『Ako ơi? Dậy trước rồi à?』
『Nói sao nhỉ, đúng như dự đoán mà.』
『Ừm. Giường của Ako trống trơn, nên em cũng đoán ra ngay rồi.』
Những tiếng nói đó vọng lại từ hành lang, kéo ý thức của tôi dần thoát khỏi giấc mơ.
『Cô giáo ơi, cô có thấy Ako đâu không ạ?』
『Chào buổi sáng, các em. Cô không thấy Ako đâu cả.』
Cái con bé đó, sáng sớm đã biến đâu mất rồi.
Haizz, không biết đi đâu, nhưng đừng có làm phiền mọi người quá chứ.
Vừa nghĩ thế, tôi vừa mở mắt ra, thì...
「...Chào buổi sáng ạ.」
Ako với quầng thâm dưới mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
「Chào buổi sáng, Ako. Em thiếu ngủ à?」
「Em nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội này, nên đã tận hưởng một cách trọn vẹn.」
「Tận hưởng... ơ, khoan đã?」
Không phải là lạ lắm sao?
Sao Ako lại ở đây?
Mà khoan, sao tôi lại đang ôm Ako mà ngủ thế này?
「Ơ, ơ ơ ơ ơ!? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?」
「Rushian, anh không nhớ gì sao?」
「............À. Không, đúng rồi, anh nhớ rồi.」
Bình tĩnh lại thì tôi nhớ ra.
Đúng rồi, Ako đã đến giữa đêm, nhưng vì buồn ngủ quá nên tôi cứ thế mà ngủ thiếp đi.
「Ối, xin lỗi em. Chắc anh mệt quá, nên cứ thế mà ngủ mất tiêu.」
「Không sao ạ, em cũng đến khá muộn mà.」
Ako cười khổ, nói rằng cuộc trò chuyện cứ thế mà cao trào mãi.
Đúng là mọi người đều ở chung phòng mà. Thật đáng ghen tị.
Và thế là, em ấy đã lẻn sang đây sau khi mọi người ngủ say.
「...Á! Lẻn đêm ư, vậy thì!」
Khoan, mình nhớ là mình đâu có bị Ako làm gì trong lúc ngủ đâu đúng không!?
Vội vàng kiểm tra, không thấy dấu vết quần áo bị cởi ra. Vẫn còn mặc bộ đồ thể thao.
「...Ừm, an toàn.」
「Ngược rồi ạ! Đó phải là nhiệm vụ của em chứ!」
「Với bọn anh thì không có chuyện ngược đời đâu.」
Nguy hiểm thật. Suýt nữa thì mất thứ quan trọng rồi.
「Nhưng mà cứ thế bỏ qua mà ngủ thì quả là quá đáng thật. Xin lỗi em nhé.」
「Em đã lấy hết can đảm để sang đây, vậy mà anh lại ngủ luôn, nên em hơi sốc đó!」
「Haizzz, không ngờ ngủ cùng Ako lại yên bình đến thế này.」
「Vừa vui mừng, lại vừa phức tạp...」
Ako suy nghĩ một lúc, rồi dường như đã hiểu ra điều gì đó, gật đầu lia lịa.
「Phòng ngủ vợ chồng thì nên ở chung là tốt nhất, vậy nên ổn ạ.」
「Anh với em đâu phải vợ chồng đâu.」
「Đã làm đến mức này rồi mà còn chối đây đẩy thì tệ quá đấy!」
Không phải khoe, nhưng tôi chả làm gì sất.
Tôi xoa đầu Ako đang phồng má "mứ".
『À, vậy ra, là ở chỗ Nishimura à?』
『Có khả năng đấy.』
『Vậy thì đi xem phòng con trai thử xem?』
Chết tiệt!
Họ đang đến đây!
「Chết rồi, làm sao đây!」
Bị bắt gặp trong tình trạng này thì nguy to. Chả có lý do gì để biện minh được.
「Chỗ nào để trốn đây...?」
「Khò...」
「Đừng có ngủ! Đừng có ngủ mà!」
Trong lúc tôi lay Ako tỉnh dậy bằng giọng nhỏ, thì tiếng bước chân thình thịch đang đến gần hơn.
Ôi, nếu bị nhìn thấy cảnh này, có nói là chuyện cười cũng không ai tin đâu.
Đời học sinh cấp ba của mình tiêu đời rồi!
Và rồi, tiếng cửa mở "cạch" một cái vang lên.
『Ơ? Không có ai à?』
── Từ phòng bên cạnh.
『Ako cũng không có, Nishimura cũng không có.』
『Ưm... Nghe mùi này thì có vẻ Ako chưa đến.』
『Cô giáo Neko Hime nói chuyện cứ như chó ấy nhỉ.』
『Không phải chó đâu! Là mèo mà!』
『Tự xưng là mèo thì cũng hơi lạ nhưng... đúng là không có cảm giác có con gái ở đây thật.』
『Sette, phán đoán bằng tóc rụng trên ga trải giường thì nhìn từ bên ngoài hơi đáng sợ đấy.』
Đúng, đúng rồi! Đây không phải phòng số 6 mà tôi dùng. Đây là phòng số 5 bên cạnh.
Mọi người cứ nghĩ tôi ngủ ở phòng cũ!
Hành lý cũng để bên đó, và tôi đã ngủ bên đó một thời gian nên giường cũng có dấu vết sử dụng, cứ im lặng là sẽ không bị phát hiện!
「Im lặng nhé, Ako.」
「Vâng ạ.」
Hai đứa ôm chặt lấy nhau, ém khí tức, chờ mọi người đi qua.
『Vậy thì họ đã dậy trước rồi à?』
『Đúng vậy, chắc là ở phòng khách.』
Tôi nghe thấy bốn người bước xuống cầu thang và di chuyển đến phòng khách.
Đợi đến khi tiếng động hoàn toàn im bặt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
「Phù... Suýt nữa thì nguy.」
「Hồi hộp thật đấy.」
「Theo nhiều nghĩa khác nhau nữa chứ.」
Tôi buông Ako ra, người mà tôi đã ôm chặt nãy giờ, rồi hơi cúi người bước ra khỏi giường.
Sáng sớm đã ồn ào vất vả rồi.
「Thôi, chuyện tối qua là bí mật nhé.」
「Em sẽ cố gắng hết sức ạ!」
「Tuyệt đối phải giữ bí mật đấy!」
Ako nở nụ cười tinh quái khiến tôi chẳng thể tin tưởng được chút nào.
「Nào, về kế hoạch hôm nay thì...」
Sau khi nhón một miếng bánh sandwich ăn sáng, Hội trưởng Kyou nói với vẻ mặt khó nghĩ.
「Cứ tưởng là hôm nay cũng có thể tiếp tục trượt ván tuyết như hôm qua, hoặc đi sân trượt băng gần đây, hay chơi ném tuyết, đua xe trượt tuyết cũng được...」
Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ đang bão tuyết và nói tiếp.
「Thế này thì khó mà ra ngoài được rồi.」
Đúng vậy, hôm nay cũng là một trận bão tuyết dữ dội y như tối qua.
Tuyệt đối không phải là thời tiết để ra ngoài.
「Ơ, muốn trượt ván tuyết màaa.」
「Có nói thế cũng vô ích thôi.」
「Thật sao ta...?」
Akiyama Nanako nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ tiếc nuối.
「Tuyết thế này thì đùa chứ lạc đường là cái chắc đấy.」
「Thật vậy ạ?」
「Tạch!」
「Ái!」
Vừa trừng phạt Ako vì nói mấy lời ngớ ngẩn, Akiyama Nanako vừa bật dậy.
「Biết đâu ra ngoài lại không tệ như vậy thì sao! Để tớ đi ra ngoài xem thử nhé!」
「Bó tay cậu thôi.」
「Cậu có ổn không đấy?」
Tôi đi cùng Segawa Akane và Akiyama Nanako ra cửa chính.
Ako lóc cóc đi theo sau.
Đến cửa chính rồi, tiếng bão tuyết từ bên ngoài vẫn không thay đổi.
「Với cái này, nếu mở ra, bất ngờ là...」
Vừa nói, Akiyama Nanako vừa "cạch" mở cửa── và một luồng tuyết dữ dội ập vào mặt cô ấy!
「Kyaaaaaa!」
「Đóng lại! Đóng lại nhanh lên!」
「Đã bảo rồi mà.」
Khi cánh cửa đóng lại, cả bốn người đều dính đầy tuyết.
Thế này thì không thể ra ngoài được rồi.
「Cái này chắc là không được rồi.」
「Cứ chịu khó mà bỏ cuộc đi.」
「Tiếc thật, vẫn còn thuê ván mà...」
Akiyama Nanako "ư ư" nhìn vào đống thiết bị để trong phòng sấy.
「...Ơ?」
Nhưng rồi, cô ấy ngạc nhiên nghiêng đầu.
「Ván trượt và giày, đâu mất rồi?」
「Ơ? Không phải ở đó sao?」
「Không có cái nào hết!」
Nghe cô ấy nói, quả thật ván trượt và giày đã biến mất.
「Kì lạ thật, rõ ràng hôm qua mình phơi khô ở đây mà.」
「Chắc Guild Master đã cất ở đâu đó rồi? Thôi quay lại đi.」
「...Chắc vậy sao, lạ thật.」
Không có lý do gì để cất đi, liệu có phải cố tình di chuyển không nhỉ?
Đằng nào cũng không dùng, nên cũng không sao...
Tôi và Akiyama Nanako cùng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quay lại phòng khách.
「...Em tò mò quá!」
「Em nói gì đấy, Ako?」
「Không, chỉ là có vẻ giống một vụ án nhỏ thôi ạ.」
Ako tự lẩm bẩm một mình.
「Bên ngoài thế nào rồi ạ?」
「Không thể nào! Một giây là dính đầy tuyết ngay.」
「Đành chịu thôi. Hôm nay đành phải ở trong nhà rồi.」
「Vậy thì đi karaoke đi! Trong phòng giải trí có cái to lắm đó!」
Akiyama Nanako nhanh chóng tạo dáng như đang cầm micro, Segawa Akane dịu dàng mỉm cười nói:
「Nanako, cậu cứ đi hát đi.」
「Đồ đáng ghéttt.」
「Vả lại, cậu còn phải kiếm thêm 478.235.862 điểm kinh nghiệm nữa đó!」
「Nhớ cả cái đó luôn à.」
Mày sẽ bị tâm thần đấy.
「Thôi bỏ cuộc đi, chơi game online đi, đằng nào cũng là cắm trại của câu lạc bộ Game Online mà.」
「Ư ưưư...」
Kéo theo Sette-san đang còn ngần ngại, chúng tôi di chuyển vào phòng máy tính.
Vẫn là căn phòng đó, chiếc máy tính đó như hôm qua.
Định đăng nhập như mọi khi thì, Ố?
“Hả? Sao không kết nối được nhỉ?”
“Đừng nói là, bảo trì đúng lúc này sao?”
“Không… là lỗi kết nối rồi. Hình như đường truyền bị đứt thì phải.”
Không ngờ lại xảy ra chuyện không thể kết nối.
Trời ơi, chúng tôi mà không có mạng thì chết mất thôi!
“Hay là do tuyết làm đứt cáp?”
“Tối qua vẫn dùng bình thường, chắc không đến nỗi vậy đâu.”
Vừa nói, Master vừa lần theo sợi cáp nối máy tính, rồi dừng lại ở một điểm, lên tiếng:
“À, thủ phạm đây rồi!”
Master giơ lên một cục máy cơ bản dùng để kết nối mạng.
“Có vẻ sợi cáp nối modem và đường truyền quang đã biến mất.”
“Thảo nào không vào mạng được.”
“Nhưng mà, sao tự nhiên chỗ đó lại mất tích vậy?”
“Tối qua rõ ràng vẫn còn mà.”
“Chưa làm gì mà đã hỏng rồi này.”
“Có người sẽ nổi điên vì câu đó đấy, đừng có nói vậy chứ.”
Đúng là tự nhiên chẳng làm gì thì cáp làm sao mà mất được.
Chúng tôi ừ ừ à à.
“Thế thì đành chịu rồi, chúng ta chơi bida hay gì đó…”
Phía sau lưng Akane vừa nói, Master đã cắm “tách” một tiếng sợi cáp vào.
“Xong, giờ thì ổn rồi.”
“Ối giời ơi!? Sao lại được!?”
Thấy cô nàng ngạc nhiên, Master ưỡn ngực đầy tự hào.
“Đừng lo, đồ dự phòng như cáp thì tôi luôn có sẵn.”
“Giỏi quá Master!”
“Gi-giỏi thật… sao?”
Sao lại có vẻ thất vọng thế hả?
“Giỏi thì giỏi thật… nhưng sao đường truyền mạng lại bị vô hiệu hóa nhỉ?”
Vừa kéo sợi cáp dự phòng ra, Ako vừa nghiêng đầu hỏi.
“Không rõ lý do, nhưng suýt nữa thì nguy to rồi. Biệt thự này dùng đường truyền internet cho cả điện thoại nữa. Nếu đứt cáp, chúng ta sẽ mất hết phương tiện liên lạc với bên ngoài.”
“Thật sao nyah!? Nguy hiểm thật nyah!”
“Ghê quá! Suýt nữa thì thành cái biệt thự bị kẹt giữa núi tuyết rồi còn gì!”
“Chính là ‘Đêm của các người’ rồi!”
“Cô tự chơi trò kẹp thẻ hồng một mình đi nhé.”
Đúng là sợ thật.
Tôi không nghĩ nó lại quan trọng đến thế.
“May mà có cáp dự phòng nên không sao, nhưng nếu mất điện thì việc liên lạc với bên ngoài…”
Đúng lúc Master đang nói, đèn trong phòng máy tính đột nhiên phụt tắt.
Vài giây sau, đèn lại bật lên, rồi lại phụt tắt ngay lập tức… và cứ thế tối om.
“Thật không thể tin được!? Đúng lúc này lại mất điện!? Thế công sức cày level của tụi tớ thì sao!?”
“Máy tính vẫn đang bật mà. Hy vọng là không hỏng hóc gì.”
“Mất dữ liệu thì chết dở ấy chứ.”
Giữa lúc chúng tôi đang tranh cãi, Akane hoảng hốt nói:
“Hơn cả chuyện đó, là mất điện đấy! Tất cả đồ dùng điện đều ngừng hoạt động! Tivi, tủ lạnh… cả máy sưởi nữa!”
Nghe cô ấy nói mới thấy, đúng là tất cả thiết bị điện đều không dùng được.
Bên ngoài vẫn là bão tuyết không ngớt, nhiệt độ không thể chịu đựng nổi với bộ đồ mặc nhà này.
Dù là trong nhà, nhưng khi điều hòa ngừng hoạt động, không khí sẽ nhanh chóng lạnh đi.
“…Hình như tự nhiên thấy lạnh quá nhỉ.”
“Đúng là vậy.”
Run rẩy, Segawa ôm lấy thân mình bằng hai tay.
“Nếu kéo dài thì phải có biện pháp thôi… Được rồi, mọi người tập trung ở phòng khách đi.”
Chúng tôi đi trong căn biệt thự mờ tối và tập trung ở phòng khách, đứng trước cái lò sưởi ở góc phòng.
“Cái này là đồ dùng thật chứ không phải để trang trí à?”
“Tất nhiên rồi. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi phải dùng nó vì nhu cầu chứ không phải để làm cảnh.”
Cười khổ, Master tháo nắp lò sưởi ra. Ông mở ống khói để tuyết rơi xuống, đặt chất đốt, xếp củi và châm lửa.
Công việc không mất nhiều thời gian để hoàn thành, nhưng đến khi lửa trong lò sưởi bùng lên, phòng khách đã trở nên lạnh cóng đến mức khiến người ta run lên bần bật.
“Có nến này!”
“Tớ cũng mang chăn ra rồi đây.”
“Ồ, cảm ơn nhé.”
Nhận chăn từ Segawa, tôi châm lửa cho cây nến của Akane. Ánh lửa từ lò sưởi giúp nhìn rõ phần nào căn phòng, nhưng có nến vẫn tốt hơn.
“May mà lò sưởi dùng được.”
“Suýt nữa thì chết cóng mất rồi…”
“Chết cóng giữa biệt thự trên núi tuyết ư, đùa nhau nyah.”
Có lẽ vì là mèo nên sợ lạnh, Sensei trùm chăn run rẩy lắc đầu.
“À, mà đồ trong tủ lạnh có sao không ạ?”
Ako lo lắng hỏi.
“Chắc không sao đâu, lạnh thế này mà.”
“Chính vì lạnh đấy!”
Ako run rẩy lắc đầu.
“Cứ thế này thì không phải làm mát mà là đông cứng mất thôi?”
“…Tan ra thì ăn được mà.”
“Chỉ còn cách đó thôi, ừm…”
Không còn cách nào khác. Ít nhất là còn may mắn vì đồ ăn không bị hỏng trong lúc mất điện.
“Thậm chí chúng ta còn có nguy cơ đông cứng nữa là.”
“Rushian, hai chúng ta cùng sưởi ấm cho nhau nhé!”
“Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện ngu ngốc đó đâu.”
Vừa đẩy Ako đang dụi sát vào mình, chúng tôi vừa trùm chăn chung.
Ừm, ấm áp thật ấm áp.
“Cậu, lời nói và hành động mâu thuẫn rõ ràng thế kia à?”
“Tình huống này không phải lúc để làm mấy chuyện kém hiệu quả đâu.”
Không đến mức chết cóng, nhưng đúng là lạnh thật đấy.
Segawa cũng nói thế mà cũng đang dính chặt lấy Akane đấy thôi.
“Mọi người, cẩn thận đừng để bị cảm nhé.”
Trong hoàn cảnh thế này mà Master vẫn bình thường như không, trông cứ như siêu nhân vậy.
“Tớ chưa cày đủ 478,235,862 điểm kinh nghiệm thì chưa thể chết được đâu…”
“Cày xong level là định chết luôn à?”
Cố gắng đến khi chuyển nghề đi chứ.
“Không dùng được máy tính nữa rồi. Hy vọng điện sẽ có lại sớm.”
“Hay là do tuyết thật nhỉ…”
“Đây là vùng có tuyết rơi dày. Tôi không nghĩ một trận bão tuyết vừa phải lại có thể gây mất điện được.”
“Nhưng sao mãi không có lại nhỉ?”
Tivi cũng không chạy, trong phòng chỉ còn lại tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi và tiếng gió rít mạnh.
“Thật tình, tình hình bắt đầu giống phim kinh dị rồi đấy.”
“Sau đó mà tìm thấy xác chết nữa thì đúng là án mạng luôn!”
“Đừng có nói với vẻ vui vẻ thế chứ. Nếu mà thật thì làm thế nào?”
Nói thế thì nó cũng đâu có tự nhiên xuất hiện được.
Nhưng đúng là, ở một biệt thự bị tuyết phong tỏa, điện ngừng hoạt động, và chúng tôi đang lạnh cóng sưởi ấm bên lò sưởi.
Thật sự có một bầu không khí có thể xảy ra án mạng ấy chứ.
“Cảm giác kinh dị… À, đúng rồi! Tớ nghĩ ra ý hay rồi!”
Akane cười rạng rỡ, bật dậy.
“Đằng nào cũng lỡ rồi, chúng ta làm gì đó đúng chất đi cắm trại đi!”
…Đúng chất đi cắm trại ư?
†††††††††
“—Đáng sợ quá đi, mình sợ quá đi, anh ta nghĩ vậy, nhưng vì quá tò mò nên anh ta vẫn tiếp tục tiến về phía tiếng kêu la. Chính sự tò mò đó đã hại anh ta. Anh ta đã nhìn thấy. Hình ảnh gã đàn ông đó, kẻ chuyên PK những người chơi mới.”
Tôi nhìn quanh gương mặt mọi người, tiếp tục bằng giọng trầm.
“Khuôn mặt gã đàn ông dính đầy máu méo mó vì niềm vui tăm tối, trông đáng sợ đến mức không thuộc về thế giới này. Anh ta chỉ muốn đăng xuất ngay lập tức, nhưng nếu làm vậy thì hiệu ứng âm thanh sẽ làm lộ việc mình đã nhìn thấy. Vừa định lặng lẽ rời đi thì—anh ta đã chạm mặt tên PK đó.”
“B-bị phát hiện rồi ạ!?”
“Đúng vậy. Tên PK chắc chắn đã nhận ra anh ta. Anh ta cứ nghĩ mình sẽ bị giết ngay—nhưng không ngờ, tên PK chỉ đứng yên nhìn anh ta một lúc. Anh ta đã tận dụng kẽ hở đó mà trốn thoát được.”
“May quá, sống sót trở về được rồi.”
Phải rồi. Anh ta an toàn trở về thị trấn, định báo cáo về vụ PK ngay lập tức nên đã kiểm tra nhật ký chiến đấu. Thế nhưng, chính vào lúc ấy, anh ta đã nhận ra một điều: lý do vì sao kẻ PK lại đột ngột dừng lại.
Ơ, ý cậu là sao? Nhật ký chiến đấu có lưu lại lịch sử gì lạ hả?
Không phải. Anh ta định chụp ảnh màn hình nhật ký chiến đấu để làm bằng chứng về vụ PK. Vì thế, anh ta nhấn vào nút Print Screen ở góc trên bên phải bàn phím, một nút mà anh ta không quen dùng – và rồi anh ta chợt hiểu ra. Đúng vậy, khi kẻ PK kia nhìn thấy anh ta và dừng lại, chính vào lúc đó, đối phương cũng đã nhấn nút đó. Nhấn nút Print Screen không quen dùng để chụp lại toàn thân anh ta…
Tôi nói xong, nhìn quanh lượt mọi người.
Thôi, chuyện ma của tôi đến đây là hết nhé.
Rushian, cậu kể chuyện ma thật sự đáng sợ đấy.
Không sao không sao, chuyện có thật mà.
Thế lại càng đáng sợ hơn chứ!
Segawa lắc đầu nguầy nguậy, nhìn chúng tôi.
Với lại sao tự nhiên lại thành buổi kể chuyện ma thế này? Là sao chứ?!
Thì tại nhắc đến đi trại hè là mọi người sẽ kể chuyện ma cho nhau nghe mà, đúng không?
Làm gì có! Mà cho dù có đi nữa, trong tình huống này thì tôi không muốn có thêm yếu tố kinh dị nào nữa đâu!
Vì hiện thực đã đủ kinh dị rồi.
Chuyện chẳng có gì đáng sợ mà tự nhiên cũng thành đáng sợ theo không khí luôn.
Dù sao thì, phiền phức quá đi mất. Sắp một tiếng rồi mà chẳng thấy có vẻ gì là sửa được cả.
Đúng vậy ạ. Tôi cứ nghĩ sẽ sửa được ngay nhưng xem ra sẽ kéo dài đấy.
Cô giáo Neko Hime và Hội trưởng Kyō nói với vẻ mặt khó xử.
Ta hiểu rồi. Cô giáo sẽ đi hỏi thăm tình hình một chút.
Cô giáo lấy điện thoại ra, rồi đứng dậy.
Nghe nói đi hỏi thăm, nhưng chẳng phải phải ra tận cổng mới có sóng điện thoại sao ạ?
Ngay cả bây giờ đang ở phòng khách, điện thoại vẫn báo ngoài vùng phủ sóng mà.
Không sao đâu. Cô giáo đi đây.
Cô ơi, có ổn không ạ? Cháu nghĩ ở cổng lạnh đến mức không đùa được đâu đấy.
Cứ giao cho ta!
Cô giáo run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên quyết gật đầu.
Neko Hime-san với tư cách là giáo viên, có nghĩa vụ bảo vệ các em! Cô sẽ đi xác nhận cúp điện đến bao giờ thì kết thúc nhé!
Ô, ô ồ!
Ngầu quá đi!
Cứ như một dũng sĩ sẵn sàng đi lấy quýt khi cả nhóm đang ngồi trong bàn sưởi vậy!
Thế nên mọi người cứ ngoan ngoãn chờ ở đây nhé.
Vâng ạ!
Chúng tôi đưa mắt nhìn cô giáo trùm chăn rời khỏi phòng.
Thật đáng quý biết bao.
Nếu lạnh đến thế thì tôi sẽ đi.
Sao Hội trưởng trông bình thản vậy ạ?
Cũng hơi lạnh đấy.
Thái độ đường hoàng của Hội trưởng khiến tôi chẳng thấy lạnh chút nào.
Tôi thì lạnh đến mức cứ ngủ là chết mất thôi.
Em cũng lạnh lắm ạ~
Ako có thân nhiệt cao nên chắc là thấy lạnh lắm nhỉ.
Tôi đang bám chặt vào cô ấy nên thấy ấm áp lắm.
Hừm, đúng vậy. Nếu mọi người đều nói lạnh cóng thì tôi có một đề xuất này.
Đề xuất gì ạ?
Nghe tôi hỏi, Hội trưởng giơ ngón tay trỏ lên, vẽ một hình tròn trên không trung.
Các cậu có biết “Square” không?
…Hình vuông ạ?
Người trả lời là Akiyama-san.
Đúng, chính xác. Nhưng không phải. Ở trên núi tuyết, khi bị lạc, có một nghi thức nổi tiếng giúp người ta không ngủ gật, gọi là “Square”. Rất phù hợp với tình huống hiện tại đấy.
Hội trưởng đứng dậy, chỉ vào bốn góc phòng và nói:
Cách làm đơn giản thôi. Mỗi người ngồi vào một góc phòng. Chọn một người làm điểm xuất phát, rồi đi vỗ vai người ngồi ở góc bên cạnh.
Ừm, ừm.
Người vừa vỗ vai sẽ ngồi xuống chỗ đó. Thay vào đó, người thứ hai vừa bị vỗ vai sẽ lại đi vỗ vai người ngồi ở góc bên cạnh. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Vòng lặp vô tận rồi!
Chắc là từ mới cô ấy mới học được. Akiyama-san nói với vẻ thích thú lạ thường.
Làm như vậy thì có thể thức trắng đêm mà không ngủ gật.
Ồ, ra vậy.
Hội trưởng nói vậy, nhưng mà…
Tôi biết trò đó đấy.
Em cũng biết mà.
Segawa nói với vẻ mặt chán ghét.
Cái đó là không thể thực hiện được về mặt vật lý mà. Người ban đầu ngồi ở góc thứ nhất đã di chuyển sang góc thứ hai rồi, nên người thứ tư sẽ không còn ai để vỗ vai nữa.
…? Là vậy sao ạ?
Ako làm mặt không hiểu gì hết!
Này Ako, nếu muốn xoay vòng vô hạn thì luôn phải có người ở bốn góc, và cần thêm cả người di chuyển nữa, nên không phải bốn người mà phải là năm người mới làm được đúng không?
À, vâng, vâng ạ?
Cô ấy hoàn toàn không hiểu gì cả.
À, ra là vậy! Đúng rồi, bốn người thì không làm được.
Và Akiyama-san lại hiểu ra một cách trôi chảy. Đúng là xã hội phân hóa mà.
Nhưng mà không sao đâu nhỉ? Bởi vì này…
Akiyama-san nhìn quanh chúng tôi:
Em, Akane, tiền bối Kyō, Ako-chan, Nishimura-kun… vừa đúng năm người.
Nói mới để ý.
Đúng vậy. Với số lượng người này thì có thể thực hiện được chứ? Thực ra tôi muốn thử một lần lắm rồi. Các cậu có thể tham gia cùng tôi không?
Hội trưởng nói với vẻ hào hứng, vui vẻ.
Sao lại tự nhiên lại có hứng thú với nghi thức kỳ lạ đó không biết.
Em không thích lắm đâu…
Tôi cũng không muốn rời xa lò sưởi đâu… nhưng mà cứ ngồi yên như thế này cũng đáng sợ thật.
À, ừm thì đúng là vậy.
Cứ ngồi yên bên lò sưởi trong căn phòng nhập nhoạng này thật ra cũng đáng sợ.
Làm gì đó để vận động cơ thể có lẽ sẽ tốt hơn.
Vậy thì vị trí nhé. Bắt đầu từ đây theo chiều kim đồng hồ, ở góc thứ nhất là Ako-kun, thứ hai là Rushian, thứ ba là Shuvain, thứ tư là Sette. Chọn Ako-kun làm điểm xuất phát, tôi sẽ vào chỗ trống khi Ako-kun di chuyển.
Ơ, em phải làm gì ạ?
Chỉ cần đi đến chỗ Rushian vỗ vai là được.
Vâng ạ!
Hiểu nhanh thật đấy.
À, ra là vậy. Để sắp xếp như thế này sao.
Vậy thì, vào vị trí đi.
Đành chịu vậy thôi.
Cảm giác hồi hộp ghê.
Khi mọi chuyện không quan trọng như thế này, những người dễ tính đều ngoan ngoãn di chuyển đúng vị trí.
Dù gì thì cũng là những người bạn đã cùng nhau chinh phục nhiều hầm ngục trong game online mà.
Khi được giải thích vị trí và hành động, rồi được bảo làm thì họ sẽ làm thôi.
Đã sẵn sàng chưa? Vậy thì bắt đầu nào!
Hội trưởng đứng cạnh Ako nói, và Ako trùm chăn đi về phía tôi.
Rồi ngồi xuống bên cạnh tôi:
Vâng, Rushian.
Cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi.
Được rồi.
Tôi đứng dậy, đi đến góc thứ hai.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai bóng người nhỏ bé đang ngồi đó.
Đây.
Rồi rồi.
Segawa vừa nói với giọng kiểu "đành chịu" vừa bước đi.
Sette-san được Segawa vỗ vai, bắt đầu bước đi, rồi Hội trưởng được Sette-san vỗ vai, đi đến vỗ vai Ako. Một vòng trôi qua, bóng người trùm chăn lại đi về phía tôi.
Rushian.
Ừ.
Ở đây ánh sáng hơi tối nên không nhìn rõ lắm, nhưng Ako đã vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tốt. Tôi cũng đứng dậy, đi đến chỗ Segawa ở góc bên cạnh.
Đây nhé.
Chuyện này làm đến bao giờ vậy?
Hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.
Trao đổi vài câu ngắn gọn, tôi tiễn Segawa đi.
Lại chờ một vòng nữa, được vỗ vai, rồi bước đi. Lại chờ một vòng nữa, được vỗ vai, rồi bước đi.
Cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
…Không ngờ lại mệt như vậy.
Sau lần nào đó, khi tiễn Segawa đi, tôi lẩm bẩm.
Cái này chỉ là vận động thôi mà. Giống như giờ thể dục ấy nhỉ.
Kiểu chạy con thoi ấy. Nhưng nếu là giờ học thì chắc còn vất vả hơn nhiều. Không thể thư thái như thế này được…
Tôi chợt dừng lời.
Ơ, sao Ako lại trả lời mình?
「…Ako?」
「Vâng?」
Nhô đầu ra khỏi tấm chăn đang đắp, tôi thấy Ako đang ngồi ngay cạnh mình.
「Sao em lại ở đây?」
「Tại vì một mình thì buồn lắm chứ bộ.」
「Đây có phải game kiểu đấy đâu! Em ở đây cùng anh từ bao giờ thế?」
「Từ khoảng ba vòng trước rồi ạ.」
Ba vòng trước á? Cô ấy đã đi cùng tôi từ lúc đó ư?
Vậy thì, tại sao lại có thể tiếp tục được chứ.
Đáng lẽ phải thiếu một người, và thế là trò chơi phải kết thúc chứ.
Đang suy nghĩ như vậy, một bóng người trùm chăn từ góc phòng bên cạnh bước tới chỗ tôi.
Cái bóng đó im lặng vỗ vai tôi rồi ngồi thụp xuống ngay tại chỗ.
Tôi kéo Ako tới chỗ Segawa ở bên cạnh, rồi vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
Segawa cũng chẳng nói gì, lặng lẽ đi tới chỗ Akiyama-san. Akiyama-san vỗ vai Hội trưởng, còn Hội trưởng thì… vỗ vai ai đó?
Sống lưng tôi chợt lạnh toát, nổi cả da gà.
「Người đó là ai thế chứ…」
「Ai đó ạ? Em cũng không biết nữa.」
Ako hồn nhiên nói, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Sao em lại bình thản như thế hả Ako?
Tôi bất giác đứng phắt dậy, nói vọng tới tất cả mọi người.
「Dừng lại! Dừng lại ngay!」
Tôi vẫy cả hai tay, cái bóng đang bước tới cũng dừng lại.
「Cuối cùng cũng xong à?」
「Cũng ấm người ra phết nhỉ.」
Ở góc phòng bên cạnh, Segawa đứng dậy, xa hơn một chút là Sette-san cũng đứng lên.
「Sao vậy Rushian, có vấn đề gì à?」
Và Hội trưởng cũng ở đó.
「…Mọi người bình tĩnh nghe đây. Có vẻ như từ mấy vòng trước, Ako đã đi cùng với tôi rồi.」
「Dạ vâng!」
Ako bên cạnh tôi giơ tay lên.
「À thì, đấy là Ako mà, đã tới chỗ Nishimura thì chắc chắn sẽ không rời đi mà cứ ở cùng thôi.」
Segawa vừa cười khổ nói xong, lại bỗng đứng đơ người ra.
Đúng rồi, đúng là thế đó, chuyện này thật lạ.
「…Vậy nghĩa là sao, từ giữa chừng đã thiếu một người sao?」
「Đúng vậy đó.」
「Thế thì đáng lẽ phải kết thúc rồi chứ? Tại sao lại tiếp tục được chứ?」
「Cái đó thì…」
Ánh mắt tôi hướng về phía trước.
Ánh mắt mọi người tập trung vào cái bóng trùm chăn đang bước đi.
Đúng vậy, đó là người thứ sáu đáng lẽ không nên ở đây.
「……………………」
Trong lúc mọi người nhìn chằm chằm, cái bóng từ từ đứng dậy.
Và rồi, nó băng qua phòng, không hiểu sao lại đi về phía Segawa.
「Này, sao lại tới chỗ tôi!? Cô là ai hả!?」
「……………………」
Cái bóng chầm chậm, chầm chậm dồn Segawa vào góc, lắc lư, lắc lư.
「Đừng có lại đây! Mọi người đừng chỉ đứng nhìn chứ, giúp tôi với! Này!」
Trước mắt Segawa đang hoảng sợ, cái bóng run rẩy vai như đang cười.
Dù không có gió, tấm chăn vẫn tung bay, như thể nó đang sà xuống bao trùm lấy Segawa.
Và bên trong tấm chăn vừa lật lên đó là…
「Thật ra chính là Neko Hime-san đó meo!」
「Aaaaaaaa! Im đi cái bà công chúa ngu ngốc này!」
「
!」
Ôi trời, cô giáo bước ra từ tấm chăn đã bị Segawa lao vào tấn công không thương tiếc!
Thì ra, người cuối cùng là Neko Hime-san.
Không, thật ra nếu không phải cô ấy thì tôi còn lo hơn nữa. Nếu một người lạ xuất hiện thì tôi sẽ thật sự giật mình đấy.
「Hức hức, bị học sinh hành hung rồi meo.」
「Tại cô quá trớn chứ sao! Đến lúc họp hội đồng giáo viên thì người thắng sẽ là tôi đó!」
Cái đó thì có lẽ đúng. Tinh thần của Segawa đang bị tổn thương nghiêm trọng.
「Chỉ là khi trở lại thấy mọi người chơi vui vẻ quá nên tôi đọc tình huống mà thôi meo…」
「Cũng hơi bất ngờ thật.」
Akiyama-san vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói.
Người này cũng quên mất cô giáo rồi sao?
「Vậy Saitō-kyōyu, còn việc mất điện thì sao?」
「À, đúng rồi meo. Nguyên nhân không phải do bão tuyết, mà là do những hạt mưa đá rơi cùng tuyết meo. Có lẽ là do vào mùa ấm hơn rồi meo.」
「À, không phải tuyết mà là khối băng làm đứt dây điện à.」
「Đúng vậy meo. Họ nói sẽ sửa xong nhanh thôi meo.」
「Vậy là có người đang sửa dây điện giữa trận bão tuyết này sao.」
Thật sự rất biết ơn họ.
「Nếu nói là sẽ sửa xong sớm thì còn gì bằng!」
「Đúng vậy, tủ lạnh cũng hoạt động được rồi.」
「Chuyện Ako-chan lo lắng là cái đó à.」
Thế là, một bầu không khí thoải mái tràn ngập phòng khách, kèm theo tiếng thở phào nhẹ nhõm.
「Thế thì tốt rồi, nhưng mà Neko Hime-sensei, đừng có làm những trò kỳ quặc như vậy nữa nhé. Em thật sự bị giật mình đó. Cái biệt thự này vốn dĩ đã toàn xảy ra những chuyện kỳ lạ rồi.」
「Chuyện kỳ lạ, meo?」
「Đúng rồi. Như kiểu dây cáp biến mất, hay không có ván trượt gì đó.」
Từ khi đến đây, đã có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.
「…À mà, tôi có gọi điện thoại ở tiền sảnh, nhưng hình như cũng không thấy chìa khóa xe đâu meo.」
Cô giáo đột nhiên nghiêng đầu nói.
「Không có chìa khóa, là sao?」
「Tôi nhớ là đã để trong hộp chìa khóa ở tiền sảnh, nhưng lại không tìm thấy meo.」
Không biết có cất đi đâu không meo? Cô giáo có vẻ khó hiểu.
「Vậy là, nếu thật sự không có ở đâu cả, thì có nghĩa là không thể ra ngoài sao?」
「Tôi cũng chưa nhìn kỹ meo, chắc là nếu tìm kỹ thì—」
Giữa lúc đang nói, một tiếng "bùm" rất khẽ vang lên.
Và rồi, tiếng máy móc bắt đầu kêu ở khắp nơi, đồng thời ánh đèn trong phòng cũng bật sáng.
Ánh sáng chói chang sau bao lâu khiến mắt tôi đau nhói.
「A, hình như sửa xong rồi.」
「Ừm, điều hòa cũng hoạt động rồi. Vậy là không lo bị chết cóng nữa.」
「Đây cũng là một kỷ niệm đẹp nhỉ. Cả hội cùng quây quần bên lò sưởi.」
「Đúng vậy, một trải nghiệm hiếm có đó, như kiểu bị ma quỷ tấn công vậy.」
「Tôi xin lỗi nên hãy tha thứ cho tôi meo.」
Dù cuộc trò chuyện đã trôi qua như thể mọi chuyện đã kết thúc, nhưng tôi cứ có cảm giác nó vẫn chưa xong.
Cái cảm giác bồn chồn, như thể có cả đống nhiệm vụ chưa hoàn thành.
「Hình như có điềm xấu thì phải.」
「Thế sao? Em thì thấy rất vui mà.」
Ako chui vào trong tấm chăn của tôi, mỉm cười sung sướng nói.
Sắp nóng rồi nên mong em ấy sớm rời ra.
†††††††††
「Dù có nhiều vấn đề xảy ra, nhưng giờ là lúc bắt đầu luyện cấp!」
Trong phòng máy tính, nơi mọi người lại tụ tập, tôi giơ nắm đấm lên hô to "Oh!".
Cuộc chiến chinh phục cấp 100 lại một lần nữa bắt đầu.
「Cuối cùng vẫn làm thật…」
「Đương nhiên rồi, chúng ta đến đây vì điều đó mà.」
「Mục đích thay đổi rồi đó!?」
Luyện cấp là ưu tiên hàng đầu.
「Giờ thì, vấn đề là luyện cấp ở đâu đây.」
「Muốn đến nơi nào hiệu quả nhất có thể…」
「Nơi hiệu quả nhất của chúng ta là Mê cung Đại thụ mà?」
「Không phải sẽ có rất nhiều người đáng sợ như hôm qua sao?」
Chắc là vậy rồi.
Tôi thử hỏi thông tin từ những người bạn đang đăng nhập.
◆Limit: Núi lửa Bruunke đông người quá
◆Yuyun: Khá nhiều người tạo lại nhân vật nên cả khu vực train dành cho tân thủ cũng chật kín
◆Egas: Khu vực train cấp cao hầu như đều kín người rồi
◆Dii: Thị trấn nào cũng không có ai cả lol
「Là như vậy đó, làm sao đây?」
「Cái lũ rảnh rỗi này… Chủ nhật không có việc gì khác để làm à!?」
「Đúng là gậy ông đập lưng ông rồi!」
「Tôi thì không có việc gì khác để làm cả!」
Có gì mà phải ưỡn ngực nói thế chứ.
「Em nghĩ nơi cuối cùng chúng ta đến hôm qua có nhiều kinh nghiệm mà cũng ít người nên khá tốt đó ạ.」
「Khu vực PvP đó.」
「Kinh nghiệm ở đó đúng là hấp dẫn mà.」
「Dù bị giết một lần, nhưng trước đó mọi việc đều suôn sẻ mà.」
Ngại thì ngại, có nguy hiểm chết chóc đấy, nhưng đứng trước cái lợi siêu hiệu quả thì game thủ online là cái giống khó cưỡng lại được.
“Đ, đi không?”
“Đi thôi!”
Thế là chúng tôi, chẳng thèm rút kinh nghiệm, lại mò đến khu vực PvP.
Rón rén bước vào, quả nhiên là chẳng mấy ai.
Cũng không thấy mấy tin nhắn kiểu ai đó bị giết hiện lên.
“Nhìn kiểu gì cũng thấy yên bình ghê.”
“Đúng đó nya.”
“Ồ, Doppel đến kìa!”
Một Doppelganger Healer trông giống Ako đang tiến lại gần.
Cái đồ họa nhân vật bán trong suốt này giờ cũng quen mắt rồi.
“Con này giống Ako-chan ghê.”
“Giống em thật đó nha!”
“Thế thì nó là quái tép riu rồi.”
“Ác thế! Cố lên nha Ako của tui!”
“Ako đang đứng về phe nào đấy!”
“Này, cậu mau hồi máu đi chứ!”
“Cứ giao cho tớ nya! Nếu Ako-chan bỏ bê hồi máu thì đã có Neko Hime-san lo rồi nya!”
“Khóa kĩ năng!”
“Không dùng được kĩ năng nyaaa!”
“Thoát tổ đội rồi còn tấn công nữa à!? Cậu đúng là kẻ thù rồi!”
“Tới mức đó luôn sao!?”
Vừa đùa giỡn vừa săn quái, mà vẫn ngon lành cành đào.
Hiệu ứng x2 cũng kết hợp lại, điểm kinh nghiệm cứ thế tăng vùn vụt.
“Lên cấp rồi!”
“Còn 462.105.544 nữa! Tốc độ tốt đó!”
“Nghe vậy lại thấy nản rồi đó.”
“Hai tiếng mà kiếm được 16 triệu điểm đó!? Phải có động lực chứ!”
“Con số lớn quá nên…”
Tuy vậy, với đà này thì cấp 100 cũng chẳng còn xa nữa.
Từ giờ phải tăng tốc hơn nữa thôi!
Đang nghĩ vậy thì.
“Nya? Có ai đến nya.”
Nhìn theo hướng Neko Hime-san nói, một kiếm sĩ song kiếm mặc giáp nhẹ đang tiến lại gần.
“Kia là người chơi, không phải bán trong suốt.”
“Đừng có nhầm mà đánh phép vào nó nha.”
“Chuyện đó không đáng lo… ưm?”
Thoáng cái, kiếm sĩ song kiếm biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay sau đó, hắn ta kết hợp xông tới và dịch chuyển tức thời cự ly ngắn để rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt.
“Nguy rồi! Tên này có ý đồ xấu!”
“PK nya!”
Nhưng khác với hôm qua. Nếu nhìn thấy được hình dạng thì sẽ có cách đối phó. Guild Alley Cats bọn tôi dù gì cũng từng có lúc chiếm được thành trì cơ mà! (Một tuần thôi)
“Để tôi cản!”
Tôi chen Rushian vào trước mặt kiếm sĩ song kiếm, canh thời điểm vung khiên.
Lá Chắn Đập. Chỉ cần làm choáng, phần còn lại đồng đội sẽ lo!
Đòn khiên đó, kiếm sĩ song kiếm lướt nhẹ tránh đi, cứ như hắn đã biết trước vậy.
“Hả, không thể tin được!?”
“Làm cái gì vậy hả!”
Mà cái kiểu né này, hình như tôi từng thấy rồi thì phải!
“Master, hắn qua bên đó rồi!”
“Khậc!”
Kiếm sĩ song kiếm vung kiếm về phía Master.
Hai đòn liên tiếp làm HP tụt kha khá, đáng lẽ đòn thứ ba là hai thanh kiếm vung đồng thời── thì không tới, mà tấn công dừng lại đột ngột.
Và tên đó vẻ mặt chán chường, nói:
◆Battsu: Cái quái gì thế Apricot, đây là bản đồ PvP mà không mặc trang bị PvP à?
Hóa ra là hắn. Cứ tưởng ai!
◆Apricot: Gì thế Battsu, hóa ra là cậu à?
◆Sette: Chao xì!
◆Battsu: Ồ, lâu rồi không gặp lol
◆Ako: Ô, ô lâu rồi không gặp ạ.
Cũng không hẳn là lâu như vậy. Đầu năm mới còn gặp mà.
◆Shuvain: Tên khốn, vừa gặp đã tấn công người khác mà thái độ đó là sao hả?
◆Battsu: Đây là bản đồ PvP thì thế là chuyện bình thường mà lol
◆Shuvain: Đúng là có thể vậy nhưng…
◆Battsu: Sao bọn bây lại mặc đồ đi săn quái vậy? Thế thì chơi còn gì vui nữa.
◆Apricot: Chúng tôi đến đây để lên cấp.
◆Battsu: Cả bọn bây nữa à, toàn thế này thôi.
Battsu thở dài ra biểu cảm, thật sự tiếc nuối nói.
Tên này đến đây làm gì nhỉ?
◆Rushian: Battsu, cậu làm gì ở đây thế?
◆Shuvain: Chẳng lẽ đang PK đó hả?
◆Battsu: Định làm thế đấy, nhưng toàn mấy đứa không có ý định PvP nên giết cũng chẳng vui, thành ra cứ đi lang thang thôi.
Hắn ta nhún vai.
Cái giọng điệu đó chẳng có vẻ gì là nói dối.
◆Apricot: Vậy không phải là PK ư?
◆Battsu: Vẫn chưa giết ai cả.
◆Ako: Vậy hôm qua không phải Battsu-san đúng không ạ?
Kiểu giết người đó cũng không giống Battsu.
Nếu là hắn ta thì sẽ không làm kiểu biến mất rồi giết, xong lẳng lặng đi mất đâu.
Ngược lại, hắn sẽ giết hết tất cả từ chính diện, rồi nói “Quái tép riu vãi lol”, rồi ngồi chễm chệ lên xác bọn họ.
──À không, hắn cũng không đến mức tệ hại vậy đâu. Chắc là tôi hơi thất lễ rồi.
◆Battsu: Gì thế, bị PK à?
◆Rushian: Bị một tên tàng hình tấn công bất ngờ.
◆Sette: Bị diệt sạch luôn đó.
◆Battsu: Hả, cũng có loại đó nữa à.
Battsu vui vẻ nói, nhe răng cười rồi rút kiếm.
◆Battsu: Vậy để ta đi săn nó cho.
Săn… cậu ư?
◆Apricot: Tiêu diệt ngược lại PK.
Là PKK sao?
PKK là viết tắt của Player Killer Killer – những người chuyên đi chiến đấu với những kẻ PK để giết ngược lại chúng.
Vì thường là những người chơi siêu “phế nhân” đảm nhận, nên không ít trường hợp họ trở thành tập đoàn “phế nhân” mạnh nhất server.
◆Battsu: Đúng vậy đó. Giết vài lần là nó sẽ không đến nữa thôi.
◆Apricot: Vậy thì tốt quá, nhưng cậu có sao không?
◆Battsu: Đằng nào thì lên cấp trước khi có job bậc 4 cũng chẳng để làm gì, mà ta lại rảnh nữa.
Battsu cười nhẹ rồi nhận lời.
Gì chứ, hóa ra cũng là người tốt mà.
◆Battsu: Với lại, chọc tức mấy đứa cứng cựa còn vui hơn mấy đứa tép riu chứ lol
À, thôi, đúng là tên khốn này.
◆Battsu: Cơ mà một mình cũng chẳng vui. Để ta rủ thêm vài đứa rảnh rang xem sao.
◆Rushian: Cũng được, nhưng mọi người có bận không nhỉ?
◆Sette: Cứ hỏi thử xem sao.
Dù gì cũng nên hỏi ý kiến một chút.
Có thể có PK nên nếu được, mọi người giúp chúng tôi một tay nhé──.
†††††††††
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy đó, chúng ta sẽ tạm thời lập tổ đội PKK. Mong mọi người giúp đỡ.
◆Yuyun: Ờ!
◆†Cloud†: Vì Neko Hime-san và mấy đứa còn lại.
◆Korou: “Mấy đứa còn lại” nghe qua loa thế.
◆†Cloud†: Tôi bỏ cả cách gọi “-sama” rồi mà.
◆Battsu: Mà bọn bây đừng có mà kéo chân tao nha lol
◆Tanuko Gakushi: Vậy thì tớ không buff đâu nya.
◆Battsu: Không không, xin lỗi, chỉ Sevi thôi, buff cho tôi đi lol
Bất ngờ là tập hợp đủ người. Không ngờ lại đầy chỗ luôn.
◆Sette: Mọi người ổn chứ?
◆†Kuro no Majutsushi†: Đằng nào cũng đang chờ cập nhật, chẳng có gì để làm.
◆Tanuko Gakushi: Sau khi có job bậc 4 thì vừa tăng kĩ năng, thông thạo vừa lên cấp sẽ tốt hơn nya.
◆Ako: Nhanh ghê.
Tôi, Ako, Shu, Master, Sette-san, Neko Hime-san, Battsu, Korou, †Kuro no Majutsushi†-san, Yuyun, †Cloud†, và Tanuko-san, tổng cộng là một tổ đội mười hai người ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa, ai nấy đều là những người chơi siêu “phế nhân”, nên sức chiến đấu mạnh một cách vô lý.
Với tổ đội này, chắc chắn sẽ không thua kém bất kỳ kẻ PK thông thường nào.
◆Shuvain: Rõ ràng là bị kéo vào tổ đội PKK, nhưng bọn tôi đến đây để lên cấp mà.
◆Battsu: Tiện thể vừa đi vừa đánh quái tép riu cũng được mà. Đằng nào mà chẳng phải đánh mới di chuyển được.
“Chuyện là vậy đó, mọi người thấy sao?”
「Ha, thôi thế cũng được đi. Chơi mà cứ nơm nớp sợ PK cũng ức chế lắm chứ bộ.」
「Đông người bao giờ chả vui hơn.」
「Tìm PK rồi trả thù hôm qua thôi nào!」
「Ừm, cứ để bị hành mãi thì chán òm.」
Ai nấy đều hừng hực khí thế.
Chả hiểu sao, cứ vào game online là ai cũng không chịu thua kém ai được.
「Ơ, ê, với số lượng người thế này mà Healer chỉ có mỗi em với Neko Hime-san thôi ạ!」
「Vượt qua Valentine được rồi thì Ako thừa sức chứ gì.」
「Đấy là vì em đã luyện tập mà! Chứ Party đông người là em kém lắm đó!」
「Cứ được hết thôi. Dù có thất bại cũng chả ai để bụng đâu mà.」
「Ư ư ư, thật không ạ?」
Bảo là sẽ không bỏ rơi cậu mà.
Bỏ qua sự lo lắng của Ako một cách nhẹ nhàng, cuộc tiến quân của Party diệt PK đã bắt đầu.
◆Rushian: Debuff sắp khó chịu rồi
◆Korou: Chuyển mục tiêu
Gần như đồng thời với lúc tôi gõ chat, kỹ năng khiêu khích của Korou đã bắt trúng con quái.
Debuff kịch độc mà tên Assassin Doppelgänger kia gây ra không chỉ làm giảm khả năng hồi phục và phòng ngự, mà còn gây sát thương liên tục.
Với Rushian của tôi, nếu bị dính chồng sáu hiệu ứng trở lên thì sẽ không chịu nổi, nhưng Korou đã chuyển sang đỡ đòn đúng lúc như thể đã biết trước vậy.
Cái sự ăn ý này thật là… Đối phương mà là một Tank lão luyện thì nhàn tênh luôn.
◆Shuvain: Hahah! Vãi chưởng, ta đây khỏe bá cháy!
◆Battsu: Cái cấp độ đấy mà sát thương ra còn hơn cả tao thì đúng là siêu thiên về tấn công rồi w
Phía tiền tuyến cũng có vẻ rất vui vẻ.
Trong cuộc đua sát thương, những yêu cầu gây sát thương khủng đã càng lúc càng tăng.
◆Yuyun: Nếu không hạ gục được trước khi phòng ngự bị giảm ba tầng thì tôi thắng nhé
◆Sette: Luật gì thế w
◆Nghệ sĩ Tanuko: Tán buff cho mọi người đây~
◆Rushian: Thực ra buff của Nghệ sĩ không cần phải hát đâu
◆Nghệ sĩ Tanuko: Hát mà~
◆Rushian: Tanuko-san đúng là Tanuko-san
Vừa nói chuyện rôm rả, vừa tàn sát kẻ địch với tốc độ kinh hồn rồi xông thẳng về phía trước.
◆Sette: Thấy dễ dàng ghê nhỉ~
◆Rushian: Chắc vì khác hẳn mọi ngày mà
Party đông thành viên nên lượng buff và debuff cũng khác biệt một trời một vực.
Một nửa trong số đó là những người chơi cấp độ trên 100 và trang bị cũng rất đầy đủ, nên sát thương gây ra cũng khủng khiếp và cách di chuyển cũng rất tốt.
Tốc độ hạ gục địch, sự ổn định và lượng kinh nghiệm thu được đều đáng kinh ngạc.
「Cái gì thế này, tớ sắp chảy nước dãi rồi đấy.」
「Trước giờ tớ không hứng thú lắm với việc lên cấp, nhưng lên nhanh thế này thì đúng là sướng thật.」
「Nanako cấp độ thấp nên kinh nghiệm được điều chỉnh khá nhiều mà.」
Ấy vậy mà vẫn lên. Lên với tốc độ chóng mặt.
Có lẽ so với lúc chỉ có mình Alley Cats thì hiệu quả đã tăng gấp đôi trở lên.
◆Ako: Hồi máu~ khổ quá~
◆Rushian: Không còn ỷ lại hoàn toàn vào Neko Hime-san nữa là Ako đã trưởng thành rồi đấy
◆Neko Hime: Tớ cố ý làm biếng để cậu luyện tập đó mà~
◆Ako: Đúng là như vậy thật!
Healer cũng đang được "chỉ giáo" theo kiểu của Healer.
◆Sette: Korou-san, tên Korou có nghĩa là gì vậy?
◆Korou: Korou là 古狐 (cổ hồ) đó
◆Sette: À~ là hồ ly à. Đúng rồi, tai anh cũng hơi giống hồ ly nhỉ
◆Korou: Thực ra tôi muốn gắn thêm tai lắm, nhưng vì tôi là Tank mà
「À, hóa ra người này kết bạn kiểu này đây mà.」
「Ơ, chỉ nói chuyện bình thường thôi mà.」
Đâu có mấy người chơi game online dám bắt chuyện trực tiếp với người lạ đâu.
Đúng là một tên đào hoa tự nhiên mà.
Cứ thế, cuộc săn bắn diễn ra thuận lợi.
◆Battsu: Thế mà chả thấy PK nào nhỉ
◆†Kuro no Majutsushi†: Hình như có khá nhiều người chơi mà
Thỉnh thoảng có gặp người chơi khác, nhưng cũng chả xảy ra chiến đấu.
Chỉ toàn là đánh Doppelgänger mà thôi.
◆Shuvain: Bọn tôi thế này thì cũng chả sao
◆Battsu: Không, chán òm ấy chứ
À, đúng rồi
◆Shuvain: Sao thế?
◆Battsu: Không, chả có gì w Vệ sinh đến tận cuối rồi, mình ra phía cửa vào đi w
Được Battsu, người bỗng nhiên vui vẻ lạ thường, dẫn đầu, cả nhóm di chuyển về phía cửa vào.
Và đúng lúc vừa trở lại gần cửa vào thì…
Dù không có địch, một hiệu ứng "shakaaan!" lớn vang lên.
◆Sette: Hở?
◆Ako: Sette-saaaaan!
Oái! Cái kéo! Cái kéo đang tấn công thẳng vào cổ Sette-san!
Từ đâu không biết, một tên Assassin mặc đồ đen đã bất ngờ tấn công Sette-san.
Một đòn chí mạng chết ngay tại chỗ, không thua kém gì Shuu, đã giáng xuống Sette-san.
◆Rushian: Sette-san chết rồi! Tại sao! Sette-san tại sao!
◆Sette: Hơn nữa, tên này còn đang múa kéo "shakaaan shakaaan" trên người tôi nữa!
◆Shuvain: Đúng là Scissors Man rồi
Kỹ năng khiêu khích của tên PK này cao thật.
◆†Kuro no Majutsushi†: PK xuất hiện rồi! Bắt lấy hắn!
◆Nghệ sĩ Tanuko: Tán!
Mọi người nhắm mục tiêu, nhưng chuyển động của tên PK không hề tầm thường. Hắn né những mũi tên và phép thuật bay tới trong khi vẫn múa kéo "shaka shaka", rồi nhanh chóng chạy trốn vào rừng.
◆Shuvain: Đuổi theo đi lũ khốn!
◆Rushian: Để mày trốn thoát à!
◆Rushian: Hả?
Ngay sau khi bước vào rừng để đuổi theo, một tiếng "gashan!" vang lên, và Rushian của tôi bất động. Ái chà, bẫy rồi!
◆Rushian: Bẫy gấu!
◆Shuvain: Hắn ta còn cẩn thận đặt cả bẫy nữa chứ
◆Battsu: Kiểu này thì không đuổi được rồi w
Battsu, người từ phía sau đến một cách lạ lùng, cười khoái chí.
◆Shuvain: Bị chơi xỏ như thế mà sao mày cười được vậy?
◆Battsu: Không không, càng lúc càng thú vị rồi đấy chứ
◆Sette: Kinh nghiệm của tôi thì sao?
◆Battsu: Sẽ kiếm lại cho cậu nhiều hơn ngay thôi w
Hiệu quả cao nên Death Penalty chắc không thành vấn đề, nhưng cái sự thật là PK lại xuất hiện thì đáng sợ thật.
「Đúng là có PK mà…」
「Rừng này có cả sát thủ đấy nhỉ…」
「Muốn đốt trụi cả khu rừng này luôn quá.」
「Thôi đi mà.」
Trong rừng còn đầy những người chơi không phải là sát thủ đâu.
◆Yuyun: Tôi có thể phát hiện ẩn thân, nên các nhân vật HP thấp đừng rời xa tôi nhé~
◆Ako: Vâng ạ!
◆†Kuro no Majutsushi†: Hừm~
Ra vậy.
Kuro no Majutsushi-san, người đang nhìn cái bẫy, gật đầu ra vẻ hiểu biết.
◆Rushian: Sao thế ạ?
◆†Kuro no Majutsushi†: Không không, đúng là càng lúc càng thú vị ấy chứ w
◆Korou: Đúng vậy
Sao cứ có PK xuất hiện là các người lại hưng phấn lên thế hả.
Dù sao thì cũng không thể đứng yên được.
Mọi người xếp đội hình bảo vệ những thành viên có HP thấp rồi tiếp tục tiến lên.
◆Shuvain: Thế này thì người nguy hiểm nhất lại là tôi rồi
◆Battsu: Cái đồ chỉ chuyên sát thương thì thủ yếu như rác chứ gì w
◆Shuvain: Đừng gọi là rác, phải gọi là giấy chứ
◆Nghệ sĩ Tanuko: Lại nói chuyện tóc tai nữa rồi~
◆Sette: Nhìn kỹ thì Tanuko-san sao lại là nhân vật hói đầu w Tạo nhân vật kiểu gì thế w
◆Shuvain: Kệ đi, sở thích của mỗi người mà
Vừa dứt lời, một mũi tên cắm phập vào Shuvain.
…Mũi tên?
◆Aprikotto: Địch tấn công!
◆Ako: Hồi máu! Hồi máu!
◆Shuvain: Á chết, mũi tên này hình như làm tê liệt!
◆Neko Hime: Không kịp rồi~
Những mũi tên liên tục găm vào như thể từ súng Gatling, và Shuvain, người giờ toàn là tên, ngã vật ra. Tốc độ quá nhanh, đến hồi máu cũng không kịp.
◆Rushian: Lại PK nữa à!
◆Shuvain: Lần này là Archer sao!
◆Coro: Từ trong rừng đó, đuổi theo!
Battsu và Coro lao vào rừng.
Đúng lúc tôi định lao lên đuổi theo, thì một luồng ma pháp bất ngờ ập đến từ phía sau!
◆Neko Hime: Meoowwww!
◆Ako: Neko Hime-san bị đóng băng rồi!
◆Rushian: Mau giải trừ trạng thái!
◆Ako: Oái!
◆Sette: Ako-chan cũng bị đóng băng luôn rồi!
Cả hai trị liệu sư đều bị đóng băng! Không thể di chuyển cũng không thể giải băng!
◆Aprikotto: Hiệu ứng đóng băng này là chiêu Băng Ma Pháp "Ice Coffin". Nếu nó đã xuất hiện thì...
Trạng thái đóng băng sẽ cố định thuộc tính là nước, bất kể thuộc tính phòng ngự.
Điều đó có nghĩa là…
◆Neko Hime: Tiếp theo sẽ là sét meo!
◆Rushian: Ako, anh yêu em!
◆Rushian: "Sẽ không buông tay em!"
Vô thức sử dụng kỹ năng kết hôn, sợi chỉ đỏ nối kết Ako và tôi liền xuất hiện.
Ngay sau đó, một luồng sét khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.
◆Neko Hime:
!
◆Rushian: Đau quáaaaa!
Neko Hime-san đã chết, còn Rushian của tôi thì bị tê liệt rồi!
Do đỡ đòn thay cho Ako, tôi cũng nửa sống nửa chết.
◆Tanuko Gakushi: Cái tên mặc áo choàng đó kìa! Đuổi theo thôi!
◆Sette: Không được! Nếu cứ tản ra thì số người chết sẽ còn nhiều hơn nữa đó!
Đã thành ra chuyện lớn rồi!
◆Ako: Ư ư ư, bị một phen thê thảm quá.
◆Sette: Chúng làm loạn tơi bời nhỉ.
◆Aprikotto: Phiền phức thật, không ngờ PK lại rắc rối đến thế này.
Sau khi chỉnh đốn lại đội hình gần như tan rã, chúng tôi bước vào cuộc họp chiến thuật.
◆Rushian: Mà này, sát thủ, cung thủ rồi lại pháp sư nữa, tên đó có bao nhiêu nhân vật vậy trời?
◆Shuvain: Hơn nữa toàn là nhân vật cấp cao.
Đánh PK mà quá ư nghiêm túc. Làm sao mà giết được cái kiểu người như vậy chứ.
◆Battsu: Nào, làm sao giờ ta? Cười.
Sao cậu lại có vẻ vui sướng thế hả trời?
◆Aprikotto: Vậy thì đặt bẫy thôi.
Nói đoạn, Hội trưởng Aprikotto đặt một điểm đánh dấu lên bản đồ.
◆Aprikotto: Người hồi máu và tầm xa dễ bị nhắm đến thì đặt ở đây, còn Yuyun sẽ tàng hình ẩn nấp gần cái cây lớn dễ làm mục tiêu đó, rồi bất ngờ tấn công khi chúng đến.
◆Sette: À, ra vậy!
Ngay cả khi có đòn tấn công tầm xa đến, miễn là không bị chết ngay lập tức, hai người đỡ đòn vẫn có thể bảo vệ được phần nào.
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy thì làm theo cách đó đi.
◆Yuyun: Okay, tôi đi ẩn nấp đây.
Yuyun ngay lập tức tàng hình và cẩn thận di chuyển đến vị trí đã định.
◆Yuyun: Chuẩn bị xong rồi.
◆Shuvain: Giờ chỉ còn đợi chúng đến và tập kích thôi.
◆Aprikotto: Dù không mắc bẫy thì ít nhất cũng phải xác định được tên...
Chưa kịp bàn bạc xong thì bỗng "Xoẹt xoẹt xoẹt" một loạt hiệu ứng âm thanh quen thuộc đến lạ thường vang lên.
◆Battsu: Ồ?
◆Rushian: Cái này, vòng tròn ma pháp của Thiên Thạch (Meteor) à?
◆Shuvain: Hội trưởng…
Không phải rồi.
Vậy thì...
◆Yuyun: C-cái gì thế kiaaaaaa!
◆Sette: Oa!
Chiêu Meteor Strike giáng xuống chính xác vị trí đang tàng hình, xóa sổ Yuyun một cách đẹp đẽ.
Ồ, xem ra mọi thứ đều bị nhìn thấu hết rồi.
◆Ako: Cái này thì...
◆Rushian: Hết cứu rồi...
Từng là một đội PK diệt PK (PKKPPT) mạnh mẽ như chẻ tre, giờ đây lại bị mây đen bao phủ.
†††††††††
◆Aprikotto: Cũng đến giờ ăn tối rồi. Tạm nghỉ một lát nhé.
Vậy là chúng tôi quyết định tạm dừng game.
"Ối, bên ngoài tối om rồi này."
"Chúng ta chưa ăn trưa phải không nhỉ? Tập trung đến mức chẳng để ý gì luôn."
"Khi mà hiệu quả như vậy, thì dù có đói một chút cũng dễ chịu đựng mà."
Mọi người không muốn rời nhóm, nên những tổ đội tốt thường kéo dài rất lâu.
"Nhờ vậy mà cấp độ cũng lên vù vù."
"Ừm. Tôi đã đạt cấp 99 rồi."
"Anh không chết lần nào nên mới vậy chứ. Tôi chết mấy lần rồi đấy... Thế mà vẫn lên được ghê gớm! Còn lại 312.875.402!"
"Giảm nhanh ghê ha!"
"Không ngờ việc dẫn dắt dân cày cuốc đi săn lại 'ngon ăn' đến vậy..."
Ako, người vốn chẳng mấy nghiêm túc trong việc săn quái, lại có thể theo kịp chúng tôi phần nào, là vì không hiểu sao thỉnh thoảng cô ấy lại trà trộn vào những buổi đi săn "dã ngoại" của hội dân cày cuốc.
"Muu-tan cũng lên cấp rồi đó."
"Sette-san cũng lên khoảng 10 cấp rồi đó nhỉ."
Kiểu này đúng là power-leveling rồi.
"Nếu không có PK thì có lẽ còn lên được nữa nhỉ?"
"Bị quấy rầy kinh khủng mà."
Vài tiếng đồng hồ sau đó, chúng tôi chỉ toàn lo đối phó với bọn PK, hầu như không kiếm được điểm kinh nghiệm nào.
Thậm chí những thành viên chết nhiều còn có khi bị giảm một chút.
"Thật không ngờ chúng lại hoành hành tự do đến vậy."
"Đó là lợi thế của kẻ hành động đơn độc. Không phải cứ đông người là có thể thắng được một sát thủ."
"Bọn sát nhân... chúng tôi không thắng được..."
Ako yếu ớt ngã gục.
"Chết thì làm được gì chứ?"
Segawa nhún vai vẻ chán nản, kéo Ako đứng dậy.
"Ưm, mệt quá meo. Cô giáo đi tắm đây, mọi người cứ ăn cơm trước đi nhé meo."
"Vâng ạ!"
Sau khi vươn vai như mèo, cô giáo đi về phía nhà tắm công cộng.
Đúng là Neko Hime-san mê tắm suối nước nóng thật.
"...Tuyết vẫn không ngừng rơi nhỉ."
Sette nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong màn đêm u tối, tiếng gió rít qua vọng lại, và mỗi khi từng mảng tuyết va vào cửa kính, một âm thanh trầm đục lại vang lên.
Tiếng "Cốc, cốc, cốp" nghe đến rợn người, như thể có thứ gì đó vô hình đang gọi từ trong trận bão tuyết – nghe cứ như vậy.
"...Nghe đáng sợ nhỉ."
"Vì không quen nhìn thấy bão tuyết nên mới thế thôi."
"...Đúng vậy nhỉ."
Ako khẽ rùng mình, rồi rời mắt khỏi màn đêm đen kịt.
"Vậy thì cháu đi nấu cơm đây."
Đến bếp, Ako nói như muốn lấy lại tinh thần.
"Em định nấu món gì?"
"Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau quây quần bên nồi lẩu."
"Lẩu! Nghe hay đó, trời lạnh mà!"
"Được rồi, tôi cũng vào giúp một tay!"
"Ơ!"
Ako quay phắt lại đầy bất ngờ khi Segawa xắn tay áo lên.
"Sao vậy? Chuẩn bị nguyên liệu cho tất cả mọi người, chẳng phải rất vất vả sao?"
"Không sao đâu ạ! Không thành vấn đề đâu! Cháu một mình cũng được mà!"
"Đừng ngại, Ako-kun. Chúng ta là đồng đội mà? Phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
"Xin hãy để tấm lòng đó vào việc khác giúp cháu ạ!"
Ako lắc đầu lia lịa.
Tôi cũng muốn ngăn hai người đó lại, nhưng mà lại khó xử khi phải cản những người đang hừng hực khí thế như vậy.
"D-dù sao thì, thật sự không sao đâu ạ, cháu đã chuẩn bị nguyên liệu từ hôm qua rồi!"
"Ơ thế á, em làm từ bao giờ vậy!?"
"Cháu biết là sẽ ăn lẩu nên nghĩ chuẩn bị trước sẽ đỡ vất vả hơn ạ!"
Đây này, đây này, Ako vừa nói vừa mở tủ lạnh, quả nhiên bên trong là những nguyên liệu đã được cắt tỉa sẵn.
Không biết cô ấy làm từ khi nào, nhưng đã chuẩn bị đâu vào đó rồi.
"Thôi, không cần phải làm đến vậy đâu."
"Xin lỗi nhé, bọn tôi cứ dựa dẫm vào em quá."
"Không không, đừng khách sáo ạ! Mọi người chỉ cần mang bát đĩa và bếp ra là được rồi!"
Ako nói với vẻ mặt rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt vời, vậy là tránh được việc hai người đó tham gia nấu ăn rồi!
Giỏi lắm Ako, một pha xử lý xuất sắc!
Tôi giơ ngón cái lên, Ako cũng giơ ngón cái đáp lại.
Và sau một lúc chờ đợi ở bàn ăn.
"Xong rồi đây ạ!"
Ako ôm một nồi lẩu lớn bước đến.
「Ôi, nóng quá! Khụ khụ! Nóng quá! Nóng quá đi mất!」
「Hả? Rushian, anh sao thế?」
「Cậu ta lấy hành từ nồi ra rồi đút thẳng vào miệng Nishimura-kun mà. Nóng bỏng tay chứ còn gì nữa?」
「Á á á! Nước, nước đâu rồi!」
「Nóng quá đi mất thôi!」
Càng để lâu, nước lẩu từ bên trong cọng hành tuôn ra càng làm tôi bỏng rát hơn! Địa ngục là đây ư!?
「Nishimura-kun, khụ… haha… c, cậu có sao không?」
「Khụ… Bị bỏng nguy hiểm lắm đấy nhé… khụ khụ…」
Nếu đã phải cố nhịn cười như thế thì cứ cười thẳng ra đi cho rồi!
「L, lần sau em sẽ thổi nguội trước! Em sẽ thổi phù phù!」
「Thôi được rồi, cứ để tôi tự ăn đi…」
「Ư ư ư, em xin lỗi!」
Không giận, tôi không giận mà. Vì thế, cứ để tôi yên mà thưởng thức cua đi.
「Em ngạc nhiên vì chúng ta chưa bao giờ “há miệng” cho nhau ăn, nên em lỡ làm vậy…」
「Bây giờ cậu nói tôi mới để ý, đúng là chưa làm bao giờ thật.」
Cái "lần đầu tiên" này vừa nóng vừa đau, nên tôi chả thấy ngại ngùng gì sất.
「Nói mới nhớ, chúng ta ít khi cùng nhau ăn cơm nhỉ.」
「Cũng đâu có đi chơi khuya đâu, mà bữa trưa thì lúc nào cũng ăn riêng rồi.」
「Tôi và Ako-kun thì thường ăn ở phòng hội học sinh đấy.」
「Rushian và Shuu-chan cũng có thể ghé qua mà~」
「Tôi còn phải đi với đám bạn cùng lớp nữa chứ.」
「Tôi cũng vậy.」
Mà khoan đã, hai người họ không ăn với bạn cùng lớp cũng không sao à? – À, không, xin lỗi.
「Cứ tưởng ăn cơm bình thường, ai dè ăn lẩu lại thấy gần gũi hơn hẳn, thích ghê~ Cứ như thể ăn chung một mâm vậy.」
Akiyama cũng tươi cười rạng rỡ nói.
「Akiyama-san hay làm mấy vụ này nhỉ?」
「Đúng vậy đó, mấy người “hưởng thụ cuộc sống” như cô chắc hay đi tiệc lẩu nhỉ?」
「Ưm ưm, tôi cũng chả bao giờ đi tiệc lẩu…」
Vừa nói đến đây, Akiyama khựng lại.
「…Sao thế ạ?」
「À, cái đó…」
Với vẻ mặt pha lẫn niềm vui, nỗi buồn, sự ngạc nhiên và một chút cam chịu, cô ấy lẩm bẩm.
「…………Trong một thoáng thôi, tôi đã nghĩ không biết tổ đội tiệc lẩu thì gồm những thành viên nào…」
「Suy nghĩ y hệt tụi mình luôn rồi!」
Ngay cả cô ấy, hóa thân của dân “hưởng thụ cuộc sống”, cuối cùng cũng đến được bước này rồi sao!
「Chúng ta làm được rồi đấy Sette-san! Cô ấy đang trưởng thành đấy!」
「Không phải trưởng thành, mà là bị xâm thực thì đúng hơn!」
「Đúng là bị tiêm nhiễm rồi nhé, Nanako.」
「Không phải! Chỉ một thoáng thôi, chỉ một thoáng thôi mà!」
Tôi dịu dàng nhìn Akiyama đang lúng túng vẫy tay.
Đồng đội là phải thế này chứ!
Thôi nào, miệng cũng đỡ đau rồi, tôi cũng ăn thôi, ăn thôi.
「…………」
「…………」
「………………」
「…Thế này thì cứ cắm đầu ăn cua là mất hết cả cuộc trò chuyện đấy!」
「À, em xin lỗi, em đang tập trung ăn ạ.」
「Có cua trước mặt thì khó mà kiềm lòng được, phải không nào~」
Ako và Akiyama ngượng nghịu nói, nhưng Master thì vẫn cứ đấu tranh với càng cua mà chẳng buồn để ý đến tiếng tôi.
「Ồn ào quá, im lặng mà ăn đi chứ.」
Segawa thì mắt chỉ còn thấy cua!
「Mà này, cậu lấy cua nhiều quá rồi đấy.」
「Thất lễ! Tôi vẫn chừa phần cho mọi người đàng hoàng đấy nhé!」
Tôi đâu có lo chuyện đó. Chuyện là trong bát của Segawa toàn là cua thôi kìa.
「Cua vẫn còn nhiều mà Nishimura-kun, cậu ăn đi, không thì hết vị đấy.」
Này này, nói rồi cua được ném vào bát tôi.
Tiện thể, rau củ cũng được cho vào lia lịa.
「À, cám ơn… Vậy tôi cũng ăn, nhưng…」
Ăn thì ăn thật, nhưng mà…
Đây là đũa của Segawa dùng để gắp thẳng từ nồi ra đúng không?
Ổn chứ? Tôi ăn cái này có được không?
Kiểu như, mấy cái chuyện gián tiếp nọ kia, họ không quan tâm sao?
Không chỉ Segawa. Mọi người đều dùng đũa của mình để gắp đồ ăn từ nồi, nhưng tôi ăn cùng có sao không? Hay là tôi quan trọng hóa vấn đề quá?
「Anh không ăn sao Rushian? Không ngon à?」
「Không không, ngon chứ. Chỉ là, hơi…」
Tôi nhìn về phía Ako, đúng lúc cô ấy đang ngậm chặt đôi đũa.
Đôi đũa vừa mới đút vào miệng tôi.
Giờ đang ở trong miệng Ako.
「…………? Rushian?」
「Xin lỗi, không có gì, không có gì cả!」
Không quan tâm, không quan tâm!
Cuộc cắm trại cuối cùng mà, một sự kiện tuyệt vời khi mọi người cùng quây quần bên nồi lẩu, đâu thể để mình tôi suy nghĩ lung tung linh tinh được!
── Thế là tôi cứ gắp lia lịa, nhưng mà...
Vẫn cứ căng thẳng sao ấy, đến giữa chừng là tôi chẳng còn cảm nhận được mùi vị nữa.
“Neko Hime-sensei không đến nhỉ.”
“Chắc là cô ấy mê tắm suối nước nóng lắm đó.”
Để lại phần của Neko Hime-san, người không xuất hiện ở bàn ăn, chúng tôi quyết định dọn dẹp trước.
Ako đã vất vả chuẩn bị, nên việc dọn rửa là phần của bọn tôi.
“Thật ra không phải là dẫn đoàn, mà cô ấy chỉ đến để tắm suối nước nóng thôi đúng không?”
“Đành chịu thôi. Với cô Saitou Kyōyu mà nói, đây cũng là kỳ nghỉ cuối cùng. Như cô ấy vừa nói, từ mùa xuân công việc giáo viên sẽ nhiều hơn mà.”
“Cô Yui-sensei cũng vất vả thật ha.”
“Dù vậy cô ấy chắc vẫn chơi game mạng thôi.”
Một khi đã bỏ rồi mà lại quay lại, thì xem như không thể thoát khỏi cái game đó nữa – đấy là cái mô-típ mà.
Đang vừa rửa nồi vừa nghĩ vẩn vơ, bỗng đèn bếp chớp chớp.
“Ơ, lại mất điện… không phải chứ?”
“Có vẻ là có điện, nhưng mà không ổn định lắm.”
“Tuyết vẫn rơi dữ dội quá trời luôn đó.”
“Thôi đi, hư máy tính thì sao.”
Segawa ngước nhìn ánh đèn nhấp nháy, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
“May là ban ngày, chứ tối mà mất cả điện thì đúng là đáng sợ thật.”
“Đúng là một game kinh dị rồi!”
“Tớ không chơi được mấy cái game kinh dị đâu. Anh trai tớ── anh ấy hay chơi ở phòng khách, mà chỉ cần nghe hiệu ứng âm thanh thôi là tớ đã sợ chết khiếp rồi.”
Có cần phải sửa lại câu nói đâu, cứ gọi “anh trai” là được rồi mà.
Đang nói mấy câu đó, Segawa bỗng lên tiếng, giọng đầy vẻ khó hiểu.
“...Ơ? Dao làm bếp, chỉ có mỗi cây này thôi sao?”
Cô ấy định cất con dao vừa rửa, rồi nhìn cái tủ trống không mà nghiêng đầu khó hiểu.
Tôi nhìn theo, quả nhiên là dao làm bếp có vẻ ít. Nói đúng hơn là chỉ còn một cây.
“Dao làm bếp chỉ có thế này thôi hả?”
“Hôm qua còn nhiều lắm mà, giờ không thấy đâu nữa.”
“Khó xử thật đó. Chỉ còn một cây thôi, vậy là sáng mai tôi phải tự mình làm bữa sáng rồi.”
Ako mỉm cười tươi rói nói.
“Không phải vấn đề đó, mà là quá kỳ lạ, hôm qua còn nhiều lắm mà.”
“Nhưng mà giờ không có.”
“Không có là sao… tại sao lại không có chứ.”
“À…?”
“Ừm. Hôm qua sau khi rửa xong, còn nhớ để ở đâu không?”
“Em đã cất về đúng vị trí cũ mà.”
Ba người tối qua đã nấu ăn nhìn nhau đầy dấu hỏi chấm.
“Hôm nay đúng là có nhiều chuyện lạ, nhưng mà… mất dao làm bếp thì hơi đáng sợ đó.”
“Là hung khí đó. Chuyện này không thể đem ra làm trò đùa được.”
“Hình như hôm qua có bảy cây, giờ chỉ còn một, vậy là mất sáu cây hả?”
“Kiểu như mỗi người một cây đó.”
Segawa nói, vẻ mặt hơi tái xanh.
“...Cái gì?”
“Nếu muốn đâm chúng ta sáu đứa, thì số lượng đó vừa đủ rồi.”
“...Đúng, đúng là vừa khớp thật nhỉ?”
“Không không, đừng nói mấy chuyện đáng sợ thế chứ.”
Tôi lắc đầu lia lịa, Akiyama-san nói với giọng hơi run run.
“Có khi nào ở đây cũng có sát nhân không…?”
“Làm gì có chuyện vớ vẩn như thế chứ!”
Tôi haha cười.
“...”
“............”
Tiếng bão tuyết bao trùm lấy những người im lặng như chúng tôi.
Ngay sau đó, đèn bếp lại nhấp nháy, khiến tất cả giật mình run rẩy.
“...Chẳng lẽ, chẳng lẽ nào...”
“Cái đó mới là chẳng lẽ chứ.”
Chúng tôi cười gượng để lấp liếm, nhưng những dự cảm tồi tệ cứ không ngừng len lỏi.
“...Bão tuyết thế này, không ra ngoài được nhỉ.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Muốn trượt ván tuyết để thoát thân thì ván cũng mất rồi mà.”
“Mất ván sao?”
“...Kyou-senpai đã cất đi rồi chứ?”
“Dù là trả lại thì cũng phải để ở phòng sấy chứ?”
“Ơ, vậy thì ván… là sao?”
“Lạ, lạ hơn nữa là, mạng internet cũng bị ngắt rồi đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“Cái biệt thự này, phương tiện liên lạc ra ngoài là...”
“Nếu đường truyền internet bị ngắt, thì mọi thứ đều bị ngắt.”
“Và dao làm bếp thì mất sạch.”
“Ừm.”
“...”
............
“Không không không.”
“Không không không không không!”
Ha ha ha ha ha, chúng tôi cố nặn ra nụ cười một cách tuyệt vọng, rồi vỗ vai nhau.
Trời ơi, không có chuyện vớ vẩn thế đâu, mấy người đang nói gì thế!
“Chẳng lẽ không nghĩ thế đâu, nhưng dù sao cũng kiểm tra lại đi! Nếu không khóa cửa cẩn thận thì nguy hiểm đó!”
“Đúng vậy! À, đi xem ở lối vào đi! Xe hơi đó, chỉ cần có xe là ít nhất cũng có thể chạy thoát được!”
Không nói ra là chạy thoát khỏi cái gì, chúng tôi đi thẳng đến lối vào.
Cửa chính đã được khóa chặt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, sự yên tâm đó chỉ kéo dài trong chốc lát.
“À, cái gì đây?”
Segawa, với giọng nói trống rỗng cảm xúc, chỉ vào cái móc chìa khóa cạnh cửa.
“Chìa khóa xe, để ở đây mà phải không?”
“Neko Hime-san đã để ở đó mà?”
“...Không có kìa?”
“Hả?”
Những chiếc chìa khóa khác vẫn còn nguyên.
Chỉ có chìa khóa xe là không thấy.
“À, Neko Hime-sensei đang giữ chứ gì? Chắc là vậy đúng không?”
“Không, hình như lúc mất điện, cô ấy cũng nói là không thấy chìa khóa đó.”
“...Đúng thật.”
Hình như cô ấy đã nói thế.
Vậy có nghĩa là, chìa khóa xe cũng thực sự không còn?
“Chuyện này, hơi bị...”
“Ôi dối trá… không, đùa thôi phải không?”
Akiyama-san nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử.
Tất cả chúng tôi đều lặng lẽ lắc đầu.
Nói thật hả? Đùa nhau à?
“Đây là ‘Đêm của mấy người’ sao?”
Ako lẩm bẩm.
Quả thật, cũng có một tình huống tương tự trong trò đó.
“...‘Đêm của mấy người’ còn có kết cục diệt vong nữa đó.”
Ngay khi Master vừa nói xong, một tiếng tuyết rơi *đoàng* vang lên bên ngoài cửa.
Nếu tuyết chất đống trước cửa, có lẽ sẽ không thể thoát ra ngoài bằng vũ lực được –
“Đi tìm thôi!”
Segawa vỗ tay thật mạnh, dứt khoát nói.
“Mấy chuyện vô lý này không thể nào xảy ra được. Chắc chắn chìa khóa xe ở đâu đó thôi.”
“Đúng, đúng vậy.”
Đúng rồi. Mấy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi mà.
“Ừ, tìm kỹ là sẽ thấy mà!”
“Vậy chúng ta chia nhau ra tìm nhé?”
Master vừa nói, mọi người đều im lặng một lát, rồi:
“Đ-đi cùng nhau đi.”
“Đúng vậy, nếu có bỏ sót thì nguy hiểm lắm.”
“Ừm, đ-đúng vậy.”
“Hơn nữa… nếu như, nếu như mà. Có sát nhân đang nấp dưới gầm giường chẳng hạn… thì phải đi cùng nhau mới được…”
“............”
“............”
“Chắc không đâu nhỉ.”
Chúng tôi cười ha ha, đồng loạt nhìn về phía tôi.
“Ừm, gì thế?”
“Không có gì không có gì… Tank là anh thì đi đầu đi chứ.”
“Cục thịt chắn đòn hả!”
Tôi cũng không định núp sau lưng mấy cô gái đâu nhé!
Với lại, làm gì có chuyện nguy hiểm đến mức đó chứ.
Nhưng mà… hung khí thì mất, phương tiện thoát thân thì không có, lại còn cắt đứt cả liên lạc với bên ngoài nữa… thật hả trời…?
Chúng tôi rón rén đi từng phòng một.
Phòng khách không có ai. Bếp cũng không, phòng chơi game cũng vậy.
Lối vào và phòng sấy cũng OK.
Chúng tôi kiểm tra cả các phòng khách ở tầng hai.
“Phòng của bọn tớ thì… không có ai.”
Mùi con gái thoang thoảng bay ra từ cánh cửa hé mở.
Mới ở có một đêm mà sao lại làm thay đổi không khí đến vậy được nhỉ.
“Này, cậu đừng có nhìn chứ.”
“Vâng vâng.”
Phòng số một có vẻ không có gì.
Phòng số hai, phòng số ba – phòng của giáo viên cũng không có ai.
“Còn phòng của cậu nữa.”
“Ừm.”
Phòng của tôi, phòng số sáu cũng không có ai.
Móc bới đồ của người khác thì tôi thấy không hay ho gì.
“Còn lại là các phòng trống. Phòng số bốn và số năm không có ai sử dụng.”
"Đúng rồi nhỉ, bên phe con trai thì chỉ có mỗi Nishimura thôi."
—Ối giời.
Phòng số năm là tớ với Ako dùng mà.
Chết rồi, phải nói cho họ biết chứ, tớ vừa nghĩ thế thì cánh cửa phòng số năm bật mở.
"Này, phòng số năm… có dấu vết ai đó dùng giường trong cùng!"
"Uầy, thật hả?"
"Thế là, có ai đó đã vào từ đêm qua rồi sao…?"
Chết tiệt, bị hiểu lầm hoàn toàn rồi.
"…"
"…………"
Tớ và Ako nhìn nhau.
Giờ sao đây? Có nên nói ra không?
Nhưng nếu nói là tớ dùng, chẳng phải sẽ lộ chuyện tớ và Ako ở chung sao?
Mà không nói thì cũng gay go… sẽ bị hiểu lầm mất.
Mà thôi, chuyện này gác lại đã, ngoài ra thì tớ chẳng thấy dấu hiệu bất thường nào khác.
Thế thì, có thật là ai đó đã vào ư? Không, không thể nào… nhưng đây là biệt thự lớn mà, có trộm cũng không lạ lắm…
Hay là, cứ giả vờ không có vấn đề gì rồi an tâm, thì thà mang theo cảm giác nguy hiểm mà nghiêm túc tìm cách đối phó còn hơn nhỉ?
"Thật sự đáng sợ đấy chứ?"
"Sát nhân sao? Thật ư?"
"Đã xác định được hung khí thì nguy hiểm rồi."
"Không không, không có đường thoát mới là đáng sợ chứ."
"Việc cắt đứt liên lạc với bên ngoài có nghĩa là, tất cả chúng ta sẽ…!?"
Sống lưng tớ lạnh toát.
K-khi mà cần đến ai đó đáng tin cậy lúc này—đ-đúng rồi!
"Sensei đâu? Saitō-sensei đâu rồi!?"
"Hỏi Neko Hime-sensei xem sao!"
"Đúng rồi! Phải báo cho Saitō-sensei biết chứ!"
Cả bọn vội vàng chạy đến nhà tắm lớn.
Chẳng lẽ Saitō-sensei đã… tèo rồi sao—tớ nghĩ thế, nhưng không phải.
"Kẻ đột nhập? Kẻ sát nhân cầm dao ư?"
Giọng nói vọng ra từ phòng tắm vẫn nghe rõ mồn một.
"Làm gì có chuyện đó chứ. Mấy đứa sao thế?"
"Nhưng Saitō-sensei, chìa khóa xe của bọn em!"
"Con dao làm bếp cũng biến mất rồi!"
"Ván trượt cũng không thấy!"
"Không liên lạc được ra ngoài nữa…"
"Có dấu vết ai đó đã đột nhập đêm qua ạ!"
"Không sao đâu mà. Mấy đứa lại chơi game quá độ rồi đấy."
Neko Hime-sensei vừa cười ha ha vừa làm nước bắn tung tóe.
"Saitō-sensei muốn ngâm thêm chút nữa. Mấy đứa cứ đi ngủ trước đi."
Kiểu này là Saitō-sensei không có ý định nghe bọn tớ nói gì rồi.
"Thế mà còn bảo sẽ bảo vệ bọn em bằng mọi giá chứ!"
"Đến lúc cần thì chẳng đáng tin gì cả!"
"Thậm chí Saitō-sensei mới là người nguy hiểm nhất ấy chứ?"
Nghe nói vậy tớ mới thấy đúng thật.
"Kiểu người không nghe lời ai mà hành động một mình trong những lúc như thế này…"
"Không nghi ngờ gì nữa, đó là cờ tử rồi."
"Thế, thế nghĩa là…"
"Ừm, đáng tiếc là…"
Master đau đớn ôm ngực.
"Nạn nhân đầu tiên trong ngày chính là… Saitō-sensei!"
"Chắc chắn Neko Hime sẽ bị tìm thấy trong một tình trạng thảm khốc."
"Chúng ta đã mất đi một người thật đáng tiếc…"
"Đành chịu thôi. Với cái kiểu dựng cờ như tự sát thế kia thì—"
Đến đây, Segawa chợt nhận ra điều gì đó và dang rộng hai tay.
"Đ-đúng rồi! Chuyện này cứ giao cho tớ, các cậu đi trước đi! Tớ nhất định sẽ đuổi theo sau!"
"Tự dưng nói cái gì…!?"
Đ-đúng vậy! Đây là cờ sinh tồn, chống lại cờ tử!
"Khụ… Đ-được rồi sao!?"
"Đó là cờ sinh tồn cấp mạnh nhất! Nishimura làm tốt lắm!"
"Nếu muốn giết thì giết lẹ đi! Tôi không có ý định cầu xin tha mạng đâu!"
"Thằng nào nói thế thì thường không chết! Tốt lắm, Ako!"
"Khả năng chúng ta chết là trên 99%… nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc!"
"Chỉ cần 1% khả năng thì đó chính là 100%! Đúng là Master có khác!"
Tất cả mọi người đều bắt đầu dựng cờ sinh tồn!
Giờ thì, chỉ còn mỗi Akiyama-san thôi!
"Ơ, ơ, ơơơ!? Mọi người đang nói cái gì thế!?"
"Nanako, mau dựng cờ sinh tồn đi! Chậm là chết đấy!"
"Cờ sinh tồn là gì cơ!?"
"Là những lời nói có thể tạo thành cờ sinh tồn đó! Nhanh lên!"
"Nhưng, nhưng mà, nếu cố ý nói thế thì cờ sẽ bị phá mất chứ!?"
"Đừng có mà thắc mắc vào chỗ đó!"
Cờ sinh tồn của bọn tớ bị phá tan tành hết rồi!
"Cờ đã dựng công phu thế mà…"
"Không thể dựa dẫm vào cái đó được! Phải tự lực cánh sinh mới sống sót được!"
Đ-đúng vậy.
Nếu chỉ dựa vào cờ mà sống sót được thì đâu có khó khăn gì.
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
"Ừm… hãy dùng chiến thuật an toàn nhất."
Segawa nói với đôi mắt đỏ ngầu.
"Tất cả chúng ta sẽ cố thủ!"
"Ở đâu?"
"Thì phải là căn phòng có phương tiện liên lạc ra bên ngoài chứ."
"Phòng máy tính à."
Chỉ có một lối vào và căn phòng rộng. Quả thật là một nơi tốt để cố thủ.
"Được rồi. Ở đó, tất cả chúng ta sẽ thức trắng đêm nay."
"Chúng ta sẽ sống sót, các cậu."
"Ừm," cả bọn nắm chặt tay nhau.
Đây có lẽ là đợt cắm trại cuối cùng, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Tớ sẽ sống! Sống để được ở bên Ako trọn đời!
†††††††††
◆Shuvain: Nếu bọn tớ ngừng liên lạc, nhất định phải gọi cảnh sát
◆Battsu: Tình hình gì thế này lol
◆Rushian: Tôi không nói đùa đâu
◆Sette: K-khó xử quá đi mất
Đến Sette-san cũng toát mồ hôi lạnh.
Đây không phải là lúc để nói những lời đó! Mặc dù đúng là không phải lúc, nhưng bọn tớ vẫn cứ đăng nhập vào game.
Vì cứ có máy tính trước mặt là y như rằng lại đăng nhập thôi. Biết làm sao được.
Hơn nữa, dù là ngàn cân treo sợi tóc cũng không được ngủ, phải cố gắng thức để chiến đấu.
◆Shuvain: Được rồi, hết giờ nghỉ rồi. Bắt lấy tên PK khốn kiếp đó thôi!
◆Aprikotto: Phải. Tuyệt đối không để hắn chạy thoát!
◆Ako: Bắt giam! Bắt giam hắn lại!
◆†Kuro no Majutsushi†: Tự nhiên có động lực ghê lol
Thì đó, vì độ khẩn thiết khác hẳn mà!
◆†Cloud†: Ơ? Neko Hime-san đâu rồi?
◆Shuvain: Người đó chết rồi
◆Rushian: Không còn nữa
◆Ako: Nhưng Neko Hime sẽ sống mãi trong tim chúng ta!
◆Yuyun: Neko Hime-san bị làm sao thế!?
Đó là nạn nhân đầu tiên đã được xác định.
Nếu người đó chết thì cứ coi như đồng hồ báo tử điểm vậy.
"Được rồi. Đã đến nước này thì ít nhất cũng phải bắt tên sát nhân trong game đi đã."
"Tôi nghĩ chúng ta cũng phải bắt tên sát nhân ngoài đời nữa chứ."
"K-không có tên sát nhân ngoài đời nào hết!"
"Làm gì có chuyện đó chứ—"
Vừa nói thế mà lại cứ liếc về phía cửa chứ.
Cửa ở ngay sau lưng tớ đó, sợ chết khiếp đi được.
"Vậy, làm sao để bắt tên PK đó?"
"Cái chiêu đóng băng mà đối thủ vừa dùng, không ai dùng được sao?"
"Đó là Ice Coffin. Tôi chỉ học đủ điều kiện để dùng Perfect Blizzard thôi. Dù có trúng thì tỷ lệ thành công cũng dưới hai phần mười."
"Vậy thì phải trông cậy vào chiêu choáng của Nishimura thôi."
"Không còn gì khác sao. Cái bang hội này ít người khống chế quá vậy."
"Tôi có thể nhắm Ice Bolt, nhưng đó là kỹ năng tấn công trực diện. Đừng đặt kỳ vọng nhiều quá."
Kỹ năng làm chậm thì nghề nào cũng có, học sẵn một cái cũng được chứ sao.
◆Rushian: Vậy nên về cơ bản, bọn tớ sẽ tập trung vào chiêu choáng.
◆Battsu: Nếu Tank bị hạ trước thì buồn cười lắm đấy lol
◆Rushian: Không sao đâu, Tank gần như không bao giờ bị nhắm trước đâu.
Chính vì thế mà ở những địa hình như này, bọn tớ hầu như sống sót được. Hơi có lỗi chút.
◆Tanuko Gakushi: Tanuu, Rushian, đó là sự bất cẩn tanu!
◆Rushian: Không sao đâu mà.
◆Tanuko Gakushi: Tanuu
Đang cười thì đột nhiên chuyển động của Tanuko-san trở nên kỳ lạ.
Tuy đã được buff hỗ trợ, nhưng sát thương yếu quá, mà di chuyển cứ bị giật giật thế nào ấy. Có chuyện gì vậy nhỉ, lag à?
◆ Rushian: Cô Tanuko? Cô có ổn không?
◆ Tanuko樂師: Ổn mà tanu, OK mà tanu.
Không biết OK cái gì nhưng có vẻ là OK rồi.
Sau cuộc đối thoại đó một lát.
Từ dưới bóng cây hơi khuất phía trong bỗng “Rầm!” một tiếng, nghe như tiếng tấn công của thứ gì đó.
◆ Shuvain: Có gì đó ở đằng kia kìa!
◆ Cloud: Ai đó đang săn quái chăng?
◆ Rushian: Chắc thế.
Nếu là PK thì sẽ không gây tiếng động đâu, vừa mới thả lỏng cảnh giác được một khắc, một cái bóng lao tới từ phía phát ra tiếng động.
◆ Rushian: Ấy, nó đến chỗ mình kìa!
Tốc độ cực kỳ nhanh. Chẳng kịp ngăn cản, nhân vật của người chơi đó đã áp sát tổ đội bọn tôi.
Trông giống kiểu võ tăng, nhưng chưa hiển thị tên!
◆ Rushian: Thôi nào, để tôi chặn là được chứ gì!
Không biết nó nhắm vào ai, nhưng tôi sẽ làm bia đỡ đạn. Nghĩ vậy, tôi xông lên che chắn.
Đằng nào nó cũng sẽ không nhắm vào tôi đâu. Tôi sẽ tung đòn choáng ngay khi nó lướt qua bên cạnh!
Cứ tưởng thế thì…
A Tu La Phượng Hoàng Cước!
Một hiệu ứng chữ thật lớn hiện ra, kèm theo tiếng “Đinh đinh đinggg” thật não nề.
◆ Rushian: Oái á á á, tôi chết rồi! Chết tức khắc luôn!
Trong khi là Tank đấy chứ! Tôi tự tin vào độ trâu bò và HP của mình lắm mà!
◆ Shuvain: Chỉ số chết tức thì tăng vọt rồi, haha.
◆ Rushian: Thật á? Không ngờ lại chết chỉ một đòn đấy.
◆ Ako: Sao lại là Rushian chứ!?
◆ Tanuko樂師: Đừng lơ là tanu!
Cô Tanuko nói với vẻ mặt đắc thắng.
◆ Rushian: Đúng là mình đã lơ là thật.
Không ngờ hắn lại kiên nhẫn tích combo đến phút chót, chỉ tung ra mỗi chiêu Phượng Hoàng Cước cuối cùng để kết liễu.
Hắn ta đã tích combo lên đến 999 ở đâu đó, sau đó duy trì combo đến chỗ tôi rồi mới tung đòn kết liễu.
Đúng là một vụ PK nồng nhiệt đến mức tôi chỉ muốn bảo: “Sao không dùng công sức đó vào việc khác đi hả trời!”
Hơn nữa, tên võ tăng đó còn lẫn vào hiệu ứng cực lớn của chiêu A Tu La rồi chạy thoát.
◆ Hắc Pháp Sư: Cách tấn công thú vị thật, haha.
◆ Rushian: Có gì mà cười chứ!
◆ Sette: Nhưng mà buồn cười thật đó, haha. Rushian-kun bị thổi bay luôn mà, haha.
Khốn kiếp, giá mà lúc đó mình dùng Phản Đòn thì tốt rồi… Ít ra cũng có thể đổi mạng với nó…
Không ngờ nó lại nhắm vào mình nên tôi đã lơ là.
◆ Shuvain: Ngay cả Rushian cũng chết. Giờ thì ai trong bọn mình có chết cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng, Shuvain nói với giọng đầy quyết đoán:
◆ Shuvain: Bằng tất cả sinh mạng của bọn ta, tuyệt đối không thể thua. Đã thế này thì phải đấu bằng số lượng. Chúng ta sẽ đặt bẫy khắp nơi như quỷ và tóm gọn nó!
Ồ, bẫy ư.
Shuvain nói với Yuyun, người chơi nghề đạo tặc:
◆ Shuvain: Yuyun, cậu là sát thủ thì đặt bẫy được đúng không. Rải khắp nơi đi. Cứ như quỷ nhập ấy. Tiền đặt bẫy tôi sẽ thanh toán sau.
◆ Yuyun: OK, rải ngập luôn.
Yuyun thoắt cái hòa vào rừng và bắt đầu đặt bẫy.
"Một khi đã thành công một lần, thì chắc chắn nó sẽ đợi ở đây để nhắm vào lần thứ hai. Chúng ta sẽ kết thúc ở đây. Phải làm cho tốt, rồi cả cái tên sát nhân ngoài đời thực cũng phải dính bẫy của chúng ta!"
"Đừng có biến game online thành phép thử kiểu đó chứ."
Nếu thất bại thì sao?
"Nhưng nếu có nhiều bẫy thế này, chẳng phải kiểu gì cũng có cái dính bẫy sao?"
Trên bản đồ hiện ra trên màn hình, các chấm sáng của bẫy liên tục tăng lên.
Số lượng bẫy nhiều đến mức không thể tránh được, người chơi bình thường đang săn quái cũng sẽ dính.
◆ Yuyun: Tôi đặt khá nhiều rồi, thế này chắc được.
◆ Shuvain: Đúng thế.
Hừ, thắng rồi!
◆ Aprikotto: Ừ.
◆ Ako: Alley Cats UC toàn thắng!
◆ Rushian: Nào, đến đây đi, tên sát thủ kia!
Vừa nói dứt lời thì gần như ngay lập tức, một hiệu ứng sát thương cực lớn “Ầm ầm ầm!” tràn ngập màn hình, đúng như một cái cờ báo trước vậy.
◆ Ako: Khônggg!
Đầu của Ako bay mất rồi!
◆ Aprikotto: Xạ thủ bắn tỉa Headshot sao?
◆ Rushian: Yếu (chắc chắn).
◆ Shuvain: Còn lúc nào mà nói vậy chứ! Dù là tầm xa nhưng không ở trong màn hình thì không thể tấn công được chứ, chắc chắn nó đã dính bẫy ở đâu đó rồi!
◆ Yuyun: Không, không có phản ứng nào cả.
◆ Shuvain: Thật không thể tin nổi!?
Bằng cách nào mà nó đi đến đây mà không dẫm phải bẫy nào vậy!
Tất cả những cái bẫy này, chỉ có thành viên trong tổ đội mới nhìn thấy thôi đấy! Không thể né được chứ!
◆ Aprikotto: Với số lượng bẫy như thế này mà…
Đây là thực lực của tên sát nhân.
Thở hắt ra một hơi, hội trưởng ngả lưng vào ghế.
"Chúng ta cứ thế này mà chết dần chết mòn ư."
"Chúng ta cũng sẽ bị giết sao?"
"Hết cách rồi sao..."
"Đúng thế... đúng là không thể thắng được tên sát nhân mà..."
Bọn tôi chìm trong tuyệt vọng.
Giữa lúc đó, chỉ có Ako là bỗng sáng rực đôi mắt.
"A! Đúng rồi, phải rồi chứ!"
Ako bật dậy.
"Nếu có sát nhân, thì chỉ cần có người có thể đánh bại hắn là được!"
Cứ tưởng cô ấy nói gì, thì ra…
"Người có thể đánh bại sát nhân là ai cơ?"
"Là thám tử chứ!"
Ako tự mãn nói, giơ ngón trỏ lên.
"Có thám tử thì sát nhân nhất định sẽ bị tóm gọn!"
"Chắc là thế, nếu có thám tử thì..."
"Đúng vậy, hung thủ luôn phải thua thám tử mà."
"Chính xác! Vậy nên, cứ để đó cho em!"
Ako với vẻ mặt tràn đầy khí thế, nói:
"Tôi là Thám tử lầm lỡ Ako! Mọi bí ẩn đều đã được giải đáp!"
Cô ấy xoay một vòng, tạo dáng và dõng dạc tuyên bố:
"Hung thủ đang ở ngay trong số chúng ta!"
…………
Tiếng gió bão rít lên.
Không hiểu sao, cái câu "thám tử" ấy, tôi cứ thấy chữ viết sai sai thế nào ấy.
Thôi bỏ qua chuyện đó đi.
"Tớ cũng muốn thông cảm cho cái ý định muốn dùng cờ thám tử để đối phó với cờ sát nhân của cậu lắm chứ."
◆ Rushian: Ako vừa nói là đã tìm ra hung thủ gì đó, đợi chút.
◆ Battsu:
Chứ
◆ Hắc Pháp Sư: Ra…
…rồi?
Vừa kiếm cớ trong game, tôi vừa quay sang nhìn Ako.
"Tức là Ako muốn nói, có một kẻ PK trong số thành viên tổ đội này sao?"
Tôi vừa chỉ vào màn hình vừa hỏi.
"Đúng vậy! Hung thủ đang ở trong số chúng ta!"
"Cái đó thì tôi hiểu rồi, nhưng…"
Mà, chuyện đó thì thế nào nhỉ?
"Ở trong số chúng ta… Nếu nói vậy thì đúng là có lý."
"Đúng thế, nếu không thì thật kỳ lạ. Kiểu như ẩn nấp rồi mà vẫn bị nhắm đến ấy."
"Cả việc Rushian lơ là cũng bị nhắm đến nữa chứ."
Đúng là thế thật.
Nếu hung thủ ở trong số chúng ta thì mọi thắc mắc đều được giải đáp.
"Nhưng về mặt vật lý thì không thể đúng không?"
"Đâu có ai rời tổ đội đâu."
"Đúng rồi. Trong tổ đội thì không thể tấn công lẫn nhau."
Cũng phải, khi có ai đó bị giết, cả nhóm đều ở bên nhau mà.
Muốn lén lút ra tay là điều không thể.
"Được, điều đó thì đúng ạ, ừm, nhưng mà...!"
Thám tử lừng danh Ako, đáng lẽ đây là phần phá án mà lại đột ngột cứng họng mất rồi.
"Kiểu như là, dùng vật phẩm đặc biệt nào đó thì sao ạ!"
"Làm gì có vật phẩm nào tấn công được đồng đội."
"Vậy thì tạo phân thân..."
"Phân thân thì thành viên tổ đội vẫn nhìn thấy mà."
"Ư... ư ư ư ư..."
Thám tử lừng danh lại bật khóc!
"Hả, chúng ta hãy thử thay đổi cách suy nghĩ! Tiếp cận từ một hướng khác xem sao!"
Ako nói như thể đang cố gắng xoay sở trong tình thế bí bách.
"Nói thay đổi thì... thay đổi thế nào?"
"Vậy thì là song sinh đi? Một nhân vật với ngoại hình y hệt đã tráo đổi chỗ. Trong game thì làm được mà, đúng không?"
Sette vỗ tay cái bốp rồi nói.
"Hung thủ là song sinh á, trong tiểu thuyết trinh thám không phải bị cấm rồi sao?"
"Đây đâu phải tiểu thuyết trinh thám, đây là game online mà."
"Dù vậy thì song sinh cũng không hợp lý lắm. Đổi chỗ cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Khi tôi nói xong, đến lượt Segawa giơ tay.
"Vậy đa nhân cách thì sao? Kiểu như Neko Hime-sensei ấy?"
"Cái đó đâu phải đa nhân cách. Chỉ là nhập vai quá hoàn hảo thôi."
Vậy thì cái đó khác gì đa nhân cách chứ.
"Mà dù có là đa nhân cách thì cũng vô ích thôi, vì chúng ta vẫn ở cùng nhau cơ mà."
Tôi vừa nói vừa cười khổ.
"Thà là một tâm hồn nhưng hai cơ thể còn hơn chứ."
"Đồ ngốc, làm gì có chuyện con người...!"
Segawa ngừng lời ở đó.
À, đúng rồi, là cái đó!
"Nhân vật phụ (sub-char) sao! Nếu vậy thì có thể!"
"Ơ, nhân vật phụ á, có ai đổi nhân vật đâu? Không thể đăng nhập nhiều tài khoản cùng lúc trên một tài khoản mà, đúng không?"
"Chẳng ai đổi nhân vật cả, nhưng điều đó không phải vấn đề."
"Dùng 2PC (hai máy tính) rồi đăng nhập cùng lúc bằng tài khoản khác thì được mà."
"...Ra vậy, có chiêu đó nữa à."
Guild Master "ừm" một tiếng rồi gật đầu.
"Với những dân cày đã vượt cấp 100 thì 2PC chẳng còn gì là lạ. Vừa điều khiển nhân vật chính trong tổ đội, vừa dùng máy phụ, tài khoản phụ để PK thì..."
"Nếu không phải chúng ta, thì bất cứ ai trong tổ đội này là thủ phạm cũng không có gì là lạ."
"Đ-đúng vậy! Suy luận của tôi thế nào ạ!"
Thám tử lừng danh ơi, người suy luận chủ yếu đâu phải là cô!
Nhưng điểm nhìn nhận thì tuyệt vời thật. Có lẽ hung thủ là người quen.
"Vậy thì thủ phạm là ai đây?"
"Đúng rồi, đáng nghi là..."
Chúng tôi bắt đầu nhớ lại hành động của từng người.
Ừm, ừm, ừm...
"Tất cả mọi người."
Đúng là thế thật.
Chẳng cần nhớ lại cũng thấy tất cả đều đáng nghi.
"Vậy thì, chỉ còn cách tóm gọn hung thủ trực tiếp thôi."
"Cách đó mới là vấn đề đây."
Cái guild của chúng tôi vốn ít chiêu trò, mà giờ lại mất đi một đồng minh là thành viên PKKPT thì càng không có cách nào để tóm được.
"Nè, tớ vừa nghĩ ra một ý này."
Sette chỉ vào màn hình của mình rồi nói.
"Cái này cấp độ cao lên mới dùng được, nhưng vì có nhiều đồng đội nên tớ không dùng bao giờ. Nhưng nếu được phép kéo tất cả vào thì kỹ năng này..."
"Ồ, Devimon này học được cả chiêu đó nữa à. Cũng được đấy chứ?"
Kỹ năng mà Sette học được, bình thường không dùng, nhưng trong tình huống này thì hoàn toàn phù hợp.
Có lẽ chiêu này sẽ hiệu quả.
"Được rồi, chúng ta sẽ bắt hung thủ!"
"Vâng! Lấy danh dự của Rushian ra mà thề! Tình yêu đích thực, luôn chỉ có một!"
Tự tiện lấy tên người khác ra thề bậy bạ vậy!
†††††††††
◆†Phù Thủy Hắc Ám†: Đã bàn xong chưa?
◆Ako: Xin lỗi, đã để mọi người chờ. Bây giờ tất cả bí ẩn sẽ được giải đáp.
◆Yuyun: Bí ẩn?
◆Rushian: À, cái đó cứ để yên đi.
◆Ako: Sao lại thế ạ!
Bỗng nhiên tôi thấy trang phục của Ako trong game đã thay đổi.
Một chiếc mũ kiểu thám tử, ngậm tẩu thuốc, và khoác một chiếc áo khoác dài.
Ngươi giấu nó ở đâu ra vậy.
◆Aprikotto: Hơn nữa, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch rồi. Từ trước đến giờ, chúng ta luôn bị PK lợi dụng lúc thành viên bị giết mà hoảng loạn, rồi chúng tẩu thoát mất.
◆Shuvain: Vậy thì ngược lại, chúng ta hãy quyết định ai sẽ là nạn nhân. Bây giờ đúng lúc Neko Hime không có mặt, chúng ta sẽ dùng nhân vật của cô ấy làm mồi nhử và bắt chúng khi cô ấy bị giết.
◆†Cloud†: Các người đang làm gì Neko Hime-san vậy!
◆Shuvain: Vậy thì bảo vệ cô ấy cho tốt vào, hả?
◆Ako: Neko Hime-san tương đối dư dả kinh nghiệm nên tôi nghĩ không sao đâu ạ.
◆Battsu: Đúng là dân chơi chính hiệu mà.
Cái độ "chơi nghiêm túc" của người này vang vọng cả ngoài guild.
◆Shuvain: Vậy thì tôi để Neko Hime ở đây nhé.
Tôi đặt Neko Hime ở một vị trí cực kỳ dễ thấy, như một miếng mồi nhử.
◆Yuyun: Neko Hime-san
Tội nghiệp ghê
◆†Cloud†: Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!
◆Shuvain: Cố lên nhé, LOL.
Dù là một yêu cầu vô lý tàn nhẫn, nhưng không sao cả.
Toàn bộ cuộc trò chuyện này đều là một phần của việc gài bẫy.
Bằng cách cố tình đẩy Neko Hime-san ra làm "nạn nhân", mục tiêu của tên PK đang đắc ý hẳn sẽ chuyển sang người khác ngoài Neko Hime-san!
"Giờ thì liệu hắn có đến không nhỉ?"
"Hắn sẽ đến thôi. Với những hành động từ trước đến nay, nếu đã được dọn sẵn mâm cỗ như thế này."
"Chắc chắn hắn sẽ nhắm vào chúng ta!"
"Hắn sẽ đến để khoe khoang vẻ mặt đắc thắng thôi."
"Và hành động đó, thám tử lừng danh Ako đây đã nhìn thấu hết rồi!"
Cái vấn đề lớn nhất là cô nàng thám tử này hoàn toàn không đáng tin một chút nào.
Và rồi chúng tôi bao vây Neko Hime-san và chờ đợi một lúc.
Tính theo thời gian thì hắn ta hẳn đã chuẩn bị xong rồi. Giờ chỉ còn chờ thời điểm thôi.
"Ừm, sao mãi không thấy đến nhỉ... Hắt xì!"
Ako hắt hơi, rồi lảo đảo gõ chuột một cái.
Do click nhầm, Ako bất ngờ lao ra khỏi phòng tuyến phòng thủ của chúng tôi.
"Chết tiệt, quay lại đi Ako!"
"À, vâng... á á á!"
Cứ như thể bị lôi kéo bởi điều đó, bụi cây xào xạc rung lên.
Một cái bóng đỏ lao ra mạnh mẽ từ bụi cây gần nhất.
Nhưng mục tiêu của hắn ta không phải là Neko Hime-san.
"Hắn ta đến đây rồi!"
Hắn ta lao thẳng một đường về phía Ako.
"Nhắm vào mục tiêu chính chứ không phải mồi nhử... Đúng như dự đoán!"
"Bất cứ lúc nào cũng được!"
"Nanako, bây giờ!"
"Muu-chan!"
Akiyama gõ mạnh vào bàn phím.
Ngay sau đó, một tiếng chó tru "Woà oà oà oà oà oà" vang lên.
Đồng thời, biểu tượng "!!" hiện lên trên đầu tất cả mọi người, và tất cả đều đồng loạt đóng băng.
Scream Shout.
Một kỹ năng gầm thét gây đóng băng không cần lý do cho cả đồng minh và kẻ địch trên màn hình.
Vì đồng đội cũng bị đóng băng nên mặt tiêu cực của nó lớn hơn, là một kỹ năng khó sử dụng.
Các nhân vật đi săn thường ít khi học.
Nhưng trong tình huống này thì hiệu quả lại cực kỳ xuất sắc.
Cũng có thể xác nhận rõ ràng tên của hung thủ!
◆Rushian: Cuối cùng cũng lộ diện rồi nhỉ.
◆Shuvain: Nào, tóm được ngươi rồi nhé.
◆Aprikotto: Ngươi chính là hung thủ sao!
◆Sette: Sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!
◆Ako: Đúng vậy.
Hung thủ chính là ngươi!
◆Battsu: Chết tiệt, LOL.
◆†Sát Thủ Đỏ†: Giỏi đấy chứ, LOL.
◆Korou: Lộ hết rồi sao?
◆†Cloud†: Ấy, vì Neko Hime-san mà... haha.
◆Konkon: Không phải vậy mà.
◆Wanko Kenshi: Tanuuu!
◆Rushian: Mấy đứa! Là tất cả bọn bay hết sao?
Không phải chỉ có một đứa à!
Mà này, mấy cái tên có hơi khác một chút, nhưng tao thấy quen mặt hết đấy!
Tất cả đều là acc phụ của nhau!
Tức là, ngoài bọn tao ra, tất cả những người còn lại đều là... sát nhân sao!
◆Battsu: Ấy dà, tớ cứ nghĩ là cuối cùng sẽ trùng nhau chứ. Vì có một khoảng trống vừa đủ để mọi người kịp chuẩn bị mà.
◆Konkon: Chuẩn luôn.
◆†Kuro no Majutsushi†: Chỉ là, lúc đó hơi nản chí một chút, nên nghĩ nếu có làm thì đây là lần cuối thôi.
◆†Cloud†: Một khi đã là cơ hội cuối, phải chơi cho tới bến chứ haha.
◆Korou: Đúng đúng, thế nên mới lỡ tay.
◆Wanko Kenshi: Tớ muốn tung thêm một đòn Asura nữa cơ.
◆Rushian: Mấy đứa kiaaaaa!
“Tee hee!”
Tee hee cái đầu mấy đứa!
◆Aprikotto: Vậy, giờ thì giải thích đi xem tại sao lại ra nông nỗi này?
Trước mặt sáu người cộng thêm sáu acc phụ, tổng cộng mười hai người, Hội trưởng cất tiếng, tỏa ra luồng sát khí hừng hực.
Dù bình thường chẳng bao giờ nổi giận, nhưng một khi Hội trưởng đã tức thì đáng sợ lắm.
◆Battsu: Thì tại ban đầu tụi tớ đi tìm PK, mà có thấy ai đâu?
Có vẻ như Battsu là người đầu tiên khơi mào bằng kỹ năng "Khiêu khích" cực cao của một Sát Thủ kéo, nên cậu ta đại diện bắt đầu kể.
◆Rushian: Đúng là mãi chẳng thấy ai.
◆Battsu: Xong rồi, ở đây không phải có cả một nhóm được trang bị tận răng để săn PK sao?
◆Ako: Có ạ.
◆Battsu:
Thì chẳng muốn thử một lần sao?
◆Sette: Không! Ai mà muốn thử chứ!
Chị Sette giận rồi!
◆Shuvain: Mấy đứa kia cũng cùng lý do sao?
◆†Kuro no Majutsushi†: Tớ biết Battsu là người đầu tiên đến, nhưng thấy vui quá trời.
◆Korou: Thật đó, ghen tị muốn chết.
◆Rushian: Vậy là, nói thẳng ra thì chẳng có lý do sâu xa gì, chỉ vì là PK Hunter mà không gặp được PK, nên thử hóa thân thành PK xem sao, rồi thấy vui quá nên nghiện luôn, đúng không?
◆Battsu: Đúng đúng, chính là vậy đó haha!
Cái lý do tệ hại gì vậy. Quá tùy tiện đến mức chẳng còn lời nào để biện minh.
◆Shuvain: Mấy tên khốn nạn này!
Đúng là khốn nạn thật, đúng là khốn nạn nhưng mà…
◆Rushian: Cũng hơi hiểu cảm giác đó.
!
◆Sette: Hả? Sao cơ?
◆Ako: Em hiểu ạ.
◆Shuvain: Tôi cũng hiểu.
◆Aprikotto: Hiểu luôn.
◆Sette: Th-Thế có được không vậy? Mọi người?
Sette à, nhưng mà chiến đấu với PK cũng vui phết mà.
◆Shuvain: Tuy nhiên, nếu tất cả PK đều là người nhà thì đêm qua ai là kẻ đã PK bọn mình?
◆†Kuro no Majutsushi†: Đó mới là điều bí ẩn. Hôm nay thì không thấy ai.
◆Rushian: Bị giết sạch từ trạng thái tàng hình, tớ nghĩ kẻ đó phải rất mạnh.
◆Battsu: Sức mạnh đến mức nào vậy?
◆Aprikotto: Một đòn gây 5k sát thương. Tốc độ tấn công cũng kinh khủng lắm.
◆Battsu:
Thế thì đó là quái vật rồi còn gì?
Hả?
◆Tanuko Gakushi: Người chơi không thể duy trì tàng hình trong khi liên tục tấn công với sức mạnh đó đâu tanu.
◆Korou: Đúng vậy, không có kỹ năng nào như thế cả.
Vậy là quái vật ư? Không, không thể nào…
Nhưng mà, chẳng có lý do gì để phủ nhận cả…!
◆†Cloud†: Ở đây có Sát Thủ mà. Khi đi săn cùng nhóm, nhờ khả năng phá ẩn của Yuyun nên vẫn thấy được.
◆Yuyun: Nếu là nhóm không có biện pháp đối phó, thì có khi chết mà còn chẳng nhìn thấy gì.
“…………Vậy thì, tức là…”
“Từ đầu đã chẳng có PK nào cả?”
“Thì ra là vậy… Làm gì có PK nào…”
“Đúng, đúng! Đây chính là suy luận đầy ‘hoang mang’ của tớ!”
Ako nói với vẻ mặt hơi gượng gạo.
Ừ-ừm, cái suy luận đó, tớ muốn nghe từ hôm qua cơ.
“May quá, hòa bình đã trở lại với thế giới rồi!”
Có cảm giác như là vốn dĩ thế giới đã hòa bình ngay từ đầu rồi ấy chứ.
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy là chúng ta biết được tầm quan trọng của việc đối phó với tàng hình rồi đó.
◆Battsu: Haizz, may quá haha.
◆Korou: Thôi vậy tụi tớ đi đây.
◆Rushian: Khoan đã! Đứng lại mau!
Nhìn các thành viên của đội săn PK kiêm luôn cả PK đang bỏ chạy, cả bọn tôi thở dài thườn thượt.
“Thì ra là vậy, làm gì có PK nào. Chỉ là trò đùa nghịch nho nhỏ của mọi người thôi, nên mới trông như có sát nhân thật.”
“Mất công dốc sức vô ích.”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì đúng lúc đó…
“A… Em hiểu rồi! Em hiểu rồi Rushian!”
“Lại chuyện gì nữa thế?”
“Thế nào hả, Thám tử ‘Mê’ Ako?”
“Giờ đây em đã thật sự hiểu được sự thật!”
Ako đứng dậy, nhanh chóng đến một vị trí mà tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy, rồi nói:
“Những vụ án kỳ lạ xảy ra trong căn biệt thự này. Kẻ sát nhân ngoài đời thực. Tất cả những bí ẩn đó, giờ đây đã được giải đáp!”
Cô ấy lại tạo dáng một cách dứt khoát rồi dõng dạc nói:
“Đúng vậy, thủ phạm—đang ở trong số chúng ta!”
Lại nữa sao.
“Lần này thì không thể nào đâu.”
“Chuyện gì mà lại phải giết đồng đội chứ?”
“Không, nếu nói chính xác thì, ngay từ đầu đã chẳng có sát nhân nào cả.”
Nói rồi, Ako khẽ cười và tiếp lời:
“Nhưng có thể nói, tất cả chúng ta đều là thủ phạm…”
“Đừng nói mấy lời không giống mình nữa, nói thẳng ra đi.”
“Vâng ạ.”
Sau một thoáng ỉu xìu, Ako nhẹ nhàng bước đi.
“Vậy để em giải thích, mọi người đi theo em nhé.”
Nói rồi, Ako lon ton đi về phía lối vào phòng máy tính… Hả? Sao cơ?
“Khoan, này!”
“Đi thôi ạ!”
Ako thản nhiên mở cánh cửa phòng máy tính mà ai nấy đều sợ chết khiếp, rồi bước ra hành lang!
“Cô muốn chết hả!?”
“Thám tử không chết đâu ạ!”
“Đâu phải vấn đề đó!”
“Dừng lại đi Ako, ngoài đó ai biết có ai đang…!”
“Phải trân trọng tính mạng chứ!”
Mọi người ra sức ngăn cản, nhưng Ako vẫn tươi cười vẫy tay.
“Không sao đâu ạ, lối này nè.”
Ako đi trước dẫn đường.
Tôi vội vàng đi theo sau.
“C-Có thật là không sao không?”
“Chẳng phải em đã nói là tất cả bí ẩn đều đã được giải đáp rồi sao?”
Cô ấy tự hào ưỡn ngực, nói với vẻ đắc ý:
“Đối với em, không có gì là không thể!”
“Vừa nãy cô nói có thể làm bất cứ điều gì sao?”
“Em xin lỗi, có những điều không thể ạ.”
Thám tử ‘Mê’ Ako. Mạnh hay yếu đây?
Và nơi Ako dẫn chúng tôi đến là nhà bếp.
“Nào, tôi gọi mọi người đến đây là để nói về căn bếp này. Ở đây đã xảy ra vụ việc những con dao bị mất tích phải không?”
Ako nói cứ như một thám tử thực thụ vậy.
“Đúng thế, những thứ có thể trở thành hung khí đã biến mất.”
“Hơn nữa là sáu con… đúng bằng số người của chúng ta.”
“À, cái đó là trùng hợp thôi ạ.”
Cô ấy thản nhiên nói.
“Hả?”
“Hãy để tôi giải thích theo thứ tự. Căn biệt thự này là một công trình tuyệt vời. Tôi nghĩ đây là một cơ sở dành cho những người chuyên nghiệp về nấu ăn, những người được mời đến đây.”
“Vì đây là biệt thự của cụ bác ta.”
Hội trưởng đồng tình. Thấy vậy, Ako tiếp tục:
「Thế nên, nhà bếp có đủ loại dao. Từ dao phay kiểu Trung Quốc, dao Deba, dao Sashimi cho đến dao gọt hoa quả, đều được chuẩn bị sẵn cả đấy ạ.
「À ừm, hiểu rồi, hiểu rồi.」
Chắc chỉ có Ako, người chuyên phụ trách bếp núc, là biết rõ nhất thôi. Tôi không nghĩ Master và Segawa lại nắm được cả các loại dao đâu.
「Nhưng điều đó lại vừa hay lại vừa dở. Đêm qua, khi thấy Shu-chan định dùng dao phay kiểu Trung Quốc để chặt khoai tây, tôi đã nghĩ: chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có chuyện không hay rồi.」
「Segawa, cậu đúng là...」
「Ấy, tại tớ muốn thử dùng một chút ấy mà?」
Đúng là không thể nào chấp nhận được cái tên này.
Ako nhìn Segawa một lát rồi chầm chậm bước tới.
「Thế nên... tôi đã làm thế này.」
Rồi cô bé giơ con dao đa năng còn lại cuối cùng lên,
「Tôi chỉ để lại một con dao tiện dụng nhất thôi, còn lại thì...」
Ako chạm vào một góc bồn rửa bát, nơi có bức tường bằng thép không gỉ, rồi khẽ ấn mạnh.
「...tôi đã giấu những con dao còn lại ở đây ạ.」
Cái góc tường bật ra, và rồi... tất cả sáu con dao đều xuất hiện!
「Ố ồ ồ ồ ồ, Ako-chan là người giấu sao!?」
「Vậy chẳng lẽ, thủ phạm là Ako sao...!?」
Akiyama và Master xanh mặt, lùi lại mấy bước.
「Ako là sát nhân á, không thể nào, sao có thể...」
「Nhưng mà, nếu là Ako thì, kiểu gì cũng định nhân cơ hội này thủ tiêu hết mấy cô gái tiếp cận Nishimura đây thôi...」
「Ôi không, có động cơ rồi kìa!」
Hơn nữa, nếu là Ako thì hoàn toàn có thể làm thật!
「Không phải! Không phải ạ! Em giấu đi chỉ vì nguy hiểm thôi!」
Thấy chúng tôi run rẩy, Ako vội vàng lắc đầu:
「Nếu cứ để đấy thì kiểu gì cũng có người bị thương! Chuyến đi cắm trại cuối cùng thế này mà bị đứt tay thì sao mà cầm chuột được chứ ạ!」
「À... ừm, đúng là nói thế thì có lý!」
「Nhờ vậy mà Akane không bị thương đúng không!」
「Ako làm tốt lắm!」
À phải rồi! Chúng tôi khen Ako.
「Ôi không, đáng khen sao!?」
「Đương nhiên là đáng khen rồi! Có kẻ định dùng dao phay kiểu Trung Quốc để gọt vỏ khoai tây kìa!」
「Tại tớ thấy nguy hiểm nên mới bỏ dở giữa chừng đó chứ!」
Phải nhận ra trước khi làm chứ!
「Nhưng mà, nếu vậy thì tại sao cậu không nói ra? Mọi người đã chẳng phải lo lắng rồi.」
「Lúc em định nói thì bầu không khí đã biến thành kiểu 'có sát nhân ở đây!' rồi ạ... Nếu em lại lôi dao ra thì mọi người sẽ đòi vũ trang rồi tự gây thương tích cho mình mất.」
「...Cũng có thể lắm.」
Hình ảnh Segawa cầm dao phay kiểu Trung Quốc hiện rõ mồn một trong đầu tôi.
「Cái đó thì, ừm, tôi không thể phủ nhận được.」
「Hay là chúng ta cố thủ trong nhà thì hơn...」
May quá, giờ thì có thể yên tâm hơn một chút rồi.
「Ra vậy... Kẻ trộm dao không phải là sát nhân sao.」
「Ít nhất là về vũ khí thì an toàn rồi.」
「Nhưng mà, khoan đã. Kể cả thế thì vẫn có ai đó ở đây mà đúng không? Kẻ nào đó đã ngủ trong căn phòng không ai dùng đến đó—」
「À...」
Đúng rồi. Tôi chưa nói chuyện đó.
Nhưng nếu nói ra thì mọi người sẽ lại nghĩ "không có sát nhân nào cả" rồi mất cảnh giác. Tôi thấy kiểu đó mới là nguy hiểm nhất.
Tôi nhìn Ako, không biết phải làm sao, thì cô bé cười, tỏ vẻ "ổn thôi mà".
Nhân tiện, Ako vừa nói lúc nãy. Rằng không có sát nhân nào cả.
Nếu điều đó là sự thật, và cô bé có thể khẳng định chắc chắn là không có ai—
「À ừm, xin lỗi, người dùng căn phòng đó là tôi.」
Tôi cũng thành thật thú nhận sự thật mà mình đã giấu kín.
Ngay lập tức, Akiyama bật lùi khỏi tôi:
「Không lẽ Nishimura, cậu giả vờ có kẻ khả nghi để rồi có ý đồ xấu xa với các cô gái sao!?」
Cái nghi ngờ tồi tệ gì thế này!?
「Tôi không hề nghĩ như vậy!」
「Vậy, vậy thì tại sao lại cố tình ngủ ở phòng khác chứ?」
Segawa cũng rụt rè hỏi.
「Tôi chỉ lén ngủ ở phòng khác để Ako không phát hiện ra nếu cô bé đến thôi!」
「À... chuyện đó thì đành chịu rồi.」
「Ra vậy. Đúng là, phải phòng bị như thế chứ.」
「A, à thì ra là sẽ hiểu cho tôi vì 'đành chịu' sao.」
Cảm thấy sự kinh hoàng của Ako đã được thấu hiểu trọn vẹn, tôi vừa vui vừa buồn.
「Nishimura-kun cũng nên nói sớm thì tốt hơn chứ.」
「Tôi sợ nếu nói ra thì mọi người sẽ yên tâm rồi chẳng cảnh giác gì nữa. Hơn nữa tôi không nghĩ ra vụ nào khác nên cứ tưởng là có ai đó ở đâu đó thật.」
Với lại, còn vụ ngủ chung với Ako bị lộ nữa chứ.
「Nhưng vẫn còn những điều bất thường khác mà.」
「Đúng vậy, không có phương tiện thoát hiểm thì đáng sợ lắm. Ván trượt thì sao? Chìa khóa đâu mất rồi?」
「Cái bí ẩn đó cũng đã được giải đáp rồi.」
Ako khẽ cười, rồi chỉ tay vào Segawa.
「Người giấu ván trượt tuyết là... Shu-chan, chính là cậu!」
「Ưm...」
Segawa bị gọi tên, vội ôm ngực.
「Đ, đúng vậy, tớ là thủ phạm.」
「Là trò của cậu sao.」
「Không lẽ Segawa, cậu giả vờ có kẻ trộm để rồi cướp tiền bạc và đồ đạc để nâng cấp máy tính sao...」
「Tớ chưa đến mức sa đọa như thế đâu!」
Đúng rồi. Nếu là người như vậy thì cô ấy đã thẳng thừng xin Master linh kiện rồi.
「Vậy thì Segawa, tại sao lại giấu dụng cụ chứ?」
「Tại tớ không muốn trượt tuyết mà!」
「Chỉ vậy thôi sao!?」
Vì lý do đó mà cậu đã di chuyển tất cả mọi thứ ư!
「K, không phải chỉ vậy đâu.」
Segawa hơi đỏ mặt, tránh ánh mắt của chúng tôi rồi nói.
「Kiểu như là, khi trượt tuyết thì mọi người sẽ tách ra hoạt động riêng lẻ nhiều hơn đúng không? Hôm qua cũng khá là mỗi người một ngả rồi.」
「Chúng ta lúc nào cũng vậy mà.」
「Đúng đúng. Dù sao thì cũng ổn thôi. Nhưng mà lần cuối cùng này thì... tớ muốn mọi người cùng nhau...」
...nên cô ấy đã giấu ván trượt tuyết.
「Tớ chỉ mang nó vào ga-ra thôi, định là khi nào thấy nguy hiểm thì sẽ mang ra... nhưng nếu ra ngoài bằng ván trượt thì Ako và Nishimura sẽ không theo kịp được. Tớ không thể bỏ lại hai người họ được.」
「Trước sự quan tâm đầy dịu dàng của thủ phạm, thám tử “mù tịt thể thao” này sắp rơi lệ rồi.」
「Một chút rồi đó.」
Không biết là cảm động vì không bị bỏ rơi, hay là buồn vì bị coi là "đồ bỏ đi" nữa.
「Vậy còn chìa khóa ô tô thì sao?」
「Cái đó thì...」
Thám tử lừng danh Ako chỉ thẳng vào Master.
「Chính là ngài, thủ phạm!」
Lại biến Master thành thủ phạm nữa chứ.
「À ừm, là ta.」
Nhưng Master lại dễ dàng thừa nhận, rồi lấy chìa khóa từ túi ra.
「Tại sao ngài lại làm thế...」
「Với Master thì, tôi nghĩ ngài định nhốt chúng ta vào biệt thự, để biến chúng ta thành những đồng đội không thể trốn thoát được...」
「K, không, ta không hề nghĩ ra điều to tát như vậy.」
Master nói, mặt tái mét trước suy luận hơi đáng sợ của Ako.
「Thật ra thì, ta nhận chìa khóa vào tối qua.」
「Trước khi ngài nói về chuyện sát nhân sao?」
「Ừm. Chuyện này, thực ra rất đáng xấu hổ khi phải giải thích.」
Master tỏ vẻ thật sự ngượng ngùng, rồi nói lẩm bẩm từng chút một.
「Tại vì hôm qua vui quá...」
Ông ấy lắc chìa khóa trong tay, loảng xoảng:
「Ta cảm thấy tiếc khi phải về vào thứ Hai, nên nghĩ nếu xe không chạy được thì có thể ở lại thêm một chút.」
「...Suy luận của Ako đúng một phần rồi còn gì.」
「Tự hào quá đi!」
「Tự hào cái gì. Chỉ là muốn ở lại thêm một ngày thôi chứ gì.」
Chắc chắn là không đến mức bị nhốt đâu.
「Hơn nữa, nghĩ đây là lần cuối cùng thì...」
「Ừm... đúng vậy.」
「Tôi hiểu cảm giác đó mà.」
Không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.
Chuyến đi cắm trại cuối cùng. Ai cũng tiếc nuối như nhau.
「Lúc ấy để cho mọi người ra về cũng được thôi. Nhưng với cái thời tiết thế này, xe thường vừa chạy được chút là kẹt ngay. Giữa bão tuyết mà bị mắc kẹt bên ngoài, tệ nhất là bị tuyết vùi lấp rồi ngộ độc khí carbon monoxide thì sao. Ta đã nghĩ, giữ mọi người lại là trách nhiệm của ta.”
“Nếu có xe là em chạy mất dép rồi!”
“Tôi cũng thế!”
Quả là Master đã hoàn toàn sáng suốt.
“Ưm, vậy… xin lỗi…”
Akiyama từ tốn giơ tay lên:
“Cái dây cáp mạng là tôi rút đấy…”
“Sao lại… À không, xin lỗi, tôi hiểu lý do rồi.”
“Phải đó, hiểu mà.”
“Sao vậy!? Nghe tôi nói chứ!? Nói vậy là các cậu phải nghi ngờ tôi nghiêm túc chút đi chứ!”
Nếu đã nói đến thế thì tôi sẽ nghe vậy.
“Cô ghét game online đến thế à?”
“Đâu có ghét đâu~. Nhưng mà, đó là lần cuối cùng mà. Tôi muốn có một kỷ niệm đặc biệt, chứ không phải cứ như mọi khi.”
“Đặc biệt… à.”
“Nói là đặc biệt thì đúng là đặc biệt thật.”
“Cái cảnh vừa nấp mình vừa sợ hãi kẻ sát nhân, cả đời chắc chẳng có lần thứ hai đâu nhỉ.”
Mọi người khúc khích cười vang.
Thấy chúng tôi như vậy, Ako vênh váo cười:
“Hừ hừ hừ, thế nào! Tất cả đều là thủ phạm, mà không ai là thủ phạm cả! Kẻ sát nhân ấy mà, ngay từ đầu đã chẳng tồn tại rồi! Đây chính là sự thật mà thám tử lừng danh Ako đã vén màn!”
“Ồooo!”
Đúng là một suy luận thần sầu.
Chúng tôi bất giác vỗ tay hoan hô.
“Ôi trời, giỏi quá đi mất. Sao mà cô biết được hay vậy?”
“Vì thái độ của mọi người cứ kỳ quặc dần từng chút một, nên tôi đoán vậy thôi.”
“Hế… Thế mà cô cũng để ý nhỉ. Cứ tưởng Ako chỉ chăm chăm nhìn Nishimura thôi chứ.”
Segawa vừa cười khổ vừa nói.
Ako bị nói thế cũng ngớ người ra, nghiêng đầu hỏi lại:
“Tôi cũng chỉ định nhìn mỗi Rushian thôi mà nhỉ?”
“Chỉ là định thôi, chứ cô vẫn để ý đến mọi người đấy thôi.”
Cô ấy đã vô thức quan tâm đến mọi người, đến mức bản thân không hề hay biết.
Vì thế mà sự thật đã được phơi bày. Đúng là thám tử lừng danh Ako rồi.
“À, với cả, còn một lý do nữa ạ.”
Ako vỗ tay cái bốp, rồi nói:
“Tôi đã biết hai sự thật.”
“Hai sự thật?”
“Vâng. Dao là tôi giấu; và tôi cũng biết Rushian đã dùng phòng bên cạnh. Nên là, tôi nghĩ chắc chẳng có kẻ sát nhân nào đâu.”
“À, ra vậy… ra vậy?”
Segawa nghiêng đầu tự hỏi, “Khoan đã?”
Và rồi Akiyama tươi cười rạng rỡ, tiến lại gần tôi và Ako.
“…Sao Ako-chan lại biết Nishimura-kun đã chuyển phòng vậy?”
“À mà đúng rồi, sáng nay Ako đâu có ở trong phòng mình đâu…”
“Dưới sự quản lý của ta mà lại ngủ chung phòng với giai… Thật đáng tiếc…”
“Ấy, chúng tôi có làm gì bậy bạ đâu! Thật mà!”
Tôi thề là tôi trong sạch! Vô tội!
“Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì, kẻ gây ra vụ án nguy hiểm nhất với hung khí và chỗ trốn, chẳng phải là hai vợ chồng các người sao!”
“Tụi này đâu có ác ý gì đâuuu!”
Đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!
“Tụi em xin lỗi ạ!”
“Xin lỗi ạ!”
“Chuyện đó thì bọn này cũng thế, nên thôi vậy.”
“Tất cả đều đồng phạm.”
“Đúng đó.”
Chúng tôi đã được tha thứ. May quá, vẫn có thể ở lại câu lạc bộ này.
“…Mà nói đến đây, liệu Nekohime-sensei có biết hết mọi chuyện không nhỉ?”
“Không biết có biết không, nhưng chắc cô ấy đã nhận ra có gì đó rồi. Bọn mình ra khỏi phòng là thể nào cũng đi ngang qua phòng của Saitou-sensei mà.”
“…Mà tiện thể, cô giáo Saitou-kyoyu đâu rồi?”
“Em thấy cô ấy đi tắm rồi….”
Đã khá lâu rồi mà cô ấy vẫn chưa ra.
Và vô số những lời nói ám chỉ "flag tử thần."
“…Chẳng lẽ thật sự trở thành nạn nhân đầu tiên?”
“Đâu có đâu mà, làm gì có kẻ sát nhân nào.”
Haha, tiếng cười vang lên cùng lúc.
*Rầm, loảng xoảng!* Tiếng gì đó đổ sập vang lên.
“Tiếng gì thế!?”
“Phía nhà tắm à!?”
Chẳng lẽ thật sự trở thành nạn nhân đầu tiên!?
Chúng tôi vội vã chạy đến, thấy một bóng người nằm sấp trong phòng thay đồ hé cửa!
“Cô ơi, cô có sao không!?”
Bước vào trong, thấy Nekohime-san đang mặc áo choàng tắm, nằm gục dưới sàn phòng thay đồ.
“Cô ơi, tỉnh lại đi! Cô ơi!”
“Nekohime-san!”
Bị lay mạnh, cô giáo khẽ mở mắt, nói:
“…………Ưm…”
“Ưm?”
“Bị… say hơi nước rồi nya…”
“…………”
“Ơ, hết rồi! Chứng minh đã kết thúc rồi ạ!”
Và thế là, sự bình yên lại trở về với căn biệt thự vốn dĩ chẳng có gì ngoài sự yên bình ngay từ đầu.


0 Bình luận