Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 01: Bộ lạc Ephesus

0 Bình luận - Độ dài: 7,127 từ - Cập nhật:

Bộ lạc Ephesus

"Thật là, lần nào cũng vậy... không thể nào nghĩ ra cách gì để đối phó với sự thay đổi môi trường này sao?"

Câu đầu tiên Okamura Hiiro thốt ra là một lời phàn nàn, anh cau mày ghét bỏ nhìn lên bầu trời rồi thở dài.

Mới chốc lát trước, mây che khuất mặt trời, nhiệt độ vừa phải rất thích hợp để đi bộ, vậy mà đám mây che kín bầu trời đột nhiên biến mất, khiến ánh nắng gay gắt đổ ập xuống đầu Hiiro.

Nhiệt độ cũng tăng vọt so với lúc nãy, thậm chí chỉ cần di chuyển một chút là toàn thân đã đẫm mồ hôi.

Về mặt mùa vụ, đáng lẽ mùa hè đã qua, chuẩn bị vào thu, nhưng khí hậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùa.

"Hừ, hết cách rồi, ta đã nói Ma Giới là nơi như vậy mà, sớm quen đi."

Người đang nói chuyện với Hiiro bằng giọng điệu ngạo mạn là người bạn đồng hành mới gia nhập không lâu trước đây – Lily Lee Leichis Ladross, có đặc điểm là mái tóc đỏ tươi như lửa, vẻ ngoài giống một thiếu nữ non nớt, nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo bất phàm.

Chiếc xe kéo hai bánh đang chạy kêu lạch cạch, Lily đang thong thả ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cao cấp màu xám đậm được lắp đặt trên xe kéo.

Trên giá hàng hóa khổng lồ được phủ tấm thảm nhung trông có vẻ đắt tiền, cũng đặt những cuốn sách cô dùng để giết thời gian khi nhàm chán.

Đúng như Lily đã nói, nơi đây, Ma Giới, là nơi sinh sống của chủng tộc Ma Nhân, và nếu so sánh Ma Giới với Nhân Giới nơi con người sinh sống và Thú Nhân Giới nơi thú nhân sinh sống trong ba đại lục, thì môi trường ở đây khắc nghiệt nhất.

Số lượng quái vật xuất hiện ở Ma Giới cũng rất nhiều, hầu hết đều là quái vật cấp S trở lên, không thích hợp để đơn đấu, khiến người ta phải nhớ nhung những con quái vật cấp F hoặc cấp C cư trú ở Nhân Giới và Thú Nhân Giới.

Môi trường này cũng không thể phán đoán bằng lẽ thường, có khi đang mưa thì đột nhiên nắng, vài phút sau lại tuyết rơi, những tình trạng thời tiết như vậy thường xuyên xảy ra.

(Tôi cứ nghĩ sự khắc nghiệt của Ma Giới sẽ không khiến người ta nhàm chán, nhưng về mặt tinh thần thì đúng là dễ tích tụ mệt mỏi thật.)

Môi trường cứ thay đổi liên tục như thế này, tinh thần cũng cảm thấy không chịu nổi, anh vô cùng nhớ nhung hai đại lục khác mà cuộc phiêu lưu trong quá khứ vẫn luôn bình yên.

"Ố hô hô hô hô! Lâu lắm rồi mới được đi du lịch cùng người khác như thế này, thật là tuyệt!"

Vừa phát ra tiếng cười quái dị, vừa kéo chiếc xe kéo hai bánh chở Lily là quản gia phục vụ cô – Shivba Puritis. Shivba, nếu không nói gì, trông giống một quý ông lỗi thời, mái tóc bạc và bộ râu trắng khiến ông càng giống một người lớn tuổi.

Shivba không phải con người, thú nhân hay ma nhân, mà thuộc một chủng tộc khác 'Tinh Linh tộc' – mặc dù là tinh linh, nhưng ông lại có đủ khả năng để lật đổ hình ảnh tinh linh trầm ổn và tri thức mà Hiiro từng nghĩ, nói một cách đơn giản thì... ông ấy rất ồn ào.

"Mư ư ưm! Ố hô hô hô... Ố hô hô...!"

Shivba kéo xe kéo hai bánh, liếc nhanh một cái như để kiềm chế, phía trước tầm nhìn của ông là bộ ngực của một cô gái.

Cũng đi xe kéo hai bánh như Lily, cô gái dùng quạt phe phẩy cho Lily tên là Shamowei Anil, đặc điểm là có mái tóc màu hồng tươi tắn, mặc đồ hầu gái, và... sở hữu một cặp ngực đầy đặn.

Mỗi khi xe kéo hai bánh lắc lư, bộ ngực của cô cũng đung đưa theo, tên biến thái Shivba rõ ràng là đang nhìn chằm chằm vào điểm đó, quả đúng là người công khai mê gái.

Tiếp theo, bóng dáng Lily biến mất không còn dấu vết như thể di chuyển.

"Ngươi từ nãy đến giờ đang nhìn đi đâu đấy, tên cầm thú!"

"A tiểu thư ồ ồ ồ ồ!"

Một cú đá thấp khiến đầu Shivba đập xuống đất, làm Shivba ngã nhào, xem ra chủ nhân của ông (Lily) đã nhận ra ánh mắt dâm đãng kia.

"Hùy y y y y y! Cụ Shivba, ông, ông, ông không sao chứ?"

"Mặc kệ ông ta đi, Shamowei! Tên biến thái đó chết ở đây cũng là điều tốt cho thế giới!"

"Ư... T-Tiểu thư...!"

"Tsk, vẫn còn sống à."

Shivba chảy máu mũi, run rẩy giơ ngón cái lên, rồi...

"Hô... hôm nay... màu đỏ... nhỉ."

"Cái gì!"

Mặt Lily đỏ bừng như lá phong, đồng thời còn kéo váy của mình.

(...Màu đỏ? Màu của cái gì...? Tóc? Nhưng lại nói hôm nay?)

Hiiro nhíu mày khó hiểu.

"Ố hô hô hô... Tuyệt!"

"Đi chết đi a a a a a!"

"Phập ưm!"

Mặt Shivba lại bị giẫm mạnh một lần nữa, nhưng không hiểu sao trông ông ta có vẻ khá hạnh phúc.

Đây là cảnh tượng như mọi khi, cuộc sống hàng ngày của họ, kể từ khi gặp mặt đã luôn như vậy.

Hiiro cũng dần quen.

(Con người thật đáng sợ...)

Thói quen thật đáng sợ, khiến người ta rùng mình.

Tuy nhiên, anh vẫn rất để tâm đến từ "màu đỏ" vừa nãy.

"...Này, màu đỏ là ý gì?"

"Cái! Ngi nói cgi vạy!"

"Sao lại cắn phải lưỡi? Mà mặt đỏ bừng lên..."

"Ư! Ư, ưm..."

Tại sao mình lại bị Lily trợn mắt nhìn chằm chằm? Thật khó hiểu.

"Ố hô hô hô hô! Để tại hạ nói cho ngài nghe! Đúng vậy, màu đỏ chính là, quần xì của tiểu thư ư ư ư ư!"

Shivba ăn một cú đá xoay vào sống mũi, người bị đá bay đi.

"Ha ha ha... Chết tiệt! Tên này làm sao mới chịu chết đây!"

Thiếu nữ non nớt vai run bần bật... xem ra chuyện này không nên nhắc đến thì hơn.

Hiiro tự nhận mình biết nhìn hoàn cảnh để nói chuyện, liền không đề cập đến chuyện "màu đỏ" nữa.

(Ừm~ nhưng mà, "quần xì" rốt cuộc là ý gì...)

Dù vậy, Hiiro vẫn có chút bận tâm.

(Ưm... có liên quan đến cơm không? Không, là bánh mì à? Vậy là bánh mì ăn sáng nay... không đúng, bánh mì hình như không màu đỏ... Hả?) (Chú thích: Trong tiếng Nhật, bánh mì và quần lót có phát âm tương tự)

Mặc dù là chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, nhưng vẫn không kìm được mà suy nghĩ, lúc này, vô tình có thứ gì đó làm ướt má.

"...Này này, thật không vậy."

Hiiro ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng vừa rồi còn nắng chói chang, mây đen đã che kín bầu trời khi anh không chú ý.

Tiếp theo, một tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, sét đánh xuyên qua một cái cây gần đó, khiến nó bốc cháy.

Gió cũng dần mạnh lên, lượng mưa đủ để khiến người ta tưởng là bão bắt đầu trút xuống đất, mưa lớn đến mức da thịt đau rát.

(A... phiền phức quá...)

Con Rapid Hiiro đang cưỡi, là một con quái vật hình đà điểu được thu phục để đi lại trên đại lục rộng lớn, tên là Shingetsu. Shingetsu dường như cũng bó tay với mưa lớn, "Cúi í cúi í~!" kêu lên và liên tục lắc đầu.

"Tuyệt đối không được! Phải tìm được chỗ trú mưa mới được!"

Shivba, người lẽ ra đã bị đá bay, lập tức hồi sinh như không có chuyện gì, đi đến gần Hiiro, nhưng không chỉ có mỗi ông ta.

Mặt đất bắt đầu nổi phồng lên bập bùng, rồi xuất hiện bóng dáng của một sinh vật khổng lồ.

Đó là một sinh vật lớn hơn Hiiro vài lần, trông giống chuột chũi, và cái mũi của nó biến thành một mũi khoan kỳ lạ. Nhìn kỹ, còn có thể thấy mũi khoan "kẽo kẹt kẽo kẹt" xoay không ngừng.

"Khà khà, đây không phải là Chuột Chũi Khoan sao? Hiiro, cẩn thận đó. Cái thứ này tên thì dễ thương, nhưng thật ra là quái vật ăn thịt người đấy."

Hiiro nhận được lời khuyên của Lily, không cần nói nhiều, anh đương nhiên cảm nhận được sát ý rõ ràng từ đối phương liên tục truyền đến.

Mà tên cũng không dễ thương chút nào, đó là mũi khoan mà, mũi khoan.

"Shivba, ông phải bảo vệ tôi đấy."

"Tuân lệnh, tiểu thư! Tại hạ Shivba Puritis, sẽ đặt cược tính mạng bảo vệ người!"

Dù không bảo vệ cũng không sao, bởi vì Lily có thể giết chết ngay lập tức một con quái vật cấp S nhỏ bé, tuy nhiên cô chỉ nhún vai như thể thấy phiền phức, chắc hẳn là bị mưa làm ướt nên không có tâm trạng, Lily là người tùy hứng, điều này quả đúng là phong cách của cô.

(Nhưng tôi cũng hiểu tâm trạng của cô ấy, cơn mưa này... tầm nhìn rất tệ, mà quần áo ướt, nặng quá.)

Nếu là bình thường, quái vật cấp S nhỏ bé chẳng là gì cả, Hiiro cũng đã mạnh hơn rất nhiều, tuy nhiên trong tình huống này hành động sẽ bị hạn chế rất nhiều.

(──Người bình thường thì sẽ nghĩ như vậy, nhưng đừng có xem thường tôi!)

Ánh mắt Hiiro trở nên sắc bén, tập trung ma lực vào ngón trỏ phải, ánh sáng xanh trắng lóe lên ở đầu ngón tay, Hiiro lập tức cử động đầu ngón tay.

Vệt sáng màu xanh lam nhanh chóng tạo thành chữ, viết ra – là chữ "Thổ Tường".

Hiiro thi triển chữ lên mặt đất, lập tức kích hoạt.

Ngay khoảnh khắc chữ tạo ra hiện tượng phóng điện, đồng thời vang lên tiếng ầm ầm, những bức tường làm bằng đất nổi lên xung quanh, vài giây sau – biến thành bức tường hình bán cầu đường kính khoảng ba mươi mét như một mái vòm khổng lồ, che chắn Hiiro và những người khác.

"C-cái này là...!"

Nhờ bức tường đất che chắn phía trên, cả nhóm được trú mưa, Shivba kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, Shamowei khẽ nói: "H-Hay quá...!" Còn Lily thì "Ồ?" lên một tiếng rồi nở nụ cười đầy hứng thú.

"Đến đây nào, có ba con địch, giải quyết hết một lượt!"

Hiiro rút thanh kiếm yêu thích mang theo mình 《Thích Đao • Xuyên Thấu》, giơ lưỡi kiếm trắng lên và từng bước tiến gần một con Chuột Chũi Khoan.

Đối phương cũng chuẩn bị nghênh chiến, khiến mũi khoan ở mũi quay với tốc độ cao, hướng mặt về phía Hiiro... Tuy nhiên Hiiro có khả năng né tránh cao, cơ thể nhẹ nhàng xoay sang phải để tránh, tận dụng lực xoay để vung lưỡi kiếm, định chặt đứt mũi của chuột chũi.

Kết quả, âm thanh va chạm giòn giã của thép với thép vang lên.

(...Ư! Cứng quá sao!)

Sức mạnh nửa vời không thể phá vỡ lớp phòng thủ cứng như thép của chuột chũi, thế là Hiiro lùi lại một chút, giữ khoảng cách với nó.

"Hả?"

Con Chuột Chũi Khoan bên phải đột nhiên chui xuống đất, biến mất.

"Trốn rồi sao... không đúng!"

Có thứ gì đó đang tiến gần đến chân – Hiiro trực giác nhận ra, liền nhảy mạnh lùi về phía sau khỏi vị trí ban đầu, con Chuột Chũi Khoan liền nhô đầu lên từ chỗ vừa nãy.

(Gần đây mình đã có thể nhận biết được phần nào khí tức của đối phương.)

Nếu hỏi từ khi nào bắt đầu, hình như là từ lần đầu tiên sử dụng nhị tự ma pháp.

(Ai bảo lúc đó mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ giác quan trở nên nhạy bén để tránh cái chết.)

Sau kinh nghiệm suýt mất mạng trong lần đầu chiến đấu với một con quái vật độc đáo, Hiiro cảm thấy mình dần dần có thể cảm nhận được "ý thức" ở một mức độ nào đó, ví dụ như ánh mắt của con người.

"Vậy nên – chuyện ngươi sẽ tấn công từ phía sau, ta đã nhìn thấu rồi!"

Anh nhận ra con Chuột Chũi Khoan thứ ba đang từng bước tiến đến.

Hiiro thi triển một chữ nào đó lên mặt đất, sau đó lập tức rời đi, khi con quái vật đi qua chỗ thi triển chữ, anh đã kích hoạt chữ.

Chữ Hiiro kích hoạt là "Lôi Kích", con Chuột Chũi Khoan dính mưa bị ảnh hưởng bởi phóng điện mạnh, toàn thân bị thiêu cháy, ngã xuống đất; đối thủ tiếp theo cần xử lý là một con chuột chũi nhô ra từ dưới đất.

Hiiro viết chữ "Thân" lên thân kiếm, vươn dài thân kiếm về phía ngực đối phương – tuy nhiên, mũi của chuột chũi có khả năng phòng thủ tương đương thép, đã bật ngược thân kiếm ra.

"Tsk, xem ra không dễ giải quyết như vậy sao! Vậy thì!"

Anh lập tức vứt bỏ kiếm, trực tiếp lao về phía Chuột Chũi Khoan, trong lúc lao tới viết chữ, rồi với động tác nhanh như chớp lách ra phía sau đối phương để kích hoạt chữ.

Đối phương đã phản ứng, định dùng mũi bật ngược chữ ra như cách vừa nãy đã bật kiếm.

"──Những chữ đó không thể bật ngược được đâu."

Chữ dính chặt vào mũi của Chuột Chũi Khoan, Chuột Chũi Khoan lắc đầu muốn vứt bỏ chữ, nhưng chữ dính chặt như keo không sao gỡ ra được.

Con chuột chũi cuối cùng lao tới từ phía sau, tuy nhiên, con dao ăn màu bạc đã cắm sâu vào đôi mắt của Chuột Chũi Khoan.

Máu tươi văng ra từ mắt con quái vật, nó đau đớn ngã vật ra, có thể thấy trên mặt Shivba hiện lên nụ cười không hề sợ hãi.

Ngoài ra, Shivba đối với con Chuột Chũi Khoan đang quằn quại vì đau đớn, đã phóng ra vật thể đen dạng khối từ trong cơ thể, vật thể đó được cơ thể đối phương hấp thụ – và trong tích tắc xuyên thủng cơ thể Chuột Chũi Khoan, những vật thể hình kim màu đen liên tục nhô ra từ trong cơ thể chuột chũi, chuột chũi phát ra tiếng kêu rít thảm thiết trước khi chết, rồi ngã gục, đây chính là uy lực của ám ma pháp của ông ta.

Về mặt hình thức, đây là một kiểu chiến đấu khá tàn khốc.

"...Hừ, tôi không cần người khác giúp đỡ."

Đây không phải là nói cứng, để có thể sử dụng ma pháp, Hiiro vẫn luôn chuẩn bị "Thiết Trí Văn Tự", tuy nhiên nhờ Shivba mà có thể bảo toàn ma lực cũng là sự thật không thể chối cãi.

"Cuối cùng là ngươi! Bùng nổ đi! 《Văn Tự Ma Pháp》!"

Chữ dính chặt trên mũi của Chuột Chũi Khoan là "Bạo Viêm", ngay khoảnh khắc kích hoạt, chữ tạo ra ngọn lửa và vụ nổ dữ dội.

Đây chính là năng lực kỳ ảo mà Hiiro, với tư cách là một người Nhật, bị cuốn vào ma pháp triệu hồi dũng giả, đến thế giới dị giới 【Idia】 sau đó đạt được – 《Văn Tự Ma Pháp》.

《Văn Tự Ma Pháp》 là ma pháp độc đáo có thể viết chữ và cụ thể hóa ý nghĩa chứa đựng trong chữ, chính vì có ma pháp này mà Hiiro mới có thể tiếp tục cuộc hành trình đến nay trong thế giới đầy rẫy quái vật này – nói như vậy cũng không quá lời, nó đích thực là từ đồng nghĩa với Hiiro.

"Khà khà, chỉ dùng một đòn đã thiêu thành than, bất kể là bức tường đất này hay Lôi Kích vừa nãy, ma pháp của ngươi có tính đa dụng xuất sắc đấy, thật thú vị."

Lily, người đi cùng Hiiro để quan sát chân tướng của anh, vui vẻ nở nụ cười.

"Ố hô hô hô hô! Thật là giỏi! Xem ra ngài không cần sự hỗ trợ của tại hạ rồi."

"H-Hay quá ạ! Hiiro-sama!"

"Cúi í cúi í cúi í!"

Shivba, Shamowei và Shingetsu mỗi người một lời phát biểu cảm tưởng, còn Shingetsu thì lại gần, dùng cái lưỡi dài của mình liếm Hiiro, khiến anh không chịu nổi.

"A a a! Dừng lại đi, con chim dãi dề kia!"

"Cúi í cúi í cúi í~!"

Tuy nhiên Shingetsu không nghe lời Hiiro, mà liếm khắp mặt Hiiro bị dính nước mưa, dù cho giọt nước khô đi, thay bằng một khuôn mặt đầy nước dãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn dính nhớp nháp, thật kinh tởm.

"Đủ rồi đấy, không thì ta biến ngươi thành gà nướng bây giờ!"

"Cúi y y y~!"

Shingetsu dường như rất sợ từ "gà nướng", vội vã trốn sau lưng Shamowei... Không, căn bản không thể giấu được mà là tránh nạn, Shamowei thì cười khổ, vuốt đầu Shingetsu.

Trận chiến đã kết thúc, Hiiro viết chữ "Nguyên" lên kiếm rồi kích hoạt, đợi kiếm trở lại độ dài ban đầu, rồi phá hủy bức tường đất bao quanh để đi ra ngoài.

Anh phát hiện ra bầu trời vừa rồi còn là bão tố, giờ lại xanh trong và trong vắt trải dài vô tận.

(Môi trường của Ma Giới rốt cuộc là thế nào...)

Chắc là như Lily đã nói, phải quen với môi trường mới được, nhưng để quen hẳn sẽ mất khá nhiều thời gian, trong thời gian đó hy vọng đừng vì không đối phó được với sự thay đổi môi trường kịch liệt mà làm hỏng thân thể thì tốt.

──Ngay khi Hiiro định bước thêm một bước, một mũi tên nhanh chóng bay đến chân anh.

(Tsk! Mình đã lơ là!)

Hiiro vừa tự kiểm điểm việc lơ là sau khi kết thúc trận chiến, vừa lùi lại, anh nghĩ có quái vật nào sử dụng cung tên không, liền chuyển ánh mắt về hướng mũi tên bay đến──

"...Ma Nhân?"

Có người trên cây. Cân nhắc đến đặc điểm tai nhọn, da nâu và đôi cánh đen, có thể phán đoán đối phương là Ma Nhân.

Hơn nữa số lượng không chỉ một, khoảng mười tên Ma Nhân đang cầm cung tên nhắm vào Hiiro và những người khác.

"Không được cử động! Các ngươi những kẻ đáng ngờ kia! Đây là địa bàn của chúng ta! Kẻ xâm nhập bất kể là ai, đều không thể tha thứ!"

Xem ra, Hiiro và những người khác bị coi là những kẻ phá hoại bộ lạc. Tuy nhiên nếu trên địa bàn đột nhiên xuất hiện một bức tường đất khổng lồ như vậy, cũng khó trách những người sống ở đây lại cảm thấy vô cùng đáng ngờ.

"Đừng nhầm lẫn, chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với các người."

"...Cái gì? Xem ra ngươi là tộc Imp... Ưm, những người khác không giống ngươi."

Hiện tại Hiiro đang kích hoạt chữ "Hóa", biến vẻ ngoài từ con người thành 'tộc Imp' trong Ma Nhân, đặc điểm của tộc Imp là có một chiếc sừng mọc trên trán. Để không kích động Ma Nhân, Hiiro mới biến vẻ ngoài từ con người bị căm ghét thành Ma Nhân đồng tộc.

Trong số các Ma Nhân xuất hiện, có một người đàn ông cường tráng đang quan sát Lily và những người khác, phát hiện ra sự khác biệt giữa họ và Hiiro, liền cau mặt khó hiểu.

Về cơ bản, Ma Nhân có đặc tính chủng tộc là dù cùng là tộc Ma Nhân, họ sẽ không sống cùng nhau, càng không hành động cùng nhau.

Mặc dù họ sẽ xây dựng bộ lạc theo đơn vị tộc và sống ở Ma Giới, nhưng Ma Nhân khác với con người hay thú nhân, không duy trì lối sống theo hình thức thị trấn và làng mạc.

Vì vậy khi anh ta nhìn thấy đội của Hiiro liền cảm thấy kỳ lạ. Tiện thể Shivba là tinh linh, nhưng về ngoại hình trông rất giống Ma Nhân, nên có thể thở phào nhẹ nhõm, dù sao lần đầu Hiiro gặp ông ta cũng nghĩ Shivba là Ma Nhân.

(Mà nói đi cũng phải nói lại, chủng tộc của loli tóc đỏ cũng khá đáng để ý, cô hầu gái hậu đậu kia chắc... cũng là Ma Nhân nhỉ.)

Hiiro liếc nhẹ Shamowei đang trốn sau lưng Shingetsu, từ đôi tai nhọn của cô có lẽ là Ma Nhân, nhưng cô không có da nâu, cũng không có cánh.

(Có nghe nói có ma nhân không có cánh, nhưng tại sao da lại không phải màu nâu?)

Dù có suy nghĩ bao nhiêu cũng chỉ là suy đoán, Hiiro trước tiên tạm gác lại. So với những điều đó, vấn đề nằm ở tình huống hiện tại.

"Nói tóm lại, đã gây rối ở đây thì phải chịu trách nhiệm, các ngươi có lẽ cũng có liên quan đến 'cái sự kiện đó' thì sao!"

... Cái sự kiện đó? Người đàn ông nói ra một câu khiến tôi chú ý.

Sự thù địch toát ra từ những người trên cây dần sâu sắc hơn, họ bắt đầu giương cung.

"Húy hí hí hí hí! Bên ngoài quả nhiên đáng sợ quá!"

"Yên tâm đi, Samuel. Chỉ cần không rời khỏi bên cạnh tôi thì sẽ không sao đâu."

"Vâng, vâng ạ! Shingetsu cũng vậy, xin tiểu thư hãy bảo vệ cậu ấy!"

"Gưi gưi gưi y!"

Samuel cùng Shingetsu núp sau lưng Lily, còn Shivba thì bảo vệ Lily, đứng phía trước giữ cảnh giác.

Người đàn ông với ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hiiro và những người khác, rồi nói:

"Tóm lại, mời các ngươi bó tay chịu trói, nếu chống cự thì giết không tha."

"... Ồ? Nếu làm được, thì thử xem nào."

Hiiro lại rút con dao đã cất vào thắt lưng ra, đặt thế, không khí căng thẳng bao trùm hiện trường──

"────────Các ngươi là lũ ngốc, còn không mau dừng tay!"

Tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên khiến những người trên cây giật mình, vội vàng quay mặt về phía chủ nhân của giọng nói.

Một ông lão râu dài, có vẻ ngoài giống những người đàn ông kia, đang đứng đó, khuôn mặt ông phủ đầy những nếp nhăn của tuổi già.

"Cái, tộc trưởng! Ngài đến đây sẽ gặp nguy hiểm!"

Người đàn ông nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt ông lão được gọi là tộc trưởng, che ông lại phía sau, vừa đề phòng vừa cảnh giác Hiiro và những người khác.

"Ta đã nói dừng tay! Các ngươi cũng bỏ cung tên xuống! Lẽ ra phải hỏi họ xem đã xảy ra chuyện gì chứ! Đánh tấn công mà không nói một lời là làm cái quái gì!"

"Nhưng, nhưng tộc trưởng! Ngài xem kia!"

Người đàn ông chỉ vào bức tường đất mà Hiiro vừa tạo ra.

"Vừa tuần tra, bức tường đất đó đột nhiên vọt lên! Những người từ bức tường đất bước ra nhìn kiểu gì cũng đáng ngờ! Hơn nữa, họ có thể biết gì đó về cái sự kiện kia!"

"Dù vậy, đột nhiên giương cung lên bảo người khác đừng động đậy, ai mà không chống cự?"

"Cái, cái đó là vì..."

"Đã hỏi kỹ họ xem đã xảy ra chuyện gì chưa? Dù sao thì chắc chắn là nói họ xâm phạm địa bàn của chúng ta nên coi là kẻ thù, định bắt họ đúng không?"

"Ư..."

"Thật là, khu vực này thường có những quái vật hung bạo xuất hiện, có lẽ họ chỉ giúp chúng ta tiêu diệt quái vật. Không đi xác nhận điểm này, lại còn đơn phương ép buộc người khác chấp nhận ý kiến của mình... Các ngươi như vậy cũng được coi là 'tộc Effice' cao quý ư!"

"X-xin lỗi rất nhiều!"

Những người trên cây đồng thời nhảy xuống đất và cúi đầu trước tộc trưởng. Có vẻ như sẽ không còn xảy ra chiến đấu nữa, thế là Hiiro cũng thu dao vào vỏ.

Tộc trưởng quay ánh mắt về phía Hiiro và những người khác.

"... Có vẻ như quý vị là những lữ khách, tôi thay mặt những kẻ này xin lỗi về hành vi trước đó."

"... Không có gì, có người biết giao tiếp ra mặt đã giúp đỡ rất nhiều."

"Rất vui được nghe quý vị nói vậy. Xin tự giới thiệu muộn, lão phu là tộc trưởng của 'tộc Effice', tên là Eijel. Để tạ lỗi vì đã gây phiền phức cho quý vị, có muốn dùng bữa không? Hy vọng có thể nghe chuyện đã xảy ra trong bữa ăn."

Tên này muốn lợi dụng cơ hội thu thập thông tin, thái độ có vẻ ôn hòa, nhưng điểm hắn vẫn cảnh giác Hiiro và những người khác dường như không thay đổi.

Khả năng quan sát tiềm ẩn trong mắt hắn không thể xem thường── nhưng mà...

"Được, được thôi, nhưng nhất định phải có đồ ăn đó."

"Ư, ừm, lão phu hiểu rồi."

Đối với Hiiro, ăn uống và đọc sách chính là ý nghĩa sống của anh ta, anh ta thậm chí từng muốn ăn khắp thế giới này.

Hơn nữa, lý do lớn nhất khiến Hiiro lên đường du hành là vì những cuốn sách quý giá và để tìm kiếm món ăn ngon; chỉ cần có những lý do này, dù là những thử thách có phần vô lý cũng sẽ được hoàn thành, đối với anh ta, yếu tố này quan trọng đến vậy.

Tộc trưởng Eijel của 'tộc Effice' đưa họ đến một nơi── một bộ lạc.

Tộc Effice xây dựng khu dân cư trong rừng.

Trong khu dân cư có vài vật thể hình kim tự tháp làm bằng đá, đất, v.v., đó có lẽ là nhà của họ, xung quanh nhà cũng có vài đứa trẻ, chúng đang tò mò nhìn Hiiro và những người khác.

Về đặc điểm ngoại hình, tộc Effice có tóc vàng, hai tai đeo vật giống như sừng tê giác thu nhỏ làm hoa tai, ngay cả trẻ con cũng đeo, đó hẳn là biểu tượng của 'tộc Effice'.

Căn nhà lớn hơn những căn nhà khác gấp đôi là nơi Eijel ở, Hiiro và những người khác dù bị những người lớn xung quanh nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, vẫn được mời vào nhà Eijel.

(Nhưng ánh mắt phiền phức thật, cũng cảm thấy được sự thù địch... Là mình đa nghi sao?)

Ánh mắt đó đang nhìn nhóm của mình, chắc chắn không sai, nhưng tôi lại cảm thấy nó không giống nhìn Hiiro mà giống nhìn Shingetsu── Laypick hơn.

(Chẳng lẽ họ ghét quái vật? Hay là...)

Samuel đi sát bên Shingetsu.

(Cô hầu gái ngớ ngẩn...? Không, làm sao có thể.)

Samuel nhìn thế nào cũng không giống một sự tồn tại bị coi là nguy hiểm, cô bé hiện tại cũng đang lo lắng tột độ, không rời Lily nửa bước.

(... Chắc sẽ không ra tay trước mặt tộc trưởng đâu.)

Dù có chút bận tâm, tôi vẫn bước vào nhà Eijel. Trong nhà Eijel có đèn, bếp và giường, thậm chí còn có vài căn phòng, khá rộng rãi.

Hẳn là người nhà Eijel cũng ở nhà, trong số đó cũng có trẻ con, có lẽ là cháu của Eijel.

Hiiro và những người khác ngồi quanh một chiếc bàn lớn hình chữ nhật.

"────Ra vậy, quả nhiên là bị chuột chũi khoan tấn công rồi."

"Đúng vậy, chúng tôi không có ý định phá hoại bộ lạc của quý vị."

Người giải thích với Eijel là Shivba, Eijel không hề tỏ vẻ nghi ngờ mà ngoan ngoãn lắng nghe.

Tiếp đó, một đĩa lớn được đặt lên bàn, trên đó là thức ăn trông giống bánh mì kẹp.

"Như đã nói trước, đây là quà tạ lỗi《Bánh mì kẹp mù tạt》, rất ngon, xin mời dùng."

Trông quả thực rất ngon, tuy nhiên vẫn còn chút ngần ngại về việc ra tay trước, Eijel đối xử thân thiện thật, nhưng đó chưa chắc đã không phải là diễn xuất.

Nếu đây là nhân giới, đối phương là con người thì không cần phải câu nệ như vậy, nhưng Hiiro đến ma giới không lâu đã gặp phải kinh nghiệm bị lừa vì món ăn ngon, không thể dễ dàng đưa thức ăn vào miệng.

Cơn thèm ăn rất mãnh liệt, nhưng nếu có độc hoặc có thuốc gì đó tương tự bên trong, thì hậu quả sẽ thảm khốc.

Lily dường như cũng nghĩ cùng vấn đề với Hiiro, không đưa tay về phía đĩa, liếc nhìn Shivba, thế là Shivba khẽ cười, lấy một chiếc《Bánh mì kẹp mù tạt》.

"Mh... ưm, ồ~ mùi mù tạt cay nồng xộc lên mũi này rất hợp với vị thịt, quả là một món ăn ngon! Có 'giá trị phải nếm thử' đó!"

Nói cách khác là ăn vào sẽ không sao.

Cấu tạo cơ thể của Shivba còn nhiều bí ẩn, nhưng việc chất độc không có tác dụng với thể chất của ông, trải qua cuộc phiêu lưu đã quá rõ ràng, vì vậy Lily mới để ông thử độc.

Như vậy có thể yên tâm, Hiiro cũng có thể ăn rồi. Trong bánh mì kẹp có một thứ sền sệt màu vàng xanh.

"À... ưm~"

Như Shivba đã nói, cái vị kích thích xộc thẳng vào mũi này đúng là mù tạt, nhưng vị không quá nồng, cùng lắm chỉ làm nổi bật hương vị thôi, ăn vào rất dễ chịu.

Hơn nữa, thịt bò ăn rất dai, cũng rất hợp với mù tạt, các nguyên liệu làm nổi bật vị ngon của nhau, ngoài ra còn thêm trứng, làm cho hương vị trở nên dịu nhẹ hơn.

(Ngon thật, không ngờ mù tạt lại có thể dùng như thế này, quả là có tài.)

Mặc dù bị những kẻ khó hiểu truy đuổi thật khó chịu, nhưng Hiiro lập tức vui vẻ trở lại, quả nhiên món ngon chính là chân lý.

"... À, các lữ khách."

Eijel lặng lẽ lên tiếng, mọi người đều tập trung chú ý vào ông.

"Trời sắp tối rồi, tuy không biết có thể coi là tạ lỗi hay không, nếu tiện, không biết quý vị hôm nay có thể ở lại nhà này nghỉ ngơi cho tốt không?"

Trước đề nghị của Eijel, Lily nói "ừ", tay chống cằm suy nghĩ.

Hiiro cũng đang suy nghĩ, so với việc ngủ ngoài trời, ở đây còn có đồ ăn được chuẩn bị sẵn, nên cá nhân anh ta khá tán thành...

"Cũng đúng, cơ hội hiếm có, vậy thì xin nhờ các vị chiếu cố."

Thái độ của Lily vẫn kiêu ngạo như thường lệ, cô ấy cũng chấp nhận đề nghị của Eijel.

Nhóm Hiiro quyết định nhận lòng tốt, chấp nhận sự chăm sóc.

Ma giới không giống Nhật Bản mà Hiiro từng ở có đèn đường, đến tối thì rất tối.

Tuy nhiên, hôm nay không tối đến vậy, lý do là vì...

"Hôm nay là trăng tròn à..."

Để cho Shingetsu ăn, Hiiro đến phía sau nhà Eijel, Shingetsu đang nghỉ ngơi ở đó, trên đầu anh ta có một vật thể màu vàng khổng lồ treo lơ lửng trên không.

Đó là── mặt trăng.

Ánh sáng dịu dàng và mờ ảo từ trên trời đổ xuống, chiếu sáng mặt đất.

(Lúc nào nhìn cũng lớn thật, hoàn toàn khác so với Nhật Bản.)

Ít nhất thì so với mặt trăng nhìn bằng mắt thường ở Nhật Bản thì lớn gấp khoảng ba lần, không biết có phải vì vậy không, khi trăng tròn ở ma giới mặt đất khá sáng.

(Trăng tròn à? Không hiểu sao cứ nhìn là lòng lại thấy yên bình.)

Mặc dù không biết lý do, nhưng trăng tròn khiến người ta yên tâm, cảm thấy hoài niệm, làm tâm trạng bình tĩnh lại.

Nhưng đây là ma giới, một nơi mà về mặt môi trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

(Tóm lại, để đối phó với mọi tình huống, vẫn nên chuẩn bị trước.)

Trước khi lên giường, Hiiro khắc chữ lên cơ thể và thi triển《Thiết Lập Chữ》.

Đây cũng là một trong những khả năng của《Ma Pháp Văn Tự》, có thể thiết lập chữ ở bất cứ đâu.

Vì chữ có thể tùy ý phát động, vừa tiết kiệm công sức viết chữ, thậm chí còn có thể viết trước xuống đất rồi phát động, cực kỳ tiện lợi, Hiiro rất coi trọng khả năng này.

Anh ta nghĩ đã đến lúc vào nhà, bèn đến trước hiên nhà, kết quả...

"............ Ưm?"

Mặc dù chỉ một chút thôi, nhưng anh ta cảm thấy có người bên trong, thế là anh ta thử tìm kiếm hơi thở đó...

"...? Ảo giác... sao?"

... Không có ai.

Nếu có sự thù địch mãnh liệt như chuột chũi khoan, thì có thể bắt được chắc chắn, tuy nhiên kỹ thuật bắt hơi thở vẫn chưa hoàn thiện, vì vậy Hiiro quyết định coi đó là ảo giác.

Hiiro sau khi hoàn thành mọi chuẩn bị, cứ thế lên giường đi ngủ.

Nhưng anh ta không nhận ra sự thật rằng lúc đó quả thật có hơi thở của người khác tồn tại──

──Nửa đêm.

Samuel từ từ thức dậy khỏi giường.

"Ư ưm~... Muốn đi vệ sinh~"

Samuel nửa mê nửa tỉnh, để đi tiểu tiện, cô bé bước đi loạng choạng.

Sau khi đi vệ sinh, Samuel cảm thấy tâm hồn bình yên, bước đi lảo đảo định quay về giường ngủ thẳng, nhưng──

"──Ưm ưm!"

Không ngờ có người đột nhiên bịt miệng cô bé, cơ thể bị khống chế.

"Ư──! Ư ư──!"

Samuel ra sức la hét nhưng không thành tiếng, cơ thể cũng bị khống chế không thể cử động, hơn nữa có vẻ không chỉ một người giữ lấy cơ thể cô bé, xem ra có mấy người đã tấn công cô bé.

Cô bé kích động, chiếc vòng cổ thường đeo khi ngủ cũng vô tình rơi ra, bình thường luôn buộc chuông vào vòng cổ, nhưng vì là ban đêm, cô bé đã tháo chuông ra trước.

Samuel lộ vẻ sợ hãi, dù cô bé cố gắng đưa tay về phía phòng của các bạn, vẫn bị kéo ra ngoài.

"──Á!"

Samuel bị đưa đến một nơi cách bộ lạc một quãng, bị ném xuống đất.

"L-làm gì..."

Vài người đàn ông đứng trước mặt cô bé, ôm sát ý đồ sát nhân mà khinh bỉ cô bé, trong số những người đó, cũng có vài người đã gặp mặt, những người đã bắn tên vào nhóm Samuel khi mới chạm trán.

"... Mùi thú vật hôi thật."

"... Hả?"

"Trong cơ thể ngươi chảy máu người thú đúng không?"

"Ư!"

Lời nói của người đàn ông khiến tôi rùng mình, cảm giác sốc xuyên qua lồng ngực Samuel.

"Nhìn mặt ngươi chắc là nói trúng rồi, nhưng đôi tai đó... Ngươi quả nhiên là──── kẻ lai tạp đúng không?"

Samuel cứng đờ người, không dám thở mạnh một tiếng.

"Này này, cô ta thật sự là con lai của người thú à?"

"Đúng vậy, chắc là con lai của ma nhân và người thú──── 'Ma thú' đó."

"May mà ngươi nhìn ra con bé này có huyết thống người thú."

"Lần đầu tiên nhìn thấy đã thấy lạ rồi, nếu là ma nhân thì tại sao không có da màu nâu? Hơn nữa lại có cùng mùi với 'người thú' khốn nạn đã tấn công lén trước đó."

"Ra vậy, nhưng như vậy có được không? Con bé này không phải là bạn của nhóm người ở nhà tộc trưởng sao?"

"Mặc kệ, dù sao thì đám đó cũng có khả năng sai khiến con người thú kia 'tấn công lén chúng ta' mà, dù sao đi nữa chúng đi cùng với kẻ lai tạp đó? Tin mới là lạ chứ?"

... Hả? Tấn công lén? Người thú? Những câu hỏi đó nổi lên trong lòng Samuel.

"Cũng đúng. Kẻ lai tạp của《điều cấm kỵ》, lại cố tình mang theo cái của nợ này đi, lũ nhóc đó chắc cũng định để con bé này gây rối ở đâu đó, sau đó dùng xong rồi vứt thôi?"

"Xin, xin các người đừng nói linh tinh như vậy!"

Samuel không thể chịu nổi những suy đoán tự nói tự nghe của những người đàn ông, bèn phản bác.

"A?"

"Ư... Cái, cái đó..."

Dù đã phản bác, ánh mắt khinh bỉ của những người đàn ông khiến cô bé không khỏi cúi đầu ủ rũ, nhưng nếu bây giờ im miệng, họ sẽ tiếp tục nói xấu Lily và những người khác.

"... Lily-san... Shivba-oji-san... Hiiro-sama... Shingetsu đều là người tốt! Xin các người đừng có tự nói tự nghe như vậy!"

"Câm miệng! Con lai tạp kia! Dù sao cũng không ai mong ngươi được sinh ra đâu!"

"Á!"

Chát một tiếng, má cảm thấy nóng rát và đau nhói, Samuel có cảm giác mình bị tát một cú, cũng vì bị đánh mà không khỏi lùi lại, nỗi sợ hãi càng sâu sắc hơn.

"Ngươi còn lời nào muốn nói không?"

"Ư... Ư ư..."

"Cho dù chúng thật sự coi ngươi là bạn đi chăng nữa, thì chắc chắn đầu óc chúng có vấn đề rồi!"

"... Hả."

"Mang theo kẻ lai tạp bên mình thật là thần kinh, ngươi có biết thế giới này đối xử với kẻ lai tạp như thế nào không?"

Cô bé đương nhiên biết, bởi vì Samuel đang ở trong thế giới này.

"Cha mẹ ngươi cũng có bệnh."

"...!"

"Biết rõ đứa trẻ sắp sinh ra sẽ gặp bất hạnh, vẫn sinh ra, à, chẳng lẽ cha mẹ ngươi đều là đồ ngốc? Hay là ngươi bị bỏ rơi?"

"Không, không hề bị bỏ rơi! Xin, xin, xin các người đừng nói xấu mẹ và cha!"

"Gì?"

"Mẹ và cha họ, cũng yêu Samuel! Cho nên, cho nên..."

"Cho nên? Vậy thì sao? Dù vậy, việc cha mẹ không nghĩ gì vẫn y nguyên mà!"

"Á!"

Samuel lại bị tát một cú, ngã lăn ra đất, khi ngã đầu gối còn vô tình bị trầy xước.

(Ư... Không phải... Mẹ và cha họ đối với Samuel...!)

Cùng với cơn đau nhức nhối trên má, trái tim cũng gần như tan nát.

"... Chúng ta, vì người thú mất kiểm soát mà mất đi bạn bè hoặc người yêu."

Tình cảm thù hận toát ra từ những người đàn ông xung quanh dần trở nên nồng đậm.

(Hả? Người thú mất kiểm soát? Rốt cuộc là sao...?)

Samuel từ nãy đến giờ không hiểu họ đang nói gì, bị người thú tấn công rốt cuộc là chuyện gì?

"Cho nên ta hận người thú! Đặc biệt là những kẻ nửa vời như ngươi!"

"Á! Dừng, dừng tay──"

"Chẳng phải là kẻ lai tạp sẽ mất kiểm soát ngay lập tức! Chỉ là người thú quèn! Dựa vào đâu mà trưng cái vẻ mặt hạnh phúc đó!"

"Đau, đau quá! Xin dừng──"

"Câm miệng!"

"Á ư!"

Tóc Samuel bị kéo, buộc phải đứng dậy.

Người đàn ông trước mặt cô bé, khuôn mặt đầy hận thù và tức giận.

"Người thú căn bản là đồ khốn nạn, còn kẻ lai tạp thì là đồ khốn nạn hạ đẳng, ngươi rồi cũng có ngày sẽ mất kiểm soát mà giết bạn bè, vì các ngươi chính là loại chủng tộc đó!"

────Thịch.

Trái tim Samuel đập dữ dội.

"Cho nên ta sẽ giết ngươi ở đây, yên tâm, bạn bè ngươi nhất định cũng nghĩ kẻ lai tạp không có thì yên tĩnh hơn nhiều."

Người đàn ông vừa nói, vừa siết cổ Samuel.

"Ư... Cứ..."

Khó chịu quá, không thở được.

Người đàn ông quả thực có ý giết người, tôi cảm nhận được lực tay của hắn dần mạnh hơn.

(Samuel... Rõ ràng chỉ muốn ở bên cô chủ và những người khác...)

Đối với Samuel, chỉ cần như vậy đã là sự cứu rỗi, cũng rất hạnh phúc, và gần đây bạn bè cũng tăng lên, càng khiến Samuel vui mừng khôn xiết.

Hiiro trước đây给人印象有点可怕, nhưng Samuel biết cốt lõi bên trong anh ta rất lương thiện, từ việc Shingetsu là một con quái vật lại dính lấy anh ta đến vậy thì có thể hiểu được.

"Hừ, đúng rồi, cứ nói ngươi cùng phe với con người thú đã tấn công chúng ta, rồi diệt sạch chúng cũng không tệ đâu."

"... Ư! Chỉ, chỉ điểm đó... Không...!"

Cô bé không muốn Lily và những người khác bị thương, vì họ là gia đình quan trọng của cô bé.

(Đều là do Samuel... Cô chủ và mọi người mới...)

Tuy nhiên, bản thân cô ấy lại bất lực, chẳng thể làm được gì cả.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Mạch đập dần trở nên nóng hơn, nhanh hơn, nội tâm và cơ thể Samuel dần bị một cảm giác như thiêu đốt chiếm hữu.

"Được rồi, chết đi!"

Sau khi bàn tay gã đàn ông siết chặt hơn, xoẹt!

"Á!"

Lưỡi dao thon dài xuyên qua bàn tay của gã đàn ông đang siết cổ cô, gã rên rỉ và buông Samuel ra.

"Khụ, khụ, khụ!... Hi...iro...-sama...!"

Tầm nhìn của Samuel hiện lên bóng dáng một thiếu niên, trên tay cậu ta cầm một thanh kiếm có lưỡi dao dài hơn bình thường.

Tuy nhiên, Samuel dần mất đi ý thức, đồng thời một cảm xúc tiêu cực trỗi dậy trong lòng, làm vấy bẩn phần tâm hồn thuần khiết của Samuel.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận