Quyển 7
Chương 3: Khởi hành! Tàu du lịch sinh sản Celeste!
0 Bình luận - Độ dài: 7,616 từ - Cập nhật:
Lạch cạch.
"Ưm..."
Im bặt. ...Lạch cạch lạch cạch.
"Ư... ưm ưm?"
Trong ý thức lờ mờ như sương giăng, mỗi phần thân dưới là nhộn nhạo khác thường.
Chẳng lẽ lại mộng tinh sau bao ngày? Không được. Nếu bị mẹ phát hiện ra cái quần lót cứng đờ thì mình chết chắc.
Mẹ luôn dạy rằng mộng tinh chứng tỏ chưa đủ cố gắng.
Phải dồn hết tinh thần lực và cơ PC (loại cơ cần thiết để nhịn bắn, thậm chí còn quan trọng hơn cả cơ ngực và cơ bụng để rèn luyện), để thuần phục con ma thú ngự trị nơi hạ thể.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chờ mãi, chờ mãi, "chỗ đó" vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Ơ? Không phải mộng tinh à?
Hay là, có ai đó đang cố cởi quần mình ra...?
Không thể nào.
"Á á á! Xin tha cho em, Anna-senpai!"
Tôi kéo quần lên, bật dậy.
Ngoài Anna-senpai ra, chẳng còn ai khác có thể đột kích tình dục khi mình đang ngủ say.
Vừa tỉnh táo trong tích tắc, tôi bày ra vẻ cảnh giác cao độ đối diện với đối phương, thì ra...
"Hự, hự..."
...là Fuwa-san, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.
Sao lại có cái kiểu tay sờ soạng như mấy ông chú dê xồm cố bóp ngực thế kia?
Sao lại mặc áo blouse trắng dính đầy vết đỏ lốm đốm như vừa tắm máu vậy?
Đang đóng vai Hỏa Qua (một nhân vật trong game) à?
".................Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Vì Okuma-san tự động chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, nên tớ nghĩ là mình có thể làm thí nghiệm."
Ánh mắt Fuwa-san dán chặt vào "cây súng Gungnir" của tôi, nó đang cương cứng đến mức như thể sắp tự động lao đi đâu đó.
Nhân tiện thì đây chỉ là chuyện ngoài lề thôi, nhưng chẳng phải sẽ rất hay nếu có thêm chiêu thức robot thứ ba sau cú đấm tên lửa và tên lửa ngực là "tên lửa chim" sao?
"Thí nghiệm... cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, Fuwa-san!"
Tôi vừa che tay lên "cây súng Gungnir" đang chào buổi sáng, vừa lùi lại.
"Đừng cảnh giác thế. Tớ chỉ muốn bảo quản mẫu ADN của Okuma-san vào ống nghiệm tự chế của tớ thôi mà."
Cái giọng điệu bình thản thường ngày đó lại thốt ra một điều khủng khiếp.
Đừng có gọi cái ấy là ống nghiệm chứ!
"Mà khoan, sao Fuwa-san lại ở đây!?"
Vừa lườm nhau vừa lùi lại trước Fuwa-san đang tiến tới, tôi hỏi một câu rất tự nhiên.
Nhìn xung quanh, đây là căn phòng khách mà tôi đã bất tỉnh.
Không biết mình đã ngất xỉu bao lâu rồi, nhưng dù có qua bao nhiêu tiếng đi nữa, việc Fuwa-san ở đây vẫn là điều bất thường.
"Thay vì thế, hãy để tớ mút cái vật nhô lên đầy thú vị đó đi."
"Ăn nói cho cẩn thận vào, Fuwa-san!?"
Hình như... có gì đó không ổn với Fuwa-san thì phải?
Ngoài sự tò mò mang tính bệnh hoạn như mọi khi, hình như cậu ấy còn... đang phát tình thì phải.
"Hết nói nổi!"
Tôi tận dụng chiếc giường tầng, nhảy qua đầu Fuwa-san, cố gắng thoát khỏi căn phòng.
"Okuma-san. Bây giờ đừng nên ra khỏi đây thì hơn. Rất nguy hiểm đấy."
"Tôi không dễ bị lừa thế đâu!"
Dù sao thì bây giờ phải giữ khoảng cách với Fuwa-san, rồi cố gắng nắm bắt tình hình.
Con tàu này rõ ràng là có vấn đề.
Việc tôi bất tỉnh chắc là do có khí gây ngủ hay gì đó, và nếu nghĩ lại thì con bé Riku đã dụ tôi lên tàu này cũng rất đáng ngờ.
Cảm giác như có ai đó đang dùng cả một thị trấn để gài bẫy tôi vậy, thật là nực cười. Tôi không thể để bị ai đó thao túng thêm nữa.
Tôi không nghe lời ngăn cản của Fuwa-san, lao ra khỏi phòng, và ngay lúc đó...
"...!? "
Một hành lang dài và hẹp đặc trưng của tàu thủy.
Vì không một bóng người nên nó càng trở nên rùng rợn, kéo dài đến khúc quanh phía cuối.
Một luồng khí tức kỳ lạ đang tiến đến gần.
"Hà... hà... hà... hà..."
Tiếng thở dốc thô thiển và ẩm ướt như của dã thú vọng lại trong hành lang hẹp, vuốt ve tai tôi.
"...Okuma-kun, cậu ở đâu...? Tôi không thể lần theo mùi được..."
"...ư!? "
Xoạt xoạt xoạt...
Một bóng người xuất hiện từ khúc quanh, khoác lên mình một aura ghê rợn như yêu quái, hình như là... một Anna-senpai mà "dục vọng" đã trở thành hình hài.
Cứ như là cô ấy mọc cả âm vật ra ngoài vậy.
Đôi mắt mở to nhìn đời bằng nửa con mắt mơ màng, khóe miệng hớ hênh, tôi có thể thấy rõ cả hai bắp đùi đang cọ xát vào nhau dù cô ấy vẫn mặc chiếc váy dài của bộ đồng phục.
À, và cô ấy còn tự xoa ngực mình nữa.
Rào rào rào...
"!? "
Độ dục vọng của Anna-senpai cao đến mức "cây súng Gungnir" của tôi cũng bắt đầu cộng hưởng.
May mắn là Anna-senpai đã không nhận ra tôi, cô ấy bước sang một hành lang khác.
Tôi trở lại phòng với tốc độ nhanh đến chóng mặt, nhưng vẫn cố gắng không gây ra tiếng động.
"Sao... sao Anna-senpai lại ở đây!?"
Không phải Anna-senpai hôm nay định về thủ đô sao!?
Mà sao vừa xuất hiện đã phát tình hết cỡ như thể đây là cao trào ngay từ đầu vậy...? Bỗng nhiên, tôi nhớ đến mùi hương thoang thoảng trong con tàu.
Từ dáng vẻ của Fuwa-san cho đến độ phát tình của Anna-senpai, chẳng lẽ trong tàu đang tràn ngập mùi hương thuốc kích dục sao? Nồng độ đậm đặc đến mức Anna-senpai không thể lần theo mùi của tôi?
"Ơ?"
Nhưng nếu vậy thì sao tôi lại bình thường?
...Có lẽ là do mình đã được Nadeshiko-san cho tu khổ hạnh cấm dục ở suối nước nóng Akegado vào kỳ nghỉ hè nên đã có sức đề kháng? Mà thôi, dù sao thì ngày nào mình chả bị Anna-senpai tấn công. Có lẽ lý trí của mình đang lấn át ham muốn tình dục.
"Thấy chưa, tớ đã bảo mà. Ở đây ngoan ngoãn trốn đi, nhân tiện thì cùng tớ làm thí nghiệm thể dục xem sao."
"Làm ơn im lặng một chút được không!?"
Tôi cho Fuwa-san một cú chặt vào trán, nhân lúc cô ấy quằn quại vì đau, tôi dùng chiếc áo khoác làm dây trói để phong tỏa cử động. Như vậy chắc có thể bình tĩnh nói chuyện được rồi.
"Chà chà. Bỏ qua bước cơ bản mà đi thẳng vào thí nghiệm ứng dụng luôn sao. Bị bỏng thì đừng trách tớ đấy nhé?"
"Fuwa-san, nếu không im đi thì tôi bịt miệng cậu đấy?"
"Bằng măng mọc ở hạ thể sao?"
Hôm nay Fuwa-san lanh mồm lanh miệng hơn hẳn.
Mà thôi đi, đừng có lén lút dùng ẩn dụ như thể nó đang bị bao quy đầu vậy.
"Vậy, sao Fuwa-san và Anna-senpai lại ở đây?"
"Chuyện đó dài lắm, để sau khi thí nghiệm xong rồi kể nhé?"
Tôi không có thời gian để lãng mạn hóa nó đâu.
"Nếu không nghiêm túc thì tôi sẽ hét to lên rồi bỏ chạy đấy?"
"Okuma-san là ác quỷ hay gì vậy?"
Sắc mặt Fuwa-san thay đổi. Xem ra cuối cùng cô ấy cũng chịu nói chuyện nghiêm túc rồi.
Ừ thì, dù là Fuwa-san đi nữa, chắc chắn cũng không muốn chạm trán Anna-senpai trong tình trạng không thể cử động được.
"Tớ ở đây là do tớ theo dõi hội trưởng Anna."
"Theo dõi Anna-senpai?"
"Ừ. Vì đang là kỳ nghỉ đông, tớ định nhân lúc không có kính để nhồi nhét kiến thức đồi trụy vào đầu hội trưởng. Tớ đã rình mò cơ hội đấy."
Đúng là không thể lơ là với con bé này được mà...
"Cái áo blouse chỗ đỏ chỗ không này cũng là đồ hóa trang tớ chuẩn bị cho hôm nay đấy. Trông có giống ông già Noel không?"
Nếu cứ có đỏ và trắng là thành ông già Noel thì mất trinh + đút vào trong cũng là một ông già Noel đấy.
"Nhưng hôm nay, hội trưởng Anna cứ liên tục di chuyển một cách bất thường. Tớ thắc mắc thì ra cậu đang theo dõi Okuma-san à?"
"...Hả? Tôi, bị theo dõi?"
Tôi lạnh hết cả sống lưng.
Vì hôm nay tôi đã cùng Yutori và Saotome-senpai bôn ba đi tìm đồng đội mà.
"Ừ. Nhưng mà, trên đường đi bị mấy gã đàn ông bí ẩn cản trở nhiều lần, nên hình như đến lúc đổi tàu lần đầu tiên thì cậu đã bị bắt cóc một cách chắc chắn rồi."
Nguy hiểm thật.
Nếu không thì giờ này, thân phận thật của tôi không chỉ bị lộ mà Yutori và Saotome-senpai còn bị giết cả đám rồi.
"Thế nhưng đến chiều tối thì bỗng nhiên xuất hiện hai cô bé song sinh nói rằng đã bắt cóc Okuma-san lên phà. Hội trưởng Anna đã tăng tốc đột ngột ở đó. Vì tớ bị mất dấu nên tớ đã tự tìm phà và lên tàu."
"...Hả? Khoan đã, vậy thì..."
Thấy tôi đang bối rối, Fuwa-san đã khẳng định điều "không thể nào" vừa nảy ra trong đầu tôi.
"Hình như hội trưởng Anna đã lên tàu này để cứu Okuma-san."
"...Ra vậy."
Khởi động PM lên, tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Anna-senpai.
Anna-senpai đã lên tàu này không phải để trừng phạt tôi vì tội lăng nhăng, cũng không phải để sinh con, mà chỉ vì muốn cứu tôi.
"Nhưng mà, nếu bị Anna-senpai bây giờ phát hiện thì chắc chắn mình sẽ bị ăn thịt mất."
"Chắc chắn rồi."
Tất cả đều nhất trí.
"À, cho tớ hỏi chút. Hai cô bé song sinh đã bắt cóc tớ thì sao rồi?"
"Bị hội trưởng Anna xử đẹp rồi."
Đáng đời.
"Ừ, vậy thì cậu chắc cũng hiểu mà, nếu chuyện tớ với cậu ở riêng trên tàu mà bị lộ thì Fuwa-san cũng sẽ chung số phận thôi."
Hơn nữa, Fuwa-san còn giở trò với hạ thể của tôi nữa chứ. Dù đây là trên tàu thì chỉ cần đối mặt thôi thì hành vi đồi bại đó chắc chắn sẽ bị khứu giác của Anna-senpai vạch trần.
Kết quả là Fuwa-san sẽ chết.
"...Tớ không thể chết khi chưa để lại hậu duệ được."
Fuwa-san, người trước đây còn hùng hồn tuyên bố rằng có thể chết vì sự hiếu kỳ, giờ đã thay đổi rồi.
"Vậy thì chúng ta cần phải thoát khỏi con tàu đầy cạm bẫy đáng ngờ này, sao cho không bị hội trưởng Anna phát hiện."
"Ừ. Đúng vậy.... Nếu là mọi khi thì thế."
Lần này, tình hình có hơi khác một chút.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể bỏ rơi một cô gái trên con tàu đáng ngờ như thế này được.
Hơn nữa, cô gái đó lại là người đã đến cứu tôi. Cho dù đó có là trùm cuối đang lang thang trong dungeon đi chăng nữa, tôi cũng không thể bỏ mặc được.
"Vì vậy, sau khi đảm bảo đường thoát, cậu hãy trốn trước đi Fuwa-san. Sau đó, cậu hãy đưa cho tớ cái thứ cậu đang giấu trong người đi."
"...Cậu đã nhận ra sự tồn tại của đồ uống dinh dưỡng dạng gel – phiên bản cải tiến rồi à?"
Nó còn được cải tiến nữa à...
Nhưng thôi kệ đi. Ngay cả phiên bản trước khi cải tiến cũng đã là một món đồ có thể kiềm chế sự bạo tẩu của Anna-senpai bằng cách tạt vào người cô ấy. Tôi có thể tin tưởng vào hiệu quả của nó.
"Ừ, nói chung là, dù sao đi nữa thì tớ sẽ dùng đồ uống dinh dưỡng đó để ngăn chặn sự bạo tẩu của Anna-senpai, đồng thời cùng Anna-senpai thoát khỏi đây. Trong lúc đó, cậu hãy trốn đến nơi mà khứu giác của Anna-senpai không thể vươn tới."
Thị trấn cảng này rất kỳ lạ, nhưng mục tiêu hình như chỉ có mình tôi. Nếu chỉ có Fuwa-san thì có lẽ sẽ dễ dàng ra khỏi thị trấn thôi.
"Tôi hiểu rồi."
"Được rồi. Vậy thì cứ như vậy nhé."
Có vẻ như trong lúc nói chuyện, Fuwa-san đã bình tĩnh lại và bớt bồn chồn hơn, tôi tháo trói cho cô ấy.
"Okuma-san này."
"Gì vậy?"
"Nếu lỡ mà không thể ngăn chặn được sự bạo tẩu của hội trưởng Anna bằng đồ uống dinh dưỡng – phiên bản cải tiến, thì hãy báo cho tớ ngay nhé. Tớ rất muốn được xem buổi sinh con của hai người ở vị trí đặc biệt đấy."
"Tôi trói cậu lại lần nữa đấy?"
Và cứ thế, để cùng nhau thoát ra an toàn, chúng tôi bắt đầu lang thang trong con tàu đầy rẫy những sinh vật kỳ dị.
"..."
"..."
Con tàu vẫn vắng tanh như khi tôi vừa lên.
Nếu là Kajo-senpai thì chắc sẽ phấn khích lắm nếu được dùng tình huống này để quay phim AV với nội dung kiểu "Bỗng dưng SEX trong một nơi như thế này!?"
Nhưng với tình hình Anna-senpai đang ở trạng thái quái vật lảng vảng khắp nơi thì không đùa được đâu...
"À đúng rồi Okuma-san. Cậu có biết tên của chiếc phà này không?"
"Không, tôi không có thời gian để xác nhận chuyện đó."
Tôi dừng lại ở khúc quanh và khẽ nhìn sang phía bên kia.
Tôi luôn dò xét xem có khí tức của Anna-senpai hay không bằng radar "bin bin", nhưng tôi vẫn không thể yên tâm nếu không có xác nhận bằng thị giác.
"Hình như chiếc phà này được đặt tên là Celest."
Sao chứ, vừa hỏi bằng ánh mắt thì Fuwa đã đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Anh không biết sao?".
"Đây là tên một con tàu ma nổi tiếng đấy."
*Cạch*
"Á!"
Một tiếng động nhỏ từ xa vọng lại khiến tôi giật mình. Chậc, tại tôi đang căng mọi giác quan để dò la khí tức của Anna-senpai nên mới thế này thôi. Giờ tôi cứ như bị bịt mắt ấy, thính giác với mấy cái khác nhạy hơn hẳn. Mà đằng này Fuwa lại vừa nhắc đến tàu ma nữa chứ.
Nhân tiện, nhắc đến bịt mắt mới nhớ, trò đập dưa hấu rõ ràng là gợi dục mà nhỉ? Đồ bơi, bịt mắt, xung quanh toàn người, tay thì cầm gậy... Liệt kê ra thì đúng chuẩn 18+. Chuyện kể rằng ngày xưa, các nhà giàu có trò ái ân mờ ám, sau đó lan rộng ra quần chúng và trở nên "lành tính" hơn thành trò đập dưa hấu, nghe thuyết phục phết đấy chứ.
"Đừng có nói mấy chuyện ma quỷ thế chứ Fuwa."
Chỉ cần lỡ mồm hét lên một tiếng là coi như xong. Anna-senpai sẽ bay đến với nước mật đầy mình cho xem.
"Tôi chỉ hơi tò mò thôi. Dù gì đi nữa, ai lại đặt một cái tên xui xẻo như vậy cho tàu chở khách cơ chứ?"
Thôi đi mà. Đừng có cắm flag linh tinh. Vừa mới thoát khỏi cái mớ B-movie kinh dị "Ga-chi Mu-chi Biohazard" xong chứ bộ.
"Ấy, dừng lại Fuwa."
Rào... rào... rào...
Một luồng khí quái dị đang tỏa ra từ bên tay phải. Có vẻ phải đi đường vòng lên boong tàu, đi từ bên trái thôi. Tôi lôi cái bản đồ con tàu đã chụp bằng PM ra để dò đường cẩn thận.
"À phải rồi, mà Fuwa lên được tàu này bằng cách nào thế?"
"Tôi đột nhập từ bến phà."
"Bến phà á?"
Phà thường có lối xuống phía dưới dành cho xe cộ, còn lối lên cho người thì ở trên. Kiểu như "cửa trên", "cửa dưới" ấy. Vì vậy, ở bến phà thường có hành lang nối từ tầng hai, tầng ba của tòa nhà chờ. Chẳng khác nào cái "penis" dùng để đổ "tinh trùng" hành khách vào "cửa trên" của phà cả. Fuwa bảo đã đi qua cái lối đi không người đó và lên tàu một cách bình thường.
"Khoan đã. Lúc tôi lên tàu, có thấy cái phà này đỗ ở bến đâu?"
Bởi vậy tôi mới phải trèo cái dây neo khó nhằn như thế đấy. Mà nói chứ, "đỗ vào" với "gieo giống" nhìn lướt qua thì cũng na ná nhau nhỉ.
"Sau khi Okuma-san hoặc Anna-kaichou lên tàu, đã có ai đó cho tàu chạy. Ý anh là vậy đúng không?"
Đi bộ trong tàu một lúc rồi, mà vẫn không cảm nhận được khí tức của ai khác ngoài Anna-senpai.
...Càng lúc càng rợn.
Nhưng cũng có cái hay. Nếu phà đang đỗ ở bến, thì có thể thoát ra bằng lối lên xuống cho hành khách mà không cần lên boong tàu. Xem bản đồ thì cái lối đó nằm ở hướng ngược với chỗ Anna-senpai đang ở, đổi mục tiêu thôi.
"...Liệu có suôn sẻ vậy không nhỉ? Từ nãy đến giờ, tôi cứ thấy có gì đó sai sai."
Fuwa lẩm bẩm, mắt nhìn ra biển khơi đen kịt đang chao đảo ngoài cửa sổ tròn.
"Ờ thì, chắc chỗ này rồi chứ nhỉ..."
Tôi vừa xem ảnh bản đồ vừa ngó nghiêng xung quanh, mà chẳng thấy cái lối lên xuống nào cả. Đang gãi đầu nghĩ mình đi nhầm đường thì Fuwa bất ngờ thò tay vào giữa háng tôi.
"Cô làm cái quái gì đấy hả!?"
"Tôi định kéo vạt áo anh thôi, tiện tay quá."
Nếu chỉ kéo vạt áo thì đã là dấu hiệu dễ thương rồi.
"Rồi sao?"
Kéo vạt áo chứng tỏ là cô ấy đã nhận ra điều gì đó.
"Ở đây ạ."
"Hả?"
"Đây là lối lên xuống."
Chỗ Fuwa chỉ chỉ là một bức tường rối rắm bình thường.
...Không, nhìn kỹ thì đó là một cánh cửa dày cộp bị niêm phong kỹ càng.
"Chết dở... Thế này thì không ra bến được rồi."
Không biết cách mở cửa. Mà hình như cửa bị khóa trái rồi thì phải.
"Không, Okuma-san. E rằng chuyện không chỉ đơn giản là không ra bến được đâu."
Fuwa vẫn cái giọng điệu đều đều đó, chỉ vào cái cửa sổ tròn gần đó.
"Từ nãy đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi. Sao ngoài cửa sổ không có một ánh đèn nào cả."
"...Hả?"
Tôi ghé sát mặt vào cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.
Cảnh vật ngoài cửa sổ tối om chắc là do hướng ngược lại với cảng rồi. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy. Nhưng giờ thì ngay cả cái cửa sổ ở lối lên xuống, cái hướng mà đáng lẽ phải nhìn thấy bến phà, cũng đen kịt như thể bị kiểm duyệt một cách khiên cưỡng trong mấy cuốn sách đen.
"Okuma-san. Anh đi loanh quanh trong tàu có thấy bất kỳ ánh đèn nào từ bên ngoài không?"
Ê, ê... Ê ê ê ê! Chẳng lẽ...
Ngay khi ý nghĩ tồi tệ nhất vừa thoáng qua trong đầu tôi.
Rào... rào... rào... rào...
Khí tức của Anna-senpai đang tiến lại gần đây.
"Chết tiệt! Dù gì thì giờ cứ lên boong tàu đã!"
Tôi vừa định bỏ chạy khỏi áp lực của Anna-senpai thì...
*Rầm!*
"Á..."
Fuwa bỗng khựng lại. Quay lại nhìn thì...
"Cái gì đây ạ?"
Fuwa đang bị xích cổ vào tường.
Cái vòng cổ nối với tường, khóa chặt cổ Fuwa từ bên trên bộ PM.
Hả? Cái gì đây?
"Này, Fuwa, tự dưng bắt đầu trò chơi gì thế hả!?"
"Không được đâu Okuma-san. Giờ không phải lúc anh hưng phấn trước dáng vẻ của tôi rồi cắm đầu vào thí nghiệm đâu."
"Ai thèm hưng phấn chứ!"
Bị Fuwa dạy đời thấy ghét thật đấy!
Ý, Anna-senpai đang đến gần, cái tình huống quái quỷ này, hưng phấn cái nỗi gì, tôi còn đang tái mét cả người đây này! Không chỉ mặt mà cả "đầu rùa" cũng xanh lè luôn rồi!
"Khốn kiếp, cái quái gì thế này!"
Tôi cố gỡ cái vòng cổ của Fuwa ra, nhưng nó được làm rất chắc chắn.
Xung quanh cũng chẳng có chìa khóa gì cả, không tài nào gỡ được.
"Đến nước này thì bỏ Fuwa lại vậy..."
"Okuma-san, anh nói thế có quá phũ phàng không ạ?"
"À há há, đùa thôi mà."
"Vậy ạ. Okuma-san sẽ không bỏ rơi tôi đâu. Tôi tin anh."
Nói rồi Fuwa bám chặt lấy cánh tay tôi.
Khí tức của Anna-senpai đã ở ngay gần rồi.
"Fuwa này. Tôi có một đề nghị là, tôi sẽ đi tìm đồ để cưa cái vòng cổ này ra nhé?"
"Không đời nào tôi để anh đi đâu ạ... Ơ?"
Vừa nói Fuwa vừa nắm chặt tay tôi, ánh mắt nhìn về phía khác như vừa phát hiện ra điều gì đó.
"Cái này là cái gì vậy ạ?"
Fuwa đặt tay lên tường. Ngay giây phút đó...
*Rầm!*
"...!"
Tay tôi bị khóa vào một cái còng.
Cùng màu và kiểu dáng với cái vòng cổ của Fuwa, chắc là một bộ.
Cái còng này cũng nối với một sợi xích từ tường, khiến tôi cũng không thể nhúc nhích được.
"...Đồ đôi rồi nhỉ."
"Cô làm cái trò gì thế hả!"
Thế này thì cả hai đứa đều bị Anna-senpai giết mất!
"Không chỉ vòng cổ và còng tay, mà đến cả mồ mả cũng là đồ đôi luôn rồi."
"Im đi!"
Cái tàu này bị làm sao vậy chứ.
Hình như trong tàu có cài vô số bẫy để vô hiệu hóa hành động.
Không biết cô ta định làm gì, nhưng cái "chiến trường" mà Anna-senpai giăng ra còn có cả bẫy bắt giữ nữa, ác quỷ à!?
Không, giờ quan trọng hơn là phải nghĩ cách thoát khỏi cái bẫy này!
"Đúng rồi! Cắt đứt cổ tay là xong!"
"Anh bình tĩnh lại đi Okuma-san. Cứ theo lý thuyết đó thì tôi phải cắt cổ đấy."
Đầu óc quay cuồng hết cả rồi.
Không... Bị Anna-senpai bắt gặp trong tình huống này thì mất một cái cổ tay cũng rẻ chán.
"Okuma-san, anh có thể dùng cái còng ở tay để phá cái xích kia không?"
"Đúng rồi!"
Nghe theo đề nghị tỉnh táo của Fuwa dù trong tình huống này, tôi bắt đầu phá xích.
*Cộc!* *Cộc!* *Cộc!*
"Khó phá quá!"
"Không còn cách nào khác. Dùng cái này thôi."
Fuwa xé cái túi nilon dày đựng nước tăng lực phiên bản cải tiến, đổ lên sợi xích.
*Xèo!*
Nghe tiếng ghê vậy. Uống cái đó vào có bị tan răng không đấy? Ổn không vậy?
"Được rồi! Vỡ rồi!"
Dù sao thì nhờ có nước tăng lực phiên bản cải tiến mà sợi xích đã yếu đi và nhanh chóng bị phá vỡ.
Nhưng...
Rào... rào... rào... rào... rào...
"H...huhu"
Tốn quá nhiều thời gian để phá xích.
Như bị tiếng phá xích dụ dỗ, tốc độ tiến đến của Anna-senpai đã tăng lên.
"Vậy thì tôi lên boong tàu trước đây nhé."
"Á, Fuwa, khoan đã, đợi đã!"
Tôi vội vàng phá sợi xích của mình, dùng cái còng tay đập loạn xạ.
*Bẹt*
Từ cuối hành lang hẹp vang lên một tiếng nước.
"!!"
Một ngón tay trắng nõn thon dài vươn ra từ sau khúc quanh, vuốt ve bức tường với đầu ngón tay ẩm ướt.
Anna-senpai đang định lộ diện.
*Cộc!* *Cộc!* *Cộc!* *Cộc!*
"Được rồi! Vỡ rồi!"
Vừa phá được cái xích trong gang tấc, tôi đuổi kịp Fuwa đang chạy lạch bạch, vả cho một phát rồi cùng nhau nhắm hướng boong tàu mà chạy.
"Sao rồi? Có thấy gì không?"
"...Không, không thấy gì cả."
Đón chờ chúng tôi khi lên boong tàu là một đại dương đen kịt ba trăm sáu mươi độ.
Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn của chính con tàu này đang chiếu sáng boong tàu.
Ở đằng xa có lác đác vài ánh đèn đang di chuyển, chắc là của mấy con tàu khác chứ không phải đèn đất liền.
"Hình như tàu đã ra khá xa ngoài khơi rồi."
Ngọn gió mạnh thổi tung chiếc áo blouse trắng của Fuwa.
"Từ lúc tôi lên tàu đến giờ, chắc chưa đến một tiếng đâu."
Xem PM thì đã hơn bảy giờ tối rồi.
Từ lúc tôi lên tàu rồi bất tỉnh đến giờ, chưa đến một tiếng rưỡi.
"Nếu không có ai đó cố ý điều khiển tàu thì không thể thế này được nhỉ."
Nhưng trên đường đến đây, tôi đã liếc qua buồng lái, không hề có dấu hiệu có người ở đó.
"Điều khiển từ xa... Về mặt kỹ thuật thì có thể, nhưng không thể tin được là có kẻ ngốc nào lại làm trò mạo hiểm như vậy với một chiếc phà lớn thế này."
Ôi Fuwa ngây thơ quá. Trên đời này có những người chẳng sợ rủi ro bị gia đình phát hiện, vẫn mua love doll, rồi gặp cái kết tồi tệ nhất mà vẫn không chừa đấy. Đúng vậy, là bố tôi đấy.
Hình ảnh bố tôi tuyệt vọng khi love doll bị xé tan nát cùng với cơn thịnh nộ của mẹ tôi đến giờ vẫn là ám ảnh. Thật là một địa ngục trần gian...
"Với tình hình này thì chắc mấy cái thuyền cứu sinh cũng bị loại bỏ hết rồi nhỉ."
Vừa nói Fuwa vừa đi quanh boong tàu.
Đúng như dự đoán, tất cả các thiết bị để thoát khỏi phà đều đã bị dỡ bỏ.
Với tình hình này thì chắc các thiết bị phát tín hiệu cứu nạn cho các tàu thuyền gần đó cũng bị hỏng luôn rồi cho xem.
"Chỉ còn cách gọi cứu viện bằng PM thôi."
"Đúng rồi, chưa kiểm tra PM xem sao."
Ở trong nước thì PM có sóng ở mọi nơi, nhưng ra khơi thì không chắc.
Vừa lúc đó.
PM tự động khởi động.
"Chết rồi! Giờ này thì..."
"Mọi người ơi, đừng để bị lừa! Hãy suy nghĩ thật kỹ xem kiến thức đồi trụy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thế hệ trẻ của đất nước như thế nào—"
"Á Á Á! Đừng có giỡn mặt!"
Chương trình phát sóng cưỡng chế của Kaneko Tamako bắt đầu, PM của tôi và Fuwa bắt đầu phát ra âm thanh và ánh sáng.
Tuyệt vời. Đã chứng minh được là PM có sóng căng đét luôn rồi nhé ☆
Tôi táy máy PM thử xem, nhưng không những không tắt được chương trình phát sóng cưỡng chế mà còn không thể giảm âm lượng xuống dưới một mức nhất định.
Vào lúc đó.
"Chỉ có «Bệnh viện Tình yêu» mới có thể cứu rỗi mọi người—"
Chương trình phát sóng cưỡng chế của Kaneko Tamako vang lên từ lối đi nối boong tàu với bên trong.
Anna-senpai đã nhận ra và đang tiến lại gần đây.
"Phải, phải trốn đi đâu đó!"
Dù sao thì chương trình phát sóng cưỡng chế của Kaneko Tamako cũng sẽ kéo dài hơn mười phút.
Ở trên boong tàu thì dù trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy ngay thôi.
Phải tìm một lối khác không phải cái lối mà Anna-senpai đang đến, rồi quay trở lại bên trong tàu.
—Rung lắc.
Con tàu khẽ rung lắc như vừa hứng trọn một con sóng lớn.
"Ối chà."
Không hề thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt lạnh tanh của Fuwa, cô nàng chỉ cất giọng như không có gì, nhưng thực tế lại loạng choạng mất thăng bằng, đổ ầm cả người về phía tôi.
"Uầy... bịch!"
"Xin lỗi. Do bám đuôi hội trưởng Anna, chân tay tôi có hơi mỏi..."
"Lo tránh ra mau đi!"
Cái tư thế cưỡi ngựa thế này, lỡ bị tiền bối Anna bắt gặp thì...
"Okuma-kun!?"
Hức hức.
"Con trai vẫn bình an vô sự chứ!? Ôi, ta đã lo lắng cho con lắm đấy! Cuối cùng cũng tìm thấy con rồi. Nào, mau chóng thoát kh...ỏi... đây... thôi...?"
Ánh đèn trên boong tàu hắt ngược khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của tiền bối Anna.
Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong giọng nói vốn đang tha thiết của cô ấy, nó dần mất đi cảm xúc, và nhuốm màu sát khí lạnh lùng.
"...Ý hai người là sao? Định giết cả hai sao?!"
Không ổn rồi. Nghe thì có vẻ giận dữ, nhưng rõ ràng là cô ấy chẳng thèm nghe lời giải thích.
Tôi cố gắng giữ khoảng cách với Fuwa, đứng dậy và định mở miệng biện minh, nhưng nỗi kinh hoàng khiến miệng tôi cứng đờ. Ra là thế này. Người ta bảo bị quấy rối thì sợ quá không thốt nên lời, là như vậy đấy.
"A... a... aaaaaaa..."
Rồi, tiền bối Anna hình như nhận ra điều gì đó, đột ngột vò đầu bứt tóc, đau khổ chỉ thẳng vào chúng tôi.
"...Hai người, không chỉ đơn thuần là... là dính lấy nhau... mà còn... còn... đeo, đeo nhẫn đôi nữa sao!? Ta, vị hôn thê của Okuma-kun còn chưa được... còn chưa được mà!"
Có lẽ cú sốc quá lớn khiến tiền bối Anna ngồi phịch xuống đất.
...Nhẫn đôi á? Chẳng lẽ là tiền bối đang nói đến cái còng tay bị đứt còn sót lại trên cổ Fuwa và cổ tay tôi?
Quả nhiên, khả năng "tự động não" của tiền bối Anna vẫn bá đạo như ngày nào.
"Okuma-san, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu muốn trốn thì tranh thủ lúc này đi."
Bị kéo lại bởi giọng nói bình thản như mọi ngày của Fuwa, trong lúc tiền bối Anna còn đang rối trí, tôi vội tìm đường trở vào trong tàu.
"Hừ. Đứng lại! Cả hai người!"
Nhưng trốn thoát khỏi tiền bối Anna quả nhiên không phải chuyện dễ, chỉ vài giây sau, cô ấy đã hồi phục và đuổi theo chúng tôi.
Dù muốn lẫn vào bóng tối trên boong tàu cũng vô ích, vì vị trí của chúng tôi đã bị lộ hết do bà cô Kaneko Tamako vẫn tiếp tục phát thanh liên tục.
Dù vô lý đến đâu cũng được. Phải nhanh chóng trở vào trong tàu, tìm chỗ ẩn nấp.
"Okuma-san, từ đây có thể trở vào trong tàu được không?"
Fuwa phát hiện ra một nhà hàng kiêm phòng ngắm cảnh.
Qua lớp kính, có thể thấy một đại sảnh và nhà bếp vắng tanh.
"Đô! Xếch!"
Tôi cuộn tròn người lao thẳng vào tấm kính. Như một con thú điên cuồng, cú đâm của tôi khiến một phần kính vỡ toang, Fuwa cũng theo đó mà chui vào trong.
"...Đừng hòng trốn thoát."
GÀO Ô Ô Ô Ô ẦM!
"Á!?"
Cùng với tiếng nổ long trời lở đất, như thể thổi bay cả mảng kính, tiền bối Anna đáp xuống ngay giữa nhà hàng.
Cô ấy không thèm quan tâm đến mấy cái ghế hay bàn vốn được cố định bằng xích để đề phòng tàu lắc lư, cứ thế hất văng chúng sang một bên, lao thẳng về phía chúng tôi.
"Okuma-san. Tránh sang bên phải."
"Hả?"
Theo phản xạ, tôi làm theo chỉ thị ngắn gọn và bình thản của Fuwa. Và rồi,
Gầm!
"Cái... cái bẫy quái quỷ này là sao nữa hả!?"
Mấy sợi xích từ trên trần nhà lao xuống trói chặt hai tay của tiền bối Anna. Dù chân vẫn chạm đất, nhưng tư thế lại gần như bị treo lơ lửng.
Kẻ nào nghĩ ra cái bẫy này đúng là có năng lực.
Đúng là thế. Để tăng độ "tự do" khi treo cổ tra tấn, không được trói chân là chuẩn rồi.
Nhân lúc tiền bối Anna bị khóa chặt, tôi và Fuwa thoát khỏi nhà hàng, chạy sâu vào trong tàu.
"Fuwa-san, chẳng lẽ cô biết vị trí của mấy cái bẫy?"
"Tôi biết phải đi đường nào thì mới kích hoạt chúng. A, chỗ đó, tránh sang bên trái đi."
Tôi làm theo lời Fuwa, rồi thử ném một mảnh kính vỡ còn dính trên áo.
Gầm!
Mảnh kính bị trói lại trong tư thế "rùa rụt cổ". Cơ chế quái quỷ gì vậy?
"Quả nhiên là khả năng quan sát của cô vẫn đáng nể."
"Không được lơ là."
BỐP!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ phía sau.
Như thể ai đó đã nhổ bật gốc cả sợi xích khỏi trần nhà...
ẦM ẦM ẦM!
"Hai người, định trốn đi đâu vậy hả..."
Cái bàn từ nhà hàng bay thẳng đến, sượt qua tôi và Fuwa.
Tiền bối Anna dùng sức mạnh phi thường phá tan bẫy, đuổi theo rồi!
"Nhờ có mấy cái bẫy mà chúng ta có lợi thế hơn một chút, nhưng cái vụ phát thanh này vẫn là một vấn đề lớn."
Chừng nào bà cô Kim Ngọc còn lảm nhảm không ngừng thì dù tiền bối Anna có nhanh nhẹn hơn đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể thoát được.
Dù có thể câu giờ bằng bẫy, nhưng rồi cũng sẽ bị dồn vào chân tường và bị bắt thôi.
"Nếu có thể trốn thoát mà không để lọt âm thanh P...M thì tốt quá."
Vậy thì, phòng chiếu phim mà tôi thấy trên đường ra boong tàu là lựa chọn tốt nhất.
Có tận hai lối ra vào, quá lý tưởng để ẩn nấp.
"Nhưng hình như chỗ đó bị khóa thì phải."
"Đúng vậy. Vì thế, chúng ta có thể lẻn vào một phòng khách nào đó, dùng chăn bịt kín để át tiếng P.M cũng được."
"Ừm..."
Nhưng làm vậy thì khi bị phát hiện sẽ không có đường lui.
"Phải rồi. Nếu lục được chìa khóa ở quầy lễ tân thì sao?"
"...Cho cô mười giây để tìm đấy."
"Quá đủ."
Mười giây là quá dài so với thời gian cần thiết để tôi "tự xử".
Tôi đi xuống cầu thang thông tầng, đến tầng có ghi "tầng một".
Tôi nhảy vào sau quầy lễ tân, lục tung ngăn kéo và mọi thứ.
"...Tìm thấy rồi! Cái này đây!"
Tôi nhét chìa khóa phòng chiếu phim, vốn được cất giữ cùng với một chùm chìa khóa phòng khách, vào túi.
Vào đúng khoảnh khắc đó.
Một quyển hồ sơ rơi xuống từ một trong những cái kệ mà tôi đang lục lọi.
"Okuma-san, nhanh lên."
Đáng lẽ tôi phải bỏ qua cái hồ sơ đó, cùng với Fuwa di chuyển càng nhanh càng tốt.
Nhưng tôi đã bị "đóng đinh" vào một dòng trong hồ sơ, thứ có vẻ như là hợp đồng chứng minh quyền sở hữu con tàu này.
"...Tập đoàn Onigashira?"
Tôi bất giác mở hồ sơ ra.
Người sở hữu con tàu không phải là Onigashira Keisuke.
Nhưng quả thật, có vẻ như người đó là người thân của nhà Onigashira, họ vẫn mang họ Onigashira.
"Chẳng lẽ, toàn bộ chuyện này, là do hắn ta sắp đặt?"
Rốt cuộc, là vì mục đích gì?
ĐÙNG!
Vào khoảnh khắc đó.
Một tiếng nổ lớn vang vọng trên đầu.
ẦM! ẦM ẦM ẦM!
Thứ gì đó vừa đập vào tay vịn cầu thang thông tầng hết lần này đến lần khác rồi rơi xuống, đó là cánh cửa dày của phòng chiếu phim. Nó đã bị phá hủy không còn hình dạng ban đầu.
"Chết rồi! Phòng chiếu phim bị phá trước rồi!"
"Không còn cách nào khác. Nhanh chóng đến phòng khách thôi."
Phòng khách có ở tất cả các tầng một, hai và ba.
Vì tiền bối Anna đang ở trên kia, nên chúng tôi buộc phải trốn vào phòng khách ở tầng một.
"Chìa khóa phòng nào là phòng nào..."
"Cái này đây."
Từ bàn tay đang lúng túng cầm chùm chìa khóa của tôi, Fuwa thoăn thoắt chọn ra một chiếc chìa.
Quả nhiên là Fuwa! Sự điềm tĩnh và khả năng quan sát không hề lay chuyển trong bất kỳ tình huống nào! Cô có khi tim mọc cả lông mu rồi ấy chứ?
Tôi mở khóa cánh cửa phòng khách cách xa cầu thang thông tầng, cùng với Fuwa trốn vào trong.
Tôi lặng lẽ khóa cửa từ bên trong.
"Giờ thì, chỉ còn cách cầu nguyện cho việc phát thanh kết thúc trước khi tiền bối Anna tìm được phòng này thôi."
Nếu câu giờ được cho đến khi cái đài oang oang của bà Kim Ngọc kia tắt đi, thì chúng ta sẽ có cơ hội thắng.
Chỉ cần tiếng P...M im bặt, chúng ta có thể lén lút trốn khỏi căn phòng này trong khi tiền bối Anna đang tìm kiếm ở những phòng khác, và lại ẩn mình ở đâu đó trong tàu.
Ngược lại, nếu chưa kịp tắt đài mà đã bị phát hiện đang ẩn náu trong cái không gian không có đường lui này, thì game over.
Thật ra, đây là một canh bạc một mất một còn, nhưng giờ chúng ta chẳng còn cách nào khác.
Ngay lúc tôi đang định bịt chăn để át tiếng P.M trong cabin thì.
RẦM RẦM RẦM.
"A, á á á á á á á á!"
Đột nhiên, một sự rung động dễ chịu tấn công vào "háng" tôi.
Tôi cúi xuống nhìn thì thấy Fuwa đang dí cái máy massage màu hồng vào "chỗ đó" của tôi.
"Thấy dễ chịu không?"
Tôi suýt chút nữa đã ném cô ra trước mặt tiền bối Anna rồi.
"Cô đang làm cái quái gì vậy! Mà sao cô lại có cái thứ này!"
"Nó chỉ đơn giản là nằm ở đó thôi. Toàn là những món đồ thú vị."
"Hả? Sao có thể..."
Thật.
Trên bàn có máy massage màu hồng, dầu bôi trơn, dụng cụ massage "đầu rùa", máy rung, cái gì đó để hút nhũ hoa, và một đống dầu bôi trơn, toàn là đồ chơi người lớn.
Ở cái thời đại mà việc sản xuất đồ chơi người lớn đã chấm dứt từ lâu này, có lẽ đây là đồ cổ hoặc hàng lậu của tập đoàn Onigashira.
"Thật tuyệt vời. Đây hẳn là món quà ông già Noel tặng cho tôi vì đã sống ngoan mỗi ngày."
Fuwa có vẻ xúc động đến mức vô cảm, nhưng tôi không chấp nhận ông già Noel nào mà trộn lẫn màu đỏ và trắng khiến đầu óc trở nên "hường" thế đâu.
Nhưng mà, cái con tàu này rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Onigashira Keisuke bắt cóc tôi đến con tàu này để làm gì?
"Ồ, trong tủ lạnh cũng có rất nhiều đồ ăn."
"...Đừng có đùa đấy."
Nhìn vào thì thấy, bên trong tủ lạnh cũng toàn màu hồng.
Các loại nước tăng lực, thực phẩm chức năng chứa kẽm, lươn, tỏi, natto, hẹ... vân vân, toàn là những món được cho là bổ dương, chất đầy nhóc. Ngược lại, gần như không có những nguyên liệu khác.
Chẳng lẽ, tất cả những phòng khách khác, ngoại trừ cái phòng mà tôi bất tỉnh, đều như thế này hết sao?
Không, như vậy thì đúng là điên rồ.
Cứ như thể cả con phà đã biến thành một cái... à mà, cái gì? Khách sạn tình yêu trong truyền thuyết mà ngày xưa bố tôi kể cho nghe... Khách sạn tình yêu á? Mà sao lại không thấy cái thứ đó nhỉ.
"Giáng sinh tuyệt vời nhất. Sau khi trốn thoát khỏi con tàu này an toàn, chúng ta sẽ mang những tư liệu quý giá này về làm quà lưu niệm."
Fuwa quên luôn cả việc trốn tránh, lật tung cả căn phòng.
Tôi dùng chăn bịt cái loa phát thanh ồn ào kia lại, rồi cũng lục lọi trong phòng.
"Quả nhiên... không có."
Dù có rất nhiều đồ chơi người lớn, nhưng có một thứ duy nhất mà tôi không tìm thấy.
Đồ phòng tránh thai.
Bao cao su hay thuốc tránh thai, những dụng cụ để phòng tránh thai kiểu đó hoàn toàn không có.
Thuốc kích dục lan tỏa khắp con tàu, những dụng cụ trói buộc được giấu kín ở khắp mọi nơi, và việc con phà bắt đầu khởi động không phải ngay sau khi tôi bất tỉnh, mà là sau khi tiền bối Anna và những người khác lên tàu.
"Lão Keisuke đó, chẳng lẽ."
Đó là một kết luận lố bịch.
Thật lòng mà nói, chính bản thân tôi khi nghĩ ra cái giả thuyết này cũng thấy mình hơi điên rồi. Nhưng tình huống này, chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
--Mục tiêu của Keisuke là cho Anna và tôi giao phối.
Dù có vẻ không thể tin được, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận khả năng đó.
Giả sử đúng lúc này, tôi khiến Anna mang thai.
Một thằng ngập ngụa trong kiến thức về tình dục như tôi, lại "tấn công" Anna ngây thơ trong sáng (giả sử).
Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi đã lợi dụng việc Anna không có kiến thức để cưỡng ép cô ấy. Dù thực tế có ngược lại đi chăng nữa.
Chỉ vì chiêu hút sữa để bảo vệ tạp chí đồi trụy mà thung lũng Yatsugamori đã bị chê bai đến mức đó. Chắc chắn SOX sẽ tan rã từ bên trong.
SOX vốn đã đứng bên bờ vực sụp đổ. Nếu tôi gây ra một vụ bê bối phi đạo đức ở thời điểm này, tổ chức sẽ hoàn toàn tan rã và ngừng hoạt động.
Kết quả, việc phát tán "bộ dụng cụ mang thai" sẽ bị đình trệ, gây ra trở ngại lớn cho việc bùng nổ trẻ sơ sinh lần thứ ba.
Và tôi sẽ bị Sofia và mẹ tôi hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần lẫn xã hội, không bao giờ còn có thể gây ra khủng bố tục tĩu nữa. Có khi "chỗ đó" còn bị "tịnh thân" ấy chứ. Ha ha.
Một tương lai tồi tệ nhất. Về nhiều mặt.
"Thằng ngốc đó, dám nghĩ ra cái chuyện gì vậy!"
Còn bày vẽ ra cả một màn lớn thế này! Mày ngốc à? Chết đi! Aaaaa! Muốn dùng "tên lửa chim" thổi bay mày ngay lập tức!
"Okuma-san, im lặng."
Fuwa dùng chăn trùm lấy tôi đang quằn quại.
Tôi bị kéo xuống gầm giường, người tôi và Fuwa áp sát vào nhau.
"Cô... Fuwa-san!?"
"Tại anh cứ không chịu trốn đi đâu cả. Nghe thấy tiếng đó không?"
ẦM! ĐÙNG! BỐP!
Tiếng động phá hoại đầy giận dữ và căm hờn vang lên không ngớt.
"Hình như hắn đang lục soát phòng với tốc độ khá nhanh. Ít nhất cũng phải trốn thật kỹ, để không lọt một tiếng động nào."
Trái ngược với giọng điệu điềm tĩnh, nhiệt độ cơ thể tôi tăng cao, hơi thở dồn dập khiến tôi bối rối, đành nín thở.
Mà lão già Onigashira Keisuke kia, thật sự là muốn tôi chết hay sao!
Vốn dĩ tôi đã định như vậy rồi, nhưng bây giờ nhất định phải trốn thoát khỏi con tàu này, trước khi bị chế độ "thú tính bạo tẩu" của Anna-senpai nuốt chửng.
Ai đời lại để bị sập bẫy vào một âm mưu thiếu đạo đức như thế này chứ?
Dù thế nào tôi cũng phải giữ gìn trinh tiết đến cùng.
"Okuma-san."
"Hả? Gì vậy?"
Bất ngờ thay, Fuwa-san đang nín thở bỗng cựa quậy.
"Chúng ta làm thí nghiệm đi."
Con nhỏ này lại lên cơn gì nữa vậy trời!
"Ngoan ngoãn im lặng đi! Bọn mình sẽ bị giết thật đấy!?"
Nhỡ đâu Fuwa-san có thai con tôi, Anna-senpai sẽ không nương tay mà lôi cả tử cung ra đâu đấy?
"Chỉ cần chóp thôi, chỉ cần chóp thôi mà."
Tôi không ngờ lại nghe được câu đó từ một cô gái.
Và ngay lúc đó.
『──Trên đây là toàn bộ nội dung chương trình hôm nay』
"Đến rồi!"
Cuối cùng thì bà cô "Kim Ngọc" cũng ngừng lảm nhảm!
Tôi quở trách Fuwa-san có vẻ hơi thất vọng, rồi cả hai chúng tôi bò ra khỏi gầm giường, định rời khỏi phòng.
Giờ chỉ cần nhân lúc Anna-senpai sơ hở rồi trốn khỏi tầng này là xong──.
ĐOÀNG!
"Hả!?"
Cánh cửa phòng khách mà chúng tôi đang ẩn náu.
Ổ khóa bị phá hủy với âm thanh chói tai xé toạc cả người, trở nên vô hiệu.
──Két...
"..."
Cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Từ khe hở đó, một con mắt với đồng tử giãn to, rực rỡ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Hai người, có vẻ thân thiết quá nhỉ?"
Bầu không khí đen kịt như địa ngục ập vào.
"Ư... a..."
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây...?
Tính mạng của Fuwa-san. Trinh tiết của tôi. Tương lai của 《SOX》.
Tất cả mọi thứ giờ đây đều như ngọn đèn trước gió.


0 Bình luận