Chương 2: Buổi hẹn hò với Hikari-chan
Đúng như đã hứa trong buổi stream castella, tôi đã có một buổi hẹn hò với Hikari-chan.
Hôm nay là ngày sau buổi hẹn đó. Đôi chân tôi vẫn còn ê ẩm, nên tôi cố hết sức không nghĩ đến ba từ “mất phong độ” khi bắt đầu buổi stream. Nội dung hôm nay sẽ là vừa ôn lại, vừa kể lại cho khán giả những gì đã diễn ra trong chuyến đi của chúng tôi.
Ngoài ra, tôi cũng thề với lòng rằng sẽ dành thêm thời gian cho Long Fit...
“Chào buổi tối mọi người. Hình như đêm nay lại có tuyết rơi nhẹ. Tôi là Awayuki Kokorone cực kỳ seiso của các bạn, và...”
“Konpikaaa mọi ngườiiii!!! Ánh sáng lễ hội đã đến cho mọi người cùng tận hưởng! Iiiiiiiiiiiit’s Hikari Matsuriya!”
“Ô kìa, Hikari-chan hôm nay có vẻ hăng hái hơn thường lệ nhỉ. Chị lo năng lượng của em sẽ khiến chị tan chảy mất. À xin lỗi, nói dối đấy — thật ra là chị tưởng một normie xuất hiện nên tim chị đóng băng tận lõi.”
“Đó là vì hôm nay Hikari đi chơi bowling nên cơ thể tràn đầy năng lượng đấy!”
“Chuẩn normie. Em lúc nào cũng biết cách gây ấn tượng, Hikari-chan.”
“Bỏ cái kiểu gọi normie đi! Hikari đi một mình đấy nhé!”
“Ồ, đi một mình à? Sau khi vừa mới lê lết cả ngày với chị hôm qua? Tại sao vậy?”
“Gần đây thế giới bóng chày đang nóng lên, nên Hikari quyết định đổi hướng thành VTuber cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp!”
“Vậy nên em... đi chơi bowling? Tại sao?”
“Chị đoán thử xem?”
À, xem ra Live-On hôm nay bắt đầu sớm hơn dự kiến, tôi nghĩ thầm.
Nghe qua thì hơi vô lý, nhưng tôi và Hikari-chan cũng đã có thời gian quen biết, và lại vừa mới chạy khắp phố cùng nhau hôm qua. Đây chắc là thời điểm hoàn hảo để thể hiện cái mà Hikari-chan gọi là “sức mạnh tình bạn”!
Hmm... bóng chày → bowling. Tôi hiểu rồi. Ừm, ghép các mảnh lại thì...
“Hẳn là vì—”
“Không đúng!”
“Hikari-chan, chị tưởng đây là một bài kiểm tra tình bạn chứ. Hãy thử tưởng tượng cảm giác của chị khi bị bắn hạ trước cả khi kịp trả lời.”
“Xin lỗi, Hikari chỉ là muốn giải thích quá nên nhảy vào luôn...”
“Thật sự nhé, em nên học cách kiên nhẫn hơn đấy.”
“Hiểu rồi ạ!”
“Vậy thì, cho chị đoán. Chắc là em muốn luyện tay thuận?”
“Không đúng! Nhưng cũng gần đúng rồi đó!”
Vâng, vô vọng thật. “Sức mạnh tình bạn” không đủ để hiểu nổi mấy chuyện bất khả giải này, nhất là khi tất cả thành viên Live-On đều hoạt động trên một tần số “thường thức” hoàn toàn khác. Mà thật ra tôi cũng đáng được khen là đoán gần đúng rồi.
Nghĩ kỹ thì, giao tiếp được với các thành viên Live-On cũng coi như là kỹ năng nói đa ngôn ngữ. Đúng là một nơi “quốc tế” theo nghĩa đen.
“Vậy đáp án chính xác là gì?”
“Bóng chày là môn ném bóng! Mà nếu Hikari có thể ném được cả quả bóng bowling thì sẽ bất khả chiến bại! Kích thước = sức mạnh! Nên Hikari đi tập đó!”
“Hikari-chan, bóng chày chỉ cho dùng một quả bóng thôi. Ngay cả mấy trò kỳ quặc như Dokaben cũng theo luật đó.”
“Có cầu thủ hai chiều làm được mấy chuyện bất khả thi, biến bất kỳ trận đấu nào thành Shotime! Thế thì Hikari ném bóng bowling có gì sai?”
“Mọi thứ.”
“Mọi thứ?”
“Mọi thứ.”
“À đúng ha! Mà thôi, đời là vậy. Dù sao thì Hikari cũng được tập luyện tốt nhờ bowling, coi như hòa.”
“Miễn là em hiểu. Và cũng xin đừng bao giờ ném bóng bowling như ném bóng chày nhé, sàn sẽ nứt đấy.”
“Xin chị, Hikari làm gì vô ý thế! Hikari là cô gái biết làm điều đúng, mà làm điều đúng nghĩa là cư xử lịch sự!”
“Vậy thì cứ dùng bóng chày bình thường đi.”
“Ừ, Hikari sẽ ném cú 200 km/h!”
“Em đặt mục tiêu hơi cao đấy. Bắt đầu với 100 trước được không?”
: Konpika!
: Bộ đôi Snowfest!
: Hikari mới vào đã “Hikari-ing” liền
: Prince of Tennis chắc cho qua vụ bóng bowling đó
: so với đánh nhau với Pirates of the World thì cũng công bằng thôi
: (quả bóng) đúng là Gigant-ic...
: tưởng tượng cảnh catcher và trọng tài bị hất ngã như mấy cái ky bowling
: (trọng tài thều thào) “Strike!”
: ghi điểm chắc bị tính là gutter mất
: không phải Batter Out mà là Pitcher Out
: luật mới cấm dùng đồ dính nghĩa là tui không thể fap trong trận ;_;
: đừng tiết ra chất dính từ chỗ đó, làm ơn cảm ơn.
: dead ball theo cả nghĩa đen
Hikari-chan lúc nào cũng sống với tất cả nhiệt huyết của mình — phải công nhận điều đó. “Nhìn trước khi nhảy” chắc là câu mà cả đời em chưa từng nghe qua.
Thật kỳ diệu khi em lớn lên vẫn giữ được sự thuần khiết và chân thành đến vậy; là thành viên duy nhất của Live-On không chơi mấy trò hài tục tĩu, em thậm chí còn đủ tiêu chuẩn làm một streamer “chill vibes”. (Tôi chấp nhận nhiều đơn khiếu nại.)
“Giờ thì, như tôi đã thông báo, hôm qua Hikari và tôi đã ở bên nhau cả ngày, nên buổi stream này sẽ kể lại buổi hẹn đó. Hân hạnh được có em cùng tham gia, Hikari-chan.”
“Hân hạnh đượuuuuuuuuuu tham gia!!!”
Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện đến nỗi tôi không biết bắt đầu từ đâu, nên đành nghĩ một lúc. “Ừm,” tôi nói, “tôi chắc nhiều khán giả muốn nghe chi tiết từng sự kiện, vậy có lẽ ta sẽ bắt đầu bằng một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng về lúc gặp nhau.”
“Hikari không có thời gian sống ‘nhẹ nhàng’ đâu!”
“Hiểu rồi, vậy thì buổi stream hôm nay kết thúc tại đây, hẹn gặp lại khi tuyết rơi nhẹ.”
“Á á, xin lỗi xin lỗi! Hikari xin lỗi mà, quay lại phần hồi tưởng nào!”
Giống như lần tôi với Chami-chan đi công viên giải trí, trong buổi hẹn hò, tôi và Hikari-chan gọi nhau bằng tên thật. Nhưng vì giờ đang stream, chúng tôi dùng tên streamer cho câu chuyện tiếp theo.
Hikari-chan sẽ dẫn tôi đi một vòng mấy cửa hàng vì tôi vốn chẳng rành gì về thời trang, nên hai đứa hẹn gặp nhau trước nhà ga. Nhưng rồi tôi thấy chính Hikari-chan lại là người đến trước. Dù đứng từ xa, tôi vẫn nhận ra ngay dáng vẻ của một cô nàng tỏa sáng đúng kiểu “con nhà người ta” ngoài đời thực.
Cô ấy đến sớm thật đấy, tôi nghĩ. Mà mình cũng đã đến trước giờ hẹn tận mười phút rồi cơ mà… có phải mình đã để cô ấy đợi không nhỉ?
Tôi vội bước nhanh hơn một chút.
“—Ể?! Cô ấy phát hiện ra mình rồi à?!”
Khoảng cách giữa hai đứa vẫn còn khá xa, vậy mà dù tôi ăn mặc đơn giản đến mức dễ dàng hòa lẫn vào đám đông, Hikari-chan đã lập tức nhìn thấy, rồi vừa vẫy tay vừa chạy lại.
Trong khi đó, tôi thì lại thấy xấu hổ khi biết bản thân vẫn nổi bật dù không cố ý. Đây là sự khác biệt giữa hướng nội và hướng ngoại sao? Tôi thì còn lâu mới bằng Chami-chan, nhưng vẫn thuộc loại hướng nội, nên chỉ mong mình có thể sống sót qua buổi hẹn này một cách yên lành...
“Yoohoo, Awayuki-chan! Hikari chờ đây này!”
“Xin chào, Hikari-chan. Ấn tượng thật đấy, em nhận ra chị từ xa thế cơ à.”
“Vì Hikari mắt tinh lắm! Với lại Hikari đâu thể quên khuôn mặt của một trong những người bạn thân nhất chứ!”
“Chị nên đoán trước mới phải. Nhưng có vẻ em đến khá sớm… Chị bắt đầu lo là đã để em phải chờ lâu rồi.”
“Hikari chỉ chờ có một tiếng thôi mà!”
“À, thế thì chắc không phải lỗi của chị đâu—là do em đến quá sớm ấy!”
“Hikari háo hức quá nên không thể ngồi yên ở nhà! Với lại Hikari vẫn tranh thủ làm việc trong lúc chờ mà! Hikari không muốn đến trễ đâu! Giữ lời hứa là nguyên tắc sống của Hikari đó!”
Hikari-chan—một cô gái thật thà nhưng hơi… lệch sóng—đã khiến tôi choáng ngay từ những câu đầu tiên. Nhìn cách cô chơi game cũng đủ biết, việc gì cô ấy cũng làm quá sức. Tôi thầm nhủ lần sau hẹn chắc phải tính toán chiến lược trước để… đối phó.
Khoan, nghĩ chiến lược để đối phó với chính bạn mình có bình thường không nhỉ? M-Mà thôi, chắc cũng ổn, miễn là đừng nghĩ sâu quá.
“Em đúng kiểu không ngủ được trước hôm đi tham quan trường, nhỉ Hikari-chan? Tối qua em ổn chứ?”
“Hikari ngủ ngon lành suốt hai tiếng liền, nên hôm nay tràn đầy năng lượng luôn!”
“Ý em là chỉ ngủ có hai tiếng?! Em chắc là mình không thiếu ngủ chứ?!”
“Ừm… chắc không đâu? Ngủ hai tiếng là đủ với Hikari rồi! Có khi Hikari thuộc loại ngủ ít ấy!”
“Ý em là chuyện này bình thường với mình à? Thật… đáng nể thật đấy...”
Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn hơi lo. Dù sao thì cơ thể cô ấy cũng phải thuộc dạng siêu nhân mới có thể chơi game trong những điều kiện “hành xác” mà cô thường tự đặt ra. Ở góc độ người làm nội dung, cũng có thể coi đây là một dạng tài năng. Nhìn Hikari-chan tràn trề sức sống trước mắt, tôi quyết định coi cô như một kiểu thiên tài ngoài tầm hiểu biết—giống Hareru-senpai—và không hỏi han quá nhiều kẻo làm cô khó chịu.
“Đây là lần đầu Hikari đi dạo phố với Awayuki-chan đó!”
“P-Phải ha…”
Không thể cứ đứng tám chuyện mãi ở nhà ga, nên hai đứa bắt đầu đi dạo quanh thành phố. Nhưng mà…
Cô ấy sát quá! Cảm giác về “không gian riêng” của cô gái này nhỏ đến mức gần như không tồn tại!!!
Hikari không ngần ngại khoác tay tôi, khiến hai đứa luôn trong tình trạng tiếp xúc vật lý. Vì tôi cao hơn, nên mỗi lần nói chuyện là lại phải cúi xuống nhìn gương mặt tươi rói của cô ở cự ly cực gần.
Aaaahhh… gương mặt rạng rỡ chuẩn “con nhà người ta” mà tôi chưa từng được trải nghiệm suốt đời… đang ở ngay trước mắt… cảm giác mới mẻ này khiến não tôi loạn nhịp mất rồi...
Đã thế Hikari còn mặc áo trễ vai mỏng nhẹ kiểu mùa hè, để lộ làn da mềm mại…
Phải bình tĩnh lại thôi. Nghĩ nhiều quá chắc tôi sẽ bị cảm nắng mất, và không phải kiểu cảm nắng mà người ta yêu cầu VTuber nói chậm đâu.
“Hmm? Sao thế, Awa-chan? Trông chị cứng đờ ghê.”
“Gì đâu, ha ha, chị chỉ nghĩ là ‘Ô, trông bọn mình cứ như người yêu ấy nhỉ.’ Nhưng không sao. Em không thấy nóng à?”
“Hikari ổn mà! Hikari thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ mua sắm cùng Awayuki-chan! Nếu có ai tấn công, Hikari sẽ bảo vệ chị, nên đừng lo!”
Có vẻ như Hikari đang coi buổi hẹn này như một nhiệm vụ hộ tống. Tôi thì thấy bám sát nhau thế này chắc chẳng bảo vệ được ai, nhưng… Khoan, còn mấy vấn đề khác nữa.
“Chị nghĩ là ở Nhật bây giờ thì một người bình thường chắc cũng không cần vệ sĩ đâu...”
“Ồ, nhưng ngược lại mới đúng chứ! Ai mà biết được, biết đâu đột nhiên sẽ có một sinh vật bí ẩn giả dạng con người tấn công, hoặc những con côn trùng khổng lồ sống dưới lòng đất bỗng quyết định trồi lên và tàn phá khắp nơi, hoặc người ngoài hành tinh từ vũ trụ đột kích Trái Đất toàn diện thì sao!”
“Ờ… chị khá chắc là chị biết đó…”
“Không được lơ là cảnh giác đâu! Thế giới này đầy rẫy hiểm nguy! Nhưng đừng sợ, vì đã có Hikari ở đây! Hikari nhất định sẽ hộ tống Awayuki-chan về nhà mà không để một dấu vân tay nào lên cơ thể bé nhỏ xinh đẹp của chị!”
“Ơ… c-cảm ơn em nhiều…”
…Mặc dù tôi chắc là đã quá muộn để nói về vụ “không một dấu vân tay” rồi, xét số dấu Hikari-chan để lại khi “bảo vệ” tôi. Nghĩ nhiều về chuyện này đúng là cái bẫy chết người.
Chúng tôi vừa nói linh tinh, vừa để Hikari-chan kéo tôi đi, khoác tay tôi mà chẳng thèm quan tâm ánh mắt tò mò của người qua đường đang nhìn hai cô gái sánh bước sát rạt nhau trên vỉa hè.
Khoan… Tôi chợt nhận ra. Đây chẳng phải tình huống SSR huyền thoại: “một con nhỏ bình thường toát mồ hôi hột khi bị cô bạn hướng ngoại, dễ gần rủ đi chơi” hay sao?!
“Chị định mua đồ gì chưa?” cô ấy hỏi.
“À… chị chưa nghĩ ra gì cả. Chị vốn chẳng tự tin mấy vào gu thời trang của mình…”
“Hiểu rồi! Awayuki-chan đúng là có tấm lòng rộng lớn, biết lắng nghe ý kiến người khác! Ngầu ghê!”
“Chị không nghĩ nó ghê gớm vậy đâu…”
Tôi cảm giác nếu cứ nghĩ về việc mình đang ở trong một tình huống kỳ diệu thế này thì sẽ không thể duy trì mạch trò chuyện được, nên đành phải tự đè cảm xúc xuống để cố giữ bình tĩnh.
Bình tĩnh lại nào, Awayuki. Đúng, mọi khía cạnh tồn tại của Hikari-chan đều đáng yêu đến mức khiến tôi muốn quỳ xuống hôn đất em ấy bước qua, nhưng so với điều đó thì tôi là gì? Không có một giọt StroZero trong người, tôi chẳng khác gì một lon rỗng biết đi. Trên stream thì tôi có thể là “ai đó”, nhưng ở ngoài đời, tôi chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt. Đừng có mà ảo tưởng!
Phù… Ừ, tốt nhất là tôi nên đứng ngoài làm khán giả cho những cảnh như thế này. Tưởng tượng mình là nhân vật chính chỉ khiến đầu tôi tắt phụt mà thôi.
“Vậy bình thường chị mua đồ ở đâu? Như bộ chị mặc bây giờ chẳng hạn?”
“Cái này? Chị còn chẳng nhớ mua ở đâu. Thường chị chỉ ghé UNIPLO, CU, hay Yamamura rồi vớ cái gì rẻ và đơn giản thôi.”
“Vậy là chị đã đạt đến cảnh giới tinh giản nhu cầu xuống mức tối thiểu! Quá là ‘cool’ luôn!”
Sự dịu dàng và thái độ luôn khẳng định mọi thứ của Hikari-chan khiến tôi cảm động muốn rơi nước mắt.
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo thun trắng trơn và quần ống rộng đen tuyền, hết. Một combo thực dụng đảm bảo tôi sẽ không nổi bật như cái gai giữa chợ.
À, mà nếu ai dám bảo tôi giống con “Rồng Ánh Sáng và Bóng Tối” trong Yu-Gi-Oh thì tôi sẽ xé họ ra thành một trăm mảnh Exodia, và sẽ không bao giờ ráp lại được đâu nhé. Bốc bài! Ngón út trái của Kẻ Bị Cấm! Bốc! Gân kheo của Kẻ Bị Cấm! Bốc! Kẻ Bị Cấm của Kẻ Bị Cấm (ẩn dụ bậy bạ)! Xin lỗi nhé, Yugi, nhưng sau vụ này thì bộ bài của ông nội cậu sẽ toàn rác thôi!
Nói chứ, đâu phải tôi chưa từng quan tâm thời trang. Hồi đi học, tôi từng mơ ước được xinh đẹp. Nhưng rồi sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một công ty địa ngục, và chẳng mấy chốc, sống sót mới là ưu tiên hàng đầu. Tôi không còn thời gian, tự do hay tiền để ăn diện, và đến cuối cùng, tôi chẳng còn thấy ý nghĩa gì ở việc đó nữa.
Nhưng bây giờ là sự ra đời của một tôi hoàn toàn mới! Tôi sẽ còn gặp mặt đồng nghiệp streamer ngoài đời để hợp tác và đi chơi nhiều hơn, nên ít nhất phải đạt tới ngưỡng tối thiểu để không thấy xấu hổ khi đứng cạnh họ!
“Em thì khác, Hikari-chan, em ăn mặc thời trang lắm. Không như chị.”
“Thật à? Cảm ơn nhé! Tiếc là tốn tiền phết… Vấn đề của quần áo là nếu chọn kỹ quá thì chỉ cần nhìn giá thôi là muốn té ngửa.”
“Ehehe, toàn bộ đồ chị đang mặc chắc chưa tới mười nghìn yên đâu.”
“Thật á?! Chỉ cần thay thiết kế thôi thì đồ cùng chất liệu cũng đội giá ngay. Hikari chắc chạm mức đó chỉ với… đồ lót thôi…”
“Ơ… ờ… v-vậy à…”
Chủ đề bất ngờ chuyển sang đồ lót khiến tôi bị hẫng. Nghe điều này từ một người vô tư và “phi tình dục” như Hikari-chan lại càng khiến tim tôi lỡ một nhịp.
Không, mình phải bình tĩnh! Bộ não tôi đang tụt xuống trình độ của một thằng con trai dậy thì chưa “vỡ” mồm. Tôi vẫn là một thiếu nữ đoan trang, nên không thể để chủ đề này làm mình chao đảo, rồi sau đó lại bị viewer lấy làm tư liệu để troll. Đồ lót á? Dễ ợt!
“Chị chưa bao giờ mua đồ lót đắt tiền cả. Gần đây, chị toàn mua mấy bộ rẻ nhất tìm được trên mạng thôi, nói ra cũng ngại.”
“Vậy là không được đâu, Awayuki-chan! Khí chất thanh lịch bắt đầu từ những nơi người ta không nhìn thấy! Nếu không tin, chị có thể cảm nhận được sức nóng tinh thần chiến đấu của Hikari ngay lúc này mà, đúng không?”
“Ừm… có thể… chắc vậy?”
“Ồ? Phản ứng này yếu hơn em nghĩ. Lạ nhỉ, em tưởng hôm nay mình mặc bộ ‘yêu thích’ cơ mà… Như thế này này!”
“Hả?”
Nói xong, Hikari buông cánh tay đang khoác tôi ra, đưa một tay vòng ra sau đầu tôi, kéo tôi lại sát ngực em ấy. Tay còn lại cô ấy kéo cổ áo xuống, cho tôi – và chỉ tôi thôi – một cái nhìn trọn vẹn vào “nội dung bên trong”.
“…”
“Thấy chưa? Hikari đang mặc ‘hàng xịn’ đấy! Mà… ơ, Awayuki-chan? Sao chị im re thế?”
Tôi có thể cảm nhận ý thức mình đang rời khỏi cơ thể, nhưng tâm trí lại chìm trong một cảm giác khoái lạc thuần khiết, tựa thiên đường. Nếu cả đời tôi phải sống độc thân cũng được, chỉ cần có một trải nghiệm như thế này thôi là đủ.
À, và tôi chỉ có một thông điệp gửi tới các đồng chí trên toàn thế giới:
“Đồ lót màu đỏ.” — Yuri Faparin
“Heeey. Eeeaarth toooo Awayuki-chaaan.”
A!
“H-Hikari-chan?! E-e-e-em làm cái gì thế hả?!?!”
Linh hồn tôi đã lên thiên đàng vài giây, nhưng giọng Hikari-chan kéo tôi trở lại thực tại. Tôi không chỉ suýt đỏ mặt, mà còn suýt… đỏ mũi nữa. Đỏ, đỏ như bộ đồ lót đỏ chói mà Hikari đang… mặc… như… đồ lót…
Gwwwaaaaaaauuuuugh?!?!?!?!
“Thật luôn, chị bị cái gì vậy? Lạ quá! Cả hai đều là con gái, nên chuyện này bình thường mà!”
“Ừ-Ừ đúng rồi, ha ha ha ha… x-xin lỗi em…”
Mấy cô gái hướng ngoại thường làm vậy thật à? Hay chỉ là Hikari-chan hơi quá tin người thôi?!
À không, mình chịu thua rồi. Dù cố không nghĩ ngợi kiểu kì cục, mình cũng không thể thoát khỏi vai “con nhỏ bạn nhạt nhòa, bị năng lượng của cô bạn hướng ngoại làm chao đảo trái tim”.
Ôi trời ơi, cái nóng này cứ bốc lên đầu mình không chịu tan... Trong truyện thì mình còn vui mừng đón nhận, chứ giờ nó xảy ra với mình thật thì mình chẳng biết xoay xở sao cả.
“Thế? Thế? Awa-chan thấy đồ lót hành động của Hikari thế nào? Có cảm nhận được ngọn lửa trái tim của Hikari không?”
“Đ-Đồ lót hành động?!” N-Nếu cô ấy mặc cái đó đi hẹn hò, thì chẳng phải... có nghĩa là cô ấy muốn hành động sao?!
Giờ thì làm sao đây?! Mình chẳng có thứ gì kiểu đó, chỉ mặc cái bộ rẻ tiền nhất mà mình có! Thà mình không mặc áo ngực còn hơn!
Khoan đã... Hikari-chan đâu chỉ mặc đồ lót, mà còn phối nguyên bộ từ trên xuống dưới. Nghĩa là mình lẽ ra phải đến đây trong bộ đồng phục ngày sinh nhật, đúng không?
Ừ, đúng thế!!! Ai mà có ý kiến về việc mình khỏa thân thì cứ việc! Mình sẽ bảo họ rằng mình đang mặc bộ đồ chỉ những người “thật sự sẵn sàng” mới nhìn thấy được! Khỏa thân chính là đồng phục của thương lượng tình ái! Là lễ phục của sinh sản! Mấy người không biết phép lịch sự à?! Ai mà định “làm ăn” thì không nên mặc quần áo ngay từ đầu! Đi hẹn hò thì phải trần như nhộng mới là phép tắc chuẩn mực!
Nhưng khoan. Nếu Hikari-chan tính “hành động” với mình, thì tại sao lại ăn mặc kín mít thế này? Chẳng phải như vậy là phạm luật lịch sự sao?
Không, khoan... Lý thuyết dở hơi này—đang đe dọa chút lý trí còn sót lại của mình—xuất phát từ khái niệm “đồ lót hành động” của Hikari, tức là... quần áo. Mình đã tính sai ở đâu rồi à?
Nghĩ đi nào. Nghĩ như một người trưởng thành Nhật Bản bình thường, hiểu phép tắc và những điều cấm kỵ. Đồ lót hành động tồn tại để làm gì? Khác gì so với đồ lót bình thường?
Câu trả lời: để tăng sức hút. Nói cách khác... nó cũng gần giống như trang điểm?
“Này, Hikari-chan, em có coi thời trang và trang điểm là một loại không?”
“Hử? Sao tự nhiên hỏi thế? Ừ thì mục đích của cả hai là làm bản thân trông đẹp hơn mà, đúng không?”
“Ra vậy!”
Cuối cùng tôi cũng tìm ra đáp án đúng. Không thể khỏa thân được. Vì lý do quá rõ ràng.
Tôi bỗng có sự tôn trọng mới dành cho những cô gái thời thượng luôn suy nghĩ sâu xa về cách tô điểm cho bản thân. Ý tưởng “khỏa thân có phải là đồng phục hay không” chưa bao giờ lóe lên trong đầu tôi, kể cả hồi cấp ba. Đúng là gái thời trang luôn ở tuyến đầu!
“Đây là chiến giáp của Hikari đó! Kẻ xấu nào dám đến gần sẽ bị Hikari hạ gục hết!”
“Hả?”
Nói xong, cô bạn bên cạnh bắt đầu giơ tay tung mấy cú đấm gió. Khoan, hình như có gì sai sai...
“À này, Hikari-chan, hỏi vu vơ thôi, chứ em nghĩ ‘đồ lót hành động’ dùng để làm gì?”
“Hửm? Để chiến đấu chứ còn gì! Chữ ‘hành động’ là thế mà!”
“Ý là chiến đấu thể chất? Hay... chiến đấu kiểu cơ thể?”
“Hử??? Hai cái đó khác gì nhau à?”
Chết rồi, câu chuyện bắt đầu rối tung. Khoan, mình nghĩ ra cách rồi!
“Thế này nhé, Hikari-chan, Em có biết tại sao người ta gọi nó là ‘đồ lót hành động’ không?”
“Hmm? Vì có đứa bạn bảo Hikari là vào ngày đặc biệt thì phải mặc bộ đồ lót hành động yêu thích nhất!”
“À... ra thế.”
Thì ra cô ấy hiểu chữ “hành động” theo đúng nghĩa đen. Giờ tôi mới hiểu tại sao cả hai lại nói không ăn khớp từ nãy đến giờ. Mà thực ra, lý do đó tự nhiên quá mức, tôi đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn.
Có lẽ đòn tập kích bất ngờ vào tim tôi đã làm mình rối trí. Nhưng ít ra bây giờ tôi đã hiểu rằng tôi không thể giữ lý trí trước những đòn tập kích liên tục (mà Hikari chắc chắn xem là chuyện bình thường), nên thôi, cố sống sót qua buổi hẹn này mà không làm gì lố là được...
“Rồi, sắp đến cửa hàng đầu tiên rồi đó!”
“À, cuối cùng cũng bắt đầu hả?” Tôi nhìn theo hướng Hikari-chan chỉ... và thấy một cửa hàng boutique cực kỳ thời thượng.
Chết tiệt, liệu tôi có trông lạc quẻ đến mức nhân viên nhìn tôi như rác không? Dù biết chả ai buồn quan tâm tôi đến vậy, tôi vẫn không thoát khỏi hội chứng “nạn nhân của ánh nhìn người khác”.
“Ở đây hả? Một người bạn của Hikari làm ở đây đó! Và đây cũng là một trong số ít bạn thân biết Hikari đang làm gì bây giờ!”
“Ồ, vậy à?!”
“Ừ! Hikari biết đây không phải cửa hàng có đủ thứ trên đời, nhưng vì chị nói không rành mấy chỗ này, Hikari nghĩ ít nhất dẫn chị đến chỗ bạn mình thì chị sẽ đỡ lo hơn!”
“Hikari-chan...”
“Khi nào chị quen không khí ở đây rồi thì mình qua cửa hàng thứ hai nhé!”
Tôi cảm động trước sự tử tế của cô gái này, và không hiểu sao cô ấy vẫn có thể tốt bụng dù tự đẩy bản thân vào những thử thách như tra tấn.
Trong đầu mình đang nhảy loạn giữa sự kính nể, nghi ngờ, và đủ loại cảm xúc khác. Nhưng nếu phải tóm gọn lại, thì mình chỉ muốn làm mẹ của cô ấy. Mình muốn bảo vệ trái tim trong sáng đó đến hết đời. Tất nhiên, mình không nói ra, chỉ để mặc cho Hikari-chan nắm tay kéo tôi vào cửa hàng.
“Bọn mình vào nhé!”
“V-Vâng...”
“Chào mừng quý khách!”
Các nhân viên cửa hàng đồng loạt chào khi bọn mình bước vào. Giọng nói rạng rỡ y hệt ngoại hình, và tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn mình. Một người nhanh chóng bước lại gần.
“Yo, Aiko! Hikari đến rồi này!”
“Chào mừng, Hikari, mình đợi cậu đó.”
Hai người chào nhau rất thân thiện—đây chắc hẳn là cô bạn mà Hikari-chan vừa nhắc. Sau đó, Hikari-chan cũng chào các nhân viên khác đang làm việc phía xa; từ nụ cười họ đáp lại, có vẻ như cô ấy là khách quen ở đây.
Khi Aiko-san bắt chuyện với Hikari-chan xong, cô ấy quay sang tôi. Mà cũng phải thôi — đã là nhân viên boutique thời trang thì không có gì lạ khi cô ấy ăn mặc chỉn chu đến mức như bất khả xâm phạm.
“Là Awayuki-san đúng không? Tôi là Aiko. Tôi làm việc ở đây, cũng nghe Hikari kể về chị rồi. Tôi phải cảm ơn chị vì lúc nào cũng để mắt tới con bé.”
“Ơ, không có gì đâu ạ! Nếu có thì chính nó mới là người giúp tôi nhiều hơn...”
“Vậy à? Chắc chị cũng nhận ra rồi, nhưng con bé đó hơi ngốc ngốc, biết không? Lúc nào tôi cũng lo nó gây phiền phức cho công ty quản lý của chị...”
“Xì! Hikari không có ngốc! Với lại, chị nói gì thì tự bật lại chị thôi!”
“Đừng lo, Hikari, em không ngốc đâu. Em chỉ... ngố thôi.”
“Cái đó cũng là ngốc còn gì!”
“Không, khác hẳn đấy. Cái sau nghe còn dễ thương hơn.”
“Thật hả? A, hiểu rồi! Nghe hay đó!”
“Ừ ừ, chị biết mà.”
Nhìn cách Aiko-san dỗ Hikari-chan xuống dễ như không, tôi biết hai người này thân thiết lắm. Aiko-san kiểu phụ nữ vừa giỏi giang vừa bình tĩnh, xử lý tình huống trơn tru như chẳng có gì. Nhìn qua thì hai người như hai thái cực, nhưng chắc là họ hợp nhau chính vì tính cách bù trừ thế này.
Hê hê hê! Đừng tưởng qua mặt được ta, Awayuki này! Với từng trải của ta, ta thừa biết trên đời này không tồn tại người bình thường nào thật sự hiểu được một thành viên Live-On! Nếu cô ấy hiểu Hikari-chan, thì chắc chắn bên trong cái vẻ giỏi giang điềm tĩnh kia đang ẩn giấu một thứ dị hợm nào đó! Hừm, với vốn kinh nghiệm của ta thì chẳng có gì làm ta sốc được đâu. Nào, tới đây đi, Aiko-san! Cho ta thấy những thú vui bí mật đen tối nhất của cô!
“Hay quá! Hikari sẽ chọn đồ cho Awayuki-chan!”
“À, đúng. Với vóc dáng như Awayuki-san thì mặc gì cũng hợp, nên tôi cũng mong được xem kết quả lắm.”
“Ơ... tôi á? Cô khen quá lời rồi...”
Thế là ba chúng tôi bắt đầu lục lọi quanh cửa hàng.
Rồi, xem chiêu gì sẽ tung ra trước đây.
“Cái này đang là xu hướng gần đây. Ngoài ra nó cũng dễ phối, nên tôi gợi ý cô thử.”
“Ồ...”
Món Aiko-san đưa ra trông chẳng có gì kỳ quặc cả; chỉ là một chiếc áo mùa hè nhẹ nhàng, hoa văn xinh xắn.
Chờ thời cơ để lộ nanh vuốt à? Được thôi, tôi hiểu rồi đấy.
“Chị thấy sao? Có thích kiểu này không?”
“Ờm... chắc là cũng được? Tôi không ghét, nhưng vì mới quá nên khó hình dung mặc lên sẽ thế nào.”
“Vậy thì tôi khuyên nên thử luôn.”
“Ừ, tôi sẽ thử.”
“Vậy ta chọn thêm vài món hợp với cái này. Có nguyên set sẽ dễ hình dung cách phối hơn.”
“Cảm ơn chị nhiều ạ!”
“Cái này... và cái này nữa là ổn. Hikari! Hai chị em thử đồ một chút nhé, em cứ tìm tiếp đi.”
“Rõ!”
Aiko-san dẫn tôi đến phòng thay đồ.
Rồi, nếu có gì xảy ra thì sẽ là lúc này. Chả có tình huống nào “ngon” hơn cảnh một cô gái vào phòng thay đồ cả!
“Tôi sẽ đợi bên ngoài, cần giúp gì hoặc đồ không vừa thì cứ gọi nhé.”
“Vâng!”
“Vậy để chị ra ngoài đây.”
“...”
Cô ấy... đi thật.
Khoan đã? Cô ấy bỏ qua cơ hội vàng này sao? Ai ở Live-On mà chịu lãng phí thời cơ thử trò kỳ cục chứ?
T-Thôi, nếu cô ấy không định làm gì, thì tôi cứ thay bình thường vậy. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho kịch bản đồ mình biến mất bí ẩn rồi mở rèm ra thấy Aiko-san mặc nó vì lý do không thể giải thích, nhưng rốt cuộc đồ của tôi vẫn nguyên chỗ cũ, rèm cũng không nhúc nhích lấy một li. Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ. Thích vài món nên tôi quyết định mua luôn — đã định hôm nay xõa thì không tiếc tay. Nhưng cái khiến tôi chú ý không phải là mấy bộ đồ... mà là một phát hiện gây sốc.
Aiko-san liên tục đưa ra các gợi ý phối đồ mới, và tất cả đều hợp lý, thẩm mỹ, không hề có gì bất thường. Tôi bắt đầu nghi ngờ... chẳng lẽ?!
“Với cả cái này... Ờ? Sao vậy? Mắt chị mở to thế.”
“Chị có... lý trí.”
“Xin lỗi?”
“Một người có lý trí... Thật sự tồn tại...”
“Ờ... người ta gọi là ‘lý trí’ vì nó phổ biến mà, phải không?”
Không còn nghi ngờ gì nữa: cô ấy là người có lý trí. Một người có liên quan đến Live-On mà vẫn giữ được tỉnh táo. Loài này thật sự tồn tại...
“Xin lỗi Aiko-san, tôi đã bị định kiến che mắt. Thật thất lễ.”
“Ờ... tôi không rõ chị mong đợi điều gì, nhưng nếu tôi không đáp ứng được thì cũng xin lỗi.”
“Không, không! Tôi còn xúc động muốn khóc đây. Cho tôi chụp tấm hình được không?”
“Tôi... đoán là được.”
“Cho tôi bắt tay nữa nhé?”
“Ờ... cứ tự nhiên.”
“Yeahhh! Bắt tay với một người tỉnh táo đúng là như mơ!”
“Awayuki-san.”
“Vâng?”
“Tôi thành thật xin lỗi vì hành vi của Hikari.”
“Hả, Hikari?! Sao lại là cô ấy?”
Căn bệnh Live-On đã kịp ăn sâu vào não tôi rồi.
Sau cú sốc lớn khi phát hiện Aiko-san có lý trí, tôi dần quen với không khí thời trang của cửa hàng và thậm chí còn có thể trò chuyện khá thoải mái.
Ngay lúc đó, Aiko-san đang kể chuyện về Hikari-chan.
Hikari-chan thì đang đi chọn đồ cùng mấy nhân viên khác; chắc cô ấy nhận ra là tôi không còn căng thẳng như trước nữa, nên dù lúc nãy cứ bám lấy tôi không rời, giờ cũng yên tâm để tôi tự do một chút.
Nghe đâu Aiko-san và Hikari-chan đã chơi thân từ hồi cấp ba. Tôi vốn chẳng biết nhiều về Hikari-chan thời ấy, nên câu chuyện nào Aiko-san chịu kể tôi cũng muốn nghe. Thế là nhân cơ hội này, tôi hỏi luôn:
“Aiko-san, chị có ấn tượng thế nào về Hikari-chan?”
“Ấn tượng à... Hừm... Chắc tôi sẽ nói là ‘cục ngốc nhỏ bé mà ai cũng quý’.”
“Àhh, em thấy hình dung được đấy.”
“Cô ấy đúng là một nhân vật thú vị, phải không? Chắc đó là lý do bọn tôi hợp nhau ngay từ đầu.”
“Ý chị là sao?”
Aiko-san nhún vai:
“Thực ra... tôi không giỏi xây dựng mối quan hệ sâu sắc. Quan hệ xã giao kiểu khách hàng – nhân viên thì tôi xử lý tốt, thậm chí là sở trường của tôi. Nhưng khi ai đó tiến lại gần quá, tôi bắt đầu nghi ngờ ý định của họ, hoặc thấy mình trở nên cảnh giác... Đó là một nhược điểm tính cách.”
“Ừm... Không, tôi nghĩ là tôi hiểu.”
Theo tôi thấy, càng thân thiết thì người ta càng vô thức áp đặt lý tưởng của mình lên bạn. Có người chọn cách tránh luôn trò chơi đó, giữ khoảng cách để tâm mình yên ổn. Và tôi cảm giác lối sống ấy phổ biến hơn mọi người tưởng.
“Nhưng với Hikari thì khác, tôi nhận ra ngay là cô ấy chẳng bao giờ làm những gì tôi mong đợi. Cô ấy liên tục ‘phản bội’ tôi, đến mức trớ trêu là tôi lại thấy yên tâm. Nó khiến tôi có cảm giác cô ấy chẳng có gì phải giấu.”
“A ha ha... Ừ, đoán Hikari-chan làm gì tiếp theo khó thật...”
“Lúc đầu tôi kiểu ‘Con bé này là sao vậy trời?!’. Tôi ngồi cạnh cô ấy ngay ngày đầu cấp ba, và trong màn giới thiệu bản thân, cô ấy thản nhiên tuôn ra nguyên bài ‘Tôi không hứng thú với những con người tầm thường’! Mới khai giảng mà cố tình gây ấn tượng ‘cringe’ như thế khác gì tự bật chế độ hard mode!”
“Vậy là cô ấy đã tự ngược bản thân từ hồi cấp ba rồi hả...”
“Ấy vậy mà cô ấy vẫn khá được lòng cả lớp, nên còn biết nói gì nữa?”
“Nghe như cú ấn tượng ban đầu ấy đã hạ gục chị rồi.”
“Tôi đâu có ‘hạ gục’ gì... Ừ thì đúng là nhờ vậy mới quen, nhưng mà...”
Aiko-san nói như đang càm ràm, nhưng giọng lại pha chút thích thú, y như đang kể lại trò nghịch ngợm của bạn thân.
Aahh, nghe mà thấy ấm lòng. Đây đúng là kiểu tình bạn con gái trong mơ, tuyệt đẹp. Không biết mai này tôi và Hikari có thành ra như thế không...
“Có lần bọn tôi cùng làm ở quán ăn, và cô ấy tuyên bố với quản lý là ‘Tôi đặt mục tiêu thành đầu bếp ba sao’ rồi làm cả quán loạn lên.”
“Ở một cái quán ăn bình thường?!”
“Chưa hết, vài năm sau tốt nghiệp, cô ấy gọi cho tôi và nói, ‘Hikari vừa phát hiện sinh vật kỹ thuật số miễn nhiễm mọi đòn tấn công vật lý và vì vậy là dạng sống tối thượng của thế giới này. Nên Hikari sẽ thành VTuber! Hikari từ bỏ nhân tính! UREYYY!!!’. Quả là một cú nhức đầu.”
“Ra cô ấy nghiêm túc với cái câu trong MonSlay thật...”
Hikari-chan đúng là Hikari-chan.
“Thêm nữa, cô ấy vốn là người thành thật, bảo gì làm nấy, nhưng lại luôn diễn giải mệnh lệnh theo cách cực kỳ kỳ quặc.”
“Hả...”
“Chuyện này đúng là bí ẩn: trong đầu Hikari hình như có một bộ ‘luật riêng’ cực lạ, khiến mọi lời người khác nói bị ‘dịch’ qua đó.”
“Như có chương trình dịch chạy trong đầu ấy?”
“Chính xác. Não Hikari chỉ giữ lại thông tin đã được ‘dịch sang Hikari-ngữ’.”
“Chị ấy nói ‘từ bỏ nhân tính’, nhưng liệu chị ấy vốn đã là người chưa nhỉ?”
“Mà điều lạ là, dù diễn giải kỳ dị, kết quả cuối cùng lại đúng như mong đợi, nên quen rồi thì thấy đó cũng là nét đáng yêu.”
“Ờ... chắc vậy...”
Nghĩ lại, đúng là não Hikari-chan vận hành y như shonen manga. Khi dẫn tôi đến đây, cô ấy còn tự gọi mình là vệ sĩ chống ngoại địch.
“À, và hễ đụng tới mấy chủ đề 18+ là não cô ấy cắt sạch nội dung, như dán nhãn giới hạn tuổi vậy.”
“Ra thế, bảo sao mấy chuyện đó nói mãi chị ấy chẳng hiểu.”
“Bên trong đầu cô ấy là bản lồng tiếng 4Kids.”
“Nghe như một cú xúc phạm thâm thúy đấy.”
“Ôi, bị phát hiện à? Dù sao thì, Hikari vẫn vượt trội hơn tôi ở khối lĩnh vực, đủ để tôi nể phục.”
“Thật sao?”
“Thật chứ. Có nhiều lúc tôi thấy cô ấy lóe lên tài năng, và tôi tôn trọng điều đó. Ví dụ... Hikari có gu thời trang rất tốt.”
“Nèeee! Tôi chọn được đồ xịn lắm nè!!!”
“Đấy, thấy chưa?”
Nghe tiếng gọi đó, tôi quay theo ánh mắt Aiko-san và thấy Hikari-chan đang bước lại, tay ôm một đống đồ — có cả áo, quần và phụ kiện đủ bộ.
“Nhìn cái quần jeans rách gối này xem! Chất chưa?!”
Món cô ấy tâm đắc nhất là chiếc quần jeans rách vừa phải, không hở hang nên ngay cả tôi cũng thấy mặc được.
“Những vết sẹo này... Hẳn đây là giáp cổ xưa của một chiến binh lão luyện!”
“Hả? Không, chắc là thiết kế như vậy thôi—”
“Chắc chắn nó được phù phép tăng chỉ số Tấn công!”
“Khoan, sao chị lôi cả ‘kỹ năng’ vào đây? Chị đang đánh giá quần áo kiểu gì vậy?”
“Nào, Awayuki-chan! Lên đường, tới phòng thử đồ!”
“Hảwhaaa~?!”
“Cứ thong thả nha các cô! ♪”
Hikari-chan gần như lôi tôi đi, trong khi Aiko-san mỉm cười tiễn như một nhân viên mẫu mực.
M-Mình có đang sai lầm không đây? Cô ấy thực sự chọn đồ vì thời trang chứ? Biết là mình đang ở boutique chứ không phải tiệm bán giáp trong RPG mà?
Tôi linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn bị cuốn theo dòng, thế là đành thay đồ.
Kết quả thì... tôi nghĩ mình lo xa quá.
Bộ đồ Hikari-chan chọn cho tôi, sau khi mặc lên, lại tạo cảm giác... punk? Từ đầu đến chân toát lên khí chất nổi loạn, y như rockstar. Không chỉ “không tệ” mà còn khiến tôi thấy nó xứng đáng có chỗ trong tủ đồ. Ngay cả tôi cũng nhận ra rằng việc kết hợp từng món “xịn” thành một tổng thể hợp gu thế này đòi hỏi gu thời trang cực đỉnh.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại lời Aiko-san:
“Hikari hình như có mấy ‘luật riêng’ kỳ lạ trong đầu, khiến mọi lời người khác nói bị ‘dịch’ qua đó.”
À, thì ra là vậy. Mấy câu “giáp cổ xưa” chính là từ cái bộ lọc ấy.
Nhưng Aiko-san lại bảo điều bí ẩn thực sự nằm ở gu ăn mặc đằng sau nó…
“Thế nào? Cô bé thú vị nhỉ?”
“Vâng, thật sự là thế.”
“Tôi tự hào lắm, vì cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”
Tôi vẫn còn hơi ngẩn người, còn Aiko-san thì nở nụ cười rạng rỡ nhất từ đầu ngày đến giờ.
“Bọn mình mua nhiều ghê luôn!”
“Đúng thế. Vì Hikari-chan bảo sẽ giúp, nên tôi mới tính mua đủ đồ dùng cho đến hết mùa hè này.”
“Không vội đâu; lúc nào Hikari cũng sẵn sàng giúp mà!”
“Thật không? Hì hì, thế thì lần sau tụi mình đi chơi, cùng nhau mua gì đó Hikari cần nhé.”
“Ồ, ý hay đó! Hikari sẽ nghĩ xem nên mua gì!”
Trên tay tôi lỉnh kỉnh túi đồ từ đủ loại cửa hàng đã ghé. Hikari-chan lúc trước có ngỏ ý xách giúp, nhưng sau bao nhiêu việc cô ấy đã làm cho tôi hôm nay, tôi không nỡ.
Có vẻ đến ga là bọn tôi sẽ chia tay nhau. Chỉ trong một ngày, tôi đã đi từ chỗ chẳng biết gì về Hikari-chan đến việc nhìn thấy những mặt mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Có lẽ mấy buổi gặp gỡ ngoài đời đúng là có ma lực đặc biệt, khiến tình bạn sâu hơn hẳn. Tôi đã bắt đầu mong đến buổi stream “báo cáo” chung trong vài ngày tới.
Rồi tôi chợt nhớ đến chuyện đã nói với Aiko-san khi rời cửa hàng cô ấy.
“Tôi mong cô sẽ tiếp tục chăm sóc Hikari. Con bé hơi ngốc, nhưng tôi muốn nó mãi là ánh sáng như bây giờ.”
“Ối, câu đó đáng lẽ tôi phải nói với cô mới đúng! Nhưng mà nghĩ lại, tôi tin Hikari-chan sẽ luôn rực rỡ, dù có tôi hay không.”
“Không đâu. Các mối quan hệ là một phần thiết yếu của cuộc sống, Hikari cũng vậy. Con bé có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ, điều đó tốt, nhưng đôi khi nó lại trở thành gánh nặng. Lúc đó, xin hãy ở bên cạnh nó.”
“Chắc chắn rồi. Hikari cũng là bạn tôi mà. Hì hì, nhưng Aiko-san này, cô nói cứ như mẹ của Hikari-chan ấy.”
“Gì cơ?! Đ-Đừng có nói linh tinh! Chúng tôi là bạn! Bạn thôi!”
“Êêê, xong chưa hai người?”
“A, Hikari-chan gọi tôi rồi,” tôi nói. “Tôi phải đi đây, cảm ơn vì hôm nay nhé.”
“Thiệt tình… À, trước khi đi, chúng ta đổi số đi? Lỡ có chuyện gì với Hikari thì liên lạc được.”
“Tôi thực sự nên gọi cô là Aiko-mama…”
“Cô vừa nói gì đó phải không, top-mommy?”
“Cái gì?! Sao cô biết biệt danh đó?!”
“Mau lêeeen!” Hikari-chan lại gọi.
Vì Hikari-chan giục quá nên tôi vội trao đổi liên lạc với Aiko-san rồi hướng sang cửa hàng kế tiếp.
Nhưng một điều vẫn vương trong đầu tôi. Lời nhờ vả của Aiko-san nghe nghiêm túc lạ. Lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra với cô gái lúc nào cũng hoạt bát, ngay thẳng, được mọi người yêu mến ấy?
Tôi có cảm giác Hikari-chan còn mạnh mẽ hơn tôi nhiều—một đứa hướng nội tận xương tủy—nhưng Aiko-san đã ở bên cô ấy rất lâu, chắc chắn cô ấy thấy được điều gì đó sâu hơn mà tôi chưa thấy.
Mà chuyện đó lại bắt đầu khiến tôi bứt rứt. Tôi là đồng nghiệp và bạn cùng thế hệ với Hikari-chan, đây là lợi thế Aiko-san không có. Không thể để mình thua kém trong khoản “hiểu Hikari học” được.
“Ô, cửa hàng kia bán đồ bơi kìa! Mùa hè rồi mà Hikari vẫn chưa ra biển, ý hay đó! Này, Awayuki-chan, tụi mình ghé thử nhé… À mà thôi, chắc cậu xách đồ nặng quá…”
“Không sao đâu, ghé chút cũng được. Tôi cũng tò mò, đi xem thôi.”
“Thật á? Cảm ơn nhé! Vậy Hikari đi xem một tí thôi, xin phép nha…”
Tôi đi theo Hikari-chan lăng xăng vào cửa hàng.
Biển, hử? Lâu lắm rồi tôi chưa ra đó. Nếu muốn sống một mùa hè trọn vẹn, chắc tôi nên mua đồ bơi và đi một chuyến.
Mà… nhiều bộ hở hang ghê. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình mặc mấy thứ này. Bikini thì chẳng che được hơn đồ lót là mấy, vậy mà chỉ cần đổi tên, tự nhiên lại thành hợp pháp để mặc ngoài đường. Ờ, loài người đúng là đơn giản.
Ờ… Sự kết hợp giữa “hở hang” và “biển” đột nhiên khiến tôi nghĩ đến một sinh vật đỏ, trần trụi nào đó… nhưng thôi, thứ đó vượt ngoài khoa học rồi, không tính.
“Này này, Awayuki-chan! Nhìn cái này nè!”
“Gì vậy? Khoan, cái gì đây?!”
Khi tôi còn đang lướt mắt qua dãy đồ bơi, Hikari-chan đã quay lại với một bộ lấy từ sâu bên trong cửa hàng. Nhưng khi nhìn vào, tôi mất vài giây mới xử lý nổi.
Trên tay Hikari-chan là một bộ bikini đen. Nếu chỉ dừng ở đó thì tôi sẽ nghĩ đây là kiểu sexy, táo bạo thôi. Nhưng vấn đề là… diện tích vải. Phần ngực chỉ vừa đủ che những gì pháp luật bắt buộc, còn phần dưới thì không phải T-back nữa mà gần như chỉ là… một sợi dây, với chút vải đủ che đúng chỗ cần che.
Ờ… À… não tôi cuối cùng cũng bắt kịp thực tại. Đây là thứ người ta gọi là micro bikini, và là loại cực đoan nữa. Không phải thứ dành cho bãi biển “bình thường” chút nào.
“Bộ đồ bơi này đỉnh thật! Người thiết kế chắc đã tối ưu thủy động lực học đến mức gỡ bỏ từng cm vải thừa! Nhưng… ủa? Mặc thế này chẳng phải dễ bị xô lệch lắm sao?”
Và ngay lúc này, Hikari-chan đang cầm bộ bikini đó, ướm thử lên người…
Wuh, wuh, wuh, wuh…
“C- Cái con này!!! Bỏ ngayyy!!!”
Tôi hét lên, giật phắt bộ đồ khỏi tay cô ấy. Tôi bắt đầu hiểu rõ hơn lời Aiko-san nói về “hỗ trợ” cho Hikari-chan. Mà cửa hàng này nghĩ gì mà bày bán loại đồ bơi này thế không biết?
“… Và rồi bọn tôi đến ga, chia tay nhau.”
“Vui thật đấy! Lần tới lại đi nữa nhé! Biết đâu rủ luôn cả gen ba!”
“Ý hay đó, chắc vui lắm.”
: teetee
: Hay ghê, tiếp tục nha!
: heaven is a place on earth
: cười xỉu đoạn luật lệ bí ẩn của Hikari-chan
: the Hikarules
: Giống kiểu làm toán sai giữa chừng mà vẫn ra đáp án đúng
: bao giờ Friend A của Hikari-chan debut?
Có vài chỗ tôi giữ lại, không kể trên stream, như tên thật của Aiko-san. Ngoài ra thì tôi kể gần như hết những gì đã diễn ra hôm nay cho khán giả. Tôi vừa có thêm một đống quần áo, vừa tiến thêm một bước lớn trong mối quan hệ với Hikari-chan, nên khi kết thúc stream, tôi cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.


1 Bình luận