Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Nhắc nhở hãy đọc manga nếu bạn muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khoảng một hoặc hai chương nữa, chúng ta sẽ bắt kịp tiến độ đó.
1
Cuộc xôn xao về lời tỏ tình cuối cùng cũng lắng xuống, và buổi học trong ngày cũng kết thúc. Theo lời dặn của "bạn trai" Iruma-kun, tôi đến đứng trước cổng trường. Cậu ấy nói muốn giới thiệu tôi với bạn bè hay gì đó... Ba người họ gộp lại chính là cái gọi là Bộ Ba Đặc Biệt của ngôi trường này. Chỉ cần lướt qua họ thôi, các học sinh khác đã rõ ràng cảm thấy lúng túng, thậm chí sợ sệt.
"Asahina-san, để tôi giới thiệu cho cậu. Đầu tiên, người đeo kính là Namikawa Shun, bạn thuở nhỏ của tôi."
"Rất vui được gặp cậu, tôi là Namikawa. Mong cậu chiếu cố."
Dường như ba người họ đã quen với ánh mắt của những người xung quanh, bởi Namikawa-kun tự giới thiệu với tôi bằng một vẻ mặt điềm tĩnh cùng nụ cười sảng khoái.
"Và, anh chàng này thì đã gặp trước đây rồi, nhưng cứ giới thiệu cho xong. Hắn là một 'chiến hữu' tệ hại của tôi, Bizen Ryouichi."
"Tôi là Bizen. Rất vui được gặp."
"R-Rất vui được gặp cậu... Tên tôi là Asahina Wakaba."
"Ồ, tên riêng của cậu là Wakaba-san ư? Cái tên đáng yêu hệt như cậu vậy."
"Khoan đã, cậu không biết sao?" Namikawa-kun tròn mắt kinh ngạc sau khi nghe Iruma-kun nói.
"Thì, tôi còn chẳng biết trông cô ấy thế nào trước khi gặp mặt hôm nay mà. Trách tôi được sao?"
"Đúng thế đúng thế," Bizen-kun gật đầu.
Xem ra, Bizen-kun cũng không hề nghi ngờ về "trò chơi" mà chúng tôi đang tham gia... Lúc này tôi thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
"Thì ra là vậy... Dù sao đi nữa, tôi cũng mừng cho cậu. Chúc mừng, Haruto-kun."
"Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng tôi sẽ cổ vũ cậu, Haruto!"
"H-Hai cậu! Cảm ơn nhiều lắm!"
Iruma-kun được hai người kia vây quanh, nhận những lời động viên và chúc phúc. Tôi dõi theo khung cảnh rực rỡ trước mắt, cố gắng hết sức để phớt lờ cái cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng.
"Chúng tôi đã giới thiệu xong, vậy giờ chúng tôi xin phép."
"Đúng vậy, 'bóng đèn' nên tự giác lượn đi chỗ khác chứ."
Cả hai đặt một tay lên vai Iruma-kun rồi bỏ đi.
"Hả? Đi rồi sao? Hai cậu có thể đi cùng bọn tôi mà." Cậu ấy làu bàu.
"Tôi còn phải lo tập luyện."
"Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết. Vậy nhé, Asahina-san, hẹn mai gặp."
"Hẹn mai gặp!" Iruma-kun vẫy tay về phía hai người, bóng lưng họ dần khuất xa.
"Hai người có vẻ thân thiết thật đấy."
"Thì, họ cứ bám lấy tôi dù tôi muốn hay không. Nhưng mà tôi có thể nói mọi chuyện với họ, nên với tôi đó là điều tuyệt vời." Cậu ấy nói, vẻ mặt gần như đang khoe khoang.
...Thật lòng mà nói, tôi ghen tị lắm.
"V-Vậy thì... chúng ta cũng nên về nhà chứ?"
"À, ừ-ừ."
Tôi cúi mặt xuống, và ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước đi, tôi cảm thấy một ánh mắt chạm vào lưng mình. Tôi quay lại. Từ vị trí của chúng tôi, tôi có thể nhìn rõ các phòng học của khối năm nhất. Do đó, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt "cô ấy", người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua khung cửa sổ.
"Nanase-san..."
Ánh mắt sắc bén ấy, cái nhìn đâm thẳng vào ngực tôi, trông như đang thúc giục tôi làm "chuyện đó".
"Ưm, sao vậy?"
"K-Không, không có gì cả!" Đầu tôi cuống quýt quay về phía Iruma-kun, người đang tỏ vẻ bối rối.
Trên đường về, Iruma-kun có nói chuyện với tôi, dù cậu ấy khá giữ kẽ. Phần lớn những câu chuyện đó xoay quanh chuyện trường lớp, nhất là về hai người mà tôi mới gặp. Cậu ấy vừa kể vừa khoa tay múa chân, khiến những câu chuyện nghe có vẻ sinh động hơn. Nếu phải đoán, thì chắc cậu ấy đang cố gắng xoa dịu không khí. Nhưng tiếc là tôi chỉ có thể gật đầu bâng quơ hoặc đáp lại vài lời ngắn ngủi.
Làm sao tôi có thể nói với cậu ấy rằng tôi đang bị bắt nạt ở trường chứ. Nhưng nói dối về cuộc sống học đường của mình cũng không được, vì tôi không biết cậu ấy đã biết những gì. Trong mắt Iruma-kun, hẳn tôi phải là một cô bạn gái cực kỳ nhạt nhẽo. Cuối cùng, chủ đề chuyển sang những chương trình TV yêu thích, âm nhạc, hoặc khu phố chúng tôi sống.
Như vậy thì ổn rồi. Dù có hơi ngần ngại khi nói địa chỉ nhà mình, nhưng đó gần như là vấn đề duy nhất của tôi. Bởi vậy, tôi thành thật trả lời những câu hỏi mà Iruma-kun đưa ra.
“Hả, ra vậy. Thế thì nhà Asahina-san ở gần đây nhỉ.”
“V-Vâng. Chỉ một chút nữa thôi.”
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến đoạn phải chia tay. Nhà cậu ấy cách đây hai ga tàu, nên tôi có thể tạm biệt bây giờ. Điều đó có nghĩa là công việc hôm nay đã kết thúc. Chỉ cần một “nhiệm vụ” nữa thôi, tôi cuối cùng sẽ được giải thoát. Cậu ấy hỏi có nên đưa tôi về không, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
“Vậy thì, hẹn gặp lại cậu ở trường ngày mai nhé!” Iruma-kun nói, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
“À…”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
Tôi đáp lại bằng một âm thanh trống rỗng không mang bất kỳ ý nghĩa nào, khiến Iruma-kun nghiêng đầu bối rối. Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn tạm biệt cậu ấy hôm nay. Nhưng có một điều tôi phải nói với cậu ấy, một “nhiệm vụ” tôi phải hoàn thành.
“À… Ừm… Ngày kia, thứ Bảy, cậu có rảnh không?”
“Thứ Bảy? À, tôi nghĩ là rảnh. Có chuyện gì vậy?”
Tôi đã hy vọng cậu ấy sẽ bận. Nhưng một ước muốn ích kỷ như vậy đã không được chấp thuận, đúng như dự đoán. Giờ thì đã đến nước này, tôi phải làm thôi. Tôi hít một hơi thật sâu.
“À, thì… nếu cậu không phiền…”
“Hả?”
“—Cậu có muốn đi chơi đâu đó với tôi không?”
Thứ Bảy. Với tâm trạng u ám, tôi bước về phía địa điểm đã hẹn. Tôi đang đi đến buổi hẹn hò đầu tiên với một cậu con trai. Ban đầu, tôi muốn tạo ra những kỷ niệm quý giá với chàng trai mà mình đã chọn, nhưng mọi thứ về buổi hẹn này đều là giả dối. Chẳng đời nào tôi sẽ trân trọng những kỷ niệm mà mình có được hôm nay.
Với những cảm xúc này nhấn chìm tôi, tôi nhận ra tốc độ bước chân của mình đã giảm đi đáng kể. Cả cơ thể tôi trở nên nặng nề, khiến việc đi lại thật khó khăn. Thở dài một tiếng, tôi ngước nhìn bầu trời.
“À…”
Đó là một bầu trời đầy mây, như thể phản chiếu những gì đang diễn ra trong trái tim tôi. Tôi không muốn. Tôi không muốn điều này. Tôi cảm thấy muốn khóc. Tôi muốn dậm chân và than vãn. Với một tiếng thở dài nữa, tôi mở ứng dụng trên điện thoại, và kiểm tra dự báo thời tiết. Dù kiểm tra bao nhiêu lần, các biểu tượng đám mây trên bản đồ vẫn nhấp nháy, báo rằng khả năng mưa không quá cao. Nếu có một cơn mưa rào bất chợt, buổi hẹn đã bị hủy rồi. Những ý nghĩ tàn nhẫn này tràn ngập đầu tôi. Nhưng…
Không… K-Kh-Không thể nào! M-Một buổi hẹn hò ư!? Hoan hô, đời mình đúng là tuyệt vời nhất!
Tôi nhớ lại phản ứng của Iruma-kun khi tôi mời cậu ấy. Thái độ vui vẻ và hớn hở của cậu ấy lóe lên trong tâm trí tôi, mang đến một cơn đau nhói trong lồng ngực, như thể tôi bị đâm bởi cảm giác tội lỗi. Ngay sau đó, tôi đã đến nơi chúng tôi hẹn gặp. Tôi lấy điện thoại thông minh ra, và kiểm tra giờ; 8 giờ 12 phút sáng. Tôi còn hơn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn. Tôi đến khá sớm, nhưng cậu ấy—
“À…!”
Chúng tôi đã hẹn nhau ở đài phun nước trong công viên. Ngay chính giữa công viên, tôi trông thấy một gương mặt tròn tròn, quen thuộc. Tôi cứ nghĩ mình đã lo lắng lắm rồi, nào ngờ cậu ấy còn run hơn cả tôi, cả người cứ thế run lẩy bẩy, hệt như một chú gà con vừa mới lọt lòng. Vô thức, tôi nén tiếng gọi lại.
“A-Asahina-san! Đằng này!” Iruma-kun cuống quýt vẫy tay về phía tôi.
Tôi không thể phớt lờ cậu ấy. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bước về phía cậu.
*Mình phải tỏ ra vui vẻ. Để cậu ấy thực sự tin là mình thích cậu ấy… Cười lên nào, Wakaba.*
“Có phải tớ đến muộn khiến cậu phải đợi không?” Tôi nở nụ cười đẹp nhất có thể, cất tiếng gọi cậu ấy.
“Đ-Đâu có! Tớ cũng vừa mới tới thôi mà!”
Và thế là cuộc trò chuyện dừng lại. Tôi chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ cậu ấy cũng vậy.
“Ưm… Kh-Khoan đã, chúng ta vẫn còn một chút thời gian, nhưng sao mình không đi tới đó luôn nhỉ?” Iruma-kun là người phá vỡ sự im lặng, cất tiếng nói đầy vẻ hoạt bát.
“V-Vâng, tớ không phiền.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và bắt đầu bước theo cậu ấy. Tôi thấy có lỗi với Iruma-kun, nhưng những ánh mắt xung quanh bắt đầu làm tôi khó chịu. Nó khiến tôi cảm thấy bất an hơn nữa. Đến mức nụ cười tôi cố tạo ra như muốn vỡ vụn. Dĩ nhiên, Iruma-kun chẳng hề hay biết điều này. Cũng giống như lần chúng tôi đi bộ về nhà cùng nhau, cậu ấy vẫn cứ tự nhiên nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Tôi thực lòng biết ơn vì điều đó, nhưng cảm giác nặng nề trong lồng ngực tôi vẫn chẳng tan đi chút nào.
“H-Hơi tiếc là thời tiết không được ủng hộ lắm cho buổi hẹn hò của chúng ta! N-Nhưng mà! Dù sao thì mình vẫn sẽ vui vẻ như thường thôi!”
“Không, không sao đâu… Tớ… không thực sự… bận tâm…”
“T-Thật vậy sao! T-Tớ mừng quá! Ahaha…!”
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi. Đó là một khu phức hợp chiếu phim nằm trong trung tâm thương mại. Đây chính là điểm nhấn của buổi hẹn hôm nay.
“Hmm, đông đúc thật đấy nhỉ.”
Vì hôm nay không phải là ngày trong tuần, nên có rất nhiều gia đình và các cặp đôi lấp đầy trung tâm thương mại. Không chỉ ở quầy vé, mà ngay cả ở khu ẩm thực, hàng người cũng xếp dài khắp nơi.
“Giờ thì mình xem phim gì đây? Cậu bảo phim gì cũng được, nhưng hay là phim tình cảm thay vì hành động hay kinh dị nhé?”
“Ưưưm…”
Khi nói về những điểm hẹn hò phổ biến, rạp chiếu phim chắc chắn phải đứng đầu danh sách. Nó giúp giết thời gian, và không khiến bạn phải chờ đợi quá lâu. Đó là lý do tại sao tôi đề xuất. Về thể loại, tôi đã trả lời là phim gì cũng được, nhưng giờ đã đến đây rồi, có lẽ tôi phải thay đổi lựa chọn một chút. Tôi thực sự không muốn xem phim tình cảm với cậu ấy.
“Để tớ nghĩ xem… Hay là mình xem bộ phim đang hot kia đi?” Tôi nói, rồi chỉ vào một tấm áp phích.
“À, ‘Robot Hoa Huệ Trắng’ hả. Phải rồi, tớ cũng muốn xem bộ đó, vậy thì xem phim đó nhé! Không biết họ còn đủ hai ghế trống không nữa.”
“À, để tớ đi mua— ” Tôi cảm thấy có lỗi vì cứ luôn để cậu ấy lo liệu mọi thứ, nên định mua vé.
“À, không sao đâu. Tớ đi mua cho, cậu cứ đợi ở đây nhé!”
“Ể, nh-nhưng mà…”
“Không sao đâu mà, không sao đâu! Tớ sẽ quay lại ngay thôi.” Cậu ấy vừa nói vừa cười, rồi đi về phía quầy bán vé.
Nhìn cậu ấy bước đi, một cảm giác lạ lẫm bỗng ập đến với tôi. Nhắc mới nhớ, lần cuối cùng có người đối xử chu đáo với mình như vậy ngoài gia đình là khi nào nhỉ? Tôi chẳng thể nào nhớ ra được. Với những cảm xúc phức tạp, tôi cứ đứng đờ người ra trong mơ màng, chờ đợi cậu ấy quay lại.
Không lâu sau đó, đèn tắt, bao trùm chúng tôi trong bóng tối. Cùng với những cảnh báo ngắn gọn thường thấy ở rạp chiếu phim, những quảng cáo về các bộ phim sắp chiếu bắt đầu hiện lên. Futaba lúc nào cũng ghét cái “khoảng thời gian” này, phàn nàn rằng chúng tôi đến đây để xem phim, nên không nên bị ép xem hết mấy thứ này. Con bé đúng là một cô gái vội vàng, mà cũng đáng yêu nữa chứ.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi suýt bật cười thành tiếng, cố lắm mới kìm lại được. Trong giây lát, lòng tôi chợt rộn ràng. Lâu lắm rồi tôi mới được đi xem phim. Suýt chút nữa thì quên mất, mình đang hẹn hò mà. Thôi thì đã đến đây rồi, cứ thoải mái tận hưởng vậy.
Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, phần quảng cáo cũng kết thúc, và cùng với logo của nhà sản xuất phim hiện lên màn hình, bộ phim chính thức bắt đầu. Quả nhiên không hổ danh, bộ phim khá hấp dẫn. Một cô bé người tuyết Yuki-onna trẻ tuổi sống trên hòn đảo hoang vắng ngoài khơi xa, vô tình gặp gỡ một cậu bé robot, và rồi họ dần dần trở nên thân thiết.
Cuối cùng, khi câu chuyện đi đến cao trào, nhân vật chính và nữ chính phải chia ly vì những hoàn cảnh bất khả kháng, tôi bắt đầu cảm thấy xúc động. Rồi chuyện đó xảy ra…
“…Ế?”
Đột nhiên, một cảm giác ấm áp bao phủ lấy bàn tay tôi. C-Cái gì thế này!?
“Kyaa!?” Tôi vô thức kêu lên một tiếng, rồi rụt tay về.
Vừa lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ bên cạnh tôi.
“Ối! X-X-Xin lỗi cậu!”
“Ư ư ư…”
Vì sự cố bất ngờ này, nước mắt tôi bắt đầu lưng tròng. Tôi có thể cảm nhận rõ tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết. K-Không, sợ quá…!
“Xin lỗi, tớ xin lỗi thật nhiều! Tớ chỉ là… Ài, tớ thực sự xin lỗi!”
Khi tôi đã lấy lại được nhịp thở, tôi thấy Iruma-kun đang cúi đầu xin lỗi, trông cậu ấy như sắp khóc đến nơi. Lúc đó, tôi mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra. Thì ra, Iruma-kun đã bị cuốn vào không khí của bộ phim, và vô thức muốn nắm tay tôi. Với tính cách của cậu ấy, chắc là không nghĩ nhiều đâu. Mà cũng phải thôi, chúng tôi đang hẹn hò mà, chuyện đó cũng tự nhiên thôi.
“T-Tớ không sao. Tớ xin lỗi vì đã đột ngột rụt tay lại.”
“K-Không, cậu không cần xin lỗi gì cả! Aiz, tớ lại làm hỏng việc rồi… Tớ đang làm cái quái gì thế này…!”
Cứ thế này chúng tôi sẽ làm phiền những người xung quanh mất, nên tôi cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục xem phim cho đến hết. Nhưng kết thúc bộ phim thế nào thì tôi cũng chẳng còn nhớ nổi. Tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là cái cảm giác ấm áp vừa rồi, và cơ thể tôi vẫn còn run lên vì sợ.
Cuối cùng, đèn trong rạp sáng lên, và vài người xung quanh chúng tôi đứng dậy. Thậm chí có người còn rơi nước mắt khi phim kết thúc. Tuy nhiên, chúng tôi lại chẳng thể hiện bất kỳ phản ứng nào như vậy, mà chỉ vội vã rời khỏi rạp. Bầu không khí gượng gạo này vẫn tiếp diễn ngay cả khi chúng tôi đi dạo trong trung tâm thương mại. Không có cuộc trò chuyện nào bắt đầu, và tôi bắt đầu lo lắng rằng ngày hôm nay sẽ kết thúc trong sự im lặng khó xử như vậy.
“Asahina-san! Tớ thực sự xin lỗi về chuyện vừa rồi! Cậu cho phép tớ xin lỗi lần nữa nhé!” Iruma-kun lên tiếng sau một hồi im lặng rất lâu, cậu ấy cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc. “Chỉ là, tớ hoàn toàn không có kinh nghiệm gì. Tớ chưa từng hẹn hò với con gái trước đây, nên tớ không biết phải làm gì và không nên làm gì.”
“C-Cậu không cần xin lỗi đến mức đó đâu…”
“Nếu cậu không phiền, cậu có để tớ bù đắp không? Giờ ăn tối còn hơi sớm, vậy tại sao chúng ta không đi dạo các cửa hàng một lúc nhỉ?”
Cậu ấy chắc lại đang nghĩ cho tôi nữa rồi. Thật tốt khi cậu ấy là người phá vỡ sự im lặng, và tôi thực sự cảm thấy biết ơn.
“V-Vâng, tớ hoàn toàn ổn. Nếu Iruma-kun thích, thì chúng ta cứ làm vậy.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Vậy thì, trước tiên…” Cậu ấy quay cái đầu to lớn của mình, nhìn xung quanh.
Tôi cũng làm theo, nhìn ngắm các cửa hàng quanh mình, nhưng cuối cùng tôi bị choáng ngợp bởi lượng người quá đông, không tìm thấy cửa hàng nào ưng ý. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi đến trung tâm thương mại này. Tôi hiếm khi ra ngoài trừ việc đi học, nên tôi chẳng biết chọn cái gì.
"Ồ? Sao không phải chỗ kia nhỉ?" Iruma-kun búng tay cái tách. "Thế thì tha hồ mà vui vẻ, mình tới khu trò chơi đó nhé."
"À, ừm." Tôi đáp lời hờ hững rồi lẽo đẽo theo sau cậu ấy.
Khi chúng tôi đến gần khu giải trí, một bản nhạc sôi động vọng tới tai tôi. Càng lại gần, bước chân tôi càng nặng trĩu. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị Iruma-kun kéo đi và bước vào bên trong.
"Woah..."
Quả nhiên, bên trong khu giải trí ồn ào bất thường. Tôi nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ từ mọi ngóc ngách. Có vẻ có rất nhiều trẻ em ở đây, chúng đang chơi đùa cùng bố mẹ hoặc bạn bè.
"...Chỗ này hoành tráng thật."
Bên trong, tôi có thể thấy vô số máy chơi game (?) được xếp thành hàng. Có máy gắp thú bông... kia là gì nhỉ, cần câu cá ư? Còn đằng kia, là đua ngựa sao? Chà, tôi không thể tưởng tượng nổi cách chơi những trò này. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Nhưng ngoài sự lo lắng len lỏi, tôi cũng cảm thấy một chút phấn khích.
"Hmm, giờ lại có thêm nhiều game mới rồi. Asahina-san, cậu có muốn chơi gì không?"
"À, ừm... xin lỗi cậu, tớ chưa bao giờ tới những chỗ như thế này..."
"Ra vậy! Vậy thì để tớ hướng dẫn cậu nhé!" Cậu ấy nở nụ cười ấm áp, đi trước tôi một bước.
Loại trò chơi chính ở đây dường như là dùng xu, mua bằng tiền mặt. Tôi vừa định rút ví ra thì Iruma-kun đã đưa một tờ tiền vào máy, nhận về mấy đồng xu bạc.
"À, ừm, để tớ trả! Cậu còn bao luôn cả vé xem phim rồi mà."
"Nhưng cậu đã mua đồ uống rồi còn gì? Giờ thì coi như huề nhé. Tớ thật sự rất vui về chuyện đó. Nghe thì có vẻ lạ khi nói ra như thế này, nhưng Asahina-san, cậu đúng là một người chu đáo." Iruma-kun gãi má, rồi bê cái khay đựng đầy xu bạc.
Nếu muốn huề nhau thì sao tôi không tự trả phần của mình nhỉ... Nhưng có vẻ như Iruma-kun sẽ không nhượng bộ đâu. Tôi không biết liệu cậu ấy đặc biệt như thế, hay tất cả các chàng trai đều như vậy khi hẹn hò...
"Vậy thì, giờ mình dùng một ít số này nhé. Nói về những trò chơi mà ai cũng thấy vui, có lẽ là máy gắp thú bông? Nhưng cần gắp ở đây khá yếu... với lại phần thưởng cũng không đặc sắc cho lắm... À, tớ biết rồi!" Iruma-kun chỉ vào một cỗ máy, rồi vẫy tay gọi tôi bằng bàn tay còn lại. "Asahina-san, cậu nói thích các chương trình đố vui trên TV đúng không?"
"À, ừm, đúng vậy. Chuyện đó thì sao?"
Giờ cậu ấy nhắc mới nhớ, hôm đó khi cùng đi bộ về nhà, chúng tôi đã nói chuyện về các chương trình TV yêu thích của mình.
"Vậy thì, mình chơi thử cái này nhé?"
Chúng tôi tiến lại gần cỗ máy, khi đó tôi thấy một nàng tiên (?) dễ thương ở phía trên, đôi cánh mọc ra từ lưng, vẫy vẫy tay chân.
"Nói một cách đơn giản, đây là game đố vui. Cậu sẽ được đưa ra một câu hỏi, và nhấn nút trên màn hình để chọn câu trả lời, vậy nên ngay cả người mới chơi cũng có thể chơi dễ dàng."
"Chà, có nhiều game thật đấy."
Nhìn kỹ hơn, nàng tiên đó cầm một cây đũa phép hình dấu hỏi. Đọc hướng dẫn bên cạnh, bạn phải chạm cây đũa phép vào màn hình để tiếp tục trò chơi. Tôi không quá hứng thú, nhưng vì cậu ấy đã mời, tôi cũng nên tham gia một chút. Cảm thấy một chút phấn khích, tôi ngồi xuống ghế. Ngay khi tôi ngồi xuống, một tiếng nhạc vang lên, nghĩa là Iruma-kun đã thả xu vào.
"Chào mừng đến với Xứ Sở Thần Tiên Huyền Diệu!"
Màn hình sáng lên, và tôi nghe thấy một giọng nói. Trò chơi đã bắt đầu.
"Để đánh bại Tứ Long mang đến tuyệt vọng cho nhân loại, hãy giải các câu đố và đoạt lấy vũ khí huyền thoại!"
Mấy nhân vật đáng yêu hiện ra trên màn hình, bắt đầu kể lại câu chuyện. Trong lúc đó, Iruma-kun hướng dẫn cách chơi game. Tôi hiểu ra là mình phải dùng con rối tiên đang ở trước mặt để chạm vào màn hình. Chạm vào sẽ hiện ra các câu hỏi, và tôi phải giải quyết chúng trong thời gian quy định.
“Ơ... Trụ sở hành chính tỉnh Yamanashi nằm ở đâu nhỉ? Không phải đây là...”
Dù có hơi hoang mang vì sao một trò chơi mang đậm màu sắc giả tưởng thế này lại xuất hiện những câu hỏi thực tế đến vậy, tôi vẫn biết đáp án. Các phương án được đưa ra là…
A: Kofu
B: Dãy Alps phía Nam
C: Koshu
Giờ chỉ cần chọn đáp án thôi đúng không?
“Hừm, câu hỏi khó ngay từ đầu rồi đấy...! Nhưng mà, tôi thấy Dãy Alps phía Nam có vẻ đáng ngờ hơn cả...!”
Đúng rồi, là Kofu. Vậy thì mình phải chọn A thôi…
“Chính xác!!”
“Ô-Ôi chà!?”
Ngay khi tôi chọn, một tiếng reo hò lớn vang lên từ màn hình, cùng với điệu nhạc chúc mừng. Vậy là…
“M-Mình đúng rồi sao?”
“Cô đoán đúng rồi kìa! Hay quá!” Iruma-kun vừa vỗ tay vừa nói. “Tôi chẳng biết gì cả! Asahina-san giỏi thật đấy!”
“Đ-Đâu có gì ghê gớm đâu…” Bị khen ngợi bất ngờ, tôi bối rối chối lia lịa.
Nhưng, Iruma-kun lại cho rằng tôi đang khiêm tốn. Cậu ta vui mừng cho tôi như một đứa trẻ vậy. C-Cậu ta đang nói thật ư? Tôi không quen được khen thế này nên người cứ giật giật.
“E-Ehehe…”
Nhưng mà… Cảm giác cũng không tệ chút nào.
“Giờ thì, tiếp tục thôi nào! Chúng ta sẽ cố gắng đạt điểm tuyệt đối!”
“V-Vâng!”
Một giọng nói đầy hứng khởi tiếp thêm động lực cho tôi, khiến tôi quay lại màn hình. Và rồi, một khoảng thời gian kỳ lạ bắt đầu.
“Nơi ngô có nguồn gốc…? Không chỉ ở Nhật Bản sao?”
“…Ừm, tôi nghĩ mình đã thấy trên TV rồi. Nếu nhớ không nhầm thì ở Trung Mỹ.”
Iruma-kun và tôi cứ thế tiếp tục giải quyết mọi câu hỏi được đưa ra.
“Một trận chiến mà quân đội một triệu người đã thua chỉ trước ba ngàn người…? C-Có chuyện như thế thật sao?”
“À, tôi đã xem cái đó trên mạng rồi. Gì nhỉ? Đó là một câu chuyện nổi tiếng về Lưu Tú, và tên trận chiến có một chữ Hán với ý nghĩa mặt trời hay gì đó.”
“Hừm…? Vậy là trận Côn Dương?”
Đôi khi chúng tôi cùng nhau suy nghĩ, và đôi khi lại tìm ra câu trả lời cùng một lúc.
“Ồ, tôi không biết đó. Vậy là nguồn gốc của từ ‘marathon’ đến từ một thành phố Hy Lạp cổ đại.”
“Nói chính xác hơn thì, dường như nó có liên quan đến một người đưa tin Hy Lạp đã chạy từ Đồng bằng Marathon đến Athens để báo cáo chiến thắng của Hy Lạp. À, nói về chuyện đó thì—”
Tùy vào chủ đề, tôi thậm chí còn nhập tâm quá mức, và nói nhiều hơn cả câu hỏi nữa.
“Tuyệt vời! Chính xác!”
“Làm tốt lắm! Tiếp tục thôi nào!”
—Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã rất vui.
“Đ-Đây là câu hỏi cuối cùng!” Bản thân tôi cũng đã phấn khích hơn mình tưởng.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi được xa đến vậy. Giờ thì, hãy đạt điểm tuyệt đối nào!”
“Vâng!”
Futaba thường chơi game trên điện thoại, nhưng tôi lại khá tệ trong việc xử lý chúng, nên tôi chưa bao giờ chạm vào nhiều. Đó là lý do tôi chỉ chơi chúng khi còn nhỏ. Nhưng, rất nhiều game tôi đã bỏ dở giữa chừng và chưa bao giờ hoàn thành bất kỳ trò nào. Mặc dù vậy, đã đi được đến đây, tôi muốn hoàn thành game mà không mắc lỗi nào. Giờ thì, câu hỏi cuối cùng sẽ là gì đây…
“Ồ, tôi nghĩ đó là tiếng Anh thì phải?”
“Ế!?”
Please translate the meaning of In my book you should stop smoking.
—Đó là những gì hiện ra trên màn hình. Ôi không! Tôi thật sự rất kém tiếng Anh. Với các môn học khác, tôi có thể đạt điểm khá đến giỏi, nhưng tiếng Anh luôn là một cuộc chiến.
“Trong tất cả các môn, lại là một câu hỏi tiếng Anh cho phần cuối cùng…!” Nhưng, tôi thậm chí còn không có thời gian để than phiền nữa.
Dù sao thì, bọn mình đang bị giới hạn thời gian mà. Bình tĩnh nào, nghĩ kỹ lại xem! Xem nào, mấy cái đáp án này...
A: Trong sách của tôi có ghi là bạn nên bỏ hút thuốc.
B: Theo tôi thì bạn nên bỏ hút thuốc.
C: Trong sách của tôi có hướng dẫn cách bỏ thuốc.
Ư-Ưm... Những từ cơ bản trong câu thì mình đều biết hết! Vậy nên, trong cuốn sách kia hẳn là phải nói về việc hút thuốc. Thế thì đáp án B bị loại rồi. Nhưng mà, mấy câu hỏi kiểu này, đáp án khác biệt nhất về ngữ cảnh lại thường là đáp án đúng. Nhưng mà, không có gì đảm bảo chuyện này sẽ xảy ra ở đây cả...!
Aiza, đầu óc mình cứ rối bời. Trước mắt mình chỉ còn thấy cái đồng hồ đếm ngược đang chậm rãi tiến về số 0. Giờ thì mình hoàn toàn bó tay rồi, chẳng làm được gì nữa. Đó là tật xấu của mình. Không chọn được gì, không quyết định được gì cả. Vì thế mình chẳng bao giờ làm tới cùng được một việc gì, cũng chẳng bao giờ hoàn thành được một trò chơi nào. Đồng hồ đã chỉ tới ba mươi giây. Giờ thì quá muộn rồi—
"...Từ 'book' có nhiều nghĩa lắm đúng không?"
"...Hả?"
"Đặt chỗ, sổ sách, rất nhiều thứ. Chỉ cần khác ngữ cảnh là nghĩa của nó thay đổi hoàn toàn."
Mình chợt nghe thấy một giọng nói bình tĩnh, trấn an, bèn quay người lại.
"Iruma...kun...?"
"Đây là một trong những câu hỏi khó chịu đó. Thế nên, cậu chỉ cần chọn cái khác biệt với hai cái còn lại thôi." Cậu ấy nhắm mắt lại, cẩn thận chọn từng lời. "Tớ không thích bị bỏ rơi, cũng không muốn người khác cảm thấy như vậy. Vậy nên, chúng ta hãy đưa đáp án này vào nhóm 'đáp án đúng' của riêng cậu nhé?"
Bị bỏ rơi—những lời này cứ vang vọng trong lồng ngực mình. Bởi vì mình cũng cảm thấy y hệt như vậy. Mình không muốn đáp án đó bị bỏ lại chỉ vì nó khác biệt. Vậy nên, ở đây chỉ có một lựa chọn đúng mà thôi.
>B: Theo tôi thì bạn nên bỏ hút thuốc.
"Chính xác!"
Khi mình gõ cây đũa phép lên màn hình, một bản nhạc vang lên còn lớn hơn, tựa như một dàn nhạc đang chúc mừng bọn mình vậy.
"Bọn mình làm được rồi! Đã phá đảo tất cả các câu hỏi!"
Mình vẫn còn đang ngơ ngác, thì Iruma-kun đã vẫy tay với nụ cười rạng rỡ.
"Bọn mình làm được rồi...? A-Ahaha! Làm được rồi! Đúng vậy, bọn mình làm được rồi!"
Một giây sau, một cảm giác tự hào và thành tựu tràn ngập cơ thể mình. Nó chỉ là một trò chơi, một cách để giết thời gian thôi, vậy mà mình không thể hạnh phúc hơn! Niềm vui này, mình đã lâu lắm rồi không cảm thấy, sau khi cuối cùng cũng đạt được điều gì đó. Nó không ngừng lại được. Mình siêu hạnh phúc!
"Nhưng mà, bọn mình đã giải được câu cuối cùng nhờ cậu đó, Iruma-kun. Cậu cũng giỏi giải đố nữa cơ à!"
"Ơ, tớ chỉ khá hơn mức trung bình một chút về tiếng Anh thôi... Haha, còn những thứ khác thì tớ vô dụng à."
"Không cần khiêm tốn đâu! Tớ thấy cậu siêu tuyệt vời mà!"
Mình tự hỏi tại sao. Mình ngạc nhiên vì mình lại nói câu đó đầy năng lượng đến vậy. Iruma-kun sững sờ một giây, nhưng cuối cùng lại tỏ ra bẽn lẽn.
"Asahina-san, cậu có mệt không? Nếu cậu vẫn còn hứng, sao chúng ta không thử mấy trò khác xem sao?"
"V-Vâng... rất sẵn lòng ạ!"
Thông thường, có lẽ mình sẽ khiêm tốn hơn khi trả lời, nhưng giờ thì mình cứ đồng ý mà không cần nghĩ lại hai lần—Và những gì xảy ra sau đó cũng tuyệt vời không kém.
"Vui quá! Trò câu cá này cứ như thật vậy!"
Iruma-kun đã dạy mình về đủ thứ trò chơi mà mình chưa từng thấy bao giờ.
"Cái này tớ thực sự rất đề xuất đó! Có thể chơi cùng nhau, sao chúng ta không thử một ván?"
Mình thậm chí không thể dùng lời nào để diễn tả quãng thời gian đó tuyệt vời đến bất ngờ như thế nào.
"À, đã muộn thế này rồi."
Trước khi mình kịp nhận ra, đồng hồ đã chỉ sang 1 giờ chiều. Bọn mình vào khu vui chơi này khoảng 11 giờ sáng, vậy là đã ở đây hơn hai tiếng rồi.
"Tớ bắt đầu đói bụng rồi, sao chúng ta không đi ăn trưa nhỉ? Gần đây có một nhà hàng rất ngon đó. Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể—"
Bữa trưa… À, đúng rồi! Tôi quên mất!
“Ư-Ưm, về chuyện đó…”
“Ồ, hay là cậu chưa đói à? Nếu vậy thì chúng ta có thể—”
Tôi không đợi cậu ấy trả lời, mà vội vàng lấy cái đó ra khỏi túi. Hai hộp cơm hình chữ nhật hiện ra, phản chiếu ánh sáng từ bên trong trung tâm thương mại. Nanase-san đã ép tôi chuẩn bị hộp cơm này, cốt là để mau chóng đạt được tiến triển trong ‘trò chơi’ này.
“…Ơ? K-Kia là!?”
“V-Vâng, là hộp cơm.”
“Hộp cơm Asahina-san tự làm ư?”
“Vâng. Có gì không ổn sao ạ?”
Bỗng nhiên, Iruma-kun nói chuyện cứ như robot, hệt như trong bộ phim chúng tôi xem trước đây. C-Cậu ấy bị làm sao thế nhỉ? Và sao cậu ấy lại nhìn chằm chằm vào hộp cơm đầy hung hăng như vậy!? Có gì sai với…
“—A, tôi hiểu rồi! T-Tôi xin lỗi! Tôi quên không nói trước là tôi sẽ chuẩn bị cái này!”
Chắc hẳn cậu ấy đã mất công tìm nhà hàng chỉ vì hôm nay. Thậm chí có thể đã đặt chỗ rồi cũng nên! Tôi hình dung cảnh Iruma-kun giận dữ vì lỗi lầm của mình, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.
“Ôi trời ơi!!!”
“Hya!?”
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi cậu ấy lại bắt đầu la hét ngay lập tức!
“Cá… cái gì, cái gì thế này!?”
Chuyện gì vừa xảy ra, chuyện gì đang diễn ra vậy!? Tôi hoàn toàn bối rối, khi Iruma-kun tiếp tục hét.
“Hộp cơm bạn gái tự làm…! Bảo vật tối thượng, thậm chí còn vượt xa bất kỳ vũ khí truyền thuyết nào, giờ đây đang ở ngay trước mắt tôi! Oaaa, tôi thật sự rất vui vì mình còn sống!”
“Ư-Ưm, xin cậu bình tĩnh lại đã!”
Xem ra thì cậu ấy không giận, nhưng phản ứng này vẫn quá mức khiến tôi ngượng chín cả mặt!
“Được sống là điều tuyệt vời nhất!” Cậu ấy bắt đầu khóc lóc, không hề bận tâm đến những người xung quanh.
Cậu ấy luôn để lộ cảm xúc ra mặt, thay đổi chỉ trong vài giây. Phải nói sao đây nhỉ, tôi chưa bao giờ cảm thấy chán khi nhìn cậu ấy cả…
“Chỗ này thì sao? Chúng ta sẽ có thể ăn uống yên tĩnh.”
“Vâng, nghe tuyệt vời. Tôi rất mừng vì chúng ta đã tìm được chỗ này.”
Theo lời đề nghị của Iruma-kun, chúng tôi đến một hội trường công cộng. Nơi đây có nhiều hoạt động khác đang diễn ra, và họ đã chuẩn bị sẵn bàn ghế cho mọi người ngồi.
“Tôi thường đến đây để sử dụng chỗ này. Tầng một hầu như lúc nào cũng mở cửa, nên rất nhiều gia đình đến đây.”
Lúc đó đã là giữa tháng 11 rồi. Thỉnh thoảng trời ít nắng, bên ngoài khá lạnh, nên tôi rất vui vì tìm được một nơi trong nhà để ăn.
“Dù sao thì, Asahina-san, hộp cơm tự làm của cậu thật sự rất ngon!”
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Cái này cũng ngon! Và cái này nữa! Aaa, tôi hạnh phúc quá…”
Đúng như vẻ bề ngoài của cậu ấy, Iruma-kun có thể ăn rất nhiều, và khiến mọi món ăn trở nên ngon miệng hơn. Cậu ấy đưa đũa theo nhịp điệu, khi hộp cơm cứ vơi dần. Cậu ấy trông thật hạnh phúc, niềm vui hiện rõ mồn một, và khi nhìn cậu ấy như vậy, bản thân tôi cũng bắt đầu cảm thấy là lạ trong lòng.
—Mặc dù tôi thậm chí không làm hộp cơm này với ý định đó.
Nanase-san và những người khác đã bảo tôi làm hộp cơm cho buổi hẹn hò hôm nay. Họ có lẽ muốn nhanh chóng đạt được tiến triển trong trò chơi, để tôi và Iruma-kun có thể hòa hợp hơn. Biết vậy, lòng tôi nặng trĩu như đá khi làm hộp cơm này. Nhưng…
“Ngon quá! Tôi có thể ăn no chỉ bằng món trứng cuộn thôi!”
“…Phù phù.”
Nếu cậu ấy hạnh phúc đến vậy, thì việc làm hộp cơm này rốt cuộc cũng không tệ chút nào. Một lần nữa, chính những suy nghĩ của mình lại làm tôi ngạc nhiên.
Iruma Haruto là một người rất kỳ lạ. Cậu ấy thể hiện mọi cảm xúc có thể, không bao giờ than phiền, không bao giờ nói xấu bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Dù không nhiều ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy dường như khá khác so với những lời đồn thổi.
Tôi đã thực sự lo rằng cậu ấy sẽ tuôn một tràng những chuyện game nhạy cảm, hay cả mớ lý sự của lũ otaku, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào như vậy. Nếu có thì, cậu ấy lại rất quan tâm đến tôi. Thái độ và cách cư xử của cậu ấy đã giúp tôi, vốn là một người khó trò chuyện với người lạ, có thể nói chuyện một cách thoải mái. Cậu ấy là một kiểu con trai mà tôi chưa từng gặp bao giờ.
“À, tôi xin lỗi, tôi cứ mải mê món ăn của cô quá!”
“À, không sao đâu!”
“Thế nhưng, cô thật sự rất khéo tay. Cô khác hẳn mẹ tôi ở nhà. Cô thường xuyên nấu ăn à?”
“Tôi hay giúp mẹ tôi. Em gái tôi nấu ăn dở tệ, hiếm khi vào bếp, nên tôi quyết định giúp đỡ thay em ấy, nhờ vậy mà tôi đã khá hơn nhiều.”
Hóa ra, cô bé ấy tệ trong mấy việc đòi hỏi sự khéo léo tỉ mỉ. Lạ thật đấy. Dù là anh em ruột nhưng chúng tôi lại giỏi những thứ khác nhau.
“À, cô cũng có em gái sao? Vậy là nhà cô có bốn người à?”
“Vâng, đúng vậy. Chúng tôi khá thân thiết.” Tôi rất thích nói về gia đình mình, điều đó khiến tâm trạng tôi phấn khởi hẳn lên. “Em gái tôi, Futaba, là niềm tự hào của tôi đấy. Khác với tôi, em ấy rất sáng sủa và hoạt bát. Em ấy còn là một vận động viên giỏi giang, và rất yêu quý tôi nữa!”
“Ôi, tôi khá là ghen tị đấy. Nhà tôi thì khác hẳn.”
“Mẹ tôi mà giận lên thì khá đáng sợ, nhưng ngoài ra, mẹ luôn ân cần và tử tế.”
Tôi luôn ngưỡng mộ mẹ, một người dịu dàng và thanh lịch. Không biết từ khi nào tôi lại bắt đầu nói chuyện lịch sự như vậy để bắt chước mẹ nữa.
“Còn bố tôi thì có một sở thích hơi kỳ quặc, nhưng là người đàn ông duy nhất trong nhà, bố khá đáng tin cậy.”
“Sở thích kỳ quặc?”
“Bố thích sưu tầm mấy mô hình lắp ráp ấy… Bandam thì phải? Phòng bố đầy ắp mấy thứ đó.”
Mẹ tôi khá thoáng tính nên phần lớn thời gian bà bỏ qua sở thích quá đà của bố. Có lần, phòng bố chứa đầy những hộp mô hình lắp ráp chưa kịp xây dựng, và mẹ tôi đã bị một trận ‘lở tuyết’ tấn công khi bà vào gọi bố ra ăn. Với tôi, chúng trông khá giống nhau, nhưng với bố thì chắc không phải vậy. Bố luôn có vẻ rất vui khi lắp ráp chúng, nên tôi cũng thấy mỉm cười theo.
“Tôi cũng thích Bandam! M91 đúng là một thứ thần thánh… À, không ổn.” Iruma-kun nhanh chóng dừng lời.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì. Tôi chỉ nghĩ bố cô quả là một người sôi nổi.”
Đúng vậy! Tôi ghé người về phía trước và bắt đầu kể về người bố mà tôi rất tự hào.
“Bố tôi rất tốt bụng, và luôn vui vẻ khi ở bên cạnh!”
“…Cô thực sự rất yêu quý bố mình nhỉ, Asahina-san.”
“Vâng. Mẹ tôi, bố tôi, và Futaba! Tôi yêu tất cả mọi người!”
Gia đình quan trọng với tôi hơn bất cứ ai khác. Tôi có thể nói về họ hàng giờ đồng hồ. Iruma-kun thậm chí có vẻ sẵn lòng lắng nghe tôi suốt chừng ấy thời gian.
“À, còn gia đình cậu thì sao, Iruma-kun?” Không biết từ lúc nào, tôi đã hỏi câu đó.
Tôi tò mò về những người đã nuôi dưỡng một cậu bé vui vẻ như vậy.
“Hửm? Gia đình tôi à?” Cậu ấy tiếp tục cười toe toét, giơ một ngón trỏ lên. “Bố tôi từng là giáo viên trung học. Ông ấy thường xuyên dạy dỗ và nhắc nhở tôi về cách cư xử.”
Tôi không ngờ điều đó. Hai người này khác biệt quá xa.
“Ông ấy có tính cách vui vẻ, nên thỉnh thoảng hay bày ra mấy trò ngớ ngẩn. Dù vậy, ông ấy thành ra mít ướt khi uống quá chén.” Iruma-kun nói, những lời cậu ấy tràn đầy năng lượng, như thể đang rất vui khi kể về bố. “À, ông ấy khá nghiêm khắc khi giận dữ, nhưng vẫn là ông già quan trọng của tôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Và, mẹ tôi thì hoàn toàn ngược lại! Bà ấy ghét thua cuộc. Có lần một siêu thị gần nhà giảm giá, chúng tôi đã đứng ngoài trời lạnh cóng lúc 4 giờ sáng, chờ nó mở cửa.”
4 giờ sáng ư!? Đó quả là một ý chí điên rồ.
“Tôi muốn ngăn bà ấy lại, nhưng Mifuyu—Em gái tôi cũng hoàn toàn đồng tình, nên tôi đành bị ép đi cùng họ…”
“À, Iruma-kun cũng có em gái sao?”
Trước giờ tôi chưa từng nghe nói. Vậy là nhà cậu ấy cũng có bốn người sao? Tự dưng tôi thấy thân thiết với cậu ấy hơn một chút.
“Ừ, em ấy năm nay mười bốn tuổi rồi. Tên là Mifuyu. Khác hẳn tôi, em ấy vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Có lẽ chính vì thế mà Shun—Namikawa mê mẩn em ấy như điếu đổ. Hễ rảnh một chút thôi là cậu ta lại nhắn tin cho em ấy ngay.”
Namikawa-kun lại có tình cảm với em gái của Iruma-kun ư? Thật không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng mà, em ấy không phải là một cô em gái đáng yêu gì cho cam. Thực ra, em ấy là một tên cuồng bạo dâm chính hiệu. Chắc hẳn em ấy biết tình cảm của Shun nên mới cứ trêu ngươi cậu ta, vui vẻ lắm…”
“À haha, t-thật là một gia đình sôi nổi nhỉ.”
“Cậu nói đúng đấy. Tôi chẳng bao giờ thấy chán họ cả!” Iruma-kun nhún vai, nhưng trông cậu ấy vẫn có vẻ rất vui vẻ.
Tôi từng hình dung gia đình của Iruma-kun hẳn cũng sôi nổi y như cậu ấy vậy. Giờ biết được về gia đình cậu ấy, đúng là khá giống những gì tôi đã mong đợi. Nhưng khi đang nghĩ vậy, Iruma-kun bỗng nhiên bắt đầu bồn chồn một cách lạ thường.
“N-Nhân tiện… Tôi có điều này muốn hỏi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nghiêng đầu hỏi, mắt cậu ấy lập tức đảo liên tục.
Cậu ấy hít hai, ba hơi thật sâu, rồi lên tiếng—
“A-Asahina-san, cậu thích điểm gì ở tôi ạ!?”
“Ế!?”
Bị câu hỏi bất ngờ này làm choáng váng, một tiếng thốt lên kinh ngạc bật ra khỏi miệng tôi.
“À, ừm… cái đó…!”
Chết rồi! Tôi đã nghĩ đến vài điều để trả lời câu hỏi này nếu nó xuất hiện, nhưng giờ thì từ ngữ cứ mắc nghẹn trong họng, không sao nói ra được!
“A, t-tôi xin lỗi! Tôi đã quá vô tâm rồi đúng không ạ!”
“K-Không! Cái này, à thì…” Tôi hoảng loạn, lưỡi cứ líu lại.
Mình phải nói gì đó. Bất cứ điều gì, nếu không cậu ấy sẽ sinh nghi mất.
“À, cậu không cần phải nói gì nếu cảm thấy không thoải mái đâu nhé? Tôi chỉ hơi tò mò thôi, thế nên—”
“Bố ơi! Nhìn kìa!”
“…Ế?”
Một giọng nói the thé của một cậu bé lọt vào tai chúng tôi. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, và thấy một cậu bé trông chừng bằng tuổi mẫu giáo. Với vẻ mặt siêu phấn khích, cậu bé chỉ về phía chúng tôi… hay đúng hơn là về phía Iruma-kun.
“Có một con heo to tướng mặc quần áo kìa! Cái gì vậy!? Một bộ đồ hóa trang sao!?”
Cậu bé này thật sự quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức độ thái quá. Cậu bé dùng từ ngữ không chút kiềm chế, khiến tôi càng thêm bối rối.
“Điên thật! Con chưa bao giờ thấy một con heo gần đến thế! Nó có thể lớn đến nhường này sao!? Con heo này có thể làm được bao nhiêu phần thịt cốt lết nhỉ?”
“Ư-Ừm, Iruma-kun…”
Tôi định nói đỡ rằng ‘Đó chỉ là một đứa trẻ, nó không biết gì đâu’, nhưng đã quá muộn rồi. Cậu bé nhận ra chúng tôi đang nhìn lại, liền chạy thẳng về phía chúng tôi. Sau đó, cậu bé lại gần quan sát Iruma-kun, đi vòng quanh cậu ấy.
“Nhìn gần hơn còn to hơn nữa! Mà, nó trắng như con hải cẩu con vậy! Một con heo trắng!”
“Trắng đến mức như hải cẩu hả. Cậu bé có mắt nhìn tốt đấy.”
Mặc dù cậu bé có lẽ không hề có ý xấu với những lời nói của mình, nhưng tôi cứ nghĩ chắc Iruma-kun ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương—nhưng không ngờ. Ngược lại, cậu ấy dường như chẳng bận tâm chút nào.
“Này, Taichi!” Một tiếng gầm vọng tới từ phía xa hơn một chút.
Nhìn về phía đó, tôi thấy một người đàn ông khá trẻ. Chắc hẳn là bố của cậu bé này. Anh ta chạy về phía chúng tôi với vẻ mặt tái mét, túm lấy gáy cậu bé.
“Xin lỗi người ta ngay! Người này không phải heo, mà là người!”
“Thật ạ? Cơ thể con người thật tuyệt vời!”
“Đừng có mà ngắm nghía nữa, xin lỗi ngay đi! Tôi xin lỗi, thằng bé này cứ vô lễ mãi…!” Người đàn ông túm lấy đầu cậu bé, ép cậu cúi đầu về phía Iruma-kun.
“Tôi quen bị gọi là heo rồi, không sao đâu. Ừm... Taichi-kun, đúng không?” Iruma-kun khuỵu một gối xuống, ngang tầm mắt cậu bé. “Con có thích heo không?”
“Dạ có! Con thích lắm! Tiếng kêu ụt ịt dễ thương mà còn ăn ngon nữa!”
“Ra vậy, ra vậy. Sườn cốt lết thì đúng là ngon thật. Ba tôi với tôi cũng hay ăn chung.”
“Thật ạ? Chú Heo cũng vậy ạ... à, không, ừm...” Cậu bé hiển nhiên đã chấp nhận việc Iruma-kun là con người, nhưng lại không biết gọi anh ta là gì.
Thấy vậy, Iruma-kun mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
“Tôi á? Tôi là Iruma Haruto. Con đọc thử xem? Ha-Ru-To!”
“Haruto, con hiểu rồi! Rất vui được gặp chú!”
“Này, con phải lễ phép chứ! Haizz, cái thằng bé này...!”
“Thằng bé thật thà mà, phải không. Rất vui được gặp Taichi-kun.” Hai người bắt tay và mỉm cười.
Làm sao anh ấy có thể thân thiết với một đứa trẻ xa lạ nhanh đến vậy, chưa kể là ngay sau khi bị đối xử như một con heo? Iruma-kun và Taichi-kun nhanh chóng quên bẵng chúng tôi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
“Xin lỗi đã làm phiền hai cháu. Chú đoán hai cháu đang đi hẹn hò phải không?” Ba của Taichi-kun nhìn tôi ái ngại rồi cất lời.
Tôi rất tệ trong việc giao tiếp với người lạ. Dù có làm gì đi nữa, tôi cũng lắp bắp, không biết phải nói gì.
“À, không, chuyện đó...”
“Thằng bé đúng là không biết ý tứ gì cả. Chẳng biết nó học từ ai ra nữa,” người đàn ông thở dài thườn thượt.
Chắc hẳn anh ấy cũng vất vả lắm. Ấy vậy mà, ánh mắt anh ấy dành cho Taichi-kun lại tràn đầy sự dịu dàng và khích lệ. Chắc hẳn họ rất thân thiết.
“Này, Taichi, con đang làm phiền hai chú rồi đó. Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi thôi.”
“À, đúng rồi! Hôm nay chúng ta sẽ đi xem phim!”
“Ồ, xem phim à. Chúng tôi cũng xem một bộ sáng nay rồi.”
“Thật ạ? Tụi con sẽ xem phim chim cánh cụt!”
“À, bộ anime đó. Nghe nói được đánh giá khá tốt, tôi cũng định xem thử.”
Tôi cũng từng nghe nói về bộ anime này. Nó được chiếu trên TV. Chẳng phải là về...
“Trong đó còn có rất nhiều cửa hàng hoa xuất hiện nữa!”
...Hả? Tôi không nhớ có chi tiết đó.
“À, ý con là tám triệu vị thần phải không? Ta nói với con bao nhiêu lần rồi, đó không phải cửa hàng hoa.”
À, đúng rồi. Tôi nhớ rồi. Các vị thần mất đi niềm tin của con người mà họ bảo hộ, và sắp biến mất vì điều đó, thì một chú chim cánh cụt xuất hiện để cứu họ.
“Không phải cửa hàng hoa ạ?”
“Đơn giản mà. Chúng ta gọi là tám triệu vị thần vì ở đây có quá nhiều thần, đếm không xuể luôn!” Iruma-kun có vẻ khá am hiểu về chuyện này, anh ấy dang rộng cả hai tay để giải thích. “Họ cai quản lửa, nước, sấm sét, và tôi dám chắc còn có cả thần cai quản... nhà vệ sinh nữa!”
“Ngay cả nhà vệ sinh nữa ạ!? Các vị thần thật tuyệt vời! Con càng mong đợi hơn nữa rồi! Ba ơi, đi thôi!”
“Rồi, rồi. Trước đó, con phải chào tạm biệt hai chú chứ, được không?”
Cuối cùng, hai cha con họ bước ra khỏi sảnh công cộng. Một cậu bé năng động và một người cha hiền lành, đó là một khung cảnh thật tươi sáng. Không biết Iruma-kun có cảm thấy như vậy không. Tôi liếc nhìn anh ấy. Anh ấy vẫn dõi theo họ. Có phải chỉ là ảo giác của tôi không, hay anh ấy có vẻ hơi buồn khi làm vậy?
“...Chúng ta tiếp tục bữa trưa nhé?”
“À, v-vâng!”
Tôi vẫn còn hơi bối rối về chuyện vừa xảy ra, nhưng Iruma-kun dường như không muốn nhắc đến. Mặc dù chỉ vài giây trước anh ấy còn mỉm cười rất tự nhiên...
Sau đó, chúng tôi ăn xong bữa trưa, và lại bước ra ngoài sảnh. Vì một lý do khác so với sáng nay, không khí giữa chúng tôi có chút gượng gạo. Tôi biết mình phải nói gì đó, nhưng lời cứ nghẹn lại.
“Thằng bé đó đúng là năng động thật nhỉ.”
“À—V-Vâng, đúng vậy ạ.”
Chắc anh ấy lại đang quan tâm đến tôi. Luôn luôn là như vậy mỗi khi anh ấy nói chuyện với tôi theo cách đó.
“Nhưng mà, Iruma-kun biết nhiều ghê ha. Ai mà ngờ cậu lại giải thích rành rẽ về cái chuyện 'tám triệu vị thần' như vậy.”
“À, chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi. Tớ thích mấy câu chuyện kiểu này lắm.”
“Hửm…?”
Iruma-kun vừa nói vừa mỉm cười. Tôi thấy cậu ấy thật đáng nể, có thể giải thích một chủ đề phức tạp như vậy cho một đứa trẻ con hiểu dễ dàng đến thế. Chắc chắn là tôi không thể làm được chuyện đó rồi.
“Nhưng mà, bộ phim hoạt hình Taichi-kun kể nghe buồn quá trời. Bị ai đó lãng quên, rồi cứ thế biến mất, tớ thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cảnh đó nữa là.” Tôi nói.
Tôi không thể không so sánh nó với tình cảnh của mình lúc này. Nó khiến tôi lo lắng không yên, sợ rằng có khi mình bỏ đi cũng chẳng ai hay biết. Đang miên man suy nghĩ thì Iruma-kun đột nhiên dừng bước, ngước nhìn lên bầu trời. Có phải tôi đã nói điều gì không nên không nhỉ…?
“Trong thế giới này, có lẽ có những điều mà chúng ta không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường được.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói.
“Ơ?”
“Tớ nghĩ rằng, dù chúng ta không nhìn thấy, nhưng ‘họ’ vẫn luôn ở đó để bảo vệ chúng ta.”
Cậu ấy đột nhiên nhắc đến một chủ đề như vậy, khiến tôi chẳng hiểu ra sao.
“Họ? Là các vị thần, hay là tiên hả?”
Nhưng, có vẻ như cậu ấy không có ý chế giễu tôi hay bất kỳ ai, thế là tôi cũng hùa theo. Chuyện này làm tôi nhớ đến một câu chuyện cổ tích mẹ tôi từng kể. Rằng họ ở khắp mọi nơi quanh ta, giúp đỡ con người trong cuộc sống hằng ngày.
“Ồ, góc nhìn về tiên cũng khá thú vị đấy chứ! Cậu có biết không? Trong một số truyền thống phương Tây, người ta nói rằng những người đã khuất sẽ hóa thành tiên. Ngoại trừ những cá nhân đặc biệt ra, không ai có thể nhìn thấy họ, điều này cũng khá giống với những hồn ma trong truyền thuyết Nhật Bản vậy.”
Ma… giống hệt cô nữ chính trong bộ phim chúng tôi xem sáng nay. Chỉ có con robot mới nhìn thấy cô ấy, nhưng lại không nghe được tiếng nói của cô ấy. Chắc cô ấy cô đơn lắm.
“—Tớ nghĩ rằng họ có thể ở khắp mọi nơi quanh chúng ta. Trong lửa, trong nước, và thậm chí là ngay trên mặt đất này nữa.” Iruma-kun nhặt một chút đất từ dưới chân lên. “Và tất nhiên—cả trong gió đang thổi qua chúng ta nữa.” Đất trong tay cậu ấy bị gió cuốn đi.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ, đầy vẻ diệu kỳ.
“Tớ tin rằng ai cũng tin vào họ ở một mức độ nào đó. Rằng họ tồn tại, và bảo vệ chúng ta. Dù thời gian có trôi đi bao lâu, và cho dù chúng ta có qua đời đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ bị lãng quên hoàn toàn. Đó là lý do tại sao, dù có đau đớn, cô đơn đến mấy, họ cũng có thể chịu đựng được. Bởi vì họ luôn có những ký ức của riêng mình.”
Tôi đã quên cả hít thở, dồn hết tâm trí để lắng nghe từng lời cậu ấy nói.
“Cậu có tin không nếu tớ nói là tớ thật sự có thể nói chuyện với tiên đấy?”
“Cái gì?!”
“Gần đây tớ có gặp một người, và họ đã kể tớ nghe một chuyện rất thú vị. Họ nói rằng Asahina-san là một cô gái rất tốt bụng và chu đáo.”
“Ơ-Ơ… thật á?!”
Vì những lời bất ngờ của cậu ấy, đầu óc tôi quay cuồng. Cậu ấy vừa nói gì thế…?
“Đùa thôi mà~”
Nhưng đột nhiên, cậu ấy nở một nụ cười tinh quái!
“A, cậu lừa tớ! Thế nãy giờ là nói dối hết sao?!”
“A ha ha, Asahina-san ngây thơ quá đi!”
Cậu ấy lừa tôi thật! Mà sao mình lại dễ tin vậy chứ!
“Cậu đúng là…”
“Giờ cậu thấy khá hơn chưa?”
“—Hả?”
Tôi định cho cậu ấy một trận, thì cậu ấy đột ngột cắt lời, cứ như thể đã chờ đúng khoảnh khắc này vậy.
“H-Hả?”
Đến lúc đó, tôi mới tự mình nhận ra. Những cảm giác u sầu, cô đơn đã đeo bám tôi suốt cả buổi sáng đã hoàn toàn tan biến.
“Sáng giờ cậu cứ ủ rũ, làm tớ lo ghê. Mà, chuyện ở rạp chiếu phim là lỗi của tớ…” Iruma-kun nói, ngượng nghịu gãi má. “Có vẻ như tớ không cần phải lo lắng nữa rồi. Tạ ơn trời.” Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.
“À…”
Cái gì thế này…? Vừa rồi… sao tim mình tự dưng thấy nhẹ bẫng, thanh thản lạ lùng… Có lẽ, mình thực sự vui vì hôm nay đã đến đây. Đây không phải một buổi hẹn tồi… Mà là rất vui nữa là đằng khác. Mình thật lòng nghĩ vậy – Thế nhưng.
“…!?”
Cái cảm giác bình yên ấy bỗng chốc tan biến khi điện thoại reo lên một tiếng báo. Mình đã cài nhạc chuông riêng cho một người đặc biệt, cốt để có thể nhận ra người gửi ngay lập tức, và dĩ nhiên…
Nanase Ikumi: Buổi hẹn hò sao rồi? Lol. Gửi ảnh liền đi!
Trong tích tắc, tim mình chợt run lên. Hiện thực lại một lần nữa hung hăng vỗ thẳng vào mặt mình.
“C-Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì. Xin lỗi, nhưng em có một việc muốn nhờ.” Chỉ vừa dứt lời, mình đã thấy đau nhói trong lòng.
“N-Nếu là việc tôi có thể làm được thì hân hạnh quá!”
“…Xin lỗi và cảm ơn anh. Vậy thì—” Bàn tay cầm điện thoại của mình run rẩy. “Chúng ta chụp một tấm ảnh cùng nhau nhé?”
4
Chẳng mấy chốc sau, chúng mình vừa trò chuyện vừa bước trên đường về. Dù còn hơi sớm, nhưng có lẽ Iruma-kun nghĩ mình đã mệt, nên cậu ấy là người chủ động đề nghị dừng lại ở đây cho hôm nay. Nỗi ân hận cứ thế đâm thấu vào ngực mình. Và mình cảm thấy như muốn bật khóc khi nhận ra mình đã nhẹ nhõm biết bao sau khi nghe cậu ấy nói vậy. Trên màn hình điện thoại, mình có thể nhìn thấy bức ảnh hai đứa vừa chụp cách đây không lâu. Kể từ khi nhận được “lệnh” phải chụp ảnh cùng cậu ấy, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.
Đối với Iruma-kun, mình chắc chắn không ghét cậu ấy như trước nữa. Thậm chí, mình nghĩ cậu ấy là một chàng trai dễ chịu khi ở bên cạnh. Nhưng, điều này và tình cảm lãng mạn thì khác. Mình không thể hình dung được cảnh mình sẽ hẹn hò thật sự với cậu ấy.
—Và, mình thực sự ghét bản thân mình vì đã nghĩ như vậy.
“Asahina-san, mặt chị trông vẫn còn hơi tái. Hay là chúng ta nghỉ một chút ở băng ghế đằng kia nhé?” Cậu ấy nói, rồi chỉ vào một chiếc ghế băng trước một cửa hàng trong khu phố mua sắm.
“Vâng… Cảm ơn anh rất nhiều…”
Mình thậm chí không còn chút sức lực nào để đáp lời, chỉ biết đổ sụp xuống băng ghế.
“T-Tôi hay đến cửa hàng này, nên nghỉ ngơi một chút chắc là ổn thôi. Tôi sẽ vào nói chuyện với quản lý ở đây!” Iruma-kun nói rồi vội vã chạy vào cửa hàng, và chỉ ngay sau đó đã quay lại với một chai nước trên tay. “Tôi vừa được cho phép, nên đừng lo lắng! À, đây, tôi mang trà đến cho chị này!”
Mình biết ơn nhận lấy chai nước và uống một ngụm. Trà ấm làm mình dịu lại một chút, nhưng cũng khiến mình muốn bật khóc không kém.
Mình đã chờ bao lâu rồi nhỉ? Mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng, mình không muốn kìm hãm cậu ấy quá nhiều… Mình chuẩn bị tinh thần để gọi cậu ấy với câu “Em ổn rồi, chúng mình về thôi”, nhưng…
“Á!?” Iruma-kun đột nhiên thốt lên một tiếng lớn.
“C-Chuyện gì vậy!?”
Trong cơn hoảng hốt, mình nhìn sang cậu ấy, thì thấy mặt cậu ấy dán chặt vào cửa sổ của cửa hàng, chăm chú nhìn vào bên trong. Mình tự hỏi, trong cửa hàng này rốt cuộc có gì vậy? Mình chưa bao giờ để ý vì tình huống trước đó. Hơi ngượng ngùng, mình ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu.
“Cửa hàng mô hình Aoi…?”
Mô hình… Có lẽ họ bán mô hình nhựa ở đây? Bố mình hay nói ông hiếm khi tìm thấy một cửa hàng như thế này, vậy nên chắc đây là một cửa hàng hiếm có.
“A, x-xin lỗi! Chị đỡ hơn chưa?” Iruma-kun đoán được ánh mắt của mình và quay về phía mình.
“Hả? À, vâng. Xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng cho em. Quan trọng hơn, anh đang nhìn gì vậy?”
“K-Không có gì cả! Không có gì quan trọng đâu!” Iruma-kun cuống quýt tìm cách lái sang chuyện khác.
Có thứ gì trong đó khiến cậu ấy hứng thú sao? Mình đang tự hỏi, thì cánh cửa mở ra, và một người đàn ông bước ra.
“Có chuyện gì vậy, Haruto?”
“Eeeeek!?”
Một người đàn ông khổng lồ xuất hiện, trông như thể có thể chạm tới những đám mây trên trời. Ông ta có bộ râu quai nón, với ánh mắt dữ tợn như một con gấu vừa thức dậy sau giấc ngủ đông. Trên cổ ông ta đeo một thứ phụ kiện nào đó, có lẽ là một chiếc vòng cổ tròn.
À, anh quản lý. Cảm ơn đã cho chúng tôi ngồi nhờ chiếc ghế này nhé!
Không có gì đâu. Quan trọng hơn là cô gái đằng kia đã thấy khỏe hơn chưa?
Quản… quản lý ư? Con gấu này lại là quản lý cửa hàng ở đây sao? À đúng rồi, ông ấy đang đeo tạp dề có logo kìa…
Vâng, nhờ có anh. À, Asahina-san, đây là quản lý của tiệm mô hình này, anh Aoi Masahiko-san. Trông anh ấy có vẻ dữ dằn, nhưng thực ra là người rất tốt bụng đấy.
Cho dù anh nói vậy, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này vẫn quá sốc. Cứ như thể tôi đang ở sở thú, được trực tiếp đối mặt với một con gấu vậy.
T-tên cháu là Asahina ạ. Cháu cảm ơn đã cho cháu nghỉ ngơi ở đây…
Không không, đừng bận tâm. Nhưng mà, cô là bạn gái của Haruto à? Tôi không ngờ thằng bé này lại có bạn gái đấy nhé!
Anh quản lý bật cười ha hả. Chỉ riêng tiếng cười ấy cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Ehehe, hơi ngại một chút ạ~
Tôi mừng vì trên đời này lại có cô gái với khẩu vị lạ lùng như cô ấy! Có lẽ tôi sẽ tin vào phép màu này mất!
Không liên quan đến anh!
Thôi nào thôi nào. Quan trọng hơn là, hai đứa có hứng thú với thứ này không?
Anh quản lý chỉ vào một thứ gì đó qua lớp kính. Ở đó, tôi có thể thấy một chiếc hộp lớn hơn hẳn những chiếc hộp khác xung quanh. Đó là một mô hình nhựa, đúng không nhỉ?
Àm, đó là cái gì vậy ạ?
Cái đó ư? Cuối cùng thì tôi cũng có thể bổ sung phiên bản mô hình này vào kho hàng của mình rồi. Tôi đã vất vả lắm mới có được nó đấy.
Ra vậy, chắc là thứ gì đó hiếm có. Tôi không biết mô hình nhựa cũng có độ hiếm nữa.
Không không không, cháu lo cho Asahina-san hơn! Cháu sẽ đi mua sắm vào dịp khác, hôm nay chúng cháu về nhà thôi.
Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà, lần tới cậu đến thì nó có thể đã bán hết rồi đấy.
Ơ, thật ạ?
Ừ, có những người khác cũng rất muốn cái này, tôi không thể giữ lại riêng cho cậu được. Trong trường hợp này, ai đến trước thì được trước thôi.
Ugh…! Vẻ mặt của Iruma-kun méo xệch vì tiếc nuối.
T-tôi không quan tâm. Tôi có thể mua những mô hình nhựa khác vào lúc khác! Và nếu nó bán hết, tôi có thể mua trực tuyến mà!
Cậu ấy có thể mặc kệ tôi và mua nó mà. Thấy cậu ấy đang ép buộc bản thân, tôi lại cảm thấy nhói ở lồng ngực. Nghĩ lại thì, tôi chỉ biết một phần nhỏ sự chu đáo mà cậu ấy dành cho mình hôm nay. Đó là lý do tại sao tôi muốn ít nhất cũng cho cậu ấy chút tự do vào phút cuối.
Tôi không bận tâm đâu? Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, sao không mua nó đi?
N-nhưng mà…!
Không sao đâu. Nào, chúng ta vào trong thôi.
Ư-ưm… Bạn gái tôi tốt bụng quá, không thể tin được!
Tôi nở một nụ cười gượng gạo nhìn Iruma-kun đang rơm rớm nước mắt, rồi bước vào cửa hàng.
Mô hình nhựa là sở thích quý giá của bố tôi, vậy nên tôi sẽ nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về nó. Tôi nhìn quanh và thấy vô số hộp mô hình nhựa xếp thành hàng, dường như được phân loại rõ ràng. Có robot, quân đội, máy bay, thậm chí cả mô hình giáp cơ khí (?) và mô hình nữ nhân vật (?). Vậy ra đây là bên trong một cửa hàng mô hình. Chỉ nhìn quanh thôi cũng khá vui rồi.
Vì tò mò, tôi cầm một hộp lên tay. Đó là hộp của một robot màu trắng, những chữ cái tiếng Anh viết bên dưới có lẽ là tên của nó, nhưng tôi không thể đọc được. Nhắc mới nhớ, bố có một mô hình tương tự như thế này… Thực ra trông nó cũng khá dễ thương.
Hmm~ Hưm hưm~
Tôi nghe thấy tiếng ai đó ngân nga và quay về phía nguồn âm thanh.
Cậu ấy hẳn phải rất vui, vì Iruma-kun trông gần như đang nhảy múa khi đi vòng quanh cửa hàng. Không biết cậu ấy sẽ mua cái nào nhỉ? Tôi hơi tò mò, và đi theo cậu ấy.
Cậu sẽ mua cái nào thế?
“Á chà, đây là mô hình robot Chiến Binh AA cỡ SD đó! Món này mua được khó lắm luôn!” Iruma-kun hai mắt sáng rỡ, giơ hộp đồ trên tay ra cho tôi xem. “Cái này thuộc bộ Hoàng Đế Rồng Vàng. Từ đời thứ nhất đến đời thứ tư, tất cả các mô hình nhựa của Hoàng Đế đều có những bộ phận đặc biệt khớp lại với nhau thành một bộ hoàn chỉnh! Hoàng Đế đời thứ ba trông ngầu bá cháy luôn! Ước gì nó có thêm thanh kiếm ánh sáng nữa nhỉ!”
“Chà, có vẻ anh phải nghiên cứu nhiều ghê ha.”
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng thấy cậu ấy hào hứng đến thế thì chắc hẳn đây phải là một món đồ hiếm lắm.
“Được rồi, nhưng cậu nói mấy chuyện này trước mặt ‘tiểu thư’ của cậu như vậy có ổn không? Cứ đà này thì cậu sẽ bị đá cho coi.”
“Áaaaaa! Lại nữa rồi!” Iruma-kun đột nhiên hét toáng lên, lăn lộn trên sàn đầy đau khổ.
Nhìn cậu ấy lúc đó cứ như cọng rơm trong mấy vở kịch phương Tây vậy, khiến tôi thoáng thấy cậu ấy thật đáng yêu.
“D-Dù đã cố gắng không nói chuyện ‘otaku’ trước mặt cô ấy…! Mình đã phá hỏng hết rồi!”
“Thôi nào, đời mà. Tôi cho cậu cái này nè, tươi tỉnh lên đi, chàng trai.”
“Ơ, đây không phải là… Banpla sao? Còn là mô hình của Tay Súng Ánh Sáng nữa chứ? Trông cũ lắm rồi…”
“Đúng vậy, tôi sẽ giảm giá đặc biệt cho cậu! Chỉ một trăm yên thôi là cậu có thể rước nó về rồi!” Ông chủ đặt một hộp mô hình nhựa xuống quầy.
“Ông chủ chỉ đang thanh lý hàng tồn thôi chứ gì…”
“Đừng nói vậy chứ. Sao cậu không tặng nó cho cô gái trẻ xem.”
“Hả?”
Cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển hướng sang tôi, khiến tôi ngớ người ra. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là một món quà đáng giá để tặng cho một cô gái trong buổi hẹn hò hay không. Rõ ràng Iruma-kun cũng nghĩ vậy, mặt cậu ấy đanh lại.
“Ông bị ngốc hả!? Sao tôi có thể tặng cái này cho cô ấy được chứ!!”
Đúng vậy, dù có ý tốt đi chăng nữa thì cái này cũng… Ơ?
“À, con robot này…” Tôi chợt nhớ đã từng thấy kiểu dáng này rồi.
Hình như bố tôi cũng từng lắp một cái y chang thế này thì phải. Nghĩ vậy, tôi không kìm được mà cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nếu đây là cùng một mẫu mô hình mà bố tôi có… thì có lẽ tôi sẽ không bận tâm đâu.
“Tôi chỉ đùa thôi mà… Cô bé, cháu có hứng thú với cái đó không?”
Chắc là tôi cứ nhìn mãi nên ông chủ cửa hàng mới lên tiếng hỏi.
“À, v-vâng…”
“Thấy chưa, bạn gái cậu muốn một cái đó. Hai nghìn yên, và chúng là của hai người.”
“Ế, cái gì, ơ—”
“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!”
Ông chủ cửa hàng không thèm nghe bất kỳ lời phàn nàn nào, vì ông đã đóng gói mọi thứ xong xuôi rồi. Iruma-kun chỉ ngây người nhìn ông chủ, rồi đưa cho tôi chiếc túi nhựa.
Sau khi thanh toán xong và rời khỏi cửa hàng, Iruma-kun khẽ thở dài.
“Trời đất ơi, ông chủ đó đúng là không biết điểm dừng mà. Tôi xin lỗi nhé, Asahina-san, chắc ông ấy đã làm phiền cô rồi, phải không?” Thấy thái độ hối lỗi của cậu ấy, tôi không nỡ nói gì.
“K-Không, không sao cả! Ngược lại, tôi còn rất vui về chuyện này nữa!”
“T-Thật sao? Vậy thì cô cứ tự nhiên mang nó về nhé.”
Cậu ấy ngỏ ý giúp tôi lắp ráp, nhưng tôi lịch sự từ chối. Có vẻ như cần có dụng cụ chuyên dụng, nhưng tôi nghĩ mình có thể mượn của bố. Và, sau khi chúng tôi nói xong về việc lắp ráp, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
Ngay cả trên đường về nhà, chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều. Dù sao thì tôi cũng khá mệt mỏi sau mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Chẳng mấy chốc, tôi đã nhìn thấy nhà ga. Vì chúng tôi sống ở hai hướng ngược nhau, nên đây là lúc chúng tôi phải tạm biệt.
“Vậy thì, tôi xin phép dừng ở đây. Hôm nay tôi đã rất vui…”
“Cô thật sự không cần tôi đưa về sao?”
“V-Vâng. Nhà tôi cũng gần thôi, anh đừng bận tâm.” Tôi mỉm cười hiền hậu với Iruma-kun đang lo lắng.
“V-Vậy thì, hẹn gặp lại tuần sau nhé, Asahina-san!” Cậu ấy cúi đầu với giọng nói vui vẻ.
Cho đến khi tôi lên tàu, cậu ấy vẫn tiếp tục vẫy tay trên sân ga. Chẳng hiểu sao, hình ảnh ấy cứ đọng mãi trong trái tim tôi.
“Con về rồi!”
“Mừng chị về nhà, Onee-chan! Chị về sớm quá, mới có bốn giờ chiều thôi mà.”
Tôi vừa về đến cửa, Futaba đã từ phòng khách chạy bổ ra, lao vào người tôi.
“Chị đi xem phim với bạn phải không? Thế nào ạ? Có vui không?”
“Ư-Ừ! Xem xong bọn chị còn bàn luận về phim nữa, tuyệt lắm!” Tôi mỉm cười như thường lệ, và nói dối như thường lệ.
Cái cảm giác đau thắt nơi lồng ngực này, tôi đã quen rồi.
“Bố mẹ đâu rồi? Đi mua sắm ạ?”
“Hôm nay bố mẹ đi ăn tối bên ngoài. Bố bảo lâu rồi hai người không có thời gian riêng, nên muốn đi cùng nhau. Họ đúng là chẳng già đi chút nào!”
“À, vậy em là một cô bé ngoan, quyết định ở nhà để không làm phiền bố mẹ phải không?”
“Đúng rồi đúng rồi! Khen em nữa đi!” Futaba dụi má vào tôi, đáng yêu hơn bao giờ hết.
Đúng như em mong muốn, tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, thấy em hạnh phúc nheo mắt lại.
“À, em biết rồi! Mai em cũng đi chơi! Một người bạn của em có tiệc sinh nhật!”
“Ồ-Ồ… vậy sao.” Để nỗi ghen tị không trào ra, tôi vội vàng tránh đi.
Tôi không muốn đứa em gái bé bỏng quý giá của mình biết về những cảm xúc này. Tôi lập tức lao lên phòng, rồi đổ ập xuống giường. Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc đó, Nanase-san gửi cho tôi một tin nhắn LINE. Chắc cô ấy đã thấy bức ảnh chúng tôi chụp.
Chắc cô ấy lại định châm chọc tôi đây, tôi chỉ vừa đủ tốt để họ có thứ gì đó mà cười cợt thôi. Tôi chẳng còn chút dũng khí hay sức lực nào để kiểm tra tin nhắn của cô ấy. Bụng tôi đau quặn, tôi vùi mặt vào gối để che đi những giọt nước mắt. Đúng lúc đó, cánh tay tôi chạm phải thứ gì đó nằm trên giường. Đó là chiếc túi nhựa đựng mô hình.
À đúng rồi, đây là món quà đầu tiên tôi nhận được từ Iruma-kun… Sau một thoáng do dự, tôi mở lớp vỏ bọc, lấy vật bên trong ra. Khi cầm hộp lên tay, tôi có thể cảm nhận nó khá lớn. Trên vỏ hộp là hình một robot trông rất mạnh mẽ, đang cầm súng trong tư thế anh hùng.
Mở hộp ra, vô số chi tiết nhỏ đựng trong những túi ni lông nhỏ chào đón tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, tôi chỉ việc ghép các bộ phận lại với nhau thôi…
“À, có một quyển hướng dẫn bên trong.”
Tôi xem qua quyển hướng dẫn ngắn gọn, nó giải thích cách lắp ráp mô hình này và một vài chi tiết về bộ M-Suit này. Ừm… Liên minh đã sử dụng đơn vị này trong quân đội của họ, một loại M-Suit số lượng lớn tên là ‘Light Gunner’. Về cơ bản, đơn vị này được sản xuất hàng loạt, và rất nhiều phi công đã sử dụng cùng một loại máy móc này.
Những từ ngữ này khiến trái tim tôi đau nhói. Tại sao tôi không thể giống như mọi người? Bị bắt nạt ở trường, và ngay cả người yêu đầu tiên của tôi cũng chỉ là giả dối. Tôi không cần phải là ai đó đặc biệt. Tôi chỉ muốn được giống như mọi người…! Tại sao điều ước của tôi không thể thành hiện thực?
“Ư…ưư…” Nước mắt tuôn rơi trên mặt tôi. “Em không muốn thế này nữa… Em muốn được giống như mọi người…! Em không muốn là người duy nhất bị bỏ lại…!”
Tầm nhìn của tôi dần tối sịt. Ý thức trở nên mơ hồ, tôi cảm thấy mình đang chìm vào giấc ngủ. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, tôi mệt rồi. Cứ ngủ thiếp đi thế này thôi. Nhưng, ngay trước khi ý thức tôi vụt tắt—
Asahina-san.
Không hiểu sao, khóe miệng tôi khẽ giãn ra, và nụ cười hiền lành của cậu bé ấy vẫn không chịu rời khỏi tâm trí tôi…
¹Taichi nói ‘Yaoya’ (=Tiệm hoa), nhưng thực ra đó là Yaoyorozu no Kami, ý tưởng cho rằng có tám triệu vị thần tồn tại trong tín ngưỡng Thần đạo Nhật Bản.


0 Bình luận