Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 02: Giác quan thú tính của Shamoe

0 Bình luận - Độ dài: 9,768 từ - Cập nhật:

Giác quan thú tính của Shamoe

──Okamura Hiiro đột nhiên tỉnh giấc.

Anh có một dự cảm chẳng lành, trước khi ngủ cũng cảm giác như bị ai đó giám sát, nhưng sau khi cho rằng đó chỉ là ảo giác thì anh đã bình tĩnh lại.

Lần này Hiiro cũng nghĩ chắc là do ảo giác, thử nhắm mắt lại, nhưng anh nghĩ đã tỉnh rồi thì nhân tiện đi vệ sinh luôn.

Ngay khi anh vừa đi vệ sinh xong, định quay lại giường thì.

"…Ơ?"

Hiiro phát hiện có một vật gì đó rơi trên đất, bèn nhặt lên.

"Cái này là… thứ mà cô hầu gái hậu đậu kia vẫn luôn đeo trên người… phải không?"

Anh nghĩ Samuel làm rơi trong nhà vệ sinh, nhưng nhìn kỹ sàn nhà, anh thấy một vệt đất nhỏ dính trên sàn.

"…Dấu chân?"

Dấu chân kéo dài từ nhà vệ sinh ra đến lối vào.

"…Chẳng lẽ nào!"

Hiiro nghĩ vậy, và anh quyết định đi tìm Lily Lee Regess Redros và Samuel Anil, hẳn là họ đang ở phòng khác.

Anh mở cửa, phát hiện một bộ chăn đệm trống rỗng không một bóng người.

"Chậc, này! Loli đỏ, mau dậy đi!"

Hiiro nói một câu như vậy, rồi tiến về phía Shivba Pultis đang ngủ cùng phòng với mình.

"Này, lão già, dậy đi!"

"Ưm… Ưm ưm… Ngài, ngài sao vậy ạ?"

"Cô hầu gái hậu đậu kia không có ở đây."

"…?"

Ông ta dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

"Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng cô ta có thể đã bị ai đó bắt cóc."

"Ngài nói gì cơ?"

Câu nói khiến người ta tỉnh ngủ này làm Shivba bật dậy, và Hiiro cho ông ta xem chiếc dây chuyền mà Samuel hẳn là đã đeo.

"Ưm ưm ưm, đây đúng là của cô bé Samuel! Hạ thần hiểu rồi. Hiiro-sama nếu ngài tiện, có thể giúp hạ thần kiểm tra xung quanh không?"

"Hả?… Phiền phức ghê, thôi được rồi, không sao."

"Hạ thần sẽ đánh thức tiểu thư xong rồi đến tìm ngài."

"Tôi biết rồi."

Hiiro khoác áo choàng đỏ, cũng mang theo dao bên mình rồi ra ngoài, sau đó sử dụng chữ "Thám" để tìm tung tích của Samuel; chữ biến thành một mũi tên, chỉ ra vị trí của Samuel.

"Tốt, ở phía đối diện."

Hiiro đến gần một bãi đá cách bộ lạc không xa, có mấy người đàn ông đang vây quanh Samuel, và cô ta còn bị một người đàn ông giữ chặt cổ với sát ý rõ rệt, anh phán đoán tình hình đã cực kỳ khẩn cấp.

Hiiro lập tức rút kiếm, viết chữ "Thân" lên thân kiếm rồi kích hoạt văn tự, khiến thân kiếm dài ra tấn công cánh tay người đàn ông, trúng mục tiêu hoàn hảo, Samuel cũng thoát khỏi tay người đàn ông, thật là một khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Anh trực tiếp nhanh chóng viết chữ "Nguyên" lên thân kiếm, khiến thanh kiếm trở lại chiều dài ban đầu, rồi giẫm lên đất, di chuyển đến trước mặt Samuel để bảo vệ cô.

Liếc nhìn Samuel đang ho không ngừng, dù có vết thương nhưng không đáng ngại lắm, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi Hiiro trừng mắt nhìn chằm chằm vào đám đàn ông.

"…Này, các người định làm gì?"

"Ư… Tại sao ngươi lại ở đây?"

Người đàn ông bị Hiiro đâm xuyên cánh tay, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn tức giận nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Hiiro. Sự xuất hiện của Hiiro thật bất ngờ, những người khác cũng rõ ràng dao động vì điều đó.

"Cô gái này đã chăm sóc Tân Nguyệt cho tôi, cô ấy tốt bụng, không có lý do gì để các người phải giết cả!"

"Ha, hừ! Thằng nhóc hôi hám chẳng biết gì như ngươi, đừng có xen vào!"

Người đàn ông bị đâm xuyên cánh tay lao đến trước mặt Hiiro, định dùng tay trái không bị thương đấm anh.

Hiiro nhẹ nhàng tránh được, ánh kiếm lóe lên, chém vào vai trái đối phương.

"Gừ a! Á nga… đau…"

Chưa đến mức đứt lìa, nhưng cũng đã thành công gây ra vết thương không hề nhẹ cho đối phương.

"…Trả lời tôi, tại sao các người lại tấn công cô gái này?"

Hiiro chĩa mũi kiếm vào đám đàn ông, người đàn ông bị Hiiro tấn công lộ vẻ căm hận trên mặt, và nói với anh:

"Gừ… Hề hề hề, đã nhìn thấy thì không thể làm gì khác, này, các ngươi! Giết sạch cả thằng này đi!"

Đám người này dường như nghĩ rằng có thể thắng bằng chiến thuật biển người, nhưng────

──────Ồ? Ý là, các người đã chuẩn bị tinh thần để bị giết hết rồi phải không?

Một giọng nói lạnh lẽo xuyên thấu toàn thân, chứa đầy sát khí, làm rung chuyển bầu không khí tại hiện trường.

Nhìn kỹ lại, đứng phía sau đám người kia là Lily, toàn thân cô ấy tỏa ra sự giận dữ gợi nhớ đến ác quỷ.

(Ư… Ma lực và sát khí này mạnh quá!)

Chất lượng ma lực cảm nhận được từ Lily nặng nề một cách áp đảo, cảm giác như thể trọng lực ở khu vực này đột nhiên tăng gấp đôi.

"Các người định giết ai đó, vậy thì hẳn cũng đã có── sự chuẩn bị để bị giết rồi chứ?"

Đám đàn ông run rẩy vì áp lực rợn người này.

Có người cảm thấy nỗi kinh hoàng không thể cử động, liền phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng…

"…Sao có thể để các ngươi thoát được!"

Ngay khi Lily nói xong, những chiếc đinh vàng óng không biết từ đâu xuất hiện từ trên trời giáng xuống, xuyên qua ngực đám đàn ông, đúng nghĩa đen, đóng chặt họ xuống đất.

(Cái, cái này là──!)

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, Hiiro nhất thời chưa thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong khoảng thời gian ngay cả nháy mắt cũng không được phép, đã có vài người đàn ông không thể cử động cơ thể.

Họ đau đớn rên rỉ, miệng nói "đau quá" hoặc "cứu tôi với".

Sau đó, có lẽ là nghe thấy tiếng động, Kjell và những người khác của "Tộc Elf" cũng xuất hiện… không, nếu Shivba cũng đi cùng thì phỏng đoán đúng hơn là ông ta đã dẫn người đến.

Khi họ xuất hiện, những chiếc đinh vàng óng cũng hóa thành hạt bụi tan biến, tuy nhiên đám đàn ông kia vẫn bất động, cơ thể rõ ràng bị đinh đâm nhưng không hề có lỗ thủng hay chảy một giọt máu nào.

(…Đúng rồi, vừa nãy là ảo ảnh! Là 《Huyễn Mộng Ma Pháp》 của cô ta!)

Lily cũng giống như Hiiro, sở hữu một loại ma pháp độc đáo, tên là 《Huyễn Mộng Ma Pháp》.

Dù chi tiết không rõ ràng, nhưng nó có thể khiến đối phương nhìn thấy ảo ảnh, Hiiro trước đây đã nhiều lần trải nghiệm thực tế loại ma pháp này.

《Huyễn Mộng Ma Pháp》 có thể khiến người ta trải nghiệm cảm giác chân thực đến mức không hề nghĩ đó là ảo ảnh.

(Nói đi thì nói lại, sát khí cô ta tỏa ra thật đáng kinh ngạc… đến cả tôi cũng không thể cử động.)

Hiiro biết được một phần sức mạnh tiềm ẩn trong Lily không khỏi rùng mình, dù sát khí không hướng về mình, nhưng anh cảm thấy một khi ở đây, trong nháy mắt sẽ bị giết chết.

(Đẳng cấp hơn trăm quả nhiên không phải tầm thường.)

Ở thế giới này, chỉ cần nhẩm "Trạng thái", "Trạng thái" của bản thân sẽ hiển thị như màn hình trò chơi, trên đó cũng có ghi cấp độ và chỉ số cơ thể, dù cấp độ của Hiiro đã hơn 80, nhưng vẫn chưa đạt đến độ cao như Lily.

(Đẳng cấp cao rồi thì rất khó tăng, thôi vậy. So với cái này…)

Hiiro kiểm tra xung quanh, trong tầm mắt anh hiện ra bóng dáng những người bất động.

"…Chết rồi sao?"

Dù Hiiro không nghĩ bị ảo ảnh tấn công một chút là sẽ chết, nhưng anh nhớ lại sự việc xảy ra ở Sa mạc Raop.

Lúc đó, tất cả quái vật Lily đối phó đều đã bỏ mạng, nhưng trên cơ thể không hề có một vết thương nào.

Anh từng nghe người xem hành động của Lily nói rằng, những chiếc đinh vàng óng như vừa nãy đột nhiên xuất hiện, xiên quái vật thành xiên, vì vậy anh có thể nghĩ đến việc những chiếc đinh đó cũng là ảo ảnh do Lily tạo ra.

Rõ ràng là ảo ảnh── nhưng lại chết.

Nói cách khác, không phải giết hại về thể xác, mà là về tinh thần.

(Khi ở Nhật Bản, tôi từng nghe trên TV hay đâu đó, có người dùng chiêu giống như thuật thôi miên, khiến người ta tưởng rằng que tre bình thường là thanh sắt nung nóng, kết quả còn thật sự bị bỏng, ma pháp của cô ta có lẽ là phiên bản tối thượng của loại sự việc này.)

Sức mạnh chi phối tinh thần đối phương, biến cái chết trong hư cấu thành hiện thực, đó chính là loại ảo thuật có mật độ cô đặc đến vậy.

(Sức mạnh này thật đáng sợ, dù ma pháp của tôi cũng rất bá đạo, nhưng nếu xét đến việc khiến đối phương tin là thật, thì ma pháp của cô ta lại khác biệt một trời một vực.)

Phá giải ảo thuật cần một lượng tinh thần lực nhất định, chưa kể thể xác, nếu tâm hồn khó rèn luyện bị tấn công, gần như tất cả mọi người sẽ trở nên không có khả năng phòng bị.

"…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?"

Kjell vội vã lao tới, nhìn những đồng bào đang nằm rạp dưới đất không khỏi nhíu mày.

Khi Lily khó chịu trừng mắt nhìn Kjell, cô ấy đột nhiên khựng lại, rồi nói với Hiiro:

"Hiiro, mau rời khỏi đó!"

"…Hả?"

Sau đó──

"──Gừ a!"

Bên sườn trái đột nhiên cảm thấy một cú sốc, Hiiro bị đánh bay sang phải, sự việc bất ngờ này khiến anh lăn lộn trên đất, Hiiro nhăn mặt vì đau đớn dữ dội.

"Gừ… Rốt, rốt cuộc… là cái gì…"

Hiiro ngẩng đầu xác nhận vị trí mình vừa nãy đứng, đứng ở đó là Samuel với dung mạo thay đổi dưới ánh trăng.

"Chậc, tất cả là do các người đã làm những chuyện thừa thãi!"

Lily vẻ mặt khó chịu, còn Shivba nói "Tiểu thư!" rồi vội vã chạy đến bên Lily, đứng chắn phía trước bảo vệ cô.

"Rất tệ, cô bé Samuel đã bị 《Thú Giác》 khống chế rồi."

"Một lũ ngốc, các người nhất định đã nói điều gì thừa thãi với Samuel, nếu là Samuel gần đây thì sẽ không mất kiểm soát chỉ vì bị thương nhẹ đâu!"

Hiiro nghe cuộc đối thoại của họ, đại khái nắm được chuyện gì đã xảy ra.

(《Thú Giác》 à… Đúng rồi, hôm nay là trăng tròn.)

Anh nhớ đến người bạn đồng hành Vika Geo đã cùng mình du hành trước đây, nhìn kỹ lại, Samuel quả thật tỏa ra thứ khí tức nguy hiểm như khi cô ấy (Vika) mất kiểm soát, tựa như bản năng của dã thú thức tỉnh, coi mọi thứ xung quanh là kẻ địch.

Tộc Nhân Thú, dù mức độ khác nhau, vẫn sẽ phát sinh hiện tượng 《Thú Giác》 vào ngày trăng tròn, bản năng dã thú tiềm ẩn trong cơ thể sẽ trở nên mạnh mẽ.

Nghe nói thể lực sẽ được cải thiện hoặc tính cách trở nên nóng nảy, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lý trí.

(Nhưng con lai của Nhân Thú thì lại là chuyện khác. Ngày trăng tròn, chỉ cần nội tâm chấn động mạnh, rất dễ mất kiểm soát.)

Hiiro ôm lấy sườn mình từ dưới đất đứng dậy, quan sát Samuel.

Tai thú trước đây không mọc ra giờ cũng xuất hiện, có thể nhìn thấy một chiếc đuôi dài và mảnh gợi nhớ đến bò mọc ra gần hông.

Khí chất điềm tĩnh và dịu dàng của Samuel hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hung bạo, phần lòng trắng mắt đã nhuộm đen, còn tròng mắt xanh thì nhuộm đỏ.

Tóc có màu hồng đào pha đen, và tạo thành những hình xăm xoắn ốc quấn quanh người cô, dung mạo giống hệt như khi Vika mất kiểm soát.

"Ha ha ha ha ha… Ư, gừ a a a a a a a a a a a a a a!"

Kèm theo tiếng gầm như dã thú xé toạc màng nhĩ, Samuel tấn công Lily và những người khác, Shivba lập tức đứng chắn trước Lily.

"Xin cô bé Samuel hãy ngoan ngoãn một chút ạ!"

Bóng tối lan rộng từ chân ông ta vươn tới Samuel, từ trong bóng tối vươn ra mấy bàn tay đen nắm lấy tay và chân cô, khiến Samuel bị trói chặt.

"Kít… Gừ a…!"

Những bàn tay đen dần lan khắp cơ thể cô, mặt cô nhăn lại vì đau đớn, tuy nhiên Samuel lại gầm lớn hơn, khiến cơ thể phấn chấn, dùng sức thoát khỏi trói buộc.

"Cái gì!"

Rồi cô trực tiếp tiếp cận Shivba, đấm một cú vào bụng ông ta.

"Gừ!"

Shivba không thể tránh né, bị đánh bay về phía sau, còn người Samuel nhắm đến tiếp theo, chính là Lily đang đứng thẳng tắp oai nghiêm.

Nhưng Lily không hề hoảng hốt, cô khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Samuel.

"Gần đủ rồi đó, Samuel! Ngươi có nhận ra đối thủ là ai không!"

"Gừ rừ rừ rừ rừ rừ…"

Cô ấy dường như không hiểu lời Lily nói, chậm rãi tiến gần đến cô.

"…Tôi không muốn thi triển huyễn thuật lên ngươi, ngoan ngoãn trở lại bình thường đi!"

Đó là sự dịu dàng của Lily, huyễn thuật e rằng sẽ gây gánh nặng khá lớn cho tinh thần, huyễn thuật có thể có tác dụng với Samuel hiện tại, nhưng vẫn sẽ làm tổn thương cô, Lily có lẽ đã nghĩ vậy, nên mới do dự không dứt.

Nhưng tấm lòng đó, dường như không thể truyền tải đến Samuel hiện tại.

"Gừ rừ a a a!"

Cô giơ tay lên cao vung xuống Lily, Lily nhanh chóng di chuyển, như thể di chuyển khỏi hiện trường.

"Này! Làm cái quái gì vậy, dám động đến chủ nhân!"

Samuel bực bội vì đòn tấn công bị né, lại một lần nữa lao về phía Lily, động tác đó cực kỳ nhanh nhẹn, khó có thể tưởng tượng là do cô hầu gái hậu đậu Samuel bình thường làm được.

Không cẩn thận, cô ấy có thể còn nhanh hơn Hiiro bình thường, nhưng tốc độ của Lily còn nhanh hơn cô ấy, cứ như không có gì mà tiếp tục tránh né những đòn tấn công không ngừng nghỉ của Samuel.

"Thật là, toàn gây rắc rối cho tôi!"

Câu nói đó chắc chắn là dành cho những người đang nằm trên đất, Kjell và những người khác của "Tộc Elf" chỉ ngây người nhìn trận chiến của Lily và nhóm người, dường như vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Hiiro tiến đến vị trí Shivba bị đánh bay, ông ta đứng dậy không hề hấn gì, phủi bụi trên quần áo.

"Phù… Quần áo không cẩn thận bị bẩn mất rồi."

"Ông vẫn như cũ, không hề hấn gì sao…"

Cơ thể lão già này rốt cuộc là sao… Trong lòng Hiiro dâng lên ý muốn "một ngày nào đó nhất định phải điều tra chi tiết", nhưng có một điều khiến anh bận tâm, nên quyết định hỏi Shivba.

"Lão già, tại sao loli đỏ không dùng ma pháp khuất phục cô ta?"

"Tiểu thư đối với người thân luôn mềm lòng, việc thi triển ma pháp đồng nghĩa với việc gây gánh nặng cho đối phương, dù không mang ác ý, nhưng một khi có khả năng làm tổn thương đối phương, sẽ rất khó ra tay."

"Cô gái này đối xử với người thân quá tốt rồi, cứ thế này, không biết đến khi nào mới dừng lại chứ?"

"Vâng, cách nhanh nhất là đánh bất tỉnh cô bé Samuel, nhưng hạ thần cũng không muốn ra tay, ít nhất phải liên tục trói chặt cơ thể cô ấy, chỉ là sức mạnh của cô Samuel dường như mạnh hơn tưởng tượng…"

"Ra vậy… Vậy, ông có thể dùng ma pháp vừa nãy trói cô ta lại lần nữa không?"

"Hê hê? Ý ngài là sao?"

"Cứ thế này thì sẽ không có hồi kết đúng không? Không còn cách nào khác, tôi sẽ giúp các ông một tay."

"…Nhưng, sẽ làm tổn thương cô bé Samuel──"

"Đừng lo lắng, hoàn toàn không đau, chỉ là khiến cô ấy 'trở lại bình thường' thôi."

"?…Ý đó là sao…?"

"Cứ tin tôi là được, nếu không tôi sẽ đổi ý đó."

"…Tuân lệnh, vậy thì── chúng ta lên!"

"Ôi! Mau tỉnh lại đi! Samuel!"

"Gừ a a a a a!"

Samuel vẫn không hề nghe lọt tai lời Lily nói, liên tục phát động những đòn tấn công nhanh nhẹn, Lily vừa né tránh vừa vẫn muốn truyền lời đến Samuel, lớn tiếng gọi.

"Tiểu thư!"

"──Shivba!"

"Xin hãy đến đây!"

Lily nghe thấy tiếng gọi của Shivba, liền tiếp cận ông ta, đương nhiên Samuel cũng đuổi theo.

"Lần này số lượng còn nhiều hơn vừa nãy!"

Shivba hai tay chạm đất, bóng tối từ hai tay ông ta lan rộng ra phía trước, và từ trong bóng tối vươn ra vô số bàn tay đen, tiến về phía Samuel.

Samuel cũng với động tác nhanh nhẹn liên tục né tránh, nhưng tiếc là số lượng bàn tay đen quá lớn, đầu tiên là mắt cá chân bị tóm, sau đó toàn thân cũng dần bị trói chặt.

Tuy nhiên cô ấy đã gầm lên, dốc hết sức lực muốn thoát khỏi trói buộc, đúng lúc này──

"────Kết thúc rồi, cô hầu gái hậu đậu."

Hiiro xuất hiện sau lưng cô, còn trên đầu ngón tay phải anh đang viết chữ "Nguyên".

"Trở lại bình thường đi, 《Văn Tự Ma Pháp》!"

Hiiro nhắm vào sau gáy thi triển văn tự, một hiện tượng phóng điện đột ngột xảy ra, sau đó từ trong văn tự tuôn ra những hạt vật chất màu xanh trắng, và dần bao phủ cơ thể Samuel.

"Gừ… Gừ… Hự… A… A a a a…!"

Màu mắt dần trở lại màu hồng, khí chất dã thú hung bạo cũng dần lắng xuống, sau khi tai thú và đuôi mọc ra cũng biến mất, Samuel liền mất ý thức gục đầu xuống; may mắn nhờ ma pháp của Shivba đã đỡ lấy cơ thể cô, nên cô chưa đến mức ngã xuống đất.

Lily bước đến gần Samuel, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, sau khi ma pháp giải trừ, Samuel như dựa vào Lily mà ngả vào người cô, Lily cũng vững vàng ôm lấy cô, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Cô ấy cứ ôm Samuel như vậy, nhìn Hiiro đang đứng phía trước.

"…Xin lỗi, cảm ơn cậu, Hiiro."

"Không sao, dù sao Tân Nguyệt cũng được cô ấy chăm sóc rất nhiều."

Tân Nguyệt dường như cũng rất thích Samuel, khi không ở cùng Hiiro, hầu như đều là Samuel chơi đùa với Tân Nguyệt, vì vậy Hiiro rất cảm ơn Samuel đã chăm sóc Tân Nguyệt cho anh.

"Ô hô hô hô hô! Không ngờ đến cả 《Thú Giác》 cũng có thể chế ngự, quả nhiên không hổ là Hiiro-sama, ô hô hô hô hô!"

"Chuyện đó nói sau, Shivba, bây giờ quan trọng hơn là…"

Lily ném ánh mắt đầy sát khí về phía Kjell và những người "Tộc Elf" khác.

"Chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự khiến các ngươi cho chúng ta ở lại đây? Nếu đúng vậy, thì các ngươi đã quá coi thường chúng ta rồi đấy!"

Trước sát khí bùng nổ của Lily, ngoài Aijier ra, những người khác không khỏi dựng tóc gáy. Trong đám người đó, chỉ có Aijier nhìn những đồng bào đang nằm gục trên đất cùng Shamowei, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ tình hình, liền cúi đầu xin lỗi ngay tại chỗ.

"...Tôi sẽ không nói mong ngài tha thứ, nhưng sự việc lần này không phải ý kiến của toàn bộ tộc chúng tôi."

"Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời đó sao! Giờ Shamowei đang bị các ngươi làm cho mất kiểm soát! Không, thậm chí còn định giết chết con bé nữa!"

Sự phẫn nộ và căm hận rõ ràng tràn ra từ người Lily, chỉ riêng điểm này cũng đủ để hiểu Shamowei quan trọng với cô ấy đến mức nào.

Đối mặt với cô ấy, Aijier chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi.

(Loli tóc đỏ và mấy ông già đó đều là những kẻ quái dị, còn cô hầu gái vụng về kia chắc cũng có nỗi khổ khó nói... Ra vậy, là con lai ư?)

Có lẽ là con lai giữa Ma nhân và Thú nhân. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hiiro đã cảm thấy khó hiểu khi cô bé có đặc điểm của Ma nhân là "tai nhọn", nhưng lại thiếu đặc điểm còn lại là "da nâu".

Đó có lẽ là vì cô bé có làn da của Thú nhân.

Thế giới này coi con lai là "điều cấm kỵ", lý do là con lai không thể sử dụng cả ma pháp lẫn "biến thân thuật", chỉ là kẻ nửa vời. Trong tình thế các chủng tộc đối đầu lẫn nhau, con lai bị coi là không thuộc về phe nào, bị ruồng bỏ.

Vika, người từng cùng tôi du hành, cũng là con lai, đã phải chịu đựng không ít ánh mắt kỳ thị từ xã hội.

"Điều chúng tôi có thể làm, chỉ là tạ tội với ngài mà thôi."

"...Xem ra, những kẻ đó quả thật không hành động theo lệnh của ngươi."

"...Thực ra những người này đã mất gia đình và bạn bè trong sự kiện Thú nhân bạo loạn. Có lẽ họ nhận ra trên người đứa trẻ đó có mùi Thú nhân, nên mới nghĩ con bé có thể liên quan đến Thú nhân đó."

"Cái gì? Sự kiện Thú nhân bạo loạn...?"

Lily hỏi ngược lại Aijier, còn Hiiro cũng lần đầu tiên nghe thấy cụm từ này.

"Mấy hôm trước xảy ra chuyện, một Thú nhân đã tấn công bộ lạc này."

"Ra vậy, nhớ lần đầu gặp mặt, nhóm 'Efisu-tộc' các ngươi cũng từng nhắc đến 'sự kiện đó', hóa ra là chuyện này sao?"

Trước lời nói của Hiiro, Aijier lộ vẻ cay đắng rồi gật đầu.

"Ngài nói đúng, và điều đó cũng khiến chúng tôi nâng cao cảnh giác với người lạ rất nhiều. Còn những kẻ đó nhận ra đứa trẻ kia có huyết thống Thú nhân, nên mới nghĩ con bé có liên quan đến sự kiện đó."

Nói đến đây, Hiiro nhớ lại khi Aijier mời họ về nhà, anh đã cảm nhận được những ánh mắt mang chút địch ý xung quanh. Lúc đó anh nghĩ mọi người nhắm vào Shingetsu, vì họ không có thiện cảm với quái vật mà thôi. Tuy nhiên, những ánh mắt đó dường như nhắm vào Shamowei đang ở bên cạnh Shingetsu.

Nếu như lúc đó anh truy cứu sâu hơn về những ánh mắt đó, thì đã có thể chuẩn bị đối sách từ trước. Anh cũng vô cùng hối hận vì đã quá lạc quan khi nghĩ rằng đã được Aijier công nhận thì sẽ không có chuyện ra tay.

Lily đặt ánh mắt lên gò má sưng đỏ, vết hằn trên cổ, và những vết trầy xước ở đầu gối của Shamowei.

"...Hiiro, cậu có thể chữa trị cho Shamowei không?"

"............Đành chịu thôi."

Không phải trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, chỉ là nếu cứ mặc kệ thì Shamowei sẽ rất đáng thương. Thế là anh nghe theo lời thỉnh cầu của Lily, dùng chữ 'trị' để chữa lành vết thương cho Shamowei.

"Vậy thì, hậu quả này, các ngươi định chịu trách nhiệm thế nào?"

Sự phẫn nộ của Lily là điều dễ hiểu, dù chỉ là hiểu lầm, nhưng vẫn khiến người quan trọng của cô ấy bị thương. Trên mặt Aijier cũng hiện rõ uy nghiêm của một thủ lĩnh, tạo ra bầu không khí nặng nề vô cùng.

"...Những kẻ đó chết rồi sao?"

"Ban đầu định giết, nhưng vẫn còn sống một cách khó khăn, nhưng chỉ cần tôi không giải trừ ma pháp, họ sẽ liên tục gặp ác mộng."

Những gã đàn ông đó thỉnh thoảng co giật run rẩy, mặt tái mét.

"Thế sao... Không, lần này quả thật là lỗi của chúng tôi. Những kẻ đó sẽ bị tống giam, tôi sẽ ra lệnh trừng phạt chúng."

"Ngươi không giết chúng?"

"...Nếu ngài mong muốn như vậy, thì cũng đành chịu thôi. Nếu có thể, xin hãy để tôi gánh vác trách nhiệm cho sự việc lần này."

"Quá ngây thơ rồi, không ngờ ngươi thế mà cũng làm được tộc trưởng."

"Dù có ngu xuẩn đến đâu cũng là một thành viên của gia tộc. Nếu có thể sống sót, đương nhiên tôi mong muốn hắn được sống."

Về mặt cảm xúc, Hiiro cũng cho rằng thà xử cực hình còn hơn. Bởi vì dù thế nào đi nữa, chúng cũng từng cố giết Shamowei. Nếu Hiiro không kịp đến, cô bé có lẽ đã chết rồi. Mặc dù đây chỉ là ý kiến của Hiiro, nhưng anh cho rằng kẻ giết người thì phải có giác ngộ bị giết.

May mắn thay Shamowei vẫn bình an vô sự. Nếu cô bé chết, e rằng sẽ dẫn đến thảm kịch cả tộc sẽ trở thành thức ăn cho Lily.

"Hừ, vậy thì giao cho ngươi xử lý. Huyễn thuật sẽ được giải trừ, nhưng ngươi phải trừng phạt chúng thật nghiêm khắc, đây là điều kiện của ta, nếu không... ngươi hiểu rồi chứ?"

"Vâng, đã rõ."

"Còn về sự kiện đó, sáng mai trời vừa sáng thì xin hãy kể cho ta nghe."

"Ừm, đương nhiên không thành vấn đề."

Sau khi đồng ý với Lily, Aijier liền ra lệnh cho tộc nhân mang những kẻ gục ngã vào ngục.

"...Thật bất ngờ, trong tình huống đó mà ngươi lại không giết người."

Hiiro đã nghĩ Lily sẽ không nói nhiều mà ra tay sát hại. Những kẻ đó đã cố giết Shamowei, người thân quan trọng nhất của cô ấy. Đối với Lily, lẽ ra cô ấy không có chỗ để nương tay, cũng không có lý do để tha thứ cho chúng.

"Hừ, nếu tộc trưởng chỉ đơn phương nói xin tha, ta đã giết hắn từ lâu rồi."

"Ồ? Nhưng tên đó rõ ràng đã liên tục cầu xin ngươi tha mạng mà?"

"Đó là vì đồng bào, rất bình thường. Nhưng tên đó cũng hứa sẽ trừng phạt những kẻ cặn bã kia."

"Chẳng lẽ ngươi tin hắn?"

"Hắn không nói dối, nhìn vào mắt là biết. Chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của chúng. Nhưng nếu hắn chỉ cầu xin tha mạng, ta sẽ trực tiếp giết hắn."

"Đối với ngươi mà nói thì quá mềm lòng rồi."

"Này, ngươi nghĩ ta là một kẻ giết người hàng loạt đơn thuần sao? Nếu đối thủ là quái vật thì không sao, nhưng ta không thể dễ dàng giết Ma nhân."

Đây có lẽ là lương tâm của cô ấy chăng...?

"Ngươi vừa rồi có phải đang nghĩ 'không ngờ mình cũng có lương tâm' không?"

"...Ai biết được."

Tên này thật nhạy bén, Hiiro thầm nghĩ.

"Không có gì, ta đang có tâm trạng tốt. Nếu những kẻ đó giết Shamowei, ta sẽ không chút do dự mà giết sạch chúng. May mắn là ngươi đã cứu chúng một mạng, hơn nữa còn ngăn chặn sự mất kiểm soát mà không làm hại Shamowei... Hừ, có lẽ vì vậy, phán đoán mới có chút ngây thơ chăng."

Ý là cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm, và cơn giận cũng đã dịu đi một chút.

"Hừ hừ hừ, dù vậy, ta vẫn đã gieo những hạt giống huyễn thuật đậm đặc vào trong não chúng. Lần tới nếu chúng lại làm chuyện ngu xuẩn gì, ta sẽ lập tức khiến hạt giống nở hoa biến chúng thành phế nhân."

Ôi ôi thật đáng sợ, cô ấy quả nhiên không bỏ qua cho những kẻ đó một cách vô ích.

Đây mới chính là mỹ thiếu nữ tựa ác quỷ -- Lily.

(Nói chung, đây là một đêm ngoài sức tưởng tượng, cơn buồn ngủ đã không biết bay đi đâu mất rồi.)

Trải qua bao nhiêu chuyện, sau đó cũng không có ý định ngủ một giấc ngắn. Nhưng đêm thì vẫn còn dài.

Hiiro và những người khác quyết định không trở về nhà Aijier. Shivba liền dùng ma pháp biến ra lều, trực tiếp nghỉ ngơi tại chỗ.

--Ngày hôm sau.

Hiiro và những người khác được mời đến nhà Aijier. Bữa sáng trước mắt xa hoa đến mức không giống bữa sáng chút nào.

Aijier nói đây là để tạ lỗi cho chuyện đã xảy ra hôm qua mà đặc biệt chuẩn bị. Vô số món ăn từ rau củ thu hoạch trong vườn và cá từ sông gần đó được bày đầy bàn. Lily bảo Shivba thử nếm xem, sau khi xác định không có độc trong thức ăn mới ăn.

Mặc dù Hiiro đã dùng ma pháp kiểm tra trước rằng đồ ăn không có độc, nhưng vì những hành động của chúng không hề nhỏ, khiến người ta không thể tin tưởng. Aijier cũng hiểu rõ điều này, không nói ra nói vào về hành động của Hiiro và những người khác, chỉ lặng lẽ dùng bữa sáng.

"À phải rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Hôm qua những kẻ đó, ngươi định xử lý thế nào?"

Khi bữa sáng được một nửa, Lily hỏi Aijier. Bầu không khí tại chỗ lập tức trở nên căng thẳng. Shamowei, người tỉnh lại sau sự kiện, cũng không khỏi run rẩy, lo lắng nhìn Aijier.

"...Ừm, chúng sẽ bị xử tù chung thân."

"Tức là, ép chúng sống cuộc đời tù ngục không thời hạn?"

"Vâng, thực ra nô lệ là cách xử lý thích đáng nhất, nhưng nếu vậy, đồng bào trong tộc sẽ không biết phải đối xử với chúng thế nào."

Việc coi đồng bào là nô lệ quả thực là một việc khó khăn. Bởi vì cho đến hôm qua vẫn còn cùng chúng cười đùa, cùng chung sống.

"Hừ, nói hay ho là tù chung thân, nhưng chẳng phải vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của ngươi sao."

"Quả đúng vậy, nhưng ngài yên tâm, chỉ cần chúng chưa một ngày ăn năn hối cải, tôi sẽ không có ý định thả chúng ra."

"Miệng nói thế, nhưng 'con người' là sinh vật có tình cảm đó?"

"Quả đúng vậy, tuy nhiên bất kể chủng tộc nào, việc cố giết người vô tội vẫn là không thể tha thứ. Những kẻ đó không khác gì Thú nhân đã tấn công bộ lạc cả."

Aijier cũng rất tức giận. Cuộc tấn công của Thú nhân đã khiến cả tộc lâm nguy, lẽ ra phải cùng nhau hợp tác, giải quyết khó khăn. Nhưng vì một số ít kẻ hành động bừa bãi, đã đẩy toàn bộ tộc vào tình cảnh nguy hiểm hơn.

Nếu Hiiro và những người bạn nổi cơn thịnh nộ, cái tên [Efisu-tộc] có lẽ đã biến mất khỏi thế giới này rồi.

Chính vì vậy, anh ta mới phẫn nộ với những kẻ đã gây ra tình huống khủng hoảng này.

"Cô bé, thật sự xin lỗi, những kẻ ngu ngốc trong nhà chúng tôi đã làm điều có lỗi với con bé."

Aijier cúi đầu xin lỗi Shamowei.

"À, không, không có gì... Cái đó... Shamowei cũng không sao... nên... không sao đâu ạ."

"Không, đó chỉ là kết quả mà thôi. Nhưng mong con bé hãy hiểu rằng, không phải tất cả 'Efisu-tộc' đều có suy nghĩ giống những kẻ đó."

"............Vâng ạ."

Ý là dù là con lai, có người sẽ xa lánh, cũng có người thì không như vậy. Chỉ là trùng hợp với một sự cố không may, những kẻ tấn công Shamowei cũng chỉ là giận dữ chưa nguôi mà thôi.

Mọi nguyên nhân đều là do con Thú nhân đã tấn công bộ lạc đó.

"Vậy ngươi hãy kể cho ta nghe, việc bị Thú nhân tấn công là chuyện gì thế?"

Như đã hẹn tối qua, Lily yêu cầu Aijier giải thích rõ ràng.

"Tôi đã nhắc đến tối qua, mấy hôm trước bộ lạc từng bị tấn công."

"Kẻ đó là Thú nhân?"

"Ừm. Tộc nhân của chúng tôi cũng vì thế mà cảnh giác xung quanh hơn trước rất nhiều, trở nên đa nghi hơn."

Lần đầu Hiiro gặp họ cũng ở trong bầu không khí căng thẳng, nếu chống cự thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.

"Kẻ tấn công là Thú nhân? Thật hiếm thấy, Ma giới lại có Thú nhân sao."

Trước lời nói của Shivba, Aijier khẽ gật đầu.

"Ngài nói đúng, nhưng về ngoại hình thì đúng là Thú nhân... Một trong số đó là như vậy."

"Một trong số đó? Ý ngươi là còn có Thú nhân khác sao?"

"Chúng không tấn công cùng lúc. Theo thông tin từ nhân chứng, một trong số đó chỉ ra tay với nông sản, không có hành động làm hại tộc nhân. Mặc dù không rõ hai bên có liên quan gì không, nhưng với Thú nhân tấn công bộ lạc thì chắc không phải cùng một kẻ. Chúng tôi cho rằng đó chỉ là một tên trộm ruộng bình thường."

"Ra vậy, vậy thì, ngoại hình của kẻ còn lại cũng là Thú nhân?"

Aijier gật đầu trước câu hỏi của Shivba.

"Vâng, hắn đã làm hại tộc nhân. Kẻ đó cứ như thể sau khi 'Thú Giác' thức tỉnh thì bắt đầu mất kiểm soát, và tàn phá khắp nơi."

Nghe thấy từ "Thú Giác", Shamowei buồn bã rụt vai. Mặc dù lỗi không phải của cô bé, nhưng cô bé vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện mất kiểm soát, rất giống suy nghĩ của một Shamowei có tính cách rụt rè.

(Nhưng không ngờ ở đây cũng nhắc đến "Thú Giác"...)

Đầu tiên là Shamowei, rồi lại xuất hiện từ ngữ tương tự, khiến Hiiro không khỏi để tâm.

"Thú Giác -- tôi nghĩ chắc đã có người biết, là chỉ việc Thú nhân thức tỉnh vào ngày trăng tròn. Thú nhân thông thường sau mười tuổi sẽ không dễ mất kiểm soát, nhưng thỉnh thoảng cũng có những trường hợp không kìm hãm được bản năng dã thú trong cơ thể mà phá phách khắp nơi, con Thú nhân đó rất giống với tình huống trên."

Vika Geo, người từng cùng Hiiro phiêu lưu trước đây cũng vậy. Lúc đó cô ấy không thể kiểm soát "Thú Giác" mà mất kiểm soát, đã có hành động làm hại Hiiro và những người bạn.

Sức mạnh của Thú Giác cực kỳ mạnh mẽ, nếu lúc đó Hiiro không dùng "văn tự ma pháp" thì chắc chắn đã chết. Sức mạnh của sự mất kiểm soát mạnh đến mức nào có thể thấy rõ qua điều này.

"Không nghe lọt lời chúng tôi, cứ như bị sự điên loạn ăn mòn mà phá hủy mọi thứ xung quanh. Gọi kẻ đó là -- 'Thú nhân Cuồng Loạn' là thích hợp nhất."

Thật là một cái tên khiến người ta rùng mình.

"Mặc dù đã đuổi hắn đi, nhưng có người bị thương... cũng có người đã chết."

Có người vì từ 'chết' mà không khỏi nín thở. Chắc là tiếng Shamowei phát ra.

"Cứ nghĩ đến kẻ đó -- 'Thú nhân Cuồng Loạn' còn có thể đến bộ lạc, thật khiến người ta lo lắng. Vì vậy một phần trong tộc mới nghĩ rằng các ngươi có liên quan đến Thú nhân đó."

"Hừ, dưới trướng 'Efisu-tộc' lẽ ra phải tập hợp không ít xạ thủ giỏi, sao lại để một tên trộm vặt trốn thoát được?"

Câu hỏi của Lily khiến Aijier lộ vẻ hung dữ.

"............Kẻ đó không hiểu sao đã thuần hóa được quái vật."

"Cái gì? Thú nhân khiến quái vật phục tùng hắn?"

"Vâng, hơn nữa hình dạng quái vật cũng không bình thường, mạnh đến mức rợn người, cứ như thể... mất kiểm soát vậy."

"Quái vật... mất kiểm soát? Không, đã bị người thuần hóa thì lẽ ra không thể mất kiểm soát chứ?"

"Dùng từ mất kiểm soát có lẽ không đúng lắm, cái này... dùng cách nói gần với 'Thú Giác' thì hợp hơn."

"Nói cách khác, 'chỉ số trạng thái' của quái vật cũng được nâng lên so với bình thường?"

"Ừm, ngài nhận định đúng. Hơn nữa mỗi con đều là những quái vật cực kỳ ít tấn công người."

Vậy thì lạ rồi. Đặc tính của quái vật cũng muôn hình vạn trạng, có những quái vật thân thiện với con người như Shingetsu, sẽ chung sống với con người; cũng có những quái vật sẽ tấn công người, hoặc không thân thiện với con người nhưng tính cách lại hiền lành và yên tĩnh.

Những quái vật Aijier nhắc đến đều là những quái vật có tính cách hiền lành, không cố ý tấn công người.

"Là do một loại ma pháp... gây ra sao? Không đúng, nếu là Thú nhân thì phải dùng 'biến thân thuật', nhưng hạ thần chưa từng nghe nói có 'biến thân thuật' nào có thể thao túng quái thú cả."

"Biến thân thuật" mà Shivba nói là kỹ thuật được Thú nhân không biết sử dụng ma pháp dày công chế tạo để chống lại con người và Ma nhân. Nó có sức tấn công sánh ngang với ma pháp thuộc tính như ma pháp lửa, sét. Mặc dù mới được phát minh không lâu, nhưng vẫn là một phương tiện tấn công cực kỳ mạnh mẽ.

"Cũng có thể là đã sử dụng một loại ma cụ nào đó..."

Ma cụ là những món đồ được ma pháp lực trú ngụ, những ma cụ có nhiều công dụng đa năng rải rác khắp thế giới.

Lily đặt tay lên cằm suy tư, trình bày ý nghĩ của mình. Tuy nhiên Aijier lắc đầu.

"Có vẻ không phải. Hơn nữa tôi thực sự không nghĩ một Thú nhân mất kiểm soát lại có khả năng điều khiển ma cụ."

Có những ma cụ có thể tự mình bốc cháy hoặc nâng cao năng lực cơ thể. Gần đây dường như còn phát triển ra ma cụ có thể liên lạc với người ở xa, hoặc có thể dịch chuyển đến một nơi nào đó. Tuy nhiên Hiiro chưa từng thấy những loại ma cụ này, nên cũng có thể chỉ là những lời đồn vô căn cứ.

Con người có sức mạnh áp đảo các chủng tộc khác trong lĩnh vực sáng tạo. Năng lực cơ thể thì Thú nhân thắng thế, ma pháp thì Ma nhân, tiếp đến là con người vạn năng và khéo léo.

Vị trí này vẫn như xưa, chưa từng thay đổi.

(Mặc dù cũng có thể Thú nhân đó có được ma cụ, rồi thay đổi ngoại hình...)

Nhưng như Aijier đã nói, khi sử dụng ma cụ cần có sự thảnh thơi về tinh thần. Tuy nhiên việc một người đang trong trạng thái mất lý trí, hóa thành dã thú lại có khả năng điều khiển ma cụ, Hiiro cũng không thể chấp nhận.

(Ma pháp của tôi có thể làm được mọi thứ, nên tôi không hứng thú gì với ma cụ. Nhưng nếu có ma cụ có thể điều khiển con người, vẫn nên cẩn thận thì hơn.)

Nếu bản thân bị điều khiển, thì coi như xong đời.

"Tóm lại, để có thể随时迎击 kẻ đó, tộc nhân đã bố trí cảnh giác. Nếu có thể, chúng tôi cũng muốn giải mã bí ẩn liên quan đến 'Thú nhân Cuồng Loạn'."

"Giải mã bí ẩn?"

Lily nhíu mày.

"Kẻ đó có thể mang mầm bệnh cũng không chừng."

"...? Không phải 'Thú Giác'?"

"Chỉ là tương tự như 'Thú Giác', cũng có thể là do mầm bệnh gây ra."

"Ra vậy. Nếu là bệnh tật, cũng có khả năng lây nhiễm cho tộc nhân, ngươi đang lo lắng điều này?"

"Đúng vậy. Nếu quả thật là như vậy, thì phải đối phó sớm."

Quả thật, nếu một căn bệnh khiến người ta mất lý trí, từ đó mất kiểm soát lây lan, Ma nhân vốn chỉ sống theo đơn vị tộc có thể sẽ lập tức bị diệt vong. Hơn nữa số lượng không nhiều, lại không có Ma nhân khác bên cạnh, đến cả việc cầu cứu cũng không làm được.

"Tôi nghĩ ma nhân sống đủ lâu hẳn phải biết người thú dễ mắc bệnh, nói đúng hơn, họ đều xuất thân từ những vùng đất từng bị các loại bệnh tật hoành hành."

"Ừm, giới người thú quả thật... trước đây cũng từng có những dịch bệnh tấn công các quốc gia, và những bệnh không rõ chi tiết hơn nữa đã từng lan rộng ở các khu vực người thú khác."

Hiiro cũng nhớ ra một chuyện, khi anh một mình du hành ở giới người thú, anh cũng từng xác nhận được tin tức về một dịch bệnh tấn công một ngôi làng.

Khi du hành, anh từng nghĩ rằng người thú tuy có thể lực mạnh hơn các chủng tộc khác, nhưng cũng nghe nói người thú vừa dễ mắc bệnh lại vừa có thể chất nhạy cảm.

(Ý là người thú tấn công nơi này cũng có thể mất kiểm soát do một loại bệnh nào đó, có cần phải điều tra và đối phó không?)

Nếu mang bệnh vào bộ lạc, tình hình sẽ trở nên khó khăn.

"Ừm... à phải rồi, còn một... người thú phá hoại ruộng đồng, cứ để mặc như vậy có ổn không?"

Kjell nhún vai trả lời câu hỏi của Lily.

"Phá hoại ruộng đồng thì còn dễ thương chán, hơn nữa cây trồng bị trộm cũng không nhiều."

"Mặc dù vậy, hắn vẫn là kẻ trộm mà?"

"Hiiro nói đúng, các vị có biện pháp đối phó nào không?"

"Thiệt hại không nghiêm trọng, kẻ trộm cũng không động tay động chân lên cây trồng làm hại chúng ta, càng không cố ý làm hại tộc nhân, phá hoại nhà cửa và ruộng đồng, nên không cảm thấy đặc biệt phiền toái."

Chỉ nghe Kjell kể lại, người còn lại và 'người thú điên loạn' dường như là hai cá thể hoàn toàn khác biệt.

"Tuy nhiên dù vậy, cứ bỏ mặc vẫn có vấn đề, khi kẻ trộm xuất hiện trên cánh đồng, chúng ta từng muốn vây bắt hắn, nhưng tên đó hành động nhanh nhẹn, căn bản không bắt được người. Mặc dù đã đặt những cái bẫy như hầm ngầm, nhưng không biết có phải trực giác hắn nhạy bén không, lần nào đặt bẫy cũng đều thất bại. Nhưng chúng ta cho rằng hắn không nguy hiểm, nhưng nếu bắt được, tạm thời vẫn sẽ răn đe một trận đàng hoàng."

"Thế sao? Ý là hiện tại thì tên đó không có vấn đề lớn."

"Nhưng tiểu thư, đã phá hoại ruộng đồng thì hẳn là người sống gần đây mới phải?"

"Mặc kệ hắn, chắc là ma nhân lang thang hoặc quái vật gì đó, đã không có hành động gây hại người thì cứ bỏ mặc cũng không sao."

Vấn đề không nằm ở đây. Nhưng dù sao cũng không liên quan đến bản thân, chuyện nhỏ này có lẽ cũng không khơi dậy hứng thú của Lily, Hiiro cũng cảm thấy không sao cả.

(Tuy nhiên, để khẳng định tên đó không liên quan gì đến người thú, dường như vẫn còn quá sớm.)

Lúc này, Lily cất tiếng nói ra vấn đề Hiiro muốn hỏi.

"Đã ghét bị tấn công thì sao không nhanh chóng chuyển đi là được?"

Quả thật nếu làm như vậy, chỉ cần không liên quan đến thù riêng, sẽ an toàn vô sự.

"Chúng tôi cũng từng nghĩ đến việc chuyển đi, nhưng trước đây đã từng thành công đánh đuổi quái vật, cũng khiến 'người thú điên loạn' chịu tổn thương ở một mức độ nào đó, có lẽ hắn sẽ không tấn công chúng tôi nữa."

Ý nghĩ này thật ngây thơ, quái vật có thể tập hợp từ một nơi nào đó đến, vết thương cũng sẽ sớm lành lại.

"Hơn nữa, chúng tôi vẫn không muốn rời bỏ nơi đã quen sống."

Tâm trạng này không khó hiểu, nhưng người đưa ra quyết định là họ, nên Hiiro cũng không định nói ra suy nghĩ của mình.

"Hừ, tùy các ngươi."

Lily hừ một tiếng bằng mũi, sau đó Kjell lộ vẻ khó xử, càng thêm cau mày.

"Sự kiện lần này khiến tộc chúng tôi đánh giá về người thú tụt dốc thê thảm──mô tả như vậy hẳn cũng không quá lời."

"...Mm, nói đến sự kiện lần này, ngài không phải đang ám chỉ chuyện liên quan đến Samuel-san chứ?"

"............"

Kjell không nói nên lời, Lily không khỏi nghiến chặt răng và cảm thấy một cơn bực bội, cô đập mạnh xuống bàn.

"Là các người tự chạy đi tấn công Samuel-san còn khiến cô ấy mất kiểm soát! Các người đừng nói là vẫn nghĩ Samuel-san có liên quan đến 'người thú điên loạn' kia nhé!"

"...Trong tộc có lẽ có người nghĩ như vậy."

"Hoàn toàn là tự mình nói tự mình nghe!"

Lily đương nhiên sẽ tức giận, vì lỗi vốn dĩ không phải do Samuel.

"Về điểm này, tôi chỉ có thể nói xin lỗi ngài, lão phu đã tuyên bố với xung quanh rằng không liên quan gì đến các vị..."

"Hừ! Thật khó chịu! Các người mau cút cho khuất mắt tôi!"

Hiiro không định tranh cãi với cô ấy, và anh cũng cho rằng nên ưu tiên tâm trạng của Lily.

Tuy nhiên, lúc này Shivba lại nói: "Xin đợi một chút, tiểu thư."

"...Gì vậy?"

Những lời Lily thốt ra pha lẫn sự tức giận đối với Shivba, nhưng ông ta vẫn nghiêm túc mở lời:

"Làm như vậy có ổn không?"

"Thì sao?"

"...Nếu đã vậy, người của tộc Aefus sẽ cứ mãi hiểu lầm."

"Ai thèm quan tâm! Kẻ nào muốn hiểu lầm thì cứ để họ tiếp tục hiểu lầm!"

"Nhưng, vậy chẳng phải đi ngược lại tham vọng của tiểu thư sao?"

Lily như bị bắt thóp, không khỏi nhăn mặt.

(Tham vọng? À phải rồi, lần đầu gặp cô bé loli đỏ đó, hình như cô ấy có nói...)

Nội dung cụ thể thì Hiiro hoàn toàn chưa nghe nói, nên anh cũng không rõ lắm.

"...Nhưng, những tên đó đã làm hại Samuel-san."

"Hạ thần rất hiểu điều này. Nhưng sự tồn tại của chúng ta vốn dĩ đã không dễ được chấp nhận, vì chúng ta khác với người thường, điểm xuất phát ban đầu đã nằm ở phía sau rất xa."

"............Tsk."

"Nhưng dù vậy, tiểu thư vẫn nói nguyện ý trở thành hy vọng của chúng ta. Nếu cứ bỏ mặc vấn đề này, có thể sẽ khiến con đường của tiểu thư bị sai lệch."

Nhưng Lily vẫn không thể tha thứ chuyện Samuel bị thương, cô chỉ cau mày, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.

Trong khoảng lặng kéo dài này...

"............Cái, cái đó..."

Ánh mắt của mọi người tập trung vào người phá vỡ sự im lặng, thật đáng ngạc nhiên, đó chính là nguyên nhân Lily không thể tha thứ cho tộc Aefus──Samuel.

"Samuel-san? Cô có điều muốn nói với bọn người này sao? Không sao đâu, cứ mắng thoải mái đi."

"Không, không phải... Em, em không định mắng họ..."

"Hmm? Sao mà nói chuyện ấp a ấp úng vậy, cô rốt cuộc muốn nói gì?"

Dưới sự thúc giục của Lily, Samuel khẽ nuốt nước bọt, sau đó mở miệng nói.

"...Samuel-san quả thật rất sợ."

Cô ấy hẳn là nhớ lại chuyện bị tấn công đêm đó, hai tay hơi run rẩy.

"Nhưng, nhưng... cái đó, nếu cứ bỏ mặc 'người thú điên loạn' đó, người của tộc Aefus cũng sẽ gặp nguy hiểm mà?"

"Chắc vậy, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến chúng ta."

"Nói, nói cũng đúng, tiểu thư nói đúng... nhưng..."

Samuel cúi đầu tiếp tục nói.

"Nhưng em cứ cảm thấy... họ thật đáng thương..."

"Haizz... hết nói nổi cô rồi, cô ấy rõ ràng là bị những người này tấn công đó? Sao lại phải nghĩ cho họ nhiều như vậy?"

Đúng vậy, ngay cả Hiiro cũng cho rằng ý kiến của Lily lần này mới là đúng.

"Ai, ai bị thương cũng đau... và rất... sợ hãi, lần này Samuel-san bị tấn công, là vì trong lòng họ đã sản sinh ra nỗi sợ hãi đó."

"Không đúng! Những người tấn công cô ấy chỉ bị giam cầm bởi hận thù và sự lo âu! Họ chẳng qua là tấn công cô ấy tình cờ đến đây, và mượn đó để trút bầu tâm sự thôi!"

"...Có lẽ là như vậy, nhưng ở đây cũng có người như Kjell-san biết điều, cũng có trẻ con không biết gì cả..."

"Ư... đúng là như vậy..."

"Chuyện này có lẽ không nên do Samuel-san nhờ vả tiểu thư, nhưng..."

Samuel khẽ cúi đầu về phía Lily.

"Samuel-san... cô..."

"Bỏ mặc 'người thú điên loạn' đó, nhất định sẽ xảy ra nhiều sự kiện đáng buồn, vì vậy tiểu thư... xin hãy giúp họ một tay."

Hành động của Samuel không chỉ khiến Lily, mà cả Hiiro và Kjell, người trong cuộc, đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Shivba khẽ mỉm cười tự hào, nhìn Samuel.

(Cô bé này đúng là lương thiện đến cực điểm.)

Chính vì tấm lòng lương thiện này, Shingetsu mới bám lấy Samuel đến vậy.

"Mà, mà còn... em hy vọng tiểu thư có thể giúp em thực hiện 'ước mơ'!"

"..................Haizz. Nạn nhân lần này là Samuel-san, nói thật, cứ thế bỏ đi thì còn bình thường hơn, là hành vi đương nhiên. Nhưng như Shivba và Samuel-san nói, nếu phải ưu tiên tham vọng của ta..."

Lily nói xong câu này, liền im bặt, cô ấy đau khổ cụp mắt xuống, còn Samuel thì nở một nụ cười nhẹ với cô.

"Samuel-san... rất quý tiểu thư."

"Samuel-san..."

"Vì vậy, em hy vọng tiểu thư có thể tiến lên trên con đường của tiểu thư."

"...Vậy là được rồi sao?"

"...Vâng. Thật lòng mà nói, cái đó... em rất sợ, cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây... nhưng, bên cạnh Samuel-san có tiểu thư và Shivba-ojisama, hơn nữa... Hiiro-dono cũng ở đây."

Dù cô có nâng tầm tôi đến thế, Hiiro thầm nghĩ.

Lily khoanh tay suy nghĩ một lúc, rồi đối mặt với Kjell.

"Này, nói thêm một chút về cái 'người thú điên loạn' đó đi."

"...Hả?"

"'Người thú điên loạn'──ta sẽ giải đáp bí ẩn của hắn, và chứng minh hắn không liên quan gì đến Samuel-san."

Chuyện dường như trở nên rất phiền phức, Hiiro cũng như Kjell không khỏi cau mày.

Không ngờ Lily vừa nãy còn bực tức lại thay đổi ý định, việc ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.

"Vì sao ở đây có người thú, vì sao mất lý trí vẫn có thể thuần hóa quái vật, và mục đích thực sự của hắn..."

"...Các vị thật sự sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi sao?"

"Hừ, đừng hiểu lầm, không phải vì các ngươi. Đừng quên, đây là lời thỉnh cầu của Samuel-san, hơn nữa vì tham vọng của ta, không thể ngồi yên bỏ mặc tình hình này, nên mới quyết định giải quyết hiểu lầm mà thôi."

Hiiro không khỏi hơi mở to mắt trước những lời nói chứa đựng quyết tâm của cô ấy.

(Tham vọng... nghĩa là nếu bỏ mặc thì tham vọng không thể thực hiện? Tham vọng của cô bé đó rốt cuộc là gì...)

Không hiểu sao lại khiến người ta để tâm. Lily, người kiêu ngạo và tùy hứng, lại đồng ý lời thỉnh cầu của thị nữ Samuel, lật đổ quyết định đã đưa ra trước đó, thật đáng kinh ngạc.

(Xem chừng tình hình này, mình có lẽ cũng sẽ bị buộc phải giúp đỡ.)

Như vậy thì rất phiền phức, đúng lúc Hiiro nghĩ vậy──

"Hiiro, cậu cũng phải giúp."

Đấy, quả nhiên là vậy, anh không khỏi thở dài thườn thượt.

"Tại sao tôi phải làm chuyện không có lợi cho mình?"

"Hừ, biết ngay cậu sẽ nói vậy. Tộc trưởng, vấn đề 'người thú điên loạn' mà các ngươi đang khổ sở có lẽ sẽ được giải quyết, vậy hãy đưa ra chút thù lao đi."

"Hmm? Thù lao?"

"Đúng. Chúng ta chỉ là đang du hành, cũng chẳng có ân huệ gì với các ngươi, oán hận thì có. Sự kiện lần này, đối với ta có lợi khi hành động, nhưng tên này thì không."

Mặc dù anh muốn bảo Lily đừng dùng ngón tay chỉ người, Hiiro vẫn im lặng trước.

"Nhưng nếu có sức mạnh của tên này, khả năng giải quyết bí ẩn sẽ tăng lên đáng kể, đối với các ngươi cũng vô cùng có lợi; đương nhiên, các ngươi hẳn sẽ không bắt người làm không công chứ?"

Lily hoàn toàn dùng giọng điệu bề trên, nhưng Kjell không cảm thấy đặc biệt khó chịu, dù sao trên lập trường thì ông ấy yếu thế hơn.

"...Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ làm những gì có thể. Vừa nãy chiến đấu với người thú, số người có thể chiến đấu đã giảm khoảng mười người, lần tới nếu lại bị tấn công, không biết liệu còn khả năng đuổi người thú đi nữa không, những cường giả như quý vị đến bộ lạc, có lẽ cũng là ý trời chăng."

"Quả là cách giải thích tự phụ... Cường giả sao. Ngươi nhìn ra được?"

"Sống lâu thì sẽ cảm nhận được sức mạnh của cường giả. Sức mạnh của ngài không chỉ mạnh mẽ, mà còn có thể thấy được ngài sở hữu thực lực không tương xứng với vẻ ngoài."

"...Ồ? Ngươi mắt tinh thật đấy. Nhưng còn tên này thì sao?"

Lily nở nụ cười thán phục, thúc giục Kjell chuyển ánh mắt sang Hiiro, Kjell chăm chú quan sát Hiiro.

"...Xét về tình hình thực tế, thiếu niên này khó mà phán đoán được."

"Ồ? Ý nghĩ này khá thú vị đấy."

"Tôi không cảm nhận được cậu ấy sở hữu sức mạnh hùng mạnh tiềm ẩn như ngài, nếu dùng một câu để hình dung... chính là thâm bất khả trắc. Bất kể là chất hay lượng của sức mạnh đều không thể nắm bắt chính xác, đây là lần đầu tiên lão phu gặp phải tình huống này."

"Hehehe, xem ra ngươi là tộc trưởng cũng không phải dạng vừa. Yên tâm đi, lời ngươi nói là đúng, vì ta cũng không hiểu rõ tên này cho lắm."

"Đừng dùng ngón tay chỉ người, cô bé loli đỏ."

Bị người ta chỉ trỏ thật là khó chịu.

Lily hừ một tiếng bằng mũi, hít một hơi rồi nói.

"Tóm lại, nếu chúng ta giúp đỡ, sẽ có thù lao gì?"

"Sẽ chuẩn bị đồ dùng thiết yếu cho chuyến du hành của các vị, và cung cấp thông tin chúng tôi đang có, ngoài ra, đồ sưu tầm của lão phu tặng cho các vị cũng không sao."

"Đồ sưu tầm?"

"Lão phu thích sưu tầm những thứ cổ xưa, trước đây đã có được loại rượu vang ủ cách đây khoảng năm mươi năm."

"Là rượu vang ư! ...Hơn nữa còn là rượu ủ năm mươi năm, ta khá hứng thú đó."

"Ngoài ra còn rất nhiều thứ, như đĩa đá cổ khai quật từ di tích, xương của cá voi vạn năm, và vài cuốn cổ thư cũng──"

"Ngươi nói cổ thư!"

"Ố, ồ, đột nhiên sao vậy?"

"Ngươi vừa nói cổ thư đúng không?"

"Vâng, có nhắc tới?"

"Đó là sách... là sách đúng không?"

"Ừm, vâng, lão phu thích cổ thư, những cuốn sách có niên đại cổ xưa đều được bảo quản cẩn thận."

Hiiro nở nụ cười rạng rỡ, đồng thời Lily cũng vậy, cô cho rằng việc đàm phán điều kiện đã kết thúc.

(Cổ thư quý giá của ma nhân...? Nhất định phải xem!)

Lily có lẽ đã nhìn thấy biểu cảm của Hiiro, gật đầu.

"Xem ra có lý do để cậu sẵn lòng giúp rồi, vậy thì, làm thù lao cho việc giúp đỡ, chúng ta sẽ nhận những món đồ được chỉ định từ bộ sưu tầm của ngươi."

"Không vấn đề gì, chúng tôi còn cầu còn không được, vô cùng cảm ơn các vị! Cũng cảm ơn vị tiểu thư này!"

Vì Lily đã đồng ý yêu cầu, Kjell không khỏi nở nụ cười hớn hở, lời cảm ơn bất ngờ khiến Samuel vội vàng đáp: "K, không có gì ạ!"

"Hừ, Hiiro cậu cũng không có ý kiến gì chứ?"

"Phải, nhưng phải giữ lời hứa, sách sẽ do tôi nhận."

Hiiro vẫn như thường lệ, trung thành với dục vọng của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận