Sáng hôm sau. Tôi tỉnh giấc khi nhận ra hơi ấm vốn dĩ phải ở ngay bên cạnh lúc đi ngủ đã biến mất.
Tôi đã nghĩ có lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng trần nhà lạ lẫm, chiếc chăn bông mềm mại hơn hẳn thứ tôi thường dùng, và trên hết là mùi hương dịu dàng tràn ngập khắp căn phòng này đang kể rằng, đó không phải là mơ.
“Shinomiya-san…?”
Tôi ngồi dậy, vừa dụi đôi mắt ngái ngủ vừa ra khỏi phòng để tìm bóng dáng cô ấy. Bỗng, từ phía dưới cầu thang vẳng lên những tiếng “cộc cộc” lách cách vui tai.
Vừa vịn vào lan can để không bị trượt ngã, tôi vừa đi xuống cầu thang và tiến vào nhà bếp, ở đó có một người phụ nữ mặc tạp dề đang vừa ngân nga hát vừa nấu ăn.
Hình ảnh đó trông rất giống với bóng dáng của mẹ tôi thời thơ ấu, và tôi đã vô thức ôm chầm lấy cô ấy từ phía sau.
“Ôi chao, sao thế?”
Giọng nói ấy cũng là giọng nói bối rối của mẹ mà tôi thường nghe ngày xưa.
“...Mẹ ơi, mẹ đang nấu gì vậy?”
“――Phư phư. Mẹ đã làm những món con thích để thưởng cho sự cố gắng một mình của con đấy. Con cứ chọn món mình thích nhé.”
“Ưm... cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ.”
“Ôi chao, cảm ơn cậu nhé. Nhưng mà tớ không phải là mẹ của Anno-kun đâu nhỉ?”
Không hề từ chối cái ôm, cô ấy vừa nói với giọng dịu dàng vừa xoa đầu tôi, khiến đầu óc tôi bừng tỉnh trong nháy mắt. Cùng lúc đó, tôi nhận ra mình vừa làm chuyện gì.
“X-Xin lỗi cậu, Shinomiya-san! Tớ hình như ngủ mơ nên đã lỡ…”
“Phư phư. Anno-kun xem ra cũng có lúc hay làm nũng đáng ngạc nhiên nhỉ. Như hôm qua tớ đã nói, nếu là tớ thì cậu cứ thoải mái làm nũng nhé?”
Tôi vội vàng buông ra, cúi gằm đầu xuống như muốn dán mặt vào đất để tạ lỗi. Nhưng Shinomiya-san chẳng những không giận mà còn có vẻ tiếc nuối khi tôi ngừng ôm.
“Bỏ qua chuyện đó đi. Chào buổi sáng, Anno-kun. Thấy cậu ngủ ngon giấc, tớ mừng lắm.”
“Bị bỏ qua như thế này ngược lại làm tớ bối rối đấy… Chào buổi sáng, Shinomiya-san. Tớ có cảm giác đã lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc thật sâu.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Về phần tớ, tớ cũng rất vui vì được thấy một khía cạnh hay làm nũng của Anno-kun, nên tất cả đều ổn cả. Hơn thế nữa, cậu đi rửa mặt đi nhé? Bữa sáng sắp xong rồi đây.”
Tôi nhìn lên bàn, ở đó có vô số món ăn được bày trên đĩa, nhiều đến mức có thể nhầm với một bữa tiệc buffet của khách sạn.
“Lẽ nào tất cả những món này đều do Shinomiya-san tự tay làm? Ể, đùa tớ đúng không?”
“Không cần phải ‘lẽ nào’ đâu, tất cả đều do tớ nấu đấy!”
Shinomiya-san ưỡn ngực, vênh mặt tự hào. Điệu bộ ấy khiến tôi chỉ muốn treo một tấm ảnh của cô ấy kèm theo dòng bình luận: Người sản xuất là tôi đây.
“Sáng sớm đã nấu nhiều thế này chắc vất vả lắm… Cậu mà đánh thức tớ thì tớ đã phụ một tay rồi.”
“Cậu đừng bận tâm. Chỉ là vì tớ muốn nấu nên mới nấu thôi. Với lại, tớ không nỡ đánh thức Anno-kun đang ngủ ngon lành như vậy.”
Tôi tò mò không biết mình đã làm bộ mặt gì, và linh tính mách bảo tôi một điềm chẳng lành khi thấy Shinomiya-san đang cầm điện thoại và cười tủm tỉm. Lẽ nào cô ấy đã không chụp lại đấy chứ. Tôi hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Shinomiya-san.
“Cậu có nhìn chằm chằm như thế thì cũng không có gì hiện ra đâu?”
“…………………………Cậu không làm chuyện gì kỳ lạ đấy chứ?”
“Phư phư. Chuyện đó xin để cho cậu tự tưởng tượng. Nào, mau đi rửa mặt đi. Chúng ta ăn trước khi đồ ăn nguội nhé?”
Dù có cảm giác bị cô ấy nói khéo léo cho qua chuyện, nhưng hơn thế nữa, trong tôi còn có cả suy nghĩ rằng phải chăng chính cuộc đối thoại này mới là một giấc mơ.
“...Tớ hiểu rồi. Chuyện cụ thể chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Tôi miễn cưỡng đến phòng rửa mặt, và trước khi quay lại, tôi ghé qua phòng riêng của Shinomiya-san một lần để lấy máy ảnh. Không thể cứ để bị cô ấy trêu chọc mãi được.
“Mừng cậu trở lại. Có nhiều món lắm nên cậu cứ chọn món mình thích nhé.”
Ở nhà người khác, mà lại được chọn món mình thích từ vô số món ăn vào buổi sáng, tôi vừa kinh ngạc một lần nữa vừa gắp thức ăn vào đĩa. Sau khi xong, tôi ngồi đối diện với Shinomiya-san và bắt đầu bữa ăn.
“ “Mời cả nhà ăn cơm.” ”
Mùi vị thì không có gì để chê. Đây là một trong những bữa ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn. Bữa tối hôm qua, hay đúng hơn là cả hộp bento nữa, Shinomiya-san thực sự rất giỏi nấu ăn.
Nhưng ngon thế này không phải chỉ do kỹ năng. Chắc chắn là vì tôi đang ăn cùng với một người khác------cùng với Shinomiya-san. Niềm hạnh phúc dâng trào khiến tôi bất giác mỉm cười, và rồi tách một tiếng, tôi bị chụp ảnh bằng điện thoại.
“...Tớ nghĩ cậu chụp tớ thì cũng chẳng có gì thú vị đâu?”
“Không có chuyện đó đâu? Anno-kun lúc nãy, có một biểu cảm rất đẹp đó.”
Shinomiya-san vừa nói vừa mỉm cười. Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, phải giả vờ tiếp tục ăn để lảng đi. Còn Shinomiya-san thì khúc khích cười, vui vẻ nhìn bộ dạng của tôi.
“Anno-kun, từ giờ về sau, cậu sẽ tiếp tục chụp nhiều phiên bản của tớ-----‘Shinomiya Rinoa’ chứ?”
“...Nếu trong phạm vi tớ có thể, tớ rất sẵn lòng.”
“Vậy thì. Từ giờ và mãi về sau. Mong được cậu chiếu cố nhé, Anno-kun.”
Nụ cười của Shinomiya-san lúc nói câu đó đẹp hơn nụ cười của bất kỳ ai mà tôi từng thấy. Vì thế nên tôi đã dừng đũa lại, và bấm máy chụp.


0 Bình luận