Mùa hè nóng bức.
Mặt trời đỏ rực.
Đã thế rồi thì câu kế tiếp kiểu gì cũng phải là:
“Biển thôi!”
“Yeah!”
Tôi vừa lau mồ hôi trán vừa nhìn Segawa và Akiyama vươn hai tay lên trời.
“Nóng quá… Khó chịu thật…”
“Rushian, anh có muốn uống nước không?”
“Cảm ơn nhé.”
Ako trong bộ đồ bơi cúi xuống bên cạnh tôi, đưa chai nước ra. Tôi rời mắt khỏi vòng một căng tràn của cô ấy, rồi ngồi phịch xuống dưới chiếc ô tôi tự dựng. Tôi là người thay đồ xong trước nên rảnh rang chuẩn bị, nhưng làm một mình thì cũng cực phết đấy chứ.
Cuối tuần đã đến, cụ thể là Chủ Nhật. Bọn tôi lại một lần nữa đặt chân đến căn biệt thự của cô nàng Hội trưởng mà chúng tôi từng ghé qua trước đây. Bãi biển thuộc khu biệt thự vẫn y như cũ, trống trải như thể được bao trọn cả. Nhiều lúc tôi còn băn khoăn không biết liệu chúng tôi có đang được ưu ái quá mức không.
“Sao tự nhiên lại đến nơi này vậy chứ…?”
“Nếu hỏi vì sao thì, đương nhiên là vì trận hải chiến tối nay rồi.”
Cô nàng Hội trưởng vui vẻ nói với cô giáo Saitou đang nhìn xa xăm.
“Trước trận chiến tối nay, điều chúng ta cần là chuẩn bị đầy đủ điều kiện. Từ thể trạng tốt nhất cho đến việc phối hợp miệng với nhau, hay tình hình đường truyền thế nào… Chỉ khi chiến đấu trên cùng một chiến trường thì thắng bại mới rõ ràng được chứ.”
“Tính số lượng tàu thuyền sẽ tập hợp lại thì, máy tính cấu hình thấp chắc chịu không nổi đâu nhỉ…”
Thực tế, với trận chiến tối nay dự kiến có hàng trăm tàu thuyền tham gia, thì máy tính của Segawa, Bahamut, hay thậm chí là máy của tôi, chắc chắn sẽ giật lag, không thể nào chiến đấu tử tế được. Tôi cũng đang định xem thử có dùng máy tính ở phòng câu lạc bộ được không, nên việc có thể mượn được một chiếc máy tử tế thật sự là một cứu cánh. Hơn nữa, tập trung ở một chỗ thì cũng dễ dàng phối hợp bằng cách trò chuyện với nhau.
“Thế nên, tập trung lại thì tốt đấy… nhưng đâu nhất thiết phải là biển đâu nhỉ?”
“Cô nói gì vậy. Lúc đi du thuyền chúng ta đâu có xuống biển được đâu, nên đương nhiên phải cần một dịp để đi tắm biển chứ.”
Dứt lời, cô nàng Hội trưởng vui vẻ nhìn ra biển, như thể nói, “Đúng là phải xuống nước mới đã!”
“Hơn nữa, liên tiếp hai năm liền đưa bạn bè về biệt thự… Cha mẹ tôi cũng sẽ yên tâm hơn.”
“À… ý cô là: ‘Con gái mình sao mà ít bạn bè quá vậy?!’ đúng không?”
“Nếu không có mọi người thì đúng là như vậy mà!”
Cô ấy cười lớn, rạng rỡ nói.
Khoan đã, hình như năm nay cô ấy có nói mục tiêu là kết bạn với mọi người trong lớp mà? Đã quá nửa năm rồi đấy?
“Biệt thự đẹp, bãi biển tuyệt vời! Tiền bối đỉnh thật đấy, anh hai!”
Mizuki chạy tới, chân đi dép lê quẹt quẹt cát. Với vẻ mặt vui vẻ như thể chưa từng xảy ra vụ "bùng cháy" lần trước, anh hai đây cũng thấy yên lòng lắm.
“Một trải nghiệm bất ngờ đối với dân thường như em.”
“Tuy là năm thứ hai rồi nhưng em vẫn chưa quen được.”
Mikan và Ako gật gù nhìn về phía biệt thự. Bởi vì bọn tôi đều là những công dân nhỏ bé mà.
“Thôi, dù gì thì mọi người cũng phải cảm ơn cô nàng Hội trưởng đã mời chúng ta đấy nhé!”
“Cảm ơn tiền bối ạ.”
“Em sẽ… nhờ vả nhiều ạ.”
“Không sao không sao. Mọi người vui là được rồi.”
Nói rồi, cô nàng Hội trưởng dụi mắt.
“Tôi… đang sống tuổi thanh xuân!”
Cái người này cũng thật là… bí ẩn quá đi!
“Vậy thì, đầu tiên, tất cả cùng khởi động nào!”
“Vâng ạ!”
“Vâng.”
Cả bọn bắt đầu tập thể dục khởi động. Quang cảnh tuy rất đẹp, nhưng tôi cứ vô thức đưa mắt nhìn sang, thật là nguy hiểm. Ako vẫn bồng bềnh như mọi khi, Segawa động tác nhỏ nhắn trông đáng yêu, cô nàng Hội trưởng thì có vẻ dáng người còn đẹp hơn năm ngoái, còn Akiyama thì bộ đồ bơi hợp đến đáng sợ. Tôi khẽ lùi ra xa mấy cô gái, rồi cũng khởi động nhẹ nhàng.
Hóa ra Mizuki lại bình thường hơn tôi nghĩ, có lẽ đây sẽ là một buổi đi biển vui vẻ.
“Ako-san!”
“Dạ, dạ?”
Mizuki cười tươi nói.
“Từ đây đến cái phao kia, chúng ta bơi thi đi ạ!”
“Gì đột ngột vậy trời?!”
Ôi không! Con bé vẫn chưa khỏi chút nào! Nó vẫn đang trong trạng thái "bùng cháy"!
“Thi đi, thi đi! Em sẽ không thua Ako-san đâu!”
“Bơi ư?! Em chỉ bơi nổi thôi mà!”
“Nếu thua thì chị phải từ bỏ anh hai đấy!”
“Không đời nào?!”
Mizuki bỏ qua Ako đang lắc đầu, chạy về phía bờ biển.
“Mikan-chan, làm ơn hô hiệu lệnh bắt đầu đi!”
“…Chuẩn bị, chạy!”
“Tuyệt đối sẽ không thua Ako-san đâu!”
Với hiệu lệnh qua loa đó, Mizuki lao xuống biển và bắt đầu bơi cắm đầu cắm cổ.
Ối, đi thật rồi.
“Con bé em gái của cậu… đúng là một đứa thú vị nhỉ.”
Segawa cười tủm tỉm tiến lại gần. Ê này, đừng có lấy em gái người khác ra mà trêu đùa chứ.
“Tôi cũng không hiểu nữa, nhưng con bé cứ lao về phía trước một cách khó hiểu.”
“Chắc là Mizuki rất thích anh trai đó.”
“Tôi không nghĩ là thích tôi đâu, mà là…”
Tôi nghĩ con bé chỉ đang "bùng cháy" theo một hướng sai lệch nào đó sau khi xem cảnh hôn của anh trai thôi. Vì chính tôi đã bảo con bé hãy tự mình thể hiện tình cảm đi, nên tôi cũng không biết phải tức giận kiểu gì, thành ra mọi chuyện cứ loạn xì ngầu cả lên.
“À, tiền bối Kyou đuổi theo rồi kìa.”
“Ngay cả cô nàng Hội trưởng cũng khó mà đuổi kịp nhỉ. Shushu-chan bơi giỏi thật.”
“Con bé có thể vào đội bơi lội được đó chứ?”
Bọn tôi thong thả đứng ngắm nhìn.
À, tôi cũng phải thoa kem chống nắng nữa. Cho vào túi rồi mà nhỉ, hình như thế.
“…Khoan đã, Tamaki-san?”
Cô giáo Saitou, với ánh mắt “vô vọng”, nói với Ako đang ngồi bên cạnh.
“Cậu là người bị khiêu chiến, sao lại cứ ngây người ra nhìn vậy…?”
“Ơ, nhưng em đâu bơi được đến tận chỗ đó đâu ạ.”
Ako lắc lắc tay, vẻ mặt “không được đâu, không được đâu.”
“Con bé là cái kiểu người như vậy đấy.”
“Mizuki-chan… thật đáng thương quá nhỉ…”
“À, con bé em gái nhận ra rồi kìa.”
Mizuki quay đầu lại, dường như đã nhận ra Ako đang ngồi trên bãi cát nhìn mình. Con bé hùng hổ chạy về phía này, thở hổn hển nói.
“Sao… chị không xuống?!”
“Tại vì em không bơi được mà.”
Ako lạnh nhạt đáp.
“Hơn nữa, bất kể điều kiện gì thì em cũng sẽ không bao giờ đặt Rushian ra làm vật cược!”
“U hu hu hu! Cái kiểu không biết đọc không khí như chị thật sự rất có hại cho việc giáo dục anh hai đấy!”
“Em nghĩ cái văn hóa ‘người không hòa đồng là kẻ xấu tuyệt đối’ nên bị loại bỏ đi mới phải!”
“Mà bọn mình cũng đâu phải kiểu người đó đâu nhỉ.”
“Ưưư!”
Mizuki giậm chân bành bạch trên cát.
Thế này thì không được rồi, không được làm phiền mọi người.
“Này Mizuki, con bảo không có kỷ niệm mùa hè, nên mọi người mới cố tình ra biển cùng con mà phải không?”
Tôi định nói tiếp là không được làm phiền mọi người, nhưng…
“Nishimura-kun, thôi được rồi được rồi.”
Akiyama ngăn tôi lại, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Đằng nào cũng tới rồi, cứ để con bé làm những gì nó muốn đi?”
“Nhìn thì cũng thấy thú vị mà nhỉ.”
“Một hậu bối đáng yêu cứ cố chấp gây sự với tiền bối mà mình ngưỡng mộ. Đúng là thanh xuân, làm một cố vấn thì còn gì bằng chứ.”
“…Nếu mọi người đều đồng ý, thì tôi cũng không bận tâm đâu.”
Dù có ngăn thì cũng chẳng biết con bé có chịu dừng lại không nữa.
“Ừm, trận đấu này coi như tôi thắng có được không nhỉ?”
Cô nàng Hội trưởng vừa bơi đến tận cái phao rồi quay lại, vừa nói với vẻ mặt hài lòng, vừa bước lên bãi cát. Sức bền của cô ấy vẫn tốt như thường. Năm ngoái cô ấy cũng bơi một mình điên cuồng như vậy.
“Dù sao thì, cứ đấu đi Ako-san! Bất kể điều kiện gì cũng được!”
“Ơ, vừa nãy chị nói bất kể điều kiện gì cũng được sao?”
“Bất kể điều kiện gì cũng được ạ!”
“U hu hu hu! Nói chuyện không có lý lẽ gì cả… Khó xử quá đi…”
Hai người cãi nhau, cô nàng Hội trưởng quấn khăn lên tóc, rồi lên tiếng gọi.
「Vậy thì, chúng ta cứ đường đường chính chính mà tỉ thí thôi nào. Trò chơi để ta lo."
"Hội trưởng?"
"Cô tính làm gì vậy ạ?"
"Ừm, ví dụ như… trò này thì sao?"
Tôi úp mặt xuống bãi cát, điều chỉnh tư thế sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào.
Chờ đợi vài giây.
"Rady… go-nyaa!"
Giọng thầy Saitō vang lên.
Ngay lập tức, tôi đứng bật dậy và quay người lại.
Dốc toàn lực lao đi trên bãi cát để về đích, nhưng…
"Nặng quá! Chân nặng quá!"
Trời đất ơi, chạy trên cát khó hơn hẳn chạy trên đất!
Vốn dĩ tôi đã chẳng giỏi chạy bộ, giờ lại thêm cái địa hình này thì đúng là muốn hụt hơi!
"Cát khó chạy quá…"
Đằng sau, tiếng Segawa cũng đang chật vật giống tôi vọng đến.
Nếu ai cũng khổ sở như mình, có lẽ mình cũng có cơ hội thắng…
"Tôi đi trước đây!"
Akiyama-san lướt qua ngay bên cạnh tôi!
"Ối giời, nhanh thế!"
"Phải có bí quyết chứ!"
Cô ấy bỏ xa tôi, chạy như bay trên nền cát.
"Số một đây!"
Rồi, cô ấy trượt người cái rẹt, lao thẳng xuống cát và giật phăng lá cờ cắm trên đó.
Chết tiệt, thua rồi sao…
Tôi cứ nghĩ sẽ không thua con gái đâu, đúng là quá chủ quan mà… Hơi bị ấm ức đấy…!
"Khó chạy thế mà sao cô ấy chạy đẹp thế nhỉ?"
"Đỉnh không?"
Akiyama-san xoay người tròn một vòng, hướng về phía tôi.
Cái dáng người hơi cuộn lại, nằm ngửa trên cát cứ như đang chờ đợi tôi vậy.
Mồ hôi lấm tấm trên người dính đầy cát, trông quyến rũ một cách kỳ lạ.
"Dáng đấy gợi cảm lắm nên cô ngồi dậy đi ạ."
"Nishimura-kun! CÁCH NÓI CHUYỆN KÌA!"
Tuy là đang giận, nhưng Akiyama-san vẫn nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng đứng dậy.
"Aaa, mệt quá đi mất."
Cùng lúc đó, Segawa, người đã về đích dù chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đổ vật xuống bên cạnh.
"Cuộc đấu Cờ Biển, vòng một, người chiến thắng là Akiyama Nanako!"
"Yeah!"
Trước lời xướng thắng của Hội trưởng, Akiyama-san phấn khởi vẫy lá cờ.
Nội dung cuộc tỉ thí không ngờ lại là đấu Cờ Biển.
Cắm cờ xuống cát, cách khoảng 20 mét, rồi úp mặt xuống, quay lưng lại.
Sau đó thì đợi hiệu lệnh chạy đến giật cờ, ai lấy được cờ trước thì thắng, một luật chơi đơn giản dễ hiểu.
Chỉ là, nói đó là dễ dàng thì lại là chuyện khác.
"Haiz, đúng là không hợp với bọn mình rồi."
"Mệt quá!"
"Tại ngày thường chẳng chịu vận động gì đấy chứ?"
Tụi tôi toàn giao phó việc vận động cho nhân vật trong game thôi mà.
"Vậy thì, vòng hai định mệnh! Các thành viên tham gia là Futaba Mikan! Tamaki Ako! Nishimura Mizuki!"
"Chúng ta tỉ thí đi, Ako-san!"
"Em cũng muốn chấp nhận… nhưng mà…"
Nhìn lá cờ cắm trên cát, Ako nói với nụ cười gượng gạo.
"Em thấy đây không phải là sở trường của em đâu ạ!"
"Muốn bảo vệ anh trai lúc nguy cấp thì phải có thể lực chứ!"
"Lúc nguy cấp thì em nghĩ mình sẽ cố gắng được, nhưng bình thường thì em không tự tin lắm ạ."
"Việc ngày thường không làm thì làm sao lúc cấp bách mà làm được chứ!"
Nói thì đúng là phải, nhưng Ako lúc nguy cấp còn có thể tung ra cú đấm mạnh hơn tôi đấy nhé?
"Ưm, dù sao thì… em cũng tham gia…"
Ako nằm úp mặt xuống với vẻ không cam tâm.
Bên cạnh cô bé, Mizuki nằm sấp với đầy quyết tâm, còn Mikan thì:
"Đã chơi là phải thắng."
Cứ hễ là chuyện cạnh tranh thì lúc nào Futaba cũng nghiêm túc hết mức.
Trời ạ, cái cặp đấu gì mà như từ ma giới chui ra vậy.
"Vậy giờ tôi ra hiệu nhé? Ready!"
Thầy Saitō giơ tay lên, rồi phất xuống.
"Go-nyaa!"
"Ư!"
"…!"
"Ái chà!"
Hai người bật dậy ngay lập tức, còn Ako thì "nhổm" một cái mới đứng lên được.
Rồi hai người kia phóng đi như bay, còn Ako thì rề rà chạy.
Thế này có còn gọi là tỉ thí được nữa không đây?
"Akoo, cố gắng lên chút nữa đi!"
"Nhưng mà chạy khó lắm ạ!"
Đó có phải vấn đề đâu chứ!?
Dù Ako đã cố gắng hết sức để chạy, nhưng khoảng cách với hai người phía trước cứ thế mà xa dần…
Khoan đã, kìa?
"Hộc… hộc…"
"Ơ, em đuổi kịp rồi ạ!"
"Ư… k-không thua…"
Mới chạy đoạn ngắn thế này mà Futaba đã cạn kiệt thể lực rồi!
Ako đuổi kịp được rồi!
"Hộc… em hết sức rồi…"
"Phải chạy… đến giới hạn…!"
Cả hai chạy song song, thở hổn hển và lảo đảo.
Nghe cứ như đang nói chuyện chiến đấu sinh tử vậy, nhưng mới chạy được có hơn 10 mét thôi mà!?
"Cờ, lấy được rồi!"
Và, Mizuki, người đã độc chiếm vị trí số một, đã lấy được lá cờ.
"Em thắng rồi anh trai! Em là số một! Em sẽ không thua Ako-san… đâu?"
Mizuki quay lại nhìn, và cái cô bé thấy là:
"Hết chịu nổi rồi ạ."
"Cố… gắng… rồi…"
Ako và Futaba đã kiệt sức trước khi kịp đến được chỗ lá cờ.
"Chúc mừng! Người chiến thắng, Nishimura Mizuki-chan-nyaa!"
"Em không cảm thấy mình thắng chút nào hết!"
Cuối cùng cũng lấy lại được hơi, Ako mở lời, "Rushian sẽ không cá cược đâu nhé?" rồi nói:
"Em nghĩ là, bị ép thi đấu trong lĩnh vực mình không giỏi thì không công bằng đâu ạ."
Cô bé bắt đầu đưa ra lời lẽ.
"Về phần em, em cũng muốn cho Shushu thấy được sự vĩ đại của chị dâu, để trở thành chị em tốt. Nhưng mà nếu thi đấu ngoài trời thì rõ ràng là thua ngay từ đầu rồi còn gì!"
"Ra vậy, chuyện đó cũng dễ hiểu mà."
"Ừ, nên thi đấu trong lĩnh vực công bằng mới phải."
Futaba, người luôn lấy việc đấu công bằng làm kim chỉ nam, cũng gật đầu.
"Ưm… Được rồi ạ. Vậy sở trường của Ako-san là gì ạ?"
"…S-sở trường… ạ?"
"Chúng ta sẽ thi đấu cái đó! Dù là gì đi nữa thì em cũng sẽ thắng!"
Có lẽ vẫn không cam tâm với kết quả vừa rồi, Mizuki bĩu môi nói.
Mà này, sở trường của Ako sao.
"Ako, sở trường của em là gì?"
"…Việc nhà, chắc vậy ạ?"
"Chắc không phải việc nên làm ở bãi biển đâu nhỉ…"
"Sở trường của Ako là thu hút mấy gã biến thái bám dai như đỉa đấy chứ."
"Thế thì đi đến chỗ đông người, ai bị tán tỉnh trước thì thắng, thế được không?"
"Các người tính bắt vợ với em gái tôi làm gì hả! Bỏ qua! Bỏ qua ngay!"
"À, kiến thức về Rushian thì em không thua ai đâu ạ! Nếu là đố vui Rushian thì em thắng chắc!"
"Có vẻ như em quên mất rằng đối thủ là người nhà đấy nhé?"
Họ cứ thế cãi nhau om sòm.
Ưm, thi đấu sở trường của Ako thì khó thật.
Không phải là Ako chẳng làm được gì, nhưng vì chỉ số cơ bản thấp nên làm gì cũng thấy bất lợi.
"À phải rồi, Ako-chan bắn súng giỏi nhỉ?"
Akiyama-san nói, nhớ lại lần trước off-meet cũng thấy Ako làm vậy.
Nghe cô ấy nói mới nhớ, nếu là tài thiện xạ thì hình như tôi cũng không thắng được Ako.
"Mà nói thế thì cũng không thể chơi FPS ở đây được…"
"Không… Vậy thì tôi có một ý hay."
Hội trưởng nhếch mép, nở nụ cười gian xảo.
Vài chục phút sau đó.
Bọn tôi đã ở trên thuyền.
"Đội Appricot, toàn thể thành viên, đã sẵn sàng chưa!"
"Sẵn sàng rồi ạ!"
"Lúc nào cũng được hết!"
"Em sẽ cố gắng!"
"Đội Neko Hime, không có vấn đề gì chứ meow?"
"Ta sẽ biến tất cả thành tổ ong vò vẽ!"
"Ừm, nhưng mà… chỉ là súng nước thôi mà?"
"Em sẽ không thua Ako-san đâu!"
Mà nói là thuyền, nhưng thực ra chỉ là xuồng cao su thôi.
Bọn tôi ngồi lên những chiếc xuồng cao su gắn động cơ nhỏ, rồi tiến ra xa bờ một chút.
Chia thành đội Appricot do Hội trưởng lái và đội Neko Hime do thầy Saitō lái, giờ thì trận chiến chuẩn bị bắt đầu.
"Sóng đánh hơi mạnh đấy, Ako, em có say không?"
"Em không sao ạ, em thuộc loại hơi "lì" một chút nên không say lắm đâu ạ."
"Thế là tốt rồi, không cần phải nói xấu bản thân đâu."
"Thật vậy sao? Hì hì~"
Ako vừa nói vừa lùi ra xa tôi một chút. Dường như chứng cứ đụng chạm người là y như rằng biến thành "mực luộc" của cô bé vẫn chưa hết hẳn.
Thú thật, tôi cũng thấy khá là tủi thân.
"…………À."
Nhưng mà, cô bé cứ loạng choạng tiến lại gần, rồi lại lùi ra khi vai chạm vào nhau, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nên tôi nghĩ có lẽ cô bé cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.
"Sau đây, Câu lạc bộ Game Online Hiện Đại, xin chính thức bắt đầu trận chiến súng nước đối kháng giữa các đội! Luật chơi đơn giản, ai để vỡ bóng giấy trên đầu là bị loại! Đội nào trụ lại đến cuối cùng sẽ giành chiến thắng!"
Vừa nói, Hội trưởng Kyou vừa vỗ vỗ vào chiếc bóng giấy trên đầu mình. Chuẩn bị chu đáo quá đi mất, không biết tổng cộng cô ấy đã chuẩn bị bao nhiêu trò chơi nữa đây?
"Trong đêm nay, chúng ta còn trận hải chiến cam go đang chờ đón, vậy nên trận thủy chiến này chắc chắn sẽ là một tiền đồn đầy máu lửa! Dù chỉ là trò chơi, nhưng tất cả chúng ta hãy dốc toàn lực để chiến đấu!"
"Ô!" Mọi người đồng thanh hô lớn.
Tôi vừa bơm nước vào khẩu súng nước cỡ lớn kêu "sụt sụt" vừa hỏi Ako đứng bên cạnh:
"Thế nào Ako, em nhắm bắn được không?"
"Hơi khó một chút vì tàu cứ lắc ạ!"
"À đúng rồi nhỉ. Sóng thế này thì đúng là khó thật."
Trên biển, sóng khá dữ dội, lắc lư đến mức khó mà tưởng tượng được có thể bắn trúng mục tiêu đã định.
Dù trong tình trạng như vậy, Ako vẫn "phụt phụt phụt" cười đầy tự tin và nói:
"Dù sao thì em cũng không thua Shushu-chan đâu ạ! Em sẽ thể hiện khả năng của mình để Shushu phải gọi em là chị dâu!"
"Ừm, ừm… Cố gắng lên nhé."
Bị gây gổ thì cũng phiền phức thật, nhưng nếu Mizuki mà gọi Ako là chị dâu thì lại càng rắc rối hơn nữa. Nếu mà làm thế ở trường thì không khéo lại có tin đồn lạ lùng lan truyền mất.
"Vậy thì đi nào! Sẵn sàng──"
Ối, trận đấu sắp bắt đầu rồi sao.
Dù mục đích có là gì đi nữa, đã chơi thì phải hết mình để mà vui chứ!
Hội trưởng Kyou giơ tay lên, rồi vung mạnh xuống.
"Chiến!"
Ngay khi tiếng hô vừa dứt, tôi nấp mình trong chiếc thuyền cao su và bóp cò súng nước.
Ui cha, tàu lắc quá nên bắn chả trúng mục tiêu gì cả!
"Khỉ thật, tình thế bất lợi rồi!"
"Thế này thì nhắm bắn cũng vô ích thôi! Bắn bừa đi!"
"Khụ, Shuvain đó, tính dùng chiến thuật bắn bừa sao!"
"Không sao đâu, đợi một chút là được…"
Segawa cứ bắn súng nước lia lịa, nhưng nước nhanh chóng hết sạch, chỉ còn lại tiếng "sụt sụt" buồn bã vang lên.
"À, bổ sung nước đã."
"Cơ hội đây rồi! Bắn thẳng nào!"
Segawa thò người ra khỏi thuyền để đổ nước vào bình. Ngay lập tức, toàn thân cô ấy trúng thẳng nước của Ako.
"Á… lạnh quá! Khoan đã, sao con bé đó lại bắn trúng trong khi tàu lắc thế này chứ!"
"Ako-chan đúng là giỏi mấy vụ này nhỉ."
"Đừng có nói chuyện nữa Nanako, bắn đi chứ!"
"Ưm, không vỡ được nhỉ."
Dù bị bắn trúng khá nhiều nước, nhưng bóng giấy của Segawa vẫn không hề có dấu hiệu sẽ vỡ.
Hả? Cái này có vẻ bền hơn mình nghĩ à?
"Dù là bóng giấy, nhưng nó có khả năng chống nước nhất định. Phải bắn thẳng vào mới dễ vỡ được!"
"Lại còn chuẩn bị đồ rắc rối nữa chứ!"
Tàu lắc thế này thì làm sao mà bắn thẳng được chứ!
"Muốn lại gần tàu đối phương để cận chiến."
"Như vậy là có rủi ro cao nhưng cũng có lợi nhuận cao. Đặc biệt, có nguy cơ khiến Saitō-sensei, người đang có vẻ thụ động, phải nghiêm túc."
Neko Hime-san đang chơi bằng cách thỉnh thoảng bắn từ xa, nhưng cô ấy cũng là một game thủ đích thực. Nếu khoảng cách thu hẹp và trở thành một cuộc đấu súng dữ dội, cô ấy chắc chắn sẽ tấn công tới tấp.
"…Sensei là đối thủ mạnh sao?"
"Cùng đẳng cấp trùm cuối với Akiyama-san."
"Rắc rối thật."
Đội đối thủ đúng là rất mạnh mà.
"À, mình có ý hay rồi! Cứ bắn lên trời lia lịa là nước sẽ rơi xuống và trúng thôi đúng không!"
"Akane! Gió, gió thổi nước về phía này kìa!"
"Lạnh quá!"
"Ơ? Khoan đã Saitō-sensei, cô ra chỗ đầu gió đi!"
"Cứ đấu súng bình thường đi chứ!"
Thuyền bên kia đang cãi cọ ầm ĩ kìa, đây là cơ hội!
Nhân cơ hội này hạ gục được một người cũng được── Ơ?
"Mizuki đi đâu mất rồi?"
"Đúng là nãy giờ không thấy bóng dáng đâu cả."
"Nằm rạp trốn trong thuyền à?"
"Ưm, dù có vậy thì việc không thấy bóng dáng hoàn toàn cũng bất thường… Uầy!?"
Úi cha, thuyền lắc kinh khủng khiếp! Sóng lớn à!?
Tôi nắm chặt mép thuyền để lấy lại thăng bằng, và rồi nhận ra. Thuyền bên kia không hề lắc lư chút nào.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chỉ bên này có sóng thôi sao?
"Lạ thật, sao chỉ có thuyền bên này lắc lư…."
"Ako-san, bắt được rồi nhé!"
"Áaaaaaaaaaaaaaa!?"
Gì, gì thế!?
Ako đang ở bên cạnh tôi mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã xuống biển.
"Cái gì… M-Mizuki—!?"
"Shushu-chan, sao em lại ở đây!"
Mizuki với chiếc bóng giấy ướt sũng như sắp vỡ đến nơi, đang nổi lềnh bềnh cạnh thuyền! Và em ấy đang kéo Ako xuống!
"Hì hì hì, ngay khi vừa bắt đầu, em đã nhân lúc sóng to mà bơi sang bên này đó!"
"Sao, sao em lại làm vậy chứ!?"
"Em muốn giải quyết dứt điểm với Ako-san! Hãy cho em thấy hình dạng thật của chị đi, đồ phù thủy!"
"Oan uổng quá! Em sẽ, em sẽ ngã mất!"
"Nắm chắc vào Ako!"
Thế này mà ngã đầu xuống thì bóng bay vỡ tan tành ngay!
"Đừng lãng phí cơ hội mà em gái cậu đã tạo ra chứ!"
"Bắn đi! Bắn đi!"
"Xả súng đồng loạt!"
Hơn nữa, đội bên kia đang nhân cơ hội này mà xả súng lia lịa!
Chết tiệt, chủ lực là Ako bị thiếu hụt, mà tôi cũng không thể bắn vì đang giữ cô ấy không bị ngã, nên hỏa lực có sự chênh lệch khủng khiếp. Cứ thế này thì thua mất!
"Đã thế thì!"
"Hả? Khoan đã, Futaba!?"
"Mikan-chan!?"
Futaba chĩa súng vào Mizuki đang nổi trên mặt nước! Vẻ mặt vô cảm làm khung cảnh trông đáng sợ quá đi mất!
"Nếu, nếu em có bị bắn thì Ako-san cũng phải theo em!"
"Dừng lại đi màaaaaaaa!"
Lúc đó, tay Mizuki trượt ra.
"Đau… Ơ?"
"Shushu-chan?"
"Chân, chân tự dưng đau… hụ!"
Em ấy ôm chân rồi bị sóng nuốt chửng mất rồi!?
"Mizuki—!?"
"Anh trai… cứu… ụt!"
"Bị chuột rút à!?"
Chắc là do em ấy dùng lực quá mạnh để kéo Ako xuống nên bị chuột rút rồi!
"Đợi đó, anh cứu em đây—"
"Shushu-chan!"
Vừa nghĩ thuyền rung lắc, thì một tiếng "tõm" lớn vang lên bên cạnh Mizuki.
Gì chứ, Ako, người vừa nãy còn đứng cạnh tôi, đã nhảy xuống rồi!
"Shushu-chan, bám vào em đi!"
"Ako… ugh… ugh…"
"Hụ! Đừng có bám chặt thế chứ! Hụ!"
"Đừng có nhảy xuống cứu người đang đuối nước!"
Ôi thôi rồi, hết cách rồi!
Tôi hạ quyết tâm, rồi cũng nhảy xuống bên cạnh Ako.
"Hai đứa bám vào anh! Thật chặt vào!"
"Rushiaaaaan!"
"Anh trai—!"
Ôi trời ơi, cả hai đứa bám chặt lấy tôi bằng tất cả sức lực!
Chìm rồi! Chìm rồi! Hết hơi rồi!
"Được rồi, bám chắc rồi chứ!? Bình tĩnh chưa!? Vậy thì thả lỏng ra đi, sẽ nổi lên thôi!"
"Anh nói thế em cũng không làm được!"
"Chân, chân em không cử động được!"
"Bình tĩnh lại đi, nổi rồi, nổi rồi mà!"
Mà nói đúng ra thì làm sao mà không nổi được chứ!
"Tất cả chúng ta đều mặc áo phao mà!"
"…………Ơ?"
"………………Hả?"
Ako và Mizuki nhìn lại phần thân trên của mình, như thể vừa được nhắc nhở. Hai cô bé, cuối cùng cũng nhận ra mình đang mặc phao, bắt đầu nhẹ nhàng nổi lên.
"Đúng là thế… Em bị chuột rút, rồi sóng ập đến, giật mình quá nên quên mất…"
"Đầu em chỉ nghĩ đến việc cứu Shushu-chan nên hoàn toàn quên bẵng mất."
Ako thở dài thườn thượt nói.
Mizuki thì không nói làm gì, nhưng Ako này, nếu có lần sau thì tuyệt đối đừng làm thế nữa nhé! Kẻo lại gây ra tai nạn thứ hai bây giờ.
"Ba đứa bám lấy cái này này!"
Từ trên thuyền, Master Kyou ném cho một cái phao buộc dây.
Mizuki dù đang bị chuột rút chân cũng cố gắng được kéo lên thuyền.
"Không sao chứ? Bị ngã à?"
"Có bị thương không? Thở được chứ?"
Thuyền của đội đối thủ cũng ghé sát lại.
Không cần lo lắng quá đâu.
"Không sao đâu, không sao đâu, tụi em có mặc áo phao mà."
"Đúng là để mấy đứa mặc áo phao là sáng suốt mà."
Cô giáo Saitou đang lái động cơ gật đầu lia lịa:
"Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nên cô bắt tất cả phải mặc áo phao! Mấy đứa phải khen ngợi ý thức quản lý rủi ro của cô đi, năm nay nhất định sẽ không để xảy ra bất kỳ tai nạn nào đâu, meow!"
"Nhưng mà người chuẩn bị là em mà."
"Cái đó thì không được nói ra nhé, meow!"
Đến nước này thì đâu còn tâm trí nào mà thi đấu nữa.
Thế là, coi như hòa, cả bọn quyết định quay về đất liền.
"…Ako-san."
"Vâng?"
Trên đường về, Mizuki một tay ôm chân hỏi Ako.
"Cô quên áo phao rồi mà, sao lại nhảy xuống vậy? Cô đâu có giỏi bơi lội đâu phải không?"
"Hả? Chuyện đó thì…"
Ako dịu dàng nhìn Mizuki, rồi nói:
"Em dâu quý giá của tôi đang bị đuối nước mà, làm sao mà kịp nghĩ ngợi gì được, cứ thế là nhảy xuống thôi."
"A…"
Mắt Mizuki mở to, như lần đầu tiên em nhìn thấy Ako thật sự, không qua lăng kính đối thủ của tôi nữa.
Và khi Ako vỗ đầu em, nói rằng "Không sao là tốt rồi", Mizuki khẽ khàng thì thầm:
"…Chị ơi."
"…………"
"…………"
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
"Nghe thấy rồi! Nghe thấy rõ mồn một luôn rồi đấy!"
"Ơ, á, không phải! Không phải mà!"
"Không phải gì mà không phải! Em nói rồi mà, chị dâu ơi! Tính ra là dự định sẽ để em gọi là chị dâu đấy, nhưng Lucian là anh trai còn tôi là chị dâu thì cũng được mà! Hoàn toàn ổn luôn!"
"Em không có nói! Không có nói mà! Tuyệt đối không bao giờ công nhận Ako-san là chị dâu đâu!"
"E he he he~, em dâu đúng là đáng yêu quá đi mất~."
"Ư ư ư ư, đúng là ghét Ako-san kinh khủng mà!"
Hai người họ cứ như vậy, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết hơn.
Giữa bầu không khí ấm áp dõi theo cặp chị em vừa mới "thành hình" ấy, chỉ có mỗi tôi là thấy hơi chán nản.
"…Thậm chí em gái ruột của mình đuối nước mà mình còn không nhảy xuống cứu vô tư được, có phải mình là thằng anh trai tồi không nhỉ…?"
"Không, không phải đâu Lucian. Cứu người đuối nước thật sự rất khó khăn. Ngay cả chuyên gia bơi lội cũng có khả năng bị kéo theo mà! Việc bình tĩnh lại một chút là đúng đắn!"
"Không phải lý lẽ suông như vậy… Mà là tình cảm gia đình ấy chứ…"
"Cứu được rồi là tốt rồi còn gì! Đừng có chán nản! Cậu không hề sai đâu!"
†††††††††
Sau đó, Mizuki thắng trong cuộc thi tâng bóng chuyền bãi biển, Ako thắng trong cuộc thi xây lâu đài cát thật "sành điệu", và thế là chẳng rõ thắng thua thế nào mà trời cũng bắt đầu sẩm tối.
"Quyết đấu sẽ là trận hải chiến sắp tới!"
"Mong muốn bấy lâu!"
Có điều, cả Mizuki và Ako đều không có vẻ gì là còn vướng bận hiềm khích.
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc Ako nhảy xuống cứu Mizuki, cái gọi là thắng thua đã trở nên vô nghĩa rồi chăng. Tôi có cảm giác như vậy.
"Chà, chơi vui thật đấy~."
"Mai chắc chắn sẽ đau cơ cho xem."
"…Cô giáo thì chắc là ngày kia mới bị đau cơ, meow."
"Hả? Tại sao Neko Hime-san lại không phải là ngày mai?"
"Ư ư ư, lời lẽ của học trò ngu dốt lại đang trách móc cô giáo rồi, meowwwwww!"
Cũng đâu phải là già đến mức đó đâu chứ.
"Vậy thì trước khi về, mình mang ô và mấy thứ đồ chơi vào biệt thự nhé…"
Cô giáo dù đang "thấm mệt" nhưng vẫn nói:
"À, để em làm cho."
Tôi khẽ giơ tay đáp lời.
"Không cần Nishimura-kun làm một mình đâu."
"Nói thế làm gì chứ, em thay đồ với tắm rửa nhanh nhất mà, đằng nào lát nữa cũng rảnh."
"Ừm, phải rồi, theo kiểu hiệu suất thì Nishimura làm là đúng rồi."
"Hiệu suất không phải là tất cả đâu?!"
Akiyama-san đang cố ý giúp tôi đấy, nhưng mà không sao đâu.
Mà nói đúng hơn là, mọi người mà ở lại thì tôi mới phiền phức.
"Thôi thôi, mọi người về trước đi rồi xả cát ra. Chứ mà chờ tắm chung với mấy bạn nữ thì ngại lắm, nên em muốn về cuối cùng cơ."
"…À, phải rồi, trong nhóm này chỉ có mỗi Lucian là con trai thôi nhỉ."
"Quen quá rồi nên em quên mất."
Ở bãi biển hay dưới biển thì còn tạm được, chứ mà mặc đồ bơi ở phòng khách biệt thự rồi chờ tắm thì… thật là.
Chỉ riêng việc chờ phòng tắm trống thôi cũng đủ thấy khó chịu rồi.
Hơn nữa, còn là cảnh mấy bạn gái vừa tắm xong xúng xính bước ra nữa chứ.
Ôi thôi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó ở rồi.
Cái cảm giác muốn mọi người tha cho tôi còn mạnh hơn là vui sướng nữa.
"Thế nên, mọi người về trước đi."
"Xin lỗi nhé Nishimura-kun, nhờ cậu vậy."
"Xin lỗi, giao cho cậu đấy!"
"Tắm xong bọn em sẽ ra giúp nhé, Lucian!"
"Lại dính cát nữa thì có ích gì đâu chứ. Thôi, vào cùng đi."
"Anh trai, lát nữa gặp nhé~."
Cả đoàn ồn ào quay trở về biệt thự.
Ừm, bị con gái bao quanh suốt, thế này thà ở một mình cho yên tĩnh còn hơn.
Được rồi, dọn dẹp xong rồi về thôi.
"Cái này thì nhổ lên, cái kia thì gấp lại… Ôi chao."
"Senpai, để em giữ chỗ này nhé?"
"Ừ, nhờ cậu."
Được Futaba giữ cho không bị mất thăng bằng, tôi gấp chiếc ô che nắng sao cho không bị dính cát.
"…Ơ?"
"Ừm?"
Tôi và cô hậu bối lúc nào cũng đeo kính dù ở biển bỗng dưng chạm mắt nhau.
"Sao lại ở đây, Futaba?"
"Để senpai làm một mình rồi về, thế thì không xứng đáng là học sinh năm nhất."
"Thế Mizuki bình thản đi về thì sao hả?!"
"Mizuki-chan là em gái mà… Không phải thành viên câu lạc bộ."
Futaba ưỡn ngực, nói:
"Em là thành viên dự bị."
"Vậy sao."
Thật ra tôi cũng chẳng bận tâm nếu Futaba về luôn, nhưng giờ mà từ chối thì lại thành ra không công nhận cô bé là thành viên, có vẻ hơi tệ.
"Vậy thì nhờ cậu giúp đỡ vậy, năm nhất."
"Rõ!"
Hai đứa chia nhau ôm đồ đạc, í ới khiêng vào biệt thự.
Tất cả đồ chơi dùng để giải trí đều được cất vào kho.
Aizz, mệt hơn tôi nghĩ nhiều!
Nếu một mình chắc cũng vất vả lắm đây.
"Phù~, xong rồi!"
Thở phào một hơi, tôi ngồi xuống bãi cỏ nhìn ra bờ cát.
"Chúc… senpai… đã vất vả."
Cạnh tôi, Futaba cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hai đứa cứ thế nhìn mặt trời lặn dần trên đường chân trời.
Cái cảnh này mà Ako nhìn thấy thì sẽ nói tôi lăng nhăng gì đó mất thôi nhỉ?
Chắc không sao đâu, là hậu bối mà, ừm.
"Hôm nay thế nào?"
"Vui lắm ạ."
Futaba không chút do dự đáp lời ngay tắp lự.
"Chuyện đó thì đúng rồi, cậu là người chơi hết mình nhất mà."
Ngay cả trong cuộc thi tâng bóng, khi đánh rơi bóng Futaba đã thật sự tiếc nuối, và khi xây lâu đài cát, cô bé cũng chăm chút đến tận cùng.
Bất kể thắng thua, Futaba có vẻ là người vui vẻ nhất.
"Lâu đài cuối cùng ấy, nếu Thành Sanada không đổ ở phút cuối thì chắc chắn đã được điểm cao hơn rồi…"
"Không… Đó là cuộc thi xây lâu đài "sành điệu" mà? Đội của Futaba và Akiyama-san đã thử thách với lâu đài phong cách Nhật Bản, thì kiểu gì cũng không thể vô địch được đâu…"
Trông ngầu thật đấy, nhưng tôi thấy nó không hề "sành điệu" chút nào đâu.
"Thôi thì, cậu vui là được rồi."
"…Vâng. Khác hẳn với biển mọi khi."
「Chuyện mà lại nghiêm túc tới mức làm mấy cái thứ không đâu vào đâu như thế này thì quả là hiếm thấy nhỉ.”
Thông thường thì người ta phải vừa chơi vừa la ầm ĩ cho vui chứ.
Tôi nói vậy, còn Futaba thì vẫn dõi mắt nhìn về phía hoàng hôn, đoạn đáp:
“Không phải ạ.”
“Hả? Trước đây em từng làm chuyện này rồi à?”
“Không phải vậy. Thường thì, mỗi khi em định chơi thật sự nghiêm túc…”
Futaba dường như đang lựa lời, cô ấy mấy lần hé mở miệng rồi mới nói ra:
“Phản ứng của họ cứ như kiểu một món đồ trang trí đột nhiên tấn công ngược lại vậy.”
──────.
“Đồ trang trí ư… Có đến mức đó không?”
“Chỉ phóng đại chút thôi.”
“Đừng có phóng đại! Anh lo lắng đấy!”
Cứ tưởng mình bị coi là đồ trang trí, làm tôi đã phải vắt óc suy nghĩ không biết nên nói gì đây này!
“Nhưng, cũng không khác biệt lắm.”
Tôi đang hoảng hốt, Futaba khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:
“Hiền lành, trầm tính, vô hại… Ai cũng coi em là ‘kiểu người như vậy’ cả. Họ không nghĩ rằng em cũng biết bực tức, hay muốn giành chiến thắng.”
Trong những lời nói đứt quãng đó, tôi cảm nhận được một nỗi ấm ức, dường như là sự hối tiếc vì đã không thể thắng được trong những tình huống như vậy.
“Vì Senpai luôn chơi hết mình nên em mới thấy vui.”
“Thế thì tôi là thằng nhóc con đấy, tệ chưa!”
Mấy đứa mà chơi game hết mình thì ai cũng vậy thôi.
Futaba đã là dân chơi hệ nghiêm túc ngay từ khi mới vào câu lạc bộ, nên tôi cũng chẳng thấy lạ lẫm gì.
Lúc mới vào câu lạc bộ――.
“…Lúc mới vào câu lạc bộ… ấy nhỉ.”
“?”
Tôi hỏi Futaba đang quay mặt về phía mình.
“Là lúc em đến tham quan lần đầu phải không? Em nói nếu không thắng được tất cả mọi người thì sẽ không chịu vào câu lạc bộ.”
“Vâng.”
“Chuyện đó… tại sao vậy?”
Em ấy vừa nói rằng vì thấy mọi người có vẻ hòa đồng nên muốn thắng được tất cả để được công nhận rồi mới chịu vào câu lạc bộ.
Tôi không nghĩ đó là lời nói dối, nhưng chỉ bấy nhiêu thì vẫn thấy là lạ.
Cái ngày đầu tiên em ấy đến, chắc gì đã biết bọn tôi hòa đồng đến vậy.
“Nếu em không muốn nói thì cũng không sao đâu.”
“…Không phải vậy ạ.”
Futaba à ừm một tiếng, giọng điệu đáng yêu lạ thường, rồi nói:
“Khó lắm.”
“Khó giải thích à?”
“Vâng. Sẽ dài lắm… Anh nghe được không?”
“Không sao đâu.”
“Vậy thì, xin anh hãy lắng nghe.”
Cô ấy nói rằng thật ra mình cũng muốn kể chuyện này từ lâu rồi, rồi ngồi chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn.
“Lần đầu tiên em nhìn thấy… LA không phải là ở câu lạc bộ.”
“Phải rồi, em từng chơi với Mizuki-chan mà.”
“Vâng.”
Mizuki-chan đã dắt em ấy đến nhà tôi, và em ấy đã thấy tôi chơi ở đó.
Đó là lý do tôi mời em ấy đến tham quan.
“Được Mizuki-chan cho xem, lần đầu tiên tiếp xúc với game online, em đã rất bất ngờ.”
À, hiểu, hiểu.
Lý do có thể khác, nhưng tôi cũng đã siêu bất ngờ luôn.
Cái này toàn là người thật ư!? Mọi người chơi RPG tự do đến vậy ư!? Tuyệt vời quá! – Kiểu vậy đó.
“Chỗ nào khiến em bất ngờ vậy?”
“…Em có cảm giác như có một thế giới nữa tồn tại.”
Cô ấy hướng mắt nhìn xa xăm, như thể đang xác nhận thế giới trước mặt mình:
“Ngoại hình, giọng nói, cách nói chuyện… tất cả những thứ đó đều không quan trọng. Em cảm thấy như có một thế giới khác tách biệt khỏi nơi này vậy.”
“Vậy nên em đã bất ngờ à?”
“Vâng. Cảm động.”
“Cố thêm chút cảm xúc vào giọng điệu đi.”
Nghe không giống đang cảm động chút nào.
Nhưng tôi hiểu cảm giác đó vô cùng.
Bản thân tôi cũng từng có cảm giác cảm động đó. Tôi cứ ngỡ thế giới của mình đã mở rộng ra xa tít tắp.
Điều thú vị là, những gì em ấy nói giống hệt Ako, nhưng kết luận lại hoàn toàn trái ngược.
Con bé đó thì bảo rằng đời thực và game chẳng khác gì nhau, thậm chí còn nói bên kia mới là thế giới thật.
Còn Futaba thì lại nghĩ rằng có một thế giới khác tách biệt khỏi bản thân hiện tại.
“Vậy thì ở LA em là một con người khác à?”
“Giờ thì ở bên đó em là Mikan chó điên, một con người cuồng nhiệt chơi hết mình.”
“Em bị đối xử đến mức đó luôn à…?”
“Vui muốn phát điên.”
“Bị coi là chó điên mà cũng vui được hả trời.”
“Ở đây thì chắc chắn không thể nào có chuyện đó.”
Đúng vậy, Futaba ở ngoài đời trông như một chú chó Dachshund thu nhỏ vậy, nếu ở ngoài đời mà cũng làm như vậy thì…
“Quay lại chuyện cũ đã.”
Futaba làm một động tác như trong game, kiểu như "bỏ qua đi", rồi tiếp tục câu chuyện.
“Thế nên, ở thế giới đó, em không muốn nó giống với thế giới này.”
“Giống… là sao?”
“Ở câu lạc bộ là hậu bối thì tốt thôi. Là học sinh năm nhất, là tân sinh, là thành viên mới thì cũng ổn.”
“Thì đúng là hậu bối thật mà.”
Nhưng, Futaba hướng ánh mắt về phía tôi, nói tiếp:
“Ở thế giới đó, em nghĩ không có khái niệm tiền bối hay hậu bối. Nếu mình cứ cam chịu với thân phận ở đây, cả hai sẽ trở nên giống nhau. Trở thành cùng một thế giới, và mọi thứ sẽ kết thúc. Em có cảm giác như vậy.”
“Thế nên… là cuộc đấu sao?”
“Đúng vậy.”
Futaba nói với vẻ mặt vui sướng.
“Một thế giới có biết bao nhiêu thứ, có thể làm được biết bao nhiêu chuyện. Senpai cũng chắc chắn chưa nhìn thấy hết mọi thứ. Chắc chắn sẽ có chỗ nào đó mà em có thể thắng được. Em muốn tìm ra nó, và khiến anh phải nghĩ rằng ‘con bé này cũng ghê gớm thật đấy’, ‘đáng để đấu một trận’.”
“…Tôi đã nghĩ vậy ngay từ đầu rồi.”
Hóa ra là vì lý do đó mà em ấy đã thách đấu à.
Ngay từ ngày đầu tiên em ấy nói muốn đấu, tôi đã nghĩ "con bé này ghê gớm thật" rồi mà.
“À… nhưng, ừm. Tôi cũng có thể hiểu được cảm giác đó.”
Hậu bối trong các câu lạc bộ bình thường, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì thường sẽ ở dưới quyền tiền bối.
Đặc biệt là những câu lạc bộ không có giải đấu hay trận đấu như thế này, chỉ cần là hậu bối thì sẽ luôn được bảo vệ.
Ngoài đời thì có thể còn cố chịu đựng được, nhưng việc phải mang theo cái thân phận cũ ở một thế giới mới đầy thú vị như thế này khiến em ấy không vừa lòng chút nào, chắc hẳn em ấy đã nghĩ đến việc phải cho mấy lão làng một bài học ngay lập tức.
“Cái kiểu khí thế mạnh mẽ đó đúng là rất hợp với Futaba.”
“Vậy sao?”
Futaba có vẻ bất ngờ, dùng tay phải chỉnh lại gọng kính.
“Em cứ tưởng anh sẽ nói em kì lạ cơ.”
“Cũng có người giống em theo một hướng ngược lại mà…”
Đang có một nhân vật “bất khả chiến bại”, cứ mỗi lần bị nói rằng “Sette-san chẳng hiểu gì cả” dù về mặt kiến thức đã đạt đến trình độ lão luyện, thì lại tỏ ra vui vẻ đấy.
“Dù sao đi nữa, giờ thì anh đã hiểu rõ lý do vì sao Futaba lại hòa nhập đến vậy rồi.”
“…?”
Em ấy dùng ánh mắt hỏi “tại sao”, tôi đáp lại cô hậu bối – à không, cung thủ bạn tôi đang trưởng thành vượt bậc.
“Là vì em đã suy nghĩ nghiêm túc về LA đến mức đó đấy.”
Vậy thì không có lý do gì mà em lại không hòa đồng với bọn anh được.
“…Vâng.”
Futaba từ từ gật đầu, rồi nói lại một lần nữa:
“Thế nên, em muốn vào câu lạc bộ.”
“Anh rất hoan nghênh mà?”
“Thế nên, em sẽ không thua.”
“…Thì ra trong suy nghĩ của Futaba, hai điều đó có liên hệ trực tiếp với nhau à, à, anh hiểu rồi.”
Tôi đã hiểu rõ. Tức là tôi nên nói thế này:
“Đừng có mà vênh váo. Anh sẽ cho em thấy sự khác biệt giữa một lão làng và một người mới là thế nào.”
“Đúng ý em luôn.”
Ôi trời, con bé này trông vui sướng ghê.
“Sắp tới giờ về rồi, Tiền bối Ako sẽ đáng sợ lắm đấy.”
“Đúng vậy.”
Futaba đứng dậy. Tóc cô ấy bay phất phơ trong gió biển.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi chợt nghĩ.
“Này Futaba. Nếu em thay kính bằng kính áp tròng, cắt tóc ngắn đi, rồi thay đổi hình tượng theo kiểu tươi sáng hơn, thì cách em được đối xử ngoài đời cũng sẽ khác đấy chứ?”
Đúng là trông em ấy có vẻ trầm tính, nhưng tôi nghĩ vấn đề ngoại hình chiếm phần lớn.
Chưa nói đến cách nói chuyện, tôi nghĩ việc thay đổi ngoại hình là điều có thể làm được.
“Nếu hỏi 秋山さん hay ai đó tư vấn thì chắc họ sẽ ‘cải tạo’ em thành một người hướng ngoại siêu cấp luôn đấy.”
“…Senpai.”
Cô ấy thở dài thườn thượt, rõ ràng là đang rất ngán ngẩm.
“Em thích cái này mà.”
“Tôi xin lỗi!”
Đúng rồi! Vì em thích nên em mới giữ hình tượng đó chứ! Tôi đã nói mà không suy nghĩ gì cả, xin lỗi em!
“Anh thiếu tế nhị.”
“Em nói chí phải!”
「Cậu lại nghĩ tôi không chăm chút cho bản thân à?」
「Đâu có nghĩ vậy ạ! Chẳng qua là lỡ lời thôi!」
Đúng là không nên tùy tiện nói với con gái câu kiểu như "sao không thay đổi phong cách đi?".
Phải rồi, mình thì cứ qua loa đại khái, còn họ thì hẳn là đã tính toán kỹ lưỡng mới có được phong cách như thế này mà!
「À… Rushian với Mikan đang đứng ngắm biển hai người kìa! Không được rồi! Em thấy vậy nên mới vội vàng chạy tới đây…」
Ako từ phía biệt thự bước tới, nhìn chúng tôi đầy vẻ khó hiểu rồi cất tiếng.
「…Có chuyện gì vậy ạ?」
「Xin đừng hỏi」
「Đức lang quân cần được rèn giũa thêm」
「Thôi đi mà!」
***
「Được rồi, tập hợp đông đủ cả rồi nhé!」
Vừa tắm xong, Mikan quay lại thì thấy Master đang chờ sẵn, nói ngay.
「Vậy thì ngay bây giờ! Chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa tối nay!」
「Ăn đồ tiện lợi cũng được. Em muốn luyện tập」
「K-không được nói vậy chứ. Chẳng phải hôm qua chúng ta đã luyện tập chán chê rồi sao?」
「Đến được đây rồi mà ăn cơm hộp tiện lợi thì chán phèo」
Tôi hiểu rõ cảm giác muốn luyện tập trước khi vào thực chiến, nhưng mà đã cất công đến đây rồi thì cũng muốn ăn bữa nào ra bữa nấy chứ.
「Master, năm nay chúng ta sẽ nấu món gì ạ?」
「Cà ri!」
Master cái "rầm" đặt xuống một túi đựng thịt, khoai tây, hành tây, cà rốt và nhiều thứ khác.
Chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ.
「Cà ri ạ… Ra vậy, em hiểu rồi!」
Ako cầm một củ hành tây, giơ thẳng ra rồi nói:
「Thử thách đây, Shushu-chan! Em sẽ làm ra một món cà ri vượt qua món mà chị đã cho em ăn hôm trước!」
「Ư… Được sao, Ako-san, ở nơi không có lấy một loại gia vị đặc biệt như thế này, liệu có thể làm ra món cà ri ngon được không ạ!」
「Bỏ qua em thì không nói, chứ chị đừng có coi thường Master nha!」
Ako nhanh chóng nhìn về phía Master.
Đáp lại ánh mắt đó, Master nói:
「Đương nhiên! Thì là! Rau mùi! Garam Masala! Ngoài ra, ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị trong bếp rồi!」
「Cái gì… Vậy thì em cũng sẽ làm! Chúng ta hãy so tài xem ai làm cà ri ngon hơn!」
「Người chấm thi xin nhờ Rushian nhé!」
「Tôi đã nói rồi mà, nếu để tôi làm giám khảo thì Ako sẽ thắng chắc…」
Nhưng mà thôi, thế nào cũng được.
「Vậy thì, tôi sẽ đứng xem」
Mikan ngồi xuống ghế, vẻ mặt như muốn nói "thật là hết cách mà".
Đúng vậy, đã đến nước này thì ngoài Ako và Mizuki ra, những người còn lại sẽ làm mấy việc lặt vặt và phụ giúp… Nhưng mà.
「Cả hai đứa còn non lắm!」
Một cái bóng nhỏ nhắn mạnh mẽ nắm lấy củ khoai tây và nói.
「Một năm trôi qua từ mùa hè tủi nhục. Nửa năm trôi qua từ Valentine ê chề. Tôi đã thay đổi rồi!」
Segawa xen vào giữa hai người họ, nói.
「Cuộc so tài này, tôi cũng sẽ tham gia!」
Ơ, ơơơ…
「Thiệt… hả…?」
「Akane, cậu ổn không…?」
「Cái phản ứng không chút suy nghĩ nào của mấy người là sao chứ!」
Dù nói vậy thì cô ấy vẫn có nhiều "tiền án" lắm đấy!
「Tôi đang nghi ngờ rằng cô lại sắp nghĩ ra một công thức nguyên bản kinh khủng nào đó nữa rồi」
「Đâu có chuyện đó. Master bảo là cà ri, nên hai đứa tôi cũng đã luyện tập trước rồi mà!」
「Ồ, đến mức đó luôn sao」
Thảo nào tinh thần khác hẳn.
「Đúng là như vậy!」
Master cầm củ cà rốt cái "rầm" và nói.
「Hiện giờ đối với chúng ta, việc nấu cà ri tuyệt đối không phải là chuyện bất khả thi!」
「Dù nói ra thì không hay cho lắm, nhưng tỉ lệ thành công đã lên đến năm mươi năm mươi rồi đấy!」
「50% luôn á!?」
「Lần đầu tiên làm cũng đâu đến nỗi thất bại như thế đâu…」
Ako đã tái mặt cả rồi.
Phải rồi, nói ra thì không hay lắm, nhưng ngay cả tôi cũng có thể làm mà không thất bại mà?
「À, cái này, chúng em sẽ làm, nhé?」
「Tiền bối cứ nghỉ ngơi đi, được không ạ?」
「Đừng nói thế chứ. Tôi đã mất công chuẩn bị cả gia vị bí truyền đến đây rồi mà」
「Đúng vậy đó, ta đã mang đến vật phẩm quý hiếm rồi」
「Lại nữa sao!?」
「Ác, ác mộng Valentine lại…」
Mizuki, em đã bỏ trốn giữa chừng rồi còn gì.
「Vậy, lần này cô mang cái gì đến vậy?」
「Bình thường thôi mà? Này, táo, mật ong, sữa chua, và cả sô cô la nữa!」
Ơ, toàn là những thứ mà tôi nghĩ đến khi nghe nói là gia vị bí truyền cho cà ri thôi. Bất ngờ thật.
「…Bình thường thật đấy」
「Phải không? Tôi đâu phải lúc nào cũng được gọi là Akane biến tấu đâu」
「…À, Shuu-chan」
Nhưng Ako nhìn vào nguyên liệu Segawa mang đến, lắc lư người và nói.
「Lượng… không phải là quá nhiều sao…?」
Nghe cô ấy nói thì đúng là như vậy.
Sáu quả táo, hai lọ mật ong cỡ vừa.
Ba hộp sữa chua, hai túi sô cô la đại bự.
Rõ ràng là quá nhiều. Hình như mỗi thứ một cái là đủ quá rồi.
「Ơ, nhưng lần này là cho tám người ăn mà? Cũng phải cần kha khá chứ」
「Dù vậy thì nếu cho tất cả vào thì nó thành món tráng miệng mất thôi!」
「Không sao đâu, tôi sẽ điều chỉnh mà」
「Ha ha ha, không cần lo đâu」
Master còn lôi từ trong túi ra cái gì đó nữa.
「Nếu quá ngọt, thì cứ dùng bí chiêu của ta. Nhìn đây!」
Master giơ lên một lọ nhỏ màu đỏ tươi, đỏ đến rực rỡ.
「Có một đơn vị đo độ cay gọi là Scoville, nhưng cái này là một loại sốt chứa đựng độ cay đáng kinh ngạc, vượt quá 1M Scoville! Nó được gọi là Death Sauce đó!」
「Ông mang cái gì đến vậy hảaaaaaaaa!」
Trời đất, lại định dùng cách "nạp tiền" để giải quyết nữa rồi!
「Kyou-senpai, nói Scoville thì em không hiểu lắm đâu?」
「À, độ cay của Tabasco là khoảng 2k đến 5k」
「Thế mà cái này là 1M!? Liếm vào là chết hả!?」
「Đồ ngốc hay sao chứ!? Thật sự là đồ ngốc hay sao chứ!?」
「Bị Ako nói là ngốc hai lần rồi!? Ngay cả anh trai cũng chưa từng nói thế đâu!」
「Tại sao chứ!? Cái gì mà ngốc chứ!?」
「Ngọt thì đâu thể trung hòa bằng cách thêm cay được, mà lại còn quá nhiều loại gia vị bí truyền, Death Sauce thì làm sao mà giấu đi được chứ, ôi trời ơi biết nói từ đâu đâyyyy!」
Ako vừa nói vừa oà oà, gần như sắp khóc.
「Cho mấy thứ này vào, liệu có làm ra món ăn được không…?」
Phía sau, Mizuki run rẩy, vẻ mặt như thể bữa tối nay đã kết thúc rồi vậy.
「Đã đến nước này rồi… Shushu-chan」
Ako ra hiệu bằng mắt với Mizuki.
「Ừm」
Mizuki cũng gật đầu, cả hai cùng lúc hành động.
「Em sẽ nấu thật nhanh! Chị à, phần còn lại nhờ chị đó!」
「Cứ để đó cho chị! Với tư cách là chị dâu, chị sẽ không để hai người vào đâu!」
Ako đứng chắn ngang lối vào để không cho hai người kia vào bếp, còn Mizuki thì ôm nguyên liệu chạy đi.
「Tại sao chứ! Một chút cũng không được sao!」
「Hãy để tôi phát huy thành quả luyện tập của mình đi chứ!」
「Cái việc luyện tập đó, làm ơn hãy làm ở nơi chúng em nhìn thấy được đi ạ! Shuu-chan với Master hai người cùng làm thì cũng vô ích thôi!」
Ako cố thủ ở lối vào, còn hai người kia thì cố gắng đột phá, giằng co nhau.
Ôi trời, thảm họa lớn rồi đây.
「Ồn ào quá nhỉ」
Akiyama-san thờ ơ nhìn.
Ơ, người này không phải là thuộc nhóm nấu ăn ngon sao?
「Nếu rảnh thì chị giúp Mizuki một tay đi chứ」
「Ơ, nhưng nếu tôi nấu thì nó sẽ thành Nikujaga (thịt kho khoai tây) đó?」
「Chị đùa đúng không!?」
「Đương nhiên là nói dối mà」
Tôi giật mình đấy!
Đúng là không thể nào lại hậu đậu đến mức đó được mà!
「Nhưng mà, Mizuki-chan có lẽ sẽ không nấu được theo kiểu mà bé ấy muốn đâu」
「Khác với bình thường sao ạ?」
「Ừm, kiểu như cà ri của quán mì Soba ấy?」
「Phong cách Nhật Bản à…」
Chắc là sẽ có mùi vị nước dùng Dashi.
Sẽ là một hương vị không ăn nhập gì với món cà ri làm từ gia vị của Mizuki.
“Vậy thì để em gọt vỏ rau củ cho.”
Akiyama cầm con dao gọt trái cây đặt sẵn đó, bắt đầu gọt củ cà rốt mà Mizuki đã để lại.
“Vậy để anh làm cùng.”
Không biết dao làm bếp ở đâu nhỉ.
Ngay cả khi tôi và Akiyama đã bắt tay vào việc, Ako và mấy người kia vẫn tiếp tục giằng co ở lối vào bếp.
“Thôi được rồi, biết rồi mà, tớ không làm gì linh tinh đâu. Chỉ là giúp một tay thôi nên cho tớ vào đi.”
“Thật không đó? Không nói dối chứ?”
“Ít nhất thì cũng phải tin tớ chứ. Mà này, cứ thế này thì cái gia vị bí mật tớ mang đến chẳng phải phí hoài sao. Ít nhất cũng phải dùng một nửa chứ.”
“Dùng một nửa thì đâu còn là món ngọt nữa đâuuuu!”
“Chính vì thế nên cái sốt tử thần của tôi mới…”
“Không dừng lại là em giận thật đó nha!?”
Cố lên, Ako…!
“Ồn ào náo nhiệt thật tốt nha.”
Đối diện với chúng tôi, những người đã bắt đầu gọt vỏ rau củ trên bàn, cô Saitō-sensei nhàn nhã vừa nói vừa cầm lon bia trong tay.
Cô ấy… hoàn toàn thư giãn rồi!
“Cô ơi, cô để học sinh nấu ăn rồi tự mình uống bia buổi tối thế này ạ?”
“Vô lễ nha! Thế này cũng là đang làm việc đó nha!”
Cô Saitō-sensei hậm hực lắc lon, rồi nói:
“Nhìn đây nha! Đây là loại không cồn đó nha!”
Hoàn toàn an toàn nha! Cô ấy khẳng định.
À, để mấy cô bé nhỏ tuổi hơn nấu ăn, còn mình thì khăng khăng là đang làm việc với bia không cồn sao…
“…Cô Yui-sensei, chắc còn lâu mới lấy được chồng nhỉ?”
“Nhaaaaaa!? Sao lại nói vậy nhaaaaaa!”
“Có phản đối thì gọt cà rốt đi ạ, vâng.”
“Nếu có cái dao bào thì dễ hơn nha…”
“Gọt bằng dao làm bếp đi ạ!”
“Nyaaaaa…”
Bên này cũng có vẻ đang gặp rắc rối lớn!
Cô Saitō-sensei bị đội quân “vợ hiền đảm” chính hiệu tóm gọn, đang được hướng dẫn cách dùng dao làm bếp!
“…………”
Futaba, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, bỗng lên tiếng.
“Thật sự là, thú vị quá đi.”
Cô bé vui là tốt rồi, đồ quỷ sứ!
†††††††††
“Trước khi bắt đầu trận chiến, chúng ta sẽ kiểm tra lại lần cuối.”
Guild Master nói với giọng điệu nặng nề, nghiêm trọng.
Chỉ là trên tay anh ta đang cầm một đĩa táo, nhìn thế nào cũng thấy không được nghiêm túc cho lắm.
“Giờ đây, chúng ta sẽ tiến hành trận quyết chiến cuối cùng để giành quyền chiêu mộ Futaba Mikan vào câu lạc bộ.”
“Vâng ạ.”
Futaba vừa ăn sữa chua vừa gật đầu.
“Trong trận đấu này, trong cuộc chiến hạm đội, bên nào bị đánh chìm trước sẽ thua cuộc. Nếu trận chiến kết thúc mà không bên nào bị chìm, thì con thuyền nào có số lượng hạ gục cao hơn sẽ thắng. Kết quả thắng thua của bản thân trận chiến hạm đội sẽ không được tính đến, vì nó phụ thuộc vào thực lực của đôi bên. Được chứ?”
“Okei ạ.”
Chính Futaba đã đề xuất việc tính số lượng hạ gục.
Để tránh tình trạng hòa mà không ai cam tâm, cô bé đã đặt ra điều kiện buộc cả hai bên phải tham gia chiến đấu.
Còn việc thắng thua trong trận chiến hạm đội, đương nhiên là chúng tôi không thể nào can thiệp được, nên đã thống nhất là không liên quan đến kết quả thắng bại.
Nói vậy chứ, càng bị dồn ép thì khả năng bị đánh chìm càng cao, nên tôi nghĩ đây cũng là một yếu tố quan trọng.
“Để đảm bảo điều kiện thi đấu giống nhau về tình trạng đường truyền, cấu hình máy tính, việc trao đổi thông tin bằng lời nói, v.v., chúng ta mới đến biệt thự này. Chúng ta sẽ sử dụng phòng này, còn các cậu sẽ dùng phòng đối diện. Nếu có bất kỳ điều gì không rõ về trang thiết bị, hãy báo cho chúng tôi.”
“Cháu dùng Wi-Fi và laptop quen thuộc nên không sao ạ.”
“Vâng.”
“Ồ, vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
Laptop liệu có chịu nổi tải của trận chiến hạm đội không nhỉ.
Không, không được lơ là. Chắc chắn họ đã tính toán hết rồi.
“Vậy thì, công bằng mà nói…”
“Quyết đấu ạ!”
Từ giờ chúng tôi là kẻ địch. Lần gặp mặt tiếp theo sẽ là sau khi thắng bại đã định.
Chúng tôi chia tay ở hành lang và bước vào phòng riêng của mình.
Trong không khí có chút căng thẳng, tôi ngồi xuống chiếc ghế lạnh ngắt.
“Nào… Chúng ta bắt đầu thôi!”
“Hạ gục thôi! Hạ gục thôi! Hạ gục thật nhiều vào!”
Segawa và Akiyama ngồi ở vị trí quen thuộc trong phòng câu lạc bộ, tràn đầy khí thế.
“Khặc khặc khặc, đã đến lúc Alley Cats bay cao rồi. Đây là bước đầu tiên để gây dựng danh tiếng như một guild nổi tiếng, dù chỉ với một số ít thành viên, giống như Wallenstein!”
“Cô Saitō-sensei, em thấy cô giúp đội bên kia cũng được mà nha.”
Một Guild Master tràn đầy tham vọng, và một cô giáo đang băn khoăn về vị trí của mình.
Và rồi,
“…Trận đấu này, có ý nghĩa gì không nhỉ?”
Ako lại nói ra điều phá hỏng mọi thứ!
“Đến tận phút cuối rồi còn nói gì thế hả mày!”
“Thì, thì tại…! Mizuki-chan đôi khi đã gọi em là chị dâu rồi, còn Mikan-chan thì cũng đã quen thuộc rồi, đâu cần phải chiến đấu nữa đâu ạ!”
“Đúng là thế thật!”
Trừ cái tính cứng đầu ra, Mizuki hình như đã chấp nhận Ako rồi, và sau một ngày ở cùng, tôi cũng đã xác nhận được Futaba hoàn toàn hòa nhập.
Dù thắng thua thế nào, chúng tôi cũng sẽ không kết thúc với một kết quả buồn bã.
Theo nghĩa đó, trận đấu này không có ý nghĩa gì. Đúng là không có thật đấy.
“Dù vậy, kiểu gì cũng sẽ dốc toàn lực đúng không?”
“…Vâng, nhưng mà.”
Vẻ mặt của Ako như thể bị nói trúng tim đen.
Dù không có ý nghĩa gì, dù kết quả không thay đổi, chỉ cần có một chút phần thưởng nhỏ là có thể vênh váo với đàn em, là họ sẽ dốc toàn lực.
Game thủ là thế đấy.
Và chính vì chúng tôi là những người như vậy, nên Futaba mới trở thành đồng đội của chúng tôi.
“Vậy thì Ako, chúng ta sẽ thắng. Anh tin tưởng em đấy.”
“Vâng ạ!”
Tôi khởi động máy tính và đăng nhập vào game.
Trên thế giới khác mà Futaba nói, trận chiến định đoạt thắng bại bắt đầu.
Khi đến bản đồ Đại Sấm Vân, chiến trường của trận quyết chiến, dường như hầu hết các bên địch và ta đã tập trung đông đủ.
Cứ tưởng còn nhiều thời gian, nhưng mọi người tập hợp nhanh thật.
“Không ngờ lại đến được đích đến bằng cách này đấy.”
“Trong đó, có Laputa…”
“Là Elder’s Garden mà!”
“Đây là tổ rồng, nha…”
“Cả cô Yui-sensei nữa.”
Đập vào mắt không chỉ là vô số phi thuyền, mà còn là đám mây sấm sét khổng lồ chiếm một phần ba bản đồ.
Bản đồ Đại Sấm Vân này là điểm đến cuối cùng của nhiệm vụ tìm kiếm lục địa trôi nổi, và người ta nói rằng lục địa nằm đâu đó trong đó.
Phương pháp đổ bộ vẫn chưa được phổ biến, nhưng ít nhất cũng có hình ảnh được đăng lên SNS, nên có vẻ chắc chắn là nó tồn tại ở đâu đó.
◆†Kuro no Majutsushi†:
Này, đến muộn đấy nhé. Cứ tưởng các cậu không đến thì phải làm sao đây chứ lol
Từ con tàu Enterprise đang di chuyển ngang ngay cạnh, tin nhắn trò chuyện của Kuro no Majutsushi đã bay tới.
Anh ta có vẻ lo lắng thật sự, còn gửi cả biểu tượng cảm xúc đổ mồ hôi lạnh nữa.
◆†Kuro no Majutsushi†:
Hôm qua hình như cũng không đến họp nhỉ
◆Aprikotto:
Xin lỗi, tất cả thành viên guild đều đi biển
◆†Kuro no Majutsushi†:
Đi biển ư
Đi biển ngoài đời thật à?
◆Aprikotto:
Đương nhiên rồi. Đó là một ngày rất vui vẻ.
◆†Kuro no Majutsushi†:
Các cậu trông thật sự vui vẻ nhỉ lol
Anh ta còn gửi cả biểu tượng cảm xúc cười lớn nữa.
Chỗ đó có đáng cười đến thế không nhỉ.
◆†Kuro no Majutsushi†:
À, hạm đội không tặc của địch đã đóng quân ở đó từ mấy ngày trước rồi. Chừng nào chúng còn dàn trận dựa lưng vào Đại Sấm Vân thì chúng ta không thể bao vây được.
Trong Đại Sấm Vân luôn có bão, và khi vào trong đó, độ bền sẽ liên tục bị giảm do sát thương từ bão và sét.
Nếu chúng chiếm giữ vị trí đó, chúng tôi sẽ không thể tấn công từ phía sau được.
Chắc chắn chúng đã chiếm giữ vị trí đó từ sớm.
◆Rushian:
Ngược lại thì đó cũng là thế "lưng dựa vào nước" mà.
◆†Kuro no Majutsushi†:
Bọn họ hẳn là chẳng đời nào chịu thua đâu nhỉ? Cứu net.
Phải rồi, đám không tặc ấy toàn những kẻ máu chiến mà.
Và chắc hẳn là ngay trong số đó, Mikan cũng chẳng chút nào nghĩ đến chuyện mình sẽ thua đâu.
◆†Kuro no Majutsushi†:
Được rồi, không còn nhiều thời gian. Những gì đã thống nhất trong cuộc họp ban ngày tôi sẽ gửi qua thư trong game. Nhưng có một điều này, tôi muốn nói với các cậu.
◆Aprikotto:
Ừm, là gì thế?
◆†Kuro no Majutsushi†:
Cứ làm theo ý mình đi.
Đó là một câu nói nghe không giống như đang chế giễu, cũng không phải nói bừa cho xong chuyện, mà thực sự mang đúng cái ý nghĩa bề mặt của nó.
"Có ý gì đây nhỉ?"
"À, không rõ nữa… nhưng thư đã tới rồi này."
Master nhìn chằm chằm vào màn hình, gật gù ra chiều đã hiểu.
"Kế hoạch đơn giản thôi, hạ gục kỳ hạm địch, tàu Gustav Adolf."
"Tức là đánh một phát ăn ngay đúng không?"
"Ừm. Trận chiến lần này không phải là giải đấu chính thức. Dù đã thống kê số người tham gia trước đó, nhưng đây là luật tự do, cho phép người chơi nhảy dù vào, và được hồi sinh sau khi bị tiêu diệt. Coi việc tiêu diệt toàn bộ đối phương là điều kiện thắng lợi thì không thực tế chút nào. Thế nên, bên không tặc đã đề xuất rằng, sẽ định ra một kỳ hạm, và quyết định thắng thua dựa trên việc tiêu diệt được nó."
Chuyện này đã được nghe từ trước rồi.
Vì chiến đấu trên bản đồ thường nên có thể chạy trốn, và số lượng người chơi cũng có thể tăng lên.
Để tránh việc có người không tham gia được mà chết, cũng đã có hiệp định là cố gắng tránh chiến đấu ngoài bản đồ này. Nếu muốn, người ta còn có thể sửa tàu rồi quay lại ngay sau mỗi lần bị hạ gục.
Việc chiến đấu cho đến khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn là bất khả thi, nên đây là một ý kiến hợp lý.
"Kỳ hạm của đối phương là Gustav Adolf. Kế hoạch của hạm đội PK của chúng ta là nhân cơ hội tập trung hỏa lực vào chúng và tiêu diệt. Nếu có kẽ hở, sẽ tấn công đổ bộ để giữ chân chúng."
"À, hiểu rồi, bọn chúng ít người, nên nếu bằng cách nào đó mà đổ bộ được, thì khi đang giao chiến, sẽ không thể điều khiển được tàu nữa."
"Ừm. Chỉ cần tập trung hỏa lực trong thời gian ngắn cũng đủ để hạ gục rồi."
Tôi cứ nghĩ thế là dễ hiểu và tốt rồi, nhưng…
"Cái đó, chỉ là lý thuyết lý tưởng thôi mà."
Segawa, tuy là một người "não cơ bắp" nhưng lại có lúc khá sắc bén, cau mày nói.
"Tất nhiên nếu dồn được đối phương vào thế bị 'hội đồng' thì sẽ thắng, nhưng vấn đề là làm sao để tạo ra tình huống đó chứ?"
"Ưm… là bên không tặc đề xuất đánh thắng bằng cách hạ kỳ hạm đúng không? Chắc chắn bọn chúng cũng đang nghĩ y chang như vậy mà."
"Bên không tặc quen với PK hơn nên dù có đổ bộ thì cũng chẳng có lợi thế gì. Cứ đánh tùy tiện liệu có thắng nổi không?"
"Không biết nữa nhỉ~"
Akiyama-san cũng đang nhăn nhó.
Chà, đâu phải mọi chuyện đều diễn ra theo ý mình.
"Master, đã có kế hoạch nào để dồn đối phương vào thế 'hội đồng' chưa?"
"Nếu tình hình không suôn sẻ thì có kế hoạch dự phòng nào khác không?"
"Những vấn đề đó sẽ tùy theo tình hình mà linh hoạt xử lý, duy trì độ mềm dẻo cao nhất."
"Tóm lại là, cứ 'nước đến chân mới nhảy' đúng không ạ!?"
"Đành chịu thôi. Một hạm đội vừa thành lập làm sao có thể có kế hoạch hành động chuẩn mực được?"
Cậu ấy nhún vai rồi nói tiếp,
"Chính vì thế mà họ mới bảo 'cứ làm theo ý mình đi' đấy. Dù sao thì nhiệm vụ của chúng ta là đập tan những con tàu địch lạc đàn, hành động tự do, và loại bỏ mọi tình huống bất trắc."
"À, tàu du kích hành động đơn độc sao?"
"Nhiệm vụ này quá là hợp lý luôn, hay đấy chứ!"
"Mà mọi người ơi, chúng ta biết kỳ hạm của đối phương rồi, nhưng…"
Cô giáo khẽ nghiêng đầu hỏi.
"Thế kỳ hạm của phe mình là con tàu nào vậy?"
"Tàu nào á…"
"Đương nhiên là, cái kia rồi."
◆†Cloud†:
Vì danh dự của Neko Hime-san! Tuyệt đối không cho phép lá cờ này bị chìm xuống đất!
◆Yuyun:
Oaaaaaa!
◆Kabotan:
PC giật tung chảo nhưng vẫn chiến thôi!
◆Ruin:
Bảo vệ kỳ hạm của chúng ta, tàu Queen Neko Hime!
"Đương nhiên, Queen Neko Hime là kỳ hạm của bọn tôi rồi."
"Tại sao chứuuuuu!"
"Vì đây là một con tàu lớn hiếm hoi có lớp giáp cực dày và được trang bị các bộ phận hỗ trợ tàu đồng minh. Không có con tàu nào phù hợp làm kỳ hạm hơn nó cả."
"Nhưng mà, nhưng mààààààà!"
Trong một sự kiện lớn với hơn nghìn người chơi tham gia, con tàu mang tên mình lại trở thành kỳ hạm—không biết cảm giác ấy sẽ thế nào nhỉ.
Theo một nghĩa nào đó, tôi có cảm giác Neko Hime-san đang ở một vị trí khó khăn hơn cả bọn tôi nhiều.
"May quá đi thôi… nếu tham gia phe không tặc thì không chỉ là kẻ phản bội đâuuu…"
"May cho cô đấy, đã sang phe này rồi."
"Nào, sắp đến giờ bắt đầu rồi. Tập trung vào!"
Vừa đúng lúc, khung chat cũng trở nên sôi động hơn.
◆Battsu:
Ối giời, bọn tép riu tụm năm tụm ba kìa lol
◆Homukon:
Đã lắp đủ đồ xịn chưa đấy? Bọn này sẽ lấy hết cho mà xem lol
◆Dii:
Lời trêu tức nghe còn quen hơn cả giọng mẹ đẻ, cảm ơn nhé lol
◆Homukon:
Tôi nói cũng hơi lạ, nhưng mà nghe lời mẹ thêm chút đi lol
Liên tục trêu chọc.
Bọn tôi ít khi làm vậy, nhưng những màn khiêu khích trước khi khai chiến thế này cũng là một phần của cuộc chiến đấu.
Khi đấu khẩu, tôi có cảm giác ý chí chiến đấu của hai bên cứ thế dâng cao lên.
◆Battsu:
Được rồi, đến giờ rồi! Toàn là con mồi, xông lên nào!
◆†Cloud†:
Phúc lành của Neko Hime-sama sẽ bảo vệ các ngươi! Đập nát chúng đi!
Dù không có trống trận như giải đấu chính thức, nhưng không khí còn sôi sục hơn nhiều.
Cuộc hải chiến vĩ đại đã chính thức khai màn.
††† ††† †††
"Ki-kỳ hạm Jack O'Wan Tan, Jinsei Three-Bunt Squeeze, Shiroi Kitsune to Omae no Tanuki của địch đã chìm! Các tàu Mozzarella Ghost, Space Shark của ta cũng chìm, Over Edge đang rút lui để sửa chữa!"
Ako đang kiểm tra khung chat tình hình trận chiến, hớt hải báo cáo.
"À mà tàu Onsen Senjou của Tanuko-san sẽ quay lại chiến trường sau ba phút. Nhưng cậu ấy vừa phát hiện hai tàu lớn của địch trên đường đi… Trời ơi, báo cáo không kịp nữa rồi!"
Ako cằn nhằn trong nước mắt, nhưng xin lỗi, bên này cũng đang bận tối mắt tối mũi đây!
"Xin lỗi, tớ cũng hết cách rồi! Hơi chéo một chút, nhưng sắp vào tầm bắn rồi!"
"Cứ giao cho tớ—... ngay đây!"
Một quả đạn pháo bắn trúng con tàu cỡ trung đang bay ngang qua trước mắt tôi.
Nhưng nó không gây ra sát thương lớn, và kẻ địch cứ thế bỏ chạy về phía bản doanh.
"Không trúng crit! Bắn thêm một phát nữa chắc là…"
"Không được, không thể cho phép lao lên quá xa nữa. Về thôi!"
"Rõ! Về bản doanh. Xin lỗi Akiyama-san, nếu tớ mà ngắm thẳng được thì…"
"Phía sau lưng đã có tàu khác cảnh giới rồi, không sao đâu, ổn lắm rồi."
"Hơn nữa chúng ta đã hạ được tám con tàu rồi đúng không? Thành tích lớn rồi còn gì."
"Tàu của Mikan-chan và các bạn vẫn chưa xuất hiện ở đâu cả nhỉ? Nếu cả hai bên đều không bị hạ gục thì chúng ta thắng rồi."
Ba mươi phút sau khi trận chiến bắt đầu.
Chúng tôi, những người ra ngoài làm nhiệm vụ du kích, đã chiến đấu liên tục và đã hạ được một số lượng đáng kể tàu địch.
"Enterprise đang trụ vững ở tiền tuyến đã hạ được mười bốn tàu rồi. Tuy khó mà gọi là Ace được."
"Nhưng mà Popori đã chứng minh là mình làm được việc đúng không?"
"Chắc là tránh được việc bị bêu xấu trên diễn đàn rồi nhỉ."
Ừ, cái đó thực sự làm tôi nhẹ nhõm.
Vì tên tôi lỡ xuất hiện trong giải đấu một cách kỳ lạ, nên nếu không làm việc đàng hoàng là kiểu gì cũng bị trêu chọc.
"Vâng, trên chat cũng đang khen ngợi kìa, bảo là tàu nhỏ mà giỏi ghê."
Nhưng… Ako làm mặt khó coi,
"Thế nhưng cũng có ý kiến đáng sợ xuất hiện…"
"Ý kiến đáng sợ, là gì vậy?"
"Có người bảo là đằng nào thì chi phí sửa chữa cũng rẻ, cứ một mình lao lên với ý định chấp nhận bị chìm luôn…"
"Nói gì tùy tiện thế không biết, làm thế thì sẽ thua Mikan ngay chứ gì nữa!"
"Chuyện đó chắc là cậu không biết rồi... nhưng ý kiến đó nghe gay gắt ghê nhỉ."
"Hừm... tình thế đã xoay chuyển rồi sao."
Ô, Hội trưởng lại nói gì đó đầy ẩn ý rồi.
"Ý của người là gì ạ?"
"Khi những ý kiến cực đoan bắt đầu xuất hiện trong hàng ngũ phe ta, điều đó có nghĩa là tình hình đã trở nên gay cấn rồi. Sắp tới, cục diện chiến trường sẽ thay đổi."
"Vậy thì chúng ta quay về trung tâm một lượt nhé."
"Ừm. Hãy đến gần kỳ hạm đi."
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Phải nói là tình hình chiến sự rất cam go.
Tại trung tâm hạm đội, tàu Enterprise do Hắc Ma Thuật Sư chỉ huy đang tiến hành sửa chữa khẩn cấp.
Thấy bọn tôi quay lại, anh ấy tiếc nuối nói:
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Tỷ lệ tổn thất của đôi bên là tương đương. Những người không phải là chiến hạm chính cũng đã cố gắng hết sức. Có thể nói đây là chiến quả ngoài mong đợi. Nhưng...
Ánh mắt anh ấy nhìn về phía hạm đội PKK, nơi một chiếc tàu nữa vừa bị đánh chìm.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Đa phần bên ta là người chơi thông thường. Dù có tham gia hải chiến nhưng họ không quá nghiêm túc. Có thể họ sẽ cố gắng đến mức bị đánh chìm, nhưng không nhiều người sẵn lòng bỏ ra một lượng lớn tài nguyên để sửa chữa rồi quay lại chiến trường đâu.
◆Aprikotto:
Ngược lại, bên kia là hạm đội không tặc toàn những người chơi "gắt". Bị đánh chìm một hai lần thì cũng chẳng nản lòng mà quay lại đâu.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Đúng là như vậy.
Dù tỷ lệ tổn thất giống nhau, nhưng cái sự khác biệt về số lượng tàu quay lại ấy lại ảnh hưởng đến cục diện.
◆Aprikotto:
Không còn nhiều thời gian nữa cho đến khi sự khác biệt đó lộ rõ và cục diện trở nên rõ ràng hơn.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Đây là bước ngoặt. Chắc hẳn bên kia cũng hiểu rõ, nên dù là không tặc nhưng chúng lại hạ từng chiếc một cách cẩn thận.
Phù, Hắc Ma Thuật Sư gửi một biểu cảm thở phào, sau đó giơ ngón cái lên một cách mạnh mẽ.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Dù vậy, chúng ta cũng không dễ dàng chịu thua đâu. Đang vừa pháo kích vừa dần dần rút ngắn khoảng cách với kỳ hạm địch. Khi có cơ hội, chúng ta sẽ tấn công tàu Gustav Adolf.
◆Shuvain:
Bọn chúng, sao không di chuyển về phía sau như dự định nhỉ?
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Ban đầu dự định là khi chúng xông ra tiền tuyến thì mình sẽ dồn đánh tơi tả. Nhưng nếu chúng không đến, chúng ta chỉ có cách chủ động tấn công thôi.
◆Aprikotto:
Tuy nhiên, khoảng cách đã khá gần rồi. Chắc hẳn chẳng bao lâu nữa pháo hỏa của chúng ta sẽ tới được bọn chúng.
Với tình hình này thì vẫn còn cơ hội, Hội trưởng nhìn lên bầu trời xa xăm và nói.
"Khoảng cách đang rút ngắn... thế này có ổn không ạ?"
Ako lo lắng nói, nhìn vào màn hình radar xanh đỏ chật kín.
Ừm, tôi cũng có chút nghĩ như vậy.
"Tôi có linh cảm chẳng lành. Gì nhỉ, lúc nãy Segawa cũng nói rồi mà."
"Nếu giao chiến trực tiếp thì bên kia mạnh hơn sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Khoảng cách mà rút ngắn quá, bị áp sát là bên mình gặp khó khăn đấy."
Đúng là pháo kích của chúng ta có thể tới được chỗ bọn Battsu, nhưng bọn chúng cũng nhận ra điều đó hay sao mà cứ mỗi lần chúng ta tiến đến gần thì chúng lại từ từ lùi lại, nên pháo kích mãi không tới được –
"Khoan đã, bọn Battsu đang lùi, nhưng tiền tuyến của đối phương lại không lùi!"
"Chúng ta bị dụ vào rồi, có lẽ không ổn rồi."
Ngay sau khi Akihama nói, phần lớn hạm đội không tặc đột ngột đổi hướng, mũi tàu chĩa về phía chúng tôi và lao tới.
Chết tiệt, không kịp rồi!
"Chúng khiêu khích tấn công liều lĩnh sao? Như vậy chỉ là miếng mồi thôi mà!"
"Không phải, bọn chúng muốn chịu một hai phát đạn cũng được, miễn sao kéo chúng ta vào hỗn chiến!"
Một vài chiếc tàu bị trúng pháo vào phần đầu đang bốc cháy, nhưng tốc độ của chúng vẫn không hề giảm.
Hạm đội PKK đang hăng say pháo kích cứ thế bị áp sát và bị kéo vào giao tranh trực diện.
Cứ thế này thì từng chiếc một sẽ bị bắt giữ, chẳng còn lại gì cả!
"Thì ra là vậy, trong lúc đuổi theo bọn Battsu đang dần dần bỏ chạy, thì khoảng cách với hạm đội địch lại tự động rút ngắn."
"Ôi trời ơi, thế này mà giao chiến tầm gần thì bọn không tặc chuyên nghiệp chiếm lợi thế mất thôi!"
◆Shuvain:
Bọn chúng, cái gì mà hạ kỳ hạm là thắng chứ! Ngay từ đầu đã có ý định bắt giữ hết sạch bọn mình rồi!
◆Rushian:
Cái bọn Battsu đó, đúng là "Battsu" thật mà!
Ôi trời ơi, những chiếc tàu đang giữ tiền tuyến cứ thế bị bắt giữ và giương cờ trắng đầu hàng!
Làm sao đây, cứ thế này thì chắc chắn thua rồi.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Hai phút
Chỉ trong vỏn vẹn hai phút, hai mươi lăm chiếc tàu cỡ trung và một chiếc tàu lớn đã bị đánh chìm.
◆Rushian:
Anh vẫn thong dong quá nhỉ!
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Quên đi sự hài hước là xong đời đấy.
Nói vậy chứ có phải lúc để đùa đâu!
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Tuy nhiên, tình hình này quả thật rất khó khăn. Nếu bị bắt giữ, sẽ không thể quay lại một thời gian. Cứ thế này thì hạm đội có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.
◆Ako:
Thua rồi sao ạ?
◆Aprikotto:
Chưa hẳn đã là thế.
Vượt qua hỗn chiến, Hội trưởng chỉ vào tàu Gustav Adolf đang được một vài chiếc tàu hộ vệ bảo vệ và nói.
◆Aprikotto:
Phần lớn hạm đội đã lao vào hỗn chiến. Số tàu bảo vệ kỳ hạm thì ít ỏi. Nếu có thể tiếp cận được kỳ hạm địch, vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
◆Shuvain:
Nói thế thì nói làm gì, có tàu nào đến được đó đâu...
◆Aprikotto:
Ít nhất, cũng có một chiếc.
Đúng là có.
Ở đây, chỉ một chiếc thôi.
◆Aprikotto:
Nếu xuyên thủng được trận hỗn chiến này, vượt qua làn đạn để thâm nhập vào tổng bộ địch...
◆Rushian:
Sau đó, chỉ việc đánh chìm tàu Gustav Adolf mà ta từng hạ gục, đúng không?
Mặc dù không thể nói là khả năng thắng cao – nhưng cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi.
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Tôi không thể nói là "hãy làm đi".
◆†Hắc Ma Thuật Sư†:
Nhưng, phải rồi. Giờ đây đó là khả năng duy nhất.
◆Ako:
Trong khung chat cũng có rất nhiều người bị hạ, nói rằng "Chuyện còn lại nhờ vào chúng ta nhé".
◆Shuvain:
Khốn kiếp!
Cuối cùng lại thành ra thế này sao.
Một trận hải chiến mà bao nhiêu người, bao nhiêu tiền bạc và thời gian đã đổ vào.
Việc thắng hay không lại phụ thuộc vào bọn tôi.
Tôi đã nói là không muốn tham gia vì ghét cái kiểu này mà.
"Và, vẫn chưa thấy bóng dáng tàu Valletta đâu. Có khả năng tình hình này nằm trong kế hoạch của hai người đó."
"Tức là, chúng ta bị mai phục rồi sao?"
「Cho dù cứ thế này thua trận, chúng ta vẫn thắng được ván cược với Mikan-chan mà. Vậy mà, anh vẫn định tiến lên chỗ kẻ địch ư?」
Người được hỏi là Hội trưởng – không, là Thuyền trưởng, anh ta đáp:
「Vì lợi ích của bản thân mà bỏ phí công sức đồng đội là điều không thể chấp nhận. Chúng ta sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình!」
À, phải rồi, anh ta sẽ nói thế mà.
Nếu không thì đâu phải là người dẫn đầu của bọn tôi.
「Nếu Thuyền trưởng đã nói vậy thì đành chịu vậy」
「Phải đó, chơi tới bến luôn đi nhỉ」
「Cuối cùng thì tàu Popory cũng sắp chìm nghỉm lần đầu tiên rồi sao ta」
「Ako-chan, đừng nói mấy lời xui xẻo như thế chứ」
「Thậm chí đến giờ vẫn sống sót mới là điều kỳ lạ đó nha, phải cắn răng chịu đựng thôi chứ」
Hạm đội PKK giảm dần trong nháy mắt, những con thuyền cướp biển trở nên tự do.
Việc địch tiếp cận được tàu Queen Neko Hime chỉ còn là vấn đề thời gian.
「Vậy thì, các vị. Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta」
Đứng dậy từ ghế thuyền trưởng, Hội trưởng nhìn quanh những người đã vào vị trí và cất lời.
「Người lái tàu, Rushian!」
「Lúc nào cũng sẵn sàng!」
「Người điều khiển radar, Ako!」
「Tôi đang kiểm tra vị trí của Battsu-san và đồng đội cẩn thận đây ạ!」
「Người đo đạc, cận chiến Shuvain!」
「Đến soái hạm địch, khoảng cách ngắn nhất là 6000 đó. Tôi đang theo dõi sát sao đây」
「Pháo thủ, Sette!」
「Nhất định sẽ bắn trúng chí mạng!」
「Người kiểm soát thiệt hại, Neko Hime-san!」
「Nếu không bị hạ gục ngay lập tức thì tôi sẽ cố gắng xoay xở nha」
Gật đầu mạnh mẽ trước lời hồi đáp của tất cả, Hội trưởng ra lệnh.
「Tàu Popory, toàn tốc tiến! Hạ gục soái hạm địch, tàu Gustav Adolf!」
「Rõ! Ako, bố trí của địch thế nào?」
「Ừm, ừm… phía bên phải có vẻ ổn hơn ạ!」
「Vượt qua trận hỗn chiến rồi tấn công từ cánh phải! Nếu bị hạ thì xin lỗi nhé!」
「Khác biệt chỉ là hạ gục được địch rồi mới bị hạ, hay bị hạ trước khi hạ được địch thôi, cứ làm tới bến đi!」
「Tới thôi!」
Với tốc độ đến mức khiến màn hình méo mó, tàu Popory xé tan mây mà lao đi.
◆ Thuyền trưởng Tanuko:
Phần còn lại giao cho các người đó nha!
◆ †Cloud†:
Neko Hime-sama, tấm lòng của chúng tôi cũng ở bên người!
◆ †Phù Thủy Hắc Ám†:
Bên này cũng sẽ không bỏ cuộc. Bằng mọi giá phải giành chiến thắng!
Được tiếp thêm sức mạnh từ những tin nhắn trên kênh chat của mọi người, chúng tôi xuyên qua hạm đội đang bị bắt bớ trong trận PvP đầy mới lạ, và tiếp tục lao về phía trước.
「Tàu địch khai hỏa! Đạn pháo đang bay tới đó!」
「Bắn sát sườn! Không sao đâu, kịp sửa chữa mà!」
「Vậy thì cứ thế mà tiến lên!」
Vài quả đạn pháo bay tới, nhưng chúng tôi quá nhanh nên địch không thể lấy được mục tiêu.
Cố gắng chịu đựng và tiếp tục tiến lên.
Chỉ vài chục giây sau, chúng tôi đã vượt qua trận hỗn chiến và tiến ra một vùng biển mây rộng lớn.
Phía trước lộ trình, Battsu và đồng đội của anh ta đang đứng trước một đám mây bão lớn.
Chỉ cần hạ gục bọn chúng là được!
「Vòng ra phía sau chéo của địch từ bên phải, rồi tiến thẳng một mạch! Khi nào vào tầm bắn thì giao lại cho các cậu!」
「Lúc nào cũng được!」
「Khi nào đến gần, tôi sẽ nhảy sang thuyền của Battsu」
「Được, dù chỉ một giây cũng được, hãy câu kéo thời gian cho tôi」
「Câu kéo thời gian thì được thôi nhưng mà…」
Segawa nhếch mép cười,
「Chắc là tiêu diệt luôn bọn chúng cũng được đúng không?」
「Lâu lắm rồi mới nghe câu đó đó!」
「Nếu cây Thương Rồng của tôi trúng đích thì bọn chúng cũng coi như hết đường, cứ giao cho tôi!」
「Người đo đạc biến mất cũng phiền phức lắm, đừng có chết vô ích đấy!」
Sắp đến lúc địch lọt vào tầm bắn.
Thế nhưng, đối thủ lại không hề có động thái gì.
Bị ngó lơ sao? Không, bọn tôi đã từng thắng một lần rồi, không thể nào──.
「Radar có phản ứng mới! Màu đỏ và… rất nhỏ!」
Một con thuyền nhỏ đang lao đến như thể nhảy ra từ hạm đội địch.
Tên nó vẫn là tàu Baretta như lần trước.
Con thuyền thứ hai, do tôi và Ako cùng hợp sức chế tạo, dành cho Futaba và Mizuki.
「Chậc, lại đúng lúc này sao!」
「Trước mặt tiền bối mà con bé đúng là không hề nương tay chút nào!」
「Chắc là chúng nó đã nén chịu hết mức khi thấy bọn mình hạ gục bao nhiêu con tàu rồi!」
Như muốn giải tỏa nỗi uất ức đó, Mikan và đồng đội lao tới chúng tôi với tốc độ cao.
「Chúng đang tiến thẳng tới!」
「Đối đầu trực diện thì thắng chắc! Cứ thế mà nghiền nát rồi tiến lên!」
「Không, đừng chủ quan!」
Đúng như dự đoán, ngay trước khi lọt vào tầm bắn của chúng tôi, tàu Baretta đột ngột đổi hướng với góc rất gắt.
Quả nhiên là cùng loại tàu có khác, nó bẻ lái với tốc độ cứ như đùa vậy!
「Uầy, chúng đang chĩa đại bác về phía chúng ta kìa」
「Đã vào tầm bắn của đại bác! Né tránh!」
「Tránh nào!」
Chúng tôi vòng một đường lớn để ra phía sau tàu Baretta.
Thời gian ở trong tầm bắn của tàu địch thường chỉ đủ để bắn một phát là cùng. Vậy mà.
「Đạn pháo rơi xuống như mưa vậy!」
「Ngaaaa! Sửa chữa! Sửa chữa mau lên!」
「Thiệt hại thì ít nhưng mà khó chịu quá!」
Đúng là Pháo Bắn Nhanh Độ Chính Xác Cao có khác!
Để hạ gục chúng tôi, Futaba và đồng đội đã chọn Pháo Bắn Nhanh chuyên biệt để bắn liên tục.
Sức công phá thấp và tầm bắn ngắn, nhưng thời gian chờ bắn rất nhanh, cứ thế mà xả đạn liên tục.
「Chỉ cần vào phạm vi tấn công một khoảnh khắc thôi là chúng sẽ trút hỏa lực xuống ngay!」
「Hơn nữa, khả năng cơ động của chúng ngang bằng với chúng ta!」
「Chế tạo ra con thuyền phiền phức thật đó!」
「Nếu may mắn có một cú chí mạng khiến động cơ ma thuật ngừng hoạt động, thì sau đó chỉ còn là chuyện đánh hội đồng thôi!」
「Cứ thế này thì chúng ta sẽ thua mất! Thuyền tốt thật đấy!」
「Sao hai người lại có vẻ hơi tự hào vậy hả!?」
Chúng nó là do chúng ta nuôi lớn!
Bây giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó, bị Mikan và đồng đội kìm chân thế này thì làm sao đến gần tàu Gustav Adolf được chứ!
「Khụ, Rushian, có cách nào tạo ra cơ hội không!?」
「Khó lắm! Futaba đúng là đã luyện tập rất nhiều!」
Nếu lùi xuống phía dưới, chúng sẽ giảm tốc độ một chút và đi ngang hàng. Khi đó, tàu của chúng ta, chỉ có đại bác ở mũi tàu, sẽ bị bắn xối xả.
Vì tốc độ không có sự khác biệt, chúng ta chỉ còn cách di chuyển sao cho không bao giờ để đối thủ đi ngang hàng.
「Oaoaoaoa, chóng mặt quáaa!」
「Dừng lại là chìm, chịu đựng đi!」
「Khỉ thật, không tạo được thời gian để bắn! Aaa! Thuyền của người ngoài thật là vướng víu quá đi!」
「Với tốc độ này thì dù có vào tầm bắn cũng không thể bắn được!」
◆ Battsu:
Nhìn bọn mày giao chiến cứ như là trận không chiến của máy bay chiến đấu vậy
◆ Mikan:
Lời dạy của sư phụ
◆ Battsu:
Tao đâu có dạy cái kiểu chiến đấu nhảm nhí đó hả haha
◆ Rushian:
Xin lỗi nhưng không có thời gian để phản ứng đâu!
Tàu Popory và tàu Baretta giao nhau, vẽ một nửa vòng tròn quanh Battsu và tàu hộ vệ, lướt qua tầm bắn của nhau.
◆ Rushian:
Con thuyền đó mới chế tạo có mấy ngày thôi mà! Luyện tập đến mức nào vậy hả!
◆ Mikan:
Không ngờ anh có thể theo kịp. Quả nhiên là tiền bối, em yêu anh!
◆ Ako:
VỪA NÓI GÌ CƠ!? VỪA NÓI GÌ CƠ!?
◆ Mikan:
Nói dối đó
◆ Rushian:
Này, đừng có làm loạn tinh thần của bên này nữa đi!
「Khỉ thật, cứ tưởng chat thì sẽ có sơ hở, ai dè bị trả đũa!」
「Trong tình huống này mà còn quấy rối bằng tin nhắn, đúng là không hề nương tay chút nào nhỉ, Rushian」
Bên này cũng đang cố gắng hết sức để hạ gục địch đó!
「Di chuyển quá nhanh, không thể đổ bộ tấn công được, hết cách rồi」
「Thỉnh thoảng cũng có cơ hội, nhưng mỗi lần như thế tàu địch lại kìm chân. Khó quá!」
「Làm sao đây, cứ thế này thì thuyền của Neko Hime-san…」
「Khụ, cứ kéo dài thời gian thì bên thua sẽ là chúng ta thôi」
「Thà cứ đâm thẳng vào chỗ Battsu và đồng đội luôn không?」
「Dù thế nào cũng không thể hạ gục được chỉ bằng một phát. Bị bắn pháo làm giảm tốc độ thì sẽ bị Futaba và đồng đội hạ gục ngay」
「Phải rồi nhỉ! Vậy làm sao đây chứ!」
Tổng hành dinh của hạm đội PKK đang bị đẩy lùi dần.
Không còn nhiều thời gian trước khi tàu Queen Neko Hime bị hạ gục.
Những lúc như thế này… ừm, đúng rồi.
「Ako, có kế hoạch nào không!?」
「Tôi ạ!?」
「Nếu chơi bình thường thì có vẻ sẽ thua, nên những lúc như thế này tôi mới muốn nghe ý kiến của Ako!」
「Ơ, ừm, ừm」
Nhìn vào ra-đa, nhìn vào bản đồ, rồi liếc nhanh sang căn phòng đối diện, nơi Mikan và đồng đội đang ở, Ako lên tiếng:
“Hay là chúng ta bay vào đám mây sấm sét kia… được không?”
“Tự sát à, làm thế thì có ích gì chứ?”
“Em nghĩ nếu chỉ một lúc thì không sao đâu ạ.”
Đám mây sấm sét khổng lồ mà Battsu cùng đồng đội đang nương tựa phía sau là một khu vực luôn có bão. Ở đó lâu, ngay cả tàu lớn cũng có thể bị đánh chìm, nên có lẽ họ dựa vào đó để đảm bảo an toàn.
“...Cũng không phải là không thể.”
“Thật ư?”
“Nếu đôi bên cùng bay vào đám mây sấm sét, tình thế sẽ là năm ăn năm thua, hoặc có khi ta còn nhỉnh hơn một chút.”
Ít nhất thì độ bền của tàu Popoli vẫn nhỉnh hơn nhờ các bộ phận vượt trội. Ngay cả khi biến thành trận chiến cơ động, ta vẫn sẽ giành chiến thắng.
“Hừm. Điểm yếu của họ là độ bền, thiếu kinh nghiệm và ít người. Nếu tấn công vào những điểm đó thì đây không phải là lựa chọn tồi.”
Trong bão, tầm nhìn vô cùng tệ. Bên kia chỉ có hai người vừa xem ra-đa vừa điều khiển tàu, lại không có kỹ năng sửa chữa nên cần dùng bộ dụng cụ sửa chữa khẩn cấp. Khi đó, bên ta sẽ chiếm ưu thế.
“Nhưng như thế, Mikan và đồng đội phải chịu bay vào đám mây sấm sét cùng chúng ta phải không?”
“...Ừ, nếu họ cứ đợi ở ngoài thì coi như xong.”
Nếu Mikan và đồng đội lao vào đám mây sấm sét đuổi theo bọn tôi, có thể sẽ có cơ hội. Nhưng nếu họ không vào, bọn tôi sẽ phải thoát ra khỏi đám mây với thương tích đầy mình, càng bất lợi hơn nữa.
“Tính sao đây, thuyền trưởng? Cứ thế này mà đánh tiếp, hay là lao thẳng vào đám mây sấm sét?”
“Hừm…”
Chỉ sau một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi, Master đã đưa ra quyết định.
“Vào đám mây sấm sét!”
“Thật sao? Như thế là một ván cược phụ thuộc vào đối thủ đấy?”
“Hừ, họ đã cược rằng chúng ta sẽ xông lên. Vậy thì chúng ta cũng hãy đặt cược vào họ xem sao.”
Một ván cược ư. Đúng là vậy thật.
Nếu bọn tôi không lao vào vòng vây địch, mà chỉ đợi tàu Queen Mèo Chúa bị đánh chìm, có lẽ đã thắng về số lượng địch bị hạ. Thế nhưng, bọn tôi vẫn tiến lên phía trước vì chiến thắng của hạm đội. Và Mikan cùng đồng đội đã tin rằng bọn tôi sẽ tiến lên mà chờ đợi.
“Họ đã phán đoán rằng chúng ta sẽ không bỏ chạy. Vậy thì chúng ta cũng quyết định rằng đối phương sẽ không bỏ chạy. Quyết định thắng thua sẽ diễn ra tại Hang Rồng!”
“Được thôi, đã quyết rồi thì xông lên nào!”
“Đi tới Hang Rồng ngay thôi!”
“Trong tình huống này mà Sensei vẫn có vẻ vui vẻ ghê nhỉ.”
Chúng tôi bẻ hướng tàu, lao thẳng về phía đám mây sấm sét khổng lồ.
Tàu Baretta, đang thực hiện chiến đấu cơ động, có vẻ đã do dự một chốc, nhưng rồi:
“...Họ bám theo rồi!”
“Tuyệt vời! Có cơ hội rồi!”
“Nhưng thiệt hại lớn quá! Sửa chữa, sửa chữa thôi!”
“Em giúp một tay!”
Thiệt hại do bão và sét đánh liên tục giáng xuống tàu Popoli.
Khi Ako định triệu hồi tinh linh để giúp Sensei đang vất vả sửa chữa bằng cách dùng kiệt sức các tinh linh, thì:
“Khoan đã Ako-chan. Để tớ dùng bộ dụng cụ sửa chữa, cậu thay tớ làm pháo thủ đi!”
“Ế??? Sao lại thế ạ?!”
Ako liên tục lắc đầu nói không thể, không thể, Akiyama đáp lại với vẻ mặt hơi đáng thương:
“Thuyền rung lắc thế này, tớ không thể bắn trúng được. Lúc thế này thì Ako-chan giỏi hơn nhiều, phải không?”
“Đúng rồi đó, cả khi bắn bia trên thuyền hay khi bị tấn công trên xuồng, Ako đều bắn trúng cả.”
“Cái đó, là tình cờ thôi ạ…”
“Tình cờ không thể trúng thế được. Đúng vậy, Ako có thể làm được mà.”
Không phải là cô bé không có khả năng, chỉ là chưa tự tin để phát huy thôi. Khả năng tập trung và cảm nhận thời điểm của Ako chưa bao giờ tệ. Khi dùng Extreme Damage trong chiến công thành hay khi đảm nhiệm vai trò Healer của Boss, cô bé đều làm được những việc quan trọng vào thời điểm quyết định.
“Nhưng mà…”
Thấy Ako vẫn còn lo lắng, Akiyama nói tiếp:
“Với lại, tớ không theo kịp Nishimura-kun đâu.”
“Là Rushian ạ?”
“Ừ. Lúc nãy cũng có vài lần có thể bắn được, nhưng tớ không ăn ý với Nishimura-kun.”
Cô ấy cười rồi nói tiếp: “Chắc phải thân thiết hơn nữa nhỉ.”
“Vì vậy, tớ muốn nhờ Ako-chan. Người ăn ý nhất với Nishimura-kun, không phải là Ako-chan sao?”
“...Vâng.”
Với vẻ mặt đầy quyết tâm, Ako nói:
“Em hiểu rồi! Em sẽ bắn!”
“Đã quyết rồi thì nhanh lên! Độ bền không trụ nổi đâu!”
Vâng vâng, em biết rồi mà!
Phải nhanh chóng kết thúc thôi!
“Được rồi! Nghe đây Ako, anh sẽ giải thích chiến thuật! Tuy hơi mạo hiểm, nhưng dựa vào kinh nghiệm từ trước đến nay, anh dự đoán hành động của Mikan sẽ là––”
“Không sao đâu ạ.”
“...Hả?”
Ako ngắt lời tôi, đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt chuột của tôi. Trong căn phòng mát lạnh, chỉ có tay của Ako nóng rực như lửa. Cô bé dồn hơi ấm đó vào giọng nói, tự tin nói:
“Không sao đâu, em hiểu hết mọi chuyện về Rushian mà.”
“...Được rồi, anh hiểu rồi, tiến lên!”
Không cần giải thích chiến thuật nữa!
Bình thường thì tôi chẳng tin tưởng cô bé này chút nào, nhưng những lúc thế này, cô ấy luôn làm được việc.
Nếu Ako đã nói không sao, vậy thì tôi tin cô ấy!
“Rẽ nào! Đừng có chóng mặt đấy!”
Tôi liên tục nhấn nút bẻ lái.
Chúng tôi thực hiện một cú quay 180 độ đối với tàu Baretta đang đuổi theo phía sau. Một cú U-turn hoàn toàn không thể xảy ra về mặt vật lý, không hề giảm tốc độ. Nhưng Mikan, người đang ở trên cùng một con tàu, chắc chắn sẽ phản ứng.
“Rushian, nếu thế này thì họ sẽ né được trước khi chúng ta vào tầm bắn!”
“Biết mà!”
Tàu Popoli và tàu Baretta đang đối mặt nhau mà tiến. Nếu cứ thế này mà đến gần thì có thể bắn pháo chính, nhưng chắc chắn Mikan sẽ đổi hướng trước khi vào tầm bắn của chúng tôi, né tránh phạm vi tấn công của chúng tôi và cố gắng đưa chúng tôi vào tầm bắn của họ.
“Trong trận chiến cơ động vừa rồi, tôi đã biết. Điều mà các cậu giỏi nhất là pháo kích từ mạn trái.”
Trong cơn bão, sấm sét và tầm nhìn hạn chế này, thứ duy nhất có thể tin cậy là ra-đa.
Hành động theo phản xạ sẽ là những động tác sở trường. Qua những trận chiến trước, tôi biết rằng nếu có cơ hội, họ sẽ cố gắng bắn từ mạn trái.
Vì vậy, Mikan sẽ bẻ lái sang phải để né tránh.
Chắc chắn sẽ làm vậy. Tôi đặt cược vào điều đó!
“Rẽ thêm nữa! Hết lái sang phải!”
“Khoan đã, thật á?!”
“Ế??? Nếu đi song song thì sao đây?!”
“Không biết! Coi như xui xẻo!”
Nếu tôi đoán sai và Mikan bẻ lái sang trái, tàu Popoli và tàu Baretta sẽ đi song song. Khi đó, mưa pháo sẽ trút xuống và bọn tôi sẽ hết đời.
Nếu điều đó xảy ra thì tôi không biết đâu! Chịu thôi, chịu thôi! Đôi khi cũng có chuyện như vậy mà!
May mắn thay, điều đó đã không xảy ra.
“Hướng đi của tàu địch, lệch sang phải! Ngược hướng với chúng ta!”
“Tốt, đúng như dự tính!”
Vì cả hai bên đều rẽ phải từ trạng thái đối mặt, hướng di chuyển của nhau đã hoàn toàn ngược chiều. Nếu cứ tiếp tục đi thế này, khoảng cách sẽ ngày càng xa. Hơn nữa, hướng di chuyển của bọn tôi là lối ra khỏi đám mây sấm sét.
Chúng tôi có thể nhanh chóng thoát ra, đợi tàu Baretta bay ra sau đó, hoặc thậm chí tấn công tàu Gustav Adolf.
Biết được điều đó, tàu Baretta sẽ quay 180 độ như bọn tôi vừa rồi, và nhanh chóng đuổi theo bọn tôi. Chắc chắn là vậy.
Vì thế, đây. Đây là cơ hội cuối cùng.
Chúng tôi cũng sẽ bẻ lái thêm một lần nữa, quay 180 độ!
“Tiến lên, đây là lần cuối cùng!”
Những cú quay liên tục đến mức chóng mặt từ nãy đến giờ.
Trước màn hình quay cuồng, tôi nhìn thấy một con tàu nhỏ đang lơ lửng trong đám mây sấm sét.
Tàu Baretta cũng vừa quay 180 độ cùng lúc với tôi, đang ở ngay phía trước, trong tầm gần!
“––Ako!”
Không biết tôi có nói ra hay không, thậm chí không thể phân biệt được, tất cả xảy ra cùng một lúc.
“Rushian!”
Đúng lúc nghe thấy tiếng Ako, màn hình rung chuyển dữ dội, và khẩu Đại bác siêu lớn ở mũi thuyền đã phun lửa.
Viên đạn bay xuyên qua đám mây sấm sét, xuyên thẳng vào trung tâm của tàu Baretta, con tàu đang cố gắng né tránh một cách tuyệt vọng, chỉ với một phát bắn duy nhất.
「Á…!」
「Trực… kích… ư?」
◆ Shushu:
Ôi, suýt chút nữa là được rồi!
◆ Mikan:
Đúng là tiền bối có khác.
Những dòng chữ ấy hiện lên trên kênh chat chung.
◆ Mikan:
Lần tới, tôi sẽ không thua đâu.
Con tàu Barretta đang dần chìm xuống.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi mới dần cảm nhận được.
À, thì ra là đã thắng rồi.
「Thắng rồi ư…」
「Tuyệt… tuyệt quá đi thôi!」
Ako đứng bật dậy khỏi ghế,
「Rushian–!」
Rồi lao tới ôm chầm lấy tôi.
Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi cũng vòng tay ôm lại tấm lưng cô ấy.
「Giỏi lắm! Phát bắn tuyệt vời!」
「Màn hình cứ rung bần bật nên em chẳng hiểu gì cả, nhưng mà em nghĩ Rushian chắc chắn sẽ ở đây nên cứ thế bắn đại thì trúng luôn!」
「Gì cũng được, trúng là thắng rồi!」
「Đúng vậy ạ! Chúng ta thắng rồi! Đẹp tuyệt vời!」
Đúng là vợ của tôi có khác! Giỏi lắm! Anh yêu em!
Trong lúc chúng tôi đang ôm nhau ăn mừng chiến thắng,
「…Ako?」
Segawa cất tiếng, giọng nghe hơi méo mó, như thể niềm vui chiến thắng đã tan biến.
「Cô không phải là sẽ ngã quỵ nếu cứ dính lấy Nishimura sao?」
「…Ơ?」
Nghe vậy, Ako ngước nhìn tôi một cách ngơ ngác.
Gương mặt cô ấy hơi đỏ nhưng hình như không đến mức ngã quỵ.
Bản thân cô ấy cũng vỗ vỗ vào người tôi và nói:
「Sao ấy nhỉ, em thấy không sao cả.」
「Cái gì mà không sao cả?」
Segawa tròn mắt khó hiểu. Còn Ako thì lại có vẻ đã chấp nhận được tình hình:
「Cái đó… nói thế nào nhỉ…」
Cô ấy ngả người vào tôi và nói tiếp:
「Lúc bắn, em chợt nghĩ, à, mình đã kết nối được trái tim với Rushian. Vì trái tim đã kết nối nên dù cơ thể có kết nối cũng chẳng sao cả, đại loại là vậy…」
「Hiểu cũng như không hiểu.」
Ako nói mấy chuyện phức tạp ghê.
Chỉ thấy Segawa thở dài, rồi nhún vai ra vẻ bó tay.
「Thôi được rồi, lâu rồi mới lại cùng chồng hợp tác nên cảm giác cũ quay lại ấy mà.」
「À, có thể là vậy thật ạ!」
「Lâu rồi không chơi phối hợp thật, nhưng mà có thể quay lại chỉ vì thế thôi sao!」
Vậy thì đáng lẽ phải thử thách mấy con Boss khó nhằn hơn mới phải!
「Chồ, chờ đã, mọi người! Vẫn chưa kết thúc đâu đó nha!」
Cô Saitō đang liên tục nhấn sửa chữa, vội vàng nói.
「Phải nhanh chóng đánh bại Battsu và đồng bọn nếu không chúng ta sẽ thua đó nha! Không phải lúc để ăn mừng đâu nha!」
Ối, đúng rồi!
Chúng ta đã thắng một hiệp, nhưng trận đấu vẫn còn!
「Rushian, hướng về phía Bắc! Rời khỏi Vùng Sấm Sét nào!」
「Rõ rồi!」
Chúng tôi bay vút ra khỏi biển mây, nhắm thẳng tới mục tiêu là tàu Gustav Adolf.
Thế nhưng, kẻ đang chờ đón chúng tôi lại là…
◆ Battsu:
Chào nha lol Đồ đệ bất tài thì đúng là chẳng làm nên trò trống gì lol
Mục tiêu là tàu Gustav Adolf. Và…
◆ Cloud:
Xin lỗi ngài Neko Hime-samaaaaaa…
Tàu Nữ hoàng Neko Hime bị bắt giữ và đang bị kéo đi.
「Ơ, ơ? Sao lại thế này?」
「Á! Em xin lỗi! Em tập trung vào khẩu pháo nên không để ý chat trong lúc…」
「Tàu chủ lực của chúng ta bị hạ rồi sao?」
Điều đó có nghĩa là…
◆ Battsu:
Vâng, tôi thắng rồi lol Đúng là cao tay thật, lợi dụng lúc đối thủ bận đối phó với đồ đệ để đánh úp bản doanh lol
◆ Korou:
Mấy tên đó thì chịu thôi, cứ bỏ qua là ổn định nhất mà.
◆ Battsu:
Không nói sao mà biết được.
Battsu và đồng bọn thoải mái trò chuyện trên kênh chat.
À, thì ra chúng tôi đã thua rồi.
「…Rút lui khỏi không phận này với tốc độ tối đa. Bị hạ ở đây thì chán lắm.」
「Tuân lệnh!」
Chúng tôi tăng tốc, hướng ra ngoài bản đồ, tránh né hạm đội không tặc.
◆ Battsu:
Ê, khoan đã, không có phản ứng gì nữa à?
◆ Aprikotto:
Sau một trận chiến ác liệt, ta đã hạ gục hậu bối của mình và định với tinh thần cao nhất để đối đầu với ngươi, vậy mà…
Ngươi đúng là chẳng biết đọc vị người khác gì cả.
◆ Battsu:
Dù có nói gì đi nữa, đây cũng là một cuộc đối đầu mà lol
◆ Aprikotto:
Hơn cả thắng thua của cuộc đấu, ta mong chờ được chiến đấu với ngươi.
◆ Shuvain:
Thuyền trưởng nhà tôi còn bảo là lần tới nhất định sẽ thắng, còn tập luyện đặc biệt để đối phó với bọn anh đó. Vậy mà bị các người phá hỏng hết rồi.
◆ Battsu:
À, ừm?
◆ Aprikotto:
Không sao đâu, Shuvain.
◆ Aprikotto:
Nếu chỉ có mỗi phe ta mong chờ trận chiến này, vậy thì kết thúc tại đây cũng được. Đây là một chiến lược tuyệt vời. Ngươi cứ đường hoàng khải hoàn trở về đi.
Master nói xong câu đó thì bỏ đi.
「Cái cách nói đó, nghe cứ đáng thương làm sao ấy nhỉ?」
「Không, như thế này là được rồi. Này, cứ chờ xem đi.」
◆ Battsu:
À, à–
Đợi đã, khoan, đợi đã, không được, vẫn là không được!
◆ Battsu:
Tôi sẽ giải phóng bọn họ, giải quyết dứt điểm tại đây đi!
Ối, hắn ta giải phóng con tàu Nữ hoàng Neko Hime đang bị bắt giữ kìa!
「Đấy, thấy chưa.」
「Ừm. Quả nhiên là bị thất vọng còn hơn bị khiêu khích, tự ái của hắn ta không cho phép.」
「Chờ đã, nói vậy là quá đáng đó! Cô nghĩ cái gì về trái tim thuần khiết của một người đàn ông vậy!」
Cái đồ ác phụ này! Battsu đáng thương lắm chứ!
「Trong khi phe ta đường hoàng nghênh chiến, thì phe kia lại bỏ chạy. Đánh trả một đòn cũng chẳng sao.」
「Kyou-senpai cũng ra dáng diễn viên phết nhỉ.」
「Phư phư phư, ta rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình đó. Dù sao thì ở trong lớp, ngày nào cũng phải diễn mà!」
Đừng có nói mấy điều đau buồn như thế chứ!
◆ Korou:
Chính vì không thắng được nên mới phải dùng chiến thuật này chứ.
◆ Mizuki:
◆ Battsu:
Bị xem thường một cách đơn phương rồi kết thúc trận đấu là điều tức điên người nhất! Này, đừng có chạy!
Để lại Battsu và đồng bọn đang la lối, chúng tôi bay vút ra khỏi bản đồ.
Thực ra, chúng tôi đã thua về mặt chiến lược, phe họ thực sự rất giỏi.
Mà nói đến giỏi thì…
「Mikan và đồng bọn mạnh thật đấy.」
「Nếu bên mình ít người hơn chắc đã thua rồi nhỉ?」
「Nếu cô Saitō ở bên kia thì có lẽ chúng ta đã chìm trong bão rồi cũng nên.」
「Ừm. Đó là một thất bại đáng để ca ngợi. Hay là đi chào hỏi họ một tiếng nhỉ?」
Master đứng dậy, bước về phía cánh cửa.
Cánh cửa bỗng chốc bật mở từ phía bên ngoài.
「Anh hai! Nhìn này! Nhìn đi nhìn đi!」
「Em tìm thấy một thứ tuyệt vời!」
「Ơ, ừm?」
Sao bên thua lại hưng phấn đến thế này!?
「Đù, hai đứa sao thế? Vừa nãy là một trận chiến hay mà…」
「À, vâng! Chúng em thua rồi! Rất rất tiếc nuối!」
「Tiếc thật, nếu luyện tập thêm một tuần nữa là đã thắng rồi.」
Nói vậy chứ, hai đứa đúng là có vẻ tiếc nuối thật lòng.
Thế nhưng, hơn thế nữa, lại có vẻ như có điều gì đó quan trọng hơn, một kiểu hưng phấn như vậy.
「Nhưng mà, thôi thì cứ nhìn cái này đã, nhìn cái này đi!」
「Gì vậy, máy tính xách tay à?」
Mizuki chìa ra chiếc máy tính xách tay vẫn đang kết nối mạng không dây, màn hình hiển thị trò chơi Legendary Age.
Trên màn hình là một hòn đảo khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.
Một lục địa trôi nổi với hoa nở rực rỡ, dòng nước chảy xuống từ bầu trời, và vô số di tích cổ kính sừng sững.
「Elders Garden, tìm thấy rồi!」
「Sao lại tìm thấy được hảaaaa!」
Thật ư!? Chúng tôi chỉ chiến đấu hạm đội thôi mà, sao lại tìm thấy được lục địa trôi nổi chứ!?
「Ở đâu nha!? Tìm thấy ở đâu nha!?」
Trước câu hỏi đầy phấn khích của Neko Hime-san, Mikan đắc ý nói:
「Nó ở chỗ chúng em rơi xuống sau khi bị đánh chìm trong Vùng Sấm Sét.」
「Chắc là phải nhảy khỏi tàu giữa lúc giông bão, hoặc đợi khi tàu chìm mới có thể đặt chân xuống được.”
「Aaa! Thảo nào mà cách lên bờ vẫn chưa được lan truyền rộng rãi!”
Mấy ai lại nghĩ ra cái cách lên bờ kiểu đó cơ chứ. Chắc mọi người đều tự ngầm hiểu là “đằng nào cũng khó khăn lắm mới nghĩ ra, chi bằng cứ giữ bí mật” nên chẳng ai tiết lộ ra đâu.
「Tôi nghĩ lần này sẽ có một vài người nữa phát hiện ra. Chắc là sẽ nhanh chóng lan truyền thôi.”
「Khỉ thật, không thể chậm trễ được! Từ giờ chúng ta sẽ thẳng tiến đến Lục Địa Bay!”
「Nyaa!? Muộn quá rồi ny~a, sáng giờ đã là buổi cắm trại rồi, trẻ con thì đến giờ đi ngủ rồi ny~a…”
「Sensei ơi! Thầy không muốn đến Laputa sao!?」
「…Toàn thể thành viên, xuất kích ny~a!”
Aaaa, thầy cố vấn đã đổ gục chỉ trong chớp mắt!
「Rushian, cái tình hình này là…”
「Đương nhiên là phải thám hiểm Lục Địa Bay đến sáng rồi!”
「Đúng là không sai mà~”
Ako tựa đầu vào vai tôi, mỉm cười với vẻ mặt hơi khó xử.
「Lâu rồi mới vận động, em thấy buồn ngủ quá đi mất!”
「Đừng lo, hôm nay anh ở cạnh em nên không ngủ gật được đâu!”
「Đúng là hà khắc mà~!”
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến được đích đến mà mình đã nhắm tới từ trước cả khi chế tạo phi thuyền.
Một đêm thức trắng đâu có đáng gì!
「Hai người là sẽ đến Lục Địa Bay đúng không? Vậy thì chúng ta sẽ hội quân ở đó!”
Master quay sang Futaba cười tươi,
「Mikan, em sẽ là người đầu tiên của câu lạc bộ Game Online Hiện Đại đặt chân lên Lục Địa Bay đấy! Hãy tự hào mà giữ vững vị trí đó nhé!”
「────”
Nghe những lời đó, Futaba thoáng lộ vẻ hối hận.
Nhưng sau một thoáng, cô bé từ từ gật đầu.
「…Vâng. Em sẽ đợi mọi người.”
Rồi cô bé nói tiếp,
「…Em không cảm thấy mình thua cuộc lắm.”
「Đương nhiên rồi! Đội ta vừa thua trận chiến hạm đội, lại còn không tìm thấy Lục Địa Bay, bên này thảm hại lắm rồi!”
Master dù là người thắng cuộc nhưng vẫn nói với vẻ mặt tiếc nuối.
「Mới bắt đầu được nửa năm mà đã bị đánh bại rồi. Kỹ năng đó, ta muốn em phát huy dưới trướng của chúng ta!”
「…Vâng.”
Nói rồi, Futaba ưỡn ngực đầy tự hào.
Chúc mừng em đã gia nhập câu lạc bộ.
Trong số tất cả mọi người, người đạt được mục tiêu một cách hoàn hảo nhất, có lẽ là Futaba.
Có một kouhai đẳng cấp thế này, đúng là không thể lơ là được chút nào.
「…Senpai.”
Futaba tiến lại gần tôi, nói nhỏ.
「Cứ tưởng có thể đi đến cùng, vậy mà cuối cùng lại bị đọc vị.”
「Anh đã nói rồi mà, sẽ cho em thấy sự khác biệt của một lão làng.”
「Vâng. Em đã được chứng kiến sự khác biệt về kinh nghiệm. Thật sự rất cay cú.”
「Vui chết đi được ấy nhỉ?”
「Siêu vui ạ.”
Hai đứa nhìn nhau cười gian,
「Lần tới, em sẽ không thua.”
「Được thôi, lần tới anh cũng sẽ không thua.”
「Dừng lại ngay! Dừng lại! Đừng có cái kiểu thân thiết đến mức khiến em cảm thấy mình không thể chen vào được thế chứ!”
Ako… Lúc nãy không khí đang tốt đẹp lắm mà…
「Phá hỏng hết rồi.”
「Mà, đúng là Ako có khác nhỉ.”
「Cái gì vậy chứ! Không được đâu nhé, đừng có nghĩ đến chuyện chạy theo Mikan-chan chỉ vì cô bé dễ thương hơn mà em không cho phép đâu đấy!”
「Tin anh hơn một chút đi chứ!”
Tôi với Futaba có bao giờ có cảnh tình tứ thế đâu!
Tôi hất tay Ako đang bám chặt lấy cánh tay tôi mà lắc mạnh rồi thở dài.
Ako không bám lấy thì tôi cũng thấy hơi buồn thật, nhưng mà khi cô bé trở lại như cũ thì đúng là phiền phức thật đấy.
「…Ơ, tự nhiên em nghĩ ra một điều này.”
Akiyama, người đã trở lại vị trí pháo thủ, nhìn về phía trước bản đồ và nói.
「Kyou-senpai, nếu cứ đi thẳng vào khu vực giông bão này, chẳng phải Battsu và đồng bọn đang chờ ở đó sao?”
「Đương nhiên rồi.”
Master nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy chuột, hớn hở nói.
「Tàu Popoli, chuẩn bị chiến đấu cấp độ một! Xuyên phá hạm đội cướp biển trên không do Gustav Adolf chỉ huy, thẳng tiến đến Lục Địa Bay!”
「Cuối cùng vẫn làm đấy thôi!”
「Hahahaha, chỉ cần đạt được mục tiêu thì không phải là thua! Đi thôi!”
「Tàu của chúng ta sẽ chìm mất~!”
「Nếu chìm sau khi vào giông bão thì chúng ta thắng! Cố lên Ako!”
「Ư ư ư, em vẫn thích một con tàu hòa bình hơn!”
Dưới sự chỉ huy của Master, tàu Popoli tiếp tục tiến về phía đích đến.
Mùa hè năm ấy, em gái tôi trở thành cướp biển trên không.
Mùa hè năm ấy, tôi và Ako trưởng thành hơn một chút.
Và chúng tôi có thêm một người kouhai.


0 Bình luận