Tập 02
Chương 5 Tình Yêu Là Dũng Khí, Trong Tình Yêu Có Tự Do
1 Bình luận - Độ dài: 8,851 từ - Cập nhật:
Chương 5 Tình Yêu Là Dũng Khí, Trong Tình Yêu Có Tự Do
"Sao cậu toàn nghe nhạc Tây thế?"
Hồi cấp hai tôi hay bị hỏi câu đó, ấy là bởi chuyện âm nhạc của tôi và chúng bạn trong lớp chẳng hề ăn nhập với nhau.
"Ra vẻ à? Kiểu như J-pop thì quê mùa, hay sao?"
"Ừm, không, à thì, a ha ha."
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc cười trừ cho qua chuyện.
Nếu nói rằng trong tôi không có lấy một li nào cái tâm lý "mình thật ngầu khi dám chọn một con đường khác biệt, không bị cuốn theo đám đông" thì đúng là nói dối.
Tuy nhiên, nguyên nhân hàng đầu của việc tôi chỉ toàn nghe nhạc Tây, nói gì thì nói, vẫn là do gia đình.
Bố tôi là người chỉ nghe độc mỗi nhạc Âu Mỹ.
Phải trải qua một tuổi thơ với The Beatles, Led Zeppelin, The Rolling Stones, Queen, Pink Floyd, chẳng phải ai rồi cũng sẽ trở nên giống tôi hay sao?
Vả lại, trẻ con làm gì có định hướng hay tiền bạc để tự mình lựa chọn âm nhạc cơ chứ.
Dĩ nhiên cũng không thể đổ hết cho gia đình.
Bản thân tôi cũng có một lý do khiến mình chẳng tài nào ưa nổi nhạc Nhật.
Là vì tôi không tài nào nuốt nổi phần lời.
Vốn dĩ, thứ nhạc pop mà chúng ta quen thuộc là du nhập từ khối các nước nói tiếng Anh.
Nó vốn được sinh ra để hát bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh có phần lớn các từ mà một nguyên âm đi kèm với rất nhiều phụ âm, nên khi viết lời, cơ bản sẽ là ‘một nốt nhạc một từ’.
Thế nhưng, từ vựng tiếng Nhật lại có rất nhiều âm tiết.
Việc đặt lời vào giai điệu theo kiểu một nốt một từ như các bài hát tiếng Anh là điều bất khả thi (dù cũng có những người làm được điều bất khả thi đó như Sakurai Kazutoshi).
Vậy phải làm thế nào? Người ta sẽ chỉ sử dụng tiếng Anh cho những phần gây ấn tượng mà thôi.
Chẳng hạn như chỉ một câu trong điệp khúc.
Thằng nhóc tôi hồi cấp hai đã cười khẩy trước điều đó.
Thật khó coi. Phô bày hết cả mặc cảm tự ti với Âu Mỹ.
Đã làm thì sao không viết lời toàn bộ bằng tiếng Anh luôn đi, lại còn đi cóp nhặt kiểu đó chỉ vì không đủ trình độ ngoại ngữ.
Giờ đây, khi đã lên cấp ba và bắt đầu tự mình sáng tác cả nhạc lẫn lời, tôi chỉ muốn đấm cho thằng nhóc tôi của hồi cấp hai một trận.
Chẳng liên quan gì đến mặc cảm tự ti hết!
Làm gì có hơi sức đâu mà bận tâm đến chuyện đó!
Đối tượng nghe là người Nhật nên việc viết lời chủ yếu bằng tiếng Nhật là đương nhiên, và nếu muốn cân bằng giữa sự dễ truyền tải và độ ngầu thì việc chèn tiếng Anh vào điệp khúc chính là con đường ngắn nhất.
Đó là một sự tất yếu về mặt kỹ thuật.
Dù muộn màng nhận ra sự thật, nhưng lý trí và con tim lại là hai chuyện khác nhau.
Việc đã hiểu ra bằng kiến thức không có nghĩa là hệ giá trị cũ của tôi sẽ đột ngột được cập nhật và ghi đè hoàn toàn như một bản nâng cấp phần mềm vậy.
Thằng nhóc tôi của thời cấp hai vẫn cứ ở lì trong một xó nào đó trong lồng ngực, không ngừng huých vào tôi từ bên trong.
Mỗi khi tôi định viết lời, một tiếng cười khẩy lại vẳng đến.
Cũng vì lẽ đó mà đến tận bây giờ, tôi vẫn đang tiếp tục cuộc vật lộn đầy khổ sở với tiếng Nhật.
*
"Tớ viết lời được không?"
Akane nói ra câu đó vào một buổi tập ở studio, khi lễ hội văn hoá đã cận kề chỉ còn hai tuần nữa.
"Lời của tớ... không được à?"
Tôi rụt rè hỏi.
"Không phải là không được. Ừm..."
Akane đảo tròn mắt.
"Dễ hát nhưng lại khó nhớ, hay phải nói là... Nội dung nó trừu tượng quá."
"Tôi cũng để ý từ trước rồi," Shizuki nói từ phía bên kia dàn trống.
"Những bài hát Makoto-san sáng tác, hoàn toàn không có bản tình ca nào cả!"
"Ể... ờ, ừm, thì cũng..."
Tôi chẳng thể phản bác. Đúng là như vậy. Tôi toàn viết lời sao cho nghe xuôi tai với giai điệu nên nội dung lúc nào cũng thành ra kiểu gì cũng được, và trên hết, mấy chuyện yêu đương này nọ... xấu hổ lắm...
"Định làm nhạc mà còn xấu hổ thì làm ăn được gì," Rinko nói.
"Cậu còn làm bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ hơn thế nữa còn gì. Ví dụ như giả gái."
"Đừng có nói là chuyện đáng xấu hổ chứ!"
"Giả gái không đáng xấu hổ à? Vậy thì tốt quá rồi. Làm nữa đi nhé."
"Ể? À, không, cái đó..."
Tôi đã tự đào hố chôn mình khi phản xạ đáp lại mà không suy nghĩ kỹ.
"Vậy thì những bản tình ca còn đáng xấu hổ hơn cả giả gái cứ để tớ viết cho!"
Akane hừng hực khí thế nói.
"Thế thì tớ mừng lắm. Nhưng sao tự dưng cậu lại có hứng thế?"
Khi tôi hỏi, Akane lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Thì chẳng phải ca sĩ chính thường là người viết lời sao? Tớ cũng muốn tiền bản quyền nữa!"
"Bản quyền gì chứ. Chúng ta có dự định phát hành gì đâu."
"Làm đi! Sẽ kiếm được khối tiền đó!"
"Tôi muốn kiếm tiền một cách tham lam hơn nữa. Muốn mau chóng thoát khỏi gia đình."
Rinko chen vào một câu không thể tin nổi bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Không, sau chuyện đã xảy ra thì tôi hiểu mà. Hiểu chứ.
"Tớ cũng nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được đưa lên sàn thương mại. Nhưng trước đó còn một vấn đề cực kỳ lớn kia mà."
Cả ba người đều tỏ vẻ không hiểu. Tôi đặt cây Precision Bass lên giá đỡ, mở chiếc laptop đặt dưới sàn ở một góc studio.
Tôi lần lượt cho phát lại các MV mà ban nhạc chúng tôi đã thu âm từ trước đến nay.
"Tự mình nói ra thì cũng kỳ, nhưng âm thanh tệ quá. Không phải vấn đề về trình diễn, mà là do thu âm."
"V... Vậy sao ạ," Shizuki ngước lên nói. "Tôi nghĩ Makoto-san đã rất cố gắng dù không phải dân chuyên rồi mà."
"Nghe như kiểu ‘cố gắng dù không phải dân chuyên’, thế tức là nghe không chuyên nghiệp đúng không... À, không, xin lỗi, tôi không có giận đâu."
Thấy vẻ mặt Shizuki tối sầm lại, tôi vội vàng nói thêm.
"Một khi đã định bán ra thì sẽ được đặt cạnh các ca khúc chuyên nghiệp, nên việc không phải dân chuyên chẳng thể là lời bào chữa được."
"Cũng đúng ạ..." Shizuki cúi đầu. Tôi nghĩ cô ấy định đỡ lời cho tôi, nhưng sự thật là âm thanh rất tệ nên cô ấy cũng không thể không thừa nhận.
Cả recording lẫn mixing đều không phải là những kỹ thuật đơn giản có thể thành thạo ngay chỉ bằng việc tích lũy kiến thức và kinh nghiệm vận hành thiết bị thu âm.
Nói trắng ra, chúng cũng là một 'bộ môn nghệ thuật' ngang hàng với guitar, trống hay ca hát.
Nó thể hiện cá tính và đòi hỏi gu thẩm mỹ.
Sau khi tự mình thu âm, rồi so sánh với các bản thu chuyên nghiệp và đọc đủ loại sách, tôi đã thấm thía điều đó.
Đây không phải là thứ có thể thành thạo trong một sớm một chiều.
"Vậy thì, tớ sẽ học cả recording nữa!"
Akane nắm chặt hai tay, dũng cảm tuyên bố.
"Đừng nói chuyện vô lý thế. Akane đã phải đảm nhận nhiều vai trò lắm rồi, vừa nãy còn nói sẽ viết lời nữa. Lấy đâu ra thời gian mà thành thạo thêm cả recording nữa chứ."
"Nếu tớ bùng học thì ── "
"Không được! Tuyệt đối không! Là học sinh thì phải ưu tiên việc học!"
"Ể. Bố mẹ tớ còn chẳng nói thế. Kiểu như, chỉ cần chịu đến trường một tuần một lần là mừng lắm rồi."
Đó là vì cậu đã không đến trường suốt hai năm trời còn gì...
"Tự dưng cậu sao thế, Akane. Sao lại muốn ôm đồm mọi thứ như vậy."
Rinko nheo mắt hỏi. Akane ấp úng, trông có vẻ khó nói rồi cười gượng.
"...À thì, tớ nghĩ là nếu phát hành bản thu chính thức thì muốn tăng phần chia của mình lên ấy mà. Tại tớ làm công việc hỗ trợ lâu rồi nên bị tính hà tiện ấy mà."
Chẳng phải có lần cậu đã nói là không thiếu tiền sao?
"Nhưng dù sao đi nữa, kể cả khi Akane có học được kỹ thuật thu âm thì cũng phải biểu diễn nữa, như vậy không hiệu quả chút nào," Rinko chỉ ra một cách lạnh lùng.
"Ư ưm, thì cũng..."
"Vậy việc đó lại giao phó cho Makoto-san hết ạ?"
Shizuki nhìn qua lại giữa tấm kính của phòng điều khiển và mặt tôi.
"Tay nghề của Murase-kun đã tệ rồi, nhưng hơn cả thế, tớ nghĩ thiết bị ở đây đã tới giới hạn thì đúng hơn."
Rinko nói một câu cay nghiệt đến khoái trá. Nhưng vì đó là sự thật nên đành chịu.
Với tư cách là một kỹ sư thu âm, tôi chỉ hơn dân nghiệp dư một chút, và cái phòng 'Moon Echo' này cũng chỉ là một studio diễn tập.
Thiết bị thu âm cũng chỉ được trang bị cho có lệ mà thôi.
"Thôi thì, cả thiết bị lẫn nhân lực, có lẽ nên giao phó hết cho ai đó thì sẽ nhanh hơn..."
Tôi thở dài lẩm bẩm.
"Ý cậu là nhờ dân chuyên nghiệp à?" Akane hỏi.
"Chuyên nghiệp? ...À, ừm. Nếu xét đến chất lượng thì chắc là vậy nhỉ."
Kinh phí không phải là không có. Nhưng, nên nhờ ai và qua mối quan hệ nào đây.
Vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng của bản thu, nên tôi không muốn tìm kiếm theo kiểu tìm bừa trên mạng.
"Mà nói đúng hơn, lúc diễn live concerto hôm trước tớ đã thấm thía một điều, là có quá nhiều việc phải làm. Tớ muốn giao hết cho người khác quá..."
"Ý cậu là muốn có quản lý?" Akane hỏi.
"À, ừm, có quản lý thì tốt nhỉ. Vấn đề là ai sẽ làm kia."
"Tớ làm cho! Tớ sẽ làm chanh ngâm mật ong!"
"Sao cậu cứ muốn ôm đồm nhiều việc thế hả? Akane cũng đang bận túi bụi còn gì! Với lại chúng ta không phải câu lạc bộ thể thao nên không cần chanh đâu."
"Vậy à, tớ lại tưởng Makoto-chan thuộc phái không vắt chanh lên gà rán chứ."
"Tớ có nói chuyện gà rán đâu hả?"
*
Khi gặp Kakizaki-san, tôi đã thử đề cập đến chuyện đó.
"Quản lý ạ! Đúng rồi nhỉ, tầm này là cần rồi, chắc cũng phải tính đến chuyện ra mắt chuyên nghiệp nữa chứ!"
"Dạ không, cũng không phải chuyện gì to tát đến thế đâu ạ."
Kakizaki-san là người của công ty tổ chức sự kiện đã mời chúng tôi đến lễ hội mùa hè, sân khấu đầu tay của Paradise Noise Orchestra.
Anh ấy là một người cực kỳ sôi nổi và dễ bắt chuyện, nên câu chuyện quả nhiên đã đi theo chiều hướng này.
"Cả việc thu âm một cách bài bản nữa ạ! Tôi nghĩ hay đấy! Tuyệt vời! Chà, cảm giác như các bạn đang thẳng tiến tới hàng ngũ những tên tuổi lớn vậy, đến lúc đó thì chúng tôi cũng không thể tùy tiện mời các bạn đến những sự kiện nhỏ như của công ty được nữa rồi, trước khi đến lúc đó phải mời các bạn tham gia thật nhiều mới được. Mọi người đã quyết định nơi nào sẽ sản xuất âm nhạc cho mình chưa ạ?"
Câu chuyện cứ thế phình to ra trong đầu Kakizaki-san.
Vốn dĩ, tôi đến quán cà phê ở Shinjuku này là để bàn bạc về thiết bị âm thanh cho lễ hội văn hoá.
Hội trường thể dục, nơi tổ chức buổi live đêm giữa kỳ, có hệ thống âm thanh rất tệ, nên tôi muốn ít nhất cũng phải sử dụng thiết bị và kỹ sư tốt, vì vậy tôi đã tìm đến Kakizaki-san, một chuyên gia trong lĩnh vực này, để xin tư vấn.
Buổi gặp hôm nay vốn dĩ chỉ là trao đổi công việc và dự kiến kết thúc trong mười lăm phút, nhưng từ một câu chuyện phiếm bâng quơ, anh ấy đã nhanh chóng mở rộng vấn đề.
Hai tách cà phê trên bàn đã cạn từ lúc nào.
"Không phải sản xuất gì đâu ạ, chỉ là tôi muốn chất lượng âm thanh tốt hơn thôi."
"Là muốn âm thanh đủ tốt để đưa lên sàn thương mại, đúng không ạ. Điều đó có nghĩa là thương mại hóa, nói tóm lại là sản xuất rồi còn gì."
Nghe anh ấy nói vậy thì đúng là thế thật.
...Người này khéo ăn nói thật!
"Thú thật thì, mọi chuyện thế nào rồi ạ," Kakizaki-san chuyển sang giọng điệu nghiêm túc.
"Mọi người trong PNO, đều có ý định trở thành chuyên nghiệp, phải không ạ."
Không phải là "có không ạ", mà là "có phải không ạ", cách hỏi đó tạo ra một áp lực kỳ lạ.
Tôi nhìn lên không trung, đăm chiêu một lúc rồi trả lời.
"Rinko thì, có vẻ rất muốn kiếm tiền bằng âm nhạc. Cậu ấy nói muốn sớm tự lập. Akane thì từ xưa đã làm những việc như nhạc công phòng thu để kiếm tiền, nên tôi nghĩ cậu ấy cũng định sống bằng nghề nhạc. Shizuki thì... có công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cậu ấy vẫn luôn miệng nói những câu như sẽ chơi nhạc cả đời. Còn chuyên nghiệp thì... không biết thế nào..."
"Còn Murase-san thì sao ạ."
"Tôi ạ. Ừm."
Tôi đưa tay lên trán. Dù trong quán không bật máy sưởi, mồ hôi vẫn rịn ra.
"Tôi cũng từng mơ hồ nghĩ rằng, sẽ thật tuyệt nếu có thể sống bằng nghề nhạc, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về nó cả. Tôi nghĩ một kẻ mơ hồ như mình không nên nói về chuyện chuyên nghiệp hay không, kiểu như... chẳng có sự giác ngộ hay quyết tâm gì cả..."
Sau một thoáng im lặng, Kakizaki-san phá lên cười.
"A, thất lễ quá! Thật sự xin lỗi anh."
Có lẽ để che giấu sự ngượng ngùng, Kakizaki-san gọi nhân viên và gọi thêm hai tách cà phê nữa.
"Trong giới chuyên nghiệp cũng có khá nhiều người nói như vậy đấy. Nào là phải có ý thức chuyên nghiệp, nào là sự khác biệt giữa dân chuyên và dân nghiệp dư nằm ở sự giác ngộ và khí thế. Nhưng tôi nghĩ điều đó không quan trọng lắm đâu. Thời nay ai cũng có thể đăng tải tác phẩm của mình lên mạng, nên bức tường cao vời vợi giữa dân chuyên và dân nghiệp dư như ngày xưa cũng không còn nữa."
Vừa cho một đống đường vào tách cà phê mới được mang ra, Kakizaki-san vừa tiếp tục câu chuyện.
"Tôi cũng vậy, do tính chất công việc nên đã gặp gỡ hàng trăm, hàng nghìn nhạc sĩ rồi. Vì mảng kinh doanh chính của công ty tôi là tìm kiếm tài năng trên mạng và tổ chức sự kiện, nên phần lớn là dân nghiệp dư. Trong số đó, cũng có rất nhiều người khiến tôi chỉ muốn nói, này, hãy có thêm chút giác ngộ và ý thức khủng hoảng đi chứ."
Giọng điệu của anh ấy ngày càng trở nên thân mật.
"Đó là những kẻ chẳng làm tới nơi tới chốn. Miệng thì nói muốn bán được đĩa, muốn nổi tiếng, muốn ra mắt chuyên nghiệp, nhưng thực tế chỉ là những kẻ lơ đãng biểu diễn live hàng tháng và lần nào cũng lỗ vốn. Nhưng Murase-san và mọi người thì khác. Mọi người đã làm và đã có kết quả. Kết quả là tất cả, còn tinh thần hay gì đó thì sao cũng được. Vì thứ khán giả muốn không phải là sự nhiệt huyết hay thái độ, mà là những ca khúc và màn trình diễn thật ngầu."
Tôi chớp mắt. Kakizaki-san cười và nói tiếp.
"Hơn nữa, Murase-san và mọi người mới chỉ học lớp mười thôi phải không? Tương lai còn rộng mở mà. Nếu là những kẻ đã ngoài ba mươi, không còn nhiều lựa chọn và phải quyết định rõ ràng giữa việc theo đuổi con đường chuyên nghiệp hay từ bỏ, thì sự giác ngộ và căng thẳng là cần thiết. Nhưng khi còn trẻ, tôi nghĩ cứ mơ hồ hướng tới con đường chuyên nghiệp và làm nhạc như một sở thích cũng chẳng sao cả. Không, đúng hơn là nên tích cực mơ hồ hướng tới mục tiêu đó. Ủa? Cách nói của tôi lạ quá nhỉ."
"A, dạ không, không sao đâu ạ. Tôi hiểu mà."
"Chà, a ha ha, tự dưng tôi lại hăng hái quá. Vì tôi là một fan lớn của PNO nên dễ bị cuốn theo ấy mà. Về chuyện kỹ sư thu âm, tôi sẽ thử tìm giúp cho. Xin hãy để tôi hợp tác. Vì tôi muốn các bạn có được bản thu với chất lượng âm thanh tốt nhất có thể!"
"...Chuyện đó thì, vâng, tôi rất cảm kích, nhưng mà."
Tôi tự hỏi liệu có nên nhận sự giúp đỡ đến mức này không.
Nhưng tôi cũng chẳng có mối nào khác. Tôi quyết định sẽ thẳng thắn đón nhận lòng tốt của anh ấy.
Sau khi chia tay Kakizaki-san, tôi đi thẳng đến 'Moon Echo'.
Tôi đã định ghé qua cửa hàng nhạc cụ và hiệu sách, nhưng buổi gặp mặt lại kéo dài một cách dở dang nên thời gian tập luyện ở studio đã đến gần.
Hai tay đút trong túi áo khoác, tôi đứng chờ đèn tín hiệu trong lúc hứng chịu những cơn gió buốt lùa qua các tòa nhà cao tầng và suy nghĩ về tương lai của mình.
Tôi thử tưởng tượng bản thân mình năm hai mươi, ba mươi, bốn mươi tuổi vẫn đang đứng trên sân khấu.
Chẳng mường tượng ra được gì mấy.
Nhưng việc thắt cà vạt và mỗi sáng đến công ty thì lại càng không thể tưởng tượng nổi.
*
Ngày hôm sau, ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, Akane hiếm hoi tìm đến lớp tôi.
"Tớ viết lời xong rồi, cậu đọc giúp được không."
"Được thôi... nhưng không phải lát nữa cậu sẽ đến phòng chuẩn bị âm nhạc sao. Đâu cần phải cất công đến đây."
"Để Rin-chan với Shizu-chan đọc thì xấu hổ lắm!"
Ra là vậy. Cũng không phải là không hiểu, nhưng tôi thì được à?
Hai chúng tôi đi đến chiếu nghỉ cầu thang. Tôi nhận lấy tờ giấy kẻ ngang được gấp lại từ Akane, mở ra và đọc lướt qua.
"...À, ừm."
Tôi không thể thốt nên lời ngay được.
"Tớ muốn nghe ý kiến không chút khách sáo nào của Makoto-chan cơ."
Không chút khách sáo à. Ra vậy. Khách sáo thì cũng chẳng để làm gì.
"Hiểu rồi. Tớ sẽ nói thật. Nó... con nít kinh khủng..."
"Biết mà..."
Tự cậu cũng biết cơ à.
"Tự mình viết lời xong tớ mới nhận ra Makoto-chan cừ thế nào đấy. Cái đó, gọi là gì nhỉ? Kiểu như nó chỉn chu, hay là chuyên nghiệp, hay là ra dáng lắm. Sao cậu viết được như thế hay vậy!"
Nghe chẳng giống một lời khen thẳng thắn chút nào khiến tôi cảm thấy thật phức tạp.
"Vì tớ chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao cho nó ‘ra dáng’ nhất có thể khi làm nhạc mà... Tuy không thể bì được với hàng thật, nhưng ít nhất cũng cố sao cho ra được cái không khí."
"Nếu tất cả những người nghe đều nghĩ là nó ‘ra dáng’ thì chẳng phải đó đã là hàng thật rồi sao?"
Được cậu nói vậy cũng an ủi phần nào, nhưng chính bản thân tôi cũng bắt đầu cảm thấy giới hạn rồi.
Cả việc viết lời nữa, từ trước đến giờ tôi chỉ toàn lấp liếm ghép chữ cho qua chuyện, nên việc Akane nói muốn viết giúp tôi một tay đúng là cứu cánh.
"Không, cái này, của Akane, tổng thể thì còn non tay, nhưng có những câu rất hay đó. Tớ nghĩ nó chân thật hơn của tớ nhiều."
"Vậy à? Thật không? Không phải an ủi đấy chứ?"
Thấy Akane ngước lên hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi liền gật đầu.
"Chỗ này này, với cả chỗ này, đọc đến đây tớ đã phải ‘à’ lên một tiếng đấy."
Tôi chỉ vào vài chỗ trong tờ giấy. Gương mặt Akane sáng bừng lên.
"Mấy chỗ đó tớ cũng thấy có khi lại hay!"
Và trên hết, việc đây là một bản tình ca thẳng thắn mà tôi không tài nào viết nổi cũng là một điểm cộng.
"Giá mà sự gượng gạo chung của cả bài biến mất thì tốt."
Akane lại xịu mặt xuống.
"Vốn từ vựng của tớ ít quá."
"Chuyện đó thì, cứ đọc nhiều viết nhiều, rồi sẽ được thôi."
"Vậy sao. Học là được à? Mà vốn dĩ tiếng Nhật có hợp để viết tình ca không vậy?"
Bị hỏi đột ngột, tôi chớp mắt.
"...Vậy à? Chỗ nào cơ?"
Vì bản thân chưa từng viết tình ca nên tôi không hiểu lắm. Akane khoanh tay nói.
"Ví dụ nhé Makoto-chan, trong tiếng Anh có câu ‘I love you’, rất thẳng thắn, dễ hiểu và hay đúng không. Nhưng dịch sang tiếng Nhật thì thế nào cho ổn?"
"Dùng ‘tớ yêu cậu’ không được à."
"Câu đó ấy, nghe cứ như đang diễn tả một ‘trạng thái’ nên chẳng có cảm xúc gì cả. Chẳng có cảm giác chủ động, mạnh mẽ hướng về đối phương."
"Vậy sao. Ừm. Mà, nghe nói từ ‘yêu’ vốn không có trong tiếng Nhật mà."
Thế nên người ta mới ghép chữ Hán ‘Ái’ với ‘suru’ để ép nó thành động từ.
"Tớ nghe chuyện đó rồi! Thế nên Natsume Soseki mới bảo cứ dịch là ‘Trăng đêm nay đẹp nhỉ’ là được rồi đúng không."
"Cái đó hình như là truyền thuyết đô thị thôi."
"Dối trá à? Trả lại sự cảm động cho tớ đây!"
"Cậu nói với tớ thì tớ cũng chịu."
"Vậy à. Thế thì tớ đi phàn nàn với Natsume Soseki đây! Ông ấy đang ở nghĩa trang Zoshigaya đúng không!"
Chính chủ còn khổ hơn nữa ấy chứ. Vì đó là câu chuyện người ta tự bịa ra mà.
"Trong các bài hát tiếng Nhật người ta vẫn nói ‘tớ yêu cậu’ suốt nên có sao đâu."
Khi tôi thản nhiên nói vậy, Akane nhíu mày.
"Thế thì, thử xem nó có làm cậu rung động không nhé? Được không?"
"Được không? là sao?"
Akane đột nhiên chuyển sang ánh mắt tha thiết, đẫm lệ, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi bước tới một bước, và thì thầm đầy nồng nàn ở khoảng cách có thể cảm nhận được cả hơi thở.
"...Tớ yêu cậu."
Tớ suýt ngửa người ra sau, lùi lại rồi va vai vào bức tường của chiếu nghỉ.
"...Sao? Chẳng hồi hộp chút nào đúng không."
"Không, hồi hộp muốn chết đây này."
"Hồi hộp à? Yay!"
Vui cái nỗi gì chứ. Luận điểm của cậu sụp đổ rồi còn gì?
"Không, nhưng mà, tại đột ngột quá, lại chỉ có hai đứa mình, nên bị giật mình là chuyện đương nhiên thôi."
Không hiểu sao tôi lại phải liên tục viện cớ.
Có lẽ tôi không muốn bị nhận ra rằng tim mình vẫn còn đang đập thình thịch.
"Là do hoàn cảnh à? Thế quay lại lớp thử lần nữa nhé?"
"Tuyệt đối không được!"
Vốn dĩ tôi đã bị bạn cùng lớp hiểu lầm đủ đường về chuyện con gái rồi, nếu ngày hôm nay còn bị bắt gặp đang được tỏ tình trong lớp học thì không biết sẽ có tin đồn gì nổi lên nữa.
Akane nhún vai, nói tiếp.
"Mà thôi, 'I love you' thì còn dịch là 'tớ yêu cậu' được, chứ 'I need you' thì đúng là chịu chết không dịch sang tiếng Nhật được, phải không?"
"I need you... Ừm... 'Tôi cần có sự hiện diện của bạn'."
"Nghe như câu hỏi trong bài kiểm tra ấy!"
"Chẳng có cảm xúc gì cả. À, cậu không cần thử đâu. Không sao hết. Tớ không có ý kiến phản đối gì đâu."
"Vốn dĩ động từ 'need' đã không tồn tại trong tiếng Nhật rồi."
Đúng là không có thật. Những từ cứng nhắc và gượng gạo như "hitsuuyou to suru" hay "yousuru" còn cho cảm giác bị chắp vá một cách gượng ép hơn cả "ai suru".
Nghe cực kỳ máy móc và trịnh trọng.
"Hay là cậu thử tự tạo ra từ mới xem sao?"
Khi tôi đề nghị, Akane liền "Ừm, dịch 'need' sang tiếng Nhật à... 'need-suru', vậy thì..." rồi lườm vào khoảng không một lúc, sau đó lên tiếng.
"'Ni-đự-l'."
"Là 'cây kim' nhỉ..."
Akane cười khanh khách, rồi lại ghé sát mặt vào tôi và nói.
"Tớ 'ni-đự-l' cậu. Đúng là câu nói sát gái nhỉ!"
"Vì nó đâm vào người mà..."
"Ưm, không có cách nói nào phù hợp hơn sao ta."
"Sao cậu lại câu nệ từ 'need' đến thế?"
Tôi tò mò hỏi thử, Akane liền chớp mắt, rồi nở một nụ cười phức tạp không rõ là đang khó xử hay đang ngượng ngùng.
"À thì, sao nhỉ, tớ thích cách diễn đạt đó. Cảm giác rất tha thiết. Được người khác cần đến, này, không thấy tim mình thắt lại sao?"
"Ừm. Ưm ưm. Chắc là... vậy... nhỉ."
Cũng không phải là tôi không hiểu điều cậu ấy muốn nói.
"Vậy tức là Akane thích 'I need you' hơn 'I love you' à?"
"Câu tớ muốn nghe chắc chắn là 'I need you' rồi! Đây!"
Akane đột nhiên dang rộng cả hai tay ra.
"'Đây!' là sao?"
"Sao cậu không hiểu gì hết vậy!" Akane phồng má.
"Đây là lúc Makoto-chan phải nói 'I need you' trên thực tế chứ!"
"Ai mà biết được! Tại sao lại thế chứ!"
"Này nhé, chăm sóc tinh thần cho các thành viên cũng là một công việc quan trọng của trưởng ban nhạc đấy, biết không? Được chứ? Nếu tớ mà dỗi thì cả guitar và vocal sụp đổ cùng lúc luôn đấy?"
"Sao tớ lại bị đe dọa thế này...?"
Với lại, chẳng hiểu sao tôi lại bị biến thành trưởng ban nhạc mà không hề có một cuộc thảo luận nào, hình như trong buổi diễn lần trước Rinko cũng giới thiệu tôi là concertmaster gì đó nữa, đây là sự đã rồi à?
Từ lúc nào vậy?
"Ban nhạc của chúng ta vốn dĩ đã có một nghệ sĩ dương cầm với lời nói và hành động bất ổn từng có kinh nghiệm tan vỡ một lần, một tay trống có hoàn cảnh gia đình phức tạp lại mắc chứng hoang tưởng và có tật hành động tùy tiện, và cả tớ, người đã trốn học hai năm và đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập được với trường lớp, lại còn có triệu chứng sợ giao tiếp xã hội nữa, nên trách nhiệm của Makoto-chan nặng nề lắm đấy."
"Tớ bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi..."
"Xếp ba đứa cạnh nhau thế này thì tớ vẫn là người ổn nhất nhỉ?"
"Dùng cái sự tự tin kỳ quặc đó để chữa chứng sợ giao tiếp xã hội đi!"
"Á, mải nói chuyện mà đã đến giờ này rồi! Phải nhanh đến phòng chuẩn bị thôi, không thì bạn-bất-ổn và bạn-hoang-tưởng sẽ lo lắng mất."
Akane vừa nói những lời hết sức thất lễ vừa đi về phía cầu thang, tôi vội đuổi theo sau.
Trong phòng chuẩn bị nhạc cụ, cô Komori, Rinko và Shizuki đang ngồi quây quần quanh bàn uống trà.
Có vẻ như cả ba người đều đã ăn trưa xong.
"Lúc nãy ở chỗ cầu thang, hình như Akane đang luyện tập tỏ tình với Murase-kun thì phải."
Rinko thản nhiên nói, Shizuki làm ghế kêu loảng xoảng rồi đứng bật dậy.
"C-Cái gì cơ! Bảo sao hai người lại cùng đến muộn một cách đáng ngờ như vậy!"
"Khoan khoan, không sao đâu Shizu-chan, chỉ là luyện tập thôi. Không phải thật đâu."
Akane cười và vẫy tay.
"V-Vậy sao ạ. Thế thì tốt rồi ạ."
Shizuki ngồi lại xuống ghế. Chẳng hiểu cái lý luận trong đầu cô ấy bùng cháy hay nguội lạnh theo kiểu gì nữa, bảo sao lại bị Akane nhận xét là hành động tùy tiện với hoang tưởng cũng phải.
"Người ta vẫn hay nói 'luyện tập như thật, thi đấu như luyện tập' mà nhỉ."
Cô Komori hoàn toàn không nắm bắt được tình hình lại nói một câu thừa thãi, khiến Shizuki lại bùng nổ lần nữa.
"Rốt cuộc vẫn là thật đúng không ạ!"
"Đã bảo không sao mà Shizu-chan, thi đấu như luyện tập, nên nó là luyện tập thôi," Akane nói.
"V-Vậy ạ. Nếu là luyện tập thì... không phải là thật ạ! À, nhưng mà, nếu là thật thì lại là luyện tập... nhưng mà rốt cuộc vẫn là thật đúng không ạ! Vậy thì lại là luyện tập..."
Shizuki rơi vào trạng thái của một chú chó cố đớp lấy đuôi mình, cứ quay vòng vòng rồi dần im bặt, nhưng Rinko thì không như vậy.
"Vậy Murase-kun, lúc đi ngang qua tớ chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy câu như 'I love you' hay 'I need you' thôi, rốt cuộc thì hai người đang làm gì vậy?"
"Ơ, ờm, bởi vậy nên đó là lời bài hát ── "
Tôi đang định viện cớ thì nhận ra ánh mắt có vẻ tha thiết của Akane.
Nhắc mới nhớ, cậu ấy có nói là vẫn chưa muốn cho Rinko hay Shizuki biết chuyện viết lời.
"À, ừm, bọn tớ không có nói chuyện gì xấu hổ như thế đâu. Chắc cậu nghe nhầm thôi, bọn tớ đang nói chuyện về 'ái tình là võ dũng' hay 'ái tình cần tự do' gì đó thôi."
"Makoto-chan, bài thơ đó của cậu còn xấu hổ hơn nhiều đấy..."
"Lỗi của ai hả? Đừng có đột ngột rút thang như thế chứ?"
Không ngờ lại bị chính Akane phản bội. Đã thế Rinko còn bồi thêm một đòn.
"Cứ thành thật nói là đang bàn bạc về lời tiếng Anh hay tiếng Nhật là được rồi mà."
"Biết tỏng hết rồi còn gì nữa! Sao lại nói dối là 'loáng thoáng nghe' làm gì?"
"Vì tớ tò mò muốn xem Murase-kun sẽ viện cớ thế nào. Không ngờ cậu lại có thể nặn ra một lời nói dối xấu hổ gấp ba lần sự thật đấy."
"Ư...grừ grừ..."
"'Ái tình cần tự do' là sao ạ, chẳng lẽ là ngoại tình cũng được sao! Tôi tuyệt đối không tha thứ cho chuyện ngoại tình đâu nhé!"
Đến cả Shizuki cũng sống lại luôn rồi.
Rốt cuộc thì trong căn phòng này chẳng có lấy một ai là đồng minh của tôi, thứ cứu giúp tôi lúc đó là một cuộc điện thoại vừa reo lên.
"A, xin lỗi, là Kakizaki-san gọi."
Một cuộc gọi đến đáng quý đến mức tôi muốn rơi lệ.
Tôi nắm chặt chiếc smartphone đang rung lên rồi chạy trốn vào phòng nhạc.
'Thật sự xin lỗi vì đã gọi vào giờ này, các bạn vẫn còn ở trường đúng không? Tôi nghĩ chắc giờ đang là giờ nghỉ trưa nên mới gọi.'
"À, vâng, đúng là giờ nghỉ trưa ạ."
'Xin lỗi đã làm phiền, nhưng vì có một chuyện cực kỳ quan trọng nên tôi muốn báo cho các bạn càng sớm càng tốt, à này, các bạn có biết Kyoko Cashmere không?'
"...Vâng. Dĩ nhiên ạ."
Đột nhiên lại nói chuyện gì thế này.
Nhắc đến Kyoko Cashmere, đó là một nữ nhạc sĩ lớn người Nhật nhưng lại nổi tiếng trên toàn thế giới.
Nghe nói tên thật của cô khó phát âm đối với người phương Tây, nên trong chuyến lưu diễn toàn châu Âu, biệt danh "Cashmere" đã lan rộng trong cộng đồng fan hâm mộ bản địa (nghe đâu là vì cô thường cover nhạc của Led Zeppelin trong các buổi diễn), và giờ đây nó đã hoàn toàn phổ biến ngay cả ở Nhật Bản.
'Chuyện là, khi tôi hỏi giám đốc công ty về việc tìm kỹ sư thu âm, ông ấy lại hiểu nhầm rằng PNO đang nhắm đến việc ra mắt chuyên nghiệp và tìm kiếm nhà sản xuất. Mà giám đốc của tôi lại thân với Kyoko Cashmere, nên khi ông ấy thử nhờ vả một chút về PNO, thì bên kia nói rằng họ cũng đã xem video từ trước và có hứng thú.'
Sự việc diễn ra quá đột ngột khiến tôi chẳng thể nói xen vào lời nào, chỉ biết chết lặng nắm chặt chiếc smartphone.
'Nghe nói câu chuyện đã tiến triển đến mức cô ấy muốn thử sản xuất cho các bạn, thật sự xin lỗi vì đã tự mình bàn bạc sôi nổi mà không hỏi ý kiến của Murase-san và mọi người, nhưng cô ấy muốn gặp các bạn một lần.'
Sau đó, tôi đã trao đổi những gì với Kakizaki-san, tôi hoàn toàn không nhớ rõ chi tiết nữa.
Ý thức của tôi đã bay đi đâu mất một nửa rồi.
Kết thúc cuộc gọi và quay trở lại phòng chuẩn bị, tôi kể lại câu chuyện vừa rồi, Akane liền nhảy cẫng lên.
"Thật không? Tớ là fan bự của chị ấy luôn đó! Có thật là Kyoko Cashmere không vậy? Makoto-chan không bị lừa đấy chứ?"
"Tớ cũng không thể tin được, nhưng Kakizaki-san chẳng có lý do gì để lừa bọn mình cả."
Shizuki cũng có vẻ bồn chồn, cứ đứng lên ngồi xuống liên tục.
"Nếu được Kyoko Cashmere sản xuất thì có lẽ chúng ta sẽ bị đẩy theo hướng hardcore chăng. Nhóm nhạc bước ra từ buổi thử giọng mà chị ấy sản xuất năm ngoái cũng theo phong cách trance rất nặng đô, không biết chúng ta sẽ bị 'chế biến' thành ra thế nào đây, liệu có phải là phong cách Christian rock không? Bắt đầu thấy hồi hộp rồi đây ạ."
"Bình tĩnh đi. Chưa đến giai đoạn đó đâu. Chỉ là một lời đề nghị gặp mặt thử thôi."
Rinko thì tương đối bình tĩnh hơn.
"Kyoko Cashmere là người nổi tiếng đến vậy sao? Tớ có nghe nhạc của chị ấy rồi."
"Rin-chan không biết sao?"
"Tớ chỉ biết tin đồn chị ấy là người lưỡng tính, có mối quan hệ sâu sắc với một nữ tay trống và còn hay tán tỉnh những cô gái khác nữa."
"Chỗ đó thì không biết cũng được! Toàn là tin đồn vô căn cứ thôi!"
"Không đâu ạ, theo thông tin mà tôi tự mình thu thập được thì chị ấy đã kết hôn đồng giới với tay trống kia ở nước ngoài, và còn có con rồi nữa."
Nghe cuộc trò chuyện đang đi chệch sang một hướng không đâu, cô Komori đứng cạnh hoảng hốt, rồi ném cho tôi một ánh nhìn cầu cứu.
"Aaaa phải làm sao đây, nghe được một chuyện quan trọng như thế này, Murase-kun tôi phải làm sao đây? Tôi không thể giữ chuyện này trong lòng được, tôi đăng lên Twitter được không?"
"Tuyệt đối không được ạ!"
*
Vào ngày Chủ nhật cuối tuần đó, chúng tôi được sắp xếp gặp Kyoko Cashmere tại một phòng thu ở Shinjuku.
Đó hoàn toàn là một đòn tấn công bất ngờ.
Bởi vì Kakizaki-san chỉ nói rằng, "Tôi đã sắp xếp được việc thu âm rồi, chúng ta hãy thử thu một bài xem sao nhé."
Khi bốn chúng tôi bước vào phòng chờ của studio, Kakizaki-san đang đứng gần cửa là người đầu tiên nhận ra và tiến lại gần.
"Vất vả cho mọi người rồi, ờm, chuyện là, có chút ngoài dự kiến nhưng ── "
Một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa ở phía trong đứng dậy, sải bước dài về phía chúng tôi.
Cô ấy đẩy Kakizaki-san sang một bên và đứng trước mặt chúng tôi.
"Tôi đang làm phiền đây. Rất vui được gặp các bạn."
Cô ấy nói vậy, rồi lần lượt mỉm cười với tôi, Rinko, Shizuki và Akane.
Trên đời này, quả thực tồn tại một thứ gọi là vẻ đẹp hung bạo.
Ví như một con báo với khóe miệng nhuốm đỏ máu của con mồi, khoảnh khắc một trận tuyết lở nuốt chửng và nghiền nát cả một ngôi làng, hay một chiếc máy bay chiến đấu được thiết kế hoàn hảo đến từng milimet chỉ nhằm mục đích tàn sát, chúng ta lại bị chúng cuốn hút một cách không thể cưỡng lại.
Vẻ đẹp mà tôi cảm nhận được từ Kyoko Cashmere khi lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy cô ấy vào ngày hôm đó, chính là loại vẻ đẹp như vậy.
Dù chỉ mặc một bộ trang phục đơn giản với áo len len và quần jean đen, cô ấy vẫn toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ, và trong đôi mắt sắc sảo ánh lên ngọn lửa hiếu chiến.
Tuổi của cô ấy chắc hẳn đã gần bốn mươi, nhưng trông vẫn trẻ trung đến mức có thể bị nhầm là sinh viên đại học.
"Nghe nói hôm nay các bạn thu âm ở đây, tôi cũng vừa hay rảnh rỗi nên đến chơi. Chỉ là tham quan thôi nên đừng để ý đến tôi nhé."
Bị nói như vậy, làm sao mà không để ý cho được.
Kyoko Cashmere lần lượt bắt tay từng người chúng tôi.
Akane thì mặt đã đỏ bừng, hoàn toàn phấn khích, Shizuki cũng ngẩn ngơ với đôi mắt mơ màng, và tôi cảm nhận được ngay cả Rinko cũng đang căng thẳng.
Còn tôi, tôi có cảm giác như có thứ gì đó còn hơn cả thân nhiệt đã được truyền vào từ lòng bàn tay của Kyoko Cashmere, khiến tôi tê dại một lúc lâu.
"Tuyệt lắm. Làm tôi nhớ lại thời trung học của mình."
Kyoko Cashmere vừa ngắm nhìn Rinko, Akane và Shizuki đang thu âm qua tấm kính cách âm, vừa thì thầm với vẻ hoài niệm.
Vì không có phần nào phải phụ trách trong buổi thu âm, nên tôi đã ở trong phòng điều khiển và trò chuyện cùng cô ấy suốt.
"Cashmere-san... ra mắt từ hồi trung học ạ?"
Tôi hỏi thử với trí nhớ lơ mơ của mình.
Hình như cô ấy đã đứng trên sân khấu thương mại từ khi còn rất trẻ.
"Cứ gọi tôi là Kyoko được rồi. Cashmere cũng chẳng phải họ của tôi," cô ấy cười.
"Tôi ra mắt lúc là sinh viên đại học thì phải. Từ hồi trung học thì các buổi diễn cũng đã có lãi, nhưng về độ hoàn thiện của ban nhạc thì chưa đến mức đó đâu."
"Vậy sao ạ. Nhưng thời trung học của Kyoko-san đã trở thành huyền thoại rồi mà."
Một cuốn băng video lậu ghi lại buổi diễn ở lễ hội văn hóa, với chất lượng hình ảnh và âm thanh tệ nhất, đang được giao dịch trên các trang đấu giá với giá khoảng mười vạn yên.
Nhưng Kyoko-san chỉ khúc khích rung vai.
"Đánh giá quá cao rồi. Xét về phương diện một ban nhạc thì các bạn bây giờ còn giỏi hơn nhiều. Rốt cuộc thì chúng tôi cũng đâu có đi cùng nhau được lâu."
"V-Vậy sao ạ...?"
Được Kyoko Cashmere của thế giới nói như vậy, tôi cảm thấy thật ngượng ngùng.
"Nhưng mà hình như những người rời ban nhạc cũng đang rất thành công trong ngành âm nhạc mà. Vốn dĩ tất cả mọi người đều đã rất giỏi rồi... tại sao lại không tiếp tục được ạ?"
"Vấn đề nam nữ thôi."
Câu trả lời bất ngờ về một câu chuyện tôi đã nghe ở đâu đó khiến tôi suýt ngã ngửa.
"Cũng giống như các bạn, ban nhạc của tôi có ba nữ một nam. Đây có lẽ là tỉ lệ nam nữ tệ nhất có thể nghĩ đến cho một ban nhạc. Một cơn bão tình yêu nổi lên, và ban nhạc đã tan rã giữa không trung vì không chịu đựng nổi. Vì vậy, khi nhìn các bạn, lòng tôi lại thắt lại."
"V-Vâng..."
"Hơn nữa này, cậu nhóc. Cậu rất giống anh ấy của ngày xưa, người mà tôi đã yêu. Cậu gợi cho tôi nhớ về một nỗi đau ngọt ngào, cay đắng và da diết không thể thay thế."
Bị nói những lời như vậy, lồng ngực tôi cũng đang đau nhói ngay lúc này đây.
"Thế nên nếu tôi mà sản xuất, điều đầu tiên tôi làm là cấm yêu đương trong ban nhạc. Mất công dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng rồi lại tan rã thì phiền lắm. Dù nói vậy chứ ── "
Kyoko-san chăm chú nhìn Akane đang gảy cây PRS Custom 24 ở bên kia tấm kính dày.
"Bảo những cô cậu thiếu niên tuổi teen đừng yêu đương, cũng vô lý như bảo mặt trời đừng tỏa sáng nữa vậy. Hơn nữa, toàn là những cô bé cuốn hút như thế."
"Không, ờm, thì, chuyện đó... có lẽ không cần lo lắng đâu ── "
Tôi vừa định trả lời với một nụ cười gượng, vừa ngậm miệng lại.
Vì tôi nhận ra rằng, trước cả câu chuyện cấm yêu đương không biết là thật hay đùa kia, cô ấy đã nói một điều còn quan trọng hơn.
"...Chuyện sản xuất, là thật ạ?"
Tôi hỏi nhỏ để các kỹ sư và Kakizaki-san trong phòng điều khiển không nghe thấy.
"Động lực thì có thừa," Kyoko-san trả lời. "Nếu không thì tôi đã chẳng cất công đến gặp làm gì. Nhưng mà, tôi vẫn chưa quyết định đâu. Tùy thuộc vào các bạn cả. Cậu nhóc thì sao? Có muốn được tôi sản xuất không?"
Bị hỏi thẳng mặt, tôi nghẹn lời một lúc lâu.
"Ờm... 'Sản xuất' là gì, thú thật tôi cũng không hiểu rõ lắm."
Một câu trả lời thật thảm hại, tôi tự nhủ. Nó chẳng khác nào không trả lời gì cả.
Nhưng Kyoko-san lại cười và gật đầu.
"Ra là vậy. Đúng thật. Tôi cũng vậy, khi thực sự bước vào ngành này, được nhiều người sản xuất, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Mãi đến khi tự mình làm, tôi mới hiểu ra. Sản xuất không phải là thứ gì đó phải suy nghĩ phức tạp đâu. Nó là tất cả những công việc không tên trong quá trình tạo ra một tác phẩm."
Tôi nhìn chằm chằm vào miệng Kyoko-san. Có vẻ như cô ấy không nói đùa.
"Tất cả, ạ?"
"Đúng vậy. Tất cả những việc nằm ngoài những công việc rõ ràng và đậm chất nghệ thuật mà các nhạc sĩ hay kỹ sư thực hiện. Là tất cả những công việc mà cậu cảm thấy thật phiền phức, chỉ muốn tập trung vào âm nhạc thôi."
Bị nhìn thấu, tôi rùng mình. Kyoko-san đang mỉm cười một cách mê hoặc.
Cô ấy là kiểu người có thể thản nhiên thọc tay vào trái tim người khác, rồi lấy đi thứ mình muốn một cách nhẹ nhàng mà không để lại một vết xước nào bên trong.
"Mọi trách nhiệm và rủi ro đều sẽ có người gánh thay cậu. Sao nào?"
Dù chỉ nhận được toàn sự ưu ái ── hay có lẽ chính vì thế ── tôi lại co rúm người lại.
"Vì đây là một lời đề nghị đột ngột quá, nên tôi vẫn chưa thể suy nghĩ một cách bình tĩnh được..."
"Những chuyện thế này không phải là thứ có thể suy nghĩ bình tĩnh rồi mới đưa ra câu trả lời đâu," Kyoko-san tinh nghịch thúc nhẹ vào vai tôi.
"Dù tôi hiểu cảm giác của cậu."
Mình đã làm cô ấy thất vọng rồi sao?
Không, nếu đã cảm thấy áy náy đến thế, thì lẽ ra tôi nên trả lời ngay lập tức "Xin hãy sản xuất cho chúng tôi".
Tôi của bây giờ thậm chí còn không có tư cách để hối hận.
Kỹ sư gọi tôi.
"Murase-san, về phần thu âm bè, tôi có thể xác nhận vài điều được không?"
Cùng lúc đó, Akane vừa thu xong phần guitar bước vào phòng điều khiển.
"Vậy thì tôi có chuyện muốn nói với cô bé."
Kyoko-san nói vậy rồi đứng dậy. Tôi cảm nhận được một khối nhiệt đang từ từ rời xa mình, và một nỗi cô đơn khó tả ập đến.
Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn nghĩ ── mình đã bị bỏ rơi.
Đây có lẽ nào là một buổi phỏng vấn cá nhân?
Khi thu âm, các thành viên ban nhạc dù ở trong cùng một tòa nhà nhưng lại tản ra mỗi người một nơi.
Bây giờ Rinko cũng đang luyện tập một mình trong phòng piano, còn Shizuki thì đang chuẩn bị vào buồng thu thay cho Akane.
Có lẽ Kyoko-san đã đột ngột đến đây hôm nay vì đây là cơ hội tuyệt vời để nói chuyện với từng người một.
Nếu vậy thì, kết quả phỏng vấn của mình...
Kyoko-san đang cùng Akane định đi ra sảnh, đến cửa thì quay lại nói với tôi.
"À phải rồi, cậu nhóc. Chuyện lúc nãy, về lý do ban nhạc không tiếp tục được ấy."
Tôi đang định đi về phía kỹ sư liền dừng bước và nhìn Kyoko-san.
Một nụ cười toe toét đáp lại tôi.
"Vấn đề nam nữ là nói dối đấy. Chúng tôi chia tay vì một lý do phức tạp và tích cực hơn nhiều. Nên cứ yên tâm mà, yêu đi, cậu nhóc."
Kyoko-san khoác tay lên vai Akane đang tròn mắt ngạc nhiên rồi rời đi.
Thật tình, tôi hoàn toàn bị cô ấy xoay như chong chóng.
Có lẽ phỏng đoán của tôi đã đúng, sau đó Kyoko-san đã dẫn Rinko và Shizuki đến phòng nghỉ và trò chuyện gì đó.
Còn tôi, dù không có phần nào phải chơi, nhưng vì phải chỉ đạo toàn bộ quá trình thu âm nên không thể rời khỏi chỗ của kỹ sư, cũng chẳng có thời gian để xác nhận xem Kyoko-san đã nói gì với các thành viên khác.
Sự kiện lớn nhất trong ngày hôm đó xảy ra sau khi buổi thu âm kết thúc.
Kyoko-san sau khi nghe qua bản mix nháp đã gật đầu một cách hài lòng và nói.
"Rất tốt. Hôm nay đến đây là hết rồi nhỉ? Vẫn còn chút thời gian, nhân tiện đã làm phiền rồi, các bạn có thể nghe thêm một yêu cầu có phần tùy hứng của tôi nữa được không?"
"Chuyện gì vậy ạ," Kakizaki-san hỏi với một nụ cười khổ.
"Tôi muốn nghe các bạn chơi thử bài này một lần. Nhưng mà,"
Một ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía tôi.
"Bass để tôi chơi."
Giọng điệu của cô ấy rất bình thản, nhưng lại có một sức mạnh không cho phép ai từ chối.
Thực tế là, các nhân viên phòng thu không hề thắc mắc gì, mà nhanh chóng bắt đầu sắp xếp.
Vì là một phòng thu âm rộng lớn, nên không gian để bốn người cùng chơi là quá đủ.
Cả Akane, Rinko và Shizuki đều nhìn tôi với ánh mắt có vẻ áy náy, nhưng tôi có thể thấy rõ ràng niềm vui khi được chơi cùng Kyoko-san còn lớn hơn thế.
Và rồi, qua tấm kính cách âm dày, tôi phải chứng kiến quang cảnh của một thiên đường tuyệt vọng.
Đây là một bài hát chưa được công bố của chúng tôi, nên đối với Kyoko-san, đây phải là lần đầu tiên cô ấy nghe.
Nhưng tiếng bass của cô ấy còn hơn cả hoàn hảo.
Tôi từng đọc trong sách rằng thứ mà cây bass thực sự cần là sức mạnh thống trị.
Bây giờ thì tôi đã hiểu được ý nghĩa của nó.
Những nhịp điệu lạnh lùng và cứng rắn được dệt nên từ những ngón tay của Kyoko Cashmere, lại như được truyền thẳng vào huyết quản, khơi dậy ngọn lửa từ sâu trong cơ thể.
Chỉ một đoạn ngắt hay một nhịp đảo phách, ý thức của chúng tôi đã dễ dàng bị rạn nứt, lay chuyển, và xuyên thủng, phần quan trọng nhất trong trái tim bị bóc trần trước mặt cô ấy.
Trong suốt bốn phút hai mươi sáu giây cho đến khi dư âm của đoạn kết tan biến, tiếng bass của cô ấy đã hoàn toàn thống trị chúng tôi.
Đến cả việc hít thở cũng phải có sự cho phép của cô ấy.
Khi cô ấy tháo cây Precision Bass của tôi khỏi vai và đặt lên giá đỡ, tôi mới có thể ngồi xuống ghế.
Hay đúng hơn, cho đến khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn không nhận ra là mình đã đứng dậy.
Sau đó, Kyoko-san ôm từng thành viên trong ban nhạc.
Mọi người mặt đều ửng hồng vì cảm giác mệt mỏi dễ chịu, và đôi mắt ướt át, lấp lánh một cách gợi cảm.
Tại sao mình lại ở đây...—suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí tôi một cách lạnh lẽo.
Tại sao mình lại bị bỏ lại ở phía bên này của tấm kính.
Tại sao mình không thể ở trong hơi nóng và ánh sáng đó.
Rinko, Shizuki, rồi đến Akane, đẩy cửa và quay trở lại phòng điều khiển. Cuối cùng là Kyoko-san.
"Bản vừa rồi, tôi có thu lại đấy ạ, mọi người muốn làm gì với nó?"
Kỹ sư thu âm nhìn tôi và Kyoko-san rồi hỏi.
"Cho em xin ạ! Em muốn nghe đi nghe lại nhiều lần!"
Akane trả lời đầy hăng hái.
"Đúng là một bản thu quý giá không thể công khai nhỉ. Chà, hời quá đi mất."
Kakizaki-san cũng nói với vẻ phấn khích.
Trong tôi, cảm giác muốn nghe lại một lần nữa và cảm giác không muốn phải đối diện với sự vắng mặt của chính mình đang giằng xé, kêu lên ken két.
Kyoko-san dùng khăn lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn khắp lượt chúng tôi.
"Rất tốt. Quả nhiên có những điều mà nếu không gặp mặt trực tiếp và cùng chơi nhạc thì sẽ không thể hiểu được. Hôm nay đến đây là một quyết định đúng đắn. Tôi càng thêm quyết tâm muốn sản xuất cho các bạn rồi."
Tôi có cảm giác như nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng lên, làn da phản ứng ran rát.
Ngược lại, đáy lòng tôi lại lạnh đi, một thứ gì đó co cứng đang quằn quại và thúc vào dạ dày từ ngay bên dưới.
Rinko và Shizuki nhìn nhau với ánh mắt bối rối.
Akane định nói gì đó và tiến nửa bước về phía Kyoko-san. Nhưng Kyoko-san đã giơ tay lên ngăn lại.
"À phải rồi, nói trước điều này. Tôi không muốn ban nhạc này y nguyên như hiện tại đâu. Chắc các bạn cũng tự biết rồi ── "
Ánh mắt của Kyoko-san lướt qua gương mặt của ba cô gái, rồi dừng lại ở tôi.
"Cậu nhóc. Chỉ có mình cậu ở một đẳng cấp quá khác biệt. Nếu để tôi sản xuất, thì tôi buộc phải yêu cầu cậu rời khỏi ban nhạc."
Một tấm danh thiếp được đặt lên bàn.
"Khi nào quyết tâm rồi thì cứ liên lạc."
Kyoko-san rời khỏi phòng.


1 Bình luận