Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Chương 04: Vòng đầu tiên đầy kinh ngạc

0 Bình luận - Độ dài: 11,283 từ - Cập nhật:

Vòng đầu tiên đầy kinh ngạc

"…S-sao lại thế này…?"

"Này này, thật không vậy…?"

Nghe nội dung danh sách đối chiến được công bố, Muir Castorlea và Arnold Osian, cả hai đều lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt.

Họ có lẽ hoàn toàn không nghĩ mình sẽ đối đầu với Okamura Hiiro.

Tuy nhiên, từ khoảnh khắc nghe tin hai người sẽ tham gia quyết đấu, Hiiro đã ý thức được có thể sẽ gặp phải tình huống này, những người bạn cũ lại là kẻ thù, anh ấy cũng không đành lòng rút kiếm đối đầu hai người.

Nhưng trận quyết đấu này không phải là tàn sát lẫn nhau, hơn nữa Hiiro cho rằng hai người rốt cuộc đã tu luyện đến mức độ nào, và có thể trực tiếp trải nghiệm sức mạnh họ sở hữu cũng là một niềm vui lớn.

"Uwoooooh! Hừng hực khí thế quáaa—!"

Đệ tử đứng cạnh Hiiro, Nikki, đã sẵn sàng chiến đấu, đang vung nắm đấm gào to.

"Ồ? Ngay trận đầu tiên đã được chứng kiến một cặp đấu thú vị thế này sao? Sao rồi, Hiiro? Anh không đành lòng ra tay à?"

Lily Lee Raxys Redrose dường như đoán được suy nghĩ của Hiiro, hỏi một cách trêu chọc, khiến Hiiro có chút không vui.

"Không có gì, đã tham gia thì phải thắng thôi."

"Hừm, chán thật, nếu anh lưỡng lự một chút thì đáng yêu hơn nhiều."

Hiiro nghĩ, kỳ vọng vào phản ứng như vậy chỉ khiến người ta khó xử, anh không những không chút do dự, mà ngược lại còn thêm phần mong đợi.

"Ôi… sao lại bốc thăm trúng cặp này ngay trận đầu thế…"

Lalasik Fennel đau đầu vì tình huống bất ngờ này, Mimiiru Ginger đứng cạnh cô cũng cảm thấy vô cùng bất an, chỉ biết lặng lẽ dõi theo Muir và những người khác.

Tuy nhiên, Lalasik nhìn thấy hai người Muir liền không khỏi trợn tròn mắt.

Đúng vậy, họ—đang cười rất vui vẻ.

"Này, Muir, xem ra nội dung trận đấu này sẽ rất tuyệt vời."

"Ừm! Tuy hơi hồi hộp… nhưng càng làm người ta phấn khích không thôi!"

"C-các cậu…"

"Sao thế, Sư phụ? Em… chúng em chẳng phải đã nói là muốn trở nên mạnh hơn, muốn khiến ai đó phải nhìn với con mắt khác sao? Người đó chính là Hiiro. Đúng không, Muir?"

"Ừm. Cơ hội này, em cầu còn chẳng được!"

Muir và Arnold, cả hai đồng thời đối mắt với Hiiro.

Hiiro cũng nhìn chằm chằm họ, ánh mắt đó có nghĩa là "cứ ra tay đi".

"…Chú."

"À, Muir."

"Hãy để Hiiro-niisan thấy thực lực hiện giờ của chúng ta!"

"Đúng vậy. Cứ để chúng ta phân định rõ ràng, rốt cuộc ai mạnh hơn!"

Arnold rút đại kiếm sau lưng, thể hiện ý chí của mình.

Muir cũng hít vài hơi thật sâu, dứt khoát đối mặt với Hiiro.

"Ừm, biểu cảm của hai đứa rất tốt… đó là khuôn mặt của chiến binh, Lalasik à."

"…Vâng, Leo-sama. Xem ra chúng ta đã lo lắng thái quá rồi—các cậu, dốc toàn lực đi!"

"Vâng!" "Vâng!"

Shivba xác nhận hai bên đã sẵn sàng, sau khi quét mắt nhìn xung quanh liền nhảy phóc lên một tảng đá khổng lồ hình dáng như một ngọn đồi nhỏ, sau đó mở rộng bóng dưới chân, lấy ra một chiếc bàn dài và ghế.

Shivba là 『Tinh linh bóng tối』, đây là một trong những ma pháp bóng tối mà anh ta thành thạo, có thể cất giữ nhiều vật phẩm trong bóng tối, là một năng lực cực kỳ tiện lợi.

Lily thì dẫn theo Samuel Anil và Shingetsu bay lên trời, đến ngọn đồi nhỏ.

"Khụ khụ! Tại hạ bây giờ sẽ xác nhận 『Vua』 của hai bên! Vua của phe 『Thú nhân tộc』 là Arnold-san, còn Vua của phe 『Ma nhân tộc』 do Hiiro-san đảm nhiệm, đúng chứ?"

Đại diện hai bên đều gật đầu xác nhận. Chế độ quyết đấu lần này—《Agasi》 có đặc điểm là khi nhiều người cùng chiến đấu, hai bên cần cử một thành viên làm 『Vua』 của đội.

Các thành viên khác phải hỗ trợ, không để 『Vua』 bị đánh bại; còn khi đấu một chọi một, hai bên tự thân là Vua, vì vậy một khi một bên không thể chiến đấu, trận quyết đấu sẽ kết thúc. Tuy nhiên, trong trường hợp này, chỉ cần Vua không bị đánh bại, dù đồng đội ngã xuống cũng không tính là thua.

Chỉ là, một khi đồng đội ngã xuống, phòng thủ của 『Vua』 cũng sẽ yếu đi, khả năng đội thất bại sẽ tăng lên.

"Vậy thì trừ các đấu thủ của trận đấu đầu tiên, xin mời quý vị ra ngoài hố đợi!"

Tất cả mọi người trừ Hiiro, Nikki, Muir, Arnold đều bắt đầu đi ra ngoài trường đấu.

Lúc này, Ibeyam Gran Ali Ivning bước về phía Hiiro.

"Hiiro, có thể chiếm của anh chút thời gian không?"

"Có chuyện gì?"

"Ưm… cái đó, mong anh đừng quá cố sức."

"…Chuyện đã đến nước này còn nói gì nữa."

"Ư… x-xin lỗi."

"Giọng nói của cô lại trở nên mềm mại hơn rồi đấy?"

"Ư? T-thôi đi! Tóm lại! Anh tuyệt đối đừng cố quá sức! Cố gắng lên!"

Ibeyam bỏ lại câu nói khiến Hiiro băn khoăn không biết là cổ vũ hay lo lắng, rồi mặt đỏ bừng vội vã rời đi.

Muir thấy vậy trong lòng không thoải mái, nhưng Hiiro không nhận ra phản ứng của cô.

"—Vậy thì, các thành viên hai bên đã sẵn sàng chưa?"

Sau khi các thành viên của hai phe đi ra ngoài hố, Shivba hỏi Hiiro và những người khác đã chuẩn bị vẹn toàn chưa, cả nhóm đều gật đầu đồng ý.

"Trận quyết đấu định đoạt vận mệnh của Ma nhân và Thú nhân—《Agasi》! Trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu!"

Hiiro khoanh tay, đứng vững như bàn thạch, ba người còn lại thì bày ra tư thế sẵn sàng ứng phó mọi tình huống.

"Trận đấu đầu tiên—"

Sau đó cuối cùng—

"—Bắt đầu!"

Trận quyết đấu giữa những người bạn cũ, chính thức mở màn.

Khẩu hiệu bắt đầu đã vang lên, nhưng bốn người lại không hề động đậy.

Tình hình mở màn hơi khác so với dự đoán ban đầu, khiến Hiiro cảm thấy thán phục.

(Mình cứ tưởng chú ấy sẽ ngu ngốc đến mức lao tới ngay mà không nói lời nào…)

Nếu lao tới, Hiiro có thể lập tức phản công và gây sát thương lớn, nhưng kế hoạch này dường như đã bị phá hỏng.

(Ra vậy, không tùy tiện ra tay, mà trước tiên quan sát động tĩnh của đối phương rồi phân tích thông tin… Đúng là trưởng thành rất nhiều sau nửa năm không gặp.)

Điều đó có nghĩa là họ không hề ngốc, sẽ không hành động mà không suy nghĩ rồi tự hủy hoại mình; Hiiro vốn định nếu Arnold cứ để cảm xúc lấn át mà tấn công mình, sẽ cho chú ấy nếm mùi khổ sở, nhưng sự việc không tốt đẹp như anh nghĩ.

"Sư phụ! Trận chiến này không cần làm phiền Sư phụ ra tay đâu ạ!"

"Hả?"

"Dù họ là bạn của Sư phụ, nhưng đệ tử đây là đồ đệ cưng của Sư phụ, chắc chắn là đệ tử mạnh hơn!"

Dù Nikki thỉnh thoảng tự nâng cao giá trị của mình, nhưng Hiiro chưa bao giờ nói những từ như "đồ đệ cưng".

"Hai người đó cứ để tôi xé toạc thành từng mảnh!"

"À, khoan đã—"

Hiiro cố gắng ngăn Nikki, nhưng cô đã lao về phía Muir và những người khác, cô đồ đệ ngốc nghếch tai này sang tai kia khiến anh không khỏi đau đầu vô cùng.

Hiiro cho Nikki tham gia trận quyết đấu này là muốn cô tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với người, nhưng đứa trẻ này quả nhiên vẫn không nghe lời.

"Đến đây, Muir!"

"Ừm, chú!"

Arnold đảm nhiệm vị trí tiền vệ, Muir là hậu vệ, còn Nikki thì định hạ gục Arnold trước, nhanh chóng lao vào lòng chú ấy.

"Ư, nhanh thế?"

"Ăn đòn này!"

Nikki vung một cú đấm phải bao quanh bởi ma lực xanh trắng về phía Arnold.

"Một đòn tấn công đơn giản như thế thì trúng cái nỗi gì!"

Arnold xoay người, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Nikki.

"Ưoa? Nhưng mà!"

Nikki lập tức xoay chuyển thân hình nhỏ bé của mình, tung một cú đá xoay hậu trái về phía Arnold.

"Chậc, con bé này lanh lợi thật!"

Tuy nhiên, Arnold cũng lùi lại một bước, thoát hiểm thành công. Trước khi chú ấy chạm đất bằng cả hai chân, Muir nhắm vào Nikki ném một vật thể nào đó ra.

"Nhờ cậu đấy—《Hồng Viên》!"

Vật thể Muir ném ra trông như một chiếc đĩa bay màu đỏ, xoay tròn nhanh nhẹn bay về phía Nikki.

"Cô đánh không trúng đâu!"

Nikki nhanh nhẹn xoay người trên không, miễn cưỡng né tránh chiếc đĩa bay màu đỏ, lập tức lao về phía Muir tấn công, nhưng—

"Nhảy sang trái đi, đồ đệ ngốc!"

"Hả… ưoa?"

Nghe lời khuyên của Hiiro, Nikki liền xác nhận tình hình phía sau, kết quả phát hiện chiếc đĩa bay đang bay tới từ phía sau, không khỏi sững sờ, vội vàng nhảy sang trái để né.

Muir thì không hề sợ hãi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình đón lấy chiếc đĩa bay đó.

(…! Ồ? Đó là—Luân Nguyệt Đao?)

Hiiro ban đầu tưởng là đĩa bay, nhưng thực ra đó là Luân Nguyệt Đao, một loại vũ khí có lưỡi dao bao quanh một vòng tròn từ chuôi cầm. Đây dường như là một trong những vũ khí mới mà Muir đã có được.

Tên của nó 《Hồng Viên》, quả thật trên thân dao có khắc những đường trang trí màu đỏ, một khi xoay tròn sẽ tạo thành một vòng tròn màu đỏ, cái tên này quả thực rất hợp với vũ khí này.

"Ư ư… tưởng là đã né được rồi chứ…"

Nikki ngã chỏng vó xuống đất, lòng không cam. Cô rất ngạc nhiên khi Luân Nguyệt Đao mà Muir ném ra lại quay trở lại.

"Tôi giận rồi đấy! Uwooooooh!"

Nikki gầm lên, lao về phía đối phương, Muir cẩn thận quan sát động tác của kẻ tấn công, không ngừng né tránh một cách dễ dàng.

Arnold nắm bắt thời cơ hỗ trợ Muir, cũng đã có lúc Nikki suýt nữa thì thất bại.

Tuy nhiên, Arnold dường như vẫn không đành lòng chiến đấu với một đứa trẻ.

(Có thể sử dụng một loại vũ khí khó dùng đến mức điêu luyện như vậy… khá lắm, nhóc con.)

Mặc dù Luân Nguyệt Đao có chuôi cầm, nhưng để nhìn rõ động tác xoay tròn tốc độ cao của nó, và nắm bắt chuôi cầm một cách chính xác đòi hỏi một mức độ luyện tập đáng kể. Từ việc Muir sử dụng nó một cách dễ dàng, Hiiro hiểu rằng đó là kết quả của sự nỗ lực luyện tập hết mình của người đó. Anh thử dùng chữ 『Thám』 để xem.

Arnold Osian

Lv 81

HP 2960/2960 MP 430/430

EXP 610330 NEXT 439

ATK 674 (774) DEF 599 (649)

AGI 528 (558) HIT 352 (372)

INT 234 (236)

《Thuộc tính Hóa thân》 Phong

《Thuật Hóa thân》 Phong Nha, Phong Trận Bạo Trảo, Bạo Phong Chuyển Hóa, Hoang Tận Lam Nộ

《Danh hiệu》 Bạn của Gió, Cựu Nô lệ, Đầu bếp, Ông bố ngốc, Người đàn ông nhiệt huyết, Người đàn ông bị gọi là biến thái, Lolicon, Người yêu ngực lớn, Người theo chủ nghĩa nữ quyền, Chú già phóng khoáng, Kiếm của hoang dã, Kẻ diệt quái vật, Kẻ diệt quái vật đặc biệt, Thú nhân thiện chiến, Chuyên gia, Kẻ đi qua địa ngục

Muir Castorlea

Lv 72

HP 1800/1800 MP 380/380

EXP 400222 NEXT 17843

ATK 504 (564) DEF 427 (477)

AGI 412 (442) HIT 300 (315)

INT 320 (320)

《Thuộc tính Hóa thân》 Lôi

《Thuật Hóa thân》 Lôi Nha, Lôi Trận Không Kích, Tấn Lôi Chuyển Hóa

《Danh hiệu》 Bạn của Sấm sét, Kẻ bị cướp đoạt, Thiên thần của tôi, Bông hoa đáng yêu, Đứa con kiên nhẫn, Yêu nấu ăn, Thuần khiết, Bạn của tinh linh, Đứa con kiên định, Người giữ trẻ, Tinh tế, Cô bé mang bí mật, Cô gái nhỏ tuổi, Cô gái dần thay đổi, Loli tí tách, Cô gái chớm yêu, Thú nhân ngực lép, Kiếm của hoang dã, Kẻ diệt quái vật, Kẻ diệt quái vật đặc biệt, Kẻ đi qua địa ngục

Hiiro vô cùng sốc khi thấy họ trưởng thành hơn nhiều so với anh nghĩ, anh có thể hiểu rõ hai người đã nỗ lực bao nhiêu trong nửa năm qua. Trước đây, cấp độ của Arnold có lẽ chỉ khoảng 40, còn Muir thì khoảng 30.

Mặc dù kém hơn anh khá nhiều, nhưng nghĩ đến việc hai người đã trưởng thành nhiều đến thế trong nửa năm đã rất đáng nể; Hiiro là nhờ vào 《Ma pháp Chữ viết》, nên bất kể đối đầu với cường giả nào, anh đều có khả năng thắng đối phương.

Bởi vì nếu chữ 《Miên》 hay 《Trói》 trúng đối phương, khiến đối thủ không phòng bị, Hiiro có thể phát động tấn công, ngay cả khi đối đầu với quái vật cấp SS, một khi bị chữ đánh trúng, thắng thua rất có thể sẽ được phân định ngay lập tức.

Nhưng Arnold và Muir không có ma pháp tiện lợi như vậy, chắc chắn họ đã từng bước từng bước nâng cao cấp độ. Hiiro nhìn động tác của hai người, liền có thể hiểu họ đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đặc biệt là động tác của Muir so với nửa năm trước, cứ như hai người khác nhau.

(Về cấp độ, đồ đệ ngốc không kém họ là bao… nhưng cô bé một mình chiến đấu vẫn quá sức.)

Nikki dần bị dồn vào đường cùng.

Thế là Hiiro phóng chữ về phía cô bé—là chữ 『Tăng Tốc』.

"Tăng tốc đi—《Ma pháp Chữ viết》."

Hiiro kích hoạt chữ ngay khi nó dính vào Nikki, hiện tượng phóng điện xảy ra, và ánh sáng xanh trắng bao phủ cơ thể Nikki.

"Mưm mưm mưm! Sức mạnh không ngừng tuôn trào! Hự a a a a!"

Động tác của cô bé càng lúc càng nhanh, khiến Muir và Arnold mất dấu.

"Hừm hừm~ tôi ở đây này!"

Đột kích sau lưng hai người, Nikki lè lưỡi nở một nụ cười ranh mãnh.

"Tên khốn! Ma pháp của Hiiro quá gian lận rồi!"

"Chú, đối phương sắp tới rồi!"

Nikki lại lao vào lòng Arnold, nhưng Arnold lần này phản ứng chậm nửa nhịp, đành vội vàng nhấc đại kiếm lên đỡ.

"Hự a a a a a—《Bạo Quyền》!"

Khoảnh khắc nắm đấm của Nikki chạm vào thân kiếm—

"Ưoa a a a a a a!"

"Chú?"

Phần mà Nikki chạm vào phát nổ, lực xung kích do vụ nổ tạo ra đẩy Arnold bay ra phía sau.

—Ma lực bùng nổ, chỉ cần nén ma lực và giải phóng ngay lập tức là có thể tạo ra vụ nổ, Nikki đã tận dụng điều này, đồng thời đây cũng là một trong những phương thức tấn công mà cô bé thành thạo.

Mặc dù bị nổ tung, nhưng Arnold đã dùng kiếm phòng thủ, vì vậy sát thương không đáng kể.

(Khá kiên cố đấy, vụ nổ vừa rồi mà cũng không gây thương tích.)

Có vẻ là một thanh kiếm tốt, khác hẳn với thanh kiếm cũ của Arnold, chắc chắn là một vũ khí hoàn toàn mới.

"Tốt lắm! Tốt quá đi mất!"

Việc thành công thổi bay đối thủ khiến Nikki tưởng chừng nắm chắc phần thắng, không khỏi nhe răng cười.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo—những quả cầu tròn lơ lửng bắt đầu nổi lên xung quanh cô bé.

"Mưm mưm mưm! Đây là cái gì thế!"

Những quả cầu đó trông lớn bằng bong bóng xà phòng, Hiiro truy tìm nguồn năng lượng của chúng, biết được chúng do Muir tạo ra.

"Xin mời cô ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!"

Hiiro nhìn kỹ, phát hiện trong bong bóng xà phòng có điện lực kêu tí tách.

"—? Đừng chạm vào thứ đó, đồ đệ ngốc!"

"Húyê… a, em chạm rồi…"

"Cái đồ ngốc này…"

Nikki dường như đã thua sự tò mò của mình mà chạm vào bong bóng xà phòng, bong bóng lập tức vỡ ra, điện trong bong bóng hẳn có điện, dòng điện đó truyền vào cơ thể Nikki.

"A ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba?"

Chưa cần nhìn cũng biết Nikki bị điện giật, bong bóng xà phòng hết cái này đến cái khác tấn công tới, từ từ tước đi khả năng hành động của cô bé, cuối cùng…

"Pumì…"

Nikki co giật, ngã lăn ra đất.

"Haiz… lần sau phải nói với con bé là không biết thứ gì thì đừng có chạm lung tung…"

Hiiro thở dài, cảm thấy mình dạy dỗ chưa đủ.

(Đồ đệ ngốc chắc không thể đánh tiếp được nữa rồi… Con bé này ngốc quá, lát nữa phải mắng cho một trận tử tế.)

Hiiro đưa ra phán đoán, kích hoạt chữ 『Dịch chuyển』 lên Nikki; Hiiro hoàn toàn có thể giúp Nikki chữa thương, nhưng anh cho rằng Nikki đã tích lũy đủ kinh nghiệm chiến trường, đồng thời cũng nhân cơ hội này để biết được thực lực của Muir và những người khác, thế là để Nikki rút khỏi trận đấu.

"Ố là la—Nikki-san không thể chiến đấu được nữa rồi! Có lẽ phải kể công cho sự ăn ý tuyệt vời giữa Muir-san và đồng đội, nhờ pha hỗ trợ hoàn hảo đã đánh bại Nikki-san!"

Shivba hăng hái tường thuật trực tiếp, còn Nikki lúc này đã được dịch chuyển đến bên cạnh anh ta.

"Ni-Nikki——!"

"Thật là, tỉnh lại đi, Nikki~"

Samuel và Shingetsu luống cuống chăm sóc Nikki.

"Hừm, đứa nhỏ này tu luyện còn chưa đủ, cần phải rèn luyện khả năng quan sát để nhìn thấu chiêu thức của đối thủ."

Lily khoanh tay, giải thích nguyên nhân thắng bại đã được phân định.

"Hơn nữa, người đàn ông tóc xanh vừa nãy đã cố ý nhận đòn tấn công của Nikki."

"Ồ? Ngài nói vậy là sao, tiểu thư?"

"Người đàn ông đó trước khi bị nổ tung đã dùng ánh mắt truyền tin cho cô bé tóc bạc, e rằng là bảo cô bé nhân cơ hội tấn công Nikki."

"Thì ra là vậy! Khả năng quan sát của tiểu thư quả nhiên lợi hại! Trận đấu này có thể nói là chiến thắng của sự phối hợp ăn ý!"

"…Tuy nhiên, trên sân đấu vẫn còn người đàn ông kia."

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một thiếu niên tóc đen nào đó.

"Anh ta không ngăn Nikki hành động đơn độc, chắc là để Nikki tích lũy kinh nghiệm trong trận chiến này, và để nắm bắt thực lực của đội địch. Đúng là một người đàn ông không thể xem thường… Hehehe."

"Ý ngài là, phần thú vị của trận đấu sắp bắt đầu?"

"Đúng vậy, tôi rất mong chờ những trận chiến sẽ diễn ra sau đó."

"—Thế nào, Kurea, Mimiiru? Đây chính là trận quyết đấu thực sự."

Hai cô gái run rẩy trước lời nói của Leovardo, tận mắt chứng kiến cảnh những người bạn thân dốc toàn lực chiến đấu, sự nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào khiến họ kinh hãi tột độ.

"…Phụ thân, người vẫn luôn sống trong những trận chiến như thế này sao?"

Người đặt câu hỏi là công chúa đầu tiên—Kurea Ginger, cô có mái tóc ngắn màu nâu đỏ giống hệt Leovardo.

Ánh mắt hơi sắc bén hẳn là di truyền từ người cha, nhưng gương mặt đáng yêu có phần non nớt, được công nhận là có sức hút thì lại thừa hưởng dòng máu từ người mẹ Blanca.

"Đúng vậy, trên chiến trường rất dễ mất mạng, tất cả mọi người đều dốc hết sức mình để không phải chết, trận đấu này cũng theo cùng một lẽ đó."

"............"

"Không lạ gì khi các con cảm thấy sợ hãi, nhưng con... không, không chỉ con, Mimiiru cũng nói muốn tận mắt chứng kiến trận đấu này, đáng lẽ không nên để các con chứng kiến tất cả những điều này, thế nhưng cha đã cho phép, các con có biết vì sao không?"

Kurea và Mimiiru đều lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

"Bởi vì trận đấu này sẽ quyết định số phận của 'Thú nhân tộc', như vậy thì các con cũng có thể đến xem. Hơn nữa, cha mong các con có thể tận mắt chứng kiến bước ngoặt lần này."

"...Tại sao?"

"Vì các con là dòng máu mới sẽ gánh vác vận mệnh của thế hệ tiếp theo."

Đất nước hiện tại quả thật do Leovardo thống trị, nhưng sẽ có một ngày cần có người kế thừa. Khi trưởng nam Regulus và thứ nam Regnion hy sinh trên chiến trường, sau này sẽ do Kurea hoặc Mimiiru thừa kế.

Tuy nhiên, nếu dòng máu mới không hề biết gì về bản chất của đấu tranh, cho dù sau này đứng trên đỉnh cao của đất nước, nội bộ chắc chắn sẽ nảy sinh những biến dạng, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, sự biến dạng càng bộc lộ rõ ràng; chính vì vậy, Leovardo mới mong hai người có thể hiểu được sự kinh hoàng mà chiến tranh mang lại, và thế nào là chiến đấu.

'Thú nhân tộc' dù thắng hay thua trong trận đấu này đều sẽ đón một bước ngoặt to lớn, sự khác biệt giữa một tộc đã trải qua và chưa trải qua bước ngoặt sẽ là một trời một vực.

Leovardo nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Kurea và Mimiiru.

"Cách sống của những thành viên tham chiến đó, hai con phải xem cho kỹ vào đấy."

"...Con hiểu rồi."

"...Vâng."

Câu trả lời của hai cô con gái khiến Leovardo hài lòng gật đầu.

"Mà, chúng ta sẽ thắng trận này chứ ạ?"

"Ừm, sao con lại nói vậy, Kurea?"

"Chẳng phải đội đối thủ chỉ còn lại mỗi người tên Hiiro đó sao?"

Nói chung, hai đánh một thì Hiiro quả thật đang ở thế bất lợi.

"Trông anh ta yếu ớt lắm, mà một đồng đội khác rõ ràng đã chiến đấu rất cố gắng, nhưng anh ta lại đứng ngoài cuộc."

"Hiiro hẳn có suy nghĩ riêng của mình, anh ấy có lẽ cũng đã cân nhắc rằng nếu Muir và những người khác là đối thủ của mình, sẽ không đẩy đứa bé tên Nikki vào chỗ chết, nên mới hành động như vậy."

Leovardo đã nhìn thấu Hiiro không hề bỏ mặc Nikki, luôn dùng ma thuật hỗ trợ, nhưng Kurea thì chưa nhìn thấu điểm này; Nikki đã không vận dụng tốt sự hỗ trợ của ma thuật nên mới chắc chắn thất bại.

"Gã đó mạnh lắm đấy, có lẽ ngang tài ngang sức với cha luôn."

"Làm sao có thể! Con không tin."

Trong mắt Kurea, Hiiro có vẻ cùng tuổi với mình, thân hình gầy yếu, cô bé nghĩ vậy cũng không có gì lạ.

"Kurea, con phải nhìn cho rõ, người đàn ông đó chính là con người được 'Ma nhân tộc' gọi là anh hùng. Còn anh ấy mạnh đến mức nào... con hãy tự mình chứng kiến đi."

"Anh, anh hùng? Trông anh ấy chỉ là một đứa trẻ thôi mà... Con hiểu rồi, cha."

Leovardo khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Mimiiru.

"Cha hiểu con rất lo lắng, nhưng lặng lẽ quan sát cũng là một loại dũng khí đó, Mimiiru."

"...Con biết, con mong cả hai bên đều sẽ cố gắng hết sức."

Mimiiru trông có vẻ yếu ớt bên ngoài, nhưng tính cách lại thừa hưởng sâu sắc dòng máu của Leovardo, kiên cường hơn cả chị gái Kurea.

Dù có hơi sợ hãi, nhưng trong ánh mắt cô bé có một ý chí kiên cường, tuyệt đối không dời mắt, lặng lẽ quan sát sự phát triển của trận chiến này.

Mặt khác, trong phe Ma nhân, mọi người đều tin chắc rằng Hiiro sẽ thắng, chỉ là lặng lẽ quan sát tình hình.

Bởi vì tất cả mọi người đều đã tận mắt chứng kiến những gì Hiiro đã làm được cho đến nay.

"Không thể chịu nổi, thằng nhóc đó đang giở trò gì vậy chứ?"

"Marione~ Tôi biết anh rất sốt ruột mà, trận đấu cứ giao cho Hiiro-kun đi, chúng ta cứ lặng lẽ quan sát là được rồi mà~"

Supraz cố gắng an ủi Marione.

"Nhưng mà, đối thủ của gã đó là đồng đội cũ của gã ta phải không? Biết đâu gã ta cố ý nhường đối phương thắng..."

"Không thể nào."

"Bệ, bệ hạ...?"

Giọng điệu của Ibeyam mang theo uy nghiêm, tuyên bố chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, hành động này khiến Marione vô cùng kinh ngạc.

"Hiiro từng nói với ta, đã tham gia thì nhất định phải thắng. Một lời đã nói ra, tứ mã nan truy – đó chính là Hiiro, cậu ấy nhất định sẽ mang lại chiến thắng cho phe chúng ta."

"Hehe~ Hiiro-kun quả nhiên có một vị trí đặc biệt trong lòng bệ hạ mà~"

"Anh, anh nói linh tinh gì đó, Supraz! Cậu, cậu ta chỉ là giúp ta một tay..."

"Chỉ là?"

"Chỉ, chỉ là..."

"Ừm, chỉ là?"

"..................Aaaah phiền chết đi được! Thay vì bàn luận chuyện này thì tập trung xem trận đấu đi!"

"Hehe, được~"

Supraz vui vẻ nhìn Ibeyam mặt đỏ như bạch tuộc luộc.

Những người khác đa phần thì ngẩn ngơ đứng đó, đờ đẫn nhìn hai người họ tung hứng.

"Rất──tốt──chỉ còn mỗi anh thôi, Hiiro!"

Arnold và Muir cùng đối mặt với Hiiro, lớn tiếng tuyên bố với cậu: "Nhất định phải đánh thắng anh!"

"Bác, bác trai! Đối thủ là anh Hiiro, không thể tùy tiện lại gần anh ấy đâu!"

"Nhưng, nhưng mà!"

"Không được! Anh Hiiro có 《Ma thuật Chữ viết》, anh ấy nhất định sẽ phát hiện ra!"

"Tuân, tuân lệnh!"

Quyền chủ động dường như nằm trong tay Muir, Hiiro không khỏi khâm phục chiến thuật mà Muir đã áp dụng với mình.

(Dù là người quen cũng không hề lơ là cảnh giác, còn tiến hành phân tích nữa chứ... Con bé này đã trưởng thành rồi.)

Muir vốn dĩ có tính cách thận trọng, cho đến giờ vẫn không thay đổi.

Sau khi được Muir nhắc nhở, Arnold và Hiiro giữ một khoảng cách nhất định và giơ kiếm đề phòng, để ứng phó với tình huống bất ngờ.

"...Bác trai, nhóc con."

""...?""

"Hai người phối hợp ăn ý thật đấy, dù cũng phải trách đứa học trò đó vẫn chưa thành tài."

"Anh vẫn kiêu ngạo như cũ... Chậc, nếu đã vậy thì tôi sẽ thắng, cho anh biết tay!"

"Em, em cũng vậy! Em sẽ cho anh thấy toàn bộ sức mạnh mà em đã rèn luyện được kể từ khi chia tay anh Hiiro!"

"...Thú vị. Vậy thì──vòng hai bắt đầu đi."

Hiiro tỏa ra địch ý, cơ thể bốc lên một lượng lớn ma lực.

Hai người không khỏi giật mình, vội vàng lùi lại.

"Ugh... Lâu lắm rồi mới thấy, lượng ma lực của gã này cũng quá khủng khiếp rồi!"

"Và, và cả cái cảm giác áp bức này..."

"Hắn ta căn bản chính là Ma vương rồi còn gì!"

Dù Hiiro rất muốn phản bác rằng mình không phải Ma vương, nhưng xét từ khí chất và tư thế đứng, người khác nghĩ vậy cũng không có gì là không thể hiểu được.

Cậu lặng lẽ rút thanh yêu đao treo bên hông ra──《Tuyệt Đao – Trảm Kích》.

"──Muir, tôi sẽ xông lên tiên phong! Cứ như lúc nãy, hợp tác đội hình đánh bại Hiiro!"

"Vâng, nhưng đừng lại gần quá nhé! Cố gắng áp dụng chiến thuật đánh du kích!"

"Rõ!"

Arnold hành động nhanh nhẹn, mau chóng áp sát Hiiro, Hiiro thì cố gắng đẩy lùi Arnold, giơ đao chặn lại thanh đại kiếm chém về phía mình.

Đao và kiếm phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, hành động của hai bên cũng theo đó mà dừng lại đột ngột.

"Gugu gugu... Guwoh?"

Hiiro trực tiếp nhấc chân phải lên, đá một cú vào cằm Arnold, khiến đầu Arnold ngẩng lên theo.

"Gugu, anh làm gì thế?"

Tiếp đó cậu hạ thấp người, né tránh thanh đại kiếm vung tới, dùng nắm đấm giáng mạnh vào mặt Arnold.

"Ahwoh?"

Dù bị đánh bay về phía sau, nhưng Arnold vẫn đứng vững, thoát khỏi cảnh ngã sấp mặt.

"Khụ, khụ khụ... Bị đánh hai lần mà đã bị thương nặng thế này... Không thể chịu nổi, gã này rốt cuộc mạnh đến mức nào?"

Sự chênh lệch cấp độ giữa hai người là rất lớn, kết quả tự nhiên sẽ là như vậy, dù Hiiro đã dồn không ít lực vào cú đấm đó, nhưng Arnold dường như khá lì đòn.

"À phải rồi, đây hình như là lần đầu tiên tôi đối đầu trực diện với anh nhỉ?"

"Có lẽ vậy, nếu anh cứ bất tỉnh nhân sự thì sẽ không phải chịu khổ như thế đâu."

"Nói gì ngu ngốc thế, đồ mắt kính kiêu ngạo kia!"

"...Câm miệng đi, đồ biến thái cuồng loli."

Hai người rút ngắn khoảng cách, lại lần nữa giao chiến.

"Bác trai, bác chỉ có nhiêu đó thôi à? Thế này thì căn bản không bảo vệ được nhóc con đâu."

"Anh nói gì───! Đừng có quá đắc ý, Hiiro──! Oh la la la!"

Arnold dùng hết sức muốn đè bẹp Hiiro, còn Hiiro thì ngược lại, lợi dụng lực áp bức của đối phương, dùng thân đao đỡ lấy lực và gạt đòn tấn công, sau khi xông vào lòng Arnold thì định dùng đao chém ngã đối phương; đúng lúc này──

"──《Lôi Nha》?"

Hiiro nghe thấy một âm thanh xé gió từ bên phải, liền nhìn sang bên phải, một vật thể nhỏ bé vạch theo quỹ đạo hình elip bay đến từ bên cạnh Hiiro.

(Là Luân Nguyệt Luân của nhóc con sao?)

Cứ thế này, mình sẽ bị 《Hồng Viên》 đang xoay tròn và phát ra dòng điện đó đánh trúng trực diện.

Cậu không khỏi tặc lưỡi, lập tức lùi về phía sau, định chỉnh đốn lại tư thế thì──《Hồng Viên》 lại bay nhanh đến từ bên trái, nhắm vào chỗ Hiiro vừa chạy trốn như lúc nãy.

(Cái Luân Nguyệt Luân thứ hai sao?)

Xem ra Muir có hai Luân Nguyệt Luân.

"Tuyệt, làm tốt lắm! Muir!"

Kế hoạch vừa thành công, Arnold không khỏi nở nụ cười.

(Ưm? Mấy tên này──)

Hiiro nhìn thấy biểu cảm của Arnold, lúc này mới phát hiện ra anh ta cố ý chấp nhận khiêu khích, để Hiiro xông vào lòng mình──《Hồng Viên》 sẽ không lâu sau đó trực tiếp đánh trúng Hiiro.

Cậu vội vàng dùng đao bật văng 《Hồng Viên》 đang bay tới, nhưng──

"Ư ưm...?"

Một dòng điện truyền vào cơ thể, Hiiro cảm thấy một trận tê liệt, có thể là do vô tình chạm vào dòng điện bao quanh 《Hồng Viên》 mà bị điện giật.

"...Ưm... Hai người hay lắm."

Ngược với lời nói ra, Hiiro trong lòng rất khâm phục cách tác chiến phối hợp ăn ý của hai người, đồng thời cũng cảm thấy không cam lòng khi mình dễ dàng mắc bẫy đối phương.

Nhưng cậu phải tìm cách xử lý cục diện trước mắt, tay phải vì tê liệt khó hành động, liền dùng tay trái viết hai chữ 'Hồi phục' và kích hoạt, ánh sáng xanh trắng tuôn trào từ trên người xuống, sự tê liệt cũng theo đó mà lành lại.

"Này! Anh cũng có thể viết chữ bằng tay trái à!"

"Ư ưm, cứ tưởng thế này là có thể khiến anh Hiiro không thể thi triển ma thuật chứ..."

Xem ra mục tiêu của Muir và Arnold là khiến ngón tay của Hiiro không thể cử động, không thể sử dụng ma thuật.

"Thật đáng tiếc, bản thân tôi cũng có sự trưởng thành mà."

Hai người không cam lòng cắn chặt môi dưới, họ đã thành công tạo ra sơ hở cho Hiiro, thừa cơ tấn công, và định kết thúc trận đấu bằng cách đó──họ vốn đã định vậy.

"Nhân tiện, nhóc con, hình như cô sử dụng 《Thuật Biến Hình》 rất thành thạo rồi nhỉ?"

"Vì em mong muốn được chiến đấu bên cạnh anh Hiiro và bác trai, em đã luôn cố gắng rất nhiều ạ!"

"Giỏi lắm chứ! Sức mạnh của Muir còn hơn thế nữa đấy!──Muir, hãy cho tên này thấy sức mạnh thật sự của chúng ta đi!"

Hiiro thầm nghĩ hai người này rốt cuộc có ý đồ gì, chăm chú nhìn họ, đúng lúc này Arnold lại cầm kiếm lên, lao về phía cậu.

"Đầu tiên là phải phong tỏa động──ưm, ơ? Hắn ta chạy đi đâu mất rồi?"

Arnold mất dấu Hiiro.

"Bác trai, trên kia!"

"Gì cơ?"

Hiiro từ trên không lao về phía Arnold.

"Bác có đỡ được chiêu này không? Bác trai!"

"Đừng có coi thường người khác!"

Hiiro lại một lần nữa va chạm dữ dội với Arnold──mặt đất dưới chân Arnold nứt ra, xuất hiện một cái hố.

""Ư oa oa oa oa oa oa!""

Lưỡi đao va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe.

Tất cả mọi người đều nghĩ hai bên sẽ lâm vào thế giằng co một thời gian, nhưng lúc này thân ảnh Hiiro lại biến mất không còn dấu vết.

"Gì?"

Arnold đương nhiên cảm thấy bất ngờ, không khỏi trợn tròn mắt, sau đó Hiiro lập tức sử dụng 《Di Chuyển》 trong 《Ma thuật Thiết Lập Chữ》 để vòng ra phía sau đối phương.

"Tôi thắng rồi, bác trai!"

Hiiro vung một nhát đao ngang, với khí thế như muốn chém Arnold làm đôi mà ập đến.

(Mời bác ngủ một giấc thật ngon nhé!)

Năng lực đặc biệt của thanh đao trên tay cậu──nó có thể làm đối thủ ý thức mơ hồ, cuối cùng khiến đối thủ bất tỉnh nhân sự khi chém trúng với ma lực ký gửi.

Nó có thể khiến đối thủ không bị thương da thịt, và làm họ mất khả năng chiến đấu.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo──cơ thể Arnold lại bắt đầu lay động như ảo ảnh, đồng thời một luồng gió áp cực mạnh lập tức hất tung Hiiro lên không trung.

"Ư───?"

Luồng gió áp như muốn xé nát mọi thứ, khiến Hiiro buộc phải giữ khoảng cách với Arnold, cậu cố gắng giữ vững cơ thể không ngã, và cẩn thận quan sát đối thủ trước mắt.

Hiiro quan sát cơ thể Arnold rõ ràng cảm thấy không ổn, đối thủ rõ ràng đang đứng đó, nhưng toàn thân lại lay động, và cậu có ấn tượng với luồng khí tức này.

"Ra là vậy, tôi nhớ là...《Chuyển Hóa》──đúng không?"

"Cũng khá đó chứ, Hiiro. Anh đã đánh bại Hắc Vũ Thất đại nhân, biết được cũng không có gì lạ. Đúng vậy, đây là bí thuật tôi đã cố gắng học được──《Bão Phong Chuyển Hóa》!"

Luồng không khí lưu động thổi tứ phía lấy Arnold làm trung tâm, năng lượng vô cùng kinh người.

Một trong những bí thuật của 《Thuật Biến Hình》 mà Thú nhân tộc điều khiển──《Chuyển Hóa》, là một chiêu thức biến bản thân thành một thực thể không có thân xác vật lý giống như tinh linh, đòn tấn công vật lý đơn thuần căn bản không có tác dụng.

(Nói trắng ra, gã này chính là hóa thân của gió.)

Trong nháy mắt, Arnold đúng nghĩa đen nhanh như gió, áp sát Hiiro, hành động không theo quy luật khiến người ta khó mà nắm bắt, liên tục đánh rồi truy đuổi, truy đuổi rồi đánh, khiến Hiiro bị kẹt tại chỗ.

Arnold nhân cơ hội này cảm thấy có thể ra tay, liền tập trung sức mạnh gió vào thanh đại kiếm.

"Nhận chiêu đi, Hiiro!──《Phong Trận Bạo Trảo》──────!"

Một cơn lốc xoáy khổng lồ bùng phát từ thanh kiếm giơ lên trời và cơ thể Arnold, cuốn Hiiro vào trong lốc xoáy, dần dần đẩy cậu lên không trung.

"Chưa xong đâu chưa xong đâu!──《Phong Nha》──!"

Arnold lại tiếp tục vung ra những nhát chém gió liên tiếp vào cơn lốc xoáy, những nhát chém được giải phóng theo luồng lốc xoáy bắt đầu tăng tốc, từng bước áp sát Hiiro đang bất động trong lốc xoáy; trên thực tế, quần áo của Hiiro đã bị những lưỡi dao hình thành từ chân không xé rách, nếu còn phải chịu thêm những nhát chém này, cậu chắc chắn sẽ bị thương nặng.

"Chưa xong đâu, Hiiro! Muir!"

"Vâng, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ!──《Lôi Trận Không Kích》!"

Gần lốc xoáy từng chút một xuất hiện những bong bóng xà phòng mang điện đã thành công đánh bại Nikki lúc nãy, lốc xoáy cuốn những bong bóng xà phòng vào trong, cùng với những nhát chém tập trung về phía Hiiro.

──Đây chính là chiêu thức hợp thể của Sấm và Gió.

(..................Đáng nể.)

Hiiro lơ lửng trong lốc xoáy không ngừng khen ngợi võ nghệ của hai người, tất cả là nhờ sự hướng dẫn của Lalasik, họ đã học được một điều rằng những đối thủ mà một người không thể đánh bại đơn độc, chỉ cần kết hợp sức mạnh và trí tuệ của hai người thì có thể vượt qua.

Cậu còn nhìn thấy xung quanh lốc xoáy vẫn còn một vài bong bóng xà phòng bay lượn, không bị cuốn vào cơn bão, đó có lẽ là cái bẫy có thể khiến mình không còn chỗ nào để chạy trốn và bị trói buộc, dù mình có thoát khỏi vòng vây của lốc xoáy.

Trong ánh mắt của hai người không cảm nhận được chút kiêu ngạo nào, họ vẫn chưa cảm thấy có thể chắc chắn thắng.

(...Họ nhất định đã nỗ lực rất nhiều.)

Sau hơn nửa năm chia xa, sức mạnh của hai người lại tăng lên đến mức này khiến Hiiro vô cùng kinh ngạc; nếu có được thân thủ như vậy, đối phó một thành viên 《Đội Hộ Vệ Trực Thuộc Ma Vương》 hẳn cũng không thành vấn đề.

(...Không, nói thế hình như hơi nâng tầm họ rồi.)

Sức mạnh của hai người dù sao vẫn còn thiếu chút lửa, nhưng nếu đứng yên không động, ngay cả Hiiro cũng sẽ có kết cục thảm hại.

"...Không còn cách nào khác, đành phải dùng chút sức thôi, thử xem sao."

Ma lực vượt xa bình thường tràn ra từ cơ thể Hiiro, và dồn tất cả ma lực đó vào 《Tuyệt Đao – Trảm Kích》──

Sau khi Hiiro bị cuốn vào lốc xoáy, Samuel và Shingetsu không khỏi sợ chết khiếp.

Nhưng Shivba thì lại vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, lớn tiếng hô hào.

"Đây thật là một chiêu hợp thể tuyệt vời! Hẳn Hiiro-san cũng bó tay chịu trói rồi! Lẽ nào trận đấu sẽ phân thắng bại ngay tại đây?"

Shivba đúng là rất tận hưởng công việc MC của mình.

"Nói gì ngốc nghếch thế, thực lực của tên đó không chỉ có vậy. Nhìn kỹ mà xem, cậu ta căn bản không hề hoảng hốt chút nào phải không? Samuel, Shingetsu, hai người bình tĩnh lại đi, cứ lo chăm sóc tên ngốc kia là được rồi."

Tên ngốc mà Lily nói đến chính là Nikki vẫn đang trong tình trạng tê liệt.

"Sư... sư phụ..."

Có thể thấy Nikki thực ra vẫn muốn chiến đấu nữa, nhưng Lily dù cô bé có hồi phục bình thường cũng sẽ ngăn cản Nikki tham gia trận đấu.

Bởi vì Hiiro trông có vẻ đang ở thế bất lợi, nhưng trên thực tế...

"Hừm, đánh cũng vui đấy chứ."

Dáng vẻ hân hoan của Hiiro khiến Lily có chút ghen tị. Có thể tận mắt chứng kiến người bạn cũ trưởng thành và vui vẻ như vậy, Lily thực sự cảm nhận được cảm xúc đó.

"Ô hô hô hô hô! Không biết Hiiro-san có kết thúc trận đấu ngay tại đây không nhỉ? Không, dù sao đi nữa anh ấy cũng là anh hùng của 'Ma nhân tộc'! Chắc chắn sau đó anh ấy sẽ cho chúng ta thấy những điều phi thường! Thật đáng mong đợi làm sao! Ô hô hô hô!"

Vị MC này thật ồn ào...

Mặc dù Shivba nói những lời đó để khuấy động không khí, nhưng Lily biết rằng Shivba không hề nghi ngờ gì về việc Hiiro sẽ thắng, dù sao thì anh ta cũng đã cùng Hiiro-san du hành một thời gian.

(Chậc, vẫn còn chơi bời ở đó, sao không nhanh chóng phân định thắng thua luôn đi?)

Cô nhìn Hiiro và người bạn cũ của mình đang vui vẻ mà bỗng thấy khó chịu, trong lòng như có một vết châm nho nhỏ.

Chắc chắn là do Hiiro, người hầu của cô, đã không chiến đấu theo ý muốn của cô nên cô mới thấy khó chịu trong lòng.

Chính là như vậy, Lily kiên quyết đưa ra kết luận này.

Thanh kiếm trong tay Hiiro bắt đầu phát sáng, một lượng lớn ma lực bao quanh thân kiếm phát ra ánh sáng xanh trắng. Anh cầm chuôi kiếm bằng tay phải và dễ dàng giơ kiếm lên cao.

"Kẻ đó, kẻ đó... trong đó mà hắn ta vẫn có thể di chuyển...!"

"Chú ơi, cẩn thận! Đối thủ là Hiiro-nii!"

Muir không hề ngạc nhiên khi Hiiro vẫn có thể di chuyển, điều này nằm trong dự liệu. Nếu không như vậy, lý do cô ấy tạo ra lồng bong bóng xà phòng xung quanh sẽ không có ý nghĩa gì.

Hiiro liền vung mạnh cánh tay phải đang giơ cao xuống đất.

"Hự a a a a a a a!"

Một tia chớp lóe lên rồi vụt tắt, giáng thẳng xuống, cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

──Cơn lốc xoáy bị xé đôi.

Ngay cả những người quen thuộc với Hiiro cũng không thể ngờ được cảnh tượng này.

Thanh kiếm trong tay Hiiro phát sáng, đồng thời, cơn lốc xoáy cùng với những luồng chém xoay tròn và những bong bóng xà phòng bên trong cũng tan biến trong chốc lát.

Arnold nhìn sững sờ, đứng bất động tại chỗ, thế nhưng cô gái nhỏ bé bên cạnh anh ta vẫn không từ bỏ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Hiiro.

"Chưa kết thúc đâu, Hiiro-nii!"

Muir dang rộng hai tay, nắm chặt nắm đấm như muốn nghiền nát mọi thứ, những bong bóng xà phòng vốn trôi lơ lửng xung quanh Hiiro lập tức ào ạt lao về phía anh.

(Đúng là cái bẫy này có hai cách sử dụng.)

Trực tiếp chạm vào những bong bóng xà phòng do Muir điều khiển sẽ lặp lại sai lầm của Nikki, điều này bằng mọi giá phải tránh.

Tuy nhiên, hiện tại bị bao vây bởi vô số bong bóng xà phòng, không gian quá nhỏ khiến người ta không thể xuyên qua được.

Muir lẩm bẩm "Tốt lắm," Arnold cũng không khỏi siết chặt nắm đấm một lần nữa.

"────────Nếu đối thủ không phải là tôi, có lẽ trận đấu đã kết thúc từ lâu rồi."

Hiiro liếc nhìn Muir và những người khác đang đứng phía dưới.

"Nhưng tôi có 《Ma thuật Chữ viết》!"

Ngón tay phải của anh nhanh chóng di chuyển, những nét chữ màu xanh trắng hình thành trong không khí.

『Cách điện』.

Nó có thể thay đổi cơ thể, khiến cơ thể có đặc tính cách điện với sét và nhiệt.

Những bong bóng xà phòng liên tục chạm vào cơ thể Hiiro, mặc dù dòng điện kêu lách tách chạy khắp cơ thể, nhưng anh chỉ cảm thấy tê dại một chút, không hề bị tê liệt.

"Sa, sao lại thế...?"

"Này, thật hay giả vậy...?"

Muir và Arnold nhìn thấy Hiiro an toàn hạ cánh xuống đất, không khỏi kinh ngạc.

Thực ra Hiiro cũng có thể dùng 『Điện hóa』 như lần chiến đấu với Hắc Vũ Thất trước đây, nhưng nó chỉ có thể duy trì ba phút, nên anh đã từ bỏ ý định đó.

"Ư... Không còn cách nào, vậy thì dùng──chiêu đó đi!"

"Nhưng, nhưng chú ơi! Chiêu đó chú vẫn chưa luyện thành thạo mà!"

"Nhưng cứ thế này sẽ thua mất!"

Hai người dường như vẫn còn đối sách, nhưng qua đoạn hội thoại thì có vẻ sẽ có một số rủi ro...

"...Hãy thử tất cả những gì có thể làm đi, hai đứa không phải nói muốn cho tôi thấy mình đã mạnh lên đến mức nào sao?"

"Ư! ...Được, được lắm, Hiiro-san. Dù sao thì cháu cũng không thể kiểm soát hay làm gì khác, nếu lỡ giết chú thì đừng trách cháu đấy nhé!"

"Chú, chú ơi!"

Arnold không nghe lời khuyên của Muir mà bắt đầu hành động, anh ta vẫn đang ở trạng thái 《Chuyển hóa》, sau đó cơ thể như gió bắt đầu lưu chuyển.

"?... Cảm giác này là..."

Bầu không khí rõ ràng đã rung chuyển, có vẻ chiêu này sẽ tiêu tốn khá nhiều sức lực của Arnold.

Anh ta giơ thanh đại kiếm bằng hai tay, như thể muốn vươn tới tận trời xanh.

"────Quét sạch mọi thứ đi!────《Cuồng bạo Phong Tàn》────────!"

Những cơn lốc xoáy liên tục bùng phát từ cơ thể anh ta, Arnold lao điên cuồng trên mặt đất, xông thẳng về phía Hiiro; cơn lốc xoáy cuốn theo đá và đất, sức mạnh bão táp cực kỳ dữ dội sắp sửa tấn công Hiiro.

Cơn lốc xoáy này rõ ràng hoàn toàn khác so với lúc nãy, bản thân cơn lốc xoáy dường như được tạo thành từ những lưỡi dao, chỉ cần chạm vào đá hay vật thể nào đó là sẽ bị xé nát trong chốc lát.

Nhìn kỹ hơn, hai tay và một phần cơ thể của Arnold đã biến mất, điều đó có nghĩa là cơn lốc xoáy này được tạo ra từ chính thịt xương của anh ta.

"Đây, đây chính là toàn bộ sức mạnh hiện tại của tôi! Tuyệt đối phải đánh bại anh───!"

Không ngờ đối phương lại còn có chiêu cuối thế này... Sức mạnh này quả thực đáng kinh ngạc.

"Cho dù là anh, nhiều cơn lốc xoáy thế này chắc cũng khiến anh bó tay rồi nhỉ!"

"...Ra vậy, bó tay sao?"

Lúc này, Hiiro trừng mắt nhìn những cơn lốc xoáy.

"Rất tiếc, hy vọng của chú─────sẽ bị tôi bóp méo!"

Hiiro tra kiếm vào vỏ, tập trung ma lực vào hai ngón trỏ, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt chú ý, tự hỏi anh ta định làm gì.

『Lốc xoáy』 và 『Tan biến』.

Đây là những chữ mà Hiiro viết ra bằng hai tay cùng lúc; đây là khả năng mới của 《Ma thuật Chữ viết》, trước đây khi còn du hành với Arnold và những người khác, anh vẫn chưa có khả năng này.

Chữ ở tay phải viết 『Đối tượng』, chữ ở tay trái viết 『Hiện tượng』.

Đây chính là───hiệu quả của 《Giải phóng Chỉ định Phạm vi》.

"《Ma thuật Chữ viết》───Phát động!"

Hai từ ngữ tạo ra hiện tượng phóng điện, sau đó những cơn lốc xoáy trong tầm nhìn của Hiiro lập tức mất đi sức mạnh, rồi tan biến.

Những luồng gió lác đác lại quay về bên Arnold, quay về cơ thể ban đầu của anh ta.

"Không... thể... nào..."

"Chú ơi?"

Arnold quỳ gối, rồi ngã vật xuống đất, Muir vội vàng chạy đến bên anh ta.

"Xem ra chiêu này tiêu hao rất nhiều thể lực của chú nhỉ."

Dù chưa ngất đi, nhưng cũng không thể tiếp tục trận đấu được nữa.

"Thắng thua đã rõ."

Thế nhưng, điều đáng kinh ngạc là Muir giao chiếc mũ đội đầu cho Arnold đang nằm bất động, rồi đứng trước mặt Hiiro.

"Muir...?"

Arnold kinh ngạc, cố gắng thốt ra lời nói với Muir.

"Chú đã rất cố gắng rồi, nên cháu cũng phải phát huy toàn bộ sức mạnh đến cùng!"

"Cô bé, điện của cô đã vô dụng với tôi rồi, chắc cô cũng thấy rõ ai thắng ai thua rồi chứ?"

"Dù vậy, cháu vẫn có thứ muốn cho Hiiro-nii thấy!"

"...Ra vậy, cô vẫn cứng đầu như vậy."

Hiiro lại rút kiếm ra khỏi vỏ, bày ra tư thế sẵn sàng.

"Tôi hiểu rồi, nếu vậy──ra chiêu đi!"

"Vâng!"

Muir cầm 《Hồng Viên》 bằng hai tay lao thẳng về phía Hiiro, vì điện không có tác dụng, giờ đây cô chỉ có thể cận chiến để đánh bại Hiiro.

Tuy nhiên, cô yếu hơn Arnold về tốc độ, việc né tránh các đòn tấn công liên tục của Muir là điều cực kỳ dễ dàng.

"Hự, hự, xem chiêu!"

Hiiro liên tục né tránh các đòn tấn công của Muir.

"───Hừ, hừ hừ... Hoàn, hoàn toàn không đánh trúng..."

Hiiro vẫn giữ cảnh giác, vì trong mắt đối phương chưa hề có ý định từ bỏ.

(...Cô bé có ý đồ gì? Mục tiêu là gì?)

Muir lại lao thẳng về phía anh, cô xoay người nhỏ bé, không ngừng tung ra những đòn tấn công liên tiếp, động tác của cô ấy trôi chảy như nước chảy mây trôi, hiệu quả cực cao.

Nhưng quả nhiên vẫn là──quá chậm, Hiiro vừa né tránh đòn tấn công, vừa định nắm lấy tay phải của Muir để áp đảo đối phương, vì vậy anh vươn tay ra, đúng vào khoảnh khắc này───

"──────Bị lừa rồi nhé."

"Hả?"

"──《Tấn Lôi Chuyển Hóa》!"

Cơ thể Muir đột nhiên trở nên giống hệt như khi Hiiro tự mình sử dụng 『Điện hóa』, Hiiro vốn nghĩ rằng đã bắt được đối phương, nhưng kết quả tay anh lại vung vào khoảng không như đang nắm lấy những đám mây.

"Cháu cũng đã học được 《Chuyển hóa》 rồi đấy!"

Muir phán đoán rằng cuối cùng cô cũng có thể tận dụng sơ hở để tấn công Hiiro, với tốc độ nhanh như chớp, cô dần tăng tốc độ tấn công.

Tuy nhiên, Hiiro cũng dùng kiếm đỡ đòn tấn công của 《Hồng Viên》, thấy sơ hở là chém, nhưng có lẽ do tốc độ phản ứng của Muir nhanh hơn, cô lập tức lùi lại né tránh đòn tấn công.

Hai bên giữ khoảng cách, nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Hừ, hừ hừ... Thế nào, Hiiro-nii? Cháu... đã mạnh hơn một chút rồi chứ?"

"...Mạnh đến mức tôi cứ tưởng mình nhận nhầm người rồi đấy."

"...Cháu... vui... lắm..."

"Nếu còn có chiêu tủ nào khác, cứ tung hết ra đi."

"...Vâng!"

Đôi tai thú của Muir dường như đáp lại lời nói của Hiiro, bắt đầu rung rinh không ngừng, những hạt bạc bắt đầu bay lên.

(Ánh sáng này, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó trước đây...!)

Người bạn đồng hành cũ của Hiiro──Vika Geo, cô là con lai giữa thú nhân và con người, khi mất kiểm soát, cô đã từng khiến Hiiro chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.

Và lần này không chỉ có các hạt.

"...Cô bé, đôi tai đó của cô rốt cuộc──?"

Đôi tai thú của Muir không biết vì lý do gì──biến thành hình dạng 'cánh', và cơ thể cô cũng phát ra một lượng lớn hiện tượng phóng điện.

"Hiện tại cháu vẫn chưa thể sử dụng thuần thục đôi tai này, điều cháu có thể làm, chỉ là dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công này... Hiiro-nii có muốn đáp lại cháu không?"

Tấm lòng chân thành của Muir truyền đến Hiiro. Hiiro hoàn toàn có thể từ chối, nhưng nói ra "để cho anh ấy thấy sức mạnh" mà lại bỏ chạy, điều này trái với sự kiêu hãnh của Hiiro.

"Được, cứ xông vào đi."

Muir hít một hơi thật sâu.

──Sự tĩnh lặng bao trùm, hai bên không động đậy, thời gian như ngừng lại.

...Những giọt mồ hôi trên trán Muir lăn dài xuống má, nhỏ xuống đất, thật trùng hợp, những giọt mồ hôi dường như trở thành tín hiệu, ngay khi giọt mồ hôi chạm đất, cô dậm mạnh xuống đất, lao nhanh ra.

Chỉ là tiến về phía trước, như muốn trút bỏ tất cả những suy nghĩ của mình lên người Hiiro mà lao tới.

Tốc độ đó so với trước đây quả thực là một trời một vực, như một tia chớp.

Hiiro cũng bước chân ra, nghênh chiến.

Sau đó──────

────Hai người quay lưng vào nhau, đứng bất động.

Hiiro, người rút kiếm ra nghênh chiến, trên mặt có một vết máu.

Còn về Muir... thì cơ thể cô ấy chao đảo, sắp ngã xuống thì Hiiro vội vàng đứng chắn trước Muir, đỡ lấy cơ thể cô ấy.

Muir dường như không bị thương, chỉ là mất ý thức, lộ ra vẻ mặt đã dốc toàn lực, mãn nguyện ngất đi.

"Cô bé thực sự đã mạnh lên rồi."

Hiiro nhìn Arnold vẫn còn nằm bất động trên đất, anh gật đầu.

"Chúng tôi... thua rồi."

Tuyên bố thất bại của mình.

Trận đấu với những gương mặt thân quen đầy hoài niệm này, Hiiro──phe 'Ma nhân tộc' đã giành chiến thắng nhỉnh hơn.

"Thắng bại đã rõ ràng───────! Trận đấu đầu tiên của 《Agashi》 đã kết thúc với chiến thắng thuộc về đội Hiiro Nikki! Phe 'Ma nhân tộc' đã giành lấy chiến thắng đầu tiên!"

Giọng nói cao vút của Shivba vang vọng khắp xung quanh.

Lily thì hừ một tiếng, nói "Đương nhiên sẽ thắng," lộ ra vẻ mặt hơi hài lòng.

Cơn tê liệt trước đó có lẽ đã tan biến, Nikki lập tức đứng dậy, dựa vào Samuel-san nhìn bóng dáng chiến thắng uy nghi của sư phụ mình, khiến đôi mắt cô bé sáng lấp lánh.

"Ôi chà chà! Xứng đáng là sư phụ! Nhưng con vốn muốn giúp sư phụ nhiều hơn nữa mà!"

"Thật là, ai bảo em dễ dàng bị đánh bại thế chứ~"

"Mụm mụm mụm! Shingetsu-san ồn ào chết đi được! Con chỉ hơi~bất cẩn một chút thôi!"

"Hừ hừ~Chủ nhân có lẽ đang muốn phạt em một trận ra trò đấy nhé?"

"Ư... Cái, cái đó là..."

"A, chủ nhân~!"

Shingetsu nhìn thấy Hiiro ở phía dưới, liền vẫy tay, Hiiro cũng lập tức tiêu sái dịch chuyển khỏi chỗ cũ, quay về bên họ.

"Chủ nhân!"

"Phiền phức chết đi được, đừng có ôm tôi... Khoan đã, cái vật thể co rúm kia là sao vậy? Sao lại trốn sau lưng cô hầu gái hậu đậu?"

Ánh mắt của Hiiro cuối cùng đương nhiên sẽ rơi vào Nikki, nhân tiện, cô hầu gái hậu đậu mà anh ta nhắc đến là Samuel-san.

"Cái, cái đó... Hì hì, sư phụ làm tốt lắm ạ."

"Ồn ào chết đi được!"

"Úi chà? Ưm... Đau quá..."

Anh nhanh chóng đến gần Nikki, đánh nhẹ vào cái đầu nhỏ của Nikki, Nikki ôm đầu, hai mắt đẫm lệ.

"Em quá mất kiểm soát ở mọi mặt, lại còn suy nghĩ quá nông cạn nữa."

"A~ừm ừm~"

"Về sau tôi sẽ nghiêm khắc hơn với em, chuẩn bị tinh thần đi."

"Tuân, tuân lệnh ạ..."

Nikki không khỏi rầu rĩ cụp đầu, Samuel-san chỉ biết cười khổ, xoa đầu nhỏ của cô bé an ủi, còn Shingetsu thì cười toe toét.

"Hừ, tôi nói này Hiiro-san, anh có hơi quá trớn không đấy?"

"Là cô bé củ cải đỏ à? Đâu có chuyện đó."

"Dám nói thật, xem ra anh đối xử với người quen tốt quá nhỉ."

"Lắm chuyện. Tôi đi về chỗ Ma vương trước một chuyến."

"Ô hô hô hô hô! Đã hiểu!"

Nghe xong lời đáp của Shivba, Hiiro lại sử dụng dịch chuyển đến bên cạnh Ibeyam.

"──Hiiro-san!"

Ngay khi Hiiro xuất hiện, Ibeyam vội vàng chạy đến bên anh.

"Có bị trọng thương không... Xem ra là không, may quá."

Ibeyam đã trút được gánh nặng trong lòng, ngược lại, Hiiro thì lại với thái độ chán nản nói:

"Tóm lại là tôi đã làm xong việc cần làm rồi, phần còn lại cứ giao cho mọi người tiếp tục xử lý."

"Không thành vấn đề. Thật không biết phải cảm ơn anh thế nào, cảm ơn anh, Hiiro-san."

Điềm lành này khiến tất cả ma nhân đều vui mừng.

Trong khi Hiiro đang nhận được những lời khen ngợi tại chỗ, anh xa xăm nhìn về phía phe 'Thú nhân tộc'.

Dù nói là nhìn chằm chằm, anh chỉ nhìn Leovardo và những người khác đang đi về phía Arnold và Muir đang nằm bất động trên đất.

"…………Ưm..."

Muir từ từ mở mắt, nhìn thấy bầu trời xanh trong vắt.

Cô nhận ra mình vừa nãy vẫn còn bất tỉnh.

(Ra vậy... thua rồi...)

Muir không nghĩ rằng mình có thể đánh bại Hiiro, người được mệnh danh là anh hùng của 'Ma nhân tộc', nhưng cô ấy cảm thấy không sao cả, thậm chí đã từng nghĩ rằng có thể trong trường hợp bất trắc nào đó thì có thể thắng.

Tuy nhiên, kết quả lại là chứng kiến khoảng cách giữa đối phương và mình như mây với bùn...

"──Muir, em không sao chứ?"

"...Mimiiru, ừm, em không sao."

Người bạn thân nhất lo lắng chạy đến bên mình, Muir lên tiếng để Mimiiru yên tâm, thực tế cô ấy cũng không hề hấn gì, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi.

Trong khoảnh khắc đó, Muir tưởng rằng Hiiro sẽ dùng kiếm chém mình, nhưng trên kiếm dường như đã được yểm bùa đoạt đi ý thức của đối phương, cô ấy tự mình chịu đòn và hiểu ra điều đó.

"Muir... xin lỗi nhé, chú không thắng được."

"Chú ơi... Không sao đâu ạ, dù sao Hiiro-nii cũng rất mạnh mà."

Kurea đỡ nửa trên cơ thể Arnold, giúp anh ta ngồi dậy.

Ánh mắt của Muir và Arnold thì chuyển sang Leovardo đang đứng với tư thế uy nghiêm.

"Xin lỗi rất nhiều, Thú Vương đại nhân, chúng tôi... đã không giúp được gì."

"Xin lỗi..."

"Gà ha ha! Một trận đấu thật tuyệt vời! Sau này cũng phải tiến bộ hơn nữa nhé!"

Leovardo không hề trách móc, nói xong liền giao phó cho thuộc hạ chăm sóc họ, phẩm chất rộng lượng của Leovardo khiến Muir không khỏi kính phục.

Cô nhìn chằm chằm vào Hiiro đang cùng Ibeyam và đoàn người đi vào sâu bên trong hố.

"Dối... dối trá, rõ ràng Muir và họ đã lợi hại như vậy... Mà người này lại áp đảo đến thế!"

Lời lẩm bẩm này phát ra từ miệng Kurea; Muir và Arnold đã nhờ Leovardo rèn luyện, và Kurea cũng từng chứng kiến quá trình rèn luyện của họ, cô bé rất rõ ràng hai người họ sở hữu sức mạnh vô cùng lớn.

Kurea nhìn chằm chằm vào Hiiro đang đi tới, chỉ hỏi Leovardo đang đứng bên cạnh câu này:

"Cha... Cha à, đây chính là sự mạnh mẽ của người này... sao ạ?"

Nhưng người trả lời câu hỏi của cô bé không phải là Leovardo, mà là Muir, người đang được binh lính chăm sóc.

"...Vâng ạ."

"Muir..."

"Đây chính là... Hiiro-nii của hiện tại."

Tốc độ trưởng thành nhanh chóng của Hiiro cũng khiến chính bản thân cô không khỏi trợn tròn mắt, Muir nghĩ.

Lúc này, Leovardo nhìn thấy Mimiiru đang chăm chú nhìn Hiiro đang sải bước đầy uy phong.

"Ưm? Sao thế, Mimiiru?"

"…………"

"…………Mimiiru?"

Mimiiru quả thực đang ngây người, nhưng má cô bé lại đỏ bừng như thể đang xúc động, sau đó lời nói của Leovardo cuối cùng cũng lọt vào tai cô bé, lúc này cô bé mới bừng tỉnh, trở lại bình thường.

"Cha, cha à..."

"Sao thế, Mimiiru? Con bị mê mẩn bởi phong thái anh hùng của chồng tương lai rồi sao?"

"Cha, cha à?"

Mimiiru đầu bốc khói trắng, thậm chí còn kêu toáng lên, còn Leovardo thấy Kurea không nói nên lời thì không khỏi bật cười đầy thú vị.

"Kurea, con cũng không thể đứng ngoài cuộc đâu nhé?"

"Dạ?"

"Nếu con ưng tên đó, ta sẽ chuẩn bị nhận hắn làm con rể và gả con cho hắn."

"G-gì gì gì gì gì gì gì?"

Kurea đỏ bừng cả mặt, miệng bắt đầu há hốc không khép lại được, còn Mimiiru thì ngượng ngùng cúi đầu.

Tuy nhiên, trong màn náo loạn này, có một cô gái lộ rõ vẻ bồn chồn lo lắng. Arnold nhìn cô gái đó – tức Muir, không khỏi "Á!" lên một tiếng kêu thảm thiết, bởi vì sau lưng Mimiiru đang lơ lửng một luồng khí tức đen tối.

"Không, không được!"

Muir không thể chịu đựng thêm nữa, chen vào cuộc đối thoại của ba người. Leovardo ban đầu ngẩn người một lát, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Muir, khóe miệng ông ta không khỏi nhếch lên.

"Ồ? Tên đó thật sự không thể coi thường được nhỉ. Lẽ nào cô bé này cũng… phải không, Mimiiru?"

Ông ta quay sang Mimiiru để xác nhận tâm ý của Muir.

"C-cái đó…"

"Gà ha ha ha ha! Phản ứng của con nói lên tất cả rồi!"

Leovardo đoán chừng Muir có tình cảm với Hiiro, liền chuyển ánh mắt trở lại về phía cô.

"Ra vậy, vậy thì đơn giản rồi. Muir, con cứ nhận Hiiro làm phu quân là được."

"Dạ… dạ dạ dạ dạ dạ dạ dạ dạ dạ?"

Lời đề nghị bất ngờ này khiến Muir đỏ bừng mặt hét lên.

"Sao phải ngạc nhiên? Chiếm lấy người mình thích là điều hết sức bình thường đối với 'Thú nhân tộc' mà, hơn nữa, bên cạnh một người đàn ông mạnh mẽ đương nhiên phải có vô vàn bông hoa chứ! Gà ha ha ha ha!"

Cái gọi là chế độ đa thê, ít nhất là ở quốc gia 【Passion】 này dường như được người dân chấp nhận.

"Đ-đợi đã, bố! K-không được tùy tiện quyết định chuyện trăm năm của con!"

"Kurea, ta đã nói phải gọi ta là 'cha' hoặc 'phụ thân' rồi mà? Hơn nữa, nói thế chứ, con thật sự ghét đến vậy sao? Tên đó mạnh lắm đấy nhé?"

"Dạ, à, cái đó… đó là…"

Kurea liếc nhìn Hiiro một cái, gương mặt liền đỏ ửng.

(Hả? Ch-chẳng lẽ công chúa Kurea cũng?)

Dù chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu, nhưng Muir rất rõ Kurea không chịu nổi áp lực của người khác, cứ thế này có lẽ cô ấy sẽ mặc kệ số phận… điều này thật tồi tệ.

(À~ nhưng mà, mình không biết phải làm sao đây…)

Kết quả là, Muir cuối cùng vẫn không thể ngăn cản con đường tình yêu của người khác.

"C-con đã nói từ trước rồi, con muốn ở bên người mình thích!"

"Ta biết mà, ta đâu có ép buộc con? Hơn nữa, trong tương lai biết đâu con sẽ thích Hiiro thì sao? Mà nói đúng ra con cũng thừa hưởng huyết mạch của ta, ít nhiều gì cũng sẽ bị sức mạnh của hắn thu hút thôi."

Leovardo nhìn chằm chằm Kurea với vẻ mặt cười cợt, nhưng cô ấy thì lại quay đầu đi chỗ khác.

"Ai mà thèm quan tâm chứ!"

"Gà ha ha ha ha! Thôi bỏ đi, dù sao Mimiiru và Muir cũng chắc chắn là thích Hiiro rồi! Xem tình hình thì có lẽ Mimiiru nhỏ tuổi hơn sẽ giành được vị trí đầu tiên trước đó? Gà ha ha ha ha!"

Nghe câu này, Muir và Mimiiru không khỏi đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Lúc này, có một người đàn ông đứng cạnh Muir, rớt nước mắt và nghiến răng ken két.

"C-chú?"

──Người đó là Arnold.

"Huhu… tôi tuyệt đối sẽ không giao Muir cho cái tên kính kiêu ngạo đó đâu!"

Anh ta vẫn như cũ không hợp với Hiiro; Muir thấy vậy không khỏi cảm thấy kiệt sức, nở một nụ cười khổ.

Sau đó, cô lại nhìn chằm chằm Hiiro, người không hề đổ một giọt mồ hôi nào.

"…………Chú, chúng ta… vẫn còn kém xa lắm."

"…! …Đúng vậy, dù rất không cam tâm."

"Nhưng mà…"

Muir rất vui, vì Hiiro đã công nhận những nỗ lực của mình, trong lòng cô trở nên ấm áp.

Cô cảm thấy những khổ luyện bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp, dù chưa đủ sức để chiến đấu cùng Hiiro, nhưng dù vậy, một ngày nào đó… trong lòng cô thắp lên hy vọng.

"Các con nghe đây, dù rất tiếc vì không thể giành chiến thắng ở trận đấu đầu tiên, nhưng để không phụ lòng những nỗ lực chiến đấu của Muir và những người khác, trận tiếp theo nhất định phải thắng, hiểu chưa!"

" " " "Ồ!" " " "

Lời nói của Leovardo đã nâng cao sĩ khí của mọi người.

Đúng vậy, trận đấu vẫn chưa kết thúc, Muir và những người khác vẫn còn có thể làm được điều gì đó.

Đó là dốc hết sức mình cổ vũ cho những người tham gia tiếp theo, và theo dõi kết cục của trận quyết đấu này.

Arnold đứng dậy từ mặt đất, Muir cũng đi theo, bắt kịp bước chân anh ta.

Hai người sánh bước đi cạnh nhau, đồng thời hít một hơi thật sâu, rồi nhìn nhau và gật đầu.

Mặc dù bị cuốn vào một trận chiến với Hiiro vượt ngoài dự kiến, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó là một điều tốt.

Bởi vì cả hai đã thể hiện sức mạnh của mình với Hiiro, và cũng một lần nữa lĩnh hội được sự mạnh mẽ của Hiiro.

(Hiiro-niisan, em nhất định sẽ đuổi kịp anh một ngày nào đó.)

Vì lại có một mục tiêu mới──

Muir trong trận chiến này, đã tìm thấy giá trị quý giá nhất.

Tất cả mọi người lại tập trung ở trung tâm hố sâu.

Khao khát trận chiến tiếp theo──

Shivba đứng giữa hai bên, công bố các cặp đấu.

Trận đấu tiếp theo gần như là trận đấu dự đoán ai sẽ giành chiến thắng trong trận quyết đấu này.

───Thú Vương Leovardo VS Marione –《Đội Hộ Vệ Trực Thuộc Ma Vương · Xếp Thứ Hai》──

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận