Buta no Liver wa Kanetsu...
Sakai Takuma 逆井 卓馬 Tohsaka Asagi 遠坂 あさぎ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 1.2: Tò Mò Cũng Nên Có Chừng Mực (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,151 từ - Cập nhật:

Cái cách gọi đó, nó lại thành thói quen rồi sao...? Đang nghĩ vậy thì con lợn đen đột nhiên tiến lại gần, kêu phù-gô một tiếng thật mạnh.

──Không, Cere-chan có kế hoạch sống cùng tôi và Nott-kun mà???

〈Thế à... Thôi được rồi...〉

Sanon dù hơi... dị một chút, nhưng anh ta là một ông chú tốt bụng với triết lý sống đúng đắn, và đầu óc thì cực kỳ thông minh. Nếu anh ta đã nói vậy, có lẽ tôi nên giao chuyện của Ceres cho anh ta lo liệu thì hơn.

Bởi vì tôi còn có──

──Điều duy nhất chúng ta cần làm bây giờ là... Loli-Po cũng biết mà, đúng không?

Giọng Sanon vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi giật mình. Có lẽ anh ta đã nhận ra sự dao động trong lòng mình rồi chăng.

Tôi mạnh mẽ gật đầu, rũ bỏ những tạp niệm.

Giống như việc tôi có đủ lý do để dịch chuyển đến chỗ Jess lần trước, chắc chắn cũng có lý do cho việc tôi dịch chuyển đến chỗ Ceres chứ không phải Jess lần này. Người đang cần giúp đỡ nhất lúc này không phải là Jess. Đó là Nott, người đang bị giam cầm làm đấu sĩ ở phía Bắc và bị đùa giỡn với mạng sống. Đó là Ceres, người mà người cô yêu quý đã bị một con lợn khốn nạn cướp đi, dẫn đến việc họ phải ly tán.

〈Tất nhiên. Hãy cùng Ceres đi giải cứu Nott nào.〉

Tôi mở mắt, ánh nắng trưa gay gắt thiêu đốt đôi mắt.

Sân khấu trải đầy cát thật quá rộng lớn. Trên các khán đài đá dốc, hàng ngàn khán giả tàn bạo đang ngồi. Bầu trời xanh thẳm đến xuyên thấu. Phía trước──may quá, hôm nay không phải là con người. Ba con sư tử nhe nanh gầm gừ, bị xích lại, đang chờ đợi.

Dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng ở đây mỗi ngày đều có người chết. Lớp cát khô trên sân khấu gỗ được thay thế sau mỗi trận đấu. Lớp cát bị vứt bỏ thấm đẫm máu.

Trên quảng trường khô cằn, tôi đối mặt với lũ sư tử. Tiếng chuông trầm vang lên, và tôi nghe thấy tiếng xích bị tháo ra. Đấu trường ngập tràn tiếng la hét như muốn vỡ tung. Đó là tiếng gầm giận dữ, hay tiếng reo hò?

Bàn tay trái của tôi không thể cử động. Bàn tay phải nắm một thanh kiếm trong cặp song kiếm, và tôi vào tư thế nghênh chiến.

Trước một thợ săn, lũ thú chỉ là cục thịt mà thôi.

Bat: 「Đúng là siêu thật! Ngầu quá đi Sư phụ!」

Cười nói từ phía sau chiếc lồng mạ vàng là một cậu bé 14 tuổi vui vẻ. Tên cậu là Bat. Cậu ta hớn hở đưa "thức ăn" cho những tù nhân không biết khi nào sẽ chết. Hôm nay là một cục ngũ cốc đầy vỏ. Tôi lặng lẽ nắm lấy nó và cắn ngấu nghiến. Đây là bữa ăn đầu tiên sau một ngày.

Bat: 「Lúc bị giẫm đạp, tôi cứ nghĩ là xong đời rồi chứ. Nhưng! Cây kiếm kẹp ở nách lại đâm vào chân sư tử! Có nghĩa là sư phụ đã đọc được cử động của nó đúng không? Quả thực là ghê gớm lắm, cái đó.」

Một gã nói nhiều, giống như chú chó con. Công việc của cậu ta là cho tù nhân ăn ở dưới hầm đấu trường. Cậu ta có vẻ thích tôi nên thường xuyên bắt chuyện. Vì không có ai khác để nói chuyện, nên tôi cũng không thấy phiền. Tôi nuốt ngũ cốc, những chiếc vỏ gai cào xước cổ họng.

Nott: 「Khả năng của thợ săn phụ thuộc vào việc có thể nhìn trước được chuyển động của con thú bao xa. Để làm được điều đó, điều quan trọng là phải trải qua nhiều lần đối mặt với nhiều loại thú khác nhau. Nếu muốn trở thành người thợ săn chuyên nghiệp, hãy nhớ kỹ điều đó.」

Mắt Bat sáng lên.

Bat: 「Ra vậy, Sư phụ vẫn thật siêu đẳng!」

Câu trả lời không có gì thay đổi. Tôi ngờ rằng lời khuyên của mình được hiểu đến mức nào. Bat hình như gần bằng tuổi Ceres, nhưng ở tuổi này, tôi vẫn nghĩ con gái suy nghĩ sâu sắc hơn.

Nott: 「Nhanh chóng quay lại làm việc đi. Nếu cứ lảng vảng quanh cái lồng này, cậu sẽ bị nghi ngờ không đáng có đấy.」

Bat: 「Vâng! Hẹn gặp lại ngày mai, Sư phụ!」

Bat cười toe toét, nhảy nhót như một con thỏ rồi biến mất vào bóng tối. Tôi lại một lần nữa bị trả về trong sự cô độc tăm tối.

Dưới hầm đấu trường. Những nô lệ như tôi bị giam cầm ở đây cho đến chết. Ánh sáng mặt trời không lọt vào, chuột chạy qua lại trên nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt. Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn lồng ở lối đi. Thứ báo hiệu thời gian là sự xuất hiện của cai ngục đưa nô lệ lên sân khấu, và tiếng ồn ào của khán giả vọng xuống từ phía trên. Một không gian tối tăm, âm u, được tô điểm bởi gỗ, đá, đất và sắt. Chỉ có chiếc lồng của tôi là được trang trí bằng một màu vàng kim mỉa mai. Không hiểu sao, tôi lại được đối xử đặc biệt.

Bat đã biến mất, và tôi cũng đã ăn xong. Không còn việc gì để làm, mí mắt tôi cụp xuống.

Cô gái: 「Dậy đi.」

Khi tôi đang nằm lăn ra sàn, lim dim ngủ gật, một giọng nữ trầm vang lên. Tôi rũ bỏ viên sỏi cấn vào cánh tay, nheo mắt nhìn ra ngoài lồng trong bóng tối.

Đó là một cô gái tóc vàng dài. Chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cô bé mặc một bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, tay chân gầy guộc, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, và đôi mắt không cảm xúc. Chiếc vòng cổ bạc. Một Yethma.

Nott: 「...Ngươi muốn gì?」

Cô gái: 「Ta được lệnh đưa ngươi đi.」

Nott: 「Ai?」

Cô gái: 「Tân Vương.」

Nott: 「Vua?」

Cô gái: 「Đúng vậy.」

Nott: 「Ngươi là ai? Tại sao Arrogan lại gọi ta?」

Cô gái: 「Tên ta là Nuris. Là một trong những Yethma làm việc ở đấu trường này. Ta chỉ tình cờ được sai khiến, nên không biết ý đồ của Tân Vương.」

Cô bé nói bằng giọng lạnh lùng, vô cảm và rành mạch. Dường như không phải nói dối.

Nuris lắp viên litha màu vàng vào chiếc cùm kim loại rỉ sét nặng nề và thả xuống khe lồng về phía tôi. Chiếc cùm bò trườn trên sàn một cách trơn tru, siết chặt tay chân của tôi đang ngồi.

Nuris: 「Ta sẽ đưa ngươi đến thành.」

Nuris nói, mở khóa lồng bằng chiếc chìa khóa nối với chiếc cùm.

Tôi lê bước trên con đường tối tăm kéo theo dây xích, rồi bị đưa lên một cỗ xe ngựa. Con phố ở phía Bắc vắng người, và có vẻ ảm đạm. Những ngôi nhà nhìn qua cửa sổ chấn song sắt, nơi lớp vữa màu tươi đã bong tróc, lộ ra những bức tường đất. Nuris ngồi đối diện tôi, quay khuôn mặt tàn nhang vô cảm về phía cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Hẳn đây không phải là một công việc thú vị.

Chẳng mấy chốc, lâu đài vương quốc phía Bắc hiện ra. Địa Tri Chu Thành. Một lâu đài đá kiên cố nằm trên đỉnh đồi trọc, với những tòa tháp méo mó được cơi nới bằng gỗ và đất sét, dựng lên một cách hỗn loạn. Cỗ xe ngựa leo lên đồi trọc, chui qua cổng đen kịt, rồi đi vào trong thành. Bị đưa xuống khỏi xe, tôi được Nuris dẫn đi dọc hành lang, dừng lại trước một cánh cửa sắt khổng lồ.

Nuris: 「Việc của ta đến đây là hết.」

Nuris nói một cách hình thức, rồi tránh sang một bên.

Cánh cửa mở ra. Hai cai ngục đeo mặt nạ da che kín mặt kéo tôi vào trong.

Tân Vương Arrogan: 「Ngẩng mặt lên.」

Một giọng nói khàn khàn vang lên, tôi nhìn về phía đó.

Trên chiếc ngai đá, một người đàn ông gầy gò một cách bệnh hoạn đang ngồi. Làn da khô xám xịt, đôi mắt hõm sâu không nhìn rõ, vương miện bạc như ghim chặt vào thái dương. Trông như một xác ướp bị ép mặc lễ phục.

Tân Vương Arrogan: 「Ngươi đáng lẽ phải chết trong đau khổ. Nhưng ngươi dai dẳng hơn ta nghĩ. Vẫn còn sống.」

Nott: 「Thì sao?」

Tân Vương Arrogan: 「Có gì mà không được. Chỉ kéo dài sự đau khổ trước cái chết mà thôi.」

Tiếng cười khó chịu, như tiếng kéo lê, như tiếng ho, làm rung vai của Tân Vương Arrogan.

Tân Vương Arrogan: 「Tuy nhiên, không thể cứ để như vậy được. Ngươi đã ở đây tròn một tháng. Ta không muốn ngươi trở thành anh hùng đấu trường.」

Nott: 「Ngươi muốn gì?」

Khi tôi nói, Arrogan dùng cây trượng dài trong tay chỉ sang một bên.

Cánh cửa mở ra, căn phòng bên cạnh hiện rõ. Ở đó có một chiếc ghế kỳ dị, ngả nghiêng với đầy những cái gai nhọn. Ghế tra tấn. Một vật dụng dùng để cố định người bằng dây trói, và bằng hình dạng vật lý cùng ma lực của litha, nó liên tục gây đau đớn cho đối tượng mà không làm bị thương.

Trong tay cai ngục, tôi cảm thấy cánh tay mình co giật đột ngột.

Bên cạnh chiếc ghế tra tấn, một ông lão cao lớn, mặc áo choàng xám, đội mũ trùm sâu che mặt đang đứng. Toàn bộ cơ thể ông ta như một cái bóng. Một đôi mắt vàng kim rực rỡ xuyên thẳng vào tôi từ trong bóng tối.

Bị đưa vào phòng bên cạnh, bị trói vào ghế tra tấn, tôi bị ông lão bóng tối cúi xuống nhìn mặt. Điều tôi nhìn thấy chỉ là chiếc mũi cao và đôi mắt vàng kim của ông ta.

Một giọng nói trầm thấp, đáng sợ, vang lên từ trong mũ trùm đầu.

Ông lão bí ẩn: 「Vậy, Nott, thủ lĩnh Quân Giải Phóng. Ngươi có thể chịu đựng đến mức độ đau đớn nào?」

──Không nhưng mà, có vẻ ghen tị nhỉ.

Đang trên đường đi về phía sườn núi phía sau, đáp lại lời nhờ vả của Cerestôi có một món đồ cần tìm nên muốn được giúp đỡ, Sanon truyền đạt cho tôi.

〈À thì, cái gì cơ?〉

──Là biệt danh “Gã đeo kính gầy gò khốn nạn trinh nguyên” của Loli-Po đó.

〈Đây là một biệt danh cực kỳ bất danh dự mà tôi tự xưng rồi bị gắn chặt luôn... Rốt cuộc thì có gì mà ghen tị chứ?〉

──Không, việc được những cô gái ngây thơ gọi là gã trinh nguyên khốn nạn đâu phải chuyện dễ gặp đâu.

Ceres, người đang làm trung gian cho cuộc trò chuyện vô vị của lũ otaku, bỗng nhiên nghiêng đầu.

Ceres: 「À, có gì tốt khi được phụ nữ gọi là gã trinh nguyên khốn nạn sao ạ...?」

Trước câu hỏi của cô gái 13 tuổi ngây thơ, một sự im lặng khó xử bao trùm.

〈Trên đời này, có những otaku lại vui mừng khi bị phụ nữ mắng chửi đấy.〉

Trước lời giải thích của tôi, Ceres càng nghiêng đầu hơn.

Ceres: 「Hả... bị mắng chửi...? 『Gã trinh nguyên khốn nạn』 là một từ xấu sao ạ?」

Mình đã tự đào hố chôn mình rồi. Tôi cầu cứu Sanon bằng ánh mắt. Con lợn đen gật đầu một cách đáng tin cậy.

──Cere-chan à, không phải có ý xấu đâu nhé, chỉ là đôi khi nó có thể bị hiểu thành ý xấu thôi. Việc gọi người này là gã trinh nguyên khốn nạn thì không có vấn đề gì đâu, cứ yên tâm nhé.

...? À, vì mình đã tự nhận rồi, nên đành phải chấp nhận thôi.

Tưởng chừng cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng Ceres lại hỏi thêm một câu, như thể có thêm một dấu hỏi trên đầu cô bé.

Ceres: 「Nhân tiện, được phụ nữ mắng chửi thì cụ thể có gì vui ạ?」

Ưm. Cô bé này, khó nhằn hơn mình nghĩ đó. Các bạn có thể giải thích một cách cụ thể, logic lý do tại sao lại vui khi bị con gái mắng chửi không?

〈Cụ thể là gì ấy nhỉ...? Này?〉

Tôi lại lần nữa đổ trách nhiệm giải thích cho Sanon.

──Cere-chan à, bị mắng chửi nghĩa là một mối quan hệ bất đối xứng nào đó tồn tại giữa người mắng và người bị mắng. Mối quan hệ đó là một mối quan hệ trên dưới rõ ràng, nói cách khác, cũng là một mối quan hệ thống trị. Khi bị thống trị, người ta được giải thoát khỏi mọi kỳ vọng và trách nhiệm. Bị thống trị bởi đối tượng mình ngưỡng mộ là con gái, đàn ông có thể đồng thời tận hưởng cả ham muốn cơ bản là muốn được con gái quan tâm, và cảm giác giải thoát khỏi những căng thẳng hàng ngày. Vì vậy mà vui.

Sanon giải thích một cách líu lo đặc trưng của otaku, và Ceres suy nghĩ một lúc.

Ceres: 「Vậy thì em... có nên mắng chửi cả anh Sanon không ạ?」

──Ừm, đối với tôi thì, không thành vấn đề đâu...

〈Không không không, dừng lại đi. Mắng chửi đâu phải tính cách của Ceres đâu.〉

Ceres cười nói 「Đúng vậy nhỉ」, còn con lợn đen thì càu nhàu bằng mũi.

Tuy nhiên, lời giải thích thật chính xác, nhưng Sanon có phải là người 「thuộc phe đó」 không nhỉ? À, mà mình cũng vui vẻ kêu "ưm ửm" khi bị Jess gọi là lợn mà, nên cũng chẳng nói được gì.

Trong lúc trò chuyện như vậy, chúng tôi đã đến khu tu viện đổ nát. Đó là tu viện Bapsus, từng bị cháy rụi, chỉ còn lại nền đá và một phần bức tường bị phá hủy.

〈Vậy Ceres, thứ em tìm là gì vậy?〉

Khi tôi hỏi, Ceres hơi lảng tránh ánh mắt rồi nói.

Ceres: 「À thì... em không biết phải tìm cái gì ạ.」

Ồ?

Ceres: 「Đó là thứ mà anh Nott đã giấu khi ngài ấy mới trở về Bapsus lần đầu. Ngài ấy nói đó là một thứ quan trọng, và dặn hãy đào lên khi ngài ấy biến mất...」

──Nghĩa là trước khi tôi gặp Cere-chan đúng không. Vị trí ở đâu vậy?

Trước câu hỏi của Sanon, Ceres chỉ tay vào bãi cỏ bên cạnh tu viện một cách không tự tin.

Ceres: 「Chắc là quanh đó ạ.」

──Có dấu hiệu gì không?

Ceres: 「À... em quên mất rồi ạ. Có lẽ không có. Vì vậy em định nhờ mấy anh Lợn giúp tìm.」

Quên rồi sao?

〈Cả một bãi cỏ như thế này. Nếu không có manh mối gì, tìm kiếm sẽ rất khó đấy. Em có nhớ ra gì không?〉

Ceres: 「Tay của anh Nott dính đất... nên em nghĩ là anh ấy đã dùng tay vùi xuống đất...」

Một gợi ý kỳ lạ thật. Nhưng dù sao, có lẽ vẫn có cách để tìm.

Nott đã chôn nó. Lần đầu tiên đến đây là khi nào nhỉ...?〉

Ceres: 「Khoảng hai tháng trước ạ.」

...À, hiểu rồi, vậy thì việc tìm kiếm dựa vào dấu vết chôn lấp hay mùi của Nott sẽ khó khăn đấy.

──Loli-Po*, trước tiên là chiến thuật hải quân lợn thôi. Chúng ta hãy cới tung bãi cỏ này lên nào.

Nghe Sanon nói, tôi gật đầu. Trời đã tối rồi. Không còn nhiều thời gian trước khi trời tối hẳn.

Trong lúc tìm kiếm, tôi thắc mắc. Có gì đó không đúng sao? Nott nói 「hãy đào lên khi mình biến mất」, vậy mà Ceres lại 「quên」 mất dấu hiệu quan trọng nhất. Tuy nhiên, cô bé lại nhớ được vị trí là bãi cỏ bên cạnh tu viện đổ nát. Chẳng phải là quá nửa vời sao?

Và hơn hết, Ceres không biết báu vật quan trọng đó là gì. Tại sao Nott lại không nói cho Ceres nội dung của nó?

Hoang mang hoang mang hoang mang.

Thôi được rồi. Mình nợ Ceres một ân tình. Đừng lằng nhằng nữa, hãy thử nghĩ xem chỗ giấu là ở đâu.

Nott đến khu tu viện đổ nát này để giấu 「một thứ quan trọng」──đây là nơi đã bị cháy rụi năm năm trước. Hậu quả là Eath, người yêu của Nott, đã bị bắt đi và bị giết...

Ra vậy. Nott đã chọn một nơi có ý nghĩa đặc biệt để làm nơi cất giấu. Khu tu viện đổ nát này khá xa trung tâm làng. Đã cất công đến tận đây, thì việc chọn một vị trí mang tính biểu tượng nào đó cho địa điểm cụ thể, thay vì chỉ là một bãi cỏ ngẫu nhiên, chẳng phải là điều tự nhiên hơn sao?

Tôi nhìn quanh. Bãi cỏ này đối diện với khu tu viện đổ nát.

〈Này Ceres, trong di tích tu viện có còn dấu vết gì của quá khứ không?〉

Ceres đến gần tôi và nói:

Ceres: 「Cũng phải ạ... đã lâu không được sử dụng, nhưng có lối vào đường hầm ngầm dẫn đến làng ạ.」

〈Không, không phải thế... Là thứ gì đó có thể làm dấu hiệu để giấu đồ ấy. Dù chỉ là dấu vết cũng được.〉

Ceres: 「Nếu vậy thì, cái kia...」

Ceres chạy tốc độ nhanh đến khu tu viện đổ nát. TôiSanon cũng theo sau.

Ceres: 「Nghe nói vụ cháy cách đây năm năm, mọi thứ đều cháy rụi như thể bị ma pháp thiêu đốt, nhưng... viên gạch này──」

Cô bé chỉ vào một viên gạch đá vuông khoảng 50 cm. Có nhiều viên tương tự được lát xung quanh, nhưng chỉ ở đây, có một dấu vết hình tròn còn sót lại.

Ceres: 「Người ta nói rằng vòng cổ của một người nào đó đã rơi xuống đây mà không bị cháy, và chính vì thế mà chỗ có vòng cổ này không bị cháy. Ngoài ra thì, cũng không có gì đáng chú ý lắm...」

Ra vậy. Dù không phù hợp với điều kiện Nott đã dùng tay vùi xuống đất, nhưng đáng để thử.

Sanon à. Viên gạch này, chúng ta có thể khéo léo di chuyển nó không?〉

Con lợn đen gật đầu.

──Viên gạch bên cạnh đã biến mất rồi. Với sức mạnh của Nott-kun và lợn, có lẽ chúng ta có thể di chuyển nó sang bên đó.

Sanon dùng chiếc mũi to tướng của mình đẩy viên gạch.

Lợn là loài vật dùng mũi để đào đất. Sức của chúng rất mạnh, có thể dễ dàng đào thủng đất cứng.

Tiếng viên gạch dịch chuyển xèn xẹt vang lên. Viên gạch dần dịch chuyển một cách thuận lợi, nghiền nát những hạt cát nhỏ reng reng reng. Và rồi──

Ceres! Nhìn kìa! Có gì đó!〉

Chỗ đất nơi viên gạch vừa ở đã được đào sâu xuống, và có một vật giống như chiếc bình nằm trong đó.

Ceres mở to mắt tiến lại gần cái hố, cẩn thận dùng hai cánh tay mảnh mai nhấc chiếc bình đó lên.

Ceres: 「Đây là...」

Chiếc bình sứ trắng đó có một cái nắp. Nhìn chung nó có hình dáng lùn và mập, nhưng phần trên hơi thu nhỏ lại, và có một chiếc vòng đen tuyền được đặt trên đó.

Một điềm xấu hiện lên trong tôi.

〈Cái này...〉

Ceres: 「À... là vòng cổ ạ. Của ai đó... là vòng cổ bạc của một Yethma ạ.」

──Cere-chan à, cái nắp đó, có lẽ không nên mở ra thì hơn.

Tuy nhiên, Ceres đặt chiếc bình xuống đất, rồi mở nắp ra.

Cô bé nhìn vào trong. Ở đó có tro màu trắng và những mảnh xương rõ ràng.

Ceres có vẻ bối rối, đặt nắp lại. Hai vật bằng gốm sứ cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh như tiếng ngựa hí.

Ceres: 「E-em xin lỗi ạ. Chỉ là, em tò mò quá...」

Nott đã giấu chiếc bình tro cốt này sao. Suy đoán từ chiếc vòng cổ đen tuyền này... bộ xương đó là của một Yethma.

〈Cho tôi xem một chút được không?〉

Sau khi xin phép, tôi ghé mặt vào chiếc vòng cổ.

Khoảnh khắc đó.

Như thể được ngâm trong chất khử, chiếc vòng cổ đen xì lập tức lấy lại ánh bạc lấp lánh.

Tôi kinh ngạc, lùi lại một bước.

〈Xin lỗi, tôi, có gì...〉

Ceres nhìn tôi bằng đôi mắt to của cô bé.

Ceres: 「Chiếc vòng cổ này... có lẽ là của người quen của cái gã trinh nguyên khốn nạn đó ạ.」

〈Tại sao em biết được điều đó?〉

Ceres: 「Vòng cổ đã mất chủ chỉ lấy lại được ánh sáng khi người mà Yethma đó yêu mến ở gần thôi ạ...」

Tôi rùng mình. Không lẽ Jess lại... Không, điều đó không thể xảy ra. Bởi vì vòng cổ của Jess đã bị cắt làm đôi ngay trước mắt tôi...

Điều đó có nghĩa là, chiếc vòng cổ bạc này, theo phương pháp loại trừ──

Tôi nghĩ nó thuộc về một cô gái tên Brace. Có một Yethmatôi đã gặp trên đường đi, đã mất mạng ở rừng chông, cách kinh đô một bước chân.〉

Cô gái đó ít nói, thích cầu nguyện, và có bộ ngực lớn.

〈Có lẽ Nott đã mang vòng cổ và hài cốt của cô gái về đây chôn cất.〉

Ceres im lặng một lúc, như thể bị sốc, rồi khẽ lẩm bẩm 「Ra vậy ạ」.

Ceres: 「Anh Nott thích những cô gái có vòng một lớn ạ.」

Ánh mắt của cô bé cúi gằm, lướt qua phần thân trên không bằng phẳng của mình, rồi hướng về phía mũi chân.

Cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra mình bị đọc thấu dòng tường thuật rồi!

〈Kh-không phải thế Ceres! Nott với Brace không có gì cả...〉

Ceres: 「E-em xin lỗi ạ!... Em biết rồi ạ. Em đã nói điều kỳ lạ... Em xin lỗi.」

Sanon nói với Ceres, người đang đỏ tai xin lỗi.

──Cere-chan à, cái này, chúng ta nên làm gì đây? Mang về quán trọ không?

Ceres có vẻ hơi khó xử, mơ hồ lắc đầu.

Ra vậy.

Nhìn thấy sự bối rối của Ceres, có vẻ như chiếc bình tro cốt này không phải là thứ cần phải đào lên. Tôi cần xác nhận một điều.

〈Này Ceres, tôi thắc mắc một chút... Thực ra Nott có nói 「khi mình biến mất thì hãy đào lên」 đâu phải không?〉

──À, Loli-Po à...

Sanon định ngắt lời, nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục.

〈Chúng ta là đồng đội. Tôi nghĩ chúng ta sẽ chia sẻ nhiều bí mật với Ceres từ bây giờ. Vì vậy, hãy thành thật với nhau. Tôi sẽ không giận đâu, nói thật cho tôi biết đi. Cậu đã lén thấy Nott giấu gì đó ở đây, tò mò nên đã cố tìm phải không?〉

Một lúc sau, Ceres gật đầu.

Ceres: 「...Đúng vậy ạ. Sau khi cùng Jess và anh Lợn lên đường, mọi chuyện trở nên khó khăn, và khi cuối cùng em trở về được Bapsus... anh Nott đã lén lút mang theo thứ gì đó, nên em đã hỏi ngài ấy đang giữ gì. Và rồi anh Nott nói: 『Là thứ quan trọng. Nhưng em không nên biết thì hơn』... Nhưng em lại tò mò quá... Em đã lén đi theo. Em thấy anh Nott dừng lại ở bãi cỏ bên đó, nhưng suýt bị Rossi phát hiện... và rồi...」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận