Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 16

Chương 2: Ako vẫn là Ako.

0 Bình luận - Độ dài: 21,398 từ - Cập nhật:

embed0012-HD.jpg

Một tuần sau, cái ngày Chủ Nhật mong đợi cuối cùng cũng tới.

Đón chúng tôi ở Cảng Yokohama, nơi sóng vỗ bờ đá và nắng vàng rực rỡ, là một con tàu được vẽ hình các nhân vật trong game Legendary Age khổng lồ ở phía ngoài.

“To đùng!”

“Cái gì thế này, đây là ‘thuyền đau’ à?”

“Gọi là ‘tàu trang trí’ đi chứ?”

“Đây là lần đầu tiên em được đi du thuyền sang trọng thật đấy ạ!”

Ối, phấn khích quá đi mất! Giờ được lên con tàu này rồi ra khơi luôn sao!

Dạo này tôi hay đi thuyền trong game nên càng thấy nôn nao hơn bội phần!

Tôi, Ako, Segawa và Akiyama thì đang hào hứng hết cỡ, nhưng trái lại…

“Hừm, cũng không đến mức gọi là du thuyền hạng sang đâu. Cùng lắm thì là cỡ trung bình thôi.”

“Đúng là… Với kích cỡ này, thuê một ngày chắc cũng phải vài triệu yên rồi ấy nhỉ?”

“Hai người kia! Đừng nói chuyện thực tế nữa!”

Với bọn tôi thì như này đã đủ ấn tượng lắm rồi!

Tổng cộng sáu người chúng tôi, cộng thêm cô giáo (Sensei) đi cùng với tư cách người giám sát, đã được ban tổ chức ưu ái mời tham dự.

Tại cổng lên tàu đã xếp thành hàng dài, nhân viên đang hướng dẫn mọi người.

Nghĩ đến việc có thể có người tạo ra Legendary Age cũng ở trong đó, tự dưng tôi lại thấy hơi căng thẳng lạ thường. Không lẽ bị mắng là sẽ bị BAN tài khoản luôn sao?

“Thôi được rồi mọi người? Đúng như kế hoạch, khi ở trong tàu, nhớ chú ý cách xưng hô nhé.”

Cô giáo giơ ngón trỏ lên nhắc nhở.

“Vâng ạ!”

“Đặc biệt là không được gọi tên nhân vật của tớ đấy nhé!”

“Tớ biết rồi, Akane.”

“Cậu gọi tỉnh bơ vậy, Rushian.”

“Với buổi đặc huấn hôm trước của tớ với Ako, chắc mọi người đã quen cả rồi.”

Khi chúng tôi nói muốn đi họp mặt offline, điều kiện duy nhất cô giáo đưa ra là “trong thời gian ở trên tàu, chỉ được sử dụng một cách xưng hô”. Ví dụ, nếu có người gọi tôi là Nishimura, người gọi là Rushian, thì sẽ bị lộ ra là cùng một người. Vì vậy, người nào quen gọi tên nhân vật thì cứ gọi tên nhân vật, người nào quen gọi tên thật thì gọi tên thật, nhưng phải thống nhất một kiểu gọi.

“Nói theo nghĩa đó, gọi ‘Neko Hime-san’ thành tiếng, tự dưng không quen chút nào.”

“Đúng vậy đó, tớ… tớ quen gọi tên thật rồi.”

“Akane, vừa rồi cậu hơi đáng nghi đó nhé?”

“Không nói ra thì ai biết được chứ!”

Hai người họ lại bắt đầu trêu chọc nhau.

Thôi, ở đây nóng quá, đi thôi nào!

“Vậy thì Neko Hime-san.”

“Neko Hime-sensei ơi, đi thôi nào!”

“Neko Hime-san nhanh lên!”

“Mọi người dừng lại!”

Cô giáo giơ cả hai tay ra chắn trước mặt chúng tôi, những người đang định đi.

“Sao thế ạ? Bọn em là khách mời mà, không cần phải xếp hàng đúng không ạ?”

“Không phải thế. Cái cách gọi ‘Neko Hime-san’ đó, bỏ đi được không?”

“Hả? Nhưng mà không phải là thống nhất cách gọi sao?”

“Không nhất thiết phải là biệt danh đó chứ!”

Mặt cô giáo lúc đó khá là sốt sắng.

Ối, không được sao?

“Sao lại không được gọi là Neko Hime-san ạ?”

“Đúng rồi.”

“Hai đứa ơi, mấy đứa cũng nên nghĩ cho cảm giác của tớ khi bị gọi là ‘Hime’ (công chúa) trước mặt mọi người chứ meo!”

Dù cô ấy nói “meo” đi nữa…

“Vậy tại sao cô lại đặt cái tên như vậy?”

“Thời sinh viên ấy à, là cái thời mà người ta thường làm đủ thứ chuyện bốc đồng đấy. Mọi người cũng nhớ cẩn thận nhé.”

À, ra là vậy sao.

Hơn nữa, nếu theo lý lẽ đó, tôi hơi nghi ngờ rằng cô em gái tôi cũng có chút gì đó đáng xấu hổ đấy chứ.

“Vậy thì bọn em nên gọi cô là gì ạ?”

“Gọi là Sensei thì có vẻ như đang nhập vai quá, còn gọi Saitou-san thì lại khách sáo quá. Gọi là Yui-oneesan thì sao?”

Một ý tưởng hay! Cô giáo nói với vẻ mặt tươi rói.

“Ưm, gọi là Yui-san cũng được không ạ?”

“Được, được chứ meo!”

Cô giáo mỉm cười với Akiyama.

Nếu cô giáo muốn được gọi như vậy thì cũng được thôi.

“Nhưng gọi là ‘oneesan’ cũng thấy hơi lạ lạ ấy nhỉ?”

Segawa chợt nghĩ ra điều gì đó và nói.

“A, hay là gọi là Yui-obasan luôn đi? Chả có gì đáng ngại cả—phụt!”

“Vừa nãy ai nói gì thế meo? Meooooooo?”

“Akane—?!”

Segawa! Đang bị túm đầu mà rên rỉ kìa!

embed0013-HD.jpg

“Akane-saaan? Trên đời này ấy à—, có rất nhiều điều không nên nói ra đâu nha—?”

“Chỉ… chỉ là… đùa… thôi ạ…”

“Đừng bao giờ nói thế nữa nhé—? Lời hứa với chị gái, giữ được không meo—?”

“Vâ, vâng ạ… hụ hụ.”

“Tốt lắm.”

Cô giáo gật đầu mãn nguyện nhìn Segawa đang đổ sụp xuống.

“Shu-chan… sao cậu lại tự tử một cách công phu thế này…”

“Đừng có gọi là Shu-chan!”

“Đây là một hình phạt thể xác quá đáng.”

“Phải nói là chỉ đạo mới đúng chứ.”

Cô giáo kiên quyết nói với Segawa đang bơ phờ và Ako đang ôm cô ấy.

“Tớ sai rồi… Hừm, chết theo cách này thật là…”

“Akane—!”

“Chết tiệt, chưa lên tàu đã có một người bị loại rồi…”

“Đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn nữa, đi đến chỗ làm thủ tục lên tàu thôi!”

“Vâng ạ!”

“Vẫn còn đau lắm…”

Nhanh lên nhanh lên, không lên tàu là bị bỏ lại đấy!

Con tàu mà chúng tôi bước lên, đúng như lời mấy Master nói, không hẳn là một du thuyền sang trọng.

Nhưng khắp nơi đều được trang trí bằng hình các nhân vật LA, dán đầy áp phích, và có lẽ thân thuộc hơn là mang một bầu không khí quá mức sang trọng.

“Hoàng, nhìn thế này mới thấy một năm mà tăng lên nhiều thứ thật đấy nhỉ.”

“Khách sạn thì chủ yếu là Pworin thôi, còn mấy đồ khác thì không nhiều lắm.”

“Nè, đó không phải là nhân vật mới trong lần này sao?”

Akiyama chỉ vào một NPC được dựng thành tấm panel kích thước thật.

“NPC của Thiên Không Thành, Sophia Entylmito.”

“Master nhớ cả tên luôn giỏi thật đấy.”

“Cô ấy xuất hiện nhiều lần, với cả trong trò chuyện cũng hay được nhắc đến nữa mà.”

“Dễ thương thật nhỉ, giờ tôi đang tìm hiểu xem có làm được bộ trang phục này không.”

Chúng tôi tiến lại gần như định chụp ảnh chung.

Thì nghe thấy giọng hai người đang nói chuyện trước tấm panel.

“Đây là cô bé chết cuối cùng đúng không?”

“Sao lại đặc biệt trưng bày một NPC sẽ chết nhỉ, có nhiều nhân vật khác mà.”

SPOILER!!!

Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Vườn Cổ Đại mà! Tôi không biết mấy chuyện đó đâu!

“Mau rời đi! Khẩn trương rút lui khỏi khu vực này!”

“Cô bé đó, sẽ chết sao ạ?!”

“Thôi được rồi! Mau chạy trước khi dính thêm spoiler nào nữa!”

Tôi kéo Ako, rời khỏi vùng nguy hiểm.

Chết tiệt, những spoiler mà tôi cố gắng tránh trên mạng, lại dính phải ở một nơi không thể tránh được như thế này. Đúng là buổi họp mặt offline, không thể lơ là được!

“Vậy, trước hết làm gì đây?”

Tôi vừa xem tờ giới thiệu nhận được ở quầy tiếp tân, vừa hỏi mọi người.

“Tôi thì nhất định muốn xem ‘Giải đấu Trận chiến Phi thuyền Hoàng gia’ ở sân khấu chính.”

“Shushu-chan và Mikan-chan sẽ tham gia đúng không ạ?”

“Guild TMW cũng đã tập trận hạm đội giả đến khuya hôm qua đấy.”

“Vậy thì phải cổ vũ cho họ rồi.”

Tôi cũng muốn xem một con tàu bình thường sẽ chiến đấu như thế nào.

“Cái đó là một tiếng nữa mới bắt đầu… Hay là, chúng ta đi chơi mấy trò nhỏ xem sao?”

Akiyama chỉ tay về phía boong tàu.

Có vẻ như họ đã chuẩn bị rất nhiều trò nhỏ, tận dụng không gian rộng rãi trên boong.

“Hình như đạt điểm cao còn có phần thưởng nữa đấy!”

“Nói đến phần thưởng thì tôi không thể không ra tay được rồi.”

“Khoan, đừng có cày liên tục nhé? Mọi người cũng đừng tiêu quá nhiều tiền đó nha?”

Cô giáo cười gượng gạo.

Khu vực mini-game trên boong tàu, có lẽ là địa điểm chính vào thời điểm này, đang náo nhiệt với một lượng lớn khách tham quan.

Thật không khác gì một ngày hội văn hóa.

“Làm cái nào đây, làm cái nào đây?”

“A, em muốn thử cái kia! Máy đấm bốc!”

Ưmm, máy đấm bốc à.

Là cái thường thấy trong mấy khu vui chơi điện tử nhỉ.

“Mấy trò dùng sức thế này tôi dở lắm.”

“Tôi cũng thế.”

“Ưưm, ta cũng chưa từng luyện đấm đá bao giờ.”

“Nhưng nhìn kìa.”

Segawa chỉ tay về phía một người chơi đang đấm túi cát. Trông biểu cảm của họ nghiêm túc cứ như không phải đang chơi đùa vậy.

“Sao mà họ đấm ghê thế nhỉ?”

“Kìa, nhìn mục tiêu của cái máy đấm bốc đi, là mặt của NPC cường hóa đó.”

“Thật kìa!”

Cái mặt của NPC cường hóa kia được dán lên thiết bị đo, thứ đang đóng vai trò túi cát!

À, ra là vậy, hiểu rồi hiểu rồi.

“Chơi chứ?”

“Ờ, tất nhiên rồi.”

“Đi thôi nào.”

“Đấm cho nó hỏng thì thôi!”

Trong chớp mắt, lũ chúng tôi đã hừng hực khí thế.

“Mọi, mọi người thù hận NPC cường hóa đến mức đó sao?”

“Chắc là đã gặp nhiều gian nan đây mà.”

Thầy Saitō-sensei cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn túi cát lại chẳng có vẻ gì là cười cả.

“...Chắc tôi cũng muốn đấm vài cái quá...”

“Yu, Yui-san?!”

Đúng rồi, Saitō-sensei cũng là người chuyên cường hóa đồ cơ mà.

Rồi chúng tôi xếp hàng một lúc.

Ngạc nhiên là rất nhanh đã đến lượt.

“Đầu tiên là tớ!”

Bốp!

『Akane! Sát thương 50K!』

“Thường ngày tớ phải ra cả triệu đơn vị cơ!”

Phụt!

『Ako! 15K!』

“Em đã cố gắng hết sức rồi ạ!”

“Đấy là mức vuốt ve thôi chứ gì!”

Bộp!

『Apuri! 75K!』

“Sự tức giận với NPC cường hóa khiến ta mạnh mẽ hơn...!”

“Chắc Guild Master là người tích hận thù nhất rồi.”

Chát!

『Sette! 60K!』

“Ơ? Chẳng được bao nhiêu cả!”

“Nghe tiếng rõ hay mà nhỉ.”

“Không phải sức mạnh, mà là tốc độ tay kinh khủng thật...”

“K, kinh quá.”

“Được rồi, vậy đến lượt mình.”

Tôi cố gắng dồn hết trọng lượng vào cú đấm, vang lên tiếng "bốp",

『Rushian! 110K!』

Ô, khá phết chứ!

“Mình cũng được việc ghê!”

“Đúng là đàn ông có khác.”

“Rushian lợi hại quá!”

Đúng rồi, đúng rồi!

Lâu lắm rồi mới thể hiện được chút đỉnh! Tôi ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng rồi...

“Trong số bọn mình thì là cao đấy, nhưng cái này chưa đạt trung bình mà.”

“Đang vui thì đừng nói thế chứ.”

Ui, thật này. Mức trung bình phải cao hơn chút nữa.

Chắc là vì cái mặt của NPC đáng ghét kia nên lực chiến của mọi người tăng vọt lên hả ta?

“Ưmm, bị nói dưới trung bình thì bực thật.”

“Muốn thử lại quá, lần sau sẽ dồn nhiều trọng lượng hơn nữa.”

“Cùng một trò mà xếp hàng hai lần thì tốn thời gian lắm.”

Đúng là vậy thật. Nhưng mà, nhìn kìa, hình như trung bình là 115K, nếu cố gắng thì có lẽ vượt qua được.

“Hừm, còn trò bắn súng kia thì sao?”

“Bắn tỉa Headshot... à.”

Một quầy bắn súng có ghi “Hãy nhắm vào Headshot!” đang hoạt động.

Đây là quầy bình thường, phải không nhỉ?

Cứ đặt tên kỹ năng vào là được à? Mọi người cũng đang xếp hàng kìa.

“Vâng vâng! Em tự tin khoản bắn súng lắm ạ!”

“Chắc không có súng bắn tỉa đâu nhỉ.”

“Rushian ném khiên đi.”

“Với kích thước và trọng lượng đó, chắc có thể quét sạch cả hàng luôn!”

Ngay sau khi chúng tôi nói xong.

“Ơ? Rushian?”

Một người đàn ông vừa định đi ngang qua chợt dừng lại nhìn chúng tôi.

Ơ, ai, ai thế nhỉ? Người lạ hoắc.

“Rushian? Rushian của Imperial Guard ấy à?”

“À, vâng.”

Job của tôi là Imperial Guard, chắc là nói mình rồi.

Nhưng không biết đối phương là ai, hơi sợ.

“Ô, thật à? Anh cũng đến đây à!”

“À, ừm... anh, anh là ai thế?”

“À, xin lỗi, tôi là Magonen, Magonen đó.”

Không thể tin được!

Nghe tên cũng chẳng biết! Ai thế nhỉ! Trong danh sách bạn bè chắc cũng không có mà!

Mọi người có biết không nhỉ? Hay chỉ mỗi mình tôi quên?

Tôi quay sang nhìn Ako và mọi người, hỏi bằng ánh mắt “Có biết không?” thì...

“Dù sao thì cũng nóng nhỉ.”

“Ư, ừm, gió bị che bởi tòa nhà trò chơi mini rồi.”

“Á, em đi xếp hàng máy đấm bốc lần nữa đây ạ!”

Mấy người này, giả vờ không quen kìa!

Đến cả Saitō-sensei, người luôn đáng tin cậy, cũng vờ như không biết, chắc là vì cái tên Neko Hime kéo chân cô ấy rồi!

Không còn cách nào khác, đành tự hỏi thôi.

“Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ?”

“Không nhớ à? Chúng ta đã đi Party ngẫu nhiên với nhau vài lần đó.”

Có mỗi thế thôi à! Thế thì sao mà nhớ được!

Anh nghĩ có bao nhiêu người chơi gây sát thương mà tôi gặp trong Party ngẫu nhiên hả!

“Thật sự là tôi không nhớ lắm...”

“Thật à? À, tôi chơi solo nên thường nhớ tên những người chơi Tank.”

“Ơ, Rushian-kun, quen mà lại quên rồi sao?”

Akiyama từ bên cạnh tôi nhoài người ra nói.

Ô, đúng rồi! Trong nhóm hiện tại của tôi có một người chẳng biết sợ gì cả!

Lúc thế này mới thấy quý làm sao!

“Tội nghiệp ghê! Người bình thường ai gặp một lần cũng nhớ mà!”

“Là cô nhớ quá nhiều thì có!”

“Ơ? Em không quên bất kỳ kỷ niệm nào với Rushian-kun đâu nha?”

Thế thì cũng hơi nặng nề đấy!

Nhưng nhờ vậy mà cuộc nói chuyện dễ hơn nhiều. Cảm ơn Akiyama-san nhé.

Tôi cứ nghĩ thế là có thể trò chuyện thoải mái hơn chút, nhưng Magonen-san (tự xưng) lại trợn tròn mắt nhìn chúng tôi.

“Hể, bạn gái à?”

“Hả?”

Phát kiến từ đâu ra vậy trời!?

“Ơ, trông thế à? Trông giống bạn gái kìa, làm sao đây Rushian-kun ơi~”

“Cô là cái nhân vật phiền phức nào thế kia. Làm gì có chuyện đó—”

Rầm! Một tiếng động cực kỳ nặng nề vang lên.

『Ako! 120K!』

“Oa, điểm số cao thật đó ạ~”

“Ư, ôi trời ơi...”

“Năng lượng đó từ đâu ra vậy?”

Hú hú hú!

Con bé đó, tự mình bỏ chạy mà lại giận dữ vô lý như thế!

“Không có chuyện đó đâu! Này, Sette-san!”

“Đúng đó, không phải đâu! Chỉ là thành viên guild thôi!”

“À, vậy à. May quá.”

Ấy chết, may cái nỗi gì! Tôi có bạn gái thì tệ lắm à!

À mà, bạn gái của tôi (theo góc nhìn của tôi) chính là đứa vừa gây ra tiếng động long trời lở đất ở cái máy đấm bốc kia đấy!

“Vậy thì, vậy thì chúng tôi đi đây.”

“Hẹn gặp lại trong game nha~”

“Gặp nhau thì kết bạn nha~”

Chúng tôi vẫy tay tạm biệt Magonen-san (tạm thời).

Ôi trời, lại có cuộc gặp gỡ kỳ quặc thế này.

Segawa đã niêm phong tên nhân vật của mình, có lẽ đó là một lựa chọn đúng đắn.

“Là người lạ nhỉ.”

À à à, Ako đã quay lại với vẻ mặt tỉnh bơ kìa!

“À, Ako-chan? Chỉ là đùa thôi mà, đúng không?”

“Không sao đâu Ako, tôi đã phủ nhận ngay rồi mà.”

“Em biết mà~”

Ako nói một cách nhẹ nhàng.

May quá, hình như không phải là nói dối. Cô bé hình như không thực sự tức giận.

“Em biết mà, nhưng dù sao thì chỉ số STR cũng tăng lên đúng không?”

Ako vừa nói vừa vung nắm đấm “shu shuu”.

Chỉ hơi khó chịu một chút mà đã ra được con số đó, nếu cô bé mà thật sự nghiêm túc thì sẽ tăng đến mức nào đây chứ.

“Nếu ra 500K thì chắc là lỗi rồi, nhưng con số đó hoàn toàn có thể xảy ra, đáng sợ thật.”

“Đó là con số thường thấy ở đội đấu vật đó...”

“Chắc là cô ấy đã dồn hết cả cân nặng lẫn cảm xúc vào rồi.”

Vợ tôi đúng là đáng sợ mà.

Mà nói đúng ra, Akiyama-san dù có đùa hơi quá trớn đi nữa, thì nếu Ako không bỏ chạy ngay từ đầu, đã chẳng có sự hiểu lầm nào xảy ra rồi.

“Thậm chí, nếu Ako, bạn gái thật sự của tôi, đã ở lại ngay từ đầu thì tốt biết mấy.”

Sao lại bỏ chạy chứ, tôi nói rồi đặt tay lên vai Ako.

Cảm giác chạm vào chiếc áo hơi ướt mồ hôi. Lâu lắm rồi mới thấy mình chạm vào Ako.

Nhưng, Ako thường ngày sẽ nghiêng người lại gần tôi, còn bây giờ thì...

“Phù, phù!”

Vụt cái rời khỏi tay tôi, Ako lùi lại mấy bước, suýt va phải người khác.

Ớ ớ ớ, thế này mà vẫn còn muốn né sao!?

“Này, A-Ako, cậu sao thế?”

“À không, tại em hơi đổ mồ hôi, cảm giác không được thoải mái lắm ạ!”

“Dưới cái nắng chang chang thế này thì đổ mồ hôi là chuyện thường tình thôi.”

“Dạ đúng là thế ạ, nhưng mà!”

Ako bối rối nhìn quanh một lượt, rồi đột nhiên chỉ tay về phía một quầy hàng rong khác:

“E-Em ra kia chơi bắn súng chút nhé!”

“Này này, đừng có tự ý đi lung tung chứ.”

Ako cứ thế bỏ chạy như thể muốn trốn tránh, hướng về phía quầy bắn súng headshot đồ chơi, còn cô Saitō thì đuổi theo sau.

Ừm, tôi cũng không rõ lắm, nhưng đúng là mình đang bị tránh mặt.

Cơ mà nếu có chuyện như lúc nãy với Akiyama-san thì cô ấy lại nổi giận… Rốt cuộc là sao đây nhỉ?

Thôi được rồi, tôi cũng nên đuổi theo thôi…

“Này Rushian, cậu có rảnh không?”

Đúng lúc tôi vừa cất bước thì Segawa giật mạnh tay áo tôi, kéo lại.

“Ưm… Quả nhiên, có gì đó lạ thật.”

Kyou-san cũng đứng cạnh tôi, mặt đăm chiêu.

“Hai người làm gì mà cứ rôm rả vậy?”

“Tớ không biết có nên hỏi không, nhưng mà…”

Segawa hỏi với vẻ mặt phức tạp, vừa như đang thích thú, vừa như đang lo lắng.

“Cậu với Ako cãi nhau à?”

“………… Sao lại nghĩ thế?”

“Thì lạ quá còn gì. Có lẽ nào cả hai lại không dính lấy nhau như mọi khi, cũng chẳng thấy khoe mẽ là vợ chồng gì cả. Ngay cả lúc nãy cũng thế, thường thì Ako đã phải nhảy ra nói ‘Em là vợ đây!’ rồi chứ.”

“Ưm, đúng là khác thường. Tôi không nghĩ Ako là kiểu người sẽ rời xa Rushian chỉ vì lo lắng chuyện mồ hôi đâu.”

“Đúng là như vậy.”

Hai người nhìn nhận vấn đề thật tinh tường.

Sau chuyến dã ngoại, Ako bắt đầu thay đổi từ khoảng thời gian bước vào kỳ nghỉ hè, nên tôi cũng ít khi được nhìn thấy cô ấy ở ngoài đời.

Vậy mà cứ thế bị phát hiện dễ dàng như vậy… Chẳng lẽ chúng tôi dính lấy nhau đến thế sao?

…Đúng là dính lấy nhau thật, ừm.

“Vậy là cãi nhau thật à? Có chuyện gì thế?”

“Không phải là cãi nhau. Cũng không phải là đang có xích mích gì cả.”

Phải giải thích thế nào đây nhỉ?

Bản thân tôi cũng không hiểu rõ nên rất khó để nói.

“Về cơ bản thì mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng hễ vượt qua một giới hạn nào đó thì cô ấy lại chạy trốn, hay nói đúng hơn là không thích sự tiếp xúc thân mật. Cứ thế này kể từ sau chuyến dã ngoại ấy.”

“Ako không thích tiếp xúc thân mật… Thế thì chẳng phải cậu bị ghét rồi sao?”

Segawa lo lắng nói.

“Thật sự thì không phải không khí đó đâu.”

Thường thì Ako là kiểu người dễ đoán mà.

Cô ấy rất dứt khoát với những gì mình không quan tâm, nên tôi muốn tin rằng nếu bị ghét thì tôi sẽ nhận ra ngay.

“Ế ế? Không dễ hiểu sao?”

“Ối!”

Akiyama-san thò đầu ra từ giữa Kyou-san và Segawa.

Cậu cũng nghe lén à?

“‘Dễ hiểu’ là sao?”

“Tại Ako-chan lúc nãy lạ lắm đúng không?”

Nói xong, Akiyama-san bật cười thích thú.

“Nói là lạ thì không hay lắm nhỉ. Đáng yêu mà, đúng không?”

“Tuy kỳ lạ, nhưng đáng yêu?”

Akiyama-san mỉm cười nói với Segawa đang ngơ ngác.

“Ừ. Lần đầu tiên tớ thấy Ako-chan ngượng đến thế đấy.”

—Ngượng ư? Cái đó là ngượng sao?

Ako ấy ư? Ako lại ngượng khi ở bên tôi sao?

“Nói xạo đi!”

“Làm gì có chuyện đó!”

“Hai cậu nghĩ Ako-chan là cái gì hả!?”

Akiyama-san khoanh tay, bĩu môi, nói như đang thuyết giáo.

“Lần đầu tiên hôn nhau mà, Ako-chan cũng sẽ ngượng chứ, vì con gái mà.”

“Con bé nói là trước đó nó đã tự ý làm rồi mà.”

“Tự mình làm thì không sao, nhưng bị người khác làm thì giật mình đúng không?”

Akiyama-san vỗ bốp vào lưng tôi.

“Chắc chắn đây là lần đầu tiên Ako-chan thật sự cảm nhận được mình được yêu thương, phải không? Vì thế nên mới hơi ngượng đấy.”

Akiyama-san mỉm cười, bảo rằng nhìn thấy cảnh đó cứ thấy xao xuyến.

“Có lẽ nào là như vậy thật không nhỉ?”

“Cũng có vẻ hợp lý… nhưng cảm giác không đúng lắm.”

Segawa nheo mắt nhìn Ako ở đằng xa.

“Dính lấy nhau đến thế mà lại không cảm nhận được mình được yêu thương thì… Dù sao cũng là quá tự ti rồi.”

“Thật sự không muốn nghĩ đến chuyện cô ấy không biết mình được yêu thương đâu.”

Tôi đã phải cố nén sự ngại ngùng và xấu hổ để nói rằng mình thích Ako không biết bao nhiêu lần rồi.

Hơn nữa, ngoài đời cũng chính tôi là người tỏ tình trước mà.

“Đó không phải là chuyện thực tế! Con gái hành động theo cảm xúc mà!”

“Chỉ cần một nút bấm thôi à…”

“Không phải hành động cảm xúc trong game! Là cảm xúc sâu sắc hơn thế nhiều!”

Cái từ “cảm xúc” này rốt cuộc là cái gì tôi cũng không rõ nữa!

“Tôi cũng là con gái ra trò đấy, nhưng mà chẳng hiểu gì cả!”

“Tại cô cứ nói ‘Ta đây’ mà!”

“Cái đó thì liên quan gì chứ!”

Ako đang ngượng sao?

Cô Ako, người vốn dĩ luôn mạnh bạo chủ động lại đang ngượng ư?

Nếu là vậy thì cũng có gì đó thật đáng yêu.

Cứ như một cô gái bình thường vậy.

“Sau khi nghe chuyện và suy nghĩ, tôi thấy phán đoán của mình hơi khác một chút.”

Kyou-san nói với vẻ mặt có vẻ thích thú.

“Kyou-san nghĩ sao?”

“Tôi cho rằng đơn giản là cô bé đã biết cách cư xử đúng mực hơn.”

Kyou-san tủm tỉm cười vẻ vui vẻ.

“Khi tâm hồn đồng điệu và cảm thấy an tâm, sự vội vàng cũng sẽ biến mất. Có lẽ cô bé đang dò tìm một khoảng cách vừa phải với Rushian, nên tạm thời mới có vẻ xa cách như vậy chăng?”

Ako đang biết cách cư xử đúng mực với tôi… và cảm thấy an tâm ư?

Chuyện với Akiyama-san lúc nãy cũng không phản ứng thái quá như trước.

Không có vẻ gì là lo lắng cả, nên chuyện Ako cảm thấy an tâm thì tôi hiểu.

“Đúng là khoảng cách bây giờ thì không có gì đáng xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy cả…”

Nhưng nói là “biết cách cư xử đúng mực” thì lại có cảm giác không đúng lắm.

“Hả! Tôi biết rồi!”

Segawa, người đang vỗ bốp bốp vào tay Akiyama-san, chợt ngẩng mặt lên.

“Cậu biết gì hả Akane?”

“Hừm hừm hừm, hãy để Thần Tình Yêu Akane đây tiết lộ suy luận của mình cho các cậu nghe!”

“Ồ, ồ.”

Thần Tình Yêu gì chứ, cảm giác như cấp độ kỹ năng mới là 1 thôi vậy.

“Rushian, trước giờ Ako có dụ dỗ cậu làm mấy chuyện linh tinh thì cậu cũng toàn trốn tránh thôi đúng không?”

“Cách nói tệ quá!… Mà, tôi cũng cố gắng không làm mấy chuyện kỳ quặc.”

Nếu làm chuyện kỳ quặc thì sẽ không thoát khỏi lời chỉ trích về việc quan hệ không rõ ràng.

“Nhưng lần trước, cuối cùng cậu cũng tự mình chủ động hôn đúng không? Tức là lần đầu tiên cậu nhìn Ako bằng ánh mắt ‘ấy’ đúng không!?”

“Khoan đã, khoan đã, khoan đã!”

“Vì cậu có ý đồ đen tối với Ako nên mới bị cô ấy chạy trốn đấy! Ôi trời ơi, đúng là mấy ông con trai mà!”

“Nghe tôi nói đã chứ!”

Thật là thất lễ! Tôi nhìn Ako bằng ánh mắt đen tối lần đầu tiên lúc đó sao!?

“Làm gì có chuyện đó! Tôi đã nhìn Ako bằng ánh mắt đen tối ngay từ đầu rồi!”

“Cái đó có gì đáng tự hào mà nói ra chứ!?”

Với tôi thì, thằng biến thái công khai còn hơn là thằng biến thái ngầm!

“Cho dù có là vậy đi nữa, thì Ako cũng không nhìn cậu như thế đúng không.”

“Thật sao, nếu vì thế mà bị tránh mặt thì căng quá…”

Nếu ý đồ đen tối của tôi truyền đến Ako và cô ấy thấy ghét, vậy tức là ánh mắt hay lời nói của tôi trông như biến thái sao…?

Tôi đã nhìn Ako bằng ánh mắt như thế nào nhỉ?

…………

Tôi khẽ liếc nhìn Ako đang đứng xếp hàng chơi bắn súng cùng cô Saitō.

Ako hôm nay tuy không hề ăn mặc hở hang thô tục, nhưng vẫn mặc đồ khá mát mẻ đúng kiểu mùa hè.

Chiếc váy cũng khá ngắn nữa. Đúng là tôi có thể đã nhìn ngực và chân cô ấy một chút…

"Thấy chưa, cái ánh mắt đó kìa!"

"Á á á á á á á, t-tự dưng lại vô thức để ý đến!"

Chết rồi, rõ ràng lúc nãy đã nói là không được nhìn kiểu đó mà!

"…………?"

Tôi vội vàng định lảng đi nhưng lại chạm đúng ánh mắt của Ako.

Chết rồi, lại bị ghét thêm thì sao.

"Rushian ơi? Anh có muốn đứng cùng hàng không?"

Cô Ako lại vẫy tay gọi tôi đầy vẻ vui sướng!

"Đừng có gọi to tên nhân vật lên thế!"

Tôi vừa hơi bối rối vẫy tay đáp lại vừa nói.

Mặc dù ở đâu cũng nghe thấy tiếng gọi như thế cả.

"Không phải kiểu 'ác ý' gì đâu."

"Ưm ưm, tôi cũng nghĩ là không giống Ako chút nào."

"Kiểu ngại ngùng hay giữ ý như thế không giống với Ako chút nào."

Tôi cũng cùng ý kiến đó mà!

"Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Ako-chan hình như cũng hay nhìn Rushian-kun bằng ánh mắt hơi... ờm, ấy ấy nhỉ?"

"Nó nhìn tôi kiểu gì thế!?"

Lại thêm một thông tin tôi không muốn biết tí nào!

Trời ơi, rốt cuộc cái nào mới đúng đây! Ako bị làm sao thế!?

"Nè, nếu anh tò mò, sao không thử xác nhận xem?"

Chậc, cái lũ sống ảo này, cứ thích hóng chuyện tình cảm của người khác.

Nói thì dễ lắm, cứ bảo đi mà hỏi đi.

"Hỏi thì sợ chứ bộ!"

"Hả? Sao lại sợ?"

"...Nếu lỡ như cô ấy có người khác thích rồi thì sao?"

"Hả!?"

Cái gì mà vẻ mặt như kiểu "Nói gì vô lý thế!" chứ.

Lời nói và thái độ không thay đổi nhưng lại từ chối đụng chạm thân thể── cái đó chẳng phải là dấu hiệu thường thấy khi có người khác thích rồi sao!?

"Nếu đúng là như thế... tôi chết mất thôi!"

"Không, tôi nghĩ là không có đâu."

"Dù chỉ là vạn nhất, nếu có thật, thì tôi chỉ còn cách lao đầu xuống biển thôi."

"Sẽ rất khó khăn để cứu anh, nên đừng làm thế."

Gì chứ, còn đặc biệt chạy ra cứu tôi nữa à. Để tôi chết yên đi!

"Lẽ nào Ako... đã kết hôn... với người khác không phải tôi sao..."

"Không, thật sự là không thể nào mà."

"Đó là dự đoán vô lý nhất đấy."

"Đúng vậy, không có đâu."

"Tôi cũng nghĩ vậy mà!"

Tôi tin mà, nhưng chính vì tin nên mới cảm thấy bất an!

Tôi đã nghĩ có ngày Ako sẽ thất vọng về con người thật của mình, nhưng nếu ngày đó thực sự đến, tôi chỉ có thể giả vờ không biết mà thôi!

"Haizz, cứ hay nhát gan vào những lúc quan trọng là sao vậy trời!"

"Mấy người coi chuyện của người khác như..."

"Nè, Ako-chan quay lại rồi kìa?"

Trong lúc đang nói chuyện thì Ako đã từ khu vực bắn súng quay về.

Tôi cứ căng thẳng nhìn theo, rồi lời đầu tiên cô ấy nói là:

"Không được rồi!"

"Chuyện đó có cần nói to vậy không!?"

"Em bắn trúng mà nó không đổ gì hết trơn."

"Đúng là Ako-chan, con thuyền khá là rung lắc vậy mà em vẫn bắn trúng đấy chứ? Chẳng qua nó không đổ thôi."

"Là do bên cửa hàng có vấn đề rồi..."

À, thì ra vẫn bình thường.

"Nhìn thế này thì thấy bình thường thật."

"Chỉ khi đến gần mới vậy thôi nhỉ."

"Thôi được rồi, đừng bận tâm nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà."

"Ếeee?"

"Ếeee?"

Mấy người đừng có nói cái giọng chán nản đó nữa!

"Thay vào đó, mau lên, Giải đấu Battle Royale phi thuyền sắp bắt đầu rồi. Chúng ta hãy đến địa điểm tổ chức thôi."

"Thôi được rồi!"

"Tí nữa sẽ lén nghe trộm!"

Đã bảo đừng mà.

"Có màn hình nghĩa là phòng xem sẽ ở bên trong thuyền phải không?"

"Trong tập tài liệu ghi là vậy. Mong là có điều hòa."

"Nóng quá nóng quá, nước của em hết mất rồi."

"Thế thì phiền phức thật. Say nắng không phải chuyện đùa đâu, chúng ta đi đến quầy bán hàng tự động trước đi."

Vừa nói vừa đi trước dẫn đường, cô Saitō-sensei và chúng tôi cũng bắt đầu bước đi.

Nhưng hình như phần lớn trong số hàng trăm người tham gia đều đang tụ tập ở khu trò chơi, đông nghịt người khiến chúng tôi không tài nào tiến lên được.

Đi một chút là vai lại va vào người khác, lơ là một cái là có thể bị dòng người cuốn đi.

...Khoan đã, vậy thì Ako, đứa lúc nào cũng lơ ngơ ấy, chắc là...

"C-cứu vớiiiiiiiiiiii!"

"Đúng là bị cuốn đi rồi!"

Quả nhiên mà! Nó đã bị cuốn đi mất rồi!

"Nè Ako, bên này bên này!"

"Rushian!"

Tôi nắm chặt tay Ako kéo mạnh về phía mình.

Sau khi bị kéo lại một cách ngoan ngoãn, Ako giật mình run rẩy, rồi nói:

"À, ừm ừm ừm, tay em đổ mồ hôi nhiều lắm nên..."

"Chuyện đó tính sau! Sóng điện thoại yếu lắm, lạc ra là chết đó!"

Không biết là đang ngại, đang ghét, hay đang giữ ý gì nữa, nhưng nếu giờ bị dòng người cuốn đi thì không biết có thể gặp lại được không.

Giờ phải kéo cô ấy đi bằng được.

"Auu auu auu auu"

"Cố lên, sắp đến nơi rồi!"

Kéo tay Ako, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi đám đông.

Với vài trăm người mà đã thế này, những buổi offline meeting có hàng vạn người chắc chắn sẽ có không ít người bị ngất mất.

"Ako ơi, Rushian ơi, bên này bên này!"

Ố, Segawa đang gọi từ boong tàu bên hông.

May quá, bên đó hình như trống hơn.

"Ôi, Ako bị cuốn đi suýt nữa gặp nguy hiểm rồi đó."

"Nếu không có chị Yui kéo lại thì em cũng suýt bị xếp hàng chơi ném vòng rồi."

"Sao quanh tôi hình như không ai muốn lại gần nhỉ..."

"À thì, cái hào quang kiểu người đáng tin ấy mà, nhỉ."

Phù, đã gặp được nhau rồi. Giờ thì yên tâm.

Mà, tay Ako, tôi vẫn nắm chặt nãy giờ.

"Xin lỗi Ako, giờ thì ổn rồi... hả?"

"Fuwawa, fuwawa wa wa wa wa!"

Gì thế, sao tự dưng lại đỏ bừng như con bạch tuộc luộc thế kia!

embed0014-HD.jpg

"Ako, em sao thế!? Bị say nắng à!?"

"K-không, không sao đâu, á á á, Rushian đặt tay lên đầu em á u u u u"

Oa, Ako hoàn toàn đổ gục rồi!

"Rõ ràng là không ổn chút nào! N-nước!? Hay là đá!?"

"Lúc thế này dù sao cũng phải hạ nhiệt độ cơ thể, trường hợp xấu nhất thì đổ nước lên đầu."

"Tôi sẽ đi mua nước thể thao lạnh về ngay! Chờ một chút nhé!"

Cô Saitō-sensei chạy đến máy bán hàng tự động.

Chậc, trong tay tôi chỉ còn nước ấm, nhưng uống vẫn hơn không.

"Khoan đã, Rushian-kun tránh ra một chút đi. Ako-chan đang dần bình tĩnh lại rồi."

"Hả?... À, ừ."

Được Akane-san nói, tôi hơi lùi ra xa Ako.

Ako ngồi gục xuống nhưng quả thực trông cô ấy đang dần bình tĩnh lại.

Mà cái trạng thái mềm nhũn lúc nãy quả thật quá kỳ lạ.

"X-xin lỗi, em hơi mất bình tĩnh một chút..."

Ako thở hắt ra, nói như thể muốn che giấu điều gì đó.

"Không phải chỉ là 'hơi mất bình tĩnh một chút' đâu."

"Đúng là đại hỗn loạn mà."

"Thế mà lại bình tĩnh nhanh chóng lạ thường."

Nhưng rõ ràng lúc nãy không bình thường chút nào mà.

"...Rushian cứ nói đông nói tây, nhưng chuyện này không hỏi rõ thì không được đâu."

"Đúng rồi, lý do chỉ có chừng đó thôi mà."

"Không còn cách nào khác."

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi.

Đúng, đúng vậy. Khi tôi nắm tay kéo đi thì Ako trở nên kỳ lạ, chắc chắn có chuyện gì đó.

Có chuyện gì đó nghiêm trọng đến mức cô ấy phải gục xuống như vậy, phải hỏi rõ ràng mới được.

"Nè, Ako."

"Hạ, hả?"

Ako có vẻ hơi sợ hãi khi tôi hỏi một cách nghiêm túc.

Nhưng đã vậy rồi thì không thể lùi bước được nữa, tôi dồn sức vào bụng và hỏi:

"Dạo này em tránh mặt tôi, phải không?"

"Ế!? Đâu có đâu ạ!"

Ako lắc đầu lia lịa.

Này cô, cái vẻ mặt kiểu "Sao anh biết được!?" đó thì nói thế nào cũng vậy thôi.

"Rõ ràng là có chứ."

"Chỉ nắm tay thôi mà đã gục ngã ra đó rồi còn gì."

“Bình thường thì con bé cứ ôm chầm lấy, hoặc khoác tay vào tay cậu cơ mà.”

“Ư, ư ư…”

Bị cả bọn nói trúng tim đen, Ako ủ rũ cúi gằm mặt.

“Thật sự là… mọi người nhận ra sao?”

“Ôi dào, tất nhiên là nhận ra ngay rồi.”

Trong game thì là chuyện thường, nhưng gặp ở ngoài đời thì ai cũng dễ dàng nhận thấy.

“Dù là lý do gì thì tôi cũng không ngạc nhiên đâu, cứ nói hết đi.”

“…Vâng.”

Sau khi gật đầu với lời tôi nói, Ako khẽ lảng tránh ánh mắt.

“…Thật ra, cái đó thì…”

Cứ thế, cô bé lắp bắp những lời khó nói một cách rõ rệt.

Ủa, sao lại ấp úng vậy? Là lý do không thể nói cho tôi biết sao?

Không lẽ, thật sự là cô ấy có người khác thích rồi sao—

“Nè Ako, cậu không thích cái ánh mắt dâm đãng của Rushian đó hả? Nói thẳng ra cũng được mà.”

“Chắc là do con bé hơi căng thẳng vì muốn giữ ý với Rushian và mọi người xung quanh thôi, không cần bận tâm đâu.”

“Ê, chắc là ngại đúng không? Cậu ấy ngại khi nắm tay Rushian-kun nên mới thế đó hả?”

“Mấy người ngoài lề đừng có nói linh tinh!”

Đang định nói ra rồi, lại làm cho rối tinh rối mù hết cả lên!

“Thôi được rồi, cái nào cũng được, cứ nói thật đi!”

“K-không phải ạ!? Không phải tất cả đâu ạ!”

“Không phải sao!?”

Tất cả đều sai sao!? Không cái nào đúng hết sao!?

“Ối giời ơi, cứ tưởng mình đoán đúng chứ!”

“Là Ako-chan của những lần giữ ý… không phải sao.”

“Ê, chắc chắn là ngại mà ê.”

Vậy thì, rốt cuộc là cái gì đây?

Chắc vẫn là có người khác thích rồi…

“Thật ra là… sau chuyến du lịch trường, em… cái đó… em thích…”

T-thích!? Nói thích sao!?

Ai!? Thích cái gì!? Thích người khác ngoài tôi sao!?

“Thích cái gì…”

“…Rushian ạ…”

“…………”

………………?

Ơ? Sao câu trả lời lại bay thẳng lên cái nơi ngay trên vùng tôi đang tưởng tượng vậy nhỉ?

“…Ừm, tôi biết mà.”

Tôi vẫn luôn hy vọng là như thế mà.

“À, k-không phải đâu ạ, anh nghe em nói đã!”

Thấy tôi ngây người, Ako vội vàng nói.

“Cái đó, em vẫn luôn thích Rushian ạ. Chuyện đó không hề thay đổi. Chỉ là, sau khi anh Rushian hôn em, không biết nói sao nữa…”

Nhìn lướt qua mặt tôi một cái, sau đó Ako vội úp mặt vào hai bàn tay và nói.

“Em thích Rushian, thích Rushian nhiều ơi là nhiều, nhiều đến nỗi không còn là mức độ của tình yêu hay sự quý trọng nữa… Chỉ cần ở bên nhau thôi là em đã hạnh phúc lắm rồi, nhưng cứ nắm tay hay ôm một cái là tim em lại đau nhói, đầu óc em cứ lơ mơ rồi không nhúc nhích được nữa, cứ như là sắp chết vì cảm xúc mạnh vậy…”

“…………”

“……………… ”

Vợ tôi đang nói cái điều gì kinh khủng vậy trời.

“À… ý là…”

Thật sự rất khó nói, nhưng nếu phải tổng kết lại thì…

“Ý là, em thích tôi, cái đó… thích đến mức chỉ cần va chạm cơ thể một chút thôi là em đã thấy bứt rứt khó chịu rồi, nên em mới cố gắng tránh mặt tôi sao?”

“Đúng vậy ạ…”

Này, con bé này, mặt nó nghiêm túc thật đấy.

Thà là đùa thì tôi còn hiểu được, nhưng biểu cảm của Ako thì đúng là nghiêm túc thật.

“À… Rushian, thử nắm tay Ako xem.”

“Đây.”

“Phù, phù phù phù phù phù phù…”

Vừa chạm nhẹ vào tay Ako, cô bé lập tức trở lại trạng thái “bạch tuộc luộc” như ban nãy.

Ôi trời, hóa ra thật sự là vì lý do đó sao.

“Thật sao, chuyện ngớ ngẩn như vậy ư… Đúng là tôi chẳng bao giờ tưởng tượng nổi…”

“Ako đúng là đã vượt ngoài mọi sự tưởng tượng mà.”

“Ako-chan đúng là… như vậy thật…”

“Thôi thì… hạnh phúc là được rồi…”

“Mọi người thật đáng ghét! Em đang nói thật mà!?”

Ako nói với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

“Thật ra em đã định cùng Rushian trải qua một kỳ nghỉ hè ngọt ngào và quấn quýt hơn nhiều! Vậy mà, vậy mà lại ra nông nỗi này… Ư ư ư, phải chi tinh thần em mạnh mẽ hơn…”

“Không… ừm, phải rồi, tôi hiểu rồi…”

Chắc là tôi nên dừng việc suy nghĩ nghiêm túc về mấy chuyện kiểu này lại đi thì hơn.

“Nói tóm lại, hai đứa nó hôn nhau một cái là tình yêu bùng nổ, khiến Ako rơi vào trạng thái ‘kyaahhh’ thôi chứ gì. Rồi từ từ sẽ quen thôi mà.”

“Mong là vậy… Ư ư, xin lỗi Rushian. Em thấy có lỗi lắm, nên mãi không dám nói ra…”

“Không sao đâu, là tôi tệ vì đã đánh giá thấp Ako.”

Tôi đâu ngờ tình yêu của Ako lại có thể tiến xa hơn nữa chứ.

Thà rằng tôi cứ nghĩ là cô ấy có người khác thích thì còn đỡ hơn nhiều, tôi mới là người đáng lẽ phải xin lỗi mới phải.

“Mà, ban đầu cũng đâu có sao đâu, rồi từ từ sẽ ổn lại thôi.”

“Vâng. Chắc chắn, chắc chắn em sẽ mau chóng chữa khỏi ngay ạ!”

Ako cuối cùng cũng nhìn vào mắt tôi, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

K-không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến mức đó đâu?

Không cần vội vàng đâu, đằng nào cũng chẳng bao lâu nữa là sẽ trở lại bình thường thôi mà.

“Tôi mua nước thể thao về rồi đây! Trông Ako-chan… ưm… ủa?”

“À, chị Yui về rồi ạ.”

“Chị Yui ơi, vì vừa rồi có chuyện ngớ ngẩn làm em khát nước quá, em uống cái đó được không ạ?”

“C-chuyện gì vậy nya!? Ako-chan không sao chứ nya!? Giải thích cho em nghe đi nya, Rushian!”

“Chuyện là… Ako vẫn là Ako thôi ạ.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy nyaaa!?”

†††††††††

Vấn đề đã được giải quyết – ừ thì không hẳn là giải quyết hoàn toàn, nhưng ít nhất những nỗi lo lắng đã tan biến.

Tôi vẫn luôn tin rằng Ako không hề ghét bỏ mình.

Tin là thế, nhưng dù sao tôi vẫn thấy thật sự nhẹ nhõm.

“Trong lòng nhẹ nhõm quá… Lần đầu tiên xem trận đấu mà có cảm giác thế này. Không còn gì phải sợ nữa!”

“Rushian!? Anh hoàn toàn đang cắm cờ tử thần đó!?”

Lá cờ đó vừa gãy rồi nên không sao đâu!

Với tâm trạng nhẹ nhõm, chúng tôi đến địa điểm phát sóng giải đấu Battle Royale khinh khí cầu.

Có vẻ phần lớn khán giả đều phải đứng xem, nhưng chúng tôi – những khách mời – đã có sẵn chỗ ngồi.

“Vậy để cho quen dần, Ako ngồi cạnh Rushian nhé.”

“Dù không quen thì em cũng không nhường chỗ bên cạnh Rushian đâu ạ!”

“Vừa nói mà mặt Ako-chan đã đỏ bừng lên rồi đó…”

Màn hình lớn trước mặt đang chiếu cảnh một lượng lớn khinh khí cầu tụ tập trên bản đồ Battle Royale chuyên dụng.

Dưới màn hình là hàng ghế ghi chữ “Bình luận viên” và “Người dẫn chương trình”. Hiện tại có hai người đàn ông đang ngồi kiểm tra micro.

Ồ, hóa ra là họ phát sóng như một trận đấu thật sự vậy.

Một lúc sau, đèn ở khu vực khán đài tắt đi, và ánh sáng bỗng bật sáng ở khu vực bình luận.

“Cảm ơn quý vị đã đến tham dự buổi gặp mặt offline chính thức đầu tiên của Legendary Age!”

Ồ, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.

“Thật sự là cảm giác như đang được phát sóng trực tiếp vậy nhỉ.”

“Cái này cũng được chiếu trên mạng đúng không? Ako, đừng có nói mấy lời linh tinh đó.”

“Akane cũng vậy, đừng có lên sân khấu mà nói kiểu ‘ta đây mạnh nhất nha!’ đó nha?”

“Đó là bắt chước tôi đó hả!?”

“Thôi nào, tất cả im lặng đi.”

Trong lúc chúng tôi thì thầm to nhỏ, phần giới thiệu vẫn tiếp diễn, và dòng chữ lớn “Giải đấu Battle Royale Khinh khí cầu lần thứ nhất” xuất hiện trên màn hình.

“Vâng, tôi là Hiiragi Jun, phóng viên người dùng chính thức, sẽ đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình. Lần này, chúng tôi rất hân hạnh được mời Cider Calpis-san, người hiện đang dẫn đầu bảng xếp hạng điểm khinh khí cầu trong game, đến làm bình luận viên.”

“Tôi là Calpis đây ạ.”

Ồ, hóa ra là người chơi lại được mời làm bình luận viên sao.

“Người dùng chính thức là người làm gì vậy ạ?”

“Chắc là người coi việc chơi game là công việc đó.”

“Ư, ghen tị quá…! Em cũng muốn sống bằng việc mình yêu thích!”

“Ako cũng tự tin nói chuyện thì thử đăng ký xem sao?”

“Dù có kịch bản sẵn thì em cũng chịu ạ!”

Ừm, Ako không phải kiểu người làm phóng viên.

“Ồ, có vẻ như nội dung tương tự cũng đang được hiển thị trên kênh chat, trễ một chút.”

“Chắc là dành cho những người trong game, tiện lợi thật.”

Nghe hết thì sẽ bỏ lỡ cảnh trên màn hình, thôi nhìn kênh chat vậy.

◆Hiiragi Jun:

Sau đây là bản dịch của đoạn văn sang tiếng Việt, giữ nguyên phong cách tự nhiên, mượt mà và thuần Việt:

Vậy thì, về giải đấu lần này, anh Calpis Cider nhìn nhận thế nào với tư cách là một người chơi top đầu ạ?

◆Calpis Cider:

Ài, tôi ấy mà, chỉ là đứng nhất chung cuộc ở cả đấu NPC lẫn đấu người chơi thôi. Vẫn phải kể đến chuyên gia đấu người chơi, chiếc Gustav Adolf lừng danh đứng top của những tên cướp biển bầu trời kia chứ. Không chỉ trong chiến hạm, đó còn là con thuyền nổi tiếng của Wallenstein, nên những pha giáp lá cà, cận chiến trực tiếp chắc chắn sẽ rất đáng xem đó.

◆Hiiragi Jun:

À, ra là vậy, quả nhiên những người chơi top đầu đều mạnh thật!

“Thuyền của Battsu mạnh đến thế á?”

“Có khác gì mấy con thuyền bình thường đâu nhỉ?”

“Chị Sette ơi, siêu chí mạng đâu có dễ ra vậy!”

Mấy đứa xì xào bàn tán.

◆Calpis Cider:

Nói về điều đáng tiếc thì, chính là việc chiếc Popoli huyền thoại, con thuyền dẫn đầu bảng xếp hạng điểm giữ gìn an ninh, tức là bảng PKk, lại không tham gia giải đấu này.

“Bụp!”

Cái người bình luận viên kia vừa nói gì thế!?

“Ê, gọi mình hả?”

“Mày ảo tưởng rồi!”

“Không thể nào có chuyện đó, đúng không?”

◆Calpis Cider:

Dù chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, nhưng nó nổi tiếng khắp nơi với khả năng đánh chìm bất kể cướp biển bầu trời nào lọt vào tầm mắt. Như tôi đã nói ban nãy, chiếc Gustav Adolf kia, con thuyền duy nhất có thể đánh chìm nó cũng chỉ có chiếc Popoli này thôi đó.

◆Hiiragi Jun:

Ồ, đó là một con thuyền đáng gờm thật ạ!

“Đúng là tụi mình mà!”

“Tự nhiên thấy vui ghê, được khen là thuyền khủng!”

“Mấy đứa, mấy đứa đã làm gì sau lưng chị vậy…?”

“Tụi em chỉ tận hưởng chuyến phiêu lưu trong khi bảo vệ hòa bình thôi mà.”

“Này, con mèo nhà tôi bị nói như mèo thành tinh vậy đó!”

“À, à ha ha…”

◆Calpis Cider:

Tuy nhiên, cũng có tin đồn rằng vì những pha di chuyển phi logic đến mức bất thường, ban quản lý đã phải điều tra xem đó có phải là lỗi game hay hành vi gian lận không. Không biết thế nào nhỉ?

“Gian lận á!?”

“Tụi mình bị coi là kẻ gian lận sao!?”

“Thực tế mà nói, mấy pha di chuyển đó đúng là có hơi bất thường.”

“Chỉ có tụi mình mới di chuyển nhanh nhẹn như vậy thôi, đúng không?”

◆Hiiragi Jun:

Về vấn đề đó thì…

À vâng, ban quản lý sẽ không đề cập đến một người chơi cụ thể nào, nhưng hiện tại trong game, các lỗi không thuộc về hệ thống cũng như các hành vi gian lận như sửa đổi game đều chưa được xác nhận.

◆Calpis Cider:

À, nghe vậy tôi cũng yên tâm rồi. Nếu đúng là như vậy thì thật đáng tiếc khi không được thấy màn trình diễn dũng mãnh đó trong giải đấu lần này.

May mắn thoát nạn. Tuy không làm gì sai cả, nhưng được ban quản lý chứng thực thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mà cho dù có lỗi đi nữa thì chắc họ cũng chẳng nói ra ở đây đâu.

“Lẽ ra chúng ta cũng nên tham gia nhỉ?”

“Nhưng mà có hứng thú đâu.”

Tham gia cũng chẳng thể làm nên trò trống gì.

◆Hiiragi Jun:

Vậy thì, giải đấu Battle Royale, xin được bắt đầu!

Tiếng chiêng vang lên “đoàng!”, tất cả các thuyền bắt đầu chuyển động.

Trận đấu bắt đầu – dù là Battle Royale, nhưng ít thuyền lao vào ngay lập tức.

Ai cũng muốn giành chức vô địch nên trong một khoảng thời gian, chỉ toàn là những pha thăm dò và né tránh đầy thận trọng.

embed0015-HD.jpg

“Cảm giác cứ tẻ nhạt sao đó nhỉ.”

“Giá mà họ đánh nhau máu lửa hơn thì hay biết mấy.”

“Vì là Battle Royale, ai cũng có cơ hội. Chắc họ đang tìm cách để không trở thành người bị loại đầu tiên.”

Tuy nhiên, hội trưởng nói tiếp.

“…Tình hình đã thay đổi rồi.”

“Ơ, hình như mấy con thuyền đang tập trung lại với nhau kìa.”

“Bây giờ mới để ý.”

Một lúc sau khi trận đấu bắt đầu, hầu hết chỉ là những pha bắn trả thăm dò giữa những người chơi gần nhau.

Nhưng giờ đây, đã có nhiều nhóm hình thành, dù nằm trong tầm bắn của đối phương nhưng họ lại kiềm chế không tấn công nhau.

Chuyện này là sao nhỉ, đang liên minh à?

“Chắc là người quen à?”

“À, bạn bè thì khó bắn nhau nhỉ.”

“Đúng rồi, dù là giải đấu nhưng bình thường họ vẫn là bạn bè mà.”

Đánh bại bạn bè trước bất kỳ ai khác thì chắc sẽ để lại vết sẹo đó.

“Ta sẽ giết ngươi sau cùng… là vậy sao?”

“Nói dối không chớp mắt!”

Kết quả của việc tập hợp lại như vậy là các nhóm ngày càng lớn mạnh.

Bạn của bạn là bạn. Cứ thế, các phe phái tự nhiên được mở rộng, nhưng cuối cùng vẫn luôn có một sự phân chia cố định:

Đó là, phe tấn công hay phe bị tấn công.

◆Hiiragi Jun:

Ồ? Anh Calpis, có vẻ như những người chơi tên đỏ và tên xanh đang tập hợp lại với nhau thì phải?

Đây đâu phải là trận đấu đồng đội đâu nhỉ?

◆Calpis Cider:

Có vẻ như phe cướp biển và phần còn lại đang chia thành các nhóm riêng biệt.

Đúng vậy, những tên cướp biển tên đỏ chuyên tấn công người chơi và những người chơi bình thường tên xanh, là nạn nhân của chúng, đã tập hợp lại và bắt đầu đối đầu nhau.

Chuyện đó hiển nhiên mà, cả hai bên đều nghĩ, nếu phải đánh bại ai đó thì phải là bọn chúng!

“Hừm, kiểu như chiến tranh ủy nhiệm giữa PK và PKk ấy à? Hay đấy chứ.”

“Tuyệt vời, thành hạm đội lớn rồi kìa!”

Tuy là đội hình chắp vá và có vẻ thô kệch, nhưng hai bên đã dàn hàng ngang và bắt đầu cuộc pháo kích dữ dội.

Trời ơi, bình thường chỉ đánh một chọi một, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh bắn phá tưng bừng như thế này. Hóa ra trận chiến có thể hoành tráng đến vậy sao.

◆Hiiragi Jun:

Chuyện này thật là kinh ngạc! Hai phe tên đỏ và tên xanh đã tách ra và đang đấu súng ác liệt! Ối, chiếc Warm Water Washing của Hiệp Hội Dọn Dẹp đã bị đánh chìm!

◆Thuyền trưởng Tanuko:

Tanưưưưưư!

◆Calpis Cider:

Phe tên đỏ cũng có chiếc Bon Voyage đã gục ngã rồi kìa.

◆Hiiragi Jun:

Một trận chiến đáng xem, hoàn toàn khác hẳn lúc nãy!

embed0016-HD.jpg

Trời ạ, giữa cơn mưa pháo kích, có cả những con thuyền lao tới cận chiến, rồi những con thuyền khác lại bắn chìm cả đồng đội khi bị đối phương áp sát. Tình hình đúng là hỗn loạn tột cùng.

“Nếu mà tham gia vào đây, tụi mình chắc biến thành tro trong chớp mắt rồi.”

“May mà không ra trận ha.”

◆Hiiragi Jun:

Ối, chiếc Barreta, một trong số ít thuyền nhỏ, đã đánh bại chiếc King of Blade!

◆Calpis Cider:

Đây đúng là một chiến công vang dội! Tuy nhiên, đáng tiếc là chiếc Barreta đó có vẻ không trụ được lâu nữa rồi.

Ồ, chiếc Barreta kia là thuyền của Futaba và đồng bọn mà! Tuyệt thật, thuyền nhỏ mà hạ được một chiếc!

“Thuyền của Mizuki và Mikan hạ được một chiếc kìa!”

“Thuyền nhỏ mà làm được vậy à? Giỏi đấy chứ.”

“Ừ ừ, đúng là hậu bối của chúng ta có khác.”

“Mikan-chan là do tôi nuôi dạy đó!”

“Có nuôi dạy gì đâu!”

Đó là thành quả nỗ lực của hai đứa đấy!

Mặc dù lao lên quá đà mà bị đánh chìm, nhưng chiến công đó đã quá đủ rồi. Chắc phải mua quà về cho tụi nó mới được.

Sau đó, trong trận pháo kích, các con thuyền lần lượt chìm xuống, rồi…

◆Hiiragi Jun:

Đội cận vệ Neko Hime, chiếc Queen Neko Hime cũng đã bị đánh bại. Chỉ còn lại một chiếc!

◆†Cloud†:

Tôi xin lỗi, Neko Hime-sama!

“Chị Yu-i ơi, có vẻ như một con thuyền đầy hình mèo vừa bị chìm đó.”

“Mặc dù đã giải tán rồi mà sao cứ có chuyện là lại tụ tập lại thế nhỉ…?”

“Đến mức khóc thật luôn hả?”

Cứ tưởng sao mà bận rộn, hóa ra lại tụ tập làm thuyền nữa à.

Cứ chăm chút cả vẻ ngoài thế kia thì tốn thời gian cũng phải.

◆Hiiragi Jun:

Chỉ còn lại chiếc Enterprise và chiếc Gustav Adolf! Con thuyền mà anh Calpis đã chú ý vẫn còn trụ vững đó!

◆Calpis Cider:

Con tàu Enterprise cũng là một chiến hạm pháo kích cỡ lớn. Thông số tàu chắc không có mấy chênh lệch đâu, nhưng...

Có vẻ như chỉ còn lại tàu của TMW và Wallenstein.

May mắn à? Chắc không phải vậy đâu. Với cái kiểu lơ đễnh xem trận đấu như bọn tôi thì làm sao mà hiểu được, chắc chắn là có mấy cái chiến thuật cao siêu nào đó rồi.

“Này, có phải hồi nãy tàu cỡ lớn của đám hải tặc bị Battsu và đồng bọn bắn nhầm không nhỉ?”

“Đúng đó đúng đó!”

“Mấy người làm cái trò đó thật á?!”

“Thằng cha này đúng là Battsu mà!”

Quả nhiên là bọn họ đã dùng chiến thuật đó!

“Một khi đã là trận chiến sinh tử, thì đó là chiến thuật đúng đắn...”

“Ai mà ngờ được sau khi hợp tác lại bị phản bội chứ, meow.”

Dù sao thì, chỉ còn lại hai con tàu.

Trận đấu từ đây sẽ kết thúc rất nhanh—ít nhất thì bọn tôi đã nghĩ thế.

◆ Hiiragi Jun:

Kịch tính quá đi! Công thủ vẫn tiếp diễn, giằng co không ngừng!

◆ Cider Calpis:

Cả hai bên không ai chịu nhường ai, thật là một trận đấu tuyệt vời!

Thế mà mãi không thấy kết thúc gì cả.

Cả hai con tàu đều được cường hóa đến mức chắc chắn, sát thương chỉ có thể gây ra bởi đòn chí mạng, hơn nữa đẳng cấp và kỹ năng của họ đều cao nên khả năng hồi phục từ việc sửa chữa tạm thời cũng rất lớn.

Thế này thì đúng là không thể kết thúc nhanh được rồi.

“Mấy trận pháo kích thông thường cũng kéo dài thế này à?”

“Bọn mình chỉ cần một hai đòn chí mạng là xong ngay ấy mà.”

“Nếu cả hai bên cứ dàn đội hình áp sát mạn tàu thế này, thì khó mà có đòn chí mạng lắm.”

“Tốn bao nhiêu nguyên liệu để sửa chữa thế không biết, nghe thôi đã thấy rợn người rồi.”

Thật đấy, đây đâu còn là tiêu xài hoang phí nữa.

Chắc nghĩ đến việc chiến thắng đã ở ngay trước mắt nên không có lý do gì phải tiết kiệm.

Ồ, viên đạn TMW vừa bắn trúng một điểm tốt trên tàu của Battsu và đồng bọn kìa!

◆ Hiiragi Jun:

Ngay lúc này, tàu Gustav Adolf bị trúng đạn! Là một đòn chí mạng!

◆ Cider Calpis:

Đây là cơ hội cho tàu Enterprise! Nếu có thể tấn công dứt điểm ngay lúc này...

◆ Hiiragi Jun:

Ố! Nhưng tàu Gustav Adolf đang rút lui với tốc độ cao! Vừa tiến hành sửa chữa tạm thời, vừa giữ khoảng cách với tàu Enterprise!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Khụ, tốc độ có sự chênh lệch rồi!

◆ Battsu:

Chậm quá, chậm quá! lol

Có vẻ như không thể đuổi kịp, con tàu của Battsu và đồng bọn càng lúc càng hồi phục khi họ rút lui.

◆ Cider Calpis:

À...

Quả nhiên là vậy. Tàu Enterprise có thể chở nhiều thành viên, trong khi tàu Gustav Adolf chỉ có vài người. Dù năng lực pháo chiến ngang nhau, nhưng lại có sự chênh lệch về chỉ số tốc độ.

◆ Hiiragi Jun:

Tàu Enterprise không thể tấn công dứt điểm! Tàu Gustav Adolf cũng không chịu lùi bước! Ồ, nhưng ngay lúc này, tàu Enterprise lại trúng đòn chí mạng! Hơn nữa, dù muốn giữ khoảng cách cũng không được vì tốc độ đang bị đối phương áp đảo!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Đã thế thì áp sát tàu! Toàn bộ tiến hành đột kích để kết thúc!

◆ Battsu:

Quyết định chậm chạp quá!

Một đòn pháo kích lớn xuyên thẳng vào giữa thân tàu đồ sộ.

Tàu Enterprise phun ra khói đen, từ từ chìm xuống biển mây.

Khán phòng vang lên tiếng la ó phản đối to lớn, và cả tiếng reo hò còn lớn hơn.

◆ Hiiragi Jun:

Tàu Enterprise, đã bị đánh chìm—!

◆ Cider Calpis:

Tàu Gustav Adolf, đã giành chiến thắng đầy ngoạn mục!

“Battsu và đồng bọn thắng rồi nhỉ.”

“Lần này, Kuro no Majutsushi thua rồi.”

“Cũng hợp lý mà? Nghe nói anh ta đứng đầu bảng xếp hạng hải tặc mà.”

“Nghĩ đến việc mình từng thắng con tàu vừa vô địch ấy, tự dưng thấy vui vui làm sao.”

Mà dù bên nào thắng thì cũng là người quen cả, nên chắc cũng vui thôi.

“Vậy thì, con tàu Wallenstein, Gustav Adolf vô địch sẽ nhận được phần thưởng và cánh buồm vàng, tượng trưng cho chức vô địch giải đấu lần thứ nhất. Thuyền trưởng Battsu, xin mời đến thuyền quản lý ở lối vào bản đồ để nhận thưởng.”

◆ Homukon:

Nói là vô địch, nhưng mà... yếu hơn cả tàu nhỏ đúng không?

◆ Battsu:

Hả? Mày vừa nói gì đấy, cái thằng kia?

Ơ, tự dưng chat bắt đầu nổi lên à.

◆ Battsu:

Mày chỉ là thằng té đài giữa chừng thì có gì mà kêu ca?

◆ Homukon:

Dạ đâu có ý kiến gì đâu lol Chỉ là kiểu, ở đây thì thắng thôi ấy mà lol

◆ Hiiragi Jun:

Thuyền trưởng Battsu? Xin ngài có thể đến thuyền quản lý ở lối vào bản đồ để nhận thưởng không ạ?

◆ Zakuzaku Panda:

Nghe nói tàu nhỏ đã đánh cho tàu của ông tơi tả, rồi ông vứt tàu đuổi theo mà vẫn bị hạ gục hết, sau đó phải khóc nấc mà sửa con tàu bị phá hủy hoàn toàn hả lol

◆ Battsu:

Hả? Thua rồi kiếm cớ à? Thôi đi, xấu hổ lắm đấy.

Battsu bị chọc tức dữ dội luôn!

“Sao anh ta lại bị nói nhiều thế nhỉ?”

“À... Người này là người trên con tàu hải tặc mà Battsu và đồng bọn đã hạ gục cuối cùng đấy.”

“Là những người bị hạ gục mà cứ tưởng là bị bắn nhầm đây mà!”

Thảo nào họ phải hận chứ. Thậm chí như này còn là bình thường chán.

◆ Battsu:

Nói thật, con tàu mèo lỗi kia, lần tới gặp lại tôi chắc chắn sẽ thắng!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Thật không đấy? Tôi không nghĩ tàu Popoli có thể bị hạ gục chỉ bằng lối đánh rập khuôn như thế đâu.

Mấy người chọc tức càng ngày càng đông!

Battsu và đồng bọn đã gây thù chuốc oán đến mức nào vậy trời!

◆ Battsu:

À, phiền phức quá đi, Popoli Popoli cái gì. Được thôi, dẫn bọn nó đến đây!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Ồ, vậy là anh nói dù có tàu Popoli ở lại cuối cùng thì anh cũng không thua à?

◆ Battsu:

Đương nhiên rồi lol Nó là tàu nhỏ mà lol

“Sao tự dưng câu chuyện lại đi theo hướng lạ thế này?”

Ako tái mét mặt, kéo kéo ống tay áo tôi.

Ừm, tôi có dự cảm cực kỳ không lành!

◆ Hiiragi Jun:

Ờm, thuyền trưởng Battsu? Về phần thưởng thì...

◆ Javelin:

Cơ bản thì vì đây là thể thức Battle Royale nên mới có nhiều hải tặc, chứ nếu tập hợp người chơi bình thường thì hải tặc bị đánh cho tơi bời ấy chứ.

◆ Thuyền trưởng Tanuko:

Đối đầu trực diện thì không thua đâu nha!

◆ Battsu:

Úi giời ơi, mấy con tép riu cũng bắt đầu hống hách rồi lol Được thôi, chơi luôn đi lol

Tàu Gustav Adolf phóng một phát đại bác vang dội vào hư không,

◆ Battsu:

Được thôi, vậy thì tuần sau nhé, tuần sau chơi thêm trận nữa! Bên tôi là hải tặc, còn bên mấy người là IP nhé! Và nhất định phải dẫn Aprikotto và đồng bọn đến đấy! Tôi sẽ nghiền nát bọn chúng!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Được thôi! Chủ nhật tuần sau, chúng ta sẽ có một trận chiến hạm đội lớn giữa Hải tặc và PKK!

Sao lại thành ra thế này—!

Hơn nữa, tại sao cả khán phòng lại ồ à, hò reo cổ vũ ầm ĩ lên vậy chứ?!

“Ấy ấy ấy?!”

“Bọn mình không liên quan gì, đúng không...?”

“Không, đáng lẽ là không liên quan gì cả...”

Tất cả bọn tôi đều có mặt ở đây nên không liên quan một chữ nào, vậy mà tự dưng lại bị bắt tham gia trận chiến hạm đội rồi!

◆ Hiiragi Jun:

Ờm, về phần thưởng thì, có vẻ như sẽ được gửi vào hộp thư của quý vị sau.

◆ Cider Calpis:

Có nghĩa là tuần sau sẽ tổ chức giải đấu nữa sao?

◆ Hiiragi Jun:

Vâng, về việc tổ chức sự kiện người chơi, về cơ bản là do ý chí tự do của tất cả quý vị người chơi quyết định ạ.

◆ Cider Calpis:

Đây là đã được phép từ bên vận hành rồi đấy nhé. Tuần tới sẽ là Hạm đội PKK do tàu Popolly-gō chỉ huy đấu với Hạm đội cướp biển do tàu Gustav Adolf-gō dẫn đầu! Uầy, hóng quá đi mất! Legendary Age vẫn đang sôi nổi lắm đó nha!

Nghe cứ như được kết lại một cách hoàn hảo ấy nhỉ.

“...Giờ sao đây?”

“Rắc rối thật...”

Tụi tôi hoàn toàn không hề có ý định chỉ huy hạm đội gì sất.

†††††††††

Đã là kỳ nghỉ hè nên đương nhiên đa số là ngày nghỉ.

Nhưng không phải là không có ngày nào phải đến trường.

Kể cả không tính đến các buổi học hè, thì vẫn có một ngày tựu trường được sắp xếp.

Có vẻ như việc đặt ra một ngày như vậy là để các học sinh không quá đà trong kỳ nghỉ hè, hay lơ là mất cảnh giác mà gây ra tai nạn.

Thế nhưng, tụi tôi lại có một vấn đề lớn hơn nhiều.

“Nói là chỉ huy hạm đội, nhưng mà...”

“Tụi mình đang đi toàn tàu nhỏ mà?”

“Vô lý quá đi mất!”

“Nhưng mà hình như các hạm đội ngày xưa đâu nhất thiết phải có tàu lớn làm kỳ hạm đâu?”

“Nanako, cậu nghe mấy chuyện đó ở đâu thế?”

Buổi lễ tựu trường toàn trường trôi qua chóng vánh.

Sau đó là giờ sinh hoạt câu lạc bộ, đáng lẽ phải bàn về lễ hội văn hóa.

Nhưng tụi tôi lại đang bàn về trận đại chiến hạm đội Cướp biển đối đầu PKK sẽ diễn ra cuối tuần này.

Vì hoàn toàn không nằm trong dự tính nên chẳng ai bàn bạc ra hồn cả.

“Với lại, tàu của chúng ta, một đấu một thì còn được chứ, đấu đội thì kiểu gì cũng chịu chết thôi đúng không?”

“Chẳng qua là có thể bắn mà không lọt vào tầm đại bác thôi chứ, hai chiếc trở lên thì không biết phải chiến đấu kiểu gì nữa.”

Ngay từ đầu, tàu của tụi tôi đâu có được thiết kế để trở nên mạnh mẽ. Chỉ toàn đánh lừa bằng tốc độ thôi mà.

“Đã mất công đánh rồi, sao không biến vụ này thành một kế hoạch cho lễ hội văn hóa luôn nhỉ?”

“Thôi đi cô nương, lộ mặt như chơi ấy!”

“Với lại ngay từ đầu em đã không muốn tham gia rồi! Tàu của chúng em sẽ bị phá nát mất thôi!”

Thế thì chắc chắn là chìm nghỉm trong một nốt nhạc.

“Ừm, không ngờ mọi người lại không mấy hào hứng đến vậy...”

Master nói với vẻ hơi thất vọng.

Ủa, chẳng lẽ cô ấy muốn chơi sao?

“Master có hào hứng với trận chiến hạm đội không ạ?”

“Dĩ nhiên rồi, ta muốn thấy tàu của mình được thể hiện sức mạnh chứ.”

“Nếu thể hiện được thì tốt quá rồi.”

“Kỳ vọng của mọi người cũng lớn lắm đấy. Dù gì Alley Cats cũng được mời đến cuộc họp Guild Master về trận chiến hạm đội mà. Đây là lần đầu tiên chúng ta được mời đến một sự kiện công khai như vậy.”

“Chính những cái đó mới đáng sợ đó chứ!”

Ako chạm vào màn hình với vẻ mặt nhăn nhó:

“Vì liên tục được gọi tên trên sóng truyền hình nên có rất nhiều người đến xem tàu của chúng ta... Nếu lần đầu ra trận mà đã bị hạ gục thì chắc chắn sẽ bị mắng té tát cho coi.”

“Đúng rồi đó.”

Đã được xướng tên trên sóng trực tiếp rồi. Nếu đến trận chiến hạm đội thực tế mà chẳng làm được tích sự gì, thì chắc chắn sẽ bị người ta đấm cho tơi tả.

“Về phần tôi thì, một sân khấu hoành tráng là điều rất đáng hoan nghênh... nhưng mà.”

Segawa, người thường rất tự tin thái quá, lại có vẻ hơi rụt rè khi nhân vật của mình phải chiến đấu trong một tình huống không thuộc về bản thân.

“Chúng ta chưa từng đứng ở một vị trí quan trọng như thế này bao giờ đúng không?”

“Đúng là vậy.”

“Áp lực đáng sợ lắm chứ bộ...”

Tụi tôi là một guild nhỏ, không quá chuyên tâm cày cuốc.

Việc giao tiếp với nhiều người, hay làm những việc kiểu lãnh đạo, nhiều nhất cũng chỉ giới hạn ở vài chục người trong các trận công thành.

Làm đại diện cho một nhóm đông người thế này hoàn toàn không giống với bản chất của tụi tôi.

“Trận chiến hạm đội sắp tới có bao nhiêu người tham gia vậy?”

“Có vẻ như sau giải đấu chính thức lần trước, số lượng người chơi muốn tham gia đã tăng lên. Chắc chắn sẽ có hơn một trăm chiếc tàu, cả địch lẫn ta.”

“Nếu mỗi chiếc tàu có hơn mười người trên đó thì...”

“Gần một ngàn người đến ư?”

Máy chủ này có bao nhiêu phần trăm người chơi đến vậy chứ, ngay cả thủ đô vào giờ cao điểm cũng không đông như thế!

“Và tụi mình sẽ đứng ở vị trí lãnh đạo đó, phải không?”

“…………”

“………………”

Nhìn nhau trong im lặng, tụi tôi đưa ra kết luận.

“Không thể được!”

“Đúng rồi đó!”

“Phải!”

“Ơ, không biết có được không nhỉ?”

Ngay cả Akiyama-san cũng phản ứng một cách mơ hồ. Chắc chắn là không thể rồi.

“Gừm, ta cứ nghĩ đây là một cơ hội tốt để Alley Cats bay cao hơn nữa chứ.”

“Bay cao đi đâu cơ chứ?”

“Hiện tại là đủ lắm rồi!”

“Đúng đó đúng đó!”

Tụi tôi chỉ cần được sống an nhàn như bây giờ là đủ rồi.

Là một guild nhỏ lặng lẽ tồn tại ở một góc máy chủ, tụi tôi dự định sẽ tiếp tục sống chậm rãi như thế.

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ thì...

Cốc cốc, có tiếng gõ cửa.

“Ơ, có khách sao?”

“Mời vào!”

Akiyama-san vừa nói thì cánh cửa từ từ mở ra.

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Người bước vào là Hội trưởng hội học sinh, Takaishi-san.

Có chuyện gì vậy nhỉ, cô ấy lại còn đích thân đến tận phòng câu lạc bộ nữa chứ.

“Takaishi-kun... à không, Hội trưởng. Bộ có việc gì cần ở câu lạc bộ của chúng tôi sao?”

“Vâng. Em đến đây có chuyện muốn nói với mọi người.”

Cô ấy nói với vẻ mặt cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc.

Á, có điềm chẳng lành rồi đây!

“Em đã tìm hiểu về câu chuyện ‘Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại 2’ mà em nghe từ mọi người.”

Takaishi-san nhìn quanh những người đang ngồi trên ghế, rồi nói:

“Dù đơn giản mà lại phức tạp... em hiểu rằng các anh chị đã đồng loạt rời khỏi câu lạc bộ cũ vào đầu năm học này và thành lập một câu lạc bộ mới, chính là ‘Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại 2’ này, có đúng không ạ?”

“Ừm, đúng là vậy.”

Nghe nhắc lại thì thấy mình đúng là làm mấy chuyện linh tinh thật.

Giọng Master cũng hơi run run khi trả lời.

“Ban đầu em không hiểu mục đích là gì... nhưng sau khi kiểm tra các thành viên, em nhận ra là không có học sinh năm nhất nào tăng lên cả.”

Tức là, Hội trưởng ngập ngừng một lát, rồi nói thẳng ra:

“Câu lạc bộ này không có thành viên năm nhất mới nào, đúng không ạ?”

…………

“Em cứ nghĩ là... có phải mọi người đã thành lập một câu lạc bộ mới vì không muốn tăng thêm thành viên không ạ?”

Kinh thật, con bé này tự mình đã tìm ra được đáp án hoàn hảo rồi.

“Sao mấy người tài năng như vậy lại trở thành Hội trưởng hội học sinh nhỉ?”

“Có lẽ vì tài năng nên mới trở thành Hội trưởng chứ sao.”

Akiyama-san, người đã thua trong cuộc bầu cử, cười khổ.

Có lẽ đã cảm nhận được sự thật trong bầu không khí của tụi tôi, Hội trưởng đương nhiệm nhìn Hội trưởng cũ với vẻ mặt hơi buồn, rồi nói:

“Thế này nhé, Senpai Goshōin và tất cả mọi người.”

“Ư, ừm.”

“Làm những việc gian lận như thế là không tốt đâu ạ!”

Ối, bị mắng thẳng mặt rồi!

“…………Em xin nhận lời ạ.”

“Cháu xin lỗi ạ.”

“Tôi cũng nghĩ là mình sai rồi... nghĩ rồi nhưng mà...”

“Tôi cũng nghĩ là sẽ bị mắng lúc nào đó thôi.”

“Vì không có ghi trong luật nên cứ làm đại, ừm...”

Bị đàn em bất ngờ trách mắng, tất cả đều cúi đầu xuống.

Thật sự là tụi tôi biết mình sai, nhưng cứ tặc lưỡi rồi đến nước này luôn.

“Dấu mộc cho phép thành lập câu lạc bộ đã được Hội học sinh cấp, nhưng vẫn có thể hủy bỏ. Xin mọi người hãy quay về câu lạc bộ cũ và nhận thêm thành viên mới. Nếu hoàn thành trong kỳ nghỉ hè thì sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”

“Vâng... chúng em sẽ làm theo ạ...”

“Chưa bao giờ thấy Master trông đáng thương đến thế này...”

Cách cô ấy khiển trách đầy quan tâm khiến tụi tôi càng cảm thấy có lỗi hơn.

“Em cứ tưởng là một ý hay lắm chứ.”

“Đúng là ý hay nhưng lại là một chuyện không tốt.”

Takaishi-san nói, như để an ủi tụi tôi đang thất thần.

「Nhưng mà, tôi nghe nói có mấy đứa bạn cùng lớp tôi cũng đang sinh hoạt ở câu lạc bộ này.」

「À... Mizuki với Futaba à.」

「Vâng. Nishimura thì ở câu lạc bộ Nấu ăn, nhưng Futaba thì chưa vào câu lạc bộ nào cả. Thế nên, mọi người không phải là đang gặp khó khăn trong việc chiêu mộ thành viên đâu, đúng không ạ?」

「............」

「Mọi người muốn chỉ ra vấn đề của quy định, nên mới làm mọi cách để cái đề nghị khó hiểu này được thông qua, đúng không? Phía hội học sinh mới chúng tôi sẽ tiếp nối ý chí đó, và sẽ sửa đổi nội quy trường sớm nhất có thể ạ.」

「... Xin lỗi, xin lỗi mà...!」

「Thôi đi ạ! Guild Master sắp ngộp thở vì cảm giác tội lỗi rồi!」

「Con xin lỗi ạ!」

Chưa từng nghĩ đến một chút nào!

「Thôi thì, được rồi, tôi đã nắm rõ tình hình rồi ạ!」

「Ừm, đúng vậy, chúng ta quay lại chuyện số 1, tìm thành viên cho đàng hoàng nào...」

「Xin hãy giúp đỡ ạ.」

Cao Thạch (Takaishi) cúi đầu thật sâu rồi rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Cái cảm giác này là sao đây? Vừa nhục nhã vừa xấu hổ.

「Đúng là không nên vi phạm luật lệ mà...」

「Chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi.」

「Ư ư, em cứ tưởng Hội trưởng mới là đồng đội chứ.」

Akiyama vỗ nhẹ vai Ako đang thất vọng mà nói:

「Cậu ấy là đồng đội thì mới nói xấu là xấu đó thôi, đúng không?」

Akiyama cười và nói, cậu ấy là một người tốt.

Đúng vậy, chính vì thế nên mới càng thấy có lỗi.

「Thế thì, giờ phải kiếm thành viên đây...」

「Hay là vẫn phải gọi Melody-chan nhỉ?」

「Đừng có mà lôi thêm đồng đội hủ nữ vào chứ.」

Đứa nhỏ đó chắc cũng vào câu lạc bộ nào đó rồi.

「Thế thì phải làm sao đây, nếu kiếm người khác thì...」

「Mà, chỉ có một ứng cử viên thôi nhỉ.」

Dù chưa nói với mọi người, nhưng trước đây đích thân cô bé đó cũng bảo muốn vào mà.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn ngắn.

「Nishimura」

Futaba, còn ở trường không?

「Thế nên, chúng ta rất muốn Mikan tham gia câu lạc bộ!」

「Đến với phòng câu lạc bộ Game Online nào!」

「Đừng có mời kiểu vừa vào đã gánh nợ thế chứ!」

「Cậu thường xuyên đến mà, vào luôn đi thôi!」

「...

Futaba, hình như vẫn ở lại để tìm sách mượn, mắt chớp chớp không ngừng vì lời mời gọi đột ngột.

Đương nhiên rồi, dù có nghe chuyện cũng chẳng hiểu được. Câu lạc bộ số 2 là cái quái gì chứ.

「Dù sao thì chúng tôi đang tìm thành viên. Nếu được thì rất muốn Futaba tham gia đó.」

「Thế nào ạ, Mikan-chan?」

Tôi và Ako đều biết Futaba có ý định tham gia.

Dù không thắng được trong cuộc đối đầu lần trước, nhưng đây là một cơ hội tốt mà.

「............」

Sau khi nhìn tôi và Ako đang đầy mong đợi, Futaba chậm rãi lắc đầu.

「Không thích.」

「Sao lại thế!」

「Tại sao lại thành ra thế này chứ!」

Rõ ràng đã nói là muốn vào mà!

「Ưm, nếu đã không thích thì tôi cũng không ép buộc...」

「Nhưng, cậu thường xuyên đến đây mà? Có điều gì không thích khi tham gia câu lạc bộ sao?」

Akiyama nhẹ nhàng hỏi, Futaba với vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

「Không có gì không thích cả.」

Futaba hơi né tránh ánh mắt của chúng tôi, rồi nói:

「Em cũng thích... tất cả các tiền bối ạ.」

「Ôi dễ thương quá.」

「Không thích kiểu dễ thương này.」

「Mày cũng dễ thương đó.」

Đừng có nói liền tù tì thế, ai nói gì chẳng biết nữa.

À mà, thứ tự là Segawa, Akiyama, rồi đến Guild Master.

「Thế thì tại sao lại không thích ạ?」

「Em vẫn chưa thắng được Chủ nhiệm và các tiền bối.」

「Vậy mà cậu ta cứ giữ cái suy nghĩ đó à!?」

Vẫn còn nói thế!

「Cái kiểu, không thắng thì không vào, là sao chứ...」

「Trước giờ vẫn nói rồi, tại sao cứ phải thắng mới được?」

「Nếu chỉ làm gánh nặng thôi, thì không phải là đồng đội ạ.」

「À, à ra thế...」

Cậu ta cũng nghiêm túc quá vậy! Đúng hơn là cứng đầu thì có!

Có vẻ như một khi đã quyết định ban đầu thì sẽ không nhượng bộ.

「Ôi dào, học hỏi Ako một chút đi chứ!」

「Ý là tôi chỉ làm gánh nặng thôi đúng không!?」

「Khả năng đọc hiểu của cậu khá lên rồi đấy! Khóa học hè có hiệu quả ghê!」

「Chỗ khen sai rồi ạáááááááááá」

Ako bực bội nói.

Không không, tôi nghĩ là nếu không ngủ quên thì cô ấy làm việc cũng tốt mà.

「Ưm, vậy nếu Mikan thắng một cuộc đối đầu nào đó, thì sẽ tham gia câu lạc bộ, đúng không?」

「Chuyện gì mà tôi với Guild Master dở tệ đây nhỉ...?」

「Kiểm tra thời trang thì sao? Thế thì có cửa thắng về gu thẩm mỹ đó.」

Ra vậy, tôi và Guild Master đều chỉ chú trọng vào tính thực dụng.

Nếu thi đấu về độ sành điệu, chắc chúng tôi sẽ thua trắng.

「Thế thì tôi sẽ chọn đồ cho Rushian!」

「Vậy thì em sẽ chọn đồ cùng cho Kyou-senpai nhé!」

「Tại sao các người lại muốn thắng thế hả!」

Futaba nhìn Segawa đang đập bàn thùm thụp, ngược lại còn mắt sáng rực vui vẻ.

「Đã chiến thì phải hết mình. Rất hoan nghênh.」

「Ôi trời ơi, mấy đứa này đứa nào cũng phiền phức hết sức!」

「Nói là phiền phức mà mày cũng đang cười đó thôi.」

Tuy nhiên, nếu vậy thì làm thế nào để chiến đấu hết sức đây nhỉ?

À, đúng rồi.

「Futaba, bây giờ cậu đang luyện tập không chiến để đánh bại cả tôi và Guild Master một lúc đúng không?」

「Vâng.」

Futaba gật đầu cái cốc.

「Em đã đóng thuyền cùng Mizuki-chan.」

「Cứ tưởng bỏ guild rồi đi đâu chứ, hóa ra hai người lập guild mới à.」

「Cũng tham gia giải đấu nữa mà.」

Có Battsu làm sư phụ, là một tên không tặc đầy triển vọng, dùng thuyền nhỏ hạ gục thuyền trung rồi đó.

Với tư cách là người chơi bình thường thì phiền phức lắm.

「Hừm, ra vậy. Nếu chúng ta thua trong trận chiến trên thuyền, thì chắc chắn đó là thất bại của hai người họ.」

「Guild Master làm thuyền trưởng, tôi làm người lái. Futaba kiêm nhiệm cả hai vị trí đó.」

「Vậy thì đánh không chiến là được rồi nhỉ.」

Segawa gật đầu, cho rằng chuyện đã ổn thỏa, còn Futaba thì cúi mắt xuống vẻ hối tiếc.

「Nhưng mà, vẫn chưa thắng được.」

「Cậu vẫn đang luyện tập mà?」

「Không thể nhúc nhích được khi đối đầu với thuyền lớn. Vẫn chưa được.」

「Nói thế là cậu định không thách đấu cho đến khi thắng được sao? Không phải cứ trì hoãn mãi, mà phải thắng trong một trận đấu không thể tránh khỏi, khi thời cơ đến!」

Segawa nói với giọng đầy khiêu khích.

「... Cũng có lý.」

「Cũng có lý hả...」

Hai người này giống nhau ở chỗ đều mạnh mẽ.

「Thậm chí còn đóng cả thuyền nữa, chứng tỏ cậu đặt cược vào trận đấu này rồi đúng không? Vậy thì quyết định đi! Nếu bị bọn tớ hạ gục, thì hãy thẳng thắn nhận thua và vào câu lạc bộ đi!」

「Đội trinh sát đang nói vậy đó.」

「Là シュヴァイン (Shuvain) trưởng nhóm chiến đấu đây!」

「............」

Futaba, suy nghĩ với vẻ mặt khó khăn, rồi hơi bất mãn nói:

「Một tay ranker mà thiếu đứng đắn.」

「Mà! Vì đó là trận đấu có thể thắng mà!」

「Chắc tôi cũng chẳng thua nếu là thuyền nhỏ đấu với nhau đâu.」

Có vô số cách để thắng.

「Nói thẳng ra, nếu Segawa lên một mình và tung ra một cú Dragon Soul là hai đứa chết hết rồi.」

「Cách thắng thật quá đáng.」

Thực ra Guild Master có thể xuống thuyền và spam đồ cash cũng được mà.

Tóm lại, tôi không nghĩ sẽ có tương lai thua cuộc.

「Hừm... Một trận đấu công bằng, có thể dốc toàn lực sao.」

Guild Master mắt sáng rực, đứng bật dậy.

「Được thôi!」

À, cái cảm giác này nguy hiểm rồi.

Guild Master đang có vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó kỳ lạ!

「Mikan hiện đang hoạt động như một không tặc, đúng không?」

「? Vâng.」

「Nếu đã vậy!」

Guild Master ‘bụp!’ một tiếng vào bảng trắng và nói:

「Không tặc Mikan, và chúng ta là những người diệt PK. Vậy thì quyết định thắng thua trong trận chiến hạm đội là tốt nhất!」

「Cái... gì cơ!?」

Futaba nhập tâm nhanh ghê!

「Quả thật nếu một đấu một, có lẽ chúng ta sẽ giành phần thắng. Nhưng nếu phải đối đầu với cả một hạm đội khổng lồ, thì với chiếc thuyền nhỏ bé của mình, chúng ta khó lòng mà chống lại nổi. Chuyện này cũng đã là chủ đề tranh luận nãy giờ rồi đó thôi.”

“...Tôi và Shushu-chan, lần trước cũng đã đánh bại một con rồi mà.”

Có vẻ nhận ra cơ hội chiến thắng, Futaba cũng sáng rực đôi mắt.

“Về việc chiến đấu với hạm đội lớn, các cậu có kinh nghiệm hơn. Dù thực lực của chúng ta có nhỉnh hơn đi nữa, thì vẫn có cơ hội lớn để lật ngược tình thế!”

“Ưm, vậy thì…”

“Trong trận hải chiến hạm đội lần tới, bên nào bị đánh chìm trước thì bên đó thua, đúng không?”

“Phải! Hãy kết thúc cuộc chiến trường kỳ từ mùa xuân đến giờ thôi nào!”

“Được thôi. Tôi chấp nhận.”

Futaba nói với ánh mắt rực lửa.

Thật sự định làm ư!? Định quyết đấu bằng hải chiến hạm đội ư!?

“Đánh bại rồi, ngẩng cao đầu mà vào CLB.”

“Tiền bối này sẽ cho các cô thấy sự khác biệt đẳng cấp!”

“Vâng! Em sẽ thể hiện thật oách, để được gọi là tiền bối!”

Xem ra Segawa, người đã khiêu khích, cũng không có ý định bỏ chạy, còn Ako thì đã chịu thua rồi sao.

Vậy thì mình cũng đành phải cắn răng chịu trận thôi.

“Đành chịu! Vậy thì chiến thôi!”

“Được! Vậy trận quyết đấu sẽ diễn ra vào Chủ Nhật! Nhớ nhé, Futaba!”

“Em mong đợi… lắm.”

“Phụt phụt phụt, chúng ta sẽ thắng và cho các cậu vào CLB xem!”

“Em sẽ thắng, và sẽ vào CLB.”

Guild Master và Futaba đang đốt cháy tinh thần đối kháng.

Nhìn hai người như vậy, Akiyama khẽ buông một câu.

“Thắng thì vào CLB, thua cũng vào CLB, vậy chẳng phải dù thế nào thì cũng vào sao…?”

Nhưng ý kiến đó đã bị bỏ qua một cách nhẹ nhàng.

††† ††† †††

“Và thế là!”

Trong phòng khách nhà tôi, Mizuki hào hứng giơ một tay lên.

“Cuộc họp chống lại tàu Popolly-go xin được bắt đầuuu!”

“Chít chít!” (âm thanh vỗ tay của mấy con vật nhỏ)

Hai tên không tặc đang sôi nổi.

Và những người bình thường bị kéo đến cái chỗ này thì…

“Tại sao chúng ta cũng phải đến đây chứ?”

“Tại sao nhỉ?”

Đó là tôi và Ako.

Không ngờ lại bị triệu tập đến cuộc họp của phe địch.

“Vì không có thông tin thì không thể thắng được mà.”

“Anh Nishimura cũng giúp em nghĩ xem nên làm thuyền thế nào nhé.”

“Thu thập nguyên liệu hai người không xuể đâu.”

“Đúng rồi đó. Vẫn còn cấp thấp lắm.”

“Tôi hiểu ý các cô muốn nói, nhưng mà…”

Rốt cuộc chúng tôi là địch hay là bạn đây?

“Tôi không muốn phản bội đồng đội lắm đâu…”

“Tiền bối Ako, giúp em với.”

“Bị nói thế thì đành chịu thôi ạ!”

“Đúng là mê mệt mà!”

Ako quả nhiên nổi tiếng dễ dụ.

“Thôi được rồi, chỉ giúp thôi đấy nhé.”

Chúng tôi cũng phải luyện tập hải chiến hạm đội mà, thật hết nói nổi.

“Vậy thì, họp bàn đối sách. Làm thế nào đây?”

“À ừm, về thông số của thuyền bên này thì chúng ta đã nói trước đây rồi nhỉ.”

“Nghe rồi nhưng… ừm.”

“Không biết đối phó thế nào.”

“Nếu bị đối phó được thì chắc chắn mình thua rồi.”

Sở dĩ đến giờ vẫn chưa bị đánh bại là vì nó vật lý là không thể làm gì được.

“Ý tưởng lắp lõi cao cấp vào thuyền nhỏ dùng cho phiêu lưu để tăng tốc độ tối đa, có lẽ đã nằm ngoài dự tính của nhà phát triển. Thuyền thông thường rất khó đối phó được với nó.”

Tốc độ di chuyển nhanh hơn tốc độ quay đầu, và bên này dù chuyển hướng cũng không hề giảm tốc độ. Thế này thì về mặt hệ thống quá có lợi.

Hơn nữa, lõi cao cấp chỉ phân phát giới hạn trong sự kiện, gần như không còn cái nào trên máy chủ nữa.

Chẳng có ai dám đánh cược vào một chiếc thuyền nhỏ mà bỏ qua những chiếc thuyền lớn, thế nên chúng đã được dùng hết sạch.

“Nhưng bên này vẫn còn một lõi cao cấp đấy. Có làm được gì không?”

“Sao lại có!?!”

Vừa mới nghĩ là không có mà!

“Được cho.”

“Được cho cái gì mà được cho, thứ đó không thể giao dịch, là phần thưởng nhiệm vụ nên phải vào kho Guild chứ?”

“Được cho cả Guild.”

“Ai mà làm cái chuyện vô lý đó vậy!”

“Sư phụ.”

“Là Battsu saoooooo!”

Cái tên "nghiện game" đó đang làm cái trò gì vậy!

Hắn ta quá nuông chiều người nhà rồi!

“Chúng ta, có ổn không vậy?”

“Bắt đầu thấy đáng ngờ rồi đấy…”

Nếu vậy thì Futaba và mấy người kia cũng hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.

“Yếu điểm của chúng ta là ở đâu nhỉ?”

“À ừm…”

Sau khi nghiêng đầu thắc mắc, Ako lấy điện thoại ra.

“Để tôi hỏi thử xem.”

Nói rồi, cô ấy gõ gõ.

[Ako]

Hiện tại chúng tôi đang bàn cách đánh bại chúng tôi, vậy yếu điểm là ở đâu ạ?

Hỏi thẳng thừng thật đấy!

“Cậu hoạt động gián điệp lộ liễu quá đấy!”

“Ako-san, cô chắc chắn không hợp làm gián điệp đâu…”

“Ấy ấy, chứ không hỏi thì biết làm sao được ạ!”

Hỏi câu đó, đương nhiên sẽ nhận được câu trả lời thế này.

[Akane]

Mày đang làm cái quái gì thế wwww

[Nanako]

Phản bội!? Gián điệp!?

Đúng là sẽ thế này mà!

[Akane]

Thôi kệ cũng được w

“Bảo là kệ cũng được kìa.”

“Được thật sao!?”

“Đúng là tiền bối Heo có khác.”

“Futaba, tuyệt đối đừng nói câu đó trước mặt người ta nhé.”

“? Vâng.”

Cô ấy gật đầu với vẻ mặt kiểu "Tại sao lại không được nói?".

Chắc cô bé đã tự tìm hiểu xem Shuvain có nghĩa là gì rồi.

Để bảo vệ danh dự cho người đó, tôi sẽ không nói ra, nhưng hắn ta đâu có biết mình là con heo đâu.

[Akane]

Cái đó ấy hả, chắc là yếu khi bị trúng đạn nhỉ

“Ừm ừm.”

Futaba ghi vào điện thoại “yếu khi bị trúng đạn”.

Đúng vậy, dù có bay lượn đến mấy thì cũng chỉ là thuyền nhỏ thôi. Nếu bị đánh trúng trực diện thì sẽ chìm ngay.

“Mặc dù Guild Master có dán thêm giáp dày cộm nên nó cũng chịu đòn tốt hơn mình tưởng… nhưng mà, nếu bị pháo kích trực diện từ thuyền lớn, tôi nghĩ dù không chí mạng thì ba lần bắn liên tiếp cũng đủ để hạ gục rồi.”

“Cứng hơn chúng ta nhiều.”

“Vì số tiền bỏ ra khác nhau mà.”

Guild Master đã đổ một đống tiền trong game mà gần đây không dùng đến vào đó một cách điên rồ mà.

[Aprikotto]

Hoạt động tình báo tích cực thật thú vị. Theo tôi, khuyết điểm của con thuyền đó là quá nhanh.

“Tốc độ quá cao…”

Futaba tiếp tục ghi vào.

[Nanako]

Đúng vậy, tốc độ nhanh quá thì khó mà phối hợp đội hình hạm đội được nhỉ.

Quả thật tốc độ khác biệt thì khó mà phối hợp đồng bộ được.

Thuyền thông thường thì tốc độ tối đa không quá chênh lệch nên nếu không làm gì lạ thì có thể di chuyển cùng nhau một cách hòa thuận.

[Akane]

Tốc độ khác nhau quá nên dễ bị tách đoàn nhỉ.

[Aprikotto]

Nếu bị tập trung hỏa lực vào đó, thì sẽ không thể cầm cự được.

[Yui]

Cũng yếu trước việc bị cưỡng chế lên thuyền nữa.

Đúng vậy, số người trên thuyền, dù có Neko Hime-san đến thì cũng chỉ có sáu người.

Nếu đối thủ là một Guild thông thường, thì một khi bị áp sát thuyền là coi như thua chắc.

[Akane]

Rồng lửa của tôi chắc chặn được đợt đầu.

[Aprikotto]

Nếu bị tấn công hai ba lần liên tiếp, thậm chí còn không thể chống cự.

[Nanako]

Cũng yếu với bão tố nữa nhỉ?

[Akane]

Sát thương từ sét cũng nguy hiểm mà.

“Chiến đấu cận chiến và thời tiết thay đổi.”

“Nghe thế này thì yếu điểm của chúng ta nhiều thật đấy nhỉ.”

“Thuyền Popolly-go khá yếu đấy chứ.”

Dễ bị tổn thương, nếu bị dồn đánh hội đồng thì thua, bị địch lên thuyền cũng thua, mà gặp bão thì có thể chìm luôn. Vậy mà lại còn kém trong việc tác chiến đội hình hạm đội.

“Cái này kém hẳn trong chiến đấu tập thể rồi còn gì.”

“Nhưng, một chọi một thì vô địch.”

“Là con thuyền rất ‘dị’ đấy nhỉ, các anh.”

Và rồi, trong khung chat của cuộc họp, cô giáo đã gửi một ảnh dấu hỏi.

[Yui]

Vậy rốt cuộc đây là chuyện gì vậy mèo con?

[Aprikotto]

Là chuyện hải chiến hạm đội cược việc Mikan có được gia nhập CLB hay không ạ.

[Yui]

Cô giáo không nghe thấy gì cả sao!? Có chuyện gì vậy chứ mèo connnnn!?

Ừm, để mặc cho bên kia tự giải thích thôi.

“Nếu muốn đối kháng, thì loại thuyền nào…?”

“Ưm, theo sở thích của Futaba thì muốn thế nào?”

“Em muốn có một con thuyền không thua kém tiền bối!”

“Đúng là cô bé này mạnh mẽ thật đấy!”

Dù nhìn bên ngoài có vẻ hiền lành, nhưng bên trong thì hoàn toàn trái ngược!

“Không biết thì chắc sẽ ngạc nhiên lắm đó.”

“Thế nên tớ mới thích game.”

“Ừm, đúng vậy nhỉ.”

Vừa véo má Mikan đang phồng lên vì bất mãn, Mizuki vừa nói.

“Mikan-chan trong game thì bá đạo kiểu võ phái chính hiệu luôn, chẳng ai thấy có gì kỳ lạ cả.”

“Không có định kiến. Vui vẻ.”

“À, ra vậy.”

Quả nhiên, những hình ảnh dựa vào vẻ bề ngoài như “có vẻ hiền lành”, “có vẻ học giỏi”, “có vẻ thích đọc sách” đều chẳng liên quan gì đến thế giới game.

“Mấy người trong câu lạc bộ của anh Nishimura thì chẳng ai để ý đâu.”

“Mà đúng rồi, bản thân mấy đứa nó cũng chả ăn nhập gì với vẻ ngoài cả.”

“Đúng là thế thật.”

Điển hình là Segawa, trông vậy mà lại là kiểu nhân vật ta đây; rồi vị cựu hội trưởng trông nghiêm túc kia lại là Master chỉ biết cày tiền vô tội vạ; hay Ako, cô gái mờ nhạt, hơi thu mình ngoài đời, trong game lại là một cô vợ toàn năng; còn chị Akiyama, một nhân vật bất bại trong lớp, thì lại vui vẻ khi được đối xử như người mới trong câu lạc bộ.

“Chắc chỉ có mỗi tôi là y chang như vẻ ngoài thôi!”

“Ơ kìa…”

“Ơ kìa cái gì mà ơ kìa?”

Tôi rõ ràng là một otaku đúng nghĩa đen mà.

“Anh Nishimura nhìn…”

“Nhìn sao cơ?”

“…trông có vẻ hơi điển trai hơn chút?”

“Vui quá nên thôi đi! Đừng nói nữa!”

Dù có dấu hỏi chấm nhưng tôi vẫn cảm giác như muốn xiêu lòng rồi.

“Đừng có động vào Rushian của tôi!”

“Không cần.”

“Đừng nói là không cần màaaaaaa!”

“Rốt cuộc em muốn gì hả?”

“Cả hai bình tĩnh đi nào! Chỉ là nói ‘trông có vẻ hơn’ thôi, đâu nhất thiết là đang khen đâu!”

Đúng rồi! Cảm ơn em gái tôi!

Nhưng mà, nếu vẻ ngoài của tôi đúng như vậy thì trông tôi tệ đến mức nào cơ chứ!

“Thôi, quay lại chuyện chính nào. Mục tiêu là một con tàu có thể chiến thắng, đúng không?”

“Con tàu nào thì có vẻ thắng được nhỉ?”

“Tốc độ thì không thể thua được.”

“Vậy thì thân tàu là thuyền phiêu lưu cỡ nhỏ. Thuyền viên tối thiểu, khoang hàng không có gì, kiểu vậy chăng?”

Như thế thì hiệu suất sẽ tương đương nhau.

“Nếu thiết kế hoàn toàn giống nhau, và trang bị cùng loại đại bác thì sao?”

“Chúng ta có thể thắng được bằng cách đó là vì chị Akiyama chỉ dựa vào cảm giác mà vẫn bắn ra được chí mạng liên tục đấy.”

Với loại đại bác đơn như pháo Calonade siêu lớn ở mũi tàu, phải bắn trúng chính giữa phạm vi tấn công mới có thể chí mạng được.

Thậm chí còn muốn bắn ra chí mạng siêu cấp nữa chứ, thật sự không hiểu cô ấy nhìn thấy cái gì trong đầu nữa.

“…Thôi thì cứ lắp thật nhiều đại bác vậy.”

“Em nghĩ thế thì tốt hơn… Làm theo Sette-san cũng chẳng có lợi gì đâu…”

Đừng có nói cái kiểu như thể đã trải nghiệm rồi vậy chứ.

“Vậy thì đại bác mỗi bên sáu khẩu, tổng cộng mười hai khẩu, ưu tiên tăng tốc độ và tốc độ tối đa, số điểm còn lại dùng cho khả năng xoay sở…”

“Lắp nhiều đại bác thì sẽ thua kém về khả năng cơ động.”

Dù nói thế, nhưng đã là ý tưởng này rồi thì đành chịu thôi.

“Khả năng xoay sở cũng không chênh lệch nhiều lắm, nếu có thể đấu tay đôi thì có thể thắng đấy.”

“Cần một khẩu đại bác ưu việt?”

“Đúng là vậy.”

Đó là bộ phận đắt nhất của con tàu, và có thể nói phần lớn hỏa lực phụ thuộc vào loại đại bác.

“Tùy thuộc vào sở thích và chiến thuật, cứ chọn loại mình thích là được.”

“Vậy thì…”

Mikan lướt danh sách đại bác trên màn hình điện thoại, rồi chỉ cho tôi một khẩu.

“Khẩu đại bác này thì sao?”

“Ồ, cậu chọn loại này à.”

“Thú vị đấy… Hay nói đúng hơn, nếu đối đầu với nó thì sẽ khó chịu lắm đây…”

Dù không mấy khi thấy, nhưng đây là loại đại bác mà chúng tôi có thể gặp khó khăn khi đối phó.

“Vậy thì, dùng cái này đi.”

Mikan gật đầu mạnh, rồi nhìn Mizuki.

“Mizuki-chan, thấy sao?”

“Ừm. Nếu chuẩn bị được đúng như kế hoạch thì chắc chắn sẽ thắng!”

Hai cô hậu bối xinh đẹp nắm tay nhau.

“Mà để mua được cái đó thì cần tiền… Mấy cậu có bao nhiêu rồi?”

“Tiền sửa chữa tốn nhiều lắm… Khoảng 20k…?”

“Đây là tiền tiêu vặt à!”

Bị đánh thua lần nữa thì tiền sửa chữa cũng chẳng còn nữa!

“Bọn em toàn phải đi kiếm tiền để sửa chữa sau khi thua mà.”

“Đúng là làm ăn theo kiểu ‘bóc ngắn cắn dài’ nhỉ.”

Thế thì làm sao mà mua được phụ tùng tốt chứ.

“Tàu Popori-gō được Master đầu tư rất nhiều tiền mà.”

“Thua chỉ vì nguyên nhân hiệu suất thì tức lắm.”

“Muốn mua phụ tùng tốt!”

Vậy thì chỉ còn cách kiếm tiền thôi.

“Lực lượng chiến đấu là bốn người này sao. Tank, Healer, cận chiến, tầm xa thì cân bằng rồi nhưng…”

“Đi đánh quái ở đâu đó à?”

“Chúng ta có cách tốt hơn mà phải không?”

“Đúng vậy. Giờ thì, phải là cách này rồi.”

Cảng thủ đô.

Giữa vô vàn con tàu đang neo đậu ở đó, có một chiếc neo đậu hơi chếch về phía góc.

◆Rushian:

Đây chính là tàu Rakion-gō!

◆Ako:

Đây là con tàu của tôi và Rushian!

Một con tàu cỡ trung với cánh buồm hồng và biểu tượng cái khiên. Đây là con tàu của riêng tôi và Ako.

Không phải của Alley Cats, mà là do tôi và Ako tự tay làm ra đấy, siêu đỉnh đúng không.

◆Mikan:

To ghê

◆Shushu:

Anh hai, cái này là cỡ trung thôi á?

◆Rushian:

Ừ, nó là tàu thương mại cỡ trung đấy.

Toàn bộ số tiền cần thiết để đóng tàu Popori-gō đã được dùng hết, số tiền còn lại tôi đã dốc sức làm con tàu này, một con tàu đầy rẫy sự khắc nghiệt. Đó chính là Rakion-gō.

◆Shushu:

Sao anh phải mất công làm thế

?

◆Ako:

Tại tàu Popori-gō chỉ để phiêu lưu được thôi mà.

◆Rushian:

Cái đó thôi thì không thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui của một con phi thuyền được.

Tuy có thể chiến đấu, nhưng lại không thể giao thương gì cả.

Vì khoang hàng của nó là con số không mà!

◆Rushian:

Cho nên con tàu này, số lượng thuyền viên tối thiểu! Khoang hàng tối đa, đại bác thì chỉ mang tính tượng trưng mỗi bên một khẩu, đây là tàu chuyên dụng cho giao thương!

◆Shushu:

Đúng là khác biệt thật đó!

Nếu một con tàu có hiệu suất đặc biệt thì con này cũng phải đặc biệt chứ!

◆Rushian:

Kết hợp giao thương và chiến đấu thì kiểu gì cũng lửng lơ lắm.

◆Ako:

Em muốn thử giao thương xem sao.

Còn một vấn đề lớn nhất nữa.

◆Rushian:

Với số tiền của tôi và Ako, mua được cái lõi cỡ trung và đóng được thân tàu thì làm gì còn tiền mua đại bác nữa.

◆Ako:

Vì sức chứa thì không cần trả tiền cũng tăng được mà.

◆Shushu:

Đời khó khăn ghê.

◆Mikan:

Nghèo là kẻ thù

Lúc đầu, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc bỏ hẳn số lượng đại bác về không.

Hiện tại các bộ phận vẫn toàn đồ rẻ tiền, giáp trụ cũng gần như không có.

◆Rushian:

Dù sao thì giao thương vẫn kiếm được tiền, nên tôi đã thu hồi được gần một nửa rồi.

Chỉ cần giao thương vào những lúc rảnh rỗi không dùng tàu Popori-gō là kiếm được chừng đó tiền rồi, nên nếu cố gắng thì chắc chắn sẽ tích đủ tiền mua một con tàu nhỏ.

Giờ kiếm tiền thì đây là cách tốt nhất.

◆Rushian:

Mấy đứa biết cách giao thương rồi chứ?

◆Mikan:

Mua hàng hóa ở thị trấn, điểm cập cảng, rồi bán ở nơi nào bán được giá cao.

◆Rushian:

Đúng vậy, đơn giản mà.

Ở Mocomoco phía Nam có thể mua trái cây nhiệt đới hay phụ kiện ngọc trai, còn ở Snow Rats phía Bắc thì có thể mua tượng băng vĩnh cửu hay bó hoa tuyết quang với giá rẻ.

Mua đặc sản của một vùng rồi mang đến thị trấn khác để bán, khi đó giá sẽ cao hơn, phần chênh lệch chính là lợi nhuận.

◆Rushian:

Vậy thì Ako sẽ làm thuyền trưởng, hai đứa cứ tự chọn xem muốn vận chuyển gì nhé!

◆Ako:

Gì em cũng chở được hết!

Thuyền trưởng Ako đội mũ thuyền trưởng nói.

Hai người ghé sát mặt vào nhau,

◆Mikan:

Sẽ chọn những thứ hiệu quả nhất để đi.

◆Shushu:

Nhưng sẽ có cướp biển mà?

◆Mikan:

Chúng ta không có thời gian.

Trên tuyến đường hàng hải mà mọi người biết là bán được giá cao, cướp biển sẽ chờ sẵn, và những món hàng giao thương đã mua rất có thể bị cướp mất.

Chọn rủi ro thấp lợi nhuận ít, hay rủi ro cao lợi nhuận nhiều – đó mới là vấn đề nan giải đây.

Mà nhìn tính cách của hai người thì…

◆ Mikan:

Đá cẩm thạch Hakurei, chỉ có thể là cái này!

◆ Shushu:

Nguồn thu nhập cao nhất mà!

Đúng như mình nghĩ, kiểu gì cũng chọn cái đó!

◆ Ako:

S-sao lại chọn thứ đáng sợ vậy chứ…

◆ Rushian:

Đây là món hàng giao dịch mà ngay cả tụi mình cũng chưa từng đụng tới.

Hiện tại, món hàng giao dịch hiệu quả nhất chính là đá cẩm thạch Hakurei. Bởi vì ở thủ đô bây giờ, thuyền bè vẫn đang được đóng liên tục. Nhu cầu về vật liệu xây dựng như đá, gỗ, sắt đang tăng phi mã. Trong số đó, thứ nặng nhất và đắt nhất chính là đá cẩm thạch Hakurei. Lợi nhuận lớn nhất, nhưng rủi ro đi kèm cũng tương xứng, và số tiền cần để nhập hàng cũng không phải ít.

◆ Rushian:

Không phải cậu hết tiền rồi sao? Liệu có nhập hàng nổi không đó?

◆ Mikan:

Vừa nãy tớ mượn sư phụ rồi.

Sư phụ… là Battsu sao?!

◆ Rushian:

Khoan đã Mikan, đó là kiểu cho vay nặng lãi độc ác đấy!

◆ Ako:

Đúng là tín dụng đen mà! Nợ nần gì với Valenstein thì không phải cứ trả là xong đâu nhé!?

◆ Mikan:

Chúng tôi không còn đường lui nữa. Nếu không thành công với chuyến này thì chỉ có chết. Đành liều một phen vậy.

◆ Ako:

Mấy người nói câu đó, thường thì đều thất bại mà!

◆ Mikan:

Giờ chỉ có con đường duy nhất là phải thành công!

!

Dừng lại đi! Kiểu đó chắc chắn là toi rồi!

◆ Mikan:

Không sao đâu, nhìn vậy thôi chứ tôi là dạng người sống tử tế, phúc đức vô biên đấy!

◆ Rushian:

Dù sống tử tế đến mấy thì cái gì không được vẫn là không được thôi! Mà cái kiểu "người sống tử tế, phúc đức vô biên" là cái gì vậy?! Lần đầu tiên tôi nghe luôn đó!

◆ Mikan:

Thôi nào thuyền trưởng, hãy đến Gaionis nơi có xưởng đá thôi!

◆ Ako:

Ưưư, xuất bến thôi ạ!

◆ Shushu:

Rồi sẽ ổn thôi! Chắc chắn sẽ ổn mà!

Không tin được dù chỉ một chút nào!

Với tốc độ chậm hơn hẳn tàu Popori, tàu Rakion ung dung tiến về phía trước. May mắn thay, chuyến đi không gặp bất cứ sự cố nào và đến nơi an toàn. Dù vậy, lợi nhuận vẫn chủ yếu đến từ việc giao thương từ các vùng hẻo lánh về thủ đô. Khả năng cao là bọn cướp biết tụi mình đang đến nhưng lại lờ đi. Bởi vì con tàu này, rada kém tệ luôn!

◆ Rushian:

Thế giá đá thế nào?

◆ Shushu:

Bất ngờ là nó đang giảm đó!

◆ Mikan:

Cơ hội vàng! Ông trời đang bảo chúng ta mua đi!

◆ Shushu:

Giờ không mua thì còn đợi đến bao giờ!

◆ Ako:

Em có dự cảm chẳng lành quá!

◆ Rushian:

Đã quyết định chấp nhận rồi, đành chịu vậy.

Vừa định nghĩ: "Nhanh tay chất hàng rồi đi thôi" thì…

◆ Shuvain:

Này Ako, Rushian? Hai cậu đang ở đâu thế?

Shu hỏi qua kênh Guild. Chắc là cậu ấy biết mình đang ở cùng Futaba và Shushu rồi, không biết có chuyện gì đây.

◆ Rushian:

Đang chất đá ở Gaionis, có chuyện gì à?

◆ Shuvain:

À…

Ưm…

Cái sự im lặng khó nói đó là sao!?

◆ Aprikotto:

Chúng tôi đang tham dự cuộc họp toàn thể của các Guild lớn…

◆ Sette:

Chuyện là không tặc bắt đầu ra tay phong tỏa tuyến đường hàng hải rồi, nên mọi người được dặn phải cẩn thận đó.

◆ Rushian:

Ồ, vậy ra là thế này…

◆ Shushu:

Anh trai, chị Ako, chất xong hết rồi!

◆ Mikan:

Bán được lô này là thắng chắc!

◆ Rushian:

Thôi nào thuyền trưởng, chúng ta cùng "đi" thôi.

◆ Ako:

Khi chết, chúng ta sẽ chết cùng nhau, Rushian.

Hành trình biển khơi đầy tuyệt vọng đã bắt đầu.

Đá không chỉ lời nhờ mua rẻ bán đắt. Để chất hàng, nó chiếm dung tích kha khá nhưng lại nặng khủng khiếp. Dù không có giới hạn trọng lượng và tàu vẫn nổi nếu chất đầy ắp, nhưng bù lại tốc độ sẽ giảm đáng kể. Với những rủi ro đó, nó mới bán được giá cao. Và tụi mình đã chất đầy ắp, gánh chịu mọi rủi ro.

Con tàu của bọn mình chỉ tăng dung tích mà gần như không tăng tốc độ. Khi chất đầy đá đến mức tối đa thì kết quả là như thế này đây.

◆ Shushu:

Chậậậm quá! Chậm quá anh trai ơi!

◆ Rushian:

Chất nhiều thế này thì chậm là phải rồi!

◆ Ako:

Chắc đi bộ còn nhanh hơn ấy ạ.

◆ Mikan:

Không sao đâu.

Futaba thẳng thắn nhìn về phía trước và nói:

◆ Mikan:

Cứ tiến về phía trước, rồi sẽ đến thôi.

Đương nhiên là vậy rồi! Nhưng vấn đề là sẽ gặp cướp trước khi đến nơi!

◆ Rushian:

Chỉ có một khẩu đại bác, nên ngay cả quái vật bay cũng đủ làm mình đau đầu rồi…

◆ Ako:

Giữa các thị trấn thì quái vật cũng không xuất hiện nhiều lắm…

Quái vật thì vậy…

Điều đáng lo không phải quái vật mà là không tặc.

Thế nhưng, trái ngược với lo lắng, tụi mình lại bất ngờ không đụng độ không tặc và cứ thế tiếp tục cuộc hành trình trên không một cách chậm chạp. Mấy con tàu đến sau thì cứ thế vượt qua hết.

◆ Rushian:

Đúng là chậm một cách nổi bật mà.

◆ Ako:

Lái xe chậm rãi nhỉ.

Có lẽ đã bình tĩnh hơn chút, Ako thản nhiên nói từ chỗ thuyền trưởng.

◆ Shushu:

Ưm, chị Ako, con tàu này, chị và anh trai đi cùng nhau à?

◆ Ako:

Ừm, những lúc không có mọi người, chị và Rushian cùng nhau du hành trên tàu.

◆ Shushu:

Nhìn chằm chằm vào Ako, em gái tôi nói:

◆ Shushu:

Anh trai, chị Ako ở đâu trong phòng vậy?

◆ Rushian:

Hả? Bình thường thì ở bàn chứ.

◆ Shushu:

Thế còn anh trai?

◆ Rushian:

Anh ở trước máy tính chứ.

Liếc mắt nhìn sang, Ako cũng đang nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Sau khi bàn bạc, tụi tôi chuyển phòng và đăng nhập game luôn, nên đương nhiên Ako cũng ở cùng. Futaba chắc cũng ở bàn ăn trong phòng khách thôi. Vậy mà Mizuki lại bĩu môi, làm cái biểu cảm hờn dỗi rồi nói:

◆ Shushu:

Lúc ăn cơm trước đây, với cả vừa nãy em cũng nghĩ rồi…

◆Ako:

Dạ?

Nhìn Ako đang ngơ ngác với dấu hỏi lơ lửng trên đầu, Mizuki nói:

◆Shushu:

Chẳng lẽ chị Ako lại... về chuyện anh trai em...

À, chết cha!

Hình như Mizuki lại định nói gì đó kỳ quặc với Ako rồi.

◆Rushian:

Khoan, đợi đã!

Ngay khi tôi định ngăn lại thì...

◆Mikan:

Địch tập kích!

Một tin nhắn ngắn gọn hiện lên kênh chat.

◆Shushu:

Hả?

◆Ako:

Kẻ địch ạ?

◆Mikan:

Radar báo động đỏ. Có thể là loại lớn.

◆Rushian:

Cuối cùng cũng đến rồi à.

Chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện nữa, không biết là tốt hay xấu đây.

◆Rushian:

Nào, Thuyền trưởng Ako, chúng ta làm gì bây giờ?

◆Ako:

Chạy trốn...

...được không ạ?

◆Rushian:

Không được đâu!

Với tốc độ này thì có chạy đằng trời cũng không thoát được.

◆Ako:

Thắng được không ạ?

◆Rushian:

Cũng không được đâu!

Chỉ với hai khẩu đại pháo thì chịu thôi. Con tàu Popori có một khẩu mà lại bá đạo như thế thì thật quá sức bình thường rồi.

◆Ako:

Vậy, vậy thì tôi sẽ gửi yêu cầu cứu viện đến các con tàu gần đây!

Ako chuyển kênh chat sang chế độ chung.

◆Ako:

Cướp biển trên bầu trời Gaiyo 4! Ai ở gần đó, làm ơn giúp với ạ!

Lời cầu cứu được gửi đi.

Hy vọng nếu có chiến hạm bình thường nào hoặc người chơi PK (Player Killer) gần đây, họ sẽ đến giúp.

◆Mikan:

Bị lộ rồi, chúng nhận ra ta đã thấy chúng rồi. Chúng đang tăng tốc hơn nữa!

◆Rushian:

Khụ, đến nước này thì vứt đá xuống rồi chạy thôi!

◆Mikan:

Không được! Sẽ phá sản mất!

◆Ako:

Bị tấn công cũng phá sản mà!

◆Shushu:

Sao lại đi làm cướp biển chứ!? Làm hại người khác vui lắm hả!

◆Mikan:

Đúng vậy đó. Thật là hết nói nổi!

◆Rushian:

Mấy đứa cũng là cướp biển đấy thôi!

Lấy tư cách gì mà nói người khác chứ!

Vừa nói, tôi vừa thấy chúng đang tiến đến gần, gần lắm rồi, nguy rồi!

◆Rushian:

Đến thủ đô không còn xa lắm, nếu có cứu viện đến thì vẫn còn hy vọng...

◆Ako:

Mong là họ sẽ đến...

◆Shushu:

Đang nói chuyện mà chúng nó đã đến gần lắm rồi!

Uầy, chúng nó đã đi song song với tàu mình rồi!

Con tàu lớn đang nhắm vào chúng tôi hiện rõ mồn một.

Ngay khi người chơi trông như thuyền trưởng của chúng chĩa ngón tay về phía này, lửa và khói bùng lên từ đại bác của họ.

Tàu của chúng tôi “ầm!” một tiếng, rung bần bật.

◆Ako:

Trúng đạn! Trúng đạn rồi ạ!

◆Rushian:

Thuyền trưởng, sửa chữa! Mau sửa chữa nhanh lên!

◆Ako:

Thuyền trưởng lại phải đi làm việc vặt thì lạ quá rồi còn gì!?

Vừa cằn nhằn, Ako vừa ra lệnh cho tinh linh sửa chữa những lỗ thủng trên thân tàu, cộp cộp cộp.

Mà nói gì thì nói, đây cũng chỉ là sửa chữa tạm thời. Sẽ không cầm cự được lâu đâu.

◆Shushu:

Em sẽ dùng tàu lượn lao vào câu giờ cho!

◆Rushian:

Bên đó có cả chục người lận, chỉ tổ chết vô ích thôi!

◆Ako:

Đến nước này thì, tôi sẽ thành thật cầu xin họ!

Thuyền trưởng Ako quay sang phía tàu đối phương:

◆Ako:

Số đá này là đá sinh mệnh của chúng tôi! Nếu không vận chuyển được thì tất cả chúng tôi sẽ phá sản mất! Xin hãy tha cho chúng tôi, làm ơn đấy ạ!

◆Homukon:

Sao lại đi làm mấy phi vụ giao thương 50/50 vậy hả www Dừng lại đi, dừng lại đi www

◆Ako:

Nhưng màaaaaa!

Aaaaaa, đúng là không được tha mà!

Tiếng pháo dồn dập không ngừng. Dù không có những cú chí mạng liên tiếp như chị Sette, nhưng độ bền của tàu chúng tôi đang giảm nhanh chóng!

◆Shushu:

Cột buồm gãy mất rồi!? Cứ thế này thì sẽ dừng lại mất!

◆Rushian:

Không được dừng lại...

!

◆Mikan:

Thôi được rồi, chỉ cần một phát thôi, bắn trả đi!

◆Ako:

Thôi rồi, không chịu nổi nữaaaaa...

Ôi, đến giới hạn rồi, sẽ bị hạ gục mất!

Ngay lúc đó.

◆Aprikotto:

Phì ha ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười đó vang vọng trong kênh chat khu vực.

◆Aprikotto:

Trời gọi, đất gọi, guildmate gọi! Gọi ta đến để giải cứu!

◆Rushian:

Không lẽ, tiếng nói đó là!

◆Ako:

Họ đến rồi sao!

◆Aprikotto:

Con tàu Popori vẫn đang độc chiếm vị trí đầu bảng về điểm duy trì an ninh trật tự! Ta đã đến đây!

embed0018-HD.jpg

◆Homukon:

Ôi, nguy rồi, có khi nào...

◆MOMO:

Hả, những người đó không phải là không nhặt nhiệm vụ cứu viện sao?

◆Homukon:

Hạ gục đi! Nhanh lên, hạ gục chúng đi! Nếu cướp được số đá này ở đây, rồi chạy về thị trấn là có một cơ hội đó! Nhanh lên, nhanh lên!

◆Aprikotto:

Chậm quá! Chậm quá rồi!

◆Sette:

Fireee!

Một con tàu nhỏ lao đến với tốc độ kinh hoàng từ phía chính diện, giữ nguyên mũi tàu và phun ra ngọn lửa bùng nổ.

Ngay sau đó, một vụ nổ lớn xảy ra trên con tàu cướp biển đang chạy song song.

◆Sette:

Yeahh, siêu chí mạng một phát ăn ngay!

◆Homukon:

Đồ khốn nạn! Xử lý con tàu hack đó đi!

◆Shuvain:

Biết nhắm bắn thì chí mạng được thôi, chăm chỉ luyện tập vào.

◆Homukon:

Đã bảo là không được màaaaa www

Ối, ôi, con tàu đó đã đánh chìm một chiếc tàu lớn chỉ bằng một đòn.

◆Aprikotto:

Hà ha ha ha ha, tạm biệt nhé!

◆Sette:

Cố gắng lên nhé!

◆Shuvain:

Đừng có liều lĩnh quá đấy w

Con tàu Popori dễ dàng đánh chìm tàu cướp biển, rồi tiếp tục lướt qua mà không dừng lại.

Từ góc nhìn của người khác, nó quả là một con tàu kỳ lạ không thể hiểu nổi.

◆Rushian:

Chúng ta đang đi trên một con tàu như thế sao?

◆Ako:

Liệu chúng ta có thể thắng được nó không nhỉ?

Trên con tàu đang chậm chạp tiến lên, tôi nhìn Mizuki và Mikan.

◆Shushu:

Nếu cố gắng, chắc chắn sẽ thắng...

...được mà!

◆Mikan:

Chúng tôi sẽ không từ bỏ!

Cả hai đều toát lên vẻ bi tráng.

◆Shuvain:

Với lại, mấy đứa, bên này cũng có buổi luyện tập đó, làm xong việc vận chuyển thì nhớ ghé qua nhé.

Một tin nhắn guild chat khác cũng bay tới.

Vâng ạ. Chúng tôi sẽ cố gắng ạ.

†††††††††

◆Mikan:

Thôi, hôm nay tôi về đây.

Nghe Futaba nói vậy, tôi quyết định đưa Futaba và Ako ra ga trước khi trời tối quá.

"Tàu thứ hai, quả nhiên là tiện lợi, phải không ạ?"

"Đúng vậy đó. Tàu guild mà mọi người cùng nhau cường hóa cũng tốt, nhưng mà thuyền của riêng mình! Thì vẫn vui hơn."

"...Không phải là thuyền của tiền bối và cô ấy sao?"

"Dạ? Thuyền của tôi và Rushian thì chẳng phải là thuyền của tôi sao?"

"Đúng là Jaianism...!"

"Đây là tài sản chung của vợ chồng mà!"

Futaba và Ako nói chuyện thân thiết với nhau, chuyện này khá hiếm thấy đó.

Có lẽ hai người họ khá hợp nhau.

"...Mà nói mới nhớ, Futaba rất dễ hòa nhập với mọi người nhỉ."

"Vì không sợ hãi gì cả, nên ở câu lạc bộ nấu ăn em ấy cũng là nhân vật được yêu mến đó."

Mizuki đang đi bên cạnh tôi nói.

"Vậy mà các anh lại để em ấy gia nhập câu lạc bộ, nếu không đối xử tốt thì sẽ bị la đó biết không?"

"Nhưng bản thân em ấy hình như chẳng nghĩ cần được đối xử tốt chút nào."

"Ừ, đúng vậy đó."

Cậu nhóc đó đúng là kiểu sư tử con tự mình lao xuống vực sâu vậy.

"...Nè, anh hai."

Mizuki nhìn tôi với vẻ mặt như thể "chuyện này nhất định phải hỏi", rồi nói.

"Sao thế em gái ta?"

Tôi đáp lại, cứ hỏi bất cứ điều gì em muốn, thì cô bé...

「...Anh cãi nhau với chị Ako à?」

「Đến em cũng hỏi câu đó sao?!」

「Tại em thấy anh lạ lắm!」

Mizuki chu môi phồng má nói.

Ra là chuyện con bé định nói trên thuyền ban nãy. Không ngờ đến cả Mizuki cũng nhận ra sự khác lạ này. Dù là em gái nhưng con bé chẳng thân thiết gì với Ako, nhưng dạo này hai người gặp nhau ngoài đời nhiều hơn, có lẽ vì thế nên Mizuki mới nhận ra điều bất thường.

「Ừm, trông anh lạ đến vậy sao?」

「Lạ chứ ạ! Anh với chị ấy ở cạnh nhau mà lại đi nói chuyện với Mikan-chan, cũng không nắm tay hay ôm ấp gì cả!」

「Trong mắt em thì một Ako cứ bám dính lấy anh và chỉ nói chuyện với anh mới là bình thường sao...?」

Đâu phải lúc nào Ako cũng dính lấy tôi đâu chứ.

「Hơn nữa, lúc ăn cơm chung, hai người cũng không đút cho nhau nữa!」

「Không đút cho nhau mới là bình thường mà!?」

Trời đất, Ako đã bị em mình hình dung thành cái dạng gì thế này!

「À thì, thực ra anh không cãi nhau gì cả...」

Biết giải thích kiểu gì bây giờ đây.

Chẳng lẽ lại nói với em gái rằng Ako vì quá yêu mình nên mới hóa ra kỳ lạ, điều đó quá là xấu hổ đi.

「Thôi thì, đại loại là bọn anh đang tìm hiểu lại khoảng cách giữa hai đứa, kiểu vậy. Tụi anh chỉ muốn hạn chế tiếp xúc thân mật một chút thôi.」

「...Ồ.」

Mizuki chăm chú nhìn bóng lưng Ako rồi lên tiếng.

「Chuyện đó, là anh nói ra trước ạ?」

「Hả? Không, không phải...」

Tôi vừa dứt lời, Mizuki liền gật đầu lia lịa, quả quyết:

「Anh hai, anh bị "cắm sừng" rồi!」

「Không có đâu!」

Tôi muốn phản bác đủ thứ, nhưng trước hết thì không đời nào có chuyện đó!

「Chuyện gì mà kết luận vớ vẩn thế, sao lại thành ra như vậy!?」

「Thì rõ ràng là chị ấy vẫn giả vờ như mọi khi, nhưng lại nhất quyết không để anh chạm vào người đúng không! Mấy kiểu này là dấu hiệu của việc có người khác rồi!」

「Người khác?」

「Là có người yêu mới đó!」

「Không phải mà!」

「Chắc chắn là vậy! Đúng là chị Ako đó là phù thủy mà, chị ấy sẽ khiến anh bất hạnh đấy!」

「Thôi đủ rồi!」

Ôi trời, hết cách rồi.

Thực sự không muốn nói ra đâu, nhưng để Ako bị nghĩ là người lăng nhăng thì không ổn chút nào.

「Nghe này, anh và Ako giữ khoảng cách là có lý do.」

「Vâng.」

「Ako, con bé vì quá yêu anh, nên hễ cứ lại gần là sẽ trở nên kỳ lạ, vì thế anh mới phải giữ khoảng cách.」

Ôi trời, nói ra đúng là xấu hổ chết đi được!

Thế mà...

「—Anh hai.」

「Ơ, Mizuki sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như thế?」

「Nghĩ đơn giản thôi, đó tuyệt đối là lời nói dối.

「Đúng vậy! Nếu nghĩ đơn giản thì đúng là thế thật!」

Vợ của tôi, chỉ hơi khác người một tẹo thôi mà!

Nhưng mà không có cách nào giải thích được cả, ôi trời ơi phiền phức quá!

「Được rồi, em hiểu rồi! Nếu anh cứ chần chừ như vậy thì em sẽ cho anh thấy bằng chứng!」

「Hả!? Em định làm gì thế!?」

Mizuki bước đi phăm phăm.

Phía trước, Ako và Mikan đang trò chuyện vui vẻ.

「Chị Ako, em đi lối này.」

「À, nhà Mikan-chan gần đến thế sao?」

「Ngay cái chung cư đằng kia ạ.」

「Gần ga tàu điện thật đáng ghen tị quá nhỉ.」

「...Em đang ghen tị vì gần nhà chị đó.」

「Tám phần là như vậy ạ!」

「Chị Ako!」

「Dạ?」

Khi Ako quay lại, Mizuki nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc như thể một nhân vật trong trò chơi đang giao chiến.

「Em có chuyện muốn nói với chị!」

「Dạ, vâng, có chuyện gì vậy ạ?」

Ako vốn dĩ đã sợ hãi khi không khí trở nên nghiêm túc, nay lại càng rụt rè hơn.

Cô ấy vẫn yếu đuối như mọi khi, bất kể đối phương là ai.

Không phải lúc để đứng nhìn đâu!

「Mizuki, không sao đâu, đừng nói gì kỳ quặc nha...」

「Chị Ako, chị không còn yêu anh hai nữa đúng không!?」

Trời đất ơi, sao lại thẳng thừng đến vậy!?

Kiểu tấn công gì thế này! Phải phá hết mấy cái cạm bẫy xung quanh rồi mới đi thẳng vào mục tiêu chính chứ!

「Đột nhiên nói vậy là sao ạ!? Em yêu anh ấy rất nhiều mà! Em yêu anh ấy!」

「Đừng có nói thẳng thừng như vậy, ngại chết đi được!」

「Em không tin!」

「Ưm! Dù là em dâu Mizuki-chan đi nữa, em cũng không thể chấp nhận việc bị nghi ngờ tình yêu dành cho Rushian được! Tại sao em lại nói như vậy!?」

Khi Ako nghiêng người về phía trước, Mizuki thẳng thừng chỉ ngón trỏ vào cô ấy và nói:

「Thế mà mọi khi chị cứ bám dính lấy anh ấy hơn rất nhiều mà!」

「Ưm...」

Ako run rẩy lùi lại.

「Hôm nay hai người cứ giữ khoảng cách mãi!」

「Hức...」

「Chị Ako, chị đã có người khác rồi! Chị có giấu cũng bị em phát hiện ra thôi!」

「Á á á á...」

Ako lùi lại phía sau, tạo ra tiếng động sàn sạt.

Nhưng cô ấy cố gắng lấy lại thăng bằng và lắc đầu lia lịa.

「Không có đâu! Không có đâu! Tuyệt đối không phải như vậy!」

「Thế tại sao chị lại giữ khoảng cách với anh hai!?」

「À, đó là... em nghĩ sẽ không hay lắm nếu thể hiện tình cảm quá mức trước mặt gia đình.」

Nghe cái cách nói chuyện đó, đúng là một lời bào chữa.

Tất nhiên Mizuki sẽ không tin điều đó.

「Vậy là, chị muốn quấn quýt như mọi khi, nhưng lại ngại ngùng phải không ạ!?」

「Đúng vậy! Chắc chắn là vậy! Thật ra em rất muốn làm như thế!」

Khi Ako nói vậy, Mizuki đưa tay về phía tôi và nói:

「Vậy thì xin mời!」

「Xin mời là sao!?」

「Đừng ngại ngùng gì cả, cứ quấn quýt đi ạ! Anh hai cũng lo lắng cho chị mà!」

「Anh thì không đến mức đó, không lo lắng đến mức đó đâu...?」

「Thấy chưa, mặt anh rõ ràng là đang lo lắng kìa!」

Dù là em gái nhưng đừng có nhìn mặt mà đoán ý vậy chứ!

「Nếu, nếu đã nói đến mức đó, em sẽ cho hai đứa xem tình yêu của bọn em!」

「Cứ đến đây!」

Thật sự là quá buồn cười khi con bé phớt lờ tôi mà cứ tự ý cho phép.

「Mà này Ako, em không cần bận tâm Mizuki nói gì đâu nhá?」

「Không đâu ạ, niềm kiêu hãnh của một người vợ như em tuyệt đối không cho phép nghi ngờ chuyện lăng nhăng xảy ra!」

Ôi trời, bên này cũng bốc hỏa rồi. Có vẻ tôi không ngăn được cô ấy rồi.

Ako tiếp lời:

「Em chỉ là quá hồi hộp nên không dám thôi, chứ em cũng rất muốn tình tứ với Rushian mà!」

「Đó mới là lời thật lòng sao!?」

Tôi cũng vậy mà!

Nếu Ako nói là cô ấy không cảm thấy khó chịu, thì tôi thực sự rất muốn được gần gũi cô ấy sau một thời gian dài!

Vậy thì, nhân cơ hội này, không cần ngại ngùng gì nữa.

「Vậy thì... mời em.」

Tôi dang tay ra và...

「...Hả, ơ... Aaaaa!」

Ako nhào vào vòng tay tôi, một cú "phóc" nhẹ nhàng.

Cảm giác quen thuộc và mùi hương của Ako, đã quá đỗi thân thuộc, khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.

Chẳng biết từ lúc nào, việc Ako ở bên cạnh đã trở thành lẽ tự nhiên.

「Thấy chưa, thế này là bình thường rồi đấy.」

Tôi vừa quay mặt định nói với Mizuki thì...

「Rushian.」

Một bàn tay đặt lên má tôi, kéo nhẹ đầu tôi xuống.

Tôi còn chưa kịp nghĩ "chuyện gì thế" thì...

「Ưm!」

「...!」

Môi Ako kiễng chân chạm vào miệng tôi.

Ối, ơ, à, ồ, ừm?

Khoan đã, đợi một chút. Tôi bị hôn sao? Bị hôn rồi à?

Bị hôn rồi, bị Ako hôn rồi.

Trong một khoảnh khắc, tôi không thực sự cảm nhận rõ ràng, nhưng dù vậy nó vẫn tuyệt vời đến mức tôi cảm thấy chân mình muốn nhũn ra, và tôi hạnh phúc. Nhưng mà, thế mà lại giữa đường thế này, trước mặt cả em gái và hậu bối nữa chứ!

「A-Ako, anh đang hơi bối rối đấy, em làm vậy bất ngờ quá!」

「Pha ha ha ha, Rú shian nnnn!」

「Bên này còn tệ hơn nữa kìa!」

Cô ấy lại mềm nhũn ra rồi!

Thôi thì, ít nhất mục tiêu cũng đã đạt được!

「Đấy, em thấy rồi chứ. Bọn anh vẫn thân thiết như mọi khi thôi.」

「............」

「Vẫn như vậy... Mizuki?」

Mizuki nín lặng, mặt mày ngơ ngác cứ như thể giữa trưa hè bỏng rát lại thấy hình nộm tuyết, rồi sau đó mới lắp bắp:

“A, anh hai và Ako chị là đồ biến thái…”

“Ơ hay cái gì thế này!?”

Vô lý quá đi!

“Không phải chính em bảo bọn anh làm thế sao!?”

“Em đâu có bảo làm đến mức độ ấy! Đồ biến thái cấp cao, lẳng lơ, khiếm nhã công cộng!”

“Thôi ngay cái trò liệt kê tội danh đi!”

“Huhu, anh hai đã trở thành đồ biến thái rồi… Chuyện này tuyệt đối không bình thường chút nào!”

“Anh thấy là chuyện hết sức bình thường của mấy cặp đôi học sinh cấp ba mà!?”

Lúc này, Ako cuối cùng cũng hoàn hồn, vẫn còn mềm nhũn nhưng đã nói với Mizuki:

“Này, Shushu-chan. Thế này là chị đã được em công nhận là chị dâu rồi chứ!”

“Em không, không chịu đâu!”

Mizuki lắc đầu lia lịa, rồi xoay phắt người lại.

“Cái đồ Ako chuyên dụ dỗ anh hai em! Chị mau hóa thành tro bụi đi!”

Nói rồi, cô bé ba chân bốn cẳng quay đầu chạy ngược lại con đường vừa đi.

“Con bé chạy nhanh thật…”

“Chị ấy chạy mất rồi…”

Ako vừa rụt khỏi vòng tay tôi, vừa ngơ ngẩn nói.

Khi chúng tôi đang dõi theo bóng lưng Mizuki, Futaba, người vẫn im lặng quan sát từ nãy đến giờ, cất tiếng:

“Tiền bối.”

“Lớn mà còn chấp nhặt với con nít.”

“Cậu nói bạn cùng lớp tệ thế bao giờ.”

Cậu cũng bằng tuổi đó thôi.

“Với lại, vui kinh khủng.”

“Cái tính này của cậu đúng là số một mà!”

Tôi đâu có diễn trò cho cậu xem đâu chứ!

“Mà như thế này Mizuki-chan cũng quyết tâm rồi.”

Nói rồi, Futaba khẽ cười, giọng đầy vẻ thách thức.

“Mong chờ Chủ Nhật ghê.”

Thế rồi Futaba giơ tay chào, rồi quay bước đi.

“…Liệu có ổn không đây?”

“Ai mà biết được…”

Futaba rực lửa chiến thắng, còn Mizuki thì hình như bị tôi và Ako châm ngòi.

Chúng tôi cứ tưởng là đùa chơi thôi, nhưng đối phương thì lại nghiêm túc đấy.

“Có khi nào lại thua thật không đây?”

“Ưm, Shushu-chan là một đối thủ mạnh mà.”

“Mạnh theo nghĩa nào cơ?”

Là trong game, hay là vụ con bé không chịu xem cô ấy là chị dâu?

“Dù là nghĩa nào đi nữa, tôi cũng thấy uể oải khi nghĩ đến cảnh về nhà rồi đây.”

“Hay là sang nhà em không?”

“…Thôi khỏi.”

Dù lời mời đó hấp dẫn vô cùng, nhưng mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận