Bổn phận của một học sinh nào phải là đi đánh nhau với tổ chức bí ẩn. Dĩ nhiên, chuyện học hành phải đặt lên hàng đầu chứ.
Từ sau vụ việc ấy, đã hai ngày trôi qua.
Khi Học viện Seiran chính thức nối lại các buổi học, cuộc sống thường ngày của chúng tôi cũng dần dà trở lại quỹ đạo. Giờ đây tôi mới dám khẳng định, rằng thỉnh thoảng được nghe những bài giảng chán ngắt cũng chẳng phải điều gì quá tệ.
Đây phải chăng chính là cái gọi là tận hưởng cuộc sống bình yên? Sau khi trải qua một biến cố kinh hoàng như vậy, tôi cảm thấy mình đã bắt đầu hiểu ra điều gì mới thật sự quan trọng.
Hiện giờ, tuy tòa nhà trường học đã bị phá hủy gần một nửa khi Zonmi và Kyouko quậy phá, nhưng đáng ngạc nhiên là sau đó lại chẳng có bất kỳ hành động đáp trả nào.
Chắc hẳn là IMA — hay đúng hơn là Luka-san, đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong bí mật.
Nếu đúng là như vậy, thì có vẻ tôi có chút điều muốn phản đối về "chất lượng" của Học viện Seiran trong việc tuyển chọn học sinh đấy nhé.
Coi bộ chẳng có ai lại đi đòi đuổi học hai cô gái xinh đẹp cả. Bởi nếu có thì tỉ lệ nam sinh sẽ vượt trội quá mức mất thôi.
Sau giờ học.
Tôi ghé qua văn phòng của Hiệp hội Quái vật Quốc tế.
“Xin lỗi vì đã gọi anh đến đột ngột như vậy. Tôi muốn nói chuyện riêng với anh càng sớm càng tốt.”
“Không sao đâu ạ. Tôi cũng muốn nói chuyện với cô mà.”
“Ôi chao! Có khi nào đây là tình yêu đôi lứa không ta?”
“Cô mau nói chuyện nghiêm túc đi được không!?”
“Ế… Nhưng trái tim tôi chưa sẵn sàng mà…”
Hôm nay là lần thứ N[32] Luka-san lại buông ra một câu đùa khó hiểu.
Như thường lệ, người này vẫn cứ bí ẩn và khó nắm bắt.
“Thôi dẹp mấy trò đùa sang một bên đi. Dù sao thì, thật đáng nể~, một mình cậu đã bắt được một gã từ ‘Kẻ Thuần Dưỡng Hắc Ám’ đấy nhé~”
“Đó không phải là sức mạnh của tôi, mà là sức mạnh của ba cô ấy.”
“Fufu~n.”
Có phải tôi đang nghĩ quá nhiều không nhỉ? Hình như, trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Luka-san thoáng vương một chút u buồn.
“Này, nếu tôi nói cho cậu một chuyện, cậu có tin không?”
“…Chuyện gì vậy ạ?”
“Thật ra, ba con quái vật đó tụ tập quanh cậu~, không phải là ngẫu nhiên đâu nhé~ tất cả đều là do tôi sắp đặt đấy~. Luka tài ba này, đã sớm nhận ra tài năng của cậu, cảm thấy thật lãng phí khi những con quái vật siêu việt đó lại bị bỏ rơi, thế là tôi bỗng dưng nảy ra ý định triệu tập tất cả chúng lại một lượt~.”
“…Thật sao ạ?”
“Đương nhiên là nói dối rồi. DỐI-T-RÁ.”
“…”
Tôi lại bị lừa rồi.
Cứ hễ tôi thuận theo là lại tin sái cổ ngay.
“Thôi được rồi, tài liệu đã sẵn sàng đây.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Những gì Luka-san đưa cho tôi là các giấy tờ cần thiết để trở thành một người thuần dưỡng quái vật chính thức — tôi đã liên hệ với cô ấy từ trước và nhờ cô ấy chuẩn bị hộ.
Đây… chính là ranh giới.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ gắn bó với ba cô gái ấy… Đó là hiện thân cho quyết tâm của tôi.
“Dù sao thì, cậu đã trưởng thành rồi; tôi chẳng còn nhận ra cậu nữa, Chiharu-kun.”
“Thế sao ạ?”
“Đúng vậy. Nói thẳng ra, lần đầu gặp cậu tôi đã nghĩ cậu chỉ là một tên vô dụng. Bởi vì… cậu biết đấy? Cậu lúc đó vẫn còn do dự về việc trở thành một người thuần dưỡng mà.”
“Ha ha… Đúng là như vậy.”
“Thật ra thì, điều gì đã khiến cậu thay đổi vậy? Để tự nguyện trở thành một người thuần dưỡng~”
“Rất đơn giản. Tôi muốn bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho những cô gái mà tôi đã gặp.”
“Fufu, là Zonmi-chan sao? Là Kyouko-chan sao? Hay là Iris-chan?”
“…Tất cả ạ. Zonmi, Kyouko và Iris, tôi muốn tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều được hạnh phúc… Và tiện thể, cả Manami nữa.”
Do dự một chút khi nói ra, cuối cùng tôi cũng thêm vào sự tồn tại của cô em gái mình.
Dù không muốn, nhưng… nếu không có em ấy, có lẽ giờ này tôi vẫn còn bị mắc kẹt trong hang ổ của Iris.
“Ồ! Đây rồi, tuyên bố ‘harem’ đây rồi. Cậu làm được rồi! Cởi đồ đi nào☆nhân vật chính vô dụng!”
“Tôi là cái thể loại nhân vật chính gì vậy!?”
Đôi khi thật khó để nhận ra ý nghĩa thực sự đằng sau những lời nói của Luka-san.
“Này, này, tiện thể nha~, cậu không định thêm tên tôi vào đó sao~?”
"Cậu có thể tự bảo vệ bản thân mà!"
"Hừm, hừm. Thế là kỳ thị rồi..."
Không biết là giả vờ hay sao, nhưng Luka-san trông có vẻ đang bĩu môi.
Vấn đề thực tế đây, một chút kinh nghiệm tôi có được khi làm người thuần hóa quái vật.
Cái người này... Thật là hết nói nổi!
Nghĩa là, cô ấy được xếp đầu danh sách những người có khả năng trở thành Ma Vương kế nhiệm.
Không biết cô ấy có che giấu năng lực ma pháp gì không... Liệu nếu tôi tiếp tục làm người thuần hóa, có ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cô ấy không?
Vừa trở về đến nhà, khi tôi mở cửa,
*PAN! PAN! PAN!*
Đột nhiên, tiếng pháo giấy nổ rộn ràng.
"Onii-chan ♪ Chúc mừng anh đã có việc làm nha~ ♪"
"Ư!"
Chẳng mấy chốc, em gái tôi đã lao vào lòng tôi.
"... Này, ngực em đang chạm vào anh kìa... Tránh ra đi chứ."
"Đâu có chạm đâu, em đang cố tình ép vào đấy chứ."
Nghe câu này sao mà quen tai, y như trong truyện tranh vậy.
"... Mấy đứa, hai đứa thật sự là anh em ruột sao? Thế mà lại có vẻ không đứng đắn chút nào?"
"Không sao đâu, vì người không đứng đắn chỉ có mình Manami thôi! Khoan đã, sao mà...?"
Tôi trở về nhà và được chào đón bằng một cảnh tượng không ngờ đến.
... Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi gặp tất cả họ cùng một lúc.
Những người cầm pháo giấy chào đón tôi chính là những cô gái quái vật, những người đã gây ra loạt sự cố này: Zonmi, Kyouko và Iris.
Khi ba đối thủ ấy biểu lộ dấu hiệu sống những ngày tháng yên bình như vậy, đó hẳn sẽ là một cảnh tượng cảm động đáng để chiêm ngưỡng...
Thế nhưng, kẻ phá hỏng tất cả lại là con ngốc em gái tôi.
"Em yêu anh, ôm anh chặt luôn!"
"Này! Đừng có bám víu vào anh bằng cách quấn chân quanh người anh như thế!"
"... Ng—" "... Ng—"
"Đừng nhìn! Mấy đứa... Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó!"
Iris và Zonmi, nhìn hai anh em tôi cứ bám víu nhau một cách không đứng đắn, liền ném những ánh mắt khinh bỉ.
"Hừm. Quả nhiên, con người là những sinh vật ngu xuẩn. Cứ nghĩ ta đã bắt đầu có thiện cảm hơn với họ rồi chứ."
"... Lạ thật, tôi lại đồng tình với con rồng đỏ đó. Bị cám dỗ bởi thân thể phụ nữ thế này thì giấc mộng trở thành Ma Vương chỉ là viển vông."
"..."
Giá trị của tôi xem ra đã tụt thê thảm ngang với nợ quốc gia Hy Lạp.
"... Fu, fu. Em sẽ không giao Onii-chan của mình cho mấy kẻ mới đến đâu."
Em gái tôi bám chặt lấy người tôi như một chú koala leo cây, và nở một nụ cười ranh mãnh, ám chỉ 'Đúng như kế hoạch của mình...!'.
Con bé này có khi nào... Cố tình làm vậy không?...
"... À mà, sao tất cả mọi người lại ở nhà tôi thế này?"
Sau khi cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của em gái, cuối cùng tôi cũng có thể thốt ra câu hỏi nghi vấn ấy.
Khi Kyouko nghe thấy, cô ấy kiêu hãnh ưỡn ngực,
"Đây là bữa tiệc kỷ niệm Haru trở thành người thuần hóa quái vật & lễ ký khế ước của ghoul!"
"... À—"
Thì ra là vậy, nói cách khác, đây là một bữa tiệc bất ngờ?
Và, vẫn còn một điều gì đó không hợp lý.
"Vậy thì, ai là người đã đề xuất nó?"
"..." "..." "..."
Nhìn cách ba người họ nhìn nhau không nói lời nào, tôi tự nhiên suy ra được câu trả lời.
"... À-về phần tôi thì tôi không quan tâm là ai, nhưng, thấy đó, tôi nghĩ sẽ là bất thường nếu không làm, vì đây dĩ nhiên là một phong tục của Âm Giới."
"... Th-thật sao?"
Tôi hiểu rồi. Có vẻ đó là đề xuất của Zonmi, người có vẻ hăng hái hơn bình thường và trông như đang trang điểm. Hơn nữa, cô ấy còn mặc một chiếc váy diêm dúa quá mức không biết mua ở đâu...
Nghĩ lại thì, chúng tôi đều đang đeo nhẫn khế ước đôi.
Kiểu gì mà trông giống một đám cưới vậy... Hơi ngượng một chút.
"Nào, vào nhà nhanh đi. Vì chúng ta thậm chí còn đặc biệt đặt bánh kem cho hai cậu nữa."
"... Ờ."
Tôi cởi giày, bước qua ngưỡng cửa.
Bước đi của tôi dường như nhẹ nhàng hơn thường lệ, liệu có phải là do tôi tưởng tượng không?
Chắc tôi sẽ nói về những gì sẽ xảy ra sau này.
Là một người huấn luyện quái vật tân binh, hiện tại tôi mới chỉ được cấp một chiếc nhẫn thôi. Nhưng xem ra, một khi được IMA công nhận thành tựu, tôi có thể yêu cầu tăng số lượng nhẫn từ bây giờ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, ngày tôi có thể ký giao ước đồng thời với cả ba quái vật Zonmi, Kyouko và Iris sẽ không còn xa.
À mà nói thêm.
Cái lời tuyên bố đi nghỉ mát của Luka-san hoàn toàn là dối trá, mà đúng hơn là cái cớ để cô ấy đẩy tôi đi đây đi đó với Zonmi và Kyouko. Lẽ nào tất cả những chuyện này lại là âm mưu của Luka-san – một người trời sinh đã có cái tài gây hỗn loạn hay sao?
Thật bó tay mà, tôi đúng là không tài nào đấu lại cô ấy.
"Ờm, sao lại bắt tôi đóng vai người dẫn chương trình thế này chứ?... Tôi thật sự không muốn chút nào đâu, nhưng... Mọi người, chúng ta cùng nâng ly nhé. À, Manami-chan đừng có lén bỏ thứ gì kỳ cục vào ly anh trai con nữa."
"Xì. Đúng là Kyouko-neechan có khác."
"Lần này em lại bày trò gì thế hả, con bé này!?"
"Vậy thì, vì kế hoạch ký giao ước giữa em với Haru—" "Vì hôn lễ của em với Onii-chan—" "Vì ngày báo thù của tôi thành sự thật—"
" “ “Cạn ly” “ “
"Mấy đứa làm loạn quá rồi đó hả!?"
Chủ nhân của bữa tiệc, Zonmi, hình như vẫn chưa rót đồ uống cho mình.
Đương nhiên, là đồng loại (dù Manami không phải quái vật...), lẽ nào cô ấy đang nghĩ về việc tất cả chúng tôi sẽ sớm ký giao ước chăng?
Thế nhưng.
Nói ra thì hơi ngại, nhưng... không hiểu sao tôi không hề ghét cái bầu không khí tự do tự tại này chút nào.
Bởi vì—
Tất cả bọn họ đều đang tươi cười.
Không còn một chút dấu vết nào của những trận chiến ngày qua ngày.
Tất cả đều đang sống hết mình, làm những gì mình thích.
Và tôi... Tôi muốn bảo vệ những nụ cười ấy của họ mãi mãi, đó là điều tôi mong ước từ tận đáy lòng.
"Đây— đây là khoảnh khắc trọng đại cả đời của tôi mà..."
"Hà, hà..."
Cái cô nàng này, xem ra đã bị sốc không ít...
Từ giờ trở đi, nếu tôi cứ tiếp tục làm người huấn luyện quái vật, có vẻ như tôi sẽ còn phải đối mặt với nhiều trở ngại lớn. Cũng có thể sẽ gặp phải những thất vọng bất ngờ.
Nhưng. Dù vậy.
Vì những cô gái này, tôi cảm thấy mình có thể vượt qua bất kể...
"Ái chà!?"
*Xìiiiiiiiiii*
Cùng với tiếng như khí thoát ra, Zonmi khẽ kêu lên một tiếng the thé.
"Ai— ai đó!? Kẻ nào đã làm rung cái chai PET này!? Huhu, vì ngày này... Cái váy tôi chuẩn bị riêng cho ngày này..."
"Ái chà—, ai vậy cơ chứ—. Manami không biế—t đâu ♪ Hay là, sao mà nói nhỉ, vì chị định quyến rũ Onii-chan bằng cách mặc bộ đồ gợi cảm đó dù là một thây ma... Đây không phải là quả báo hay sao?"
"... Fufufu. Em gái à, riêng hôm nay, chị sẽ không bỏ qua đâu. Hay là chị đẩy em trước một con chó hoang trong tình trạng trần truồng và bị trói kiểu rùa bò nhỉ?"
"Á á—, em sợ quá—! Cứu em với, Onii-chan—, thây ma bắt nạt em—"
"..."
Tôi cảm thấy mình có thể vượt qua mọi khó khăn, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi.


0 Bình luận