Chủ nhật.
Hôm nay tôi có ca làm ở Café Mares từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều.
Uta và Hasegawa đã chọn chỗ làm của tôi làm điểm hẹn, nên giờ gặp mặt của chúng tôi là 3 rưỡi. Nói cách khác, hai người đó sẽ ghé qua tìm tôi ngay sau khi ca làm kết thúc. Dù thế nào đi nữa, trước hết tôi phải tập trung hết sức cho công việc đã.
Hôm nay, trợ lý quản lý, Nanase, và Mei cùng làm chung ca với tôi.
Sau khi giờ cao điểm bữa trưa qua đi và chúng tôi kịp thở một hơi, tôi đã giải thích toàn bộ tình hình cho Nanase và Mei.
“Tớ hiểu rồi. Coi như cũng nắm được sơ bộ tình hình.”
“Ch-Chuyện này xảy ra lúc nào vậy... Tin đồn về Shiratori-kun đã lan đến tận lớp tớ rồi, nhưng tớ cứ nghĩ chắc phải có nhầm lẫn gì đó.”
Đây là lần đầu Mei nghe chuyện này, nên cậu ấy vô cùng sửng sốt.
“Reita là ưu tiên hàng đầu. Dù dập tắt được tin đồn thì cũng tốt thôi,” tôi nói.
“Tớ... Tớ không giúp được gì nhiều, nhưng tớ sẽ phụ một tay bằng mọi cách có thể!”
Cậu ấy hăng hái là vậy, nhưng xét đến sức ảnh hưởng của cậu ấy thì lời nói này cũng không khiến tôi vững tâm hơn là bao.
“Tớ cảm kích tấm lòng của cậu, nhưng tin đồn không lắng xuống chỉ bằng việc đi đính chính cho mọi người đâu.”
Nếu mà dễ dàng như thế, chúng đã biến mất từ lâu rồi. Chúng tôi cũng đâu có ngồi yên chịu trận. Tất cả chúng tôi đều đã cố gắng xóa tan hiểu lầm thông qua các mối quan hệ của mình.
Tôi gạt những suy nghĩ đó sang một bên và quay sang Nanase. “Cậu có tham gia cuộc nói chuyện lúc 3 rưỡi không?”
Cô ấy đặt tay lên cằm, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Không. Hasegawa-san sẽ không tự nhiên nếu có quá nhiều người.”
Cũng đúng. Chúng tôi vốn đã phải bàn về những chuyện khó nói rồi.
“Nhưng có cậu ở đó thì tớ được cứu một phen...”
“Cậu có thể đừng lôi tớ vào chỉ vì cảm thấy khó xử khi ở riêng với Uta được không?” cô ấy thở dài nói.
Cô ấy nói trúng tim đen rồi còn gì.
Mà, nói cho chính xác thì còn có Hasegawa nữa. Nhưng trên danh nghĩa, thì giống như là Uta và tôi đang hẹn gặp riêng cô ấy hơn. Cũng đã một thời gian kể từ ngày tôi từ chối Uta, và từ đó đến giờ chúng tôi chưa thật sự nói chuyện riêng với nhau.
Cứ cảm giác thế này... như thể mình đang có lỗi với Hikari vậy...
“Chẳng cần phải nói, cậu đã giải thích cặn kẽ chuyện hôm nay cho cậu ấy rồi chứ?” Nanase hỏi.
Tôi gật đầu. “Tất nhiên là rồi.” Tôi hay gọi điện cho Hikari, nên tôi đã kể chi tiết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.
“Vậy thì được rồi. Uta cũng đã thông suốt chuyện đó. Hai người giờ là bạn bè cơ mà—cứ giữ cái thái độ lừng khừng đó, cậu sẽ làm cậu ấy buồn đấy.”
Lý lẽ của cô ấy đâm thủng hàng phòng ngự tinh thần của tôi. Tôi chẳng có lời nào để phản bác. Cách diễn đạt của Nanase thật tàn nhẫn, nhưng cô ấy nói gần như hoàn toàn chính xác... Tôi rửa bát với đôi mắt rưng rưng.
Nanase khúc khích cười. “Haibara-kun... Sau vụ của Motomiya-san, chẳng phải cậu đã trở nên hơi quá tự ý thức rồi sao?”
“Ực!” Xin lỗi nhé. Giá mà cậu đừng có bồi thêm mấy đòn sát thương vô cớ như thế. Tôi biết mà.
Tôi nói cho cậu hay, tôi hoàn toàn nhận thức được! Mình không nên băn khoăn và cứ đối xử với họ như bình thường, đúng không?
“N-Nỗi khổ của một người đàn ông được nhiều người theo đuổi!” Mei vì lý do nào đó lại nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
Làm ơn dừng lại đi.
Chẳng thèm để tâm đến tiếng nấc nghẹn của tôi, Nanase liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn theo cô ấy—thời tiết trông như sắp đổ mưa đến nơi.
Thấy vậy, cô ấy lẩm bẩm, “Nếu không ở nhà, không biết giờ này cậu ta đang làm gì nhỉ.”
Cô ấy không nói là ai, nhưng tôi biết cô ấy đang nhắc đến Reita. Tôi cũng lo nữa. Cậu ấy có đang ngủ vật vạ ở đâu không? Hay là đang ở nhờ nhà bạn bè? Mà, cũng có khả năng là lúc Tatsuya và tôi ghé qua thì cậu ấy không có nhà, có khi giờ cậu ấy đã về rồi... Tôi muốn tin là vậy.
“Thật sốc khi Shiratori-kun mà mình biết lại hành động như thế.”
Đôi mắt Nanase nheo lại như thể đang nhìn về một nơi xa xăm.
“Có lẽ những người quá tinh tường trong việc quan sát xung quanh lại thường có xu hướng bỏ quên chính bản thân mình.”
Lời thì thầm khe khẽ của cô ấy hòa vào tiếng mưa rồi tan biến.
~ * ~
Tiếng chuông cửa quán cà phê vang lên, báo hiệu một khách hàng bước vào. Uta đang mặc một chiếc váy ngắn dù trời lạnh; cô ấy vẫy tay khi thấy tôi. Lúc này là 3 giờ 10, hai mươi phút trước giờ hẹn.
“Yo, Natsu!”
“Chào mừng. Tớ hết ca rồi, cậu ra kia ngồi đi.”
Tôi dẫn cô ấy đến một chiếc bàn ở phía sau, nơi chúng tôi có thể nói chuyện riêng tư, rồi vào phòng nghỉ thay đồng phục.
Sau đó, tôi quay lại chiếc bàn nơi Uta đang ngồi. Cô ấy đang trò chuyện dở dang với Nanase.
“Ồ, Natsu!”
“Haibara-kun, cậu muốn uống gì?”
“Cà phê... Khoan, không phải cậu cũng hết ca rồi à?”
“Ít nhất tớ cũng có thể mang đồ uống ra cho cậu. Dù gì thì trợ lý quản lý cũng sẽ là người pha mà,” Nanase nói rồi quay lại quầy.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện Uta. Cô ấy nhấp một ngụm cà phê latte nóng.
Sự im lặng bao trùm giữa chúng tôi một lúc. Tuy nhiên, thay vì là cảm giác ngượng ngùng, cô ấy chỉ đơn giản là trông không còn chút năng lượng nào.
Hôm qua cô ấy cũng thế. Giọng nói không còn vẻ hoạt bát, và cô ấy cũng trầm lặng hơn.
“Cậu ổn không?” tôi hỏi.
“X-Xin lỗi. Chỉ đang mải suy nghĩ một chút.” Đôi mắt cô ấy mở to ngạc nhiên. “Trông tớ buồn lắm à?”
“Ừm, cậu có vẻ khác mọi khi.”
“Là vì Miorin và Rei đã đi đâu mất. Chuyện đó làm tớ buồn sao ấy... Mà, tớ tha thứ cho Miorin rồi vì cậu ấy đã xin lỗi quá trời luôn.”
Uta bật ra một tiếng cười rỗng tuếch. Chúng tôi đã liên tiếp gặp phải hết vấn đề này đến vấn đề khác, nên chắc hẳn tinh thần cô ấy đã kiệt quệ.
“Tớ muốn tất cả chúng ta sớm trở lại như xưa... Tớ hy vọng chúng ta có thể quay về như trước.”
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tôi liếc mắt về phía đó, thấy Hasegawa Yoko đang nhìn quanh tiệm.
Khi thấy chúng tôi, một vẻ mặt phức tạp hiện lên trên khuôn mặt cô ấy. Cô ấy tiến lại gần, với tất cả những cảm xúc ngổn ngang đó.
“Chào...” cô ấy nói một cách uể oải.
“Chào buổi sáng... Ơ, muộn quá rồi nhỉ. Cảm ơn vì hôm nay nhé, Yoko-chan,” Uta đáp lại bằng một nụ cười gượng.
Đúng là một bầu không khí ngột ngạt. Dù sao thì Uta cũng nói họ không thân nhau dù học chung trường cấp hai mà.
“Đừng cảm ơn tớ,” cô ấy nói với vẻ mặt u ám. “Tớ nghĩ đây là chuyện mình phải nói với các cậu.”
“Trước hết, cậu muốn uống gì không?” tôi nói, đưa cho cô ấy thực đơn.
“Cho tớ một cốc sô cô la nóng,” cô ấy trả lời.
Tôi chuyển order của cô ấy cho Kirishima-san—người đã vào thay ca cho Nanase—rồi quay lại phía Hasegawa.
Nhân tiện, lúc Hasegawa bước vào, Uta đã chuyển sang ngồi cạnh tôi.
Mình chưa bao giờ nói chuyện với Hasegawa, nên cứ để Uta lo liệu phần đối thoại vậy... Có nên ít nhất là tự giới thiệu không nhỉ? Nhưng mình không nghĩ đây là lúc thích hợp.
Dù gì thì chúng tôi cũng biết tên nhau, và mình khá chắc là cô ấy chẳng có thiện cảm gì với mình.
Vì họ vốn không thân, Uta bỏ qua màn hỏi han xã giao và đi thẳng vào vấn đề.
“Vậy, cậu muốn nói với bọn tớ chuyện gì?”
“Chà, ừm, tớ sẽ bắt đầu từ đầu. Chuyện này khá dài, nên các cậu chịu khó nghe nhé,” Hasegawa bắt đầu với một cái chau mày.
“Để nói cho rõ... thì mọi chuyện thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của tớ.”
~ * ~
(Hasegawa Yoko)
“Chết đi! Con khốn! Người như mày nên biến đi cho khuất mắt!”
Đó là ngày tôi đã nói những lời đó với Miori.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Hoshimiya-san đã nghe thấy lời nói bộc phát của tôi. Tôi cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại.
Nhận ra mình vừa nói gì, tôi hối hận ngay tức khắc. Và đó không phải là tất cả những gì tôi đã làm.
Ngoài trời lạnh cóng, vậy mà tôi đã dội cả xô nước lên người Miori.
Từ góc nhìn của người ngoài, chắc chắn trông như tôi đang bắt nạt cô ấy. Không, đó chính là bắt nạt, một vụ bắt nạt toàn diện.
Tâm trí tôi, vốn đang sục sôi vì giận dữ chỉ vài giây trước, lập tức nguội lạnh.
Tại sao mình lại làm thế này?
Cơn giận đã che mờ lý trí, và tôi đã đinh ninh rằng hành động của mình là đúng đắn. Nhưng tôi đang làm gì thế này? Ai sẽ cho rằng hành động của tôi là công bằng sau khi chứng kiến những gì tôi đã làm?
Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã liều lĩnh đến nhường nào.
Tôi yêu Reita-kun. Đó là lý do tại sao, ngay từ đầu, tôi đã không ưa Miori vì hẹn hò với cậu ấy.
Dù vậy, tôi vẫn muốn tôn trọng quyết định của cậu ấy. Hơn nữa, tôi không phải là người được chọn, nên tôi không có quyền xen vào.
Tôi thậm chí đã cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình và cổ vũ cho họ.
Thế nhưng, dù nhìn thế nào đi nữa, Miori không hề thích Reita-kun—cô ta thích Haibara-kun.
Điều đó rõ như ban ngày nếu quan sát kỹ. Rốt cuộc, cô ta trông rạng rỡ nhất mỗi khi nói về Haibara-kun.
Nếu vậy, tại sao cô ta lại hẹn hò với Reita-kun?
Sự khó chịu trong tôi lúc đó đã tăng lên đáng kể, và ý muốn ủng hộ mối quan hệ của họ lập tức tan biến.
Khoảng thời gian đó, tôi nghe được câu chuyện từ Minase-san—chuyện Miori đã ôm Haibara-kun trong công viên vào ban đêm.
Rốt cuộc, lựa chọn số một của Miori là Haibara-kun, và cô ta chỉ đang đùa giỡn với Reita-kun thôi.
Cái ý nghĩ đó thực sự khiến tôi phát điên. Tôi yêu Reita-kun nhiều đến thế, nhưng cậu ấy lại chẳng thèm ngó ngàng đến tôi. Và cậu ấy không thể rời mắt khỏi Miori, người chỉ đang đùa cợt với tình cảm của cậu ấy.
Nếu cậu ấy biết bộ mặt thật của cô ta, cậu ấy sẽ thay đổi suy nghĩ.
Vì vậy, tôi đã tung tin đồn xấu về Miori. Mặc dù tôi đã thêu dệt thêm lời nói dối và phóng đại, nhưng cốt lõi vẫn dựa trên câu chuyện có thật tôi nghe từ Minase-san. Tôi đoán rằng bằng cách đó, cô ta sẽ khó mà chối cãi được.
Tin đồn lan đi đúng như kế hoạch của tôi. Chỉ có Reita-kun là người duy nhất không nằm trong dự tính.
“Tôi tin Miori hơn là một tin đồn vớ vẩn.”
Reita-kun đã kéo Minase-san về phe mình, sắp xếp mọi thứ một cách tỉ mỉ, và vẽ lại một câu chuyện khác cho những tin đồn về Miori.
Tôi thực lòng không nghĩ cậu ấy sẽ làm đến mức đó vì một người đã phản bội mình.
Điều tôi đã hy vọng... là Reita-kun sẽ chia tay Miori sau khi trải qua cú sốc bị phản bội. Nhưng tình cảm của cậu ấy dành cho cô ta không hề nông cạn như vậy. Kết quả là, tôi lại trở thành người bị dồn vào chân tường.
Mọi người biết tôi là thủ phạm đứng sau những tin đồn, và vị thế của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Reita-kun xem tôi là kẻ thù, và ra sức bảo vệ Miori.
Giờ nghĩ lại, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy. Tôi đã đi quá xa một cách không thể chối cãi.
Phải đến khi tình hình hiện tại xảy ra, tôi mới muộn màng nhận ra điều đó.
Một khi Hoshimiya-san báo cáo tôi với nhà trường, tôi sẽ phải đối mặt với án đình chỉ.
Đầu óc tôi trống rỗng, và tôi đã chạy trốn khỏi hiện trường. Tôi cứ chạy, chạy mãi, và khi nhận ra thì đã về đến nhà.
Trong lúc bị cuốn vào những suy nghĩ tự bảo vệ bản thân, Miori đã mất tích.
Đừng hiểu lầm, tôi không lo lắng cho cô ta. Tôi chỉ sợ mình sẽ bị đổ lỗi. Nếu Miori tự sát, khi nhà chức trách điều tra nguyên nhân, không khó để đoán rằng Hoshimiya-san sẽ khai ra tên tôi.
Tôi không nghĩ Miori sẽ thực sự làm vậy, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng cô ta an toàn.
“Anh hai, anh giúp em tìm một người được không?”
Những lúc thế này, anh trai là người duy nhất tôi có thể trông cậy. Anh là người duy nhất, dù trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ luôn đứng về phía tôi.
Anh trai tôi—Hasegawa Koya—hơn tôi một tuổi và là học sinh năm hai trường Trung học Kakiwari. Anh là đại ca của một băng du côn khét tiếng trong vùng. Dù bị người khác e sợ vì sức mạnh, anh lại rất tốt với tôi và gia đình.
“Bạn em mất tích à? Cứ để anh lo.”
Anh trai tôi đã hiểu lầm, nhưng tôi chẳng thấy có lý do gì để đính chính cả.
Theo yêu cầu của tôi, anh bắt đầu tìm Miori. Anh có cả một đám đàn em dưới trướng, nên anh có thể dùng chiến thuật biển người. Anh ấy sẽ có cơ hội tìm thấy cô ta cao hơn nhiều so với việc tôi tìm kiếm một cách mù quáng.
Tôi gửi cho anh một tấm ảnh của Miori cùng với thông tin của cô ta, và phó mặc phần còn lại cho anh.
Đêm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ anh trai. Tôi không biết được tin tức gì về Miori cả; thay vào đó, tôi được báo rằng anh tôi đã bị cảnh sát bắt giữ. Hơn nữa, không hiểu vì sao, anh ấy lại đang ở cùng với Reita-kun.
Tôi không biết chuyện quái gì đã xảy ra, nhưng tôi đã vội vàng đến đồn cảnh sát.
Khi tôi đến, họ vừa được thả ra sau một vi phạm nhỏ. Gương mặt họ đầy vết bầm. Tôi nghi ngờ còn có nhiều vết thương khác nữa, chỉ là được quần áo che đi.
“A-Anh hai, có chuyện gì vậy?!” tôi hỏi.
“Không có gì to tát. Chỉ là một trận ẩu đả thôi.”
Anh trai tôi và Reita-kun được cho là bạn thân. Đã có một thời gian họ lúc nào cũng kè kè bên nhau.
Vốn dĩ, tôi yêu Reita-kun cũng vì gặp cậu ấy qua anh trai mình.
Đó là khoảng thời gian Reita-kun đang nổi loạn. Đôi mắt cậu ấy, đầy vẻ tuyệt vọng, đã dần dần cuốn hút tôi.
“Dù sao thì, xin lỗi nhé. Anh không tìm thấy Motomiya.”
Anh trai tôi luôn là người kiệm lời, và tất cả những gì anh ấy nói với tôi chỉ là một lời xin lỗi ngắn gọn.
Làm thế nào mà anh ấy lại đánh nhau với Reita-kun trong lúc đi tìm Miori?
Tôi không hiểu, nhưng anh ấy không giải thích gì thêm dù tôi có hỏi.
“Reita-kun.”
“Nếu cậu định hỏi tớ về Miori, thì cậu ấy ổn.”
Tôi bối rối, nhưng Reita-kun đã cho tôi câu trả lời. Cậu ấy không tiết lộ lý do họ đánh nhau, mà thay vào đó lại nói cho tôi biết điều tôi muốn biết nhất.
“Natsuki đã tìm thấy cậu ấy, nên cậu không cần phải lo.”
“Tớ không lo cho cậu ấy. Nhưng, cậu ấy an toàn là tốt rồi.”
Tôi đã thở phào nhẹ nhõm... dù tôi chẳng có quyền cảm thấy như vậy.
Rốt cuộc, tôi chính là kẻ đã đẩy cô ấy đến bước đường cùng. “Tớ xin lỗi, Reita-kun. Là lỗi của tớ.”
Tôi cúi gập người trước cậu ấy.
Cậu ấy trông có phần ngạc nhiên, rồi uể oải lắc đầu.
“Cậu không cần phải xin lỗi tớ. Nếu truy ngược lại từ đầu, thì tất cả là do tớ cả thôi.”
Ánh sáng trong mắt cậu ấy đã tắt lịm. Chúng chỉ còn lại bóng tối, hệt như ngày xưa.
Nhưng lần này, tôi không còn bị bóng tối đó thu hút nữa. Thay vào đó, tôi thấy buồn bã vì ánh sáng ấy đã một lần nữa lụi tàn.
“Reita-kun. Ừm... Đã có chuyện gì vậy?”
Cảm giác bị bóng tối của cậu ấy thu hút chỉ là tia lửa ban đầu.
Nó khiến tôi tự hỏi tại sao cậu ấy trông lại đau khổ đến vậy. Nó khiến tôi muốn xua tan đi bóng tối trong trái tim cậu ấy.
Đó là lý do tại sao khi tôi thấy ánh sáng trong mắt Reita-kun quay trở lại—khi nụ cười của cậu ấy quay trở lại—tôi đã thực sự vui mừng khôn xiết.
Thì ra cậu ấy cũng có thể cười như thế, tôi đã nghĩ, và cảm thấy nhẹ nhõm.
Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình đã yêu cậu ấy.
“Reita-kun, ánh mắt của cậu lại giống như ngày xưa rồi.”
“Bởi vì tớ đã hiểu ra mình là một con người tồi tệ đến mức nào.” Giọng nói thiểu não của cậu ấy khiến tim tôi đau nhói.
Như thể có thể nhìn thấu tình cảm âm ỉ trong lòng tôi, cậu ấy tiếp tục nói.
“Cậu không cần phải bận tâm đến tớ. Tớ không phải là loại người mà cậu nghĩ đâu.”
Nói rồi, cậu ấy cùng anh trai tôi biến mất vào màn đêm thành phố.
~ * ~
(Haibara Natsuki)
Phải thừa nhận, tâm trạng tôi không tốt chút nào sau khi nghe câu chuyện của Hasegawa.
Cô ta là người đã dồn Miori vào chân tường, nhưng tất cả những gì cô ta nghĩ đến chỉ là tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên, việc cô ấy đã kể cho chúng tôi nghe những suy nghĩ trần trụi của mình cho thấy cô ấy đang cố gắng thành thật hết mức có thể. Qua cách cô ấy nói, tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang hối hận.
“Tớ xin lỗi vì không biết những phần quan trọng nhất... nhưng đây là tất cả những gì tớ biết.”
Khô cổ sau khi kể một câu chuyện dài, Hasegawa nhấp một ngụm sô cô la nóng. Thế nhưng, đồ uống của cô ấy đã nguội ngắt, và cô ấy tỏ vẻ khó chịu.
“Để cảnh sát phải dính vào trận đánh của họ... Chắc là to chuyện lắm, đúng không?”
Uta nhìn tôi, miệng há hốc.
Nếu mặt họ bầm tím, hẳn đó là một cuộc ẩu đả dữ dội.
“Họ được thả sau khi bị thẩm vấn ở đồn vì cả hai đều có lỗi, nhưng trường chúng ta sẽ không bỏ qua cho họ đâu,” Hasegawa nói.
“Và đó là lý do Reita bị đình chỉ học,” tôi kết luận. Dựa trên câu chuyện của cô ấy, tôi đoán anh trai của Hasegawa và Reita đã choảng nhau. Đó hẳn là hành vi bạo lực được nói đến. Dù chúng ta không biết tại sao...
“Nhưng không phải anh trai của Yoko-chan đang ở cùng Rei sao?” Uta hỏi tôi. Tôi gật đầu.
Sau khoảng ba giây im lặng, cô ấy nghiêng đầu. “Tại sao?”
“Hmm... Anh trai tớ đôi khi hơi bốc đồng... Có lẽ họ đã hiểu lầm gì đó.”
Họ ngồi đó, nhíu mày, cùng nhau phỏng đoán.
Tôi liếc nhìn họ rồi nói, “Cho tớ xác nhận lại, tất cả những chuyện đó xảy ra vào ngày Miori mất tích, đúng không?”
“Đúng vậy. Tớ biết họ bị cảnh sát bắt vào khoảng 7 giờ tối hôm đó.”
Vậy là anh trai của Hasegawa đang tìm Miori thì chạm mặt Reita. Việc anh ta hỏi Reita có biết cô ấy ở đâu không là điều dễ hiểu vì họ học cùng trường. Và Reita sẽ thắc mắc tại sao anh trai của Hasegawa lại đi tìm Miori.
Nếu sắp xếp các sự kiện theo trình tự, Reita có lẽ đã gặp anh trai của Hasegawa sau cuộc nói chuyện trên núi với tôi. Khoảng một giờ sau đó, tôi đã báo cho nhóm chat là Miori an toàn, nên Reita đáng lẽ phải biết cô ấy ổn... Liệu họ có xảy ra nhầm lẫn gì dẫn đến đánh nhau không?
“Cuối cùng thì, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu nếu không nói chuyện lại với Reita,” tôi nói sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ấy khi không có những người khác ở đó.
“Làm ơn đi. Tớ muốn Reita-kun của ngày xưa quay trở lại,” Hasegawa nói.
Cô ấy nghĩ rằng nếu có ai làm được điều đó, thì đó chính là chúng tôi. Đó là lý do cô ấy ở đây.
“Bọn tớ cũng nghĩ vậy, nhưng... cậu có biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Ừm, tớ đoán cậu ấy đang ở nhà một trong những thành viên băng đảng... Những khả năng khác là...”
Cô ấy liệt kê những nơi khác mà anh trai cô thường lui tới, như gầm cầu gần ga, mấy khu game thùng, một bệnh viện bỏ hoang, và sau cửa hàng tiện lợi gần trường Trung học Kakiwari.
Tôi đã từng đến một trong những nơi đó.
“Cơ hội tốt nhất để nói chuyện với Reita là... ở một khu game thùng,” tôi nhận xét. Nơi đó sẽ đông người và ồn ào. Đó là một nơi hỗn loạn, nên cũng sẽ có nhiều chỗ để ẩn nấp. Nếu chúng ta đợi đến khi mấy người kia mải mê chơi game, có lẽ chúng ta có thể bí mật kéo Reita ra một bên.
“Nhưng có quá nhiều nơi có thể... chúng ta nên làm gì đây?” tôi hỏi.
“Chúng ta nên chọn một nơi rồi cắm chốt ở đó chờ cậu ấy sao? Nghe không khả thi lắm,” Uta nói.
“Cũng chẳng có gì đảm bảo cậu ấy sẽ đến.”
Lúc đó Hasegawa chen vào. “Ít nhất tớ có thể hỏi anh trai tớ xem anh ấy đang ở đâu. Dù có thể họ không phải lúc nào cũng ở cùng nhau.”
Ra vậy. Họ là anh em, nên việc hỏi thăm anh ta đang ở đâu sẽ dễ dàng. “Cậu lo được chứ?”
Cô ấy gật đầu, rút điện thoại ra gọi cho anh trai.
“A lô? Anh đang ở đâu đấy? À, ừm, em chỉ lo thôi... Vâng...” Cuộc gọi kéo dài khoảng mười giây rồi cô ấy cúp máy.
“Anh ấy đang ở một khu game thùng. Đây có thể là cơ hội để các cậu nói chuyện với Reita-kun.”
Uta và tôi nhìn nhau rồi đứng bật dậy.
“Cảm ơn nhé, Hasegawa. Bọn tớ sẽ đến xem sao.”
“Tớ cũng đi. Nếu tớ đánh lạc hướng anh trai, có lẽ các cậu sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với Reita-kun,” cô ấy nói.
“Thế thì tốt quá, nhưng... cậu chắc chứ? Cậu không cần phải làm đến mức đó đâu.”
Cô ấy sẽ đi ngược lại ý muốn của anh trai mình. Dựa vào thái độ của anh trai Hasegawa khi chúng tôi chạm mặt anh ta ở gầm cầu, anh ta không vui khi chúng tôi cố đưa Reita trở lại. Tôi có cảm giác anh ta đang tôn trọng ý định của Reita là muốn đẩy chúng tôi đi.
“Không sao đâu,” cô ấy gật đầu chắc nịch. “Nhìn Reita-kun như bây giờ... tớ không thể ngồi yên được.”
Thật khó để tôi chấp nhận những gì Hasegawa đã làm.
Tuy nhiên, tình yêu của cô ấy dành cho Reita là thật. Dù cô ấy đã mất kiểm soát cảm xúc và làm tổn thương Miori... Nhưng nghĩ lại, mình cũng đã làm Miori tổn thương, nên mình không có quyền chỉ trích cô ấy.
Điều duy nhất tôi muốn nói với cô ấy là...
“Tốt hơn hết là cậu hãy xin lỗi Miori đi.”
Hasegawa gật đầu một cách nghiêm túc. “Ừ, tớ sẽ làm. Thứ Hai tớ sẽ đến trường và xin lỗi cậu ấy.”
Vậy thì, việc tha thứ hay không là tùy thuộc vào Miori. Tôi nên tập trung vào việc đưa Reita trở lại.
“Uta, đi thôi.”
“Ừ. Cùng đưa Rei trở lại nào!” Cô ấy cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.
~ * ~
Dù bên ngoài trời đã tối mịt, khu game thùng vẫn sáng choang.
Họ đóng cửa lúc nửa đêm, nên chúng tôi vẫn còn khối thời gian.
Có một đám người cũng đang tụ tập gần lối vào.
Khu game này toát ra một bầu không khí vô pháp. Ngoài băng nhóm từ trường Kakiwari, ở đây còn có rất nhiều kẻ trông du côn.
Chính vì thế, dân thường hiếm khi lui tới; họ thường đến khu game bên trong trung tâm thương mại hơn.
Tôi dừng lại cách lối vào một khoảng ngắn và nhìn lại phía sau.
Rồi, tôi bắt gặp ánh mắt của hai cô gái đang theo sau, mặt họ đanh lại, và chúng tôi gật đầu với nhau.
Ngay cả mình là con trai mà còn thấy hơi ghê ghê. Mấy cô gái chắc còn sợ hơn.
“Được rồi, tớ sẽ vào trước. Khi tìm thấy anh trai và nhóm của anh, tớ sẽ bắt chuyện để đánh lạc hướng họ,” Hasegawa nói.
“Bọn tớ sẽ canh chừng tình hình rồi cố dụ Reita ra ngoài.”
Kế hoạch đơn giản, nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi có. Suy cho cùng, nếu không vào trong thì sẽ chẳng biết được gì.
Chúng tôi đợi một phút sau khi Hasegawa vào trong rồi mới đi theo.
Tiếng nhạc nền và âm thanh từ các máy game inh tai nhức óc. Lượng người đông hơn tôi tưởng, có lẽ vì là cuối tuần.
Uta và tôi cố gắng hết sức nấp sau các vật cản và tránh khỏi tầm mắt mọi người khi tìm kiếm Reita.
Không thấy cậu ấy ở tầng một, chúng tôi lên tầng hai.
Ở đó, gần khu máy game đối kháng, chúng tôi phát hiện một đám gương mặt quen thuộc.
Họ có vẻ đang mải mê so tài với nhau trong nhóm.
“Natsu, cậu ấy kia rồi.”
“Tớ thấy rồi.”
Reita và anh trai của Hasegawa đang đứng nói chuyện cách đám đàn em không xa. Đó là một vị trí quá thuận lợi cho chúng tôi.
“Anh hai.” Hasegawa cũng biết điều đó, và tiến thẳng đến chỗ anh trai mình.
“Yoko? Sao em lại ở đây?”
“Vì em nghe nói anh ở đây.”
“Anh đã bảo đừng đi ra ngoài một mình ban đêm mà. Sao lại lặn lội đến tận đây?”
Anh trai của Hasegawa có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy cô em gái đột ngột xuất hiện.
“Em có chuyện cần nhờ anh. Ở đây ồn quá, đi theo em.”
Hasegawa nắm lấy cánh tay người anh trai đang sững sờ của mình và lôi anh ta đi. Ánh mắt cô ấy liếc qua chúng tôi trong một phần giây.
“Phần còn lại nhờ cả vào các cậu,” ánh mắt cô ấy ra hiệu.
Thế là, Reita tạm thời bị bỏ lại một mình, cậu ấy rút điện thoại ra khỏi túi.
Uta và tôi tiến lại gần trong lúc cậu ấy đang dán mắt vào màn hình.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ấy ngẩng đầu lên và nhìn thấy chúng tôi.
“Bọn tớ cần nói chuyện. Đi với bọn tớ,” tôi nói.
Tùy vào hành động tiếp theo của cậu ấy, tôi đã sẵn sàng dùng vũ lực lôi cậu ấy đi, nhưng Reita chỉ thở dài.
“Tớ hiểu rồi. Ra là chuyện này. Các cậu đúng là không biết bỏ cuộc là gì.”
“Hiển nhiên thôi, nhưng cậu nhận ra điều đó hơi muộn rồi đấy.”
~ * ~
Chúng tôi dẫn Reita ra khỏi khu game và dừng lại trước mấy cái máy bán hàng tự động gần đó.
“Nếu cậu định chạy, tớ sẽ tóm cậu lại!” Uta nói, đứng chặn sau lưng cậu ấy.
Chúng tôi đã bố trí để kẹp Reita ở giữa.
Cậu ấy cười khô khốc. “Nếu tớ định chạy, tớ đã chẳng đi theo hai cậu ra đây.”
Thật ra, với thân hình nhỏ bé của Uta, tớ nghĩ cậu ấy không thể nào ngăn được Reita về mặt thể chất... Tôi rút ví ra, nhét một tờ một nghìn yên vào máy bán hàng.
“Uống gì không?”
“Cậu đãi à?” cậu ấy hỏi.
“Ừ. Cảm ơn vì đã chịu ra nói chuyện với bọn tớ.”
“Nếu vậy, cho tớ một lon cà phê nóng.”
“Tớ muốn trà chanh nóng! Lạnh quá đi!”
Không hiểu sao, cuối cùng tôi lại phải trả tiền nước cho cả Uta. Thôi thì, cũng được.
Tính cả lon cà phê của mình, tôi mua ba lon nước rồi ném cho hai người kia. Hơi thở của tôi phả ra thành luồng khói trắng.
Cảm giác ấm áp của lon nước thật dễ chịu trên đôi tay lạnh cóng của tôi.
Ánh sáng hắt ra từ khu game và những ngọn đèn đường rải rác soi rọi màn đêm.
Reita và tôi đứng cách nhau khoảng ba mét, nên ánh đèn khiến việc nhìn rõ mặt cậu ấy hơi khó.
“Cậu có về nhà không?” tôi hỏi.
“Không, tớ đang ở nhờ nhà bạn. Giờ tớ đang tìm việc làm thêm.”
“Sao cậu không về nhà? Có chuyện gì với bố cậu à?”
“Nghe thái độ của cậu, chắc cậu gặp bố tớ rồi?” Reita hỏi vặn lại.
Cậu ấy không cần nghe câu trả lời của tôi, cậu ấy đã nhìn thấu tôi rồi.
“Ông ấy nói gì về chuyện tớ ở đâu?”
Một nhịp im lặng trôi qua. “Ông ấy gọi cậu là một thằng nhóc và nói cậu không có nhà. Chỉ thế thôi.”
“Ông ta là loại người như vậy đấy. Cậu gặp rồi thì cũng hiểu, đúng không? Tớ không muốn về nhà,” cậu ấy nói một cách vô cảm.
Tôi có cảm giác cách nói chuyện của cậu ấy lúc này gần với con người thật của cậu ấy hơn.
“Cậu định tính sao với chuyện ở trường? Còn đội bóng thì sao?”
“Tớ sẽ nghỉ. Hết thời gian đình chỉ, tớ nghĩ tớ sẽ nộp đơn thôi học.”
Cảm giác như nhiệt độ ngoài trời vừa đột ngột giảm xuống.
“Rei, tại sao? Chúng ta cùng nhau tốt nghiệp đi mà,” Uta nói, giọng buồn rười rượi.
Cậu ấy nhìn xuống. “Tớ không có tư cách đó.”
“Cậu đang nói gì vậy? ‘Tư cách’ gì chứ? Cái đó nghĩa là sao?”
Mặc cho câu hỏi của cô ấy, Reita không đáp lại. Cậu ấy không muốn trả lời.
Cái không khí xung quanh cậu ấy như đang gào lên rằng đừng có đào bới nữa. Nhưng tôi vẫn xông vào.
“Đã có chuyện gì? Nói cho bọn tớ nghe đi. Chúng ta là bạn mà, phải không?” tôi nói. Cố lên nào, Reita.
Chính cậu đã nói với tớ những lời đó.
“Chỉ là... chúng ta là bạn mà, đúng không? Tớ muốn biết chuyện gì đang làm cậu phiền lòng đến vậy.”
Những lời cậu nói lúc đó đã thực sự là chỗ dựa cho tớ. Nên nếu bây giờ cậu đang lo lắng, lần này tớ muốn ở bên cạnh cậu.
“Tớ không có tư cách để tiếp tục làm bạn với các cậu.” Đôi mắt Reita vẫn cụp xuống.
Cậu ấy từ chối mọi nỗ lực của tôi nhằm phá vỡ bức tường phòng thủ. “Cậu đã đúng về tớ. Ngay cả khi bạn mình... khi người mình yêu gặp nguy hiểm, tớ chỉ nghĩ đến bản thân. Tớ là kẻ thấp hèn nhất. Một người như tớ không nên ở cạnh các cậu.”
Thì ra Reita đã tự giày vò mình như thế này. “Lúc đó tớ đã sai khi nói vậy. Tớ đã không nghĩ cho cảm xúc của cậu, và tớ đã đi quá lời,” tôi nói.
“Cậu không cần phải xin lỗi. Cậu hoàn toàn đúng. Rốt cuộc thì đó chính là bản chất của tớ. Ngay cả khi tớ tìm thấy Miori trước cậu... tớ cũng chẳng thể cứu được cậu ấy.”
Reita tiếp tục bằng một giọng tự giễu cợt. “Miori đã về nhà... là vì cậu đã đến cứu cậu ấy.”
Cậu ta nói chắc như đinh đóng cột, nhưng mấy lời ‘nếu như’ thì có ích gì. Mình có làm được gì đâu. Tất cả những gì tôi đã làm là từ chối lời tỏ tình của Miori.
“Nếu có gì, tớ phải cảm ơn mới đúng. Những gì cậu nói đã giúp tớ nhận ra bản chất thật của mình.”
“Vậy tại sao cậu lại đánh nhau với anh trai Hasegawa? Có phải cùng lý do mà cậu không nói cho anh ta biết Miori ở đâu không? Hành vi bạo lực đó của cậu là để bảo vệ cậu ấy, phải không?”
“Ngạc nhiên thật. Tớ chẳng nói gì với Yoko, mà cậu vẫn suy ra được. Nhưng cậu đã nhầm ở phần quan trọng nhất rồi. Tớ không cố bảo vệ Miori. Tớ chỉ muốn trút giận lên Koya thôi. Đó là lý do chúng tớ đánh nhau—tớ là người gây sự.”
Koya? Chắc hẳn là anh trai của Hasegawa. Xem ra suy đoán của mình phần lớn là đúng. “Trút giận?”
Tôi nhíu mày, không thể hiểu nổi những từ đó.
“Hôm đó, sau cuộc nói chuyện của chúng ta, tớ gặp Koya trên đường về. Yoko đã nhờ anh ấy đi tìm Miori. Tớ biết cậu ấy an toàn nhờ tin nhắn của cậu, nhưng tớ đã không nói cho anh ấy. Không phải vì tớ không tin anh ấy; dù gì chúng tớ cũng là bạn cũ. Chỉ là, lúc đó, tớ không đủ bình tĩnh để nói chuyện với ai... nên tớ đã nói với Koya thế này.”
Reita dừng lại trước khi lặp lại những gì mình đã nói. “‘Vốn dĩ, em gái của anh là lý do Miori biến mất. Nên tôi không muốn nói cho anh biết...’ Đó là những gì tớ đã nói. Tớ chỉ đang trút giận bừa bãi thôi,” cậu ấy nói với chúng tôi một cách giễu cợt.
“Tớ không nên nói vậy. Tớ mới là nguyên nhân của mọi chuyện. Kết quả là, Koya nổi điên lên vì anh ấy tin em gái mình, và đòi tớ phải rút lại lời nói. Nhưng tớ đã không lùi bước. Thế là chúng tớ đã lao vào choảng nhau. Và tớ cũng chẳng nương tay chút nào. Tớ thậm chí còn thấy hả hê vì quá tức giận.”
“Và rồi cảnh sát xuất hiện, hả.”
“Câu chuyện ngu ngốc, phải không? Nhưng đó là một lời chia tay hoàn hảo cho cuộc sống cũ của tớ. Một người như tớ không nên qua lại với các cậu. Tớ không thuộc về thế giới của các cậu.”
Cậu ta đang nói cái thứ nhảm nhí gì vậy? Cậu mới là người ở ngay tâm điểm của thứ ánh sáng chói lòa đó.
“Reita, đó là lời thoại của tớ mới đúng.”
“Natsuki... tớ không muốn nghe điều đó từ cậu.” Ánh mắt cậu ấy tối sầm, u ám.
Trong lúc Reita và tôi đang lườm nhau, Uta lên tiếng.
“Rei... Cậu thà ở cùng những người đó hơn là ở cùng bọn tớ sao?”
“Ừ. Tớ thấy thoải mái khi ở cạnh Koya và mọi người. Nơi các cậu ở... sáng quá.”
“Ngay cả khi cậu cảm thấy vậy, tớ vẫn muốn chơi cùng cậu... cùng với tất cả mọi người.”
Sự hoạt bát thường ngày của cô ấy đã biến mất, giọng nói nghe như sắp tan đi trong không khí.
“Tớ đã nói rồi. Tớ không có tư cách đó. Nếu tớ ở lại với các cậu, cái nhóm ấm cúng của các cậu sẽ tan vỡ. Shiratori Reita là loại người như vậy đấy. Hơn hết,” cậu ấy tiếp tục, “Miori chắc chắn rất hận tớ. Tớ là lý do chính khiến cậu ấy bị đẩy đến bước đường đó. Tớ không biết cậu ấy đã nói gì, nhưng tớ không nghĩ cậu ấy muốn tớ ở gần đâu.”
Và đó là kết luận cuối cùng của cậu ta, hả? Cảm giác tội lỗi với Miori chính là thứ đang dồn cậu ta vào chân tường.
“Reita, cảm xúc thật của cậu lộ ra hết rồi. Nhưng, cậu đã thực sự nói chuyện với Miori lần nào kể từ đó chưa?”
“Chưa, một lần cũng chưa.”
“Vậy thì làm sao cậu biết cậu ấy cảm thấy thế nào? Cậu ấy đã cố liên lạc với cậu nhiều lần. Cậu biết điều đó mà, đúng không? Cậu ấy lo cho cậu lắm đấy!”
Tôi hét lên.
Đôi mắt Reita khẽ dao động. Cậu ấy ngước nhìn bầu trời đêm rồi thở ra một hơi thật dài.
“Natsuki, tớ hỏi cậu một câu được không?”
“Gì?”
“Miori đã tỏ tình với cậu, đúng không? Cậu đã nói gì?” Cậu ta đã đoán được diễn biến cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy trên núi.
“Tớ đã từ chối. Trong lòng tớ đã có người khác rồi.”
Tôi lặp lại những lời tôi đã nói với Miori ngày hôm đó.
Ánh mắt Reita trở nên sắc lẹm. “Cậu toàn nói dối.”
Tôi biết ngay cậu ấy đang ám chỉ điều gì. Làm sao mà tôi không biết được chứ?
“Tớ không nói dối. Tớ thực sự đã nói với cậu ấy như vậy.” Dù biết rõ ý cậu ấy là gì, tôi vẫn giả vờ không hiểu.
Rốt cuộc, tôi đã quyết tâm phải giữ vững lập trường này.
“Nếu cậu chịu thành thật với tớ, có lẽ tớ đã có ý muốn quay lại. Nhưng giờ thì quá muộn rồi. Chừng nào những cảm xúc này còn chưa biến mất, tớ không muốn ở gần Miori.”
Ngay khi cậu ấy vừa dứt lời, Hasegawa bước ra từ khu game.
Anh trai cô ấy, Koya, và đám đàn em cũng đi theo. Cả băng nhóm lườm chúng tôi.
Xem ra họ phát hiện ra chúng ta đã dụ Reita ra ngoài rồi. Anh trai Hasegawa đang túm gáy cô ấy.
Cô ấy ném cho tôi một ánh nhìn áy náy. Hết giờ rồi, hả.
“Lại là mày à? Mày thực sự muốn Reita quay lại đến thế sao?” Anh trai Hasegawa đứng che chắn cho Reita và lườm chúng tôi.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi,” tôi nói.
“Vậy thì đừng có giở trò nữa. Phiền phức thật sự.”
“Vậy tôi nên thẳng thắn hỏi à?”
“Nếu đó là điều Reita muốn, bọn tao sẽ không xen vào. Nhưng nếu nó không muốn thì lại là chuyện khác.”
“Tại sao các người lại làm đến mức này?” tôi hỏi sau một hồi im lặng.
“Bởi vì nó là bạn của bọn tao.”
Mối liên kết của họ thật mạnh mẽ. Tớ nghe nói họ từng thân nhau, nhưng không ngờ lại sâu sắc đến vậy.
“Các người là gì của Reita?” anh ta hỏi.
“Chúng tôi là bạn. Ít nhất, tôi coi cậu ấy là một người bạn,” tôi đáp.
“Tao không biết chi tiết, nhưng... mày có thực sự dám khẳng định điều đó khi nó đã đẩy mày ra xa không?”
Tôi không thể phản bác lại.
“Kệ bọn họ đi, Koya. Vào lại trong thôi.” Reita quay lưng lại với chúng tôi và vỗ vai anh trai Hasegawa.
“Tao chỉ hỏi mày một lần cuối, Reita. Mày chắc chắn ổn với chuyện này chứ?”
Anh trai Hasegawa hỏi, như để xác nhận lại lần nữa.
Reita ngoảnh lại, liếc nhanh qua Uta và tôi, rồi lập tức quay đi.
“Ừ. Họ... không còn là bạn của tao nữa,” cậu ấy tuyên bố bằng một giọng lạnh như băng, rồi quay vào trong khu game.
“Natsu, những gì các cậu vừa nói...” Giọng Uta nhỏ dần bên cạnh tôi. “Không, thôi bỏ đi.”
Tôi không ngốc đến mức không hiểu cô ấy định hỏi gì.
Nhưng dù cô ấy có hỏi, tôi cũng không thể trả lời thật lòng, nên tôi im lặng.
~ * ~
Ngày hôm sau, thứ Hai.
Lệnh đình chỉ của Reita kéo dài một tuần, cho đến thứ Tư. Những lời bàn tán về cậu ấy đã lắng xuống vào cuối tuần.
Tuy nhiên, chiếc bàn trống trong lớp học dường như lại nổi bật một cách lạ thường.
Bầu không khí u ám trong phòng có lẽ không phải chỉ là tưởng tượng của tôi.
Nhóm chúng tôi thường là tâm điểm của lớp, nhưng giờ lại im lặng một cách đáng sợ, điều đó cũng ảnh hưởng đến những người khác.
Tất cả là vì Reita không có ở đây.
Tôi đã báo cáo lại sự việc ngày hôm qua trên nhóm chat. Mọi người đều đã đọc, nhưng không một ai trả lời.
Không ai biết phải nói gì.
Tôi không tài nào tập trung vào bài giảng, và cứ thế lơ đãng cho đến giờ ăn trưa.
Dù chẳng có tiến triển gì, nhưng bụng tôi vẫn réo.
Nên ăn ở căng tin hay ghé cửa hàng của trường đây?
Làm gì bây giờ... Khoan, trong lớp có vẻ ồn ào.
“Natsuki-kun, tớ xin một chút thời gian được không?” Hikari hỏi, cắt ngang những nghi ngờ đang lớn dần của tôi về bầu không khí bất thường trong lớp.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ. Cậu mở Minsta lên được không?”
Tôi làm theo và mở ứng dụng mạng xã hội. “Đừng nói là Reita lại đăng gì nữa nhé?”
“Không, lần này là Miori-chan.”
Thứ đầu tiên hiện lên trên màn hình khi tôi mở ứng dụng là một bài đăng rất dài của Miori.
Cô ấy dùng một “tài khoản thật” chỉ theo dõi bạn bè, nên không có quá nhiều người theo dõi qua lại.
Dù vậy, bài đăng của cô ấy vẫn có một số lượng lớn lượt thích và bình luận.
Tất cả những gì viết ở đây đều là sự thật.
Bài đăng của Miori là một bản tường thuật chi tiết về mọi chuyện đã xảy ra cho đến nay.
Reita-kun và tớ đã từng hẹn hò, nhưng tớ lại yêu một người khác. Tớ yêu Haibara Natsuki-kun lớp Hai. Đó là lý do khi Reita-kun tỏ tình, tớ đã định từ chối. Tuy nhiên, cậu ấy đã nói, “cậu có thể tiếp tục yêu Natsuki,” và đề nghị chúng tớ vẫn hẹn hò. “Tớ sẽ cố gắng hết sức để làm cậu nhìn về phía tớ,” cậu ấy đã nói. Người tớ thầm thích đã có bạn gái, và tớ muốn dứt bỏ tình cảm của mình. Vì vậy, tớ thấy lời đề nghị của Reita-kun rất hấp dẫn. Tớ đã nghĩ, nếu mình yêu được cậu ấy, mình chắc chắn sẽ được giải thoát khỏi nỗi đau này. Thế nhưng, tớ đã không thể vứt bỏ những cảm xúc đó dễ dàng như vậy, và tớ đã phản bội Reita-kun. Cách đây không lâu, có tin đồn tớ đã ôm Natsuki-kun—đó là sự thật. Tớ đã làm tổn thương Reita-kun bằng hành động đó, nhưng cậu ấy vẫn bảo vệ tớ, và xóa đi tiếng xấu cho tớ. Câu chuyện được sửa thành tớ không cố ý ôm Natsuki-kun, mà chỉ bị vấp ngã và được cậu ấy đỡ lấy. Nhờ Reita-kun, tớ đã thoát khỏi những lời đàm tiếu, dù không hoàn toàn. Cậu ấy hẳn đã cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Lỗi là do tớ đã hẹn hò với cậu ấy một cách nửa vời, nhưng cậu ấy lại nghĩ mình là người có lỗi đã làm tớ đau khổ, chỉ vì cậu ấy đã đề nghị chúng tớ hẹn hò có điều kiện. Đoạn video về Reita-kun đang lan truyền trên Minsta hiện nay là do cậu ấy tự dàn dựng. Cậu ấy đăng nó để hoàn toàn xóa bỏ tiếng xấu của tớ và hướng mọi lời đàm tiếu ác ý về phía mình. Tớ nghĩ cậu ấy làm vậy để chuộc lỗi. Nhưng tớ mới là người có tội. Tớ không muốn được bảo vệ bởi một lời nói dối như thế. Tớ mới là người sai, tớ mới là người đáng bị công kích. Đó là lý do tớ đăng tất cả những điều này lên đây. Tớ xin lỗi. Xin hãy tin tưởng Reita-kun.
Bài đăng của cô ấy đã phơi bày tất cả, bao gồm cả nỗ lực che giấu sự thật của Reita.
Cô ấy đã công khai nó để khôi phục lại danh tiếng cho cậu ấy ở trường.
“Miori... đã viết cái này ư?” Đây là lời khai từ người trong cuộc. Chắc chắn nó sẽ có hiệu quả.
Đổi lại, kế hoạch bảo vệ danh tiếng cho Miori của Reita giờ đã đổ bể.
“Thật ra thì... Serika-chan và tớ đã biết cậu ấy sẽ đăng bài này hôm nay,” Hikari thú nhận một cách áy náy.
“Tớ đã cố ngăn cản. Tin đồn cũng đã lắng xuống rồi, không cần phải khơi lại làm gì. Kế hoạch của Reita-kun cũng sẽ thành công cốc.”
Hikari chắc chắn đã giấu tôi vì Miori bắt cô ấy phải giữ bí mật.
Nếu mình biết, mình chắc chắn sẽ ngăn cậu ấy lại. Mình thực sự không nghĩ đây là một ý hay.
“Đây không phải là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng cách nói ra sự thật.”
“Tớ đồng ý với cậu. Nhưng có lẽ cậu ấy đã quá chán ghét tình cảnh này. Cậu ấy không muốn được bảo vệ bằng một lời nói dối.”
Hikari và tôi vừa nói chuyện vừa bước ra hành lang. Khu vực quanh lớp bên cạnh đang náo động.
Khi tôi liếc vào lớp học của họ, Miori đang bị đám con gái trong lớp vây quanh.
“Này, có thật không đấy?”
“Nếu là thật thì đỉnh của chóp luôn?! Wow, drama!”
“Tớ biết mà! Vậy là Reita-kun là người tốt, đúng không? Tớ đã nghĩ vậy mà!”
“Trời ạ, xem ra nhiều chuyện xảy ra ghê... Miori, tớ hiểu cảm giác của cậu.”
Trông không giống như cô ấy đang bị chỉ trích. Mà giống như đang bị bắn phá bởi hàng loạt câu hỏi từ những cô gái hiếu kỳ hơn.
Miori trông có vẻ khó xử, nhưng... Thôi thì, đây là kết quả từ lựa chọn của cậu ấy.
“Tớ nghĩ cậu ấy muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình,” Hikari lẩm bẩm trong lúc nhìn Miori.
“Trước đó, cậu ấy muốn tôn trọng tình cảm của Reita-kun vì cậu ấy đã bảo vệ mình, nhưng cậu ấy lại cố che đậy tin đồn bằng cách tự biến mình thành kẻ xấu, và Miori không thể chấp nhận điều đó.”
Và đó là lý do cậu ấy viết tất cả ra... Tớ nghi ngờ bài đăng này có thể rửa sạch tiếng xấu cho Reita.
Dù vậy, những người thân với Miori chắc chắn sẽ tin cô ấy.
Nhưng việc cậu ấy bị đình chỉ vì bạo lực vẫn là sự thật, và khó có khả năng những học sinh không liên quan sẽ tin lời cô ấy.
Như Hikari đã lo sợ, Miori đang thổi bùng lại một ngọn lửa đã gần tàn.
Điều đó có thể gây ảnh hưởng tiêu cực cho cả Miori và Reita.
Đây là vấn đề thuộc về cảm nhận của Miori. Cô ấy thà chấp nhận mọi kết quả từ việc nói ra sự thật còn hơn là được bảo vệ bởi sự hy sinh của Reita.
“Trông Miori-chan như vừa trút được gánh nặng vậy.” Khóe môi Hikari mềm lại, ánh mắt cô ấy trìu mến nhìn bạn mình.
“C-Chờ đã! Mỗi lần một câu thôi! Tớ sẽ trả lời hết mà, được không?” Miori kêu lên.
Trông cô ấy có vẻ khó xử, nhưng đôi mắt giờ đây lại ánh lên sự quyết tâm. Ừ.
“Vậy, chúng ta đi ăn trưa chứ?” Hikari hỏi.
Lảng vảng ở đây cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, mỗi khi Hikari và tôi đi cùng nhau, dù muốn hay không chúng tôi cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tôi dẫn cô ấy đến một nơi chúng tôi có thể ăn một mình.
~ * ~
Hikari và tôi lên sân thượng.
“Không có ai cả,” cô ấy nhận xét.
“Mọi người thỉnh thoảng cũng lên đây vào mùa xuân và mùa thu, nhưng mùa hè với mùa đông thì thường vắng hoe.”
Chẳng có mấy ai lại chọn ăn ngoài trời khi trời quá nóng hoặc quá lạnh.
Hôm nay không có gió, nên thời tiết tương đối ấm áp. Hikari và tôi ngồi cạnh nhau, lưng tựa vào hàng rào.
Tôi có bánh mì mua ở cửa hàng của trường, còn cô ấy mang theo một hộp bento.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới có khoảng thời gian riêng tư với Hikari như thế này.
Nói vậy thôi, chứ chúng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện điện thoại.
“Lần tới tớ sẽ làm bento cho cậu nhé,” cô ấy nói.
“Hả? Không, không sao đâu! Nấu ăn cho hai người tốn công lắm.”
“Đằng nào tớ cũng nấu mà. Làm cho một người hay hai người cũng không khác nhau là mấy. Trừ khi...” Hikari nhìn xoáy vào mặt tôi.
“Cậu không muốn à?”
“Tớ muốn chứ! Tớ thực sự muốn ăn đồ cậu nấu mà.”
“Tốt.” Cô ấy gật đầu, vẻ hài lòng.
Một bữa trưa nhà làm, do chính tay bạn gái mình nấu? Tất nhiên là mình muốn ăn rồi!
Nó chiếm một vị trí top đầu trong Bảng xếp hạng Sự kiện Bảy sắc cầu vồng của mình (theo điều tra riêng).
Tôi liếc nhìn hộp cơm trưa đầy màu sắc của Hikari trong khi gặm miếng bánh mì yakisoba.
“Cái này là mẹ tớ làm đấy,” cô ấy nói khi thấy tôi nhìn chằm chằm, rồi cười gượng.
“Hikari, cậu biết nấu ăn không?” tôi hỏi. Mình có cảm giác là cậu ấy không biết nấu, sau lần cậu ấy đến nhà mình cùng Miori hôm nọ.
“Tớ đang tập mà!” cô ấy kêu lên, một bên má hơi phồng ra.
Bạn gái mình lúc nào cũng dễ thương.
“Mà nghĩ lại, Natsuki-kun, sao cậu không tự làm bữa trưa?”
“Buổi sáng tớ phải chạy bộ và tập thể dục, nên không có thời gian nấu nướng.”
“Đúng là phong cách của cậu, lúc nào cũng ưu tiên mấy việc đó.”
Với lại, chuẩn bị một hộp bento đơn giản là rất phiền phức. Tôi không ghét nấu ăn, nhưng tôi không muốn làm việc đó vào buổi sáng. Và vốn dĩ, việc chuẩn bị bento thường chỉ là nhét đồ ăn đông lạnh vào hộp chứ không phải nấu nướng thực sự... Cuối cùng nó thường biến thành như vậy.
Nhân tiện, mẹ tôi không phải người của buổi sáng, nên bà chưa bao giờ làm bento cho tôi.
Nhưng bà vẫn cho tôi tiền ăn trưa, nên tôi chẳng phàn nàn gì. Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng.
Dù vậy, mỗi khi nhìn những hộp cơm như của Hikari, tôi cũng thấy hơi ghen tị.
Hikari làm một biểu cảm như thể vừa nảy ra ý gì đó, cô ấy dùng đũa gắp một miếng tamagoyaki và giơ ra trước mặt tôi.
“Muốn ăn một miếng không? Nào, ‘a~’.”
“Hả? Không, không hẳn. Tớ nhìn không phải vì lý do đó...”
“Không sao đâu, ăn đi nào.”
“Ưm.”
Hikari nhét miếng trứng vào miệng tôi. Nó có vị ngọt và rất ngon.
“Đ-Đừng có đút cho tớ ăn đột ngột như thế,” tôi phản đối. “Nhưng mà ngon thật!”
Cô ấy khúc khích cười. “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Hả?” Tôi mất vài giây để hiểu câu hỏi của cô ấy. Mình đang làm cậu ấy lo lắng.
Khi nhận ra điều đó, cảm giác tội lỗi dâng trào trong tôi.
“Trông cậu cứ rầu rĩ suốt. Tớ đã lo đấy.”
“Xin lỗi, Hikari...”
“Đừng xin lỗi mà. Tớ hiểu tại sao mà.” Cô ấy lắc đầu rồi nói tiếp.
“Nhưng đổi lại, hãy nói cho tớ nghe cậu đang nghĩ gì. Thay vì cứ một mình ủ rũ, có lẽ chia sẻ ra sẽ giúp cậu thấy khá hơn... Tớ cũng muốn cậu dựa vào tớ nữa.”
Tôi không đần đến mức không nhận ra được cảm xúc ẩn sau lời nói của cô ấy.
Chắc chắn cậu ấy có suy nghĩ riêng về những việc mình đang làm.
Mỗi khi bế tắc, mình lại tìm đến Miori để nhờ giúp... Dù bây giờ mình cũng đâu thể dựa vào Miori được.
“Cảm ơn cậu, Hikari.” Dù sao đi nữa, có một người muốn ủng hộ mình. Điều đó thực sự làm tôi hạnh phúc.
Tôi sắp xếp những suy nghĩ rối bời của mình thành lời và chỉ ra vấn đề cốt lõi.
“Reita định sẽ nghỉ học ngay khi hết hạn đình chỉ. Nên chúng ta phải thay đổi quyết định của cậu ấy.”
“Ừm.”
“Chúng ta không thể bỏ mặc cậu ấy. Ngay bây giờ, cậu ấy đang vứt bỏ hết những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, và quay lưng lại với thực tại. Vứt bỏ tương lai là tất cả những gì cậu ấy có thể nghĩ đến. Đó là cuộc đời của Reita. Cậu ấy có quyền quyết định, nhưng... tớ không nghĩ đây là điều cậu ấy thực sự muốn.”
Bởi vì Reita không hề cười. Cậu ấy trông chẳng có chút gì là vui vẻ cả.
“Nhưng dù bọn tớ đã cố gắng thuyết phục trực diện, tình cảm của bọn tớ vẫn không thể chạm đến cậu ấy.”
“Ừm.” Hikari động viên tôi tiếp tục, mặc cho những lời lủng củng của tôi.
“Tớ nên làm gì đây?” Rốt cuộc, tất cả chỉ quy về câu hỏi đó.
Sau khi đã thất bại trong việc thuyết phục mặt đối mặt, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
“Tớ muốn Reita trở lại, nhưng nếu chính cậu ấy không muốn điều đó—”
“Cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu.” Hikari mỉm cười; cô ấy ngắt lời tôi, một điều không thường thấy.
“Nghe này, tất cả những gì cậu có thể làm là nói cho cậu ấy biết cảm xúc của mình, đúng không?”
Chuyện đó... Hikari nói đúng. Đây là vòng cao trung thứ hai của mình, nhưng rốt cuộc, đó thực sự là tất cả những gì mình có thể làm.
“Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng lần nào chúng ta cũng có thể quay lại như cũ bởi vì... Không, chúng ta đã trở thành một nhóm còn thân thiết hơn trước, là vì cậu đã giữ chúng ta lại với nhau.”
Nói cho cậu ấy biết cảm xúc của mình. Giữ vững lập trường của mình. Đó là tất cả những gì mình đã làm mỗi khi gặp rắc rối.
“Natsuki-kun, cậu muốn làm gì?”
Tôi tự vấn lòng mình. Mình muốn đưa Reita trở lại... Tại sao? Bởi vì tớ muốn ở bên cậu, Reita.
Tớ thấy vui khi ở bên cậu. Và tớ tin rằng chúng ta có thể cùng chia sẻ cảm giác đó.
“Cậu ấy nói chúng ta không còn là bạn. Và cậu ấy nói đúng: mối quan hệ của chúng ta sắp tan biến mà không hề có một cuộc nói chuyện nào. Có lẽ không thể gọi chúng ta là bạn được nữa.”
“Ừm.”
“Nếu đã vậy, lần này, tớ sẽ trở thành bạn bè thực sự với cậu ấy.”
Mình cần cậu ấy là một phần trong bức tranh tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng mà mình đang hướng tới.
Khi đã sắp xếp được những suy nghĩ của mình, tôi ngay lập tức biết được điều mình muốn. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa, và tôi ngước nhìn lên.
Một màu xanh bao la, không một gợn mây trải dài trên đầu. Mà, hình như đã lâu lắm rồi mình không ngước nhìn bầu trời.
Có lẽ mình đã vô thức cúi đầu suốt thời gian qua.
“Tớ nghĩ tớ hiểu cảm giác của Reita-kun,” Hikari lẩm bẩm khi cùng tôi nhìn lên bầu trời.
“Khi nhận ra mặt đáng xấu hổ của bản thân, cậu sẽ không khỏi thất vọng về chính mình. Cậu sẽ nghĩ... ‘Mình có được phép ở đây không?’ Bởi vì những người khác... bởi vì cậu, Natsuki-kun, quá chói lóa. Chói lóa một cách quá mức.”
“Ai cũng nói vậy. Tớ có thể cố gắng đến thế là vì tất cả các cậu đều rất chói lóa.”
“Và bọn tớ lại thấy chính những nỗ lực của cậu mới là thứ chói lóa.”
Vậy có nghĩa là mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu mình không cố gắng quá sức sao?
Có lẽ mọi người đã hạnh phúc hơn nếu mình không làm lại tuổi trẻ này.
“Nhưng, cậu biết không...” Hikari nhẹ nhàng luồn tay vào tóc tôi. “Bởi vì có cậu, bọn tớ cũng có thể cố gắng hết sức. Từng chút, từng chút một, bọn tớ đang thay đổi những phần chưa tốt của mình... Mỗi người chúng tớ đang làm những gì có thể để trở thành một người mà mình có thể tự hào. Chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều nếu tất cả chúng ta cùng nhau trưởng thành. Tớ chắc chắn điều đó—thế giới này đầy màu sắc. Vì vậy...”
Hikari mỉm cười. Nụ cười ấy đẹp như một đóa hoa đang bung nở.
“Tớ nghĩ Reita-kun thực ra cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta chỉ cần một cơ hội để có thể chạm đến cậu ấy thôi.”
“Và làm thế nào để tạo ra cơ hội đó đây?” tôi hỏi.
“Chẳng phải điều đó phụ thuộc vào nhiệt huyết của cậu sao?”
Cách nhìn nhận của Hikari quá quyết đoán và thẳng thừng. Tôi đã cố gắng thuyết phục cậu ấy hai lần và đều thất bại.
Khó có khả năng một kế hoạch đơn giản như vậy sẽ đem lại kết quả.
Tuy nhiên, trong những lần đó, mình đã thực sự truyền tải được hết cảm xúc của mình đến Reita chưa?
Hay mình chỉ đơn thuần cố gắng lay chuyển cậu ấy bằng những lý lẽ đúng đắn?
Mày đã sai rồi, Haibara Natsuki. Những hành động đó đều vô nghĩa.
“Tớ sẽ đào sâu vào cảm xúc thật của Reita và truyền tải hết lòng mình.”
Thành thật mà nói: tôi đã hơi sợ. Tôi không muốn bị Reita ghét.
Đó là lý do tôi không thể phá vỡ bức tường của cậu ấy khi cậu ấy đẩy tôi đi.
Nhưng... nếu chỉ cần thế này là đủ để phá vỡ nó, thì không thể gọi đó là một mối liên kết được.
Tôi tin ở Reita. Dù cho mắt thường không thể thấy, nhưng tôi tin vào mối quan hệ mà chúng tôi đã vun đắp.
Nếu cậu ấy nói chúng tôi không phải là bạn, vậy thì lần này, chúng tôi chỉ cần trở thành bạn bè thực sự là được.
Thấy được sự quyết tâm mới mẻ trong mắt tôi, Hikari vỗ vào lưng tôi một cái.
“Nếu có ai làm được việc đó, thì chỉ có thể là cậu thôi. Cậu là người giỏi nhất khi nói đến việc làm những chuyện đáng xấu hổ mà.”
“Hikari?” Việc cô ấy nghĩ về tôi như vậy khiến tôi hơi nhói lòng một chút.
“Sao cậu lại chán nản vậy? Tớ đang khen cậu đấy chứ.”
“Tại nó nghe không giống lời khen lắm...” tôi bĩu môi.
Cô ấy vòng tay quanh tay tôi và nâng chúng lên. “Cậu biết không, tớ yêu chính cái điểm đó của cậu đấy.”
Hikari hiểu tôi rất rõ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đó chính là điểm mạnh của tôi.
“Cứ làm như cậu vẫn luôn làm ấy—cứ ngốc nghếch mà thẳng tiến, nhé?”
Tôi thật mừng vì đã hỏi xin lời khuyên của Hikari. Nụ cười và những lời động viên của cô ấy luôn tiếp thêm sức mạnh cho tôi.


0 Bình luận