Cha và con, sự kế thừa ý chí
Thông tin từ những thành viên tộc Asura trước đây đi thám thính tình hình "Quái vật sa mạc" cho biết, kết giới mà cha của Camus, Ricounde, đã thiết lập đã mất hiệu lực, và quái vật đang tiến về ốc đảo. Đó quả là tình huống tệ hại nhất.
"Chẳng lẽ là do bị kích thích bởi trận chiến vừa rồi...!"
Lời của Shivba khiến vẻ mặt Camus căng thẳng.
"Là... tôi gây ra ư?"
"Sao lại thế được! Không phải vấn đề của tộc trưởng đâu!"
"Jin'go nói đúng đấy. Vốn dĩ nơi này đã từng bị lũ quái vật được 'Quái vật sa mạc' triệu tập phát hiện một lần rồi. Tuy chúng ta đã đánh bại tất cả những con quái vật tấn công, nhưng dù sao chúng ta vẫn sống trong cùng một sa mạc. Việc bị tìm thấy lại có lẽ chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi."
"Ông..."
Cứ cảm thấy tình hình rất không lạc quan. Họ trở về ốc đảo trước, tập hợp tất cả dân làng lại, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Trong tình huống này, Camus nhìn biểu cảm của Hiiro. Sau đó lập tức dời mắt xuống đất, cuối cùng như đã hạ quyết tâm điều gì đó rồi gật đầu.
"Mọi người... có thể nghe tôi... nói vài câu không?"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu ấy.
"Tôi... đã quyết định rồi."
"...Quyết định? Chuyện gì thế?"
Xifan hỏi.
"Tôi cũng muốn... bảo vệ."
"Bảo vệ cái gì?"
"Tất cả. Tôi cũng rất... tham lam."
Có vẻ như cậu ấy đã bị những lời Hiiro vừa nói tác động.
"Camus... cậu chẳng lẽ...!"
"Ừm... tôi... chúng ta ——— phải đánh bại... 'Quái vật sa mạc'."
Người này khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
Việc Camus hạ quyết tâm làm là bảo vệ tất cả. Sợ hãi kẻ thù không biết khi nào sẽ tấn công. Khi chúng tấn công thì chiến đấu để thoát thân, sau đó di cư đến một khu vực an toàn khác để quan sát tình hình. Cách làm này quả thực cũng nằm trong phạm vi bảo vệ toàn bộ tộc nhân.
Nhưng dù vậy, khi chạy trốn, đồng đội có thể bị thương, và trên thực tế, mọi người cũng đã bị tổn thương trong lòng vì sợ hãi bóng ma của "Quái vật sa mạc".
Nếu thực sự muốn bảo vệ mọi người, thì phải đánh bại kẻ chủ mưu gây tổn thương cho đồng đội. Vì không thể rời khỏi sa mạc, nên phải chọn cách ngăn chặn tai họa, để mọi người đều có thể sống yên bình.
Đây chính là câu trả lời mà Camus đã tìm ra để bảo vệ những đứa trẻ, những trụ cột tương lai.
Camus cho đến nay vẫn không thể đối mặt tốt với nguy cơ đồng đội có thể bị thương khi giao chiến, và con quái vật mang hình dáng của cha mình. Nhưng cậu ấy đã hạ quyết tâm.
Vì tương lai của cả tộc, phải tiêu diệt "Quái vật sa mạc" —
"Tiến lên đi. Đây là quyết định của cậu với tư cách là tộc trưởng sao?"
"Vâng... mọi người... xin hãy giúp tôi... một tay."
Có lẽ tất cả những người có mặt cũng đều rõ rằng, cứ tiếp tục như thế này thì không giải quyết được vấn đề gì. Nên có lẽ mọi người thực ra cũng đang chờ đợi một cơ hội.
Và trận chiến giữa Hiiro và Camus đã tạo nên cơ hội này, giúp Tộc trưởng Camus hạ quyết tâm. Vì vậy, các đồng đội cũng phải đưa ra câu trả lời.
"Tôi nguyện đi theo Tộc trưởng đến chân trời góc bể."
Jin'go quỳ xuống trước mặt Camus, những người khác cũng lần lượt bày tỏ sự đồng tình.
Vào chính khoảnh khắc này của ngày hôm nay, tôi có thể cảm nhận được trong lòng mọi người đều đã có quyết tâm phải làm cho ra lẽ.
Sau đó, Camus bước đến trước mặt Hiiro và cúi đầu chào.
"Hiiro... xin cậu... giúp tôi."
Hiiro ít nhiều cũng đã đoán được cậu ấy sẽ nói thế.
Quả thật, nếu cả tộc Asura đồng lòng hiệp lực tiến hành tiêu diệt, có lẽ có thể đánh bại quái vật. Nhưng dù vậy, vẫn có khả năng rất lớn sẽ có người bị thương hoặc tử vong. Đây chính là vấn đề lớn nhất. Chính vì thế mà Camus mới cầu xin Hiiro như thế này.
Hiiro nhìn lại vào đôi mắt của Camus. Thành thật mà nói, khi cậu ấy đưa ra đáp án "ra trận", Hiiro đã dự đoán được sự việc sẽ phát triển như thế này. Tuy nhiên, Hiiro nhắm mắt lại.
Vào lúc này, đáng lẽ tôi phải nói "Tôi không có nghĩa vụ phải giúp", để tránh rắc rối. Nhưng "Quái vật sa mạc" nổi điên, dường như có khả năng rất lớn là do trận chiến của hai người họ.
Nếu bỏ mặc, họ có thể sẽ mất mạng. Hiiro không thể chấp nhận việc có người chết vì những gì mình đã làm.
(Nói mới nhớ, vừa rồi cấp độ tăng lên đáng kể. Hơn nữa, tôi cũng muốn thử kỹ năng đó, có lẽ đây đúng là một cơ hội tốt.)
Thực ra, sau khi thắng trận chiến với Camus vừa rồi, Hiiro đã trải nghiệm được cảm giác cấp độ tăng vọt. Vì cấp độ của Camus cao hơn cậu ấy rất nhiều, nên cậu ấy mới có thể nhận được lượng kinh nghiệm khổng lồ khi đánh bại Camus.
"Làm ơn đi... Hiiro. Tôi cái gì cũng... nguyện làm."
"...Ồ, cái gì cũng nguyện làm sao?"
"Vâng. Hiiro... muốn gì... tôi đều có thể cho. Vì vậy... xin cậu."
Jin'go dường như muốn nói gì đó, nhưng Xifan đã giơ tay ngăn cậu ấy lại.
"Này, cậu có thực sự hiểu ý nghĩa của 'cái gì cũng nguyện làm' không? Nó có nghĩa là, ví dụ tôi bảo cậu làm cấp dưới hay nô lệ của tôi, thì cậu cũng phải thực hiện mong muốn của tôi đấy?"
"Vâng... đúng vậy."
"Không phải đâu, cậu còn nói 'đúng vậy'... Tôi nói cậu đấy..."
Đối mặt với Camus, tôi cảm thấy nhịp điệu của mình bị phá vỡ.
"Nhưng... tôi đã quyết định... phải trở nên tham lam rồi."
"Hả?"
"Chỉ cần... Hiiro ở đây... nguy cơ đồng đội bị thương... sẽ giảm xuống."
".............."
"Tôi muốn... bảo vệ mọi người. Chỉ cần là... vì mục đích này... tôi sẽ lợi dụng... tất cả mọi thứ. Hiiro... đã nói... tham lam chính là... ý nghĩa này."
Thông thường, vì cậu ấy còn có lập trường của một tộc trưởng, chỉ riêng việc cúi đầu cầu xin người khác, lòng tự trọng của cậu ấy hẳn đã không cho phép làm vậy rồi. Huống chi còn chấp nhận mọi yêu cầu của đối phương. Về cơ bản là một điều không thể.
Nhưng Camus vì muốn bảo vệ đồng đội, sẵn sàng lợi dụng mọi thứ. Lập trường, phẩm giá, thậm chí cả Hiiro cũng muốn lợi dụng — tất cả là vì bảo vệ mọi người —
(Ha ha, cũng có sự tham lam ngớ ngẩn như thế này nữa.)
Tôi quả thật đã nói với cậu ấy những lời khuyên tương tự. Nhưng không ngờ cậu ấy lại đưa ra một lời giải thích quá đỗi thành thật như vậy... Cái vẻ quá đỗi thuần khiết đó không khỏi khiến tôi bật cười.
"Ôi chao, cậu đúng là một người rất thú vị đấy."
"...Thế sao?"
"Đúng vậy, tôi sẽ đồng ý với cậu. Yêu cầu của tôi là được ăn một bữa thịnh soạn khiến tôi hài lòng."
"Hả... chỉ thế thôi ư?"
"Đúng vậy, sau đó tôi sẽ ra tay giúp cậu."
"...Tôi đã... chuẩn bị sẵn... tinh thần làm cấp dưới hay nô lệ của cậu rồi đấy?"
"Thứ đó cậu muốn làm thì tự đi mà làm cho đã. Cái tôi muốn chỉ là một bữa ăn thôi."
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều câm nín. Đối với Hiiro, so với bất kỳ cấp dưới nào, ẩm thực và sách vở mới là thứ cậu ấy mong muốn nhất.
"...Đã rõ. Sau khi mọi chuyện kết thúc... tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo."
Tốt rồi, Hiiro thầm làm một động tác chiến thắng nhỏ trong lòng. Mặc dù cậu ấy rất sẵn lòng chiến đấu, nhưng nếu có phần thưởng thì đương nhiên càng tốt. Như vậy, tinh thần càng tăng gấp ba. Phải nói rằng một phần cũng vì việc lên cấp, tâm trạng Hiiro rất tốt. Không, đây mới là nguyên nhân lớn nhất.
Lúc này, như đã tính toán thời điểm, đi kèm với sát ý hung ác, một tiếng nổ như có thứ gì đó phát nổ vang lên.
Đi ra ngoài ốc đảo nhìn, cảnh tượng đập vào mắt là vài ngọn đồi cát hơi xa dường như liên tiếp phát nổ, rồi biến mất không còn dấu vết.
"Kia... là hướng của Sa mạc Đá Lớn."
"Đó là nơi như thế nào?"
Hiiro hỏi lại Camus, người đã nói ra địa điểm. Nhưng người trả lời cậu ấy lại là Jin'go.
"Sa mạc Đá Lớn, đúng như tên gọi, là một khu vực có nhiều tảng đá khổng lồ rải rác. Mộ Đài Nham nơi người chết yên nghỉ tồn tại bên trong một trong những tảng đá khổng lồ đó. Hy vọng nó không bị 'Quái vật sa mạc' phá hủy..."
Mộ Đài Nham dường như nằm ở vị trí khá xa trong khu vực đó, và người ta nói rằng tộc Asura đã luôn cố gắng không kích thích quái vật nổi điên, chính là vì lo sợ nếu có bất trắc gì xảy ra, Mộ Đài Nham sẽ bị phá hủy.
"Tóm lại, chúng ta phải giải quyết con quái vật trước khi nó đến đây."
Xifan nói đúng, ở đây vẫn còn nhiều người bị thương. Không thể mặc kệ con quái vật giận dữ nổi điên.
"'Quái vật sa mạc' chỉ có những đặc điểm này thôi sao?"
Hiiro cho rằng trước khi đối mặt với đối thủ nên thu thập thông tin càng nhiều càng tốt, sau khi mở lời hỏi, Jin'go với vẻ mặt nghiêm nghị đã giải thích cho cậu ấy:
"Tên đó đã hấp thụ rất nhiều loại quái vật. Hơn nữa, trong sa mạc này cũng có những quái vật sở hữu năng lực khó nhằn."
"Đúng như Jin'go nói... so với những quái vật khác... sức mạnh của cha... rất khó đối phó."
"Sức mạnh là gì? Chẳng lẽ là ma thuật sao?"
"Vâng. Giống... tôi."
Mang đặc tính của nhiều loại quái vật, cộng thêm khả năng sử dụng ma thuật Thổ hệ có lợi thế địa hình, không có gì phiền phức hơn thế. Đặc biệt là Hiiro, người đã có kinh nghiệm thực chiến, càng không thể không hiểu.
"............... Nếu đã vậy, thì phải chọn lọc người đi cùng mới được."
"Ồ ồ~ Cậu có ý đồ gì?"
Lily hỏi. Cô ấy dường như rất khâm phục Hiiro khi có thể nói ra những lời như vậy.
"Vì những kẻ vướng víu sẽ là một rắc rối lớn."
Máu nổi gân xanh trên trán những người tộc Asura. Nhưng Lily lại nhếch môi đầy ẩn ý, gật đầu đáp lại.
"He he he, cậu cứ thành thật mà nói rằng chỉ dựa vào một mình cậu không thể bảo vệ mọi người thì sao?"
"Im đi. Hơn nữa không chỉ có vậy. Mặc dù đông người là một lợi thế, nhưng điều này còn tùy thuộc vào đối thủ là loại nào."
"Hả?... Ý... gì?"
Camus cau mày hỏi lại.
"Kẻ địch sẽ dùng ma thuật giống cậu đúng không? Trong sa mạc, loại ma thuật đó dù dùng trong chiến đấu cá nhân hay chiến đấu nhóm đều rất hữu dụng. Vì trước mắt có nhiều cát như vậy. Nếu là cha cậu, hẳn năng lực điều khiển cát còn siêu phàm hơn nữa, phải không?"
"Vâng. Bố tôi... còn giỏi hơn... tôi."
"Nếu đã vậy thì càng phải cẩn thận. Dù phát động tấn công nhiều người, trái lại càng có khả năng bị phản công trước khi gây ra sát thương hiệu quả. Hơn nữa, khi bị phản công, không chỉ những người đó bị thương. Những người khác nhìn thấy tình huống này, tâm lý cũng sẽ bị sốc. Ngay cả cậu, nếu nhìn thấy kẻ mang hình dáng của cha mình, vô tư làm tổn thương đồng đội, cậu có tự tin có thể bình tĩnh đối phó không?"
"Cái này... tôi không biết."
Camus cúi đầu, nắm chặt tay. Kẻ đó dù không phải là cha, nhưng lại có cùng hình dáng, và liên tiếp làm tổn thương đồng đội của mình. Nếu cậu ấy nhìn thấy cảnh này, cũng rất có thể sẽ mất lý trí.
"Đây là điều phiền phức nhất. Hơn nữa, những người khác thực sự có thể ra tay giết kẻ mang cùng hình dáng với cựu tộc trưởng không?"
Lời nói của Hiiro gây ra một trận xôn xao. Cũng có người mặt tái mét. Tất cả mọi người đều từng được cha của Camus — Ricounde — chăm sóc. Thậm chí có một số người còn được ông ấy cứu mạng. Những người này thực sự có thể ra tay đoạt mạng ân nhân của mình không? Điều Hiiro lo lắng nhất chính là điểm này.
Chính vì thế, cậu ấy mới đưa ra phán đoán rằng nên chọn lọc kỹ càng người đi cùng rồi mới xuất phát. Những người không chuẩn bị sẵn sàng tham chiến cũng chỉ cản trở mà thôi.
"Hơn nữa còn một điểm nữa. Trong số những người đang nằm liệt giường vì bị thương, cũng có một số người có thực lực khá mạnh đúng không?"
"Ờ... ừm."
"Nhưng họ không thể thắng. Nghĩa là con quái vật rất mạnh. Chính vì thế không thể có bất kỳ sự do dự nào. Khăn choàng trắng, cậu đã nói không muốn làm tổn thương đồng đội đúng không? Vậy thì càng nên chỉ dẫn theo một số tinh nhuệ thôi."
"............ Tôi hiểu rồi. Mọi người thấy... đề xuất này... được không?"
Camus hỏi những người đồng đội đang tụ tập lại. Tất cả mọi người sau khi nghe Hiiro nói, vì lời nói quá sắc bén, ai cũng không thể che giấu sự bối rối của mình. Tất cả nhìn nhau, tự hỏi lòng mình liệu có thể ra tay giết Ricounde không.
Đúng lúc này, một nhân vật nhanh chóng đến trước mặt Camus, quỳ một gối xuống.
"Tộc trưởng, tôi Jin'go đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Jin'go..."
"Cựu tộc trưởng... Ricounde-sama là niềm ao ước của tôi, cũng là người tôi noi gương. Nhưng giờ đây ông ấy lại đang phải chịu đựng. Ông ấy biến thành loại quái vật đó, tâm hồn cũng đã bị ô nhiễm. Và Tộc trưởng hiện tại ngài cũng vậy. Từ khi chuyện đó xảy ra, Tộc trưởng ngài chắc hẳn cũng luôn rất đau khổ. Tôi Jin'go ngay từ đầu đã giao tính mạng mình cho Tộc trưởng rồi. Tính mạng này của tôi xin ngài tùy ý sai khiến. Hãy cùng nhau giải thoát cho Ricounde-sama!"
"...Jin'go... cảm ơn cậu."
Camus nhắm mắt lại, biểu cảm có hơi thả lỏng một chút. Nhưng khi cậu ấy mở mắt ra, nhìn Jin'go với ánh mắt sắc bén không thể cản phá.
"Tuy nhiên... đừng nói gì về... tính mạng... tùy ý sai khiến."
"Tộc, Tộc trưởng..."
"Tôi nghĩ... sinh mạng là để... bảo vệ. Vì vậy... Jin'go... cậu tuyệt đối không được chết."
"...Đã rõ."
Hiiro nhìn Lily.
"Này, loli áo đỏ, tôi muốn mượn ông già của cô."
"Hả? Ồ~ Cậu không đến cầu xin tôi sao?"
"Tôi muốn làm phiền cô ở lại đây."
"Ừm... có ý đồ gì?"
"Muốn cô ở lại canh giữ nơi này."
Hiiro liếc mắt nhìn Shingetsu và Samuel.
"Thì ra là vậy. Cái thứ 'Quái vật sa mạc' đó có thể sai khiến quái vật, và đang tiến về đây. Nói tóm lại, cậu cho rằng khả năng nơi này bị tấn công rất cao đúng không?"
Lời nói này khiến tất cả mọi người tộc Asura giật mình, nhìn vào mặt Hiiro.
"Đúng vậy. Dù sao cô không phải rất rảnh sao? Giúp một tay đi."
"Ừm hứm... Vậy được thôi. Nếu tôi có hứng thì sẽ giúp cậu đối phó với chúng."
Thế là, dù vẫn còn chút bất an, nhưng ít nhất cũng đã mua được một sự bảo hiểm. Cuối cùng còn lại việc chọn lọc thành viên đi tiêu diệt "Quái vật sa mạc".
Thử xem xét phương pháp chiến đấu hiệu quả nhất, cuối cùng Hiiro tổng hợp ra kết luận này.
"Để tôi tóm tắt tình hình. Chúng ta chọn ra số lượng phòng thủ tối thiểu từ những người có khả năng chiến đấu để ở lại đây, số còn lại sẽ cùng nhau đi đến khu vực gần Sa mạc Đá Lớn, và đối đầu với 'Quái vật sa mạc' ở đó. Những người chịu trách nhiệm chiến đấu với tên đó lần lượt là tôi, ông già, khăn choàng trắng và trán cao bốn người."
"Trán, trán cao...?"
Jin'go có chút tức giận, cậu ấy không chấp nhận cách gọi này. Nhưng Hiiro vẫn tiếp tục nói
"Mục tiêu của chúng ta có khả năng triệu tập những quái vật khác, khi hắn dùng năng lực này triệu tập quái vật đến, xin những người tộc Asura đang chờ đợi gần đó hãy ra đối phó, đừng để quái vật đến chỗ chúng ta. Hơn nữa, nếu nơi này bị tấn công, thì loli áo đỏ và những người tộc Asura còn lại sẽ chịu trách nhiệm phòng thủ. Mọi người đã hiểu rõ chưa?"
Tất cả đều gật đầu lia lịa bày tỏ đã hiểu.
"Thế, thế thế thế thế, Sa, Samuel sẽ làm gì ạ...?"
"Samuel cứ nghỉ ngơi phía sau tôi là được."
"Vâng, vâng, cô chủ! Tôi sẽ cố gắng nghỉ ngơi!"
Dáng vẻ đáng yêu của cô bé giơ nắm đấm lên, những người đàn ông đều nhìn với ánh mắt ấm áp. Mặc dù chủ yếu vẫn là nhìn... cặp núi đôi nhấp nhô đó.
"Rồi, chuẩn bị xong thì xuất phát thôi."
Lớn nhỏ, đủ loại đá tảng rải rác khắp nơi. Nếu nói đến đá nhỏ thì cũng lớn bằng người, còn đá lớn thì cao khoảng mười mét. Nếu nghiêm túc mà đếm thì có lẽ đếm cả đời cũng không hết, nhưng đây chính là nơi mà mọi người gọi là "Quái vật sa mạc" thường xuất hiện.
(Sa mạc Đá Lớn sao... đúng là danh xứng với thực.)
Hiiro nhìn vô số tảng đá ở xa, suy nghĩ xem nên chiến đấu như thế nào.
(Trước tiên phải xem qua đối thủ đã... trước khi đó.)
Sau khi thắng trận chiến với Camus, cấp độ đã tăng lên, nhờ việc lên cấp, cậu ấy cuối cùng đã chờ đợi được năng lực mới của Ma thuật Chữ viết. Lúc này cậu ấy đang suy nghĩ về năng lực mới.
Năng lực như cậu ấy đã nghĩ trước đây cuối cùng đã đơm hoa kết trái. Quả nhiên trận chiến với Camus đã mang lại kết quả tốt đẹp, Hiiro thầm cười khúc khích.
Mà này, dù danh hiệu cũng tăng lên, nhưng danh hiệu Sát thủ Cô bé thì cứ tạm thời bỏ qua đã.
................Nhưng cái từ đó lại khiến tôi vô cùng bận tâm, khó chịu không thôi. Bản năng tự nhiên thúc giục tôi kiểm tra nội dung.
Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy nếu kiểm tra mình nhất định sẽ hối hận. Dù vậy, cuối cùng ngón tay gần như theo bản năng đã nhấn vào danh hiệu Sát thủ Cô bé.
Sát thủ Cô bé
Bạn luôn được các cô bé chăm sóc, là một sự tồn tại thu hút các cô bé. Chỉ khi đối mặt với các cô bé, sức hút của bạn mới tăng vọt. Và còn tăng theo đường thẳng. Đúng vậy, cứ thế này bạn nhất định sẽ trở thành loli —
Tôi mới đọc được một nửa giải thích thì đã tắt nó đi.
Okamura Hiiro ôm lấy đầu. Cái gì thế này? Đây là trò đùa của ông trời sao? Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, nhìn thấy nó xong cậu đã hối hận rồi. Cậu thề trong lòng, nếu cậu thật sự biến thành như vậy, nhất định sẽ có một ngày cậu dùng chữ "Lời Nguyền" để trừng phạt ông trời một trận thật nặng.
Thở ra một hơi dài thật sâu, sau khi trốn tránh thực tại một lúc, cuối cùng cậu cũng đi vào trọng tâm. Cậu gượng gạo tự nhủ rằng đây chính là lúc để vui vẻ tột độ.
Cậu nhấn vào "Giải phóng ba chữ" mới được bổ sung trong 《Ma thuật chữ》.
《Giải phóng ba chữ》 Tiêu hao MP 600
Có thể liên tục viết ba chữ. Tương tự như Giải phóng hai chữ, phạm vi hiệu quả, uy lực và tính linh hoạt đều được nâng cao. Thời gian hiệu lực thay đổi tùy theo chữ, tuy nhiên với khả năng này được giải phóng, giới hạn của ma thuật hai chữ cũng được nới lỏng. Cho đến nay, mỗi khi sử dụng ma thuật hai chữ, tất cả các chữ đã được thiết lập bằng khả năng 《Thiết lập chữ》 sẽ bị vô hiệu hóa hoàn toàn, nhưng giới hạn này sẽ không còn hiệu lực nữa. Tuy nhiên, mặt khác, khi sử dụng ma thuật ba chữ, giới hạn này sẽ được áp dụng. Ngoài ra, ma thuật hai chữ có thể sử dụng đồng thời với 《Kích hoạt đa số》 và 《Thiết lập chữ》. Chỉ là tổng số chữ có thể thiết lập bằng 《Thiết lập chữ》 là năm bộ chữ. Ngoài ra, một số chữ không áp dụng được với 《Kích hoạt đa số》, xin hãy lưu ý. Về cơ bản, giới hạn của ma thuật hai chữ cũng áp dụng cho ma thuật ba chữ, nhưng nếu ngắt phép trước khi kích hoạt hiệu quả sẽ dẫn đến 《Phản phệ》, khiến không thể sử dụng ma thuật trong một khoảng thời gian nhất định, và tất cả các chỉ số trạng thái sẽ giảm 30% so với tổng giá trị.
Vẫn có 《Phản phệ》 như thường lệ. Rủi ro khi thử kỹ năng này rất cao. Không chỉ đơn thuần là giảm giá trị 《Trạng thái》. Trong một khoảng thời gian nhất định sẽ không thể sử dụng ma thuật. Đối với Okamura Hiiro, ma thuật là một sự tồn tại không thể thiếu. Nói rằng cậu sống được đến bây giờ là nhờ có ma thuật cũng không quá lời.
Một khi đã bắt tay vào viết ba chữ thì tuyệt đối không thể bị gián đoạn.
(Nhưng việc ma thuật hai chữ cũng có thể dùng 《Thiết lập chữ》 thì thật đáng mừng.)
Nhờ vậy, cậu có thể thiết lập các chiến thuật đa dạng, thực hiện những hành động hữu ích. Hơn nữa, không chỉ 《Thiết lập chữ》, mà cả 《Kích hoạt đa số》 – nói đơn giản là kỹ năng liên tục viết chữ, vốn chỉ có thể dùng cho ma thuật một chữ cho đến nay, giờ cũng có thể dùng cho ma thuật hai chữ.
(Hơn nữa, một phần giới hạn của ma thuật hai chữ cũng được nới lỏng.)
Trước đây, không thể vừa bay trên không bằng chữ "Phi Tường", vừa sử dụng các chữ như "Bạo" hay "Tốc", nhưng giờ đây đều có thể làm được. Chỉ là dường như vẫn có một số chữ không thể sử dụng.
Cậu thấy rằng việc nói giới hạn này là điều đương nhiên, thì đúng là như vậy. Ví dụ, nếu trước tiên dùng "Trong Suốt" để tiếp cận kẻ địch, sau đó dùng các chữ như "Ngủ" thì e rằng sẽ quá vô địch. Vì vậy mới có giới hạn này.
(Đây đúng là một cheat độc đáo.)
Dù ma thuật của cậu có giới hạn và rủi ro, nhưng bao gồm cả những điều đó, ma thuật của cậu có tính linh hoạt cực cao. Okamura Hiiro không khỏi bật cười. Dù dùng sai cách sẽ gặp phải 《Phản phệ》 nghiêm trọng, nhưng nếu cân nhắc kỹ lưỡng rồi sử dụng, chắc chắn sẽ mang lại đóng góp to lớn.
Nhưng cũng có điểm cần chú ý, đó là về phần tiêu hao MP. Danh hiệu mới bổ sung 《Người thành thạo ma thuật》 – dường như có hiệu ứng điều chỉnh MP, và sau này khi cấp độ tăng lên, giá trị điều chỉnh cũng sẽ được điều chỉnh. Tuy nhiên, dù là như vậy, vẫn không thể sử dụng quá nhiều bộ 《Ma thuật chữ》 cùng một lúc.
Lần này, ma thuật ba chữ được mở ra để sử dụng, nhưng mức tiêu hao MP lại lên tới con số khó tin là 600. Nếu kết hợp với 《Chữ trên không》, tổng cộng sẽ tiêu hao 600 + 100 MP. Điều đó có nghĩa là dù MP đầy, cũng chỉ có thể sử dụng khoảng bốn lần mà thôi.
(Đây có phải là ý nghĩa của việc giữ lại một tay đằng sau sự toàn năng không?)
Hơn nữa, số lượng thuốc hồi MP cũng rất hạn chế, vì vậy cần phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Thôi, dù là vậy, cheat vẫn là cheat, không có gì thay đổi.
(Vậy thì… lần này, hãy tận dụng đối thủ "Quái vật sa mạc" để thử nhiều cách khác nhau xem sao…)
Okamura Hiiro và những người bạn đến gần khu vực 《Sa mạc đá lớn》, trước tiên cho những người tộc Asura đi cùng chờ tại đây, sau đó từ từ tiến lên. Rồi nấp sau một tảng đá lớn để quan sát tình hình.
Từ phía sau tảng đá, cậu xác nhận tình hình sa mạc, nhưng không thấy dấu vết của "Quái vật sa mạc".
(Lạ thật… vừa nãy còn ầm ĩ như thế, giờ lại yên tĩnh đến lạ…)
Vốn dĩ cậu nghĩ quái vật sa mạc đã rơi vào trạng thái cuồng nộ, nhưng từ nãy đến giờ lại tĩnh lặng một cách kỳ lạ – đúng lúc này, Shivba nói với cậu:
"Đây đúng là sự tĩnh lặng dễ khơi gợi nỗi bất an trong lòng người."
"...Phải."
Có lẽ một cảm giác chẳng lành cũng vừa thoáng qua trong lòng cậu.
"À phải rồi, "Quái vật sa mạc" sẽ do Okamura Hiiro-san đối phó ư?"
"Không, tôi nhiều nhất cũng chỉ là người hỗ trợ thôi."
"Vậy thì ngài định để đòn kết liễu… lại cho anh ta sao?"
Shivba nói vậy, ánh mắt rơi trên người Camus.
"Đây là vấn đề của tộc Asura. Vậy thì nên do kẻ đó, tộc trưởng của tộc Asura, giải quyết thì phải?"
"Nhưng, đối với anh ấy, người đặt toàn bộ tộc và gia đình lên hàng đầu, tôi nghĩ đối thủ này sẽ khiến anh ấy khá đau khổ đấy?"
"...Ai biết được. Nhưng đây chính là cái gọi là điểm phân rẽ."
Shivba nhìn Okamura Hiiro, cau mày hỏi: "Điểm phân rẽ?"
"Phải, chỉ cần anh ta dừng lại bây giờ, thì sẽ không phải giết cha mình."
"Nhưng như vậy, họ chỉ có thể trốn tránh quái vật, ngày ngày sống trong lo sợ. Hơn nữa, vạn nhất quái vật sa mạc lại phát điên, thậm chí có thể dẫn đến việc toàn tộc bị diệt vong…"
"Phải, và một khi đã chọn chiến đấu, thì không thể quay đầu lại nữa. Kết giới mà cha đã liều mạng thiết lập đã vô hiệu. Dù họ muốn chạy trốn, đối phương nhất định sẽ đuổi theo. Một khi đã bước đi, thì chỉ còn con đường đánh bại đối phương. Nhưng, một khi đã tiến lên, thì hoặc anh chết hoặc tôi vong."
"Cứ xem là lên thiên đường hay xuống địa ngục… đúng không?"
"Phải… cũng có thể đều là địa ngục, nhưng có vẻ như anh ta đã đưa ra lựa chọn rồi."
Trong mắt Camus không còn bất kỳ sự do dự nào. Okamura Hiiro chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta nói:
"Xem ra anh đã hạ quyết tâm rồi."
"Ừm… đã hạ quyết tâm rồi. Tôi… sẽ đánh bại nó."
"Tộc trưởng, tôi nguyện dùng sức lực nhỏ bé của mình để giúp ngài một tay."
Camus khẽ gật đầu đáp lại lời của Nhân Ngộ, rồi với vẻ mặt anh dũng không chớp mắt nhìn về phía trước.
"...Đi thôi."
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo khi mọi người đã hạ quyết tâm, chuẩn bị bước tiếp dọc theo tảng đá lớn…
"Mọi người cẩn thận! Ở trên đó!"
Tiếng hô đột ngột của Shivba khiến sự chú ý của mọi người đều tập trung xuống mặt đất. Một vật thể màu đen từ trên cao rơi xuống, va vào tảng đá rồi "đoàng" một tiếng rơi xuống bãi cát.
Bề ngoài toàn thân phủ giáp, hai tay hình lưỡi kéo, đuôi mang gai nhọn hoắt.
"Đây là – Cuồng Bò Cạp!"
Nhờ Shivba, mọi người đã biết được chân tướng của con quái vật, nhưng nó đã bị thương khắp mình mẩy, cơ thể dường như bị cắn nát, máu chảy ra rất nhiều từ vết thương. Có vẻ như nó đã chết rồi.
"Thằng cha này rốt cuộc…?"
Trong đầu Okamura Hiiro nổi lên câu hỏi tại sao nó lại rơi từ trên trời xuống. Đúng lúc này, một cồn cát không xa bỗng nhiên nổ tung. Okamura Hiiro và những người khác nín thở, nâng cao cảnh giác.
Từ cồn cát nổ tung, một con quái vật giống hệt con Cuồng Bò Cạp đang chết ở đây hiện ra, đó là một sinh vật vẫy vẫy chiếc đuôi dài mọc ở mông sang hai bên –
"——Đó là "Quái vật sa mạc"!"
Lời của Nhân Ngộ khiến nét mặt Camus cứng lại.
"...Cha."
Okamura Hiiro cũng cẩn thận quan sát "Quái vật sa mạc". Cảnh tượng nó dùng hai tay xé xác Cuồng Bò Cạp thành từng mảnh, rồi "roạt roạt" ăn ngấu nghiến trông như xem phim kinh dị.
Cái đuôi có thể tự do co giãn, trên thân còn phủ lớp vảy màu đỏ đen trông cực kỳ cứng cáp. Chiếc sừng đặc trưng của tộc Asura dường như vẫn còn nguyên vẹn, mái tóc trắng xù xì không chút sức sống, trái lại, đôi mắt đỏ tươi mang ý chí sinh tồn mãnh liệt tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Miệng quái vật sa mạc nhỏ dãi, vừa vẫy đuôi vừa bước đi bằng đôi chân có móng vuốt sắc nhọn.
(Thì ra sự yên tĩnh vừa nãy là vì nó tìm thấy con mồi và đang ăn… Ơ? Cái quả cầu kia là gì?)
Khi Okamura Hiiro kiểm tra, cậu thấy ngay gần vị trí tim của "Quái vật sa mạc" có một quả cầu to bằng nắm tay. Có vẻ như nó liên tục lặp lại động tác phình to và co lại. Giống như nhịp đập của tim.
"Này, cái quả cầu đỏ đang phập phồng kia là cái gì?"
"Tôi nghĩ đó có lẽ là Hạt nhân của "Quái vật sa mạc"."
Câu trả lời của Nhân Ngộ khiến Okamura Hiiro thấy đúng như mình nghĩ.
"Nói đơn giản là chỉ cần phá hủy thứ đó là được phải không?"
"Có lẽ vậy…"
"Có lẽ?"
"Trước đây, đã từng có đồng đội tấn công quả cầu đó. Nhưng không gây ra bất kỳ vết thương nào."
"Ra vậy. Mặc dù điểm yếu rõ ràng, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế. E rằng phòng thủ của quả cầu đó cao hơn bình thường rất nhiều."
"Nguyên nhân là ở… thứ đó."
Nhân Ngộ vẻ mặt khó xử chỉ vào "Quái vật sa mạc".
Cát dưới chân đối phương không ngừng chuyển động, lan từ chân lên đầu cuối cùng bao phủ toàn thân. Một lúc sau, khi toàn thân đã bị cát bao phủ, màu sắc của cát dần thay đổi. Okamura Hiiro thấy cơ thể nó lại trở lại màu tím ban đầu, bèn hỏi Nhân Ngộ:
"Đó là gì?"
"Anh không phải cũng đã thấy rồi sao? Giáp sa mạc của tộc trưởng."
Câu nói này khiến Okamura Hiiro bừng tỉnh, nheo mắt nhìn chằm chằm vào "Quái vật sa mạc" một lần nữa.
"Có nghĩa là nó cũng giống như Khăn Choàng Trắng, quấn cát lên người sao?"
"Đúng vậy."
Mặc dù bề ngoài hầu như không thấy thay đổi gì, nhưng họ đã xác nhận con quái vật quả thực đã được bao bọc hoàn toàn bởi cát. Đây chính là phép thuật mà Camus đã dùng cho tay phải khi giao chiến với Camus lúc nãy.
"Nhưng khi tên này dùng ma thuật, bề ngoài rất rõ ràng có thể nhìn thấy cát bao phủ lên mà."
Lúc đó, bàn tay phải của anh ta biến thành một nắm đấm khổng lồ giống người bùn, vì vậy dễ dàng nhận thấy. Nhưng bề ngoài của "Quái vật sa mạc" không khác gì trước khi cát bao phủ lên.
"Đó chính là… Giáp sa mạc… của cha…"
Camus trả lời, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ ghê tởm.
"Giáp sa mạc… nếu sử dụng đến cực hạn… thì từ bên ngoài… không thể nhìn thấy."
"Ép cát lại rồi bao phủ lên người. Đó chính là Giáp sa mạc của ngài Lycurgus. Quấn trên người lượng cát mà nhìn từ bên ngoài khó có thể tưởng tượng được."
"Ra vậy. Nên phòng thủ mới cao đến thế."
Okamura Hiiro cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của câu nói "vấn đề ở chỗ đó" mà Nhân Ngộ đã nói lúc nãy. Mặc dù quả cầu hạt nhân trông có vẻ không phòng bị, nhưng thực tế xung quanh nó được bao bọc bởi một lớp giáp cát cứng rắn.
(Được bao phủ bởi cát sao… Vậy thì phải nghĩ cách xử lý lớp cát đó trước đã…………… Hả?)
Mặc dù họ đang nấp trong bóng râm của tảng đá để lén lút quan sát tình hình địch, nhưng Okamura Hiiro nhận thấy một điều kỳ lạ. Đuôi của nó vùi trong cát. Không, nói chính xác hơn là nó lặn vào trong cát.
(Nó đang làm gì thế này………… Khoan, không lẽ!)
Okamura Hiiro đã đoán được điều gì sắp xảy ra – nhưng vẫn chậm một bước.
Đột nhiên có thứ gì đó từ dưới chân Okamura Hiiro và những người khác chui ra, đang cố gắng quấn lấy chân Camus. Đúng lúc đó, thứ đó xuất hiện phía sau lưng Camus, khiến anh ta không kịp phản ứng.
Ngay khi anh ta sắp bị cái đuôi quấn lấy, một người đã đẩy anh ta ra và giúp anh ta – đó là Nhân Ngộ. Nhờ anh ta, Camus đã tránh được đòn tấn công của cái đuôi, nhưng cái đuôi lại chọn Nhân Ngộ làm vật thay thế.
Cái đuôi quấn lấy chân phải của Nhân Ngộ.
"Nhân Ngộ!"
Camus ngã phịch xuống đất, lớn tiếng kêu. Nhưng Nhân Ngộ lại bị cái đuôi từ từ kéo vào trong cát. Có vẻ như vị trí của Okamura Hiiro và những người khác đã bị "Quái vật sa mạc" phát hiện từ sớm.
(Hừ! Tên đó! Hóa ra là ngay từ đầu đã để ý đến chúng ta, nên mới cố tình ném xác Cuồng Bò Cạp đến đây đúng không! Thật là dám coi thường người khác như vậy.)
Rồi có lẽ đối phương đang chờ đợi xem Okamura Hiiro và những người khác sẽ ra tay thế nào. Rõ ràng đây là một sự khiêu khích.
"Chậc! Khăn Choàng Trắng, ông già, chúng ta đi!"
Ba người để truy tìm tung tích của Nhân Ngộ, rời khỏi bóng râm tảng đá, đối mặt với "Quái vật sa mạc". Nhân Ngộ bị kéo ra khỏi cát, người đầy cát nằm trên mặt đất.
"Mọi người hãy tập trung tinh thần! Trước tiên phải giành lại anh trán dô!"
"Ừm! Bắt nó trả Nhân Ngộ lại!"
"Quái vật sa mạc" đang quay lưng lại với họ. Nhân Ngộ người đầy cát bị con quái vật giẫm lên lưng, không thể cử động.
"Grừ… grừ… grừ…"
Nó phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, chỉ quay đầu về phía Okamura Hiiro và những người khác. Trên khuôn mặt đó quả thực có một vẻ mặt kinh hoàng như quái vật, nhưng vẫn còn sót lại chút hình hài của Lycurgus.
"Cha, cha…"
Camus nuốt ực một ngụm nước bọt, không kìm được mà kêu lên.
"Khăn Choàng Trắng, anh đừng nhầm lẫn. Kẻ này là quái vật."
"...Ừm."
"Nếu không để ý đến nó, anh trán dô sẽ bị giết đó?"
"Hừ!… Không cho ngươi đạt được!"
Camus rút song đao sau lưng ra, lưỡi đao chĩa về phía "Quái vật sa mạc". Thế là đối phương cũng thể hiện rõ ràng sự thù địch với anh ta. Lúc này, Nhân Ngộ dường như cho rằng sự chú ý vốn đang đổ dồn vào mình, giờ đã tập trung vào Camus, nhân cơ hội đó, anh ta rút dao cong sau lưng ra, nhắm vào mục tiêu định tấn công – tuy nhiên…
"Gào!"
"Quái vật sa mạc" dường như đã nhận ra sự thù địch của Nhân Ngộ, dùng tay phải như một chiếc búa đập xuống lưng anh ta. Xương kêu "cót két", Nhân Ngộ lộ vẻ đau đớn.
"Nhân Ngộ! Quái vật, ta không tha cho ngươi!"
Camus với tốc độ kinh ngạc rút ngắn khoảng cách, muốn chặt đứt cái đuôi đang hạn chế hành động của Nhân Ngộ trước. Nhưng một bức tường cát đột nhiên xuất hiện trước mắt Camus.
"Cái, cái này là… Tường Chắn Sa Mạc!"
Camus không khỏi dừng lại, nhưng Okamura Hiiro lại nhanh chóng lướt qua bên cạnh anh ta.
"Đừng dừng lại! Cứ thế mà xông lên!"
Một rào chắn ma lực xanh trắng bao quanh Okamura Hiiro. Camus nhìn Okamura Hiiro, hiểu ra Okamura Hiiro đang làm gì, rồi theo sau cậu xông lên.
Okamura Hiiro mang theo rào chắn lao vào bức tường cát. Giống như lần trước đã xuyên qua sóng cát do Camus tạo ra, bức tường cát cũng bị bật tung – không, bức tường cát không bị bật tung.
Camus nhìn cảnh này, không giấu được sự hoang mang. Anh ta có thể cảm thấy khó hiểu, tại sao cát của mình lại bị phá hủy, mà cát của "Quái vật sa mạc" lại không bị phá hủy.
Nhưng Okamura Hiiro không đặc biệt vội vàng.
(Quả nhiên. Hiệu ứng của chữ "Phòng" cùng lắm chỉ có hiệu quả đối với bản thân đòn tấn công. Nhưng bức tường cát này không có ý tấn công. May mắn là đã nghĩ đến việc này sẽ xảy ra.)
Chữ "Phòng" tuy có thể phòng thủ tấn công, nhưng dường như không thể tự mình chủ động dùng bức tường phòng hộ để va chạm phá hủy những thứ khác.
Chữ "Phòng" rốt cuộc chỉ phản ứng với đối tượng có ý thức tấn công. Điều này cũng nằm trong dự đoán của Okamura Hiiro, vì vậy cậu không hề ngạc nhiên. Chỉ là thử một lần mà thôi. Vì đã đoán trước được mọi việc sẽ diễn biến như vậy, đầu ngón tay cậu đã chuẩn bị sẵn chữ. Cậu nhanh chóng dùng đầu ngón tay bắn chữ về phía bức tường cát.
"Ngay bây giờ! Xông lên!"
"Hả? Nhưng… nhưng!"
"Tin tôi!"
"...Ừm!"
Camus cứ thế xông vào bức tường cát. Anh ta đâm hắc đao vào bức tường cát, nhưng cảm giác như đâm vào miếng đậu phụ không có chút cảm giác nào, bức tường cát dễ dàng tan rã.
Okamura Hiiro dùng chữ "Mềm". Chữ này trước đây cũng đã từng dùng rồi. Khi muốn làm mềm vật cứng thì chữ này là hữu dụng nhất.
"Haaaaaa!"
Camus sau khi đột phá bức tường cát, dùng song đao trong tay chém xuống cái đuôi của kẻ địch trước mắt. Nhưng lại không thể chặt đứt cái đuôi trong một đòn, lưỡi đao dừng lại giữa chừng.
"Ư! Cứng quá… nhưng!"
"Quái vật sa mạc" vốn cũng có niềm tin tuyệt đối vào bức tường cát, nhưng việc bức tường cát bị phá đã khiến nó kinh ngạc đến mức cơ thể cứng đờ. Camus dồn toàn bộ sức lực vào hai tay, cuối cùng —— "Xoẹt!"
Cái đuôi đang giữ Nhân Ngộ và lớp cát bao phủ trên đó cùng bị chém đôi. Camus còn tiện đà đá bay kẻ địch ra xa. Anh ta nhanh chóng bế Nhân Ngộ đang nằm trên mặt đất dậy, kéo ra một khoảng cách.
"Quái vật sa mạc" bị đánh bay một chút, với vẻ mặt đáng sợ trừng mắt nhìn Camus.
Tình huống không như ý muốn dường như khiến cơn giận của nó tăng vọt. Cái đuôi bị chặt đứt đung đưa qua lại gạt cát, dường như đang bày tỏ sự bực bội trong lòng nó. Phần bị chặt đứt tội nghiệp đang rỉ máu, nhưng "Quái vật sa mạc" dường như không mấy để tâm.
"Không sao chứ?"
"Tộc, tộc trưởng… Tôi xin lỗi."
Vẻ mặt Nhân Ngộ méo mó vì đau đớn, xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng.
"Này, cái đó là gì vậy?"
Lời của Hiiro khiến Camus bừng tỉnh, ánh mắt cậu hướng về phía "Quái vật Sa mạc". Cả hai đều sững sờ.
Điều đáng ngạc nhiên là cái đuôi đáng lẽ đã bị chặt đứt, lại mọc ra một cái đuôi mới từ phần đầu.
"Này này, nó còn có cả khả năng tái sinh nữa ư? Xem ra cách thông thường không hiệu quả rồi."
"Hiiro-san, chúng ta nên làm gì đây?"
Shivba cũng với vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Hiiro.
"Chuyện này thì, tôi cũng có vài ý tưởng..."
Nói thật, nếu chỉ là để giết nó, Hiiro một mình cũng miễn cưỡng làm được. Nhưng trong tình huống này, Hiiro đã quyết định sẽ giữ vai trò là người hỗ trợ.
"Chúng ta vẫn sẽ đi theo con đường hỗ trợ sao?"
"Ồ, ông lão, ông biết rõ ghê nhỉ!"
"Ồ hô hô hô hô! Vậy thì chúng ta hãy cố gắng hỗ trợ hết mình nào!"
Lúc này, cái bóng dưới chân Shivba bắt đầu vặn vẹo, rồi dần dần thành hình. Thứ mà Shivba cầm trên tay là con dao dùng khi ăn uống.
"Tôi ra chiêu đây! Loạn Vũ Quản Gia! Đi đi đi đi đi đi đi!"
Shivba nhảy vút lên không trung, phóng ra mấy con dao về phía "Quái vật Sa mạc". Nhưng phía trước kẻ địch lại một lần nữa mọc lên bức tường cát. Những con dao nhanh chóng xuyên qua.
Tranh thủ cơ hội này, Hiiro tiến đến gần Camus và thì thầm vào tai cậu:
"Nghe kỹ đây, tôi sẽ làm mềm cát trên người nó như vừa nãy. Độ cứng của cát hẳn là vượt xa phần đuôi, nhưng không sao. Chiêu của tôi hẳn là có thể giúp đòn tấn công hiệu quả. Dùng toàn lực xuyên qua lõi."
"...Biết rồi."
Camus đặt Jingo xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm "Quái vật Sa mạc".
"Đợi tín hiệu của tôi rồi hẵng lên."
"...Ừm."
Đòn tấn công của Shivba vẫn đang tiếp diễn. Khi ông ta thầm nghĩ sao bức tường cát lại đột ngột sụp đổ, nhìn kỹ thì đã không còn thấy bóng dáng "Quái vật Sa mạc" đâu nữa.
Shivba cũng đã nhận ra tình hình này, nhíu mày "Mừm?" một tiếng. Ngay sau đó...
"Sao lại thế này!"
Đột nhiên "Quái vật Sa mạc" xuất hiện ngay bên dưới Shivba đang nhảy vút lên không trung. Vừa nãy nó dường như đã lặn xuống cát di chuyển đến gần, chiếc kim độc trên đuôi lao thẳng về phía Shivba.
"Mừm!"
Ngay cả Hiiro khi chứng kiến cảnh này cũng không kìm được sự xáo động trong lòng. Nếu không nhầm thì chiếc kim độc trên đuôi kẻ địch là kim độc của bọ cạp điên, mang theo độc tố thần kinh, chỉ cần bị đâm trúng là sẽ lập tức không thể cử động, và từ từ làm suy yếu sức lực của con mồi rồi mới ăn thịt. Mà cây kim đó giờ đây đang đâm vào bụng Shivba.
Camus không nói hai lời liền muốn xông lên giúp đỡ, nhưng Hiiro lại đưa tay chắn trước mặt cậu ngăn lại.
"Hiiro...?"
"Đừng nói gì cả."
"Nhưng mà... ông lão ấy...!"
"Cậu đừng bận tâm... Cứ im lặng mà nhìn thôi."
Camus vẻ mặt khó hiểu ý lời của Hiiro, nhìn chằm chằm Hiiro không rời. Tại sao đồng đội bị thương mà lại không hành động gì? Cậu hẳn là đã nghi ngờ hành vi của Hiiro.
"Ư... ư... ư..."
Cơn đau kịch liệt khiến Shivba lộ ra vẻ mặt thống khổ. "Quái vật Sa mạc" nhìn cảnh này, vẻ mặt hài lòng như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Nhưng không hiểu sao chiếc đuôi lại bị ai đó nắm chặt.
"——!"
"Ư... Ồ hô hô, ngươi tưởng ngươi thành công rồi sao?"
Shivba, người vừa nãy còn đau khổ không thôi, khóe miệng giãn ra.
"Thứ nguy hiểm thế này, để tôi giúp ngài tháo ra nhé."
Shivba đưa tay phải ra như cầm ly rượu vang, trên lòng bàn tay xuất hiện một vật thể hình cầu màu đen đường kính khoảng hai mươi centimet, ông ta để vật thể hình cầu tiếp xúc với chiếc đuôi đang nắm ở tay trái, sau đó nó biến mất như thể bị cái đuôi hút vào.
"——Quả cầu Tích Lực——"
Shivba vừa nói lẩm bẩm xong câu đó thì ngay lập tức—— từ phần bị hút vào xuất hiện một vật thể hình chữ nhật mỏng như cánh ve. Hiiro trực giác hiểu ra đó chính là hình dạng biến đổi của khối cầu đen vừa nãy.
Vật thể này không tiếng động cắt đứt đuôi của "Quái vật Sa mạc", mặt cắt trông như bị một con dao sắc bén cắt làm đôi. Chiếc đuôi của đối phương lại một lần nữa bị cắt lìa khỏi cơ thể.
"Thứ này quá 'nóng' rồi, xin hãy để nó rời khỏi cơ thể ngài."
Vật thể vừa nãy còn là hình chữ nhật lại thay đổi hình dạng, trở lại thành khối cầu. Shivba thổi phù một cái, khối cầu bay về phía "Quái vật Sa mạc" với khí thế như một viên đạn được bắn ra từ đại bác.
Nó đã thành công đánh trúng bụng đối phương, khiến cơ thể nó cong lại thành hình chữ L ngược. Cú va chạm này khiến khuôn mặt nó biến dạng, không còn cách nào khác mà rơi xuống đất. Shivba với cây kim độc vẫn còn cắm trên bụng, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra mà đáp xuống bên cạnh Hiiro.
"...Này, bụng ông còn cắm một cây kim đấy?"
"Ôi chao? Thật là thất lễ quá."
Shivba từ từ rút cây kim độc đang cắm trên người ra rồi ném xuống đất.
"Đúng là không sao thật."
"Không thể nói là không sao được. Bộ quần áo tốt nhất của tôi cứ thế mà bị thủng một lỗ."
"...Nói tóm lại là không bị thương đúng không? ...Cơ thể ông rốt cuộc có cấu tạo như thế nào vậy?"
"Ồ hô hô hô hô! Bởi vì tôi là quản gia! Hơn nữa lại là quản gia hạng nhất! Ồ hô hô hô hô!"
Hiện thân của một tồn tại kỳ lạ, biến thái Shivba.
"Ư... không sao... chứ?"
Camus không kìm được mà mở miệng hỏi. Shivba trưng ra bộ dạng thường ngày, mỉm cười.
"Ồ hô hô hô hô! Đã khiến cậu lo lắng rồi! Như cậu thấy đấy, tôi vẫn khỏe mạnh như vâm!"
Có vẻ như cơ thể ông ta thực sự không có gì nghiêm trọng. Hiiro đã từng có kinh nghiệm kỳ lạ như thế này, nên không mấy ngạc nhiên, nhưng Camus thì không. Tuy nhiên, như vậy thì Camus hẳn cũng đã hiểu lý do Hiiro ngăn cậu đi cứu viện.
"Hiiro... rất tin tưởng ông... Cảm giác này... thật là tuyệt."
Giữa hai người họ quả thực tồn tại mối quan hệ tin tưởng. Camus dường như rất ngưỡng mộ điều đó.
"Tuy nhiên, quả là một đối thủ khá mạnh. Xét về sức chịu đựng và sinh lực của nó, một đòn chí mạng—dùng sức tấn công mãnh liệt để phân thắng bại dường như là lựa chọn tốt nhất, nhưng theo lẽ thường thì có chút khó khăn."
"Ừm... Cơ thể đối phương... rất... cứng. Dao thường... không chém... được."
"Lẽ thường? Bình thường? Có gì mà phải bận tâm đến chuyện đó."
"Mừm mừm?"
"Hiiro...?"
"Muốn một đòn chí mạng giải quyết tên đó rất khó ư? —— Để tôi lật đổ cái gọi là lẽ thường!"
"Ồ hớ... Ngài có đối sách gì sao?"
"Ông lão, ông có thể tìm cách ép nó ra khỏi bức tường cát một lần nữa được không?"
"Ồ hớ? Để tôi lo!"
Nói xong, Shivba một lần nữa đi về phía "Quái vật Sa mạc".
"Nghe kỹ đây, tôi nói lại một lần nữa. Lát nữa nhất định sẽ tạo một cơ hội cho cậu. Cho nên phải... tốc chiến tốc thắng."
"Ừm... ừm."
Camus nuốt khan, gật đầu.
Hiiro xác nhận cậu gật đầu xong, tập trung ma lực vào đầu ngón tay, viết hai chữ "Thăm dò" và kích hoạt hiệu ứng văn tự.
(Như vậy, dù nó trốn ở đâu cũng có thể theo dõi được.)
Đòn tấn công bằng dao của Shivba, theo kế hoạch đã khiến "Quái vật Sa mạc" dựng lên tường cát, rồi lặn xuống đất.
Nhưng lần này cảm giác của Hiiro đã bắt được động tĩnh của mục tiêu. Như thể dùng phương pháp cảm ứng nhiệt để xác nhận, mọi động tĩnh của đối phương đều hiện ra trước mắt, dễ dàng biết được nó đang di chuyển tốc độ cao trong cát.
"...Tốt lắm!"
Hiiro nhanh chóng viết văn tự, chờ thời cơ để phóng ra. Khoảnh khắc mục tiêu xuất hiện từ trong cát, Hiiro siết chặt nắm đấm.
Rồi nhìn đúng lúc đối phương di chuyển mạnh mẽ rời khỏi mặt cát, bóng dáng Hiiro lại biến mất. Tiếp theo, nó xuất hiện—— ngay trước mặt "Quái vật Sa mạc".
Hiiro đã dùng hai chữ "Dịch chuyển". Đây là《Văn tự Thiết lập》đã được thi triển trước khi khai chiến.
Hiiro đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngay cả "Quái vật Sa mạc" cũng giật mình, hai mắt trợn tròn. Đầu ngón tay Hiiro chỉ về phía quái vật, phóng văn tự đã viết sẵn về phía nó.
Tốc độ của đối phương nhanh đến mức, muốn dùng văn tự đánh trúng nó cũng cần tốn công sức. Nhưng cậu đã tranh thủ lúc "Quái vật Sa mạc" không đề phòng mà phóng văn tự, hơn nữa đối phương hiện đang rơi vào trạng thái như chiếc xe đang chạy không thể dừng đột ngột.
"Nói đơn giản là không tránh được đâu!"
Văn tự chuẩn bị đã viết trước khi dịch chuyển trúng con quái vật, kích hoạt hiệu ứng. Chữ đó cũng giống như vừa nãy, là chữ "Mềm". Như vậy, sức phòng thủ của cát bao phủ trên người nó là—— 0.
"Tiếp theo là cái này!"
Mu bàn tay phải của Hiiro phát ra ánh sáng. Đây cũng là một trong những văn tự cậu đã thiết lập sẵn.
"Cương lực"
Cậu thực sự cảm nhận được sức mạnh đang tập trung đầy đủ trong tay phải mình.
Nắm đấm của Hiiro trúng vào mặt "Quái vật Sa mạc" đang lao về phía cậu. Âm thanh cọt kẹt khó chịu vang lên, "Quái vật Sa mạc" phun ra vài ngụm máu, bị bắn bay thẳng xuống dưới, rơi thẳng tắp.
"Quái vật Sa mạc" đập xuống đất, cuốn lên một lớp bụi cát. Nhờ cát làm đệm, sát thương khi rơi xuống đất được giảm nhẹ, nhưng dù vậy nó hẳn đã chịu không ít tổn thương dưới đòn tấn công của Hiiro.
Trông có vẻ như kẻ địch đã đứng không vững, nhưng vẫn đứng dậy được, thực sự đáng kinh ngạc.
"Tôi sẽ tặng ngươi thêm một món quà nữa!"
Hiiro viết văn tự trên không, lại phóng chữ "Cứng" xuống chân đối phương, kích hoạt hiệu ứng. Như vậy nó sẽ không thể điều khiển cát nữa, giống như Camus lúc trước. Hẳn là cũng không thể lặn xuống cát được nữa.
"Tranh thủ lúc này! Nhanh lên!"
Phần còn lại cứ giao cho Camus. Một đòn chí mạng để giải quyết nó——
Camus sau khi nghe thấy giọng Hiiro, mắt ngời lên quyết tâm, siết chặt song đao trên tay.
※
"...Cha...!"
Camus dùng toàn bộ sức lực của mình, từ chỗ cũ lao về phía "Quái vật Sa mạc". Trong tầm mắt của cậu là khối cầu lõi đang đập thình thịch ở ngực "Quái vật Sa mạc".
Hiiro đã làm suy yếu sức phòng thủ của cát. Do hiệu ứng của chữ "Cứng" nên nó cũng không thể dựng lên tường cát. Quan trọng nhất là nó đã bị thương nên phản ứng rất chậm. Nếu cứ thế mà tấn công thì chắc chắn có thể đánh bại nó.
"...Mình giết được... giết được!"
Ngay khoảnh khắc này—— một câu hỏi lóe lên trong đầu "giết được ai?". Trong tâm trí Camus thoáng hiện lên nụ cười của cha. Mùi hương quen thuộc ùa vào khoang mũi————
"————Cha————...?"
Mọi người đều nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc. Dưới sự tính toán của Hiiro, đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. Mặc dù Jingo bị thương, nhưng không ai chết. Quan trọng nhất là như vậy, mọi người sẽ được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi "Quái vật Sa mạc".
Những người thuộc tộc Asura đang quan sát từ xa cũng tin chắc rằng chiến thắng sắp đến———— mọi thứ chỉ đến vừa nãy mà thôi.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi như thời gian ngừng lại mà cứng đờ tại chỗ.
"Đồ, đồ ngốc!"
Chỉ có Hiiro hét lên một cách rõ ràng không kiên nhẫn vào cảnh tượng đó—— không, là vào kẻ chủ mưu tạo ra cảnh tượng đó.
Bởi vì ngay trước lõi của "Quái vật Sa mạc"——
Hành động của song đao xếp thành hình chữ thập—————— đã dừng lại.
"Quái vật Sa mạc" chỉ đứng yên tại chỗ. Không phải "Quái vật Sa mạc" đã làm gì để ngăn chặn đòn tấn công của cậu. Đòn tấn công dừng lại là do ý chí của chính Camus, người đã phát động tấn công.
"Ư..."
Song đao không ngừng run rẩy. Không đúng, không chỉ là dao, mà cả Camus đang cầm dao cũng không ngừng run rẩy. Cậu duy trì tư thế đổ người về phía trước, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đối tượng mà mình đáng lẽ phải ra tay giải quyết. Cảm xúc bi thương khiến khuôn mặt Camus méo mó.
"...Con không làm... được."
"Quái vật Sa mạc" dường như cũng bối rối trước sự cố bất ngờ này, hiện tại vẫn đứng bất động.
"Bởi vì... con ngửi thấy... mùi của cha..."
"Cậu đang làm gì thế! Mau kết liễu nó đi!"
Hiiro từ trên không hạ xuống, hét lớn về phía Camus.
"Con... con..."
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Camus. Ngực cậu nóng ran. Trái tim thắt chặt lại như muốn vỡ tung.
"Con... không làm được đâu............... Cha..."
※
"Quái vật Sa mạc" khi nhìn thấy nước mắt của Camus dường như bị chấn động, Hiiro cảm thấy sát khí dường như giảm đi trong khoảnh khắc. Nhưng điều này cũng chỉ là trong chốc lát, sự tức giận và sát khí lập tức bắt đầu dần dần dâng lên, thậm chí vượt qua cả mức độ vừa nãy.
Không biết từ lúc nào, chiếc kim độc mọc lại đã lao về phía Camus.
"Thủ lĩnh à à à à!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Jingo ôm Camus nhảy sang một bên. Nhưng không hoàn toàn tránh được. Chiếc kim độc đáng sợ đã róc một mảng thịt ở lưng Jingo.
"Ư a a a a a!"
"Jin, Jingo!"
Cả hai cùng ngã xuống đất. Camus được Jingo bảo vệ nên trở thành tấm đệm thịt.
"Ông lão! Giúp câu kéo thời gian!"
"Biết rồi!"
Shivba cũng hiểu tình hình tồi tệ đến mức nào, nhanh chóng lấy ra những con dao giống vừa nãy và bắt đầu ném về phía quái vật. "Quái vật Sa mạc" cũng nhảy lùi lại khỏi chỗ cũ,—— tránh khỏi những con dao.
(Chậc, đã hồi phục rồi sao!)
Sát thương mà Hiiro gây ra dường như đã hồi phục phần lớn, hành động của quái vật lại bắt đầu linh hoạt trở lại.
"Quái vật Sa mạc" chán ghét liếc nhìn Hiiro và những người khác, rồi há cái miệng máu của nó ra.
Rít rít rít rít rít rít rít rít rít rít rít rít!
Một âm thanh tần số rất cao—— cảm giác khó chịu như ù tai ập đến, Hiiro không khỏi cau mày.
"Thì, thì ra, đây là——!"
Cùng lúc Hiiro nhận ra ý nghĩa trong hành vi của đối phương, tiếng kêu có cùng tần số với âm thanh này truyền đến từ bốn phía. Cát ở hai bên "Quái vật Sa mạc" không ngừng nhô lên, từ đó xuất hiện những con quái vật mới.
"Quả nhiên đây chính là khả năng triệu tập quái vật đã được nhắc đến trước đó!"
"Có vẻ là như vậy. Xem ra phía xa cũng có một đám đông lớn."
Shivba nói không sai, mặc dù còn một khoảng cách, nhưng từ xa có thể nhìn thấy khắp nơi đều là những bóng đen trông giống quái vật.
Tiếp đó, một số người bắt đầu tấn công những con quái vật ở xa—— đó là những người thuộc tộc Asura. Tình huống này cũng nằm trong dự liệu. Vì vậy, những con quái vật đến tiếp viện từ bốn phương tám hướng đáng lẽ không nên đến được đây.
(Thôi kệ, lỡ có chuyện gì, loli đỏ cũng nói cô ấy sẽ ra tay gì đó. Quái vật vòng ngoài có thể không cần quan tâm. Vấn đề là ba con quái vật ngay trước mắt này.)
Một trong số đó đương nhiên là "Quái vật Sa mạc". Còn hai con kia thì—— một con là quái vật khổng lồ được gọi là người vữa, và một con là quái vật bùn, cơ thể có hình dạng bùn nhão.
Thông tin về cả hai con đều đã được nghe từ tộc Asura. Quái vật cấp S. Thực ra ban đầu là muốn kết thúc mọi chuyện trước khi "Quái vật Sa mạc" triệu tập tiếp viện, nhưng sự việc đã diễn biến đến mức này, đành phải nghĩ cách khác.
"Ông lão, có thể nhờ ông chống đỡ một lát không?"
"...Ngài có dự định gì sao?"
"Tôi đi đánh thức cái tên ngốc đó."
"Ồ hô hô hô hô! Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Nếu ngài đã có ý định đó, vậy thì tại hạ xin được cố gắng hết sức!"
Shivba vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đứng trước ba con quái vật. Hiiro nhìn thấy cảnh này, xoay người đổi hướng bước đi. Nơi cậu đi đến là———— vị trí của Camus.
※
"——Mừm? Âm thanh kỳ lạ vừa nãy là gì vậy?"
Trong tai Lily đang chờ đợi ở ốc đảo, nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên không.
Cùng lúc đó, từ bên ngoài ốc đảo cũng truyền đến tiếng của những người thuộc tộc Asura đang chịu trách nhiệm phòng thủ. Có vẻ như xung quanh đã xuất hiện quái vật.
"Chậc, rốt cuộc mình vẫn phải ra tay sao?"
"Cái, cái đó cái đó, tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây!"
"Gừ y gừ y gừ y gừ y y y y y!"
Samuel và Shingetsu bị việc quái vật tấn công làm cho sợ chết khiếp.
"Hừm, vòng vây của tộc Asura đáng lẽ không thể bị phá vỡ nhanh như vậy... Không, có vẻ không phải vậy."
Lily bắt được trong mắt mình có quái vật đang phá hủy những túp lều du mục của tộc Asura. Nhìn kỹ thì, rất nhiều quái vật đang bao vây ốc đảo.
"Đứa, đứa bé kia gặp nguy hiểm!"
"Samuel, đợi đã!"
Nhưng Samuel bỏ ngoài tai lời ngăn cản của Lily, chạy về phía đứa bé bị ngã xuống đất trong lúc chạy trốn. Nhưng móng vuốt sắc nhọn của quái vật dần dần tiến đến, chực vồ lấy đứa bé và Samuel.
————Keng một tiếng, toàn bộ móng vuốt của quái vật bị chém đứt.
"Hù y...!""
"Thật là, tôi đã bảo cậu đợi đã mà!"
"Tiểu, tiểu thư à à à!"
"Thôi thôi, cậu đừng có dán vào tôi, phiền phức chết đi được! Đồ ngốc!"
Samuel vừa khóc vừa ôm chặt lấy Lily. Nhưng con quái vật tức giận vì bị chém mất móng vuốt, lại một lần nữa tấn công.
"————Ôi chao, thật hết cách."
Lily dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm con quái vật.
"————Để tôi dạy ngươi thế nào là biết tiến biết lùi!"
Trong khoảnh khắc, không biết từ đâu xuất hiện vô số chiếc đinh vàng óng đâm vào cơ thể quái vật. Con quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi chết rồi cứ thế im lặng.
Rồi Lilyne mọc ra đôi cánh đen trên lưng, từ từ bay lên không trung, phóng tầm mắt bao quát toàn bộ lũ quái vật đang lăm le phía dưới, lộ ra nụ cười ranh mãnh đầy ác ý.
"Vậy thì hãy giải trí một chút đi. Cứ để ta chơi đùa với các ngươi, lũ quái vật cấp S hèn mọn."
※
Camus nhìn Jingo đang rên rỉ đau đớn vì bị kim độc đâm trúng. Mặt Jingo không còn chút máu, vết thương trên lưng trông rất đau đớn, máu đỏ vẫn đang chảy ra.
"Jingo... tôi... tôi...!"
Jingo bị thương rõ ràng là do Camus, nhìn Jingo đau khổ, Camus rơi vào trạng thái hoảng loạn giữa "bản thân vô dụng và bản thân đã bóp méo ý chí chiến đấu".
Lúc này Hiiro xuất hiện. Camus nghĩ Hiiro sẽ giúp nghĩ cách, nên đã an tâm.
*Bụp bụp bụp!*
Nhưng khi cậu ta lấy lại tinh thần, cơn đau ở má khiến biểu cảm méo mó, miệng còn dính đầy cát nóng bỏng do nắng. Cậu ta hiểu mình đang nằm sấp dưới đất. Hơn nữa, là do Hiiro đánh.
Camus từ từ đứng dậy, ngây người nhìn Hiiro. Tại sao Hiiro lại đánh cậu ta...
"Cậu đúng là một kẻ đáng xấu hổ."
"...Hả...?"
Hiiro khoanh tay, dùng ánh mắt lạnh lùng có chút khinh miệt nhìn xuống Camus.
"Tình hình này là sao?"
"............"
"Cậu không phải đã hạ quyết tâm rồi sao? Đã hạ quyết tâm rồi thì bây giờ đây là gì? Đáng xấu hổ cũng phải có giới hạn chứ."
"Hi, Hiiro..."
Camus nghe những lời không chút nương tay đó, không thể phản bác lấy một câu.
"Jingo đau khổ như vậy đều là lỗi của cậu. 'Ma vật Sa mạc' gọi quân tiếp viện khiến tình hình trở nên khó khăn như vậy cũng là lỗi của cậu. Quan trọng nhất, tôi khó chịu như vậy cũng là lỗi của cậu."
Hiiro đầy tức giận nói không ngừng.
"Mũi kim độc đó chắc chắn mang độc tố thần kinh đúng không? Độc tính này sẽ khiến người ta không thể cử động. Nhưng chỗ bị kim độc đâm trúng lại rất gần tim. Độc tố sớm muộn gì cũng sẽ làm tim ngừng đập, tên đó sẽ chết."
"Sao, sao có thể! Không còn cách nào khác sao! Tất cả là do tôi hại Jingo——á!"
Camus lại bị Hiiro đánh ngã xuống đất.
"Đúng vậy, không sai. Tất cả đều là lỗi của cậu. Tiện thể nói cho cậu biết, nếu bây giờ những người tộc Asura đang chiến đấu với các quái vật khác, bị quái vật tấn công mà chết, thì đó cũng là lỗi của cậu."
"Ư... tôi... tôi..."
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"...Ư... ư ư..."
"Nói muốn bảo vệ tất cả là lừa dối sao?"
"Không phải... lừa dối..."
"............Cậu vừa mới nói đúng không? Nói rằng 'Ma vật Sa mạc' có mùi của cha cậu."
Camus khóc lóc ngẩng đầu nhìn Hiiro.
"Vậy thì có lẽ trong con quái vật đó vẫn còn sót lại chút ý thức yếu ớt của cha cậu."
Camus kinh ngạc hít một hơi, nhìn về phía 'Ma vật Sa mạc'. Trước tầm mắt cậu, cậu thấy 'Ma vật Sa mạc' đang giao chiến với Shivba với vẻ mặt hung tợn. Đó thực sự không phải là biểu cảm mà cha cậu sẽ có. Nhưng việc cậu cảm nhận được hơi thở của cha Licond trên 'Ma vật Sa mạc' cũng là một sự thật.
Hơn nữa, Hiiro vừa rồi cũng đã nhìn thấy cảnh này. Khoảnh khắc Camus rơi lệ, dù chỉ trong chốc lát, sự thù địch của 'Ma vật Sa mạc' đã dịu đi phần nào.
Đó có thể là do ý thức của cha Camus, Licond, đã thoáng hiện ra. Nguyên nhân là vì ông đã nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của con trai Camus.
"Cậu hãy nhìn kỹ xem, nếu con quái vật đó là cha cậu, trước dáng vẻ này của cha, cậu chỉ biết khóc lóc thôi sao?"
"............Cha."
"Cậu đừng hiểu lầm ý nghĩa của sự dịu dàng. Cậu là người nghĩ cho cả tộc, yêu thương gia đình, dù cha đã biến thành bộ dạng đó, cậu cũng không thể ra tay tàn nhẫn đúng không?"
Camus im lặng cúi đầu. Hiiro nói đúng tất cả.
"Nếu con quái vật đó chính là cha cậu, cậu càng nên tự tay xử lý hậu quả."
"...Tự tay?"
"Tâm ý không muốn làm tổn thương cha của cậu không phải là dịu dàng đâu. Nó chẳng qua chỉ là đang làm nũng thôi. Nhìn dáng vẻ hiện tại của cha, điều cậu có thể làm là gì? Có thể làm gì cho cha? Thật sự chỉ có khóc thôi sao?"
"Tôi... tôi..."
"Sự dịu dàng thực sự cần phải chuyển hóa thành sức mạnh mới có ý nghĩa. Ít nhất tôi nghĩ như vậy."
"Hiiro..."
Hai người nhìn nhau, Hiiro từ từ nói lên suy nghĩ của mình.
"Hãy giúp cha cậu đi. Không phải nhờ người khác, mà là bằng chính đôi tay của cậu."
"............"
"Người có thể giải thoát ông ấy khỏi nỗi đau, chỉ có cậu, người con trai thôi. Mà bây giờ cậu lại đang ngồi xổm ở đây, như vậy có ổn không?"
...Sao có thể ổn được. Sao có thể đầu hàng ở đây được. Camus cảm thấy lúc này cậu cuối cùng đã hiểu tại sao mình lại đến đây.
"Hay là, để tôi, một kẻ lữ hành ngoại lai hèn mọn, ra tay kết liễu cha cậu cũng được? Tôi thì không sao cả."
"...Không được."
"Hả?"
"Chuyện này... không được."
"............Vậy cậu định làm gì?"
Camus nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jingo đang nằm.
"Jingo... xin lỗi. Nhưng... không sao rồi."
Jingo đang nhắm mắt gắng sức mở mí mắt nặng trĩu, nở một nụ cười nhạt.
"Biết... biết rồi... xin nhờ Licond-sama..."
"Ừm..."
Camus mạnh mẽ gật đầu, lập tức đứng dậy đi đến bên Hiiro.
"Jingo... xin nhờ cậu."
"...Mau đi giải quyết mọi chuyện đi."
"Ừm!"
Camus lao nhanh về phía 'Ma vật Sa mạc'. Sau đó ánh mắt Hiiro đổ dồn vào Jingo.
"Này, Jingo, tôi bán cho cậu một ân huệ nhé."
"...Hả?"
Toàn thân Jingo đột nhiên bị bao quanh bởi ánh sáng chói mắt, trông vẻ mặt đầy bối rối.
"Cái, cái ánh sáng này là sao... Thật... thật thoải mái...!"
Jingo trông rất thoải mái, mí mắt từ từ nhắm lại.
Hiiro đã dùng 'Hoàn Trị' lên người anh ta, vết thương của Jingo vừa rồi đã lành lại trong nháy mắt.
Hiiro cảm thấy hơi mệt mỏi, thở ra một hơi. Từ nãy đến giờ cậu chắc đã tiêu hao không ít MP. Cậu lấy thuốc hồi MP 'Mật Ngọt' từ trong túi ra bỏ vào miệng.
"Thôi, phần còn lại cứ giao cho tên ngốc đó."
"Ông ơi... ông lùi lại đi. Phần còn lại... cứ giao cho tôi."
Shivba nhìn biểu cảm của Camus khi cậu lao đến bên mình, phát ra tiếng cảm thán "Ồ ồ~".
"Xem ra có thể yên tâm giao phó tất cả cho cậu rồi."
"Ừm... đã làm ông lo lắng."
"Ô hô hô hô! Vậy tôi đi giải quyết hai con còn lại, nhân vật chính giao cho cậu nhé, không vấn đề gì chứ?"
Nhưng Camus nghe xong đề xuất của Shivba lại lắc đầu lia lịa.
"Không. Tất cả... đều... giao cho tôi đi. Cho nên ông... hãy đứng xa ra."
Shivba nghe lời lùi lại một chút, đứng ở vị trí có thể nhìn thấy lưng cậu.
Camus không chớp mắt nhìn 'Ma vật Sa mạc'... không, là cha cậu, 'Licond'.
"Xin lỗi... con... trước đây... không hiểu."
Đôi mắt sắc bén của Licond nheo lại hơn, thu hẹp mục tiêu chỉ còn mình Camus, và gầm lên. Đuôi vẫy vẫy *suỵt suỵt suỵt suỵt* sang hai bên, trông cũng đầy khí thế.
"...Biến thành bộ dạng đó... đau khổ nhất... vẫn là cha... đúng không. Cho nên... con..."
Nói xong, cậu chỉ rút một thanh kiếm từ sau lưng ra, đặt lưỡi kiếm vào cánh tay mình. *Xì...*
Cậu cứ thế di chuyển lưỡi kiếm, rạch một vết vào cánh tay mình. Máu đỏ chảy ra từ vết rạch lớn đó. *Tí tách, tí tách, tí tách...*, máu tự nhiên theo trọng lực rơi xuống cát dưới chân cậu. Cậu thu kiếm vào vỏ. Phần cát dưới chân—phần bị máu thấm ướt dần lan rộng.
"Máu của con sẽ----------lây nhiễm."
Kèm theo tiếng *xì xì xì xì*, như có một trận động đất nhỏ, mặt đất rung chuyển. Chỉ có phần cát bị nhuộm đỏ từ từ bay lên không trung, rồi dừng lại giữa không trung. Vừa đủ một chiếc ô tô bình thường.
"Hiện tại con... chỉ có thể thao túng được... đến mức này... nhưng!"
Camus giơ tay phải lên không trung, và những hạt cát nhuộm đỏ xoay tròn phía trên tay phải cậu. Sau đó bay lên cao hơn, những hạt cát đông cứng lại bắt đầu phân tách thành những khối nhỏ cỡ viên bi. Vô số khối cát vẫn nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không trung.
"...Thần Tượng Đỏ............lên thôi!"
Ánh mắt sắc bén của Camus dường như muốn xuyên thủng Licond.
"Nguyên Hình, Mưa."
Những khối cát biến thành quả cầu nhỏ rơi xuống ba con quái vật với tốc độ cực nhanh, như một cơn mưa đỏ.
Những khối cát như đạn không chút nương tay xuyên thủng khắp cơ thể quái vật, cuốn theo một làn bụi cát.
Hiiro nhìn thấy cảnh này, thốt lên đầy thán phục:
"Nếu không nhầm thì máu của cậu ta chính là ma lực. Để máu thấm vào cát, từ đó thành công điều khiển cát tùy ý... Thằng khăn quàng trắng, cũng có vài ngón nghề đấy chứ."
Dù có cái giá phải trả là chảy máu, nhưng bù lại có được khả năng điều khiển cát tự do. Đây chính là tuyệt chiêu của Camus.
Sau khi khói cát lắng xuống, hai con quái vật đã toàn thân đầy lỗ chỗ, hoàn toàn không còn hơi thở. Còn về con còn lại—Licond dường như đã dùng đuôi để phòng thủ, nên dù cái đuôi bị thương nặng, nhưng cơ thể lại không chút sứt mẻ.
"...Quả nhiên... rất cứng."
Camus tự lẩm bẩm, rồi giơ cánh tay phải lên không trung. Và những hạt cát đỏ đáng lẽ đã chìm sâu vào sa mạc, lại trở về phía trên tay phải cậu.
"Nhưng... bây giờ... chỉ còn một người. Không đúng... là một con quái vật!"
Cơn giận của Licond dâng lên đến cực điểm, nó tại chỗ lao về phía Camus. Nó đá bay cát, rồi dùng lực đó nhảy vọt lên trời.
"Nguyên Hình, Tường."
Camus lập tức thay đổi hình dạng cát đỏ, tạo thành một bức tường đỏ.
Licond lao vào bức tường, nhưng————
"Mức độ này... không thể phá hủy được."
Lực xung kích của Licond đáng lẽ phải có sức phá hủy đáng kể, nhưng bức tường đỏ vẫn đứng vững không hề lay chuyển.
"Nguyên Hình, Nắm Đấm."
Lần này biến thành một nắm đấm khổng lồ—mang theo áp lực mạnh mẽ, đấm thẳng vào Licond. Licond với vẻ mặt méo mó bị đánh bay đi. Licond đang tấn công núi cát loạng choạng, nhưng vẫn đứng dậy. Nó nghiến răng *kèn kẹt*, sát ý dâng cao.
"...Như vậy cũng... không được. Tuy nhiên..."
Hiiro và Shivba đang đứng cạnh Camus âm thầm bảo vệ. Ánh mắt của hai người khiến Camus cảm nhận được sự tin tưởng và giao phó của họ, sức mạnh tuôn trào.
Cậu lại thay đổi hình dạng của cát đỏ. Licond thấy cậu làm vậy, cũng bắt chước dùng cát. Một làn sóng cát khổng lồ ập đến Camus.
"...Vô ích thôi."
Cát đỏ bắt đầu di chuyển theo hình tròn, tốc độ cũng tăng lên vùn vụt.
"Nguyên Hình, Lốc Xoáy."
Cát biến thành trạng thái lốc xoáy, va chạm kịch liệt với làn sóng cát đang ập đến——.
Cả hai đối đầu trực diện, phát ra âm thanh như tiếng kiếm kẹt vào nhau, tóe lửa. Cuốn theo lượng lớn cát xung quanh, va chạm mạnh mẽ với nhau.
Cuối cùng kẻ thất bại là—làn sóng cát. Sau khi trở lại thành cát bình thường, nó tan biến đi. Camus dù chiến thắng, nhưng lại nhíu mày vì đau buồn.
"...Không đúng."
"Gulu?"
"Không đúng. Cha... mạnh hơn... xuất sắc hơn... mạnh mẽ hơn."
Nếu là Licond, không thể thua cuộc trong cuộc cạnh tranh ở mức độ này. Nếu là người cha đáng kính của mình, ngay cả khi cười cũng có thể dễ dàng vượt qua mình. Đó là một sự tồn tại vĩ đại đến vậy. Cho nên————
"Cha... dù là... cha... nhưng không phải là cha thật!"
Cát đỏ lại thay đổi hình dạng phía trên tay phải của Camus.
"Nguyên Hình, Búa Tạ Khổng Lồ."
Lần này Camus biến cát đỏ thành hai chiếc búa tạ khổng lồ. Kèm theo tốc độ mãnh liệt, di chuyển về phía con quái vật, một trong hai chiếc búa tạ từ dưới lên đánh bay Licond.
Licond kêu lên những tiếng quái dị bị đánh bay lên không trung, và đang chờ nó là—chiếc búa tạ thứ hai. Lần này lại dứt khoát giáng xuống đất.
Tiếng xương vỡ vang lên, Licond thuận thế rơi xuống. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Ở phía dưới đang chờ sẵn là chiếc búa tạ đầu tiên, rồi lại như vừa rồi lại đánh nó từ dưới lên.
Licond lại bị đánh bay lên không trung, sau đó chiếc búa tạ kia lại đánh nó xuống đất. Vòng lặp này lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Guchi! Gachi! Guga! Gaga!"
Trông như đang chơi bóng bàn, Licond bị coi như quả bóng liên tục va chạm mạnh mẽ giữa hai vật thể.
*Bí rì... bí rì rì... pá rì...*
Licond xuất hiện vết nứt, cát bắt đầu bong ra. Chất lỏng màu xanh lá cây bắn tung tóe từ người Licond. Đó là—máu. Cánh tay bị vặn vẹo, đuôi cũng xẹp xuống, rũ rượi. Việc chảy máu có nghĩa là tất cả cát phủ trên người đã bong ra hết.
Cuối cùng Licond bị một đòn của búa tạ trên không đánh rớt xuống đất. Vẻ mặt đau đớn nhăn nhúm lại, cơ thể cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.
Camus rút hai thanh kiếm sau lưng, hít một hơi thật sâu.
"...Để con kết thúc tất cả----------cha."
Licond dường như sợ hãi sát khí mà Camus phát ra, chui xuống cát định bỏ chạy.
Nhưng, *Pá xì xì xì xì xì----------...*
Licond đang cố gắng dùng hai tay đào cát chui xuống đất, nhưng khi nhìn xuống mặt đất thì nó sững lại. Bởi vì nơi đáng lẽ là sa mạc ẩn chứa hơi nóng, bây giờ lại không hiểu sao biến thành một khu băng giá lạnh lẽo.
"——Làm sao tôi có thể để cậu chui xuống được."
Camus cũng kinh ngạc nhìn Hiiro. Lúc này Hiiro đang ngồi xổm viết gì đó trên mặt đất.
※
'Đông Kết Hóa'
Đây là pháp thuật ba chữ đầu tiên mà Hiiro sử dụng. Ba chữ này đã biến toàn bộ sa mạc xung quanh thành một vùng băng nguyên. Phạm vi ảnh hưởng rất rộng, chỉ nhìn thấy trước mắt, dường như cả nơi những người tộc Asura đang giao chiến ở xa cũng bị đóng băng.
(…Không ngờ uy lực lại lớn đến mức này. Thật khiến mình giật mình.)
Dù không phải toàn bộ sa mạc đều bị ảnh hưởng, nhưng uy lực này so với pháp thuật một chữ thì thật sự mạnh đến kinh ngạc. Mặc dù Hiiro vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng lại vô cùng xúc động, đây là bí mật riêng của một mình Hiiro.
"Nhanh lên! Thằng khăn quàng trắng! Hãy kết thúc mọi chuyện đi!"
Camus bị lời nói của Hiiro kéo về thực tại, biểu cảm thay đổi. Cậu lại dồn sức vào toàn thân, rồi lao hết tốc lực về phía Licond.
※
Đối mặt với cú tấn công của Camus, Licond hoảng hốt đứng dậy. Nó là kẻ đầu tiên phải chịu đựng sự thay đổi môi trường bất ngờ và sát ý của Camus, trông rõ ràng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.
"Hú á á á á á á á á!"
Camus lợi dụng sức xung kích, dồn toàn lực đâm mũi song kiếm về phía Licond.
"Gừ á á á á á á á á á á á á á!"
Song kiếm xuyên thủng lõi hình cầu. Camus nghiến chặt răng, biểu cảm vẫn cứng đờ.
Nhìn thấy máu rỉ ra từ khóe miệng kẻ thù mô phỏng hình dạng cha mình, một cảm giác khó chịu tước đoạt sinh mệnh khiến biểu cảm cậu ta tối sầm lại.
Một luồng nhiệt từ dạ dày dâng lên cổ họng, Camus vẫn cố gắng nuốt nó xuống.
Sau khi Camus từ từ rút song kiếm ra, Licond yếu ớt quỵ gối, ngửa mặt ngã xuống đất.
"Hù, hù, hù, hù, hù..."
Mặc dù làm như vậy, Camus đã giải thoát mọi người khỏi nỗi sợ hãi về Licond, nhưng trên mặt cậu ta không hề thấy vẻ vui mừng, ngược lại toàn thân run rẩy, cúi đầu với vẻ mặt buồn rầu.
Licond phun ra rất nhiều máu từ miệng. Nhịp đập của lõi cũng dần dần dịu đi. Đồng thời, đôi mắt đỏ ngầu vừa rồi đầy thù địch, từ từ biến thành đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ thẫm. Màu mắt đó giống hệt Camus.
"............Ca... mus..."
Âm thanh lọt vào tai này—Camus trợn tròn mắt, như thể nói: Ngay cả khi đã cố gắng hết sức vẫn không thể sao.
(Tuy nhiên... sao có thể... Lẽ nào...!)
Camus dù một mặt cho rằng không nên ôm hy vọng, nhưng hy vọng đó lại dần dần dâng cao. Cổ họng phát ra tiếng *ụt*, Camus nhìn chằm chằm vào thực thể trước mặt.
"...Camus..."
Lần này thật sự không nhầm lẫn. Âm thanh đó—và đôi mắt đó—không nghi ngờ gì chính là tất cả những gì Camus quen thuộc.
"...Cha...............cha...?"
Những con dao trong tay rơi xuống đất. Camus lao nhanh về phía Licond đang nằm.
"Cha!"
"...Camus............Cha xin lỗi... con."
"Không... không... không có chuyện đó!"
Camus không ngừng lắc đầu lia lịa. Không thể ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi.
"Tuy nhiên... con đã làm rất tốt đó... Camus."
Hiiro và Shivba cũng đi đến bên hai người.
"Xin lỗi... tất cả là do con đã khiến cha phải chịu đựng những điều đau khổ như vậy..."
"Không... không có chuyện đó! Vì con là... tộc trưởng mà... phải bảo vệ đồng đội... giống như cha!"
"Ha ha ha... Vậy sao, con đã trở thành tộc trưởng rồi à............... Camus, con đã trưởng thành rồi."
"Cha, cha ơi..."
"...Ha ha ha, như vậy mới xứng đáng là con trai của cha chứ..."
Rikundo nở một nụ cười yếu ớt, đưa bàn tay trái khẽ run rẩy đặt lên đầu Camus.
"Con đã... mạnh hơn."
"Hu... hức hức... hức hức..."
Camus sụt sịt mũi, nước mắt rơi xuống cát.
"Dù... cha gần như không còn ý thức, nhưng cha có cảm nhận được đấy... cảm nhận được sức mạnh của con."
"...Thật sao?"
"Phải, dù con đã mạnh hơn... nhưng muốn đạt đến trình độ của cha... thì còn lâu lắm."
"...Con xin lỗi. Con mà... có thể sớm hơn một chút... giải thoát cho cha... thì tốt rồi."
"............Ha ha, cha thật là một người hạnh phúc."
"Cha...?"
"Khác với người mẹ bạc mệnh của con... cha có thể tận mắt nhìn thấy con trưởng thành như thế này..."
Đối với Rikundo, chắc chắn không có chuyện gì hạnh phúc hơn việc tận mắt chứng kiến Camus xuất sắc như vậy.
"Thế này cha sẽ có những câu chuyện tuyệt vời trên đường đi... để kể cho người kia nghe rồi."
Người kia hẳn là chỉ người mẹ đã khuất của Camus.
"Camus... con nghe kỹ đây..."
"...Chuyện gì ạ?"
"Con phải cẩn thận kẻ đã biến cha thành thế này – tên đàn ông đó... tên 'Người đàn ông có vết sẹo hình chữ thập' đó."
"...Vết sẹo hình chữ thập... đàn ông..."
Camus nhớ lại người đứng trên mai con rùa đất sa mạc đã tấn công họ. Bên má phải của người đó quả thật có một vết sẹo hình chữ thập.
"Kẻ đó đã nói... đang thử nghiệm gì đó. Tuy nhiên... cũng nói... đã không cần phải ở lại sa mạc này nữa."
Tuy nhiên, dù vậy vẫn có thể quay lại, rồi tiếp lời dặn Camus phải hết sức cẩn thận.
"Sẽ ổn thôi... mọi người cứ để... con... bảo vệ."
Rikundo nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Camus, nét mặt anh ta dịu đi.
"Ha ha, nhưng con vẫn còn non lắm! Kỹ thuật dùng cát vẫn còn quá... ư!"
"Cha!"
Rikundo lại nôn ra máu tươi, trông vô cùng đau đớn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Điều đáng kinh ngạc là, cơ thể anh ta bắt đầu dần tan rã từ đầu ngón tay.
"Cha! Chân cha!"
"Hộc, hộc, hộc, hộc... Camus... con nghe cha nói đây."
"Cha!"
"Nghe cho kỹ... khụ khụ khụ khụ! Hộc, hộc, hộc, hộc... Phải trở nên mạnh hơn... nhất định phải... vượt qua cha đấy!"
"Cha... ưm... ưm! Ưm ưm! Con sẽ... mạnh lên..."
Camus khóc đến nỗi nước mắt và nước mũi tèm lem, khó mà nghe rõ cậu ấy nói gì, nhưng Rikundo lại nở một nụ cười.
"Không... không thua... con không thua ai đâu! Vì vậy... vì vậy!"
Phần gần cổ của Rikundo đã hóa thành cát và tan vào gió.
"Cha sẽ luôn bảo vệ con — con trai yêu quý nhất của cha."
Toàn thân Rikundo đã hóa thành cát, trở về với đất mẹ. Camus cất lời tuyên bố tại đây. Tại đây, cậu ấy đã thề với cha mình rằng nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi người──────
"Vì vậy! Cha cứ yên tâm đi!"
Khoảnh khắc này, trận chiến với 'Quái vật sa mạc' mới thực sự kết thúc. Tuy là một kết cục bi thảm, nhưng Camus cũng đã trưởng thành rất nhiều từ đó.
Camus ngẩng đầu nhìn những hạt cát bay lượn trên không, mím chặt môi. Dù vẻ ngoài của cậu ấy có phần trung tính, nhưng rõ ràng trên mặt lại là biểu cảm của một người đàn ông.
Đó là một gương mặt trưởng thành, mang trên mình tất cả những gì người cha đã gửi gắm.


0 Bình luận