Vol 1 (Đã Hoàn Thành)
Chương 7: Tớ muốn thấy khuôn mặt thật của cậu
0 Bình luận - Độ dài: 6,236 từ - Cập nhật:
Dù tôi đã đề nghị tổ chức buổi chụp ảnh lần thứ tư với Shinomiya-san, nhưng thật lòng tôi không biết liệu có nhận được sự đồng ý hay không.
Vì kể từ sau vụ việc đó, tuy chúng tôi vẫn chào hỏi nhau nhưng chuyện chụp ảnh thì hoàn toàn không còn được nhắc đến nữa. Chính vì vậy, tôi đã lo rằng dù có gửi tin nhắn thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không đọc.
Thế nhưng đó chỉ là nỗi lo hão của tôi. Khi tôi liên lạc, Shinomiya-san đã trả lời ngay lập tức.
『Ừm, nhất định là phải làm đấy nhé. Thật ra tớ cũng đang định nhờ cậu.』
Không ngờ Shinomiya-san cũng đang nghĩ đến chuyện giống mình, tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng việc buổi chụp được quyết định một cách suôn sẻ đúng là một điều may mắn. Vấn đề là chụp ở đâu, nhưng về chuyện này, Shinomiya-san đã đưa ra một đề nghị đầy kinh ngạc. Đó là―――
『Về địa điểm chụp ảnh… cuối tuần này ở nhà tớ, cậu thấy sao?』
Nơi được chỉ định là một địa điểm lý tưởng để chụp ảnh, nhà riêng của Shinomiya-san. Việc cô ấy chủ động đề nghị đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, nhưng nói ngược lại, có lẽ điều đó có nghĩa là cô ấy cũng đã quyết tâm rồi.
『Tớ hiểu rồi. Vậy thì cuối tuần này nhé.』
『Ừm! Còn trang phục và hình dung về buổi chụp tớ sẽ chuẩn bị sẵn. Cứ để cả cho tớ lo nhé.』
Tôi chỉ suy nghĩ trong giây lát. Rồi cũng quyết định sẽ giao phó tất cả cho Shinomiya-san. Có lẽ cô ấy đã có hình dung tương đối về dáng vẻ của bản thân mà cô ấy muốn được chụp. Không biết cô ấy sẽ cho tôi xem dáng vẻ như thế nào, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến tôi mong chờ. Dù nói là không hề có chút bất an nào trước Shinomiya-san đầy tự tin thì cũng là nói dối.
***
Dù đã có những cuộc trao đổi như vậy, nhưng ở trường, chúng tôi vẫn không trò chuyện nhiều như trước. Có điều, trông cô ấy đã lấy lại được vẻ vui tươi. Theo lời hội trưởng fanclub – Arata – thì là vậy.
“Mày làm tốt lắm, Takumi! Nụ cười của Shinomiya-san đã trở lại như xưa rồi! Mày đã nói những chuyện gì đấy, sau này nhất định phải kể cho tao nghe kỹ đấy nhé?”
Cậu ta đã tươi cười khen ngợi. Tất nhiên là thay cho câu trả lời, tôi đã tặng cho cậu ta một cú đấm vào bụng. Nếu kể cho cậu ta biết là sẽ chụp ảnh ở nhà Shinomiya-san, không biết sẽ bị làm gì nữa. Hơn hết, đây là bí mật của riêng tôi và Shinomiya-san.
Cứ thế, cuối tuần đã đến. “Để tớ ra ga đón cậu nhé?” Tôi đã lịch sự từ chối lời đề nghị của Shinomiya-san và vừa đi bộ thong thả theo nhịp của mình vừa suy nghĩ.
Tôi không hề có ý nghĩ ngạo mạn rằng buổi chụp hôm nay sẽ giúp hàn gắn mối quan hệ giữa Shinomiya-san và Alice-san. Suy cho cùng, việc tôi làm chỉ là chụp ảnh mà thôi.
“Muốn biết về một bản thân mà mình chưa biết sao…”
Tại sao cô ấy lại nói như vậy? Tôi có linh cảm rằng, lý do đằng sau chuyện đó cũng sẽ sớm được sáng tỏ. Và rồi, kết quả là mối quan hệ bí mật không thể để ai biết này có lẽ sẽ đi đến hồi kết. Nhưng…
Đi bộ chưa đầy mười phút. Dù chỉ mới đi qua con đường này một lần nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ rất rõ, và đã đến nơi mà không hề lạc đường. Để làm dịu đi trái tim đang tràn đầy niềm phấn khích, tôi hít thở sâu vài lần rồi bấm chuông.
“Mời vào. Tớ đã đợi cậu đấy, Anno-kun.”
“Chào cậu, Shinomiya-san. Hôm nay nhờ cậu nhé.”
Cửa lập tức mở ra, tôi được dẫn vào trong. Khi đến phòng khách, tôi nhận lấy ly trà được mời và khẽ thở ra một hơi.
“Hôm nay cậu đến hơi muộn nhỉ. Lẽ nào cậu bị lạc đường sao?”
Cô ấy vừa cười khúc khích vừa nói như đang trêu chọc. Chỉ vì không nói chuyện một chút ở trường mà ngay cả một cuộc trao đổi bình thường thế này cũng khiến tôi cảm thấy thật hoài niệm.
“Xin lỗi cậu. Tớ không lạc đường, nhưng từ sáng đã suy nghĩ nhiều chuyện nên ra khỏi nhà hơi muộn.”
“Ra là vậy… thế thì từ lúc thức dậy cho đến lúc đến nhà tớ, rốt cuộc Anno-kun đã nghĩ về ai vậy hả? Lẽ nào là Yuzuha-san?”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa cho tôi xem màn hình điện thoại. Trên đó là bức ảnh cosplay của Yuzuha-san đã chụp ở studio của anh chủ Uesu hôm trước.
“Bức ảnh này, người chụp và chỉnh sửa là Anno-kun, phải không? Dáng vẻ trong bộ đồng phục của Yuzuha-san, dễ thương thật đấy. Cảm giác khiêu gợi cũng rất tuyệt vời.”
Miệng thì cười, nhưng đôi mắt lại chẳng hề vui vẻ. Hơn nữa, phía sau lưng cô ấy như thể hiện lên hình bóng của một con rồng đang giận dữ vì bị chạm vào vảy ngược—chắc là tôi tưởng tượng thôi. Không, có lẽ không phải là tưởng tượng.
"Vừa mới ngỏ ý muốn chụp ảnh cho tớ, vậy mà đến hôm nay lại vẫn nghĩ đến người phụ nữ khác... Anno-kun đúng là hơi tệ đấy. Tớ tổn thương lắm đó."
Tôi hoàn toàn câm nín.
Hình như mọi người xung quanh tôi chỉ toàn những người tự chìm đắm vào thế giới của riêng mình rồi nói những lời châm chọc khó chịu vậy.
Mà, thật ra những người xung quanh tôi cũng chỉ có Shinomiya-san và Yuzuha-san thôi.
“Tớ đã tự trách bản thân vì sự hối lỗi và bất tài, đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được Anno-kun chụp ảnh cho nữa nên đêm nào cũng làm ướt gối… vậy mà…”
“Ể… Shinomiya-san?”
Cơn giận dữ dần chuyển thành một trạng thái khác, dáng vẻ của Shinomiya-san bỗng trở nên kỳ lạ.
“Nhưng tớ đã nghĩ cứ thế này thì không được nên đã quyết tâm định liên lạc thì lại nhận được liên lạc từ Anno-kun nên tớ đã rất vui đấy? Thế nên tớ đã suy nghĩ rất nhiều cho đến hôm nay… vậy mà trong đầu Anno-kun lại không có tớ nhỉ.”
Dù chỉ là nói đùa, nhưng như vậy thì cũng quá trớn rồi. Bị nói tới mức đó, dù hiền đến đâu tôi cũng phải thấy bực mình.
“Tớ buồn lắm… hức hức.”
“Ai bảo, ai bảo tớ không nghĩ đến Shinomiya-san chứ?”
“…………………Ể?”
Có lẽ không ngờ tôi sẽ phản bác lại, Shinomiya-san phát ra một giọng nói đầy ngớ ngẩn. Bị chơi thì phải chơi lại thôi. Người được phép trêu chọc chỉ có người đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị trêu chọc lại, tôi sẽ cho cậu ấy biết điều đó.
“Tớ cũng đã nghĩ đến Shinomiya-san cho đến tận hôm nay đấy chứ? Tớ biết là sau buổi chụp đó Shinomiya-san không vui, nhưng tớ lại không làmđược gì tớ rất ghét bản thân vì điều đó. Thế nên tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rất cố gắng…”
“À, ừm… Anno-kun?”
“Buổi chụp với Yuzuha-san là chuyện đã được quyết định từ trước buổi chụp của Shinomiya-san… vậy mà rồi tớ lại bị nói như vậy, tớ sốc lắm.”
“T-tớ Đ-đ-đùa thôi, Anno-kun! Chẳng phải tớ chỉ đang trêu cậu như mọi khi thôi sao! Đúng hơn là cảm ơn cậu đã nghĩ đến tớ nhiều như vậy, hay nói sao nhỉ…….”
Trước tôi đang cố tình nhún vai, có lẽ ngay cả Shinomiya-san cũng hoảng hốt, cô ấy vừa vung tay loạn xạ vừa cố gắng thanh minh. Lần đầu tiên thấy Shinomiya-san hoảng loạn như vậy, trông những cử chỉ ấy dễ thương đến mức tôi không nhịn được mà bật cười.
“……Anno-kun, cậu trêu tớ phải không?”
“A ha ha ha! Xin lỗi, xin lỗi! Tớ trêu hơi quá rồi nhỉ. Nhưng người bắt đầu trước là Shinomiya-san đấy nhé? Dù là đùa thì cũng có những chuyện được nói và không nên được nói đấy nhé, phải không?”
“Ư ư… Anno-kun ngốc! Đùa giỡn với tấm lòng trong sáng của một thiếu nữ, cậu đúng là một con quỷ!”
Shinomiya-san đấm nhẹ vào vai tôi. Cũng hơi đau á nên tôi mong sau này cô ấy đừng làm vậy.
“Nhưng chuyện tớ nghĩ đến Shinomiya-san là thật đấy nhé? Tớ hoàn toàn không có ý định đùa giỡn với tấm lòng trong sáng của một thiếu nữ đâu nhé?”
Dù nói là bị trêu nên trêu lại, nhưng tôi cũng không hề nói dối đâu đấy. Tôi không thể nào nói ra những lời đầy sự đáng xấu hổ như vậy chỉ để làm Shinomiya-san ngượng ngùng được.
“T-tớ hiểu rồi! Tớ đã hiểu rõ tình cảm của Anno-kun rồi! Cảm ơn cậu! Tớ nhận thua cũng được!”
Shinomiya-san vừa hét lên với một gương mặt đỏ bừng vừa lùi ra xa tôi. Sắp chụp ảnh rồi mà không biết có sao không đây.
“Haizz……không ngờ lại có ngày bị Anno-kun trêu cho xấu hổ… trách nhiệm này, tất nhiên cậu sẽ nhận lấy, phải không?”
“Việc tớ có thể làm chỉ là chụp ảnh thôi, nhưng nếu là chịu trách nhiệm thì thế nào tớ cũng nhận.”
“Ha ~. Vậy thì ngay bây giờ phải nhờ cậu chụp ảnh rồi. Mà, cũng là vì chuyện đó mà cậu mới đến đây mà.”
Nói rồi, Shinomiya-san vỗ nhẹ vào vai tôi rồi đứng dậy. Khi tôi hỏi cô ấy định đi đâu, thì cô ấy mỉm cười.
“Tớ đi thay đồ để chụp ảnh. Anno-kun cũng chuẩn bị sẵn máy ảnh đi nhé.”
“Chuyện đó thì được, nhưng chụp ở đâu vậy?”
Vì mải mê tán gẫu, chúng tôi đã không hề nói đến chuyện quan trọng nhất là buổi chụp. Trước hết phải để Shinomiya-san cho biết hình dung trong đầu cô ấy đã.
“Địa điểm chụp hôm nay là……ngôi nhà này.”
“……Ừm?”
“Tớ muốn cậu chụp ảnh tớ ở nhiều chỗ trong ngôi nhà này. Còn lý do, tớ sẽ kể trong lúc chụp.”
“Bây giờ thì cứ như vậy đã.” để lại lời đó, rồi Shinomiya-san rời khỏi phòng khách. Cô ấy đã nói là đi thay đồ nên có lẽ là hướng về phía phòng riêng. Vừa mang theo kỳ vọng và bất an không biết cô ấy hôm nay sẽ mặc bộ đồ như thế nào, tôi vừa tiến hành chuẩn bị máy ảnh.
Và sau khi căng thẳng chờ đợi khoảng mười mấy phút. Ở nơi cánh cửa một tiếng “cạch” phát ra rồi theo tiếng kêu đó cánh cửa phòng cũng mở ra, nhìn thấy dáng vẻ của Shinomiya-san quay trở lại phòng khách, tôi đã không nói nên lời.
“Tớ đã chuẩn bị nó ở cửa hàng của anh Uesu cho ngày hôm nay đấy.”
Shinomiya-san vừa ngượng ngùng nói gì đó, nhưng những lời nói đó hoàn toàn không lọt vào đầu tôi. Lý do là vì bộ đồ cô ấy đã thay. Hay nói đúng hơn, liệu có thể gọi đó là đồ hay không cũng là một điều đáng ngờ.
“Anh Uesu đã gợi ý cho tớ, cậu thấy thế nào? Dễ thương không?”
Shinomiya-san xoay một vòng để khoe. Nếu hỏi là có dễ thương không thì câu trả lời tất nhiên là có. Chỉ có điều, đây là bộ trang phục quá khích thích, có thể nói là kích thích nhất từ trước đến giờ. Vì độ xuyên thấu gần như như trong suốt, nhìn vào là biết không mặc cả áo ngực lẫn quần lót. So với cái này thì đồ bơi thi đấu còn ít hở hang và lành mạnh hơn. Anh chủ Uesu rốt cuộc đã gợi ý thứ gì vậy.
Thứ Shinomiya-san đang mặc là cái gọi là Baby Doll[note77501] . Một chất liệu satin màu hồng hoa anh đào có độ bóng và có vẻ mềm mại.
Từ phần ngực áo là những đường nhún nhỏ, viền áo được trang trí bằng lớp ren mi mắt, khéo léo để lộ làn da. Đường viền cổ được khoét sâu một cách táo bạo, để lộ khe ngực có sức hút điên người. Cặp “trái cấm” căng đầy càng làm nổi bật tất cả —Nếu chỉ có thể diễn tả bằng một từ từ nó sẽ là: áp đảo.
Hơn nữa, tấm lưng lộ ra trong khoảnh khắc xoay người cũng gần như hở hết, chỉ được giữ lại bằng một chiếc nơ.
“Tớ mới mặc nó lần đầu tiên nên cảm giác chân có hơi trống trải nhỉ.”
Shinomiya-san vừa nói vừa mỉm cười nhưng tôi thì lại không có tâm trạng đó.
Vì chiều dài quá ngắn và lại không mặc quần lót, nên có cảm giác như vậy cũng là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa, ngay cả áo ngực cũng không có, thành ra dù nhìn lên hay nhìn xuống, chỗ nào cũng khiến người ta thấy khó xử.
Chỉ riêng bộ trang phục đó thôi cũng đã đủ sức công phá rồi, vậy mà Shinomiya-san còn đưa ra thứ đang cầm trên tay, khiến lý trí tôi càng lúc càng bị bào mòn.
“Anno-kun. Cậu có thể… đeo cái này cho tớ được không?”
Thứ tôi nhận được là một chiếc vòng cổ, với một sợi xích kim loại kêu loảng xoảng đính kèm. Chỉ riêng bộ baby doll kia thôi tôi đã không đủ sức chống đỡ, vậy mà cô ấy còn định làm gì nữa vậy. Tôi chỉ biết đứng đó, bối rối đến mức không thốt nên lời.
“Với lại lần này không phải là chụp lén mà tớ muốn Anno-kun hãy nhìn thẳng vào tớ. Toàn bộ… con người tớ…”
Bằng một đôi mắt ướt át đầy tha thiết. Như thể đang cầu xin. Như thể đang cầu nguyện. Bị Shinomiya-san van nài như vậy thì không thể nào từ chối được. Tôi chỉ có thể gật đầu.
“……Lẽ nào cái này cũng mua ở cửa hàng của anh Uesu?”
“Ừm. Tớ đã hỏi ý kiến thì anh ấy, rồi anh bảo đeo cái này vào rồi chụp sẽ còn tốt hơn nữa.”
Anh chủ Uesu tuy có vẻ ngoài và lời nói kỳ quặc, nhưng việc lựa chọn trang phục chụp ảnh từ trước đến giờ chưa bao giờ sai. Tuy là một người phiền phức nếu bị quấn lấy, nhưng về điểm này thì tôi hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối.
Một người như vậy lại đề nghị Shinomiya-san kết hợp Baby Doll với vòng cổ và xích, chắc chắn là có ý nghĩa gì đó.
“Tớ hiểu rồi. Vốn dĩ người quyết định giao phó toàn bộ kế hoạch chụp ảnh hôm nay cho Shinomiya-san là tớ mà. Tớ sẽ đeo cho cậu như cậu mong muốn.”
“Cảm ơn cậu.”
Vừa mỉm cười có vẻ vui mừng, Shinomiya-san vừa nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Gương mặt đó hệt như một nàng công chúa đang chờ đợi nụ hôn của hoàng tử.
Hồi nhỏ, trong những bức ảnh của mẹ tôi do bố tôi, người lúc đó còn trẻ, đã chụp, cũng có một bức ảnh tương tự. Một trong những bức ảnh đã trở thành cơ duyên khiến tôi muốn chụp ảnh.
“………………Đẹp.”
Nhưng Shinomiya-san bây giờ còn đẹp hơn rất nhiều so với bức ảnh mẹ tôi mà tôi đã thấy lúc đó, lời khen ngợi tự nhiên buột ra khỏi miệng tôi. Và rồi, như một bóng ma, tôi lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ — thứ chẳng hề xứng với chiếc cổ thon dài, yêu kiều như cổ hạc ấy.
“Vậy thì, sợi xích này ai sẽ……”
“Tất nhiên là Anno-kun rồi, phải không? Nào, đây.”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa ấn mạnh sợi xích vào ngực tôi. Dù đã biết trước nhưng cũng có những chuyện cần thời gian để chấp nhận. Phải thế nào mới dẫn đến chuyện tôi đang đeo vòng cổ cho một cô bạn nữ ngồi ngay cạnh chứ… Nếu cảnh này bị ai ghi lại, thì đời này của tôi coi như xong.
“Cảm giác như tớ đã trở thành thú cưng của Anno-kun nhỉ! Thế này thì nếu đeo thêm tai thú có hợp không nhỉ?”
“Hợp thì có hợp, mà nếu đăng lên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ gây bão vạn lượt. Còn nếu hỏi tôi có muốn chụp không thì… xin miễn bình luận.”
“Ể, tại sao vậy?”
Shinomiya-san nghiêng đầu ngơ ngác. Tôi không thể nào nói ra được — là vì hình ảnh đó đã vượt qua mức dễ thương để chạm đến ngưỡng 18+, hay vì tôi đơn giản không muốn chia sẻ dáng vẻ ấy của Shinomiya-san cho vô số người xa lạ ngoài kia.
“Ch-chuyện đó để sau! Mau bắt đầu chụp ảnh thôi! Thời gian là hữu hạn đấy nhé!”
“Cậu yên tâm. Hôm nay và cả ngày mai cũng không có ai về nhà đâu. Nên thời gian có rất nhiều.”
“……Vậy sao.”
“Ừm. Nên cậu cứ yên tâm. Chúng ta cùng làm nhiều chuyện không đứng đắn nhé.”
Cách nói của cậu lạ quá đấy, tôi đã định phản bác như vậy, nhưng lại cảm thấy hoài niệm, thay vào đó tôi thở ra một hơi thật sâu.
“Ha ~. Thôi trêu Anno-kun vậy cũng đủ rồi, chúng ta bắt đầu nhé. Anno-kun, sợi xích ấy tuyệt đối không được buông ra đâu đấy?”
“Dù rất không muốn nhưng…… tớ hiểu rồi.”
Nuốt hết những lời muốn nói vào trong. Tôi và Shinomiya-san đã bắt đầu buổi chụp ảnh lần thứ tư.
Đúng như lời Shinomiya-san nói, buổi chụp ảnh diễn ra ở khắp mọi nơi trong nhà, bắt đầu từ phòng khách, rồi đến ghế sofa, nhà bếp, phòng thay đồ và cả phòng tắm. Khi di chuyển đến địa điểm muốn chụp, giữa tôi và Shinomiya-san đi phía trước có một sợi xích, khiến cho khung cảnh trông hệt như một quý tộc đồi bại đang dắt một cô hầu gái được thuê để mua vui đi dạo quanh nhà trong bộ dạng không mảnh vải che thân.
“Hơi thiếu đứng đắn một chút, nhưng tiếp theo chúng ta chụp trên bàn nhé?”
Sau khi chụp xong ở phòng tắm và quay trở lại phòng khách, Shinomiya-san vừa nói "Nào" vừa đặt chân lên ghế và định ngồi lên chiếc bàn ăn nơi cô vẫn dùng bữa hằng ngày. Dù cũng nghĩ rằng cô ấy nên do dự một chút, nhưng cuối cùng tôi vẫn buột miệng nói: “Dừng lại.”
“Tớ muốn chụp khoảnh khắc cậu đang định trèo lên bàn. Cậu cứ quay lưng về phía này, đặt tay lên bàn rồi ngoảnh lại được không?”
“Tớ hiểu rồi. Anno-kun, lần sau muốn dừng tớ lại thì thay vì gọi, cậu cứ giật nhẹ sợi xích là được nhé?”
Trước Shinomiya-san đang nở một nụ cười yêu mị, tôi thầm đáp lại trong lòng rằng làm sao mình có thể làm thế được, rồi giơ máy ảnh lên.
Lúc mặc đồ bơi thi đấu, vì chủ yếu là chụp chính diện nên tôi đã không để ý, nhưng đường cong từ lưng đến hông của Shinomiya-san thật tao nhã và vô cùng xinh đẹp, bao gồm cả đôi chân nuột nà kéo dài từ đó, tất cả hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Cùng với thiết kế hở vai, vẻ đẹp đó không chỉ đơn thuần dừng lại ở mức xinh đẹp.
Tách, tách, mỗi khi tôi nhấn nút chụp, Shinomiya-san lại thay đổi một chút tư thế, biểu cảm và hướng nhìn. Đôi khi, vì muốn có một phản ứng tự nhiên, tôi làm theo lời cô nói, bất ngờ giật nhẹ sợi xích.
“...A.”
Shinomiya-san lộ ra vẻ mặt mang màu sắc kinh ngạc đầy nghệ thuật và cả nét ngây ngất. Tư thế của cô cũng đổ sụp, hai quả đồi mềm mại rung lên bần bật trong khi cô ưỡn mạnh lưng ra sau. Dáng vẻ đó như thể cô vừa nhẹ nhàng đạt đến đỉnh điểm. Còn tôi chỉ làm theo phản xạ — vô thức bấm máy mà thôi..
“...Tớ muốn được tự do.”
Vào khoảnh khắc tôi hạ máy ảnh xuống, Shinomiya-san buông một câu lẩm bẩm. Rồi không ngồi lên bàn nữa, cô bước xuống ghế và đi về phía cầu thang.
“Tự do? Cậu muốn thoát khỏi cái gì sao?”
Vừa hướng máy ảnh về phía bóng lưng đang đi lên cầu thang của cô, tôi vừa hỏi, Shinomiya-san liền tựa người vào tường. Tò mò không biết cô đang có biểu cảm gì, tôi nhẹ nhàng vượt qua và đi vòng ra phía trước.
“Khỏi ngôi nhà này... tớ muốn được tự do.”
Gương mặt Shinomiya-san trông như sắp khóc. Ngay cả vẻ mặt đó cũng đẹp đến nín thở, và tôi đã vô thức chụp lại. Shinomiya-san thì không bận tâm, vừa từ từ bước lên cầu thang vừa tiếp tục câu chuyện như đang giãi bày.
“Từ trước đến nay, tớ đã sống theo những gì cha mẹ yêu cầu và sai bảo. Nhưng dù chỉ một chút... dù chỉ một chút thôi cũng được, tớ muốn được sống một cách tự do.”
Tôi lập tức chuyển máy ảnh sang chế độ quay phim và biến nó thành phỏng vấn.
“Lý do gì khiến cậu có suy nghĩ như vậy?”
“Như Anno-kun biết đấy, tớ có một người chị gái lớn hơn tớ khá nhiều tuổi. Chị ấy... Alice-oneechan, không giống tớ, chị ấy có một ý chí mạnh mẽ để theo đuổi những gì mình muốn làm.”
Cô ấy nói với chút bất lực trong giọng, như thể chẳng có gì có thể lay chuyển được chị gái mình.
“Alice-oneechan vừa là người tớ ngưỡng mộ, đồng thời cũng là người tớ căm ghét.”
“Người cậu căm ghét?”
Ngưỡng mộ mà lại căm ghét, điều đó có nghĩa là gì. Khi tôi hỏi điểm đó, Shinomiya-san cắn chặt môi.
Cha mẹ của Shinomiya-san, bố cô là một bác sĩ có mở một phòng khám riêng, còn mẹ cô là một nữ doanh nhân tài ba đã thành lập một công ty thời trang và phát triển nó thành một thương hiệu nổi tiếng. Chỉ nghĩ đến những kỳ vọng mà hai người họ đặt lên vai con cái thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
“Không biết là do chị ấy không chịu nổi áp lực đó, hay là do cảm thấy phiền toái. Tớ không rõ ý định thật sự, nhưng chị ấy đã rời khỏi nhà ngay khi vào đại học.”
“Ra là vậy...”
“Cha mẹ tớ — những người từng đau đầu vì cô con gái lớn sống buông thả, chẳng thèm liên lạc lấy một lời — đã dồn hết mọi kỳ vọng và lý tưởng vào đứa con gái thứ hai là tớ. Và kết quả hoàn chỉnh mà họ tạo ra, chính là Shinomiya Rinoa này đây.”
Shinomiya-san nói với hàng lông mày rũ xuống. Vẻ mặt buồn bã đó trông như thể cô vừa nhận ra mình không phải là một con người, mà là một con robot được tạo ra bởi bàn tay của cha mẹ.
“Một ngày nọ, tớ thấy chị ấy xuất hiện trên một tạp chí. Tớ đã biết từ trước rồi, vì chị có liên lạc báo rằng đã bắt đầu làm người mẫu, nhưng đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy.”
Nhân tiện, dù Alice-san vẫn thường xuyên liên lạc với Shinomiya-san nhưng cô không hề trả lời một lần nào. Dù vậy, việc tình cờ thấy chị gái trên một tạp chí mình đọc là bằng chứng cho thấy Alice-san đang hoạt động rất tích cực.
“Chị ấy trong tấm ảnh đó... nở một nụ cười rạng rỡ mà tớ chưa từng thấy khi còn ở nhà... vô cùng tỏa sáng.”
Shinomiya-san kể rằng chị gái cậu ấy cảm thấy được niềm vui được giải thoát khỏi nơi tù túng và được sống là chính mình như đang lan tỏa khắp cơ thể chị ấy.
“Nhìn thấy dáng vẻ đó của chị, tớ đã nghĩ rằng. Giống như chị, tớ cũng muốn được là chính mình, ít nhất là chỉ trong những bức ảnh.”
“...May quá. Đúng như tớ nghĩ, hai người chẳng phải là một cặp chị em thân thiết, luôn nghĩ về nhau sao.”
Nghe lời độc thoại của Shinomiya-san, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ý cậu là... sao cơ?”
“Tớ tự hỏi… liệu có phải Alice-san cũng mang trong lòng cảm xúc giống cậu không? Rằng dù rất yêu thương em gái, nhưng lại lo sợ chính mình đang khiến em ấy tổn thương?”
Câu chuyện của Shinomiya-san và Alice-san giống nhau đến mức đáng kinh ngạc. Alice-san mang trong lòng sự nghiêm khắc, còn Shinomiya-san lại chất chứa sự ngưỡng mộ. Chính vì cả hai đều giữ kín những cảm xúc ấy mà không thể thẳng thắn bày tỏ, nên khoảng cách giữa họ ngày càng xa dần. Chỉ đơn giản là như vậy thôi.
“...Chị ấy... liệu có tha thứ cho tớ không? Vì đã phớt lờ, và nói rất nhiều điều tồi tệ với chị ấy...”
“Chắc chắn chị ấy sẽ tha thứ. Tớ nghĩ hiếm có người chị nào lại yêu chiều em gái mình đến mức như Alice-san đâu.”
Dù sao thì chị ấy còn cố tình hỏi tôi để biết về cuộc sống học đường thời cấp 3 của em gái mình cơ mà. Một người như vậy nếu nhận được liên lạc từ cô em gái đang trong tình trạng tuyệt giao, hẳn sẽ khóc nức nở vì cảm động.
“Với lại, cuối cùng tớ cũng hiểu được điều mà Shinomiya-san nói, ‘con người mà mình không biết’. Đó chính là con người tự do, con người chân thật. Shinomiya-san muốn nhìn thấy điều đó nhỉ.”
“Ừm... chính tớ cũng đã hiểu ra. Tớ nghĩ chắc chắn là như vậy.”
“Mà, trong số những lựa chọn thì cũng có cả việc tự chụp ảnh phải không, nhưng phô bày lộ liễu thế này thì đúng là không hay cho lắm, nhỉ?”
“C-Chuyện đó là do Anno-kun tình cờ đi ngang qua thôi! Hơn nữa tớ đâu có nghĩ là mình sẽ bị chụp lén!”
“Việc chụp lén là tớ đã kiểm điểm rồi. Nhưng từ giờ trở đi, dù là phòng học trống thì cũng không được làm những việc như vậy ở trường nữa, biết chưa?”
“Tớ sẽ không làm nữa đâu. Vì tớ đã có Anno-kun rồi mà.”
Shinomiya-san nắm lấy sợi xích, làm nó kêu lên loảng xoảng rồi mỉm cười. Nụ cười đầy đảo điên đó khiến tôi không thể rời mắt, bất giác chuyển từ chế độ quay phim sang chụp ảnh rồi bấm máy.
Vậy thì từ giờ trở đi, những lúc tớ và cậu chụp ảnh, cậu cứ thoải mái là chính mình, được chứ? Hay nói đúng hơn… hãy để tớ lưu giữ hình ảnh Shinomiya Rinoa chân thật nhất. Vì vậy…”
Vừa thầm thì trong lòng rằng "Cậu từ giờ đã tự do", tôi vừa tháo chiếc vòng cổ cho Shinomiya-san. Rồi tôi buông sợi xích, giải thoát cho cô ấy.
“Cảm ơn cậu, Anno-kun.”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa nở một nụ cười như để kìm nén nước mắt. Gương mặt đó, tôi nghĩ là nụ cười dễ thương nhất trong tất cả những nụ cười của cô mà tôi từng thấy.
“Cuối cùng, cậu chụp cho tớ ở trong phòng của tớ được không? Hãy chụp ở nơi duy nhất trong ngôi nhà này mà tớ có thể được tự do.”
Tôi để cô ấy dắt tay vào phòng. Dù mới vào đây cách đây không lâu và đây cũng mới chỉ là lần thứ hai, nhưng tôi lại thấy căng thẳng và cảm giác khô họng hơn cả lần đó.
Dù đã chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh hở hang, tôi tự nhủ rằng giờ này còn có gì mà phải hồi hộp nữa, rồi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập rộn lên. Nhưng vì Shinomiya-san trong bộ BabyDoll mỏng manh đang nằm trên giường, dang rộng cả hai tay như mời gọi, nên lý trí của tôi bị bào mòn với một tốc độ chưa từng thấy.
“Nào, chúng ta tiếp tục buổi chụp cuối cùng nhé?”
“...Mong cậu chiếu cố.”
Thứ phản chiếu qua ống kính là Shinomiya-san đã được giải thoát khỏi vòng cổ. Biểu cảm của cô trở nên rạng rỡ như bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây. Dường như cô đã được giải phóng khỏi áp bức, và không ngần ngại phơi bày con người thật mà mình đã giấu kín bấy lâu nay.
“...À, ra là vậy.”
“Ghi lại vẻ đẹp của một khoảnh khắc, để nó trở thành vĩnh cửu” — đó là câu trả lời khi tôi hỏi về ý nghĩa của điều đó.
-----Lớn lên rồi thì Takumi sẽ hiểu thôi. Nhưng mà, để được như vậy thì con cũng phải tìm thấy đã. -----
-----Tìm thấy... cái gì ạ?--------
-----Còn phải hỏi sao? Đó là người mà con thật sự muốn lưu lại trong ký ức đấy. -----
"Con đã tìm thấy rồi, thưa bố."
“? Cậu tìm thấy gì vậy, Anno-kun?”
“………………Bí mật.”
Thay vì trả lời, tôi tiếp tục bấm máy. Dù có cạy miệng tôi cũng không nói. Rằng tôi đã gặp được người mà mình từ tận đáy lòng muốn lưu lại trong ký ức.
“Là gì vậy? Tớ tò mò quá! Nói cho tớ đi mà, Anno-kun!”
“Hông chiịu đâu! Tuyệt đối không nói------ Tớ chưa chụp xong nên cậu im lặng dùm------!”
Trong phút chốc, sự căng thẳng tan biến, và buổi chụp biến thành một buổi chụp ảnh đầy ắp niềm vui cùng sự ồn ào.
Cũng vì thế mà chúng tôi đã vui đến mức quên cả thời gian, để rồi khi nhận ra thì trời đã tối từ lúc nào.
“Anno-kun. Cũng muộn rồi, hay là cậu ăn tối rồi ở lại nhà tớ đêm nay luôn nhé?”
Sau khi buổi chụp kết thúc, dọn dẹp xong xuôi, trong lúc tôi đang ở phòng khách chờ Shinomiya-san thay đồ, thì cô vừa quay lại đã đưa ra một đề nghị không thể tin nổi.
“Không không! Dù cho không có ai về nhà đi nữa thì như vậy cũng không được đâu!!”
“Ngày hôm nay... đêm nay tớ không muốn ở một mình. Làm ơn đấy...”
Tôi định từ chối rằng như vậy không ổn, nhưng Shinomiya-san nắm lấy tay áo tôi như thể không để cho tôi thoát. Hơn nữa, đôi mắt cô còn long lanh những viên ngọc lệ chực trào. Bị làm như thế này, liệu có gã đàn ông nào từ chối được không. Không, không có.
“...Tớ hiểu rồi. Tớ hiểu rồi! Đêm nay tớ xin phép nhận lòng tốt của cậu!”
“Cảm ơn cậu, Anno-kun! Vậy thì bữa tối tớ sẽ trổ hết tài nghệ nấu nướng, cậu chờ nhé!”
Nói xong một cách vui vẻ, Shinomiya-san vừa ngân nga hát vừa đi về phía nhà bếp. Tức là cô ấy sẽ đãi mình một bữa ăn tự nấu. Nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị sẵn, lẽ nào? Lẽ nào mình đã bị gài bẫy rồi sao.
“À, với lại tớ có một điều thắc mắc... tại sao cậu lại gọi chị tớ là ‘Alice-san’ vậy?”
“...Á.”
Chết rồi. Vì được chị ấy bảo cứ gọi là Alice là được nên tôi đã vô thức nói ra.
“Những chuyện đó, chúng ta sẽ vừa ăn vừa từ từ nói chuyện, nên cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé. Được không?”
“...Vâng.”
Tôi dám khẳng định. Người nào sau này kết hôn với Shinomiya-san chắc chắn sẽ bị lép vế. Tôi thở dài một hơi, thầm gửi lời cổ vũ đến người chồng tương lai của cô.
***
Tại sao lại thành ra thế này. Nằm trong chăn, tôi ôm đầu.
“Đã lâu rồi mới được ngủ chung chăn với ai đó như thế này, tớ vui lắm.”
Shinomiya-san, với tâm trạng vui vẻ đến mức như có nốt nhạc "♪" ở cuối câu, vừa tắt điện vừa chui vào trong cùng một chiếc chăn với tôi như một điều hiển nhiên. Nhân tiện, bộ đồ ngủ của cô ấy là hàng hiệu nổi tiếng đến mức ngay cả một đứa con trai như tôi cũng từng nghe qua. Thiết kế là sọc trắng và hồng. Chất liệu phồng phồng bông bông vô cùng dễ thương. Nhưng khóa kéo lại được mở vừa phải để lộ khe ngực, trong khi bên dưới là chiếc quần short đầy khêu gợi. Cũng dễ hiểu tại sao nó lại được các cô gái yêu thích.
Mùi hương hoa cỏ sau khi tắm thoang thoảng bay tới, sự ngọt ngào ấy làm đầu óc tôi quay cuồng. Trong lúc tôi đang cố kìm nén cơn thôi thúc muốn chụp lại dáng vẻ nóng bừng sau khi tắm của cô, thì cô nói:
“Cứ như đi du lịch ngoại khóa ấy nhỉ, vui thật, Anno-kun.”
Tôi thầm hét lên trong lòng: nếu đối phương là người cùng giới thì tôi đã hoàn toàn đồng ý với ý kiến đó rồi. Lý do tôi không thể nói ra thành lời là vì Shinomiya-san đang nhân lúc tôi quay lưng mà tiến lại gần đến mức gần như ôm lấy tôi từ phía sau, khiến tôi có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ qua tấm lưng mình.
“Này, Anno-kun. Tớ hỏi một chuyện được không?”
“...Chuyện gì vậy?”
“Tại sao Anno-kun lại bắt đầu chụp ảnh vậy?”
So với việc tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những câu hỏi khác, câu hỏi này thật sự làm tôi hụt hẫng. Tôi cười khúc khích rồi trả lời.
“Nếu phải nói thì... có lẽ là do ảnh hưởng từ bố tớ chăng?”
“Từ bố của cậu?”
Từ nhỏ, tôi đã luôn được nghe bố nói rằng, khoảnh khắc tuyệt vời nhất là khi bắt được khoảnh khắc tỏa sáng nhất của một người qua ống kính. Và vì những tấm ảnh thời trẻ của mẹ do chính tay bố chụp quá đỗi tuyệt vời, nên tôi đã có hứng thú với máy ảnh.
Rồi khi tôi vô tình định chụp mẹ, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau qua ống kính và mẹ mỉm cười, tôi đã bị một cú sốc như sét đánh. Tôi muốn lưu lại khoảnh khắc cảm động đó. Đó là lý do lớn nhất để tôi cầm máy ảnh.
“Ngoài ra... có lẽ là vì khi chụp ảnh, tớ có thể quên đi nhiều thứ.”
Khi tôi bắt đầu học cấp ba, bố mẹ tôi đã chuyển ra sang nước ngoài và làm việc chính thức ở đó luôn.
“Từ trước đến giờ, thời gian cả gia đình sum họp vốn đã ít, giờ thì gần như không còn nữa. Bố mẹ tớ hầu như không về nhà, nên phần lớn thời gian tớ đều ở một mình. Vì vậy…”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Shinomiya-san đã ôm chầm lấy tôi như thể bao bọc.
“――Vậy thì, có lẽ chúng ta là những người giống nhau nhỉ.”
“...Shinomiya-san?”
“Tớ, người bị cô lập trong ngôi nhà không có tự do, và Anno-kun, người cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Như vậy không phải là những người giống nhau sao?”
“Hahaha. Đúng là có lẽ vậy thật.”
“Anno-kun, cậu có thể quay mặt về phía này được không?”
"Gì vậy." Tôi quay lại mà không chút cảnh giác, bàn tay của Shinomiya-san nhẹ nhàng vươn đến má tôi. Cứ như vậy, cô xoay người tôi lại một cách ép buộc để chúng tôi đối mặt với nhau. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, làm gương mặt Shinomiya-san hiện lên rõ ràng.
“Cậu đã luôn cố gắng một mình rồi nhỉ. Tớ nghĩ, thỉnh thoảng có chút thời gian để làm nũng cũng được mà?”
Với nụ cười ngọt ngào trên môi, và bằng giọng nói của một thánh nữ tràn đầy lòng nhân ái, Shinomiya-san áp đầu tôi vào lòng ngực cô.
Cảm giác mềm mại, dễ chịu và hương thơm ngọt ngào thư thái. Một cảm giác như được trở về với biển mẹ. Đây là thứ mình đã mong muốn sao. Không muốn rời xa, cũng không muốn bị bỏ lại. Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Shinomiya-san.
“Hãy cứ làm nũng thật nhiều vào nhé, Anno-kun.”
“...Cảm ơn cậu.”
Được bao bọc trong sự bình yên chưa từng cảm thấy, ý thức của tôi chìm sâu xuống đáy biển.


0 Bình luận