Đúng lúc Anna-senpai với ngọn lửa ghen tuông hừng hực muốn thiêu rụi tất cả xông vào phòng.
Đây cũng có phải bản năng của đàn ông không?
Đầu óc tôi quay cuồng, như thể chỉ sợ chết mà vẫn còn "zin", rồi bỗng chốc nổ tung.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì, hay là không nghĩ gì cả, chỉ biết là "thà làm trước khi bị làm", tôi ôm chầm lấy Anna-senpai.
"Hả!? Hyya!?"
Sát khí của Anna-senpai xìu xuống.
Tôi hét vào tai Anna-senpai:
"Anna-senpai! Em mừng vì chị không sao! Em đã tìm chị khắp nơi!"
"Hả? Hể? A, á á á?"
Anna-senpai, người vừa nãy còn định giết chúng tôi, mặt đỏ bừng bối rối. Fuwa-san thì vẫn lăm lăm hai tay giữ chặt chai nước dinh dưỡng dạng gel để phòng thân, lắp bắp một tiếng "Hả?".
Còn tôi thì chẳng biết mình đang làm gì, đầu óc trống rỗng, ý thức mơ hồ, cứ thế mà nói liến thoắng theo quán tính.
"Em nghe Fuwa-san nói chị đến cứu em, nên em đã cùng chị ấy trốn thoát và đi tìm chị!"
"K, không phải, Okuma-kun, chẳng phải cậu đã bỏ trốn khỏi tôi sao...? Cùng với cô gái kia nữa..."
"Hả? Chị đang nói gì vậy? Anna-senpai có sao không? Đúng là bọn em đã bỏ trốn, nhưng là trốn khỏi tên tội phạm đã bắt cóc em mà?"
"Nhưng mà, trên boong tàu, tôi đã chạm mặt cậu rồi mà--"
"Aaa! Chắc là do ngược sáng nên em không nhìn rõ mặt chị! Em đã hiểu lầm chị là kẻ truy đuổi rồi!"
Tôi ôm chặt cứng Anna-senpai và cố gắng lấp liếm bằng cách nhấn mạnh "Em thật sự mừng vì chị không sao!".
Cứ ôm như thế một lúc, làn da trắng nõn của Anna-senpai trong vòng tay tôi ửng đỏ lên, chị ấy lúng búng "À, ra là vậy sao?".
Tuyệt! Được rồi! Không hiểu sao nhưng tôi đã lấp liếm thành công!
"Nào, chị chắc mệt rồi, Anna-senpai. Chúng ta cùng tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi nhé."
"..."
Fuwa-san nhìn chằm chằm tôi như muốn nói gì đó, nên tôi rời khỏi Anna-senpai, và cùng cả hai rời khỏi phòng.
●
Tám giờ tối.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tôi gọi điện cho Yutori bằng PM để yêu cầu cứu viện.
"TanukichiIIIIIIIIII!"
"Gyaaàààààà!?"
Màng nhĩ của tôi suýt thủng vì tiếng hét thất thanh của Yutori vọng ra từ PM.
Nhân tiện, tại sao màng nhĩ có thể tái tạo mà màng trinh thì không nhỉ? Tôi nghĩ màng trinh quan trọng hơn màng nhĩ chứ. DNA kia ơi, cậu không hiểu gì cả.
"Tanukichi! Cậu đang ở đâu hả! Tớ lo muốn chết đi được, đồ ngốc!"
Theo lời Yutori, cậu ấy đã cố gắng hết sức để không liên lạc với tôi, vì nghĩ rằng tôi đang trốn tránh khỏi bọn biến thái.
Có vẻ như cậu ấy đã lo lắng rất nhiều, nên những lời mắng chửi từ miệng Yutori tuôn ra như thác đổ.
"Đồ ngốc! Tớ đã bảo là đừng có tự ý hành động một mình rồi mà! ... Mấy người trong thị trấn thì cứ khăng khăng là không biết gì về cậu, còn con bé đầu nấm thì ngủ say như chết, chẳng giúp được gì cả."
"Ổn mà, tớ không sao đâu. Tớ vẫn bình an vô sự. Nên cậu bình tĩnh đi, được không?"
Vừa dỗ dành Yutori đang bắt đầu khóc nấc, tôi vừa giải thích mọi chuyện.
Việc tôi bị nhốt chung với Anna-senpai và Fuwa-san trên một con tàu không người lái trôi dạt trên biển, là do mưu kế của Keisuke.
Mục đích của Keisuke là để tôi và Anna-senpai giao hoan sinh con, và việc đó xảy ra chỉ là vấn đề thời gian.
Yutori dần bình tĩnh hơn khi nghe tôi kể, nhưng giọng nói đáp lời của cậu ấy lại càng thể hiện rõ sự lo lắng.
"K, không ổn chút nào hết! Cậu có thấy ổn không khi mà cứ gọi điện thoại cho tớ lâu như vậy! Nhỡ bị con quái vật kia bắt gặp thì sao!?"
"À, ừm. Chuyện đó thì ổn thôi. ... Sát nút."
Tôi liếc nhìn ra phía sau.
Cánh cửa khép hờ của một căn phòng khách tương đối rộng.
Bên trong, hai cô gái đang ngồi đối diện nhau.
Một người thì trang bị tận răng bằng những gói nước dinh dưỡng dạng gel – phiên bản cải tiến, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, mặt mày vô cảm – Fuwa-san.
Người còn lại thì đang nhìn chằm chằm Fuwa-san, nụ cười luôn nở trên môi – Anna-senpai.
Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Cảm giác căng thẳng như đang kẹp một quả bom hẹn giờ giữa hai chân vậy.
Dạ dày của tôi sắp nổ tung vì quá căng thẳng rồi đây.
Aaa. Muốn về nhà. Muốn trở về trong tử cung của mẹ, nơi không có bất kỳ lo lắng nào cả.
"T, tại sao lại thành ra cái tình huống đó vậy!?"
Yutori bật ra câu hỏi đương nhiên.
"À, ừm, là thế này..."
Tôi kể lại việc mình đã bị Anna-senpai truy đuổi một lần, và mình đã thoát khỏi tình cảnh khốn khó đó như thế nào.
Phản ứng đáp lại là điều đương nhiên.
"Tanukichi cậu... sao ta nói nhỉ, đúng là tệ hết chỗ nói."
"Cậu nói đúng..."
Dù là để bảo vệ nhiều thứ, nhưng giờ tôi đang ở trong tình trạng tinh thần muốn dâng hiến * cho mấy anh cơ bắp cuồn cuộn vì quá ghê tởm bản thân.
"Điều tồi tệ hơn nữa là, dù đã dùng cái cách tệ hại đến như vậy để ngăn cản Anna-senpai, nhưng chuyện đó có vẻ như cũng không kéo dài được lâu..."
Dù có thể xoa dịu sự ghen tuông và sát khí bằng cách ôm ấp, nhưng ham muốn tình dục thì không thể như vậy được. Hiện tại, nước dinh dưỡng dạng gel – phiên bản cải tiến của Fuwa-san đang phát huy tác dụng để kiềm chế sự bạo tẩu của Anna-senpai, nhưng không biết nó sẽ trụ được đến khi nào...
Nếu ham muốn tình dục của Anna-senpai dâng cao đến mức không còn để ý đến việc mắt hay nước dinh dưỡng dạng gel của Fuwa-san bị bẩn nữa, thì sự cân bằng này sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Đồ ăn trên tàu toàn là những món bổ dương, chắc chắn sự bức bối của Anna-senpai sẽ tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Nếu không được cứu viện càng sớm càng tốt, thì phần thân dưới của tôi và Anna-senpai sẽ gây ra "cú sốc thứ ba" (Third Impact).
"Cậu đã liên lạc với cảnh sát hay Thiện Đạo Khoa chưa?"
Yutori đặt ra câu hỏi đương nhiên.
"Ừ. Tất nhiên rồi, tớ đã cầu cứu họ đầu tiên."
"... Hể. Cậu liên lạc với họ trước cả tớ sao?"
Gì, cái kiểu hỏi xoáy này là sao!?
Thì bình thường là phải làm thế chứ! Tớ đâu có nghĩ là cậu sẽ giận đến thế đâu!
T, tóm lại là, tớ đã liên lạc với mẹ tớ đầu tiên.
Nhưng câu trả lời nhận được là "Mẹ chưa thể hành động ngay được".
Mẹ tớ bị cho là đã ngầm giúp đỡ cuộc biểu tình của Sophia trước đó, nên đang ở trong một vị thế rất khó khăn để hành động trong nội bộ Thiện Đạo Khoa.
Chuyện không bị xử lý đã là may mắn lắm rồi, nên bây giờ mẹ tớ đang ngoan ngoãn làm việc, cần cù săn lùng biến thái theo chỉ thị của cấp trên ở nơi công tác.
Trong tình hình đó, không có dư dả để điều động quyền lực quốc gia vì một câu chuyện nực cười như là bị giam cầm trên một chiếc phà không người lái trôi dạt trên biển. Đó là điều đương nhiên.
Tớ đã cố gắng gửi thông tin vị trí để chứng minh việc tàu đang trôi dạt, nhưng có vẻ như về mặt giấy tờ, chiếc Celeste này vẫn đang di chuyển trong khu vực biển này, và mẹ tớ đã liên lạc với chủ sở hữu và thủy thủ đoàn để xác nhận, thì nhận được câu trả lời là tàu đang di chuyển bình thường. Thủy thủ đoàn còn ân cần cung cấp thông tin vị trí PM, cho thấy họ đang ở khu vực biển này.
Vì không thấy bóng dáng người nào trên tàu, nên chắc là Keisuke đã chuẩn bị thêm một chiếc tàu khác, ẩn nấp ở khu vực biển gần đó. Keisuke đúng là chu đáo quá mức. Hắn muốn giết chết danh dự của tớ đến mức nào vậy. Đáng SHINE thật sự.
Vì vậy, phải mất một thời gian nữa việc tàu trôi dạt mới được công nhận và đội cứu hộ mới được phái đến.
Tớ không thể nào khai báo rằng Anna-senpai đang sắp bùng nổ ham muốn tình dục đến nơi rồi, nên đành phải từ bỏ việc được Thiện Đạo Khoa cứu viện sớm.
Anna-senpai cũng đã liên lạc với Sophia, nhưng cũng nhận được câu trả lời là không thể mong chờ được cứu viện sớm.
Chính xác hơn thì, Sophia có vẻ như đang rất quyết tâm, đến mức có thể điều động cả Lực lượng Phòng vệ, không như mẹ tớ. Nhưng dù sao thì cũng do vừa mới gây ra cuộc biểu tình kia, nên việc điều động đội cứu hộ ngay lập tức là không thể.
... Cái nụ cười gượng gạo của Anna-senpai khi biết phải mất vài ngày nữa mới được cứu, thật là...
"V, vậy thì phải làm sao đây?"
Yutori đặt ra câu hỏi đương nhiên.
"Ừm. Vì vậy, tớ đang nghĩ đến việc nhờ cậy Kajou-senpai giúp đỡ."
"... Cậu đang nói cái gì vậy?"
Giọng nói của Yutori trở nên nghiêm túc.
"Ví dụ như, Kajou-senpai, người đang gây náo loạn cả nước bằng việc phát tán 《Bộ dụng cụ mang thai》, nếu trong lúc phát tán mà tuyên bố rằng 'Hàng tồn kho bộ dụng cụ mang thai đang được vận chuyển bằng tàu', thì sao nhỉ?"
Dù hơi sơ sài, nhưng tớ sẽ kể kế hoạch đó cho cậu nghe.
Nếu Kajou-senpai tuyên truyền như vậy, thì Thiện Đạo Khoa cũng sẽ buộc phải tìm kiếm trên biển. Nếu vậy, chiếc phà khả nghi này sẽ là đối tượng điều tra đầu tiên.
Và tớ sẽ giữ bí mật chuyện này với Yutori, nếu Kajou-senpai hành động để giúp đỡ chúng ta, thì tớ có thể nhân cơ hội đó để bàn về việc thống nhất lại 《SOX》.
Dù tình hình trở nên nguy hiểm hơn nhiều so với dự kiến ban đầu, nhưng kế hoạch giúp đỡ khi gặp khó khăn, và lợi dụng nó để hợp nhất 《SOX》 lại thành một của tớ cũng có thể được tiến hành đồng thời.
Cậu thấy sao? Tớ nhờ cậu thuyết phục Kajou-senpai nhé? Sau một hồi im lặng dài, Yutori cất giọng như đang truy vấn:
"... Này Tanukichi. Chẳng lẽ, lúc đó cậu hành động một mình là cố ý sao?"
Mấy chai nước ngọt đúng là gợi cảm mà! Cái hình dáng đầu thuôn nhỏ kia, cứ như miệng con gái đang làm BJ vậy!
"Này, nói đi! Cậu đã bỏ ngoài tai lời khuyên của tớ, làm chuyện nguy hiểm như vậy chỉ để làm lành với 《Tuyết Nguyên Thanh》 hả? Hả?"
Đối mặt với tôi đang trốn tránh thực tại, Yutori tiếp tục truy hỏi không thương tiếc.
T, tại sao lại bị phát hiện!? Bị nghi ngờ từ đâu!?
Trong lúc hoảng loạn, tôi cố gắng nghĩ xem có cách nào để lấp liếm không, thì
"Nếu trong vòng ba giây mà cậu không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, tớ sẽ cúp máy và chặn số cậu đấy."
"Xin lỗi, cho tớ xin thêm thời gian!"
"Ba, hai, m--"
"Tớ hiểu rồi, tớ nói! Tớ nói mà!"
Cứ như vậy, tôi đã nhanh chóng bị buộc phải thú nhận toàn bộ "Chiến dịch chơi trò trẻ con".
Thật vô nghĩa. Khả năng đọc thấu tâm can của Yutori đáng sợ quá đi... Yutori thực ra là yêu quái Satori à? Hay là con gái ai cũng thế? Việc tớ liếc nhìn ngực, mông hay cổ họng và cảm thấy hưng phấn cũng bị lộ hết rồi à?
Và sau khi nghe chuyện tôi cố ý rơi vào tình thế nguy hiểm, và cái bẫy của Keisuke đã trúng phóc, Yutori buông một câu đầu tiên:
"Vậy thì cậu cứ mãi mãi hợp thể với con quái vật kia đi là vừa."
"Xin lỗi! Làm ơn! Đừng bỏ rơi tớ!"
Sao mà giờ tớ cứ như thằng đàn ông tồi bị vợ bắt quả tang ngoại tình vậy.
"Aaaa. Thật tình là, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, Tanukichi. Đồ ngốc, đồ ngốc ạ."
Giọng nói bực bội của Yutori vẫn tiếp tục.
"Tớ nói cậu nghe nè. Khi nào cậu về, tớ sẽ cho cậu ăn một trăm cú đá nhé?"
"Dạ! Em xin lỗi ạ!"
"Mát xa vai cho tớ suốt hai mươi tư tiếng nhé?"
"Dạ! Em xin lỗi ạ!"
"... A, gọi tớ là Yutorin đi?"
"Dạ!?"
Cái chuỗi "dạ xin lỗi" tự dưng bị phá vỡ hết cả rồi.
"Không có gì đâu! Quên đi!"
Sao mà tớ cứ thấy vô lý thế nào ấy.
Nhưng có vẻ như sau khi bắt tớ đáp ứng hàng loạt yêu cầu, cơn giận của cậu ấy cũng nguôi ngoai phần nào.
"... A, thôi được rồi. Tớ sẽ thử nhờ 《Tuyết Nguyên Thanh》 giúp đỡ xem sao."
"T, thật sao!?"
"Đừng có mà hiểu lầm đấy. Thật ra chỉ có làm vậy thì mới mong được cứu sớm thôi. ... Về phía tớ thì cũng tiện nữa."
"Hả? Tiện cái gì cơ?"
"K, không có gì đâu! Dù sao thì, tớ không hề cho phép Tanukichi tự ý hành động đâu đấy nhé! Khi nào cậu về, cậu liệu hồn đấy!"
"Tớ biết rồi. Tớ thật sự mang ơn cậu nhiều lắm, Yutorin."
"~~~ Chết đi!"
Kết thúc bằng một tiếng mắng chửi, cuộc gọi với Yutori kết thúc. Eee. Tưởng là trả công trước chứ...
Nhưng mà, dù sao thì, giờ cũng đã có manh mối cho việc được cứu sớm và phục hồi 《SOX》 rồi.
Việc tớ có thể làm bây giờ là tin tưởng vào Yutori và Kajou-senpai, và cố gắng duy trì sự cân bằng giữa Anna-senpai và Fuwa-san càng lâu càng tốt.
"... Cố lên nhé, dạ dày của tôi."
Sau một hơi thở dài, tôi quay trở lại phòng khách, nơi Fuwa-san và Anna-senpai đang đợi.
●
"Tanukichi-kun ngốc đến mức nào vậy trời. Hay là cứ mặc kệ cậu ta luôn đi có phải hơn không?"
Vừa cúp máy với Tanukichi, Yutori đã liên lạc ngay với Kosuri.
Cô ấy kể chi tiết về "chiến dịch chơi trò trẻ con" và tình hình hiện tại của Tanukichi khi cậu ta cố gắng thực hiện nó một mình. Kosuri phản hồi đúng như dự đoán.
"Hứa giúp rồi bỏ mặc. Khà khà, đúng là địa ngục trần gian tuyệt vời."
"Sao tính mày méo mó dữ vậy trời?"
Thấy tôi rụt rè, Kosuri nói bằng giọng điệu chẳng đáng tin chút nào: "Em đùa thôi mà."
"Mà, Tanukichi thì đúng là ngốc thật, nhưng tình huống mà cậu ta buộc phải cầu cứu Ayame-sama này, quả thật là ngon ăn."
"Đúng vậy. Đối với chúng ta thì đây cũng là cơ hội tốt."
Nhân cơ hội này, chúng tôi sẽ tác động từ cả hai phía *Ugyoku* và *Sagyoku*, để Ayame và Tanukichi làm lành với nhau. Đó là lập trường của Yutori và Kosuri.
Kết quả của việc Tanukichi tự ý hành động đã gây ra một tình huống khá rắc rối, nhưng Yutori tin rằng với tình cảnh khốn cùng này, Ayame, người vốn cứng đầu như vậy, cũng sẽ phải ra tay giúp đỡ.
"Phải thương lượng với *Yukihara no Ao* ngay thôi. Nếu được thì gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn, mà mấy người đang ở đâu vậy?"
"Em đang ở khá gần đó. Em gửi dữ liệu cho ạ."
Địa chỉ mà Kosuri gửi đến là một khách sạn ở thị trấn kế bên.
Có vẻ như họ có kế hoạch đi lang thang khắp nơi vào dịp cuối năm và đầu năm mới, chủ yếu là phát *Ninshin Set* (Bộ dụng cụ mang thai) ở các khu dân cư và khu đô thị kiểu giường ngủ. Họ đã thuê một phòng trọ ở thị trấn bên cạnh để chuẩn bị cho các vụ khủng bố sau này.
"Tao tới liền! Tuy hơi mất thời gian, nhưng gặp mặt trực tiếp thì khả năng thành công của cuộc đàm phán sẽ cao hơn."
"... Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tốt thôi."
Yutori bắt đầu chạy hết tốc lực về thị trấn bên cạnh. Cô ấy cho rằng mình đã nghe nhầm lời nói có vẻ yếu đuối khác thường của Kosuri và cúp máy: "Vậy thì, nhờ mày dụ *Yukihara no Ao* ra nhé!"
●
"Sao chị lại ở đây?"
Chắc là tôi đã bị dụ dỗ đi mua nước ép.
Ngay khi Yutori xông vào *Yukihara no Ao*, tức Kajou Ayame, người đang đi ra khỏi khách sạn cùng với Kosuri, cô ấy đã bị áp đảo bởi giọng nói và ánh mắt sắc sảo.
Trái ngược với Kosuri mặc áo poncho khác với lần trước, Ayame mặc quần jean, áo hoodie, đeo kính và tết tóc ba bím, trông đặc biệt giản dị.
Nhưng sâu trong đôi mắt ấy là một tia công kích không thể che giấu bằng vẻ ngoài giản dị đó.
Cô cố tình phớt lờ sự từ chối gần như mang sát khí ấy và ra vẻ tuyệt vọng, như thể không còn cách nào khác.
"Nghe em nói này! Tanukichi đang gặp nguy!"
Yutori cảm thấy có gì đó không ổn và rùng mình trước Ayame, người không hề nhướng mày, rồi cô ấy báo cáo tình hình hiện tại với vẻ gấp gáp.
"…Tóm lại là thế đó! Vì vậy, *Yukihara no Ao*, em muốn chị giúp Tanukichi!"
Cô mong muốn họ tạm dừng việc phát tán *Ninshin Set* và gây ra một vụ khủng bố để giúp Tanukichi. Chỉ riêng điều đó thôi, cô dồn hết tâm huyết và cúi đầu.
"Đừng làm thế. Em không cần phải tạo dáng như chuẩn bị làm tình bằng miệng vậy đâu."
Ayame bảo Yutori ngẩng đầu lên.
Yutori thầm nghĩ "Đúng như kế hoạch!" và nở một nụ cười biết ơn với Ayame, người đã lập tức quyết định giúp Tanukichi.
"Vậy thì, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho vụ khủng bố để giúp Tanukichi thôi!"
"Ừ. Cố gắng lên nhé. Chúng tôi sẽ không can dự vào đâu, cứ tự nhiên làm với *Sagyoku* thôi."
"... Hả?"
"Em cúi đầu hay không thì cũng chẳng liên quan. *Ugyoku* chúng tôi sẽ không giúp đỡ gì cả. Tự mình giải quyết những chuyện do mình gây ra đi. Sau khi thủ dâm thì tự mình dọn dẹp giấy lau là lẽ thường tình mà, phải không?"
"... Này, mày có biết mình đang nói cái gì không?"
Không phải về chuyện thủ dâm gì đó. Mà là về việc từ bỏ việc giúp Tanukichi.
Cô đã giải thích rõ tình hình của Tanukichi rồi mà.
Cô cũng đã nói rằng đó là cái bẫy của Keisuke và không còn thời gian.
Vậy tại sao, lại có thể có lựa chọn không giúp đỡ?
"Chính các người mới là những người đang đưa ra những yêu cầu vô lý đến mức nào ấy? Nó ngang với việc cưỡng ép một trinh nữ ba lỗ cùng lúc đấy. Thật khó chịu."
"Ai mới là người vô lý!"
Yutori tức giận, nhưng vẻ mặt vô cảm của Ayame không hề thay đổi. Ngược lại, giọng nói của cô ấy ngày càng lạnh lùng hơn.
"Tôi đã nói chuyện này ở quán ăn Inari rồi mà. Chúng ta và các người không nên quá thân thiết, nếu không thì sẽ không làm gương được cho cấp dưới. Chúng ta không thể dễ dàng giúp đỡ trong chuyện này được."
"Chuyện này...?"
"Ừ. Chuyện này đó. Nghe nói, việc Tanukichi sập bẫy của Keisuke hoàn toàn là lỗi của cậu ta. Nghe nói cậu ta bị nhốt cùng Anna và không còn thời gian, nhưng nếu cố gắng thì có vẻ như cậu ta có thể cầm cự đến vài ngày sau, khi Zendo-ka đến giải cứu. Nếu chúng ta quá nuông chiều mà can thiệp vào một tình huống mà bên đó có trách nhiệm và có vẻ như có thể tự giải quyết được bằng sức của mình, thì em nghĩ điều gì sẽ xảy ra?"
Ayame hỏi Yutori như đang trách móc.
Khi Yutori không trả lời được, Ayame tiếp tục mà không cần chờ đợi câu trả lời.
"Em cho rằng nếu chúng ta không giúp Tanukichi ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc theo ý đồ của Keisuke, nhưng việc đưa ra một quyết định khinh suất như giúp Tanukichi ở đây còn nguy hiểm hơn nhiều. Tổ chức sẽ tan rã mất. Các thành viên kỳ cựu đã hết lòng vì chúng ta sẽ ly tán, và việc phát tán *Ninshin Set* cho đợt bùng nổ trẻ sơ sinh lần thứ ba cũng sẽ trở nên hỗn loạn."
"*Yukihara no Ao*, mày có thật sự nghĩ như vậy không...?"
"Tôi lúc nào cũng nghiêm túc cả. Việc phát tán *Ninshin Set* là ưu tiên hàng đầu và cần phải nhanh chóng. Chúng ta phải hoàn thành nó trong khi vẫn còn ảnh hưởng từ cuộc biểu tình của Sofia. Đừng làm phiền chúng tôi thêm nữa."
Cô ấy cố tình sử dụng những lời từ chối mạnh mẽ và đưa ra những lý thuyết tổ chức đúng đắn hơn mức cần thiết.
Không biết sự cứng đầu của *Yukihara no Ao* bắt nguồn từ đâu, Yutori gầm lên.
"Không phải chuyện khó khăn gì hết! Chỉ là Tanukichi còn non nớt, không đủ năng lực, thất bại, rồi nhờ đến sự giúp đỡ của những người tiền bối đáng tin cậy thôi mà! Sao mày lại cố chấp như vậy!"
"Non nớt, à..."
Trong đôi mắt của *Yukihara no Ao* dần xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo mang sát khí. Và,
"Cậu ta cố tình làm vậy."
"... Hả?"
Những lời tiếp theo từ miệng *Yukihara no Ao* đủ để khiến Yutori mất bình tĩnh.
"Tanukichi cố tình rơi vào tình huống nguy hiểm. Để tôi giúp cậu ta. Đúng là một màn dụ dỗ quá trớn."
"Hả? Sao, mày..."
Mày biết mục tiêu của Tanukichi?
Ngay cả Yutori, người luôn ở bên cạnh cậu ta, cũng chỉ mới nhận ra điều đó gần đây thôi.
"Tanukichi có xu hướng dễ dàng thực hiện những chiến dịch khiến bản thân rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa, khi làm việc trong hội học sinh, Tanukichi đã nhìn chằm chằm vào Tsukimisou, người được Goriki-senpai giúp đỡ. Tôi đã nghĩ vậy rồi. Có vẻ như tôi đã đoán trúng."
"... Mày...!"
Yutori nuốt lời. Nếu không, cô ấy có lẽ đã đấm Ayame ngã xuống vì quá kích động rồi.
Cái gì mà *Ugyoku* và *Sagyoku* là các tổ chức riêng biệt nên không nên quá thân thiết chứ.
Cái gì mà không thể làm gương cho cấp dưới nên đừng can thiệp quá nhiều chứ.
Rõ ràng là mày quan tâm đến Tanukichi lắm mà!
Mày theo dõi Tanukichi đến mức có thể nhìn thấu được kế hoạch ngớ ngẩn đó mà!
…Tanukichi đã chấp nhận mang tiếng xấu, đã lao mình vào những kế hoạch nguy hiểm, chỉ để được hoạt động cùng mày một lần nữa.
Sao con nhỏ này lại...
Cố chấp xa lánh Tanukichi đến vậy!
Trước Yutori, người không thể thốt nên lời vì tức giận, Ayame lần đầu tiên nở một nụ cười.
Nhưng đó là một nụ cười chế giễu, khác xa với sự thân thiện.
"Với tư cách là người đứng đầu tổ chức, lựa chọn của tôi là chính đáng. Nếu em thực sự nghĩ là không còn thời gian, thì em có thể tự mình dẫn đầu một vụ khủng bố để giúp Tanukichi mà. Đây là một cơ hội tuyệt vời để giành được sự tin tưởng của Tanukichi và rút ngắn khoảng cách đấy?"
Đó là giới hạn rồi.
"... Thôi được rồi."
--Xin lỗi mày, Tanukichi. Con nhỏ này hết thuốc chữa rồi. Đúng là đồ ngốc không thể cứu vãn.
"Tao sẽ không nhờ mày nữa! Cứ tiếp tục khoác lác như vậy đi, rồi đến một ngày mày sẽ hối hận một mình cho mà xem!"
"Khoan! Khoan đã Yutori--"
"Im đi!"
Yutori gạt tay Kosuri ra và chạy hết tốc lực khỏi đó.
Sao có thể giao Tanukichi cho một con ngốc như vậy được chứ. Sao có thể gia nhập cùng một tổ chức với một con ngốc như vậy một lần nữa được chứ.
Tôi sẽ tự tay cứu Tanukichi.
"... Chết tiệt!"
Yutori bắt đầu liên lạc với các nơi để lập kế hoạch khủng bố.
●
Có thực mới vực được đạo.
Một trong những câu nói vô dụng mà bố tôi để lại trước khi việc mặc P.M trở thành bắt buộc.
Chắc hẳn ông ấy muốn dạy tôi rằng ăn uống rất quan trọng, nhưng tại sao ông ấy lại phải nói với một đứa trẻ năm tuổi trước mặt mẹ tôi, đó là một bí ẩn vĩnh cửu.
Có lẽ ông ấy chỉ muốn nói đến chuyện tình dục thôi.
Mà thôi bỏ đi, việc đói bụng khiến người ta bực bội và chán nản, đồng thời khiến những ảo tưởng khiêu gợi trở nên yếu ớt là một quy luật tự nhiên.
Theo nghĩa đó, việc không ăn uống gì có lẽ sẽ có lợi cho việc bảo vệ sự trong trắng của tôi, nhưng tôi không thể bỏ mặc Anna-senpai, người đang đỏ mặt vì đói, nên tôi đã sử dụng các thiết bị trong bếp để chuẩn bị bữa tối.
Nguyên liệu là lươn, hàu và những thứ có vẻ như bổ dưỡng cả. Ít nhất tôi cũng phải kiểm tra xem có ai bỏ thuốc kích dục vào không trước khi chế biến.
Sau khi bày biện xong, tôi định quay lại phòng khách, nơi hai người đang kìm chế lẫn nhau, thì Yutori gọi đến.
"Alo! Yutori, sao rồi?"
"Tanukichi... Xin lỗi."
Việc cô ấy mất quá nhiều thời gian để gọi lại, và vẻ ngoài rõ ràng là đang suy sụp, cho thấy rằng cô ấy đã thất bại trong việc thuyết phục Kajou-senpai.
"Vậy à. Không được à."
Tôi an ủi Yutori và hỏi lý do tại sao Kajou-senpai từ chối cứu viện.
"Chuyện là..."
Có vẻ như không chỉ "chiến dịch chơi trò trẻ con" của tôi bị phát hiện, mà Kajou-senpai, người lấy "quyết định của người đứng đầu tổ chức" làm lá chắn, còn tỏ ra ngoan cố hơn mức cần thiết, đến mức không thể lay chuyển được.
"Tôi không thể thuyết phục được. Thật sự xin lỗi. Có thể sẽ mất thời gian, nhưng tôi sẽ gây ra một vụ khủng bố mà không có *Yukihara no Ao*, và chắc chắn sẽ cứu Tanukichi. Hãy đợi tôi nhé."
"Tôi hiểu rồi. Nhưng đừng cố quá nhé. - Cảm ơn vì thông tin quý giá."
Sau đó, Yutori cúp máy với lý do "Tôi phải chuẩn bị cho vụ khủng bố."
"Ra vậy. Quả nhiên, không thể đi một con đường thẳng được."
Đối phương là một kẻ biến thái kỳ cựu, người đã dùng chính cơ thể mình để chống lại thế giới lành mạnh này.
Có vẻ như không dễ dàng để khiến cô ấy thay đổi quyết định một khi cô ấy đã quyết. Nó khó như việc bẻ cong một cái dương vật cương cứng vậy.
Quả nhiên, để hạ gục Kajou-senpai, tôi phải bắt đầu bằng cách lấp đầy hào bên ngoài.
Không phải là tôi không có kế hoạch cho việc đó, nhưng khả năng thành công là khá thấp. Để thực hiện thì hơi…
Trong khi nghĩ về những điều đó, tôi quay trở lại phòng khách để phục vụ bữa tối.
"..."
Trong phòng khách, Fuwa-san và Anna-senpai vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.
"À, hai người, ăn tối nhé?"
Tôi bước vào giữa và đặt bữa ăn giữa hai người, cuối cùng không khí cũng dịu đi một chút.
"Tôi xin lỗi, Okuma-kun. Lẽ ra tôi và Okuma-kun phải làm việc cùng nhau mới đúng."
(Tại sao cậu không giúp tôi loại bỏ con đàn bà này? Chẳng lẽ cậu không muốn vun đắp tình yêu với tôi sao?)
"Bữa tối trông rất ngon miệng. Đã chờ đợi lâu như vậy rồi."
(Sao cậu lại bỏ mặc tôi trước mặt hội trưởng lâu như vậy? Chỉ có mình cậu được nghỉ ngơi thôi sao? Ra là vậy.)
"Mời hai người dùng bữa!"
Tôi bắt đầu ăn không cần hỏi ý kiến ai.
Tôi có cảm giác như có gai độc ẩn chứa trong từng lời nói của hai người họ…
Khi ăn xong bữa tối, đồng hồ đã điểm quá mười giờ khuya.
Cả ngày căng thẳng cao độ, cơn buồn ngủ ập đến như sóng trào.
Mà nói mới nhớ, sao cứ hễ gà gật là "chỗ đó" của mình lại tự động cương cứng lên thế nhỉ? Mấy lúc học trên lớp khổ sở kinh khủng.
"Vậy thì, chắc cũng đến giờ đi ngủ rồi nhỉ?"
"!"
Anna-senpai lập tức phản ứng với câu nói của mình.
"Phải bồi dưỡng tình yêu chứ gì!? Vậy thì mau chóng khử cái vật cản này đi! Nhanh lên, nhanh lên!" Đôi mắt ngây thơ tràn đầy mong đợi hệt như một chú cún con trước giờ đi dạo vậy.
Fuwa-san, người đã trang bị tận răng bằng thứ nước tăng lực dạng gel "Cải tiến", cũng phát ra một áp lực nhớp nháp, kiểu như "Tôi cũng muốn được giải thoát khỏi cái trạng thái căng thẳng này rồi đây."
"Ờ, ờm... Cả ba người cùng ngủ một lúc thì nguy hiểm quá, hay là mình chia ca canh gác nhé... thì... thì sao ạ?"
Mình dở ở chỗ cứ đi hỏi ý kiến hai người này đấy.
"Fuwa-san, chắc cô mệt rồi nhỉ? Sao cô không nghỉ ngơi trước đi ạ? (Mãi mãi)"
"Hội trưởng Anna à, làm ơn đừng cố gắng gặt hái ý thức của tôi nữa đi được không? Cho dù cô làm vậy, Okuma-san cũng sẽ không thuộc về cô đâu?"
"...!" Rầm!
"--!" Soạt!
Anna-senpai lôi đâu ra một con dao bếp, chống đầu gối đứng lên, còn Fuwa-san thì dùng thứ nước tăng lực dạng gel "Cải tiến" làm khiên đỡ.
Một khoảnh khắc căng thẳng tột độ.
"...Fuwa-san quả thực là một người rất cá tính ha. Cô đùa giỏi quá. Tôi đã nghĩ từ trước là mình muốn làm quen với cô hơn rồi đấy. Hay là Okuma-kun cứ nghỉ ngơi trước đi, rồi hai chúng ta vừa canh gác vừa tâm sự nhé? (Về cách tiễn cô khỏi thế gian này ấy mà)"
"Ý hay đấy. Tôi sẽ dành cả đêm để ban tặng cho hội trưởng Anna những kiến thức dơ dáy mà tôi có."
"~~! Cô lại định cấy những kiến thức dơ bẩn đó vào đầu tôi... À, ra là vậy... Tôi hiểu rồi... Cô nghĩ rằng nếu cô khiến tôi phát bệnh 'Cúm cò trắng' thì cô có thể cản trở mối quan hệ của tôi với Okuma-kun, cô... cô thâm độc thật đấy!?"
"Anna-senpai! Dừng lại, dừng lại đi ạ!"
Mình ôm chầm lấy Anna-senpai từ phía sau để can ngăn cô ấy khi cô ấy bắt đầu ném dao bếp để tấn công Fuwa-san. Vừa xoa đầu Anna-senpai đang mềm nhũn để trấn an cô ấy, mình vừa thì thầm vào tai Fuwa-san.
"Fuwa-san kia! Đừng có chọc Anna-senpai nữa!"
Nhìn thôi mà tôi đã thấy mình sắp rụng hết tóc rồi đấy!
"Mà nói chung, tôi đã bảo là đừng có dạy những kiến thức dơ dáy cho Anna-senpai rồi mà!"
"Tôi không hề có ý định dạy thật đâu. Nếu tôi mà dạy thật thì tôi cảm thấy Anna-kaichou sẽ xé xác tôi ra mất. Nhưng nếu tôi không nói thế thì có khi tôi bị ép phải canh gác một mình với Anna-kaichou mất. Nếu cứ tiếp tục nhìn nhau tóe lửa thế này thì quầng thâm mắt tôi sẽ nổ tung mất."
"...Thì, thì cũng đúng là thế thật."
Nhưng xin cô cũng nghĩ cho cái thân này phải chứng kiến cái màn đấu khẩu căng thẳng đến nghẹt thở đó nữa chứ. Tóc tôi sắp rụng hết đến mức trọc lóc luôn rồi đấy? Ở cái tuổi này mà thành "ông trọc" thì chán lắm đấy?
"Dù chia ca thế nào thì chắc chắn cũng sẽ có người không hài lòng thôi."
Đến nước này thì hay là mình tổ chức một cuộc đua sinh tử, xem ai trụ được đến khi Anna-senpai buồn ngủ quá gục luôn thì thôi? Nếu mình uống thứ nước tăng lực dạng gel "Cải tiến" mà Anna-senpai ghét cay ghét đắng thì có khi mình còn tỉnh táo lâu hơn cả siêu nhân Anna-senpai ấy chứ.
Và đúng lúc đó.
Anna-senpai đang ngoan ngoãn để mình xoa đầu bắt đầu cựa quậy.
"Fumii."
Cô ấy rụt rè ôm lấy mình ở khu vực eo, phát ra một giọng nũng nịu.
"Fumyaa."
"...Ư!"
Gì, cái gì thế này!
Dễ thương quá đi mất!
Với cả nếu để ý kỹ thì cái cảm giác vuốt tóc này phê lòi ra ấy!
Tóc mượt mà! Lớp biểu bì bóng loáng!
Cảm giác này còn hạnh phúc hơn cả... bóp ngực ấy chứ...
"..."
Quên cả cái ánh mắt hình viên đạn của Fuwa-san, mình mải mê vuốt ve đầu Anna-senpai thì,
"...Xù... xù..."
"Ơ, ơ kìa? Ngủ rồi à?"
Anna-senpai đã dùng đùi mình làm gối, ôm lấy eo mình và bắt đầu phát ra những tiếng ngáy khe khẽ đáng yêu.
"Thì, nói sao nhỉ, cũng là đương nhiên thôi. Một mình trên con thuyền không biết sẽ trôi dạt về đâu thế này, cô ấy đã căng thẳng cao độ để tìm kiếm Okuma-san mà."
"...Ừ, phải rồi."
Cứ để cô ấy ngủ thế này vậy.
Mình đắp chiếc chăn mà Fuwa-san mang đến cho Anna-senpai.
"Vậy thì, tôi cũng đi nghỉ đây."
"Ừ. Ngủ ngon. Đến sáng thì tôi sẽ gọi hai người dậy. Rồi hai người đổi ca canh gác với tôi nhé."
"Có ổn không ạ? Như vậy thì thời gian ngủ của Okuma-san gần như không có đấy ạ."
"Tôi cũng có vài chuyện muốn suy nghĩ mà. Tôi nghĩ hai người nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Vậy ạ. Vậy thì, tôi xin phép không khách sáo. Nếu giữa chừng buồn ngủ quá hoặc là hội trưởng Anna đột ngột tỉnh giấc thì hãy dùng cái này nhé."
Fuwa-san ném cho mình một túi ni lông dày đựng đầy thứ nước tăng lực dạng gel "Cải tiến".
Này, nếu mà rách thì sao? Nguy hiểm lắm đấy.
Đấy thấy chưa, Anna-senpai ngửi thấy mùi là kêu "Fumya!?..." như mèo giẫm phải đuôi kìa.
"Thôi được rồi, tôi cứ nhận cho có vậy. Vậy thì, ngủ ngon nhé."
Và thế là cuối cùng, ngày đầu tiên của cuộc sống trôi dạt của chúng mình đã kết thúc.
●
"Ư-ư, đầu óc mình sắp nổ tung mất..."
Trong một căn phòng khách sạn, Nureginu Yutori ôm đầu rên rỉ.
Vài tiếng đã trôi qua kể từ khi báo cáo cho Tanukichi về việc thuyết phục "Tuyết Nguyên Thanh" thất bại.
Yutori thức trắng đêm để tiếp tục hoạt động.
"Kế hoạch khủng bố quy mô lớn, lại khó khăn đến thế này sao."
Yutori đang đau đầu về kế hoạch khủng bố tục tĩu quy mô lớn nhằm đánh lừa Thiện Đạo Khoa, khiến họ phải điều tra phà.
Vì không có thời gian, việc chuẩn bị cho kế hoạch vô cùng khó khăn.
"Nhưng mà, một cuộc khủng bố nửa vời thì chỉ bị coi là trò nghịch ngợm thôi."
Quả nhiên, sự hợp tác của "Tuyết Nguyên Thanh", người có ảnh hưởng xấu đến Thiện Đạo Khoa và quen với việc thực hiện các cuộc khủng bố quy mô lớn, là vô cùng cần thiết.
"Không, không được. Chỉ có chúng ta mới có thể cứu được Tanukichi thôi."
Thuyết phục cái tên ngốc đó chỉ tốn thời gian.
Bây giờ phải dồn toàn bộ sức lực để giải cứu Tanukichi.
"Sao không bỏ cuộc đi cho rồi?"
Bên cạnh Yutori đang ngu ngốc thúc đẩy kế hoạch khủng bố, Saotome Otome vươn vai kêu "Ư-ư".
"Với lực lượng của mấy đứa 'Cánh tả' thì không thể thực hiện một cuộc khủng bố đủ để lay chuyển Thiện Đạo Khoa đâu. Thay vào đó, sao không nghĩ cách đưa ta lên phà của Tanukichi đi? Nếu bỏ lỡ màn kết hợp đầu tiên của Tanukichi và Anna thì ta sẽ hối hận cả đời mất."
"Từ nãy đến giờ bà toàn nói mỗi chuyện đó thôi đấy!"
Tính ra là gần hai mươi lần rồi.
"Đó là bản sắc của ta mà."
"...'Tuyệt Nguyên Thanh' thì phiền phức, bà thì dễ đoán quá cũng phiền phức."
"Nếu ta mà bỏ lỡ màn kết hợp đầu tiên của Anna thì cô phải chịu trách nhiệm đấy."
"Trách nhiệm?"
"Kết hợp với Tanukichi đi. Dĩ nhiên là trước mặt ta để ta quan sát."
"G-g-g-gì, kết hợp á, bà điên à!"
"Được vinh dự còn gì? Khoảnh khắc đầu tiên có một không hai trong đời cô sẽ được bảo tồn vĩnh viễn nhờ nét vẽ siêu phàm của ta đấy? Giống như ảnh cưới thôi."
"Đừng có so sánh như thế! Đáng lẽ những chuyện đó phải là kỷ niệm của riêng hai người chứ..."
"Cô bất ngờ cũng biết ngượng đấy nhỉ."
"Tôi còn biết ngượng hơn bà nhiều!"
Bực mình vì bị chế giễu, Yutori giơ chân lên.
"Khoan, khoan đã, cô định dùng gót chân đáp thẳng xuống để che giấu sự xấu hổ đấy à!?"
Bỏ mặc Otome đã bị hạ gục, Yutori quay lại chuẩn bị cho kế hoạch khủng bố. Vì đã muộn rồi nên việc liên lạc với các nơi cũng rất vất vả.
"Khốn kiếp. Mình đã tốt bụng đề nghị lấy cô, một người ít vận động phần thân trên như cô, làm mẫu vẽ, ai ngờ..."
"Lần sau tôi sẽ băm nát mặt bà đấy?"
"...Thôi, mình vẽ tiếp tranh vậy."
Như vậy sẽ im lặng được một tiếng.
Ngay khi Yutori thở dài vì cuối cùng cũng có thể tập trung làm việc thì.
Píp píp píp píp.
Điện thoại P.M có cuộc gọi đến.
Là từ Tanukichi!? Vội vàng kiểm tra người gọi thì,
"Gì chứ, là Kosuri à..."
Đây là cuộc gọi thứ ba mươi rồi. Con bé này cũng dai dẳng thật.
"Chắc lại bảo mình thuyết phục 'Tuyệt Nguyên Thanh' thêm lần nữa chứ gì."
Nếu con bé muốn thay đổi cái tên ngốc đó đến thế thì tự mình làm đi. Tôi không quan tâm nữa.
Đang định thao tác trên P.M để chặn số thì.
Ting tong.
Chuông cửa phòng khách sạn reo lên.
"...? Ai thế, giờ này rồi mà."
Nghi ngờ, Yutori nhìn qua mắt mèo thì,
"A!? Kosuri!?"
Kosuri đứng đó với vẻ mặt mệt mỏi.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi..."
Cốc cốc cốc!
Kosuri bắt đầu đập cửa không thương tiếc, có lẽ vì đã nghe thấy giọng của Yutori nên tin chắc là đúng.
"Khoan, cô kia, dừng lại đi!"
Sau khi cài chốt cửa an toàn, Yutori mở hé cửa và gọi Kosuri qua khe hở.
"Mở cửa ra đi."
"Ồn ào quá! Chắc lại chuyện của 'Tuyệt Nguyên Thanh' chứ gì! Tôi không quan tâm đến cái tên ngốc đó nữa--"
"Nếu không mở cửa ngay thì tôi sẽ hét lên là 'Em gái tôi bị dụ vào phòng này!' đấy nhé?"
"Aaaaa! Biết rồi! Biết rồi mà, im đi cho tôi nhờ!"
Tháo chốt cửa an toàn, Yutori cho Kosuri vào phòng.
Cô bé này đã xác định được địa điểm này bằng cách nào vậy, nhưng có lẽ là đã lân la gạ gẫm hết mấy ông chú ở các cơ sở lưu trú xung quanh rồi nên cứ cho là thế đi. Bây giờ không phải lúc hỏi chuyện đó.
"Có chuyện gì mà đến đây giờ này?"
"Xin cô hãy thuyết phục Ayame-sama thêm lần nữa."
"Biết ngay mà," Yutori tặc lưỡi.
"Tôi không biết. Tự cô làm đi."
"Kosuri không thể góp ý với Ayame-sama được mà!"
"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi! Mà chỉ có cô mới biết tại sao 'Tuyệt Nguyên Thanh' lại trở nên phiền phức đến thế thôi chứ gì!?"
Khi gọi điện từ trên tàu, Kosuri đã nói chuyện đó với vẻ tự tin như vậy.
"Đúng vậy. Chỉ có Kosuri! Chỉ riêng Kosuri thôi! Cô ấy đã đặc biệt nói cho tôi biết! Đây là bí mật tối thượng! Bí mật của riêng hai người! Tôi sẽ không trao nó cho ai đâu!"
"Vậy thì cô thuyết phục là hiệu quả nhất rồi còn gì! Bằng cái mồm mép dẻo quẹo của cô ấy!"
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là Kosuri không thể góp ý với Ayame-sama được mà!"
Kosuri nhìn lên với vẻ mặt bực bội như thể đang trách móc "Cô quên rồi à?", khiến Yutori suýt chút nữa tặng cho một cú đá high-kick kết liễu cuộc đời.
Khi Yutori bắt đầu đếm ngược từ ba, hai, một cho đến khi Kosuri chết thì.
"Vậy nên, ờm, thì."
Kosuri bắt đầu ngập ngừng, bồn chồn đảo mắt.
"...Sao đấy cô? Gớm ghiếc quá đi?"
"Nên là, aishh, đừng bắt tôi phải nói ra chứ!"
Và rồi từ trong ngực Kosuri, dây thừng, máy mát xa màu hồng... rơi ra hàng loạt.
"Về bí mật của Ayame-sama, thì, hãy đánh đập, tra tấn Kosuri để moi thông tin ra đi, hãy làm đến mức đó đi!"
"Cô bị làm sao thế hả!"
"Bốp!" Yutori vỗ mạnh vào đầu Kosuri. Đương nhiên rồi.
Con bé học sinh cấp hai bụng dạ đen tối này đang yêu cầu một chuyện vô cùng phiền phức.
"Nhanh lên đi! Mau tra tấn Kosuri, moi bí mật của Ayame-sama ra, rồi đi thuyết phục đi!"
"Cái tổ chức này toàn lũ phiền phức thôi à!"
Yutori gãi đầu bứt tai, gần như phát điên lên, trói Kosuri lại.
"Ư... Ư... Cho dù thế này, lòng trung thành của Kosuri với Ayame-sama cũng không hề lay chuyển... đâu..."
"Đừng có diễn kịch nữa, mau khai hết ra mau! Á à!"
"Ồ, gì đây? Là chủ đề vẽ tranh mới à?"
Và thế là, Yutori, Kosuri và Otome đã ầm ĩ trong phòng khách sạn cho đến tận bình minh.
●
Píp píp píp píp.
"--Ư, sáng rồi à."
Mình tắt đồng hồ hẹn giờ trên P.M và ngồi dậy.
Đồng hồ điểm tám giờ sáng. Mình đã ngủ được khoảng ba tiếng.
"Giờ thì, phải làm bữa sáng cho hai người đang canh gác thay mình mới được... Hửm?"
Mình nhăn mặt vì cái mùi lạ bay ra từ bên kia cánh cửa.
"G-gì đây, cái mùi gì thế này."
Khi tôi từ từ mở cánh cửa dẫn ra hành lang, một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
"A, anh Okuma. Chào buổi sáng ạ,"
Hóa ra, Anna-senpai đang đứng canh ở hành lang, cố gắng gượng cười với vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Anna-senpai, cái mùi này... là cái gì vậy ạ?"
"À, thì là..."
Anna-senpai chỉ tay về phía trước.
"Chào buổi sáng, Okuma-san."
Fuwa-san đang ngồi đó, toàn thân dính đầy một chất keo bí ẩn màu trắng đục.
"Fuwa-san, cậu đang làm cái gì vậy hả!"
Tôi định tát cho cô ta một cái, nhưng khi nhận ra cái chất keo bí ẩn kia chính là nguồn gốc của mùi hôi thối, tôi vội rụt tay lại.
"Đây là Dung Dịch Dinh Dưỡng Dạng Gel - Phiên Bản Cải Tiến/Chế Độ Phòng Thủ Hoàn Toàn."
Chẳng phải là cậu đang xịt bậy lên người thôi sao!
"Nhắc mới nhớ, lúc phá cái xích, tôi hoảng quá nên không để ý, cái dung dịch dinh dưỡng này màu trắng à..."
Tôi cứ tưởng trước khi cải tiến nó phải có màu tà ác hơn chứ.
"Không hiểu sao nó lại trở về màu tinh khiết sau một vòng biến đổi ạ."
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, màu trắng là màu dâm ô nhất trên đời này đấy.
Mà cái thứ kịch độc kia mà biến thành màu trắng thì còn nguy hiểm hơn nữa.
Nghe nói ngọn lửa có nhiệt độ cao nhất cũng có màu trắng thì phải?
...A, thì ra đó là lý do tinh dịch cũng nóng. Hóa ra là vậy.
"Ưu điểm của Chế Độ Phòng Thủ Hoàn Toàn này là nó bảo vệ toàn thân, giúp tôi vừa có thể đối đầu với kẻ địch, vừa có thể bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Chỉ cần liếm một cái là có thể tỉnh táo, không cần ngủ nghỉ trong một thời gian dài, lại còn có tác dụng bồi bổ cường tráng nữa ạ."
Nói rồi, Fuwa-san dùng ngón tay quệt chút dung dịch dinh dưỡng dính trên má rồi liếm. Cái cảnh này chẳng khác nào đang "tưới mặt" hay "gokkūn" cả...
Mà cái dung dịch dinh dưỡng này ghê thật. Vừa liếm một cái, mắt Fuwa-san đã sáng quắc lên, quầng thâm cũng mờ đi, cô ta thở dốc. Ê, có khi nào cô ta đang phát tình không?
"À, anh Okuma, em thấy mình hơi bị ám mùi rồi, em đi tắm được không ạ?"
Chắc Anna-senpai không nghĩ tôi sẽ "nhằng nhịt" với Fuwa-san trong tình huống này đâu nhỉ.
Anna-senpai vào phòng tắm tạm trong phòng khách, tôi lại ở riêng với Fuwa-san.
"...Vậy, tại sao cậu lại bôi cái thứ đồ uống hại sức khỏe đó lên người? Tưởng là bầu không khí giữa cậu và Anna-senpai đã bớt căng thẳng rồi chứ."
Lúc tỉnh dậy sau khi gối đầu lên đùi tôi ngủ, Anna-senpai trông có vẻ mãn nguyện, như thể đã xả được một đống khí độc ra ngoài vậy. Nên tôi yên tâm ngủ tiếp, tin rằng bầu không khí "một chạm là nổ" giữa Fuwa-san và cô ấy sẽ dịu bớt.
"Hòa nhã? Thì ba mươi phút đầu đúng là vậy thật ạ."
Chỉ được ba mươi phút thôi á...?
"Hai tiếng rưỡi sau đó, cô ấy càng cố gắng loại bỏ em hơn... Hay đúng hơn là, hình như cô ấy đang suy nghĩ gì đó rất nhiều ạ?"
Suy nghĩ rất nhiều?
"Vâng. Cô ấy có vẻ rất bất an."
Fuwa-san có vẻ rất chắc chắn.
Ừ thì, sau hơn hai tiếng đối đầu sinh tử, chắc cũng hiểu được phần nào.
Hai tiếng đồng hồ, ngay cả lúc "hợp thể" cũng không ai nhìn chằm chằm vào đối phương lâu đến thế.
"Vậy nên em đành phải chuyển sang Chế Độ Phòng Thủ Toàn Thân này. Giờ thì Anna-kaichō chắc chắn sẽ không thể gây hại cho em được nữa."
"Nhớ cẩn thận với các đòn tấn công từ xa đấy nhé?"
"Nhược điểm là da của em sẽ bị tổn thương theo thời gian ạ."
"Cái dung dịch dinh dưỡng đó đúng là nguy hiểm thật nhỉ?"
Mà, Anna-senpai, cô ấy đang suy nghĩ gì mà nhiều đến vậy nhỉ?
Khi tỉnh dậy vào sáng nay, cô ấy đã cười rất tươi mà.
Tôi nghiêng đầu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Tôi sẽ cố gắng làm xong trước khi Anna-senpai tắm xong.
──Và tôi đã gạt cái "bất an" của Anna-senpai sang một bên.
Nhưng nó đã bùng nổ ngay trong bữa sáng.
"Anh Okuma, anh nấu ăn giỏi quá ạ."
"Dù gì tôi cũng sống một mình nên cũng phải tự lo thôi."
So với bữa tối hôm qua, không khí bữa sáng hôm nay khá là hòa nhã.
Chỉ có điều, cái mùi hôi thối bốc ra từ Fuwa-san, người giờ đã biến thành một đống ô uế, vẫn còn ám ảnh, nhưng mùi hôi thối thì... cứ ngửi một lúc là quen, rồi không biết là còn hay không nữa.
Cái này đúng là phiền phức thật.
Phòng của mấy thằng con trai thường ám mùi "tự sướng", nhưng bản thân chúng thì quen rồi nên không nhận ra, đến khi bạn bè hoặc bố mẹ phát hiện thì toi đời. Ghê gớm thật.
──Bố tôi đã kể lại với vẻ mặt đầy chiêm nghiệm như vậy đó.
"Ư fufu"
Anna-senpai bất ngờ nở một nụ cười.
Vẻ mặt mong manh ấy khiến tôi buột miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"À, không, không có gì ạ."
"Nhưng mà, em tò mò quá."
Anna-senpai khẽ cúi mặt, để lộ gò má ửng hồng dưới mái tóc bạc óng ả như tơ.
"Thì là, trong tình huống này, có thể hơi kỳ quặc, nhưng em, em đang rất hạnh phúc ạ."
"Hạnh phúc, ạ?"
"Vâng."
Các ngón tay của Anna-senpai khẽ chạm vào ngón tay tôi.
Thình thịch thình thịch, tôi có cảm giác như nhịp tim của tôi và Anna-senpai đã kết nối với nhau, một cảm giác bùng nổ ở đầu ngón tay.
"Em ngủ trên đùi anh, sáng thức dậy thấy anh ở đó, lại được ăn bữa sáng anh tự làm... Dù đang trôi dạt, nhưng em, em có thể ở bên anh như thế này, em rất mãn nguyện ạ."
"Còn tôi nữa mà..."
Fuwa-san giơ tay, cố gắng thể hiện sự tồn tại không thể chối cãi của mình, nhưng Anna-senpai hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Tôi cũng đọc được không khí nên tạm thời bỏ qua Fuwa-san.
Xin lỗi Fuwa-san. Giờ không phải lúc để dính dáng đến người dính đầy tinh dịch đâu.
À, mà, bầu không khí để dính dáng đến người dính đầy tinh dịch thì vốn chỉ tồn tại trong phim AV thôi.
"Và,"
Bàn tay của Anna-senpai khẽ bao trọn lấy tay tôi.
"Em chưa kịp nói, nhưng lúc anh ôm em và nói rằng anh 'lo lắng' cho em, em thật sự rất vui ạ."
Đó là cái hành động bạo lực mà tôi đã làm để trốn tránh sát khí của Anna-senpai, vì quá tuyệt vọng nên liều mình làm càn.
"Em thích anh cũng là từ lúc anh xả thân bảo vệ em và ôm em đó ạ."
Là vụ án stalker hồi đầu xuân.
Thật ra lúc đó không phải là ôm, mà là đè ra thì đúng hơn.
"Em có thể yêu anh như thế này, em là người hạnh phúc nhất ạ."
"...Vâng."
"Anna-kaichō có vẻ đang suy nghĩ gì đó rất nhiều..." - nụ cười của Anna-senpai khiến tôi tin rằng lời khuyên của Fuwa-san chỉ là suy nghĩ quá nhiều.
Tình cảm của Anna-senpai dành cho tôi là sự hiểu lầm do quá thiếu hiểu biết, và vì quá ngây thơ nên nó đã phình to ra đến mức vô tận.
Thêm vào đó là những giá trị quan cố hữu và hẹp hòi như "phải đúng đắn, không đúng đắn thì không được chấp nhận, yêu = đúng đắn", khiến nó trở nên mất kiểm soát.
Bị cái thời đại cố gắng trở nên lành mạnh đến mức méo mó này trêu đùa, Anna-senpai đã yêu một người như tôi.
Vậy nên, với tư cách là một thành viên của *SOX*, tổ chức nổi dậy chống lại xã hội lành mạnh này, tôi nghĩ rằng mình không nên dễ dàng đáp lại tình cảm của Anna-senpai, và cũng không muốn làm cô ấy tổn thương.
Nhưng khi cô ấy cười thật tươi và tuyên bố mình là người hạnh phúc nhất như thế này, tôi không thể trả lời gì khác ngoài "vâng".
...Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng sự nhu nhược đó của mình đang đẩy Anna-senpai vào đường cùng.
"──Chào buổi sáng, mọi người."
"Lại là cái chương trình phát thanh này."
Đến giờ phát thanh cưỡng chế của Kaneko Tamako.
Dù là sáng Giáng Sinh, nội dung vẫn không có gì thay đổi, toàn là chỉ trích Sophia và ca ngợi *Bệnh Viện Tình Yêu*.
Cứ như gã trai tân trong lần đầu làm tình, chỉ biết đâm đầu vào mà giã gạo, vừa thô thiển vừa nhàm chán.
Nhưng thực tế, nếu cứ tiếp tục đấm đá thế này khi Sophia không thể xuất hiện trước công chúng, thì không sớm thì muộn trắng cũng thành đen. Đó là tình hình hiện tại.
Cách làm của Kaneko Tamako thoạt nhìn có vẻ đơn giản và ngu ngốc như đám nam sinh đang tuổi dậy thì, nhưng thực chất, họ hiểu rất rõ sức mạnh của thể chế và bản chất của quần chúng.
Ai có thể lên tiếng lâu hơn và lớn hơn?
Trong chiến tranh thông tin, phía thể chế chỉ cần chú ý đến điều đó. Một chiến thuật vô cùng đơn giản, nhưng lại khó lòng đánh bại.
Giống như trong phim loạn luân, việc lấp đầy âm thanh bằng tiếng rên rỉ sẽ ảnh hưởng lớn đến độ hoàn hảo. Tiếng rên rỉ đồng thanh tấn công. Chỉ là tôi muốn nói thử thôi.
Trong khi tôi và Fuwa-san đang thản nhiên nghe chương trình phát thanh cưỡng chế của bà già Kanedama và ăn sáng, thì Anna-senpai lại có vẻ khác lạ rõ rệt.
Nụ cười hiền dịu ban nãy đã biến mất, cô ấy nghe chương trình phát thanh của Kaneko Tamako với vẻ mặt vô cảm.
"...Anna-senpai?"
Trái ngược với sự bối rối của tôi, Fuwa-san tiếp tục ăn, như muốn nói "Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà", toàn thân vẫn dính đầy chất lỏng màu trắng đục.
"──Nếu muốn có con, đừng để bị lung lay bởi những thông tin mà bọn khủng bố điên rồ lan truyền, hãy đến *Bệnh Viện Tình Yêu*──"
Môi của Anna-senpai khẽ mấp máy.
"──Không thể có con là do bị ô nhiễm bởi những kiến thức dơ bẩn──"
Mắt mở to nhìn vào khoảng không, Anna-senpai lẩm bẩm điều gì đó.
"──Hoặc là, do tình yêu giữa hai người không đủ, hoặc là yêu sai cách! "
"Anh Okuma,"
Anna-senpai lầm bầm gọi tên tôi.
"Trước đây, em đã từng nói trong phòng hội học sinh... rằng em không biết đâu là thật, ai đang nói thật, đúng không ạ?"
"V, vâng. Đúng là cô đã nói vậy."
Một luồng khí đen tối chưa từng có tuôn ra từ Anna-senpai.
Để chống lại cái luồng khí đen tối đó, Fuwa-san mở một chai Dung Dịch Dinh Dưỡng Dạng Gel - Phiên Bản Cải Tiến mới và xịt lên người. Cô ta đang làm cái quái gì vậy.
"Em cũng đã nói rằng có những điểm chung giữa mẹ em và nghị viên Kaneko, đúng không ạ?"
"Đ, đúng vậy..."
"Mẹ em đã nói. Không có cái gọi là *Cúm Cò Trắng*. Vậy mà không thể có con là do không đủ yêu. Hoặc là yêu sai cách."
Anna-senpai tiếp tục bằng giọng nói vô hồn.
"Nghị viên Kaneko đã nói. Không thể có con là do mắc bệnh bởi những kiến thức dơ bẩn. Do không đủ yêu. Do yêu sai cách."
Một sự im lặng kéo dài bao trùm.
Anna-senpai vẫn cúi gằm mặt, không hề động đậy.
Khuôn mặt cô ấy khuất sau mái tóc bạc nên không thể nhìn thấy.
"Okuma-san,"
Có lẽ không chịu nổi sự im lặng, Fuwa-san kéo tay áo tôi.
Này, cái chất trắng đục kia đang chảy xuống đấy.
"Bây giờ mà chạy trốn thì hơn đấy ạ."
"Chạy trốn, nhưng mà..."
Làm sao tôi có thể bỏ lại Anna-senpai, người đã cười tươi đến vậy với tôi?
"Anh không thấy sao. Cô ấy quá khác thường rồi."
── *Gắp*!
"「!?」"
Cánh tay của Anna-senpai, nhanh nhẹn như rắn, nắm chặt lấy cổ tay của Fuwa-san.
Bàn tay của Anna-senpai, người đã tránh chạm vào cái thứ kịch độc kia đến mức bệnh hoạn vì không muốn để tôi nhìn thấy vẻ ngoài dơ bẩn của cô ấy, giờ đã bị dính đầy gel trắng đục.
Dù Fuwa-san cố gắng vùng vẫy, dù gel bắn tung tóe dính lên má và quần áo, Anna-senpai vẫn không buông Fuwa-san ra.
"Mẹ em và nghị viên Kaneko, có một điểm chung. Không thể có con là do không đủ yêu. Do yêu sai cách ──tức là."
Bàn tay của Anna-senpai vuốt ve gò má của Fuwa-san, dính đầy chất lỏng trắng đục.
"Việc có hai người yêu nhau tha thiết mà không thể có con, chỉ riêng điều đó thôi đã là sai trái, là điều tồi tệ, là điều dơ bẩn rồi...! "
Anna-senpai liếm thứ dung dịch dinh dưỡng dính trên tay.
"Em và anh Okuma, chúng ta yêu nhau thật lòng. Từ tối qua đến sáng nay, cuối cùng em đã chắc chắn về điều đó rồi ạ."
Thuốc bổ của Fuwa gần như là kịch độc.
So với đồ ăn mà Keisuke chuẩn bị trên thuyền thì còn bổ dưỡng hơn gấp bội.
"Tại sao chúng ta yêu nhau đến thế này mà em lại không thể mang thai đứa con của Okuma-kun? Chẳng lẽ chúng ta sai rồi sao? Chúng ta... ô uế lắm ư? Không, không thể nào... chuyện đó không thể xảy ra!"
"Ư híc!?"
"Chờ, Anna-senpai! Fuwa-san!"
Anna-senpai vật Fuwa-san xuống.
Khóa chặt hoàn toàn mọi cử động của Fuwa-san, liếm lấy thứ nước bổ dính trên mặt cô.
"Ư, hya, hii!"
Thuốc mê lan tỏa khắp khoang thuyền khiến Fuwa-san càng thêm mẫn cảm, cô cố gắng chống cự bằng giọng rên rỉ dâm đãng, nhưng một người chỉ quen ở trong nhà như Fuwa-san làm sao có thể chống lại được sự tấn công mãnh liệt (ám chỉ) của Anna-senpai.
"Chờ, chờ một chút... hin!"
Anna-senpai cởi quần áo của Fuwa-san, đoạt lấy thứ thuốc bổ giấu kín.
"Nếu uống cái này, có thể thức trắng nhiều ngày mà không cần ngủ. Đúng không?"
Không chỉ chỗ thuốc bổ Fuwa-san bôi trét khắp người, mà cả chỗ cô giấu kín cũng bị Anna-senpai uống sạch.
"Vũ khí đối phó Anna-senpai" – thuốc bổ dạng gel – phiên bản cải tiến đã hoàn toàn vô hiệu.
Thậm chí còn...
"Sao thế này... sâu bên trong cơ thể, rất... nóng, nóng quá... hah, hah."
Dục vọng và sức bền của Anna-senpai đang được cường hóa sao...!?
"Nào, Okuma-kun. Hãy chứng minh rằng tình yêu của chúng ta không hề sai trái đi."
"A, ư..."
Đôi mắt mơ màng vì sốt cao, đôi má ửng hồng vì hưng phấn, Anna-senpai áp sát tôi bằng cặp đùi cọ xát đầy quyến rũ.
"Nếu em phó mặc bản thân cho sự cuồng nhiệt trào dâng từ vùng bụng dưới này, nếu em hiến dâng bản thân cho tình yêu này đến cùng, chắc chắn em sẽ thụ thai đứa con của Okuma-kun, và em có thể an tâm rằng tình yêu của chúng ta là đúng đắn, không hề sai trái."
"Okuma-san. Hãy chạy đi."
BẰNG BẰNG BẰNG BẰNG!
"!? Híc!? Kê, bẩn thỉu! Dùng cả những thứ đó, xem ra cô nhất định muốn chà đạp lên tình yêu giữa tôi và Okuma-kun phải không!?"
Fuwa-san rải ra từ chiếc túi bí mật trong chiếc áo blouse trắng đã bị cởi ra, là bản sao những bức tranh minh họa do Saotome Otome-senpai làm.
"Thứ tôi muốn quan sát, suy cho cùng vẫn là hiện thực trên cơ sở đồng thuận."
"Xem ra ngay từ đầu, tôi nên vô hiệu hóa cô trước mới phải."
Anna-senpai nhắm mắt lại, bắt đầu trói Fuwa-san bằng dây thừng.
"Fuwa-san!"
"Okuma-san. Coi như chuyện cậu bảo vệ Pesu đã trả xong sòng phẳng. Vì vậy đừng bận tâm đến tôi, hãy chạy đi."
"...! Fuwa-san, cảm ơn!"
Nghe theo lời của Fuwa-san dù đang bị Anna-senpai trói chặt mà không hề biến sắc, tôi lao ra khỏi phòng.
Không thể lãng phí sự hy sinh của Fuwa-san!
...À thì, mục tiêu hiện tại của Anna-senpai là con giống của tôi, chắc sẽ không lấy mạng Fuwa-san đâu nhỉ.
ĐOÀNG!!!
Chưa đầy mười giây sau khi tôi lao ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng Anna-senpai phá phách gì đó rồi tiến về phía này.
"...Tại sao? Tại sao đến nước này rồi mà anh vẫn còn chạy trốn! Okuma-kun!"
Cùng với tiếng gầm rú như dã thú, Anna-senpai đuổi theo.
Nguy to nguy to nguy to nguy to nguy to!
Hiện tại, Anna-senpai vẫn chưa nhìn thấy tôi. Tôi đã tạo được khoảng cách như vậy.
Mùi thuốc mê lan tỏa khắp con tàu vẫn còn nồng nặc, Anna-senpai vẫn chưa thể lần theo dấu vết của tôi.
Thêm vào đó, hôm qua Fuwa-san đã chỉ cho tôi biết vị trí của các cái bẫy, nên tôi có thể chạy trốn một cách suôn sẻ trong khi Anna-senpai bị cản trở ở nhiều chỗ.
Nhưng.
"...!"
Một luồng hào quang kinh khủng pha trộn giữa sát khí và dục vọng của Anna-senpai bao trùm cả con tàu.
Tôi có linh cảm rằng việc bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.
"Trước mắt, tìm một chỗ nào đó để trốn!"
Sự cân bằng giữa Anna-senpai và Fuwa-san đã bị phá vỡ nhanh hơn dự kiến, nên tôi không có thời gian để chờ đợi màn khủng bố tục tĩu mà Yutori đã lên kế hoạch.
Để thuyết phục Kajou-senpai tiến hành một cuộc khủng bố tục tĩu quy mô lớn ngay lập tức, trước tiên phải lấp đầy hào bên ngoài.
Dù tỷ lệ thành công thấp, nhưng chỉ còn cách đó thôi.
Tôi đã nghĩ ra cách lấp đầy hào bên ngoài trong lúc canh gác đêm qua.
Nhưng để làm được điều đó, trước tiên tôi phải liên lạc với bên ngoài ở một nơi yên tĩnh nào đó.
"Chỗ nào tốt đây..."
Trong lúc chạy hết tốc lực và nhìn xung quanh, một tấm biển đập vào mắt tôi.
"...Khu vực để xe?"
Tấm biển đó ở cầu thang dẫn xuống khu vực bên dưới tầng một.
"Xuống dưới à. Có vẻ hợp với tôi lúc này đấy."
Có lẽ vì tôi đang nhớ nhung những trò tục tĩu của Kajou-senpai.
Tôi tự nhiên bị thu hút bởi cầu thang dẫn xuống dưới. Ừm, không liên quan nhỉ.
"...Ở đây, có vẻ có thể trốn được."
Trực giác của tôi không tệ chút nào.
Khu vực để xe là không gian ở phần dưới của phà, nơi chứa ô tô và xe tải. Một ổ ân ái bằng xe hơi.
Có lẽ vì không cần phải trang trí như các tầng trên, nên nó là một không gian rộng lớn như một nhà kho thô sơ với những thanh thép và đường ống lộ ra ngoài.
Trên trần nhà cũng có đủ loại đường ống và khung xương chằng chịt, giống như những mạch máu nổi lên trên chim. Cấu trúc rất thích hợp để ẩn nấp.
Tôi leo lên tường, trốn trên đường ống trên trần nhà.
Để cẩn thận ghi rõ, không phải trên máy rung.
Ở đây sẽ không dễ dàng nhìn thấy tôi từ bên dưới, và ngay cả khi bị phát hiện, tôi cũng có thể dễ dàng trốn lên các tầng trên.
Ở đó, tôi trấn tĩnh nhịp tim và hơi thở đang đập dữ dội như thể đang đi bộ quanh thị trấn với một chiếc máy rung được nhét vào bên trong.
Tôi thao tác PEm và gọi cho Yutori.
"....Alo, Tanukichi à?"
Hửm?
Có chuyện gì vậy?
Giọng của Yutori nghe rất khó chịu. Đến ngày của con gái à?
"Yutori. Có chuyện gì à?"
"....Không, không có gì cả."
Ừ, nghe giả tạo quá.
Giả tạo như câu "Ổn thôi ổn thôi!", "Anh bắn ra ngoài!", "Chỉ đầu thôi!", "Nghỉ ngơi một chút thôi được không?", "Chỉ có em thôi", "Anh thích nhỏ hơn" mà đàn ông hay nói.
Những người nghĩ rằng an ủi người ngực lép bằng câu "Anh thích nhỏ hơn" là đúng đắn, hãy thử tưởng tượng cảm giác của bạn khi bị con gái nói "Em thích nhỏ hơn" xem.
Ấy chết, không được. Gọi điện cho Yutori nên suy nghĩ lại trôi về hướng ngực lép rồi.
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Trước Anna-senpai đang bộc lộ sự điên cuồng chưa từng có, tôi đang gặp nguy hiểm lớn.
"Thật ra Yutori này. Anna-senpai đã trở nên không thể kiểm soát được rồi. Vì vậy, tôi có chuyện cần nói gấp."
"Được thôi. Nhanh lên."
Có ổn không đây. Tôi sắp sửa cản trở Yutori, người đang bận rộn chuẩn bị cho một cuộc khủng bố để cứu tôi...
Tuy nhiên, không có thời gian để do dự ở đây.
Tôi nhờ Yutori tạo ra một địa điểm để chuẩn bị trước cho việc thuyết phục Kajou-senpai, lấp đầy hào bên ngoài.
Điều đó có nghĩa là, tôi muốn cô ấy tạo ra một địa điểm để tôi trực tiếp thuyết phục các thành viên cũ của "Ngọc Hữu", tức là "Tuyệt Đối Lĩnh Vực" và "Lớp Thú Có Vú".
"Ể, à, được sao?"
"Tất nhiên rồi. Ngược lại, Tanukichi làm vậy, bên này được giúp đỡ rất nhiều."
Cô ấy đã nhanh chóng đồng ý, nhưng tâm trạng của Yutori vẫn có vẻ tệ nhất.
Thật sự ổn chứ? Không giận chứ? Cô ấy sẽ không giả vờ đồng ý rồi bỏ mặc tôi chứ?
"Vì vậy Tanukichi. Hãy trốn ở một nơi đàng hoàng để không bị con quái vật đó bắt được. Nếu không có cậu, SOX sẽ không thể trở lại là một đâu."
"Yutori..."
"Tớ sẽ tạo ra một địa điểm đàm phán càng sớm càng tốt. Vì vậy, hãy cố gắng lên một chút nữa. Nhất định tớ sẽ làm gì đó."
...Ghét quá... nếu tôi là con gái, tôi đã ướt nhẹp rồi.
"Tớ hiểu rồi. Nhờ cậu đấy, Yutori."
Tôi không biết lý do Yutori khó chịu, nhưng tôi tin vào lời của Yutori và tắt PEM.
ẦM... ẦM...
Giật mình.
Tôi run rẩy khi nghe thấy tiếng Anna-senpai đang phá phách từ các tầng trên và chờ Yutori tạo ra một địa điểm đàm phán.
...Cho đến lúc đó, trái tim của tôi có chịu nổi không đây.
Tin Yutori, tôi thu mình lại càng nhỏ bé hơn.


0 Bình luận