Vol 1 (Hoàn Thành)
Chương 2: Vũ Điệu Vượt Thời Gian Của Mùa Xuân
1 Bình luận - Độ dài: 14,811 từ - Cập nhật:
“Giả định” có lẽ là trò chơi thú vị nhất trên đời.
Tôi cứ lặp đi lặp lại cái hành động ấy mãi mà chẳng biết chán.
Ví như—
—Nếu từ mai tôi bắt đầu nghiêm túc ôn thi, chắc sẽ không trượt đâu.
—Nếu từ năm nay chịu khó mở lòng hơn với mọi người xung quanh, biết đâu vẫn còn cơ hội kết bạn.
—Nếu giờ ra chơi lần tới tôi mạnh dạn bắt chuyện với Nito, biết đâu sẽ quay lại được với cậu ấy.
—Nếu từ mùa hè này dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chí ít cũng gắng gượng mà đỗ được một trường nào đó.
Tôi cứ thế mà “giả định”, rồi tự ru lòng bằng thứ khả năng mong manh vẫn còn sót lại trong mình. Cứ chần chừ, cứ lần lữa mãi… Và rồi—đến khi nhận ra tất cả những điều đó chẳng phải là “giả định” mà chỉ là “ảo tưởng”, thì cũng đã quá muộn màng.
Đến nước này rồi, thời gian đã mất chẳng thể nào lấy lại được nữa.
Thế nhưng, dẫu có biết vậy, cái suy nghĩ ấy cũng chẳng dễ mà từ bỏ.
Tôi cứ để bản thân bất lực, để thời gian trôi qua vô nghĩa… và cái giá phải trả là một hiện tại thê thảm đến tột cùng.
Đời học sinh cấp ba của tôi, về căn bản, là như thế mà kết thúc.
Hôm nay, tôi lại mang theo hàng loạt “giả định” đến chốn này.
Nhưng lần này—
không phải là “ảo tưởng”, mà là một “giả định” đích thực.
“Nói chung, dù giờ vẫn chỉ là giả thuyết thôi nhưng—”
Tôi vừa nói vừa lấy ra quyển sổ ghi chép đã phải hy sinh giấc ngủ đêm qua mới viết xong.
Tôi đưa cho Makoto xem những trang kín đặc những dòng giả định.
“Anh muốn thử một lần, để kiểm chứng xem suy đoán này có đúng không—liệu có thể thực sự viết lại quá khứ hay không!”
Cái cảm giác đầy quyết tâm này, có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm nhận được kể từ khi bước chân vào cấp ba.
Một thứ “nhiệt huyết” xa lạ dâng lên trong tim, có lẽ thứ ấy chính là cái gọi là “hi vọng”.
Tôi chỉ muốn hành động ngay lập tức. Chỉ cần nghĩ đến cái “khả năng” dù nhỏ đến mấy, cũng đã khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Nhưng trái lại, cảm xúc của Makoto thì lại hoàn toàn ngược lại.
“Vậy à…”
Em ấy ngồi đối diện, ánh mắt hoài nghi, nhấp một ngụm hồng trà bằng ống hút.
Sau đó, lặng lẽ quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Viết lại quá khứ… để cứu Nito-senpai… hả?”
Hôm nay là ngày sau lễ tốt nghiệp.
Chúng tôi đang ở một cửa hàng thức ăn nhanh gần trường. Dù đã là buổi chiều, nơi này vẫn đông nghẹt người.
Có những người đàn ông mặc vest trông như đang trong giờ làm việc, cũng có những người trẻ trạc tuổi tôi đang ôn bài.
Bàn đối diện là một nhóm sinh viên đại học có vẻ sôi nổi hoạt bát, khiến tôi—một kẻ đã chắc chắn phải ôn thi lại—cảm thấy lòng mình hụt hơi đến mức như thể cây máu trong game bị cắt phân nửa.
Nhưng lúc này, không phải lúc để nói mấy lời vớ vẩn như thế.
Dù thế nào, tôi cũng muốn kiểm chứng giả thuyết mình đã lập ra từ hiện tượng kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua—rằng nếu viết lại quá khứ, tôi có thể cứu được Nito.
“Nên là, Anh cần em giúp.”
Tôi lại một lần nữa cố gắng hết sức để thuyết phục em ấy.
“Em thử nghĩ xem, anh đã tốt nghiệp rồi. Nếu không nhờ một người còn đang học như em, anh chẳng thể vào lại trường được đâu.”
Tôi đoán điều kiện để dịch chuyển thời gian có liên quan đến việc chơi piano.
Sau khi chơi bản nhạc của Nito, tôi đã quay về ngày nhập học ba năm trước, và cũng chính nhờ chơi lại bản ấy mà tôi trở lại hiện tại.
Nếu vậy, điều kiện kích hoạt hẳn là cây đàn piano.
Nói cách khác, chỉ cần một lần nữa tôi chạm được vào phím đàn—
chơi bản nhạc của Nito trong phòng câu lạc bộ thiên văn học—biết đâu tôi lại có thể trở về ba năm trước.
Dĩ nhiên, vẫn còn rất nhiều yếu tố chưa chắc chắn.
Tôi không thể đảm bảo rằng piano thực sự là điều kiện kích hoạt. Mà dù có trở về được quá khứ, cũng chưa chắc sẽ đúng vào ba năm trước.
Khi không rõ quy luật, thì chuyện gì xảy ra cũng không phải điều lạ.
Nhưng nếu đúng là như vậy, thì chỉ cần thử nghiệm là được.
Dù nghĩ thế nào cũng vô ích, phải làm thật thì mới biết được. Vì điều đó, tôi mới vội vàng hẹn gặp Makoto ngay ngày hôm sau.
Không ngờ, cô ấy lại chẳng hứng thú chút nào.
“...Senpai, anh thỉnh thoảng lại như thế đấy.”
Makoto khẽ thở dài, mệt mỏi.
“Phải nói là... rất giống mấy anh chàng mọt sách khoa học ấy. Tự dưng lại bắn liên thanh hết ý này tới ý khác.”
“À à… chắc đúng vậy. Xin lỗi nha.”
Có lẽ vì ngày xưa từng mơ làm nhà thiên văn học, tôi thỉnh thoảng lại hăng quá đà, thao thao bất tuyệt với lý lẽ của mình.
Mà cũng có thể chỉ là thói quen của tụi mọt sách—nói nhanh chẳng kịp thở.
Dù sao thì với thành tích học hành của tôi, cũng chẳng dám vỗ ngực xưng là dân khoa học cho tử tế.
“Rồi thì—”
Lần này, cuối cùng Makoto cũng quay sang nhìn tôi.
“Thành thật mà nói… em thấy chuyện đó không thể nào.”
“Không thể nào là sao?”
“Là tất cả mọi thứ ấy.”
Makoto khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu.
“Dịch chuyển thời gian? Viết lại quá khứ? Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng vô lý quá rồi.”
“…À~~~”
“Anh đột nhiên kể với em chuyện như thế, còn muốn em tin nữa, thì đúng là quá sức ép người ta rồi.”
Em ấy nói hoàn toàn đúng.
Cũng phải thôi—hiện tượng quay về quá khứ thì chỉ có trong anime, vậy mà tôi lại muốn dùng cách đó để cứu Nito, thì đúng là mơ mộng đến phi lý.
“Nhưng mà Makoto, chẳng phải em cũng nói là ký ức bị thay đổi sao?”
“Ừ, đúng là em có nói vậy.”
Makoto lập tức gật đầu.
“Ký ức đúng là đã thay đổi rồi. Anh vốn chẳng có bạn bè nào, vậy mà bây giờ lại có.”
“Đấy nhá~~! Vậy thì coi như anh đã sửa được quá khứ rồi còn gì!”
“Không phải, em nghĩ chỉ là em nhớ nhầm thôi. Có thể do tâm trạng của anh và em đều không ổn định, nên mới xảy ra chút hiện tượng lạ.”
“Làm gì có chuyện đó~~?”
“Còn hợp lý hơn việc quay về ba năm trước đấy.”
“…Àừm”
Lời Makoto nói, quat thật là rất có lý.
Đến cả tôi cũng không biết phải phản bác thế nào…
“Với lại, cho là thực sự có thể sửa quá khứ đi, thì anh định làm gì? Làm sao để cứu được Nito-senpai?”
“Ồ ồ! Đúng rồi, chuyện đó thì──”
Tôi nhanh chóng lật sang trang tiếp theo trong cuốn sổ tay, từ phần "Phân tích hiện tượng" chuyển sang "Kế hoạch giải cứu Nito".
Trang này cũng chi chít những dòng chữ, kế hoạch được tôi vạch ra kỹ lưỡng.
“Anh đã nghĩ ra đủ cách. Trước hết, Anh muốn đặt mục tiêu giữ lại câu lạc bộ thiên văn.”
“Câu lạc bộ thiên văn?”
“Ừ. Hồi anh học lớp mười, câu lạc bộ đó bị giải thể rồi đúng không? Sau đó, bọn anh vẫn lén dùng phòng câu lạc bộ một thời gian, nhưng nhìn chung thì cũng giống như đang chiếm dụng bất hợp pháp thôi.”
Câu lạc bộ thiên văn, nơi tôi gặp Nito.
Ban đầu, khi mới vào trường, nó vẫn còn tồn tại dưới danh nghĩa một "câu lạc bộ tạm thời", nhưng vì không đủ số lượng thành viên tối thiểu nên đến khi tôi lên lớp mười một, câu lạc bộ bị giải thể.
Về mặt kết quả, đó chính là khởi đầu khiến mối quan hệ giữa tôi và Nito dần rạn nứt.
Tuy sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục sử dụng căn phòng ấy, và cả Makoto—người gia nhập sau—cũng thường xuyên lui tới, nhưng điều đó lại càng khiến khoảng cách giữa tôi và Nito thêm xa cách.
Nhân tiện, vì lý do đó, một cách nghiêm ngặt mà nói thì Makoto không thực sự là “đàn em trong câu lạc bộ thiên văn”, đúng ra phải gọi là “đồng phạm trong việc chiếm dụng phòng câu lạc bộ bất hợp pháp” mới đúng. Cách gọi này nghe như thể đang tham gia một cuộc vận động sinh viên vậy.
“Nên là anh muốn tìm thành viên cho câu lạc bộ, ngăn nó bị giải thể.”
“Ơ, mà làm thế thì cứu được Nito senpai kiểu gì? Nếu câu lạc bộ còn tồn tại, thì chị ấy sẽ không mất tích à?”
“…Chuyện đó, anh cũng nghĩ suốt từ hôm qua tới giờ.”
Tôi khoanh tay, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Trên khay có tờ tuyển dụng việc làm bán thời gian:
“Bạn có muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi? Lương theo giờ từ 960 yên! Hoan nghênh học sinh và các bà nội trợ.”
“Hình như cậu ấy rất vất vả trong thời gian theo đuổi con đường âm nhạc. Nhất là từ khi lên lớp mười một, khi bắt đầu nổi tiếng thật sự, tính cách của cậu ấy dần trở nên trầm mặc. Ở trường, cậu ấy cũng giống hệt như ca sĩ ‘Nito’ vậy.”
“…Thật vậy à? Em không để ý mấy…”
“Lúc đó anh cũng chẳng nghĩ gì, nhưng sau này khi nhìn lại mấy tấm ảnh chụp bằng điện thoại, anh mới nhận ra. Giữa anh và cậu ấy đã có một bức tường ngăn cách. Khi ấy anh chỉ nghĩ ‘Nito giỏi thật’, nhưng đâu biết đã có những dấu hiệu cho thấy mọi chuyện không ổn rồi.”
Những tấm ảnh chụp Nito khi học lớp mười, và những tấm sau khi lên lớp mười một.
Hoặc là vài đoạn clip ghi lại lúc chúng tôi đùa giỡn với nhau.
Dù không rõ ràng, nhưng nếu để ý thì vẫn nhận ra được sự thay đổi.
Ánh mắt trống rỗng, giọng nói thiếu sức sống, đôi khi thốt ra những lời tiêu cực, và ngày càng trở nên trầm lặng hơn.
Tất cả những điều đó, có lẽ chính là tín hiệu cầu cứu mà cô ấy đã cố gửi đi.
“Dĩ nhiên, anh không biết những điều đó có thật sự liên quan tới việc cô ấy mất tích hay không.”
Tôi thành thật thừa nhận.
Thực tế là sau vụ việc, phía nhà trường vẫn chưa công bố bất kỳ thông tin chính thức nào.
Trên mạng, đủ loại tin đồn lan truyền về lý do Nito biến mất, nhưng tất cả đều là suy đoán vô căn cứ.
Có thể lý do khiến cô ấy biến mất hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Nhưng anh nghĩ, điều tiên quyết là phải duy trì một mối quan hệ đủ gần để có thể lắng nghe cô ấy. Dù thực tế là anh đã buông tay, đã để cậu ấy dần rời xa… Anh muốn lần này có thể ở bên cạnh, nâng đỡ cô ấy từ tận gốc rễ.”
“…Thì ra là vậy.”
“Nên là, anh muốn thử một lần. Mong em giúp anh vào được phòng câu lạc bộ để chơi đàn.”
“Ừm~~…”
Makoto vừa nói vừa xoay xoay mảnh giấy bọc ống hút trong tay.
Mảnh giấy đã hơi ẩm ướt, bị móng tay Makoto gẩy đến mức rách tả tơi.
Ít nhất thì, nhìn thái độ ấy, tôi có thể thấy em ấy vẫn chưa thực sự đồng tình với kế hoạch của tôi.
“…Sao em lại phản đối đến thế?”
Tôi dè dặt hỏi.
“Vẫn là vì em không thể tin được à?”
“Cũng đúng là vì em không tin được.”
Makoto chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt hướng ra cửa sổ, khe khẽ thở dài đầy mỏi mệt.
“…Liệu chúng ta thật sự có thể thay đổi quá khứ sao?”
“──Này, hai người.”
“Uwaa!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến tôi giật bắn mình quay đầu lại.
“…Anh là ai vậy?”
…Là một người hoàn toàn xa lạ.
Một thanh niên trẻ tuổi đang đứng sau lưng chúng tôi.
Người đó có khuôn mặt góc cạnh, lông mày hơi nhíu lại, bờ môi mỏng mang nét cứng rắn, thân hình săn chắc.
Chừng hai mươi tuổi là cùng, có lẽ vậy.
Phải nói sao nhỉ… cảm giác như một người đàn ông nguy hiểm.
Anh ta—một người lạ mặt với gương mặt đáng sợ—đang cúi xuống nhìn chúng tôi.
…Gì thế này? Không lẽ anh ta định hăm dọa bọn tôi sao…?
“Tôi ngồi ăn với bạn bên kia, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người.”
“À… xin lỗi! Bọn tôi nói to quá phải không?”
“Không đến mức đó. Nhưng mà… hai người…”
Anh ta hạ giọng, hơi nghiêng người về phía trước.
“…Có phải là bạn của Nito không?”
“…À… ừm.”
Thì ra anh nghe thấy tên cô ấy.
Rõ ràng là tôi bất cẩn, đáng ra phải nói nhỏ hơn.
Nhưng giờ tôi nên trả lời thế nào đây?
Tôi có nên thừa nhận là mình từng quen Nito không? Dẫu sao thì cô ấy cũng là người nổi tiếng, và người đàn ông trước mặt… không mang đến cảm giác dễ gần chút nào.
Tôi khẽ liếc sang Makoto như cầu cứu, nhưng cô chỉ lặng lẽ dõi mắt ra khung cửa kính, vẻ mặt dửng dưng như chuyện chẳng hề liên quan.
Cũng phải thôi, gặp phải tình huống thế này, đến con trai như tôi còn thấy lạnh gáy.
“…B bọn tôi từng học cùng trường với Nito.”
Tôi do dự vài giây, rồi vẫn quyết định nói thật.
Với người đàn ông này… có lẽ tôi không nói dối được.
“Bọn tôi chỉ là… rất lo cho cô ấy thôi.”
“Vậy là tôi đoán đúng.”
Anh thở ra một hơi nhẹ, rất khẽ.
“Tôi cũng là cựu học sinh trường đó, vừa tốt nghiệp năm ngoái.”
“A, vậy là… tiền bối của bọn em rồi…”
“Ừ.”
Anh khẽ gật đầu.
Một cử chỉ rất đỗi bình thường, nhưng lại mang theo một nét gì đó trẻ trung, khiến tôi cảm thấy hình như anh không hoàn toàn đáng sợ như vẻ ngoài.
Dẫu vậy… nhìn thoáng qua vẫn có cảm giác như một tay giang hồ chính hiệu.
…Và rồi—
“…Ơ!? Anh là Rokkuyo senpai đúng không?”
Tôi chợt nhận ra và bật thốt lên, không kìm được.
“Anh là Rokkuyo Haruki-senpai mà!”
Khuôn mặt sắc nét như tạc, dáng đứng kiên nghị và đầy uy lực.
Không thể lẫn đi đâu được—tôi từng thấy anh trong sân trường không ít lần.
Rokkuyo senpai là một cái tên lẫy lừng ở ngôi trường chúng tôi.
Trung tâm của mọi nhóm bạn, vận động viên xuất sắc, học lực nổi bật.
Nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu học sinh “hào nhoáng”. Anh là người ngay thẳng, quả cảm. Nếu điều gì đó trái với niềm tin của mình, dù là thầy cô hay bậc đàn anh đi nữa, anh cũng chẳng ngại lên tiếng phản đối.
Một người như vậy, trong mắt tụi tôi, chẳng khác nào một anh hùng bước ra từ trang truyện tranh chiến đấu.
“Ừ, là anh. Cũng lạ thật, cậu nhớ được tên anh à?”
“Chuyện đó… có lẽ chẳng ai học ở trường mình mà không biết anh cả…”
Nhân tiện, tôi từng nghe nói nhà Rokkuyo là một trong những gia tộc lớn ở khu Kichijoji, tổ tiên có người còn được ghi danh trong sách giáo khoa lịch sử Nhật.
Ngược lại, thành tích lẫy lừng nhất của nhà Sakamoto chúng tôi là cậu em họ Kippei từng giành được giải thưởng danh dự do Bộ trưởng trao trong một cuộc thi phát minh dành cho học sinh tiểu học.
“Chuyện của Nito, anh cũng thấy trên bản tin. Thật sự giật mình đấy.”
“À… Vậy anh với Nito có quen nhau ạ?”
“…Tạm gọi là có.”
Ngay khi nói vậy, ánh mắt của Rokkuyo-senpai bỗng trở nên u ám lạ thường.
“Chỉ là từng cộng tác vài sự kiện, nói chuyện dăm ba lần thôi…”
À, giờ tôi mới nhớ. Nito và Rokkuyo-senpai từng cùng tham gia các ban tổ chức sự kiện lớn nhỏ, có lẽ họ quen nhau từ đó.
Tuy nhiên… ánh mắt anh ấy cho thấy dường như còn điều gì đó sâu hơn thế.
“…Đã từng có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Hai người từng cãi nhau ạ?”
“…Không, cũng chẳng đến mức đó.”
Rokkuyo-senpai mỉm cười, nhưng môi anh nhếch thành một đường méo mó, như thể đang chế nhạo chính mình.
“Thật khó nói… Có thể gọi là đối thủ… Nhưng mà, chắc tôi còn chẳng xứng đáng để làm đối thủ của em ấy.”
…Là sao chứ?
Giữa hai người họ đã từng có chuyện gì?
Cái gì đã để lại trong anh ánh nhìn buồn bã đến vậy?
Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì—
“Vậy… bây giờ em ấy thế nào rồi?”
Anh chuyển đề tài, như muốn gác lại chuyện cũ.
“Tôi nghe hai người nói gì đó về ‘có thể cứu cô ấy từ thời điểm đó’, nên mới tới hỏi thử.”
“À, chuyện đó… B bọn tôi cũng chỉ đang nói giả thuyết thôi mà…”
“Ra vậy…”
Vừa nói, anh vừa đưa tay vào túi lấy điện thoại ra.
“Cho anh cách liên lạc đi. Nếu có tin tức gì về Nito, hãy báo anh biết. Nếu cần anh giúp gì, anh cũng sẽ tham gia.”
“Ơ? À, vâng, được ạ…”
Dù anh nói khá đột ngột, tôi cũng chẳng thể từ chối.
Tôi cẩn thận lấy điện thoại ra, trao đổi tài khoản LINE với Rokkuyo senpai.
Xong xuôi, anh chỉ nói gọn một câu: “Anh đi đây.” rồi trở về bàn bên kia nơi đám bạn đang đợi.
Cùng lúc đó, Makoto ngồi đối diện tôi buông một tiếng thở dài thật rõ.
“…Căng thẳng chết đi được, tim đập muốn nhảy ra ngoài luôn…”
“Ừ… Ai mà ngờ được lại gặp người như thế ở chỗ này chứ…”
Dù không mang ác ý, nhưng chỉ riêng khí chất của anh ta thôi cũng đã đủ khiến bọn tôi thấy như bị hút cạn sinh lực.
“Em mệt tới mức không nghĩ được gì nữa rồi…”
Makoto uống cạn ly nước, gương mặt lộ rõ vẻ kiệt sức.
Rồi em ấy chống cằm lên bàn, như buông xuôi trước mọi chuyện.
“…Mình đi tới trường một chuyến đi.”
Makoto khẽ lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe.
“Dù em vẫn chưa thật sự tin anh… nhưng cứ thử một lần xem sao.”
“…Cảm ơn em.”
*
“──Nói thật nhé, anh chơi dở quá mức tưởng tượng luôn đấy.”
Chúng tôi quay trở lại phòng câu lạc bộ thiên văn học.
Makoto đứng khoanh tay, nhìn tôi đang vật lộn với cây đàn piano suốt gần hai mươi phút, rồi thở dài như không thể chịu nổi.
“Sao mãi vẫn chưa chơi được một lần trọn vẹn vậy? Hôm qua anh làm kiểu gì thế hả?”
“E-em chờ anh thêm chút nữa thôi!”
Tôi lại mở điện thoại, phát lại bản nhạc của Nito, rồi lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay bằng ống quần.
“Hôm qua như kiểu bộc phát ấy… giờ tỉnh táo lại thì khó lắm luôn, ha ha ha…”
…Tôi không thể chơi được.
Giai điệu Nito viết ra quá đỗi phức tạp, vượt xa khả năng của tôi.
Phần vì tôi vốn chẳng quen với việc chơi nhạc cụ, phần khác—là bản nhạc này từ đầu đã không dành cho người bình thường.
Không chỉ dừng lại ở các phím trắng, mà còn cần đến cả những phím đen—thứ khiến tôi, một kẻ ngoại đạo, không thể nào theo kịp.
Thật ra, việc tôi hôm qua có thể chơi liền mạch được một lần... có lẽ đã là một phép màu.
“Aaa~~ Phiền chết đi được… Giờ phải làm sao đây? Hay là mình nên chép lại thành bản nhạc cho dễ nhìn?”
“Thôi khỏi cần làm kỹ đến thế đâu. Cứ chơi thêm vài lần đi. Nào, bắt đầu lại đi.”
“Ừm~~ biết rồi.”
Tôi lại đưa tay lên đàn.
Thế nhưng những ngón tay vẫn lạc nhịp, không tài nào nghe theo điều khiển. Tôi đã phải bắt đầu lại biết bao lần rồi không đếm nổi nữa.
“Ước gì có bản như trong game rhythm thì dễ chơi biết mấy…”
Tôi lầm bầm trong khi tay vẫn đang lần tìm từng nốt trên phím đàn.
“Nếu có mấy nốt nhạc rơi xuống như trong game thì mình tự tin không trượt phát nào luôn ấy…”
“Tiếc là mấy thứ đó chỉ có trong thế giới ảo thôi nhé.”
Makoto khoanh tay, thản nhiên đáp lại, giọng chẳng buồn che giấu sự lạnh nhạt.
“Em không có rảnh như vậy đâu nha. Nếu anh định mất cả đống thời gian thì em về trước đấy.”
“Khoan đã! Rõ ràng em đang rảnh mà? Em đâu có đi làm thêm, cũng chẳng đi chơi với ai…”
“Cũng có việc để làm chứ bộ. Em còn định chơi Apex nữa, hôm qua lỡ mất livestream của V yêu thích luôn rồi… ơ, khoan đã.”
Đột nhiên, Makoto ngừng lại, vẻ mặt chợt hiện lên sự ngạc nhiên.
Ánh mắt cô hướng thẳng vào bàn tay tôi vẫn còn đang đặt trên phím đàn.
“Khoan đã… Vừa nãy anh chơi xong rồi đúng không?”
“…Hở?”
Tôi buông tay ra khỏi phím đàn—chính là phím cuối cùng trong bản nhạc.
Và tôi cũng—lại một lần nữa, chăm chú nhìn cây đàn piano trước mặt.
Có lẽ đúng như Makoto vừa nói.
Tôi… dường như đã chơi trọn vẹn cả bản nhạc, mà không hề nhận ra.
“Không ngờ mình lại có thể chơi xong… như thể vô thức vậy──”
––Ánh sáng bắt đầu lan tỏa.
Trong màn đêm sâu thẳm, vô số đốm sáng vụt hiện, lặng lẽ xoay quanh tôi.
––Chính là nó.
Hiện tượng giống hệt hôm qua… đang tái diễn.
Các đốm sáng xoay nhanh hơn, tốc độ ngày một tăng, kéo tầm nhìn của tôi chìm vào một màu trắng rực rỡ như tuyết phủ—
“…Sakamoto?”
Khi tôi bừng tỉnh… thì Nito đang đứng ngay trước mắt.
“Cậu sao thế? Đang làm gì vậy?”
Mái tóc đen nhánh như suối đêm khẽ đung đưa theo nhịp gió; ánh mắt dịu dàng đầy bối rối xoáy sâu vào tôi.
Tấm lưng thẳng thớm, chiếc đồng phục học sinh ôm sát đường cong mảnh mai, đầy thu hút…
“…À, ừm, ơ~~ cái đó…”
Tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi đảo mắt nhìn quanh—
Rèm cửa đã phai màu, mùi bụi cũ vẩn trong không khí.
…Mọi thứ đều quen thuộc đến nỗi khiến tim tôi thắt lại.
Cây piano dựng đứng. Chiếc radio cũ kỹ. Bản đồ thế giới từ thời Đông Tây Đức chưa thống nhất.
––Đây đúng là phòng câu lạc bộ thiên văn học.
Tôi đã quay về… như dự đoán.
Chính xác là ngày tổ chức lễ nhập học.
“Tớ chỉ đang… nghĩ vài chuyện thôi mà.”
Tôi cất tiếng, ánh mắt một lần nữa dừng lại nơi Nito đang đứng.
“Xin lỗi nhé. Hình như tớ vừa ngẩn người ra mất…”
Rõ ràng là lần thứ hai tôi được gặp lại cô ấy. Rõ ràng mới hôm qua, tôi cũng đã thấy khung cảnh này.
Vậy mà, mỗi lần đứng trước mặt Nito, cảm xúc trong tôi cứ dâng lên nghẹn ngào, không cách nào cưỡng lại được.
Chính vì từng đánh mất cô ấy… nên chỉ riêng việc Nito đang hiện diện ở đây, trước mắt tôi… đã đủ khiến trái tim này muốn vỡ òa.
Nhưng Nito thì, tất nhiên, chẳng hề hay biết điều đó.
“Hửm~~? Này này này~~ nhìn cậu khả nghi lắm nha~~”
Cậu ấy đột ngột rướn người tới gần.
Hương dầu gội thoang thoảng len vào khứu giác. Ấm áp từ nơi da thịt chạm nhẹ cũng truyền sang tôi.
“Ngẩn người gì chứ… chẳng phải là cậu đang ngắm tớ đến thất thần à? Tính phí xem nhan sắc của tớ đấy, sáu trăm yên mỗi giây!”
“Này, đắt thế thì ai mà trả nổi! Một phút thôi đã gần bốn vạn rồi đấy!”
“Chứ sao! Đã là tớ thì không lấy rẻ được.”
“Nhưng mà tự hét giá cho bản thân thì… có hơi kỳ đó.”
Câu qua câu lại, cả hai chúng tôi cùng bật cười.
Phải rồi… tôi với Nito luôn như thế này—cười đùa và chọc ghẹo nhau chẳng cần lý do.
“…À, mà này. Cho chắc ăn, tớ muốn hỏi một câu.”
Tôi lùi lại một bước, khẽ đằng hắng rồi lên tiếng:
“Giờ đang là… năm nào, tháng mấy vậy?”
“…Năm 20××, ngày 5 tháng 4.”
Tôi tưởng Nito sẽ tỏ ra nghi ngờ, ai ngờ lại đáp ngay không hề do dự.
“Mà cậu chỉ cần nhìn vào lịch trong điện thoại là biết thôi mà?”
“À đúng! Tớ quên mất, ha ha ha… Ừ, thật là ngày 5 tháng 4 này.”
Cậu ấy vừa nhắc, tôi vội lấy điện thoại từ túi ra.
Lúc này tôi vừa mới đổi máy, là model mới nhất thời điểm ấy.
Trên màn hình hiện đúng ngày tháng Nito vừa nói.
“Ra vậy… đúng như mình nghĩ thật.”
Tôi đút điện thoại lại vào túi, mọi thứ dần sáng tỏ trong đầu.
Những mảnh ghép dường như khớp vào nhau một cách trọn vẹn.
Trước hết, có thể xác định chắc chắn: chiếc piano là chìa khóa quay về quá khứ.
Và nếu chỉ cần chơi lại bản nhạc của Nito, thì tôi cũng có thể trở lại hiện tại.
Dù vừa nãy phải gắng gượng rất nhiều mới hoàn thành bản nhạc ấy, nhưng ít ra, điều đó cho tôi chút an tâm—rằng mình có thể quay lại, chứ không bị mắc kẹt mãi ở đây.
Tiếp đến là quy luật thời gian của việc dịch chuyển.
Với tình hình hiện tại, có vẻ như tôi sẽ quay về thời điểm kết thúc lần du hành trước.
Nói cách khác, chỉ cần chơi piano, dòng thời gian ở ba năm trước và hiện tại sẽ thay phiên nhau tiếp diễn.
Dường như khi một phía trôi qua, phía còn lại sẽ tạm ngừng.
Nếu vậy thì––
“Tuyệt thật… dễ hành sự hơn mình tưởng.”
Có lẽ… việc thay đổi quá khứ sẽ không quá bất khả.
Giả sử trong thời gian tôi quay lại hiện tại, quá khứ vẫn tiếp tục trôi đi, thì rất có thể tôi sẽ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.
Nhưng nếu cả hai dòng thời gian cứ như vậy, không ai lấn trước ai, thì mọi khoảnh khắc tôi cần… sẽ vẫn còn nguyên ở đó, chờ tôi quay lại.
Ngược lại, nếu hiện tại tiếp tục trôi quá xa trong lúc tôi còn ở đây… thì quả thật là cơn ác mộng.
“…Này.”
Nito đột ngột gọi tôi, giọng không giấu được vẻ bực dọc.
“Sakamoto, cậu bị gì thế? Từ nãy đến giờ trông cậu cứ là lạ.”
“À, à à! Xin lỗi xin lỗi!”
Chết rồi. Tôi mải nghĩ quá, quên cả hiện thực rồi…
Tôi khẽ ho một tiếng, cố gắng gói gọn lại đống suy nghĩ rối rắm trong đầu.
“Thì… tớ chỉ đang nghĩ một chút về tương lai thôi.”
“Tương lai á?”
“Ừ. Nếu được… tớ muốn tiếp tục sử dụng căn phòng câu lạc bộ này về sau nữa.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, khi thấy Nito nghiêng đầu thắc mắc.
“Nên là… tớ đang tính xem liệu có thể khôi phục lại câu lạc bộ thiên văn hay không.”
Lúc này chính là thời điểm thuận lợi. Tôi nghĩ, nên nhân cơ hội hôm nay mà nói thẳng với Nito thì hơn.
Tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe những thông tin đã tra cứu kỹ từ trước, cùng với kế hoạch vừa vạch ra lúc còn ở hiện tại.
“Tớ nhớ là, để thành lập lại câu lạc bộ thì cần sự chấp thuận của nhà trường. Và để được sử dụng phòng câu lạc bộ, tối thiểu phải có bốn thành viên. Nếu cậu chịu tham gia, thì chỉ cần tìm thêm hai người nữa là chúng ta có thể tiếp tục dùng căn phòng này suốt từ năm hai trở đi.”
Tôi đã nghe qua điều này trong thời gian học cấp ba, sau khi câu lạc bộ thiên văn bị giải thể.
Chỉ vì không đủ bốn người mà phải tan rã…
Nói cách khác, điều tôi cần làm lúc này chỉ là thay đổi kết quả đó—dẫu chỉ một chút cũng được.
“Nên là… tớ đang tính đi rủ thêm thành viên cho câu lạc bộ. Dù mới nhập học chưa bao lâu, chắc cũng kiếm được hai người thôi nhỉ?”
Nói thì dễ, chứ thực lòng mà nói, cái viễn cảnh phải bắt chuyện với học sinh chưa từng quen biết khiến tôi thấy áp lực chẳng nhỏ chút nào… Tôi vốn đã sợ cái việc phải mở lời với người lạ rồi…
Nhưng—nếu chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của Nito, thậm chí là cả sinh mệnh của cậu ấy, thì tôi không có quyền chùn bước.
Tôi là người đã từng sống trọn ba năm cấp ba, rồi quay ngược thời gian từ tương lai trở về. Với vốn trải nghiệm ấy, biết đâu việc kêu gọi thành viên cũng chẳng đến mức bất khả.
“…Vậy sao.”
Nito khẽ mở to đôi mắt, ánh nhìn thoáng ngạc nhiên.
“Nghe cũng có lý đó. Ừ, tớ tham gia. Không thành vấn đề gì đâu.”
“Thật hả? Cảm ơn cậu nhiều.”
“Mà cậu nghĩ ra chuyện này từ khi nào thế?”
––Tôi đã đoán trước thể nào Nito cũng sẽ hỏi như vậy.
Và tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời.
“…Không có gì to tát đâu, chỉ là… giống như cậu nói đấy, ở đây cảm thấy thoải mái mà.”
Tôi đứng dậy khỏi ghế piano, bước về phía khung cửa sổ của căn phòng quen thuộc.
“Cấp ba chắc chắn sẽ có những lúc khó khăn. Nếu có một nơi để gọi là của riêng mình, chắc sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Và… căn phòng này, ngay lúc này, có lẽ chính là nơi thích hợp nhất.”
“Nghe cũng hợp lý đấy.”
Nito cười khúc khích, tiếng cười như tan vào ánh sáng trong trẻo nơi góc phòng.
“Tớ cứ tưởng sau khi thấy cái bộ dạng kỳ quặc của tớ, cậu sẽ muốn tránh càng xa càng tốt cơ. Nhưng nếu đến cả cậu cũng cảm thấy dễ chịu khi ở đây… thì biết đâu, nơi này thực sự là một chốn để mình thuộc về.”
“Đúng không? Mà… thật ra…”
Giọng tôi bắt đầu chùng xuống, hơi lưỡng lự.
Tôi có một lý do khác, sâu xa hơn, khiến tôi muốn khôi phục lại câu lạc bộ thiên văn học.
Tôi chưa từng đủ can đảm để nói điều đó với Makoto. Nhưng với Nito… tôi lại muốn cậu ấy biết.
“Tớ… muốn trở thành nhà thiên văn.”
Tôi nói ra điều ấy, một cách mạch lạc và không vòng vo.
Nito lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Đó là ước mơ từ khi tớ còn nhỏ. Tớ muốn biết nơi tận cùng vũ trụ kia có gì. Tớ muốn phát hiện ra một vì sao chưa ai từng đặt tên, và tự tay đặt tên cho nó.”
––Ước mơ ấy, tôi đã đánh mất trong ba năm cấp ba.
Tôi đã để ngày tháng trôi qua bên cạnh Nito mà quên mất ước vọng thuở ban đầu.
Nhưng giờ nhớ lại… ngày tôi bước vào căn phòng câu lạc bộ ấy lần đầu tiên, cũng là vì mang theo khao khát thực hiện giấc mơ đó.
“Nên tớ muốn chuẩn bị lại một lần nữa. Không cần phải quá bài bản, nhưng tớ muốn được đọc sách, quan sát thiên văn, để đặt nền móng nghiêm túc cho việc nghiên cứu sau này…”
Nếu tôi đã quyết định thay đổi cả ba năm quá khứ, nếu tôi thực sự muốn cứu Nito…
Thì chỉ ở bên cạnh cậu ấy là chưa đủ.
Tôi muốn trở thành người xứng đáng với cậu ấy.
Tôi phải viết lại cả bản thân mình.
Tôi sẽ không để ba năm quý giá ấy trôi đi vô nghĩa.
“…Vậy à.”
Nito khẽ cười, khóe môi cong lên mang theo một niềm vui ấm áp.
“Vậy thì tốt quá còn gì.”
Cậu ấy vừa nhìn tôi vừa nói, giọng nói như ngân vang tựa một khúc hát.
Ánh mắt ấy… giống như hai hạt pha lê trong suốt, ánh lên một sắc lấp lánh dịu dàng.
Rồi––
“Tớ rất thích những người biết cố gắng.”
––Rất thích.
Câu nói ấy, từng một lần khiến tim tôi gần như vỡ òa… lại vang lên từ chính giọng của Nito.
Cơ thể tôi nóng bừng. Tim đập loạn trong lồng ngực.
Đầu óc thì như có một lớp sương mờ che phủ.
“Ừm… tớ hiểu rồi. Vậy để tớ giúp cậu tìm thêm thành viên cho câu lạc bộ thiên văn.”
“Thật á? Cảm ơn cậu nhiều lắm. Một mình lo chuyện này cũng khá chật vật… may mà có cậu giúp.”
“Thì đúng rồi, ha ha. À mà tớ chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi.”
Nói rồi, Nito ngồi xuống trước cây piano dựng thẳng trong phòng.
Cậu ấy đưa tay phải lên, những ngón tay thả lên phím đàn một giai điệu kỳ lạ, lạ đến mức khiến tôi bất giác nín thở.
“Khi cậu làm mấy hoạt động đó, tớ có thể mượn cây đàn này để chơi một chút không? Thật ra tớ cũng đang theo đuổi âm nhạc, muốn thử quay video tự đàn tự hát mấy bài do mình sáng tác.”
“…À, ừm, ra vậy.”
“Tớ sẽ chơi sau khi xong việc của câu lạc bộ cũng được. Chỉ cần cho tớ mượn đàn thôi.”
“Thì ra là thế…”
Phản ứng của tôi có lẽ hơi cứng nhắc.
Vì với tôi, chuyện “Nito theo đuổi âm nhạc” từ lâu đã là điều hiển nhiên.
Lúc cậu ấy nhắc lại, tôi đã suýt buột miệng: "Tớ biết mà."
Nhưng tôi quên mất—với Nito của thời điểm này, đây là lần đầu tiên tôi được nghe chuyện đó.
Lẽ ra tôi nên tỏ ra ngạc nhiên mới đúng.
“…Thật á? Đỉnh vậy trời! Tớ thật sự rất nể mấy người chơi được piano đấy. Vừa phải linh hoạt cả mười ngón tay, chắc cực khó nhỉ?”
Nghĩ đến chuyện tôi vừa mới toát mồ hôi mới chơi được đoạn nhạc đơn giản khi nãy, tôi càng thấy khâm phục.
“A ha ha, có gì đâu~ Làm quen rồi thì ai cũng làm được thôi.”
“Không đâu, không dễ chút nào đâu… À mà, tất nhiên là cậu được chơi đàn rồi. Đây đâu phải phòng của riêng tớ, cậu không cần phải khách sáo làm gì.”
“Vậy à? Tuyệt thật đó.”
Nito hớn hở đứng dậy khỏi ghế đàn.
Rồi khẽ nghiêng vai, chạm nhẹ vào người tôi đang đứng gần cửa sổ.
“Thế thì… mình cùng nhau cố gắng rủ thêm người nhé.”
Nito vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn thẳng vào tôi.
Cậu ấy lại rút ngắn khoảng cách. Và rồi—
“Từ giờ mong cậu giúp đỡ nhiều nha, Meguri.”
Đây là lần đầu tiên, trong dòng thời gian này—Nito gọi thẳng tên tôi.
––Một cảm xúc không tên bất chợt dâng lên.
Dù còn lớp đồng phục ngăn cách, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của Nito.
Từ khoảng cách rất gần, tôi nghe rõ giọng nói của cậu ấy, và cả mùi hương nhẹ thoảng qua đầu mũi—một mùi thơm ngọt, phảng phất hương hoa và nắng.
Nito luôn là người hay rút ngắn khoảng cách với người khác — nhưng kỳ lạ thay, điều đó chỉ xảy ra khi ở cạnh tôi.
Chỉ với tôi, cậu ấy mới bất chợt chạm vào tay, hay đột nhiên lại kề sát mà chẳng báo trước lời nào.
Suốt ba năm cấp ba trước đây, chính sự gần gũi ấy đã không biết bao lần khiến tim tôi rối loạn.
Còn bây giờ—chỉ có thể gọi là hoài niệm.
Cảm giác ấy… vừa thân thuộc đến nao lòng, vừa nhức nhối đến tận đáy tim.
Một lần nữa, tôi nhận ra: Mình vẫn còn yêu Nito.
Và cũng một lần nữa, tôi hạ quyết tâm—nhất định phải cứu được cậu ấy, và ở lại bên cạnh.
“Ừm, mong cậu giúp đỡ nhiều nhé, Nito.”
Tôi gật đầu với cậu ấy, dồn tất cả tâm tư đang cuộn trào trong lòng vào một câu đơn giản.
“Mai bắt đầu luôn nhé, mình sẽ đi kêu gọi thêm thành viên.”
––Và thế là, tôi và Nito bắt đầu hành trình tìm kiếm những người sẽ cùng hồi sinh câu lạc bộ thiên văn học.
Tiện thể nói thêm—lần này tôi có một “vũ khí” cực mạnh.
Đừng quên, đây là lần thứ hai tôi sống quãng đời học sinh cấp ba. Việc kêu gọi thành viên câu lạc bộ—chuyện nhỏ như con thỏ!
*
Hôm sau.
“Xin lỗi nhé, tớ không tham gia được đâu.”
“Tớ cũng vậy ~~”
“Tớ cũng không chắc nữa…”
“Sao lại thế chứ!”
––Bị từ chối thẳng thừng.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi thử thuyết phục mấy thành viên của “nhóm Nishigami” – bao gồm Nishigami, Takashima và Okita – rằng: "Tham gia câu lạc bộ thiên văn đi, vui lắm ấy!"
Kết quả? Cả ba lắc đầu, từ chối ngay lập tức.
Tôi không kìm được mà đứng phắt dậy, cố nài nỉ hết lời.
“Tớ đâu có bắt mấy cậu hoạt động nghiêm túc gì đâu mà! Giúp tớ một chút có chết ai đâu!”
“Trời ơi~~ nói thế thì cũng…”
Nishigami vừa thưởng thức hộp cơm mẹ nấu, vừa tỏ vẻ khó xử.
“Cậu nghĩ mà xem, cuộc sống cấp ba rực rỡ của bọn mình mới chỉ bắt đầu thôi mà?”
“Đúng đấy. Giờ là lúc để yêu đương và ăn chơi thôi.”
“Tớ còn muốn vẽ manga nữa kìa.”
“Cho nên ấy…”
Nishigami gom hết ý kiến của cả nhóm, kết luận bằng một câu:
“Bọn tớ… xin lỗi nhé, không tham gia đâu.”
“…Thật luôn á?”
Không tham gia à…
Tôi không nghĩ bọn họ lại từ chối nhanh đến vậy.
Ít ra… tôi đã hy vọng họ sẽ suy nghĩ thêm một chút.
…Mà thật ra, nói gì thì nói, tôi vốn đã biết trước kết cục thế này rồi.
Nishigami, Takashima, Okita! Mấy cậu nói hay lắm—nhưng rốt cuộc thì cũng sẽ sống mòn suốt ba năm cấp ba!
Không tham gia câu lạc bộ nào, sau giờ học thì chỉ có ngồi lười chơi game. Vậy mà còn bày đặt từ chối, đúng là—à mà, tôi cũng đâu dám nói ra điều đó…
“Nhưng mà… thật ra ngắm sao cũng thú vị lắm mà!”
Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố thuyết phục thêm lần nữa.
“Trời đêm đẹp lắm, vừa kỳ ảo vừa lãng mạn nữa! Rất hợp để trở thành ký ức đáng nhớ của thời học sinh luôn ấy!”
“Ừm~~ nhưng mà… ngắm sao với một đám con trai thì hơi…”
“Có phải là sẽ hẹn nhau ra đường tàu lúc hai giờ sáng không vậy?”
(Hình như mượn từ lời bài "Tian Ti Guan Ce" của BUMP OF CHICKEN…)
“Tớ không thức khuya được đâu… nên chắc không được rồi…”
Trời ơi, sao lại tưởng tượng chuyện ngắm sao như mấy bài hát cũ thế kia chứ!
Mà này, đâu phải thành viên câu lạc bộ toàn là con trai! Nhưng nếu nói ra lúc này, chắc cuộc trò chuyện lại lạc đề, nên tôi nuốt lời vào trong.
“Vậy… vậy chỉ cần cho tớ ghi tên mấy cậu vào danh sách thôi! Không cần tới phòng câu lạc bộ cũng được! Chỉ cần có tên thôi, coi như hội viên ‘ma’ cũng được mà…”
“Hả? Làm vậy được thật à?”
“Nghe cứ như đang lách luật ấy.”
“Thôi làm cho đúng quy định vẫn hơn.”
Mấy cậu ấy nói chẳng sai chút nào. Tôi không tài nào cãi lại được.
Không ngờ mấy người này lại nghiêm túc chuyện quy tắc đến vậy, bình thường đâu thấy thế đâu chứ…
“…Ra là vậy ha… Thôi, đành chịu vậy.”
Đến mức này mà còn không được thì đúng là bó tay.
Tôi ngồi trở lại ghế, buông ra một tiếng thở dài nặng trĩu.
“Giờ phải làm sao đây…”
Chỉ mới bị từ chối một lần thôi, mà lòng tôi đã ê ẩm như có ai đấm mạnh vào ngực.
Làm sao nói cho đủ cảm giác thất vọng lúc này… Có lẽ, rốt cuộc tôi vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Tôi từng nghĩ rằng, khi có cơ hội làm lại từ đầu, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Từng tin chắc rằng: “Từ giờ mình sẽ mạnh mẽ, sẽ làm được.”
Vậy mà… vẫn như cũ. Vấp ngã đúng ở những chỗ quen thuộc. Đó chính là con người tôi.
Tôi đã quên mất điều đó rồi…
“Thôi nào, dù bọn tớ không tham gia, cậu vẫn cứ cố gắng lên nhé.”
Nishigami cười, vỗ về tôi.
“Còn khoảng một tháng nữa để kêu gọi thành viên đúng không?”
“…Ừm. Đúng là vẫn còn thời gian.”
Như cậu ấy nói, trường vẫn đang trong giai đoạn kêu gọi thành viên cho các câu lạc bộ.
Tháng tư là thời điểm mời gọi, tháng năm mới chính thức bắt đầu hoạt động.
Câu lạc bộ nào muốn duy trì thì cũng phải chốt số lượng thành viên trong khoảng thời gian này.
Chỉ cần tìm thêm hai người nữa là đủ.
“Các câu lạc bộ khác cũng đang chạy đua từng ngày, Sakamoto cũng đừng bỏ cuộc nhé.”
“…Ừ, tớ biết rồi.”
Nishigami nói đúng.
Giờ không phải lúc để gục ngã. Tôi vẫn còn thời gian. Vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.
Hơn thế nữa… phải nói sao nhỉ.
Dù cuối cùng họ không tham gia, nhưng chỉ riêng việc được nói về câu lạc bộ với họ thôi, đã khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Chỉ cần họ lắng nghe, động viên—tôi đã thấy vui rồi.
Bởi vì, trong ba năm cấp ba trước kia mà tôi từng sống qua, tôi thậm chí còn không có ai để chia sẻ điều này.
“Cảm ơn các cậu. Tớ sẽ cố gắng tiếp.”
Nói xong, tôi cúi đầu, rồi tiếp tục ăn cơm trưa.
Ăn một mình cũng không tệ, nhưng nếu được ăn cùng bạn bè… hương vị như đậm đà hơn gấp đôi.
*
“──Vậy à, thế thì cũng đành chịu thôi.”
Tan học xong, tôi quay lại phòng câu lạc bộ thiên văn.
Khi nghe tôi báo rằng kế hoạch rủ bạn cùng lớp tham gia đã thất bại, Nito chỉ mỉm cười nhẹ và nói như thế.
“Tớ nghĩ chắc phần lớn mọi người đều không đồng ý đâu~~ Kiểu này chắc chỉ có mấy người si mê thiên văn lắm mới muốn vào thôi.”
Hôm nay cũng vậy, Nito cởi bỏ cả giày trong lẫn vớ, ngồi co chân trần trên ghế.
Trong lần sống cuộc đời học sinh cấp ba đầu tiên, tôi cũng thường thấy cậu ấy như thế này mỗi khi ở trong phòng câu lạc bộ.
Trong gian phòng ngập ánh hoàng hôn êm dịu, sắc lam dịu dàng nơi những ngón chân trần của Nito khẽ ánh lên, nổi bật lặng lẽ giữa màu nắng tàn.
“Ừ ha. Nhưng cũng hơi tiếc thật, nếu rủ bạn được thì đúng là cách nhẹ nhàng nhất rồi.”
“Không sao đâu. Chính là vì lúc như thế này mới cần tới cái này nè–– nhìn xem!”
Nói rồi, Nito lôi ra từ cặp một tờ giấy––
“Tớ làm sẵn tờ rơi tuyển thành viên này. Cậu thấy sao?”
“Oa! Đẹp ghê!”
Bố cục cực kỳ bắt mắt.
Nền giấy màu đen mô phỏng bầu trời đêm, những dòng chữ kêu gọi được sắp xếp theo hình chòm sao lấp lánh.
________________________
Câu lạc bộ thiên văn – đang tuyển thành viên!
Cùng nhau ngắm sao nhé.
Chào đón cả người chưa có kinh nghiệm!
Chi tiết xin ghé phòng câu lạc bộ thiên văn sau giờ học!
________________________
“Wow…”
Tờ rơi đẹp đến mức khiến tôi không kìm được mà thốt lên đầy khâm phục.
“Nito… cậu biết thiết kế mấy cái thế này luôn á?”
Vừa dễ hiểu, bố cục gọn gàng, lại có chút tinh nghịch rất duyên. Nhìn tổng thể thật sự rất đẹp.
Nếu cậu ấy nói là nhờ chuyên gia làm giúp, tôi cũng sẽ tin ngay.
Tôi biết Nito giỏi piano, nhưng không ngờ cậu ấy cũng có năng khiếu ở mảng này… trước giờ tôi chưa từng hay biết.
“Không đâu, tớ chỉ làm đại theo cảm hứng thôi, kỹ thuật chẳng giỏi mấy đâu. Nhưng mà nếu thiết kế dễ thương một chút thì có lẽ mọi người sẽ muốn cầm lấy xem thử.”
Nito bật cười khe khẽ, “hì hì hì”—
Trong làn sáng ráng chiều chiếu xuyên khung cửa sổ sau lưng, cậu ấy như đang tan hòa vào màu cam của buổi hoàng hôn.
“Vậy thì mai mình bắt đầu phát luôn ha.”
“Ừa”
“Tớ đoán chắc không suôn sẻ lắm đâu, nhưng cứ từ từ cố gắng là được.”
“Ừm… tớ cũng nghĩ vậy.”
Ngay lúc ấy, vẻ mặt Nito bỗng trở nên như vừa nghĩ ra điều gì.
“À, hay là… tụi mình khích lệ tinh thần cho ngày mai một chút đi ha…”
Vừa nói, cậu ấy bước về phía cây đàn piano dựng trong phòng.
“Ồ~~ cậu định chơi cho tớ nghe à?”
“Ừm, gần đây tớ vừa viết xong một bài mới. Tớ muốn thu video rồi đăng lên mạng. Coi như hôm nay tập dợt trước, cậu giúp tớ nghe thử nha?”
––Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Ngày ấy cũng giống thế này.
Ngay hôm sau buổi lễ khai giảng.
Trong căn phòng câu lạc bộ khi nắng chiều đã dịu dần, Nito từng lần đầu tiên… chơi cho tôi nghe bản nhạc mà cậu ấy tự tay viết.
“Nhớ nói cho tớ biết cảm nghĩ nha.”
Nói rồi, Nito xoay người, ngồi xuống trước cây đàn piano.
Khoảnh khắc ấy––dường như gương mặt cậu ấy vừa thay đổi.
Cô gái trung học vui vẻ, thảnh thơi ban nãy, giờ bỗng hóa thành một nghệ sĩ thực thụ.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy hình hài của một “Nito” khác––một Nito của âm nhạc, tỏa ra khí chất thiên phú không thể nhầm lẫn.
Ngay sau đó, cậu ấy dồn lực vào hai bàn tay, bắt đầu chơi bản nhạc.
Tiếng đàn vang lên với một đoạn dạo đầu tràn đầy nhịp điệu và hồi ức.
Tiếp theo, Nito cất giọng ngân nga.
Lời hát vẫn chưa trọn vẹn––nghe như tiếng Anh ngẫu hứng, có lẽ vì phần lời vẫn chưa được viết hoàn chỉnh.
Tôi nhớ rất rõ: trong ba năm học cấp ba đầu tiên, những bản nhạc của Nito khi ấy tuy còn vụng về, nhưng mỗi lần cất tiếng hát hay chạm tay vào phím đàn, đều khiến người nghe cảm nhận được rõ ràng… một thứ gọi là “tài năng”.
So với những bản ghi chính thức sau khi debut, dĩ nhiên vẫn còn thô, cả phần nhạc lẫn phần lời vẫn có nhiều chỗ cần trau chuốt hơn.
Nhưng trong từng nốt nhạc, từng giai điệu, vẫn ánh lên nét cuốn hút rất riêng của Nito – cái chất không thể giả vờ, không thể rèn luyện mà thành.
Tôi đã lâu không được nghe Nito chơi nhạc trước mặt mình như thế này.
Và vì thế, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, không cách nào kìm lại.
Tôi đắm chìm trong tiếng đàn, đến khi bản nhạc khép lại lúc nào không hay.
Giai điệu cuối cùng tan vào không gian, Nito thả vai xuống, trở lại là cô gái ngày thường––nhẹ nhàng và yên tĩnh.
Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi, hơi nghiêng đầu, vẻ ngập ngừng.
“…Nghe ổn chứ?”
Nito hỏi bằng một giọng run nhẹ.
“Tớ thấy mình viết cũng không tệ lắm đâu…”
Hiếm có khi nào tôi thấy Nito mất tự tin như thế.
Ngón chân cậu ấy – vẫn sơn màu lam dịu – cứ nhúc nhích không yên, như đang cố xua đi nỗi bối rối.
Có lẽ đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Nito hát một bản nhạc do chính mình sáng tác trước mặt người khác…
Thế nên tôi không ngần ngại, nói ra cảm nghĩ thật lòng.
“Thiên tài.”
Nito tưởng tôi đùa, bật cười “A ha ha ha.” Nhưng trong tiếng cười ấy, tôi cảm nhận được niềm vui thuần khiết của một người vừa nhận được sự thừa nhận đầu tiên.
*
“──Bọn tớ là Câu lạc bộ Thiên văn đây, ghé xem thử nha~~!”
“Phòng câu lạc bộ ở dãy nhà phía Nam, tầng bốn đó~~!”
Tôi và Nito vừa cười vừa hô lớn, tay phát tờ rơi cho các học sinh đang đến trường buổi sáng.
Phản ứng của mọi người rất đa dạng. Có người vui vẻ nhận tờ rơi, chăm chú đọc nội dung. Có người nhận rồi nhét đại vào cặp. Có người chỉ liếc một cái rồi bỏ đi, cũng có người phớt lờ như thể bọn tôi vô hình.
Thế nhưng––tôi không ngờ việc phát tờ rơi lại có thể khiến mình hào hứng đến vậy.
“Phải in thêm ngay thôi.”
“Ừ! Sau giờ học tụi mình đến văn phòng mượn máy photo ha!”
Khi dòng người vãn bớt, tôi và Nito ngồi xuống thảo luận.
Chúng tôi bắt đầu chiến dịch phát tờ rơi với tâm thế “thử cho biết”, in sẵn 100 tờ tại văn phòng giáo viên, nghĩ bụng nếu trong kỳ tuyển thành viên mà phát hết được thì đã là thành công lắm rồi.
Vậy mà mới ba ngày, xấp giấy dày cộm ban đầu giờ chỉ còn mỏng như cuốn sổ tay––vượt xa mọi kỳ vọng.
Giờ là lúc trước giờ học, ở cổng vào khu lớp học––một trong những “mặt trận” chính để tuyển thành viên câu lạc bộ.
Khắp xung quanh, các câu lạc bộ khác cũng đang hăng hái kêu gọi như chúng tôi.
“Tụi mình là CLB Tennis nè~~! Muốn chơi cùng không~~!”
“Đây là CLB kèn đồng nha! Năm ngoái bọn tớ còn vào tận vòng toàn quốc đó! Cùng giành ngôi quán quân với tụi tớ nha!”
“Judo! Judo! CLB Judo chào đón mọi người~~!”
Có câu lạc bộ thể thao mặc đồng phục thi đấu hoặc áo giáp ra tận nơi. Có câu lạc bộ âm nhạc thì mang theo nhạc cụ, biểu diễn ngay tại chỗ.
So với họ, CLB Thiên văn tụi tôi đúng là chẳng có gì nổi bật.
Ấy vậy mà––chẳng hiểu sao, vẫn có nhiều bạn dừng lại, nghe tụi tôi giới thiệu.
Ban đầu tôi cứ tưởng là do mình “trỗi dậy”, như thể năng lực tiềm ẩn trong tôi vừa bùng nổ sau một lần du hành thời gian…
Nhưng hôm nay, tôi mới hiểu rõ lý do thật sự.
“──Ơ, CLB Thiên văn hả?”
“Đúng rồi đó! Nếu cậu thấy hứng thú thì ghé xem thử nha!”
“Cậu cũng là thành viên à?”
“Ừa!”
“Vậy à… nghe cũng thú vị đó…”
––Thì ra là nhờ Nito.
Cậu ấy là tân binh nổi bật nhất năm nay, luôn được mọi người chú ý.
Chỉ cần Nito cười rạng rỡ, cất giọng mời chào, là thế nào cũng có học sinh tò mò tìm đến.
“Cậu có hay lên phòng câu lạc bộ không?”
“Có chứ. Thời gian này chắc ngày nào tớ cũng ghé qua đó.”
“Vậy hả… nghe ổn ghê…”
Nam sinh kia khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý – chỉ nhìn thôi cũng biết trong đầu cậu ta đang tính chuyện gì.
Đúng là… con trai ai cũng giống nhau! Coi câu lạc bộ là nơi để làm mấy chuyện gì không biết nữa!
Nhưng rồi, nhìn kỹ lại mới thấy––không chỉ các bạn nam, mà cả những bạn nữ cũng bị Nito hút về phía mình.
“Ơ? Nito tham gia câu lạc bộ thiên văn rồi à?”
“Ừa, nếu cậu hứng thú thì đến chơi thử đi, Rina!”
“Ể~~ Mình có nên vào không nhỉ~~”
…Trời ơi, mạng lưới quan hệ của Nito rộng thật đấy.
Mới nhập học được bao lâu đâu mà đã thân được với từng ấy người rồi sao…?
Dù vậy, tôi vẫn hiểu được lý do.
Vì mỗi khi đứng trước người khác, Nito lại bật sang chế độ “học sinh gương mẫu” – luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp, gần như chẳng bao giờ khiến ai thấy khó chịu.
Huống hồ là––
“Chika, chào buổi sáng~~”
“À~~ Moe, chào cậu.”
…Đến mức, sáng nào cũng có người tìm đến Nito.
Một trong số đó là cô bạn với màu tóc rực rỡ, kính áp tròng màu và lớp trang điểm nổi bật – phong cách gyaru đặc trưng, vóc dáng nhỏ nhắn: Igarashi Moene.
Chính là cô gái hôm lễ tốt nghiệp đã được đưa đi cấp cứu vì nghe tin Nito mất tích.
Có vẻ như trong dòng thời gian này, giữa hai người họ vẫn là bạn thân – như trước khi quá khứ bị thay đổi.
“Này~~ Cậu định phát tờ rơi đến bao giờ nữa đây?”
Igarashi vừa ôm chặt lấy Nito, vừa phụng phịu hỏi.
“Đi học một mình buồn muốn chết luôn ấy.”
“Xin lỗi nha, tháng này mình phải lo vụ này suốt rồi.”
“Ơ~~thật đấy hả… nghe cực ghê vậy…”
Igarashi phụng phịu chu môi.
Rồi bất ngờ quay sang tôi, liếc qua một cái lạnh như băng.
…Chết, hình như cậu ấy ghét tôi thật rồi.
Vì tôi đã “cướp mất” cơ hội được đi học cùng Nito, nên giờ cậu ấy mới bực mình đến vậy…
Tôi biết thế, cũng thấy có lỗi, nhưng vẫn mong cậu ấy hiểu cho.
Dù sao thì cũng học cấp ba rồi mà, đi học một mình chẳng phải chuyện to tát gì. Lúc nào cũng bám lấy nhau vậy chẳng phải hơi quá sao…
“…Thôi kệ.”
Igarashi bước lùi về sau, ánh mắt vẫn lạnh tanh.
“Vì là chuyện Chika muốn làm, nên mình sẽ ủng hộ.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
“Vậy thì, cố lên nhé~~”
Nói rồi, Igarashi phất tay tạm biệt rồi rời đi.
Ngay sau đó, lại có những học sinh khác tiến về phía Nito.
Khả năng thu hút người của cậu ấy thật sự quá khủng… không lẽ là nhân vật mascot của Disneyland sao?
…Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra––suốt từ đầu buổi đến giờ, tôi vẫn chưa phát nổi tờ rơi nào.
Khoan đã… lẽ nào tôi đang kéo chân Nito?
Nghĩ kỹ lại, xấp tờ rơi trong tay tôi gần như chẳng vơi đi chút nào kể từ lúc bắt đầu. Hình như tổng cộng tôi chỉ phát được chừng mười tờ là cùng…
“Gì cơ… Thật hả…? Mình chẳng đóng góp được gì à!”
Tận đến lúc này, tôi mới thật sự nhận ra thực trạng của mình – rồi bắt đầu thấy lo.
Lẽ ra tôi phải là người cứu lấy Nito.
Thế mà giờ đây, người được cứu lại chính là tôi…
“C-câu lạc bộ thiên văn tụi mình đang tuyển thành viên~~! Mọi người ghé qua xem thử nha~~!”
Tôi vội vàng cất tiếng, cố gắng lên tinh thần trở lại.
Không thể cứ tiếp tục dựa vào Nito mãi được.
Phải có một chiến lược. Một kế hoạch đặc biệt – vừa nằm trong khả năng của tôi, vừa có thể thu hút một loạt học sinh mới.
Trong lúc đầu óc còn đang xoay vòng với những suy nghĩ ấy, tôi ngẩng nhìn lên bầu trời.
Trên nền xanh nhạt như bảng màu nước, một vầng trăng bán nguyệt trắng muốt lơ lửng, lặng lẽ treo mình giữa không trung.
Phải rồi… nếu đã là câu lạc bộ thiên văn, thì phải tuyển người bằng chính cách của một câu lạc bộ thiên văn chứ.
Chỉ khi truyền được trọn vẹn sức hấp dẫn của bầu trời đêm, người ta mới có thể thật sự hứng thú.
Nếu không làm được điều đó, thì dù có phát bao nhiêu tờ rơi, cũng chỉ là vô nghĩa.
Vì thế tôi––
“À…”
Một ý tưởng vụt lóe lên trong đầu tôi.
“Phải rồi… chỉ cần cho họ thấy được sao trời là đủ.”
*
––Sáng hôm sau.
Sau một đêm chuẩn bị kế hoạch tuyển thành viên chớp nhoáng, tôi đứng trước “thành phẩm” vừa hoàn thiện.
“Oa~~ đẹp đấy chứ!”
Nito như trẻ con vừa được quà, mắt sáng rỡ, reo lên đầy phấn khích.
“Thật sự rất tuyệt. Giống bầu trời sao thật luôn, kiểu gì cũng khiến người ta nhớ mãi không quên!”
Đúng như cậu ấy nói––trước mắt tôi lúc này là một bầu trời đầy sao.
Lối vào dãy phòng học – nơi vẫn luôn xếp đều những tủ đựng giày gỗ sẫm màu – hôm nay như được thay da đổi thịt.
Tôi và Nito đã dán đầy lên những tủ giày ấy các “tấm thẻ ngôi sao phát sáng” mà cả hai tự tay làm suốt đêm.
Trên mỗi ngôi sao đều có dòng chữ:
“Câu lạc bộ thiên văn đang tuyển thành viên!”
“Chi tiết xin ghé phòng câu lạc bộ ở tầng bốn dãy phía Nam!”
“Bạn có thể mang tấm thẻ này về làm kỷ niệm!”
Đúng như tên gọi, khi nhìn từ xa – tất cả những tấm thẻ ấy hợp lại thành một dải ngân hà lung linh.
Chúng tôi đặt tên cho chiến dịch này là:
“Đưa dải Ngân hà vào lối vào trường học.”
Bởi vì, nếu phải nói điều gì là hấp dẫn nhất ở một câu lạc bộ thiên văn – thì đó chính là việc được ngắm nhìn một bầu trời đầy sao.
Dù tôi vốn hứng thú với những khái niệm như “phát hiện thiên thể mới”, “thu thập dữ liệu vật chất tối”, hay “theo dõi các giả thuyết về sao thám hiểm”… thì phần lớn mọi người vẫn dễ bị mê hoặc bởi một điều đơn giản hơn: bầu trời đêm lấp lánh những vì tinh tú.
Vậy nên… tôi quyết định để họ tận mắt chứng kiến.
Chỉ cần tạo ra một mô hình sao trời đủ sức khiến người ta phải sững sờ.
Tôi nghĩ ngay đến việc dán các “thẻ sao phát sáng” lên khu vực lối vào dãy nhà học – nơi chắc chắn tất cả học sinh đều phải đi ngang.
Tổng cộng là 150 tấm.
Một mình tôi lo liệu mọi thứ, từ thiết kế, cắt dán đến dán từng tấm lên – mất không ít thời gian và công sức.
Nhưng nếu thuận lợi, gần như toàn bộ học sinh năm nhất sẽ biết đến sự tồn tại của Câu lạc bộ Thiên văn.
Và quan trọng hơn cả––
“Vì mấy cái thẻ này là loại phát quang ấy mà––”
Tôi tháo một tấm thẻ xuống, đưa cho Nito xem.
“Tầm chiều tối là khu này bắt đầu tối om rồi, nên sau giờ học những thẻ này sẽ phát sáng – trông chẳng khác nào một bầu trời sao thật sự.”
“Oa~~ đỉnh thiệt đó.”
Nito kéo tay tôi lại, khum cả hai tay lên tạo thành bóng tối, thử xem hiệu ứng phát sáng của tấm thẻ.
“Thật sự rất ấn tượng. Cậu nghĩ ra được cái này đúng là tài thiệt luôn.”
“Đúng, đúng không…? Dù cũng chỉ phát sáng được trong khoảng giữa lúc trời tối và trước khi đèn bật thôi…”
Tôi vừa nói, vừa âm thầm cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang được Nito nắm lấy.
Đầu ngón tay tôi khẽ chạm vào lớp vải áo mỏng ôm lấy eo cậu ấy – cảm giác mềm mại ấy khiến đầu óc tôi bỗng trở nên mơ hồ, không cách nào giữ bình tĩnh nổi.
Cậu ấy lại chủ động chạm vào tôi kiểu này.
Gầy như thế mà sao cơ thể lại vừa ấm vừa mềm đến vậy…
Làm thế này, ai mà chịu nổi chứ – đang tuổi mười mấy mà!
Đang nói dở, học sinh bắt đầu xuất hiện ở lối vào dãy phòng học – giờ học sắp đến rồi.
Họ lướt qua các câu lạc bộ đang tranh thủ kêu gọi thành viên mới, đi dọc lối hành lang, hướng về phía tủ đựng giày.
“…Uầy! Gì đây vậy trời!”
“Xịn ghê, là sao thật à?!”
Trước khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với hôm qua, những tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
“Oa~~ Câu lạc bộ Thiên văn hả…”
“Trường mình có câu lạc bộ đó luôn à?”
Nghe được những lời ấy, tôi và Nito bất giác quay sang nhìn nhau.
“…Thành công rồi.”
“Ừm. Chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý đến tụi mình hơn…”
Ngay lúc đó, lại có một nhóm học sinh khác bước vào lối đi.
Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên trước những tấm thẻ sáng rực trên tủ giày. Có người thốt lên:
“Mấy cái này lấy được không?”
Rồi tự tiện gỡ xuống mang đi.
Không sao cả! Mọi người cứ mang về nhé!
Tôi đã cố tình thiết kế thẻ sao sao cho dễ tháo – để những ai thấy hứng thú có thể mang theo làm kỷ niệm. Đó là mục đích của tôi từ đầu rồi.
Từng tấm thẻ dần được lấy đi.
Dù vậy, vẫn còn nhiều tấm thẻ chưa ai chạm tới, đủ để giữ lại vẻ lung linh của toàn bộ bố cục.
Ừm… đúng như tôi tính trước.
Không uổng công dậy sớm để dán từng tấm một…
Đang thầm hài lòng thì––
“Ghê thật đó, không ngờ họ được nhà trường cho phép làm kiểu này đấy~~”
Tôi bỗng nghe thấy một câu nói vang lên từ đâu đó.
“Trước giờ chưa từng có câu lạc bộ nào kêu gọi theo cách này đâu. Sao họ thuyết phục được thầy cô nhỉ?”
“Đúng vậy, làm không xin phép gì mà bị phát hiện thì xác định bị mắng té tát luôn đó.”
“…A.”
Xin phép. Báo trước với giáo viên.
“…Chết rồi! Mình quên chưa xin phép thầy cô!”
Tôi không kìm được mà thốt lên.
“Gì cơ? Thiệt hả? Cậu chưa nói với ai hết á?”
Nito tròn mắt nhìn tôi.
“Ừ… vì lo làm thẻ sao mất hết sức rồi còn đâu…”
“Thiệt luôn đó hả~~!”
Phải ha…
Bình thường chỉ phát truyền đơn thôi cũng phải điền đơn xin phép.
Đằng này còn bày nguyên một bầu trời sao ra giữa hành lang như thế này… Dĩ nhiên là phải thông qua nhà trường rồi!
“Thôi được rồi, mình tới phòng giáo viên ngay đi, báo cho thầy cô biết càng sớm càng tốt.”
“Ừ, đúng! Nếu cứ để thế này thì tệ nhất là sẽ bị bắt gỡ hết xuống mất…!”
Tôi và Nito nhìn nhau gật đầu, vội vã chạy đến phòng giáo viên––
Và kết quả là…
Chúng tôi tạm thời được phép giữ lại những tấm thẻ trong thời gian tuyển thành viên.
…Nhưng bị cô giáo chủ nhiệm – cô Chiyoda – mắng một trận ra trò.
Hơn nữa, vì sợ gây rác hoặc làm mất vệ sinh chung, cô còn dặn phải đảm bảo dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày.
Cô nói chẳng sai. Việc đó chúng tôi sẽ tuyệt đối tuân thủ…
*
“──Tạm biệt nha.”
“Ừm, mai lại nhờ cậu nữa nhé.”
Sau gần hai tuần liên tục chạy chiến dịch tuyển thành viên, hôm nay cũng kết thúc như mọi ngày.
Tôi và Nito chia tay nhau trước cổng trường, rồi mỗi người một hướng về nhà.
Mấy hôm nay, ngày nào cũng giống nhau cả: tụi tôi đến phòng câu lạc bộ từ sáng sớm, phát tờ rơi tuyển thành viên, sau đó ở lại câu lạc bộ chờ người đến tham quan. Đến giờ rời trường thì lại thu dọn về nhà.
“…Haizz.”
Tôi thở dài, ngước lên nhìn bầu trời đang ngả về chiều.
Mây trời loang loáng những sắc vàng và tím nhạt, như lớp màu nước pha loãng trên vải lụa.
Về phía Đông, những chấm sáng nhỏ bắt đầu lấp ló. Nếu tôi thật sự trở thành nhà thiên văn, có lẽ giờ này đã biết tên ngôi sao kia rồi.
Từ đằng xa, vẳng lại tiếng cười trẻ con xen lẫn âm thanh giòn rã của một chiếc xe máy Honda cũ chạy ngang qua.
“…Không ngờ lại khó khăn thế này.”
Chiến dịch tuyển người đã được một thời gian kha khá.
Chúng tôi đã phát gần hai trăm tờ rơi, mấy tấm thẻ ngôi sao ở lối vào cũng bị lấy đi kha khá.
Thậm chí có vài học sinh đã ghé thăm phòng câu lạc bộ.
Tổng cộng là khoảng năm người – cả nam lẫn nữ.
Thái độ họ đều khá tích cực, còn tỏ vẻ hứng thú với hoạt động của câu lạc bộ nữa.
Thế mà… chẳng hiểu sao, cuối cùng chẳng ai trong số đó đăng ký tham gia.
Họ đã bước chân vào tận phòng câu lạc bộ rồi đấy, vậy mà rốt cuộc vẫn lặng lẽ rời đi…
“…Mà, nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi.”
Tôi khẽ lẩm bẩm, cố đứng ở vị trí người ngoài để suy xét lại mọi chuyện.
“Chỉ có hai người, lại còn thân thiết quá mức… Ai mà không lo sẽ bị cô lập chứ…”
Nếu tôi là người ngoài nhìn vào, chắc cũng sẽ nghĩ:
“Vào câu lạc bộ này rồi liệu có bị ra rìa không?”
“Chẳng phải hai người họ đang hẹn hò à?”
– Thế thì bảo sao không ai dám gia nhập.
“Phải làm sao bây giờ…”
Làm cách nào để kiếm được người thứ ba đây?
Thời hạn tuyển thành viên đã trôi qua một nửa, mà chúng tôi vẫn chưa có nổi một ứng viên tiềm năng.
Cứ thế này, tôi bắt đầu thấy bất an.
Và rồi––
“…Hửm?”
Tôi đang đi trên con đường nhỏ trong khu dân cư thì chợt khựng lại.
Đối diện – nơi ánh hoàng hôn đang chiếu rọi từ phía sau – có một bóng người đang đứng.
Một vóc dáng nhỏ nhắn, mờ ảo vì bị ngược sáng… nhưng lại toát ra khí thế rất lạ.
Người ấy đứng chắn ngay giữa con đường – nơi cả xe máy cũng thường qua lại – hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như dán chặt lấy tôi.
“…Ơ, gì vậy trời…”
Tôi có cảm giác… hình như vừa đụng phải một nhân vật nguy hiểm rồi.
Ai lại dám đứng giữa đường, trông hầm hầm như sắp gây chuyện thế chứ?
Tốt nhất là đừng dây vào. Lơ đi, coi như không thấy thì hơn…
May mà giữa tôi với người đó có một ngã rẽ nhỏ, nên tôi quyết định đổi hướng, giả vờ như thể “nhà mình ở đằng kia mà” rồi nhanh chóng bước vào hẻm khác.
Tôi vừa âm thầm thở phào vì đã thoát, thì––
“––Này! Đợi đã, đứng lại cho mình!”
Bóng người kia đột ngột gọi với theo, rồi… chạy băng qua đường về phía tôi.
Giọng nói ấy––nghe quen đến lạ…
“…Igarashi?”
Là Igarashi Moene.
Bạn thân của Nito từ thời cấp hai.
Cô gái luôn ôm chầm lấy Nito mỗi sáng đến trường mà than vãn “Ước gì tụi mình được đi học chung”, và cũng chính là người từng hoảng loạn đến ngất xỉu khi hay tin Nito mất tích vào ngày lễ tốt nghiệp…
“Bộ cậu tính trốn luôn hả? Mình đứng đây đợi nãy giờ đấy!”
“Cái gì chứ! Ai mà chẳng muốn né khi thấy có người đứng chặn đường với khí thế sát khí như vậy!”
Hơn nữa, tôi biết chắc là cậu ấy cực kỳ ghét tôi. Giờ chỉ muốn quay đầu chạy còn không kịp!
“Hừm… Thôi bỏ đi. Mình đến đây là để nói chuyện với cậu Sakamoto.”
“Với tớ…? Khoan đã, sao cậu biết tên tớ?”
“Biết tên người khác thì thiếu gì cách: tra mạng xã hội, nghe lỏm lúc mọi người trò chuyện cũng được mà.”
“…Sao nghe rợn quá vậy.”
Không lẽ Igarashi là kiểu người như vậy thật à? Gần giống stalker mất rồi còn gì…
Nhưng mà… nếu chỉ để tìm hiểu tên thì cũng đâu phải chuyện khó khăn gì.
“Tóm lại là––Sakamoto Meguri. Học sinh tốt nghiệp trường Suyado cấp hai, sinh ngày 30 tháng 5, nhóm máu O, tên đầy đủ là Sakamoto Meguri.”
“Khoan! Cái quái gì vậy trời?! Cậu biết cả sinh nhật với nhóm máu của tớ là sao?!”
Tôi hoảng hốt.
Igarashi chỉ tay về phía công viên gần đó, ánh mắt đanh lại như ra lệnh.
“…Đi theo mình một chút.”
Giọng cô ấy khẽ rít lên, nghe lạnh như kim châm sau gáy.
“…Ơ…ờ…”
Không lẽ cậu ấy định lôi tôi ra mắng một trận?
Hay ép tôi phải rút khỏi câu lạc bộ, nhường Nito lại cho cậu ấy?
Chỉ vì không được đi học chung với Nito mà cậu ấy hận tôi đến mức này sao…?
“Tớ với Chika là bạn thân từ hồi mẫu giáo rồi.”
“…Ừ, vậy à…”
Sau khi đến công viên, chúng tôi mỗi người ngồi lên một chiếc xích đu.
Quả nhiên, Igarashi đã chủ động mở lời về chuyện này.
“Gia đình hai bên cũng thân thiết, từ tiểu học đến giờ lúc nào cũng được xếp cùng lớp, hay qua nhà nhau ngủ lại. Tóm lại, tụi tớ là kiểu bạn thân không rời nửa bước.”
“Ra vậy… nghe cũng hợp lý.”
Mọi chuyện diễn ra không giống với kịch bản tôi đã hình dung. Tôi chỉ có thể gật gù đáp lại một cách xã giao.
Thực lòng mà nói, tôi thấy Igarashi và Nito khá hợp nhau.
Cả hai đều nổi bật trong lớp, biết cách chăm chút ngoại hình, lại luôn là tâm điểm ánh nhìn – nhất là từ phía mấy cậu con trai. Nếu nhìn từ góc độ khách quan, cặp đôi tóc đen – tóc sáng này cũng rất hài hòa về mặt thị giác.
“Nhưng mà…”
Igarashi nghiêng người, tiếp tục nói bằng giọng như đang trách móc.
“Dạo gần đây, cậu ấy bận bịu với cậu trong vụ câu lạc bộ thiên văn, tụi tớ cũng vì thế mà dần xa cách. Buổi sáng đi học hay sau giờ tan lớp, chẳng phải hai người cứ quấn lấy nhau suốt đó sao?”
“Ừm… tớ đoán… chắc là vậy thật.”
“Trước đây, những khoảng thời gian đó là của tớ mà.”
“…À…”
“Tớ không chấp nhận nổi đâu. Chika tự dưng bỏ mặc tớ để gia nhập câu lạc bộ thiên văn – không còn như hồi cấp hai nữa, lúc nào cũng kè kè bên nhau.”
…Đúng như tôi nghĩ.
Cô ấy muốn nói: “Nito là bạn của tôi, làm ơn tránh ra đi.”
Đó chính là lý do Igarashi gọi tôi đến đây hôm nay.
Nhưng tôi không thể nhường bước. Chiến dịch tuyển thành viên chỉ có thể thành công nếu có cả hai người cùng thực hiện.
Nito là nhân tố chính của câu lạc bộ. Nếu bị cô ấy kéo đi mất, mọi nỗ lực sẽ tan thành mây khói.
Dẫu vậy, tôi cũng không thể không nhận ra––Igarashi thực sự rất nặng tình với Nito.
Trong các mối quan hệ bạn bè, đôi khi ta sẽ bắt gặp những liên kết đặc biệt kiểu như vậy – gần như là lệ thuộc, hơn cả mức tình bạn thông thường. Một thứ chiếm hữu không lời, âm thầm và tuyệt đối.
Thành thật mà nói, tôi không hiểu nổi vì sao phải bám lấy một người bạn đến mức ấy.
Tôi không tài nào cảm thấu được thứ lý do khiến Igarashi cố chấp đến thế.
“…Tại sao cậu lại bám riết lấy Nito như vậy?”
Tôi thử gợi mở, mong tìm ra một giải pháp dung hòa.
“Tớ biết hai cậu thân thiết, nhưng sao phải dính chặt lấy nhau như thế?”
“…Lý do thì nhiều lắm.”
Igarashi cúi xuống nhìn mũi đôi giày da đang mang, giọng nhỏ dần.
“Là lý do gì?”
“…Sao tớ phải nói cho cậu biết?”
“À thì, nếu tớ hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa hai cậu, thì có thể tìm ra cách dung hòa hợp lý cho cả hai bên mà.”
“…Ra vậy. Ừm, để xem…”
Igarashi im lặng một lúc, như đang cân nhắc có nên nói thật hay không.
Tôi đếm được ba lần hít thở, rồi cuối cùng––
“…Hồi mẫu giáo, tớ là đứa đầu gấu nhất lớp.”
Cô ấy bắt đầu kể.
“Hay gọi là đầu gấu, hay là kiểu hống hách cũng được. Tớ cứ chỉ đạo mọi người, nói sao ai cũng phải nghe.”
“Hả… cậu đã thế từ hồi mẫu giáo cơ à…”
“Chính tớ cũng thấy mình già dặn hơi sớm. Thật ra tớ rất thích Pretty Cure, luôn muốn trở thành kiểu nữ chính chính thống trong mấy phim đó. Nhưng chẳng bao giờ được như vậy, nên rốt cuộc cứ cáu bẳn và cư xử tệ với bạn bè.”
“…À à…”
Tôi hiểu cảm giác đó.
Rõ ràng trong lòng luôn mong được làm nhân vật chính, vậy mà rốt cuộc lại chỉ như một vai phụ bị ghét bỏ.
Ngay từ hồi mẫu giáo, cậu ấy đã nhận ra vị trí mờ nhạt của mình – sớm đến mức khiến người ta không khỏi chạnh lòng. Nhưng tôi biết, cảm giác đó… không phải là điều hiếm gặp.
“Khi lên lớp lớn, lần đầu tiên tớ học chung lớp với Chika – trước đó tụi tớ ở hai lớp khác nhau. Vừa gặp nhau là cãi nhau to. Cậu ấy mắng tớ là đứa xấu tính.”
“Rồi sau mấy lần cãi nhau như vậy, tớ chợt nhận ra: ‘À… đây chính là người mà mình luôn muốn trở thành’. Người lúc nào cũng được yêu mến, lúc nào cũng sống đúng với bản thân… chính là Chika.”
Igarashi, một khi bắt đầu kể thì chẳng thể ngừng lại.
Có lẽ cô ấy thật sự đang muốn trút hết những điều vẫn luôn giấu trong lòng cho ai đó lắng nghe.
Và rồi––khi nghe đến đây, tôi bất giác thốt lên:
“…Ừm… Tớ hiểu.”
“Cảm giác đó, tớ thật sự hiểu.”
“Nito đã sống đúng với hình mẫu mà tớ từng mơ ước… và cậu ấy làm được bằng chính nỗ lực của bản thân.”
Dần dần, tôi nhận ra mình bắt đầu đồng cảm với Igarashi nhiều hơn mình tưởng.
Mỗi lời Igarashi nói ra, tôi đều cảm thấy đồng cảm một cách lạ lùng.
Hóa ra… không chỉ mình tôi mới có cảm giác đó khi đứng trước Nito…
“Gì cơ! Cậu cũng hiểu hả?!”
Igarashi mở to mắt ngạc nhiên.
“Sakamôt, cậu cũng từng cảm thấy như vậy sao?!”
“Ừm, tất nhiên rồi. Ví dụ như lúc phát tờ rơi ấy, rõ ràng tớ cũng cố gắng lắm chứ, vậy mà người ta cứ đổ về phía Nito không à… Ngày nào cũng vậy đó.”
Suốt ba năm sau này, cô ấy đã thực sự hiện thực hóa giấc mơ của mình.
Cảm giác bị ánh sáng chói lòa của Nito nuốt trọn – tôi hiểu rõ hơn ai hết…
“Thật á? Sakamoto… Vậy ra là vậy…”
“Phải rồi. À, xin lỗi chen ngang nha, rồi sau đó thì sao?”
“À, ừm…”
Igarashi hắng giọng như để chuyển mạch câu chuyện.
“Sau khi nhận ra điều đó, vào một hôm nọ tụi tớ vô tình chung nhóm trong buổi sinh hoạt ngoài trời. Vì chuẩn bị cho buổi trình diễn nên phải chia nhóm hai người, rồi… tớ cứ nghĩ Nito ghét mình lắm. Nhưng hóa ra không phải. Cậu ấy đối xử với tớ rất nhẹ nhàng, giống hệt như cách cậu ấy đối xử với mọi người khác vậy.”
Igarashi khẽ mím môi, có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Thế là… tớ bắt đầu có một mong muốn. Tớ muốn làm bạn với cậu ấy. Muốn trở thành bạn thân thật sự.”
“Ra là vậy…”
Có lẽ đó chính là một khoảnh khắc định mệnh.
Người mà mình tưởng là đối thủ, lại nhìn mình bằng ánh mắt ấm áp.
Mà chuyện này lại xảy ra từ thời mẫu giáo – hẳn nó đã có ảnh hưởng rất lớn đến cách hình thành nhân cách của Igarashi.
Rồi––cô ấy quay sang nhìn tôi.
Bằng giọng quả quyết như thể đang thổ lộ điều gì thiêng liêng nhất, cô cất lời:
“Vì thế… tớ muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng Nito.”
––Như một nữ chính thật sự.
Cái cách Igarashi nói ra điều đó, chân thành và thẳng thắn, không khác gì một nữ chính chính thống trong một câu chuyện tình cảm.
“Tớ muốn trân trọng cậu ấy. Và cũng muốn được cậu ấy đặt trong tim.”
…Đến lúc này, tôi mới thật sự hiểu.
Tôi hiểu được cảm giác của Igarashi.
Vì chính tôi cũng mang tâm trạng như thế khi đem lòng yêu Nito – bị thu hút bởi ánh sáng rực rỡ của cô ấy, đến mức không sao dứt ra được.
Nói cách khác, tôi và Igarashi––là cùng một kiểu người.
…Nếu đã như vậy––
Nếu cô ấy cũng quý trọng Nito đến mức đó––thì tôi chỉ còn một lựa chọn.
“…Vậy thì cậu gia nhập câu lạc bộ thiên văn là được rồi mà!”
Tôi buột miệng nói, tràn đầy xúc động và thành tâm, như một đứa trẻ bỗng tìm thấy câu trả lời đơn giản nhất cho một bài toán hóc búa.
“Cậu tham gia luôn đi, Igarashi! Thế là mọi chuyện được giải quyết hết rồi còn gì!”
Dù nghĩ thế nào, đây vẫn là giải pháp tốt nhất.
Igarashi sẽ được ở bên người mình thương nhất – Nito.
Tôi thì có thêm thành viên mới cho câu lạc bộ.
Đôi bên đều có lợi. Một kết cục hoàn hảo.
Mà thực lòng, trong hoàn cảnh này, người phù hợp nhất để trở thành thành viên thứ ba của câu lạc bộ, không ai khác ngoài Igarashi. Chỉ cô ấy – người hiểu rõ cả tôi lẫn Nito – mới đủ tư cách bước vào vòng tròn ấy.
“Đ-đợi đã!”
Igarashi bỗng cuống quýt xua tay, vẻ mặt hoảng hốt.
Gì vậy? Tôi nói sai rồi à? Không lẽ cô ấy không muốn gia nhập?
“Thật ra tớ cũng có nghĩ đến rồi! Cũng từng phân vân có nên tham gia câu lạc bộ thiên văn không!”
Ra là có nghĩ đến thật.
“Nhưng trước khi quyết định, tớ muốn hiểu rõ về cậu trước đã. Hiểu rõ cậu là người thế nào, và… ý định của cậu nữa!”
“Ý định của tớ?”
“Ừ. Tớ cảm giác… cậu đang dốc hết sức để giữ lại câu lạc bộ này.”
À, điều đó cũng dễ hiểu.
Người ngoài nhìn vào cũng thấy tôi đang cố gắng cỡ nào để chiêu mộ thành viên.
“Tớ không hiểu… tại sao cậu phải làm đến mức đó? Có phải là để tiếp cận Nito không? Nếu vậy thì… tớ thật sự rất lo. Nito là người đơn thuần lắm. Cậu đừng có dùng mấy cách vòng vo để tán tỉnh cậu ấy như thế chứ.”
“Không, không, không! Không phải vậy đâu!”
Tôi cuống cuồng xua tay phủ nhận.
“Tớ thật lòng muốn trở thành nhà thiên văn học! Việc giữ lại câu lạc bộ thiên văn cũng là vì lý do đó thôi…”
“…Thật vậy à?”
Igarashi nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Nhưng nếu nhìn từ ngoài vào thì… ai cũng thấy cậu thích Nito mà.”
Nghe đến đây… tôi chợt thấy hối hận vì đã phản xạ mà chối bỏ lý do kia.
Vừa rồi, theo phản xạ, tôi đã phủ nhận chuyện “vì muốn được ở bên Nito” mà cố giữ lại câu lạc bộ––nhưng đó là nói dối.
Sự thật là, tôi khởi đầu với đúng lý do đó: để được ở gần Nito, tôi đã níu kéo lấy cái câu lạc bộ đang hấp hối này.
Dù giờ tôi thật sự muốn theo đuổi ngành thiên văn, thì lý do ban đầu vẫn là vậy––và tôi không nên chối bỏ.
Tôi hiểu, Igarashi thực lòng rất quan tâm đến Nito.
Không chỉ qua lời nói, mà còn vì tôi từng nghe thấy tiếng hét đầy tuyệt vọng của cô ấy trong ngày lễ tốt nghiệp, khi hay tin Nito mất tích.
Đó là tiếng hét mà chỉ một người thực sự yêu thương Nito mới có thể thốt ra.
“…Xin lỗi. Tớ đã nói dối.”
Tôi quyết định thẳng thắn thừa nhận.
“Tớ đúng là vì muốn được ở bên Nito nên mới ra sức tìm kiếm thành viên mới. Dù hiện tại thật lòng muốn làm nhà thiên văn, nhưng lý do đó… cũng không thể phủ nhận.”
“Nói vậy là––”
Igarashi nhìn tôi chăm chú. Gương mặt cô ấy bất ngờ bình tĩnh đến lạ.
“Cậu thích Nito thật à?”
“…Ừ. Đúng vậy.”
Tôi ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.
“Tớ thích cậu ấy từ rất lâu rồi.”
––Tôi lỡ buột miệng nói thêm một câu thừa thãi.
Rằng “từ rất lâu rồi”… trong khi ở dòng thời gian này, tôi và Nito mới chỉ quen nhau chưa đầy một tháng.
Câu nói ấy rõ ràng chẳng mấy tự nhiên, vậy mà tôi lại lỡ miệng thốt ra.
“…Ra là vậy à.”
Không biết là không nghe rõ, hay là hiểu lầm gì đó, nhưng Igarashi khẽ cụp mắt xuống, ra chiều thấu hiểu.
“Xem ra… cậu thật sự thích Chika.”
“Ừm… tớ thích.”
…Aaaaa, ngượng muốn chết!
Cái quái gì vậy chứ? Nghĩ lại mới thấy… sao tự dưng tôi lại đi thú nhận nghiêm túc như thế?
Không, trong hoàn cảnh này, thừa nhận là chuyện nên làm mà!
Nhưng––tôi vừa nói “Tớ thích Nito” bằng gương mặt hết sức nghiêm trọng! Cảm giác như mặt mình sắp bốc cháy đến nơi rồi!
Thế nhưng––trong khi tôi còn đang tự xấu hổ với lời tỏ tình của chính mình––
“…Vậy… có phải tớ không nên cản trở hai người không?”
––giọng nói ấy, lại vang lên đầy ẩn ức.
Igarashi cất tiếng với âm điệu như sắp khóc, dù trên môi vẫn giữ một nụ cười gượng gạo.
“Nếu cậu thật lòng thích Chika, và cậu ấy cũng không ghét cậu… thì tớ gia nhập câu lạc bộ chỉ khiến cậu ấy thêm phiền phức thôi, phải không?”
––Tôi không ngờ cậu ấy lại nói ra điều đó.
Tôi cứ nghĩ, Igarashi sẽ không bao giờ chịu buông bỏ cái cảm giác sở hữu của mình với Nito.
“…Tớ cũng biết mà.”
Igarashi dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
Em ấy cười gượng, rồi nói tiếp:
“Tớ cũng hiểu kiểu lệ thuộc thế này chẳng tốt lành gì đâu. Tụi mình đã là học sinh cấp ba rồi… tớ cũng phải học cách mạnh mẽ hơn mới được.”
Câu nói ấy khiến tôi bất ngờ.
Cậu ấy có thể tự nhìn nhận mình một cách khách quan đến vậy sao…
“Tớ biết… không thể bắt bản thân từ bỏ một cách gượng ép, nhưng nếu cứ bám víu mãi thì sẽ thành gánh nặng mất. Tớ cũng không biết phải làm sao nữa…”
…Tim tôi lại một lần nữa rung lên.
Trước khi quá khứ bị thay đổi, tôi chưa từng trải qua điều gì như thế này.
Bởi vì gần như không có bạn bè, tôi cũng chưa bao giờ có cơ hội lắng nghe những tâm sự sâu kín của người cùng lứa.
Nhưng giờ tôi hiểu rồi.
Thì ra… những người trông có vẻ hạnh phúc, xinh đẹp, được nhiều người vây quanh như Igarashi, cũng có những nỗi niềm riêng.
Những người tưởng như chẳng thiếu gì, vẫn có thể ôm trong lòng những băn khoăn không thể giãi bày.
Có lẽ––
Tôi bắt đầu nghĩ.
Biết đâu, vào cái ngày lễ tốt nghiệp đó… trong lòng cậu ấy cũng có điều gì đó chưa thể buông xuống.
Có lẽ, cậu ấy cũng từng tự hỏi:
“Liệu mình có thể làm điều gì đó hơn thế?”,
“Ba năm qua, mình lẽ ra nên sống khác đi…”
“…Vậy thì thử xây dựng một mối quan hệ mới xem sao.”
Vừa như tự nhủ, vừa như khẽ dặn lòng, tôi quay sang Igarashi, khẽ nói:
“Không phải là kiểu lệ thuộc nữa, mà là một mối quan hệ mà cậu có thể ngẩng đầu, sánh vai cùng cậu ấy. Hãy thử bắt đầu lại từ câu lạc bộ thiên văn đi.”
Đôi mắt Igarashi mở to kinh ngạc.
Cặp mắt ấy – với ánh sắc lạ lùng của kính áp tròng – nhìn chằm chằm vào tôi, chứa đựng điều gì đó gần như ngỡ ngàng.
Và chính trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra gương mặt Igarashi thoạt nhìn vẫn còn quá đỗi trẻ con.
Không giống vẻ rạng rỡ đúng tuổi của Nito, cũng chẳng phải nét trưởng thành sớm của Makoto––trông cậu ấy như chỉ vừa học cấp hai, thậm chí còn có chút ngây thơ của tuổi tiểu học.
Thoáng chốc, hình ảnh ấy khiến tôi nhìn thấy rõ ràng nét trong trẻo chưa kịp trưởng thành của Igarashi.
Cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi một lúc lâu.
“…Ư… ưm…”
Rồi bỗng cúi gằm đầu xuống, hai tay siết chặt sợi xích sắt của chiếc xích đu, phát ra những tiếng khe khẽ đầy căng thẳng.
“Gì vậy? Này, cậu ổn không đó…”
“…Giá như cậu là một tên tồi.”
“Hả…?”
“Giá mà Sakamoto là một thằng khốn, đê tiện đến tận xương tủy…”
“Ơ… gì vậy trời? Sao lại mong vậy chứ…”
“Bởi vì nếu cậu thật sự là một tên như thế…”
Igarashi ngẩng mặt lên. Đôi mắt đẫm nước lấp lánh trong ánh chiều muộn, dõi thẳng vào tôi không chớp.
Rồi, với một giọng khẽ như tiếng gió lướt qua vai – vừa buốt giá như nỗi tủi hờn, vừa dịu dàng như một niềm an ủi mong manh – cậu ấy thì thầm:
“––thì tớ đã có thể chắc chắn… mình không được phép chen ngang vào giữa hai người rồi.”


1 Bình luận