những bộ trang phục lộng lẫy như hoàng tử phong cách Takarazuka, quân phục của Lực lượng Phòng vệ, hay kimono kiểu kabukimono, người thu hút ánh nhìn nhất vẫn là Akane. Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng chỉ cần đứng đó thôi, cậu ấy đã toát lên một vẻ đẹp khó tả.

Hơn nữa, trong phần hỏi đáp, khi MC mời khán giả tự do đặt câu hỏi, ngôi vị quán quân đã được định đoạt một cách hoàn toàn. Giữa những khán giả tranh nhau giơ tay, MC chỉ định một người phụ nữ trạc cuối đôi mươi. Người phụ nữ ấy nhận lấy micro và nói.

"Tôi có câu hỏi cho Kudou Akane-san! Lời đồn hôm nay sẽ có buổi biểu diễn là thật phải không ạ?"

Xem ra là một fan của PNO. Một sự xôn xao bất ổn lan khắp hội trường. Akane thoáng để lộ vẻ bối rối trong mắt, nhưng rồi ngay lập tức trưng ra vẻ mặt tiếc nuối vừa đủ và trả lời.

"Xin lỗi nhé, bọn mình chỉ biểu diễn ở Lễ hội Đêm nên chỉ học sinh trường mình vào được thôi."

Những tiếng "Ehhh—" vang lên từ khắp phía khán đài.

"Muốn nghe quá!"

"Không được thật sao?"

"Không có cách nào khác sao ạ!"

Những giọng nói khẩn thiết vang lên từ mọi hướng, một bầu không khí khó chịu bao trùm lấy hội trường. Các giáo viên lộ rõ vẻ mặt phiền phức, còn hội trưởng hội học sinh thì tiến đến định giật lấy micro từ tay MC. Tôi chỉ biết đứng sau sân khấu lo lắng nhìn cảnh tượng đó.

Đúng lúc ấy, Akane cất lên một giọng nói trong trẻo lạ thường.

"Vậy thì, thay vào đó… nói vậy cũng hơi kỳ, nhưng mình sẽ hát một bài nhé."

Những tiếng hoan hô và vỗ tay như muốn làm rung chuyển sân khấu nổi lên rầm rộ.

Việc chọn bài cũng thật hoàn hảo. Đó là bài trường ca của trường chúng tôi. Cậu ấy đã biến tấu nó theo phong cách soul, nên có lẽ những người ngoài trường sẽ nghe như một bài hát mới của PNO, còn học sinh trường tôi thì vẫn nhận ra được giai điệu quen thuộc.

Đến cả thầy giáo thể dục và cô giáo mỹ thuật đang cau có ban nãy cũng bất giác mỉm cười và vỗ tay cùng mọi người khi Akane kết thúc bài hát.

"Vậy, kết quả của Mister Contest sẽ được công bố sau cùng với Miss Contest!"

MC cất cao giọng, cố không để bị sự phấn khích của khán giả lấn át.

"Tiếp theo, phần được mong chờ nhất, xin mời các thí sinh của Miss Contest tiến vào!"

Chúng tôi, những người đang đợi sau sân khấu, đổi chỗ cho nhóm của Akane.

"Makoto-chan cũng lên hát một bài đi! Vui lắm đấy!"

Akane nói khi lướt qua tôi và giơ ngón tay cái lên. Không, sau màn trình diễn đó thì làm gì có ai đủ can đảm để hát hò nữa chứ.

Khi tôi cùng các thí sinh khác bước ra sân khấu, một tiếng xì xào nổi lên, rồi lắng xuống thành một âm thanh rì rầm đều đều.

Mọi người… hình như đang nhìn tôi.

Là do tôi tự ý thức quá chăng? Không, nhưng tôi có thể nghe thấy những lời thì thầm như "Musao?", "Là người đó à?" vang lên đây đó.

"Đó không phải là con gái thật à."

"Thế này là gian lận rồi."

Không phải do tôi tưởng tượng. Vô số ánh mắt với một áp lực khủng khiếp đang đổ dồn về phía tôi. Ngay cả những nam sinh giả gái lộng lẫy trên cùng sân khấu cũng đang liếc nhìn tôi. Một luồng nhiệt kỳ lạ tích tụ trong đầu, khiến tôi không thể nghe rõ giọng của MC nữa. Hình như người đó nói gì đó như là "mời mọi người tự giới thiệu" rồi đưa micro cho tôi.

"...À, ừm... Tôi là Murase Makoto, lớp 1-7... Sở thích của tôi là âm nhạc... và..."

"Dễ thương quá!", "Nói gì đó thú vị hơn đi!", "Hát một bài đi!", "Cho xem đùi đi!", những tiếng cổ vũ bay tới từ khắp nơi. Tôi thậm chí còn không biết mình đang nói gì nữa.

Mình đang làm cái quái gì thế này.

Đâu phải tôi muốn giả gái, cũng đâu phải tôi bắt buộc phải thắng.

Tôi lí nhí vài từ trong miệng rồi định trả micro lại cho MC. Vài tiếng nói bất mãn vang lên từ phía khán giả, MC cũng cười gượng: "Thêm chút nữa đi nào...". Không, tôi chẳng còn gì để nói nữa đâu. Kết thúc được rồi mà.

"Murase-kun, cậu đang là chủ đề nóng vì giả gái quá hoàn hảo đấy!"

MC cố tình nói bằng một giọng vui vẻ đến mức giả tạo.

"Trông cậu có vẻ quen thuộc lắm, không lẽ trước đây cậu đã có kinh nghiệm giả gái rồi sao?"

Một phần khán giả ồ lên. Tôi liếc nhìn mặt MC. Tên này, chắc chắn là biết rồi mới hỏi, đúng không?

Tôi thầm thở dài. Chuyện về Musao chỉ cần tìm trên mạng là ra ngay, nên tôi cũng không thể giấu mãi được.

Thôi kệ vậy, thừa nhận cũng chẳng sao. Dù gì đó cũng là sự thật.

"...À vâng. Có ạ. Để thu hút người xem cho video. Chị gái đã khuyên tôi thử làm vậy."

"Musao", tiếng gọi vang lên từ khắp nơi. Tôi không thể ngẩng mặt lên được.

"Ra là vậy! Hôm nay có vẻ như các fan của cậu cũng đã tập trung rất đông đủ! Cậu có muốn nói gì không?"

Này, làm ơn dừng lại đi, tôi thầm nghĩ. Chẳng có gì đâu. Mau chuyển micro cho người tiếp theo đi.

Thế nhưng, khi bị dúi micro vào tay một lần nữa và rụt rè nhìn xuống đám đông khán giả đang lấp đầy sân khấu, tôi đã tìm thấy họ.

Bên ngoài bức tường người dày đặc. Là Rinko và Shizuki. Họ cũng nhận ra ánh mắt của tôi. Shizuki mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay. Rinko thì khoanh tay, vẻ mặt bất mãn, đưa mắt ra hiệu như muốn nói điều gì đó.

Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, mãi không thoát ra được.

Cả hai người họ, đều đang kỳ vọng điều gì đó ở tôi.

Có lẽ, cả Akane đang ở sau sân khấu nữa.

Họ đang kỳ vọng điều gì chứ? Nếu tôi phải đáp lại kỳ vọng của các cậu, thì đó phải là về âm nhạc chứ, giả gái thì có liên quan gì đâu?

Nhưng, tôi nghĩ, rồi thở ra từng chút một để không ai nhận ra.

Đây cũng là mình. Murase Makoto không chỉ được tạo nên từ âm nhạc. Sự thật đó, mình cũng phải thừa nhận.

Tôi nắm chặt lại chiếc micro trong bàn tay đẫm mồ hôi và mở lời.

"...Chỉ là vì số lượt xem, chứ không phải giả gái là sở thích của tôi, và bây giờ nhờ có các thành viên trong ban nhạc mà không cần giả gái thì các ca khúc của tôi vẫn được mọi người lắng nghe, nên là... nếu không phải vì chuyện này thì tôi cũng không làm đâu."

Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng Akane cười khúc khích từ sau sân khấu.

"...Chỉ là, nhờ có việc giả gái mà... tôi đã gặp được các thành viên hiện tại. Tôi đã lập được một ban nhạc rất tuyệt vời, nên theo nghĩa đó, việc giả gái cũng không tệ lắm..."

"Vậy có nghĩa là giả gái là tuyệt nhất! Đúng không ạ?"

MC trợn mắt, chộp lấy câu nói của tôi. Sức nóng của hội trường cũng ập đến.

Có vẻ như tôi chỉ có thể bị cuốn theo dòng nước.

"...Vâng, đúng vậy. Giả gái là tuyệt nhất."

Tiếng hoan hô tựa như gầm thét, đủ sức làm sụp đổ cả sân khấu, bùng lên dữ dội.

Tôi hẹn gặp Kyoko-san trước cổng sau của trường mười lăm phút trước khi Lễ hội Đêm bắt đầu.

Thấy tôi chạy đến, thở hổn hển và trễ mất năm phút, Kyoko-san tròn mắt ngạc nhiên.

"Trông em đáng yêu quá nhỉ."

"À, vâng, dạ... Em xin lỗi vì đã đến muộn."

Tôi vừa thở dốc vừa cúi nhìn trang phục của mình. Tôi vẫn đang mặc bộ váy công chúa retro dùng cho cuộc thi, trên người còn đeo dải băng chiến thắng, trên đầu còn có cả vương miện. Bị Kyoko-san nhìn chằm chằm, mặt tôi nóng bừng lên.

"C-cái này, à thì, là do có bài phát biểu nhận giải rồi chụp ảnh, phỏng vấn các kiểu nên em không kịp thay đồ, mà, thật sự xin lỗi vì đã để chị chờ, đây là vé mời ạ, nếu có ai hỏi thì chị cứ cho họ xem rồi bảo là đã được phép, à, trong nhà thể chất có trải bạt nên chị đi giày vào cũng không sao, với lại, ừm..."

Vì quá xấu hổ, tôi nói nhanh đến mức líu cả lưỡi.

"Em định biểu diễn trong bộ dạng này luôn à? Tuyệt vời đấy."

"Kh-không ạ? Em sẽ thay đồ ngay lập tức—"

Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy tới từ phía nhà thể chất.

"Makoto-chan! Sắp đến giờ rồi nên vào chuẩn bị ngay đi! A, Kyoko-san, cảm ơn chị đã đến hôm nay! Chúc chị xem vui vẻ nhé!"

Là Akane. Cậu ấy cúi đầu chào Kyoko-san rồi kéo tay áo tôi.

"Cho tớ thay đồ đã chứ!"

"Làm gì có thời gian nữa, cứ thế mà diễn đi! Vậy nhé Kyoko-san, hẹn gặp lại chị sau!"

Akane lôi xềnh xệch tôi về phía nhà thể chất. Kyoko-san cười và vẫy tay tiễn chúng tôi.

"Cậu thì thay đồ tử tế rồi còn gì, ăn gian quá!"

Cậu ấy đã không còn mặc bộ đồ phong cách garçonne mà đã chuyển sang trang phục biểu diễn. Một chiếc váy cổ điển nhưng không kém phần gợi cảm và thanh lịch, với corset siết chặt vòng eo và làm nổi bật vòng một. Akane cũng đã thắng cuộc thi nên chắc chắn cũng phải chụp ảnh và phỏng vấn, tại sao cậu ấy lại có thời gian để thay đồ chứ.

"Tại tớ có bị chụp ảnh nhiều đâu. Ai bảo Makoto-chan mặc đồ dễ thương như thế làm gì."

"Là cậu chọn bộ đồ này cơ mà!"

Tôi bị lôi vào sau sân khấu từ cửa sau của nhà thể chất. Rinko và Shizuki cũng đã thay trang phục biểu diễn và đang đợi tôi. Cả hai đều mặc những chiếc váy cổ điển tương tự nhau, chỉ khác về màu sắc và họa tiết.

"Thay đồ? Không có thời gian đâu. Bắt đầu ngay," Rinko nói lạnh lùng.

"Makoto-san, cứ để nguyên như vậy trông bốn chúng ta sẽ hợp nhau hơn đấy!" Shizuki vui vẻ nói.

Tôi ngước nhìn trần nhà tối om. Lễ hội Đêm có giờ kết thúc tuyệt đối vì đã hứa với các hộ dân xung quanh là "chuyện ồn ào sẽ chấm dứt lúc bảy giờ tối". Nếu tôi mất thời gian thay đồ, số bài hát có thể biểu diễn sẽ giảm đi.

Đành chịu thôi. Tôi bỏ cuộc, chỉ tháo vương miện và dải băng ra.

Rồi, tôi nhìn một lượt trang phục của các thành viên trong ban nhạc, tất cả đều thống nhất theo phong cách châu Âu cận đại, một ý nghĩ chợt lóe lên, tôi rụt rè hỏi.

"...Không lẽ các cậu đã lường trước được chuyện này nên mới chọn trang phục hôm nay à?"

Rinko, Shizuki và Akane nhìn nhau.

"Ai biết đâu." "Chỉ là trùng hợp thôi ạ." "Makoto-chan, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

Những câu trả lời nhịp nhàng của họ lập tức biến sự nghi ngờ của tôi thành chắc chắn.

"Rõ ràng là đã lường trước rồi còn gì! Nói đúng hơn là đã cố tình dẫn dắt để mọi chuyện thành ra thế này đúng không?!"

"Thôi nào Makoto-chan, giờ không phải lúc để cằn nhằn bọn tớ đâu! Người cậu cần phải đánh bại hôm nay là Kyoko-san cơ mà!"

Akane vỗ vào lưng tôi rồi hướng ra sân khấu. Rinko và Shizuki đã bước ra dưới ánh đèn, tắm mình trong tiếng hoan hô của toàn thể học sinh trong nhà thể chất.

Chân tôi như chôn tại chỗ.

Akane cũng nhận ra, cô ấy quay lại ở bên cánh gà, vẻ mặt lo lắng.

"Sao thế, Makoto-chan?"

"...Hửm... À, không có gì."

Đánh bại, Kyoko-san.

Khiến cô ấy phải nói: "Tôi xin lỗi, thật thất lễ khi nói rằng sẽ tách các bạn ra, tôi muốn cả bốn người các bạn với tư cách là một ban nhạc."

Nếu điều đó xảy ra—mình sẽ làm gì?

Tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Hát ở nơi nào, và cho ai nghe.

Tôi đã không thể hỏi Akane. Nếu cậu ấy trả lời dứt khoát ngay lập tức, tôi sẽ phải đối mặt với sự thật rằng chỉ có mình tôi đang loay hoay dưới mặt đất, điều đó thật đau đớn.

Ngậm trong miệng sự do dự, tôi bước ra từ cánh gà.

Những tràng pháo tay và tiếng reo hò ập đến như vũ bão. So với hai buổi biểu diễn trước, những tiếng reo hò lần này nghe có vẻ gai góc và thẳng thắn hơn. Có lẽ vì mọi người đều là học sinh trung học giống tôi, hoặc không phải do khán giả, mà là do tôi đang căng thẳng vì một lý do khác thường. Vì màn trình diễn sắp tới sẽ bị đánh giá.

Tôi nhấc cây Precision Bass khỏi giá đỡ và choàng qua vai. Cảm giác lạc lõng khi mặc chiếc váy công chúa càng trở nên mạnh mẽ hơn. Dây đeo cấn thẳng vào bờ vai trần lộ ra từ phần cổ áo khoét rộng, và do eo bị siết chặt bằng corset đến mức chỉ còn nhỏ như cây bút chì, một khoảng trống kỳ lạ hình thành giữa mặt sau của cây bass và bụng tôi.

Tôi quay lại nhìn dàn trống, gật đầu ra hiệu cho Shizuki.

Ánh mắt của bốn người giao nhau giữa sân khấu.

Khoảnh khắc mỗi người quay lại đối diện với khán giả, bốn nhịp đếm đã kéo tuột tôi cùng với cảm giác lạc lõng vào trong từng nhịp điệu.

Chẳng còn thời gian để trăn trở nữa. Bốn sợi dây đàn đang giãy giụa trong lòng bàn tay ngay lập tức cào rách da thịt tôi, khiến tôi nhuốm đầy một thứ máu vô hình.

Tôi lúc đó, là một cái ống rỗng tuếch. Âm nhạc không phải thứ trào dâng từ bên trong tôi, mà là thứ đến từ một nơi xa xôi nào đó, thổi xuyên qua và xé nát nội tâm tôi trên đường đi của nó. Ca khúc do chính tôi viết, lời do chính tôi phổ, vậy mà nghe như một bài hát xa lạ. Dù vậy, các ngón tay vẫn tự động lướt trên dây đàn, và groove uốn lượn, dập dờn mặt đất dưới chân tôi. Ngay cả giọng hát cũng tự động trào ra khỏi cổ họng, hòa quyện thành những giai điệu bè phối với giọng của Akane.

Cũng có thứ âm nhạc như thế này sao, tôi lạnh lùng nghĩ, và run rẩy.

Tôi đã gặp Kyoko-san, đã bị cho thấy một khoảng cách trời vực chỉ bằng một màn trình diễn bass ngẫu hứng, và rồi lao đầu vào luyện tập. Nếu luyện tập lặp đi lặp lại là để kết nối trực tiếp cơ thể với kết quả mà không cần thông qua suy nghĩ, thì quả thực, đây là một thành quả tuyệt vời. Dù cho tâm hồn có bị bỏ lại trong vũng lầy sâu thẳm đến đâu, da thịt, xương cốt và dây thần kinh vẫn tự động cất tiếng hát.

Dễ chịu đến mức ghê tởm.

Hoặc có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Âm nhạc vốn chỉ để kích thích và hưng phấn, nên chỉ cần âm thanh xuyên thẳng qua cơ thể, khuấy đảo bên trong và để lại một lỗ hổng thì đã là tốt rồi, còn tâm hồn có co rúm ở một góc hay tan nát thành từng mảnh vụn thì cũng chẳng sao cả, phải không?

Nếu cứ phó mặc tất cả.

Tiếng guitar solo tựa như tiếng gầm của máy bay phản lực tiếp nối giọng hát của Akane. Những đoạn chạy nốt tốc độ cao đầy thách thức của Rinko cũng không chịu thua kém, giành lại dải âm cao. Nhịp điệu của Shizuki, tưởng chừng đã bị giày vò tan nát, lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, đẩy chúng tôi lên từ dưới lòng đất. Như thể đang thúc giục, hãy chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, vỗ cánh mạnh hơn, nắm bắt lấy tất cả ngọn gió.

Lúc đó, tôi không phải là trung tâm của ban nhạc, mà chỉ đơn thuần là đứng lơ lửng giữa ba người họ, không thể bay lên cao cũng không thể lặn xuống sâu. Từ những vết thương do bị kéo xé theo hai chiều, âm nhạc tự động tuôn chảy ra thay cho máu.

Không thể cứ thế này mãi được, chẳng phải vẫn giống như trước đây sao—

Tiếng nói nhỏ bé trong tôi đang kêu gào điều đó, đã dễ dàng bị át đi bởi đoạn điệp khúc được dẫn đến bởi tiếng guitar solo đang ở cao trào nhất. Bị át đi bởi giọng hát của Akane, và cả chính giọng hát của tôi.

Vì không muốn bị mọi người bỏ lại phía sau, mình đã mù quáng luyện tập suốt mấy tuần liền chỉ để đến một nơi như thế này thôi sao.

Cơ thể và cảm giác của tôi đều bị sự khoái cảm của âm thanh làm cho tan rã và cuốn trôi đi hết, chỉ còn lại một chút suy nghĩ nhỏ nhoi, níu kéo một cách tuyệt vọng, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp đỡ trong bóng tối.

Kyoko-san—đang ở đâu nhỉ?

Tôi tìm thấy cô ấy ngay lập tức. Một bóng người đang dựa vào bức tường ngay dưới rổ bóng rổ ở phía cuối nhà thể chất. Tóc đen, trang phục cũng tối màu nên đáng lẽ phải chìm vào bóng tối, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là cô ấy một cách rõ ràng. Dù không thể nhìn rõ biểu cảm.

Cô ấy đang nghe tôi của hiện tại như thế nào?

Chắc chắn là đã tiến bộ hơn, vậy mà tôi lại cảm thấy xa cách hơn rất nhiều so với một tháng trước.

Hay là cảm giác trống rỗng lạnh lẽo này chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều, và Kyoko-san vẫn đang đánh giá đúng sự tiến bộ về mặt kỹ thuật của tôi?

Bài hát kết thúc, hàng trăm học sinh nhảy lên, vung tay và gào khản cổ reo hò. Nhưng trong mắt tôi chỉ có bóng người tựa như một cột lửa đen đang âm ỉ cháy ở bờ bên kia, cách biệt bởi biển cuồng nhiệt. Mồ hôi từ trán chảy xuống mắt, làm ngọn lửa nhòe đi.

—Đưa âm nhạc đến trái tim của hàng triệu người,... là điều không ai có thể làm được.

Những lời của Kyoko-san lúc đó, hiện lên rõ mồn một giữa tiếng reo hò vang dội.

—Chỉ cần một người là đủ rồi.

Hát, cho chỉ một người nghe.

Người cần phải đánh bại là Kyoko-san—vậy nên có lẽ tôi nên hát chỉ cho một mình Kyoko-san nghe? Quên đi tất cả những thứ khác.

Không—

"...Ừm. Tiếp theo là một ca khúc mới."

Akane thở ra những lời đẫm mồ hôi vào micro. Khán giả sôi sục như một biển dung nham.

"Từ trước đến nay, toàn bộ phần lời đều do Makoto-chan viết, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thử sức. Sẽ rất vui nếu mọi người thích nó."

Một con sóng lớn của tiếng hoan hô ập đến, tung bọt trắng xóa và vỡ tan ngay mép sân khấu. Akane xoay một vòng trước giá micro rồi đối mặt với Shizuki, cả hai cùng nhún vai và lắc đầu để lấy nhịp, rồi quất chiếc pick vào dây đàn. Một đoạn riff cutting dồn dập như xé nát cả thời gian và không gian bắt đầu vang lên. Tiếng kick của Shizuki liên tục dội vào những phách sau, khuấy động cảm giác nôn nao.

Ánh mắt của Akane được trao cho Rinko. Tiếng piano bị biến âm và mài giũa đến mức gần như chỉ còn lại tiếng attack, chia nhỏ nhịp điệu hơn nữa.

Và rồi, đến lượt tôi.

Bị Akane nhìn chăm chú, bàn tay phải của tôi như bị ép bật công tắc, nhảy lên và bắt đầu đổ dồn dập nhiên liệu vào động cơ của ban nhạc.

Akane lại xoay người một lần nữa.

Chiếc váy dài cổ điển xòe ra nhẹ nhàng như một đóa hoa lúc bình minh, rồi lại quấn lấy chân cô ấy và lắng xuống.

Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng giọng hát của Akane lúc đó đã nhuộm lại cả thế giới của tôi trong nháy mắt.

Từng lời ca là những hạt tuyết ngọt ngào. Chúng ghim vào da thịt, nhưng chỉ để lại một cơn đau nhẹ tênh rồi tan biến. Nhắc nhở ta về hơi ấm chắc chắn bên trong.

Mỗi lần một đoạn nhạc đi qua, bóng tối lại được tô màu.

Những từ ngữ rắn rỏi và rực rỡ mà tôi đã không thể dệt nên, giờ đây trở thành những con thiêu thân, những tia lửa, những vì sao và bay đi khắp nơi.

Đây—vẫn là bài hát của mình.

Ban nhạc của mình. Nơi mình đã chọn. Dàn nhạc do mình tạo ra và đặt tên.

Trong tòa lâu đài của sự phù phiếm, được bao quanh bởi những cô gái mạnh mẽ và lộng lẫy, dù cho bên trong chỉ có một khoảng rỗng để âm thanh vang vọng, thì cái khoảng không vô giá ấy cũng chính là bản thân mình. Phải công nhận, và chấp nhận nó. Không phải để từ bỏ, mà là để bắt đầu bước đi từ đó. Tôi của ngày xưa, một mình trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop, tiếp tục sáng tác những bài hát không biết có ai nghe hay không. Bây giờ cũng không thay đổi. Dù số lượt xem có tăng lên hàng trăm, hàng nghìn lần, tôi vẫn chỉ là một mình tôi, và bàn tay này, giọng nói này chỉ có thể chạm đến một người duy nhất.

Nếu vậy thì—

Ngay trước đoạn điệp khúc, tiếng trống đột ngột ngừng lại, lớp màng organ lãng đãng cũng tan biến, chỉ còn lại âm thanh trần trụi của guitar và bass bị ném vào khoảng không tối đen.

Akane quay sang nhìn tôi, và mỉm cười.

Tôi đáp lại bằng một ánh nhìn chứa đựng vô vàn những suy nghĩ không thể thành hình.

Bây giờ, tớ sẽ hát cho cậu nghe. Cho một người duy nhất đã trao cho tớ những lời ca.

Tôi bước đến bên giá micro—không phải của mình, mà là của Akane. Cô ấy có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lùi chân phải lại nửa bước để chào đón tôi.

Cymbal bùng nổ. Dưới cơn mưa ánh sáng từ dàn dây, Akane cào xé sáu sợi dây đàn, còn tôi làm bốn sợi dây đàn rung lên theo nhịp đập, hai giọng hát quyện vào nhau. Hai giọng hát tan chảy vào nhau tại một tiêu điểm, trở thành dòng điện chạy khắp các đường dây, mang theo vô số ước nguyện và lời cầu nguyện được khuếch đại, và khi được giải phóng thì không còn phân biệt được là giọng của ai nữa.

Tôi biết Akane cũng đang hát cho một người duy nhất nghe.

Cô ấy trở thành một lăng kính, hút lấy tất cả âm thanh của dàn nhạc rồi phân tách thành những sắc màu ánh sáng chưa từng thấy, và làm chúng tung tóe khắp nơi. Dù chỉ hướng đến một người, nhưng sự rực rỡ ấy quá mạnh mẽ để một người có thể đón nhận, nên chắc chắn sẽ tràn ra ngoài và lan rộng khắp thế gian. Mọi người sẽ tự mình nắm bắt lấy nó, ngộ nhận rằng nó là của riêng mình, tạo ra nhiệt lượng, rồi lại để nó tràn ra—

Và cứ thế, âm nhạc đã vượt qua cả thời đại và biên giới.

Chúng ta giờ đây đang đứng ở mép sóng, rồi sẽ có ngày bị sóng cuốn đi, mục nát đến tận xương, và cuối cùng sẽ trở thành cát ngủ yên dưới đáy nước. Sinh mệnh được kết nối bằng âm nhạc.

Những câu thơ thống thiết kết thúc, bài hát được tiếp nối bởi giai điệu piano solo.

Tôi rời khỏi giá micro, quay trở lại bóng tối của riêng mình. Vào trong sự cô độc đáng yêu, lạnh lẽo, khắc nghiệt và cằn cỗi, nhưng lại trong vắt và có thể nhìn rõ những vì sao như một bầu trời đêm.

Tôi cảm nhận được nhịp đập sinh ra từ những ngón tay của mình đang lan truyền khắp dàn nhạc.

Chuỗi âm đi xuống vừa bi thương vừa vui sướng của tiếng piano. Chồng lên đó là đoạn solo với tông giọng ngọt ngào tan chảy của Akane, ngọt ngào và say đắm như chính giọng hát của cô ấy.

Những giọt hi-hat cymbal, những gợn sóng xếp chồng của tom-tom, làm nổi bật lên tiếng thì thầm của hàng nghìn, hàng vạn sinh mệnh nhỏ bé trong đêm tối. Tiếng kick là tiếng vọng của núi rừng xa xăm phủ tuyết, vang vọng rồi tắt dần. Đường bass của chính tôi không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong khung cảnh đó. Vì nó đã thấm vào đất, vào gió.

Đêm nay là nơi của tôi—và từ đây, tôi có thể đi đến bất cứ đâu.

Tôi đã được dạy điều đó.

Akane, sau khi gảy hợp âm mở cuối cùng, quay lại nhìn tôi. Tiếng reo hò lớn đến mức như có thể làm sập cả khung thép của trần nhà, và sự rung động dữ dội của sân khấu truyền đến từ lòng bàn chân.

Akane, với khuôn mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, nói điều gì đó.

Tiếng la hét, tiếng vỗ tay và tiếng dậm chân của khán giả đã át đi hoàn toàn, tôi không thể nghe thấy giọng cô ấy.

Dù vậy, tôi vẫn hiểu.

Một phần của cô ấy được rót vào tôi khi chúng tôi hòa giọng lúc nãy vẫn còn lại bên trong tôi và lặng lẽ thở, nên không cần qua không khí cũng có thể truyền đến.

Một từ ngữ ma thuật mà cô ấy đã không dùng trong cả lời bài hát, để dành cho một lúc quan trọng hơn.

Tất nhiên đó có thể chỉ là do tôi tự suy diễn, tự ý thức quá mức và là một sự hiểu lầm đáng xấu hổ, nhưng con người vốn bị thúc đẩy một cách trơ tráo bởi sức mạnh của những lời nói dối, những giấc mơ và ảo ảnh như thế để làm thơ, để ca hát, để yêu.

Akane ngượng ngùng mỉm cười.

Tôi không biết nên đáp lại bằng biểu cảm nào.

Shizuki bắt đầu gõ một nhịp half-time shuffle còn dữ dội hơn. Khán giả sôi sục, Rinko tuyên bố bắt đầu trận chiến bằng những cú nhảy quãng tám chói tai và dồn dập của tiếng organ bị biến âm đến mức khó chịu. Tôi bị kéo ra khỏi nụ cười của Akane và bị ném vào dòng chảy cuồn cuộn của nhịp điệu.

Akane vừa cười vừa rời mắt khỏi tôi, bước từng bước về phía đám đông đang sôi sục, giơ tay phải lên ở mép sân khấu để đáp lại tiếng reo hò, rồi vung chiếc pick xuống. Cô ấy dễ dàng vượt qua bóng tối méo mó và bắt đầu chạy.

Đến bài hát tiếp theo, rồi lại bài hát tiếp theo nữa—

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tfnc. Kèo này akane win r
Xem thêm