Quyển 4 - Cuốn Ma Thuật Thư Bị Đánh Cắp
Chương 220: Tiệc khiêu vũ, hỏa hoạn và hội trường kỷ niệm ngày cưới của Tight Myra
0 Bình luận - Độ dài: 1,030 từ - Cập nhật:
CHƯƠNG 220: VŨ HỘI, VỤ CHÁY VÀ ĐẠI SẢNH KỶ NIỆM HÔN LỄ TAITO – MAIRA
Tháng Năm về, học viện lại rộn ràng mùa vũ hội. Theo lệ, bạn nhảy sẽ được chọn theo thứ tự đã gặp gỡ, và lần này là Maira.
Giáo đoàn Sùng Bái Tinh Tú đến giờ vẫn giữ im lặng. Tôi linh cảm những sự kiện thế này thường có chuyện.
Tôi cùng Maira khoác tay nhau bước vào đại sảnh. Đèn chùm rực rỡ lộng lẫy. Dàn nhạc tấu lên những khúc ca du dương, khoan thai. Dường như không có gì bất thường.
Tôi và Maira bắt đầu hòa mình vào điệu nhạc. Bỗng dưng, cánh cửa đóng sầm lại.
“Không mở được!”
“Bên này cũng thế! Chết tiệt, bị nhốt rồi!”
Xem ra đã bắt đầu rồi. Rồi bên ngoài bỗng sáng rực lên.
“Áaaa, cháy!”
Chúng châm lửa ư? Thật là…
Tôi hướng về phía cánh cửa, phóng ra một quả pháo đá bằng ma pháp. Cánh cửa vỡ tan tành cùng tiếng nổ long trời. Dường như bên ngoài còn có rào chắn, nhưng cũng bị nghiền nát. Mọi người trong sảnh lũ lượt tháo chạy.
Khi tôi và Maira ra ngoài, lũ thủ phạm đã cao chạy xa bay.
“Có một con nhện ở đây.” Maira tặc lưỡi nói.
“Recti.” Tôi cất tiếng nói vào khoảng không tối mịt.
“Thủ phạm thì đã rõ rồi ạ. Là Giáo đoàn Sùng Bái Tinh Tú. Có vẻ các Thần quan chết liên tục nên chúng cuống quýt rồi.”
Quả nhiên, Recti đã xuất hiện. Tôi biết cô ấy ở đó qua ánh mắt và lời nói của Maira. Seren và Rinia cũng có mặt.
“Kế hoạch tồi tàn thật. Chút lửa này thì làm sao giết được chúng tôi chứ.”
“Họ dường như đã không còn giữ được phán đoán bình thường vì nỗi sợ hãi cái chết. Tin tức đã được báo cáo cho Bóng tối Hoàng gia rồi ạ.”
Chẳng có gì để làm cả. Hay là dập lửa nhỉ? Tôi tạo ra nước bằng một triệu đơn vị ma lực và phun vào ngọn lửa. Lặp lại vài lần, ngọn lửa tắt hẳn.
“Hay là chúng ta quyên góp để tái thiết vũ trường của sảnh tiệc nhỉ?”
“Em cũng sẽ góp. Phải tổ chức lại một lần nữa chứ!”
“Xí, gian lận! Lần tới phải là tôi chứ.”
“Maira, lần tổ chức lại này nhường cho Seren đi. Đổi lại, chúng ta sẽ nhảy điệu đầu tiên ở vũ trường mới xây xong. Không có khán giả cũng được mà.”
“Được thôi, em sẽ nhường cho Seren. Nhưng màn ra mắt đầu tiên phải là của em!”
“Vậy chúng tôi cũng sẽ luyện tập.”
“Ừm, mọi người cứ nhảy đi. Tôi cũng sẽ sắp xếp dàn nhạc. Phải tiêu tiền thì kinh tế mới luân chuyển được chứ.”
Một thuộc hạ của Recti đến báo cáo. Các Ma đạo sư kia đều đã chết. Nguyên nhân là do Ma đạo cụ ngăn chặn cái chết đột ngột.
Nỗi sợ hãi cái chết ập đến → Ma đạo cụ ngăn chặn cái chết đột ngột giúp tinh thần ổn định → Nhưng đồng nghiệp chết → Nỗi sợ hãi cái chết lại ập đến → Thêm Ma đạo cụ ngăn chặn cái chết đột ngột để tinh thần ổn định.
Cứ thế tạo thành một vòng lặp vô tận. Càng ổn định tinh thần thì càng chết sớm.
Tất cả Ma đạo cụ tôi tạo ra đều đã được cài sẵn virus, nên chắc hẳn rất ít Ma đạo sư có thể phạm tội mà thoát được. Ma đạo cụ do tôi chế tạo có hiệu năng vượt trội. Không có lý do gì để không sử dụng chúng cả.
Và thế là, Giáo đoàn Sùng Bái Tinh Tú trong học viện đã tan biến.
Khi đang kiểm tra việc tái xây dựng vũ trường, tôi nhìn thấy một người thợ mang miếng dán hình ngũ giác ngược. Đúng là những kẻ không biết hối cải.
“Nhiều trò thủ đoạn được cài cắm lắm đấy.” Maira đi cùng tôi lên tiếng.
Có vẻ như chúng đang giở trò trong quá trình tái thiết vũ trường. Chẳng lẽ lần này chúng lại muốn giết tôi thật sao?
“Recti, sau khi xây dựng xong, hãy vô hiệu hóa mọi thủ đoạn.”
“Cứ giao cho tôi.”
“Hãy làm sao để bề ngoài trông như chưa bị vô hiệu hóa nhé.”
“Tôi đã rõ.”
Đội ngũ của Recti toàn những chuyên gia chuyên nghiệp, nên tôi không lo lắng gì.
Tôi vô tình nhìn tên của vũ trường ngay lối vào. “SẢNH KỶ NIỆM HÔN LỄ TAITO – MAIRA.”
Cái gì cơ!?
“Đây chính là sức mạnh của tiền bạc!” Seren kinh ngạc kêu lên.
Hình như Maira đã chi nhiều tiền hơn cả tôi. Hơi ngại một chút, nhưng đành chịu thôi. Cũng không thể bảo gỡ bỏ được.
“Chắc là tay tôi trượt thế nào lại làm vỡ cái biển hiệu mất.” Rinia nói đùa.
“Ngay cả khi biển hiệu đầu tiên đổ xuống, biển hiệu thứ hai, thứ ba vẫn sẽ hồi sinh!” Maira ưỡn ngực, khích bác lại.
“Khụ, dũng sĩ không bao giờ bại trận!”
Rinia à, đừng có đánh nhau với cái biển hiệu chứ.
Chúng tôi bước vào trong, nhìn thấy một trong những phòng chờ: “PHÒNG CHỜ DÀNH CHO TAITO – SAMA, RECTI – SAMA VÀ CẶP ĐÔI.”
Recti cũng đã âm thầm góp tiền rồi.
“Khụ!” Rinia trông có vẻ hậm hực.
Seren thì tỏ vẻ bất lực.
“Người phụ trách, hãy làm thêm một phòng chờ cho Taito và tôi nữa, tiền bạc không thành vấn đề!” Maira gọi người phụ trách.
“Khụ… Nếu có thể lấy lợi nhuận từ giao dịch vật liệu của bọn kiến đang vào guồng…” Rinia đang phân vân.
Rinia à, đừng cố gắng cạnh tranh tài lực với Maira và Recti làm gì.
“Rinia – san, hãy bỏ cuộc đi. Chúng ta không làm được đâu.”
“Khụ, một ngày nào đó…”
Rinia à, mong rằng ngày phục thù của cô sẽ thành hiện thực.
0 Bình luận