Quyển 5 - Ma Chiến Sĩ

Chuyến đi thực tế, quà tặng và những điều kiện để được yêu thích

Chuyến đi thực tế, quà tặng và những điều kiện để được yêu thích

Chương 278: Chuyến du hành huấn luyện, chuyện san sẻ thức ăn và bí quyết được lòng người

Tháng Sáu đã về, cũng là lúc khởi hành chuyến du hành huấn luyện.

Vì mấy Ma Chiến Sĩ cũng đã sẵn sàng lên đường, bọn tôi quyết định đi cùng.

“Ritz này, lúc nguy hiểm thì cứ dùng ma đạo cụ cầu cứu nhé. Ta sẽ đến ngay.”

Tôi đưa ma đạo cụ cho Ritz và dặn dò. Sở dĩ tôi phải dặn dò Ritz như vậy là vì cậu ấy sẽ đi cùng Tren.

“Dù phải hy sinh tính mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ Tren!”

“Cậu nói vậy trước mặt Lecty là Soleno biết đấy.”

“Lecty-san đâu có làm vậy, phải không?”

“Bản thân tôi không bao giờ tố cáo ai đâu ạ.”

Thế nhưng cô ấy vẫn sẽ chia sẻ thông tin hay báo cáo lại chứ gì. Ritz, ráng mà sống tốt vào nhé.

“May quá. Cứ tưởng mình sẽ bị Soleno ghét chứ.”

Vậy thì đừng có giao du với Tren nữa đi. Giao du thì cứ giao du, nhưng phải rạch ròi giới hạn giữa bạn bè ra nhé.

Mà nói đi cũng phải nói lại, chắc Soleno chỉ coi Ritz là đối tượng để giám sát thôi.

Lúc Soleno bỏ Ritz, có lẽ sẽ lôi chuyện với Tren ra làm lý do mất.

Tôi có linh cảm là vậy.

Ritz tách ra đi đường riêng.

“Anh trai, hình như bọn mình cứ nhạt nhạt thế nào ấy nhỉ?”

“Em gái ơi, cứ bình thường là tốt rồi. Mấy cái kiểu như các anh chị khóa trên kia, có lộn ngược đầu cũng chẳng làm được đâu. Cố quá lại hỏng việc đấy.”

“Nhưng nếu cứ thế này mà chẳng làm gì thì có vẻ không ổn chút nào.”

“Bọn mình đâu cần mấy cá tính mạnh mẽ như Connecter, Bess hay Emitter làm gì.”

“Em gái à, Hội trưởng cũng nói vậy đấy, cứ làm bài tập một cách an toàn là được rồi.”

“Thôi được, vậy cũng đành vậy.”

Đúng là nhiều đứa trẻ rắc rối thật. Không có những người tử tế như bọn tôi thì lại khổ.

Ngồi trên cỗ xe ngựa rung lắc trong chuyến du hành, chúng tôi thẳng tiến đến khu dã trại.

“Bake, Connecter và Bess là lần thứ hai rồi nhỉ? Đâu cần phải đi nữa chứ?”

“Nếu Ratchetta đi thì tôi cũng đi. Đó là lẽ phải!”

“Năm ngoái vui quá nên năm nay tôi cũng đi.”

“Nếu không tích cực tham gia mấy sự kiện giao lưu học sinh thì làm sao mà có bạn được chứ!”

Đôi mắt của Bess đúng là ánh mắt của kẻ săn mồi. Mà bạn ở đây chắc là bạn trai thôi.

Mong là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Bốn tiếng sau, chúng tôi đã đến khu dã trại.

Phải dựng chỗ ngủ thôi.

Trời trong xanh, không có vẻ gì sẽ mưa.

Chuẩn bị đống lửa, trải thảm xung quanh chỗ nhóm lửa. Xong xuôi hết khi đã đặt xong ma đạo cụ đuổi côn trùng.

Việc còn lại chỉ là nấu bữa tối trên đống lửa.

Bọn tôi lấp đầy bụng bằng món mì gói ăn liền nấu bằng ma đạo cụ.

Bess hình như đã làm món thịt hầm và đi san sẻ cho người khác.

Nếu mà nắm được dạ dày đàn ông bằng tài nấu nướng thì tốt biết mấy nhỉ.

Connecter thì mang thịt xiên tẩm xì dầu đến các nhóm khác.

Con gái đâu có thích thịt mấy đâu, lựa chọn có vẻ hơi dở.

Tôi nghĩ mang đồ ngọt tráng miệng sẽ tốt hơn.

Nếu có sô cô la thì hoàn hảo, nhưng làm gì có thứ đó.

Món truyền thống là trái cây sấy khô hoặc kẹo đường, nhưng nếu tôi đãi thì sẽ là bánh taiyaki hoặc khoai nướng.

Tuy không có loại khoai ngọt như khoai lang, nhưng tinh bột thì có thể làm ngọt bằng enzym.

Chắc là phép thuật có thể làm được.

Connecter và Bess quay lại.

“Thế nào rồi?”

Hai đứa lắc đầu im lặng.

“Để tôi dạy cho mấy đứa quy tắc thép của khu ổ chuột nhé. Cái đáng giá là khả năng sống sót. Đàn ông thì kiếm tiền giỏi là nhất. Đàn bà thì là việc nhà và sự sành điệu. Cái năng lực này mới quan trọng.”

“Chẳng lẽ tôi bị coi là thằng đàn ông vô dụng à? Sốc quá.”

“Thịt xiên cũng có đẳng cấp đấy. Nếu là thịt thượng hạng thì người ta đã nhao vào rồi.”

“Tôi đâu có nấu ăn dở đâu chứ.”

“Món hầm thì quá bình thường. Phải là món nào cầu kỳ hơn chút mới được.”

Hai đứa bị Maira chê thẳng thừng mà sốc nặng.

“Không phải đâu ạ. Các đấng nam nhi thì cần trí tuệ và sự dịu dàng. Còn các quý cô thì cần sự đoan trang và nụ cười ạ.”

“Lecty-san đang bảo tôi ngu à? Sốc quá.”

“Em bị coi là đồ dâm loạn kìa! Oa oa!”

“Hô hô hô.”

“Seren thì sao?”

“Ừm, nam giới thì là sự đáng tin cậy chăng… còn nữ giới thì là sự tươi sáng chăng…”

“Khụ, cạn lời.”

“Em đâu có tối tăm đâu.”

“Tôi thì nghĩ, đàn ông là sức mạnh cơ bắp. Đàn bà là sự bao dung.”

“Nói mấy thứ tôi không có thì làm sao mà được chứ!”

“Tôi cũng bị đòi hỏi sức mạnh như mẹ thì làm sao mà có được!”

“Không sao đâu. Có câu ‘Thích gì ăn nấy’ mà. Chắc chắn sẽ tìm được người tuyệt vời thôi.”

“Cây ngải cứu là gì ạ?”

“Anh trai, cái kiểu đó là bị nói là không có trí tuệ đấy!”

Tôi cũng chẳng biết.

“Chắc là một loại cây có vị cay. Côn trùng thì có vẻ là loại ăn tạp.”

“Chẳng lẽ không phải là đồ ăn tạp thì không được yêu thích à!”

“Tôi đâu có cay đâu.”

Bess thì toàn lời độc địa nên chắc là cay thật.

“Thôi thì ráng mà cố gắng đi.”

“Chúng em phải nỗ lực thế nào ạ?”

“Đúng vậy đó!”

“Thì cứ làm những gì trong bốn điều mà bốn người vừa nói ra mà mấy đứa có thể làm ấy.”

Hai đứa rầu rĩ, có lẽ tôi nói đúng quá rồi.

Cứ nói chuyện rôm rả thế này cũng vui thật.

Đúng là mấy cái hoạt động như thế này thì tốt thật.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!