Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 : Đấu giá

Chương 13 : Cú Lừa Hoàn Hảo

0 Bình luận - Độ dài: 1,405 từ - Cập nhật:

Dù Đinh Tứ có gọi to sớm hơn một chút thì cũng vô ích. Trong phụ bản đặc biệt như buổi đấu giá này, người chơi có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, không bị giới hạn. Rõ ràng, chính bản thân anh ta cũng biết điều đó. Hành động vừa rồi chẳng qua chỉ là một phản ứng bản năng khi con người rơi vào tuyệt vọng.

Trơ mắt nhìn thân thể người phụ nữ đeo kính râm biến mất trước mặt, Đinh Tứ gần như phát điên, hai tay vò lấy tóc mình như muốn xé nát da đầu.

Nhưng anh ta không phải người duy nhất trong đại sảnh đêm nay cảm thấy hối hận. Từ phía bên kia, một tiếng gào thảm vang lên, một thanh niên trẻ gục xuống ghế ngất xỉu. Và ngay sau đó là những tiếng gào giận dữ khác dội lên, đầy cay đắng và phẫn nộ.

Trương Hằng ở gần Đinh Tứ nhất, cũng là người thấy rõ nhất mọi chuyện. Khi người phụ nữ đeo kính chuẩn bị rời khỏi phụ bản, Đinh Tứ trong cơn rối loạn đã không kìm được mà mở chiếc cặp công văn màu đen ra. Bên trong là ba hộp gỗ tule quý giá. Nhưng khi mở nắp ra, cái đập vào mắt lại không phải là đạo cụ game quý giá… mà là ba cục đất sét màu, được nặn thành những khuôn mặt đang cười toe toét nụ cười giễu cợt, nhạo báng thẳng vào sự ngu ngốc của anh ta.

Sau tiếng hét cuối cùng, Đinh Tứ dường như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngã vật xuống ghế. Và dĩ nhiên, không chỉ có thương hội của Flaubert là nạn nhân. Gần như mọi hội nhóm có trong tay điểm tích lũy đều đã bị người phụ nữ ấy lừa một cú ngoạn mục. Những chiếc hộp tule được mở ra, bên trong toàn là đất nặn màu mè, đau đớn như đâm thẳng vào mắt người chứng kiến.

Trương Hằng cũng phải thầm ngạc nhiên. Với nhãn lực và kinh nghiệm như Đinh Tứ và đám người kia, lẽ ra không thể mắc phải cú lừa tầm thường đến vậy. Nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, khi mọi người còn đang trong phụ bản, có thể trực tiếp kiểm tra thông tin đạo cụ qua bảng trạng thái cá nhân. Thế mà cô gái ấy chỉ dùng vài cục đất sét rẻ tiền đã qua mặt tất cả, rồi dùng số điểm khổng lồ ấy để mua lại [Giấc Mộng Tử Vong] từ tay ba đại công hội không tốn đến một xu.

Nghe cứ như truyện viễn tưởng.

Thế nhưng, điều phi lý ấy lại đang xảy ra ngay trước mắt cậu.

Trong toàn bộ đại sảnh, có lẽ chỉ có lão đấu giá sư trên sân khấu là không bị ảnh hưởng. Sau khi bán xong món đồ cuối cùng, ông ta hoàn tất công việc bằng vài câu kết ngắn gọn, rồi ung dung tháo găng tay bước xuống, chẳng thèm quan tâm đến sự hỗn loạn đang lan ra phía dưới.

Những người rời khỏi phụ bản đầu tiên chính là đại diện các công hội. Họ là kẻ thua thiệt lớn nhất đêm nay, nên không thể không nhanh chóng báo cáo lại với trụ sở. Đồng thời, chắc chắn họ cũng sẽ triển khai các biện pháp để lần ra tung tích của người phụ nữ kia trong thế giới thực.

Đinh Tứ biến mất khỏi ghế mà chẳng buồn chào ai. Những người chơi còn lại thì hoặc thì thầm bàn luận, hoặc rời đi từng nhóm nhỏ. Trương Hằng cũng nhận được [Mũi Tên Của Paris] và chiếc chìa khóa chưa định danh từ ban tổ chức, thời gian không còn nhiều, cậu quyết định rời khỏi phụ bản.

Trở về phòng nghỉ, cậu nghe thấy âm nhạc đã đổi sang giai điệu jazz dịu nhẹ. Cô nàng pha chế rượu trông có vẻ tâm trạng rất tốt, vừa nghêu ngao hát theo nhạc vừa thử nghiệm công thức mới cắt sầu riêng cho vào rượu rum và khuấy đều.

“Đêm nay đáng được ăn mừng đấy. Cậu nên uống một ly chúc mừng bản thân vừa gia nhập hàng ngũ đại gia.”

[Bộ Xương Molesby] là món hàng mà cô đưa đến buổi đấu giá. Dĩ nhiên cô biết rõ giá trị của nó. Nhưng Trương Hằng chỉ liếc nhìn ly rượu rum pha sầu riêng rồi từ chối ý tốt của cô.

Cậu đưa chiếc chìa khóa chưa định danh và sợi dây chuyền lấy từ chỗ Simon cho cô gái. “Giúp tôi định giá hai món này.”

Rồi như sực nhớ, cậu nói thêm: “Và cho tôi một thẻ hội viên vĩnh viễn, với một thẻ miễn trừ trừng phạt khi thất bại nhiệm vụ.”

Trương Hằng đã muốn mua thẻ miễn phạt từ lâu, như một biện pháp phòng ngừa. Còn thẻ hội viên… dù có chút do dự, nhưng nếu cậu còn phải lưu lại thành phố này thêm một thời gian thì đầu tư sớm vẫn là tốt nhất.

“Đàn ông biết cách tiêu tiền, tôi thích.” Cô pha chế cười khẽ, lấy máy tính và bấm vài cái. “Tổng cộng là 1.407 điểm. Giá hữu nghị.”

Vậy là số điểm của Trương Hằng giảm từ 2.292 xuống còn 785. Sau khi trả tiền xong, cậu chợt nghĩ tới một chuyện khác. Thấy tâm trạng cô gái đang vui, cậu liền hỏi: “Cô có biết bảng thông tin cá nhân trong phụ bản có thể bị sai lệch không?”

Cô nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên. Gần như ngay lập tức, cô trả lời: “Không thể nào. Dữ liệu trên bảng còn chính xác hơn cả đồng hồ điểm giờ trước bản tin thời sự.”

Rồi cô khựng lại, như nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm: “Trừ khi có đạo cụ đặc biệt gây nhiễu. Nhưng loại đó ít lắm, chắc phải là đạo cụ hạng A trở lên. Sao vậy, cậu đã gặp tình huống như thế sao?”

Những chuyện xảy ra tại buổi đấu giá không còn là bí mật. Trương Hằng cũng không cần giấu giếm: “Có người dùng đất nặn để lừa toàn bộ công hội trên tàu. Dùng số điểm ấy mua món đồ cuối cùng từ tay ba đại công hội.”

“Cái chiêu này…” cô lẩm bẩm, “Nghe giống y như phong cách của tên đó… Hừ, hắn cũng xuất hiện rồi. Đúng là không chịu ngồi yên.”

Tuy nhiên, cô không nói rõ tên “hắn” là ai, chỉ nhắc nhở: “Tốt nhất cậu nên cẩn thận khi giao thiệp với những người chơi khác. Gần đây rắc rối ngày càng nhiều. Có vẻ như một cơn bão lớn đang kéo đến.”

Lần này Trương Hằng rời khỏi Thành Phố Dục Vọng sớm hơn thường lệ. Khi cậu bước qua cánh cổng, đồng hồ mới điểm 23:16. Vẫn còn thời gian trước khi thời gian dừng lại. Cậu muốn thử dùng [Mũi Tên Của Paris] xem hiệu quả ra sao.

Chỉ là, cây cung sf hiện đang để ở trường, cậu phải quay lại lấy nó.

Trương Hằng mượn một chiếc xe đạp công cộng, đạp đến trạm xe gần nhất. Giờ này, trong khu công nghiệp, trạm xe buýt đêm vắng hoe không một bóng người.

Khi cậu cúi xuống khóa xe, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt sau bụi cây gần đó. Bản năng cảnh giác khiến Trương Hằng lập tức quay người lại, rút [Mũi Tên Của Paris] và lùi về sau hai bước.

Cả Đinh Tứ lẫn Flaubert đều từng cảnh báo rằng vòng tròn người chơi không an toàn. Vụ lừa đảo vừa rồi càng khiến cậu cảnh giác hơn bao giờ hết.

Cậu trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Tiếng động im bặt sau câu hỏi. Kẻ sau bụi cây có vẻ bị làm cho giật mình.

Năm giây trôi qua. Một cái bóng nhỏ lao ra khỏi đám cây hóa ra chỉ là một con mèo hoang đen nhánh, cuống cuồng phóng vào bóng tối.

Chỉ là… báo động giả?

Đúng lúc đó, chuyến xe buýt đêm cũng đến. Trương Hằng cất mũi tên vào túi, liếc lại một lần cuối về phía bụi rậm, rồi bước lên xe từ cửa trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận